Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 140: Chương 140



Còn môi, chẳng phải chỉ cần dùng son mỡ thoa đều lên môi là được rồi à, sao còn dùng nhiều son phấn và son mỡ như vậy làm gì? Thoa nhiều màu son lên môi như vậy cùng lúc, không những không lem, mà sau khi được bàn tay của Lê Mạn xử lý còn nó đẹp đến kinh ngạc, trông vừa căng mọng, vừa mê người, khiến người người khác chỉ muốn căn một cái.

Cuối cùng bà chủ cũng biết tại sao cùng là trang điểm mà lại có khác biệt lớn như vậy.

Nàng ấy lần đầu nhìn thấy, cũng là lần đầu nghe thấy cách trang điểm của Lê Mạn. Mỗi đường nét, bàn tay của Lê Mạn đều có thể xử lý một cách khéo léo, thiên biến vạn hóa. Những ngũ quan nhỏ nhắn nhỏ ấy cũng phải trải qua nhiều bước xử lý, ngữ quan khác nhau, cách xử lý cũng khác nhau. Cuối cùng những bước trang điểm phức tạp này sẽ khiến cho khuôn mặt tầm thường ban đầu trở nên xinh đẹp, sống động, chói mắt.

Bà chủ biết rõ, những bước trang điểm này của Lê Mạn không phải cứ học thuộc là được. Cho dù có liều mạng học thuộc từng bước, nhưng chỗ nào nhiều một chút, chỗ nào nhạt một chút, chỗ nào nặng một chút, chỗ nào nhẹ một chút, những cái này đều phải tự mình nắm chắc trong tay. , không có một cách nào có thể nói rõ. Cho dù nàng ấy có thuộc từng bước cũng không thể trang điểm đẹp được, nói không chừng còn vẽ hổ thành chó mất.

Vừa rồi bà chủ còn có tâm tư học chút tay nghề của Lê Mạn, còn đến bây giờ thì mất sạch.

Đây không phải thứ mà nàng có thể học được. Chỉ những cách xử lý và trình tự đó nàng đã không thể nhớ nổi rồi, có nhớ kỹ cũng chưa chắc đã hiểu rõ, quá khó.

Nàng vẫn nên mời Lê Mạn ở đây trang điểm cho khách thì hơn.

Tuy rằng không học được nhưng bà chủ vẫn cảm thấy vui vẻ, vẫn tràn trề hăng hái nhìn Lê Mạn trang điểm. Nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của vị phu nhân này dần dần biến đổi, nàng ấy cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Chút kỹ thuật trang điểm của mình sau này nàng cũng không dám nói ra nữa.

Khi bà chủ còn đang nhìn chăm chú thì tiểu nhị chạy đến gọi nàng ấy.

“Bà chủ, có vị khách đến mua son bảo muốn gặp người.”

Bà chủ tuy rằng vẫn rất muốn tiếp tục xem nhưng khách hàng là quan trọng nhất nên chỉ đành lưu luyến đứng dậy đi đến trước cửa hàng.

Nhìn thấy người đến, bà chủ liền mỉm cười đón tiếp: “Hoàng phu nhân, sao hôm nay lại có thời rảnh rỗi đến đây vậy? Lâu lắm rồi không gặp phu nhân.”

Hoàng phu nhân ngồi trên ghế nghỉ người làm đem ra, nói chuyện với bà chủ: “Cũng do mấy chuyện ầm ĩ lộn xộn đó trong nhà khiến ta phiền lòng nên không có thời gian đi dạo, khó khăn lắm mới rảnh rỗi nên liền đến chỗ ngươi xem xem. Thế nào, có hàng hóa tốt mới nhập không? Có thể cho ta xem không?”

Bà chủ biết ý không hỏi chuyện phiền lòng của Hoàng phu nhân, cso lẽ lại là chút chuyện ân ái đó của Hoàng lão gia. Sau khi nghe Hoàng phu nhân nói, bà chủ liền đi thẳng đến chỗ quầy hàng đó, lấy ra mấy hộp son phấn tinh tế từ trong tủ, sau đó đi đến cạnh Hoàng phu nhân mở từng hộp son phân ra cho bà ấy xem: “Phu nhân đến rất đúng lúc, hôm trước vừa mới nhập về một ít son nước, chất lượng vô cùng tốt, hiệu quả khi trang điểm cùng tốt hơn những loại son phấn khác. Những thứ này ở nơi khác rất khan hiếm, ta cũng phải dựa vào quan hệ mới mua được cần này, cố ý giữ lại. Hôm nay phu nhân đến, nếu mà đến muộn hai hôm nữa thì đã hết sạch rồi.”

Mắt Hoàng phu nhân sáng lên, cúi đầu cẩn thận đánh giá những hộp son phấn này, càng nhìn càng vừa ý, cuối cùng bỏ tiền ra mua hết tất cả.

Hoàng gia kinh doanh lá trà, là thương hộ số một số hai ở trong trấn, gia sản khá phong phú. Hoàng phu nhân là khách quen của cửa hàng này, sẵn sàng tiêu bạc để mua son nước, chưa bao giờ keo kiệt với bản thân. Chỉ tiếc là đã có tuổi, có ăn diện như thế nào cũng không thể bằng những tiểu thiếu trẻ trung, xinh đẹp trong nhà đó, nên lần nào cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Hoàng phu nhân trả bạc rồi đứng dậy cáo từ bà chủ: “Lần sau có đồ tốt nhớ giữ lại cho ta, hôm nay ta mua cái này về trước.”

Thấy Hoàng phu nhân muốn mang đồ rời đi, bà chủ đảo mắt, mở miệng giữ Hoàng phu nhân lại: “Hoàng phu nhân, không biết hôm nay phu nhân còn rảnh không? Nếu rảnh thì ta muốn giới thiệu cho phu nhân một chuyện tốt, đảm bảo là phu nhân sẽ thích.”

Vốn dĩ Hoàng phu nhân cũng không có việc gì, bây giờ lại nghe bà chủ nói vậy thì lại ngồi xuống ghế, chăm chú lắng nghe: “Chuyện gì mà lại có thể khiến ngươi nói năng thần bí như vậy? Nói ta nghe thử xem.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 141: Chương 141



Bà chủ lấy khăn tay che miệng rồi mới nói với Hoàng phu nhân: “Phu nhân, gần đây ta tốn rất nhiều công sức mời được một thợ trang điểm, kỹ thuật trang điểm đứng đầu, nói là xuất quỷ nhập thần cũng không ngoa, nói thẳng ra là cho dù phu nhân không đẹp thì cũng có thể biến phu nhân thành đẹp. Không biết phu nhân có hứng thú thử một chút không?”

Bà chủ nói xong liền tự tin bồi thêm một câu: “Hoàng phu nhân, phu nhân trang điểm xong, ta bảo đảm phu nhân sẽ hài lòng.”

Hoàng phu nhân hoàn toàn bị lời nói của bà chủ gợi lên hứng thú, lúc này bà ta mới nhớ đến tấm biển mà mình nhìn thấy khi vừa mới bước vào cửa đó, bà ta hỏi ngay: “Có phải ngươi nói đến thứ trên tấm biển đặt ở cửa đó không?”

Bà chủ gật đầu: “Chính xác.”

Hoàng phu nhân đứng lên: “Vậy thợ trang điểm đâu? Tay nghề tốt thì đương nhiên ta phải thử rồi. Ta muốn xem xem, rốt cuộc có thể trang điểm cho ta xinh đẹp được hay không.”

Bà chủ đứng lên, vừa dẫn Hoàng phu nhân đến phòng trang điểm vừa nói: “Hiện tại Lâm phu nhân đang trang điểm ở bên trong, lúc ta đi ra thì đã trang điểm gần xong rồi, bây giờ chắc cũng đã trang điểm xong rồi, phu nhân vào nhìn thử trước xem.”

Hoàng phu nhân và Lâm phu nhân là chỗ quen biết, hai bên đã quen biết rất nhiều năm, cùng làm buôn bán ở trong cái trấn này, có thể xem như một nửa tỷ muội, bây giờ nghe thấy Lâm phu nhân cũng đang trang điểm ở bên trong, trong lòng càng gấp gáp, bước đi cũng nhanh hơn: “Ta phải mau đến xem nàng thay đổi như thế nào. Khuôn mặt đó của nàng còn không đẹp bằng ta, không biết có thể trở nên xinh đẹp không đây.”

Bà chủ cũng không vội nói tốt, chỉ cười nói: “Vậy thì phu nhân cứ vào xem sẽ biết.”

Hai người cùng nhau vào phòng trang điểm.

Lê Mạn đang rửa tay, Lâm phu nhân đã được trang điểm xong, lúc này đang ngồi trước gương cẩn thận ngắm nhìn, ngay cả khi nghe thấy tiếng của Hoàng phu nhân cũng không quay đầu lại.

Hoàng phu nhân lại gọi Lâm phu nhân lần nữa, cũng không thấy Lâm phu nhân quan tâm đến mình, bà ấy không khỏi tức giận, bước nhanh đến trước mặt Lâm phu nhân, cầm lấy chiếc gương đang chắn trước mặt bà ấy để sang một bên: “Ta nói này, cái con người này, ngươi cố ý không quan tâm đến ta có phải không, khuôn mặt này của ngươi….”

Lời nói của Hoàng phu nhân lập tức im bặt khi bà ấy nhìn thấy khuôn mặt của Lâm phu nhân.

“Ngươi, gương mặt của ngươi…ngươi là Văn Tuệ mà ta quen sao?”

Lâm phu nhân lúc này, da dẻ trắng nõn, căng mọng, gương mặt trông còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương Hoa Quế, đôi mắt nhỏ ban đầu cũng thay đổi, trở nên vừa to vừa long lanh, trông rất có thần thái, xinh đẹp động lòng người. Cái mũi tẹt cũng trở nên cao thẳng, khéo léo. Thay đổi lớn nhất chính là đôi môi, đôi môi dày ban đầu, lúc này trở nên đỏ hồng, quyến rũ, căng mọng, lấp lánh, vô cùng mê người. Đường nét sắc bén ban đầu, bây giờ trở nên vô cùng dịu dàng, ôn hòa.

Tóm lại, Lâm phu nhân bây giờ vô cùng xinh đẹp, các đường nét trên khuôn mặt giống như được làm lại, vẻ quê mùa ban đầu cũng trở nên xinh đẹp quyến rũ.

Lời nói không chắc chắn của Hoàng phu nhân khiến Lâm phu nhân cười ngượng ngùng. Lúc này, bà ấy giống như một tiểu cô nương vừa đến tuổi cập kê có chút thẹn thùng, lại có chút hưng phấn bưng mặt, trong giọng nói tràn ngập sự vui vẻ: “Sao nào? Có phải rất xinh đẹp không? Ta cảm thấy còn xinh đẹp hơn cả hồi ta còn trẻ. Ta còn không dám tin đây là mình nữa đó. Dù là lúc trẻ mười mấy tuổi ta cũng không xinh đẹp như vậy.”

Lâm phu nhân nói xong lại vui vẻ rạo rực cầm lấy cái gương soi, lại ngắm bản thân mình ở trong gương.

Cũng không thể trách Lâm phu nhân và Hoàng phu nhân kinh ngạc như vậy được. Thực ra trước đây họ chưa từng thấy tay nghề trang điểm của Lê Mạn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, mà lần này, lại lập tức khiến cho giá trị nhan sắc tăng đến đỉnh cao của đời người, giống như trẻ ra mười mấy tuổi, không có người phụ nữ yêu cái đẹp nào là không kích động và hưng phấn.

Bà chủ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm phu nhân: “ Phu nhân tài thế nào? Thợ trang điểm tôi mời đúng là danh bất hư truyền phải không?

Lâm phu nhân không hề do dự gật đầu: “ Đâu chỉ là danh bất hư truyền thôi đâu, quả thực là quá thần kỳ. Ta chưa từng thấy ai có tay nghề nào lợi hại như vậy cả.”

Lâm phu nhân nói xong còn bồi thêm một câu: “Sau này ta phải thường xuyên đến đây. Về sau có chuyện lớn gì cần phải trang điểm ta liền đến đây. Lớp trang điểm này, tham gia tụ họp gì cũng đều khiến ta nở mày nở mặt.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 142: Chương 142



Hoàng phu nhân lúc này đã chuyển từ ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm phu nhân sang suốt ruột không chờ được nữa. Bà ấy vội vàng nhìn Lê Mạn nói mặt nói: “ Người là thợ trang điểm trang điểm cho nàng ấy phải không? Nhanh, trang điểm cho ta đi, ta cũng muốn xinh đẹp giống như nàng ấy.”

Lê Mạn lau nước trên tay, gật đầu: “Được, mời phu nhân ngồi.”

Hoàng Phu Nhân sốt sắng kéo Lâm phu nhân vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm lên: “Người mau đứng dậy để ta ngồi.”

Lâm phu nhân bị bà ấy kéo lên thì tức giận giật lại tay áo: “Đừng kéo đừng kéo, ngươi mà làm học lớp trang điểm này của ta xem ta xử lý như thế nào.” Nói xong Lâm phu nhân vẫn dịch ra nhường chỗ.

Nhưng Lâm phu nhân lại không rời đi, cũng tò mò ngồi cạnh, chuẩn bị nhìn kĩ xem lớp trang điểm xinh đẹp như vậy được tạo ra như thế nào.

Hoàng phu nhân nhanh chóng ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo của mình trong gương, bà ấy không khỏi thở dài: “ Bây giờ ta nhìn lớp trang điểm của mình, thật sự cảm thấy xấu, nhanh tẩy đi cho ta.”

Lê Mạn đổ đầy nước, bắt đầu tẩy trang cho Hoàng phu nhân trước.

Sau khi tẩy sạch lớp trang điểm, mặt mộc của Hoàng phu nhân lộ ra

Dựa theo dung mạo của Hoàng phu nhân bây giờ, khi còn trẻ bà ấy cũng là một mỹ nhân, chẳng qua là năm rộng tháng dài mài mòn đi, cộng thêm việc chăm sóc không tốt, cùng với nguyên nhân sử dụng đồ trang điểm quanh năm, làn da trở nên khô héo, sạm màu. Mụ đầu đen, vết chân chim đã hiện rõ trên mặt, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng, điều này làm cho dung mạo xinh đẹp ngày trẻ kém đi, mất đi vẻ quyến rũ, động lòng người.

Tuy nhiên, nền tảng tốt vẫn còn đó, so với gương mặt có đường nét tầm thường ban đầu của Lâm phu nhân, thì gương mặt của Hoàng phu nhân dễ trang điểm hơn và hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.

Vấn đề lớn nhất của Hoàng phu nhân chính là ở làn da, chỉ cần xử lý tốt một vài chỗ trên da là có thể tạo ra làn da mềm mịn như thiếu nữ, cả người sẽ trở nên trẻ trung, xinh đẹp.

Lê Mạn bắt đầu miệt mài xử lý lớp nền quan trọng nhất cho Hoàng phu nhân.

Lớp nền của Hoàng phu nhân không thể làm qua loa, muốn che đi nếp nhăn và mụn đầu đen thì phải thoa nhiều lớp phấn để che phủ kỹ càng, đến khi hoàn toàn không còn nhìn ra tỳ vết trên mặt mới thôi. Nhưng phấn nhiều, lại không thể lộ ra chất phấn, Lê Mạn dùng Mỹ Dung cao chầm chậm từng chút xử lý lớp nền.

Lê Mạn xử lý lớp nền mất nửa tiếng, mỗi lớp phẩn mòng đều dùng Mỹ Hoa cao thoa lên, xóa đi chút chất phấn còn đọng lại kia. Sau đó lại thoa phấn lần nữa, lại xóa đi chất phấn, cứ như vậy cuối cùng cũng che phủ được hết những tỳ vết trên mặt, cả gương mặt trắng nõn, sáng bừng lên, lúc này mới coi như làm xong lớp nền.

Lớp nền quan trong nhất đã được giải quyết, tiếp theo chính là chỉnh lại ngũ quan. Lê Mạn bắt đầu từ lông mày, đến mắt, đến mũi, đến miệng, rồi đến cả khuôn mặt, kiểu tóc, toàn bộ đều tỉ mỉ trang điểm, nghiêm túc chỉnh sửa, không hề qua loa.

Đến khi búi tóc cuối cùng được vấn xong, Lê Mạn mới thu tay.

Lớp trang điểm của Hoàng phu nhân cũng đã hoàn thành.

Kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, Hoàng phu nhân vô cùng hài lòng, nét mặt còn thán phục hơn cả khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân đứng bên cạnh bĩu môi, ghen tỵ nói: “Sao ngươi trang điểm cho người ta đẹp hơn ta vậy?”

Lê Mạn và bà chủ chưa kịp nói gì, Hoàng phu nhân đã che miệng cười, có chút không khách khí nói với Lâm phu nhân: “Ngươi không đẹp bằng ta không liên quan đến thợ trang điểm. Có bản lĩnh thì cũng phải có nền tảng đúng không? Ngày trẻ ngươi không đẹp bằng ta, bây giờ có thể trang điểm cho ngươi xinh đẹp như vậy thì ngươi nên cười trộm đi.”

Lâm phu nhân bị người này nói thì vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, đứng lên nhéo Hoàng phu nhân một trận, nhéo đến mức khiến Hoàng phu nhân kêu to ai ui ai ui.

Bà chủ cũng không quan tâm, chỉ đứng bên cạnh cười. Nàng ấy biết hai người này có quan hệ tốt, bình thường cũng thích nói giỡn hạ bệ đối phương, tình cảm bao năm càng ngày càng tốt, thậm chí còn muốn làm thông gia.

Hai người cười đùa một hồi, mới nghiêm túc. Đầu tiên là khen tay nghề của Lê Mạn, sau đó cho tiền Lê Mạn trước mặt bà chủ, mỗi người cho Lê Mạn hơn mười văn tiền, nói là cảm ơn nàng hôm nay đã làm cho họ xinh đẹp như vậy, trên đường trở về sẽ làm cho người khác ngưỡng mộ.

Lê Mạn cảm ơn ý tốt của hai người, trong lòng vô cùng hài lòng với khởi đầu tốt đẹp của ngày hôm nay.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 143: Chương 143



Trang điểm xong cho hai vị phu nhân, cũng gần 12 giờ là thời gian nên ăn trưa.

Lê Mạn buổi trưa không thể về nhà, chỉ có thể ở trấn trên ăn tạm một bữa.

Nàng đang định đi đến quầy mì bên ngoài tùy tiện ăn một bát, bà chủ liền gọi cô lại.

“Muội tử, bữa trưa sau này muội ăn ở trong tiệm đi, phía sau có một nhà bếp nhỏ, làm một chút là được”

Lê Mạn vội vàng từ chối: “Nguyệt tỷ, muội ra ngoài ăn là được rồi, muội trang điểm ở đây đã không trả cho tỷ tiền lại còn ăn cơm của tỷ thì không tốt chút nào”

Bà chủ kéo tay Lê Mạn không cho nàng đi: “Vậy thì muội nói sai rồi, muội mặc dù không trả tỷ tiền nhưng sau này nhất định sẽ mang đến nhiều khách , đến lúc đó phải là ta cảm ơn muội mới đúng. Vả lại, muội ở lại ta vẫn phải làm cơm ,mà muội không ở thì ta vẫn phải làm cơm, ta cũng không thiếu chút đồ đó của muội, ta có người ăn cùng thì cũng vui vẻ, trước kia ta chỉ ăn một mình ,rất cô đơn nên muội ở lại ăn cùng ta nhé.”

Thấy Lê Mạn vẫn còn do dự, bà chủ sầm mặt: “Có phải là ghét bỏ đồ ăn của ta không ngon đúng không? Vậy muội đi ra ngoài ăn đi”

Lê Mạn biết bà chủ cố ý nói như vậy, thấy tỷ ấy giữ lại như vậy, nếu một mực từ chối thì có vẻ quá khách khí rồi. Chỉ đành gật đầu đồng ý, đồng thời đối với bà chủ thêm phần cảm kích.

Đúng lúc này, Tống Đai Sơn ôm Tiểu Bảo đi vào tiệm.

Lê Mạn tiến lên đón, đem cái tay nhỏ duỗi ra muốn ôm của Tiểu Bảo ôm vào n.g.ự.c hôn một cái, giới thiệu với bà chủ: “Nguyệt tỷ, đây là tướng công của muội Tống Đại Sơn, đây là con muội tên Tiểu Bảo, Tiểu Bảo gọi dì Nguyệt đi.”

Bây giờ Tiểu Bão đã không còn là đứa bé gầy trơ xương lúc mới gặp Lê Mạn nữa, bé lúc này da dẻ trắng nõn, hai má và thân mình toàn thịt, lại thêm bộ quần áo dễ thương mà Lê Mạn làm cho, giống như một viên bánh vậy, dễ thương không chịu được.

Nguyệt nương nhiều năm không có con, nên rất thích trẻ con, bây giờ nhìn thấy Tiểu Bảo dễ thương như vậy liên vô cùng yêu thích, không nhịn được dơ tay muốn ôm Tiểu Bảo: “ Tiểu Bảo, có thể cho Nguyệt nương ôm không?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ liền ngoan ngoãn dơ ra cánh tay đầy thịt.

Bà chủ vui vẻ, nhanh chóng tiếp lấy Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng x** n*n cái lưng nhỏ đầy thịt, càng xoa càng thích liền không chịu được mà thơm nó một cái

Tiểu Bảo bị hôn mà cười hì hì, cũng học theo dáng vẻ Lê Mạn lúc bình thường thơm lên mặt của bà chủ một cái thật kêu, khiến mà chủ ngạc nhiên đỉnh đỉnh Tiểu Bảo: “Aiyo, sao lại dễ thương như thế này chứ.”

Tiểu Bảo cười khanh khách.

Lê Mạn thấy vậy khóe miệng cong lên, mặc cho hai người ở một bên vui đùa lẫn nhau, nhìn Tống Đại Sơn hỏi: “Sao chàng vẫn chưa đánh xe về thôn?”

Tống Đại Sơn đáp: “Nàng trưa cũng không về, không biết nàng đã ăn cơm chưa, nên đến đây thăm nàng, chút nữa sẽ về, chiều lại đến đón nàng.”

Biết hắn lo cho mình, Lê Mạn nói việc bà chủ giữ mình lại cùng dùng cơm để hắn yên tâm.

Thấy thời gian không còn sớm, Tống Đại Sơm muốn bế Tiểu Bảo đưa về nhà, nào ngờ bà chủ lại mở lời muốn Tiểu Bảo ở lại: “Đằng nào buổi chiều ngươi cũng đến đón Lê Mạn về, không bằng để Tiểu Bảo ở đây, có chúng ta chăm nom sẽ không xẩy ra chuyện gì đâu.”

Tống Đại Sơn sợ Tiểu Bảo ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của bà chủ, đang định từ chối, Lê Mạn liền kéo hắn: “Không sao, để Tiểu Bảo ở lại đi”

Nàng thấy bà chủ vô cùng thích Tiểu Bảo, muốn chơi với Tiểu Bảo nhiều hơn, nên để Tiểu Bảo ở lại cũng không sao, vừa hay nàng có thể ở với Tiểu Bảo một lát.

Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn gật đầu, nói tạm biệt với bà chủ sau đó rời tiệm ra về.

Bà chủ vô cùng vui vẻ trực tiếp đưa Tiểu Bảo đến phòng bếp, đặt một chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn, gọi Tiểu Bảo và Lê Mạn đến dùng cơm.

Trong bữa ăn, bà chủ so với Lê Mạn thì chu đáo và tỉ mỉ hơn nhiều, liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Bảo làm Tiểu Bảo ăn đến tròn xoe bụng.

Lê Mạn có thể nhìn ra, bà chủ thực sự rất thích trẻ con, thấy bà chủ cũng đã 30 tuổi liền không nhịn được hỏi: “Nguyệt tỷ,con tỷ mấy tuổi rồi? Ở nhà ai trông nó?”

Bà chủ nghe những lời này, mặt mày như đưa đám, bất đắc dĩ thở dài: “Ta và tướng công đã kết hôn hơn 10 năm, vẫn không có thai, đã xem rất nhiều đại phu mà không biết là bệnh gì, bây giờ ta cũng đã bỏ cuộc rồi, có lẽ ông trời đã định ta không có con, cưỡng cầu cũng vô dụng.”

Lê Mạn khi còn ở hiện đại cũng gặp rất nhiều cặp vợ chồng như vậy, rất nhiều cặp vợ chồng không có con, không phải do bản thân có bệnh chỉ đơn thuần là không có được, có thể là đứa trẻ đến muộn mà thôi.Chẳng qua thời hiện đại có thụ tinh trong ống nghiệm, còn cổ đại lại không có nên chỉ có thể xem ý trời thôi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 144: Chương 144



Lê Mạn vỗ vỗ bàn tay bà chủ an ủi: “Nguyệt tỷ, có thể là đứa bé mà ông trời cho tỷ đến muộn thôi, không cần gấp,nếu thân thể không có vấn đề gì thì sớm muộn gì cũng có.”

Bà chủ biết Lê Mạn đang an ủi mình, cũng không để ý, nàng đã nghĩ thông rồi. May mà tướng công thật lòng yêu thương nàng, dù không có con vẫn đối với nàng rất tốt, không có suy nghĩ khác, không vì nàng không có con mà trách nàng nửa phần, nàng đã đủ may mắn rồi, những cái khác thì không thể cưỡng cầu.

Bà chủ không muốn nói vấn đề này nữa, quay sang nói về việc trang điểm của Lê Mạn.

“Lê muội tử, muội hôm nay trang điểm cho hai vị phu nhân đó thật đẹp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tìm muội trang điểm. Nhà của hai vị phu nhân đó đều là thương hộ lớn nhất nhì ở trấn trên, việc làm ăn trong nhà rất lớn, mạng lưới giao thiệp cũng rộng, các phu nhân kết giao bình thường cũng nhiều, thường cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, có tin tức gì thì không đến mấy ngày sẽ truyền khắp nơi, muội đợi đấy, lập tức sẽ có những phu nhân khác nghe tin mà đến, đến lúc đấy chỉ sợ muội lại phải bận rồi.”

Lê Mạn nghe tin này, trong lòng rất vui mừng liền nói: “Muội cũng hi vọng càng bận càng tốt , cái này chứng minh việc làm ăn của tiệm càng ngày càng tốt, chúng ta kiếm cũng càng ngày càng nhiều.”

Bà chủ gật đầu: “Đúng thế”

Chẳng qua, bà chủ nói mấy ngày thì vẫn là muộn bởi vì ngay chiều hôm ấy đã có người nghe tin mà đến.

Người đến là Lâm phu nhân, chẳng qua phía sau bà còn một cô gái nữa.

Lúc Lâm phu nhân đến,ba người vừa dùng bữa xong không lâu, bà chủ đang bế Tiểu Bảo cùng bé nói chuyện.

Lâm phu nhân vừa vào liền nói: “Bà chủ, ta lại đến đây”

Bà chủ nhìn người phái sau Lâm phu nhân, trong lòng nháy mắt liền hiểu, chẳng qua vẫn bất động thanh sắc đạt Tiểu Bảo xuống, đích thân ra nghênh đón.

“Lâm phu nhân, ngài đến giờ này là có việc gì à?”

Lâm phu nhân kéo cô gái phía sau mình,cười nói với bà chủ: “Đây không phải là tiệm của ngươi trang điểm cho ta quá đẹp sao, em chồng ta vừa nhìn thấy, cũng muốn đến đây trang điểm một chút, ta liền mang nó đến đây.”

Lâm phu nhân trên mặt cười duyên nhưng trong lòng rất bất đắc dĩ.

Em chồng của bà ta, là một người nóng nảy không có đầu óc, bình thường ỷ vào được tướng công của nàng yêu thương, một chút cũng không đặt người tẩu tử này ở trong lòng, cái gì cũng muốn so với nàng, một khi thấy nàng có cái gì tốt đều sẽ không vui. Mỗi lần thấy nàng có gì tốt đều phải lấy cho bằng được, nhưng tướng công nàng lại vô cùng thương yêu vị muội muội này, lúc nào cũng bảo nàng nhường nhịn một chút, cho nên mỗi lần nàng mua son phấn hay y phục mới chỉ cần đẹp là đều sẽ vào tay của vị em chồng này.

Thật ra nhường nhịn một chút cũng không có vấn đề gì,nàng nhịn, nhưng mấu chốt là vị em chồng này lại thích đem son phấn đắp lên mặt mình, ngày nào cũng trang điểm đậm như vậy, đem mặt cũng không nhìn rõ.

Cũng được thôi, cô trang điểm thì không ai có thể nói gì, lớn lên muốn đẹp cũng không sao, mấu chốt là cô em chồng này giống tướng công nàng như từ một khuôn đúc ra đề giống cha chồng đã mất của nàng, từ khuôn mặt đến tính cách ,cả người trong nhà cũng không dám khen tặng.

Đã đành là không xinh đẹp lại cứ thích trang điểm đậm, kết quả là càng trang điểm càng xấu, lại còn mỗi lần đều tự khen mình xinh đẹp, cứ nghĩ đến mỗi lần ra ngoài phải mang cô em chồng xấu xí này là nàng lại tức giận.

Hôm nay nàng trang điểm đẹp đang vui vẻ về nhà để tướng công nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình, nào ngờ lại bị cô em chồng này bắt gặp,lập tức nhảy dựng lên hỏi nàng đã làm gì.

Thấy trong mắt cô em chồng đều là ghen tỵ hận, ước ao thèm muốn cùng dáng vẻ vò đầu bứt tai, nàng liền biết nàng vừa nói, cô em chồng của nàng sẽ lập tức đến đây trang điểm.

Quả nhiên, cơm vẫn chưa ăn xong đã bị nàng ta gấp gáp kéo đi, cả đường đến của tiệm đến thở cũng không kịp, trên mặt cũng ra một lớp mồ hôi mỏng, nguy hiểm thật, không làm hỏng lớp trang điểm vừa mới làm.

Bà chủ cũng biết tính cách của em chồng Lâm phu nhân và mâu thuẫn của hai người ,nhưng không nói gì, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoan nghênh Lâm phu nhân và em chồng nàng: “Vừa hay bây giờ không có người cần trang điểm, Lâm tiểu thư có thể trang điểm ngay, đi theo ta.” Vừa nói vừa mang hai người vào trong phòng trang điểm.

Lê Mạn thấy Lâm phu nhân vào liền đứng dậy hoan nghênh.

Lâm phu nhân cười kéo một tay của Lê Mạn, khách khí nói: “Tống nương tử,đây là em chồng của ta cũng muốn ngươi trang điểm cho, tiếp theo liền làm phiền ngươi rồi.”

Thật ra trong lòng Lâm phu nhân thấy đã quấy rầy Lê Mạn rồi, với tướng mạo của em chồng, muốn trang điểm đẹp cũng rất khó, cùng tính cách không nói lý của em chồng, đến lúc trang điểm xong không đẹp nói không chừng Tống nương tử sẽ bị gây khó dễ, nàng vẫn là đã mang đến phiền phức có Tống nương tử rồi. Nhưng nàng cũng không có cách nào, em chồng làm loạn muốn đến trang điểm, nàng cũng không thể không đưa đi.

Đến lúc đó nếu mà Tống nương tử bị làm khó, nàng nhất định sẽ ngăn lại.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 145: Chương 145



Lê Mạn không biết Lâm phu nhân lúc này đang đối với nàng có chút áy náy, sau khi chào hỏi liền đẫn Lâm tiểu thư ngồi trước bàn trang điểm.

Lâm tiểu thư từ lúc vào đã không nói câu nào, lúc nhìn thấy thợ trang điểm xuất thần nhập hóa trong mắt tẩu tử cuối cùng cũng mở miệng: “Ngươi chính là thợ trang điểm đã trang điểm cho tẩu tử của ta sao? Ngươi nhất định phải trang điểm cho ta đẹp hơn tẩu tử, nếu không tay nghề này của ngươi cũng chỉ là thổi phồng mà thôi.”

Lê Mạn khẽ nhếch khóe miệng, thầm nghĩ ở đâu ra một người kì lạ như thế này, vừa mở miệng đã kéo thù hận.

Không đợi Lê Mạn nói gì, Lâm phu nhân liền sầm mặt, trách: “Ngươi nói cái gì thế hả! sao lại nói năng vô lý thế được”

Lâm tiểu thư không thèm để ý đến lời trách móc của Lâm phu nhân, lạnh nhạt nói: “Ta cũng đâu có nói sai, ta so với tẩu trẻ hơn nhiều, vẫn còn là cô nương, trang điểm lên không phải nên đẹp hơn tẩu sao, nếu không xinh đẹp hơn tẩu đấy không phải là kĩ thuật có vấn đề à?”

“Muội..” Lâm phu nhân bị nói không ra lời, so với nàng trẻ hơn? Trẻ hơn nên đẹp hơn? Cũng không nhìn xem mình lớn lên trông như thế nào, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, căn bản không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.

Đương nhiên, Lâm phu nhân không nói ra những lời trong lòng, nếu nói ra hôm nay về nhà chắc chắn sẽ không được an bình.

Thật ra không chỉ Lâm phu nhân nghĩ như vậy, ở đây ngoại trừ Tiểu Bảo, tất cả mọi người ở đây đều kinh thán vị Lâm tiểu thư không biết tự hiểu lấy mình này.

Lê Mạn trong lòng cũng rất xấu hổ, vị Lâm tiểu thư này thật sự cho nàng một nan đề khó

Mặc dù Lâm phu nhân lớn lên tướng mạo không xuất sắc nhưng cũng thuộc dạng bình thường, mặc dù không đẹp nhưng cũng không xấu, trang điểm để đẹp lên cũng rất dễ dàng. Nhưng vị Lâm tiểu thư này, tướng mạo thật sự không dám khen ngợi, tướng mạo như thế dù có trẻ tuổi cũng không cứu vớt được. Muốn trang điểm đẹp hơn Lâm phu nhân thật sự là rất khó.

Thấy Lê Mạn chậm chạp không động thủ, Lâm tiểu thư không vu nhíu mày: “ Sao ngươi không bắt đầu đi? Ngươi chẳng lẽ không có bản lĩnh đó, đều là thổi phồng mà ra”

Lê Mạn thật sự rất muốn cái vị này ngay lập tức im miệng. Nhưng nghĩ đến sự nghiệp trang điểm vừa có chút tiến bộ, lại vẫn đang ở trong tiệm của bà chủ, đắc tội khách hàng là không tốt,Lê Mạn chỉ đàng nhịn lại sự không vui trong lòng, không nói.

Bà chủ cũng không vui nhíu mày,nếu không phải Lâm phu nhân ở bên cạnh dùng ánh mắt cầu tình, nàng thật sự không muốn làm mối làm ăn này, ai hiếm lạ 20 văn tiền này chứ.

Lâm phu nhân cũng biết cái miệng thối của em chồng nhà mình đắc tội người ta rồi, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không có cách nào, cái đống này vẫn phải do nàng thu dọn, nàng chỉ có thể lớn tiếng trách mắng: “ Muội không nói không ai bảo muội câm đâu, kỹ thuật của người ta không đến phiên muội chõ miệng vào! Nếu muội vẫn như thế, người ta không làm nữa thì ta cũng mặc kệ.”

Lâm tiểu thư chu miệng không nói nữa, cũng không biết có phải là sợ Lê Mạn không trang điểm cho nữa hay không.

Lê Mạn thở dài một tiếng, không để việc này trong lòng, đem người trước mặt trở thành một khách hàng bình thường.

Mỗi người được nàng trang điểm , không cần biết là ai, tính cách như thế nào nàng đều cố gắng làm tốt nhất, đó là đạo đức nghề nghiệp của nàng.

Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, Lê Mạn mới bắt đầu động thủ.

Lê Mạn đầu tiên phải tẩy trang cho Lâm tiểu thư.

Lớp trang điểm trên mặt Lâm tiểu thư thật sự rất dày, Lê Mạn phải lau mất một lúc lâu, phải thay hết ba lần nước rửa mặt mới đem khuôn mặt tự nhiên của lâm tiểu thư lộ ra.

Lê Mạn phát hiện, vị Lâm tiểu thư này trang điểm hay không trang điểm cũng như nhau, trang điểm thì che đi khuôn mặt vốn có, quá khoa trương; còn không trang điểm thì khuôn mặt tự nhiên tuyệt đối không đẹp.

Nói thật, Lê Mạn là lần đầu tiên nhìn thấy ở cổ đại một khuôn mặt không có khuyết điểm cũng có thể xấu như vậy.

Lâm tiểu thư kể cũng kỳ, ngữ quan không quá đẹp, tuy nhiên cũng không đến nỗi xấu nhưng kết hợp lại với nhau thì giống như nam nhân vậy.

Đúng, Lâm tiểu thư có tướng mạo của nam nhân.

Lê Mạn không khỏi nhớ đến nhân vật Như Hoa trong phim của Tinh gia, không ngờ ở cổ đại lại có thể gặp được.

Khuôn mặt này nếu ở trên mặt nam nhân còn được, có thể nói là phổ thông, nhưng ở trên mặt nữ nhân, vậy thì rất là xấu.Lê Mạn vẫn chưa từng trang điểm cho Như Hoa đâu.

Lần trang điểm này cũng rất thú vị.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 146: Chương 146



Trong lòng Lê Mạn trở nên thích thú, không khỏi có chút hưng phấn. Mặc dù Lâm tiểu thư rất l* m*ng nhưng vẫn nóng lòng rất muốn trang điểm cho nàng ấy.

Lần trang điểm này đã xong, có thể coi là đã giải được một “bệnh khó giải quyết” khác.

Ngũ quan của Lâm tiểu thư này cũng rất đoan trang, không có bị mắt lé cũng không bị miệng méo, khuôn mặt rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại mang lại cảm giác như là khuôn mặt của nam nhân, giống như một người đàn ông cải trang thành phụ nữ. Lê Mạn không khỏi suy nghĩ lý do của chuyện này.

Sau nửa ngày nhìn hồi lâu, Lê Mạn rốt cục phát hiện ra nguyên nhân sâu bên trong.

Ngũ quan của Lâm tiểu thư này không ưa nhìn là một nguyên nhân nhưng nó không phải nguyên nhân chính mà nguyên nhân chính là mỗi nét trên khuôn mặt quá thô, không phải một hai mà là tất cả các đường nét trên khuôn mặt, hoàn toàn không có chút gì duyên dáng mềm mại mà một người phụ nữ nên có. Thay vào đó, lại có được sự thô ráp và bừa bộn của một nam nhân trên khuôn mặt của người phụ nữ.

Nếu muốn thay đổi khuyết điểm này, cần phải sửa đổi và biến hóa từ mọi khía cạnh trên khuôn mặt, cho đến khi mọi đường nét trên khuôn mặt đều trở nên thanh tú và mềm mại như một người phụ nữ bình thường.

Lê Mạn không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ tới cách xử lý tiếp theo.

Lâm tiểu thư vốn kiêu ngạo nhìn thấy Lê Mạn hành động chậm chạp, khi vừa định mở miệng phun ra lần nữa, Lê Mạn không nói lời nào mà lại bắt đầu động thủ.

Đầu tiên Lê Mạn nhờ bà chủ mang cho nàng một sợi dây nhỏ để tỉa lông trên khuôn mặt và trang điểm cho tân nương xuất giá.

Cầm sợi dây bới tóc trong tay, Lê Mạn dùng hai tay nắn thẳng sợi dây, trước khi cạo cho Lâm tiểu thư, cô nói với cô: "Lâm tiểu thư, kế tiếp tôi sẽ dùng sợi dây nhỏ này để tỉa lông cho ngươi nên sẽ có chút đâu vì vậy hãy chịu đựng nó một chút. "Nói xong, không đợi Lâm tiểu thư này trả lời liền bắt đầu cạo.

Lông trên mặt Lâm tiểu thư quá nhiều, đặc biệt là vùng quanh miệng, nếu không nhìn kỹ có thể nghĩ nàng ấy để râu dài, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến vẻ đẹp trên gương mặt. Một người phụ nữ muốn đẹp thì trước hết phải có làn da thanh tú sạch sẽ, nếu có lông nhiều trên mặt thoạt nhìn sẽ rất thô ráp, không thể nào nhìn xinh đẹp được.

Vì vậy, bước đầu tiên là cạo sạch lông trên khuôn mặt của nàng ấy để làm cho nó thanh tú và sạch sẽ.

Tuy nhiên, cạo sạch lông cũng có một nhược điểm đó là lông sẽ mọc trở lại và mọc nhanh dài hơn trước. Để khắc phục điểm này thì về sau phải cách một khoảng thời gian thì cạo một lần, nếu không lông trên mặt sẽ chỉ mọc còn dày hơn trước.

Lê Mạn dự định sau khi trang điểm kỹ càng xong sẽ nói chi tiết này cho Lâm tiểu thư nghe.

Trong điều kiện không có dụng cụ cạo lông chuyên nghiệp nên việc dùng dây để cạo lông trên mặt sẽ rất đau, đây là chuyện vô cùng thống sổ hầu hết mọi người bình thường đều sẽ cảm thấy rất đau, chưa kể đến lông của Lâm tiểu thư còn dày hơn so với người bình thường rất nhiều nên có thể còn đau gấp đôi, có khi không thể nào chịu được.

Khi Lê Mạn bắt đầu dùng sợi dây đầu tiên cạo, Lâm tiểu thư không thể không nhịn được hét lên "A!". Nàng ấy có điều kiện để ngả người về phía sau và tránh né sợi dây của Lê Mạn.

"Làm gì vậy? Đau quá! Muốn g.i.ế.c người sao!"

Trước đôi mắt trợn trắng hú vía của Lâm tiểu thư, Lê Mạn đã bỏ qua và nói thẳng: "Lông mặt của ngươi nhiều quá, nếu không cạo đi sạch sẽ thì nhìn sẽ giống như lông mặt của đàn ông vậy. Dù có trang điểm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không đẹp lên nổi. Nếu như ngươi không muốn cạo râu thì chuyển qua bước trang điểm tiếp theo thì cũng xấu xí mà thôi dù sao cũng không phải việc của ta. "

Lê Mạn nói xong, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lâm tiểu thư dần dần biến mất ngược lại một chút xấu hổ ẩn lóe lên ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, mím chặt môi không nói.

Lê Mạn thấy phản ứng của Lâm tiểu thư ở trong ánh mắt, trong lòng nở một nụ cười.

Hình như trong lòng Lâm tiểu thư này cũng không giống biểu hiện ở bên ngoài nha, trong lòng cũng biết rõ à mình không đẹp cho nên cố gắng hết sức trang điểm để che đậy khuôn mặt của mình. Có phải vì sợ bị người khác chê cười nên mới cố tình giả bộ cao ngạo, miệng lưỡi đanh đá để che giấu sự tự ti?

Lê Mạn nghĩ thầm, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm nàng lại nói: "Lâm tiểu thư ngại đau, vậy thì đừng cạo râu, chúng ta cứ đi thẳng tới bước trang điểm đi."

Lê Mạn cầm hộp phấn lên giả vờ định trang điểm cho Lâm tiểu thư, nhưng nàng ấy lại ngồi thẳng lưng quát lớn: “Ai nói ta sợ đau, muốn cạo râu thì cứ tiếp tục cạo đi, cạo một nửa thì có ích lợi gì? Thật là làm ăn không đến nơi đến chốn gì cả?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 147: Chương 147



Lê Mạn nén nụ cười nơi khóe miệng, gật đầu nói: “Được rồi vậy chúng ta tiếp tục cạo râu.” Sau đó kéo thẳng sợi dây, lại cạo tiếp.

Lần này, Lâm tiểu thư cũng không la hét trách móc nữa, nàng ấy mím chặt môi, mặc cho Lê Mạn cạo râu.

Lê Mạn cố gắng tăng tốc độ tay hết mức, cố gắng hoàn thành việc cạo râu trong thời gian nhanh nhất, điều này cũng khiến nàng ấy bớt chịu đau hơn.

Khi cạo sạch lông trên mặt, Lê Mạn thấy Lâm tiểu thư thả lỏng hàm răng cắn chặt môi dưới, chậm rãi nới lỏng hai tay đang nắm lấy góc váy của nàng ấy.

Lê Mạn không khỏi có chút hâm mộ cô nương này dù chịu đựng đau đớn như vậy cũng không khóc, xem ra nàng ấy rất muốn trở nên xinh đẹp.

Sau khi cạo sạch lông trên mặt, làn da của nàng ấy giờ đã mịn màng hơn rất nhiều, những sợi lông quanh miệng cũng biến mất, không còn bộ dạng để râu ở cằm nữa, ngoài ra Lâm tiểu thư không đi ra ngoài chơi hàng ngày, nên trên da mặt vẫn rất trắng. Vẫn có thể thấy da mặt rất ổn, sau đó đến lượt tập trung vào các đường nét trên khuôn mặt.

Sau khi hoàn thành lớp trang điểm nền, Lê Mạn bắt tay vào việc kẻ lông mày.

Lông mày của Lâm tiểu thư này đậm và dày hơn còn thô hơn so với lông mày của nam giới, nhưng nàng ấy vẫn vẽ lông mày đem lông mày đen tô càng thêm đen hơn, gần như sắp vượt qua Crayon Shin-chan, lông mày như vậy mọc lên khuôn mặt của nữ tử chỉ để làm trò hài sao, cô nương này không tự mình phát hiện ra sao? Ngay cả khi không biết cách tỉa lông mày thì cũng có thể nhờ người khác làm vì sao mà có thể để những sợi lông mày mọc dài như vậy trên khuôn mặt của mình?

Lúc này Lê Mạn và Lâm tiểu thư còn chưa quen nhau, sau này nàng sẽ biết có một loại người gọi là có tật cộng với trang điểm càng làm thẩm mỹ thêm phế.

Lê Mạn lấy nhíp tỉa lông mày, từ từ tỉa thật cẩn thận những sợi lông mày thô, loại bỏ hết những sợi lông mày thừa, cuối cùng để lại lông mày hình lá liễu cong vút, sau đó cẩn thận phấn lông mày tô vẽ, cuối cùng là biến hóa nó thành cặp lông mày mềm mại ôn như.

Sau khi kẻ lông mày xong, tiếp theo là đôi mắt. Đôi mắt của Lâm tiểu thư không chỉ là mắt một mí mà còn rất nhỏ khiến người ta nhìn vào rất khó chịu, như muốn mở to mắt nhưng không mở được, rất khó chịu. Nhưng đôi mắt như vậy rất phổ biến nên rất dễ trang điểm.

Lê Mạn biến đôi mắt thành hai mí chỉ trong thời gian ngắn, đồng thời sử dụng hiệu ứng của phấn mắt để làm to đôi mắt một cách trực quan, sau đó nàng dùng phấn mắt màu hồng quẹt một chút hồng ở cuối đuôi mi mắt ngay lập tức làm cho đôi mắt của nàng ấy trông to tròn hơn trông rất vui tươi và dễ thương, vẻ đẹp của một nữ nhân ngay lập tức hiện rõ ra.

Sau khi Lê Mạn hài lòng với đôi mắt, nàng bắt đầu hướng đến chiếc mũi to của Lâm tiểu thư, dùng bóng và highlight tạo cho nó rất cao thẳng và thanh tú.

Sau khi xử lý xong mũi, kế tiếp tự nhiên sẽ tới phần miệng. Khóe miệng Lâm tiểu thư thật sự không bằng cái miệng nhỏ nhắn của nữ tử theo đuổi n Đào, hơn nữa độ dày của môi cũng khách quan, không dễ xử lý với một cái bờ môi như vậy. Lê Mạn phải giảm kích thước miệng trước ở thị giác người nhìn, sau đó mới bắt đầu tô môi, dùng son phấn và các loại mỡ bôi miệng có màu sắc khác nhau để dần dần tạo ra hiệu quả thị giác về đôi môi mỏng.

Nói thì dễ hơn làm, Lê Mạn phải mất tới 1/4 tiếng đồng hồ để trang điểm trên bờ môi.

Sau thở một hơi sâu, Lê Mạn tiếp tục giải quyết vấn đề đường nét trên khuôn mặt.

Đường nét khuôn mặt của Lâm tiểu thư quá thô, có thể nói là nam tính khi đặt trên khuôn mặt của một người đàn ông, nhưng khi đặt trên khuôn mặt của một nữ tử thì không ra gì cảm nếu muốn mềm mại thì đường nét khuôn mặt phải nhu hòa dễ thương, vì vậy bây giờ, Lê Mạn cầm cọ vẽ lại nhiều lần và sử dụng bóng và vùng sáng để tô vẽ trên khuôn mặt của Lâm tiểu thư.

Lúc này, trang điểm trên mặt đã hoàn thành, bà chủ và bà Lâm hai người đang đứng nhìn từ bên cạnh, sửng sốt không nói nên lời.

Lê Mạn không quan tâm đến biểu hiện gặp quỷ của hai người bên cạnh, nàng đưa tay kéo búi tóc ban đầu của Lâm tiểu thư xuống, lại búi tóc Phi Tiên Kế cho nàng ấy. Kiểu tóc búi này vừa mềm mại vừa lại dễ thương rất thích hợp nhất để tôn lên vẻ dịu dàng của nữ tử, cực kỳ thích hợp cho những cô nương muốn khoác lên mình vẻ nữ tính.

Đặt đóa trâm hoa hạt cuối cùng vào búi tóc, Lê Mạn dừng tay đã hoàn thành xong. Nhìn đồng hồ bên cạnh, đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, thực sự không phải là thời gian ngắn. Nhưng nhìn vào hiệu quả mất rất nhiều thời gian như vậy cũng không phải là vô ích.

Vì Lê Mạn sợ miệng Lâm tiểu thư không thể nhịn được lại phun trong quá trình trang điểm nên nàng đã cất chiếc gương vào ngăn kéo và cố tình không cho nàng ấy soi gương.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 148: Chương 148



Bây giờ đã trang điểm xong nên Lê Mạn lấy chiếc gương từ trong ngăn kéo ra, đặt nó ở trước mặt Lâm tiểu thư.

Nhưng không nghĩ rằng Lâm tiểu thư không vội lấy gương ra soi mà lại nhìn Lâm phu nhân và bà chủ trước.

Lâm phu nhân và bà chủ chớp mắt mấy cái rồi liếc nhìn nhau cũng không nói gì.

Lâm tiểu thư không biết biểu hiện của hai người này là có ý gì nên không khỏi bất mãn: "Cái quái gì! Không nói chuyện là có ý gì? Các người muốn ta gấp đến c.h.ế.t à?!"

Thấy cô nương lại bắt đầu chửi thề, Lâm phu nhân và bà chủ không khỏi tức giận, thậm chí Lâm phu nhân còn giận dữ nói: "Muội không có mắt à? Có gương ở trước mặt sao không tự mà soi lại nhìn sang phía chúng ta làm cái gì!"

"Tỷ ..." Lâm tiểu thư bị Lâm phu nhân làm cho nghẹn, tức giận quay đầu lại nhìn Lê Mạn, có chút khó hiểu hỏi.

Lê Mạn biết cô nương này đang suy nghĩ gì chắc chỉ muốn hỏi xem nàng ấy có đẹp không, để nàng ấy chuẩn bị tinh thần.

Tuy nhiên, Lê Mạn cũng muốn trêu chọc nàng ấy nên nàng không nói, chỉ chống cằm nhìn vào gương và ra hiệu cho nàng ấy tự nhìn đi.

Thấy không có ai nguyện ý nói với mình nên Lâm tiểu thư không còn cách nào khác, đành phải chậm rãi đưa mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng không thể che giấu.

Sau một thời gian dài tưởng chừng như một phần tư giờ, cuối cùng nàng ấy nhìn vào gương và nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

"A--"

Một tiếng hét dài vang lên ở bên trong cửa hàng, khiến bốn người có mặt đều kinh ngạc, Tiểu Bảo càng thêm sợ hãi đến mức run rẩy lập tức nhào vào vòng tay của Lê Mạn.

Lê Mạn ôm Tiểu Bảo vào lòng, vỗ lưng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ có nương ở đây rồi."

Lâm phu nhân sợ đến mức tim đập loạn nhịp, bà tức giận tát vào cánh tay Lâm tiểu thư một cái, "Muội sắp c.h.ế.t hay sao, làm sao lại hét lên thế này, người ta không biết còn nghĩ rằng muội bị điên đó! "

Sau khi bị Lâm phu nhân tát mạnh, tiếng la hét chói tai của Lâm tiểu thư mới dừng lại. Nhưng nàng ấy vẫn ôm chiếc gương, cười như một kẻ điên.

"Hahaha, là ta đây sao, thật đẹp quá, hahaha..."

Bà chủ lo lắng nhìn Lâm phu nhân "Lâm phu nhân, em chồng của bà không sao chứ?"

Lâm phu nhân trợn mắt xua tay, "Không sao đâu, nàng ấy thích la hết như vậy chắc là do kích động quá khi thấy bộ dáng của mình bây giờ, cứ kệ nàng ấy đi, để nàng ấy phát điên một lúc."

Lâm phu nhân nói xong liền đổi thành khuôn mặt tươi cười nhìn Lê Mạn, "Tống nương tử, ta thật sự không ngờ tay nghề của ngươi lại tốt như vậy. Nói thật, ta còn vừa áy náy ra đề khó cho ngươi là khi đẩy em chồng của mình giao cho ngươi. Chỉ hy vọng, có thể làm cho nàng ấy trông vừa mắt là được rồi, không ngờ tới ngươi như một vị thần có thể thay đổi nàng ấy thành một người đẹp như thế như vừa thay đổi một người khác vậy, nếu như không phải ta vẫn luôn ở đây mọi lúc nhìn xem. Ta còn gần như nghĩ rằng đã đổi thành thành người khác rồi."

Bà chủ cũng biết được về tay nghề mới của Lê Mạn, hưng phấn nhìn Lê Mạn, "Muội tử, ta thật sự đã nhặt được bảo bối."

Lê Mạn được hai người khen đến mức không biết nên cười hay nên khóc. Thật không khoa trương đến như vậy đâu, trang điểm như vậy làm sao xưng thành thần thánh thật sự quá khen rồi.

Lúc này, Lâm tiểu thư người đã cười nửa tiếng cuối cùng cũng ngừng cười và trở lại bình thường.

Nhưng cũng không quá bình thường, bởi vì lúc này, nàng ấy không có bộ dáng kiêu ngạo như nãy mà hiện giờ là bộ dáng không chút bụi trần, lúc này đang đứng bên cạnh cười cười nhìn Lê Mạn, kéo tay Lê Mạn lắc lư cánh tay đó "Tỷ tỷ, tỷ thật sự là rất tuyệt vời, tỷ làm cho muội vô cùng ngưỡng mộ, cảm ơn tỷ nhiều lắm!"

Lê Mạn bị nàng ấy lắc lư đến mức suýt chút nữa không ôm Tiểu Bảo được nữa, nàng lập tức rút tay ra khỏi người nàng ấy, khách khí nói: "Không có gì, chỉ cần muội thích là được."

Lâm tiểu thư lại hào hứng bước tới, "Cực kỳ thích, muội thích vẻ ngoài của muội bây giờ vô cùng, muội chưa bao giờ nghĩ rằng khi lớn lên mình sẽ có một ngày xinh đẹp như vậy và dù có nằm mơ thì muội cũng chưa bao giờ mơ thấy mình trông như bây giờ, tất cả là bởi vì có tỷ, làm cho muội thật sự sùng bái tỷ. "

Nhìn thấy cô nương này lại định tiến lên lay nàng nên Lê Mạn vội vàng nói lớn: "Ta có chuyện muốn nói với muội nên hãy đứng yên một chỗ đi."

Lúc này, Lâm tiểu thư chỉ là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn lập tức dừng lại, con mắt háo hức nhìn nàng.

Lê Mạn nói: "Từ nay về sau phải cạo mặt bằng dây ba ngày một lần, nếu không lông sẽ mọc lại và dài hơn trước; còn lông mày thì cứ làm theo lông mày mà ta đã tỉa bây giờ, miễn là đừng tô dày quá sẽ xấu; về kiểu tóc, có thể làm theo kiểu mà ta đã búi cho. Nhân tiện, đừng phủ quá nhiều phấn khi thoa, chỉ nên thoa một lớp mỏng thôi là ổn rồi."

Lê Mạn nói những nhắn nhủ ban đầu đến nàng ấy khi nàng ấy rời đi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 149: Chương 149



Nhưng Lâm tiểu thư sốt ruột xua tay, "Quá phức tạp, muội không nhớ nổi, cũng không hình dung ra được, sau này muội sẽ đến tìm tỷ trang điểm mỗi ngày. Như vậy là ổn rồi. Đừng lo, muội sẽ trả nhiều tiền hơn và sẽ không keo kiệt như những người khác. "

Lâm phu nhân - người bị buộc tội keo kiệt: "..."

Lê Mạn: "..."

Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều gặp cô nương này, Lê Mạn sắp toát mồ hôi lạnh, lập tức cười nói: "Thật ra thì ở nhà theo lời ta vừa nói thì trang điểm cũng dễ dàng thôi, muội không cần phải mỗi ngày đều đến đây đau. Rất phiền phức còn lãng phí tiền. "

Lâm tiểu thư không quan tâm, "Không phiền phức, cứ coi như muội đi dạo phố. Về phần tiền, tỷ đừng lo lắng, anh muội có tiền."

Lê Mạn đã thực sự phục được cô nương này.

Lâm tiểu thư cúi đầu, từ trong ví lấy ra một chuỗi tiền đồng đưa cho Lê Mạn: "Được rồi, hôm nay cảm ơn tỷ đã làm cho muội trở nên xinh đẹp như vậy, đây là tiền trang điểm."

Lê Mạn nhìn thoáng qua cũng biết chuỗi tiền đồng này hơn năm mươi văn, còn xa hơn là hai mươi văn tiền. Vì vậy đã không lấy tiền này, chỉ nói, "Lâm tiểu thư, chỉ cần trả hai mươi văn cho một lần trang điểm thôi, muội đưa nhiều quá."

Lâm tiểu thư không ngờ lại có người từ chối đưa thêm tiền, trước đây khi đưa thêm tiền cho người khác ai cũng nhận lấy với nụ cười trên môi, nhưng tỷ tỷ trang điểm này lại không muốn.

Giờ phút này, Lâm tiểu thư cảm thấy nhân phẩm của Lê Mạn thật sự rất tốt, không chỉ khéo tay mà còn không tham tiền, rất đáng để kết bạn.

Nếu như Lê Mạn biết rằng vì cái này, nàng sau này sẽ bị cô gái nhỏ này quấn lấy muốn làm bạn, nàng có lẽ sẽ hận đến mức hi vọng quay lại thời điểm này lập tức nhận thêm tiền.

Cuối cùng khi thấy Lâm tiểu thư cũng rời đi, Lê Mạn mới thở phào nhẹ nhõm cả bà chủ cũng vậy.

Tiểu Bảo cũng bắt chước hai người thở dài ra, làm cho Lê Mạn cười rộ lên xoa xoa đầu nhỏ, "Con thở dài cái gì?"

Tiểu Bảo nghiêm túc dùng giọng non nớt nói: "Vừa rồi dì kia quá ồn ào mà cũng không dịu dàng một chút nào."

Lê Mạn và bà chủ nhìn nhau, cả hai người họ đều bật cười.

Bà chủ rất thích nó nên đã ôm Tiểu Bảo vào lòng và hôn nó một cách âu yếm, "Con biết dịu dàng là gì không? Dịu dàng là gì?"

Tiểu Bảo nghiêm túc, chỉ vào Lê Mạn và tự hào nói: "Nương con là một nữ tử dịu dàng, dịu dàng nhất trên đời này."

Đó là những gì cha nó nói.

Nó cũng nghĩ vậy.

Cô chủ bật cười, cố ý va vào Tiểu Bảo, giả vờ buồn bã hỏi: "Dì Nguyệt thì sao? Dì Nguyệt không dịu dàng sao?"

Tiểu Bảo nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, “Dì Nguyệt cũng dịu dàng mà tất nhiên sẽ ít hơn so với nương của con rồi.”

Tiểu Bảo chỉ hai ngón tay bằng da thịt đầy thịt của mình đối nhau có chút ý tứ.

Bà chủ không nhịn được cười, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trong lòng nàng ấy rất hâm mộ, giá như cũng có một đứa con như vậy là rất tốt rồi.

Đến cuối buổi chiều, trang điểm của ngày hôm nay xem như đã kết thúc, Tống Đại Sơn sớm đã chờ ở bên ngoài cửa hàng chờ đón Lê Mạn trở về.

Lê Mạn chào bà chủ, ôm lấy Tiểu Bảo, cầm lấy hòm trang điểm của mình đi ra khỏi cửa hàng.

Tống Đại Sơn đến đón lấy Tiểu Bảo và hòm trang điểm trong lòng Lê Mạn, chờ Lê Mạn ngồi vào xe, mới đưa Tiểu Bảo cùng hòm trang điểm cho cô, lúc này mới đi ra phía trước lái xe lừa về nhà.

Về đến nhà trời đã tối hẳn, Tống Đại Sơn bảo Lê Mạn đi nghỉ ngơi, tự mình vào bếp nấu cơm tối.

Lê Mạn hôm nay cả ngày cũng không nhàn rỗi, tổng cộng trang điểm cho năm vị khách, trong đó có ba vị khách cho nhiều tiền, tổng cộng hôm nay kiếm được một trăm ba mươi đồng.

Nhìn hơn một trăm đồng trong túi tiền, Lê Mạn tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cao hứng. Cứ như vậy, nếu một ngày ít nhất có thể trang điểm cho năm vị khách, như vậy một ngày tối thiểu sẽ kiếm được một trăm đồng, một tháng bỏ đi bốn ngày vào trong thành, có thể làm hai mươi sáu ngày, nói cách khác một tháng ít nhất có thể kiếm được hai lượng bạc cộng thêm sáu trăm đồng, cộng với tiền bán dầu thơm, mỗi tháng có thể kiếm được hơn ba lượng bạc, cộng thêm tiền Tống Đại Sơn kiếm được, quá đủ tiền để chữa chân.

Tuy nhiên, mỗi tháng này vẫn phải sống, thỉnh thoảng cũng nên mua một cái gì đó, do đó, mỗi tháng không thể tiết kiệm quá nhiều tiền.

Năm mới bọn họ còn phải cho mẹ Tống Đại Sơn một lượng bạc cấp dưỡng, một ít lương thực trong nhà căn bản không đủ ăn, cần tiêu tiền mua lương thực để ăn, vì vậy nàng tính toán chờ có tiền mua thêm ít đất; hơn nữa nàng còn muốn chờ chân Tống Đại Sơn lành lại, nàng liền tự mình mở cửa hàng trang điểm trên trấn, tốt nhất là có tiền mua một cửa hàng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back