Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 210: Chương 210



Một người sao có thể thay đổi lớn đến vậy, nếu không phải ánh mắt của đối phương, Kiều Trân Trân nhiều nhất chỉ thấy hai người giống nhau, sẽ không liên tưởng đến cùng một người.

Nhưng mà đối phương là đặc vụ, cải trang ẩn núp là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa hai hình tượng này có thể đều không phải là Đoạn Nhất Phàm thật, thậm chí cái tên Đoạn Nhất Phàm này cũng có thể là giả.

Nhưng tại sao đối phương lại cố tình nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, khiến cô muốn tự lừa dối mình giả vờ không quen cũng không được.

Cảm giác như vậy, khiến Kiều Trân Trân nổi cả da gà, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng dẫn theo bọn trẻ rời khỏi đây về Bắc Kinh, thậm chí không muốn đến Dương Thành nữa.

Đám cháy mãi đến chập tối mới được khống chế, bên tầng bốn cháy chỉ còn lại một cái khung rỗng, nghe nói còn c.h.ế.t ba người, vì sự xuất hiện của Đoạn Nhất Phàm ban ngày, Kiều Trân Trân cảm thấy vụ hỏa hoạn này không giống như một tai nạn đơn thuần nữa rồi.

Phòng của Kiều Trân Trân ở tầng hai, cách nơi xảy ra hỏa hoạn hai lầu, cho nên không bị ảnh hưởng nhưng bây giờ cô có chút sợ hãi, nghĩ xem có nên trả phòng đổi sang một khách sạn khác không.

Nếu không phải chỉ có một chuyến bay lúc chín giờ rưỡi sáng về Bắc Kinh, cô đã sớm dẫn theo bọn trẻ chạy trốn ngay trong đêm, bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ thêm một đêm nữa.

Bất kể mục tiêu của Đoạn Nhất Phàm là gì, Kiều Trân Trân đều cảm thấy sự xuất hiện của anh ta tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, trở về khách sạn, sau khi dỗ dành bọn trẻ xong, Kiều Trân Trân vội vàng gọi điện cho Tống Cẩn.

Trước kia mua được cái Đại Ca Đại (1 loại điện thoại di động) từ chỗ Hoàng Tam, Kiều Trân Trân đã đưa cho Tống Cẩn dùng. Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng, Tống Cẩn đã bắt máy, sau đó Kiều Trân Trân liền kể lại chuyện khách sạn xảy ra hỏa hoạn và gặp Đoạn Nhất Phàm.

Tống Cẩn đang lái xe, vừa nghe Kiều Trân Trân nói xong, vội vàng đạp phanh, giọng nói căng thẳng nói:

“Ngày mai về thẳng nhà đi, đừng đến Dương Thành nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Em cũng nghĩ vậy, sáng mai trực tiếp đi máy bay về.”

Hai vợ chồng lại nói chuyện thêm một lúc nữa, tâm trạng Kiều Trân Trân cũng bình tĩnh hơn một chút, không còn căng thẳng như trước nữa, cũng không định trả phòng nữa, lỡ như ra ngoài bị người ta theo dõi thì tệ, hơn nữa khách sạn vừa xảy ra hỏa hoạn, buổi tối chắc chắn sẽ tăng cường tuần tra, ngược lại sẽ an toàn hơn.

Tống Cẩn cúp điện thoại, vội vàng bấm một dãy số bí ẩn, chuyển máy qua mấy tay, cuối cùng cũng nói chuyện được với người bên kia, sau đó hai bên lại nói chuyện về vải may quần áo mới nhập về của trung tâm bách hóa Bắc Kinh, tiện thể nhắc một câu vợ con anh ta đang đi du lịch ở một khách sạn nào đó ở Hải Nam vẫn chưa về, sau đó liền cúp máy.

Nếu Kiều Trân Trân ở bên cạnh, chắc sẽ đầu đầy dấu chấm hỏi, vợ con anh gặp đặc vụ, anh còn có tâm trạng nói chuyện với người ta về quần áo mới sao?

Sau đó, Tống Cẩn thật sự chạy đến trung tâm bách hóa mua cho Kiều Trân Trân một bộ quần áo mới, dù sao thì trước sau phải nhất quán mới không khiến người khác nghi ngờ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 211: Chương 211



Bên kia, người nhận được điện thoại của Tống Cẩn, vội vàng liên lạc với lực lượng vũ trang địa phương ở Hải Nam, triển khai một đợt tìm kiếm ráo riết xung quanh khách sạn nơi Kiều Trân Trân ở.

Kiều Trân Trân không biết gì, sáng sớm hôm sau dẫn theo bọn trẻ ăn sáng xong, vội vàng gọi hai chiếc xe ba bánh đi thẳng đến sân bay.

“Mẹ, chúng ta không đến Dương Thành nữa sao?”

Tống Tiểu Bảo ngẩng đầu hỏi, những người khác cũng nhìn Kiều Trân Trân đầy mong đợi.

Bọn trẻ hay quên, sau khi đám cháy được khống chế, chúng cũng không sợ nữa, hơn nữa Kiều Trân Trân cũng không nói cho chúng biết còn c.h.ế.t người, cho nên, sau khi ngủ dậy vẫn còn nghĩ đến chuyện đi chơi.

Kiều Trân Trân giải thích:

“Không đi nữa, hôm qua gọi điện cho ba các con, nhà có chút việc, chúng ta về trước, đợi sau này có cơ hội, chúng ta lại đến Dương Thành chơi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gọi là sau này, hẳn là ít nhất cũng phải mấy năm nữa, bởi vì Kiều Trân Trân không muốn gặp lại Đoạn Nhất Phàm nữa, Dương Thành gần Hải Nam, lỡ như Đoạn Nhất Phàm rảnh rỗi lại chạy đến Dương Thành thì sao, cho nên, để phòng ngừa lỡ như, Kiều Trân Trân trong thời gian ngắn cũng không muốn đến đó nữa.

Kiều Trân Trân đã nói như vậy, hơn nữa vé máy bay cũng đã mua rồi, mọi người cũng không nói gì nữa, cho dù có nói, Kiều Trân Trân cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà, rất nhanh, mọi người đã chuyển sự chú ý. Sau khi vào phòng chờ, bọn trẻ nhìn thấy từng chiếc máy bay đậu bên ngoài cửa sổ, đều nhìn chăm chú, cảm thấy vừa căng thẳng vừa phấn khích vì chuyến bay đầu tiên sắp tới.

Còn Kiều Trân Trân thì sau khi máy bay cất cánh, mới thực sự cảm thấy an ủi, cuối cùng cũng rời khỏi vùng đất nguy hiểm này rồi, bây giờ nghĩ đến ánh mắt của Đoạn Nhất Phàm, cô vẫn thấy lạnh sống lưng.

Sau khi xuống máy bay nhìn thấy Tống Cẩn, Kiều Trân Trân không quan tâm xung quanh còn rất nhiều người, như chim non về tổ lao vào lòng Tống Cẩn, đáng thương nói:

“Em không muốn đến Hải Nam nữa.”

Tống Cẩn biết cô bị dọa sợ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cũng không quan tâm đến ánh mắt khác thường của người khác, trời đất rộng lớn, vợ là lớn nhất.

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo hai đứa đã quen rồi, không thấy lạ, ít nhất là Cẩu Đản, bọn chúng là lần đầu tiên thấy cô và chú thân mật như vậy, còn có chút ngượng ngùng, đôi mắt nhỏ cứ đảo loạn xạ, muốn nhìn, lại có chút không dám nhìn.

Trở về Bắc Kinh, Kiều Trân Trân cảm thấy mình hẳn là an toàn, thêm vào đó là ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, chỉ nghỉ ngơi một ngày, cô lại phải dẫn bọn trẻ đi chơi khắp Bắc Kinh.

Hơn nữa còn có thêm hai bạn nhỏ, chính là anh em Vương Vĩnh Quân và Vương Như Nguyệt nhà bà Vương hàng xóm.

Hai đứa trẻ nghe Tống Đại Bảo khoe khoang mẹ nó dẫn chúng đi chơi gì, ăn gì, khiến hai đứa trẻ vô cùng hâm mộ, thế là tự mình chạy đến tìm Kiều Trân Trân muốn theo cùng đi chơi, đồng thời cam đoan, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây rắc rối.

Kiều Trân Trân có thể làm gì, chỉ có thể dẫn theo thôi, thế là, Kiều Trân Trân hoàn toàn trở thành vua của bọn trẻ.

May là, Kiều Trân Trân khá quen thuộc với Bắc Kinh, cũng đã dẫn người đi chơi nhiều lần rồi, chỗ nào có đồ ăn ngon đồ chơi hay, cô đều biết rõ, tương đối mà nói thì không mệt như ở Hải Nam.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 212: Chương 212



Vương Vĩnh Quân và Vương Như Nguyệt là người bản địa ở Bắc Kinh nhưng rất nhiều nơi, chúng cũng là lần đầu tiên đến, nếu không có Kiều Trân Trân dẫn theo, chúng còn không biết Bắc Kinh còn có những nơi thú vị như vậy.

Quả nhiên vẫn phải theo dì Kiều, không chỉ có đồ ăn ngon, còn có đồ chơi hay.

Hôm nay, Kiều Trân Trân quyết định dẫn mọi người đến sở thú ở Bắc Kinh tham quan. Sở thú này nghe nói thời nhà Thanh đã có rồi, nhưng mà lúc đó chỉ là khu vui chơi riêng của hoàng gia, không mở cửa cho dân thường, sau khi thành lập nước mới lần lượt mở cửa cho bên ngoài.

Các loài động vật ở đây so với bên Hải Nam thì phong phú hơn nhiều, quả không hổ danh là danh lam thắng cảnh có lịch sử lâu đời.

Bên Hải Nam chỉ thấy mấy con khỉ chạy lung tung, còn lại chẳng có gì, lúc đó Kiều Trân Trân thấy rất buồn cười, thế mà còn dám gọi là sở thú thu tiền vé, đúng là lừa đảo người tiêu dùng.

Sở thú ở Bắc Kinh thì khác, không chỉ có hổ và sư tử, còn có gấu ngựa và hươu cao cổ, khiến bọn trẻ liên tục kinh ngạc hú hét.

Kiều Trân Trân đi mệt rồi, cô tìm một cái đình nghỉ ngơi, ở phía trước không xa bọn trẻ tham quan hổ, còn có hai đứa lớn Kiều Kiến Thiết và Kiều Kiến Nghiệp trông chừng, Kiều Trân Trân cũng yên tâm.

Trong đình đặt một số bàn đá và ghế đá, bên cạnh còn có một dãy ghế gỗ, có không ít người ngồi nghỉ ở đây, bên cạnh Kiều Trân Trân có một đôi vợ chồng trẻ ngồi, cô cũng không để ý.

Kiều Trân Trân vừa ngồi xuống không lâu, người phụ nữ kia đã tìm Kiều Trân Trân nói chuyện, còn lấy hạt dưa trong túi vải mang theo đưa cho Kiều Trân Trân ăn.

Kiều Trân Trân hơi khát, không muốn ăn hạt dưa lắm, thế là từ chối, sau đó lấy một quả dưa chuột từ trong túi xách của mình, thực ra là lấy từ trong không gian ra, còn tốt bụng hỏi đôi vợ chồng trẻ kia có muốn ăn không, dù sao thì vừa nãy họ còn muốn cho cô ăn hạt dưa.

Hai người kia cũng không khách sáo, thực sự nhận lấy một quả dưa chuột, hai người chia nhau ăn.

Kiều Trân Trân thấy tình cảm của họ tốt như vậy, cũng rất mừng cho họ.

Cô gái kia trông chừng mười tám mười chín tuổi, thời đó người ta kết hôn sớm, độ tuổi này kết hôn không phải là ít, cô ta có khuôn mặt tròn, trắng trẻo mũm mĩm, lúc cười trông rất dễ gần. Người đàn ông thì không có gì đặc biệt, tướng mạo bình thường nhưng quần áo trên người giặt giũ sạch sẽ, trông khá chất phác thật thà.

Cô gái ăn quả dưa chuột của Kiều Trân Trân, bắt đầu nhiệt tình với cô, cứ chị chị em em, những người xung quanh còn tưởng là chị em ruột.

Kiều Trân Trân không quen thân thiết với người lạ như vậy, hơn nữa đối phương lại đứng quá gần, còn cứ nắm tay cô, khiến cô hơi khó chịu, định đứng dậy đi tìm bọn trẻ, thế là, cô nói:

“Em gái, chị còn có việc, đi trước đây, lần sau mình nói chuyện tiếp nhé.”

Nhưng cô gái kia như thể dính chặt lấy Kiều Trân Trân vậy, nắm chặt cánh tay Kiều Trân Trân, cùng cô đứng dậy, định đi ra ngoài, miệng còn nói:

“Chị ơi, em cũng nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta cùng đi thôi.”

Lúc này Kiều Trân Trân đã hơi mất kiên nhẫn rồi, định giãy khỏi tay đối phương thì thấy cô gái kia áp sát vào tai cô, nhỏ giọng nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ít nói nhảm thôi, làm theo lời tôi nói, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Giọng nói hoàn toàn không còn sự ngây thơ hồn nhiên như vừa nãy, chỉ còn lại sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 213: Chương 213



Cùng lúc đó, Kiều Trân Trân cảm thấy thắt lưng mình bị một v*t c*ng gí vào, cái túi trên tay cũng bị người đàn ông kia giật mất, miệng hắn ta còn nói rất thân thiết:

“Chị ơi, chị đừng lo, để em cầm giúp chị.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân: !!?

Đây là tình huống gì? Thứ trên thắt lưng kia, hẳn không phải là s.ú.n.g như cô vô thức nghĩ chứ? Nước Hoa Hạ không phải cấm s.ú.n.g sao? Kiều Trân Trân cả hai kiếp đều chưa từng thấy s.ú.n.g thật, đây... hẳn là đồ giả chứ?

Lúc đầu Kiều Trân Trân còn ngây thơ cho rằng đối phương chỉ muốn cướp của, dù sao trong túi cũng chẳng có gì đáng giá, muốn lấy thì cứ lấy đi, chỉ mong đối phương nhanh chóng thả cô ra.

Bị người ta dùng s.ú.n.g chỉa vào đầu cướp của, cô vẫn là lần đầu tiên, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Kiều Trân Trân không định chống cự, mà quyết định phá tài tiêu tai, tùy cơ ứng biến.

Nhưng rất nhanh, Kiều Trân Trân phát hiện sự việc không đơn giản như cô tưởng.

Kiều Trân Trân bị chúng đưa đến một căn nhà cấp bốn đơn sơ, sau đó, chỉ thấy chúng lấy ra một chiếc điện thoại, hung dữ nói:

“Gọi điện cho Tống Cẩn.”

Đối phương có thể trực tiếp nói ra tên Tống Cẩn, Kiều Trân Trân liền hiểu ra đây không phải là một vụ cướp đơn thuần, rất có thể là hành động có chủ đích nhắm vào nhà cô, nhắm vào Tống Cẩn.

Chỉ là Tống Cẩn đã rời khỏi căn cứ Côn Bằng hơn nửa năm rồi, những tài liệu mật cần nộp cũng đã nộp hết rồi, đáng lý ra không có gì đáng để người ta đối xử như vậy, những người này rốt cuộc muốn làm gì.

Lúc này Kiều Trân Trân đã bình tĩnh lại sau sự kinh ngạc và sợ hãi ban đầu, giờ cô lo lắng nhất không phải là bản thân mình, mà là những đứa trẻ còn ở sở thú, không biết những người này có làm gì bọn trẻ không.

Thế là Kiều Trân Trân đợi điện thoại vừa kết nối, liền vội vàng hét vào ống nghe:

“Nhanh đến sở thú cứu bọn trẻ!”

Vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đã bị người ta đá ngã xuống đất, cái điện thoại trên tay cũng bị giật mất.

Cô gái cầm lấy điện thoại, không thèm để ý đến lời Tống Cẩn nói trong đó, lạnh lùng nói:

“Chuẩn bị đầy đủ tài liệu về radar tàng hình, nếu không, vợ anh có thể sẽ biến mất mãi mãi.”

Sau đó, không biết Tống Cẩn nói gì, chỉ nghe cô gái nói:

“Đừng hù dọa chúng tôi, nguồn tin của chúng tôi rất đáng tin cậy, anh đừng hòng cãi chày cãi cối, dù sao cũng cho anh ba tiếng chuẩn bị tài liệu, chúng tôi sẽ liên lạc lại, anh tốt nhất đừng giở trò, nếu không…”

Sau khi cúp điện thoại, cô gái đi đến trước mặt Kiều Trân Trân, nhìn cô từ trên cao xuống, không biết lấy đâu ra một bộ quần áo rách rưới, rồi ném vào người Kiều Trân Trân, mặt không cảm xúc nói:

“Thay vào!”

Kiều Trân Trân cũng không làm bộ làm tịch chống đối với đối phương, cô nhịn đau xoa xoa bụng, rồi đi đến góc nhà, nhanh chóng thay quần áo, hai người trong phòng nhìn chằm chằm cô suốt, kể cả người đàn ông kia.

May mà hôm nay Kiều Trân Trân mặc một chiếc áo ba lỗ bên trong nên dù cởi áo sơ mi bên ngoài cũng không sao, thế này còn kín đáo hơn cả đồ bơi thời hiện đại nhiều.

Cô gái thấy Kiều Trân Trân suốt quá trình không nói lời nào, thay quần áo cũng không ngượng ngùng, liền hừ lạnh một tiếng:
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 214: Chương 214



“Nếu cô cứ ngoan ngoãn như vậy, chúng tôi cũng không làm khó cô, chỉ cần chúng tôi lấy được thứ mình muốn, tự nhiên sẽ thả cô đi.”

Đối với lời này, Kiều Trân Trân không tin một chữ, cô đã nhìn thấy mặt bọn chúng, loại chuyện này trên tivi đều nói rồi, lộ mặt là chết.

Nhưng cô cũng không sợ, nếu thật sự đến lúc bất đắc dĩ thì trốn vào không gian là được, mặc dù có thể sẽ bại lộ không gian nhưng dù sao cũng tốt hơn là mất mạng.

Nội dung cuộc điện thoại vừa nãy, Kiều Trân Trân cũng nghe thấy, cái gì mà radar tàng hình chứ, cô chưa từng nghe Tống Cẩn nhắc đến nhưng đối phương đã có được tin tức, còn bắt cô đi, chắc là Tống Cẩn đang làm công tác bảo mật gì đó.

Còn những người bắt mình, rõ ràng là đặc vụ rồi, nếu không thì ai lại đi điều tra loại tin tức này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thảo nào lúc đầu những người lãnh đạo ở căn cứ lại dễ dàng cho Tống Cẩn đi như vậy, hóa ra chỉ là đổi chỗ làm việc mà thôi.

Bây giờ Kiều Trân Trân chỉ mong Tống Cẩn có thể nhanh chóng đến sở thú đưa bọn trẻ về nhà, hy vọng những tên đặc vụ này không động đến chúng.

Bên phía Tống Cẩn, sau khi nhận được điện thoại của Kiều Trân Trân, anh đã rất sợ hãi, lúc đó anh đang ở xưởng điều chỉnh một loại máy nông nghiệp mới, nghe thấy giọng nói của Kiều Trân Trân, anh suýt bị máy cắt đứt tay.

Radar tàng hình là một nghiên cứu mà anh đã bắt đầu từ thời đại học, bên căn cứ Côn Bằng không biết, vì sau khi xin phép, anh đã không báo cáo dự án này cho căn cứ, ngay cả sau khi xảy ra chuyện của Vân Thư, anh bị buộc phải rời đi, thầy Cố và Triệu Đại Cương đến tìm anh, yêu cầu anh tiếp tục bí mật nghiên cứu đề tài này.

Cuối cùng vào tháng trước đã đạt được bước đột phá và đã thử nghiệm thành công trên máy b** ch**n đ** kiểu 81 của quân đội.

Mức độ bảo mật của việc này rất cao, chỉ có thầy Cố, Triệu Đại Cương và Hạ Sơn biết anh tham gia vào công việc này, anh tuyệt đối tin tưởng ba người này, không thể là ai trong số họ phản bội mình.

Vậy thì bọn đặc vụ đã lấy được tin tức đáng tin cậy từ đâu?

Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về những điều này, việc cấp bách nhất là phải cứu Kiều Trân Trân và bọn trẻ về.

Tống Cẩn vội báo chuyện này cho Triệu Đại Cương, còn mình thì lái xe đến sở thú.

Mặc dù Tống Cẩn chạy quá tốc độ suốt chặng đường nhưng khi đến sở thú thì cũng đã nửa tiếng sau, lúc này Kiều Trân Trân đã mất tích hơn hai tiếng, bọn trẻ dường như cũng phát hiện không thấy cô đâu, đang tìm khắp vườn thú.

Tống Tiểu Bảo là người đầu tiên nhìn thấy Tống Cẩn, cậu bé khóc chạy đến, hét lên:

“Ba ơi, mẹ mất tích rồi.”

Tống Cẩn ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai, mắt đảo khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra một người khả nghi ở hướng đông nam, đối phương mặc thường phục, sau khi nhìn thấy Tống Cẩn thì gật đầu với anh rồi đi.

Vừa nãy khi Tống Cẩn đỗ xe ở cổng, anh đã nhận được điện thoại của Triệu Đại Cương, nói rằng bọn trẻ không sao nhưng để phòng ngừa bất trắc, ông chỉ cử người bảo vệ bọn trẻ xung quanh, không kinh động đến mọi người, người vừa nãy hẳn là một trong những đồng đội cố ý xuất hiện để chứng minh thân phận với Tống Cẩn.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 215: Chương 215



Tống Cẩn thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Tiểu Bảo, nói:

“Đừng sợ, mẹ nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, đi công tác ở Thiểm Bắc rồi nên mới gọi ba đến đón các con về nhà.”

Nghe nói Kiều Trân Trân không sao, Tống Tiểu Bảo cũng không khóc nữa, nhíu mày nói:

“Mẹ không phải là bà chủ lớn sao? Bà chủ cũng phải đi công tác à?”

“Đúng vậy, bà chủ cũng phải đi công tác, mẹ rất bận, nếu không thì làm sao mua cho các con nhiều đồ ăn ngon đồ chơi hay như vậy được.”

Lúc này, Tống Đại Bảo và những đứa khác cũng chạy đến, Tống Cẩn lại giải thích lại những lời vừa nãy.

Tống Đại Bảo:

“Sao mẹ lại đi vội vàng như vậy, cũng không nói với con một tiếng, làm con lo lắng quá, hừ, lần sau không được như vậy nữa, đợi mẹ về, con sẽ giáo dục mẹ cho.”

Tống Cẩn cố nén nỗi lo lắng trong lòng, đưa hết bọn trẻ về nhà.

Khi trở về nhà nhỏ, Tống Cẩn đặc biệt chú ý quan sát một chút, sau đó phát hiện không ít người lạ mặt cải trang, hẳn là do Triệu Đại Cương phái đến để hỗ trợ và bảo vệ anh.

Ngay khi Tống Cẩn vừa về đến nhà không lâu thì cửa lớn đã bị gõ, một chàng trai trẻ mắt to mày rậm đứng bên ngoài, vừa nhìn thấy Tống Cẩn liền vui mừng nói:

“Anh họ, là em, Tống Thu Dương.”

Tống Thu Dương tự xưng là em họ bên ngoại của Tống Cẩn nhưng mẹ Tống Cẩn là con một, chỉ có ông ngoại từng nhận nuôi một người con trai vào những năm đầu nhưng trong thời loạn lạc đó đã bị lạc mất, mà Tống Thu Dương tự xưng là con trai của người đó.

Sau khi xảy ra chuyện Kiều Trân Trân bị bắt, Tống Cẩn lúc này cảnh giác khắp nơi, đột nhiên lại xuất hiện một người em họ không rõ ràng như vậy, phản ứng đầu tiên của anh là đặc vụ phái đến để liên lạc.

Chỉ thấy đối phương rất tự nhiên nắm lấy tay Tống Cẩn, sau đó nhanh chóng nhét một thứ gì đó vào lòng bàn tay anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người đang bắt tay mà thôi.

Dưới sự mặt dày mày dạn của đối phương, Tống Cẩn cho người vào nhưng chỉ để anh ta đứng trong sân, không muốn để anh ta vào nhà.

Tống Thu Dương không hề để ý, chỉ dùng ánh mắt nhắc anh xem tờ giấy. Tống Cẩn cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, nhìn đối phương một lúc lâu, mới dẫn người vào nhà.

Tống Thu Dương vừa vào nhà, đã rất tự nhiên chào hỏi bọn trẻ, sau đó còn chủ động vào bếp nấu cơm cho mọi người, không cần Tống Cẩn chào hỏi, hoàn toàn giống như một người chủ vậy.

Lúc này Tống Cẩn cũng không có tâm trạng quản bọn trẻ, thấy Tống Thu Dương tự nguyện, anh cũng dứt khoát ngồi trên ghế sô pha không nói gì, trong đầu đang nhớ lại toàn bộ sự việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn với đặc vụ, Tống Cẩn đang chờ đối phương chủ động liên lạc với anh, đồng thời trong lòng Tống Cẩn biết, bên phía Tư lệnh Triệu chắc chắn cũng đã hành động rồi, Tống Thu Dương này chính là bằng chứng tốt nhất.

Tống Thu Dương chính là người mà Triệu Đại Cương phái đến để bảo vệ Tống Cẩn, vừa nãy trên tờ giấy viết rất rõ ràng, Tống Cẩn bị theo dõi, vì vậy bảo anh không được chủ động liên lạc với Triệu Đại Cương, có chuyện gì thì để Tống Thu Dương đi tru
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 216: Chương 216



Tờ giấy là do Triệu Đại Cương đích thân viết, chữ viết của ông, Tống Cẩn vẫn nhận ra nhưng cũng không thể hoàn toàn mất cảnh giác, dù sao thì bên phía địch cũng có một số người tài giỏi, việc bắt chước chữ viết cũng rất có thể.

Đợi thức ăn được bày lên bàn, bọn trẻ bắt đầu ăn cơm, Tống Thu Dương lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tống Cẩn, nói:

“Cái này cho anh.”

Tống Cẩn nhìn một cái là biết đây là tài liệu về radar tàng hình, chỉ là dữ liệu bên trong có thật có giả, không đầy đủ, rất rõ ràng, đây là tổ chức chuẩn bị cho Tống Cẩn giao dịch.

Tống Thu Dương còn nhỏ giọng báo cáo với Tống Cẩn một chút về sự sắp xếp đại khái của hành động lần này, sau đó lấy ra một thiết bị theo dõi giấu vào tóc Tống Cẩn.

Lúc này Tống Cẩn mới hoàn toàn tin tưởng Tống Thu Dương, bày tỏ lòng cảm ơn vì sự xuất hiện của anh ta.

“Không có gì, đây là nhiệm vụ của tôi.”

Tống Thu Dương vỗ vai Tống Cẩn, nói.

Tống Đại Bảo thấy ba và chú vẫn ngồi trên ghế sô pha, không đến ăn cơm, liền đứng dậy gọi họ:

“Ba, chú, hai người mau đến ăn cơm đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ăn cơm trước đi, lát nữa có thể phải đánh một trận ác chiến, nếu không có sức thì không được.”

Kiều Trân Trân bị bịt đầu, còn bị chuốc thuốc mê, đi một quãng đường rất dài trong tình trạng mơ mơ màng màng, lúc đầu dùng xe kéo chở cô đi, sau đó lại đổi sang ô tô.

Lúc đầu Kiều Trân Trân còn cố gắng véo mình để giữ tỉnh táo nhưng sau đó thực sự không chịu nổi, dưới tác dụng của thuốc mê, cô mơ mơ màng màng, không nhớ được bất kỳ thông tin hữu ích nào, chỉ nhớ rằng họ đã đi rất lâu, đổi rất nhiều xe.

Tuy nhiên trong một lần đổi xe, Kiều Trân Trân nhân lúc không ai chú ý, lấy một cây bút trong không gian ném ra bên đường.

Cây bút này là Tống Cẩn đặc biệt mua tặng Kiều Trân Trân, nắp bút còn bị Kiều Trân làm hỏng một chút, rơi mất một mảng sơn nhỏ, nếu Tống Cẩn nhìn thấy, chắc chắn sẽ biết đây là bút của Kiều Trân Trân.

Đặc vụ đã lục soát Kiều Trân Trân từ lâu, xác nhận trên người cô không có thứ gì có thể thông báo tin tức, nào ngờ cô lại có một công cụ gian lận lớn như vậy, nếu không thì chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ hơn.

Không biết bao lâu sau, khi Kiều Trân Trân tỉnh lại, cô đang ở trong một nhà kho bỏ hoang bốn bề lộng gió, trên mái nhà có một lỗ thủng rất lớn, có thể nhìn thấy những vì sao trên trời.

Kiều Trân Trân vừa đói vừa khát, toàn thân còn đau nhức không còn sức lực, có lẽ là tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tan hết, tay chân cô bị trói nằm dưới đất, trước mặt không xa, có hai người đàn ông và một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó Kiều Trân Trân quen, chính là người đã bắt cóc cô, còn hai người đàn ông thì hoàn toàn xa lạ, người đàn ông trước đó đã biến mất, có khả năng đang canh gác ở cửa.

Thấy Kiều Trân Trân tỉnh lại, họ ngừng nói chuyện, nhìn về phía cô, người phụ nữ mở lời:

“Bên Tống Cẩn sắp xong rồi, cô yên tâm, đến lúc đó, tôi đảm bảo sẽ ra tay nhanh gọn, để hai người sớm đoàn tụ ở dưới đó.”

Quả nhiên những người này không định thả cô đi, Kiều Trân Trân trong lòng chửi tổ tông mười tám đời của cô ta, nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau, trong đầu cố gắng nhấn mạnh với bản thân rằng đừng hoảng sợ, Tống Cẩn chắc chắn sẽ không sao, đối phương chỉ đang nói lời cay độc mà thôi.

Thấy Kiều Trân Trân có vẻ sắp chết, đối phương rất hài lòng, sau đó đi ra khỏi nhà kho.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 217: Chương 217



Theo lý mà nói, họ ít nhất cũng phải để lại một người trông chừng Kiều Trân Trân nhưng không biết là họ quá tự tin hay là tình trạng hiện tại của Kiều Trân Trân quá tệ, khiến họ mất cảnh giác.

Kiều Trân Trân ngay sau khi đối phương đi ra ngoài đã mở mắt, sau đó quan sát kỹ xung quanh, đảm bảo không có thiết bị giám sát, cũng không bị ai theo dõi lập tức động ý nghĩ vào không gian.

Nằm trên bãi cỏ trong không gian, Kiều Trân Trân thở phào nhẹ nhõm, sau đó dựa vào ý nghĩ lấy ra một con d.a.o gọt hoa quả trước đó đã để trong kho không gian cắt đứt sợi dây trói mình.

Xoa xoa cổ tay và bắp chân, ăn một ít anh đào trong không gian, nằm nghỉ một lúc lâu, người cô mới có chút sức lực, nhưng bây giờ cô cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể trốn trong không gian.

Mặc dù đã bảo toàn được mạng sống nhưng Kiều Trân Trân ở trong không gian không thể cảm nhận được tình hình bên ngoài, vì vậy, cô chỉ có thể chờ đợi, chờ đủ thời gian, chờ cho nguy hiểm tự qua đi.

Bây giờ cô chỉ lo lắng cho Tống Cẩn và những đứa trẻ, hy vọng rằng họ không sao.

Dương Đan Đan chỉ ra ngoài dặn dò thuộc hạ rằng khi nhận được tin tức thì lập tức rút lui, đừng để đối phương phát hiện ra manh mối, trước sau không đến năm phút, khi cô ta vào lại thì phát hiện Kiều Trân Trân đã biến mất.

Mà thông qua dấu vết trên mặt đất cho thấy, hiện trường không có người khác, Kiều Trân Trân như thể biến mất trong không khí, điều này thực sự quá khó tin nhưng sự thật là con tin đã biến mất ngay trước mắt, dù sao cũng phải có lý do gì đó chứ, chẳng lẽ là từ trên trời...

Dương Đan Đan ngẩng đầu nhìn trời đầy nghi hoặc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay khi Dương Đan Đan chuẩn bị gọi người đi xem xét xung quanh thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng, người đàn ông tên Vương Cương trước đó giả làm vợ chồng với Dương Đan Đan xông vào, hét lên:

“Bị phát hiện rồi, mang theo con tin rút lui nhanh.”

Nhưng bây giờ trong toàn bộ nhà kho, còn đâu con tin nào nữa, chỉ thấy Dương Đan Đan đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chưa kịp để người đàn ông mở miệng nói lần nữa, một chiếc trực thăng đã dừng lại trên mái nhà, sau đó b.ắ.n liên tiếp mấy phát về phía vị trí Dương Đan Đan và người đàn ông đang đứng.

Dương Đan Đan không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng né tránh, rút s.ú.n.g ra chống trả với đối phương.

Nhưng mấy thế lực lẻ tẻ này làm sao là đối thủ của những người lính đặc chủng được trang bị vũ khí đầy đủ, không lâu sau đã bị tiêu diệt sạch.

Ngoài Vương Cương ra, những người khác đều bị b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ, Vương Cương cũng chẳng khá hơn là bao, động mạch đùi của hắn bị trúng hai phát súng, bây giờ m.á.u chảy không ngừng, căn bản không thể cử động, tuy nhiên, mạng sống đã được bảo toàn.

Đợi đến khi Tống Cẩn chạy đến thì được thông báo rằng không tìm thấy Kiều Trân Trân, mà người sống sót duy nhất là Vương Cương cũng nói không biết.

Tống Cẩn mắt đỏ ngầu, đối với đối phương chính là một trận đ.ấ.m đá.

Bọn họ trúng kế điệu hổ ly sơn của đặc vụ, hơn nữa đối phương liên tục yêu cầu thay đổi địa điểm giao dịch, trước sau làm mất mấy ngày, cuối cùng thông báo cho anh ta địa điểm giao dịch, hoàn toàn trái ngược với vị trí hiện tại của họ, may mà có sự ba trí chu đáo của Tư lệnh Triệu, nếu không, không chỉ tài liệu bị lấy mất, mà con tin cũng không cứu được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 218: Chương 218



Mặc dù tài liệu là giả và bây giờ cũng không thấy con tin đâu nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị đặc vụ xé xác, ít nhất bây giờ vẫn còn một khả năng, đó là Kiều Trân Trân tự mình chạy trốn khi đối phương không chú ý, nếu bị g.i.ế.c thì Vương Cương sẽ không nói rằng hắn không biết.

Kiều Trân Trân bây giờ đang lo lắng trốn trong không gian, sau đó dựa vào việc trồng quả óc chó để nắm bắt thời gian, chu kỳ chín của quả óc chó là một giờ, cô đã thu hoạch liên tục ba mươi sáu đợt, tức là bên ngoài đã trôi qua một ngày rưỡi.

Nhưng cô ở giữa do kiệt sức nên đã ngủ một giấc, cũng không biết đã ngủ bao lâu.

Muốn xem thời gian nhưng đồng hồ đã bị đặc vụ lấy mất, trong kho không gian cũng không có dự phòng thêm, thực sự là sơ suất.

Để phòng ngừa lỡ như, Kiều Trân Trân lại thu hoạch thêm hai mươi lần quả óc chó, sau đó ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, chuẩn bị ra ngoài xem tình hình.

Cô tập trung tinh thần cao độ, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần phát hiện ra điều gì không ổn thì lập tức trở về không gian.

Khi Kiều Trân Trân cẩn thận đi ra khỏi không gian, phát hiện bên ngoài đang là ban ngày, nhìn mặt trời thì giống như giữa trưa, xung quanh rất yên tĩnh, rất rõ ràng là kẻ địch đã không còn nữa.

Kiều Trân Trân trong lòng mừng như điên, chuẩn bị chạy ra ngoài cầu cứu, sau đó phát hiện trên sàn nhà bẩn thỉu có vài vũng bẩn giống như vết máu, còn có một số lỗ nhỏ lồi lõm.

Mặc dù Kiều Trân Trân chưa từng thấy dấu vết s.ú.n.g b.ắ.n trên mặt đất nhưng cô đoán rằng nơi này cách đây không lâu chắc chắn đã diễn ra một trận đấu s.ú.n.g dữ dội, chẳng lẽ là Tống Cẩn đến cứu cô sao?

Kiều Trân Trân vội vàng chạy ra ngoài tìm người nhưng đập vào mắt cô là một khu rừng, không thấy bóng dáng một người nào, cô không dám chậm trễ, sợ Tống Cẩn và những người khác đi xa, vội vàng chạy đi nhưng cô cũng không dám kêu cứu lớn tiếng, lo lắng xung quanh vẫn còn kẻ địch ẩn núp.

Rất nhanh, Kiều Trân Trân chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, sau đó nhìn thấy một vùng đồng bằng bát ngát, lúc này, Kiều Trân Trân trong lòng tuyệt vọng, xem ra cô đã bỏ lỡ thời cơ được cứu tốt nhất.

Mặc dù đội cứu hộ có vẻ như đã đi rồi nhưng dù sao thì mạng nhỏ của cô cũng được bảo toàn, bây giờ chỉ cần cô tìm thấy làng trấn gọi điện thoại là có thể về nhà.

Kiều Trân Trân không mục đích đi về một hướng, trong lòng nhớ lại sự kiện bắt cóc khó tin này, vì cô bên này không sao thì Tống Cẩn và những đứa trẻ hẳn cũng không sao.

Bất kể chuyện gì xảy ra, Kiều Trân Trân cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Đi gần ba ngày ba đêm, ngoài buổi tối vào không gian ngủ một giấc thì thời gian còn lại đều dùng để đi đường, cuối cùng vào chiều ngày thứ tư thì nhìn thấy một bóng người, còn có một đàn cừu lớn.

Nhìn cách ăn mặc của người đó, giống như dân du mục trên thảo nguyên, chẳng lẽ bây giờ cô đã ra khỏi địa giới Bắc Kinh?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, bây giờ Kiều Trân Trân cũng không quản được nhiều như vậy, vất vả lắm mới nhìn thấy một người, đừng để người ta chạy mất, đối phương còn cưỡi ngựa, vì vậy, Kiều Trân Trân vội vàng vừa gọi vừa chạy tới.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 219: Chương 219



Khi Kiều Trân Trân ngồi trong lều Mông Cổ, uống sữa trà nóng hổi, ăn thịt bò to thì cô mới xác định được mình đang ở Nội Mông.

Kiều Trân Trân không biết tiếng Mông Cổ, đối phương cũng không biết tiếng Hán, hai bên cơ bản chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể, đáng tiếc là nhà đối phương không có điện thoại nên cô vẫn chưa liên lạc được với Tống Cẩn.

Hơn nữa đây hẳn cũng không phải là làng của họ, vì khi chàng trai trẻ đưa cô đến đây, cô chỉ thấy một lều Mông Cổ của gia đình họ, hẳn là họ chuyển đến đây để chăn thả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà chàng trai trẻ còn có ba mẹ và một cô gái, không biết là chị gái hay em gái, nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi cụ thể.

Mặc dù không nói được tiếng nhưng họ vẫn nhiệt tình tiếp đón Kiều Trân Trân, bây giờ trên người Kiều Trân Trân chỉ mặc một bộ quần áo vải thô rách nát, không có gì để báo đáp họ, cô chỉ có thể giả vờ lục tìm trong chiếc túi rách duy nhất, sau đó lấy ra hai tờ tiền đại đoàn kết từ không gian, đưa cho bà cô đối diện.

Rõ ràng đối phương không ngờ rằng người phụ nữ tơi tả đầy bụi bặm này lại muốn đưa tiền cho bà, bà ngẩn người một lúc, sau đó liên tục lắc đầu xua tay, đẩy tiền trả lại.

Kiều Trân Trân thấy ánh mắt họ trong sáng, biểu cảm thoải mái, trong lòng yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì gia đình này hẳn không phải là người xấu, vì vậy, cô nhất quyết nhét tiền cho đối phương.

Sau đó, cô dùng cử chỉ hỏi đối phương nơi nào có thể gọi điện thoại, đối phương nói với cô rất nhiều điều, thấy Kiều Trân Trân vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, bà liền ra ngoài chỉ cho cô một hướng.

Kiều Trân Trân cũng hiểu đại khái, lập tức xin phép họ ra đi nhưng đối phương lại kéo cô lại nói một tràng, còn chỉ lên trời, làm động tác ngủ, hẳn là muốn nói với cô rằng trời sắp tối rồi, mời cô ngủ một giấc trước, sáng mai hãy lên đường.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân rất nhớ nhà, không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa cô có không gian, không cần lo lắng đến chuyện buổi tối sẽ gặp sói hay gì đó, vì vậy cô kiên quyết từ biệt họ, mang theo một cân thịt bò và một bình nước mà họ cho rồi lên đường.

Lại đi khoảng hai ngày, giữa đường gặp mấy người cưỡi ngựa chăn thả, Kiều Trân Trân đã trả năm đồng, nhờ đối phương đưa cô đi một đoạn đường, cuối cùng cũng đến được một ngôi làng nhỏ.

Lúc này, Kiều Trân Trân vẫn mặc bộ quần áo rách nát mà đặc vụ đưa cho cô, mặc dù đã giặt một lần trong không gian nhưng dù sao cũng quá hôi, thực sự không mặc được nữa cũng không giặt sạch lắm, chỉ hết mùi hôi mà thôi.

Cô cũng cố tình bôi đen mặt, tóc tuy đã gội trong không gian nhưng cũng cố tình làm cho rối bù, trông dáng vẻ phong trần mệt mỏi, vô cùng thảm hại.

Đây cũng là để phòng ngừa gặp phải kẻ xấu cản đường cướp bóc gì đó, dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ đơn thân, nhìn bề ngoài vẫn rất dễ bị bắt nạt, may mắn là suốt chặng đường gặp toàn người tốt.

Điều khiến Kiều Trân Trân phấn khích nhất là trong làng này có người Hán, là thanh niên trí thức trước đây xuống nông thôn ở lại, Kiều Trân Trân vội vàng lấy năm đồng đưa cho đối phương, hỏi thăm nơi nào có thể gọi điện thoại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back