Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 20: Chương 20



Ngay hôm chụp ảnh, Kiều Trân Trân đã để tiệm chụp ảnh rửa hai bản ảnh chung của hai anh em, định giữ lại một bản, bản còn lại gửi cho Tống Cẩn.

Muốn nhờ Tống Cẩn giúp che giấu, có thể tiếp tục viết thư cho cô, đương nhiên phải cho anh ta một chút hy vọng. Mà đối với Tống Cẩn, hy vọng duy nhất hẳn là hai đứa nhỏ này, cho nên, gửi cho anh ta một bức ảnh, rất đáng.

Ngoài ra, Kiều Trân Trân còn đặt làm một khung ảnh bằng kính ở tiệm chụp ảnh, là loại khung ảnh lớn dài khoảng 60 cm rộng 50 cm, có thể để được nhiều bức ảnh, còn có thể treo trên tường, ngẩng đầu lên là thấy.

Tiệm chụp ảnh treo một khung ảnh như vậy. Hôm đó Kiều Trân Trân đến đã nhìn trúng ngay nhưng nhà này không bán mà chỉ để trưng bày, chỉ đồng ý làm riêng cho Kiều Trân Trân một cái mới, đợi cô đến lấy ảnh thì có thể mang luôn.

Chỉ là khung ảnh này thật sự không rẻ, thế mà Kiều Trân Trân lại mất đến mười sáu đồng, chỉ có mấy miếng gỗ và một miếng kính. Thật sự hơi không đáng nhưng không còn cách nào, Kiều Trân Trân thật sự thích. Ngàn vàng khó mua được thứ mình thích. Bây giờ Kiều Trân Trân không thiếu tiền nên thoải mái trả tiền rồi mang khung ảnh đi.

Tìm một nơi không có người, cất khung ảnh vào không gian. Kiều Trân Trân đến bưu cục, chuẩn bị hồi âm cho Tống Cẩn, tiện thể gửi ảnh của các con qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoài ảnh, Kiều Trân Trân còn chuẩn bị cho Tống Cẩn hai lọ dưa muối, một lọ tương ớt và một lọ dưa chuột muối. Trong nhà còn mấy lọ, hương vị ngon không gì sánh được, để thu thập những chiếc lọ này, Kiều Trân Trân còn đặc biệt đi chợ đen đổi lấy tám hộp đồ hộp.

Những ngày đó ăn đồ hộp, anh em Tống Đại Bảo đều vui mừng đến mức bay lên. Kiều Trân Trân cũng thích ăn, thật sự rất ngon nên tám hộp đồ hộp chưa đầy hai ngày đã ăn hết. Hai đồng một hộp, thật sự rất đắt, ngay cả Kiều Trân Trân cũng thấy đắt. Bây giờ thịt lợn mới hơn tám hào một cân. May mà mẹ Kiều không biết, nếu không lại phải nghe lải nhải rồi.

Trong trí nhớ, Kiều Trân Trân biết Tống Cẩn giống cô, đều thích ăn cay, tương ớt này dùng ớt đỏ của không gian, cay nồng tươi mát, bên trong còn cho rất nhiều tỏi và gừng, hương vị tuyệt hảo, bình thường dùng để ăn kèm với bánh bao hoặc cháo, đều là lựa chọn rất tuyệt.

Đôi khi Kiều Trân Trân nấu ăn cũng cho một ít nhưng anh em Tống Đại Bảo không ăn được cay quá, cho nên không cho nhiều, mặc dù vậy, vẫn rất ngon. Cô cũng đã tặng mẹ Kiều hai lọ, cũng được khen hết lời, người bên này đa số đều ăn được cay.

Đóng gói đồ hộp và ảnh cẩn thận, sau đó viết cho Tống Cẩn một tờ giấy, không sai, chính là tờ giấy, dù sao cũng không có mấy chữ, không cần lãng phí cả tờ giấy viết thư.

“Tống Cẩn: Đã nhận được bánh ngọt, không ngon, đừng gửi nữa. Gửi cho anh một bức ảnh của các con, cùng hai lọ dưa muối, xin hãy nhận. Mong hồi âm.”
Bánh ngọt thật sự không ngon, dù sao Kiều Trân Trân cũng không thích. Còn ý kiến của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, không quan trọng. Kiều Trân Trân không thể để Tống Cẩn chiếm được trái tim của các con, dù sao nếu sau này cô phải ly hôn với Tống Cẩn, các con chỉ có thể theo cô.

Sau khi rời khỏi bưu cục, Kiều Trân Trân lại đến chợ đen đổi một số thứ, còn giúp Trương Đại Nha bán mấy cái thúng tre, sau đó như thường lệ đến hợp tác xã và cửa hàng quốc doanh bổ sung đồ trong nhà. Những gì có thể mua cô đều cố gắng mua hết. Dù sao đến thị trấn một chuyến cũng rất vất vả. Mặc dù bây giờ cô đã quen với mùi khó chịu trên xe buýt nhỏ nhưng cũng không còn cách nào khác, cô vẫn không thích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này đến chợ đen không chỉ mua được con d.a.o to mà cô mong ngóng, còn tình cờ gặp được một cái nồi lớn tám phần mới, vừa tiện mang về đun nước tắm. Cái nồi đun nước ở nhà quá nhỏ, khiến cô mỗi lần tắm đều không thể tắm thoải mái.

Ngoài ra, hợp tác xã còn nhập về một mẻ cá trắm cỏ lớn, một con nặng đến bảy tám cân. Cô móc hết phiếu mua thủy sản trong người ra, lại đổi thêm một ít của chị bên cạnh, sau đó mua hai con cá trắm cỏ lớn. Đã lâu rồi không được ăn thịt cá, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ch** n**c miếng.

Thực ra chị đổi phiếu với Kiều Trân Trân cũng muốn mua một con cá về ăn nhưng vẫn đang do dự. Đến khi nhân viên bán hàng đưa bảng giá ra, lập tức bị giá cả làm cho chùn bước nên khi Kiều Trân Trân hỏi chị có phiếu thừa không, chị không nói hai lời đã đổi.

Chỉ là sau đó khi nhìn thấy Kiều Trân Trân xách hai con cá trắm cỏ tươi rói ra, vẫn có chút thèm thuồng.

Đầu và đuôi cá dùng để nấu canh cá trắm nấu bí đỏ, bên trong còn cho thêm một ít táo đỏ và kỷ tử, canh cá màu trắng sữa, thơm ngon, khiến người ta uống một ngụm là muốn uống ngụm thứ hai.

Phần thịt cá còn lại, cắt thành từng lát, làm một món cá trắm hấp, cho thêm một ít giá đỗ làm đồ ăn kèm, lần lượt cho hành, gừng, tỏi vào, kết hợp với tương ớt đặc biệt, tươi ngon mềm mại. Kiều Trân Trân quyết định hôm nay phải ăn hai bát cơm.

Con cá còn lại, sai anh em Tống Đại Bảo mang đến cho mẹ Kiều. Hai đứa vừa đặt rổ đựng cá xuống, đã vội vã chạy về. Mẹ Kiều còn muốn nói vài câu với hai đứa, quay đầu lại, người đã không thấy đâu, rổ cũng không cần nữa.

Hai đứa vội về nhà ăn đồ ngon, không có thời gian để lãng phí ở bên ngoài.

Đợi đến khi ba mẹ con ăn tối xong, Kiều Trân Trân lấy những bức ảnh hôm nay ra cho hai anh em xem. Hai đứa lần đầu tiên nhìn thấy ảnh, hơn nữa người trong ảnh còn là mình và mẹ, trong lòng quý lắm.

“Mẹ, con có thể mang ảnh ra ngoài cho mọi người xem không?” Tống Đại Bảo cẩn thận hỏi Kiều Trân Trân. Tống Tiểu Bảo cũng nhìn sang với vẻ mặt đầy hy vọng.

Vì vậy Kiều Trân Trân đưa bức ảnh chụp chung của hai anh em cho chúng, đồng thời dặn dò: “Đi đi, nhớ không được làm bẩn, lát nữa phải để vào khung ảnh, rồi treo lên tường.”

“Treo trong phòng chúng con ngủ được không? Con muốn mỗi sáng thức dậy là có thể nhìn thấy mẹ đầu tiên.” Nghe nói có thể treo lên, Tống Tiểu Bảo vội ôm lấy cánh tay Kiều Trân Trân làm nũng. Nó muốn vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy ảnh.

Tất nhiên nó không nói muốn nhìn ảnh của mình, chỉ nói muốn nhìn ảnh của mẹ, quỷ nhỏ này còn nhỏ mà đã biết cách làm người khác vui rồi.

Quả nhiên, Kiều Trân Trân bị dỗ dành đến nỗi nở hoa trong lòng, lập tức đồng ý.

Hai anh em vừa lòng cầm bức ảnh rồi chạy ra ngoài.

Trên sân phơi, một đám trẻ vây quanh hai anh em Tống Đại Bảo, rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tay cậu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 21: Chương 21



Thời đại này, ngoài việc công thì ít khi người dân thành phố hay nông thôn đến tiệm để chụp ảnh. Ở đội Hồng Kỳ càng chưa từng thấy, ngay cả đại đội trưởng Kiều cũng chưa từng đi chụp ảnh.

Tống Đại Bảo lấy ảnh ra, không chỉ bọn trẻ thấy lạ, mà cả người lớn bên cạnh cũng vây xem.

Trong ảnh, hai anh em nắm tay nhau đứng trước cửa tiệm chụp ảnh, quần áo gọn gàng, trông rất sinh động. Trên mặt hai đứa nở nụ cười rạng rỡ, ngây thơ trong sáng, hồn nhiên đáng yêu, nhìn không giống trẻ nhà quê mà giống trẻ con thành phố.

Phải nói là bức ảnh của hai anh em chụp rất đẹp, mọi người tranh nhau xem, bàn tán rôm rả.

Tống Tiểu Bảo đứng bên cạnh sốt ruột dậm chân: “Trả ảnh cho cháu, trả lại cho cháu ngay! Cháu đã nói chỉ được xem chứ không được sờ, sờ bẩn, mẹ cháu sẽ đánh cháu đấy.”

Sau một lúc cố gắng, nhờ Tống Đại Bảo, Hắc Oa và Nhị Trụ Tử che chắn, Tống Tiểu Bảo mới cướp lại được bức ảnh. Cậu bé kiểm tra kỹ lưỡng, ngoài góc trên bên trái bị ai bấm vào nên hơi lõm thì không bị hỏng chỗ nào khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Tiểu Bảo cẩn thận nhét ảnh vào túi áo, không chịu lấy ra cho mọi người xem nữa.

Một thanh niên trong làng thấy vậy, cười híp mắt nói: “Tiểu Bảo, em sợ gì chứ, bẩn thì bảo mẹ em đưa em đi chụp lại một bức khác là được. Dù sao ba em cũng kiếm được tiền, người khác phải trả tiền để đi học, còn ba em lại kiếm được tiền khi đi học.”

“Nhưng không thể đi chụp thoải mái được, chụp một bức ảnh tốn kém lắm. Mẹ em nói, một năm chỉ được chụp nhiều nhất một lần, đây gọi là nghi thức của cuộc sống, anh không hiểu đâu.” Tống Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, tỏ vẻ già dặn.

Dáng vẻ giả vờ làm người lớn của cậu bé khiến mọi người xung quanh cười ầm lên: “Ồ, anh không hiểu nghi thức gì cả, nhưng một cậu nhóc chưa đủ lông đủ cánh như em lại hiểu được ư?”

“Em hiểu chứ, mẹ nói với em, lần này chụp ảnh vì lần đầu tiên em và anh trai vào thị trấn, còn mặc quần áo mới nữa, nên chụp ảnh làm kỷ niệm. Đây gọi là nghi thức, cũng là ghi lại những điều tốt đẹp trong cuộc sống.”

Tống Tiểu Bảo nói xong, mọi người vẫn cười, cho rằng Kiều Trân Trân giả vờ thanh cao, rõ ràng là ham mê hưởng thụ, bắt chước kiểu tiểu thư tư sản. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ bị lôi ra bêu xấu, nhưng bây giờ mọi người chỉ cười, rồi nói xấu sau lưng vài câu. Dù sao họ vẫn phải nể mặt đại đội trưởng Kiều, Kiều Trân Trân cũng là con gái ruột của ba Kiều.

Kiều Trân Trân thật là, bản thân lười biếng, ham hưởng thụ cũng đành, còn dạy hư hai đứa trẻ. Hưởng thụ thì cứ nói thẳng ra là hưởng thụ, lại nói là nghi thức, rõ ràng đang tìm cớ.

Dù mọi người nghĩ thế nào, tâm trạng của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đều rất tốt. Bọn trẻ trong thôn không hiểu những lời chua ngoa của người lớn, chúng chỉ càng ngưỡng mộ hai anh em Tống Đại Bảo hơn.

Mẹ của họ thật tốt, không chỉ mua đồ ăn ngon cho họ, mà còn may quần áo mới cho họ, lại còn may hẳn hai bộ, bây giờ còn đưa họ vào thị trấn chụp ảnh. Thật tốt quá, thật muốn được làm con trai nhà Tống Tiểu Bảo, không biết dì Kiều còn muốn nhận con trai không nhỉ?

Con trai út của anh cả là Cẩu Đản, con trai của anh ba Kiều là Đại Chí, hai đứa vừa đi từ sân phơi lúa về. Chúng cũng giống những đứa trẻ trong thôn, rất ngưỡng mộ hai đứa em họ này. Đôi khi chúng nghĩ, tại sao chúng không thể làm con trai của cô mình, như vậy sẽ được ăn thịt và kẹo hàng ngày rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần trước Đại Bảo cho chúng uống một ngụm nước cam đóng hộp, cho đến bây giờ chúng vẫn nhớ hương vị đó, rất ngon. Nhưng Đại Bảo chỉ cho chúng uống một ngụm, chỉ được uống nước trong hộp, không được ăn miếng cam bên trong, chắc chắn miếng cam còn ngon hơn nước.

Đồ hộp trong tay Tiểu Bảo có màu đỏ, Tiểu Bảo nói đó là mận đóng hộp, khác với cam đóng hộp của Đại Bảo. Đại Chí và Cẩu Đản muốn uống một ngụm nước mận đóng hộp, nhưng Tiểu Bảo lại không cho, hừ, lần sau không chơi với Tiểu Bảo nữa.

Sau khi về nhà, Cẩu Đản kể chuyện cô đưa Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vào thị trấn chụp ảnh cho gia đình nghe. Sau đó nó còn khóc lóc đòi vào thị trấn chụp ảnh, kết quả tất nhiên là bị Trương Thúy Hoa véo tai mắng cho một trận.

Đại Chí thì ranh ma hơn, nó lẻn vào phòng ngủ mách lẻo với mẹ, kể chuyện Tống Tiểu Bảo keo kiệt, còn nói cậu bé giấu ảnh không cho nó xem.

Mẹ Kiều đã quen với thói tiêu tiền của Kiều Trân Trân, dù bà có nói thì cô cũng không nghe, nên mặc kệ cô. Tối hôm qua Đại Bảo mang đến một con cá to, bà biết lần này cô vào thị trấn đã tiêu không ít tiền. May là con rể thông minh, biết kiếm tiền, nếu không thì không nuôi nổi một người vợ như vậy.

Ba Kiều lại thích bức ảnh này, còn bảo mẹ Kiều ngày mai đến lấy ảnh về xem.

Mẹ Kiều đến lấy ảnh vào buổi trưa ngày hôm sau, lúc này ảnh đã được đóng khung, treo trên tường trong phòng ngủ của hai anh em Tống Đại Bảo. Lúc này Kiều Trân Trân không có nhà, đi đến nhà Trương Đại Nha, nhưng hai anh em Tống Đại Bảo ở nhà. Hai đứa ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa, thấy bà ngoại đến, nên không đi ngủ nữa, nhiệt tình kéo tay mẹ Kiều, để bà vào nhà xem ảnh.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 22: Chương 22



Mấy ngày nay hai anh em rất phấn khích với bức ảnh này, mặc dù chỉ có bốn bức ảnh, nhưng chúng có thể nói chuyện rất lâu, nội dung gần như không trùng lặp. Chẳng hạn như giới thiệu về bộ quần áo chúng mặc, đạo cụ quả táo cầm trên tay, tư thế tạo dáng khi chụp ảnh, …, tóm lại là kể tỉ mỉ từng chi tiết.

Kiều Trân Trân có lẽ không nhớ nổi một số chi tiết, nhưng hai anh em lại nhớ không sai sót tí nào.

Mẹ Kiều nhìn những bức ảnh trong khung sáng bóng, thấy chụp rất đẹp, những người trong ảnh giống như tiên nữ tiên đồng, thật hiếm có. Bà lập tức quyết định mang cả ảnh và khung về nhà cho ông nhà xem.

Sau khi bà ngoại mang ảnh đi, hai anh em Tống Đại Bảo lon ton chạy theo tới nhà họ Kiều. Sau đó chúng lại hăng hái kể câu chuyện của từng bức ảnh cho mọi người, nói rất mạch lạc. Mẹ Kiều đã nghe một lần, nhưng vẫn nhiệt tình nghe lại lần nữa.

Người lớn và trẻ con nhà họ Kiều quây quần quanh bàn ăn trong nhà xem ảnh, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đứng bên cạnh nói như đang kể chuyện hài, anh một câu em một câu. Nếu Kiều Trân Trân có mặt ở đây thì chắc cô cười c.h.ế.t mất, cô không hề nghĩ rằng chỉ chụp vài bức ảnh thôi, lại thu hút sự chú ý đến vậy.

Lần đầu tiên ba Kiều cảm thấy hơi ghen tị với cô con gái này, nhìn bức ảnh này xem, chụp thật sinh động. Ông cũng muốn chụp, nhưng không dám nói ra, nên chỉ có thể sờ khung ảnh và ngắm.

“Ông ngoại, khung ảnh còn trống một khoảng lớn, mẹ nói sau này sẽ đưa ông bà ngoại và cả nhà đi chụp vài bức ảnh gia đình để đặt vào trong.” Tống Tiểu Bảo nghiêm túc thông báo với mọi người câu nói mà Kiều Trân Trân đã vô tình nói khi treo ảnh vào tối hôm qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ con nói như vậy thật sao?” Ông Kiều không ngờ con gái mình lại có ý định này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Tất nhiên là thật rồi! Mẹ con còn nói, sau này mỗi năm sẽ chụp ảnh một lần. Khi khung ảnh này đầy, chúng ta phải mua thêm một cái nữa, một cái khung ảnh đắt lắm ạ, tận mười sáu đồng cơ!” Vẻ mặt Tống Tiểu Bảo tinh ranh.

Nghe đến cái giá này, cả nhà hít sâu một hơi! Lương của một công nhân thời vụ ở thị trấn chỉ có mười tám đồng, một cái khung ảnh tầm thường mà lên đến mười sáu đồng, chẳng khác gì cướp tiền!

Nhận thức của mọi người về việc tiêu tiền hoang phí của Kiều Trân Trân lên một tầm cao mới.

Mẹ Kiều ngây người nhìn khung ảnh, lúc trước còn thấy đẹp, nhưng không đẹp được sao, mười sáu đồng cơ mà! Nó không phải làm bằng gỗ, mà là làm bằng vàng.

Mẹ Kiều tức đến nỗi không muốn đụng vào khung ảnh nữa, vì vậy gọi anh cả trả khung ảnh về.
Tống Tiểu Bảo vẫn không biết mình đã nói sai, chỉ cảm thấy mình càng oai phong hơn, lúc về đi nhanh như gió. Tống Đại Bảo cũng vui vẻ không nhận ra điều gì.

Còn Kiều Trân Trân thì đang bận dẫn dắt Trương Đại Nha bắt đầu nghề tay trái, hoàn toàn không phát hiện ra khung ảnh nhà mình đã đi dạo một vòng ở nhà họ Kiều.

Lần này đi chợ đen, Kiều Trân Trân tình cờ quen được ‘một con cá lớn’, nói trắng ra đó là một tay buôn, chuyên buôn bán ở chợ đen. Hơn nữa nghe nói quy mô khá lớn, nhiều mặt hàng đa dạng. Đằng sau còn có một hệ thống vận hành bài bản, hàng hóa được bán ra nhiều tỉnh khác, không cùng đẳng cấp với kiểu làm ăn nhỏ lẻ của Kiều Trân Trân.

Hơn nữa lần này là đối phương chủ động tìm đến, họ hoạt động ở chợ đen nhiều năm, nên tin tức nhanh nhạy. Họ nghe nói Kiều Trân Trân có nguồn hàng tốt, chất lượng tốt nhất trên thị trường.

Đối phương cũng đã quan sát Kiều Trân Trân một thời gian, nghĩ hàng trong tay cô không ít, nhưng không thể phát hiện ra nguồn hàng của cô ở đâu. Vì vậy, họ chỉ có thể gặp mặt trực tiếp, muốn hợp tác với Kiều Trân Trân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân thấy không sao cả. Bây giờ đã là giữa năm 1978, đến cuối năm nhà nước sẽ tuyên bố cải cách mở cửa, các hộ kinh doanh cá thể sẽ được tự do, không còn bị gọi là đầu cơ tích trữ nữa.

Vì vậy khi đối phương đề nghị hợp tác, Kiều Trân Trân không nghĩ nhiều đã đồng ý. Hơn nữa, cô không lo đối phương sẽ chiếm đoạt nguồn hàng của mình, vì nguồn hàng này từ trang trại trong không gian của cô, không ai lấy được.

Còn việc tìm Trương Đại Nha, chủ yếu là vì cô không dám đi đường một mình vào buổi đêm, sợ tối. Bởi vì Hoàng Tam, tức là tay buôn kia, anh ta lại yêu cầu giao hàng vào lúc hai ba giờ sáng, nói như vậy sẽ an toàn hơn.

Nghĩ đến cảnh một người phụ nữ như cô nửa đêm hai ba giờ một mình đi trên con đường vắng rợp bóng cây, nghĩ thôi đã thấy rợn cả người, nhất định phải tìm người đi cùng.

Về vấn đề ăn chặn, Kiều Trân Trân không lo, cô không sợ gặp Hoàng Tam. Nếu gặp nguy hiểm cô sẽ trốn vào không gian. Cô tin rằng mục đích chính của Hoàng Tam khi tìm cô hợp tác vẫn là kiếm tiền, mỗi lần cô đến chợ đen đều trang điểm như quỷ, anh ta chắc không có sở thích kỳ lạ như vậy.

Về phía Đại Nha, Kiều Trân Trân không định đưa cô ấy đi gặp Hoàng Tam, chỉ định để Đại Nha trốn thật xa. Khi họ giao dịch xong, sẽ cùng nhau đi bộ về thôn, đi một mình vào ban đêm, thực sự hơi sợ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 23: Chương 23



Thực ra, Kiều Trân Trân đã nghĩ đến những người khác, chẳng hạn như người nhà họ Kiều. Nhưng người nhà họ Kiều không biết cô đang làm ăn ở chợ đen, nếu họ biết chuyện này, cô sẽ c.h.ế.t mất. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Trương Đại Nha là phù hợp nhất, mỗi lần đi, cô sẽ đưa cho Trương Đại Nha năm tệ. Hơn nữa, tính cách Trương Đại Nha chất phác, dám nghĩ dám làm, quan trọng nhất là miệng kín như bưng.

Kiều Trân Trân nói với Trương Đại Nha về chuyện này, cô ấy đồng ý ngay: “Chị Trân Trân, chỉ cần chị tin em, em chắc chắn có thể làm tốt.”

“Tất nhiên là chị tin em, nếu không chị sẽ không tìm em. Nhưng ngoài hai chúng ta, em nhất định phải giữ bí mật chuyện này, em cũng không được nói cho ông nội.”

“Chị yên tâm.”

“Vậy khi nào quyết định thời gian và địa điểm, chị sẽ thông báo cho em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Kiều Trân Trân bắt đầu tìm địa điểm giao hàng cụ thể, sau khi giao dịch xong vào nửa đêm, cô còn phải đi đường đêm về, quá xa thì không được.

Vì vậy Kiều Trân Trân định tìm một địa điểm giao dịch phù hợp, sau đó hẹn Hoàng Tam đến giao dịch. Ít nhất Kiều Trân Trân vẫn có quyền lợi này, vì họ thuộc bên bán trên thị trường.

Rất nhanh, Kiều Trân Trân phát hiện trên đường từ thôn đến thị trấn có một ngôi nhà cấp bốn bỏ hoang. Trước đây đó là kho hàng của nhà máy dệt huyện, sau đó nhà máy dệt huyện chuyển đến thị trấn, sáp nhập với nhà máy dệt của thị trấn, nhà kho ở đây bị bỏ hoang.

Hơn nữa xung quanh là một khu rừng nhỏ, bên cạnh khu rừng nhỏ là đường lớn, tiện cho Hoàng Tam vận chuyển hàng. Đúng là địa điểm lý tưởng để g.i.ế.c người cướp của, không, là để giao dịch buôn lậu.

Hôm đó Kiều Trân Trân đến thị trấn tìm Hoàng Tam, hẹn giao dịch vào ba giờ sáng đêm nay, địa điểm là nhà kho bỏ hoang.

Lần này Kiều Trân Trân chuẩn bị cho Hoàng Tam mười nghìn cân gạo, tổng cộng một trăm bao, mỗi bao một trăm cân. Tất cả do Kiều Trân Trân tự đóng gói suốt ngày đêm, suýt gãy cả lưng. Bao vải cũng phải khó khăn lắm mới gom đủ, lần này dùng hết rồi thì lần sau không biết xoay sở thế nào, thôi thì không đóng vào bao nữa, để Hoàng Tam tự lo.

Mười nghìn cân gạo, không cần tem phiếu, bốn hào một cân, tổng cộng bốn nghìn tệ.

“Hoàng Tam gia, đây là lần đầu tiên chúng ta giao dịch, thử xem sao, nếu hợp thì sau này vẫn còn cơ hội.”

Còn nửa câu sau là nếu không hợp thì thôi. Kiều Trân Trân không nói ra, nhưng cả hai bên đều hiểu.

Thỏa thuận xong các chi tiết liên quan đến việc giao dịch tối nay, Kiều Trân Trân nói câu đó rồi rời đi.

Giỏi thật, dám lấy mười nghìn cân gạo ra thử, đúng là kiêu ngạo. Hoàng Tam bắt đầu mong chờ vào cuộc giao dịch tối nay, anh ta muốn xem thử tên Tống Tiểu Hắc này có thực sự có bản lĩnh hay không.
Đúng vậy, cái tên mà Kiều Trân Trân để lại cho Hoàng Tam là Tống Tiểu Hắc.

Cái tên này ở nông thôn khá phổ biến, hơn nữa Hoàng Tam không quan tâm đó có phải là tên thật không, dù sao Kiều Trân Trân cũng không biết tên thật của anh ta. Trong giới này, có một số chuyện không nên đào sâu quá, tránh làm mất lòng nhau.

Đến tối, Kiều Trân Trân đúng giờ đến địa điểm giao dịch, Trương Đại Nha trốn ở xa đằng sau không xuất hiện.

Hoàng Tam dẫn theo hai người khác đã đợi sẵn ở ngã tư, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe tải, có vẻ như lấy hàng xong là chở đi luôn. Hoàng Tam vừa đến nhà kho đó xem, bên trong không có gì cả, xung quanh không thấy có người mai phục, anh ta hơi lo lắng. Cho đến khi Kiều Trân Trân xuất hiện, anh ta muốn xem thử, cô giao mười nghìn cân gạo như thế nào.

Kiều Trân Trân bình tĩnh đi đến trước mặt Hoàng Tam, học theo dáng vẻ giao dịch ngầm trong phim, bình tĩnh hỏi: “Anh mang tiền chưa?”

Hoàng Tam rút một xấp tiền từ trong túi quần ra, đưa cho Kiều Trân Trân xem, không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân: “Anh chờ ở đây một lát, tôi sẽ phát tín hiệu, anh chờ thông báo của tôi.”

Sau đó, Hoàng Tam thấy Kiều Trân Trân đi về phía nhà kho. Tầm mười phút sau, Kiều Trân Trân lại xuất hiện, ra hiệu cho họ, Hoàng Tam dẫn người đi tới.

Họ thấy trên sàn nhà kho bỏ hoang, một trăm bao vải căng phồng xếp ngay ngắn. Hoàng Tam bình tĩnh gọi người đi kiểm tra hàng, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Mười phút trước, nơi này trống không, anh ta cũng đã kiểm tra kỹ xung quanh, không phát hiện ra người nào. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại bày ra trước mắt, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ đối phương giỏi hơn anh ta nhiều, đã trốn ở gần đó, chỉ chờ tín hiệu của Tống Tiểu Hắc là lập tức hành động.

Xem ra, trước đây mình đã đánh giá thấp Tống Tiểu Hắc.

Sau đó, việc giao dịch diễn ra thuận lợi, kiểm tra hàng, cân trọng lượng, thanh toán, chỉ mất nửa tiếng là xong.

Kiều Trân Trân nhận được bốn nghìn đồng mới toanh, vô cùng phấn khích, đây là số tiền lớn nhất cô kiếm được kể từ khi đến thế giới này. Tất cả là tờ mười đồng, tổng cộng bốn trăm tờ, cầm trên tay cũng thấy nặng.

Trong lòng phấn khích, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, Kiều Trân Trân giả vờ cao thâm nói: “Hoàng Tam gia, lần sau gặp lại.”

Sau đó, cô tự cho là rất ngầu mà quay người bỏ đi.

Hoàng Tam nhìn chằm chằm Kiều Trân Trân, rồi quay người lên xe rời đi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 24: Chương 24



Thời đại này tuy nghèo nhưng sức mua thật đáng sợ.

Một tuần sau Kiều Trân Trân lại lên thị trấn mua đồ, tiện thể đi gặp Hoàng Tam. Hoàng Tam vội vàng báo với cô, lô hàng lần trước vừa chở ra đã bán hết sạch, hỏi cô còn không, hoặc có thứ gì tốt cũng được.

Lần này thái độ của Hoàng Tam đối với Kiều Trân Trân rõ ràng chân thành hơn nhiều.

Có tiền đến tận tay, sao lại không nhận. Kiều Trân Trân lập tức hẹn Hoàng Tam ba giờ sáng đêm nay, địa điểm cũ, cung cấp cho anh ta mười nghìn cân lạc, mười nghìn cân hạt óc chó, năm nghìn cân táo.

Hoàng Tam đã ăn thử táo của Kiều Trân Trân, nói chất lượng đứng đầu cả nước còn khiêm tốn, đứng đầu cả thế giới mới đúng, dù Hoàng Tam chưa từng ăn thử táo của cả thế giới. Hoàng Tam không ngờ cô có nhiều hàng như vậy, cô đúng là thần tài.

Nhiều hàng như vậy, bỏ đi phần lẻ, dự kiến thu về mười hai nghìn. Còn phía Hoàng Tam làm thế nào, Kiều Trân Trân không quan tâm.

Để giữ chân nguồn hàng của Kiều Trân Trân, Hoàng Tam hào phóng tặng cho cô một chiếc radio: “Đồng chí Tiểu Hắc, hàng chính hãng từ Dương Thành, là loại hiện đại nhất trên thị trường. Mua lẻ mất hai trăm tám một chiếc, còn cần cả có phiếu công nghiệp nữa, tôi tặng cô.”

“Không làm không hưởng lộc, không được đâu.” Kiều Trân Trân không dám nhận món quà quý giá này.

“Có gì không được, chúng ta qua lại với nhau, tôi đã coi cô như em gái ruột rồi. Anh trai tặng quà cho em, em cứ nhận lấy, chỉ mong sau này em gái quan tâm nhiều hơn đến việc làm ăn của anh trai.”

Được rồi, mới nói có vài câu đã thành anh em rồi.

Để Hoàng Tam yên tâm, Kiều Trân Trân nhận chiếc radio này. Thứ này trong mắt Hoàng Tam là đồ tốt, nhưng thật ra, Kiều Trân Trân không coi trọng lắm. Hơn nữa ở quê không có sóng, chiếc radio này mang về chắc chỉ nghe được vài đài.

Vì vậy Kiều Trân Trân gửi chiếc radio này cho Tống Cẩn, lần trước gửi cho anh ảnh con trai, Tống Cẩn vẫn chưa trả lời. Chẳng lẽ tên khốn này bị thế giới hoa lệ của thủ đô mê hoặc rồi, đến con trai cũng không cần nữa?

Lần này cô ném cho anh một “viên đạn bọc đường”, xem anh có biết xấu hổ không!

“Tống Cẩn: Em gửi cho anh một chiếc radio, có thể nghe nhiều tin thời sự hơn. Anh phải theo sát chính sách của đất nước, đừng để tiền tài cám dỗ, phải làm một người ngay thẳng, nhanh trả lời lại thư nhé!”

Tên khốn, sau khi cải cách mở cửa, anh sẽ vô dụng, đến lúc đó anh cút đi đâu thì cút, chỉ cần để lại con trai cho bà đây là được.

Tống (tên khốn) Cẩn vừa mới tham gia một cuộc thi vật lý quốc tế, có các nhà vật lý tài giỏi từ bảy quốc gia tham gia. Đại học Bắc Kinh cử ba sinh viên xuất sắc của khoa vật lý tham gia cuộc thi, ngoài Tống Cẩn, hai người còn lại đều là đàn anh năm tư.

Lần này Tống Cẩn có thể tham gia, ngoài năng lực cá nhân nổi bật của mình, còn nhờ sự giới thiệu nhiệt tình của giáo viên khoa vật lý của anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả không phụ sự kỳ vọng, Tống Cẩn là một sinh viên năm nhất mới vào trường, đã đạt giải ba trong cuộc thi quốc tế lần này, hai người đứng đầu không phải là người cùng nước.

Các thầy cô trong trường kinh ngạc trước tài năng của Tống Cẩn, dù sao thời gian anh học vật lý một cách có hệ thống chưa lâu, sau này chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của đất nước.

Sau đó trường lại thưởng cho Tống Cẩn hai trăm đồng tiền học bổng và một chiếc cốc sứ in dòng chữ “Giải ba quốc tế môn vật lý” để động viên.

Tống Cẩn ngồi trong ký túc xá, đang chuẩn bị viết thư, tiện thể gửi hai trăm đồng và chiếc cốc sứ này về cho Kiều Trân Trân thì bạn cùng phòng lại mang về cho anh một bưu kiện.

“Tống Cẩn, có bưu kiện của cậu, vợ cậu quan tâm cậu thật đấy, thỉnh thoảng lại gửi bưu kiện cho cậu. Cậu mở ra xem đi, có phải là dưa muối và tương ớt như lần trước không, đến giờ tôi vẫn nhớ cái mùi vị đó.”

Nửa tháng trước, Tống Cẩn nhận được bưu kiện do Kiều Trân Trân gửi đến, bên trong là một bức ảnh và hai lọ dưa muối. Anh định hôm sau sẽ trả lời thư, nhưng lại bị cử đi tham gia cuộc thi gấp, nên đành hoãn lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh mới ăn một bữa có tương ớt và dưa muối, thì đã bị các bạn cùng phòng chia nhau hết. Tống Cẩn cũng hơi nuốt nước miếng khi nghĩ đến mùi vị đó, đúng là hợp khẩu vị của anh, không biết Kiều Trân Trân mua hay tự làm? Chắc là mua rồi, với tính cách của Kiều Trân Trân, xào rau còn không biết, làm sao biết làm dưa muối được.

Thứ khiến anh ta rung động hơn là bức ảnh đó, Đại Bảo và Tiểu Bảo cười rất tươi, quần áo sạch sẽ gọn gàng, thậm chí không thấy một miếng vá nào. Hai đứa dường như béo hơn, cũng cao hơn, có vẻ khác với lúc anh rời đi, xem ra cuộc sống khá tốt, Kiều Trân Trân không ngược đãi chúng.

Không biết tại sao Kiều Trân Trân lại gửi một bức ảnh, cô không viết trong thư, nhưng Tống Cẩn rất vui. Anh luôn giữ bức ảnh bên mình, thường xuyên lấy ra xem, nhìn nhìn, khóe miệng anh vô thức hơi nhếch lên.

Dù Kiều Trân Trân có hàng nghìn điều không tốt, nhưng ít nhất cô đã làm đúng một việc, đó là sinh cho anh hai đứa con trai hoạt bát đáng yêu. Vì vậy, Tống Cẩn sẽ không bỏ Kiều Trân Trân, cô sẽ mãi mãi là vợ của anh, nỗi lo lắng trước đây của Kiều Trân Trân hoàn toàn là thừa.

Tống Cẩn chậm rãi mở bưu kiện, bạn cùng phòng không chờ được nữa, nhưng bên trong không phải đồ hộp, mà là một chiếc radio bán dẫn tinh xảo.

“Trời ơi, Tống Cẩn, thứ này không rẻ đâu, vợ cậu tốt với cậu thật.”

“Tôi thấy Trương Minh Viễn ở phòng ký túc xá bên cạnh cũng có một chiếc radio, nhìn không đẹp bằng của cậu, cái của cậu ấy đã một trăm tám mươi đồng rồi.”

Tống Cẩn cũng cảm thấy hơi khó tin, nhìn lại địa chỉ người gửi, đúng là Kiều Trân Trân gửi đến.

Anh lục lọi bưu kiện, tìm thấy một tờ giấy quen thuộc, trên đó là nét chữ quen thuộc của Kiều Trân Trân. Nhưng câu chữ lại khiến anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đặc biệt là những chữ cuối “nhanh trả lời lại thư”, còn thêm một dấu chấm than, hoàn toàn không giống với “mong trả lời thư” trước đây. Tống Cẩn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Trân Trân nổi giận khi viết thư, vì cô vốn không phải là người dễ tính.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 25: Chương 25



Bạn cùng phòng hâm mộ anh có một người vợ “hiền lương thục đức”, ai cũng có ấn tượng tốt với Kiều Trân Trân, khiến Tống Cẩn dở khóc dở cười. Tuy nhiên, anh không giải thích nhiều, dù sao thì Kiều Trân Trân cũng là vợ của anh.

Còn cái gì mà đừng để cám dỗ, phải làm người ngay thẳng, anh không ngay thẳng ở đâu!

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần viết thư cô chỉ viết một hai câu, không nói tình hình của các con, cũng không nói tình hình gia đình. Ngoài ra, cô lấy đâu ra chiếc radio đắt tiền này, trong thư không nói rõ, thật khiến người ta đau đầu!

Đôi khi, Tống Cẩn không hiểu Kiều Trân Trân, hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ hiểu được Kiều Trân Trân.

Vì vậy lần này Tống Cẩn viết thư về nhà dài hơn, viết hết ba trang giấy. Người không biết còn tưởng Tống Cẩn yêu thương vợ, bình thường không nói chuyện nhiều với mọi người, nhưng lại viết thư cho vợ nhiều đến vậy.

Khi Kiều Trân Trân nhận được thư đã là tháng bảy, cô nghĩ Tống Cẩn có lẽ đã được nghỉ hè, không biết lần này anh có về không. Nhưng dù anh có về hay không, Kiều Trân Trân tạm thời không định trả lời thư của anh.

Tống Cẩn viết rất nhiều chuyện về anh trong thư, Kiều Trân Trân có cảm giác như lần đầu tiên quen biết người này, khiến cô hơi bối rối. Tống Cẩn trong thư khác xa Tống Cẩn trong ký ức của nguyên chủ.

Trong ký ức của nguyên chủ cũ, ấn tượng về Tống Cẩn chỉ là đẹp trai, phong độ, giống như một chiếc bình hoa đẹp đẽ. Dù anh cũng thông minh, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với sự thông minh trong thư.

Tống Cẩn nói anh đã tham gia một cuộc thi vật lý quốc tế, trường học đã thưởng cho anh hai trăm đồng tiền học bổng, lần này anh gửi về cho cô. Dù số tiền không nhiều, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, đây là giải ba quốc tế môn vật lý đấy.

Người khác có thể không biết sức nặng của giải thưởng này, nhưng trong lòng Kiều Trân Trân rất rõ ràng. Địa vị hiện tại của Hoa quốc trên trường quốc tế khó khăn chồng chất.

Kiều Trân Trân vô cùng ngưỡng mộ những người nỗ lực để xây dựng lại đất nước. Họ chiến đấu hết mình trên chiến trường không khói lửa, không ngừng tiến bước. Họ là vĩ nhân của thời đại, là anh hùng của tổ quốc, xứng đáng được người dân Hoa quốc tôn trọng.

Nhưng cô không ngờ rằng trong tương lai gần Tống Cẩn sẽ trở thành một phần trong số đó. Đạt được thành tích trong cuộc thi vật lý không dễ dàng, Kiều Trân Trân đột nhiên có cảm giác sôi sục nhiệt huyết, giống như nhìn thấy tổ quốc giành huy chương vàng tại Olympic.

Kiều Trân Trân quyết định sẽ giữ kỹ hai trăm đồng này, không sử dụng, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho Tống Cẩn.

Còn cái cốc sứ này nữa, nó không chỉ đơn giản là một cái cốc, mà là niềm kiêu hãnh của Tống Cẩn.

Hơn nữa trong nhà đã có ba cái cốc, cô và hai anh em Tống Đại Bảo mỗi người một cái, đúng lúc không có của Tống Cẩn, vậy cứ để anh dùng cái cốc này đi.

Lúc Kiều Trân Trân mua sắm đồ gia dụng, cô hoàn toàn không nghĩ đến Tống Cẩn, hoặc có thể nói trong suy nghĩ của Kiều Trân Trân không thừa nhận Tống Cẩn là người nhà, là một phần trong cuộc sống của cô.

Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa cô và Tống Cẩn hơi xa, giống như người của hai thế giới khác nhau.

Kiều Trân Trân quyết định không nghĩ nữa. Dù Tống Cẩn thế nào, Kiều Trân Trân vẫn là Kiều Trân Trân, một người nhỏ bé, bình thường, vô danh, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên của mình. Cô không thông minh, cũng không có ước mơ và hoài bão lớn lao. Thậm chí cô không có ý định rời khỏi nông thôn, chỉ muốn sống cả đời bên non xanh nước biếc, cũng đã thấy hạnh phúc.

Những chuyện khó khăn như cứu thế giới, hãy giao cho những người thông minh như Tống Cẩn đi.

Tất nhiên, chuyện Tống Cẩn gửi về hai trăm đồng, chắc chắn vẫn phải được lan truyền trong thôn, nếu không thì bức thư đó viết phí rồi. Chuyện này không cần Kiều Trân Trân lo lắng, hai anh em Tống Đại Bảo ngày nào cũng cầm cái cốc sứ của Tống Cẩn đi ra ngoài dạo chơi.

Ngay trong ngày hôm đó người trong thôn đã biết, chồng của Kiều Trân Trân tham gia một cuộc thi gì đó, lần này được giải thưởng hai trăm đồng và một cái cốc sứ.

Cốc sứ không có gì lạ, nhiều nhà đều có. Cuộc thi gì đó thì mọi người không quan tâm, thậm chí còn không nhớ tên, nhưng hai trăm đồng lập tức khiến mọi người nhớ ngay.

“Mấy người nói xem, sao Kiều Trân Trân lại có số hưởng thế, sao lại lấy được một người đàn ông như Tống Cẩn chứ.”

“Đó là số phận, không thể ghen tị được.”

“Mọi người có nghe nói không, Kiều Trân Trân lại đi thị trấn mua thịt. Cô ta mua một miếng to lắm, ít nhất cũng phải năm cân, toàn là thịt ba chỉ ngon, đúng là loại đàn bà tiêu xài hoang phí. Đại Bảo nói hôm qua nhà nó mới được ăn thịt.”

“Người ta có tiền Tống Cẩn gửi về, còn hơn cả tiền lương một năm của công nhân trên thị trấn, mới có mấy tháng thôi mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Thời tiết tháng bảy đã hơi nóng, Kiều Trân Trân mua thêm hai tấm vải bông, đưa cho mẹ Kiều, nhờ bà may cho cả nhà vài bộ quần áo mùa hè. Lần này ngoài việc may cho hai anh em Tống Đại Bảo mỗi người hai bộ, ba mẹ Kiều, còn có ba anh trai nhà họ Kiều cũng được làm. Dù sao các anh trai giúp đỡ nhiều việc đồng áng, việc nhà, cũng phải thưởng cho họ.

Mọi người biết Kiều Trân Trân có tiền, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không giữ được, mọi người đã quen. Mẹ Kiều đã lâu không nói Kiều Trân Trân tiêu tiền hoang phí nữa, vì cô không nghe, nên bà cũng mặc kệ chuyện này. Nếu một ngày nào đó Kiều Trân Trân biết tiết kiệm, có lẽ bà lại thấy ngạc nhiên.

Hiện tại, cuộc sống của Kiều Trân Trân rất thoải mái. Ngoài việc mỗi tuần đến thị trấn mua nhu yếu phẩm, tiện thể lấy hàng cho Hoàng Tam, thời gian còn lại cô ở nhà nấu đồ ăn ngon.

“Mẹ ơi, con đói rồi, trưa nay nhà mình ăn gì vậy?”

Tống Đại Bảo chơi bên ngoài về, mồ hôi nhễ nhại. Về đến nhà, cậu bé cởi áo ra, để trần thân trên, chạy thẳng vào bếp.

“Tống Đại Bảo, con lại chạy đi đâu chơi đấy. Con xem áo của con kìa, bẩn như vừa chui ra từ ổ chó vậy. Mỗi ngày giặt quần áo, quần áo của con là bẩn nhất, giặt ra nước toàn màu đen.”

Có câu nói thế nào nhỉ, người được yêu thương thì luôn tự tin và không sợ hãi.

Từ khi Tống Đại Bảo hiểu rằng Kiều Trân Trân sẽ không đánh mình nữa, dựa vào sự cưng chiều, cậu bé hoàn toàn buông thả bản thân. Ngày nào cậu bé cũng theo đám bạn lên núi xuống sông, trèo cây bắt chim, đến giờ ăn mới chịu về nhà.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 26: Chương 26



Lúc này, Tống Tiểu Bảo cũng chậm rãi đi về nhà. Cậu bé mặc chiếc áo ngắn tay màu xám trắng mới mua, quần dài màu đen, đi đôi dép xăng đan màu nâu sẫm, khuôn mặt trắng trẻo bị nắng chiếu vào nên hơi ửng đỏ. Cậu bé có vẻ thong thả tự tại, hệt như một cậu chủ nhỏ được cưng chiều của gia đình địa chủ. Cậu bé nghe thấy Kiều Trân Trân đang dạy dỗ anh trai, ngẩng khuôn mặt tròn vo lên, chạy đến gần Kiều Trân Trân: “Mẹ ơi, con ngoan nhất, quần áo không bị bẩn.”

“Ừ, Tiểu Bảo của mẹ ngoan nhất.” Kiều Trân Trân ôm cục bông mềm mại đáng yêu, hôn mạnh lên má Tống Tiểu Bảo.

Tống Đại Bảo chạy ra từ bếp, thấy cảnh này, vội vàng bước tới, ôm cánh tay Kiều Trân Trân: “Mẹ ơi, con cũng muốn được hôn.”

Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn cậu bé, bực bội nói: “Con xem con bẩn thế này, nhanh đi rửa tay và rửa mặt, rồi vào ăn cơm.” Nói xong, cô đi vào bếp.

Tống Tiểu Bảo thấy Tống Đại Bảo bị mắng, đắc ý nhìn anh cả, ngoan ngoãn đi rửa tay và rửa mặt. Cậu bé biết mẹ thích những đứa trẻ sạch sẽ ngoan ngoãn, cậu vẫn luôn làm rất tốt, nên mẹ yêu cậu nhất.

Bữa trưa ăn cơm trắng với thịt xào cần tây và canh mướp, ngoài ra còn chiên một quả trứng cho mỗi anh em.

Thức ăn của nhà họ được cả thôn công nhận là tốt nhất, mỗi khi đến giờ ăn, hai anh em Tống Đại Bảo đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chúng biết Hắc Oa và Nhị Trụ Tử ghen tị với hai anh em, vì ngày nào cũng được ăn thịt và uống sữa mạch nha, ăn trứng gà thường xuyên.

Sáng nay Kiều Trân Trân nấu một nồi chè đậu xanh, nấu hết hai tiếng đồng hồ. Từng hạt đậu xanh được nấu mềm nhừ, thêm ít đường phèn, thời tiết này mà được uống một bát, thanh nhiệt giải khát, không gì hợp hơn. Nhưng tiếc là không có tủ lạnh, nếu để lạnh thì sẽ ngon hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đó là để uống vào buổi chiều, dạo này Kiều Trân Trân thường nấu một ít canh. Đôi khi cô còn mang đến cho bố mẹ Kiều, nhà Kiều đại gia và các chị dâu, còn có cả cháu trai cháu gái, cũng được ké một ít.

Không biết lúc nào đã tới cuối tháng 7, lúa trên đồng đã chín vàng, một màu vàng rực rỡ, cũng vào mùa gặt. Đây là thời điểm bận rộn nhất của thôn. Bởi vì họ không chỉ phải thu hoạch lúa mùa hè đã chín, sau khi thu hoạch xong, còn phải nhanh chóng cày ruộng cấy lúa, gieo lúa mùa thu.

Nếu bỏ lỡ vụ này, chắc chắn vụ mùa nửa năm sau sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy trong khoảng thời gian này, hầu như mọi người không nghỉ trưa, người già trẻ nhỏ trong nhà sẽ phụ giúp việc đồng áng. Thậm chí trường học sẽ cho học sinh nghỉ “mùa gặt”, tức là để các em về nhà giúp thu hoạch lúa. Tất nhiên những việc này sẽ được tính vào điểm công, cuối năm được chia thêm một ít lương thực.

Chế độ khoán sản xuất liên gia đình tự chịu lỗ lãi vẫn chưa được áp dụng, hiện tại vẫn là kinh tế tập thể, phải cùng nhau làm việc. Gặt lúa là việc quan trọng, quy định mỗi hộ gia đình phải cử ít nhất một người.

Mọi người hừng hực khí thế và hăng hái, khiến Kiều Trân Trân ham ăn lười làm trở nên lạc lõng. Mặc dù Kiều Trân Trân đã quen làm việc đồng áng ở trang trại trong không gian, nhưng không gian và thế giới thực vẫn khác nhau rất nhiều.
Bây giờ Kiều Trân Trân không thiếu tiền, nghĩ xem có thể dùng tiền để bù vào điểm công cuối năm không. Cô thực sự không muốn xuống đồng làm việc, vất vả lắm mới dưỡng được làn da trắng trẻo mịn màng, cô không muốn bị đen thui như than.

Trước đây khi chưa kết hôn, trong nhà có nhiều người, nên cô không cần ra đồng, giả vờ làm việc. Sau khi kết hôn, Tống Cẩn sẽ đại diện nhà họ đi, cô yên tâm ở nhà ngủ nướng.

Hiện tại, Tống Cẩn đi học ở nơi khác chưa về, nhà họ không có thêm người, không thể để Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo ra đồng làm việc, còn cô là mẹ lại ở nhà nghỉ ngơi.

Kiều Trân Trân trước đây sẽ làm được, nhưng bây giờ cô cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Kiều Trân Trân cắn răng, làm thì làm, sợ ai chứ, không phải chỉ là ra đồng làm việc thôi sao, có gì ghê gớm.

Ba Kiều biết con gái mình không phải là người chịu khó làm việc, nhưng với tư cách là đại đội trưởng, ông đã nói mỗi nhà phải cử một người, Kiều Trân Trân lại còn trẻ, tất nhiên không thể để cô về nghỉ ngơi được. Ông chỉ có thể sắp xếp cô làm cùng các con trai, làm cho có lệ là được. Tuy nhiên, điểm công chắc chắn không thể cho cô nhiều, nếu không dân làng không náo loạn mới là lạ. May là Kiều Trân Trân cũng không quan tâm đến điểm công đó.

Ngày đầu tiên gặt lúa, Kiều Trân Trân mặc quần áo dài, đội mũ rơm, quấn khăn che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, từ đầu đến chân đều được bọc kín mít.

Ba Kiều nhìn con gái mặc như vậy, lắc đầu, đây không phải là dáng vẻ làm việc. Ông vội vàng bảo người đưa cho cô một chiếc liềm rồi đuổi đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân đến đầu ruộng, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đầu. Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng tự động viên mình, chuẩn bị xuống đồng. Cô nghĩ ánh nắng hơi chói mắt, cô cần một chiếc kính râm. Hôm nào đó cô phải thử hỏi Hoàng Tam xem, nếu Quảng Châu không có thì Thượng Hải chắc chắn có, đó là nơi đi đầu về thời trang cả nước.

Lúc này, các anh trai đã làm được một lúc, thấy em gái không chỉ không cởi giày mà còn không xắn ống quần lên, đi thẳng xuống ruộng, bùn đất lập tức làm bẩn giày và quần. Mặc dù sau đó có thể giặt sạch, nhưng nhìn thấy thật lãng phí.

Tối hôm qua, ba mẹ Kiều đã dặn họ phải giúp em gái làm việc, em gái làm được bao nhiêu thì làm.

Bây giờ, vấn đề không phải là cô làm được bao nhiêu, mà phải lo em gái đừng làm hỏng lúa, đây không phải là chuyện đùa.

“Em gái, em cứ từ từ làm ở phía sau, đừng vội, chỉ cần chú ý đừng giẫm làm hỏng lúa.” Kiều đại gia nhắc nhở.

Kiều Trân Trân cúi xuống chuẩn bị cắt lúa, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ xa của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo: “Mẹ, mẹ xem này, ba về rồi!”

Kiều Trân Trân đứng thẳng người nhìn về phía phát ra tiếng, thấy một người đàn ông cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đang đi về phía này. Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đi phía trước anh hét lớn với Kiều Trân Trân.

“Mẹ, mẹ nhanh đến đây, ba về rồi!”

Tiếng trẻ con không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe thấy, cũng ngẩng đầu nhìn. Đây chính là phượng hoàng vàng của thôn họ, đi học nửa năm, trong thôn vẫn luôn lưu truyền những câu chuyện về anh, bây giờ anh đã về, dù thế nào cũng phải nhìn một hai lần.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 27: Chương 27



Dáng người Tống Cẩn cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, không phải kiểu thư sinh yếu đuối, mà cứng rắn kiên cường. Anh cao ít nhất 1m85, trong thời đại đói kém mà vẫn cao được như vậy, có lẽ do gen tốt. Kiều Trân Trân nhìn thấy anh, có cảm giác như người giấy sống lại.

Lúc này, Tống Cẩn đã đến bên ruộng, các anh trai nhà họ Kiều thấy em rể về, cũng dừng tay. Họ chào hỏi Tống Cẩn, hai bên khách sáo nhưng không kém phần nhiệt tình.

Kiều Trân Trân nhìn Tống Cẩn, mừng rỡ, hai mắt sáng lên. Tạm thời không nói về ngoại hình hay nhan sắc, ý nghĩ đầu tiên của Kiều Trân Trân là người xuống đồng làm việc đã về, cuối cùng cô cũng được giải thoát rồi.

Thật là độc ác!

Kiều Trân Trân cảm thấy hơi xấu hổ vì suy nghĩ này của mình. Đây là trụ cột tương lai của đất nước, sao mình cứ nghĩ đến việc bắt anh xuống đồng làm việc, đôi tay của anh nên dùng để chế tạo máy bay hay đại bác mới đúng.

Cảm xúc xấu hổ chỉ kéo dài đúng một giây, sau đó Kiều Trân Trân lập tức xua tan. Cô nhanh chóng đặt liềm xuống, nói với Kiều đại gia: “Anh cả, Tống Cẩn về rồi, em về trước đây. Em để liềm ở đây, anh tan làm thì mang về giúp em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn hiếm khi về một lần, Kiều Trân Trân muốn về nhà, mọi người tất nhiên không nói gì.

Kiều Trân Trân rửa qua bùn đất trên chân ở mương nước bên cạnh, nhanh chóng về nhà. Thực ra, Tống Cẩn chỉ bị bọn trẻ kéo đến chào cô thôi, nhưng thấy Kiều Trân Trân vui như vậy, anh cũng không nói gì.

Về đến nhà, Kiều Trân Trân thay một bộ quần áo sạch sẽ, rửa sạch chân, đi một đôi giày vải thoáng khí thoải mái, cả người thấy dễ chịu. Sau đó cô mới đi ra ngoài nói chuyện với Tống Cẩn.

Hành lý của Tống Cẩn rất ít, chỉ có một cái túi, đã để ở phòng ngủ của hai anh em. Bây giờ anh không vội dọn dẹp, ngồi trên ghế trước cửa bếp nói chuyện với bọn trẻ, chủ yếu là Tống Đại Bảo nói liên tục, Tống Cẩn gần như chỉ mỉm cười lắng nghe.

Khi Kiều Trân Trân dọn dẹp xong ra ngoài, cô thấy cảnh tượng cha hiền con thảo vui vẻ hòa thuận, đột nhiên có cảm giác như đứa con trai nuôi vất vả bao năm sắp bị sói bắt mất.

“Mẹ, ba nói sẽ đưa chúng con đến thủ đô.”

Tống Đại Bảo đột nhiên nói một câu, khiến Kiều Trân Trân trở tay không kịp, cái gì?

Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn, nói: “Trước khi khai giảng, các con sẽ đi thủ đô với ba.”

Không phải là giọng điệu thương lượng, mà là lời kể đơn giản.

Kiều Trân Trân đột nhiên nổi giận, tên khốn này vừa về đã muốn gây chuyện. Ai nói muốn đi thủ đô, bà đây sống ở đội Hồng Kỳ rất thoải mái, đừng tưởng rằng anh đẹp trai thì có thể làm bậy.

Tống Cẩn tưởng Kiều Trân Trân sẽ vui vẻ, đây là điều cô vẫn luôn mong đợi trước đây. Nhưng nhìn biểu cảm của cô thì có vẻ không vui lắm, mà còn hơi tức giận, điều này khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lần này trở về, anh định đón vợ con đến sống chung, đây cũng là lời hứa trước đây với Kiều Trân Trân. Tuy nhiên, sau khi về nhà, cảm giác của anh đối với cô đã khác trước đây.
Nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ và sắp xếp gọn gàng, rèm cửa mới, chiếu và chăn cũng mới, chiếu cũ được đóng đinh lên tường, dù hơi lãng phí nhưng thực sự rất đẹp. Trong nhà còn có thêm nhiều đồ dùng nhỏ, trên bàn bày một ấm nước ngay ngắn, còn có bốn cái cốc sứ, trong đó có một cái anh nhận ra, đó là cái anh gửi về. Nhìn chung căn nhà tạo cảm giác ấm cúng, giống như cả nhà sống hạnh phúc.

Cảm giác này không chân thực, khiến Tống Cẩn hơi ngẩn người.

Trên tường phòng Đại Bảo còn treo một khung ảnh, bên trong có ảnh chụp chung của ba người họ và ảnh chụp riêng của Kiều Trân Trân, ngoài ra còn có ảnh chụp hai anh em giống hệt với bức ảnh trong tay anh.

Tống Cẩn hơi thắc mắc, đã có ảnh chụp chung của ba mẹ con, tại sao lúc trước Kiều Trân Trân lại không gửi ảnh chụp chung cho anh? Điều này không giống với tính cách thường ngày của Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân trong ảnh cũng không giống với Kiều Trân Trân trong ấn tượng của anh, Kiều Trân Trân trong ảnh ít gai góc hơn, dịu dàng hơn. Nhìn ảnh chụp chung của cô và bọn trẻ, có thể biết được tình cảm của ba mẹ con rất tốt, nếu không sẽ không thể cười ấm áp và ngọt ngào như vậy.

Vườn rau phía sau nhà được chăm sóc tốt, trồng đầy rau củ quả, khung cảnh tràn đầy sức sống.

Đây là khung cảnh chưa từng xuất hiện trong nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh nghĩ đến những lời bọn trẻ đã nói, dù chỉ nói những chuyện vụn vặt xảy ra sau khi anh đi, nhưng trong lời nói là niềm hạnh phúc rõ ràng.

Ngay cả khi nói đến việc Kiều Trân Trân dùng cành cây đánh vào m.ô.n.g chúng, ánh mắt chúng cũng lộ ra vẻ vui vẻ, chứ không phải sợ hãi. Mọi chuyện cho thấy bọn trẻ tin tưởng và yêu quý người mẹ Kiều Trân Trân này.

Tống Cẩn vừa mới về, Kiều Trân Trân không muốn cãi nhau với anh, hơn nữa còn một tháng nữa mới đến ngày khai giảng, nên chuyện có đi thủ đô hay không sẽ nói sau.

“Anh về từ bao giờ?” Kiều Trân Trân gượng gạo chuyển chủ đề.

“Tối qua, vì muộn quá không có xe, nên ở lại thị trấn một đêm, sáng nay bắt chuyến xe sớm nhất về thôn.”

“Anh ăn gì chưa?”

“Sắp ăn trưa rồi.”

Nói như vậy là chưa ăn sáng, dù sao mấy ngày tới phải nhờ Tống Cẩn đi gặp lúa, nên Kiều Trân Trân đi vào bếp múc cho anh một bát chè đậu xanh. Sau đó cô hâm nóng hai cái bánh bao nhân thịt to cho anh, còn chuẩn bị một đĩa dưa chuột muối.

Để chuẩn bị cho việc gặt lúa, hôm trước cô đã đến thị trấn mua thêm nhiều đồ ngon, sợ bản thân mệt mỏi quá.

Tống Cẩn là một người đàn ông cao lớn, sức ăn lớn, sáng lại chưa ăn nên lúc này thực sự hơi đói. Anh nhìn đồ ăn Kiều Trân Trân bưng lên, ngồi vào bàn ăn, ăn ngấu nghiến.

Hai đứa Tống Đại Bảo thấy ba ăn ngon miệng, cũng đòi ăn. Kiều Trân Trân múc cho mỗi đứa một bát chè đậu xanh, còn bánh bao thịt to thì xin lỗi, không có, vì chúng cũng đã ăn sáng rồi nên không đói được.

Kiều Trân Trân vừa rồi còn lo lắng, không biết Tống Cẩn có kiểm tra đồ trong bếp không. Vì bây giờ trời nóng, để giữ đồ tươi ngon, nên cô để nhiều đồ vào trong không gian, ví dụ như cái bánh bao thịt to này được lấy ra từ không gian.

Bây giờ cô thấy Tống Cẩn ăn ngon miệng, dường như không phát hiện ra điều gì khác thường, thì biết anh không lục lọi đồ trong bếp.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 28: Chương 28



Tuy nhiên, dù bây giờ Tống Cẩn không phát hiện ra, nhưng sau này ăn uống vẫn phải chú ý, vì Tống Cẩn không dễ lừa như trẻ con.

Trong lúc Tống Cẩn ăn cơm, Kiều Trân Trân lặng lẽ lấy một ít thức ăn từ không gian ra để vào bếp, đó là khẩu phần ăn trong hai ngày này, chủ yếu là thịt và cá.

Tống Cẩn ăn xong, chủ động rửa sạch bát đũa, còn Kiều Trân Trân thì dựa vào ghế nằm ở cửa bếp, nhàn nhã gặm quả cà chua vừa hái. Cô thấy Tống Cẩn đi rửa bát, ngay cả giả vờ quan tâm cũng không có.

Có ba cái ghế nằm, một cái lớn, hai cái nhỏ, rõ ràng là ghế dành riêng cho mẹ con họ. Cô tốn hai mươi đồng nhờ chú Trương làm riêng, bình thường lúc rảnh rỗi ba người thích nằm trên ghế thoải mái ăn hoa quả, hoặc hóng mát, chợp mắt một lát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn rửa bát xong đi ra, thấy ba mẹ con nhàn nhã nằm trên ghế, miệng ăn cà chua, chân nhịp nhàng lắc lư. Ba người như đúc ra từ một khuôn, cảnh tượng hơi buồn cười.

Tống Tiểu Bảo thấy ba, vội vàng lấy một quả cà chua trong chậu bên cạnh đưa cho anh: “Ba ăn cà chua đi, ngon lắm.”

Sau đó lại tiếp tục nằm xuống ghế, quay đầu nói với Kiều Trân Trân: “Mẹ, ba không có ghế nằm.” Nằm ghế rất thoải mái, thích hơn ghế đẩu bình thường, Tống Tiểu Bảo rất thích.

“Ba ngồi ghế đẩu là được rồi.” Kiều Trân Trân thản nhiên nói.

“Không được, nhà chúng ta phải giống nhau, chúng ta có, ba cũng phải có. Mẹ nhờ ông Trương làm thêm một cái đi.” Đừng thấy Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, nhưng quan niệm gia đình của cậu bé có lẽ là đúng đắn nhất trong cả nhà.

“Con nói thì dễ, làm một cái không tốn tiền à?”

“Chẳng phải tiền nhà mình do ba kiếm sao, trước đó ba vừa gửi về hai trăm đồng mà.”

Một câu nói làm Kiều Trân Trân nghẹn họng, cái gì mà tiền nhà mình do ba kiếm! Tên nhóc ranh mãnh này, sáng nay còn làm nũng với mình, bây giờ ba con về, mẹ kế như mình sắp bị vứt bỏ rồi!

Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn Tống Tiểu Bảo, không nói gì.

Tống Cẩn không quan tâm về ghế nằm, nhưng nhìn ba người như một gia đình, còn mình bị loại ra ngoài, cảm giác này khiến lòng anh hơi khác thường. Tuy nhiên, anh không nghĩ nhiều, quay người đi vào phòng Đại Bảo, dọn dẹp hành lý, sau đó xách một túi đồ ra.

“Đây là tôi đồ mua cho các con và ba mẹ, chiều tan làm chúng ta mang sang, cảm ơn họ tử tế.”

Tống Cẩn nghĩ trong thời gian mình đi học, ba mẹ vợ và anh vợ chắc chắn đã giúp đỡ nhiều. Đại Bảo cũng nói việc lấy củi và nước trong nhà, còn có việc đồng áng đều do nhà họ Kiều làm giúp. Ngay cả quần áo hai đứa Đại Bảo đag mặc cũng do chị dâu thứ hai nhà họ Kiều may. Tống Cẩn thật sự không biết nói gì về vợ mình, nhưng với nhà họ Kiều, Tống Cẩn rất biết ơn.

Kiều Trân Trân gật đầu, nói: “Đúng, anh phải qua đó cảm ơn họ tử tế. Nhà họ Kiều đã giúp đỡ không ít trong việc nuôi con trai anh.” Mặc dù bình thường cô đều mang đồ qua đó, nhưng dù sao đó cũng là con trai anh, anh qua cảm ơn là việc nên làm.

Tống Cẩn nhíu mày, nói: “Đó cũng là con trai em.”

Buổi chiều sắp tan làm, Kiều Trân Trân dẫn hai đứa con trai, Tống Cẩn xách thịt, cá và hai chai rượu trắng, một túi bánh kẹo, đến nhà họ Kiều.
Chị dâu thứ ba nhà họ Kiều đang ở nhà chuẩn bị nấu cơm, cô ấy có thai, nên lần này không phải gặt lúa, ở nhà nấu cơm cho mọi người.

Còn việc nằm trên giường nghỉ ngơi, không làm gì hết là việc không thể nào, ở nông thôn nhiều người bụng mang dạ chửa vẫn xuống đồng làm việc. Người duy nhất có thể nghỉ ngơi thoải mái không làm việc, chỉ có Kiều Trân Trân.

“Em gái, em rể, hai người đến rồi, chị đang định bảo Đại Chí qua gọi hai người đây. Ba nói em rể về rồi, cả nhà ăn một bữa cơm.”

Khoảng thời gian này, Kiều Trân Trân nhiều lần mang đồ về nhà, Triệu Tố Phân cũng được hưởng lợi. Cho nên, Triệu Tố Phân không ghét cô em chồng này như trước, thậm chí còn hơi thích, dù sao tiền mà cô em chồng làm mất cũng không phải của nhà họ.

“Thật khéo quá, bọn em cũng nghĩ như vậy, nên mới đến sớm. Đúng rồi, chị nấu hết thịt và cá này đi, trời nóng, đừng để hỏng. Tống Cẩn còn mang rượu từ thủ đô về, tối nay để ba và ba anh trai uống mấy chén.”

Kiều Trân Trân bảo Tống Cẩn đặt đồ xuống, sau đó như một ông lớn ngồi xuống cái ghế trong sân nghỉ ngơi, ngồi xuống còn nói to với Triệu Tố Phân: “Chị dâu, còn lâu mới đến giờ ăn cơm, chị lấy ít hạt dưa và lạc ra ăn đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ không phải Tết, nhà bình thường sẽ không có hạt dưa và lạc, những thứ này của nhà họ Kiều đều do Kiều Trân Trân mang đến trước đó. Cô mang đến mấy chục cân, đều được trồng trong không gian. Mấy chục cân nhìn thì nhiều, nhưng nhà họ Kiều đông người, không ăn được bao lâu, ăn hết rồi thì mang thêm, trong kho ở không gian còn mấy trăm cân.

Triệu Tố Phân nhìn thấy nhiều thịt và cá, vui vẻ trả lời: “Được, em gái ngồi nghỉ đi, chị lấy ra cho em ngay. Em rể, em đừng đứng nữa, ngồi nghỉ đi, cứ tự nhiên như ở nhà mình.” Cô ấy nói xong, chạy vào nhà lấy đồ.

Tống Cẩn không thể chấp nhận nổi những gì đang xảy ra trước mắt, mặt của Kiều Trân Trân ngày càng dày lên. Trước kia cô chưa đến mức trơ trẽn như vậy, bây giờ hành động như ông lớn này, khiến Tống Cẩn phải kinh ngạc thán phục.

Thái độ của chị dâu còn kỳ lạ hơn. Tống Cẩn nhớ trước kia chị dâu không thích Kiều Trân Trân lắm, bây giờ lại nhiệt tình như biến thành một người khác, nụ cười trên mặt không giống giả tạo.

Một lát sau, những người đi làm đồng trở về, ba Kiều, các anh trai nhà họ Kiều và Tống Cẩn ngồi trong sân trò chuyện. Những người phụ nữ nhà họ Kiều vào bếp giúp nấu cơm, chỉ có Kiều Trân Trân ngồi cạnh ba Kiều, vừa ăn hạt dưa vừa nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng còn chen vào nói vài câu.

Theo Kiều Trân Trân quan sát, Tống Cẩn là người có giáo dục. Đối mặt với người nhà họ Kiều, thái độ của Tống Cẩn vẫn luôn khiêm tốn lễ phép, đầy lòng biết ơn.

Hơn nữa, anh là một trí thức cao cấp đã từng trải qua nhiều chuyện ở thủ đô, nhưng lại không hề khinh thường những người nông dân chân lấm tay bùn. Anh nói chuyện với họ rất kiên nhẫn, trả lời câu hỏi lịch sự, cố gắng sử dụng những từ ngữ mà đối phương có thể hiểu được để giải thích. Anh lễ phép và có chừng mực, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 29: Chương 29



Chẳng trách ba mẹ Kiều lại hài lòng về Tống Cẩn như vậy, một người con rể hào phóng, đàng hoàng, biết điều, có tương lai tươi sáng, ai mà không hài lòng chứ.

Bữa tối cả chủ và khách đều vui vẻ, ba Kiều vui mừng, còn uống thêm hai chén, cuối cùng bị mẹ Kiều dìu về phòng nghỉ ngơi.

Ăn cơm xong về nhà, trời đã tối đen, nhưng đêm nay trăng sáng, dù không có đèn đường, vẫn có thể nhìn rõ.

Kiều Trân Trân dắt Tống Tiểu Bảo đi trước, Tống Cẩn dắt Tống Đại Bảo đi sau. Cả nhà đi trên con đường thôn, bọn trẻ ríu rít nói chuyện vui, người lớn thì không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về đến nhà, Kiều Trân Trân tắm rửa xong cho hai đứa rồi cho chúng lên giường, để chúng tự chơi. Cô cũng nhanh chóng tắm rửa, sau đó về phòng nghỉ ngơi, Tống Cẩn vẫn theo quy tắc cũ ở chung phòng với bọn trẻ. Tống Cẩn không chủ động nhắc đến, Kiều Trân Trân cũng sẽ không nhắc đến.

Sáng sớm hôm sau Kiều Trân Trân đã dậy nấu bữa sáng, Tống Cẩn cũng dậy. Khi anh thấy Kiều Trân Trân hơi kỳ lạ, vì trong ấn tượng của Tống Cẩn, Kiều Trân Trân thường dậy muộn.

Kiều Trân Trân vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng, Tống Cẩn cũng đi vào, sau đó nói với cô: “Để tôi đi gặt lúa, em không cần dậy sớm.”

“Anh là đàn ông, tất nhiên phải anh đi, nhưng sau này việc nấu cơm vẫn để em làm đi. Tối hôm qua lúc tắm cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, bọn chúng nói anh nấu cơm khó ăn, nói sau này vẫn để em nấu.”

Kiều Trân Trân thấy Tống Cẩn không tin, lại đ.â.m thêm một nhát: “Các con nể mặt anh, không nói thẳng, chỉ nói nhỏ với em thôi. Anh không thấy buổi trưa hôm qua, hai đứa chỉ ăn một bát cơm sao. Bình thường chúng phải ăn hai bát, đó là vì anh nấu quá khó ăn.”

Tống Cẩn không biết Kiều Trân Trân biết nấu cơm, nên buổi trưa hôm qua anh chủ động nấu cơm. Kiều Trân Trân thấy anh tích cực, vui vẻ để anh tự làm, cô nằm trên ghế nghỉ ngơi, chỉ chờ ăn cơm. Bọn trẻ cũng phấn khích, còn vây quanh Tống Cẩn trong bếp cùng nhau nấu cơm.

Kết quả, lúc ăn cơm, hai anh em chỉ ăn một bát. Buổi tối hai đứa còn lén lút đến làm nũng với Kiều Trân Trân, nói chỉ thích ăn cơm mẹ nấu.

Hừ, lũ trẻ con ranh mãnh, có sữa là có mẹ! Chẳng phải là chê ba nấu cơm không ngon sao?

Theo Kiều Trân Trân thấy, khả năng nấu ăn của Tống Cẩn chỉ ở mức bình thường, không đến nỗi khó ăn. Chỉ là miệng bọn trẻ bị Kiều Trân Trân nuôi hư rồi, cho nên mới thấy khó ăn.

Đúng như câu nói, từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch bị đả kích của Tống Cẩn, tâm trạng Kiều Trân Trân rất tốt. Cô vừa ngân nga một bài hát vui nhộn, vừa nhanh nhẹn làm bữa sáng, còn liếc nhìn Tống Cẩn để anh tự suy ngẫm.
Mấy ngày nay, Tống Cẩn ngày nào cũng xuống đồng làm việc, cả người có vẻ hơi mệt mỏi. Dù sao cũng không phải là người thường xuyên làm việc đồng áng nên không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù vậy, Tống Cẩn cũng không nói một lời mà lượng công việc làm cũng không ít hơn người khác. Là một người đàn ông tốt chăm chỉ, có trách nhiệm.

Kiều Trân Trân cũng không phải là động vật m.á.u lạnh, mắt nhìn thấy tất cả những điều này vì vậy đã thay đổi cách nấu những món ăn ngon để bồi bổ cơ thể cho mọi người, những người này tất nhiên bao gồm cả gia đình họ Kiều.

Cứ cách hai ngày Kiều Trân Trân lại chạy một chuyến đến thị trấn, mỗi lần trở về đều là cá thịt. Cô để lại một phần cho gia đình mình, sau đó lại mang một phần lớn đến cho gia đình họ Kiều, dù sao thì bên đó đông người, tiêu thụ nhanh.

Không chỉ ba Kiều và mẹ Kiều vui mừng, mà các anh chị em trong nhà cũng rất vui, gần như là ngày nào cũng ăn thịt, bữa nào cũng ăn thịt. Ngay cả Tết cũng không bằng, đây đều là nhờ phúc của Kiều Trân Trân.

Hơn nữa, một bữa thịt không thể ít được, nhất định phải đảm bảo mỗi người làm việc đều có thể ăn no ăn ngon nên Kiều Trân Trân còn thường xuyên đến kiểm tra, khiến cho những người chị dâu vốn muốn tiết kiệm một chút để dành cho bữa sau ăn cũng không dám, vì Kiều Trân Trân sẽ mắng.

Mẹ Kiều cười mắng: “Thật sự không có cách nào với con bé này. Thôi vậy, thịt đều là con bé mang về, muốn làm thế nào thì cứ nghe theo con bé đi, đứa trẻ này thật là.”

“Mẹ, đây là Trân Trân hiếu thuận, không nói trong làng mình, mà cả xã cũng không tìm ra được người nào hiếu thuận như Trân Trân.”

“Đúng vậy! Trân Trân nhà chúng ta tuy rằng từ nhỏ đã được nuông chiều một chút, nhưng nói về sự hiếu thuận, thì chính là như thế này!” Mẹ Kiều giơ ngón tay cái với các con dâu, vẻ mặt vô cùng tự hào.

Kiều Trân Trân ngày nào cũng mang đồ ăn ngon về nhà mẹ đẻ, chuyện này hầu như cả làng đều biết. Dù sao thì mỗi lần cô đến thị trấn đều đi rất đường hoàng, không ít người nhìn thấy. Hơn nữa mấy ngày nay không phải hầm thịt thì cũng là xào thịt, thỉnh thoảng còn làm gà quay vịt quay, mùi thơm bay xa cả mấy dặm. Rất nhiều người lúc ăn cơm đều bưng bát đứng ngoài cửa nhà họ Kiều ăn, không ăn được thịt thì ngửi mùi cũng tốt.

Lần này, những người nói Kiều Trân Trân phung phí đã ít đi, chủ yếu là vì s.ú.n.g đôi thực sự rất mệt, mọi người đều muốn ăn đồ ngon. Việc Kiều Trân Trân đối xử với gia đình họ Kiều họ ngưỡng mộ thực sự.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng nhiều người hơn nữa lại nói rằng Tống Cẩn là một chàng rể tốt. Nghĩ mà xem, mua thịt phải tốn tiền, Kiều Trân Trân lại không có tiền thì chẳng phải là Tống Cẩn đưa sao. Hơn nữa người vợ này ngày nào cũng mang đồ về nhà mẹ đẻ, Tống Cẩn cũng không nói một lời nào, điều này chứng tỏ đây là việc mà Tống Cẩn cho phép.

Tống Cẩn bỗng chốc trở thành tấm gương về chàng rể tốt của đội sản xuất thôn Hồng Kỳ. Tất nhiên, cũng có một số người mắc bệnh đỏ mắt nói sau lưng Tống Cẩn là một kẻ ngốc, cưới một người phụ nữ không biết lo cho gia đình như vậy, sau này sẽ có ngày khổ sở.
 
Back
Top Bottom