Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN5S3pFa0n6rVlMQwjcD6gQigKmlQ_slLKfVAhhDy-3zt3qBDvV570yrZ8P4gxImkS5lx7GP8SNEx9pP3B9-_-QtNP9uuROLQXfMOJCsqVNJtsPZA41khCwthXLqtFuH1pD9lSUg8wLRUNicIKZxwB8=w215-h322-s-no-gm

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Tác giả: Lịch Mùa Thu
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người trong làng đều nói Kiều Trân Trân lười biếng, ham hưởng thụ, có phong cách của tiểu thư tư sản, mỗi này chỉ biết ăn ăn, là một người vợ phá của.

Kiều Trân Trân: Giò heo kho tàu, quá ngon! Cá phi lê luộc, quá ngon! Cháo trứng thịt nạc, tuyệt vời!

Người trong làng:... Chúng tôi cũng muốn ăn!!​
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 1: Chương 1



Vào một buổi sáng đầy nắng của tháng 4 năm 1978, Kiều Trân Trân vừa ngân nga một giai điệu không rõ tên, vừa vui vẻ bận rộn trong bếp.

Chỉ thấy đôi bàn tay thon thả của cô thoăn thoắt trên thớt, hành lá bay múa, cô nắm một nhúm nhỏ rắc lên bát mì vừa mới trụng xong, nước dùng trong veo bóng mỡ kết hợp với hành lá xanh mướt, thêm vào đó là những sợi mì dai cùng với quả trứng chiên vàng ươm hai mặt, hương vị và màu sắc đều hoàn hảo.

Húp một ngụm, thơm đến mức muốn nuốt cả lưỡi.

Hai đứa trẻ đứng ở cửa bếp đã sớm bị mùi thơm hấp dẫn, chúng nằm sấp trên khung cửa, nuốt nước miếng ừng ực, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bát mì trên bếp.

Tuy nhiên dù có thèm đến mấy, hai đứa cũng không dám hấp tấp chạy tới, sợ bị đánh, nhất là khi ba không có nhà, chúng tuyệt đối không dám chọc giận người phụ nữ trước mặt này, mặc dù đây là mẹ của chúng.

Trong suốt một tháng qua mẹ chưa từng đánh chúng, nhưng uy nghiêm trước đây vẫn còn, chúng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kiều Trân Trân đã sớm nhìn thấy hai đứa, cô bưng bát mì đến chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, hét lên: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại ăn đi.”

Nghe thấy mệnh lệnh, mắt hai đứa trẻ sáng lên, nhanh chóng chạy vào bếp, ngồi vào bên bàn gỗ, cầm đũa chuẩn bị ăn.

“Rửa tay chưa?”

Kiều Trân Trân bưng bát mì của mình lên húp một ngụm, tùy ý hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa trẻ cao hơn một chút lập tức trả lời: “Rửa rồi mẹ, lời mẹ nói con và Tiểu Bảo đều nghe theo ạ.”

Đứa trẻ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, sợ Kiều Trân Trân không cho chúng ăn.

“Vậy thì ăn đi.”

Hai đứa trẻ lập tức cúi đầu ăn ngấu nghiến, sợ chậm một chút là hết.

“Ăn chậm thôi, không ai giành với các con đâu.” Kiều Trân Trân tốt bụng nhắc nhở.

Hai đứa trẻ thấy vậy lập tức giảm tốc độ, nhưng một đôi đũa lại kẹp nhiều mì hơn nhét vào miệng, miệng cũng há to, nhai chóp chép như hai chú sóc tham ăn, trông rất đáng yêu.

Kiều Trân Trân mỉm cười, nhìn hai đứa con trai hời trước mặt cô cũng vui vẻ vô cùng, tâm trạng tốt hơn nhiều so với lúc mới đến.

Một tháng trước, Kiều Bảo Trân làm việc liên tục ba đêm liền đã c.h.ế.t đột ngột tại nơi làm việc, khi mở mắt ra lần nữa cô đã biến thành Kiều Trân Trân của đại đội Hồng Kỳ, một phụ nữ nông thôn chính hiệu, hơn nữa còn ở những năm bảy mươi thiếu thốn này.

Nghe những người lớn tuổi kể lại, đây là thời kỳ gian khổ, mua thứ gì cũng phải dùng tem phiếu, ra ngoài phải có giấy giới thiệu, được ăn no, không bị đói là ước mơ mãnh liệt nhất trong lòng mọi người.

Trong bối cảnh thời đại như vậy, sự tồn tại của Kiều Trân Trân nguyên bản có thể nói là kỳ lạ.

Cô dựa vào danh tiếng là con gái của đội trưởng đội sản xuất, cộng thêm việc cô là đứa con gái út và cũng là đứa con gái duy nhất của nhà họ Kiều, không chỉ được nuông chiều trong nhà mà còn ngang ngược ở trong làng.

Anh họ, anh em họ, anh trai ruột cộng lại, Kiều Trân Trân có chín người anh trai, đi trong làng, nếu ai trêu chọc cô thì chín người anh trai sẽ xông lên, đánh cho đối phương không còn răng mà tìm.

Vì vậy, từ nhỏ Kiều Trân Trân đã là một kẻ bá đạo trong làng, không ai dám trêu chọc, đến đâu cũng như rồng đến sông, khí thế ngút trời.

Hơn nữa Kiều Trân Trân xinh xắn như búp bê, giống như đứa trẻ phát tài bước ra từ tranh tết, được mọi người rất yêu thích.

Hồi nhỏ, Kiều Trân Trân là công chúa nhỏ của nhà họ Kiều, lớn lên Kiều Trân Trân chính là đại vương của nhà họ Kiều. Người lớn tuổi yêu thương, anh em cưng chiều, chưa từng xuống ruộng, cũng chưa từng làm việc nhà, ngay cả quần áo mặc trong người cũng do mẹ giặt, ngoài việc ăn uống, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, cuộc sống của cô thực sự giống như một nữ hoàng.

Trong môi trường như vậy, Kiều Trân Trân lớn lên trở nên ngang ngược, kiêu ngạo, hành động cũng vô cùng táo bạo, coi trời bằng vung.

Vào năm Kiều Trân Trân mười bảy tuổi, cô đã làm một việc táo bạo nhất trong đời là ngủ với thanh niên trí thức đến từ thành phố.

Trong thời đại mà phong cách nam nữ vô cùng nghiêm túc này, ngay cả những người yêu nhau đàng hoàng cũng không được nắm tay, Kiều Trân Trân lại ngủ với người ta.

Còn về quá trình này, dựa theo ký ức của nguyên chủ..., thôi, không nói cũng được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một con ch.ó độc thân to xác ở thế kỷ 21, khi nhớ lại cũng đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, có chút không chịu nổi.

Phải nói rằng, người mà Kiều Trân Trân chọn trông rất đẹp trai, dáng người cũng rất tuyệt, làm việc cũng..., không được, dừng lại, không thể tiếp tục nhớ lại nữa, thực sự không chịu nổi.

Sau đó Kiều Trân Trân mang thai, đối với cả nhà họ Kiều mà nói đây là tin sét đánh ngang tai, còn đối với Kiều Trân Trân mà nói lại là món quà lớn từ trên trời rơi xuống.

Trong tình trạng Kiều Trân Trân vừa năn nỉ vừa làm nũng, lại vừa ăn vạ, cô đã như ý nguyện kết hôn với thanh niên trí thức mà mình nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tống Cẩn.

Bất kể vì lý do gì, Tống Cẩn cũng đã đồng ý cưới Kiều Trân Trân, kết quả này khiến cả nhà họ Kiều đều thở phào nhẹ nhõm, Tống Cẩn đề nghị sau khi kết hôn họ sẽ ra riêng, mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Mặc dù trước đây trong làng có tiền lệ thanh niên trí thức kết hôn rồi ở cùng với nhà gái, nhưng nhà họ Kiều không định để Tống Cẩn ở rể, nhà họ có nhiều con trai như vậy, không cần Kiều Trân Trân phải ở rể, phụ nữ đã lấy chồng thì vốn dĩ không nên sống chung với nhà gái nữa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 2: Chương 2



Kiều Trân Trân càng không có ý kiến gì, dù sao cũng đều ở trong làng, ở gần hay ở xa đối với cô không có gì khác biệt, theo chính sách hiện tại, Tống Cẩn cũng không thể về thành phố, chỉ có thể ở lại làng của họ.

Trong làng, không chỉ có Kiều Trân Trân lấy thanh niên trí thức, rất nhiều người chọn lấy thanh niên trí thức, còn mơ ước một ngày nào đó có thể theo họ về thành phố, trở thành người thành phố.

Nhưng Kiều Trân Trân chưa bao giờ nghĩ như vậy, cô chỉ đơn giản là thích Tống Cẩn mà thôi, thậm chí cô còn không muốn làm người thành phố, cũng không muốn Tống Cẩn về thành phố, tốt nhất là ở lại nông thôn với cô cả đời.

Bởi vì cô nhỏ của Kiều Trân Trân đã lấy chồng ở thị trấn, dượng là người g.i.ế.c lợn ở nhà máy chế biến thịt, là người thành phố chính hiệu, nên rất nhiều người ghen tị.

Nhưng Kiều Trân Trân lại không thích, cô đã đến nhà cô nhỏ, chỉ có một phòng, cả nhà bốn người ăn uống, ngủ nghỉ đều ở trong đó, khiến Kiều Trân Trân từ nhỏ đã được nuông chiều chướng mắt, cô chính là tiểu công chúa nhà có hai phòng riêng, một phòng ngủ và một phòng đọc sách, mặc dù không lớn nhưng đó cũng là hai phòng.

Phải nói rằng, Kiều Trân Trân thực sự có mệnh tốt, hẳn là kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà.

Mặc dù sinh ra ở nông thôn, nhưng trước khi lấy chồng cả nhà đều chiều chuộng, sau khi lấy chồng thì chồng chiều chuộng.

Xuống ruộng làm việc, giặt giũ nấu cơm, trong ngoài nhà đều do Tống Cẩn lo liệu, trước khi kết hôn Kiều Trân Trân sống thế nào, sau khi kết hôn vẫn như vậy.

Nhiều người trong làng chờ chê cười cô, đều tức giận không thèm để ý nữa.

Ngay cả nhà họ Kiều cũng rất hài lòng với Tống Cẩn, vốn dĩ còn tưởng rằng thanh niên trí thức thành phố sẽ coi thường Trân Trân nhà họ, dù sao thì cuộc hôn nhân này đến như thế nào, người ngoài không rõ, nhưng nhà họ Kiều vẫn hiểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy chị dâu nhà họ Kiều còn tưởng rằng sau khi kết hôn, cuộc sống tốt đẹp của Kiều Trân Trân sẽ chấm dứt, ít nhất không thể giống như ở nhà, muốn gì có nấy, nhưng không ngờ thanh niên trí thức thành phố trông trắng trẻo sạch sẽ này lại là người quán xuyến mọi việc trong ngoài nhà, Kiều Trân Trân không phải chịu khổ gì.

Kiều Trân Trân cũng vô cùng hài lòng với cuộc sống sau khi kết hôn, đúng là người đàn ông mà cô coi trọng, ánh mắt cô đây cũng thật tốt.

Là thanh niên trí thức xuống nông thôn, Tống Cẩn có lòng tự trọng và tự tôn của riêng mình.

Bất kể chuyện gì xảy ra thì kết quả đã vậy, Kiều Trân Trân cũng mang thai, xuất phát từ trách nhiệm của một người đàn ông, anh chọn kết hôn, kết hôn rồi thì đương nhiên cũng muốn sống những ngày tháng bình yên.
Xuống ruộng làm việc, nuôi sống gia đình là trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông đã kết hôn.

Còn việc nấu cơm giặt giũ, chặt củi xếp chăn thì không còn cách nào khác, Tống Cẩn cũng bất đắc dĩ.

Bởi vì nếu anh không làm, Kiều Trân Trân sẽ đi gọi mẹ và anh trai cô đến làm, kết hôn rồi còn gọi nhà gái đến nhà làm việc sao được.

Cho dù lòng dạ Tống Cẩn rộng rãi đến đâu cũng không thể không biết xấu hổ như vậy, còn Kiều Trân Trân là người mười ngón tay không dính nước, căn bản không trông cậy được, hơn nữa Kiều Trân Trân còn đặc biệt thích gây ồn ào, để trong nhà yên ổn hơn, Tống Cẩn chủ động trở thành một “người chồng mẫu mực” quán xuyến mọi việc trong ngoài.

Kiều Trân Trân rất hài lòng với điều này.

Đáng tiếc, vào mùa đông năm 1977, nhà nước đột nhiên tuyên bố khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Cẩn với thành tích đứng đầu toàn tỉnh khối tự nhiên đã đỗ vào khoa vật lý của trường đại học Bắc Kinh, gây chấn động ở đại đội Hồng Kỳ, thậm chí tỉnh lỵ còn đặc biệt cử người đến, có thể tưởng tượng được cảnh tượng hoành tráng như thế nào.

Tống Cẩn sắp đi học đại học rồi!

Kiều Trân Trân cảm thấy không tốt, thậm chí còn mơ thấy Tống Cẩn chê bai cô, vứt bỏ cô, vì thế khóc lóc ầm ĩ đòi treo cổ, nhất quyết không cho Tống Cẩn đi học đại học, thậm chí còn muốn đốt thư báo trúng tuyển của anh, cho dù Tống Cẩn đã ba lần bốn lượt đảm bảo tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô, và hứa với cô đợi trường học ổn định rồi, sẽ đón mẹ con Kiều Trân Trân đến sống cùng, cô cũng không nghe lọt một chữ nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

May mà lần này nhà họ Kiều không chiều theo sự vô lý của Kiều Trân Trân, ba Triệu vui vẻ làm thủ tục cho Tống Cẩn, mẹ Triệu thì phụ trách trấn áp Kiều Trân Trân đang làm loạn, cứ như vậy, Tống Cẩn thuận lợi học đại học.

Nhìn vào điểm này, có thể thấy mặc dù ba mẹ Triệu bình thường chiều chuộng con gái, nhưng vẫn biết đúng sai tốt xấu, dù sao cũng là người làm đại đội trưởng.

Ba ngày sau khi Tống Cẩn đi, Kiều Trân Trân nhảy sông tự vẫn, sau đó Kiều Bảo Trân biến thành Kiều Trân Trân. Nguyên chủ vốn chỉ muốn tùy tiện làm loạn, uy h.i.ế.p người nhà gọi Tống Cẩn về, nhưng lại không có chừng mực quăng luôn cả mạng.

Nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của Kiều Trân Trân, Kiều Bảo Trân thở dài, đúng là ‘no zuo no die’, cầm cây bài tốt mà lại thua thảm.

(Được dịch từ tiếng Anh-No zuo no die là một meme trên mạng của Trung Quốc. Cách diễn đạt ban đầu của cụm từ tiếng Trung, có nghĩa là “người ta sẽ không gặp rắc rối nếu không yêu cầu”)

Xuất phát từ lý tưởng trân trọng mạng sống, yêu quý cuộc đời, Kiều Bảo Trân quyết định tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc, phải sống cho tốt.

Từ nay về sau, cô chính là Kiều Trân Trân!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 3: Chương 3



Với tư cách là người xuyên không, cô còn có một không gian thần kỳ, nói chính xác hơn đó là một không gian trang trại, giống như trò chơi trang trại vui vẻ đã chơi nhiều năm trước.

Điều này đã mang lại cho Kiều Trân Trân cảm giác an toàn rất lớn.

Nói thật, đột nhiên đến thời đại xa lạ này, hoàn cảnh lại thiếu thốn, trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng bất an, phát hiện ra mình có không gian, Kiều Trân Trân mới cảm thấy có thêm một phần bảo đảm, thầm nghĩ ít nhất không phải chịu đói, cô nhớ rất rõ lời người đời trước nói, thời đại này có rất nhiều người c.h.ế.t đói.

Bối cảnh không gian là một thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, giữa thảo nguyên là mười sáu ô vuông được phân chia ngay ngắn, mỗi ô vuông có diện tích khoảng một mét vuông, bên cạnh ô vuông là hai căn nhà tranh, trên đó treo một tấm biển gỗ, viết chữ “Kho hàng”, “Trung tâm thương mại.”

Kiều Trân Trân lập tức chạy vào kho hàng kiểm tra, nhưng chỉ tìm thấy một cái cuốc, còn lại là những giá gỗ trống rỗng xếp thành hàng, nói là nghèo rớt mồng tơi cũng không quá đáng.

Còn về phía trung tâm thương mại, màn hình điện tử lơ lửng giữa không trung và phong cách nhà tranh đơn sơ không hề ăn nhập với nhau. Trên màn hình điện tử có rất nhiều nút màu xám, cho dù Kiều Trân Trân chọc thủng màn hình cũng không có phản ứng gì, chỉ có một biểu tượng củ cà rốt là sáng, bên dưới còn có một dòng chữ: Cà rốt giá 1 tệ.

Kiều Trân Trân nhấn một cái, sau đó một hộp thoại bật lên: Số dư không đủ, vui lòng nạp tiền rồi mua.

Sau đó cô tìm mãi mới thấy một nút màu xám ghi số dư ở góc dưới bên phải màn hình điện tử, trên đó hiển thị số dư là không.

Kiều Trân Trân lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai, đùa gì thế! Đã xuyên không rồi, không gian cũng đã mở rồi, kết quả lại bảo số dư là 0! Chỉ có một cái cuốc rách, để làm gì đây?

Đúng rồi! Nạp tiền! Vừa rồi hệ thống đã nói vui lòng nạp tiền rồi mua, điều này có nghĩa là có thể nạp tiền.

Sau đó Kiều Trân Trân mò mẫm mãi mới nạp thành công ba mươi tệ mà Tống Cẩn để lại cho cô trước khi đi.

Số dư hiển thị: 30 tệ.

Kiều Trân Trân mừng đến phát khóc, sau đó lại nghĩ, không đúng! Lạm phát rồi, cô không tính đến à! Ba mươi tệ thời này sức mua không chỉ mua được ba mươi củ cà rốt đâu!

Lỗ quá lỗ quá!

Càng ức chế hơn là Kiều Trân Trân còn phải tự mình cầm cuốc trồng từng củ cà rốt vào ô đất, một ô trồng một củ, một phút sau cà rốt chín, Kiều Trân Trân còn phải tự tay nhổ từng củ, một ô có thể nhổ được hai mươi đến hai mươi lăm củ cà rốt.

Nhìn đôi tay đỏ ửng, người đầy mồ hôi, Kiều Trân Trân muốn khóc ròng nhưng khóc không ra nước mắt, vì thực sự quá mệt, không còn sức khóc nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cộng cả hai kiếp lại, Kiều Trân Trân chưa từng xuống ruộng làm một ngày nào, nhưng cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi số phận trồng trọt, chẳng lẽ đây chính là định mệnh?

Muốn khóc!

Nhưng cũng có một tin tốt, đó là cà rốt thu hoạch được có thể bán cho trung tâm thương mại, giá thu hồi vẫn là một tệ, nhưng một ô đất có thể thu hoạch được rất nhiều cà rốt, cho nên tính ra vẫn lời.

Có lẽ đây chính là trả giá vất vả cuối cùng cũng sẽ có hồi báo.

Tuy nhiên số dư trong trung tâm thương mại lại không thể rút ra để sử dụng ở thế giới thực, Kiều Trân Trân vô cùng hối hận vì sao lúc đầu lại nạp 30 tệ, nạp 1 tệ 2 tệ là được rồi!

May mắn thay không lấy được tiền nhưng có thể lấy cà rốt, hơn nữa cà rốt này rất ngọt và giòn.

Cứ như vậy, trong một tháng qua, Kiều Trân Trân vừa cố gắng thích nghi với môi trường xung quanh, vừa tích cực trồng trọt làm việc trong không gian trang trại, cuộc sống cuối cùng cũng ổn định.
Nhìn hai đứa con trai đang ăn mì vui vẻ trước mắt, trong lòng Kiều Trân Trân cảm khái vô cùng, cô tự hỏi thể chất của nguyên chủ là gì, thế mà một lần trúng ngay, còn sinh đôi nữa.

Hai đứa trẻ sinh đôi giờ đã bốn tuổi, tuy gầy gò nhưng trông vẫn dễ thương, ngũ quan thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ, nhìn vừa đáng yêu vừa đẹp trai.

Với hai đứa con trai đáng yêu như vậy, không hiểu sao nguyên chủ lại không thích, động một tí là đánh mắng, ngày thường đều do mẹ Kiều hoặc Tống Cẩn chăm sóc, nguyên chủ ngoài việc vừa sinh ra cho con b.ú nửa năm thì đến cả một miếng tã cũng chưa từng giặt.

Cũng may Tống Cẩn nhẫn nhịn được, ngay cả Kiều Trân Trân bây giờ nhớ lại ký ức của nguyên chủ cũng cảm thấy xấu hổ, đây là con ruột của mình chứ có phải con riêng đâu, thật là tạo nghiệt.

Vì vậy khi Kiều Trân Trân nấu cơm cho hai đứa trẻ, chúng cảm động đến mức khóc.

May mắn là hai đứa trẻ bây giờ còn nhỏ, không thù dai, chỉ cần từ giờ Kiều Trân Trân đối xử tốt với chúng là chúng vẫn nhận người mẹ này. Hơn nữa, những đứa trẻ không chỉ đáng yêu mà còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kiều Trân Trân thực sự rất thích chúng.

Không phải trải qua mười tháng mang thai vất vả, lại có được hai đứa con trai lớn như vậy, Kiều Trân Trân cảm thấy mình đã lời rồi, cho dù sau này Tống Cẩn không cần cô nữa, cô cũng cảm thấy nuôi hai đứa con trai này đù rồi.

Mặc dù Tống Cẩn mới đi được một tháng, nhưng Kiều Trân Trân bây giờ không còn nhớ rõ Tống Cẩn trông như thế nào nữa, dù sao cô cũng chưa từng gặp Tống Cẩn ngoài đời thực, nhiều lúc không cố ý nhớ lại ký ức của nguyên chủ thì rất dễ quên, đối với Kiều Trân Trân hiện tại, Tống Cẩn giống như một nhân vật trong truyện tranh, không có cảm giác chân thực.

Hơn nữa, Kiều Trân Trân thực ra cảm thấy nguyên chủ hơi không xứng với Tống Cẩn, nếu Tống Cẩn học hành thành tài, có lựa chọn tốt hơn, Kiều Trân Trân rất sẵn lòng để anh ta bay cao bay xa, dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, cô thực sự không lưu luyến gì Tống Cẩn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thậm chí họ còn chưa có giấy đăng ký kết hôn.

Khi nguyên chủ kết hôn mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi, quy định của nhà nước là nữ phải đủ mười tám tuổi mới được làm giấy đăng ký kết hôn. Hơn nữa ở nông thôn này cũng không thịnh hành việc làm giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần bày tiệc cưới là dân làng mặc định là vợ chồng.

Mặc dù nguyên chủ đã học hết năm nhất phổ thông, nhưng về mặt quan niệm cũng không khác gì dân làng, có giấy đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng. Còn về phần Tống Cẩn, anh ta cũng không nghĩ nhiều về khía cạnh đó.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 4: Chương 4



Vì vậy, sau này khi nguyên chủ đến tuổi có thể làm giấy đăng ký kết hôn, cả hai bên cũng không cố ý đến cục dân chính của thị trấn để làm thủ tục, những người khác càng không nghĩ đến chuyện này, dù sao hai người cũng đã có con bốn tuổi rồi.

Hai đứa trẻ bốn tuổi ăn xong bát mì thơm phức, tự giác dọn bát đũa, mang ra chậu rửa ở cửa bếp rửa sạch, sau đó để sang một bên cho ráo nước.

Còn người mẹ hai mươi mốt tuổi của chúng đangcầm một quả dưa chuột, ngồi trên ghế ở cửa bếp nghỉ ngơi.

Để giữ vững thiết lập nhân vật, tránh gây cảnh giác cho những người xung quanh, muốn thay đổi cũng phải có một quá trình, hơn nữa Kiều Trân Trân cảm thấy trẻ con từ nhỏ đã tập làm việc nhà cũng rất tốt, nên không cố ý ngăn cản trẻ rửa bát.

“Mẹ, bát rửa xong rồi, chúng con đi nhặt củi.”

Tống Đại Bảo kéo em trai, đi đến trước mặt Kiều Trân Trân, ngoan ngoãn nói.

Nhìn xem, nhìn xem, đứa trẻ hiểu chuyện biết bao, nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ gia đình làm việc rồi.

Người mẹ già Kiều Trân Trân vô cùng an ủi, gật đầu, từ trên ghế bên cạnh lấy ra hai quả dưa chuột đưa cho hai anh em: “Cầm lấy ăn đi, củi cũng không cần nhặt nhiều, lát nữa bảo cậu các con chở một ít đến là được.”

Cho dù là Kiều Trân Trân trước đây hay Kiều Trân Trân bây giờ, thái độ dựa dẫm vào nhà ngoại đều như nhau, dù sao cuộc sống này thực sự rất khổ, không dựa vào nhà ngoại thì không được, Kiều Trân Trân quyết định sau này sẽ đền bù cho họ thật tốt, vì vậy bây giờ nên làm gì thì làm nấy, tuyệt đối không được giả vờ mạnh mẽ.

Công việc đồng áng, chặt củi gánh nước đều do các anh trai trong nhà giúp đỡ. Còn về việc nhà thì không cần mẹ Kiều đến làm nữa, Kiều Trân Trân tự mình đảm nhận, mẹ Kiều cảm động đến phát khóc, liên tục khen con gái cưng của bà cuối cùng cũng đã lớn và hiểu chuyện rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù vậy, mẹ Kiều vẫn thỉnh thoảng đến giặt quần áo, quét dọn nhà cửa cho Kiều Trân Trân, nếu không phải Kiều Trân Trân kiên quyết phản đối, bà đã định để con gái cùng cháu ngoại về nhà ngoại sống, chỉ cần nghĩ đến đứa con gái cưng yếu đuối của bà còn phải tự nấu cơm giặt quần áo, bà liền đau lòng đến nỗi ban đêm không ngủ được, ngày hôm sau liền gọi con trai đến thị trấn mua thịt về cho con gái, làm nhiều việc như vậy, nhất định phải bồi bổ thật tốt.

Kiều Trân Trân:... Tính tình nguyên chủ như vậy, không phải không có lý do.

Mỗi tối Kiều Trân Trân tắm xong thay ra quần áo đều phải giặt ngay, không dám để qua đêm, vì một khi để đến ngày hôm sau, mẹ Kiều chắc chắn sẽ mang đi giặt, Kiều Trân Trân không có mặt dày như nguyên chủ, có thể ân tâm đón nhận tình yêu thương nồng đậm này.
Ăn dưa chuột xong, Kiều Trân Trân nghỉ ngơi một lúc rồi quay vào phòng ngủ, đóng cửa lại, trong lòng thầm niệm liền tiến vào không gian nông trại.

Mặc dù ở bên ngoài cô không cần xuống đồng làm việc, có các anh trai thay thế, nhưng ở đây cô chỉ có thể tự mình làm, ngoan ngoãn xuống đồng làm việc, không còn cách nào khác, không làm việc thực sự không đủ no, trong nhà còn có hai đứa con trai cần nuôi.

Kiều Trân Trân bây giờ ít trồng củ cải, chuyển sang trồng lúa nước, tức là gạo, đây là lương thực chính của người miền Nam, cho dù có ăn nhiều rau đến đâu cũng không bằng một bát cơm gạo thơm phức.

Đặc biệt là gạo do không gian nông trại sản xuất, hạt nào hạt nấy đều căng mẩy, trong veo, nhai trong miệng có vị ngọt thanh đặc trưng của gạo, chỉ ăn cơm không ăn rau cũng có thể ăn hết hai bát lớn.

Ngoài ra, Kiều Trân Trân còn trồng một số loại rau nhỏ như dưa chuột, cà tím, ớt,... chủ yếu là để đáp ứng nhu cầu hàng ngày, ngoài việc không có thịt, mong muốn ăn no vẫn có thể dễ dàng thực hiện.

Kiều Trân Trân thử trồng các loại cây trồng trong không gian nông trại vào mảnh đất sau nhà.

May mắn thay, ở thế giới thực, cây trồng trong không gian cũng có thể sống được, chất lượng không thua kém gì trong không gian, chỉ là thời gian sinh trưởng dài hơn, gần giống với cây trồng ngoài thực tế, không giống như trong không gian nông trại chỉ cần vài phút hoặc vài giờ là chín.

Mặc dù quá trình trồng trọt có chút rắc rối nhưng rất nhiều thứ phải được công khai, dù rắc rối cũng phải làm, như vậy, sau này khi ăn rau gì đó cô không cần lo lắng người khác nghi ngờ nữa.

Nhưng chỉ ăn rau mà không có chút đồ mặn nào, lâu dần trong lòng vẫn không thoải mái, Kiều Trân Trân nghĩ, giá mà có thể ăn thịt hàng ngày thì tốt biết mấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đến đây hơn một tháng rồi, nửa tháng trước mẹ Kiều mang đến một bát thịt kho, sau đó không ăn thịt nữa, cô gần như không nhớ được thịt lợn có vị gì rồi.

Càng nghĩ trong lòng càng thèm, làm việc cũng không có tâm trạng, Kiều Trân Trân buông cuốc xuống liền ra khỏi không gian, lười biếng dựa vào ghế ở cửa nhà, ăn táo do không gian sản xuất, vẻ mặt buồn rầu.

Khi chị dâu cả đến, thấy em chồng mình mặt mày hồng hào, nhàn nhã thoải mái tắm nắng, miệng còn ăn táo to tươi ngon, chân gác trên ghế nhịp nhàng rung rung, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, khiến chị ta ghen tị đến nỗi dạ dày cứ sôi lên.

Cùng là phụ nữ, sao em chồng lại có số hưởng như vậy, không cần làm gì, ngay cả khi đã lấy chồng thì mẹ chồng vẫn có thể cung phụng ăn ngon uống tốt, quả táo to kia chắc chắn là mẹ chồng cho tiền mua.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 5: Chương 5



Trong lòng tuy không thoải mái nhưng chị dâu cả cũng không dám nói gì, nếu không mẹ chồng biết được lại bị mắng, cô em chồng này giỏi mách lẻo nhất.

“Chị dâu, chị đến đây làm gì?”

Kiều Trân Trân vừa gặm táo vừa hỏi, mấy ngày nay đang vào vụ cấy lúa, mọi người đều bận rộn trên đồng, ngay cả buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, người nhà còn mang cơm ra tận ruộng để ăn.

Người nhà họ Kiều ngoài việc phải chịu trách nhiệm phần của mình, còn phải giúp cả phần của Kiều Trân Trân, nếu không đến lúc cuối năm chia lương thực sẽ không đủ ăn, người nhà họ Kiều vẫn rất chăm chỉ, ngoại trừ Kiều Trân Trân là kẻ khác loại.

“Trân Trân, Thiết Đản bị sốt rồi, chị phải đưa nó đến trạm xá khám, trưa nay phải làm phiền em và nhà anh hai cùng đi ra đồng đưa cơm, cơm không cần em nấu, nhà anh hai sẽ về sớm nấu trước, em chỉ cần đi theo đưa qua là được.”

Nếu không phải dạo gần đây Kiều Trân Trân biểu hiện chăm chỉ hơn một chút thì ngay cả việc nhẹ nhàng tiện tay như vậy, chị dâu cả cũng sẽ không đến làm phiền cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, không vấn đề gì, chị nhanh đưa Thiết Đản đi đi, nhà cửa cứ giao cho em.”

Thiết Đản là con trai út của anh cả, năm nay mới sáu tuổi, bình thường trông cơ thể khá khỏe mạnh, sao tự nhiên lại bị sốt, phải đi khám ngay thôi, Kiều Trân Trân vẫn rất quan tâm đến đứa cháu trai này, dù sao bây giờ cô cũng là một thành viên của nhà họ Kiều rồi.

Hơn nữa, Kiều Trân Trân cũng không định chỉ đến đó đưa cái rổ, nhà họ Kiều có mười ba người, trừ chị dâu cả và Thiết Đản, chị dâu hai một mình làm khẩu phần ăn cho mười mấy người cũng không dễ dàng, Kiều Trân Trân định đến đó giúp nấu cơm.

Nghĩ đến dạo gần đây mọi người làm việc vất vả, Kiều Trân Trân liền nghĩ đến việc làm cho mọi người một bữa ngon để bồi bổ, thế là chạy vào bếp lấy bột mì, bắt đầu nhào bột, cô định gói bánh chẻo (sủi cảo), chắc chắn là không có nhân thịt, nhưng nhân rau vẫn có thể đáp ứng được, ngoài ra còn đập thêm bốn quả trứng.

Một cân bột mì chắc chắn không thể làm cho mọi người no bụng, nhưng nhà chị dâu hai chắc chắn cũng đã chuẩn bị bữa trưa rồi, nên bữa bánh chẻo này chỉ có thể coi là để lót dạ mà thôi.

Gần trưa, chị dâu hai đang nấu cơm trong bếp, thấy Kiều Trân Trân dẫn theo Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đến khá sớm, còn thấy lạ, khi thấy Kiều Trân Trân còn mang theo một chậu bánh chẻo, nói là để mọi người ăn thêm thì mắt mở to, vui mừng không thôi.
Ngay cả khi đậy nắp, chị ấy vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh chẻo, đó là bánh chẻo làm bằng bột mì tinh, giống như mẹ chồng vẫn lẩm bẩm, cô em chồng này thực sự ngày càng hiểu chuyện, còn biết mọi người giúp cô ấy làm việc không dễ dàng, biết gói bánh chẻo để đãi mọi người.

Kiều Trân Trân và chị dâu hai dẫn theo bọn trẻ ăn trưa ở nhà, rồi mới xách rổ ra đồng đưa cơm cho mọi người, Kiều Trân Trân còn mang theo năm sáu quả dưa chuột từ nhà mình đến làm món dưa chuột trộn, rưới thêm giấm và nước sốt ớt tự làm.

Chị dâu hai chưa bao giờ biết Kiều Trân Trân nấu ăn ngon đến vậy, dù sao Kiều Trân Trân chưa bao giờ vào bếp ở nhà họ Kiều, không chỉ gói bánh chẻo ngon, dưa chuột trộn cũng rất đậm đà, chị ấy nấu cả đời cũng không bằng, trưa nay chị ấy ăn hai cái bánh chẻo, ngon đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.

Buổi trưa ăn cơm mẹ Kiều lại khen Kiều Trân Trân một trận, tuy thương con gái nấu cơm vất vả, dùng hết bột mì cũng thấy hơi tiếc, nhưng trước mặt con trai và con dâu, bà vẫn chủ yếu khen con gái, những lời khác đợi sau này nói riêng với con gái.

“Trân Trân thực sự đã lớn rồi, còn biết gói bánh chẻo nữa, nhìn bánh chẻo gói đẹp thế này, nhân bên trong còn phồng lên, anh cả, anh hai, anh ba sau này các con phải đối xử tốt với em gái các con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, mẹ Kiều ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi, dặn dò các con trai bên cạnh.

“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Trân Trân.”

“Trân Trân hiểu chuyện như vậy, làm anh sao có thể không chăm sóc nhiều hơn.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Đối với thái độ của các con trai, mẹ Kiều rất hài lòng.

Thực ra Kiều Trân Trân không biết gói bánh chẻo lắm, cho nhân hơi nhiều nên bị rách vỏ, dù không bị rách vỏ thì hình dạng cũng không đẹp lắm, nhưng không thể phủ nhận là nó rất ngon, khi xào trứng đã cho hai thìa dầu lớn, đối với những người hiện đang thiếu dầu mỡ thì đây chính là món ngon trên đời.

Đợi đến khi chị dâu cả dẫn Thiết Đản từ trạm y tế về, nghe chồng mình kể về bánh chẻo mà em gái làm vào buổi trưa, chị ấy lại thấy chua xót, chị ấy và Thiết Đản không được ăn, Kiều Trân Trân và chị dâu hai lại không nghĩ đến việc để lại một hai cái cho hai mẹ con, vậy mà ăn hết sạch.

Cũng không có cách nào, một cân bột mì nhiều nhất chỉ làm được bốn năm chục cái bánh chẻo, một nhà mười mấy người thì còn thừa được bao nhiêu.

Hơn nữa Kiều Trân Trân cũng không thấy bánh chẻo là thứ quý giá gì, để lại một hai cái bánh chẻo rau làm gì, trông mình thật keo kiệt, cô nghĩ lần sau sẽ mua thịt lợn về gói bánh chẻo thịt lợn cho mọi người ăn một bữa thật ngon.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 6: Chương 6



Trước khi Tống Cẩn lên đại học, lương thực để lại cho gia đình đã gần hết, Kiều Trân Trân nghĩ không biết có nên đi thị trấn để mua thêm không, hơn nữa trong kho không gian còn rất nhiều lương thực và rau quả, không biết có thể mang ra bán không.

Để có thể sớm được ăn thịt, sáng sớm hôm đó Kiều Trân Trân đã đạp chiếc xe đạp của ba Kiều ra khỏi nhà.

Là đội trưởng đội Hồng Kỳ, ba Kiều đã sắm một chiếc xe đạp, bình thường đi họp và học tập ở xã đều phải đạp xe, đây là một biểu tượng của địa vị.

Đạp được bốn năm mươi phút, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đến được đích đến của chuyến đi này - thị trấn Trường Phong, nếu không đến được nữa thì cô chắc chắn sẽ mệt lả, đạp đến mức chân đều đau nhức, lần sau đến đây vẫn nên đi xe ô tô thì hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tìm một góc không có người, Kiều Trân Trân cất xe đạp vào kho không gian, sau đó đi thẳng đến hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, hỏi giá lương thực, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để bán những thứ trong không gian.

May mắn thay còn có một không gian, nếu không Kiều Trân Trân thực sự không biết phải sống thế nào.

Mặc dù bây giờ là nền kinh tế tập thể, không cho phép mọi người mua bán riêng tư, nhưng nơi nào có nhu cầu thì nơi đó có thị trường, lương thực cung cấp theo định mức hàng tháng của người dân thành phố căn bản không đủ ăn, đặc biệt là những gia đình đông người thì càng không có bữa nào ăn no, không phải là không có tiền mà là không có chỗ bán, hợp tác xã cung ứng tiêu thụ mua gì cũng đều có hạn mức, không được vượt quá một xu một cắc, vì vậy chợ đen đã ra đời.

Kiều Trân Trân đi loanh quanh thị trấn nửa ngày, tìm thấy một nơi nghi là ổ chợ đen, một con hẻm vắng vẻ, xung quanh toàn là nhà cấp bốn thấp bé, cách hai con đường là bệnh viện duy nhất của thị trấn, bệnh viện nhân dân huyện.

Kiều Trân Trân thấy có người xách giỏ đi vào hẻm, không lâu sau lại xách giỏ đi ra, mặc dù giỏ vẫn được phủ một tấm vải rách, nhưng rất rõ ràng, đồ trong giỏ đã không còn, trên mặt người đó cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Còn có người rõ ràng lúc vào tay không, đến lúc ra thì cái túi đã trở nên căng phồng, còn ra vẻ thần bí, sợ người khác phát hiện ra điều gì đó, chạy biến đi mất.

Kiều Trân Trân không có giỏ hay gì cả, nhưng cô đã mang theo một chiếc ga giường rách ở nhà, tìm một nơi không có người, lấy từ trong không gian ra năm mươi cân gạo và hai mươi cân táo, gói bằng vải rồi trực tiếp đến hẻm.

Tất nhiên Kiều Trân Trân còn cố tình cải trang một phen, chẳng hạn như bôi đen mặt, thay đổi kiểu tóc, bên cạnh cũng không có dụng cụ trang điểm nào, chỉ có thể làm như vậy, mặc dù người quen nhìn thấy vẫn có thể nhận ra ngay, nhưng có còn hơn không.
Học theo những người khác, Kiều Trân Trân tìm một gốc tường ngồi xổm, một tay cầm một quả táo làm mẫu, tay kia cầm chiếc túi vải rách, mắt đảo khắp nơi, như thể chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, cũng khiến người khác nhìn vào là hiểu ngay, đây là một tay buôn.

Không lâu sau, có một bà cô đến hỏi: “Này, quả táo này trông thật mọng nước, đổi thế nào?”

“Bà cô này, bà biết hàng đấy, đây là hàng ngon, vừa ngọt vừa giòn, hôm nay mới nhập về, tính cho bà hai hào một quả.”

Kiều Trân Trân cố tình hạ thấp giọng nói.

“Hai hào? Cô đắt quá rồi, gạo còn có ba hào một cân, cô lại đòi hai hào một quả, một quả của cô nhiều lắm chỉ ba lạng thôi.” Bà cô ra vẻ sợ hãi nhưng chân vẫn không nhúc nhích.

Kiều Trân Trân thấy thế là biết có thể bán, cô hạ giọng nói:

“Bà cô, đây là hàng thượng hạng, một quả ít nhất cũng nửa cân, quả to hơn thì gần tám lạng, quan trọng là hàng không nhiều, qua thời gian này là hết hàng. Hơn nữa, bà mua sớm còn có thể chọn quả to hơn, càng hời.”

Sau một hồi trả giá, bà cô vẫn thấy đắt, nhưng lại không nỡ bỏ qua những quả táo ngon như vậy, năm nay hoa quả là thứ quá khó kiếm, đặc biệt là những quả táo ngon như này, bà chủ yếu muốn mua về cho cháu nội ở nhà nếm thử, năm nay đứa trẻ đã năm tuổi rồi mà vẫn chưa được ăn táo bao giờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân thấy bà cô thực sự muốn mua, vì vậy đã đề nghị có thể đổi bằng tem phiếu, bất kỳ loại tem phiếu nào cũng được, bà cô nghe xong thì vui lắm, lấy ra một xấp tem phiếu, nào là tem phiếu diêm, tem phiếu xà phòng, tem phiếu rượu, thậm chí còn có hai tem phiếu vải, đều là những thứ tạm thời không dùng đến, nếu để lâu nữa thì sợ hết hạn, vừa khéo dùng để đổi táo.

Một số loại tem phiếu có ghi rõ thời hạn sử dụng, chỉ có thể sử dụng trong những tháng quy định, nếu hết hạn thì sẽ vô hiệu, đây cũng là một đặc điểm lớn của thời kỳ kinh tế kế hoạch.

Có một số loại tem phiếu lần đầu Kiều Trân Trân nhìn thấy, chẳng hạn như tem phiếu diêm, không ngờ mua một hộp diêm cũng phải dùng tem phiếu, quả nhiên là thời kỳ đặc biệt thiếu thốn vật tư.

Bà cô dùng tem phiếu đổi mười cân táo, Kiều Trân Trân nhân cơ hội đó lại giới thiệu gạo của cô: “Gạo tinh chế, ba hào một cân, nhưng phải có tem phiếu lương thực, hoặc tem phiếu thịt, tem phiếu cá cũng được.”

“Ồ, cái này...” Nhìn những hạt gạo trắng muốt, thực sự không lẫn một chút cám nào, cũng không thấy một hạt sỏi nào, đúng là lương thực tinh chế, còn tốt hơn cả gạo bán ở hợp tác xã cung ứng tiêu thụ.

Gạo bán ở hợp tác xã cung ứng tiêu thụ đều được trộn một lượng cám gạo nhất định, còn có cả sỏi nhỏ, đây đều là hiện tượng bình thường. Mọi người mua về trước khi nấu cơm đều phải sàng kỹ, nếu không ăn phải sỏi làm hỏng răng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 7: Chương 7



Kiều Trân Trân thấy biểu cảm của bà cô thì biết, vụ làm ăn này thành công rồi.

Nhìn những hạt gạo chất lượng tốt như vậy, bà cô cũng không tiện trả giá, tất nhiên Kiều Trân Trân cũng không thể giảm giá nữa, giá này đã rất thấp rồi, cô vất vả làm ruộng đào đất, kiếm được ba hào này, cô thấy đây chính là tiền mồ hôi nước mắt thực sự.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi bà cô mua mười cân táo và hai mươi cân gạo, một người bán trứng bên cạnh thấy vậy cũng mua mười cân gạo, nhưng là đổi bằng năm mươi quả trứng.

Những quả trứng đổi được, Kiều Trân Trân không định bán, đây là thứ mà trang trại không gian không có, cô phải giữ lại để ăn, hơn nữa đây là trứng gà ta chính hiệu, chắc chắn rất bổ dưỡng.

Sau đó lại có một người đàn ông trung niên đến, mua hết số hàng còn lại của Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân sau đó lại đổi thêm hai lần, tổng cộng bán được hai trăm cân gạo và sáu mươi cân táo, một ngày trôi qua trong tay cô đã có 52 đồng tiền và một đống tem phiếu lộn xộn, ngoài ra còn có một giỏ trứng gà ta và một con gà rừng đã làm sạch.

Lần đầu ra tay đã thu hoạch đầy túi, Kiều Trân Trân rất vui, trưa chạy đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thịt kho tàu chính hiệu, kèm theo hai lạng cơm, thật là thỏa mãn.

Đây là bữa cơm ngon nhất và ra dáng nhất mà Kiều Trân Trân ăn trong hơn một tháng nay, ngay cả mỡ mà ngày thường cô chê ngán không thèm đụng đến cô cũng ăn sạch sẽ.

Cô cũng hiểu ra tại sao bây giờ mọi người thích ăn mỡ hơn thịt nạc, thực sự là vì trong bụng thiếu dầu mỡ, thực sự muốn ăn một miếng mỡ lớn, cô chưa bao giờ thấy mỡ ngon như vậy.

Ăn no uống nê, Kiều Trân Trân chạy đến hợp tác xã cung ứng tiêu thụ và cửa hàng quốc doanh mua sắm một cách thỏa thích, tiêu hết những tem phiếu sắp hết hạn trong tháng này, mua một đống đồ mới chỉ mất hơn ba mươi đồng tiền, Kiều Trân Trân cảm thán: “Giá cả lúc này thật rẻ!”

Tuy nhiên, trong tay chỉ còn hơn chục đồng tiền, cô chạy đến nhà máy chế biến thịt tìm dượng rể mua hai cân thịt nạc và ba cân xương sườn, lại mất thêm ba đồng bốn hào.

Nhìn những chiếc xương sườn được lọc sạch sẽ, Kiều Trân Trân hơi ngẩn người, thịt trên xương sườn này không phải là lọc quá sạch sao, thực sự chỉ còn lại xương, không thể không bội phục người thợ lọc thịt này, tay nghề thật tuyệt.

Xương sườn bán rẻ hơn thịt, rẻ hơn hẳn hai hào một cân, là thợ chính của nhà máy chế biến thịt, tất nhiên phải lọc sạch thịt, đây là phẩm chất nghề nghiệp cơ bản, không thể chiếm một xu một hào của công ty, nếu không, sao có thể năm nào cũng được bình chọn là nhân viên xuất sắc.
Buổi chiều mà đến mua thịt, thường sẽ không mua được thịt, nếu không có người thân làm việc ở nhà máy chế biến thịt thì chuyến này của Kiều Trân Trân chắc chắn không công.

Dượng rể Lưu Nhất Đao vẫn cười tươi như hoa truyền đạt kinh nghiệm cho Kiều Trân Trân: “Trân Trân à, đây đều là người khác để lại cho người thân của mình, dượng nói một tiếng nên người ta mới nhường, lần sau nhớ đến vào buổi sáng, càng sớm càng tốt, dượng sẽ cắt cho cháu thịt mỡ ngon.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cảm ơn dượng, vậy cháu sang ngày kia cháu đến, dượng nhớ để lại cho cháu một ít thịt ba chỉ ngon, đừng quá mỡ, ba phần mỡ là được, ngoài ra để lại cho cháu hai cái chân giò.”

Bây giờ có tiền, Kiều Trân Trân không muốn làm khổ mình, hơn nữa đồ đạc để trong kho không gian không lo bị hỏng, còn có mối quan hệ với Lưu Nhất Đao, không dùng thì phí.

Lưu Nhất Đao biết đứa cháu gái nhà vợ này vẫn luôn được cưng chiều lớn lên, chưa bao giờ xuống ruộng làm việc, hơn nữa ông ấy còn biết chồng của Kiều Trân Trân hiện tại không ở nhà, đi Bắc Kinh học đại học, dù sao lúc trước cậu là thủ khoa toàn tỉnh, báo chí còn đến tận nhà phỏng vấn.

Hiện tại nhà Kiều Trân Trân ngoài một chút tiền trợ cấp đại học của Tống Cẩn ra, hẳn là không có nguồn thu nhập nào khác, tiêu tiền nhiều như vậy, ước chừng chỉ có thể là do mẹ Kiều Trân Trân trợ cấp.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Lưu Nhất Đao đã thấy đau lòng thay mẹ Kiều, may mà không phải con gái mình, nếu không thật sự không nuôi nổi.

Kiều Trân Trân không quan tâm Lưu Nhất Đao nghĩ thế nào, bây giờ cô đang khổ sở đạp xe về nhà. Để giảm bớt gánh nặng, cô còn cất nhiều thứ vào trong không gian, nhưng dù vậy vẫn thấy rất mệt mỏi, hơn nữa đường làng gồ ghề, cao thấp không bằng phẳng, đạp xe rất mất sức, không biết đến bao giờ mới có thể lái ô tô, hoặc xe máy cũng được, than ôi!

Kiều Trân Trân đạp xe thẳng đến cửa nhà, vừa vào cửa cô đã uống một bát nước lọc lớn, sau đó nằm trên giường không nhúc nhích, thật sự là quá mệt.

Lúc này cũng gần năm giờ chiều, đúng là lúc các xã viên tan làm, rất nhiều người nhìn thấy Kiều Trân Trân đạp xe trở về, trên yên sau còn buộc một gói hàng rất lớn, mặc dù đã dùng vải che lại, nhưng đoán cũng biết là đồ tốt, cả thôn không tìm được ai tiêu tiền hơn Kiều Trân Trân.

Mặc dù Kiều Trân Trân là con gái của đội trưởng, nhưng ghen ghét làm người ta mù quáng, mọi người tuy không dám bàn tán trước mặt người nhà họ Kiều, nhưng sau lưng nói xấu không ít, dù sao lúc này không có hoạt động giải trí gì mấy, người trong thôn làng hễ cứ rảnh thích đi tám chuyện khắp nơi.

Kiều Trân Trân chính là đối tượng có chuyện để bàn tán hàng đầu, là tiểu hoa lưu lượng chính hiệu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 8: Chương 8



Người nói xấu nhiều nên nhà họ Kiều luôn có thể nghe được vài chuyện, trên đường tan làm, mẹ Kiều đã nghe người khác nói rằng cô con gái bảo bối của mình lại lên trấn, còn mua rất nhiều đồ về, vì vậy bà ấy không về nhà mà trực tiếp đi đến nhà Kiều Trân Trân.

Lúc này, Kiều Trân Trân đã nghỉ ngơi xong, đang dọn từng món chiến lợi phẩm mua sắm lần này ra ngoài. Dầu, muối, đường đỏ, trứng gà, bột mì và gạo đều được cất vào bếp sắp xếp gọn gàng, nhìn tủ bếp, hũ gạo và can dầu đầy ắp, lòng Kiều Trân Trân vô cùng thoải mái, cô tin rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó còn có chậu rửa mặt, chậu rửa chân, bình nước nóng mới mua, cùng ba chiếc khăn mặt, xà phòng, giấy vệ sinh mới tinh, cũng đều sắp xếp gọn gàng, để vào nơi chúng nên ở.

Đúng rồi, còn mua một cân kẹo hoa quả và hai gói bánh quy đào, lúc đó Kiều Trân Trân đã nếm thử một miếng nhỏ, nói thật, hương vị rất bình thường, chỉ có vị ngọt, Kiều Trân Trân không thích ăn, nhưng có thể cho Tống Đại Bảo và mấy đứa trẻ nhà họ Kiều ăn.

Ngoài ra còn mua một chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội, trên đó còn có một ngôi sao năm cánh màu đỏ tươi, nhân viên bán hàng nói đây là hàng từ thành phố về, hiện tại là kiểu dáng thịnh hành nhất, chỉ còn lại một cái cuối cùng, lần sau không biết bao giờ mới có hàng.

Đứa cháu trai lớn của Kiều Trân Trân, cũng chính là con trai lớn của anh trai Kiều Trân Trân, tên ở nhà là Cẩu Đản, tên thật là Kiều Kiến Thiết, năm nay chín tuổi, ba Kiều định nửa năm sau sẽ đưa thằng bé đến trường tiểu học xã học lớp một, tuy rằng tuổi này mới học lớp một thì hơi muộn, nhưng trẻ con trong thôn đều như vậy, thậm chí có đứa mười một mười hai tuổi mới đi học.

Để khuyến khích Cẩu Đản học hành chăm chỉ, làm gương tốt cho các em trai em gái sau này, Kiều Trân Trân quyết định bỏ ra một khoản tiền lớn (tám đồng) để mua cho đứa cháu trai lớn này một chiếc cặp sách.

Chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội này rất thích hợp.

Nhìn thì có vẻ nhiều đồ, nhưng sau khi sắp xếp xong thì lại có vẻ chẳng còn bao nhiêu, sau đó phát hiện ra đồ cần mua còn rất nhiều, đáng tiếc là túi tiền eo hẹp, chỉ có thể từ từ mua thêm sau.

Lúc mẹ Kiều đến, vừa vặn gặp Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đang chạy về nhà, hai đứa còn đeo một bó củi khô nhỏ sau lưng, hai đứa chạy đến mồ hôi đầy đầu nhưng ánh mắt sáng ngời, mọi người trong thôn đều nói mẹ chúng mua rất nhiều đồ ngon về, chúng vội vàng về nhà xem.

“Bà ngoại!” Hai đứa chào hỏi nhiệt tình.
Kiều Trân Trân nghe thấy tiếng, từ trong phòng đi ra, thấy mẹ Kiều, cô vui vẻ gọi một tiếng:

“Mẹ, mẹ đến đúng lúc rồi, ở đây có một cân thịt, mẹ mang về, tối nay làm thêm một món cho ba. Ngoài ra còn có nửa cân kẹo hoa quả và một gói bánh quy đào, mẹ cũng mang về chia cho Cẩu Đản chúng nó. Còn có chiếc túi vải bạt này, mang về cho Cẩu Đản làm cặp sách, nửa năm sau nó không phải đi học rồi sao.”

Nhìn những thứ con gái lấy ra, mẹ Kiều thấy đau lòng, phải tốn bao nhiêu tiền đây! Trong mắt mẹ Kiều, đây đều là những thứ hoàn toàn không cần thiết phải mua.

Mặc dù mẹ Kiều thương Kiều Trân Trân, không bao giờ bắt cô làm việc gì, nhưng cũng không dung túng cho con gái tiêu tiền hoang phí như vậy, chủ yếu là vốn dĩ cũng không có nhiều tiền để tiêu.

Là người nông thôn chính gốc, mẹ Kiều đã quen tiết kiệm, cho dù đàn ông trong nhà là đội trưởng, điều kiện kinh tế tốt hơn những người khác trong thôn một chút, nhưng cũng chỉ ở mức một tháng ăn một bữa thịt, đâu giống như Kiều Trân Trân, còn đi mua cặp sách, tự xé hai mảnh vải rách khâu vài mũi là được rồi, đâu đáng để bỏ tiền ra mua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, trước đây Kiều Trân Trân chưa bao giờ nghĩ đến việc mua thứ gì cho người nhà, toàn bộ đều tiêu vào bản thân, tất nhiên, cho dù có tiêu hết vào bản thân thì cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhiều nhất là mỗi năm mua một bộ quần áo mới, cùng với ăn thêm vài viên kẹo, dù sao thì trình độ kinh tế của cả gia đình cũng rất hạn chế, không có nhiều tiền cho Kiều Trân Trân tiêu.

Nhìn đứa con gái như vậy, mẹ Kiều vừa an ủi vừa đau lòng, an ủi là vì con gái thực sự đã hiểu chuyện, không chỉ gói sủi cảo cho mọi người ăn, mà còn biết mua đồ cho gia đình.

Chỉ là... những thứ mua về này là cái quái gì vậy, toàn đồ linh tinh, nếu đã mua thì mua ít bột ngô hoặc gạo lứt vừa tiết kiệm lại vừa thiết thực, ôi chao, chắc chắn đã tốn không ít tiền, nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng, không chỉ đau lòng, mà còn đau xót, đau cả người.

Mẹ Kiều chỉ vào trán Kiều Trân Trân, đau lòng dạy dỗ một trận, bảo cô lần sau đừng có phung phí như vậy, dù sao cũng đã lấy chồng, còn có hai đứa cháu ngoại lớn cần nuôi, con rể ở ngoài đi học cũng không dễ dàng, cô phải ở nhà giữ gìn gia sản cho tốt, tránh để con rể về không vui, mẹ Kiều rất hài lòng với người con rể này, chỉ mong con gái có thể theo con rể sống tốt.

Nói thì nói vậy, nhưng lúc xách đồ về, mẹ Kiều vẫn rất đắc ý, trên đường gặp ai cũng nói, đây là con gái cưng Trân Trân hiếu kính bà, nhìn xem miếng thịt này, tươi thế, xào với chút ớt chắc chắn rất thơm.

Dân làng: Nói nhảm, đây là thịt mà, sao mà không thơm được? Cho dù không cho gì cả, thì nó cũng thơm!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 9: Chương 9



Kiều Trân Trân rốt cuộc cũng hiểu ra, sự thiên vị của mẹ Kiều đối với cô cũng có nguyên tắc và giới hạn.

Mẹ Kiều có thể giúp cô giặt giũ, nấu nướng, trông con, cũng có thể để các con trai giúp cô xuống ruộng làm việc, đây đều là những việc chỉ cần bỏ chút sức lực và thời gian là có thể hoàn thành, không tốn tiền.

Nếu liên quan đến những việc cần phải tiêu tiền mới làm được, mẹ Kiều cũng sẽ đau lòng, sẽ không vô nguyên tắc để Kiều Trân Trân phung phí, nếu Kiều Trân Trân quá đáng, bà cũng sẽ mắng cô.

Tóm lại chỉ có một câu, muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một mạng.

Nói như vậy có vẻ không chính xác lắm, nhưng ý cũng gần giống vậy, người hiểu sẽ hiểu.

Mặc dù vậy, trong thâm tâm Kiều Trân Trân vẫn biết ơn mẹ Kiều, dù sao mẹ Kiều cũng đối xử với cô quá tốt, cho dù chỉ làm những việc “không tốn tiền” như thế này, thì cũng đã giúp Kiều Trân Trân một việc lớn rồi, cho nên về sau cô vẫn sẽ hiếu thuận với mẹ Kiều.

Nhìn bà ngoại xách đi nhiều đồ tốt như vậy, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo nhìn mà thèm thuồng, chúng cũng muốn ăn thịt, ăn kẹo, còn muốn đeo cặp sách mới đẹp đẽ, nhưng đối mặt với Kiều Trân Trân, chúng không dám nói một lời, bởi vì trước kia mẹ chúng rất thích đánh chúng, mặc dù bây giờ không đánh nữa, nhưng chúng vẫn sợ.

“Lại đây, hai đứa cũng mỗi đứa ăn một viên kẹo, còn lại để mai ăn.” Nhìn hai đứa con trai mở to mắt nhìn mình, Kiều Trân Trân xoa xoa cái đầu xù của chúng, lấy ra hai viên kẹo trái cây.

“Ngọt quá, ngon quá!”

Hai đứa nhỏ vừa ăn kẹo vừa cười tít cả mắt.

“Con còn muốn ăn bánh đào.”

Tống Đại Bảo thấy Kiều Trân Trân cười nói vui vẻ, liền lấy hết can đảm đưa ra “yêu cầu vô lý”, hai bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Tiểu Bảo cũng nhìn với ánh mắt đầy mong đợi, còn không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Kiều Trân Trân không thể chống lại được sự tấn công dễ thương như thế này, quả thực là phạm quy, không còn cách nào khác lại lấy ra một miếng bánh đào, chia cho hai anh em mỗi đứa một nửa:

“Sắp ăn cơm tối rồi, hôm nay không được ăn vặt nữa.”

“Mẹ, mẹ tốt quá!” Hai đứa trẻ vui vẻ cầm bánh đào chạy ra khỏi sân.

“Đừng chạy xa, sắp ăn cơm rồi!”

Kiều Trân Trân quay người vào bếp, chuẩn bị nấu cơm, tối nay cô định nấu cháo bí đỏ kê, thêm món cà rốt xào thịt, cuối cùng xào thêm một đĩa cải thìa nữa là xong, đều là đồ trong không gian ra, cho dù tay nghề nấu nướng của Kiều Trân Trân chỉ ở mức trung bình, nhưng hương vị cũng tuyệt lắm, đúng là ứng nghiệm câu nói: Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần cách chế biến đơn giản nhất là có thể phát huy được hương vị ngon nhất của nguyên liệu.
Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cầm đào chạy đến sân phơi lúa trong làng, ở đây có không ít trẻ con đang chơi đùa, nhà nào cũng đang nấu cơm, chúng cũng không vội về, thấy Tống Đại Bảo hai đứa đi tới, trong tay còn cầm đồ ăn ngon, từng đứa từng đứa đều vây quanh.

Bình thường chơi với Tống Đại Bảo thân nhất là Hắc oa và Nhị Trụ tử, chúng nhìn chằm chằm vào đồ trong tay Tống Đại Bảo, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Đây là bánh đào, ngon lắm, mẹ tôi đặc biệt mua từ trên trấn về.”

Nói xong, Tống Đại Bảo sung sướng cắn một miếng nhỏ, sau đó phát ra tiếng nhai chóp chép khoa trương.

“Ngon, tôi thích ăn nhất, ở nhà còn một gói to!”

Tống Tiểu Bảo cũng theo sát bước anh trai, cười đắc ý.

“Bánh đào có vị gì vậy?” Đứa trẻ đáng thương Nhị Trụ tử năm nay ba tuổi, còn nhỏ quá, chưa từng ăn đào.

“Bánh đào thì có vị đào chứ sao, ngon lắm!”

Hai anh em Tống Đại Bảo ăn bánh đào từng miếng nhỏ, những đứa trẻ xung quanh nhìn chằm chằm, không ngừng nuốt nước miếng. Đến khi ăn hết, chỉ còn lại bằng cái móng tay cái, Tống Đại Bảo mới phát lòng từ bi, đưa miếng đào cuối cùng cho Hắc oa và Nhị Trụ tử, hai đứa thè lưỡi l.i.ế.m l**m, vừa mới nếm được một chút, vẻ mặt đã vô cùng thỏa mãn và kinh ngạc.

“Thật sự rất ngon! Tôi cũng phải bảo mẹ mua bánh đào cho tôi.”

“Không được đâu, bánh đào đắt lắm, mẹ cậu chắc chắn không nỡ mua cho cậu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“...”

Đến khi người lớn gọi trẻ con về ăn cơm tối, có mấy đứa trẻ hư lại mè nheo đòi ăn bánh đào: “Con muốn ăn bánh đào, mẹ của Tống Đại Bảo mua cho nó một gói bánh đào to lắm, con cũng muốn!”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, nếu còn mè nheo nữa thì đến nhà Tống Đại Bảo làm con trai đi!”

“Đi thì đi, ngày mai con đi ngay!”

“Thằng nhóc con, xem ra là mày muốn ăn đòn rồi!”

Sau đó là một trận hỗn loạn, gậy gộc bay loạn xạ.

Nhà Kiều Trân Trân, ba mẹ con ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ trong bếp, vui vẻ ăn cơm tối.

Hai anh em Tống Đại Bảo bốn tuổi đã sớm học được cách sử dụng thành thạo đôi đũa, không cần Kiều Trân Trân chăm sóc đặc biệt, tự chúng có thể ăn cơm đàng hoàng.

Tống Đại Bảo trước tiên uống một ngụm cháo bí đỏ kê thơm ngọt mềm dẻo, sau đó ăn một miếng thịt lợn to thơm phức, cảm thấy cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao, nhìn Kiều Trân Trân với vẻ mặt thỏa mãn: “Mẹ, cơm mẹ nấu ngon quá, ngon hơn cả ba nấu.”

“Ngon, ngon.” Tống Tiểu Bảo thấy vậy, tranh thủ lúc rảnh rỗi phụ họa hai câu, sau đó lập tức cúi đầu ăn thịt uống cháo một cách ngon lành.

“Sau này các con ngoan ngoãn, mẹ còn nấu cho các con ăn.”

“Ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, chúng con nhất định ngoan ngoãn.”
 
Back
Top Bottom