Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 240: Chương 240



Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng vỗ tay khen hay:

“Nếu sinh được một đứa em gái thì tốt rồi, không, phải sinh một đứa em gái và một đứa em trai.”

Kiều Trân Trân:

“Các anh có phải hơi kích động quá rồi không, còn chưa xác định mà?”

“Không sai được đâu, chị Triệu đã sinh hai đứa con rồi, chị ấy nói em có thai thì chắc chắn là có thai rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn xoa bụng Kiều Trân Trân, trong lòng đã tưởng tượng đến dáng vẻ của đứa trẻ.

Thím Triệu: ... Bản thân Kiều Trân Trân không cũng đã sinh hai đứa con rồi sao, cậu nói như vậy tôi thấy áp lực lắm.

Kiều Trân Trân: Chị Triệu lại không phải bác sĩ, hơn nữa chị ấy cũng không chắc chắn lắm mà, các anh lại coi một câu đoán bừa của chị ấy là thật sao? Thật... vô lý!

Tuy nhiên vẫn phải đến bệnh viện, đồng chí Tiểu Lý cũng đã chuẩn bị xe xong, cả nhà vui vẻ lâng lâng đến bệnh viện, rồi một tiếng sau, cả nhà lại vui vẻ lâng lâng trở về.

Khuôn mặt mỗi người đều hân hoan, bởi vì, Kiều Trân Trân đã xác định là có thai rồi, hơn nữa đã hơn hai tháng.

Chu kỳ kinh nguyệt của Kiều Trân Trân vốn là 48-50 ngày, không giống với chu kỳ một tháng của người khác nhưng cô vẫn luôn như vậy, ngoài ngày đầu tiên sẽ đau bụng thì thời gian dài ngắn và lượng m.á.u đều bình thường, đã đi khám bác sĩ, bác sĩ cũng nói tình trạng này là bình thường, không cần lo lắng.

Vì vậy lần này hai tháng không đến, Kiều Trân Trân cũng không để tâm, chỉ nghĩ là dạo trước ba trí phòng tân hôn mệt mỏi, mới dẫn đến kinh nguyệt rối loạn, không ngờ lại là có thai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-285.html.]

Cơ thể này của Kiều Trân Trân năm nay mới 25 tuổi, nếu muốn sinh con thì có vẻ cũng vừa hợp. Lúc Kiều Trân Trân mới đến, thực ra cô không muốn sinh con, chỉ là sau này ở cùng Tống Cẩn, còn có Tống Đại Bảo lâu rồi, cô cũng không còn bài xích chuyện sinh con nữa.

Hơn nữa, bây giờ đứa trẻ này đã đến, cũng chứng minh duyên phận của họ đã đến, sinh một đứa cũng khá tốt.

Vì vậy, đối với việc mang thai vào thời điểm này, Kiều Trân Trân cũng khá vui.

Tuy nhiên, người vui nhất vẫn là Tống Cẩn. Từ khi xác nhận có thai, khóe miệng anh chưa bao giờ hạ xuống, cả năm nay chưa từng cười nhiều như hôm nay.

Kiều Trân Trân mang thai trở thành chuyện lớn nhất trong nhà, vốn dĩ cô còn định trước Tết về Thiểm Bắc một chuyến, bây giờ cũng bị Tống Cẩn ra lệnh hủy bỏ, còn việc về Đại đội Hồng Kỳ ăn Tết thì càng không được phép, bác sĩ đã nói phải tĩnh dưỡng, không nên vận động mạnh.

Trên tàu hỏa ồn ào như vậy, làm sao có thể để một bà bầu ở trên đó hai ngày liền, không được, không được, tuyệt đối không được!

Kiều Trân Trân trợn tròn mắt, nói không nên lời:

“Vậy mà ở quê em có người bụng mang dạ chửa vẫn xuống ruộng làm việc, cũng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra.”

Tống Cẩn mặt không biểu cảm nói:

“Cả đời này em chưa từng xuống ruộng, em thấy em có thể giống người khác sao?”

Kiều Trân Trân: ...

Triệu Đại Cương cũng không đồng ý để Kiều Trân Trân chạy tới chạy lui quá vất vả, còn dặn Tiểu Lý mỗi ngày phải đưa về nhà một ít gà vịt cá trứng tươi, bồi bổ cơ thể cho Kiều Trân Trân, tiền thì trừ vào tiền phụ cấp của ông.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 241: Chương 241



Tống Cẩn sợ Kiều Trân Trân không vui nên khi gọi điện báo hỷ với ba mẹ Kiều, tiện thể mời cả nhà họ đến Bắc Kinh ăn Tết.

Lần trước ba mẹ Kiều đến, họ còn ở bên biệt thự nhỏ, tứ hợp viện này họ vẫn chưa đến, hơn nữa bây giờ trong nhà có nhiều phòng, đến thêm nhiều người nữa cũng ở được, chỉ cần đi mua thêm một số giường và tủ, còn phải đặt thêm mấy cái chăn nữa.

Kiều Trân Trân thấy ý kiến này hay, lần nào cũng là họ về ăn Tết, lần này gọi ba mẹ Kiều đến, cũng không cần phải xa chú Triệu Đại Cương, tránh cho ông già một mình ở nhà, cô đơn lẻ bóng cũng đáng thương lắm.

Bởi vì Tiểu Lý cũng phải về quê ăn Tết, những năm trước, lần nào cũng là Triệu Đại Cương ở lại khu nhà quân đội một mình ăn Tết.

Tất nhiên, quân bộ có tổ chức các hoạt động tập thể dành riêng cho những người già cô đơn như ông ta nhưng Triệu Đại Cương chưa bao giờ tham gia, nếu không, ở một mình vậy cũng đáng sợ. Ông già này ngay cả giặc Nhật cũng không sợ, còn có thể sợ một mình ăn Tết sao, buồn cười!

“Hay là, mời cả thầy Cố đến ăn Tết cùng đi, dù sao ông ấy cũng ở căn cứ một mình, đến đây còn có thể náo nhiệt hơn, hơn nữa ông ấy cũng khá thân với bố, đến lúc đó ba em đến, cũng không cần lo ba một mình không thoải mái.”

Kiều Trân Trân đề nghị.

Tống Cẩn gật đầu, thấy ý kiến này hay, vì vậy sau khi gọi điện cho ba mẹ Kiều xong, anh lập tức gọi điện cho thầy Cố.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Học Trung nhận được điện thoại của Tống Cẩn, trong lòng vui mừng, tuy nhiên miệng vẫn nói lời chê bai:

“Được rồi, tôi cũng lo lão Triệu kia một mình không lo liệu được, vậy thì tôi miễn cưỡng đến đó bầu bạn với ông ấy vậy.”

Đến tối, khi Tống Cẩn nói tin này cho Triệu Đại Cương, ông ấy còn khá vui, trong lòng nghĩ năm nay cuối cùng cũng không phải một mình, trước đây ông Trương và ông Tiền trong khu nhà quân đội luôn đến trước mặt ông ấy khoe khoang, năm nay cũng đến lượt ông ấy rồi.

Triệu Đại Cương quyết định, năm nay ăn Tết, ông ấy sẽ dẫn theo Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đến nhà ông Trương và ông Tiền, để họ cũng xem, chúng ta cũng có hai đứa cháu trai cưng, còn một đứa nữa đang ở trong bụng chưa ra, đợi đến năm sau là ba đứa.

Tống Cẩn và Kiều Trân Trân thì hoàn toàn không biết tâm tư nhỏ của Triệu Đại Cương, vẫn đang bận rộn sắm sửa đồ đạc và chăn màn, ngoài ra còn phải chuẩn bị đồ Tết, nhiều người như vậy cùng ăn Tết nên phải chuẩn bị không ít thứ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 242: Chương 242



Điện thoại của Tống Cẩn đúng lúc được ba Kiều nghe máy. Bây giờ đang là lúc rảnh rỗi sau vụ mùa, ông ấy cũng không đến văn phòng đại đội nên khi nghe tin Kiều Trân Trân mang thai, ông ấy rất vui mừng, vội vàng báo cho mẹ Kiều biết.

Đúng lúc bị Trương Thúy Hoa đang ở cùng với mẹ Kiều nghe thấy, hai người đang tìm hũ đựng dưa chua ở trong bếp.

“Cái gì? Em gái mang thai rồi sao? Còn mời cả nhà mình lên thủ đô ăn Tết nữa à?” Trương Thúy Hoa phấn khích đến mức làm rơi cả dưa muối trên tay.

Mẹ Kiều vội vàng vỗ mạnh cô ta, nói: “Con dâu cả, con làm gì thế, làm rơi hết dưa muối của mẹ xuống đất rồi, đồ phá của này, Trân Trân mang thai chứ có phải con mang thai đầu mà con lại kích động thế!”

“Mẹ, con nhặt lên cho mẹ ngay, vẫn ăn được mà, không lãng phí đâu.” Trương Thúy Hoa vội vàng cẩn thận nhặt dưa muối lên, thầm nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời khi được lên thủ đô ăn Tết.

Sau đó, mẹ Kiều bảo Thiết Đản đi báo tin này cho nhà Kiều Nhị và anh ba Kiều, bảo năm nay bọn họ mua ít đồ Tết thôi, tránh lãng phí.

Thiết Đản vẫn còn nhớ lần trước cô đưa bọn chúng đi chơi khắp nơi, không hề biết lần lần đó Kiều Trân Trân đã bị bắt cóc. Khi nghe tin lần này lại được lên thủ đô chơi, cậu ấy vui mừng đến mức vừa đi vừa reo hò. Rồi vài phút sau, cả thôn đều biết nhà ba Kiều sắp lên thủ đô ăn Tết.

“Bà nghe gì chưa? Cả nhà đại đội trưởng sắp lên thủ đô ăn Tết đấy, thật không tầm thường mà.”

“Tôi nghe nói ăn tết ở thủ đô, nhà nào cũng phải g.i.ế.c một con lợn, không giống như chúng ta chỉ cắt được vài cân thịt thôi đâu.”

“Không chỉ một con lợn, còn có vô số kẹo bánh, nào là kẹo hoa quả, kẹo sữa, đủ cả!”

“Tôi còn nghe nói…”

Triệu Tố Phân sờ bụng đã sáu tháng của mình, rồi nhìn vẻ mặt ba cha con Kiều Vệ Đông vui sướng hớn hở, cô ta quyết định lần này dù thế nào cô ta cũng phải đi cùng. Bụng to thì sợ gì, cô ta vẫn có thể xuống ruộng làm việc mà, huống hồ còn có thể nằm ngủ trên tàu, cô ta không hề sợ.

Kiều Vệ Đông nhìn vợ, nói: “Bụng em... Hay là anh và Đại Sơn ở nhà ăn Tết với em, để Đại Chí theo ba lên thủ đô.”

Kiều Kiến Sơn, tên mụ là Đại Sơn, năm nay 3 tuổi, là con trai út của anh ba Kiều.

“Không cần, thai nhi rất ổn định, hơn nữa đã hơn sáu tháng rồi, không sao đâu. Trước đây em còn làm ruộng mà, ngồi tàu lửa thì có sao đâu.” Vẻ mặt Triệu Tố Phân kiên quyết, nói thế nào cũng không chịu bỏ lỡ cơ hội này.

Người vui mừng nhất không ai khác chính là chị dâu hai Lưu Tiểu Thanh. Cuối cùng bây giờ cô ta cũng có thể danh chính ngôn thuận ngắm nhìn thủ đô rồi, không ai có thể ngăn cản cô ta nữa.

Vì vậy vừa nghe Thiết Đản nói, cô ta đã bắt đầu lục tung đồ đạt để chuẩn bị sắp xếp hành lý.

Anh hai Kiều không chịu nổi nữa, nói: “Em vội gì chứ, năm nay ăn Tết đến tận tháng 2 dương lịch, bây giờ còn hơn nửa tháng nữa mới đến Tết.”

“Anh hiểu gì chứ, lỡ ba và mọi người muốn đi sớm hơn thì sao. Chúng ta cũng không thể chỉ chờ đến ăn uống được mà phải giúp em gái làm chút chuyện chứ.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 243: Chương 243



Phải nói Lưu Tiểu Thanh đã đoán đúng chuyện này, ba Kiều và mẹ Kiều bàn bạc với nhau, quyết định đi sớm hơn nửa tháng, mang một ít đồ Tết ở nhà lên, rồi xem Kiều Trân Trân có cần giúp những chuyện như dọn dẹp nhà cửa thì bọn họ còn có thể làm giúp.

Tháng 1 năm 1983, còn một tháng nữa mới đến Tết, các cơ quan nhà nước và các nhà máy lớn vẫn chưa chính thức nghỉ, mọi người vẫn đang hăng say làm việc.

Hôm nay, lúc quay về, Triệu Đại Cương báo cho mọi người biết nhà nước quyết định chính thức thực hiện kế hoạch hóa gia đình từ năm nay, sau này mỗi gia đình chỉ được phép sinh một con.

Triệu Đại Cương nhìn bụng Kiều Trân Trân vẫn chưa lộ, cười lớn nói: “Trân Trân, đứa nhỏ này đến đúng lúc lắm, nếu chậm một chút thì sẽ khó khăn rồi. Nhìn thế này là biết đứa trẻ thông minh lanh lợi, chắc chắn sau này sẽ có triển vọng.”

Tống Cẩn ở bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu đồng ý: “Ừm, đến đúng lúc, đến đúng lúc lắm.”

Kiều Trân Trân biết chuyện kế hoạch hóa gia đình, nhưng không nhớ rõ thời gian cụ thể, không ngờ lại vào năm nay. Nhà cô có người làm công chức, nếu mang thai sau khi ban hành kế hoạch hóa gia đình thì đúng là hơi khó khăn.

Trước đây Kiều Trân Trân đã nghe người ta nói rằng có người phải trốn xuống nông thôn để sinh con, kết quả vẫn bị người của ban kế hoạch hóa gia đình bắt về, rồi phá thai, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đặc biệt bây giờ cô vẫn đang mang thai, càng không đành lòng nghe những chuyện như vậy. Nghĩ đến chính sách khuyến khích sinh đứa thứ hai, thứ ba ở thời hiện đại, cô không biết cảm giác so sánh hai chuyện này như thế nào.

Nhưng đây không phải chuyện Kiều Trân Trân nên suy nghĩ, bây giờ cô chỉ cần an tâm dưỡng thai thôi.

Chẳng bao lâu sau đã đến ngày đám người ba Kiều đến, lần này rất đông người người nhà đến, xe ô tô nhỏ không đủ chỗ ngồi, nên Tống Cẩn đành phải đến cơ sở sản xuất ớt mượn một chiếc xe van nhỏ, còn có cả bác tài xế Lý.

Lần trước đám người ba Kiều lên thủ đô tham gia hội chợ ngoại thương cũng chính bác tài xế Lý này đã lái xe giúp. Ba Kiều vẫn còn nhớ, vừa ra khỏi nhà ga, ông ấy đã nhiệt tình bắt tay chào hỏi bác tài xế Lý.

Bác tài xế Lý cũng cười vui vẻ, mỗi lần lái xe đều được công ty trợ cấp, hơn nữa người nhà ông chủ này cũng rất lịch sự, lần nào cũng tặng cho ông không ít đồ ngon, nên ông ấy rất muốn lái xe cho người nhà ông chủ.

Tống Cẩn dẫn hai anh em Tống Đại Bảo đến đón người, Kiều Trân Trân vốn cũng muốn đi nhưng Tống Cẩn lo nhà ga đông người quá, lỡ va vào người khác thì không phải chuyện đùa, nên Kiều Trân Trân đành phải yên tâm đợi ở nhà.

Đám người ba Kiều cảm thấy Tống Cẩn quyết định rất đúng, phải quản thúc tính tình của Kiều Trân Trân lại, không thể để cô chạy lung tung được.

Một đám người ngồi xe đi đến Tứ hợp viện.

“Ôi trời, đây là đại viện mà trước đây chỉ có quan lớn mới ở được à!”

“Nơi này thật lớn, thật nhiều nhà, tường thật đẹp... Tôi nhìn cũng không hết!”

Giờ đã đến giữa đông rồi, sao cây này chưa rụng lá mà vẫn xanh um thế này?”

“Wow, tôi ngửi thấy mùi cơm chín rồi, chắc cô đã nấu đồ ăn ngon!”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 244: Chương 244



Vừa bước vào, đám người ba Kiều đã choáng ngợp trước khí thế hùng vĩ của đại viện.

Trương Thúy Hoa còn tưởng ngôi nhà nhỏ em chồng ở trước đây đã không tầm thường rồi, không ngờ chưa đầy một năm, em chồng lại mua được một viện tử lớn và đẹp như vậy. Em chồng cô ta sống những ngày tháng thần tiên gì thế? Thật đáng ghen tị mà!

Ghen tị thì ghen tị nhưng cô ta không hề đố kỵ mà còn cảm thấy người như em chồng mình xứng đáng được sống những ngày tháng như vậy, từ nhỏ cô đã là người may mắn.

Lưu Tiểu Thanh và Triệu Tố Phân lần đầu đến thủ đô, hai người hoàn toàn không có thời gian nói chuyện, nhìn không hết, sao còn sức mà nói chuyện phiếm với người khác.

Kiều Trân Trân không ngờ bụng chị dâu ba đã to như vậy mà vẫn đến đây. Lúc trước do cô không suy nghĩ chu toàn nhưng thấy tinh thần chị dâu ba rất tốt, cô cũng thấy yên tâm.

Triệu Tố Phân thật sự cảm thấy rất thoải mái, dọc đường đi cô ta chỉ ăn và ngủ, không hề mệt mỏi. Cả nhà cũng rất chăm sóc cô, ngay cả chiếc túi đeo chéo nhỏ cô ta mang theo cũng được chị dâu xách giúp. Cô ta cảm thấy thoải mái hơn ở nhà rất nhiều, may mà cô ta đã kiên trì đi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba Kiều vốn cũng định để lão tam ở quê ăn Tết với vợ nhưng con dâu ba cứ nhất quyết đòi lên thủ đô. Ba Kiều cũng không còn cách nào khác, đành phải dặn dò mọi người trên đường đi phải quan tâm cô ta nhiều hơn.

Cũng may dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, bụng của con dâu ba cũng rất khỏe, không có cảm giác khó chịu gì.

Bây giờ trong nhà đột nhiên có thêm nhiều người, ăn cơm phải bày ra hai cái bàn lớn, một bàn cho người lớn, một bàn cho trẻ em, không khí không chỉ náo nhiệt mà còn hơi ồn ào.

Tuy nhiên, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc, không hề cảm thấy ồn ào gì. Ngay cả Triệu Đại Cương cũng thấy rất tốt, ông ấy thích cả nhà đông đúc và náo nhiệt như vậy, ăn Tết thì phải như thế.

Mặc dù ông vẫn luôn cười, cố gắng cười dịu dàng nhưng bọn trẻ vẫn sợ ông, ngoài Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, những đứa khác chỉ chào “Ông nội Triệu” rồi không dám lại gần ông.

Ngay cả ba Kiều cũng hơi sợ ông già này, không dám nói to trước mặt ông. Triệu Đại Cương không còn cách nào khác, ông đã cố gắng kiềm chế khí thế của mình rồi.

Kiều Trân Trân ở bên cạnh nhìn thấy thế thì buồn cười, cô đành nhờ Tống Cẩn nhanh chóng đi giảng hòa, đừng để hai ông già ở riêng với nhau, tránh để hai người không tự nhiên.

Lúc này thầy Cố vẫn chưa đến, công việc ở căn cứ Côn Bằng vẫn chưa xong nên thầy Cố còn phải đợi thêm vài ngày nữa.

Buổi tối ăn cơm xong, mẹ Kiều, chị dâu cả, chị dâu hai và chị Triệu cùng nhau dọn dẹp bát đũa, lẽ ra Kiều Trân Trân cũng muốn giúp nhưng bị mẹ Kiều cản lại.

Vài ngày nữa, chị Triệu cũng sẽ đưa hai đứa con gái về quê ăn Tết. Kiều Trân Trân thấy đám người mẹ Kiều đến sớm nên định cho chị Triệu nghỉ sớm, trước khi về còn tặng cho chị một phong bao lì xì lớn.

Ngoài ra, lần này Quan Tiểu Mạn lại thi đứng đầu lớp, Kiều Trân Trân khen ngợi Quan Tiểu Mạn trước mặt tất cả bọn trẻ, còn thưởng cho cô bé một chiếc cặp sách mới, hơn nữa còn tặng cho hai chị em một phong bao lì xì mừng năm mới.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 245: Chương 245



Quan Tiểu Mạn được hơn mười đứa trẻ vây quanh nhìn xem, ánh mắt mọi người đều nhìn chiếc cặp sách mới trên tay cô bé với đầy ngưỡng mộ. Phía sau còn có một nhóm người lớn nhìn cô bé khen ngợi, cho dù ở trường đã quen được các bạn ngưỡng mộ nhưng lúc này cô bé cũng thấy hơi xấu hổ.

Tất nhiên, không chỉ có Quan Tiểu Mạn được khen ngợi và thưởng, còn có bạn học Kiều Kiến Nghiệp và Tống Tiểu Bảo cũng thi được hạng nhất của lớp.

Ba bọn họ đều đứng đầu ở trường cấp ba, cấp hai và cấp một, Kiều Trân Trân đã chuẩn bị những phần thưởng khác nhau cho từng người.

Sau đó để ba người đứng trên bậc thềm sân cầm quà, giống như quán quân nhận huy chương, rồi lấy máy ảnh ra chụp một bức ảnh chung.

Đám người lớn khen ngợi ba bọn họ không ngớt, ngoài Tống Tiểu Bảo đắc ý vênh váo ra thì hai người kia lại hơi xấu hổ.

Còn có bạn Thiết Đản của chúng ta cũng xấu hổ, mặc dù thi cuối kỳ có tiến bộ hơn trước nhưng vẫn trượt môn toán, chỉ được 58 điểm. Lúc đó, Trương Thúy Hoa tức giận đến mức đánh cậu một trận.

Sau khi đến thủ đô, Kiều Trân Trân hỏi điểm của các bạn nhỏ, Thiết Đản cứ giấu diếm không chịu nói, sau đó bạn nhỏ Cẩu Đản đã bán đứng anh trai, chỉ để đổi lấy một xiên hồ lô trong tay Kiều Trân Trân.

Nhưng khi Kiều Trân Trân biết điểm của Thiết Đản, cô không hề phê bình mà còn khen ngợi cậu vì Thiết Đản thật sự đã rất cố gắng học tập. Lúc trước môn nào cũng không trượt, bây giờ cậu chỉ trượt môn toán, hơn nữa chỉ thiếu hai điểm thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xét trình độ trước đây của cậu thì kết quả này đã rất tốt rồi.

Vì vậy Kiều Trân Trân vẫn thưởng cho cậu một chiếc bút máy, hy vọng cậu sẽ tiếp tục chăm chỉ học tập, ngày càng tiến bộ.

Trước Tết ba ngày thầy Cố mới đến thủ đô, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học rất nặng nề, ông ấy là chuyên gia dẫn dắt khoa học nên phải gánh trách nhiệm nặng trên vai.

Thật ra, Triệu Đại Cương và Tống Cẩn cũng rất bận, chỉ có ngày đầu tiên ba Kiều đến, mọi người mới xin nghỉ ở nhà, sau đó đều bận rộn ở bên ngoài.

Vì vậy ba Kiều ở đây đều do Kiều Trân Trân chăm sóc, nhưng họ cũng không cần chăm sóc gì. Họ đều là người lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.

Nhà họ Kiều có hai chiếc xe nhưng mỗi ngày Tống Cẩn sẽ phải lái một chiếc đi làm. Mọi người chỉ có thể dùng chiếc xe ô tô hiệu Hồng Kỳ của Kiều Trân Trân nhưng không chở được quá nhiều người như vậy.

Cô cứ để anh cả Kiều đưa mọi người lên xe buýt, còn Kiều Trân Trân thì chở chị dâu ba cũng đang mang thai đi ô tô.

Ô tô có thể chở thêm ba người nữa, vốn cô định đưa ba mẹ Kiều đi cùng nhưng hai ông bà lại muốn thử đi xe buýt ở thủ đô, nên cô để chị dâu ba Lưu Tiểu Thanh dẫn hai đứa trẻ nhỏ nhất đi ô tô, những người khác đều đi xe buýt.

Có rất nhiều người lớn, còn có Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo nên Kiều Trân Trân cũng không lo lắng.

Cứ như vậy, Kiều Trân Trân đưa mọi người vừa đi dạo thủ đô vừa mua sắm đồ Tết.

Thật ra cô cũng mua gần xong đồ Tết rồi, nhưng khi đi dạo phố thấy đồ tốt, cô vẫn tiện tay mua một ít.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 246: Chương 246



Bây giờ Tống Cẩn cũng biết lương thực, rau củ quả trong nhà đều được trồng trong không gian, nên Kiều Trân Trân dùng không kiêng dè gì hết.

Còn Triệu Đại Cương không quan tâm đến chuyện này. Lúc đầu Tiểu Lý còn phải đưa rau và thịt tươi đến hàng ngày nhưng sau này Kiều Trân Trân nói cô sẽ tự mua những thứ này, sau khi Tiểu Lý xin chỉ thị của tư lệnh thì không xen vào chuyện này nữa.

Đương nhiên chị Triệu sẽ nghe Kiều Trân Trân sắp xếp. Lẽ ra không thể để một mình chị Triệu làm hết mọi chuyện trong một Tứ hợp viện lớn như vậy, nên Kiều Trân Trân cũng sẽ làm một vài việc trong khả năng của mình như mua rau, mua lương thực hoặc giặt quần áo.

Lúc đầu ba Kiều quyết định đến sớm định phụ giúp một vài việc vặt, nhưng cuối cùng lại không có việc gì làm cả nên chỉ đành đi dạo khắp thủ đô. Vì ngày nào cũng ăn ngon ngủ ngon nên ông ấy cảm thấy dạo này mình béo lên rất nhiều.

anh cả Kiều nhìn sắc mặt hồng hào của ba Kiều, nói: “Ba, đúng là ba béo lên rồi, hình như nếp nhăn trên mặt cũng căng ra hơn.”

Kiều Trân Trân không nhịn được, bật cười thành tiếng trước lời phát biểu của người đàn ông thẳng như thép.

Nhưng ba Kiều lại thấy con trai cả nói rất đúng, có vẻ nếp nhăn trên mặt đã ít đi, ông ấy cũng khá vui mừng.

Kiều Trân Trân: Được thôi ~ Ba vui là được.

Mùa xuân năm 1983, có thể nói nhà của Kiều Trân Trân vô cùng náo nhiệt.

Tối ba mươi Tết, ngoài việc cùng nhau ăn cơm tất niên, mọi người còn sắp xếp một việc quan trọng, đó là đến Đài truyền hình trung ương xem trực tiếp chương trình liên hoan chào xuân.

Vì thế đã dời ăn cơm tất niên lên năm giờ chiều, vì chương trình truyền hình chào xuân bắt đầu lúc tám giờ, mọi người đều rất háo hức.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vài ngày trước, khi Triệu Đại Cương báo tin này, Kiều Trân Trân còn cảm thấy hơi khó tin. Chương trình truyền hình chào xuân này được coi là chương trình truyền hình chào xuân đúng nghĩa.

Nếu cô nhớ không lầm thì bắt đầu từ năm nay, chương trình truyền hình chào xuân mỗi năm sẽ trở thành chương trình không thể thiếu của người dân cả nước vào đêm giao thừa. Hầu như tất cả mọi người đều sẽ ngồi trước màn hình tivi chờ xem chương trình truyền hình chào xuân.

Tết Nguyên Đán mà không có chương trình truyền hình chào xuân thì có vẻ không trọn vẹn.

Kiều Trân Trân không ngờ mình sẽ có cơ hội được xem trực tiếp chương trình truyền hình chào xuân đầu tiên này. Mặc dù ở thời hiện đại đã xem rất nhiều chương trình biểu diễn đặc sắc nhưng cô vẫn vô cùng mong chờ chương trình truyền hình chào xuân này.

Để thuận tiện đi lại, Kiều Trân Trân đã mượn chiếc xe buýt nhỏ của công ty nhưng bác tài xế Lý phải về quê ăn Tết nên đương nhiên không thể lái xe cho mọi người. Còn Kiều Trân Trân và những người khác thì không biết lái loại xe buýt nhỏ này, nhưng không sao cả, có một người biết lái chiếc xe đó chính là Triệu Đại Cương.

“Ông đây lái xe tăng cũng được, xe buýt nhỏ này thì có gì to tát, Trân Trân, em cứ lấy xe về đi, rồi đến lúc đó anh lái cho.” Triệu Đại Cương vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Vì vậy tối ba mươi Tết, sau khi mọi người ăn xong bữa cơm tất niên, tư lệnh Triệu Đại Cương làm tài xế, lái xe buýt nhỏ đưa cả nhà đến trường quay để xem trực tiếp chương trình liên hoan mùa xuân đầu tiên của Trung Quốc.

Kiều Trân Trân còn cố ý mang theo máy ảnh và chụp rất nhiều ảnh trước và sau khi vào trường quay. Đây đều là những kỷ niệm quý giá.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 247: Chương 247



Không khí ở trường quay Chương trình truyền hình chào xuân vô cùng sôi động, cách sắp xếp sân khấu và các tiết mục biểu diễn rất đặc trưng của thời đại. Mặc dù còn non nớt hơn thời hiện đại nhưng Kiều Trân Trân cảm thấy phấn khích và vô cùng xúc động.

Không chỉ có Kiều Trân Trân, tất cả mọi người ở đó đều như thế. Cho đến khi chương trình kết thúc, rất lâu sau tâm trạng của mọi người vẫn không thể bình tĩnh lại.

Trên đường về, đám người ba Kiều vẫn đang thảo luận sôi nổi về các tiết mục trong chương trình truyền hình chào xuân, người lớn và trẻ em đều nói chuyện rôm rả. Kiều Trân Trân nhìn Tống Cẩn ở bên cạnh, xoa bụng, cô cảm thấy khoảnh khắc này vô cùng hạnh phúc.

Cô ghé sát tai Tống Cẩn thì thầm: “Chồng ơi, em yêu anh, chúc mừng năm mới.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn quay đầu nhìn cô, đan ngón tay với cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng. Nếu không phải trên xe có quá nhiều người, anh thật sự rất muốn ôm chặt cô vào lòng rồi hôn.

...

Năm 1983, kế hoạch hóa gia đình bắt đầu thực hiện, chương trình truyền hình chào xuân cũng bắt đầu tổ chức. Ngoài ra, tem phiếu cũng chính thức được hủy bỏ, sau này không cần phải cung cấp thêm tem phiếu để mua đồ nữa, chỉ cần trả tiền. Hơn nữa muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, không còn giới hạn số lượng mua nữa.

Từ một góc độ khác thì chuyện này cho thấy thời đại kinh tế kế hoạch đã qua, công cuộc cải cách mở cửa đạt được những thành tựu ban đầu, Trung Quốc đã chính thức bước vào làn sóng kinh tế thị trường.

Cũng trong năm này, rất nhiều nhà máy quốc doanh phá sản đóng cửa, các xí nghiệp tư nhân bắt đầu nổi lên, chiếm vị trí ngày càng quan trọng trong sự phát triển kinh tế xã hội. Kiều bào ở nước ngoài, thương gia giàu có ở Hồng Kông và Ma Cao cũng dần hoạt động sôi nổi trong lãnh thổ Trung Quốc, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh vượng.

Vì đang mang thai nên Kiều Trân Trân không về thăm Thiểm Bắc trước Tết được. Vì vậy, sau Tết, Trương Bảo Cương và Triệu Hữu Tài cùng nhau đến thủ đô, ngoài thăm Kiều Trân Trân thì họ còn báo cáo tình hình kinh doanh năm ngoái của nhà máy cho cô biết.

Lúc trước Trương Bảo Cương cũng từng đến thủ đô vài lần, có cậu ta ở đó, Triệu Hữu Tài lần đầu tiên đi xa cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng những năm gần đây, gần như một năm thủ đô một đổi mới, thay đổi lớn đến nỗi kinh nghiệm trước đây của Trương Bảo Cương đã không còn hữu dụng nữa.

Sau khi làm xong việc chính, Kiều Trân Trân còn dẫn hai người đi tham quan trụ sở chính của Cơ sở sản xuất ớt Kiều thị và Nhà máy cơ khí Tống thị. Bên trong có một vài máy móc và thiết bị nông nghiệp, Kiều Trân Trân thấy bên Triệu Hữu Tài cũng cần dùng đến.

Năm ngoái, nhóm của Tống Cẩn đã thiết kế và phát minh ra ba loại thiết bị máy nông nghiệp mới và rất nhiều bộ phận linh kiện quan trọng. Nhờ hợp tác với Cục máy móc nông nghiệp, họ đã chiếm được nhiều thị phần, tình hình lợi nhuận cũng không kém gì Cơ sở sản xuất ớt.

Ai cũng biết Cơ sở sản xuất ớt đã mở bao lâu, nhà máy cơ khí mới mở được bao lâu. Quả nhiên, khoa học kỹ thuật mới là lực lượng sản xuất thứ nhất.

Ở vùng nông thôn ngoại ô thủ đô, cũng có một cơ sở sản xuất ớt Kiều thị, được coi là cơ sở thứ ba sau đại đội Hồng Kỳ và công xã Thiểm Bắc Tiến Lên, chuyên kêu gọi người dân địa phương trồng ớt.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 248: Chương 248



Không chỉ có ớt, bây giờ họ còn sản xuất đồ ăn ở bên ngoài, cải chua, dưa muối, đồ muối,... ăn với cơm làm phong phú thêm các loại hàng hóa trong nhà máy và tạo ra rất nhiều lợi nhuận.

Anh hai Giang còn bàn bạc với Kiều Trân Trân năm nay có nên đổi tên Cơ sở sản xuất ớt Kiều thị thành Nhà máy chế biến thực phẩm Kiều thị không, Kiều Trân Trân thấy cũng được.

Bây giờ, tương ớt và các loại đồ hộp sản xuất ở Nhà máy thực phẩm Kiều thị đều là hàng bán chạy ở các cung tiêu xã lớn và các hộ kinh doanh cá thể. Hàng tháng những người đến nhập hàng đều phải xếp chờ hàng dài.

Những người nhập hàng với số lượng quá ít sẽ bị nhà máy trực tiếp từ chối, họ không thèm quan tâm vì mấy ngàn tiền lẻ đó, một lần phải lấy ít nhất hàng chục ngàn. Nhưng như vậy cầu vẫn không đủ cung.

Khi Triệu Hữu Tài và Trương Bảo Cương trở về, hai người vẫn cảm thán không ngừng. Lúc đầu ông ta còn tưởng mình trông coi một khu công nghiệp xanh và phụ trách những vụ buôn bán lớn hàng triệu đã rất tốt rồi. Nhưng đến thủ đô một chuyến đã khiến ông ta nhận ra mình nhỏ bé, cũng thấy được thực lực của bà chủ Kiều Trân Trân.

“Lão Trương, cậu xem khí thế của bà chủ kìa, trong mắt của bà chủ thì thậm chí những vụ mua bán bạc triệu đó còn không xem là đơn hàng lớn gì. Nghĩ đến vụ mua bán bạc triệu đầu tiên mà tôi phụ trách, tôi đã phấn khích đến nỗi không ngủ được mấy đêm, tôi vẫn phải học hỏi bà chủ nhiều hơn.” Triệu Hữu Tài rít điếu thuốc lá, suy nghĩ.

Trương Bảo Cương cũng vậy, anh ta cũng được coi là người đi khắp nơi, nhưng quả thật tầm nhìn và lề lối đều kém xa Kiều Trân Trân. Ai cũng biết giờ Kiều Trân Trân mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn anh ta đã hơn bốn mươi rồi.

Chỉ có thể nói có vài người bẩm sinh đã lợi hại và thông minh hơn người khác, ví dụ như Kiều Trân Trân và Tống Cẩn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu Kiều Trân Trân biết Trương Bảo Cương nghĩ thế, chắc chắn cô sẽ rất xấu hổ, Tống Cẩn mới thật sự thông minh. Cô chỉ là chiếm hời từ chuyện xuyên không, ở thời hiện đại, cô đã thấy nhiều chuyện nên đương nhiên hiểu biết cũng không giống người khác.

Trương Bảo Cương cũng là một người rất thông minh, nhưng lại bị thời đại hạn chế mà thôi. Nếu anh ta được trải nghiệm như Kiều Trân Trân, chắc chắn sẽ làm tốt hơn Kiều Trân Trân rất nhiều.

Thật ra lúc đầu Kiều Trân Trân không hề nghĩ đến chuyện làm sự nghiệp lớn, chỉ vì cuộc sống, để mỗi ngày trên bàn ăn có một miếng thịt mà cô đã từng bước đi đến ngày hôm nay.

Ngay cả bây giờ, Kiều Trân Trân cũng không có tham vọng gì, chưa từng nghĩ sẽ trở thành người giàu nhất nước, người giàu nhất thế giới. Bây giờ cô chỉ muốn an tâm dưỡng thai, rồi sinh một đứa con khỏe mạnh là vạn sự thuận lợi rồi.

Tống Cẩn cũng đồng ý suy nghĩ an phận thủ thường của Kiều Trân Trân, anh không muốn Kiều Trân Trân làm việc vất vả, chỉ muốn cô mỗi ngày được vui vẻ.

Kể từ khi bị lộ không gian, Tống Cẩn thường nói chuyện hiện tại, chuyện tương lai với Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân cũng không kiêng dè nói cho anh biết một vài phát triển trong tương lai, hai người càng ngày càng thân thiết nhau hơn không hề có cái gọi cách biệt bảy năm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 249: Chương 249



Lúc đầu, Triệu Đại Cương còn hơi không quen với chuyện ngày nào hai người cũng phát cẩu lương, vợ chồng thời của anh ấy ở chung đâu có giống vợ chồng nhà Tống Cẩn. Cho dù tình cảm vợ chồng có tốt đến đâu, sống với nhau ngần ấy năm cũng đã sớm trở thành tình thân, không giống như họ, mỗi ngày trước khi đi làm còn phải hôn nhau.

Lần đầu tiên nhìn thấy, ông ấy còn giật mình, chuyện này... chuyện này quả thật không ra thể thống gì.

Sau đó, trước khi ông ấy ra ngoài, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng ôm hôn ông ấy và còn nói với Triệu Đại Cương: “Ông nội, đây là quy định của nhà chúng ta. Con dặn khi đi làm ở ngoài, ông phải chú ý giữ gìn sức khỏe, vì người nhà sẽ lo lắng đó.”

Sau đó, Triệu Đại Cương cũng vui vẻ tham gia vào nghi lễ hôn nhau mỗi ngày trước khi ra ngoài. Đương nhiên, mỗi ngày ông ấy chỉ hôn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, dặn bọn trẻ ở trường phải học hành chăm chỉ nhưng cũng đừng quên ăn uống đầy đủ, và giữ gìn sức khỏe.

...

Tháng 4 năm 1983, mẹ Kiều gọi điện để báo tin vui anh ba Kiều lại có thêm một đứa con trai. Bây giờ anh ấy đã có ba đứa con trai, là người có nhiều con trai nhất nhà họ Kiều, anh cả Kiều và Kiều Nhị ca chỉ có hai đứa con trai và một đứa con gái.

Anh ba Kiều rất vui mừng nhưng nhìn hai đứa cháu gái càng lớn càng xinh xắn, anh ấy lại hơi ghen tị với anh cả và anh hai. Vì bây giờ đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, ba vẫn là đại đội trưởng của thôn, đương nhiên anh ấy không thể trốn sinh con giống như người khác mà sau này anh ấy cũng chỉ có ba đứa con trai này thôi.

Khi anh ba Kiều nói thế còn bị mẹ Kiều mắng, nói anh ấy được voi đòi tiên. Người khác còn ghen tị vì anh ấy có ba đứa con trai đáng yêu như vậy, mà anh ấy lại ở đây nói đùa.

Nếu không mang thai thì Kiều Trân Trân đã định về Đại đội Hồng Kỳ ở một thời gian rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân cảm thấy đứa con trong bụng mình chắc chắn là con gái, vì nó rất ngoan, chỉ nôn ói vài ngày mới mang thai, nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ăn ngon ngủ khỏe, sắc mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh.

Nhưng chị Triệu nói bụng Kiều Trân Trân nhọn hoắt như con trai, hơn nữa mang thai không có phản ứng cũng không chắc là con gái, như lúc chị ấy mang thai phản ứng rất lớn mà lại sinh con gái, còn hỏi lúc Kiều Trân Trân sinh Đại Bảo và Tiểu Bảo có phản ứng gì.

Lúc sinh Đại Bảo và Tiểu Bảo, Kiều Trân Trân còn chưa đến, sao cô nhớ được nhiều chuyện này.

Nhưng dù là trai hay gái thì đều là bảo bối của cô.

Tống Cẩn cũng không nghĩ gì đặc biệt về chuyện này, miễn con của Kiều Trân Trân sinh thì anh đều thích. Đương nhiên, người anh ta thích nhất vẫn là Kiều Trân Trân.

Tống Tiểu Bảo: “Ba, được rồi được rồi, đừng có nhân cơ hội mà phát cẩu lương nữa, chúng con ăn no rồi.” Từ cẩu lương này là do Kiều Trân Trân dạy cho cậu bé.

Câu nói khiến tất cả mọi người có mặt đều bật cười. Nếu là trước đây, Tống Cẩn còn sẽ ngại ngùng nhưng bây giờ anh không hề thấy ngại ngùng mà ngược lại còn cảm thấy rất vinh dự và tự hào.

Kiều Trân Trân thì vô cùng xấu hổ.

Ngày 1 tháng 8 là ngày Ngày lễ Thành lập quân đội, để quan tâm tình cảm đỏ của các đồng chí cách mạng thế hệ trước, Kiều Trân Trân đã đích thân xuống bếp nấu làm món Phật nhảy tường cho ông nội Triệu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back