Ngôn Tình Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,712
0
36
AP1GczNMSj2hn3s29QXSmM80aAXO1TXfbPQG6tPVCmAixiG9AGo0mX-2_3_VbU3OMNj8QLmrLUQkkoD-qfLhXu0rtL4tPfBWCnTCr16T4uDVtdj4GfOxq7juoDdnfviVi82wsjj2q_zc8uAeqQermjkbolcs=w215-h322-s-no-gm

Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Tác giả: Lục Trúc Thanh Thanh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta vì dung mạo xinh đẹp nên được cha nuôi nhận nuôi.

Lại vì sức lực lớn nên bị đưa cho Cửu Vương gia.

Nhưng xui xẻo thay, ngay ngày hôm sau, Cửu Vương gia đã bị bắt vào thiên lao vì tội mưu phản.

Ta hỏi Cửu Vương gia có muốn vượt ngục không.

Cửu Vương gia buồn bã nói: "Ngục sắt trùng trùng, khó mà thoát được."

Đêm đó, thiên lao bị san bằng, Cửu Vương gia không cánh mà bay, biến mất khỏi kinh thành.​
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 1


Ta tên Vương Đại Chùy, là một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.

Lần đầu tiên cha nuôi nhìn thấy ta, nói rằng kinh ngạc như thấy tiên nữ, lập tức trả tiền mua ta từ tay cha ta.

Một giờ sau, cha nuôi đã hối hận, vì khi ta đánh xe ngựa cho ông, một roi đã quất gãy chân ông. Khi ông quay lại tìm cha ta để trả hàng, cha ta đã dọn nhà đi nơi khác, không còn tin tức gì nữa.

Cha nuôi nuôi ta năm năm, ta đã ăn hết sạch gia sản của ông.

May mắn thay, ta đã đến tuổi cập kê, ông nóng lòng gả ta đi, nhét ta vào phủ Cửu Vương gia.

"Cửu Vương gia giàu có, cho dù con có ăn mười thùng cơm một bữa, hắn cũng sẽ nuôi nổi con."

Cha nuôi đã sớm quên mục đích mua mỹ nhân về, chỉ muốn tống khứ ta đi để giải quyết nỗi khổ không nuôi nổi ta.

Được ăn cơm, ăn no, là mục tiêu duy nhất trong đời ta, vì vậy ta vui vẻ đến phủ Cửu Vương gia.

Đêm đó, mặc dù ta không gặp được Cửu Vương gia nhưng thực sự đã ăn no, cha nuôi không lừa ta.

Ông ấy đúng là người tốt!

Không ngờ, sáng hôm sau, Cửu Vương gia đã bị bắt vào thiên lao vì tội mưu phản, còn ta là nữ nhân duy nhất của Cửu Vương gia, thế là bị tống giam cùng hắn.

Trong ngục tối tăm, ta lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Vương gia yếu đuối trong lời đồn.

Hắn trông khá đẹp, ta vẫn chưa từng gặp người nào đẹp hơn ta.

Cửu Vương gia mới biết đến sự tồn tại của ta, hắn uống một ngụm trà, thong thả hỏi ta:

"Ngươi chính là mỹ nhân mà Từ đại nhân tặng cho bổn vương?"

Ta gật đầu, nghiêm túc hỏi câu hỏi đã tích tụ trong lòng bấy lâu: "Vương gia, khi nào thì ăn cơm ạ?"

Sáng sớm bị bắt đến đây, giờ đã qua giờ cơm trưa rồi, ta thực sự quá đói.

Ta có thể không có gì nhưng không thể không ăn cơm.

Cửu Vương gia sửng sốt, nhướng đôi lông mày đẹp,

"Ngươi có biết vào đây có nghĩa là gì không?"

Ta gật đầu, lại hỏi hắn một lần nữa khi nào thì ăn cơm.

Cho dù bị c.h.é.m đầu, cũng phải cho người ta ăn no chứ?

"Không phải nói là cơm trước khi c.h.é.m đầu rất thịnh soạn sao, khi nào thì dọn lên?"

Cửu Vương gia giật giật khóe miệng, nhắm mắt không thèm để ý đến ta nữa.

Có lẽ hắn cũng không có cách nào để kiếm được đồ ăn, dù sao bây giờ hắn cũng là tù nhân, không chỉ huy được người khác.

Hắn không đáng tin, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

"Này, đại ca, giờ đã đến giờ ăn trưa rồi, sao còn chưa mang cơm đến?"

Người cai ngục ngạc nhiên nhìn ta, ném cho ta hai chiếc bánh bao cứng ngắc, ban đầu ta định tự mình ăn nhưng vẫn nhịn đau chia một chiếc cho Cửu Vương gia.

Một chiếc bánh bao không đủ nhét kẽ răng, Cửu Vương gia lại đưa chiếc của hắn cho ta, ta ăn xong vẫn đói.

Vì vậy, nửa đêm, ta khóc lóc hỏi Cửu Vương gia:

"Ngài có muốn vượt ngục không? Ta muốn ăn chân giò lớn của Trương Ký, lúc này ra ngoài thì ông ta vẫn chưa dọn hàng, hẳn là còn kịp."

Cửu Vương gia mở mắt ra, xoa đầu ta,

"Đói ngất rồi sao? Ngục sắt trùng trùng, ngươi có cánh cũng không thoát được."

Ta đánh giá nhà tù, lại hỏi Cửu Vương gia một lần nữa xem hắn có muốn trốn không.

Cửu Vương gia rất mất kiên nhẫn,

"Ngươi cứ yên lặng nằm mơ, đừng làm phiền bổn vương nghỉ ngơi."

Ầm——

Ta đ.ấ.m một cái thủng tường, Cửu Vương gia mở mắt, trơ mắt nhìn bức tường đó dưới nắm đ.ấ.m của ta sụp đổ một nửa.

Trong làn khói bụi mù mịt, ta cõng Cửu Vương gia, chạy thẳng ra ngoài, nhà tù sau lưng ta ầm ầm đổ sập, san thành bình địa.

Trong lúc hoảng loạn, Cửu Vương gia nắm lấy vai ta: "Chân giò Trương Ký ở phía đông!"
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 2


Ăn xong chân giò, ta đã rất hài lòng.

Nhưng Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta một câu khó xử.

Hắn nói bước tiếp theo định làm gì?

Ta biết làm gì chứ, ta ra khỏi nhà tù chỉ để ăn chân giò thôi.

"Vậy là, ngươi không sắp xếp gì cả, đã đưa bổn vương vượt ngục rồi?"

Ta thành thật gật đầu,

"Ta chỉ quá đói thôi, hay là chúng ta mua vài cái chân giò mang theo, rồi quay lại nhà tù?"

Cửu Vương gia cười mỉa một tiếng,

"Ngươi nên suy nghĩ kỹ, sau khi trở về, ăn hết chân giò thì ngươi vẫn sẽ đói bụng."

Không thể quay lại nhà tù đó, cho dù có c h ế t ta cũng phải làm một con ma no bụng.

Nhưng ta thực sự không có nơi nào để đi, vì vậy ta ngồi xổm bên đường, vắt óc suy nghĩ một lúc, sau đó cõng Cửu Vương gia gõ cửa nhà cha nuôi.

Cha nuôi là quan lục phẩm, lương bổng rất ít. Ông đã từng kết hôn nhưng sau khi vợ ông qua đời vì bệnh, ông vẫn sống cô độc cho đến tận bây giờ, trong nhà cũng không có người hầu.

Cha nuôi mở cửa, nhìn thấy ta, hốc mắt ông đỏ lên, ta hét lên: "Cha, con nhớ cha quá!" Không ngờ cha nuôi còn xúc động hơn cả ta, ông đã khóc ngay tại chỗ.

"Con gái đã gả đi rồi sao lại nửa đêm về nhà, không hợp phép tắc đâu. Thôi, hai người đi dạo trên phố đi, trời sáng rồi hãy về!"

Cửu Vương gia cười một tiếng.

Cha nuôi định đóng cửa, ta liền chặn lại,

"Cha, chúng ta đừng câu nệ những quy tắc này, cha không phải nói là có quá nhiều quy tắc thì chính là cổ hủ sao."

Ta cõng Vương gia vào nhà.

Cha nuôi đứng ở cửa, run rẩy,

"Cửu... Cửu Vương gia, ngài cũng không tuân thủ chút quy tắc nào sao?"

Cha nuôi có lẽ mặc ít quá, ta vào phòng lấy chiếc áo bông duy nhất của ông ra choàng cho ông.

Cửu Vương gia ngáp một cái,

"Ra ngoài nên bổn vương cũng không câu nệ nữa."

Hắn đi một vòng trong nhà vào phòng ta, sau đó gọi ta đổi ga giường mới cho hắn.

Ta nhanh chóng đổi ga giường cho hắn, dỗ hắn ngủ, khi ra ngoài thì cha nuôi vẫn còn khóc, ta ôm cha nuôi,

"Cha, cha đừng buồn nữa, mặc dù con gái đã gả như bát nước đổ đi nhưng con rất hiếu thảo, con đã nói sẽ phụng dưỡng cha đến cuối đời, chắc chắn sẽ nói được làm được."

Cha nuôi cũng vỗ vai ta,

"Thật sự rất hiếu thảo, thế mà lại vội vàng phụng dưỡng lão phu đến cuối đời như vậy."

Cha nuôi đi ngủ, ta tạm bợ ở nhà một đêm, sáng hôm sau cha nuôi đi nha môn, bình thường cha nuôi đi sớm về muộn nhưng hôm nay đến tối rồi ông vẫn không về.

Cửu Vương gia nói cha nuôi đã bỏ trốn, ta không tin, muốn đến nha môn tìm ông, Cửu Vương gia nói không thể ra ngoài, vì bây giờ ta là tội phạm đang trốn chạy.

Cửu Vương gia còn nói, bảo ta nghĩ thêm một nơi có thể dung thân, bây giờ hãy đi ngay. Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không có nơi nào để đi, vì vậy ta hỏi ngược lại Cửu Vương gia,

"Ngài không có người thân sao? Chúng ta đi ở nhờ một thời gian?"

Cửu Vương gia lại cười,

"Người thân của ta toàn là hoàng thân quốc thích, đi tìm họ thì chi bằng chúng ta trực tiếp trở về nhà tù."

Cửu Vương gia nói, tội phạm phải có ý thức của tội phạm.

Ta thấy hắn nói rất có lý, quả nhiên là Vương gia, không giống người khác.

Vì vậy, buổi tối ta nhét bốn chiếc bánh bao còn lại trong nhà vào túi, dẫn Cửu Vương gia đi một đêm đến vùng quê.

Ta không có nơi nào để đi, chỉ có thể đến quê cũ của cha nuôi.

Không ngờ cha nuôi cũng ở đó, ông xách thùng nước đứng trong sân, nhìn chúng ta hồi lâu, Cửu Vương gia chào ông,

"Từ đại nhân nhanh chân thật!"

Cha nuôi nói ông đến dọn dẹp trước, như vậy chúng ta đến cũng có thể ở lại ngay, ta đắc ý nói với Cửu Vương gia, cha nuôi của ta là người tốt.

Cửu Vương gia véo mặt ta, cũng đồng ý với đánh giá của ta về con người cha nuôi.

Ba người chúng ta vui vẻ ở lại thôn Từ Gia.

Thôn Từ Gia không nhỏ, nghe nói có ba trăm hộ dân, nhà hàng xóm của chúng ta họ Trương, nhà ông ta có một đứa con trai tên là Nhị Ngưu.

Ta và Nhị Ngưu quen nhau từ nhỏ, hắn rất tốt với ta, hồi nhỏ mỗi khi mẹ hắn làm đồ ăn ngon, hắn đều lén mang đến chia cho ta, hắn còn nói lớn lên sẽ cưới ta làm vợ.

Ta đồng ý, vì đồ ăn mẹ hắn làm thực sự rất ngon.

Đến nhà Nhị Ngưu chào hỏi họ, bảo họ có việc nặng thì gọi ta làm.

Nhị Ngưu cho ta rất nhiều đồ ăn, ta vui vẻ về nhà, phát hiện ra cha nuôi và Cửu Vương gia đều có vẻ mặt hơi kỳ lạ,

"Sao hai người không vui, đói rồi sao?"

Cha nuôi nhìn ta với vẻ mặt buồn bã, Cửu Vương gia cười tươi nói,

"Đói rồi, trưa nay ăn gì?"

"Khoai lang, bí ngô hầm, hầm..." Ta chưa nói xong, Cửu Vương gia đã ho vài tiếng, uất ức nói: "Ta muốn ăn thịt."

Ta không chịu được vẻ mặt này của hắn, một Vương gia vốn mặc gấm lụa, ăn ngon mặc đẹp, bây giờ bữa nào cũng ăn khoai lang, hắn thật đáng thương.

Ta chuẩn bị vào rừng săn bắn.

Cha nuôi nắm chặt chiếc túi đựng tiền trên thắt lưng, lặng lẽ ra ngoài, một lúc sau mua một con cá về.

Cửu Vương gia kiêu kỳ, muốn ăn ngon, ta không cầu kỳ ăn gì, chỉ cần mỗi bữa ăn no là được nhưng dù ăn ngon hay ăn nhiều, đều phải dùng tiền nhưng Cửu Vương gia nói hắn và ta đều không được lộ mặt.

Vì vậy, gánh nặng kiếm tiền nuôi gia đình đều đổ lên vai cha nuôi.

Ông đã mất chức nhưng may mắn là ông viết chữ rất đẹp, vì vậy ông bày sạp ở đầu phố để viết chữ cho mọi người nhưng kiếm được quá ít tiền, vì vậy ông lại kiêm thêm một công việc rửa bát đĩa trong tửu lâu.

Cha nuôi thực sự là người tốt.

Ta không thể để cha nuôi vất vả một mình, vì vậy ta đã cày lại vài thửa ruộng cũ trong nhà, chuẩn bị trồng lúa mì.

Sau này nơi đây sẽ là nhà của chúng ta.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 3


Cuộc sống của ba người chúng ta khá ổn.

Ta có thể ăn no, Cửu Vương gia cũng có thể ăn thịt. Nhưng vì Cửu Vương gia sinh ra quá kiêu quý, nhiều người trong làng rất tò mò về hắn, luôn muốn hỏi thăm lai lịch của hắn.

Nhưng Cửu Vương gia không cho ta nói, ta vẫn luôn im lặng không tiết lộ một chữ nào.

Lâu dần mọi người cũng không hỏi nữa.

Ta rất bận, ruộng nhà đã cày xong, còn phải đi giúp nhà khác cày ruộng, vì ta khỏe nên mọi người đều muốn gọi ta đi giúp.

Nhưng Cửu Vương gia không hài lòng: "Ngươi mỗi ngày làm việc nhà mình, còn giúp người khác làm việc, ngươi không mệt sao?"

Ta lắc đầu: "Vương gia, chỉ cần ta ăn no, ta sẽ có sức lực vô tận."

Cửu Vương gia cười mỉa một tiếng: "Nếu dùng sức vào việc động não, ngươi sẽ không túng thiếu như vậy!"

Cửu Vương gia là người tốt nhưng hơi tính toán, hương thân phụ lão đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, ta giúp họ làm việc, họ sẽ cho ta rất nhiều đồ ăn, không phải làm không công.

Chúng ta mới trở về, hoa màu trên ruộng mới được trồng, nhờ mọi người giúp đỡ, chúng ta có thể tiết kiệm được một ít tiền, cha nuôi cũng nhàn hơn.

Hôm nay ta giúp nhà dì Mã khiêng củi, nhà dì Mã đông người, củi dùng cũng nhiều.

"Vẫn là Đại Chùy giỏi, một gánh củi này, nếu đổi thành mấy người nam nhân nhà ta, ít nhất cũng phải chia làm bốn năm chuyến, Đại Chùy một chuyến là khiêng hết về rồi."

Ta lau mồ hôi cười nói: "Sức của họ không bằng ta, sau này có việc gì cứ gọi ta."

Ta đặt củi vào sân nhà dì Mã, hai đứa con trai của bà mới dậy, nam nhân nhà bà ngồi xổm ở cửa ăn bánh bao thịt, ta cười chào hỏi: "Mã thúc, Mã đại ca, Mã nhị ca."

Họ đều rất khách sáo với ta.

Bánh bao thịt khá thơm.

Dì Mã múc một gáo nước mát đưa cho ta uống: "Cảm ơn Đại Chùy nhé, nhà không có gì ngon, không giữ cháu ăn cơm đâu. Ngày mai cháu nhớ đến giúp dì khiêng nước nhé, bể nước nhà dì cũng hết rồi."

Ta đồng ý nhưng vẫn muốn hỏi dì Mã, hai quả bí ngô đã hứa cho ta đâu?

Nhưng dì Mã vào bếp ăn cơm, ta cũng không tiện hỏi, lau mồ hôi định rời đi, vừa quay đầu đã thấy Cửu Vương gia đứng bên đường vẫy tay với ta, "Nhà họ có ba người nam nhân đều ở nhà nghỉ ngơi, gọi ngươi đi khiêng củi mà ngươi cũng đi?"

"Ta khỏe như trâu, nhà họ làm sao có ai khỏe bằng ta." Ta đáp, Cửu Vương gia cau mày, đột nhiên nắm lấy tay ta, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u trên đó: "Khỏe thì không thể bị thương à?"

Ta xoa xoa vết thương: "Làm việc bị thương là chuyện bình thường, không sao đâu."

"Ngu ngốc!" Cửu Vương gia lại hỏi ta: "Sáng nay ta nghe qua cửa sổ, bà ấy hứa cho ngươi hai quả bí ngô, sao không đưa cho ngươi?"

Ta có chút ngượng ngùng: "Có thể bà ấy quên rồi nhưng không sao, lần sau có thể bà ấy sẽ nhớ ra mà."

"Ngu c h ế t đi được." Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Đợi đó!"

Hắn xắn tay áo đi về phía nhà dì Mã, ta biết tính tình hắn không tốt, lát nữa cãi nhau thì thôi, hắn có thể cãi nhau với người khác nhưng nếu đánh nhau, hắn yếu đuối như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Nhưng ta vừa đi được hai bước, Cửu Vương gia quay đầu trừng mắt nhìn ta, ta không dám động đậy.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, Cửu Vương gia vào nhà dì Mã, không cãi nhau cũng không đánh nhau, một lúc sau, cả nhà bốn người dì Mã ôm bốn quả bí ngô lớn, theo hắn đi ra.

"Đại Chùy à, dì quên đưa bí ngô cho cháu, dì già lú lẫn rồi, giờ đưa về nhà cho cháu đây."

Ta nghe giọng dì Mã run rẩy, ba người nam nhân nhà bà đi cũng loạng choạng, ta hỏi nhỏ Cửu Vương gia: "Sao họ lại sợ thế?"

Cửu Vương gia nhàn nhạt: "Bình thường nhàn quá, chân không còn sức rồi."

Có lẽ vậy, dù sao Cửu Vương gia cũng yếu đuối, lại đẹp như vậy, thích hắn bảo vệ hắn còn không kịp, sao có người sợ hắn được.

Nhưng không biết vì sao, từ hôm đó, dì Mã đi ngang qua cửa nhà ta đều tránh đi, không chỉ nhà dì Mã, nhiều người trong làng cũng vậy.

Ta hỏi cha nuôi lý do, cha nuôi xoa xoa cánh tay, nhìn ta đầy ẩn ý,

"Con không nghĩ là Cửu Vương gia đánh họ sao?"

Ta không tin nổi: "Cha, Cửu Vương gia yếu đuối như vậy, sao có thể đánh người được."

Cha nuôi không nói gì, khom lưng đi vào bếp.

Cha nuôi tốt của ta, hình như ông già đi nhiều, ta phải cố gắng báo đáp ông.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 4


Cửu Vương gia chê cha nuôi kiếm tiền ít, thế là hôm nay hắn vẽ một bức tranh, đưa cho cha nuôi.

Ta nhìn chằm chằm bức tranh hồi lâu, ta muốn nói không đẹp nhưng lại sợ không biết xem hàng mà đắc tội Cửu Vương gia.

Tuy nhiên, con lợn trên tranh béo quá, nếu đây là lợn thật, g i ế t thịt ăn chắc chắn rất ngon.

Ta nuốt nước bọt, đã lâu rồi ta không được ăn giò heo.

Cửu Vương gia khinh thường liếc nhìn ta, sau đó nói với cha nuôi: "Mang đi bán, bán xong mua mười cái giò heo về."

Cha nuôi suýt ngã khỏi ghế: "Vương gia, ở cái trấn nhỏ này, người biết chữ đếm trên đầu ngón tay, e là không có ai thưởng thức được thứ tao nhã này đâu."

Nơi này rất hẻo lánh, cả trấn thậm chí còn không có một trường tư thục tử tế, mọi người có tiền đều mua thịt ăn, không thể mua tranh vừa không ấm áp lại không no bụng.

Ta thấy, Cửu Vương gia hơi ngây thơ.

"Bản vương nói có người mua thì sẽ có người mua, đi đi." Cửu Vương gia rất tự tin, cha nuôi đành cầm tranh đi.

Cha nuôi đi rồi, ta phải vào núi săn bắn, Cửu Vương gia đòi đi cùng, ta nói: "Vương gia, hôm nay ta chắc chắn phải bắt được một con thỏ rừng về cho ngài đổi món."

"Ồ, ta không thích ăn thỏ." Cửu Vương gia khoanh tay đi, mặc dù hắn mặc quần áo cũ nhưng vẫn đi như một vị vương gia.

Ta thấy một người như hắn, sao có thể tạo phản được, thế là ta hỏi hắn,

"Vương gia, tại sao ngài lại tạo phản?"

Cửu Vương gia lại liếc nhìn ta, phải làm sao đây, ta thấy hắn trợn mắt cũng rất đẹp, thế là nhìn thêm mấy lần.

"Bản vương lười tạo phản lắm đấy được không? Đương nhiên là có người hãm hại."

hắn nói, rồi xoa đầu ta: "Đại Chùy à, sớm muộn gì bản vương cũng sẽ được minh oan, đến lúc đó, ngươi chính là công thần lớn nhất."

Mắt ta sáng lên, dừng lại nhìn hắn: "Vậy hẳn Vương gia phải báo đáp ta chứ?"

Cửu Vương gia ho một tiếng, ngẩng cằm lên: "Ừm, bản vương có thể đồng ý với ngươi một điều kiện."

Ta rất phấn khích: "Điều kiện gì cũng được sao?"

Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Đương nhiên. Nhưng cũng đừng quá đáng, nếu ngươi muốn làm Cửu Vương phi, bản vương sẽ không đồng ý."

Ta ngắt lời hắn: "Cửu Vương phi hay Bát Vương phi gì đó không quan trọng."

Cửu Vương gia nhìn ta: "Không quan trọng?"

"Vương gia." ta dừng lại, nắm lấy cánh tay hắn: "Ngài ban cho ta một tiệm thịt đi, to thiệt là to vào nhé."

Cửu Vương gia nhìn ta, nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.

"Vậy ra, Cửu Vương phi không bằng một tiệm thịt?"

hắn chọc vào đầu ta: "Vương Đại Chùy, bản vương đã đánh giá thấp sự ngu ngốc của ngươi rồi."

Ta gãi đầu: "Yêu cầu quá đáng lắm sao? Vậy thì ngài khôi phục chức quan cho cha ta đi, rồi để ta về bên cạnh ông ấy, ta đã hứa sẽ phụng dưỡng ông ấy đến cuối đời."

"Ông ta còn lâu mới c h ế t."

"Vậy thì ta đợi ông ấy c h ế t."

Cửu Vương gia dường như không vui, lạnh lùng nhìn ta: "Đến lúc đó đừng hối hận, khóc lóc cầu xin ta." "Sẽ không đâu, Vương gia. Ta hành động ngay thẳng, không bao giờ cầu xin người khác."

"Ha, ngươi đúng là biết dùng từ, chắc là có học hành."

Cửu Vương gia phất tay áo quay về, ta hỏi ngài ấy còn đi săn không, thế mà ngài ấy lại bảo đi săn cái đầu ta.

"Đang yên đang lành sao lại chửi người?"

Ta đành gọi Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu, ca Cửu ca nhà ta không vào núi nữa rồi, hai chúng ta tự đi, đi nhanh về nhanh."

Nhị Ngưu chạy vội ra khỏi nhà, vác cung nhảy ra khỏi sân: "Đi thôi đi thôi, hôm nay không có kẻ kéo chân, chúng ta chắc chắn sẽ săn được nhiều thứ ngon."

Ta cười khúc khích: "Hôm nay ta chắc chắn phải b.ắ.n được một con gà rừng."

Nhị Ngưu không hiểu: "Không phải ngươi muốn b.ắ.n thỏ sao?"

Cửu Vương gia nói hắn không thích ăn thỏ, vậy thì ta b.ắ.n gà rừng, có đồ ngon thì hắn chắc chắn sẽ không tức giận, không chửi người nữa.

Ta định đi thì đột nhiên thấy gáy mình hơi lạnh, quay đầu lại nhìn, Cửu Vương gia đang nhìn ta chằm chằm.

Ta vác cung chạy mất.

Hôm nay ta thu hoạch rất lớn, bắt được cả một ổ gà rừng, đủ cho Vương gia ăn nửa tháng.

Ta và Nhị Ngưu chia chiến lợi phẩm ở sân nhà ta, Cửu Vương gia ngồi trong sân, vừa uống trà vừa nhìn chúng ta.

"Đại Chùy, nam nhân phải biết làm việc, biết làm việc mới có thể nuôi sống nữ nhân, cho họ cuộc sống tốt đẹp, khiến họ cam tâm trạng nguyện đi theo."

Nhị Ngưu vừa nói vừa liếc nhìn Cửu Vương gia,

"Không giống như một số người nam nhân, vai không thể khiêng, tay không thể xách, kiếm không ra tiền, tìm nữ nhân chỉ là hại nữ nhân!"

Cửu Vương gia nhàn nhã uống trà, đúng lúc này, cha nuôi về nhà, ông xách đầy tay đồ, vô cùng phấn khích nói với ta rằng bức tranh của Cửu Vương gia đã bán được một nghìn lượng.

Ta ngây người, cả đời này chưa từng thấy một nghìn lượng.

"Chỉ con lợn béo đó thôi mà bán được một nghìn lượng? Trời ơi, lợn thật cũng không bán được một nghìn lượng chứ." Ta kinh ngạc nói.

Nhị Ngưu đứng sững tại chỗ, nhìn đống chiến lợi phẩm trên mặt đất, lại nhìn chiếc túi mà cha nuôi đang cầm trên tay, mặt đỏ bừng. Cửu Vương gia liếc nhìn Nhị Ngưu, cười tủm tỉm nói: "Một nghìn lượng thôi mà, tranh của ta thì dù một vạn lượng cũng có người mua."

Nhị Ngưu cúi đầu buồn bã bỏ đi, ngay cả chiến lợi phẩm cũng không thèm lấy, ta gọi thế nào hắn cũng không trả lời.

Cửu Vương gia rất vui, sai ta tối nay làm hai con gà.

Ta cũng rất vui, không chỉ làm gà mà còn làm cả chân giò heo.

Tối đến, ta trải giấy cho Cửu Vương gia, mời hắn ngồi xuống, Cửu Vương gia hỏi ta muốn làm gì?

"Bức tranh con lợn của ngài giá trị như vậy, hay là tối nay ngài vẽ thêm vài bức đi, vẽ trâu chẳng hạn, một bức bán hai nghìn lượng, trước tiên vẽ một trăm bức."

Một trăm bức, một bức hai nghìn lượng... Ta không tính nổi, không dám tưởng tượng, nếu có nhiều tiền như vậy, ta sẽ vui biết bao.

Cửu Vương gia tỏ vẻ không vui, như thể ta coi hắn là kẻ ngốc.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 5


Liên tiếp ba ngày trời đổ tuyết lớn, cha nuôi không thể ra ngoài bán hàng, ba chúng ta đóng cửa ở nhà nghiên cứu đồ ăn.

Ta hầm chân giò, nấu đầu cá, làm bánh bao thịt, hấp mì, nấu canh gà, còn rót rượu cho cha nuôi.

Vương gia cũng hứng thú, thế là ta ngồi cùng, ba người uống hết bốn vò rượu.

Cha nuôi say rồi, kéo Cửu Vương gia than thở, nói rằng ông đã vất vả nuôi ta khôn lớn, ngày nào ông cũng không no bụng mà vẫn phải mua bánh bao về cho ta, còn nói ông đưa ta đến Vương phủ, chỉ muốn nịnh nọt Cửu Vương gia giúp ông thăng quan, dù làm quan lớn nửa năm rồi bị cách chức cũng được.

Cha nuôi nói ông đã hứa với người vợ quá cố, đời này chắc chắn sẽ kiếm cho bà chức danh cáo mệnh, nếu không kiếm được thì ông c h ế t cũng không có mặt mũi đi gặp bà.

Nói xong, cha nuôi ôm Vương gia khóc nức nở, còn nói Vương gia vô dụng, rõ ràng biết mình bị người ta hãm hại, cũng không tự chứng minh, cứ trốn trong cái hẻm núi này. Ta thấy Cửu Vương gia tức giận đến mặt mày xanh mét, vội vàng rót thêm cho cha nuôi hai bát rượu, ông mới hoàn toàn ngã đầu ngủ.

"Vương gia, ta cùng ngài nặn người tuyết nhé?"

Ta muốn dỗ dành Cửu Vương gia, đừng giận cha nuôi, Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Vương Đại Chùy, giữa ta và cha nuôi của ngươi, ngươi chọn một người đi!"

Ta cúi đầu không dám trả lời hắn, sợ hắn lại tức giận.

Cha nuôi nuôi ta năm năm, ta đã ăn rất nhiều bữa cơm của ông nhưng ta chỉ ăn một bữa cơm ở Vương phủ, ân tình của một bữa cơm này không thể sánh bằng năm năm.

Cửu Vương gia vẫn tức giận, hất ghế đi ra ngoài: "Nặn người tuyết gì chứ, đánh trận tuyết!"

Ta thích đánh trận tuyết nhất.

Cửu Vương gia ném quả cầu tuyết vào ta, ta nhường hắn ba quả, sau đó ném vào đầu hắn một quả to, Cửu Vương gia ôm trán đứng trong tuyết mắng ta,

"Vương Đại Chùy, ba ngày nay ta sẽ không nói chuyện với ngươi đâu."

Cửu Vương gia thực sự không để ý đến ta nữa, hơn nữa hắn còn trở nên bí ẩn, thường xuyên một mình lén lút đi ra ngoài, cũng không cho ta đi theo.

Cha nuôi nói: "Hình như ta nghe nói Thánh thượng bị bệnh, không biết là thật sự bị bệnh hay là dụ Cửu Vương gia về."

Cha nuôi không chắc chắn, cũng không dám khuyên Cửu Vương gia.

"Dù sao trong triều còn có Văn Quốc công, Thánh thượng tin Cửu Vương gia, Văn Quốc công cũng sẽ không chịu ngồi yên."

Văn Quốc công là ông ngoại của đối thủ tranh ngôi hoàng đế với Cửu Vương gia, hình như là một gian thần.

Hôm đó, ta đang quét tuyết trong sân, Cửu Vương gia đang tắm trong phòng, cha nuôi ngồi trước bàn đếm mười đồng tiền ông kiếm được hôm nay, vừa đếm vừa lẩm bẩm, ta nói,

"Cha, cha viết chữ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm quan đấy."

Cha nuôi cũng không để ý đến ta.

Ta đang định giải thích, bỗng thấy trong rừng cây đối diện có ánh sáng lạnh lóe lên, nhìn kỹ hơn thì thấy trong rừng có khá nhiều người đang núp.

"Không ổn!" Ta vứt chổi, chạy vào phòng: "Cha, quân truy đuổi đến rồi, chạy thôi!"

Cha nuôi sợ đến run tay, làm rơi mất ba đồng tiền, ông do dự không biết có nên nhặt không, ta đã xông vào phòng Cửu Vương gia: "Vương gia, quân truy đuổi đến rồi!" Cửu Vương gia đang ngâm mình trong bồn tắm, nghe vậy liền quát: "Cút ra ngoài!"

"Bọn họ sẽ không nghe lời ngài mà ra ngoài đâu!"

"Bản vương bảo ngươi cút ra ngoài!"

"Không kịp rồi, Vương gia!"

Ta cầm lấy chăn, kéo Cửu Vương gia ra khỏi bồn nước, quấn chặt hắn lại rồi vác trên vai chạy ra ngoài.

Những người trong rừng cây đối diện thấy chúng ta, lập tức xông ra khỏi rừng.

"Đứng lại, đứng lại!" Họ hét lớn.

Bọn họ có tới hai mươi người, người nào cũng cầm đao kiếm, hung dữ như quỷ.

"Chạy!"

Ta cầm lấy xẻng, vung lên vun vút, những người đó không thể đến gần.

Mùa đông trời tối sớm, ta và cha nuôi chạy trên tuyết, những người đó đuổi theo sát nút, cứ thế này thì không ổn, ta giao Vương gia cho cha nuôi, quyết định quay lại đối mặt với bọn họ.

Những thị vệ đó võ công không tệ nhưng ta có sức khỏe, sau khi ta bẻ gãy tay của hai người, bọn họ cuối cùng cũng sợ hãi.

Ngay khi ta nghĩ rằng mình phải tiếp tục chiến đấu ác liệt thì nghe thấy Cửu Vương gia hét lên: "Cút hết cho bản vương!"

Những người đó đều chạy mất, Cửu Vương gia quả nhiên lợi hại, uy lực vẫn còn.

Ta lại vác Cửu Vương gia lên: "Nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu, đi thôi!"

"Vương Đại Chùy!" Cửu Vương gia hét lên: "Quay lại!"

"Vương gia đừng hét, bọn họ sẽ nghe thấy."

Vương gia có vẻ rất tức giận, ta hiểu tâm trạng của hắn, dù sao cũng bị cha và ca ca truy sát, ai mà vui vẻ cho được.

Nhưng hắn thực sự quá ồn ào, vì vậy ta đã đánh hắn bất tỉnh.

Đêm đó, ta vác Cửu Vương gia trên lưng cha nuôi, chạy đêm tám mươi dặm. (Bả vác cả ông cha lẫn ông cửu luôn????????, cười thí mẹ luôn)

Hoàn toàn thoát khỏi quân truy đuổi, trốn vào hang động sâu trong núi.

Ta lôi đầu Cửu Vương gia ra khỏi chăn, mặt mày hắn xanh mét nhìn ta, ta vỗ về hắn,

"Vương gia yên tâm, chỉ cần có Vương Đại Chùy ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại ngài."

Giọng Cửu Vương gia khàn khàn, vẻ mặt đau khổ,

"Vương Đại Chùy, trong ba canh giờ này, ngươi có nghĩ rằng những người vừa rồi có thể không phải là quân truy đuổi không?"
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 6


Hóa ra những người đó không phải là quân truy đuổi, mà là thị vệ của Cửu Vương gia, núp trong bóng tối bảo vệ hắn.

"Ngài không nói, làm sao ta biết được." Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Bản vương là không nói hay không có cơ hội nói?"

Hắn đang nói đến chuyện ta đánh hắn bất tỉnh.

Cửu Vương gia rất tức giận, ta phải mất rất nhiều công sức mới dỗ dành được hắn.

Ta ra ngoài tìm lá cây để đan quần áo cho Vương gia, khi quay lại, Vương gia đã mặc áo bông của cha nuôi, ta rất ngạc nhiên, Cửu Vương gia nói là cha nuôi nhất quyết cởi áo cho hắn mặc.

"Cha, cha thật tốt bụng." Ta cảm động nhìn cha.

Cha nuôi cười hiền từ với ta: "Đúng, đúng vậy, cha vẫn luôn rất tốt bụng."

Chúng ta trốn trong hang động nửa ngày thì thị vệ của Cửu Vương gia tìm đến, mang theo quần áo cho hắn, ta rất vui mừng, vội vàng lấy quần áo cho hắn mặc.

"Vương gia." ta đứng ở cửa hang canh gác cho Cửu Vương gia, nịnh nọt nói: "Ngài có cần ta giúp không?"

Cửu Vương gia nói: "Vương Đại Chùy, ngươi có từng nghĩ rằng, người bản vương phòng chính là ngươi không?"

Ta vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.

Ta có gì đáng để phòng chứ, ta cũng không thể làm hại hắn được.

Cha nuôi hắt hơi, xoa xoa tay hỏi chúng ta khi nào về, ba đồng tiền của ông rơi xuống đất mà không nhặt, còn lúc đi thì không đóng cửa, ông thấy như vậy không an toàn.

Vương gia từ chối cha nuôi, vì không thể về thôn Từ gia được nữa.

Ta và cha nuôi nhìn nhau.

Cha nuôi hỏi Cửu Vương gia: "Nghe đồn trong kinh rằng long thể Thánh thượng bất an, Vương gia thực sự không muốn về thăm sao? Luôn trốn tránh như thế này, đến bao giờ mới là hồi kết?"

Cửu Vương gia liếc nhìn cha nuôi: "Từ đại nhân, ngài đã nghĩ kỹ chưa, bây giờ về không những không được thăng chức, mà còn có thể mất đầu."

Cha nuôi nhếch mép, xoa xoa tay ngồi xổm ở cửa.

Ta thở dài, cảm thấy Cửu Vương gia thực ra có chút đáng thương, có nhà không về được, còn bị chính cha mình oan uổng.

Đương kim Thánh thượng hình như có khá nhiều con trai nhưng đều đấu đá lẫn nhau, đã c h ế t khá nhiều, hiện chỉ còn lại Cửu Vương gia và Bát Vương gia.

Bát Vương gia là con của Thục phi, còn mẹ của Cửu Vương gia là tiên hoàng hậu họ Thái.

Cha nuôi nói Thánh thượng và Thái hoàng hậu là thanh mai trúc mã.

Khi tiên đế còn sống, bốn hoàng tử vì ngôi vị cũng đánh nhau loạn xạ, nhà ngoại của tiên hoàng hậu là phủ An quốc công đã chọn giúp Thánh thượng trong số ba hoàng tử.

Nghe nói những năm đó, ca ca và đệ đệ của Thái hoàng hậu đều c h ế t. Tóm lại, họ đã trả giá rất nhiều, cuối cùng mới giúp Thánh thượng lên ngôi.

Khi Thánh thượng đăng cơ đã chủ động nói với Thái hoàng hậu, trong vòng mười năm sẽ không nạp người khác vào hậu cung, đợi đến khi con của Thái hoàng hậu lớn lên, ông ta sẽ mở rộng hậu cung.

Nhưng rất tiếc, Thái hoàng hậu liên tiếp sinh hai đứa con đều c h ế t.

Vì vậy, Thánh thượng không đợi được nữa, đến năm thứ ba ông ta tuyên bố không nạp thiếp thì lập tức nạp mười một phi tần, còn sinh con liên tục nhưng đáng tiếc là những đứa trẻ đó cũng không sống được bao lâu.

Chưa đầy hai năm sau, Văn quốc công tố cáo cha của Thái hoàng hậu là An quốc công thông đồng với giặc phản quốc, Thánh thượng thực sự g i ế t c h ế t nhạc phụ của mình, còn g i ế t cả đứa cháu trai duy nhất của nhạc phụ, cắt đứt hương hỏa của ông ấy.

Thái hoàng hậu tức giận vô cùng, cãi nhau một trận lớn với hoàng đế, nghe nói hôm đó bà đã treo cổ nhưng được người cứu, chính là ngày hôm đó thái y phát hiện bà lại có thai.

Thái hoàng hậu chín tháng không ra khỏi cửa, cuối cùng sinh ra Cửu Vương gia, khi Cửu Vương gia lên mười tuổi, Thái hoàng hậu đột nhiên qua đời.

Sau khi Thái hoàng hậu qua đời, Cửu Vương gia yêu cầu ra cung tự lập, sau khi ra ngoài, hắn không vào cung cũng không gặp Thánh thượng nữa, cha nuôi nghi ngờ, Thái hoàng hậu ngày nào cũng nói với Cửu Vương gia, chắc chắn phải báo thù cho ông ngoại.

Văn quốc công hãm hại An quốc công nhưng Thánh thượng tin kẻ gian thần g i ế t trung thần, Cửu Vương gia ước chừng không chỉ hận Văn quốc công, mà còn hận Thánh thượng.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 7


Để Cửu Vương gia yên tâm, ta bóp nát lò sưởi của hắn ngay trước mặt hắn, hung dữ nói:

"Sau này ai bắt nạt ngài, đầu của hắn sẽ giống như lò sưởi này!"

"Lò sưởi của bản vương!" Cửu Vương gia nhìn lò sưởi, lại nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Vương Đại Chùy, ta lạnh!"

Ta hơi ngượng ngùng, nắm tay hắn đặt vào trong lòng ta: "Ta giúp ngài sưởi ấm."

Cửu Vương gia như bị bỏng, nhanh chóng rụt tay lại, mặt đỏ bừng:

"Vương Đại Chùy, ngươi... ngươi..."

Ta tự hào vỗ ngực: "Lòng ta ấm hơn lò sưởi, đừng ngại, cứ đến đây sưởi ấm bất cứ lúc nào."

Cửu Vương gia quay lưng đi th* d*c, xem ra là thực sự tức giận.

Buổi chiều, Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta:

"Khi ngươi bị cha ngươi bán đi, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười tuổi!" Ta nhớ rất rõ, đó cũng là một mùa đông, ta đi chân đất đứng trên tuyết, ngón chân sắp đóng băng.

Cha ta cầm tiền của cha nuôi đưa cho rồi lập tức bỏ đi.

Từ lúc ông ta rời khỏi ta đến khi vào nhà, ông ta đã đi tổng cộng sáu mươi bảy bước, trong sáu mươi bảy bước đó, ông ta không hề quay đầu nhìn ta lấy một lần.

Còn mẹ ta thì đang nấu cơm trong bếp, bà biết chiều nay cha nuôi sẽ mang tiền đến mua ta nên bà đã lấy miếng thịt muối duy nhất trong nhà ra hầm với măng. Mùi thịt trong nhà thơm phức, đến giờ ta vẫn không biết thịt muối hầm măng có vị như thế nào.

Cha nuôi nói không ngon, ta cũng nghĩ vậy, chắc chắn là không ngon. "Ngươi không hận cha ngươi sao?" Cửu Vương gia hỏi ta.

"Hận chứ."

Ta bóp nát một hòn đá: "Lúc đó ta tức muốn c h ế t, muốn quay về đập vỡ nồi của ông ta nhưng lại sợ dọa chạy cha nuôi, như vậy thì thật sự không còn ai muốn ta nữa."

Cửu Vương gia bật cười: "Nên đập."

"Vâng vâng, nghĩ lại bao nhiêu năm nay ta thấy hối hận lắm."

"Nhưng mà, Vương gia, ta có một suy nghĩ rất có lý, ngài có muốn nghe không?"

Cửu Vương gia ra hiệu cho ta nói.

"Ta thấy, trên đời này không có ai đối xử tốt với ai mà không mong được đền đáp, cho nên không sao cả, mọi người đều hòa nhau cả thôi."

Cửu Vương gia đột nhiên hỏi ta: "Vậy ngươi đối xử tốt với ta thì sao?"

"Có chứ." ta hơi ngượng ngùng: "Ta muốn ăn no, Cửu Vương gia, ngài có thể cho ta ăn no không?"

Cửu Vương gia phì cười: "Được! Cả đời này bản vương sẽ không để ngươi đói bụng."

Ta đứng phắt dậy, xoa xoa tay đi đi lại lại: "Vương gia đối xử với ta tốt như vậy, ta chắc chắn sẽ giúp ngài báo thù."

Cửu Vương gia sửng sốt: "Ngươi báo thù thế nào?"

Ta cõng hắn đi: "Chúng ta tìm một nơi không ai tìm thấy trước, rồi từ từ bàn bạc."

"Bản vương biết đi, đừng có động một tí là cõng."

"Vương gia đi chậm quá, chậm chạp." Ta nói, vừa nói vừa giơ một tay ra kéo cha nuôi: "Cha, lên đây!"
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 8


Ta đưa Cửu Vương gia và cha nuôi đến núi Đồ Ngưu.

Cửu Vương gia nhìn thấy ba chữ lớn viết trên đó thì sắc mặt không được đẹp lắm.

"Trại Hắc Phong?"

Cha nuôi lo lắng: "Nơi này trông không giống nơi đàng hoàng cho lắm."

Ta cười bí ẩn, nói với cha nuôi: "Một lát nữa sẽ cho cha một bất ngờ lớn."

Ta vừa dứt lời, một người từ trong Trại Hắc Phong chạy ra, cha nuôi nhìn thấy người đó thì sắc mặt đại biến, thốt lên: "Cướp!"

Sắc mặt Cửu Vương gia càng khó coi hơn.

"Đại ca!" Mã Triều Hà chạy về phía chúng ta, ôm chầm lấy ta: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, chúng ta nhớ ngươi muốn c h ế t."

Một năm trước, cha nuôi về quê, Mã Triều Hà chặn đường cướp bóc, đánh bị thương cha nuôi, nửa tháng sau ta cầm theo lưu tinh chùy, một mình xông vào sào huyệt của bọn cướp, đánh cho Mã Triều Hà lăn lộn dưới đất.

Mã Triều Hà nhận thua, còn kéo ta kết nghĩa huynh đệ, gọi ta là đại ca.

Mã Triều Hà còn nói, ta chính là đại đương gia của núi Đồ Ngưu.

Cửu Vương gia đẩy Mã Triều Hà đang kích động ra: "Ta là chồng nàng ấy, ngươi là ai?"

Mã Triều Hà vốn đang cười, nghe vậy sắc mặt liền chùng xuống, đặt tay lên vai Cửu Vương gia: "Ta là ca ca kết nghĩa của nàng ấy, đã chính thức kết nghĩa huynh đệ." Cửu Vương gia nắm lấy tay Mã Triều Hà, cười tươi rất khách sáo: "Ồ, hóa ra là ca ca kết nghĩa."

Hai người đứng im không nhúc nhích, nhìn nhau.

"Xem ra hai người đều rất thích đối phương." Thấy hai người họ có vẻ như hận đã gặp nhau quá muộn, ta rất vui mừng: "Hay là ba người chúng ta kết nghĩa lại một lần nữa!"

Ta vừa dứt lời, không hiểu sao Mã Triều Hà lại lùi lại mấy bước, quỳ phịch xuống đất, mồ hôi đầy đầu.

"Gấp vậy sao?" Ta vội tiến lên quỳ bên cạnh hắn, rồi vẫy tay về phía Cửu Vương gia: "Vương gia mau đến đây, Mã đại ca không đợi được nữa rồi."

Cửu Vương gia đứng im không nhúc nhích.

Mã Triều Hà liếc nhìn ta, mắt trợn trắng lên, kích động ngất đi.

Mã Triều Hà đến tối mới tỉnh lại, hắn nói với ta rằng Cửu Vương gia đã đánh hắn ngất đi.

Ta lại không phải mù, Cửu Vương gia thậm chí còn không động thủ: "Cửu gia đi còn loạng choạng, mà ngươi cao to như vậy, làm sao hắn đánh lại ngươi được, ngươi lợi hại lắm mà!"

Khóe miệng Mã Triều Hà giật giật: "Đại ca, ngươi thật sự thấy ta lợi hại sao?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, làm người phải tự tin."

Lần trước hắn bị ta dùng đại chùy đập ba bốn lần mà vẫn có thể đứng dậy, ta nghĩ trên đời này không có người thứ hai có thể làm được.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 9


Mã Triều Hà nắm lấy tay ta: "Đại ca!"

Chúng ta ở lại Trại Hắc Phong, nơi đây núi cao nhìn xa, hơn nữa người cũng đông, lúc đánh nhau khí thế rất lớn.

Hơn nữa, ở đây ngày nào cũng có đánh nhau, đặc biệt là sau khi ta đến, Mã Triều Hà muốn mở rộng địa bàn, ngày nào cũng hẹn người đánh nhau: "Đại ca, hôm nay chúng ta chắc chắn phải g i ế t c h ế t bọn chúng, chiếm lấy địa bàn của chúng."

Ta gật đầu: "Yên tâm, lưu tinh chùy ngươi mới rèn cho ta dùng rất tốt, một chùy có thể đập c h ế t mười tên."

Ta và Mã Triều Hà liên thủ, quả thực là vô địch thiên hạ, toàn bộ huynh đệ trong Trại Hắc Phong đều tin phục ta.

Dẫn theo đàn em đi đánh nhau, thật vui biết bao.

Nhưng ta cũng có lúc bị thương, hôm đó đánh trại Mã Vương bị đối phương tập kích, vai sau trúng một mũi tên, khi Cửu Vương gia và cha nuôi đến, ta vẫn còn chống đỡ được:

"Không sao, ngựa cũng có lúc mất móng."

Cửu Vương gia mặt mày u ám hỏi: "Ai b.ắ.n tên?"

Bên kia có một người đứng ra, vẻ mặt ngốc nghếch dám làm dám chịu: "Ta thì sao?" Cửu Vương gia rút kiếm, chậm rãi đi tới, ta đứng dậy định ngăn cản hắn: "Đừng, ngươi đánh không lại bọn họ đâu."

Ta chưa nói hết câu thì đã ngất đi.

Tỉnh lại, Mã Triều Hà mang khuôn mặt sưng như đầu heo quỳ trước mặt ta, khóc lóc nói: "Đại ca, sau này chúng ta không đánh nhau nữa!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Mặt ngươi sao vậy, ai đánh?"

Mã Triều Hà ánh mắt long lanh ngập nước, vô cùng tủi thân: "Cửu... không sao, không đau đâu. Đại ca... huhuhu..." Tiếng khóc của hắn ồm ồm, ta an ủi mãi mà hắn vẫn khóc, ta không nghĩ ra được hắn đã chịu ấm ức lớn đến mức nào.

Ngay lúc này, Cửu Vương gia xuất hiện ở cửa, khoanh tay ho một tiếng, tiếng khóc của Mã Triều Hà đột nhiên dừng lại, đứng phắt dậy,

"Đại ca, thương thế của ngươi chưa lành, nghỉ ngơi cho khỏe, ta không làm phiền ngươi nữa."

Mã Triều Hà đi rất nhanh.

Ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn: "ta vừa dỗ dành mãi mà hắn vẫn không ngừng khóc, ngài vừa xuất hiện hắn đã không khóc nữa, thật kỳ lạ."

Cửu Vương gia ngồi xuống bên cạnh ta: "Khóc mệt rồi thì phải nghỉ thôi, ngươi thế nào rồi, có đau không?"

Ta lắc đầu, hỏi hắn có bị thương không.

"Ta lại không đánh nhau, sao có thể bị thương được."

Sau này ta mới biết, chiều hôm đó, ba sơn trại còn lại đều đã quy phục, ngày thứ hai sau khi ta khỏi bệnh, những người đứng đầu các sơn trại đó đã chạy đến núi Đồ Ngưu để dập đầu với ta.

Ta nhìn đàn em đầy núi, không dám tin.

Ta vậy mà đột nhiên có được mấy nghìn đàn em.

Ta hỏi họ tại sao lại nguyện ý quy phục núi Đồ Ngưu và gọi ta là đại ca, họ nói vì lưu tinh chùy của ta lợi hại.

"Đúng là vậy, lưu tinh chùy của ta quả thực lợi hại!"
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 10


Cửu Vương gia bị cảm lạnh, ta vào núi săn chút thú rừng để bồi bổ cho Cửu Vương gia.

Đàn em không cho ta động thủ, một canh giờ sau, chim muông thú chạy đầy sân, ta thấy có đàn em cũng tốt. Nếu không có họ, ta phải tự mình đi săn nhưng Cửu Vương gia sau khi bị bệnh lại càng yếu đuối hơn, không thể rời xa người.

Cửu Vương gia ăn cơm uống canh đều phải đợi ta đút, ta khuyên hắn xuống đất đi lại một chút, hắn cứ nằm im không chịu, cũng không cho ta ra ngoài.

"Còn chỗ nào đau không? Tay có đau không?" Ta hỏi hắn.

"Đau." Cửu Vương gia nói.

Ta xoa bóp toàn thân cho hắn, xoa bóp một lúc thì người hắn nóng hơn.

Cửu Vương gia lại hỏi ta câu hỏi đó, hắn và cha nuôi ta, ta chọn ai.

"Không thể chọn cả hai người sao? Ông ấy là cha ta, chỉ cần ông ấy chưa c h ế t, ta không thể bỏ mặc ông ấy được. Đợi đến khi cha ta c h ế t, ta chắc chắn chỉ chọn ngươi."

Biểu cảm của Cửu Vương gia hẳn là được an ủi.

Kinh thành có người gửi thư cho Cửu Vương gia, nói Văn Quốc công vì tội tham ô hối lộ đã bị bắt, Cửu Vương gia định về kinh một chuyến.

Hắn nói hắn sẽ tự về, để ta và cha nuôi ở lại núi Đồ Ngưu.

Ta không hiểu lắm, tại sao hắn không cho ta đi, ta còn có thể bảo vệ hắn, cha nuôi nói, kinh thành có thể tình hình không ổn định, Cửu Vương gia sợ ta về kinh sẽ gặp nguy hiểm.

"Ta đi có thể bảo vệ hắn!" Cha nuôi chọc vào đầu ta: "Đồ ngốc, con và Vương gia, cuối cùng là con bảo vệ hắn, hay hắn bảo vệ con, con không biết sao?"

Ta lắc đầu: "Không biết."

Cha nuôi nói ta người ngốc có phúc của người ngốc, bây giờ chỉ cầu nguyện Cửu Vương gia về kinh thành mọi chuyện thuận lợi, ta không muốn làm quả phụ.

Cửu Vương gia đi được nửa tháng thì gửi thư cho ta, nói hắn ở kinh thành mọi chuyện đều tốt, bảo ta đừng lo lắng.

Nhưng hắn vẫn không cho ta và cha nuôi về kinh. Truyện Lịch Sử

Ngày ba mươi Tết, cả trại chúng ta bận rộn đón năm mới, ta ở trong bếp cùng mọi người gói sủi cảo, đột nhiên có người xông vào hậu trù,

"Không xong rồi, triều đình đến rồi."

Ta và Mã Triều Hà dẫn người xuống núi, binh mã triều đình đến không nhiều nhưng khí thế lại rất mạnh, tướng lĩnh cầm đầu nhìn chằm chằm ta nói: "Giao Vương Đại Chùy ra, những người khác giải tán tại chỗ, chúng ta sẽ không làm khó. Nếu không giao, bổn tướng sẽ lập tức dẫn binh, đánh tan Trại Hắc Phong các ngươi."

Ta không hiểu tại sao bọn họ lại muốn bắt ta nhưng cha nuôi lại sắc mặt đại biến, che chở ta ở phía sau, chắp tay hỏi,

"Có thể xin quân gia cho biết, tại sao lại muốn bắt tiểu nữ? Tiểu nữ vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng..."

Đối phương cắt ngang lời cha nuôi, cười lạnh nói: "Chuyện này chúng ta không biết, người trên phân phó, theo chúng ta đi là được."

Mã Triều Hà và cha nuôi đều không đồng ý nhưng ta thấy có thể không đánh nhau thì không đánh, huống hồ đối phương có hai vạn người, chúng ta không phải đối thủ của họ.

"Được, ta đi với các ngươi."
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 11


Ta bị đưa đến kinh thành, nhốt trong một căn nhà nhỏ, mỗi ngày đều có người đến đưa cơm.

Ta nói chuyện với họ, họ đều không trả lời ta.

Sáu ngày sau, ta cách bức tường đột nhiên nghe thấy bên ngoài tường có người đang bàn luận về Cửu Vương gia: "Hoàng thượng quả là minh quân, lúc g i ế t Văn Quốc công, không hề do dự. Bây giờ Bát Vương gia cũng bị giam vào Tông Nhân phủ, ngôi Thái tử chắc chắn là của Cửu Vương gia rồi."

"Hoàng thượng vẫn luôn là minh quân mà, ngươi xem từ khi đăng cơ đến nay, có chuyện nào không phải là xử lý triệt để, không chút do dự đâu."

"Đi đi đi, ăn mày ở đâu ra, cút xa một chút, nếu không lão tử lập tức c.h.é.m c h ế t ngươi."

"Gần đây không biết sao, ăn mày ở đâu cũng có, như quỷ c h ế t chóc, từ dưới đất chui lên, phiền c h ế t đi được!"

Ta rất vui, Cửu Vương gia không những báo được thù, còn sắp làm Thái tử rồi.

Ta niệm một câu A Di Đà Phật, thật lòng vui mừng thay hắn.

"Không đúng rồi." ta suy nghĩ: "Văn Quốc công đã c h ế t, vậy thì ai nhốt ta ở đây?"

Đêm hôm đó, ta nằm mơ, mơ thấy Cửu Vương gia bị người g i ế t c h ế t, toàn thân đầy máu, mà ta không nhìn rõ người g i ế t hắn, ta muốn xông tới cứu hắn nhưng lại không thể cử động.

Ta từ trong mơ tỉnh lại, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

"Bất kể là ai nhốt ta, ta cũng phải đi gặp Cửu Vương gia!"

Ta tìm hướng chạy trốn thích hợp nhất, đập đổ bức tường xông ra ngoài, những tên lính canh trở tay không kịp, đến khi phản ứng lại thì ta đã chạy được nửa phố.

Ta chạy rất nhanh, bọn họ căn bản đuổi không kịp. Ta không có chỗ nào để đi, chạy thẳng đến phủ Cửu Vương gia, không ngờ ta lại trúng bẫy, bị bắt.

Những người này không biết đã sớm mai phục trong phủ Cửu Vương gia chờ bắt thỏ, hay là tính toán chuẩn xác ta sẽ đến đây, tóm lại ta lại bị bắt.

Lần này bọn họ không khách sáo như trước, bọn họ trói ta vào cây, mấy người canh giữ ta.

"Các ngươi cuối cùng là ai, tại sao lại bắt ta, ta muốn gặp Cửu Vương gia!"

Những người đó cười ta ngốc, không chịu nói thêm lời nào.

Ta đói đến mức bụng dán vào lưng, bọn họ cũng không cho ta ăn, nửa đêm ta mơ màng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn khiến trời đất rung rẩy.

Ngay sau đó, tên thị vệ canh giữ ta hỏi: "Có chuyện gì vậy, đánh nhau ở đâu thế?"

"Các ngươi xem, có phải phía bắc bị cháy không?"

"Phía bắc gì chứ, đó là hoàng cung!"

Vài tên thị vệ hoảng hốt, muốn đi nhưng không thể đi, để một người trong số đó trèo lên mái nhà xem cho rõ nhưng người đó vừa lên mái nhà thì bị một mũi tên b.ắ.n trúng, ngã bịch xuống đất c h ế t tươi.

"Mẹ kiếp, là ai, cút ra đây!"

"Đại ca!" Đột nhiên, bên ngoài sân có người gọi ta: "Ngươi ở trong thì lên tiếng!"

Là Mã Triều Hà!

Ta phấn khích hét lên: "Ta ở đây, ta ở đây!" Mã Triều Hà đến cứu ta rồi, ta còn chờ gì nữa, lập tức dùng sức nhổ cả gốc cây lên, ôm cây quét ngang quét dọc, những tên thị vệ bị ta đánh cho ngã trái ngã phải.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 12


Mã Triều Hà dẫn theo huynh đệ xông vào, hắn thấy ta ôm cây đánh nhau, vẻ mặt kinh ngạc,

"Cái binh khí này, chỉ có đại ca ngươi mới dùng được."

"Có mang theo đồ ăn không?" Ta vứt cây đi: "Ta đói c h ế t mất."

"Mang rồi mang rồi, Vương gia nói ngươi sợ đói, mỗi người chúng ta đều mang theo bánh nóng." Mã Triều Hà đưa bánh cho ta.

Ta nhét bánh vào miệng, mới phát hiện Mã Triều Hà ăn mặc rách rưới: "Ngươi làm gì vậy, giống như ăn mày vậy?"

"Đừng nhắc nữa, nửa tháng nay chúng ta sống quá k*ch th*ch rồi. Chờ lát nữa làm xong chuyện lớn, ta sẽ kể cho ngươi nghe."

Ta ăn no, theo Mã Triều Hà ra phố, trên phố có rất nhiều người, đông đúc như đang đi chợ.

"Sao lại náo nhiệt thế này, có phải múa lân không?"

Ta phát hiện, trong số những người này không chỉ có huynh đệ Trại Hắc Phong, còn có huynh đệ trong quân doanh, tất cả chúng ta tập hợp lại, cùng nhau tấn công hoàng cung.

Đến khi dùng cây gỗ lớn đ.â.m vào cửa cung, ta mới phản ứng lại,

"Chúng ta đang làm gì vậy?"

"Bức cung chứ còn gì!" Mã Triều Hà phấn khích đến đỏ cả mặt, ta cũng rất phấn khích, vào hoàng cung là có thể gặp Cửu Vương gia rồi.

Ta xắn tay áo, vẫy tay: "Tất cả tránh ra cho ta!" Có ta ở đây, những cánh cửa sắt này không thành vấn đề.

Chúng ta xông vào hoàng cung, trong cung khắp nơi đều là người đánh nhau, m.á.u chảy thành sông, ta tìm Cửu Vương gia khắp nơi.

"Hắn không biết võ công, hắn chắc chắn sợ lắm."

Ta tìm một tên nội thị dẫn đường, chạy thẳng đến Càn Tâm cung của Hoàng thượng, từ xa, ta thấy một người dùng khinh công bay qua bức tường cung, kiếm hoa tung hoành g i ế t người vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Ta ngây người, nuốt nước miếng hét lên: "Cửu, Cửu Vương gia, là ngài sao?"

Cửu Vương gia thấy ta, lập tức thu kiếm bay về phía ta: "Đại Chùy!"

"Vương gia, ngài..." Ta nhìn thanh kiếm trong tay hắn, lại nhìn hắn: "Ngài biết võ công à."

Cửu Vương gia chỉ vào những người phía sau: "Ngươi không ở đây, ta rất sợ, bọn họ bắt nạt ta."

Ta nắm chặt búa sắt, kéo Cửu Vương gia ra sau lưng, giận dữ nói: "Ngài yên tâm, ta đã nói sẽ bảo vệ ngài thì chắc chắn sẽ bảo vệ ngài."

Ta xông lên, Cửu Vương gia theo sau ta, một lúc sau đã đánh bại tất cả mọi người. "Vẫn là ngươi lợi hại, nếu không có ngươi, hôm nay ta chắc chắn không sống nổi."

Cửu Vương gia ôm ta: "Dạo này ngươi gầy đi rồi, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đi ăn đồ ngon."

Ta muốn ăn thịt, đã lâu rồi không được ăn thịt tử tế.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 13


Ta rất vui, ta thực sự đã gặp được Hoàng thượng.

Tiếc là cha nuôi không ở đây, nếu không ông chắc chắn cũng rất vui, bởi vì ông luôn muốn gặp Hoàng thượng.

Nhưng Cửu Vương gia gặp Hoàng thượng lại không vui, bọn họ đang cãi nhau, Hoàng thượng chỉ vào Cửu Vương gia mắng rất khó nghe.

Ông ta nói Cửu Vương gia bất hiếu, nói Cửu Vương gia là súc sinh.

Cửu Vương gia hỏi Hoàng thượng có phải ông ta ngầm cho phép Văn Quốc công đầu độc Thái hậu hay không.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, dùng chén trà đập vỡ đầu Cửu Vương gia, ông ta nói Thái hậu và gia đình tham công vô ích, thật không biết xấu hổ, g i ế t bọn họ cũng là vì hoàng quyền, đáng g i ế t.

Ta không hiểu nhưng thấy tướng mạo của Hoàng thượng không tốt lắm, mũi nhọn miệng khỉ hung thần ác sát, trông giống như muốn g i ế t Cửu Vương gia vậy.

Người cha này không được, còn tệ hơn cả cha ta. Cửu Vương gia rất đau lòng, hắn hỏi Hoàng thượng, An Quốc công và Thái hậu đã làm gì mà khiến ông ta phải g i ế t bằng được.

Hoàng thượng la hét mãi mà không nói ra được, còn nói ông ta là quân chủ, quân muốn thần c h ế t, thần phải lập tức c h ế t.

Ta thấy Hoàng thượng là người xấu, g i ế t người không có lý do, mạng của người khác cũng là mạng mà.

Cửu Vương gia lại hỏi Hoàng thượng, hai đứa con đã c h ế t của Thái hậu, hai người ca ca của hắn có phải do Hoàng thượng g i ế t không, còn cái c h ế t của Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử có phải là do tay ông ta làm không.

Hoàng thượng nói: "Thì sao chứ, một ngày ta chưa c h ế t, thiên hạ này là của ta, không ai được phép cướp đồ của ta, dù là con trai ruột cũng phải c h ế t!"

Cửu Vương gia vô cùng thất vọng, ngồi trên ghế cười rất lâu. "Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi đã thấy con cái đe dọa đến địa vị của ngươi, vậy tại sao ngươi lại sinh ra bọn ta?"

Hoàng thượng không cho là vậy.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 14


Cửu Vương gia giam Hoàng thượng ở Càn Tâm điện.

Đóng cửa lại, hắn ngồi xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt không có một chút ánh sáng nào, khàn giọng nói,

"Đại Chùy, ngươi nói xem, tại sao ông ta lại sinh ra bọn ta?" "Không biết." Ta cũng không nghĩ ra, đã không thích con cái, vậy tại sao lại sinh ra chúng?

"Ngươi nói xem, không ai đối xử tốt với ai mà không có mục đích cả..."

Cửu Vương gia nhìn ta: "Nhưng ta thà rằng ông ta có mục đích với bọn ta, như vậy, ít nhất bọn ta cũng có ích, đáng tiếc không phải, trong mắt ông ta, bọn ta không có gì khác biệt so với hòn đá ném chó dữ trên đường hay con d.a.o chặt củi trong tay."

Cửu Vương gia nói, trong trí nhớ của hắn, Hoàng thượng chưa từng nhìn hắn một cách nghiêm túc, không chỉ hắn, những người huynh đệ khác cũng bị như vậy. Vì vậy, bọn họ liều mạng muốn thể hiện, muốn được Hoàng thượng thích, dù chỉ nhìn nhiều hơn một chút, cũng có thể khiến bọn họ vui cả ngày.

Đối với bọn họ, có lẽ không chỉ tranh giành ngôi vị, mà còn là... tình thương của cha.

Cửu Vương gia còn nói, nếu có thể lựa chọn, hắn thà sinh ra trong một gia đình bình thường, hưởng tình cảm gia đình bình thường, còn hơn ở hoàng gia, chỉ còn lại sự nghi ngờ và thù hận lẫn nhau.

Ta ôm Cửu Vương gia.

Cửu Vương gia xoa đầu ta: "Đại Chùy, chúng ta đừng làm cha mẹ m.á.u lạnh như vậy, chúng ta phải yêu thương từng đứa con."

Ta gật đầu: "Ta chắc chắn sẽ không bán con mình, ông ta nói chúng ta là súc sinh, bọn họ mới là súc sinh."
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 15


Khi Cửu Vương gia nói đến con cái, ta liền nghĩ đến cha nuôi.

Ta hỏi Mã Triều Hà về tung tích của cha nuôi, Mã Triều Hà nói sau khi ta xuống núi, cha nuôi nói không yên tâm về ta, cũng đi theo.

"Hôm đó đã đi rồi sao?" Tim ta đập thình thịch, Mã Triều Hà gật đầu: "Chúng ta cũng đi tìm ông ấy nhưng tìm nửa tháng vẫn không thấy." Ta và Cửu Vương gia cử người đi tìm cha nuôi.

Chúng ta tìm khắp trong ngoài kinh thành nhưng không tìm thấy ông ấy.

Cho đến nửa tháng sau, có người phát hiện một xác c h ế t trên núi, vì trời lạnh nên xác c h ế t vẫn chưa bị thối rữa, ta loạng choạng chạy đến, mặt xác c h ế t đã sưng lên nhưng trên người mặc quần áo giống hệt cha nuôi, ta ngã ngồi xuống đất.

"Phải làm sao bây giờ, ta còn chưa phụng dưỡng ông ấy, ông ấy còn chưa thăng đến chức quan ngũ phẩm để mẹ được phong cáo mệnh!"

Cửu Vương gia ôm ta vỗ nhẹ.

"Ông ấy mua ta về, những năm nuôi ta, chính ông ấy không đủ ăn cũng phải để ta ăn nhưng ta chẳng báo đáp được ông ấy điều gì, ta vô dụng quá."

Ta hối hận muốn c h ế t, lúc đó đáng lẽ phải dặn dò cha nuôi, không cho ông ấy xuống núi.

"Từ đại nhân."

Cửu Vương gia cũng thở dài: "Ngài yên tâm đi, bổn vương sẽ truy phong ngài làm Tĩnh Quốc công, phu nhân quá cố của ngài làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, để hoàn thành tâm nguyện lúc sinh thời của ngài, báo đáp ân tình nuôi dưỡng Đại Chùy của ngài."

"Có thể không truy phong không?" Đột nhiên, có người ở bên cạnh chen vào: "Có thể... trực tiếp phong quốc công không?" Ta sửng sốt, quay đầu lại, thấy cha nuôi tóc tai bù xù đứng không xa, ta lập tức khóc lớn, chạy ùa đến.

"Ái chà!" Cha nuôi bị ta đ.â.m ngã xuống đất nhưng vẫn cười: "Cha chưa c h ế t, cũng bị con đ.â.m c h ế t mất."

Ta khóc không ngừng, nức nở nói: "Con tưởng cha c h ế t thật rồi, con còn chưa phụng dưỡng cha."

"Biết rồi biết rồi, không quan trọng." Cha nuôi đẩy ta ra, mắt chăm chăm nhìn Cửu Vương gia: "Vương gia, ngài cho một câu trả lời chắc chắn đi?"

Cửu Vương gia hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

"Vương gia, Vương gia đừng đi." Cha nuôi đuổi theo Cửu Vương gia xuống núi, ta đuổi theo ông, ngồi xổm trước mặt ông: "Cha chạy chậm quá, con cõng cha chạy nhanh hơn."

"Đại Chùy nhanh lên, hôm nay chắc chắn phải để Vương gia cho một câu trả lời chắc chắn, kẻo Vương gia đổi ý."

"Cha, Vương gia nói lời giữ lời, sẽ không đổi ý đâu."

"Đại Chùy à, con vẫn còn non lắm, độ hiểu biết về con người quá nông cạn."

Cửu Vương gia đột nhiên dừng lại: "Đói rồi, về nhà ăn cơm trước, từ từ nói."

Mắt ta sáng lên: "Vương gia, ăn gì vậy?"

"Măng trên núi không tệ, ta đã bảo người hái rồi, tối nay chúng ta ăn thịt muối hầm măng tre!"

Ta dừng bước, gật đầu thật mạnh: "Được, ta thích nhất là ăn thịt muối hầm măng tre."
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 16


[Ngoại truyện: Cửu Vương gia]

1

Ta tên là Tiêu Đình Dật.

Từ nhỏ ta đã không hiểu, tại sao phụ hoàng không thích ta. Vấn đề này, nhiều năm không có đáp án, rõ ràng ta đã làm rất tốt, mọi thứ đều rất xuất sắc nhưng khi phụ hoàng nhìn ta, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

Lúc đầu ta còn ghen tị với những huynh đệ khác nhưng một ngày nọ ta phát hiện, bọn họ cũng giống như ta, đều không nhận được sự quan tâm của phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng nhìn bọn họ cũng không khác gì khi nhìn ta.

Từ ngày đó, ta không cho phép mình có bất kỳ sự mong đợi nào với phụ hoàng nữa.

Sau khi mẫu hậu qua đời, ta dọn ra khỏi hoàng cung, một mình sinh sống, tuy đôi khi cảm thấy cô đơn nhưng không có nhiều chuyện phiền lòng, tự do tự tại.

Cho đến ngày đó, ta đột nhiên nhớ lại một chi tiết vào ngày mẫu hậu qua đời, lúc đó ta nghe thấy một hoạn quan nói: "Tuyệt đối không được để Cửu điện hạ vào."

Tại sao không cho ta vào, chắc chắn là cái c h ế t của mẫu hậu có vấn đề. Ta đã điều tra, mẫu hậu không phải c h ế t vì bệnh, mà là bị người đầu độc.

Ta nghi ngờ Văn quốc công, nghi ngờ phụ hoàng, ta chỉ thăm dò một chút, Văn quốc công đã không ngồi yên, ông ta vu cáo ta mưu phản.

Khi bị giam vào ngục, thực ra ta rất vui, vì phỏng đoán của ta đã được chứng thực, còn việc ta có bị mất mạng vì chuyện này hay không, không cần phải cân nhắc.

Bởi vì chỉ cần ta không muốn, trên đời này không ai có thể lấy mạng ta.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, trong ngục của ta lại có thêm một nữ tử, nữ tử đó dung mạo rất kiều diễm, thân hình cũng rất nhỏ nhắn, ta tưởng nàng ta sẽ sợ đến phát khóc, không ngờ nàng ta vừa mở miệng đã hỏi ta, khi nào thì ăn cơm.

Ta chưa từng gặp nữ tử thú vị như vậy, không sợ c h ế t, chỉ sợ đói.

Nhưng điều khiến ta kinh ngạc hơn nữa là sức mạnh của nữ tử đó.

Trên đời này không có lời nào có thể diễn tả được cảm giác của ta khi nhìn thấy nàng ta đ.ấ.m một phát thủng một lỗ trên tường, điều này có lẽ còn kinh hoàng hơn cả việc ta nhìn thấy Bồ Tát hiển linh.

Đêm đó, nàng ta cõng ta chạy như điên, nàng ta dẫn ta đi ăn chân giò, nàng ta còn dẫn ta về nhà nàng ta.

Khi ta nhìn thấy biểu cảm sợ đến phát khóc của cha nuôi nàng ta, ta suýt cười thành tiếng.

Tội mưu phản, nặng thì liên lụy đến cửu tộc, nhẹ thì cũng là c.h.é.m đầu.

Nhưng nàng ta không hề quan tâm, còn an ủi cha nuôi của nàng ta, nói sẽ phụng dưỡng ông ấy đến cuối đời, nàng ta thật ngây thơ đáng yêu.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 17


Nàng ta thế mà tên là Vương Đại Chùy, ta thường nghĩ, cha mẹ vô tình nào mới đặt cho cô con gái xinh đẹp đáng yêu của mình cái tên như vậy.

Ngoài việc ăn nhiều ra, nàng ta hầu như không có khuyết điểm... Không đúng, nàng ta hơi thiếu não, những người dân làng đó rất tinh ranh, chỉ muốn chiếm của hời của nàng ta, ta không ưa, nữ nhân của ta thì ngoài ta ra, không ai được bắt nạt.

Ta hẹn cái gì mà Lưu thị hay Trương thị gì đó, nói vài câu tàn nhẫn, xử lý hết ba người nam nhân trong nhà bà ta, cả nhà bọn họ ngoan ngoãn dâng bốn quả bí ngô để tạ ơn.

Những người khác trong làng tìm nàng ta làm việc muốn chiếm hời, ta cũng không bỏ sót một nhà nào, đều đi thăm hỏi hết.

Đại Chùy rất vui, nói Từ gia thôn chính là nông dân chất phác.

Đồ ngốc!

Nhưng mà, đồ ngốc ngốc ngốc một chút cũng tốt, nàng ta ngay cả việc Nhị Ngưu thích nàng ta cũng không cảm nhận được. Nhị Ngưu đó ngày nào cũng vênh váo trước mặt ta, nói hắn ta săn b.ắ.n giỏi thế nào, nuôi sống nữ nhân giỏi thế nào.

Ta tùy tiện vẽ một bức tranh, bảo Từ Đào mang ra ngoài bán, sau đó bảo người của ta mua lại với giá một nghìn lượng, nhẹ nhàng đánh bại Nhị Ngưu.

Người với người có khoảng cách, hơn nữa còn rất lớn.

Nhưng đồ ngốc quá ngốc nên ta cũng chịu thiệt, nàng ta cư nhiên dùng chăn bọc ta chạy đêm tám mươi dặm, bản thân nàng ta chạy mệt không nói, xương sườn của ta cũng sắp bị nàng ta xóc gãy rồi.

Ta muốn nói nàng mấy câu nhưng nghĩ đến ý tốt của nàng, lại không mở miệng được.

Trên đời này, ngoài nàng ta ra còn có ai đối xử tốt với ta như vậy.

Hôm đó sau khi chúng ta rời khỏi hang động, nàng ta đưa ta đến Trại Hắc Phong, trại đó toàn là thổ phỉ, hơn nữa không phải loại tốt lành gì, tuy không đến mức đốt g i ế t cướp bóc vô ác không tác nhưng cũng làm không ít chuyện xấu. Nơi này không thể ở lâu, nếu triều đình phái binh đến, không nói đến việc g i ế t ta, chỉ nói đến việc diệt cướp, ta cũng không có gì để biện bạch.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 18


Đại Chùy theo Mã Triều Hà đi đánh nhau bị thương, ta tức đến nỗi m.á.u dồn lên não, hận không thể lập tức g i ế t c h ế t những người đó nhưng lại sợ Đại Chùy hỏi, vì vậy đều xử lý một trận, lại sợ nàng ta tỉnh lại tiếp tục đánh sơn trại, vì vậy tiện tay thu phục thêm mấy sơn trại khác.

Quả nhiên nàng an phận hơn nhiều, ngoan ngoãn dưỡng thương ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.

Ta thường nghĩ, chắc chắn là ông trời thấy ta quá cô đơn nên tặng cho ta một tiên nữ, có nàng, ta như có mục tiêu, sống c h ế t cũng trở nên quan trọng.

Trước Tết, ta kéo Văn quốc công xuống ngựa, phụ hoàng lập tức viết thư đến, đầy giấy lời lẽ của người cha nhân từ, ta không tin một chữ của ông ta nhưng quả thực phải trở về kinh thành.

Ta trói Bát vương gia, Văn quốc công yêu hắn ta hơn cả mạng, trước khi c h ế t, ông ta đã khai ra tất cả.

Những gì ta phỏng đoán, đều được chứng thực.

Phụ hoàng của ta chỉ yêu quyền lực của ông ta, ông ta thậm chí còn không bằng gian thần trong mắt thế nhân, gian thần còn bảo vệ Bát vương gia, còn ông ta, một khi xung đột lợi ích, bất kể đối phương là ai, ông ta đều không tha. Ta vốn không muốn vội vàng, có chuyện còn phải tính toán nhưng không ngờ ông ta lại động đến Đại Chùy, giấu nàng đi làm con tin.

Ta liền ra tay, đêm đó, tuy kinh hiểm nhưng may mắn là mọi chuyện đều thuận lợi, Đại Chùy cũng bình an trở về.

Ta không g i ế t phụ hoàng, chỉ tuyên bố bên ngoài rằng ông ta bị bệnh, ta thay ông ta nắm đại quyền. Ta phong Đại Chùy làm vương phi, phản ứng đầu tiên của nàng sau khi biết được lại là vương phi có thể mở tiệm thịt hay không, ta đồng ý nàng mới vui vẻ.

Vương phi của ta quá ngốc nghếch nhưng lại rất hợp ý ta, nàng nói, trên đời này không có ai đối xử tốt với người khác vô điều kiện.

Thực ra có chứ, nàng đối với ta chính là như vậy, còn ta đối với nàng cũng vậy!

Ta nguyện ý đối xử tốt với nàng vô điều kiện, bởi vì, nàng xứng đáng.
 
Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất
Chương 19


Đại Chùy sinh một trai một gái, hai đứa trẻ đều giống nàng.

Sức mạnh của hai đứa đều rất lớn, đặc biệt là con trai ta, sức mạnh không kém gì mẹ nó nhưng may mắn là, con trai ta thông minh giống ta. Không phải nói Đại Chùy không tốt, chủ yếu là con trai phải kế thừa hoàng vị, quá lương thiện sẽ bị người ta bắt nạt.

Đại Chùy ở trong cung không chịu được, nàng ngày nào cũng ra ngoài đi dạo, ngoài việc mở tiệm thịt ra nàng còn thu nhận rất nhiều đệ tử, có một năm nàng còn dẫn binh đi đánh trận.

Nàng thế mà có thiên phú đánh trận, lên chiến trường như biến thành một người khác, có dũng có mưu.

Đại Chùy của ta quả thực là kỳ nữ. Ta không muốn nàng mãi làm hoàng hậu, bị nhốt trong cung, vì vậy đợi đến khi con trai ta mười sáu tuổi có thể tự lập, ta liền thoái vị, ta đưa Đại Chùy đi du ngoạn sơn thủy.

Đại Chùy rất vui vẻ, ngày nào cũng ở bên ngoài trừ gian diệt ác.

Một hôm chúng ta đi ngang qua một thôn trang, Đại Chùy gặp được cha mẹ ruột của nàng, bọn họ sống không tốt, hai đứa con trai cũng không thành tài, bọn họ nhận ra Đại Chùy, vội vàng nhận lỗi, nói bọn họ bán nàng xong thì đã hối hận rồi.

Đại Chùy không để ý đến bọn họ, tức giận bỏ đi.

Hôm đó Đại Chùy đích thân làm một bữa thịt muối hầm măng, nàng cười nói thịt muối hầm măng quả thực rất ngon, ta cũng thấy ngon.

Chúng ta đều có tuổi thơ không vui vẻ nhưng Đại Chùy may mắn, bởi vì nàng gặp được Từ Đào, ta cũng may mắn, bởi vì ta gặp được Đại Chùy.

Cuộc đời con người rất ngắn, tuổi thơ cũng chỉ mười mấy năm, chịu đựng qua đi, còn vô số ngày tốt đẹp, giống như ta và Đại Chùy.
 
Back
Top Bottom