Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo

Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 10: Chương 10



"Đào Chi, mau đi lấy Thanh Tâm hoàn đến đây." Ta nghiến răng nói xong câu này, đứng dậy đi về phía Hồ Tâm đình.

Tần Dao dù sao cũng là tiểu thư khuê các được dạy dỗ tử tế, vậy mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Nàng ta thật độc ác, ta trúng thuốc, nếu bị nam nhân chạm vào, Ân Thôi sẽ không báo thù cho ta, mà sẽ nghiền xương ta và tên nam nhân đó thành tro bụi, sau đó lại trút giận lên Phương gia.

Ta không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Hồ Tâm đình bây giờ không có ai, không có vật che chắn, theo quy củ của Đại Diễn, nếu có nữ tử một mình, nam nhân không được đến gần. Dưới con mắt của mọi người, chỉ cần ta nhịn được, đợi đến khi Đào Chi lấy Thanh Tâm hoàn đến cho ta uống là được.

Tuy nhiên, con đường nhỏ đến Hồ Tâm đình phải đi qua núi giả, ta vừa vào núi giả, đã bị Tần Dao và mấy vị tiểu thư kia chặn lại.

Bên cạnh họ còn có một tên nam nhân trông rất d*m đ*ng.

Tần tiểu thư cười mỉm hỏi ta: "Ân phu nhân vội vã đi đâu vậy?"

Ta mặt mày sa sầm, quát: "Cút đi! Các ngươi không sợ thủ đoạn của Ân Thôi sao?"

Trong lòng ta dâng lên một trận bi ai, thế nào cũng không ngờ tới có một ngày, ta lại phải mượn danh tiếng của tên gian thần Ân Thôi này để hù dọa người khác.

Tần Dao cười lạnh: "Chỉ e thủ đoạn của Ân Thôi chưa kịp rơi xuống ta, thì đã rơi xuống ngươi và Phương gia rồi!"

Dược tính mạnh mẽ khiến ta gần như không đứng vững, phải vịn vào tảng đá núi giả, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ.

Có vị tiểu thư khuê các phát hiện ta không ổn, kinh ngạc hỏi: "Tần Dao, ngươi cho nàng ta uống thuốc gì? Không phải Ba Đậu sao?"

Tần Dao đắc ý nói: "Nàng ta là thê tử của Ân Diêm La, chỉ cho uống Ba Đậu, chẳng phải quá tiện nghi cho nàng ta sao? Đương nhiên là loại thuốc nào hại người nhất thì dùng loại thuốc đó."

Sắc mặt mấy vị tiểu thư kia lập tức thay đổi.

Xem ra trước đó họ không biết rõ ý định của Tần Dao.

Sau khi nhìn nhau, một người trong số họ nói với ta: "Phương Vũ, chúng ta chỉ ghét ngươi tham hư vinh, vì Ân Thôi mà ngay cả cha mẹ cũng không màng tới. Muốn thấy ngươi xấu mặt, cho nên mới phối hợp với Tần Dao cho ngươi uống thuốc. Chúng ta tưởng là Ba Đậu... Chúng ta đều là nữ nhi, không thể làm ra chuyện hạ xuân dược cho ngươi, chuyện này không liên quan tới chúng ta."

Nói xong câu này, họ quay người bỏ chạy.

Tần Dao "phì" một tiếng: "Một lũ nhát gan!"

Sau đó vẫy tay với tên nam nhân bên cạnh: "Đi đi, tiện nghi cho ngươi."

"Ta mắc bệnh hoa liễu, sắp c.h.ế.t rồi, may nhờ Tần tiểu thư mới để ta trước khi c.h.ế.t được hưởng phúc phận này."

Tên nam nhân cười d*m đ*ng nhào về phía ta.

Ta thấy ghê tởm, dốc hết sức lực cầm một hòn đá nhào về phía Tần Dao.

Tần Dao bị ta uy h.i.ế.p tính mạng, tất nhiên sẽ kêu cứu. Nàng ta được cứu, ta cũng được cứu.

Nhưng mà, Tần Dao đã sớm có chuẩn bị.

Nàng ta nghiêng người né tránh, đẩy ta vào lòng tên nam nhân, cười lạnh: "Hưởng thụ cho đã đi!"

Một ngày tốt lành

"Phương Dao giỏi hơn ta thì thôi, ngươi chỉ là một thứ nữ ti tiện, dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng?!"

"Phương gia các ngươi coi thường ta, vậy ta muốn mỗi người Phương gia các ngươi đều xuống địa ngục."

Ta ngẩn người, chợt nhớ ra.

Hai năm trước từng có bà mối đến cửa kết thân cho đại ca Phương Lâm Ngọc của ta, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị đuổi đi. Có người hầu lén lút bàn tán, nói Tần Dao nhìn trúng đại ca.

Không lâu sau, đại ca liền đến doanh trại quân Tây Bắc, huynh ấy ở đó thành thân với một nữ phó tướng, không bao giờ trở về nữa.

Thì ra, những lời người hầu bàn tán là thật.

Dưới tác dụng của thuốc, đầu óc ta ngày càng choáng váng, thân thể ngày càng không còn sức lực, nhìn tên nam nhân th* t*c kia ngày càng đến gần, lòng ta tràn ngập tuyệt vọng.

Ta gần như nhìn thấy hàm răng vàng ố bẩn thỉu của gã.

Mắt tối sầm lại, ta ngất đi.

Tỉnh lại, y phục trên người ta vẫn còn nguyên vẹn, Tần Dao và tên nam nhân th* t*c kia nằm trên mặt đất, sống c.h.ế.t không rõ.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn, đội nón che mặt, dưới nón che mặt, là một khuôn mặt lở loét.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 11: Chương 11



"Phạm công tử, huynh lại cứu ta." Giọng ta hơi khàn.

"Ta cho nàng uống Thanh Tâm hoàn, nàng cảm nhận xem, dược tính đã hết chưa?" Phạm Nhiên trầm giọng nói.

Ta vịn vào tảng đá núi giả đứng dậy, trên người không còn chút khó chịu nào.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn hai người dưới đất.

"Tần Dao còn sống." Giọng nói Phạm Nhiên mang theo sự chán ghét, "Còn người kia, hắn đáng chết."

Ta mỉm cười, hỏi hắn: "Huynh lại muốn ta rời đi, rồi huynh ở lại xử lý hậu quả sao?"

"Lần này không cần. Ta nhét cho Tần Dao nửa cân Ba Đậu, đợi nàng ta tỉnh lại, tự nàng ta sẽ giải thích với mọi người vì sao nàng ta bị tiêu chảy, lại còn có một người c.h.ế.t nằm bên cạnh."

A, độc ác vậy sao?

Ta kinh ngạc nhìn Phạm Nhiên, xuyên qua khe hở tấm màn che, nhìn thấy ý cười ranh mãnh trong mắt hắn.

Tâm tình ta lập tức nhẹ nhõm.

Ta nhớ tới mục đích mình đến tham gia yến tiệc thưởng hoa hôm nay, liền hỏi hắn: "Chuyện lần trước..."

"Nàng cứ yên tâm, dù thế nào cũng sẽ không tra được tới nàng." Phạm Nhiên cắt ngang lời ta.

"Tỳ nữ của nàng đến rồi."

Hắn nói xong câu này, liền bay người, biến mất trong núi giả.

Lúc này ta mới nghe thấy tiếng gọi của Đào Chi.

"Phu nhân, người không sao chứ?" Đào Chi tìm tới, nhìn thấy hai người dưới đất, sững sờ.

"Không sao." Ta kéo Đào Chi quay người rời đi.

Tần Dao kiêng dè Ân Thôi, nàng ta hãm hại ta không thành, tuyệt đối không dám lôi ta vào.

Hậu quả của chuyện này, không liên quan tới ta nữa.

Sau đó, nghe nói Tần Dao nói với mọi người rằng tên nam nhân kia là thích khách, lúc muốn hành thích nàng ta, một vị nghĩa sĩ ra tay tương trợ, c.h.é.m c.h.ế.t thích khách.

Cha nàng ta là Thượng Thư, chuyện người chết, rất dễ bị ém xuống.

Ngược lại là chuyện nàng ta tiêu chảy trước mặt mọi người không ém được, Tần phu nhân vì danh tiếng của các tiểu thư Tần gia sau này, liền đưa Tần Dao đến trang trại ở quê.

Nàng ta có danh tiếng này, tương lai sẽ không tốt đẹp gì.

Người Phạm Nhiên này thật thú vị.

Vừa độc ác lại không thánh mẫu.

Hai lần cứu giúp ta, đủ để ta bỏ qua khuôn mặt xấu xí của hắn.

Cho đến một đêm nọ, khi Ân Thôi đang hoan lạc trên người ta, ta nghĩ đến dáng vẻ Phạm Nhiên cười gọi ta là "Phương nhị tiểu thư", mới nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Ta đã yêu nam nhân xấu xí xuất hiện một cách khó hiểu này.

Một ngày tốt lành

Sau khi đã có người trong lòng, việc thân mật với Ân Thôi, liền trở nên khó chịu đựng.

Huống chi, những ngày này, mùi m.á.u tanh trên người hắn ngày càng nồng nặc.

Những lời mắng nhiếc Ân Thôi bên ngoài lại ngày càng ít đi.

Bởi vì những người mắng nhiếc dữ dội, đều bị hắn giết.

Một hôm ta ra cửa hàng trang sức xem trâm cài, đối diện đi tới một bé gái mười ba mười bốn tuổi, nhìn thấy tấm bảng chữ Ân treo trên xe, lập tức né sang một bên, vì quá hốt hoảng, ngã vào thùng nước vo gạo của quán ăn bên cạnh.

Mọi người không dám cười, cũng không dám đỡ nàng ta dậy.

Mãi đến khi xe ngựa vượt qua nàng ta, dừng lại trước cửa hàng trang sức, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng ta hơi chua xót, muốn dẫn nàng ta đi tắm rửa hoặc bồi thường cho nàng ta một khoản tiền, nhưng lại sợ càng làm nàng ta sợ hãi hơn, hoặc sẽ mang đến cho nàng ta những phiền phức không đáng có.

Ta chỉ có thể nhìn nàng ta lóp ngóp bò ra khỏi thùng nước vo gạo, vội vã bỏ đi.

Thời thế ngày càng loạn lạc, đều là do Tôn Trung Lương và Ân Thôi gây ra.

Ta cười khổ một tiếng, không còn hứng thú xem trang sức nữa.

Quay người lại, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở góc đường không xa.

Là tam muội Phương Thiến của ta.

Nàng không cao thêm, nhưng thân hình trông gầy hơn trước. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nàng gầy đi rất nhiều, y phục trên người cũng xỉn màu hơn, không còn vẻ tinh xảo như trước nữa.

Nàng nắm chặt một chiếc túi vải, phía sau là một tiệm cầm đồ, nàng vừa từ đó đi ra.

Những ngày gần đây Phương gia không được yên ổn.

Hay nói cách khác, toàn bộ Đại Nghiên triều, những quan lại không theo Tôn Trung Lương, đều không được yên ổn.

Hoàng đế hôn quân muốn xây dựng một tòa công đức phù đồ, Tôn Trung Lương bày ra danh nghĩa "trung hiền ngân", nói rằng ai không quyên góp bạc cho công đức phù đồ của Hoàng thượng, người đó chính là bất trung bất hiền.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 12: Chương 12



Phương gia là dòng dõi thanh liêm, vốn dĩ gia sản không coi là dư dả, lần vơ vét này, tuy chưa đến mức phải bán con bán cháu, nhưng cũng khổ sở khôn xiết.

Phương Thiến trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như đang trách móc ta.

"Thiến nhi..." Ta mở miệng gọi nàng.

Nàng quay người bỏ chạy, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với ta.

Trở về Ân gia, ta uể oải cả buổi chiều.

Đến tối, Ân Thôi trở về, hắn đặt một hòm Đông Châu trước mặt ta, nói:

"Đông Nam vương dâng tặng, hôm nay nàng không chọn được trang sức ưng ý sao? Ta nhớ nàng thích ngọc trai, hãy dùng chúng làm một bộ trâm cài yêu thích đi."

Đông Châu này, viên nào viên nấy to bằng mắt rồng.

Trân phẩm như vậy, ngay cả các nương nương trong cung cũng chưa chắc có, Ân Thôi lại trực tiếp tặng ta cả một hòm.

Ánh mắt ta rơi vào vạt áo tối màu của hắn, ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc hơn mọi khi, không nhịn được muốn nôn mửa.

Sau chuyện này, ta không ra ngoài nữa.

Ta đã hiểu ra một điều.

Ta không cứu được người khác, cũng không ai cứu được ta.

Ta chỉ có thể làm chim hoàng yến trong lồng của Ân Thôi, cầu xin hắn nể mặt ta ngoan ngoãn mà tha mạng cho người nhà họ Phương.

Nhưng mà, chim hoàng yến ngoan ngoãn cũng không phải là lá bùa hộ mệnh.

Phương gia vẫn gặp chuyện.

Cha ta ở trên triều đình mắng Ân Thôi hãm hại trung lương, bức cung nhà Ngụy Tuân, nhà họ Ngụy nghèo đến mức ngay cả bà lão tám mươi tuổi cũng chỉ có thể uống cháo loãng, vậy mà hắn lại gán cho Ngụy Tuân tội danh tham ô, kết án tịch biên gia sản và lưu đày.

Trên triều đình, hôn quân bị Tôn Trung Lương dùng ba lời hai tiếng thuyết phục, cười nói với cha ta: "Trẫm biết ngươi không hài lòng với con rể là Ân Thôi , nhưng chuyện nhà của hai người, tự giải quyết là được rồi, đừng làm ầm ĩ đến Kim Loan điện, để người khác chê cười. Ân ái khanh là người trung quân ái quốc, trẫm hiểu rõ."

Cha ta giận dữ, oan khuất như tuyết rơi giữa mùa hè này lại bị nói thành chuyện nhà của Phương gia, ông cảm thấy đây quả thực là nỗi nhục lớn.

Vì vậy ông công khai mắng Ân Thôi câu kết với phiên vương, kết bè kết cánh.

Ông nghĩ rằng tội danh như vậy, ít nhất có thể khiến hôn quân kiêng dè Ân Thôi.

Nhưng mà, hôn quân không trách Ân Thôi, ngược lại còn khiển trách ông một trận.

Hành động của ông đã chọc giận Ân Thôi hoàn toàn, chiều hôm đó, Phương gia bị gán cho tội danh giống như nhà họ Ngụy, tịch biên gia sản, người nhà họ Phương đều bị bắt vào nhà ngục Cẩm Y vệ.

Khi ta nhận được tin, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Tuy trong lòng có chút oán trách cha không biết vì người nhà họ Phương mà nhún nhường cầu xin, nhưng cũng hiểu, trên đời này luôn phải có người chính trực không khuất phục mới có thể để mọi người nhìn thấy hy vọng le lói sau bóng tối.

Ta nấu canh ngọt đến cổng lớn chờ Ân Thôi tan làm trở về.

Mãi đến canh ba, Ân Thôi mới trở về dưới ánh sao trời.

Một ngày tốt lành

Ta quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin hắn tha cho người nhà họ Phương.

Hắn đỡ ta dậy, nói với ta: "A Vũ, nàng hãy làm tốt Ân phu nhân, những chuyện khác đừng quản nữa được không?"

Ta vừa khóc vừa cầu xin hắn.

Hắn nói: "Nàng không phải yêu ta sao? Nàng yêu ta, thì đừng làm khó ta."

Sau đó dù ta có cầu xin thế nào, hắn cũng không chịu nới lỏng.

Kể từ khi gả cho hắn, hắn luôn rất quan tâm đến ta, đối với ta vừa khoan dung vừa hào phóng, trong mắt ai cũng thấy hắn yêu thương ta. Nhưng đến khi ta cầu xin hắn, sự yêu thương đó dường như chưa từng tồn tại.

Ta làm ầm ĩ quá, hắn liền phân phó người hầu: "Trông chừng phu nhân cho kỹ, trong khoảng thời gian này đừng để nàng ấy ra ngoài."

Vì vậy, ta vừa không cầu xin được Ân Thôi tha cho Phương gia, lại không thể tìm cách khác để chạy vạy cho Phương gia.

Tệ hơn nữa là, sau khi ta kiệt sức ngất xỉu, tỉnh lại, thái y mà Ân Thôi mời đến nói với ta, ta đã mang thai ba tháng rồi.

Ta nghĩ, đứa bé có lẽ sẽ là điểm yếu của Ân Thôi.

Hắn không nể mặt ta, nhưng nể mặt đứa bé, có lẽ sẽ tha cho nhà ngoại của đứa bé.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 13: Chương 13



Nhưng mà, ta quá ngây thơ rồi.

Kể từ khi biết ta mang thai, Ân Thôi bắt đầu tránh mặt ta, hắn không còn gặp ta nữa.

Thuốc an thai, bổ phẩm, cứ thế được đưa đến tay Đào Chi, rồi lại do Đào Chi tự tay sắc thuốc cho ta uống.

"Phu nhân, đại nhân đối xử với người rất tốt, người hành hạ bản thân mình như vậy, đại nhân sẽ đau lòng." Đào Chi nói.

Ta cười khổ trong lòng.

Ân Thôi là gian thần, một tên gian thần không có trái tim.

Hắn chỉ đùa giỡn ta mà thôi, sao có thể đau lòng?

Ta muốn bỏ đứa bé này, trốn khỏi cái lồng giam này, cho dù là vượt ngục, cũng muốn làm con thiêu thân lao vào lửa vì cơ hội thành công mong manh đó.

Nhưng kể từ khi ta mang thai, bên cạnh không chỉ có Đào Chi, mà còn có thêm bốn bà v.ú khỏe mạnh vạm vỡ chăm sóc ta, ngay cả việc uống ít thuốc hơn một chút cũng không làm được, huống chi là những chuyện khác.

Một ngày tốt lành

Ta trở nên tiêu cực và tuyệt vọng.

Thuốc an thai và bổ phẩm kia cứ thế đổ vào bụng ta, không có tác dụng gì, ta dần dần gầy đi.

Đào Chi quỳ xuống trước mặt ta khóc: "Phu nhân, người như vậy sẽ c.h.ế.t mất, Đào Chi xin người."

Nàng ta cầu xin ta, ta lại có thể cầu xin ai?

Trong nhà lao là m.á.u mủ ruột thịt của ta.

Ngay khi ta nghĩ rằng mình sẽ chờ đợi tin dữ về việc người nhà họ Phương bị kết án thì một người bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.

Đào Chi đang sắc thuốc bên ngoài, trời ngày càng lạnh, bốn bà v.ú đang ở phòng bên cạnh sắp xếp quần áo và chăn bông mùa đông.

Ta một mình ngồi trên giường quý phi ngẩn người, bóng người trước mắt chợt lóe lên, liền nhìn thấy Phạm Nhiên.

Hôm nay hắn không đội nón che mặt.

Nhìn ta chằm chằm một lúc, trong mắt hắn lóe lên vẻ đau buồn: "Phương Vũ, sao nàng gầy thành ra thế này?"

Ta hơi kinh ngạc.

Ta biết võ công của hắn cao cường, nhưng không ngờ, ngay cả phủ đệ của Ân Thôi hắn cũng có thể tùy tiện ra vào.

"Huynh quá mạo hiểm rồi." Ta hơi hoảng hốt.

"Không sao, bọn họ không bắt được ta." Phạm Nhiên nói, "Ta chỉ muốn đến xem nàng."

Nước mắt ta liền tuôn rơi.

Tuyệt vọng bấy lâu nay, lo lắng bấy lâu nay, cuối cùng cũng có một người có thể nghe ta tâm sự.

"Phạm công tử, huynh có thể giúp ta, cứu Phương gia không?" Ta vừa khóc vừa cầu xin hắn.

Hắn không đành lòng nhìn ta, há miệng, nhưng không nói gì.

Ta lập tức bình tĩnh lại, lấy lại tinh thần.

Phạm Nhiên chỉ là một thường dân, chuyện này, ta cầu xin hắn thì có ích gì chứ?

Võ công của hắn dù cao cường đến đâu, cũng không thể liều mạng đi đến Cẩm Y vệ vượt ngục chứ?

"Xin lỗi, là ta làm khó huynh rồi." Ta cười khổ.

Phạm Nhiên thở dài, nói: "Nếu ta có thể giúp nàng, nhất định sẽ giúp, chỉ là chuyện này thật sự khó xử."

Hắn an ủi ta: "Nhưng nàng cũng đừng quá lo lắng, triều đình gần đây có chút biến động, Ân Thôi rất bận, không rảnh để ý đến Phương gia, người nhà họ Phương ở trong ngục sống cũng không tệ lắm."

Vậy thì quá khoa trương rồi.

Dưới gầm trời này không có ai có thể sống thoải mái trong nhà ngục Cẩm Y vệ.

"Thật đấy, nàng đừng không tin." Phạm Nhiên ngừng một chút, nói, "Ân Thôi... thật ra cũng không đến nỗi..."

Sắc mặt ta lạnh đi.

Phạm Nhiên lập tức im lặng.

Phạm Nhiên chỉ ở lại một nén nhang, trước khi đi, hắn nói với ta: "Nàng hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, dù là vì Phương gia, cũng phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt."

Ta muốn hỏi hắn tại sao trước kia lại cứu ta, bây giờ tại sao lại đến gặp ta.

Nhưng há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau đó, Phạm Nhiên lại đến gặp ta bốn năm lần.

Hắn luôn có thể tránh được Đào Chi và bốn bà vú, tìm được cơ hội ở riêng với ta.

Hắn mang đến cho ta bánh hạt dẻ và bánh bưởi mà ta thích ăn.

Quê gốc Phương gia ở Tây Nam, năm đó dịch bệnh, ngoài mẫu thân ta, còn mang đi cả tổ mẫu. Thi hài của tổ mẫu và mẫu thân được đưa về quê nhà Tây Nam an táng, ta mặc áo tang đi theo ở đó ba năm.

Ở đó, ta đã yêu thích bánh hạt dẻ và bánh bưởi.

Nhìn bánh ngọt mà Phạm Nhiên mang đến cho ta, ta hơi ngẩn người.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 14: Chương 14



Ta đã lâu rồi không được ăn những thứ này.

"Sao lại mua cái này?" Ta hỏi hắn.

Hắn nói: "Gần đây có một thương nhân Tây Nam đến kinh thành, rất giỏi làm bánh ngọt, bánh hạt dẻ và bánh bưởi là món được mọi người yêu thích nhất."

Thì ra là vậy.

Ta ăn hai miếng rồi đặt xuống, người thân sống c.h.ế.t chưa rõ, ta đã không còn cảm nhận được vị ngọt ngào vốn có của chúng nữa.

Phạm Nhiên thở dài: "Phương Vũ, bọn họ thật sự không sao."

Ta biết hắn muốn ta yên tâm, nhưng chuyện như vậy, không có chứng cứ, ta sao dám tin?

Một nén nhang lại trôi qua, Phạm Nhiên bay lên tường viện, sau đó biến mất khỏi tầm mắt ta.

Đến chiều, Đào Chi đột nhiên tiến lại gần ta, vui vẻ và bí ẩn hỏi: "Phu nhân, người đoán xem ai đến thăm người?"

Là ai? Ân Thôi sao?

Ta hơi choáng váng.

Trốn tránh ta một tháng, cuối cùng cũng chịu gặp ta rồi sao?

Ta nóng lòng quay người lại, nhưng sau khi nhìn rõ người đến, hai hàng lệ liền tuôn rơi.

Không phải Ân Thôi.

Là Phương Quyên.

Lục muội sáu tuổi của ta.

Nàng ta đứng sau tấm bình phong, tuy có vẻ rụt rè, nhưng cằm lại có hai ngấn, chắc hẳn là chỉ được ăn thịt, chưa từng chịu khổ.

Một ngày tốt lành

Đào Chi vui vẻ nói: "Phu nhân, đại nhân thương người nhớ nhà nên đã cho tứ tiểu thư đến bầu bạn với người."

Ta vừa khóc vừa cười, mừng rỡ khôn xiết.

Ta nắm tay Phương Quyên, hỏi mọi người có khỏe không?

Phương Quyên thận trọng nói: "Mọi người đều khỏe, đích mẫu bảo muội nói với tam tỷ, nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

Ta nín thở, dè dặt hỏi: "Mọi người trong nhà không trách ta nữa sao?"

Phương Quyên nhỏ bé đưa tay sờ đầu ta, nói: "Tam tỷ, tấm lòng của tỷ, mọi người đều biết. Chúng ta đều rất đau lòng cho tỷ."

Ta khóc một trận.

Khóc xong, tâm trạng không còn u uất nữa, bảo bà v.ú nấu một bát bánh trôi, chia cho Phương Quyên cùng ăn.

Sau đó, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, tuy rằng hiện tại ta không thể ra ngoài, nhưng nếu có ngày ra ngoài, việc lo lót khắp nơi luôn cần dùng đến bạc. Sự xuất hiện của Phương Quyên, giống như mở ra một khe cửa trong cuộc sống tuyệt vọng của ta, một khe cửa có thể nhìn thấy hy vọng.

Chỉ là, sau khi Phương Quyên đến, Phạm Nhiên liền không xuất hiện nữa.

Nhưng so với người nhà, nam nhân cũng không còn quan trọng nữa.

Cứ như vậy trôi qua hai tháng, ta ngủ trưa dậy, thấy Phương Quyên ngất xỉu trước giường ta.

Chưa kịp hoảng hốt, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Phạm Nhiên: "A Vũ, đừng sợ, nàng ấy chỉ tạm thời ngất đi thôi."

Ta ngẩng đầu lên, liền thấy Phạm Nhiên đứng trước cửa sổ, ánh nắng chan hòa chiếu lên người hắn, giống như được phủ một lớp voan mỏng, lại giống như được ngăn cách bởi một lớp sương mù.

"Phạm công tử." Tâm trạng ta có chút phập phồng không yên.

Nhưng hắn lại nhanh chóng bước tới, đi đến trước giường ta, nắm lấy tay ta, nói: "A Vũ, hôm nay ta đến là muốn có được một câu trả lời chắc chắn từ nàng."

"Câu trả lời gì?" Tim ta đập thình thịch, mơ hồ đoán được.

Phạm Nhiên nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như mang theo sự mê hoặc, mở miệng nói: "A Vũ, ta thích nàng, ta biết, nàng nhất định cũng thích ta. Ta muốn cưới nàng làm vợ."

"Nhưng mà..."

"A Vũ, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?" Giọng nói hắn có chút gấp gáp.

"Xin lỗi, ta không thể bỏ mặc người nhà họ Phương, họ là người thân của ta." Cuối cùng, ta vẫn từ chối hắn.

Hiện tại ta vẫn là thê tử của Ân Thôi, có hôn thư, đã bái thiên địa.

Huống chi hiện nay đang là thời buổi loạn lạc, cũng không phải là thời điểm tốt để nói chuyện yêu đương.

"Nếu, ta có cách cứu người nhà họ Phương ra khỏi nhà lao, đưa họ rời khỏi kinh thành, từ nay về sau mai danh ẩn tích, hưởng thụ cuộc sống yên bình nơi thôn quê. Nàng có bằng lòng đi cùng ta không?"

Ta sững sờ.

"A Vũ, nếu nàng bằng lòng, hãy bỏ đứa con của Ân Thôi, chúng ta cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới của nàng, được không?"

Ta đã hiểu.

Chỉ cần ta đồng ý bỏ đứa con trong bụng, hắn sẽ cứu người nhà ta khỏi tay Ân Thôi, đồng thời cưới ta làm vợ.

Ta nên lập tức đồng ý với hắn.

Nhưng khoảnh khắc này, suy nghĩ thoáng qua trong đầu ta, là tại sao, tại sao hắn phải giúp ta như vậy, chỉ vì yêu ta sao?
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 15: Chương 15



Phạm Nhiên nhìn ra sự do dự của ta, hắn cười khổ nói: "Là ta quá nóng vội rồi."

"A Vũ, ta không ép nàng, nàng hãy suy nghĩ kỹ."

Hắn nói xong câu này, vỗ nhẹ tay ta, xoay người ung dung nhảy qua cửa sổ rời đi.

Ta sờ đầu Phương Quyên, xác nhận nàng thật sự không sao sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, giống như tiếng quần áo cọ xát vào nhau.

"Đào Chi sao?" Ta nhẹ giọng gọi.

Không có ai trả lời.

Tim ta đập thình thịch, đứng dậy đi vòng qua bình phong, mở cửa phòng, bên ngoài không có một bóng người.

Nhưng trong không khí dường như thoang thoảng mùi m.á.u tanh.

Ta lo lắng.

Nếu thật sự có người đến, biết được ta qua lại với Phạm Nhiên, đối với Phạm Nhiên và người nhà họ Phương, e rằng sẽ là tai họa ngập đầu.

Đào Chi xách một giỏ hoa đi vào.

Trên mặt nàng ta nở nụ cười: "Phu nhân, hoa đào sớm ở ngoại ô đã nở rồi, mười mẫu ruộng đào, chỉ tìm được một giỏ cành đào nở rộ này, có đẹp không?"

"Cắm trên bàn trang điểm, tâm trạng phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ tốt."

Ta hỏi nàng ta: "Vừa rồi ngươi có thấy ai đi ra ngoài không?"

"Ai? Không có ạ." Đào Chi nói, "Nô tỳ vẫn luôn làm việc ở trong sân, vừa rồi được Hạnh Thu gọi ra ngoài cửa sân lấy hoa đào này, không có ai ra vào sân của phu nhân cả."

Một ngày tốt lành

Ta không hỏi thêm nữa, nhìn Đào Chi cắm giỏ hoa đào vào bình, bày biện xong.

Xuân đến rồi...

Ta lại lặng lẽ sống qua một cái Tết trong cái sân này.

Những ngày tiếp theo, Ân Thôi vẫn không gặp ta, Phạm Nhiên cũng không xuất hiện trước mặt ta nữa.

Ngày tháng nhìn như yên ổn, nhưng lại cho ta cảm giác yên bình trước cơn bão.

Chuyện bên ngoài, ta hoàn toàn không biết, nhưng người hầu trong phủ, ngoại trừ Đào Chi và bốn bà vú, tất cả đều lặng lẽ được thay đổi.

Gia đinh thân hình trở nên cao lớn, đều là cẩm y vệ đổi sang áo xám, đao thêu đổi sang đoản đao.

Ta nghĩ, triều đình chắc có chuyện rồi, hoặc sắp có chuyện rồi.

Ta giữ Phương Quyên bên cạnh, không cho nàng ta chạy lung tung, ngay cả ban đêm ngủ cũng phải nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Những người khác ta tạm thời không có cách nào để ý tới, nhưng Phương Quyên đang ở trước mắt ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt.

Phương Quyên cũng rất hiểu chuyện, nói những lời an ủi ta bằng giọng trẻ con, vì vậy ngày tháng không còn quá khó khăn.

Cứ như vậy lại qua một tháng.

Phạm Nhiên lại đến.

Lần này, hắn không làm Phương Quyên ngất xỉu.

Ánh mắt hắn đầu tiên nhìn vào bụng ta, sau đó nhìn vào mặt ta, hắn thỏa hiệp nói: "A Vũ, nàng thật nhẫn tâm... Nàng thắng rồi, ta bằng lòng nhìn đứa bé này chào đời, cũng bằng lòng cùng nàng nuôi nấng đứa bé này."

Ta sững sờ.

Phạm Nhiên tiếp tục nói: "Đi cùng ta, hơn mười người nhà họ Phương đang đợi nàng và ta ở ngoài thành."

"Huynh nói cha ta bọn họ..." Ta kích động lao tới, nắm lấy tay áo hắn hỏi, "Huynh không lừa ta? Huynh đã cứu cha ta bọn họ ra khỏi nhà lao của Ân Thôi?"

"Phải." Phạm Nhiên mỉm cười lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, "Sợ nàng không tin, Phương Đức Chiếu đã đưa cho ta miếng ngọc bội này. Ông ấy nói đây là tín vật của gia chủ Phương gia, là tín vật mà chỉ có nàng biết."

Ta run rẩy tay nhận lấy ngọc bội.

Đúng vậy, là do cha đưa.

Mọi người đều biết, gia phong Phương gia nghiêm khắc, tín vật của gia chủ là một miếng ngọc bội hình vuông mặt trước khắc chữ "Đức", mặt sau khắc chữ "Hành".

Chỉ có ta biết, cha còn có một miếng ngọc bội khác, trên đó khắc một quả táo méo mó.

Đó là do ta và đại tỷ cùng nhau tự tay khắc.

Khi tổ mẫu bị bệnh, bà sẽ gọi nhũ danh của cha là "Chiếu nhi", ta nghe nhầm, tưởng nhũ danh của cha là "Táo nhi", đợi đến khi đại tỷ rủ ta cùng nhau chuẩn bị quà sinh nhật cho cha, ta liền xúi giục đại tỷ cùng nhau khắc một miếng ngọc bội hình quả táo tặng cho cha.

Cha nhận được không những không tức giận, mà còn cất giữ miếng ngọc bội cẩn thận, nói sau này đây cũng là tín vật của Phương gia.

Xem ra, những gì Phạm Nhiên nói là sự thật.

Nếu hắn không có được sự tín nhiệm của cha, cha sẽ không giao miếng ngọc bội hình quả táo này cho hắn.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 16: Chương 16



Ta mừng đến mức ứa nước mắt, nói năng lộn xộn: "Phạm Nhiên, đa tạ huynh... đa tạ huynh..."

Phạm Nhiên lau nước mắt cho ta, dịu dàng nói: "Mau đi thôi, có gì thì ra khỏi thành, chúng ta từ từ nói."

Ta hơi lo lắng: "Chúng ta có thể ra ngoài được sao? Ta là một nữ nhân mang thai, Phương Quyên là một đứa trẻ... Huynh không biết, hiện tại trong phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều."

"Yên tâm, đi theo ta, không sao đâu." Phạm Nhiên nói.

Sau đó, hắn dẫn ta và Phương Quyên, rẽ ra khỏi cửa sân, liền đi vào vườn.

Nói cũng lạ, từ khi đi qua vườn đến khi bước vào hành lang hoa, trên đường đi, quanh co khúc khuỷu, lại không gặp một người hầu nào. Thỉnh thoảng có người hầu đi ngang qua gần chúng ta, họ cũng không liếc mắt nhìn, như thể không hề chú ý đến ba người chúng ta.

"Là bát quái trận, không ở trong trận, sẽ không nhìn thấy chúng ta." Phạm Nhiên nói.

Ta kinh ngạc: "Cái này huynh cũng biết!"

Phương Quyên vốn sợ khuôn mặt của Phạm Nhiên, vẫn luôn trốn sau lưng ta, nghe thấy câu này, cũng không nhịn được nói: "Là bát quái trận của Gia Cát Vũ Hầu sao? Ta có thể học cái này không?"

"Đương nhiên có thể." Phạm Nhiên nói.

Phương Quyên vui vẻ.

Biết được người bên ngoài trận pháp không nhìn thấy chúng ta, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bước chân của Phạm Nhiên không nhanh, ta và Phương Quyên bước nhanh liền có thể theo kịp.

Cứ như vậy vòng vo trong phủ nửa canh giờ, cuối cùng chúng ta cũng đi ra khỏi một cánh cửa phụ của Ân phủ.

Bên ngoài cửa phụ, một chiếc xe ngựa bình thường đang đợi chúng ta.

Phạm Nhiên lên xe, rồi kéo ta lên theo, ta đang định nói còn Phương Quyên, thì Phương Quyên đã nhanh nhẹn tự mình leo lên.

Người đánh xe quất ngựa, lập tức chạy về phía ngoại thành.

Tim ta đập thình thịch, đã nửa năm trôi qua, cuối cùng ta cũng có thể gặp lại cha và mọi người rồi.

Xe ngựa chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, tiếng ồn ào hỗn tạp ập đến.

Ta giật mình, vội vàng vén rèm xe lên, liền thấy một màn khiến ta kinh hãi.

Các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa im ỉm, người đi đường trên phố mang theo hành lý lớn nhỏ, dìu người già yếu chân, dắt theo đứa trẻ lớn nhỏ, oán trách đi về phía cổng thành.

Giống như đang... chạy nạn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ta kinh ngạc nhìn Phạm Nhiên.

Phạm Nhiên nói: "Đây đều là chuyện tốt mà Ân Thôi làm."

Tay ta bắt đầu run rẩy: "Hắn đã làm gì?"

Một ngày tốt lành

Trong Đại Nghiên triều tuy có gian thần, nhưng biên cương không có ngoại địch, mười năm không có thiên tai, bá tánh đều an cư lạc nghiệp, xem như là thái bình thịnh thế. Ân Thôi rốt cuộc đã làm gì, mà ngay cả bá tánh trong hoàng thành cũng bắt đầu chạy nạn?

"Những chuyện hắn làm, nhiều lắm." Khóe miệng Phạm Nhiên lộ ra một tia cười lạnh, "Nói như hôm nay, là sinh thần của Thái hậu, hiện tại hắn đang nhân tiệc thọ của Thái hậu để bức cung... Nếu không phải hắn đang bận bịu trong cung, hôm nay ta cũng không thể dễ dàng đưa các người ra khỏi Ân phủ như vậy."

Bức cung...

Ta và Phương Quyên nhìn nhau, đều nhìn thấy đồng tử của đối phương mở to vì kinh ngạc.

Ân Thôi làm gian thần chưa đủ, lại còn muốn làm phản tặc sao?

Xe ngựa theo dòng người, rất nhanh đã đến cổng thành.

Dòng người ở cổng thành, càng hỗn loạn hơn.

Binh lính canh cổng thành chặn cửa lớn lại, nói rằng không cho ai ra khỏi thành.

"Nếu muốn ra khỏi thành, cần phải có lệnh bài của Ân đại nhân." Quan cổng thành nói lớn, "Nếu không có lệnh bài mà tự ý ra khỏi thành, coi như là gây rối trật tự, đừng trách huynh đệ chúng ta đao kiếm vô tình."

Bá tánh cầu xin khẩn thiết, các phu nhân quan lại thì lớn tiếng mắng nhiếc.

Nhưng quan cổng thành lại như một tấm sắt, không chịu thả ai ra.

Cổng thành nhất thời khóc than vang trời.

Phương Quyên bị cảnh tượng này dọa sợ, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, hai mắt rưng rưng nước mắt, nhưng sợ ta lo lắng cho nàng ta, liền cắn chặt răng, không phát ra tiếng động nào.

Ta hỏi Phạm Nhiên: "Bây giờ phải làm sao?"

Thần sắc Phạm Nhiên lại rất ung dung, hắn phân phó người đánh xe: "Tiếp tục đi về phía trước."

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, đến cổng thành, quả nhiên bị binh lính canh cổng chặn lại.
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 17: Chương 17



"Các ngươi làm gì? Có lệnh bài của Ân đại nhân không?"

Phạm Nhiên đưa một tay ra khỏi cửa sổ, lòng bàn tay hắn xòe ra, một lệnh bài bằng vàng sơn mài có chữ Ân xuất hiện trước mặt đối phương.

Binh lính nhận lệnh bài, đưa đến trước mặt quan cổng thành, quan cổng thành xem xét xong, liền dứt khoát nói: "Cho qua."

Sau khi cho qua, lệnh bài đó lại không được trả lại.

Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay quan cổng thành, Phạm Nhiên kéo rèm cửa sổ xuống, cười nói: "Đừng nhìn nữa, là lệnh bài dùng một lần, dùng xong là hết."

Ta hỏi hắn: "Sao huynh lại có lệnh bài của Ân Thôi?"

"Chuyện này nàng đừng quản." Phạm Nhiên nói, "Xe ngựa đi về phía đông nửa canh giờ nữa, nàng sẽ gặp được cha nàng."

Ta nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

Khuôn mặt đầy sẹo, giọng nói khàn khàn, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Hôm nay sao huynh không đội nón che mặt? Lần đầu tiên ta gặp huynh, huynh đội nón che mặt màu xanh từ trên trời rơi xuống, ta còn tưởng là đại hiệp võ lâm trong thoại bản." Ta làm như vô tình nói, "Huynh có thể cứu cha ta bọn họ ra khỏi nhà lao của Ân Thôi, chẳng lẽ huynh thật sự là chưởng môn của một môn phái nào đó trong võ lâm sao?"

"Nếu ta là chưởng môn, vậy nàng phải làm chưởng môn phu nhân rồi." Phạm Nhiên cười nói.

Lòng ta chùng xuống.

Lúc Phạm Nhiên g.i.ế.c Phúc An, hắn đội nón che mặt màu xám, lúc cứu ta trong yến tiệc thưởng hoa, mới đội nón che mặt màu xanh.

Xe ngựa xóc nảy, lăn qua một ổ gà, ta cắn răng, theo hướng xe nghiêng, ngã vào lòng nam nhân, sau đó luống cuống tay chân s* s**ng khuôn mặt của nam nhân.

"Xì..." Hắn kêu lên đau đớn.

"A Bình, đánh xe cẩn thận!"

"Gia, tiểu nhân đáng chết, tiếp theo tiểu nhân nhất định sẽ nhìn đường cho kỹ."

Mắng xong người đánh xe, nam nhân mới đỡ ta ngồi dậy, lo lắng hỏi ta: "Bụng nàng không sao chứ?"

Ta lắc đầu.

Ánh mắt hắn lại nhìn vào tay ta: "Đợi yên ổn rồi, móng tay của nàng, nhất định phải cắt ngắn bớt."

"Được." Ta nói.

Để khi ân ái có thể cào Ân Thôi cho hắn chịu chút đau khổ, kể từ khi thành thân, móng tay của ta đều được cắt rất nhọn.

"Nàng cào người thật sự hơi đau." Phạm Nhiên vừa nói, vừa xoa mặt mình.

Một ngày tốt lành.

Lòng ta lại chùng xuống. Khuôn mặt của hắn, là thật.

Hắn thật sự là Phạm Nhiên, có lẽ là ta đã nghĩ nhiều rồi.

Nửa canh giờ sau, ta quả nhiên gặp được cha và mọi người ở một ngôi miếu đổ nát.

Đích mẫu vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nhìn thấy ta, nắm tay ta và Phương Quyên, khóc nói: "Các con ngoan, các con ngoan, cả nhà chúng ta, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi."

Cha cũng rất xúc động khi nhìn thấy ta.

Nhưng khi ông nhìn thấy bụng ta, sắc mặt liền trầm xuống.

"Con đến làm gì?!" Ông khoanh tay, quát lớn, "Con là Ân phu nhân, con còn đến đây làm gì?"

"Cha!" Ta có chút hoảng hốt, "Cha, con là A Vũ, tứ muội rõ ràng đã nói mọi người đều..."

Đều biết tại sao con lại gả cho Ân Thôi mà!

Nhưng mà, lời ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy cha quát lớn: "Trở về Ân gia, con lập tức trở về Ân gia, ta không có đứa con gái này!"

Mọi người đều bị dọa sợ.

Đích mẫu đẩy cha một cái, nói lớn: "Ông mắng con bé làm gì? Nhìn xem ông làm con bé sợ thành cái dạng gì rồi!"

Tam muội Phương Thiến không nói gì, nhưng cũng tiến lên nắm lấy tay ta.

"Con không cần Ân Thôi, con muốn cha." Ta vừa khóc vừa nói.

Ta không hiểu, tại sao sau khi trải qua biến cố lớn như vậy, cha vẫn muốn đuổi ta đi. Chỉ vì con mang thai con của Ân Thôi sao?

Nhưng đứa bé này đã bảy tháng rồi, nếu uống thuốc phá thai, e rằng sẽ một xác hai mạng.

Chẳng lẽ cha hận Ân Thôi đến mức ngay cả đứa con gái này cũng không dung thứ được sao?

Nhưng cha lại không để ý, ông gọi một người đánh xe đến, phân phó: "Ngươi đưa nó trở về thành, đưa về Ân phủ."

Sắc mặt ta lập tức trở nên tái nhợt.

Phương Quyên chắn trước mặt người đánh xe, la lên: "Cha, đừng đuổi nhị tỷ đi, nhị tỷ muốn ở cùng chúng ta."

Cha lại quay lưng không nói gì.

Phạm Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Phương đại nhân, ta và A Vũ lưỡng tình tương duyệt, đợi yên ổn rồi, ta sẽ thành thân với A Vũ, đứa bé trong bụng A Vũ, ta sẽ cùng A Vũ nuôi nấng."
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 18: Chương 18



Lưng cha đang thẳng tắp, liền trở nên còng xuống, như thể già đi mười tuổi trong nháy mắt.

"Ta biết rồi." Ông nói.

Phạm Nhiên vỗ vai ta, an ủi: "Không sao rồi, cha nàng sẽ không đuổi nàng đi nữa."

Ta hơi ngẩn người.

Chúng ta cầu xin như vậy cũng vô dụng, Phạm Nhiên chỉ nói một câu như vậy, là được rồi sao?

"Mọi người đã gặp mặt rồi, lên xe ngựa trước đi, muốn trò chuyện, ngày sau còn dài." Phạm Nhiên nói.

Vì vậy, mọi người lần lượt lên xe ngựa.

Tổng cộng bảy chiếc xe ngựa, lần này, ta, Phương Thiến, Phương Quyên và một biểu muội cùng lên một chiếc xe ngựa.

Trong xe đều là nữ nhi, Phạm Nhiên không tiện lên, dặn dò ta cẩn thận sau, liền được cha mời lên chiếc xe ngựa lớn nhất.

"Cha đối với Phạm Nhiên, tại sao lại khách sáo như vậy?" Ta nhỏ giọng hỏi Phương Thiến.

"Không biết." Phương Thiến lắc đầu, trả lời bằng giọng nói nhỏ xíu, "Cha không cho chúng ta bàn tán sau lưng người này, nhưng thân phận người này hẳn là không tầm thường, trước đây ta từng lén nhìn thấy cha quỳ xuống trước mặt hắn."

Phạm Nhiên... là thân phận gì?

Ta đè nén nghi ngờ trong lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy hắn đã cứu mọi người ra ngoài như thế nào, muội có biết không?"

"Không biết." Phương Thiến lại lắc đầu, "Tối qua chúng ta ăn bánh bao xong, ngủ rất say, sau đó tỉnh lại đã ở trên xe ngựa ra khỏi thành rồi."

"Nhị tỷ." Phương Thiến ôm ta, dè dặt nói, "Xin lỗi, trước đây muội tưởng tỷ thật sự thích Ân Thôi, thái độ đối với tỷ rất tệ, mẫu thân đã nói với muội, muội mới biết tỷ đã chịu nhục nhã, tất cả đều vì muội..."

"Đều qua rồi, chẳng phải muội còn đưa đồ hồi môn cho tỷ sao?" Ta vỗ lưng nàng ta, nói, "Túi thơm đó, tỷ rất thích."

Phương Thiến dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bị ta dỗ dành như vậy, lập tức vui vẻ ra mặt: "Lúc đó muội chỉ nghĩ, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, không thể không tặng gì cả..."

Nàng vừa cười vừa cười, đột nhiên lại không cười nữa.

"Nhị tỷ." Nàng ta hạ giọng hỏi ta, "Tỷ thật sự muốn gả cho người vừa rồi sao? Hắn trông rất u ám. Tuy Ân Thôi là gian thần, nhưng ít ra cũng có một khuôn mặt đẹp, còn hắn... khuôn mặt đó, thật sự có chút đáng sợ."

Phương Quyên nhỏ giọng lầm bầm: "Muội không thích hắn."

Biểu muội tuy không nói gì, nhưng biểu cảm của nàng rõ ràng cũng là cảm thấy Phạm Nhiên đáng sợ.

Một ngày tốt lành

"Phạm Nhiên... còn đáng sợ hơn Ân Thôi sao?" Ta hỏi họ.

Ba khuôn mặt đồng thời gật đầu.

Ta lập tức nghẹn lời.

Các cô nương nhỏ thích nhìn mặt, cũng bình thường.

Xe ngựa đi xa khỏi kinh thành.

Đến tối, dừng lại gần cầu Dương Hà.

Nơi này ta đã từng đến một lần.

Lúc đại ca xuất chinh, ta, đại tỷ và tam muội đã tiễn đại ca đến cầu Dương Hà.

Đại ca không cho chúng ta tiễn nữa, nói không thể tiễn nữa, nếu tiễn nữa thì mấy nữ nhi chúng ta trở về sẽ không an toàn.

Vì vậy, chúng ta bẻ cành liễu ở đầu cầu Dương Hà, tết thành một cái giỏ nhỏ, đặt thức ăn chúng ta chuẩn bị cho đại ca vào, giao cho đại ca, sau khi tiễn đại ca rời đi, liền cưỡi ngựa quay trở về.

"Không biết bây giờ đại ca thế nào rồi." Ta cảm thán nói.

Bên cạnh cầu Dương Hà có một nhà dân, Phạm Nhiên trả tiền, mọi người ở lại đó.

Mọi người dọn dẹp nghỉ ngơi, Phương Thiến kéo tay áo ta, muốn đi bẻ cành liễu. Vào thời điểm này, màu sắc và độ dẻo dai của cành liễu là tốt nhất, tết đồ cũng tốt.

"Tết vài cái giỏ, để đựng bánh cũng được." Phương Thiến nói.

Một nữ nhân mang thai như ta cũng không đến lượt phải dọn dẹp, cây liễu lại ở ngay gần cửa, sẽ không có nguy hiểm gì, nên ta liền dẫn theo mấy muội muội cùng đi.

Ta không bẻ, đứng bên cạnh chỉ huy họ chọn những cành dài ngắn tương đương nhau để bẻ.

Đang chỉ huy, phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Ta quay người lại nhìn, liền thấy cha đang đi về phía ta.

Trời đã tối, nhưng ta vẫn nhìn rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cha, là dấu vết do lo lắng vất vả để lại. Tuy ta giận ông lúc trước đuổi ta đi, nhưng nghĩ đến việc ông mấy tháng nay chắc cũng không dễ chịu gì, liền không còn muốn cãi nhau với ông nữa.

"A Vũ," Ông gọi nhũ danh của ta, giọng nói mang theo sự cầu xin, "Con đi nói với Phạm Nhiên, con muốn trở về kinh, được không?"
 
Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo
Chương 19: Chương 19



Ta thất vọng nhìn ông: "Cha vẫn muốn đuổi con đi sao? Chỉ vì con mang thai con của Ân Thôi sao? Tại sao cha không tự mình đi nói với Phạm Nhiên?"

Cha khuyên nhủ: "A Vũ, cha sẽ không hại con, có vài chuyện, cha cũng không còn cách nào khác... Chuyện này, cha không thể phản đối hắn, chỉ có thể tự con đi nói với hắn. Con đang mang thai, đi theo chúng ta trên đường này, quá nguy hiểm."

Ta có chút nghi ngờ trong lòng.

Cha ta, là Ngự sử của Đại Nghiên triều, cây bút trong tay, vạch trần những chuyện bất bình trên đời, cái miệng đó, ngay cả Tôn Trung Lương và Ân Thôi cũng dám mắng, Phạm Nhiên rốt cuộc là người nào, mà trước mặt hắn, cha ngay cả việc đi hay ở của con gái mình cũng không thể tự quyết!

"Tại sao?" Ta hỏi.

Cha lại lộ vẻ mặt cay đắng.

"Là vì thân phận của Phạm Nhiên sao?" Ta hỏi.

Cha im lặng không nói.

Nhưng sự im lặng của ông đã nói lên tất cả.

Phạm Nhiên rốt cuộc là người nào, mà trong mắt cha, lại còn đáng sợ hơn cả Ân Thôi?

Ta đang định hỏi kỹ, liền nghe thấy giọng nói của Phạm Nhiên từ xa truyền đến:

"Phương đại nhân và A Vũ đang nói chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Phạm Nhiên cao lên, dường như mang theo ý cười, nhưng lúc này ta lại cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Cha quay người nhìn hắn, hơi khom lưng, nói: "Ngọc nhi rời kinh, mấy tỷ muội A Vũ tiễn đại ca của họ, đi suốt dọc đường đến cầu Dương Hà này, bây giờ nhìn nhớ người, nói chuyện phiếm về Ngọc nhi thôi."

"Đúng vậy, chúng ta đều nhớ đại ca." Ta vô thức phụ họa theo cha.

Cha mười mấy năm nay đối xử với ta rất tốt, ông nhất định có chuyện gì đó giấu ta, nhưng ông tuyệt đối là yêu thương ta.

Cho nên, trong tiềm thức ta tin những lời cha nói với ta.

Phạm Nhiên cười khẽ một tiếng, đi đến bên cạnh ta, nói: "Phương Lâm Ngọc đã rèn luyện ở biên cương ba năm rồi, cũng nên được điều động rồi, A Vũ có lẽ một thời gian nữa sẽ được gặp lại đại ca của nàng."

"Vậy thì tốt quá." Giọng cha có chút khô khốc.

Như thể không muốn nhìn thấy đại ca được điều động.

Sau màn này, mọi người đều mất hứng.

Ăn tối qua loa xong, tắm rửa xong, ai về phòng nấy ngủ.

Ngày hôm sau thu dọn xong xuất phát, đi đến cửa sân, đang định lên xe ngựa, lòng ta chợt động, hỏi Phạm Nhiên: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Nếu không may mắn, sẽ không ra khỏi địa phận Ký Châu. Nếu may mắn, sẽ đi suôn sẻ đến Ích Châu." Phạm Nhiên nói.

Hoàng thành nằm ở Ký Châu.

Ta đã hiểu ý của Phạm Nhiên.

Bây giờ chúng ta mới rời khỏi hoàng thành mấy chục dặm, nếu không may mắn, có người đuổi giết, chúng ta có thể sẽ không ra khỏi địa phận Ký Châu, nếu rời khỏi Ký Châu, sẽ không còn ai đuổi g.i.ế.c chúng ta nữa, chúng ta có thể đi suôn sẻ đến Ích Châu.

Ích Châu là nơi nhà mẹ đẻ của Thái hậu, nghe nói người nhà mẹ đẻ của Thái hậu dựa vào việc có con gái làm Thái hậu, có cháu trai làm Hoàng đế nên ở Ích Châu làm địa vương.

Phạm Nhiên dẫn chúng ta đến Ích Châu, hẳn rất tin tưởng nơi đó, hắn rốt cuộc là người nào?

Lên xe ngựa xong, vừa ngồi xuống, xe ngựa liền rời khỏi cầu Dương Hà, đi về phía tây nam.

"Nhị tỷ." Tứ muội Phương Quyên đột nhiên kéo tay áo ta.

"Sao vậy?" Ta hỏi nàng ta.

Nàng ta nhỏ giọng nói: "Tối qua là đích mẫu ngủ cùng muội, muội hỏi đích mẫu chúng ta sẽ đi đâu."

Ta chăm chú lắng nghe.

Phương Quyên tiếp tục nói: "Đích mẫu nói, nếu may mắn, chúng ta sẽ không ra khỏi địa phận Ký Châu, nếu không may mắn, chúng ta sẽ đến Ích Châu."

Ta sững sờ.

Câu trả lời giống với Phạm Nhiên, nhưng ý nghĩa thể hiện ra lại không giống nhau.

Xem ra người nhà họ Phương không muốn rời khỏi hoàng thành.

Ta đang suy nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Một đám người áo đen bao vây chúng ta.

"Tất cả xuống xe." Tên cướp cầm đầu quát lớn.

Người nhà họ Phương khi nào từng thấy cảnh tượng như vậy? Tất cả đều run rẩy xuống xe ngựa.

Nơi này cách hoàng thành chỉ ba mươi dặm, lại rất gần quan đạo, sao có thể có thổ phỉ? Huống chi những người này được huấn luyện bài bản, trang bị trong tay tinh xảo, tuyệt đối không phải là thảo khấu bình thường.
 
Back
Top Bottom