Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 200: Chương 200



Vốn khởi điểm ban đầu tạm định là một vạn đồng, trong đó Lưu Tiểu Minh góp một nghìn, chiếm 10% cổ phần, còn lại là của Kiều Trân Trân. Số tiền mua cửa hàng trước đó coi như là tiền riêng của Kiều Trân Trân, không chiếm dụng vốn ban đầu. Sau đó cho Hảo Đa Gia thuê lại, tiền thuê mỗi tháng tạm định là mười đồng.

Còn về việc lấy hàng từ nhà máy của anh trai họ Kiều, đương nhiên cũng có ưu đãi. Có thể lấy hàng trước rồi mới trả tiền, lấy hàng một tháng sau mới thanh toán.

Một tháng, về cơ bản cũng có thể bán hết hàng tồn kho, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực về vốn của cửa hàng. Số tiền còn lại có thể dùng để mua các loại hàng hóa khác.

Lưu Tiểu Minh nghe Kiều Trân Trân nói vậy, cảm thấy thật sự quá hoàn hảo. Còn có chuyện tốt như vậy sao, đợi bán hết hàng rồi mới trả tiền, chẳng phải tương đương với việc kinh doanh không cần vốn sao!

Chỉ là như vậy có hơi chiếm tiện nghi không. Hơn nữa, các anh họ nhà họ Kiều có đồng ý không?

“Anh họ Tiểu Minh, anh cứ yên tâm, các anh trai chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là sau này em chắc chắn sẽ không thường xuyên ở trấn Trường Phong, việc cửa hàng vẫn phải nhờ anh để tâm nhiều hơn.”

“Em cứ yên tâm, anh chắc chắn sẽ dồn hết tâm sức vào cửa hàng, nhất định sẽ làm cho cửa hàng phát đạt!” Lưu Tiểu Minh vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Sau đó hai người cùng nhau đến sở công thương đăng ký công ty, người đại diện pháp luật ghi tên Lưu Tiểu Minh, còn làm một sổ tiết kiệm, trong đó gửi một vạn đồng vốn khởi điểm. Sau này chi phí trang trí cửa hàng, tiền lương nhân viên sẽ lấy từ đây.

Việc trang trí đương nhiên là giao cho Lưu Tiểu Minh làm, anh ta sống ở trấn này nhiều năm như vậy, vẫn quen biết không ít người. Kiều Trân Trân chỉ vẽ cho anh ta mấy mẫu giá để hàng, dặn anh ta nhớ tìm người làm một số cái để đặt trong cửa hàng.

Lưu Tiểu Minh đi xem hai cửa hàng, phát hiện gác xép của cửa hàng ở trường học dọn dẹp một chút là có thể ở được, không khác mấy so với căn nhà anh ta đang thuê, chỉ là nấu cơm có thể phải đáp bếp ở tầng dưới.

Một nghìn đồng mà Lưu Tiểu Minh lấy ra trước đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà họ. Vì vậy, anh ta nghĩ dứt khoát ở luôn trong cửa hàng, một là có thể tiết kiệm một khoản tiền thuê nhà, hai là cũng có thể dồn hết tâm sức vào cửa hàng, bình thường khi vợ không đi làm cũng có thể giúp trông cửa hàng.

Kiều Trân Trân đương nhiên không có ý kiến, nói: “Anh họ, chỉ cần anh và chị dâu không chê ồn ào thì muốn ở thế nào cũng được. Bây giờ anh là ông chủ của chuỗi cửa hàng tiện lợi Hảo Đa Gia, những chuyện này anh tự quyết định là được, không cần hỏi em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tiểu Minh cảm thấy cả chuyện này anh ta đều chiếm rất nhiều tiện nghi, không chỉ trong việc lấy hàng, mà tiền thuê cửa hàng cũng chỉ thu mười đồng. Hơn nữa là hai cửa hàng cùng mười đồng, là em họ chịu thiệt.

Vì vậy, Lưu Tiểu Minh quyết định dù thế nào cũng phải làm cho chuỗi cửa hàng tiện lợi Hảo Đa Gia phát đạt.

Hai cửa hàng chỉ dựa vào sức của Kiều Yến Tử và Lưu Tiểu Minh thì chắc chắn là không đủ, một cửa hàng ít nhất phải có hai người. Vậy nên cần phải tuyển người, chuyện này đương nhiên cũng do Lưu Tiểu Minh làm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 201: Chương 201



Giang Lệ Lệ nghe nói em chồng muốn tuyển nhân viên bán hàng, một tháng trả hai mươi đồng, ngoài ra còn có hoa hồng bán hàng, khiến cô ta cũng muốn đi làm. Tuy nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, chồng và ba chồng chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Mẹ, vậy mẹ cũng được hai mươi đồng tiền lương sao?” Lúc ăn cơm tối, Giang Lệ Lệ hỏi mẹ chồng.

Kiều Yến Tử gắp một miếng dưa cải chua, đắc ý nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sao mẹ có thể giống như nhân viên bán hàng bình thường được. Tiểu Minh nói mẹ là quản lý cửa hàng, tiền lương của quản lý cửa hàng là 35 đồng một tháng. Mỗi tháng doanh thu của cửa hàng tốt thì mẹ còn được hoa hồng, một tháng năm sáu chục chắc chắn không thành vấn đề.”

“Cái gì? Mẹ nói bao nhiêu?” Lưu Nhất Đao còn nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không, tiền lương một tháng của ông ta ở nhà máy chế biến thịt chỉ có 48 đồng.

Lưu Tiểu Quân cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, bây giờ anh ta làm ở nhà máy in một tháng cũng chỉ được 35 đồng, sao lại ngang bằng với mẹ anh ta rồi? Thậm chí mẹ anh ta sau khi lấy hoa hồng còn cao hơn anh ta. Vậy thì với tư cách là ông chủ thứ hai của cửa hàng, Tiểu Minh được bao nhiêu tiền lương?

“Mẹ, vậy Tiểu Minh được bao nhiêu tiền lương? Có giống mẹ không?” Lưu Tiểu Quân hỏi.

“Sao có thể giống được, Tiểu Minh là ông chủ. Mặc dù là ông chủ thứ hai nhưng cũng là ông chủ, sao có thể lấy tiền lương giống như một nhân viên như mẹ được.”

Kiều Yến Tử thong thả ăn xong cơm, đặt bát xuống, nhìn mọi người vẻ mặt háo hức muốn biết, cũng không giấu giếm nữa, nói:

“Ông chủ lớn của chúng ta chính là Trân Trân, nó nói Tiểu Minh là tổng giám đốc của công ty TNHH chuỗi cửa hàng tiện lợi Hảo Đa Gia, bình thường chịu trách nhiệm quản lý các công việc lớn nhỏ của công ty, chắc chắn rất vất vả. Vì vậy định cho nó 80 đồng một tháng, nếu làm ăn tốt, cuối năm còn được chia cổ tức, dù sao Tiểu Minh cũng đã bỏ tiền vào đó.”

“Cái gì? Bà nói bao nhiêu?” Lưu Nhất Đao một lần nữa nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không.

“Vậy bản thân Trân Trân thì sao? Nó được bao nhiêu tiền một tháng?”

“Trân Trân nói bình thường không ở đây nên không lấy tiền lương, chỉ hưởng cổ tức cuối năm.”

Nghe Kiều Yến Tử nói xong, mọi người đều im lặng.

Lưu Nhất Đao không ngờ mình làm việc nhiều năm như vậy, tiền lương lại không bằng bà già mới đi làm. Còn con trai út thì càng không cần phải nói, người ta đã trở thành tổng giám đốc rồi.

Lưu Tiểu Quân không ngờ mình lại trở thành người có tiền lương thấp nhất trong nhà!

Giang Lệ Lệ vô cùng hâm mộ, lúc đầu sao cô ta lại không nói muốn cùng Kiều Trân Trân làm chứ. Cửa hàng đó vẫn là cô ta đi cùng mua đấy, thế mà lại để mẹ chồng giành mất trước.

Lúc đi ngủ, Giang Lệ Lệ nằm trên giường nói với chồng là Lưu Tiểu Quân: “Mẹ đã lớn tuổi rồi, sao có thể để mẹ ấy vất vả bên ngoài được, hay l em thay mẹ đi?”

Lưu Tiểu Quân sao có thể không biết cô ta đang nghĩ gì, vội vàng nói:

“Em đừng có mà tranh, mẹ đang hăng hái lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, không chừng còn mắng em một trận. Em cứ an phận mà chăm sóc Đại Mao Nhị Mao đi.”

Kiều Trân Trân không biết suy nghĩ của người nhà cô út, bây giờ cô cũng đang bận việc cửa hàng.

Cái gọi là, anh em ruột phải tính toán rõ ràng. Đã lấy hàng từ ba người anh trai nhà họ Kiều thì đương nhiên phải ký hợp đồng, không thể vì là họ hàng mà tùy tiện được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 202: Chương 202



Về vấn đề này, mọi người đều không có ý kiến gì, dù sao tất cả các công ty đều do Kiều Trân Trân làm ông chủ lớn, cô ấy nói gì thì là vậy.

Chỉ là, Lưu Tiểu Minh không biết Kiều Trân Trân chiếm cổ phần lớn ở ba nhà máy đó, còn tưởng là anh trai thương em gái, lúc ký hợp đồng còn có chút ngại ngùng.

Ngoài ngành sản xuất của nhà họ Kiều, còn ký một hợp đồng thu mua với Trương Đại Nha.

Lưu Tiểu Minh đi theo Kiều Trân Trân đến đội Hồng Kỳ gặp Trương Đại Nha, sau này sẽ do chồng Trương Đại Nha là Vũ Thất Lang chuyên chở hàng đến trấn. Lưu Tiểu Minh không cần đích thân đến lấy hàng nữa, dù sao sức lực của một mình anh ta có hạn.

Còn các loại hàng hóa khác thì thu mua theo hình thức nào, đến lúc đó sẽ xem xét.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân khá tán thành việc tìm một người chuyên trách thu mua ở các làng xã địa phương, thu mua xong thì trực tiếp đưa đến cửa hàng, như vậy sẽ giúp Lưu Tiểu Minh tiết kiệm được rất nhiều phiền phức. Chỉ là sẽ mất đi một chút lợi nhuận trung gian, dù sao người khác giúp thu mua chắc chắn cũng muốn kiếm chút chênh lệch.

Tuy nhiên, nếu thuê người chuyên đi thu mua thì cũng cần phải trả lương, chỉ xem cách nào có lợi hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những việc này, Kiều Trân Trân không tham gia cụ thể, về cơ bản đều để Lưu Tiểu Minh phụ trách. Kiều Yến Tử cũng rất tích cực, trang trí cửa hàng, sắp xếp kệ hàng, tuyển dụng nhân viên, đều làm rất ra dáng, không thua kém gì Lưu Tiểu Minh.

Xem ra Kiều Yến Tử, một người ưu tú nơi công sở này trước đây đã bị chôn vùi trong dầu mỡ.

Kiều Trân Trân thấy cô út giỏi giang như vậy, trong lòng nghĩ trước đây có phải đã trả lương thấp rồi không, sau này để Lưu Tiểu Minh tăng lương cho cô út một chút.

...

Không biết từ lúc nào, Kiều Trân Trân đã ở đội Hồng Kỳ được nửa tháng, Béo ca đã sớm về Bắc Kinh rồi. Mỗi ngày cô đều sống những ngày tháng nhàn nhã, ban ngày dắt chim đi bắt cá, buổi tối gọi điện thoại tâm sự với Tống Cẩn, sau đó là vào trang trại không gian trồng trọt làm việc.

Kể từ khi cuộc sống vật chất được cải thiện, Kiều Trân Trân vào không gian trồng trọt chỉ để rèn luyện sức khỏe.

Kiều Trân Trân sống những ngày tháng thoải mái nhưng lũ trẻ thì không thể ngồi yên được nữa. Sau đó, chúng cử Mã Đản Kiều Kiến Nghiệp, người có thành tích học tập tốt nhất, đến hỏi thăm. Vì mọi người đều cho rằng cô thích những đứa trẻ học giỏi.

Dù sao thì Thiết Đản bây giờ cũng cố gắng khiêm tốn, tránh để mọi người nhắc đến chuyện cậu ta thi trượt.

“Cô, chúng... chúng ta khi nào thì lên đường?” Kiều Kiến Nghiệp được mọi người cử ra, đứng trên mặt đất, tay nắm chặt vạt áo mà trên trán còn lấm tấm mồ hôi, không biết là do nóng hay do căng thẳng.

Kiều Trân Trân bị mọi người nhắc nhở đột ngột như vậy, mới nhớ ra mình đã từng hứa sẽ đưa lũ trẻ đi chơi.

Nhìn đứa cháu trai thứ hai trước mặt, còn có một đám trẻ con đang trốn ở góc tường, cô nói: “Nói ra thì, cô cũng đã lâu rồi không đi du lịch. Hay là trước khi chúng ta về Bắc Kinh đi chơi các nơi một chút?”

Buổi tối ăn cơm, Kiều Trân Trân tuyên ba với mọi người sẽ đưa lũ trẻ đi du lịch. Điểm đến đầu tiên là Hải Nam, sau đó đến Quảng Châu, cuối cùng từ Quảng Châu bay thẳng về Bắc Kinh.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 203: Chương 203



“Oa, thật sao? Cuối cùng thì cháu cũng được đi chơi rồi!” Cẩu Đản vừa nghe thấy lời này, thịt trong miệng cũng không còn thơm nữa, chỉ nghĩ đến việc lên đường ngay thì tốt.

“Tuyệt quá! Cháu còn chưa từng đi máy bay!” Thiết cũng vội vàng phụ họa.

Nhưng mẹ Kiều lại không đồng ý, nói: “Đi nhiều nơi như vậy, còn phải đi máy bay, phải tốn bao nhiêu tiền?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không sao, con cũng muốn đi xem một chút.”

Tiếp theo là bàn bạc xem ai đi ai không, vì phải đi nhiều nơi như vậy, ba Kiều và mẹ Kiều lo Kiều Trân Trân một mình không chăm sóc được nhiều người như thế. Vì vậy, để mấy đứa lớn trong nhà đi theo, những đứa dưới mười tuổi thì không đi.

Thiết Đản biết chuyện này, vui mừng nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá, tuyệt quá, cháu được đi!”

Cẩu Đản sáu tuổi đứng bên cạnh lau nước mắt…

...

Trấn Trường Phong không có ga tàu, mọi người phải đến thành phố để đi tàu. Kiều Trân Trân là một người lớn, dẫn theo bốn đứa con trai tuổi teen, còn có Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, hai đứa trẻ tám tuổi. Cả nhóm bảy người hùng dũng xuất phát.

Anh cả Kiều lái xe tải của gia đình đến đưa mọi người, không chỉ anh cả Kiều đến, mà hai người anh trai và ba chị dâu khác cũng đến. Dù sao thì mỗi nhà đều có một đứa trẻ đi theo, nhà anh cả Kiều còn có hai đứa. Lần đầu tiên bọn trẻ ra ngoài, làm cha mẹ đều có chút không yên tâm.

Chị dâu thứ hai Lưu Tiểu Thanh thì không có gì không yên tâm, Mã Đản đã mười hai tuổi rồi, bình thường cũng có thể tự chăm sóc bản thân, vẫn luôn là một người điềm đạm, không cần cô phải lo lắng nhiều. Cô chỉ có chút ghen tị với con trai, nếu cô cũng có thể đi theo thì tốt biết bao.

Chị dâu thứ ba Triệu Tố Phân lúc này tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi, vì tuần trước cô phát hiện mình lại có thai nên đương nhiên không thể nghĩ đến chuyện đi ra ngoài nữa, phải ở nhà dưỡng thai cho tốt.

Cô nắm tay con trai Đại Chí, dặn dò: “Đại Chí, con ở ngoài phải nghe lời cô, không được nghịch ngợm, biết chưa? Ngoài ra, bảo cô chụp cho con nhiều ảnh, lúc về mang về cho mẹ xem.”

Chị dâu cả Trương Thúy Hoa bên này có hai đứa con trai đi theo, Thiết Đản và Cẩu Đản, hai đứa mặt mày hớn hở, phấn khích thấy rõ. Trương Thúy Hoa cũng không có gì dặn dò, những lời nên nói trên đường đi cô cũng đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi.

Cô ấy cũng ghen tị với con trai, cũng muốn đi theo. Chuyện lần trước lên kinh thành, ở trong làng đã kể đi kể lại rất nhiều lần rồi, mọi người cũng nghe chán rồi. Nếu lần này cô cũng có thể đi thì lại có đề tài mới để nói với mọi người, đáng tiếc...

Nhưng không sao, tối hôm qua cô đã lén nói với con trai, bảo chúng nhớ kỹ những chuyện nhìn thấy nghe thấy trên đường, lúc về kể lại cho cô. Lúc đó cô sẽ kể lại cho mọi người trong làng nghe.

Sau khi tàu khởi hành, lũ trẻ vây quanh cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt những người lớn bên dưới, không có chút không khí buồn nào, tất cả mọi người đều vui vẻ hớn hở.

“Anh Thiết Đản...” Đại Chí đang định nói gì đó thì đột nhiên bị Thiết Đản cắt ngang.

Chỉ thấy Thiết Đản nghiêm mặt dạy dỗ em trai, nói: “Bạn học Kiều Kiến Chí, đừng gọi tôi là Thiết Đản, bây giờ ra ngoài, bạn phải gọi tên thật của tôi là Kiều Kiến Thiên.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 204: Chương 204



“Đúng đúng đúng, không sai. Anh Đại Chí, anh cũng không được gọi em là Cẩu Đản, phải gọi em là Kiều Kiến Thiết.” Đệ tử số một Thiết Đản cũng vội vàng nói.

Kiều Trân Trân nhìn bọn chúng buồn cười, không ngờ những đứa trẻ mười mấy tuổi này lại có lòng tự trọng mạnh mẽ như vậy, vì vậy cô nói: “Không vấn đề, chúng ta ở ngoài sẽ gọi tên thật. Thiết Đản, Thiết Đản, Mã Đản đều không gọi nữa.”

Nói như vậy thì có vẻ như chỉ có con nhà chú Ba Kiều là không theo truyền thống nhà họ Kiều, đặt tên con trai là cái gì Đản cái gì Đản. Ví dụ như Kiều Kiến Chí, trong số các anh em thì xếp thứ ba, theo lý thì phải gọi là Thiết Đản nhưng chú Ba Kiều lại cố tình đặt cho một cái tên thân mật là “Đại Chí”, nghe hay hơn Thiết Đản nhiều.

Kiều Trân Trân lấy lạc, kẹo sữa, còn có cả dưa chuột tươi non cho mọi người ăn. Lũ trẻ tụm lại với nhau ríu rít, ngay cả khi ăn cũng không ngừng nói chuyện, không biết chúng lấy đâu ra nhiều chuyện để nói như vậy.

Ngồi đối diện với chúng là một ông lão, trông khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng đen nhìn giống một người trí thức.

Kiều Trân Trân sợ bọn trẻ làm ồn đến ông, hơi tỏ ý xin lỗi: “Chú ơi, cháu xin lỗi, bọn trẻ lần đầu đi xa, không tránh khỏi phấn khích. Nếu làm ồn đến chú thì chú cứ nói.”

Nói rồi cô đưa đĩa lạc dưa chuột trên bàn nhỏ sang: “Chú ơi, đây là nhà cháu tự trồng, chú nếm thử xem.”

Lục Bình Sinh không hề khách sáo, nhận lấy dưa chuột rồi cắn một miếng. Trời nóng, ông vội vã đi tàu nên hơi tức ngực. Bây giờ ăn dưa chuột non giòn tan, mọng nước, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Vì vậy hai người bắt đầu trò chuyện với nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Bình Sinh thấy một người phụ nữ một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy đi ra ngoài, vừa vất vả vừa dũng cảm.

Bản thân Kiều Trân Trân trông khá trẻ, Lục Bình Sinh đương nhiên sẽ không hiểu lầm Kiều Kiến Thiết là con của Kiều Trân Trân. Hỏi ra mới biết thì ra cô ấy dẫn theo cháu trai và con trai đi du lịch Hải Nam.

Thời buổi này, người chuyên dẫn trẻ em đi du lịch chơi bời thì rất hiếm. Đi ra ngoài, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, bình thường gia đình nào cũng không nỡ chi khoản tiền này, nhóm người này của cô ấy đúng là đặc biệt.

Lục Bình Sinh thấy tò mò nên đã trò chuyện thêm với Kiều Trân Trân vài câu.

Kiều Trân Trân cũng hỏi ông rất nhiều vấn đề, biết được ông lão đối diện này lại là một giáo sư đại học, dạy ngoại ngữ ở Đại học Hải Nam. Ông còn bảo cô có thời gian thì dẫn bọn trẻ đến Đại học Hải Nam chơi, lúc đó ông sẽ mời mọi người ăn cơm.

Kiều Trân Trân miệng thì nói được nhưng cũng biết ông chỉ nói khách sáo, làm sao mà coi là thật được, người lớn vẫn phải giữ chừng mực.

Lục Bình Sinh thấy Kiều Trân Trân ăn nói lưu loát nên hỏi cô tốt nghiệp đại học nào, Kiều Trân Trân cười nói: “Không học đại học, chỉ học hết năm nhất phổ thông nhưng tôi đều tự học ở nhà. Chồng tôi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, thỉnh thoảng anh ấy cũng dạy tôi một số thứ.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 205: Chương 205



Đại học Bắc Kinh là trường đại học xếp hạng nhất cả nước, không phải ai cũng thi đỗ được. Xem ra chồng cô cũng là một nhân tài nhưng Lục Bình Sinh thấy Kiều Trân Trân không đi học đại học thì hơi đáng tiếc nên khuyên cô có thể đi học trường đêm, nâng cao trình độ học vấn.

Kiều Trân Trân nói: “Học vấn là thứ để chứng minh với bên ngoài rằng tôi đã học được kiến thức, nhưng nếu học hành chỉ để được bên ngoài công nhận thì tôi thấy hơi đảo lộn rồi. Không có học vấn cũng không ảnh hưởng đến việc học của tôi, tôi không thấy mình kém hơn những sinh viên đại học kia.”

Hơn nữa, Kiều Trân Trân cũng không định đi làm công. Vì vậy, học vấn đối với cô thực sự không có tác dụng gì lớn.

Nghe cô nói vậy, Lục Bình Sinh thấy cũng có lý, điều này khiến suy nghĩ trước đây của ông có vẻ hơi hẹp hòi, ông cười nói: “Tâm lý học tập của cô rất tốt, tôi thấy cô thực sự không kém những sinh viên đại học mà tôi dẫn dắt, thậm chí có thể còn hơn họ một chút.”

Điều này khiến Kiều Trân Trân hơi ngượng ngùng, cô nói: “Thực ra tôi cũng không tốt như ông nói đâu, tôi là người khá lười, ở làng bây giờ vẫn có người nói tôi ăn ngon lười làm.”

“Ha ha, tôi thấy họ là ghen tị với cuộc sống của cô quá thoải mái đấy.”

Đúng vậy, bây giờ ở tỉnh H bên kia chắc đang làm đồng cấy lúa. Còn cô thì dẫn theo bọn trẻ đi du ngoạn, không khiến người ta ghen tị thì sao được, bị nói vài câu cũng là chuyện bình thường.

Buổi tối, Kiều Trân Trân mua cơm trên tàu, thịt kho tàu, giò heo kho, đậu phụ khô xào thịt... cơ bản đều là đồ mặn, chỉ có một đĩa cải thìa là đồ chay. Cô còn gọi thêm hai phần cơm cho mỗi người, như vậy cũng chỉ đủ cho bọn trẻ ăn no thôi.

Chẳng trách Thiết Đản chúng nó cao lớn như vậy, ăn nhiều như thế thì làm sao mà không cao được. Tuy nhiên, Kiều Trân Trân rất vui, ăn được là phúc, chỉ cần bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh thì cô ăn nhiều đến đâu cũng vui lòng.

Lục Bình Sinh thì bị dọa cho một phen, câu “Con trai tuổi ăn tuổi lớn ăn nghèo cả bố” quả không sai, ăn khỏe như vậy thì nuôi con quả là không dễ dàng.

Bên Kiều Trân Trân đông người, chỗ ngồi không phải ở cạnh nhau. Kiều Trân Trân để Kiều Kiến Thiết và Kiều Kiến Nghiệp là hai đứa lớn nhất ngủ ở chỗ bên cạnh, còn cô thì dẫn theo những đứa trẻ khác ngủ ở đây.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, xuống tàu, Kiều Trân Trân dẫn theo bọn trẻ đi theo Lục Bình Sinh lên tàu thủy.

Lần trước, Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đi thẳng máy bay đến Hải Nam. Lần này đi tàu hỏa thì phải đổi tàu thủy một lần nữa mới vào được đảo Hải Nam.

Lục Bình Sinh rất nhiệt tình dẫn họ đến bến tàu mua vé, còn chủ động giúp Kiều Trân Trân trông trẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lũ trẻ lần đầu tiên nhìn thấy biển, lại sắp được đi tàu thủy lần đầu tiên, đứa nào cũng rất phấn khích. Kiều Trân Trân tranh thủ lúc còn thời gian, lấy máy ảnh ra, để chúng quay lưng về phía biển. Cô chụp cho chúng vài tấm ảnh ở bến tàu, còn để Lục Bình Sinh chụp chung với bọn trẻ một tấm.

Mọi người đều rất thích ông Lục này, lúc trên tàu, ông Lục sẽ kể chuyện cho chúng nghe, kể hay lắm.

Tàu thủy không phải loại tàu lớn, giống như tàu phà hơn nhưng cũng có hai tầng. Phần lớn mọi người đều tập trung ở tầng một, muốn lên tầng hai thì phải trả thêm tiền.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 206: Chương 206



Tầm nhìn ở tầng hai tốt, môi trường cũng tốt, còn cung cấp cả đồ ăn vặt như hạt dưa, lạc. Nghĩ đến việc bọn trẻ lần đầu tiên đi tàu, Kiều Trân Trân đã chi một đồng cho mỗi đứa lên tầng hai, tất nhiên cũng mua cho Lục Bình Sinh một vé tầng hai.

Lục Bình Sinh thấy không cần tốn kém như vậy, ông ở tầng một là được rồi. Tuy nhiên, Kiều Trân Trân kiên quyết, còn muốn làm phiền ông giúp trông trẻ, đừng để chúng nghịch ngợm ngã xuống biển, Lục Bình Sinh cũng đành lên theo.

Thiết Đản vừa lên đã chạy khắp nơi, nhìn khắp nơi, khiến Kiều Trân Trân phải hét lớn: “Kiều Kiến Thiên, cháu ngoan ngoãn cho cô, đừng chạy lung tung, cẩn thận ngã xuống biển! Kiến Nghiệp, cháu kéo nó lại cho cô.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không ngờ trong số mấy đứa trẻ, đứa khiến cô lo lắng nhất lại là Thiết Đản lớn tuổi nhất. Mấy đứa khác thì rất ngoan, chỉ có Thiết Đản là nghịch ngợm nhất.

Tàu thủy phải đi khoảng hai tiếng, Kiều Trân Trân tìm một cái bàn ngồi xuống, lấy một ít hạt dưa, lạc miễn phí ở quầy bar. Cô lại lấy dưa chuột, cà chua mình mang theo, vừa ăn vừa ngắm gió biển, cũng khá thoải mái.

“Cô, cô xem bọn họ ăn gì kìa?” Thiết Đản chỉ vào bàn bên cạnh hỏi.

Chỉ thấy trên bàn bên kia bày hai đĩa đá bào đỏ vàng, hai cô bé đang dùng thìa múc chậm rãi ăn.

Kiều Trân Trân thấy vậy, đưa cho Thiết Đản mười đồng, nói: “Cháu đến quầy bar kia hỏi xem, mua cho chúng ta mấy đĩa đá bào nếm thử.”

Thiết Đản vui vẻ nhận tiền, mấy đứa trẻ khác thấy vậy cũng chạy theo đến quầy bar.

“Đi chậm thôi, đừng ngã!” Kiều Trân Trân vội vàng hét lớn ở phía sau.

Một lát sau, đám Thiết Đản đã bưng một đĩa đá bào đến, hóa ra những thứ đỏ vàng ở trên là mứt trái cây. Nếm thử thấy chua chua ngọt ngọt, khá ngon.

Lục Bình Sinh cũng ăn một đĩa đá bào, trời nóng như vậy mà được ăn một đĩa đồ uống lạnh như vậy, cũng khá thoải mái. Chỉ có điều một đĩa này phải một đồng, hơi đắt.

Tiêu dùng trên loại tàu thủy này hơi đắt, cũng bình thường thôi, dù sao cũng không thường xuyên ăn. Lần đầu tiên bọn trẻ đi tàu thủy thì phải để lại một vài kỷ niệm đẹp.

Vì vậy Kiều Trân Trân lại lấy máy ảnh ra, chụp cho bọn trẻ vài tấm ảnh. Có cảnh mọi người ngồi ăn đá bào, có cảnh mọi người nắm tay nhau đứng ở lan can đuôi tàu, còn chụp một tấm ở bên ngoài buồng lái của thuyền trưởng.

Mọi người ăn uống vui vẻ, cũng chơi vui vẻ. Không nói đến đám Thiết Đản, ngay cả Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng là lần đầu tiên theo mẹ đi chơi, cảm thấy cuộc sống này thật tuyệt vời.

Không biết có phải vui quá hóa buồn không, Tống Tiểu Bảo đến sau lại thấy hơi choáng váng, còn nôn một lần. Kiều Trân Trân nhìn thấy, biết ngay là nó bị say sóng, vội vàng ôm nó vào lòng, dùng khăn tay thấm ướt lau mặt, lau người cho nó.

May mà nửa tiếng nữa là tàu cập bờ, nếu không thì Kiều Trân Trân cũng chẳng có cách nào.

Lúc xuống tàu, Thiết Đản là anh cả nên chủ động cõng Tống Tiểu Bảo, còn Kiều Trân Trân thì kéo mọi người cùng xuống tàu.

Kiều Trân Trân định ở khách sạn mà cô và Tống Cẩn đã ở lần trước, nơi đó môi trường tốt. Gần biển, xung quanh còn có nhiều chợ đêm và trung tâm thương mại, là lựa chọn tuyệt vời cho chuyến du lịch. Vì vậy, cô tạm biệt Lục Bình Sinh, gọi hai chiếc xe ba bánh khởi hành.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 207: Chương 207



Trước khi chia tay, Lục Bình Sinh còn để lại cho Kiều Trân Trân địa chỉ và số điện thoại nhà. Xem ra là thật lòng muốn mời Kiều Trân Trân đến chơi, không phải là lời khách sáo.

Loại xe ba bánh mà họ đi giống xe ba bánh của anh hai Kiều nhưng có mái che, trời mưa sẽ không bị ướt. Ở đây rất nhiều người đi loại xe này, còn có cả một đội xe chuyên dụng, giống như công ty kinh doanh taxi hiện đại vậy.

Lúc xuống xe, Kiều Trân Trân còn cố tình xin họ một số điện thoại liên lạc, để tiện gọi xe khi đi chơi sau này.

Kiều Trân Trân đặt một phòng hạng sang, bên trong có hai phòng ngủ, như vậy sẽ không phải ở riêng với bọn trẻ nên khá tiện. Chỉ có điều giá hơi đắt, may mà bây giờ cô không thiếu tiền nên không quan tâm đến tiền phòng.

Sau khi xuống tàu, Tống Tiểu Bảo ngủ thiếp đi một lúc, lại uống chút nước rồi ăn một quả dưa chuột, đến khách sạn thì đã khỏe hơn nhiều.

Sau đó nghe Thiết Đản chúng nó nói muốn đến bãi biển bên kia chơi, nó cũng vội vàng bò dậy khỏi giường, nhất quyết đòi đi cùng. Nó vất vả lắm mới được đi chơi, không muốn nằm một mình trong phòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nào dám để lũ khỉ điên này tự đi chơi trên bãi biển. Cô biết Thiết Đản chúng nó ở làng thường thích đi bơi ở sông nhưng đây là biển, lỡ xảy ra chuyện gì thì không phải chuyện đùa.

“Chơi gì mà chơi, đi tắm rửa thay quần áo trước. Lát nữa cô dẫn mọi người đi ăn tối, sau đó cùng đi dạo trên bãi biển là được.”

“Trời còn chưa tối mà, ăn tối gì?” Bụng Tống Đại Bảo còn chưa đói nên muốn đi chơi trước, đợi trời tối rồi mới ăn cơm.

“Trời ở đây tối muộn, bây giờ đã năm giờ rưỡi rồi, có thể ăn cơm rồi. Dẫn các con đi ăn đặc sản địa phương, mấy ngày sau để các con chơi thỏa thích, vội gì.”

Để được ăn đồ ngon sớm hơn, cũng để được đi chơi trên bãi biển sớm hơn. Sau khi Kiều Trân Trân dạy chúng cách sử dụng vòi sen, mấy đứa trẻ cùng xông vào nhà vệ sinh. Chúng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi nhảy nhót theo Kiều Trân Trân ra ngoài.

Sợ bọn trẻ không hợp với đồ ăn ở đây nên Kiều Trân Trân chỉ gọi một ít cá biển, còn đặc biệt nhờ nhà bếp nấu một nồi cháo hải sản, bên trong có cua và tôm. Ngoài ra còn xào mấy món ăn gia đình, làm mấy cái bánh xèo đặc sản địa phương.

Món mà bọn trẻ thích nhất chính là cháo hải sản này, vừa tươi vừa thơm vừa mềm, ăn một bát còn muốn ăn bát thứ hai. Chúng không ngờ cháo cũng có thể ngon như vậy, còn ngon hơn cả thịt. Sao nhà chúng lại không nấu cháo như vậy, nếu không thì chúng có thể uống cháo hàng ngày, đến thịt cũng không thèm ăn.

Ăn xong cơm, mọi người đến bãi biển. Trời vẫn còn sáng trưng, ráng chiều đỏ rực chiếu rọi trên bầu trời, hòa thành một thể với biển cả, đẹp như tranh vẽ, khiến người ta say đắm. Kiều Trân Trân lấy máy ảnh ra chụp ảnh cho bọn trẻ, còn gọi người đi đường bên cạnh giúp họ chụp ảnh chung.

Thiết Đản dẫn các em đi dẫm nước, té nước, Kiều Trân Trân đứng bên cạnh nhìn, không cho chúng chạy ra chỗ nước sâu. Mọi người chơi mãi đến khi trời tối hẳn mới luyến tiếc quay về phòng khách sạn.

Lúc đi ngủ, Kiều Trân Trân định sắp xếp cho cô ngủ cùng Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo một phòng, những người khác ngủ phòng còn lại nhưng bọn trẻ không chịu tách ra. Dù có phải chen chúc cũng muốn ngủ cùng nhau, Kiều Trân Trân đành chiều chúng.

Hôm nay cô thực sự mệt rồi, không bằng được mấy đứa trẻ tràn đầy năng lượng này, phải nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi thôi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 208: Chương 208



Những ngày này, Kiều Trân Trân dẫn mọi người đi mua sắm ở trung tâm thương mại, đi công viên giải trí, đi sở thú, thậm chí còn thuê xe đi du lịch vòng quanh đảo, tất nhiên không phải là đi vòng quanh toàn bộ đảo Hải Nam, mà chỉ đi dọc theo một đoạn đường ven biển nửa ngày mà thôi.

Mỗi ngày đều ăn những món ăn ngon của địa phương, tất nhiên không thể thiếu tiệc hải sản, còn có gà Hải Nam, cơm dừa, cua Hòa Lạc, v.v., tóm lại là đã ăn gần hết các món đặc sản của địa phương.

Dưới sự v**t v* của ánh nắng chói chang, bọn trẻ đều trở thành những quả trứng đen nhỏ nhưng răng và mắt lại đặc biệt trắng, Kiều Trân Trân nhìn thấy buồn cười, còn bọn trẻ thì chẳng thấy sao cả, còn cho rằng như vậy rất nam tính.

Kiều Trân Trân vẫn luôn cho rằng mình mới ngoài hai mươi, chưa đến ba mươi, còn rất trẻ nhưng so với những người này, thực sự không thể so sánh được, sức lực của họ thực sự quá dồi dào, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.

Để có thể nghỉ ngơi một chút, sáng hôm đó, Kiều Trân Trân đã mua cho mỗi người một cuốn vở làm văn, để họ ở lại khách sạn, lấy cảm nhận trong những ngày này làm chủ đề, viết một bài văn không dưới tám trăm chữ.

Bài viết hay nhất sẽ được thưởng một bộ quần áo mới; bài viết kém nhất sẽ bị phạt ở lại phòng khách sạn một buổi chiều, không được đi chơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng Kiều Trân Trân cũng có thể về ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe, bữa trưa cũng định gọi lên phòng ăn.

Nhưng bọn trẻ thì khổ rồi, đặc biệt là Cẩu Đản, bạn học Kiều Kiến Thiết, vốn dĩ cậu ta không thích học hành, tâm trí đã sớm bay đi chơi rồi, bây giờ bị bắt viết văn, viết không tốt còn không được đi chơi, điều này chẳng khác gì lấy mạng của cậu ta.

Tuy nhiên, không ai dám không nghe lời Kiều Trân Trân, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi quanh bàn ăn viết văn.

Kiều Trân Trân ngủ một giấc ngon lành, bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Cẩu Đản, Thiết Đản và Đại Chí đang nhăn nhó nằm trên bàn viết chữ, còn ba đứa khác thì ngồi trên ghế sofa phòng khách chơi.

“Ba đứa viết xong rồi à?”

“Xong rồi, chúng con viết xong từ lâu rồi.”

Ba đứa lấy vở làm văn nộp cho Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân lật sơ qua, thấy chúng thực sự đã viết xong, liền đi đến bàn, cúi đầu xem tình hình của Cẩu Đản và những đứa khác.

Hai giờ trôi qua, Thiết Đản mới viết được hơn một trăm chữ, là cố lắm mới viết ra được, Cẩu Đản còn viết nhiều hơn cậu, Đại Chí cũng sắp viết xong rồi.

Vì vậy Kiều Trân Trân liền ngồi xuống hướng dẫn cho chúng, dạy chúng có thể miêu tả từ những khía cạnh nào, chỉ miêu tả cảnh vật cũng không đến nỗi mới viết được hơn một trăm chữ, thêm vào đó là miêu tả cảm nhận tâm lý, tám trăm chữ hẳn là rất dễ dàng.

Sau khi được Kiều Trân Trân hướng dẫn, cuối cùng chúng cũng viết xong.

Thiết Đản thầm than thở, tại sao cô không dạy cậu ta những điều này sớm hơn, như vậy cậu ta cũng không phải đau khổ lâu như vậy.

Kiều Trân Trân có thể nói với cậu ta rằng, cô chỉ muốn tìm việc cho cậu làm, để cậu không phải lúc nào cũng kêu gào muốn chạy ra ngoài.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 209: Chương 209



Kiều Trân Trân trước tiên gọi điện cho nhân viên khách sạn để đặt bữa trưa, nhờ họ mang lên phòng, sau đó ngồi trên ghế sofa từ từ xem bài văn của mọi người, bọn trẻ cũng khá căng thẳng, đặc biệt là bạn học Cẩu Đản, dù sao viết không tốt thì liên quan đến vấn đề chiều nay có được đi chơi hay không.

Nhưng Kiều Trân Trân còn chưa xem xong bài văn đầu tiên thì hành lang khách sạn đột nhiên phát ra tiếng còi báo động chói tai, sau đó nghe thấy bên ngoài có người hét:

“Cháy rồi, chạy nhanh lên!”

Kiều Trân Trân sợ hãi vội mở cửa phòng ra xem tình hình, lúc này hành lang đã chật ních người, tiếng la hét, tiếng khóc không dứt bên tai.

Bọn trẻ sợ hãi chen chúc ở cửa phòng, nhìn Kiều Trân Trân hỏi:

“Cô, chúng ta phải làm sao?”

“Mẹ, cháy rồi, chúng ta có bị thiêu c.h.ế.t không?”

“Cô ơi, hu hu…”

Bạn nhỏ Cẩu Đản trực tiếp bị dọa khóc, cậu bé vừa khóc, mấy đứa trẻ khác cũng đỏ hoe mắt.

Kiều Trân Trân vội kéo Cẩu Đản và Tiểu Bảo, nói:

“Đừng sợ, có cô ở đây, không sao đâu! Kiến Thiên, Kiến Nghiệp, mỗi đứa dẫn một đứa đi theo cô, nhất định không được lạc nhau.”

Thậm chí còn không kịp lấy hành lý, Kiều Trân Trân đóng cửa lại, dẫn theo bọn trẻ đi về phía cầu thang.

May mà cô thường có thói quen, những đồ vật quý giá như tiền bạc đều cất trực tiếp vào kho chứa đồ trong không gian, trong phòng chỉ có một số quần áo, còn có những đặc sản mua cho người nhà mấy ngày nay.

Kiều Trân Trân dẫn theo bọn trẻ đi sát tường, Kiến Thiết và Kiến Nghiệp cũng bám sát theo, may mà không bị lạc, cũng không xảy ra tình trạng giẫm đạp, cuối cùng cũng đến được tầng một, theo đám đông chạy ra bãi đất trống bên ngoài khách sạn, cuối cùng cũng an toàn rồi.

Bên ngoài khách sạn có rất nhiều người vây quanh, phần lớn đều là những người chạy ra từ bên trong, còn có một số người xung quanh chạy đến xem náo nhiệt.

“Khói lớn quá, thật là tạo nghiệt, không biết bên trong có người không?”

“Nghe nói phòng đó là của một vị lãnh đạo đến từ tỉnh khác…”

“Tôi vừa mới thấy có mấy chiếc xe cảnh sát đến, chẳng lẽ đám cháy này không phải là tai nạn, mà là do con người gây ra?”

...

Chỉ thấy hai căn phòng ở tầng bốn của khách sạn đang bốc lên những cuộn khói đen kịt, ở cửa sổ còn có thể nhìn thấy những tia lửa đỏ, dưới lầu đỗ bốn chiếc xe cứu hỏa, còn xe cảnh sát thì không thấy.

Lúc này xe cứu hỏa không có chức năng mạnh mẽ như hiện đại, vị trí tầng bốn quá cao, vòi phun nước không thể tiếp cận được, lính cứu hỏa vẫn đang nghĩ cách khác để dập lửa.

Kiều Trân Trân cũng giống như mọi người, đang chú ý đến đám cháy, đột nhiên cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông, người đó cách cô qua đám đông hỗn loạn, thế mà lại kỳ diệu nhìn nhau, thời gian kéo dài khoảng hai ba giây, cả hai đều sửng sốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đối phương rất nhanh đã hoàn hồn, nhếch miệng cười tà mị với cô, khiến Kiều Trân Trân sợ toát mồ hôi lạnh.

Người này là... Đoạn Nhất Phàm?

Nhưng lại có chút không giống Đoạn Nhất Phàm, trước kia anh ta luôn cho người ta cảm giác ôn nhu như ngọc, còn bây giờ anh ta toàn thân toát lên vẻ tà khí, ăn mặc cũng lòe loẹt, đeo dây chuyền vàng to và đội mũ cao bồi, trông giống như một tên lưu manh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back