Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 160: Chương 160



Trương Nhị sợ tới mức thân thể run lên, run rẩy nói: "Tiểu dân sẽ không tái phạm như vậy nữa, không bao giờ."

Nam nhân không thèm nhìn người dưới đất, trực tiếp quay đi.

Mãi cho đến khi nam nhân kia bỏ đi, mấy người vây xem mới bắt đầu ồ lên, hết lời khen ngợi người nam nhân vừa rồi.

"Vị đại nhân mới nhậm chức này thực sự là cao xanh trời phái xuống mà. Trước đây, Trương Nhị gây chuyện trên đường chẳng ai thèm quan tâm đến cả."

"Xem ra, về sau chúng ta không phải sợ những tên lưu manh như vậy, nếu không chúng ta lên trình đại nhân ngay."

"Ừ, đúng rồi, nha môn không được, chúng ta tìm Đô úy đại nhân."

Lê Mạn vừa rồi đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện, trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ vị Đô úy đại nhân trẻ tuổi kia, chút chuyện nhỏ này cũng nguyện ý đích thân tới giảng hòa, hơn nửa còn cho tiểu dân một công đạo như vậy, có thể nhìn thấy tâm tính cực kỳ tốt.

“Đại Sơn, Đô uy đại nhân vừa rồi tốt vô cùng, ai làm quan mà cũng giống vậy thì thật tốt.” Lê Mạn quay qua Tống Đại Sơn nói.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy Tống Đại Sơn trả lời, Lê Mạn quay qua nhìn, phát hiện hắn đang nhìn về phía xa, vẻ mặt sững sờ.

Lê Mạn kéo kéo cánh tay hắn, “Đại Sơn, chàng sao thế? Làm gì mà nhìn ngây ngô thế?”

Tống Đại Sơn hồi phục lại tinh thần, lắc đầu một cái, “Không có, không có gì, chỉ suy nghĩ ít chuyện, sao vậy?”

Lê Mạn lắc đầu, "Không có gì, đi thôi, chúng ta tới y quán thôi."

"Ồ ồ, được." Tống Đại Sơn gật đầu.

Lần nữa tới y quán châm cứu bó thuốc, lại cầm mười lăm thang thuốc, lúc đi ra trời đã tối rồi.

Một nhà ba người ở khách đ**m một đêm, và lên đường về nhà trước bình minh như lần trước.

Về đến nhà vừa mới buổi trưa, Tống Đại Sơn tiến vào phòng bếp nấu cơm, Lê Mạn dọn sơ lại đồ đạc trong nhà, còn chưa kịp dọn xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu lớn.

"Tống Đại Sơn, ngươi có nhà sao?"

Lê Mạn nhanh chóng đứng ra cửa nhà nhìn, liền thấy Dương Lãnh Hoa đang đi tới.

"Lan Hoa tẩu tử, muội vừa mới trở về, làm sao vậy?"

Dương Lan Hoa gật đầu, "Có chuyện, là bên nhà mẹ tẩu có muội tử đi thành hôn, cố ý nói tẩu tới mời muội qua trang điểm cho nàng.”

Lý Mạn nghe vậy thì mím môi, có vẻ do dự.

Lúc trước nàng cũng lo lắng về điều này, hiện tại mỗi ngày nàng phải ở trấn trên lo cho cửa hàng hoá trang, sẽ không có thời gian trang điểm cho người trong làng, bởi vì một lần hóa trang cho tân nương đã mật tận nửa ngày, thậm chí còn chậm trễ thời gian Tống Đại Sơn đưa đón nàng, đổi lại bây giờ, nửa ngày ít ra vẫn có người ra vào.

Bây giờ nhà cửa vẫn cần dùng tiền, nàng nhất định phải lựa chọn ở trong cửa hàng mình làm việc.

Nhưng làm như vậy thì việc làm ăn trong thôn sẽ không tốt lắm, không thể phá đi danh tiếng mình cực khổ đạt được được.

Mấy ngày trước nàng đã suy nghĩ về điều này, nhưng nàng còn chưa nghĩ ra gì, thì mối làm ăn hôm nay đến tìm đến cửa nhà cô.

Đây chính là đang làm khó nàng mà.

Nhìn dáng vẻ đắn đo của Lê Mạn, Dương Lan Hoa nhớ tới bây giờ Lê Mạn hiện đang trang điểm cho người ta ở một cửa hàng trong thị trấn, một ngày hẳn nàng phải kiếm được nhiều tiền hơn là trang điểm cho một cô dâu trong thôn, sợ là giá cao quá nhà mẹ nàng không đáp ứng nổi.

Dương Lan Hoa không khỏi mở miệng hỏi: "Muội, muội có phải hay không không làm hóa trang trong thôn nữa?"

Thấy Lê Mạn không trả lời, Dương Lan Hoa thở dài: "Này, thật ra cũng đúng, muội ở trên trấn còn kiếm được nhiều hơn so với ở trong thôn này, đáng tiếc người trong thôn này đều nghe danh muội mà tìm tới. Xem ra muội của tẩu là phải tìm người khác roi62m tính, vậy để ta về nói nàng một tiếng.”

Nhìn Dương Lan Hoa, chuẩn bị rời đi, Lê Mạn mở miệng gọi nàng lại, “Tẩu, tẩu chờ một chút.”

“Sao thế?”

“Tẩu này, muội có thể đáp ứng nàng, tẩu mau về báo cho nàng một tiếng.”

Dương Hoa Lan kinh ngạc, "Muội tử, muội không đi trấn trên hóa trang?"

Lê Mạn nói: "Tẩu tử, lần này muội đi hóa trang cho muội muội tẩu, sau ta sẽ có tính toán thêm, không bỏ qua việc kinh doanh trong thôn đâu."

Sau khi nghe Lê Mạn đồng ý, Dương Hoa Lan vui mừng vô cùng, muội muội của nàng nghe nói tay nghề trang điểm của Lê Mạn rất tốt nên mới sai người đến dặn dò nàng nhất định phải mời được Lê Mạn đến trang điểm cho mình, vốn dĩ trong lòng nàng còn nghĩ lần này phải để muội muội thất vọng rồi, không ngờ tới Lê Mạn thế mà lại đồng ý.

Mặc dù không biết Lê Mạn tính toán ra sao, nhưng vẫn tin rằng nàng ấy nhất định sẽ có cách.

Dương Hoa Lan vui vẻ quay về hồi âm, còn Lê Mạn lâm vào trầm tư.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 161: Chương 161



Thời điểm hiện tại trong nhà đang rất cần tiền, làm trang điểm ở cửa hàng này kiếm tiền nhiều hơn làm trang điểm cho tân nương ở thôn, Lê Mạn không nỡ bỏ công việc ở cửa hàng này nhưng do đã cố gắng ở trong thôn như vậy hiện tại thanh danh đã đi xa nên sẽ có người tìm đến để trang điểm, Lê Mạn không muốn tự nhiên mất đi những khách hàng ở thôn.

Thật ra lúc trước trong đầu nàng loáng thoáng đã có một ý tưởng nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra, vừa mới nghĩ phải đi về để định cự tuyệt Dương Lan Hoa mà ngay lúc này đây, nàng mới hạ quyết tâm, sau đó nói đồng ý và giữ nàng ấy lại.

Điều mà Lê Mạn đã suy nghĩ ở trong đầu là về sau sẽ trao lại những khách hàng ở thôn cho Mai Tử.

Dù Mai Tử không biết trang điểm nhưng nàng có thể bắt đầu dạy nàng ấy từ bây giờ. Ở thời điểm hiện đại, nàng dạy học cho rất nhiều đệ tử bây giờ dạy học cho thêm một đệ tử cũng không thành vấn đề.

Mai Tử thực sự không thể học được hoàn toàn bản chất tinh túy trang điểm của nàng, nhưng nàng có thể dạy cho nàng ấy một số kỹ thuật trang điểm cơ bản để ổn định, chỉ cần nàng ấy làm theo các bước này thì khi trang điểm sẽ không có gì đáng kinh ngạc, nhưng nó chắc chắn sẽ khiến người ta trở nên xinh đẹp đấy. Còn tốt hơn là không thay đổi chút nào, nếu so với những tay nghề của các nương tử ở địa phương còn tốt hơn đến gấp đôi chứ không phải chỉ nửa phần, lúc đó tin rằng các tiểu nương tử ở trong thôn chuẩn bị xuất giá sẽ rất sẵn lòng nhờ Mai Tử trang điểm.

Sở dĩ Lê Mạn có ý tưởng này là bởi vì mục tiêu trong tương lai của nàng là mở một cửa hàng ở thị trấn, khi đó nàng nhất định sẽ chuyển nhà lên thị trấn mà nhà trong thôn sẽ cũng không còn giá trị gì nên nàng định cho gia đình Mai Tử ở đó. Nhân tiện, ruộng trong nhà cũng được trao cho bọn người Mai Tử, miễn là họ chỉ cần cho bọn nàng một ít lương thực hàng năm là được rồi.

Để gia đình Mai Tử chuyển về làng, một là để họ không phải làm người ở miền núi có thể gặp nguy hiểm khi có thú dữ bất cứ lúc nào nữa, hai là để Thiết Tử chở gánh hàng đi bán dễ dàng hơn. Ở trong thôn bất kể dù có đi đâu, vẫn thuận tiện hơn là sống trong núi.

Nếu mà khi gia đình họ lên thị trấn, tự nhiên họ không thể làm người trang điểm trong thôn nữa, khi đó sẽ không có ai tiếp quản thì thật uổng phí, thà hiện tại dạy Mai Tử, để Mai Tử tiếp quản việc làm ăn này. Lúc đó Mai Tử sống trong thôn nên cũng thuận tiện đi ra ngoài để làm trang điểm cho mọi người. Dù khả năng có thể trong vài ngày thì mới có việc nhưng có thể có lợi nhuận cũng tốt rồi. Hơn nữa, về sau nàng sẽ mở một cửa hàng tại thị trấn và đến lúc đó nàng sẽ cần Mai Tử làm một chút chuyện quan trọng cho nàng, vừa vặn là Mai Tử chỉ mất nửa ngày để đến.

Nghĩ vậy, Lê Mạn xoay người trở lại Tống Đại Sơn, kêu hắn gọi Mai Tử và Thiết Tử qua, nhân tiện mang theo những đồ vật cần thiết, chuẩn bị ở lại một lát.

Tống Đại Sơn cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và đến nhà Mai Tử sau khi ăn cơm xong.

Lê Mạn tranh thủ thời gian này sắp xếp đồ trang điểm lại một chút, nghĩ xem tí nữa phải dạy Mai Tử một phương pháp trang điểm cố định để khi trang điểm sẽ không có sai sót gì.

Tống Đại Sơn động tác rất nhanh chóng và đưa Mai Tử, Thiết Tử còn có Tiểu Thụ trở lại trước khi mặt trời lặn xuống núi.

"Tẩu, tẩu gọi đám người chúng ta đến đây có chuyện gì vậy? Vấn Ca cũng không biết, huynh chỉ nói tẩu muốn tìm chúng ta thôi." Mai Tử hỏi Lê Mạn ngay khi nàng ấy vừa đi vào.

Lê Mạn kêu họ cất đồ đạc vào một căn phòng khác nơi họ thường ở và khi họ đã thu xếp xong thì ngồi trên ghế trong nhà chính nàng nói, "Hôm nay ta gọi điện cho muội đến đây, chỉ để nói một chuyện."

Lúc này, Lê Mạn đã quyết định nói với Mai Tử những gì nàng đang nghĩ ở trong lòng.

Lê Mạn còn chưa kịp nói hết lời, Mai Tử đã kinh ngạc ngồi không yên trên ghế, nàng ấy đứng dậy nhìn Lê Mạn "Tẩu, tẩu đang nói gì vậy? Đùa ta à!"

Lê Mạn mở to mắt nhìn Mai Tử hơi cáu mà nhẹ vỗ nàng ấy một cái, "Ta nói đùa với muội như thế này từ bao giờ? Lời ta nói chính là thật, sao muội lại ngạc nhiên như vậy."

Mai Tử mở to mắt, nhanh chóng xua tay "Tẩu, lời tẩu đang còn không phải để trêu đùa ta à? Tẩu định làm ta sợ c.h.ế.t khiếp sao? Tẩu sao lại nghĩ như thế? ta không biết gì về trang điểm, tay nghề trang điểm của tẩu lợi hại lắm, còn tay nghề của ta nghĩ cũng không dám nghĩ thì làm sao ta học được? Không thể nào đâu."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 162: Chương 162



Nhìn thấy Mai Tử xua tay không chút suy nghĩ, Lê Mạn thở dài, sau đó nói tiếp: "Ta không phải muốn muội học tay nghề của ta, ta biết rõ muội không thể nên ta chỉ dạy cho muội một phương pháp trang điểm cố định để trang điểm ứng phó với mọi tân nương. Ta dạy cho muội biện pháp này dù không thể trang điểm đẹp bằng như ta trang điểm nhưng vẫn có thể đẹp bằng một nửa. Đối với người bình thường thì hoàn toàn đủ rồi, so với những nương tử hóa trang trước kia mời về trong thôn thì đã tốt hơn một chút rồi không chỉ tốn một giờ rưỡi mà cho dù muội trang điểm không thể bằng ta, người trong thôn cũng nguyện ý mời muội."

Mai Tử có chút do dự khi nghe vậy, nàng ấy chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu suy nghĩ một hồi mất nửa ngày lại lắc đầu, "Không được đâu tẩu, chuyện này khó quá, ta không thể hiểu nổi, mỗi lần nhìn tẩu trang điểm ta đều chóng mặt, làm sao mà nhớ được những bước đó nói chung là ta không thể.”

Lê Mạn thấy nàng ấy bị hù sợ c.h.ế.t khiếp nên không biết nên cười hay nên khóc, đành phải an ủi nàng ấy: "Ta biết rõ kỹ năng trang điểm rất khó nhưng mà điều ta muốn dạy muội không phức tạp như vậy, rất đơn giản thôi. Còn chưa bắt đầu học mà sao muội lại bị dọa sợ tới mức này chứ? Nó có khó khăn gì mà sao muội nghĩ như vậy? "

Mai Tử gãi đầu, vẻ mặt chua xót nói: "Tẩu à, chỉ có tẩu mới cảm thấy dễ dàng. Trong mắt ta, nó chính là thần kỹ của tẩu đó."

Lê Mạn bật cười trước những gì nàng ấy nói.

Thiết Tử và Tống Đại Sơn cũng cười.

Thấy bọn họ cười, Mai Tử nghẹn miệng rồi nói tiếp: "Tẩu à tẩu đừng cười, lời ta nói đều là sự thật, tẩu là người có thể che đi khuyết điểm trên mặt người khác, người lớn lên xấu xí như thế nào tẩu cũng có thể làm cho trở nên xinh đẹp, đây không phải là một thần kỹ sao? Nếu tẩu muốn ta đi làm việc đó, làm sao có khả năng được. "

Thiết Tử ở một bên gật đầu đồng ý, hắn cũng cảm thấy Mai Tử không ổn lắm, chủ yếu là do tay nghề của tẩu tử hắn thật sự lợi hại.

Lê Mạn bất lực lắc đầu, "Mai Tử, ta biết rõ muội không thể nào làm cho khuôn mặt có khuyết điểm hóa thành khuôn mặt như bình thường, ta cũng không định để cho muội làm chuyện này, ta chỉ dạy cho muội tay nghề trang điểm cho nữ tử bình thường thôi. Còn về phần những nữ tử có khuôn mặt khó coi thì muội nên chào hỏi trước khi đến muội và trước tiên muội cũng nói rõ trình độ mà muội có thể hóa trang, sau đó sẽ là việc của họ nếu họ muốn mời muội hay không, muội chỉ cần cố gắng hết sức mình làm được rồi."

Mai Tử lầm vào trầm tư trước lời nói của Lê Mạn

Lê Mạn nhìn Mai Tử trầm tư và nói tiếp: "Về sau, ta không thể đảm đương nổi công việc kinh doanh trang điểm ở thôn nên ta muốn việc kinh doanh ở thôn này cho muội nhưng có làm hay không là tùy thuộc vào muội. Nếu muội không muốn làm vậy thì thôi không nên làm muội khó xử, ta cũng chỉ đang đưa ra một đề nghị thôi."

Mai Tử nhướng mắt nhìn Lê Mạn: "Tẩu à, ta biết tẩu đều một lòng vì lợi ích của ta, nếu để tay nghề này đặt vào người khác, ta dù có quỳ xuống cũng không học được. Bây giờ tẩu có lòng dạy ta, làm sao ta có thể không muốn học, chỉ sợ ta ngu ngốc không học nổi sẽ làm mất mặt tẩu và làm tẩu thất vọng."

Lê Mạn cười sờ đầu nàng ấy, "Tiểu muội à, muội phải tin tưởng tẩu, tẩu muốn muốn dạy muội thì nhất định có thể dạy dỗ muội, muội đừng suy nghĩ nhiều. Ta kêu ca muội gọi bọn muội đến đây, ta chỉ thừa dịp muốn dạy muội thêm vào mỗi buổi tối lúc ta trở về, chỉ vài ngày nữa ta sẽ trang điểm cho muội muội nhà mẹ đẻ chị dâu của con dâu Triệu gia Lan Hoa, muội đi với ta đi, nếu được ta sẽ để muội trực tiếp hóa trang."

"A? tẩu, để ta ... để ta hóa trang? Ta ... ta không thể làm được, phải không?" Mai Tử lại sợ hãi đứng lên lần nữa.

Thấy nàng ấy lại sợ hãi, Lê Mạn lại phải vươn tay kéo nàng ấy ngồi trên ghế: "Đừng có kích động như vậy được không? Mấy ngày này ta sẽ dạy cho muội nhưng không phải để muội trực tiếp hóa trang mà ta phải hỏi trước người ta có đồng ý cho muội hóa trang hay không. Nếu họ sẵn lòng thì đó sẽ là lần đầu tiên trang điểm của muội còn nếu họ không sẵn lòng thì muội có thể ở bên cạnh nhìn xem để tích lũy từng chút kinh nghiệm."

Mai Tử mím môi, nuốt ngụm nước bọt rồi lo lắng gật đầu, "Được, được."

Lê Mạn thật sự không có biện pháp làm gì được nàng ấy, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, nàng ấy chỉ có thể tự tin khi nhìn thấy thành quả của chính mình.

Vì vậy, thừa dịp trong lúc trời còn chưa tối, Lê Mạn liền lấy rương trang điểm ra, để Mai Tử ngồi trên ghế bày ra một chiếc gương lớn trước mặt, để nàng ấy có thể nhìn rõ mặt mũi của chính mình.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 163: Chương 163



Lúc này, Lê Mạn trước tiên lau mặt cho Mai Tử, sau khi mặt sạch sẽ nàng bôi cao dưỡng da làm đẹp lên mặt nàng ấy, Lê Mạn vừa làm vừa nói: "Dù có trang điểm gì đi nữa thì việc đầu tiên là phải rửa mặt sạch sẽ, để giữ gìn làn da sạch sẽ, sau đó mới sử dụng dầu bôi mặt này, thoa đều lên mặt, mục đích của việc này là làm cho da mặt nhuận nước sẽ tạo nên lớp nền đẹp khi trang điểm."

Mai Tử gật đầu và ghi nhớ nó trong lòng.

Tiếp theo, Lê Mạn lấy phấn phủ ra, vừa nói vừa xoa phấn lên mặt Mai Tử: "Sau khi làm xong bước đó, chính là nền trang điểm cơ bản của khuôn mặt, tức là dùng phấn này đánh lên mặt, nếu một người có da mặt không xấu nên đánh một lớp mỏng, không nên đánh quá nhiều sẽ không đẹp, nếu như da mặt bị thâm hoặc có nhiều mụn nhỏ thì nên dùng thêm phấn phủ che đậy những thứ này làm cho người ta không nhìn thấy."

Lê Mạn nói xong liền chấm một lớp phấn hơi dày lên mặt Mai Tử, sau đó nói tiếp: "Chà, giống như mặt của muội lúc này, rất nhiều phấn phủ có cảm thấy phấn nổi trên mặt lúc này trông rất mất đi cảm giác tự nhiên?"

Mai Tử gật đầu, "Nương tử trang điểm trong thôn thoa lên thật nhiều phấn son, nhìn như một cái mặt trắng bệch lớn, làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp."

Lê Mạn cười gật đầu, "Vậy chúng ta không thể giống bọn họ, muốn đẹp mắt thì chúng ta phải che đi những thứ trên mặt, làm cho người ta trông thấy có cảm giác tự nhiên. Đó là lý do tại sao chúng ta phải dùng loại dầu bôi mặt này do ta chế tạo ra bôi lên mặt. cái này sau khi lau phấn phủ có thể làm cho lớp trang điểm trở nên tự nhiên, đương nhiên không thể dùng nhiều sức để đêm phấn phủ lên mặt người khác, bằng không cũng không giải quyết được gì, phải học cách dùng vừa phải, vừa đủ mới có thể đạt tới trình độ che đi những khuyết điểm nhỏ nhặt. "

Mai Tử cau mày suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Lúc này đây, Lê Mạn thực hiện bước tiếp theo.

"Bước tiếp theo là xử lý lông mày, muội muốn vẽ lông mày cho tân nương, nhưng có rất nhiều kiểu dáng lông mày, nếu không thành thạo thì chỉ có thể học một kiểu thôi. Bây giờ nữ tử đều rất thích lông mày lá liễu, nên muội chỉ cần học cách vẽ lông mày lá liễu là được rồi sẽ không gây ra những sai lầm lớn. Nhưng phải nhớ kỹ, không được vẽ quá đậm phải nhẹ nhàng từng chút để làm cho nó tự nhiên.” Nói xong, Lê Mạn chậm rãi vẽ lông mày lá liễu lên trên lông mày Mai Tử.

Mai Tử quan sát cẩn thận.

Sau khi kẻ xong lông mày, Lê Mạn đi đến trước mắt Mai Tử.

"Đôi mắt của mỗi người là khác nhau, nhưng để trang điểm sao mà làm cho chúng đẹp thì rất khó. Đối với muội mà nói thì không thể làm cho đôi mắt khác nhau đều hóa thành đẹp được, vì vậy muội chỉ cần thành thạo một phương pháp vẽ cố định là ổn rồi, đó là kẻ mắt để làm cho đôi mắt sâu hơn một chút hấp dẫn hơn, sau đó kẻ thêm lông mi, làm cho lông mi đậm hơn một chút và vuốt nó cong lên, muội xem ta đã làm như thế nào này.” Lê Mạn vừa nói vừa vẽ lên mắt Mai Tử vừa rồi đã nói qua có hai bước, không có những thứ dư thừa gì khác, rất đơn giản.

Sau khi Mai Tử xem qua, nàng ấy đã nghĩ về nó mặc niệm vài lần trong đầu và về sau gật đầu khi nhớ kỹ.

Nhìn thấy Mai Tử nhớ kỹ chuyện này, Lê Mạn đến chỗ cái mũi.

"Việc xử lý mũi, muội có thể phân chia. Có người mũi rất hếch, muội không cần phải xử lý. Có người mũi xẹp không đủ thanh tú, muội có thể đối phó với nó. Nhìn đi, nếu muội muốn làm sống mũi dựng thẳng lên và muốn khiến mũi trông nhỏ hơn hai bên, lúc này muội hãy dùng loại bóng này cọ một chút lên hai bên cánh mũi rồi thoa đều theo chiều cong hai bên của mũi. Thoa tự nhiên, sau đó đánh phấn highlight lên sống mũi là xong. Nhìn xem, giống như ta đã đánh cho hai bên. "

Sau khi hóa trang xong, Lê Mạn để Mai Tử soi gương tự mình nhìn "Nhìn xem, bây giờ hai bên cánh mũi có phần sẫm màu hơn phải không? Nhưng có vẻ như sống mũi đã dựng đứng lên?"

Mai Tử nhìn kỹ chiếc mũi của mình trong gương, ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy, tẩu à,chỉ với hai lần đánh đơn giản thôi mà tẩu đã làm cho mũi vểnh, trông đẹp hơn rất nhiều."

Lê Mạn nở nụ cười: "Muội cũng thấy được đấy, ta mới đánh hai lần nhìn rất đơn giản, muội cũng có thể làm được."

Đôi mắt Mai Tử lúc này lóe lên niềm vui, như thể nàng ấy đột nhiên cảm thấy tự tin hơn một chút.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 164: Chương 164



Lê Mạn lại bước tiếp theo đến môi nàng ấy, lấy ra son bóng dùng ngón tay út quét ra một chút, bôi lên môi Mai Tử, vừa thoa vừa nói: "Việc cuối cùng là son đôi môi, muội chỉ cần dùng ngón tay út lấy ra một chút. Chỉ cần thoa đều lên môi là xong màu phải đều và không vượt quá hình dáng môi, nếu gặp môi dày thì không nên thoa nhiều chỉ nên thoa ít hoặc không nên thoa lên ở ngoài rìa môi thật ra cái này cũng rất đơn giản. ”

Mai Tử vội vàng gật đầu, "Tẩu à, ta sẽ làm cái này."

Cuối cùng, Lê Mạn nói: "Điều cuối cùng ta muốn dạy muội chính là tân trang hình dạng khuôn mặt. Một số cô nương có khuôn mặt tốt thì không cần phải tân trang, nhưng một số cô nương lại có khuôn mặt khó coi vì vậy ta muốn muội phải sử dụng những thứ mà ta vừa dùng cho mũi của muội để thực hiện tân trang. Ví dụ như nếu xương hàm của một người nhô ra và khuôn mặt vuông, muội có thể tạo bóng mờ ở cả hai bên hàm và làm cho màu da cân bằng lại một cách tự nhiên, nhưng hãy nhớ kỹ muội không tô một vết đen lên nên hãy làm sao cho nó tự nhiên. "

Lê Mạn nói xong hãy phủ một chút bóng mờ lên xương gò má của Mai Tử vì gò má của Mai Tử hơi nhô lên.

"Ở những nơi khác cũng vậy, như ở đây trên gò má của muội."

Mai Tử nghiêm túc nhìn và gật đầu sau khi đã xem rõ.

Sau khi trang điểm xong, Lê Mạn đứng phía sau lưng Mai Tử tháo búi tóc của nàng ấy ra, vừa tháo vừa nói: "Cuối cùng chính là búi tóc. Ban đầu vốn là căn cứ vào tùy theo hình dạng khuôn mặt khác nhau mà búi tóc khác nhau nhưng muội căn bản cũng không thể nhớ được nhiều như vậy nên ta sẽ chỉ dạy muội hai loại thông dụng mà lại đẹp mắt nhất muội sẽ không phải lo lắng về việc học hai loại này và sẽ không ai nói rằng muội búi không đẹp. "

Lê Mạn thuần thục đã thay đổi kiểu tóc búi của Mai Tử.

Sau khi búi tóc lên, lần trang điểm này đã hoàn toàn kết thúc, so với lần Lê Mạn trang điểm giản dị trước đó thì phiên bản trang điểm đơn giản này chỉ mất nửa giờ đồng hồ là hoàn thành. Nếu như chính Mai Tử tự mình trang điểm cũng không kết thúc trong nửa giờ như vậy.

Mai Tử nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương và vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng nàng ấy đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, rất khác so với vẻ ngoài của nàng ấy trước đây.

"Tẩu à chỉ cần tẩu trang điểm một chút đã làm cho ta trở nên xinh đẹp như vậy, tẩu thật sự rất lợi hại!"

Lê Mạn lắc đầu, "Mặc dù các bước đơn giản, nhưng cũng có hiệu quả tốt, chỉ cần muội luyện tập nhiều cũng có thể hóa trang rất khá giống như hiện tại ta hóa trang cho muội vậy, đối với muội mà nói thì sẽ chắc chắn không có vấn đề gì cho nên lo lắng nhiều trước đây là hoàn toàn không cần thiết, những gì ta dạy cho muội rất đơn giản cũng như rất thực tế, không quá phức tạp như vậy đâu."

Mai Tử lúc này mới hoàn toàn tự tin, "Tẩu à, bây giờ ta đã có lòng tin rồi, nếu như bây giờ ta có thể làm được như ta, chỉ cần là một tân nương bình thường ở trong thôn đều có thể hóa trang được so với nương tử trang điểm còn tốt hơn rất nhiều. Tẩu đừng lo lắng, ta sẽ chăm chỉ học tập và rèn luyện để không làm tẩu mất mặt. "

Lê Mạn nở nụ cười, "Được rồi, tẩu tin tưởng muội. Tiếp theo, ta cho muội trang điểm, cứ làm theo những bước mà ta vừa dạy. Nếu không, ta sẽ nhắc nhở muội."

Mai Tử hít thở sâu một hơi và gật đầu.

Dựa theo các bước Lê Mạn dạy, Mai Tử trang điểm tỉ mỉ cho Lê Mạn.

Lê Mạn im lặng nghiêm túc quan sát, chỉ khi thấy chỗ không đúng mới lên tiếng nhắc nhở.

Cứ như vậy, Mai Tử mất nửa canh giờ để trang điểm cho khuôn mặt Lê Mạn.

Lê Mạn nhìn bộ dạng của mình trong gương, lông mày trang điểm hơi đậm, hai bên có chút không tương xứng nên nhìn có chút không tự nhiên; môi tô miễn cưỡng được, nhưng trong quá trình gần như tô ra ngoài, còn thiếu tự nhiên; về kẻ mắt, cũng vẽ ra ngoài một chút.

Những cái khác cũng tính là không tệ.

Với cách trang điểm của Mai Tử, Lê Mạn cho 6 điểm, xem như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Mai Tử nhìn khuôn mặt của Lê Mạn có chút xấu hổ, “Tẩu tử, muội so với tẩu còn kém nhiều, muội quá ngốc rồi.”

Lê Mạn cười vỗ vỗ tay nàng ấy an ủi, “Không sao, là lần đầu tiên của muội, lần đầu tiên mà trang điểm được như thế này đã rất tốt rồi, những thứ muội còn thiếu sót thì luyện tập nhiều hơn. Về sau muội ở nhà tự trang điểm cho bản thân, thử nhiều một chút, từ từ tích lũy kinh nghiệm, tích góp một ít kinh nghiệm , càng về sau trang điểm càng tốt. Không cần vội, chúng ta chưa làm khi muội chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên đừng sợ, hãy mạnh dạn đi trang điểm.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 165: Chương 165



Mai Tử gật đầu, “Tẩu tử, muội biết rồi, ở nhà muội nhất định luyện tập nhiều, sẽ không chờ tẩu trở về mới hỏi tẩu.”

Lê Mạn gật đầu, nhìn thời gian không còn sớm, liền đi nấu bữa tối.

Ngày hôm sau, Lê Mạn tiếp tục đi đến cửa hàng trang điểm, chỉ có điều hôm nay đưa Mai Tử đi cùng.

Nàng chuẩn bị cho Mai Tử đến cửa hàng xem nàng trang điểm một ngày coi như tích lũy kinh nghiệm, thuận tiện mua một bộ mỹ phẩm khác cho Mai Tử dùng ở cửa hàng.

Khi đến cửa hang, lão bản nương hồ hởi chào hỏi, giống như lâu lắm không nhìn thấy Lê Mạn, “Muội tử, muội có thể đến rồi.”

Lê Mạn bật cười, “Nguyệt tỷ, ta mới có hai ngày không đến, sao tỷ lại nhớ ta như vậy.”

Lão bản nương nói: “Có thể không nhớ muội sao, nếu muội còn không đến thì ta cũng đi tìm muội, muội có biết không, hai ngày muội không đến, không ít khách đến hỏi ta, muội đi đâu. Đặc biệt là Lâm Tiểu Vũ, ngày nào cũng đến thúc giục ta, ta bị nàng ta hỏi đến sợ rồi, nên cam đoan với nàng ta hôm nay muội sẽ đến mới có thể thanh tịnh được một chút, ta sẽ phát điên nếu muội không đến.”

Thấy bộ dạng đau đầu của lão bản nương, Lê Mạn liền nhớ đến Lâm Tiểu Vũ, khóe miệng khẽ cong lên, đại khái có thể hiểu được nỗi khổ của lão bản nương.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, hai người vừa dứt lời, Lâm Tiểu Vũ đã đến.

“A, Lê Mạn tỷ tỷ, tỷ có thể đến rồi. Hai ngày này tỷ đã đi đâu? Sao lại không thấy bóng dáng tỷ?” Lâm Tiểu Vũ kích động nắm lấy cánh tay của Lý Mạn lắc lắc.

Lê Mạn bị nàng ta lắc đến choáng váng, vội vàng nắm lấy tay của bà cô nhỏ: “Đừng lắc nữa, Ta không phải đã đến rồi sao, muội vào ngồi đi, ta trang điểm cho muội.”

“Ồ.” Lâm Tiểu Vũ lập tức nghe lời ngồi lên ghế đẩu.

Lê Mạn vẫy tay Mai Tử, “Mai Tử đến đây, muội đứng quan sát bên cạnh.”

Mai Tử vội vàng đứng bên cạnh Lê Mạn quan sát.

Vì đang trang điểm cho khách, nên lần này Lê Mạn không vừa trang điểm vừa giải thích cho Mai Tử, chỉ là trang điểm như bộ dạng thường ngày còn để Mai Tử tự mình xem, cuối cùng lĩnh ngộ được bao nhiêu tùy thuộc vào bản thân nàng ấy.

Vừa trang điểm cho Lâm Tiểu Vũ xong, còn chưa kịp thở lấy hơi, thì một vài vị khách lần lượt đến chờ được trang điểm.

Lê Mạn không kịp nói nhiều, lập tức lại lao vào làn sóng trang điểm.

Cho đến khi trang điểm hết cho khách trong tiệm thời gian cũng đã quá trưa, bụng của Lê Mạn kêu lên vì đói.

Lão bản nương vội vàng nói: “Đồ ăn đã hâm nóng cho muội, muội mau đi ăn, tiện thể nghỉ ngơi một chút.”

Lê Mạn gật đầu, vào bếp ăn cơm cùng Tiểu Bảo và Mai Tử hai người đã ăn rồi.

Buổi chiều trong tiệm lại có thêm vài vị khách, Lê Mạn buổi chiều trang điểm một khắc cũng không ngừng.

Đến đầu giờ Dần, Tống Đại Sơn đi vào cửa hàng.

Lê Mạn vừa trang điểm xong cho một vị khách, lần đầu tiên thấy hắn đến đây, vội hỏi: “Chàng đưa củi cho Vân tỷ à?”

Tống Đại Sơn gật đầu, “Ta đã đi rồi, vừa đưa xong, ta đến để nói với nàng, vừa có người gọi ta đi kéo một chuyến hàng, không xa lắm, là ở trong trấn, ta sẽ quay lại có muộn một chút, mọi người đợi ta ở trong tiệm, không cần sốt ruột.”

Lê Mạn gật đầu, “Được, bọn ta không gấp, chàng cùng đừng vội vàng, cứ đi từ từ, bọn ta đợi chàng.”

Tống Đại Sơn nói xong, không ở lại, xoay người rời đi.

Hôm nay đặc biệt nhiều khách, dường như hôm nay trang điểm hết cả hai hôm trước chưa được trang điểm, bận đến gần tối vẫn có khách đến.

Nhưng hôm nay Tống Đại Sơn không ở đây, Lê Mạn cũng không vội về nhà, nên vẫn đang trang điểm cho khách như cũ.

Cho đến khi sắc trời đã muộn, mới đợi được Tống Đại Sơn trở lại, đón bọn họ cùng về nhà.

“Chỗ chàng đã xong hết việc chưa?” Lê Mạn hỏi.

Tống Đại Sơn vừa cầm lấy đồ trong tay Lê Mạn vừa trả lời: “Uhm, xong hết rồi.”

Lê Mạn đưa Mai Tử và Tiểu Bảo lên xe lừa, mọi người trở về nhà lúc ráng chiều.

Ở nhà, Thiết Tử đã trở về, đồ ăn cũng đã làm xong, ngược lại giảm bớt những phiền não khi nấu cơm trong bóng tối.

Mọi người ngồi quanh bàn ăn cơm.

“Mai Tử, muội biết nhà Trương lão thúc, ngày mai muội tìm Trương lão thúc, làm cho muội một hộp trang điểm giống như ta đang dùng, để đựng đồ trang điểm của muội sau này.” Lê Mạn dặn dò Mai Tử.

Mai Tử gật đầu.

“Hôm nay muội cũng nhìn ta trang điểm cho mười mấy vị khách, suy xét kĩ trong lòng, còn lại tùy thuộc vào bản thân muội. Ngày mai muội ở nhà tự trang điểm cho bản thân, nếu tẩu tử nhà họ Triệu bên cạnh không sao, thì muội có thể nhờ họ đồng ý thử trang điểm, bọn họ chắc sẽ đồng ý.

Mai Tử gật đầu, “Tẩu tử, ta biết rồi, tẩu không cần lo nghĩ cho ta, ta sẽ luyện tập thật tốt.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 166: Chương 166



Mai Tử không tính là ngốc, nàng ấy cũng chịu khó, Lê Mạn cũng không hẳn rất lo lắng cho nàng ấy.

Cả nhà cùng nhau nói chuyện một lúc, Tống Đại Sơn đun chút nước nóng, mọi người tắm rửa xong liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Tống Đại Sơn lấy hết số tiền kiếm được hôm nay đưa cho Lê Mạn, “Hôm nay kiếm được 48 văn tiền cho việc giao củi, 20 văn cho việc kéo hàng buổi chiều, tổng cộng là 68 văn tiền.”

Lê Mạn không thể nhịn cười khi nhìn bộ dạng móc sạch túi của hắn.

Nam nhân này của nàng đúng là không biết giấu diếm một xu, khi trở về liền giao hết tiền trên người, nam nhân như vậy thật quá đáng yêu rồi.

Lê Mạn đến gần hắn, hôn lên hai má của hắn, “Tướng công thật tuyệt.”

Tống Đại Sơn không giấu được nụ cười trong mắt. Mỗi lần đưa tiền đều là lúc hắn thích nhất, bởi vì Lê Mạn đều sẽ hôn hắn, sau đó khen ngợi hắn, khiến hắn không khỏi vui sướng trong lòng.

Lê Mạn lấy ra 5 đồng nhét vào trong túi của Tống Đại Sơn, “Đây là của chàng, bên ngoài ăn uống gì không cần tiết kiệm tiền, mua chút đồ ăn đồ uống biết không?”

Lê Mạn không phải loại nữ nhân một chút tiền cũng không cho nam nhân, mỗi lần nàng đều đưa mấy đồng cho Tống Đại Sơn, trong túi của hắn có không dưới 30 văn tiền, nếu gặp chuyện gì cũng không đến mức không thể trả tiền. Nhưng dường như từ trước đến nay chưa từng thấy hắn tiêu tiền cho bản thân, hắn thường mua thứ gì ngon mang về cho nàng và Tiểu Bảo.

Người nam nhân này luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, Lê Mạn theo Tống Đại Sơn lên thị trấn, Mai Tử chờ ở nhà.

Hôm nay trong của tiệm không có nhiều khách đến trang điểm như hôm qua, buổi sáng có ba khách đến, trang điểm xong, Lê Mạn có thể ngồi nghỉ ngơi.

Trong tiệm tạm thời cũng không có khách, lão bản nương cũng bước vào phòng hóa trang, ngồi bên cạnh Lê Mạn ôm lấy Tiểu Bảo, nhìn nó loay hoay với những que nhỏ làm số học một cách nghiêm túc.

Lão bản nương vừa nhìn Tiểu Bảo vừa cùng Lê Mạn nói chuyện.

Trò chuyện rôm rả, lại nói đến chuyện của tiệm vải phía đối diện cách đó không xa.

“Hôm nay nghe một khách đến mua son phấn kể, ta mới biết, ông chủ của tiệm vải không xa phố chúng ta, hôm qua bị đánh rất là thảm, hôm nay tiệm vải đó cũng không mở cửa.”

“A? Tiệm vải nào?” Lê Mạn quay đầu hỏi.

“Còn tiệm vải nào nữa, là tiệm vải của Trương lão bản phía trước.

Động tác của Lê Mạn dừng lại, liền nhớ về chuyện không vui ngày đó.

Lão bản nương không chú ý đến vẻ mặt của Lê Mạn, tiếp tục nói: “Nghe người ta kể, hắn bị đánh sau khi đi uống rượu có kỹ nữ hầu trở về, trong một hẻm nhỏ, hắn bị trùm kín bởi bao tải, khuôn mặt của hắn bị đánh thành đầu heo, cha mẹ hắn nhìn thấy cũng không nhận ra. Khi được phát hiện, hắn vẫn còn hôn mê, một người quen của hắn đã đưa đến y quán.”

Lê Mạn tim đập thình thịch, vô ý thức nghĩ có phải do Tống Đại Sơn làm, nhưng giây tiếp theo nàng lại ý tưởng này làm cho buồn cười.

Làm sao có thể là Tống Đại Sơn làm được, hôm qua hắn bận rộn cả ngày, tối hôm qua còn bận đến tối mịt mới tới đón bọn họ, làm sao có thời gian đi đánh người. Nàng thực sự nghĩ nhiều rồi.

“Có thế hắn đắc tội với ai chăng.” Lê Mạn nhẹ giọng nói.

Lão bản nương cũng coi đó là điều hiển nhiên, “Người làm ăn khó tránh đắc tội người khác, chỉ là không biết do chuyện làm ăn hay do ân oán cá nhân, ước chừng mối thù này không nhỏ, nếu không cũng không đánh người thảm như vậy, đáng tiếc, sự mất mát này chỉ có thể ăn vô ích, không thể tìm ra thủ phạm.

Lê Mạn gật đầu. Thời cổ đại không có máy quay cũng không có phát hiện dấu vân tay, chỉ cần không có người nhìn thấy, thì ai mà biết người nào làm.

Tuy nhiên, cái tên Trương Tắc Sĩ cũng không phải thứ tốt lành gì, bị dạy dỗ một trận cũng tốt, có thể coi đó là cách trút giận cho nàng.

Buổi tối trở về nhà, Lê Mạn nằm trong lòng Tống Đại Sơn, coi đây là câu chuyện cười kể cho Tống Đại Sơn nghe, “Đại Sơn, nghe nói người kia bị đánh rất là thảm, tạm thời đừng nghĩ đến việc xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường, không thể nghĩ tốt trong một tháng, đúng là người xấu sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.”

“Ừ.” Tống Đại Sơn nhẹ nhàng đáp.

Lê Mạn vỗ vỗ n.g.ự.c hắn, “Chàng xem, đã có người dạy dỗ hắn rồi, cho nên chàng không cần để tâm chuyện lần trước nữa, quên đi, về sau chúng ta không nhắc đến hắn nữa. Loại người đó, nhắc đến cũng không có ích gì.”

Tống Đại Sơn gật đầu trong bóng tối, “Được, không nhắc đến nữa.”

Lê Mạn yên tâm, cọ cọ trong lòng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tống Đại Sơn nghe tiếng hít thở của nữ nhân yêu kiều trong lòng, chầm chậm kéo cổ tay của Lê Mạn, hôn nhẹ lên trên đó.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 167: Chương 167



Ngày hôm sau trong cửa tiệm, lão bản nương nói tiếp câu chuyện cùng Lê Mạn.

“Vốn tưởng rằng tên Trường Tắc Sĩ kia sẽ phải nằm trên giường dưỡng bệnh, ai biết rằng hôm nay hắn nhất quyết đến nha môn đòi cáo trạng, thề sẽ bắt được người đánh hắn. Cũng không biết có hay không đưa tiền cho nha môn không, nhưng một nhóm bổ đầu thực sự bắt đầu điều tra ở gần đó, các hộ gia đình quanh hẻm đó đều bị gọi đến tra hỏi một lần.”

Mặc dù Lê Mạn không quan tâm chuyện của tên Trương Tắc Sĩ, nhưng trong lòng không muốn kẻ đánh người bị bắt, liền hỏi: “Thế đã hỏi ra được gì chưa?”

Lão bản nương xua tay, “Lúc đó trời đã tối rồi, mọi người đang nấu cơm tối ở nhà, trong hẻm vắng vẻ không có ai, nghe nói hỏi cả nửa ngày cũng không hỏi được gì, mấy vị bổ đầu cũng mất kiên nhân, quay về để tìm manh mối, không thể điều tra rồi.”

Lê Mạn nghe xong liền mừng rỡ khi biết không có tin tức về chuyện này.

Chuyện này nên coi như là một câu chuyện thú vị, nói xong, Lê Mạn quăng chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục làm bận việc của mình.

Ban ngày trang điểm ở cửa hàng, buổi tối trở về hướng dẫn Mai Tử trang điểm, một ngày đi qua bận rộn nhưng phong phú.

Sau hơn 10 ngày, kĩ năng trang điểm của Mai Tử luyện tập ngày càng tốt, so với lúc ban đầu không chỉ tốt một hai điểm, trình tự Lê Mạn dạy nàng ấy cảm thấy chắc chắn, nhưng các bước cần ghi nhớ đều trôi chảy, không cần nghĩ cũng trang điểm một cách thuận lợi.

Lúc đầu trang điểm của Mai Tử tồn tại không ít vấn đề, nhưng dưới sự hướng dẫn và chỉnh sửa từ từ của Lê Mạn, những vấn đề này cũng dần biến mất, mặc dù hiện tại trang điểm chưa đủ hoàn hảo, nhưng đã đạt tám điểm so với yêu cầu của Lê Mạn, hai điểm còn lại cần tiến bộ trong thực tiễn.

Trong nháy mắt, đã đến ngày thành thân của muội muội nhà nương Dương Lan Hoa, hôm nay Lê Mạn đặc biệt nói với lão bản nương một tiếng, mang theo Mai Tử đến nhà tân nương.

Nhà nương Dương Lan Hoa cũng không xa, ba người Lê Mạn không đi xe lừa của Tống Đại Sơn, mà đi bộ tới đó. Ban đầu Tống Đại Sơn muốn đi xe lừa để đưa họ đi, nhưng Lê Mạn nghĩ nhà Mai Tử không có xe lừa, về sau đi trang điểm cũng phải dậy sớm đi qua đó, muốn đưa Mai Tử trải nghiệm trước nên đã từ chối Tống Đại Sơn đưa đi.

Lê Mạn chỉ muốn cho Mai Tử trang điểm trong các thông gần đó, không đi các địa điểm xa, về sau nếu gặp được công việc khác cho Mai Tử cũng không cần phải đi xa trang điểm kiếm tiền.

Trên đường đi, Lê Mạn nói chuyện với Dương Lan Hoa về việc Mai Tử sau này sẽ trang điểm cho tân nương trong thôn, “Tẩu tử, muội đã dạy trang điểm cho Mai Tử, về sau tang điểm trong thôn muội định để giao cho Mai Tử, có ai hỏi thì tẩu cứ nhắc đến Mai Tử là được.”

Dương Lan Hoa gật đầu, “Muội để cho Mai Tử tiếp quản cũng là một ý hay, hôm Mai Tử tìm ta, miễn phí trang điểm cho ta một lần, trang điểm cũng không tệ, quả nhiên là do muội dạy.”

Mai Tử nghe Dương Lan Hoa khen mình, mặt đỏ bừng xấu hổ, vội vàng xua tay, “Tẩu tử, tẩu đừng khen muội, tay nghề của muội không thể so với tẩu tử của muội, muội còn chưa học được một phần tẩu tử nhà muội, chỉ học được sơ sơ thôi.”

Dương Lan Hoa khua tay thờ ơ, “Tay nghề của tẩu tử muội không ai so được, muội học được sơ sơ của tẩu tử muội cũng là rất tốt rồi, so với người bình thường, tay nghề của muội cũng không tệ, muội trang điểm cũng tốt hơn một chút so với các cô nương trang điểm khác, dù tẩu tử của muội không trang điểm, ta dám khẳng định người ta cũng sẽ đến tìm muội.”

Mai Tử thậm chí còn ngại ngùng hơn khi được nói đến.

Lê Mạn lúc này mới nói: “Tẩu tử, tay nghề hiện tại của Mai Tử cũng không tệ, không biết muội muội nhà nương tẩu có chỉ định muội trang điểm hay không? Có thể cho Mai Tử trang điểm được không?”

Dương Lan Hoa nghe vậy vẻ mặt có chút khó xử, “Muội tử, thật xin lỗi, muội muội nhà nương ta không biết nghe ở đâu tay nghề của muội tốt, còn muốn chỉ rõ tìm muội, theo hiểu biết của ta, đoán chừng muội ấy không đồng ý đổi người.”

Lê Mạn cũng không cảm thấy có vấn đề, “Tẩu tử, chuyện này là bình thường, để muội hỏi, nếu không đồng ý thì lần này để muội trang điểm, Mai Tử quan sát ở bên canh, cứ để Mai Tử học thêm một thời gian, lần sau lại có người đến hỏi thì bảo Mai Tử đi.”

Dương Lan Hoa gật đầu, “Cũng có lý, mặc dù tay nghề hiện tại của Mai Tử không tệ, nhưng lần trước ta nói là muội với muội tử nhà ta, bây giờ đổi cũng không thích hợp, Mai Tử , muội cũng đừng buồn nhé.”

Mai Tử vội xua tay, “Không đâu không đâu, muội không vội, muội còn muốn rèn luyện thêm, phấn đấu thật tốt, mới không làm mất mặt tẩu tử của muội.”

Mấy người vừa đi vừa nói, đi từ tờ mờ sáng, vừa kịp đến nhà tân nương.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 168: Chương 168



Người nhà tân nương rất lịch sự, thấy Lê Mạn và hai người, họ ngay lập tức đi đến đón tiếp, bưng trà và hoa quả lên lịch sự chiêu đã, chờ Lê Mạn và hai người dùng trà xong họ mới đưa Lê Mạn và Mai Tử đến khuê phòng của tân nương.

Tân nương đã mặc xong hỷ phục, chỉ đợi Lê Mạn đến trang điểm là xong.

Trong phòng tân nương ồn ào náo nhiệt, bảy tám đại thẩm cùng nhi tử của các gia tộc đều ở đó, tán gẫu rất ồn ào, nhìn thấy Lê Mạn tới lại càng vui mừng, trong một lúc không phân biệt được giọng ai với ai.

Lê Mạn khẽ cau mày, nhìn về phía Dương Lan Hoa nhẹ giọng nói: "Tẩu, có thể bảo họ ra ngoài bớt được không? Quá ồn ào."

Dương Lan Hoa nhìn thấy mọi người trong phòng cũng đang cau mày, cũng vội vàng nói nhỏ: "Quá ồn. Gia đình chúng ta chính là có quá nhiều người thân thích, trẻ con cũng nhiều, có chuyện gì cũng đều tụ tập lại, mọi người nói chuyện sẽ khiến cho họ mất tập trung. Hay là ta đi tìm tẩu ta."

Hôm nay, không phải là ngày nàng ấy gả con gái, nàng ấy cũng không phải chủ nhà nên cũng không thể đuổi người ta đi, chỉ có thể để cho tẩu mình đến.

Dương Lan Hoa vội vàng đi, không bao lâu liền dẫn theo chủ nhà đến.

Mẹ tân nương cười nói với những người trong phòng: "Tất cả mọi người ra ngoài ngồi uống trà ăn chút điểm tâm, ở trong đây không có chỗ ngồi, chờ một lúc nữa nữ nhi của ta trang điểm, cửa phòng sẽ phải đóng lại, mọi người nếu có việc gì không đợi được thì có thể đi ra ngoài."

Mọi người nghe xong đều hiểu ý chủ nhà, liền cùng con cái đi ra ngoài, một số người không rời đi vì họ muốn xem tân nương trang điểm. Nhưng mà những người ở lại cũng không quá nhiều, cũng không ồn ào như trước, chủ nhà cũng không ép buộc đồng ý để họ ở lại.

Sau khi nhìn thấy Dương Lan Hoa khóa cửa, Lê Mạn mở hộp trang điểm, trước tiên bắt đầu rửa mặt cho tân nương.

Tân nương lần này trông giống như một nữ nhi nhà nông dân bình thường, vừa vặn cũng là mẫu tân nương mà Mai Tử sẽ nhận trang điểm sau này, rất thích hợp để Mai Tử học tập, vì vậy, khi Lê Mạn trang điểm, nàng ấy cố ý đơn giản hóa các bước lại, sau đó làm chậm lại để Mai Tử tự mình học hỏi, cũng coi là một lần kinh nghiệm.

Lê Mạn dành nửa giờ để trang điểm cho tân nương, không cần phải nói tân nương rất hài lòng, những người xung quanh ai cũng tấm tắc khen ngợi nàng, họ đều rối rít nói sau này có gả con gái cũng phải tìm đến Lê Mạn.

Lê Mạn nhìn, mỉm cười kéo Mai Tử qua, nói với những người muốn nhờ nàng trang điểm: "Đây là muội muội của ta, và cũng là người trang điểm. Sau này, nếu trong gia đình mọi người có nữ nhi gả đi muốn trang điểm thì có thể đến tìm muội ấy, tay nghề của muội ấy cũng tốt lắm. Mọi người quan tâm thì nhắn trực tiếp cho Lan Hoa tẩu nhé."

Mọi người trước đều chưa từng thấy Lê Mạn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lê Mạn, bọn họ cũng không đặc biệt quen thuộc với danh tiếng của Lê Mạn, hiện tại Lê Mạn đã làm cho tân nương xinh đẹp như vậy, lúc này mới rối rít nói sau này có nữ nhi xuất giá sẽ tìm Lê Mạn trang điểm. Lúc này nghe Lê Mạn nói Mai Tử cũng là một cô gái trang điểm, tay nghề cũng rất tốt, tất nhiên họ sẽ không nghi ngờ gì, chỉ nói chị em nhà này tay nghề tốt, chỉ cần trang điểm đẹp thì tìm đến một trong hai người đều được.Nên họ gật đầu bảo đến lúc đó sẽ báo một tiếng cho Dương Lan Hoa.

Lê Mạn cười liếc nhìn Mai Tử, bước đầu tiên giới thiệu Mai Tử trang điểm coi như thành công.

Sau khi trang điểm cho tân nương, Lê Mạn cũng không ở lại quá lâu, nàng cùng Mai Tử từ biệt, Dương Lan Hoa đang ở đây cùng gia đình chủ nhà, hai người vội vã trở về nhà.

Trên đường đi, Lê Mạn hỏi: "Mai Tử, muội vừa thấy ta trang điểm tân nương, muội có ý kiến gì không? Nếu là muội, thì muội định trang điểm như thế nào?"

Mai Tử nghĩ về điều đó rồi nói: "Nếu là vừa rồi là muội trang điểm cho tân nương, muội sẽ chú trọng đến việc xử lý làn da. Vì tân nương có làn da hơi đen, sần sùi, chỉ cần trang điểm kỹ càng là xong, tổng thể nhìn sẽ đẹp hơn rất nhiều, gò má tân nương hơi cao nên cần che đi cho kỹ.”

Mai Tử nói xong, có chút lo lắng nhìn Lê Mạn, chờ Lê Mạn nhận xét.

Lê Mạn cười gật đầu: "Đúng vậy, muội nói rất đúng, hai điểm vừa rồi quả thật là khuyết điểm chính trên gương mặt tân nương. Lúc trang điểm ta cũng chú trọng đến hai điểm này."

Kỳ thực tân nương còn có nhiều khuyết điểm khác, nhưng Mai Tử có thể nắm được hai điểm chính là rất tốt, xử lý được hai điểm này tân nương nhất định sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều, sẽ không thể làm cho người ta bất mãn, đây đối với Mai Tử mà nói đã là đủ rồi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 169: Chương 169



Nghe thấy tẩu tán thành mình, sự tự tin của Mai Tử tăng lên rất nhiều, mắt nàng ấy sáng lên, khóe miệng bất giác nhếch lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp như một tiểu cô nương.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mai Tử, Lê Mạn cũng bật cười theo.

Mai Tử lúc này mới nhìn ruộng lúa hai bên đường nói với Lê Mạn: "Tẩu, trong thôn đã bắt đầu gặt lúa rồi. Hôm qua muội đến ruộng của nhà mình xem, thấy cũng có thể gặt rồi. Tẩu và ca ca định bao giờ thu hoạch? Đúng lúc muội và Thiết Tử cũng đang ở đây, cùng nhau cắt lúa, rất nhanh sẽ thu hoạch xong thôi, không cần tẩu và ca ca muội vất vả như vậy."

Nghe Mai Tử nói vậy Lê Mạn đột nhiên đưa mắt nhìn về phía ruộng hai bên đường, lúc này mới phát hiện toàn bộ lúa đã chín vàng rực rỡ, cách đó không xa đã có người bận rộn lên đồng.

Lúc này Lê Mạn mới nhớ ra, quả nhiên đã đến lúc phải gặt lúa.

Nàng bận trang điểm đến mức không để ý chuyện gì xảy ra ở ruộng, nếu không nhờ Mai Tử nói thì nàng sẽ không thể nhớ nổi.

“Người trong thôn đã bắt đầu gặt lúa chưa?”

Lê Mạn lẩm bẩm.

Mai Tử gật đầu: "Mấy ngày nay trong thôn có người bắt đầu đi gặt lúa, hai ngày nữa tất cả mọi người chắc cũng sẽ đi gặt. Muội đã ra đồng vài lần, lúa ở nhà chúng ta cũng đã chín, có thể gặt. Tẩu tử, chúng ta phải nhanh nên một chút, không thể chậm trễ được.”

Lê Mạn gật đầu, lúa đã chín, không thể chậm trễ. Nhưng vì quá bận rộn mà quên mất và không để ý lúa đã chín nên nàng cũng không có thời gian để nhờ người giúp gặt lúa trước như suy nghĩ trước đó.

Thấy Lê Mạn sắc mặt vẫn tái nhợt, Mai Tử hỏi: “Có chuyện gì vậy tẩu?”

Lê Mạn chậm rãi lắc đầu: “Không có sao, ta và ca muội sẽ đi gặt lúa, muội và Thiết Tử không nên vì bọn ta mà làm nỡ chuyện của mình, Thiết Tử mỗi ngày đều phải gánh trách nhiệm bán hàng kiếm không ít tiền. Đừng chậm trễ."

Mai Tử lắc đầu: "Tẩu tử, sao lại chậm trễ, mấy ngày nay người từ mười dặm tám thôn đã bắt đầu thu hoạch lúa, cũng không có ai ở nhà, làm gì có ai có tâm tư đi mua đồ. Công việc của Thiết Tử mấy ngày nay cũng không được tốt, đoán chừng vài ngày nữa sẽ không có ai ở nhà mua đồ, còn phải đến khi thu hoạch lúa xong mới có thể buôn bán lại, cho nên mấy ngày này Thiết Tử sẽ không bán được hàng. Bây giờ, mang người đi gặt lúa của nhà tẩu trước."

Lê Mạn nghĩ lại cũng đúng. Thu hoạch lúa là một chuyện lớn ở trong thôn này. Bất kể nam nhân, nữ nhân hay hài tử, họ đều sẽ ra ruộng làm việc đồng áng, tất cả mọi người đều sẽ ra đồng, không có ai ở nhà cả, trong thôn cũng không có thời gian mua đồ của người bán hàng rong.

Đoán chừng Tống Đại Sơn sẽ không kéo được xe hàng, mọi người đều phải ra đồng, không ai có thời gian đi chợ trên thị trấn và Tống Đại Sơn cũng không kiếm được ai, bận cơm nước ở nhà cũng không làm chậm trễ chuyện gì của hắn.

Nếu Thiết Tử và Mai Tử giúp một tay thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ngay cả khi không tìm người hỗ trợ cũng sẽ không vất vả, ruộng nhà bây giờ cũng không nhiều, ước chừng hai ngày là cắt xong, chắc cũng không mệt, cho nên năm nay ngược lại có thể tự mình gặt được, chờ sau này mua thêm ruộng có thể cho người khác thuê ruộng, không cần phải tự mình làm.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn gật đầu: "Được rồi, khi về ta sẽ thu xếp, tranh thủ những ngày này để gặt lúa mang về nhà."

Khi hai người về đến nhà, Tống Đại Sơn đã trở về.

Lê Mạn hỏi hắn về việc thu hoạch lúa, Tống Đại Sơn gật đầu: "Đã đến lúc, hai ngày nay dân làng đã bắt đầu rồi, ta vốn định bắt đầu thu hoạch trong hai ngày tới.”

Lê Mạn nhìn chân của Tống Đại Sơn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Tống Đại Sơn, chân này của chàng có thể gặt lúa được à? Đại phu nói không được dùng sức nên chàng không được đi.”

Hắn có thể ở nhà trông hai đứa nhỏ, thuận tiện nấu ít cơm, như vậy sẽ không mỏi chân.

Biết Lê Mạn đang nghĩ gì, Tống Đại Sơn xoa xoa đầu Lê Mạn:

"Đừng lo lắng, gặt lúa cùng lắm là mỏi cách tay và eo, cũng không có ảnh hưởng đến chân, lâu lâu ta sẽ chú ý dùng chân kia nhiều hơn như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chân bị thương, ta tất nhiên sẽ biết phải làm sao. "

"Nhưng mà ..."

Lê Mạn muốn nói cái gì, lại nuốt xuống, gật đầu: "Được rồi, ngày mốt cắt đi, ngày mai ta đi lên thị trấn trang điểm một ngày, nhân tiện ta sẽ nói với bà chủ sau khi thu hoạch lúa xong mới quay trở lại quán."

Tống Đại Sơn không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: "Ta không cần nàng gặt, ta có thể làm được. Nàng có thể đi lên thị trấn trang điểm hoặc là ở nhà nghỉ ngơi."

Tống Đại Sơn chưa bao giờ nghĩ để Lê Mạn ra đồng. Nàng còn không giỏi việc nhà thì làm sao gặt lúa được? Da thịt mềm mại dùng liềm có thể mài mòn tay, hắn không chấp nhận điều đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back