Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 130: Chương 130



Lê Mạn nói xong lời này thì dặn dò Mai Tử: "Chuyến này đi cũng không biết sẽ phải ở lại trong thành bao nhiêu ngày, trong nhà không có ai cả, nếu bọn muội bán hết hàng rồi ca của muội cũng không có cách nào nhập hàng giúp được, muội và Thiết Tử xem xem thiếu cái gì, tốt nhất là ngày mai nói với ca muội để ngày mai chàng ấy giúp các muội chở hàng về, tránh khỏi lúc bọn ta không ở nhà sẽ làm chậm trễ việc buôn bán của bọn muội."

Mai Tử nói: "Muội biết rồi, đêm nào Thiết Tử trở về cũng sẽ kiểm kê hàng một chút, thứ gì thiếu muội đều biết hết, bây giờ muội sẽ nói cho tẩu ngay, để cho ca giúp muội chở về, khoảng thời gian ca và tẩu không có ở nhà cũng không cần nhập hàng."

Mai Tử kể ra những hàng hóa còn không nhiều lắm, Lê Mạn ghi nhớ tỉ mỉ.

...

Sắp xếp xong mọi chuyện ở nhà, sáng hôm sau Lê Mạn ôm lấy Tiểu Bảo ngồi trên xe lừa, cả nhà đi đến trấn trên đón người nhà kia, sau đó cùng đi về phía trong thành.

Đường đi vào thành thật sự rất xa, khi trời chưa sáng bọn họ đã xuất phát, đi mãi cho đến chiều, khó khăn lắm mới đến cổng thành.

Ở cổng thành, quan binh thủ thành kiểm tra lộ trình của từng người đi vào thành, không có vấn đề mới cho vào.

Lần đầu tiên Lê Mạn cảm giác được tầm quan trọng của thân phận ở cổ đại.

Đưa người nhà kia đến nơi, người nhà này vô cùng cảm tạ, lấy ra 150 văn tiền cho Tống Đại Sơn rồi đi.

Lúc này đã qua buổi trưa từ sớm, bụng Lê Mạn đói đến kêu vang, đồ ăn buổi sáng đã tiêu hóa hết từ lâu, nàng và Tiểu Bảo vẫn ổn, ở trong xe còn có điểm tâm mang theo từ nhà ăn lót dạ, Tống Đại Sơn lại luôn đánh xe, đến nước cũng không uống chút nào, chắc chắn là đã đói lắm rồi.

Lê Mạn nói: "Đại Sơn, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn chút gì đi."

Tống Đại Sơn gật đầu, kéo xe lừa đi trên đường tìm chỗ ăn, Tiểu Bảo cũng chăm chú nhìn hai bên đường không rời mắt, đôi mắt to tròn mở ra, lâu lâu mới chớp mắt một cái, cảm thấy vô cùng mới lạ, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nó được đi vào thành, sự phồn hoa ở đây trấn trên cũng không thể sánh bằng, khó tránh khỏi làm trẻ con hoa mắt.

Trái lại thì Lê Mạn lại không có cảm giác gì cả, dù sao sự náo nhiệt trong thành cũng không thể so sánh được với thành phố ở hiện đại, cô đã nhìn quen đô thị sầm uất rồi, bây giờ cùng lắm là cảm khái phong cảnh con người và kiến trúc ở cổ đại thôi, cũng không cảm thấy ngạc nhiên về những thứ khác.

Lê Mạn nhanh chóng nhìn thấy một quán mì bên đường, đã qua giờ cơm nên không có người, có bàn trống, đúng lúc bọn họ ngồi cũng không chật chội.

Lê Mạn kéo Tống Đại Sơn lại, chỉ vào quán mì nói: "Chúng ta vào đó ăn chút gì đi."

Tống Đại Sơn gật đầu, kéo xe lừa đến rồi buộc chặt lại, ngồi xuống bàn ở quán mì.

Lê Mạn bảo chủ quán cho họ 3 tô mì thịt băm.

Tô ở đây rất to, rất nhiều mì, Lê Mạn và Tiểu Bảo ăn không hết, hai người ăn chung một tô là được, Lê Mạn cố ý gọi ba tô là muốn để Tống Đại Sơn ăn nhiều một chút, việc hắn làm cần phải có sức khỏe, phải ăn no.

Lê Mạn nhờ ông chủ đem ra một cái bát nhỏ, chia một phần mì trong tô của mình vào bát nhỏ rồi đưa cho Tiểu Bảo ăn, toàn bộ phần mì còn lại thì cho Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn và Tiểu Bảo thật sự không ăn hết nhiều mì như vậy nên khi hai người ăn xong, hắn mới giải quyết hết số mì còn lại.

Sau khi ăn xong thì Lê Mạn trả tiền cho ông chủ, cả nhà đi về phía y quán.

Lê Mạn hỏi Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, khi chàng bị thương quay về thì đã đến y quán nào trong thành?"

Tống Đại Sơn nói: "Đi không ít ý quán khám rồi, có y quán nói không chữa được chân của ta, có hai y quán lại nói có thể chữa khỏi, trong đó một nơi giá quá cao, chỗ kia thì giá tương đối hợp lý, nhưng họ nói phải cần ít nhất 32 lượng bạc mới có thể khỏi hẳn."

Lê Mạn gật đầu: "Chúng ta đi thẳng đến y quán đó đi."

Tống Đại Sơn dựa theo đường đi trong trí nhớ dẫn Lê Mạn đến y quán kia, nơi đó tên là Nhân Thiện Đường.

Mặt tiền của y quán này rất lớn, quy mô không nhỏ, hơn nữa có rất nhiều dân chúng ra vào, điều này chứng minh y thuật của y quán này không tồi, nơi dân chúng muốn đến thì hẳn là không thể tệ được.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn dẫn Tiểu Bảo đi vào, tìm được một người có vẻ như là học đồ (*)hỏi: "Đại phu, bọn ta muốn khám vết thương ở chân, không biết là phải tìm vị đại phu nào vậy?"

(*) Học đồ: người học việc

Tiểu ca được Lê Mạn gọi một tiếng 'đại phu' thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đỏ mặt nói: "Ta không phải đại phu, không phải đại phu đâu."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 131: Chương 131



Lê Mạn khen ngợi nói: "Hiện tại không phải đại phu thì sau này cũng là phải, ta gọi trước thôi mà."

Ý cười trên khóe miệng tiểu ca ngày càng sâu, càng thêm kiên nhẫn lạ thường đối với câu hỏi của Lê Mạn: "Nơi này của chúng ta có tổng cộng hai vị đại phu khám bệnh, cô khám vết thương ở chân thì có thể đi tìm Lâm đại phu, đây là sở trường của ông ấy, y thuật rất cao siêu, cô xem, ngay tại bên này này, nhưng mà cô phải xếp hàng đợi đến lượt mình rồi mới đi vào." Tiểu ca nói xong thì chỉ cho Lê Mạn một căn phòng.

Lê Mạn gật đầu, cảm tạ tiểu ca xong mới đi về phía bên kia xếp hàng.

Đằng trước đã có ba người xếp hàng, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở đằng sau, vô tình nhìn thấy quang cảnh bên trong khi rèm cửa bị vén lên, chỉ lờ mờ nhìn thấy một loạt ngăn tủ và ghế, không nhìn thấy gì khác.

Đợi khoảng một canh giờ thì 3 người đằng trước mới khám xong, đến phiên đám Lê Mạn.

Khi Lê Mạn đi vào thì thấy một lão giả có chòm râu bạc trắng một nửa ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài, thấy Lê Mạn đi vào, ông ấy đưa tay ra ý bảo bọn họ ngồi xuống ghế ở cái bàn bên cạnh.

Lão giả liếc mắt nhìn về phía chân của Tống Đại Sơn hỏi: "Tới khám chân phải không? Tình trạng chân của ngươi như thế nào?"

Tống Đại Sơn nói đúng sự thật: "Trước đây ta vào quân ngũ, chân bị thương ở chiến trường, lúc ấy thời gian chữa trị bị trì hoãn, từ đó thì vẫn luôn không khỏe, những đại phu khác đều nói không trị được."

Đại phu gật đầu, đi đến trước mặt Tống Đại Sơn sờ nắn chân hắn, sau đó lại vén ống quần Tống Đại Sơn lên, xem tình trạng của cái chân.

Đại phu vừa hỏi vừa xem xét tình trạng, khoảng một khắc sau mới ngồi lại trên ghế, vuốt chòm râu nói: "Thương tổn đến xương cốt , lại bởi vì để lâu quá rồi nên không dễ chữa trị đâu."

Lê Mạn căng thẳng hỏi: "Vậy đại phu ơi, ngài có thể chữa được không?"

Đại phu suy tính một lúc lâu sau mới nói: "Chỗ bị thương kia nếu được chữa trị ngay từ đầu thì tương đối đơn giản, bây giờ lại kéo dài lâu như vậy, không có lợi cho việc chữa trị đâu."

Lê Mạn nắm được trọng điểm trong lời đại phu nói, hỏi: "Đại phu, ý của ngài là có thể chữa khỏi, chỉ là có hơi khó thôi đúng không?"

Đại phu có phần hài lòng liếc nhìn Lê Mạn một cái, gật đầu: "Không sai, chỗ bị thương kia nếu tỉ mỉ chữa trị thì sẽ khỏi, chỉ là phải tốn không ít thời gian, cũng sẽ phải chịu không ít đau khổ, số tiền đổ vào đó cũng không nhỏ, nhà các người có đồng ý không?"

Đại phu nhìn cách ăn mặc của cả nhà Tống Đại Sơn cũng không phải quá đẹp, vừa nhìn đã biết là gia cảnh không giàu có, không phải nhà bình thương nào cũng có tiền để chữa trị vết thương ở chân này nên ông ấy phải nói rõ trước.

Lê Mạn không có một chút băn khoăn nào, chỉ hỏi: "Vậy đại phu à, ngài nói ra một con số đi, nếu muốn chữa khỏi chân cho tướng công của ta thì phải tốn khoảng bao nhiêu bạc."

Đại phu đáp: "Chân của tướng công ngươi phải từ từ mà chữa, dựa vào bôi ngoài da và uống thuốc, hơn nữa phải châm cứu hỗ trợ, mỗi lần châm cứu xong phải về uống thuốc nửa tháng, sau đó lại đến đây, căn cứ vào hiệu quả mà điều chỉnh châm cứ và đơn thuốc. Dựa theo tình trạng chân của tướng công ngươi, có lẽ phải làm 10 lần trị liệu, nếu không có hiệu quả thì vẫn cứ tiếp tục chữa như vậy."

Lê Mạn biết ý của ông ấy là phải chữa trị từng đợt, liền hỏi: "Đại phu, có phải trả tiền theo từng đợt không? Trị lần nào thì trả tiền thuốc lần đó."

Đại phu gật đầu: "Không sai."

Đại phu nói xong thì giống như là biết tiếp theo Lê Mạn sẽ hỏi giá, vì thế nói thẳng: "Chân của tướng công ngươi, một lần châm cứu cộng thêm thuốc bôi ngoài da và thuốc nửa tháng, mỗi lần chữa trị cần 3 lượng bạc."

Lê Mạn tính toán trong lòng, theo như lời đại phu, muốn trị chân cho Tống Đại Sơn thì mỗi tháng phải cần ít nhất 6 lượng bạc, mỗi tháng nhà họ dựa vào Tống Đại Sơn kiếm được 2 lượng bạc, nàng trang điểm và bán kem thơm kiếm được khoảng 1 lượng bạc, tổng cộng mới được 3 lượng, còn thiếu một nửa, như vậy tuyệt đối không được rồi.

Nhưng mà bây giờ trong tay họ cũng có khoảng 7 lượng bạc, có thể trị được hai lần tạm trước, sau đó lại từ từ nghĩ cách khác, nhưng chân của Tống Đại Sơn phải chữa trị càng sớm càng tốt, không thể kéo dài nữa.

Nghĩ đến đây, Lê Mạn gật đầu, nói: "Đại phu, chúng ta sẽ chữa, làm phiền ông chữa trị ngay hôm nay cho chúng ta đi."

Đại phu như muốn xác nhận lại lần nữa nói: "Các người khẳng định muốn trị sao?"

Lê Mạn gật đầu: "Đúng vậy."

Đại phu vuốt chòm râu, nói với học đồ ở phía ngoài chuẩn bị các thứ, sau đó bảo Tống Đại Sơn nằm xuống giường nhỏ phía sau bình phong, chuẩn bị châm cứu.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 132: Chương 132



Chỉ chốc lát sau, tiểu học đồ đã chuẩn bị xong xuôi những thứ đại phu cần rồi mang vào, đại phu làm sạch tay sau đó vén ống quần Tống Đại Sơn lên đến đùi, cầm lấy kim bạc hơ trên lửa sau đó châm xuống, đại phu nói tiểu học đồ đưa cho Tống Đại Sơn một cái khăn để bỏ vào miệng cắn, lại nói: "Quá trình châm cứu sẽ rất đau, phải nhịn một chút, không thể cử động lung tung."

Tống Đại Sơn gật đầu: "Đại phu, không sao cả, ta nhịn được, ông cứ châm đi." Hắn nói xong liền cắn vào khăn.

Đại phu thấy Tống Đại Sơn đã chuẩn bị xong thì chậm rãi cắm kim đầu tiên vào đầu gối Tống Đại Sơn.

Cả người Tống Đại Sơn lập tức căng thẳng, mặt hiện ra vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt hai bên giường đến nổi gân xanh, có thể nhận ra lúc này hắn đang phải chịu rất nhiều đau đớn.

Nhưng mà chân của hắn lại không cử động dù chỉ một chút.

Lê Mạn ở bên cạnh thấy vậy trong lòng lại không chịu nổi, nước mắt của Tiểu Bảo cũng đã chực chờ rơi xuống, Lê Mạn để Tiểu Bảo úp mặt vào cổ mình, không để nó nhìn thấy dáng vẻ kia của cha mình nữa.

Đại khái qua nửa canh giờ đại phu mới thu châm lại, sau đó bảo tiểu học đồ dùng thuốc bôi được giã nát tỉ mỉ bôi lên chân Tống Đại Sơn, sau đó dùng lụa trắng quấn chặt lại.

Lúc này Tống Đại Sơn đã gần như cạn kiệt hết tinh thần sức lực, quần áo khắp người đều mướt mồ hôi, trên mặt cũng toàn là mồ hôi.

Lê Mạn nhanh chóng đi đến lấy khăn lau mặt cho hắn, vô cùng đau lòng: "Chàng sao rồi? Có phải là đau lắm không?"

Tống Đại Sơn yếu ớt lắc đầu, kiên cường cười nói: "Không sao đâu, chỉ là có hơi mệt, đợi một lát là ổn rồi."

Đại phu ở bên cạnh nói: "Người trẻ tuổi này đúng là không tồi, có thể chịu được cực khổ, người bình thường phỏng chừng đều đau đến lăn lộn."

Đại phu nói xong thì đi đến chỗ bàn dài, cầm lấy bút lông loạt soạt viết chữ ra giấy, giao cho tiểu học đồ nói: "Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này."

Sau đó ông dặn dò Tống Đại Sơn và Lê Mạn: "Các người về đi, sau này chân đừng dùng sức quá mạnh là được, mỗi ngày liên tục uống thuốc, không được gián đoạn, nếu không thì sẽ không có hiệu quả tốt, chờ nửa tháng sau lại đến."

Lê Mạn vái chào đại phu: "Cảm ơn đại phu, cảm phiền ngài rồi."

Đại phu xua tay.

Lúc này tiểu học đồ đồ cầm một bọc thuốc đi vào, đưa cho Lê Mạn: "Trong đây tổng cộng có 15 gói thuốc, mỗi ngày sắc một gói, uống sau bữa cơm tối mỗi ngày là được."

Lê Mạn nhận lấy bọc thuốc, lấy từ trong túi tiền ra 3 lượng bạc cho tiểu học đồ, sau đó mới cáo biệt đại phu rồi đỡ Tống Đại Sơn đi ra ngoài.

Lúc rời khỏi y quán trời đã tối, trời tối nên không thể đi về, Lê Mạn quyết định tìm nhà trọ ngủ qua một đêm.

Đi trên phố một đoạn không xa liền có một nhà trọ, Lê Mạn không muốn Tống Đại Sơn đi nhiều, vì thế không chọn lựa thêm nữa, đi thẳng vào trong nhà trọ, nói với ông chủ là thuê một căn phòng.

Tiểu nhị trong nhà trọ dắt xe lừa của Tống Đại Sơn ra sân sau buộc lại, sau đó dẫn ba người nhà Lê Mạn cùng lên lầu.

Lúc đang lên cầu thang, Tống Đại Sơn lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn dưới lầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Lê Mạn phát hiện ra hắn khác lạ, kéo kéo tay hắn: "Làm sao vậy? Nhìn cái gì vậy?" Nói xong liền nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy ở chỗ quầy tiếp khách có một vị công tử trẻ tuổi đang nói gì đó với ông chủ.

Ban đầu Lê Mạn không biết là ai, nhìn cách ăn mặc của hắn ta cũng không có khả năng có liên quan với Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn nhìn như vậy liệu có phải là hắn ta không.

Tống Đại Sơn quay đầu lại, lắc lắc đầu nói: "Không nhìn gì cả, đi thôi."

Lê Mạn gật gật đầu, đi lên lầu tiếp.

Tiểu nhị mở một gian phòng ra, nói với hai người Lê Mạn: "Hai vị khách quan, nếu muốn ăn cơm có thể xuống lầu gọi, buổi tối nhà trọ chúng tôi sẽ cung cấp một thùng nước nóng, nếu muốn nhiều hơn thì phải thêm tiền, có vấn đề gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Lê Mạn gật gật đầu, cảm ơn tiểu nhị.

Tống Đại Sơn đặt Tiểu Bảo xuống, Tiểu Bảo lập tức tò mò nhìn đông nhìn tây, đây là lần đầu tiên cậu bé qua đêm ở bên ngoài, cảm giác cực kỳ mới mẻ.

Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: "Lát chúng ta xuống dưới ăn ít đồ, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai rồi về nhà sau."

Tống Đại Sơn gật đầu.

Ba người nghỉ ngơi một lúc, rồi mới xuống lầu ăn cơm, bọn họ không ăn ở nhà trọ, mà đi ra bên ngoài, mỗi người gọi một bát mì, cũng không phải không muốn ăn mấy món ngon, chỉ là sau khi điều trị chân cho Tống Đại Sơn, lượng thu nhập mỗi tháng không bằng lượng bỏ ra, nhất định phải tiết kiệm một chút, nhưng dù đã tiết kiệm mà vẫn không đủ, nên phải nghĩ cách kiếm thêm ít tiền, nếu không thì một tháng không đỡ nổi cho hai lần chữa trị.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 133: Chương 133



Nhưng mà nên làm thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền đây?

Lê Mạn vừa suy nghĩ vừa ăn, mãi đến khi ăn xong cũng không nghĩ ra cách nào.

Thôi vậy, hiện tại tiền vẫn có thể chống đỡ được hai lần chữa trị nữa, vẫn có thời gian suy nghĩ dần dần.

Sau khi cơm nước xong, ba người trở về nhà trọ, tìm tiểu nhị lấy một ít nước ấm để rửa mặt, rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Mạn và Tống Đại Sơn trả phòng, vội vàng lên xe lừa trở về thôn Đạo Nguyên.

Về đến nhà, dọn dẹp một lượt từ trong ra ngoài nhà xong, Lê Mạn và Tống Đại Sơn cùng nhau sang nhà Triệu thẩm mang gà con về.

Triệu thẩm đang nấu cơm, thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn trở lại, lập tức kinh ngạc vui mừng hỏi han: "Các con đã về rồi hả? Thế nào rồi, chân của Đại Sơn có thể chữa được không?"

Lê Mạn gật đầu: "Có thể, đại phu nói tuy có vẻ khó chữa, nhưng vẫn có thể chữa được, sau này cứ cách nửa tháng chúng ta liền đến y quán trong thành điều trị một lần."

Triệu thẩm nghe được tin tức này rất vui vẻ: "Thế là tốt quá rồi, chân của Đại Sơn có thể chữa được, vậy về sau cuộc sống của các con càng ngày càng tốt hơn."

Lê Mạn cười gật đầu, sau đó hỏi: "Thẩm, hai ngày con vắng nhà có ai đến nhà tìm con trang điểm không?"

Triệu thẩm lắc đầu: "Không có, ngày nào thẩm cũng để ý, nhưng không thấy ai đến cả."

Lê Mạn gật gật đầu, trong lòng có chút thất vọng.

Bây giờ lượng làm ăn của nàng vẫn còn quá ít, có đôi khi mấy ngày liền cũng không có ai đến tìm nàng trang điểm, tay nghề trang điểm của nàng thật sự không có đất để dùng, hiện tại còn phải chữa trị chân cho Tống Đại Sơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ không đủ tiền.

Không được rồi, thực sự phải nghĩ cách rồi, nhất định phải tăng lượng làm ăn lên thôi.

Lê Mạn miệt mài nghĩ cách, thế cho nên đến cơm ăn cũng không ngon, buổi tối cũng không ngủ nổi, cứ lăn qua lộn lại suốt.

Tống Đại Sơn đưa một tay ôm lấy Lê Mạn vào trong ngực, cọ cọ cổ của nàng, tay cũng không thành thật luồn vào trong quần áo bắt lấy bầu n.g.ự.c mềm mại v.uốt ve, vừa xoa vừa hỏi: "Làm sao vậy? Sao khó chịu vậy? Đang suy nghĩ cái gì hả?"

Người đàn ông này, lại đ*ng t*nh rồi.

Lê Mạn lôi tay của hắn ra ngoài, nghiêm túc nói: "Trong lúc chàng chữa trị chân, không cho phép làm chuyện này!"

Tống Đại Sơn lơ mơ, vội hỏi: "Vì sao không cho?"

"Chàng không nghe thấy đại phu nói sao, chân không được dùng lực, nếu chàng muốn thương kia nhanh khỏi, thì không thể làm chuyện này."

Tống Đại Sơn ấm ức bày tỏ: "Làm việc này cũng không ảnh hưởng đến chân, chân của ta không sao cả, vẫn có thể."

Lê Mạn trợn trừng mắt: "Ai nói không ảnh hưởng đến chân? Chàng dám nói không ảnh hưởng đến chân?

Rõ ràng lúc làm chuyện đó, nửa người dưới của hắn dùng lực nhiều nhất, không cần chân, vậy làm chuyện đó như thế nào?

Đại phu nói không được dùng sức quá mạnh, tuy nàng không biết như vậy có tính là không dùng sức quá mạnh không, nhưng hiện tại trong lúc chữa trị, cẩn thận một chút luôn luôn không sai.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn vẫn kiên trì, ủ rũ, vùi đầu cọ đến cọ lui trước n.g.ự.c Lê Mạn, làm nũng giống như đứa trẻ.

Nếu là bình thường chắc chắn Lê Mạn sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại là thời gian đặc biệt, không thể dung túng hắn, Lê Mạn dằn lòng, đẩy đầu của hắn ra: "Làm nũng cũng vô dụng, nói không được là không được."

Tống Đại Sơn khẽ phát ra tiếng hừ, giống như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ.

Lê Mạn dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhịn xuống.

Qua một lát sau, lúc Lê Mạn cho rằng Tống Đại Sơn đã ngủ đi rồi, thì Tống Đại Sơn ở bên kia lại dán lại, ôm Lê Mạn vào trong ngực, chân cũng đè lên chân Lê Mạn, ôm chặt Lê Mạn vào trong lồng n.g.ự.c mình, sau đó vùi mặt vào cổ Lê Mạn, nhẹ nhàng nói: "Ta không làm gì cả, chỉ ôm nàng ngủ có được không."

Khóe miệng Lê Mạn cong lên, đưa tay lên sờ sờ đầu của hắn, ngầm đồng ý cho hành động bám người này.

Một lát sau, tiếng hít thở đều đều của Tống Đại Sơn truyền tới, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lê Mạn cười cười, nàng lại không ngủ được, trong đầu không tự giác mà nghĩ xem làm thế nào để tăng thêm lượng làm ăn.

Hiện tại chỉ dựa vào trang điểm cho tân nương trong tám thôn cũng không đủ, còn chưa chắc các tân nương đều tìm nàng trang điểm, cho dù là các tân nương đều đến tìm nàng, lượng làm ăn cũng không đủ, dù sao đâu có tân nương tử xuất giá hàng ngày được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 134: Chương 134



Muốn tăng lượng công việc, nhất định phải thoát khỏi kiểu làm ăn hiện tại, xong tìm một kiểu làm ăn khác, kiểu này tốt nhất là kiểu có nguồn công việc liên tục, mà nàng không cần vượt ngàn dặm xa xôi đi trang điểm cho người khác, tốt nhất là người cần trang điểm sẽ đến tận cửa để nàng trang điểm, vậy thì kiếm tiền sẽ không lo lắng nữa.

Chỉ là nghĩ thì dễ, nhưng làm gì có kiểu như thế chứ? Nếu nàng có thể mở một cửa hàng trang điểm trên trấn, để cho khách hàng tự tới tìm còn có thể thực hiện được, nhưng mà hiện tại tiền chữa trị chân cho Tống Đại Sơn còn chưa đủ, đâu có tiền để mở cửa hàng, cho dù là tiền thuê mặt tiền cửa hàng cũng không thuê nổi, con đường này thật sự không thông được.

Lê Mạn đau đầu, không nhịn được vỗ vỗ đầu mình.

Lúc đang vỗ vỗ, đột nhiên, động tác của Lê Mạn ngừng lại, trong đầu lóe lên một cái, nghĩ ra một cách rất tốt.

Đúng vậy, chính là nhờ cửa hàng khác!

Tuy nàng không có tiền mở cửa hàng, nhưng nàng có thể ngồi trong quán của nhà người ta, chờ người tới trang điểm, này không phải sẽ thực hiện được sao.

Còn về chuyện mặt tiền cửa hàng, thì đến mấy quán bán son phấn là được rồi?

Lê Mạn nhớ tới cửa hàng mình vẫn mua son phấn.

Bà chủ quán kia cũng xem như là người quen với nàng, nàng cũng biết một chút về bà chủ quán kia, bà ấy phóng khoáng không để ý nhỏ nhặt, mà tính cách cũng không tồi, không phải người thích kẻ lừa bịp, quan trọng nhất là, bà chủ là người thân của tri huyện, xem như dựa vào danh tiếng của tri huyện, ở đó từ đầu thì không cần lo lắng bị nhà khác phá hoại hoặc là gặp phải phiền toái.

Trái tim Lê Mạn nhảy dựng lên.

Nàng cảm thấy có hi vọng kiếm được tiền rồi.

Chỉ cần nàng có thể khiến cho bà ấy chủ động tâm, nhìn trúng tay nghề trang điểm của nàng, mời nàng đến cửa hàng của bà ấy làm trang nương, nếu là có khách tới sẽ giúp bà ấy đẩy mạnh tiêu thụ, như thế nàng cũng có thể trực tiếp trang điểm cho người ta ở ngay trong cửa hàng. Mà chuyện này còn có lợi cho cả hai bên, nàng trang điểm cho người khác đẹp lên, thì khách quen với khách tới cửa hàng càng nhiều hơn, thậm chí có cả người tò mò tới nhìn thử, đến lúc đó người mua son phấn nhà bà ấy cũng sẽ nhiều hơn, như vậy cả hai người đều buôn bán có lãi.

Lê Mạn cảm thấy hi vọng thành công của nàng rất lớn, chỉ đợi ngày mai lên trấn cùng Tống Đại Sơn thử xem là được.

Lê Mạn càng nghĩ càng hăng hái, nàng hào hứng đến tận nửa đêm, cuối cùng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ không sâu lắm, tới lúc Tống Đại Sơn rời giường cũng lập tức tỉnh dậy theo.

Tống Đại Sơn: "Sao nàng lại dậy rồi? Còn sớm mà, nàng cứ ngủ tiếp đi."

Lê Mạn dụi mắt, lắc đầu: "Không ngủ nữa, hôm nay ta muốn lên trên trấn cùng chàng."

Tống Đại Sơn: "Nàng lên trên trấn làm gì?"

Lê Mạn: "Ta đến cửa hàng son phấn có việc."

Tống Đại Sơn cho rằng nàng muốn đi mua son phấn, gật gật đầu, ôm nàng ra khỏi chăn, xoa xoa mặt nàng để nàng tỉnh táo lại, đợi Lê Mạn tỉnh hẳn xong mới rời đi làm điểm tâm.

Hai người chuẩn bị xong xuôi, lại ôm Tiểu Bảo vẫn còn trong mơ vào khoang xe, cả nhà đi đến đầu thôn chờ nhóm người đi lên trên trấn ngày hôm nay.

Tầm giờ mão, người trên xe cũng đã nhiều nhiều, Tống Đại Sơn liền lên xe, xuất phát đi lên trấn.

Vào trong trấn, những người khác đều chia nhau đi chợ, Tống Đại Sơn kéo xe lừa tới trước cửa hàng son phấn Lê Mạn thường hay đến.

Lê Mạn để Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo ở lại trong xe, còn mình thì mang theo của hộp trang điểm nàng vào trong cửa hàng.

Bà chủ thấy Lê Mạn đến đây, cười đi ra tiếp đón: "Lê muội muội tới rồi hả, hôm nay đến đây mua son phấn sao?"

Từ khi Lê Mạn bắt đầu trang điểm, liền thường xuyên tới nhà bà ấy mua son phấn, bà chủ cũng đã quen nàng.

Lê Mạn cười chào bà chủ trước, lúc này mới nói: "Nguyệt tỷ, hôm nay ta tới đây, nhưng không phải tới mua son phấn, ta định làm một cuộc làm ăn với tỷ, không biết tỷ có hứng thú nghe một chút không."

Bà chủ không hề mất hứng vì Lê Mạn nói không mua son phấn, nghe thấy nàng nói muốn làm ăn với bà ấy, lại nổi lên hứng thú, cười hỏi: "Đương nhiên, Lê muội cứ nói đi, ta rửa tai lắng nghe." Bà chủ nói xong đưa Lê Mạn đến ghế ở dựa bên cạnh ngồi xuống.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 135: Chương 135



Lê Mạn biết bà ấy là người phóng khoáng, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Nguyệt tỷ, tỷ có biết mỗi lần ta mua nhiều son phấn của nhà tỷ như vậy là để làm gì không?”

Bà chủ lắc đầu bày tỏ không biết, chuyện quá riêng tư, trước đó bà chủ cũng chưa từng chủ động mở miệng hỏi.

Lê Mạn nói: "Nguyệt tỷ, không giấu gì tỷ, ta mua nhiều son phấn nhà tỷ như vậy là vì ta là một trang nương, chuyên trang điểm cho tân nương."

Bà chủ hơi kinh ngạc, bà ấy từng suy nghĩ xem Lê Mạn đang làm nghề gì, nhưng không nghĩ tới nàng là một trang nương, trang nương trẻ trung xinh đẹp như vậy bà ấy chưa từng gặp qua.

Nhưng bà chủ cũng là người từng trải việc đời, qua một thoáng kinh ngạc xong liền khôi phục vẻ mặt, biết hôm nay Lê Mạn nói những lời này khẳng định là có nguyên nhân, liền hỏi thẳng: "Hôm nay Lê muội tới, nói chuyện làm ăn với ta, là có liên quan với việc muội trang điểm sao."

Lê Mạn biết bà chủ là người thông minh, liền gật đầu: "Nguyệt tỷ, tỷ là người phóng khoáng, ta cũng không vòng vo với tỷ nữa, ta nói thẳng, hôm nay ta tới là muốn dùng tay nghề trang điểm của ta kết hợp với việc buôn bán của tỷ, tỷ nghe qua một chút, nếu cảm thấy được chúng ta hợp tác, nếu không được, chúng ta cũng vẫn lại là bằng hữu."

Bà chủ cười gật đầu: "Đương nhiên."

Lê Mạn nói: "Nguyệt tỷ, không giấu gì tỷ, ta không dám nói tay nghề trang điểm của ta đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng là số một số hai, chắc chắc những người ta đã trang điểm cho đều trở nên xinh đẹp, trước đó ta vẫn dựa vào việc trang điểm cho tân nương để kiếm tiền, nhưng tướng công nhà ta bị thương ở chân bây giờ cần phải chữa trị, nhà chúng ta lại không đủ tiền, ta muốn kiếm thêm ít tiền, nên đã nghĩ tới muốn đến cửa hàng của tỷ nhận trang điểm cho người ta, nếu có khách tới xem son phấn, tỷ giới thiệu giúp ta, ta có thể trang điểm cho người ta trước, nếu thấy không vừa ý thì không thu tiền, sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của tỷ."

Lê Mạn nói xong, dừng lại một hơi, rồi nói tiếp: "Tỷ có thể dựng một bảng hiệu ở cửa, để nói cho người khác biết trong cửa hàng có nhận trang điểm, làm cho người ta trở nên xinh đẹp, như vậy sẽ thu hút khách hàng đi vào, đến lúc đó người biết về cửa hàng của tỷ càng ngày càng nhiều, son phấn của tỷ cũng sẽ bán được không ít."

Lê Mạn nói xong, thấy bà chủ trầm tư, liền nói tiếp: "Nguyệt tỷ, tỷ buôn bán quanh năm nên cũng đã biết, nếu vụ này thành công, hai bên chúng ta đều có lợi, sau này cho dù khách hàng tới tìm ai, hai chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt, tỷ thấy sao?"

Thật ra lúc Lê Mạn nói đến việc làm ăn này bà chủ đã động tâm rồi, bà ấy chưa bao giờ gặp ai ngồi trang điểm trong quán cả, bà ấy có thể tưởng tượng ra, nếu cửa hàng của bà ấy có một trang nương, nhất định có thể thu hút khách hàng tới, thậm chí sẽ giống như lời Lê Mạn nói, sẽ có càng nhiều khách hàng vào cửa hàng của bà ấy, có nhiều khách hơn, thì càng bán được nhiều son phấn hơn. Mà việc này cơ bản không có hại gì với bà ấy, bà ấy chỉ cần cung cấp một địa điểm, sau đó mở miệng giới thiệu một chút là được.

Chỉ là, vấn đề duy nhất lúc này chính là, tay nghề của Lê muội có thật sự tốt như vậy không, có thể thu hút khách hàng không?

Bà chủ suy nghĩ, nói với Lê Mạn nói: "Lê muội, theo như lời muội nói đúng là làm cho người ta động tâm, nếu đúng như lời của muội, ta chỉ cần giúp đỡ muội, cung cấp cho muội nơi có thể làm việc là được. Nhưng ta không biết tay nghề của muội như thế nào, có thật sự tốt như vậy hay không. Cho nên, nếu muội bằng lòng, có thể làm cho ta xem không?"

Lê Mạn nghe bà chủ nói xong liền vui vẻ trở lại, xem ra chuyện này cơ bản là thành công rồi, cho nên Lê Mạn lập tức nói: "Nguyệt tỷ, nếu là tỷ bằng lòng, bây giờ ta trang điểm lại cho tỷ để tỷ xem tay nghề của ta có được không?"

Bà chủ cong môi nở nụ cười: "Có gì mà không được?"

Lê Mạn đứng lên, làm động tác "Mời" với bà chủ, nói: "Vậy Nguyệt tỷ, trước tiên chúng ta phải lau đi lớp trang điểm trên mặt tỷ đã, sau đó ta sẽ trang điểm lại cho tỷ."

Bà chủ sai người làm trong quán bưng tới một chậu nước, bỏ xà phòng ra rửa mặt, tẩy đi lớp trang điểm trên mặt ngày hôm nay.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 136: Chương 136



Bà chủ lau đi lớp trang điểm của mình hôm nay, để lộ mặt mộc ra.

Bộ dáng của bà chủ quả thật không tồi, sau khi bà ấy tẩy trang xong mà nhìn vẫn thấy đẹp, nhưng đây không phải vì được trang điểm mà là vì giá trị nhan sắc của bà ấy. Nói trắng ra chính là, tuy bà ấy trang điểm không tồi, nhưng chỉ vẽ một chút son phấn lên trên mặt, cũng không khiến phần xinh đẹp của bà ấy nổi bật lên chút nào, gương mặt sau khi trang điểm của bà ấy, không hề khiến bà xinh đẹp hơn.

Nếu bà chủ không đẹp, thì sau khi bà ấy trang điểm xong cũng sẽ không đẹp.

Chỉ là, Lê Mạn cũng không nói cho bà chủ nghe suy nghĩ trong lòng mình, chỉ cúi đầu nghiêm túc trang điểm cho bà ấy.

Bà chủ dưỡng da quả thật không tồi, cho nên Lê Mạn không dùng quá nhiều phấn nền, chỉ bôi một lớp nền nhạt, che đi mấy vết lốm đốm và khuyết điểm nhỏ trên mặt, để cả khuôn mặt trở nên trắng mịn.

Sau đó, Lê Mạn sửa lại khuôn mày cho bà chủ, để khuôn mày thích hợp với bà ấy, sau đó lại dùng bút mày sửa lại cẩn thận, đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Ngũ quan của bà chủ không tồi, nhưng để đạt tới hoàn mỹ thì vẫn còn thiếu một chút, phần cần sửa lại chính là mũi và cằm. Mũi của bà ấy không đủ tinh tế, có hơi bè xuống, tuy với người bình thường đó đã tinh tế rồi, nhưng với một mỹ nữ thì vẫn còn rộng, không đủ tinh tế, cho nên Lê Mạn chú trọng vào hai chỗ này hơn.

Hai nơi này chỉ dựa vào tạo bóng và bắt sáng, Lê Mạn đánh hai đường bóng lên hai cánh mũi, sau đó đánh một lớp bắt sáng lên, cái mũi nháy mắt cao hơn. Phần cằm cũng tương tự, che một phần cằm rộng đi, làm cho cằm trở nên tinh tế xinh đẹp hơn.

Sau khi sửa xong hai chỗ này, những chỗ khác cũng không khó xử lý lắm, Lê Mạn vẽ mắt bà chủ hơi hơi cong lên, khóe mắt đánh một ít phấn hồng, làm cho người ta cảm thấy quyến rũ, dịu dàng lại cao quý, cũng rất hợp với khí chất và tuổi tác của bà chủ. Đến phần tô môi, Lê Mạn dùng hai màu son khác biệt để tô cho bà ấy, làm cho đôi môi trở nên óng ánh hồng hào, cực kì mê người.

Gương mặt của bà chủ không tồi, không cần chỉnh bóng, cho nên Lê Mạn bỏ qua luôn bước này, sau đó chuyển sang làm tóc cho bà chủ. Lê Mạn chọn kiểu búi tiên vân kế vừa phù hợp với khuôn mặt của bà chủ vừa khiến người khác chói mắt. Kiểu búi tóc này cực kì khó, cũng rất tốn thời gian, nhưng lại vô cùng đẹp, bất cứ góc độ nào cũng có thể khiến người khác không dời mắt đi được, nháy mắt liền trở thành tiêu điểm. Hôm nay bà chủ còn đeo khuyên tai hồng ngọc, thật sự là càng hợp càng làm tăng thêm sức mạnh, đẹp đến mức không gì sánh nổi.

Nửa canh giờ sau, Lê Mạn thu tay về, nhìn bà chủ, gật gật đầu, cực kì hài lòng với lần trang điểm này.

“Nguyệt tỷ, xong rồi, tỷ nhìn thử xem.” Lê Mạn nói xong đưa gương lớn tới trước mặt bà chủ.

Bà chủ nhìn bản thân trong gương, kinh ngạc không ngoài dự liệu của Lê Mạn.

Dung mạo lúc này của bà chủ, nhờ vào sáu phần cơ sở của bà ấy, chỉ thiếu hai phần nữa, trước đó bà ấy đã có thể được gọi là mỹ nhân, hiện tại gọi là đại mỹ nhân cũng không hề quá lời.

Bà chủ sờ sờ mặt mình, suýt thì không tin nổi. Bà ấy có thể đẹp tới như vậy sao?

Trước kia bà ấy mở quán bán son phấn, cũng có nghiên cứu một chút về trang điểm, cũng học vô số kỹ xảo trang điểm, thỉnh thoảng sẽ chỉ khách hàng tới mua cách trang điểm, cũng rất được khách hàng công nhận. Bà ấy tự nhận kỹ thuật của bà ấy không hề kém, không hề khách khí, cũng có thể coi là cực kì tốt ở trong trấn này.

Trước đó Lê Mạn tự xưng là kỹ thuật trang điểm rất cao, trong lòng bà ấy vẫn còn đang nghĩ, chắc là tầm nhìn ở dưới thôn vẫn chưa được mở mang, được mọi người trong thôn khích lệ mấy câu liền tự cho rằng kỹ năng của bản thân không tồi; cũng có khả năng đúng là kỹ thuật của Lê muội không tồi, nhưng tuyệt đối không vượt qua bà ấy, dù sao với trình độ tốn công từ trên xuống dưới của bà ấy, khẳng định là người tự mò mẫm một mình không thể bằng được.

Nhưng mà lúc này, cuối cùng bà ấy đã biết những suy nghĩ trước đó của mình có bao nhiêu sai lầm, may mà bà ấy không thể hiện ra bên ngoài, nếu không thật sự không có mặt mũi gặp người khác rồi.

Kỹ thuật trang điểm của Lê muội đúng là không tồi, quả thực được coi là xuất thần nhập hóa, cao thủ trong cao thủ rồi. Bà ấy sống đến tầm tuổi này rồi, cũng gặp không ít người khéo tay, nhưng chưa bao giờ gặp người có thể so sánh với bà ấy.

Bà chủ cảm thấy bà ấy thật sự nhặt được bảo bối rồi.

Với tay nghề của Lê muội, lo gì không có ai tới tìm nàng trang điểm chứ, đừng thấy trấn này nhỏ, nhưng có không ít người giàu có, đặc biệt là các phu nhân tiểu thiếp của những nhà giàu có này, sẽ tiêu không ít tiền lên gương mặt, mỗi lần có cái gì đẹp mới ra đều mua cho bằng được, không hề tiếc tiền, nếu biết được có người có thể biến bọn họ trở nên xinh đẹp, chắc chắn sẽ chạy đến đây mỗi ngày, tốn bao nhiêu tiền cũng bằng lòng bỏ ra.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 137: Chương 137



Đến lúc trở nên xinh đẹp rồi, chắc chắn sẽ thấy son phấn nhà bà ấy tốt hơn những nhà khác, có thể không mua son phấn trong quán của bà ấy sao?

Lúc này bà chủ thấy mình vô cùng may mắn vì đã quen biết Lê Mạn, trở thành người đầu tiên nàng đến tìm chứ không phải là cửa hàng khác, nếu không bà ấy đã mất đi cơ hội tốt này rồi.

Bà chủ không hề che giấu vui thích của mình với Lê Mạn, bắt lấy tay Lê Mạn nói: “Lê muội, tay nghề của muội thật sự không ai có thể so sánh được, ta rất tin tưởng với lời muội nói trước đó, có tay nghề của muội, lại thêm nhân mạch của cửa hàng ta, ta tin chắc không chỉ có nhiều người đến tìm muội trang điểm, mà nhờ phúc của muội cửa hàng của ta làm ăn cũng càng ngày càng tốt hơn. Lê muội, sau này hai ta không hợp tác không được rồi.”

Lê Mạn biết bà chủ đồng ý với đề nghị của nàng, cũng nở nụ cười, nói với bà chủ: “Vậy Nguyệt tỷ, tỷ cứ chuẩn bị thật tốt trước đi, tốt nhất là treo một bảng hiệu hấp dẫn khách ở trước cửa trước, chờ tỷ chuẩn bị xong xuôi, ta có thể bắt đầu trang điểm cho khách hàng trong quán bất cứ lúc nào.”

Bà chủ gật đầu liên tục: “Đương nhiên ta hi vọng chuyện này bắt đầu càng sớm càng tốt rồi, hôm nay ta sẽ sai người làm một bảng hiệu treo trước cửa, nếu muội không có việc gì khác, sáng ngày mai cứ đến đây, chỉ cần có khách hàng vào quán, ta liền giới thiệu cho muội, mấy vị phu nhân này điều kiện không tồi, chắc chắn bằng lòng thử, muội không cần lo lắng không ai cần muội trang điểm đâu.”

Lê Mạn cười gật đầu: “Vậy sáng mai ta cứ đến đây, đến lúc đó phải làm phiền Nguyệt tỷ rồi.”

Bà chủ khoát tay: “Nói cái gì mà làm phiền chứ, ta còn phải cảm ơn muội đấy. Đúng rồi Lê muội, một lần trang điểm muội tính thu bao nhiêu tiền?”

Kỳ thật Lê Mạn không biết một lần trang điểm thu bao nhiêu cho thích hợp, trước kia nàng trang điểm cho tân nương, cũng không biết có thể thu tiền hay không, vì thế liền hỏi bà chủ: “Nguyệt tỷ, trước kia ta trang điểm cho tân nương xuất giá ở dưới thôn một lần là mười lăm văn tiền, còn ở chỗ này của tỷ, thật không biết nên thu bao nhiêu, tỷ quen thuộc trong trấn này hơn, tỷ gợi ý cho ta một mức giá đi.”

Bà chủ trầm ngâm, tuy nói trong trấn rất nhiều người có tiền, nhưng không phải người vào trong quán của bà ấy đều là người có tiền, cũng có rất nhiều người là nhà dân bình thường, chắc chắn không thể thu tiền dựa vào nhìn người được, tất phải có một mức giá cố định, mọi người sẽ tâm phục khẩu phục, cho nên mức giá này nhất định không thể để cao quá, nếu không thì sẽ khiến mấy người dân bình thường mất hứng.

Bà chủ trầm ngâm một lúc lâu nói: “Lê muội ta cảm thấy muội thu hai mươi văn tiền một lần là được, như vậy thỉnh thoảng có người dân bình thường đến cũng có thể trang điểm được, đến lúc đó mọi người truyền tai nhau, khẳng định chuyện làm ăn sẽ không kém đâu.”

Lê Mạn rất tin tưởng bà chủ, gật đầu: “Vậy thì theo như lời Nguyệt tỷ đi, hai mươi văn tiền một lần, đến lúc ta trang điểm có thể đề nghị cho bọn họ mua son phấn và trang sức thích hợp, đưa ra đề nghị cho bọn họ nghe, coi như là kéo mối cho tỷ vậy.”

Bà chủ rất thích thái độ của Lê Mạn, lập tức cười tươi rạng rỡ: “Lê muội, vậy hai chúng ta hợp tác vui vẻ.”



Sau khi xong chuyện ở cửa hàng son phấn, mắt thấy đã đến giờ Tống Đại Sơn đưa mọi người về thôn, Lê Mạn liền chào tạm biệt bà chủ, rồi rời khỏi cửa hàng.

Tiểu Bảo thấy Lê Mạn xuất hiện, lập tức hăng hái bổ nhào vào trong n.g.ự.c nàng: “Dì, sao dì vào đó lâu như vậy, chúng ta đợi rất lâu đấy, con muốn vào trong đó tìm dì, nhưng phụ thân xấu tính, không cho con đi.”

Lê Mạn có hơi buồn cười, nhưng vẫn giữ mặt mũi cho Tiểu Bảo, giơ tay lên đánh Tống Đại Sơn một cái, cả giận nói: “Sao chàng lại hư như thế, không cho Tiểu Bảo của chúng ta vào đó.”

Tiểu Bảo ở bên cạnh gật gật đầu.

Tống Đại Sơn cười nhẹ, xoa xoa má Lê Mạn, cầm hộp đồ trang điểm của nàng cho vào trong xe, sau đó đỡ nàng lên xe, rồi ôm Tiểu Bảo vào trong, xong mới kéo xe lừa đến nơi mọi người tập trung chờ đợi.

Về đến nhà, Lê Mạn mới nói chuyện kia cho Tống Đại Sơn, trước đó chưa chắc chắn, cho nên nàng mới không nói rõ là đi làm gì.

Trong mắt Tống Đại Sơn hiện lên áy náy và đau lòng, ôm Lê Mạn vào trong ngực: “Nàng vất vả như vậy, ta không nỡ để nàng vất vả như vậy, chuyện tiền bạc nàng không phải lo lắng, chiều chiều ta có thể lên trên trấn, tranh thủ kiếm ít việc làm, cũng có thể ra bến tàu hỏi thử, có thể tìm được mấy việc làm, nàng cứ ở trong nhà đi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 138: Chương 138



Lê Mạn biết là hắn thương nàng, bình thường những công việc cần động tay cũng không cho nàng làm nhiều, nếu như bây giờ mỗi sáng phải chạy lên trên trấn làm việc, chắc chắn hắn sẽ không nỡ để nàng làm, nhưng hắn không biết như vậy là may mắn, bận rộn vì sự nghiệp của mình, để kiếm tiền cho gia đình, dù có bận rộn cũng có động lực, nàng không hề muốn đem tất cả áp lực đè lên trên người hắn, nàng có khả năng kiếm tiền, sao mặc kệ được chứ.

Hơn nữa nàng còn cảm thấy mỗi ngày lên trấn kiếm tiền cũng rất tốt, còn tốt hơn là rảnh rỗi ở nhà chờ không.

Lê Mạn ôm cổ Tống Đại Sơn, hôn lên trên mặt hắn một cái: “Không vất vả, ta ở nhà chờ đợi cả ngày cũng không nói chuyện với ai, vừa lúc có thể lên trấn cùng chàng mỗi ngày, chàng thấy không được sao?”

Sao Tống Đại Sơn có thể thấy không được được chứ, chỉ là như thế thì ngày nào cũng phải dậy sớm, hắn biết bình thường nàng đều muốn ngủ đến khi tự tỉnh dậy.

Nhưng chuyện mà Lê Mạn đã quyết định làm rồi, Tống Đại Sơn cũng không đành lòng ngăn cản mà cũng không ngăn cản nổi, chỉ có thể nghe theo nàng.

Lê Mạn lắc lắc cánh tay của hắn, dịu dàng nói: “Sau này mỗi ngày chàng phải phụ trách gọi ta rời giường, ta ở trên trấn tới tận chiều tối, chàng phải nhớ đến đón ta về…”

Tống Đại Sơn cười bất đắc dĩ, hôn nhẹ lên trán của nàng: “Được rồi, sau này ta sẽ đưa nàng đi, đón nàng về.”

Biết hắn đã thỏa hiệp, Lê Mạn không nhịn được cười lên.

Bởi vì sáng hôm sau phải dậy sớm, cho nên Lê Mạn liền ngủ sớm, trời còn chưa sáng đã bị Tống Đại Sơn đánh thức.

Lê Mạn dụi mắt để mình tỉnh táo hơn, vội rửa mặt ăn điểm tâm xong, rồi ngồi trên xe lừa lên trấn.

Hôm nay còn chưa tiến vào cửa hàng, Lê Mạn từ phía xa đã nhìn thấy trước cửa hàng dựng một bảng giấy cứng, phía trên viết mấy chữ: Cửa hàng nhận trang điểm, không đẹp không thu tiền.

Lê Mạn cười cười, thầm nghĩ bà chủ này cũng rất biết cách thu hút ánh mắt của khách hàng, chỉ dùng một câu “không đẹp không thu tiền” đã thu hút không ít khách hàng tới xem thử rồi. Xem ra bà chủ này thật sự rất tin tưởng kỹ thuật trang điểm của nàng.

Lê Mạn cầm hộp trang điểm đi vào cửa hàng, bà chủ lập tức đến tiếp đón, kéo tay Lê Mạn nói: “Lê muội đến rồi, mau đến xem chỗ ta sắp xếp cho muội này.”

Lê Mạn nhìn theo hướng ngón tay bà chủ chỉ, lúc này mới thấy chỗ này trong quán đã khác với ngày hôm qua rồi, bà chủ dùng một tấm bình phòng tạo ra một khu vực nho nhỏ, bên trong có bàn trang điểm và gương lớn, còn có một chỗ để đồ, bên trên để khăn mặt và chậu, còn có ghế cho người ngồi trang điểm, vừa đơn giản lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, người khác vừa nhìn tới liền thấy cực kì thoải mái.

Lê Mạn không nghĩ tới bà chủ lại để ý chuyện này như vậy, thời gian ngắn như vậy mà có thể bố trí riêng cho nàng một phòng trang điểm, khiến nàng không biết cảm ơn bà ấy như thế nào cho thỏa đáng.

Bà chủ lại khoát tay: “Ta cũng không tính cho muội đâu, ta suy nghĩ cho cả quán ta thôi, nếu chỉ ngồi đó trang điểm, ai đi qua cũng nhìn thấy được, không chỉ thể hiện cửa hàng của ta không phù hợp, mà khách hàng tới trang điểm cũng sẽ không thích. Nếu tạo ra một nơi trang điểm lịch sự tao nhã, khách hàng không bị vây xem, cũng cảm thấy thoải mái, như vậy sau này còn muốn tới tiếp, thậm chí còn mua thêm chút son phấn mang về.”

Lê Mạn không khỏi cảm khái, trí tuệ của người cổ đại không hề thua người hiện đại chút nào, tư duy buôn bán của bọn họ cũng không hề kém, nàng là người hiện đại còn chưa nghĩ tới, bà chủ lại có thể nghĩ ra trong một đêm ngắn ngủi, mà còn hoàn thành rất nhanh, hành động này thật sự không tồi, nàng tự thấy mình không bằng.

Trong lòng Lê Mạn càng thấy vui mừng, hợp tác với người như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lúc này bà chủ nói: “Lê muội, muội nhanh chuẩn bị đi, thiếu cái gì cứ nói với ta, đợi có khách quen tới trang điểm, ngày hôm qua đã hẹn trước rồi.”

Lê Mạn kinh ngạc, có việc nhanh như vậy sao? Nàng còn tưởng rằng mấy ngày đầu sẽ ngồi như không có việc gì như mấy hôm trước thôi.

Thấy Lê Mạn kinh ngạc như vậy, bà chủ cười nói: “Ta kinh doanh cửa hàng này trong trấn nhiều năm như thế, cũng có không ít khách quen, xế chiều hôm qua có khách quen tới mua son, ta liền thuận tiện nhắc tới một chút. Cơ bản là sau khi bà ấy biết mặt ta là do muội trang điểm cho xong, vị phu nhân kia liền động tâm, dù sao cũng không phải người thiếu tiền, lúc ấy liền hẹn trước với ta là hôm nay sẽ tới để muội trang điểm cho thử.”

Hóa ra là như vậy, xem ra vị phu nhân tới trang điểm này không phải người thiếu tiền.

Lê Mạn gật gật đầu: "Phía bên ta không có gì cần sắp xếp cả, vị phu nhân kia tới thì ta liền trang điểm cho bà ấy."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 139: Chương 139



Vừa dứt lời, liền có một phụ nhân tầm hơn ba mươi xuất hiện trong cửa hàng, thấy bà chủ và Lê Mạn, lập tức tò mò hỏi: "Nguyệt nương, vị này chính là nương tử trang điểm xuất thần nhập hóa muội nói ngày hôm qua?"

Bà chủ lôi kéo tay vị phụ nhân này đưa bà ấy ngồi xuống ghế trong phòng trang điểm: "Đúng vậy, chính là vị này, lớp trang điểm của ta ngày hôm qua trang chính là nàng làm cho ta, làm hại ta buổi sáng hôm nay nhìn bản thân ta trang điểm xong vẫn thấy ghét bỏ, rõ ràng trước đó ta còn thấy ta trang điểm không tồi rồi ấy."

Phụ nhân nghe bà chủ nói đùa nở nụ cười.

Sau khi phụ nhân cười xong liền nhìn về phía Lê Mạn, vui vẻ nói: "Muội tử, tay nghề của muội thật tốt, ngày hôm qua Nguyệt nương thật sự rất đẹp, không hề giống với bà ấy lúc bình thường, nếu ta có thể đẹp giống như thế thì tốt rồi, đáng tiếc không đẹp bằng Nguyệt nương."

Trong lời phụ nhân nói có ghen tỵ lẫn hâm mộ, có thể thấy lớp trang điểm của bà chủ ngày hôm qua thật sự đã hấp dẫn đến bà ấy rồi.

Lê Mạn mỉm cười, cũng không làm bộ khiêm tốn, chỉ nói: "Phu nhân, ta sẽ dùng hết khả năng của ta để biến người trở nên xinh đẹp."

Lúc này bà chủ nói: "Phu nhân, nhiều lời cũng vô dụng, không bằng bây giờ để cho muội tử của ta trang điểm cho đi, bảo đảm muội sẽ hài lòng, nếu không vừa ý cũng không thu tiền của muội."

Phụ nhân giận dữ liếc nhìn bà chủ một cái: "Những lời muội ta còn không tin sao, không tin thì hôm nay ta đã không tới."

Bà chủ gật đầu liên tục: "Phải phải phải, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Phụ nhân cũng có trang điểm, đầu tiên Lê Mạn đổ đầy nước ấm lên giá đựng chậu, sau đó dùng khăn mặt lau đi lớp trang điểm của phụ nhân, đợi đến khi đã sạch sẽ xong, mới bắt đầu trang điểm cho phụ nhân này.

Khuôn mặt của người phụ nữ cũng đã trang điểm, đầu tiên Lê Mạn đổ đầy nước vào cái chậu trên giá, sau đó cẩn thận tẩy đi lớp trang điểm trên mặt bằng khăn mặt đã thấm đầy xà bông thơm. Sau khi hoàn toàn sạch sẽ nàng, mới bắt đầu trang điểm cho người phụ nữ này.

Khuôn mặt của người phụ nữ này không tính là xấu, nhưng cũng không thể coi là đẹp, chính là khuôn mặt phổ thông, thuộc loại ném vào đám đông thì sẽ không thể tìm thấy.

Trước khi trang điểm, Lê Mạn theo thói quen cẩn thận đáng giá từng ngũ quan một lượt, tìm ra từng nét không hài hòa trên gương mặt.

Đầu của người phụ nữ này có hơi to, trán quá rộng, trông không được tinh tế, dịu dàng, ngược lại còn khiến cho người khác có cảm giác quê mùa. Mắt một mí, không to, trông không có thần thái. Mũi có hơi vểnh lên, nhưng đương nhiên không thể coi là rất vểnh. Môi lại dày, không trơn bóng, không căng mọng cũng không đỏ thắm. Tổng thể đường nét trên khuôn mặt quá mức sắc bén, xương gò má cũng hơi nhô lên, thiếu sự dịu dàng. Cuối cùng là cổ, không đủ thon dài nên không thể toát ra vẻ dịu dàng nữ tính.

Nói chung, mọi đường nét trên khuôn mặt của phụ nữ đều bình thường, thậm chí còn có thể chỉ ra không ít khuyết điểm, không xinh đẹp nhưng cũng không thể nói là xấu, chỉ có thể nói là không xấu cũng không xinh, khiến cho cả người trông không xấu nhưng cũng không xinh.

Lê Mạn lấy đồ trang điểm, bắt đầu trang điểm từ trán của người phụ nữ.

Bà chủ bảo một tiểu nhị ra đứng trông coi trước tiệm, nàng ấy cũng không vội buôn bán, chỉ ngồi bên cạnh xem Lê Mạn trang điểm, cẩn thận xem xem, tại sao đều là trang điểm, mà Lê muội tử lại có thể trang điểm cho người khác đẹp như vậy.

Hôm qua nàng ấy được trang điểm, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt mình được Lê Mạn trang điểm như thế nào, khiến cho cả ngày sau đó lòng nàng ấy đều ngứa ngáy, nóng lòng muốn quan sát tỉ mỉ xem rốt cuộc là trang điểm như thế nào, chờ mãi đến bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội quan sát cẩn thận.

Vì thế, bà chủ hết sức chăm chú, nhìn động tác của Lê Mạn không chớp mắt.

Chỉ thấy đồ trang điểm và son hóa trang trong tay Lê Mạn không ngừng biến đổi, khi thì nhẹ nhàng giương lên, khi lại nhanh chóng lướt qua, không chút mảy may suy xét. Tốc độ của tay rất nhanh, lúc thì dùng cọ quét qua, lúc lại dùng mu bàn tay vỗ nhẹ, thi thoảng còn dùng ngón cái thoa lên mặt. Bà chủ xem cả quá trình thì cảm thấy quá phức tạp.

Trong suy nghĩ ban đầu của nàng ấy, vẽ mày chính là dùng phấn mày vẽ lên lông mày cho có màu là được, muốn vẽ đẹp thì phải vẽ cẩn thận, không thể qua loa, không thể qua loa, qua loa sẽ không đẹp.

Nhưng Lê Mạn lại không vẽ mày như vậy, chỉ thấy nàng dùng một cây cọ cực nhỏ nhẹ nhàng phác họa viền mày trước, chỉ vài nét vẽ đã phác họa ra đường cong đẹp đẽ của lông mày, sau đó mới tỉ mỉ tô lại, lông mày được vẽ vừa tinh tế vừa đẹp, không hề giống với lông mày mà người bình thường vẽ.
 
Back
Top Bottom