Ngôn Tình Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự

Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 60: Ngoại truyện 2


Dạo gần đây Phó Văn Cảnh lại lên cơn dở hơi.

Cụ thể là, anh ta lại đòi đưa đón cô đi học!

Hạ Đình mặt đầy vẻ bất lực: "Anh ơi, em học thạc sĩ chứ có phải học tiểu học đâu."

Phó Văn Cảnh nói: "Cấp hai, cấp ba cũng nên được đưa đón mà."

"..."

Nhưng cô cũng đâu phải học sinh cấp hai, cấp ba!

Hạ Đinh hít sâu một hơi, chống nạnh. "Nói mau, lại làm sao nữa hả, hoàng tử của tôi?"

Phó Văn Cảnh hất cằm về phía sau Hạ Đinh: "Vì anh ta."

Hạ Đình quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với một khuôn mặt điển trai rạng rỡ, nụ cười tươi rói.

Anh chàng đẹp trai, to cao đang nhiệt tình bày tỏ: "Hello Xiaxia! Oh, you are so beautiful!"

"Thank you." Hạ Đình mỉm cười đáp lại.

Chàng trai Nga này là bạn học cùng lớp với cô, hai người bằng tuổi, thường xuyên cùng nhau đi học.

Anh ta mang vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính của dân tộc chiến binh, đồng thời cũng rất đẹp trai. Tuy Phó Văn Cảnh cũng rất nổi bật, nhưng so về gen di truyền thì vẫn kém hơn một chút.

Vậy nên anh ta "cảm thấy bị đe dọa".

Quan trọng nhất là, chàng trai Nga này trẻ hơn anh ta!

Hạ Đinh dường như không hề nhận ra "cảm giác bị đe dọa" của Phó Văn Cảnh, cô nhìn đồng hồ, nhận lấy balo từ tay anh: "Muộn rồi, em phải đến gặp giáo sư, anh ngoan ngoãn đi kiếm tiền nhé!"

Chàng trai Nga nghiêng đầu, cười, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, nói "bye bye" với Phó Văn Cảnh, rồi chạy theo Hạ Đinh.

Bóng lưng đôi nam nữ tràn đầy sức sống tuổi trẻ, phía sau là khung cảnh trường học.

Phó Văn Cảnh nhìn bộ vest công sở trên người mình, suy nghĩ một chút, rồi lại lên mạng đặt mua thêm vài bộ đồ cosplay tai thú và đuôi thú mà Hạ Đinh thích.

...

Hạ Đinh có một sở thích "b**n th**" mà cô không nói với ai.

Cô thích nhìn Phó Văn Cảnh ghen.

Nhưng đôi khi cũng hơi quá đà.

Ví dụ như tối hôm đó, cô thấy một video hài trên mạng, liền đem ra "thử nghiệm" với Phó Văn Cảnh.

Trong phòng ngủ, hai người vừa "mây mưa" trên giường, được ba hiệp thì nghỉ giải lao.

Hạ Đinh bỗng nhiên nói: "Phó Văn Cảnh, nếu, em chỉ nói là nếu thôi nhé..."

Phó Văn Cảnh hôn lên môi cô, dịu dàng hỏi: "Nếu như gì?"

"Nếu như một ngày nào đó em thấy chán anh thì sao?"

Căn phòng im lặng.

Môi Phó Văn Cảnh vẫn đang đặt trên môi cô, anh hôn sâu hơn, nói: "Vậy thì đổi kiểu khác."

"..."

Đêm đó, Hạ Đinh được ngắm bình minh. Cô quyết định sẽ không bao giờ đùa kiểu này với Phó Văn Cảnh nữa.

Cô ngủ một mạch đến tận trưa.

Lúc tỉnh dậy, Phó Văn Cảnh đã không còn nằm bên cạnh. Căn phòng đã được anh dọn dẹp gọn gàng, ngay cả thùng rác cũng được thay túi mới.

Cô chậm rãi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng động từ phòng làm việc bên cạnh.

"Đúng vậy, là bạn học của Hạ Đinh, người Nga."

Là giọng của Phó Văn Cảnh.

Anh ta định làm gì?

Hạ Đinh nín thở, nghe thấy Phó Văn Cảnh đang dặn dò ai đó qua điện thoại.

"Cứ chiều theo sở thích của cậu ta, cho cậu ta thấy những chương trình du học hấp dẫn hơn... Ừm, đúng rồi, chi phí phát sinh thêm anh sẽ lo hết."

"..."

Hình như chơi hơi quá rồi.

Hạ Đinh đang tự kiểm điểm thì cửa phòng làm việc bỗng mở ra.

Chân cô vẫn còn hơi yếu, suýt chút nữa thì ngã nhào, may mà được Phó Văn Cảnh đỡ lấy.

"Hạ Hạ?"

Hạ Đinh chậm rãi đứng dậy, cười gượng. "Anh... anh vừa..."

Phó Văn Cảnh nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nhướn mày. "Em nghe thấy rồi à?"

Hạ Đinh giả ngốc. "Nghe thấy gì cơ?"

Phó Văn Cảnh vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng: "Không có gì, chỉ là muốn loại bỏ hết những tình địch xung quanh thôi."

"Dù sao thì bây giờ anh cũng không được pháp luật bảo vệ." Anh còn bổ sung thêm một câu đầy ấm ức.

"..." Hình như anh rất để tâm đến chuyện này.

Thời gian du học trôi qua rất nhanh.

Ông Hạ vẫn không đồng ý cho hai người đăng ký kết hôn.

Trong thời gian đó, Tôn Y Lạc còn nhẹ nhàng nhắc nhở Hạ Đình, nói rằng sống chung với Phó Văn Cảnh thì phải chú ý biện pháp tránh thai; nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cũng đừng hoảng, hộ khẩu nhà mình cũng có thể thêm con...

Hạ Đinh vội vàng cắt ngang, nói hai người rất cẩn thận, hơn nữa Phó Văn Cảnh đã nói, nếu cô không thích trẻ con thì hai người sẽ không sinh con.

Càng quen nhau lâu, bố mẹ cô càng có nhiều thành kiến và đề phòng với Phó Văn Cảnh.

Nhưng từ sau khi chắc chắn Hạ Đinh không có ý gì với anh chàng người Nga kia, Phó Văn Cảnh đã không nhắc đến chuyện đăng ký kết hôn nữa, cứ như ngầm thừa nhận hai người sẽ yêu nhau cả đời.

Sau khi tốt nghiệp, Hạ Đinh về Nam Giang mở một studio, công việc của Phó Văn Cảnh cũng chuyển về trong nước.

Ba năm trôi qua, thị trường của công ty lại được anh ta mở rộng sang lĩnh vực mới, Phó Văn Cảnh cũng đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty. Lợi ích kèm theo là, anh có thể tự do "trốn việc" hơn.

Ngày tuyết đầu mùa năm nay, Phó tổng vui vẻ xin nghỉ phép vì tuyết rơi.

Hạ Đình nhận được tin nhắn của anh khi đang vẽ phác thảo trong xưởng.

Phó Văn Cảnh: [Hạ Hạ~ Hôm nay em ở studio à? Tối nay anh đến đón em tan làm nhé.]

Hạ Đinh cầm điện thoại, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: [Hôm nay không phải ngày làm việc sao?]

Hai người vẫn đang yêu xa, một người ở Xuyên Nghi, một người ở Nam Giang.

Phó Văn Cảnh có lý do chính đáng: [Anh xin nghỉ phép vì tuyết rơi!]

Hạ Đinh mở ứng dụng dự báo thời tiết, xem thành phố Xuyên Nghi - tuyết nhẹ.

Tốt lắm.

...

Phó Văn Cảnh nói anh muốn ở nhà họ Hạ vài ngày.

Hạ Đinh cũng không nghĩ nhiều, để anh ta ở phòng khách tầng hai như mọi khi. Dù sao cũng là ở nhà cô, trước mặt bố mẹ, cô không tiện ngủ chung phòng với Phó Văn Cảnh.

Sáng hôm sau, Hạ Đinh thức dậy, lên tầng hai tìm Phó Văn Cảnh, mở cửa phòng ra thì thấy trống không.

Cô nhắn tin cho anh ta: [Anh đi đâu rồi?]

Phó Văn Cảnh: [Câu cá~]

Hạ Đình: [Người ta nói đàn ông bắt đầu đi câu cá là dấu hiệu của sự suy giảm chức năng nào đó đấy...]

Một phút sau, tin nhắn mới hiện lên.

Phó Văn Cảnh: [Tối nay mình ra ngoài ngủ, anh đặt phòng rồi.]

"..."

Mãi đến bữa trưa, Hạ Đình mới biết Phó Văn Cảnh và Hạ Ngạn đi câu cá cùng bố Hạ.

Trên bàn ăn, cả nhà vui vẻ, chỉ có chú chó độc thân Hạ Ngạn bị giục tìm bạn gái.

Hạ Ngạn vội vàng chuyển chủ đề sang Phó Văn Cảnh: "Nịnh bợ cả buổi sáng, lấy lòng bố rồi chứ gì?"

Hạ Đinh vừa ăn tôm Phó Văn Cảnh bóc cho, vừa quay sang nhìn.

Phó Văn Cảnh thì nhìn ông Hạ.

Ông Hạ cười đầy ẩn ý, nói thẳng: "Bảy năm, dài lắm à?"

Đã nói là mười năm, còn bảy năm nữa, thiếu một ngày cũng không được.

Phó Văn Cảnh mỉm cười, chậm rãi gật đầu. "Không dài, so với cả đời thì không dài."

Ông Hạ hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, không dài. Nên chàng trai trẻ đừng vội."

Ông Hạ kiên quyết chuyện đăng ký kết hôn, ai khuyên cũng không được.

...

Sau bữa ăn, ông Hạ gọi Hạ Đinh vào thư phòng.

Khi cô mở cửa bước vào, ông Hạ đang xem album ảnh.

Cô bước tới, bố Hạ liền giơ cuốn album lên cho cô xem: "Đây là năm con năm tuổi, bố cướp xe đồ chơi của con, chân ngắn chạy mãi cũng không đuổi kịp bố, cuối cùng con ngồi bệt xuống đất khóc ầm lên, haha, nhìn con khóc kìa."

Hạ Đinh đen mặt.

Cướp đồ chơi của con gái mà cũng thấy tự hào sao?

Cô ngồi lên bàn, cúi đầu xem album: "Sao tự nhiên bố lại hoài niệm quá khứ thế, già rồi à?"

Ông Hạ nhìn cô con gái nghịch ngợm của mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Ừ, già rồi."

"Cũng sợ mình già rồi, không bảo vệ được con nữa, sợ con bị người ta bắt nạt."

Hạ Đinh lúc này mới nhận ra tóc bố đã bạc nhiều, gần tai còn có một mảng nám nhỏ.

Cô bỗng thấy cay sống mũi.

"Nói đi, tự nhiên bố lại sến súa thế, có chuyện gì à?" Cô hỏi. "Lại chọc mẹ giận rồi, muốn con bênh à?"

Ông Hạ lắc đầu: "Hôm nay là chuyện nghiêm túc."

Ông đưa cho cô một văn bản chuyển nhượng cổ phần: "Bố chuyển nhượng một nửa cổ phần của bố cho con, đã làm việc với luật sư rồi, đây sẽ là tài sản riêng của con trước khi kết hôn, đủ để con sống thoải mái, tự do cả đời. Quan trọng nhất là, dù người khác có giở trò gì, cũng không cướp được của con."

"..."

Dù người khác có giở trò gì?

Sao không nói thẳng là "dù Phó Văn Cảnh có giở trò gì" luôn đi.

Hạ Đinh cười: "Bố, bố đề phòng Phó Văn Cảnh đến vậy sao?"

Ông Hạ nói thẳng: "Đương nhiên là bố đề phòng nó, bố sẽ đề phòng nó cả đời."

"Nói đúng hơn là, không chỉ Phó Văn Cảnh, mà cho dù là Thẩm Duật, hay bất kỳ người đàn ông nào khác, bố cũng không yên tâm."

Hạ Đinh mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Ông Hạ chậm rãi nói: "Bố biết đàn ông là loại người gì. Đàn ông tốt có không? Có chứ, ví dụ như bố đây."

Hạ Đinh nhìn ông, mỉm cười.

Bố Hạ tiếp tục: "Những người khác thế nào bố không biết, vì vậy bố không yên tâm về bất kỳ ai, kể cả Phó Văn Cảnh."

"Tất nhiên, bố nói vậy không có ý chê bai mắt nhìn người của con," ông Hạ ngừng lại, bổ sung: Mặc dù mắt nhìn người của con quả thực cần xem xét lại."

Hạ Đinh: "..."

Bố Hạ nói: "Nhưng niềm vui của con là quan trọng nhất."

"May mà bố vẫn có khả năng làm chỗ dựa cho con."

"Con đừng vội, cứ đợi mười năm. Trong mười năm này, bố sẽ bảo vệ con, nếu trong thời gian đó Phó Văn Cảnh lộ nguyên hình, con cứ quay về, bố nuôi được con."

"Phó Văn Cảnh là người khó kiểm soát. Vì rủi ro không thể kiểm soát, nên bố phải giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, đó là lý do bố không cho con đăng ký kết hôn với nó, con hiểu chứ?"

"Vâng." Hạ Đinh gật đầu.

"Nhưng mười năm có phải là thời hạn cố định không? Không phải." Ông Hạ nói. "Theo bố quan sát, hiện tại Phó Văn Cảnh đối xử với con rất chân thành, nhưng, con người ta sẽ thay đổi."

"Mười năm sau nó có thay đổi hay không, chúng ta không biết, con không biết, thậm chí ngay cả bản thân nó cũng không biết."

Hạ Đinh suy tư, tiếp tục gật đầu.

Ông Hạ hài lòng mỉm cười: "Vậy con hiểu rồi chứ?"

Bất ngờ bị hỏi, Hạ Đinh sững người:. "Con hiểu gì ạ?"

Ông Hạ chỉ muốn biến ra cây gậy như Đường Tăng, gõ vào đầu cô ba cái!

Ông chậm rãi gõ ba cái lên bàn bằng cây quạt xếp, nói: "Trên đời này không có chuyện gì là không có rủi ro, phần lớn mọi việc đều nằm ngoài tầm kiểm soát của con, thậm chí kể cả tình yêu thương của cha mẹ. Nhưng có một điều chắc chắn là, con phải làm chủ cuộc đời mình."

Bố Hạ thở dài, mỉm cười, nói: "Đương nhiên, bố còn muốn nói là - bố mẹ mãi mãi yêu con."
 
Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 61: Ngoại truyện 3: Thích Nhã và Chu Đình An


"Cậu đã nghe nói về tam giác tình yêu của đàn ông chưa?"

Dưới gầm giường ký túc xá, bốn cô gái ngồi trên ghế của mình, bàn tán về những chàng trai đang theo đuổi Thích Nhã.

Nhân vật chính của câu chuyện, Thích Nhã, ngồi ở vị trí gần cửa, giường tầng, bàn học bên dưới, chiếc đèn học trên bàn tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.

Chu Đình An thì tốt đấy, nhưng mà...

"Không có nhưng nhị gì hết!" Trưởng phòng Giang Chẩm Nguyệt nói. "Cái gọi là "tam giác tình yêu" của đàn ông chính là đẹp trai, giàu có, và chung thủy, không thể cùng tồn tại trong một người đàn ông!"

"Tên Chu Đình An này, chắc chắn là tra nam!"

Thích Nhã thở dài.

Giang Chẩm Nguyệt lại nói: "Cứ thử quen anh ta một thời gian xem sao, có mất mát gì đâu. Với lại, như vậy tiền thuốc thang của bà nội cậu cũng sẽ có chỗ lo liệu."

Thích Nhã nói: "Làm vậy có phải hơi vô đạo đức không?"

Vì tiền mà yêu đương với đàn ông...

Giang Chẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Đương nhiên không phải chỉ vì tiền! Mà là cậu thích anh ta, muốn yêu đương với anh ta, thì mới quen anh ta."

"Còn sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, chắc chắn anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện nhà cậu đâu."

"Nếu anh ta là tra nam, cậu chia tay cũng không áy náy, còn nếu anh ta không phải tra nam, thì cậu vớ được "chàng rể quốc dân" rồi còn gì!"

Giang Chẩm Nguyệt càng nói càng hăng: "Nhã Nhã, cậu nghĩ kỹ đi, đây là một cuộc tình chỉ có lời chứ không có lỗ!"

"..."

Nghe cũng có lý.

Nhưng Thích Nhã luôn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

Ấn tượng của cô về Chu Đình An không giống người xấu. Cô đã ăn cơm với anh ta hai lần, anh ta luôn cư xử rất lịch thiệp, còn nói với cô rằng hai người có thể tìm hiểu từ từ.

Cô cũng từng hỏi Chu Đình An, rốt cuộc anh ta thích cô ở điểm nào.

Câu trả lời của Chu Đình An là: "Bạn Thích Nhã rất thông minh, đồng thời cũng rất ngây thơ, tôi rất thích tính cách này."

Lời nhận xét này nghe thật kỳ lạ, như có ẩn ý gì đó, nhưng Thích Nhã nhất thời không hiểu ra.

Chuông điện thoại vang lên.

Thích Nhã nghe máy, đầu dây bên kia là giọng bố cô: "Nhã Nhã, con có bạn trai rồi à?"

Thích Nhã ngẩn người. "Bạn trai nào ạ?"

Bố cô hào hứng nói: "Hôm nay có một người đàn ông đến, tự xưng là trợ lý của anh Chu, đã thanh toán hết viện phí cho bà nội con rồi!"

Thích Nhã nhíu mày: "Anh Chu nói anh ta là bạn trai con sao?"

Bố cô cười lớn: "Anh ta nói là đang theo đuổi con, không phải bạn trai."

"Có chuyện tốt thế này sao không nói với bố?"

"Tiền sinh hoạt của con còn đủ không? Để bố chuyển cho con một nghìn tệ, con mua vài bộ đồ đẹp mà mặc. Mấy bộ đồ con mặc mấy năm nay rồi, đi với người như vậy, người ta sẽ thấy mất mặt!"

Thích Nhã vội vàng nói: "Anh ta không phải bạn trai con, con vẫn đang suy nghĩ."

Bố cô sốt ruột: "Đàn ông tốt như vậy không dễ tìm đâu, ra trường rồi càng khó tìm hơn đấy!"

Ông cứ lải nhải bên tai, sợ cô bỏ lỡ "đại gia".

Thích Nhã nghe một lúc, thấy phiền quá, bèn nói: "Bố ơi, con có việc bận, con cúp máy đây."

"Con không thích nghe bố nói à? Con thấy bố thực dụng sao? Bố làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con! Con mà lấy được người giàu có như vậy, cả đời không phải lo làm lụng gì nữa, haiz, con bé này..."

Thích Nhã cúp máy.

Một lúc sau, tin nhắn của Chu Đình An hiện lên: [Thích Nhã, tối mai em rảnh không? Cùng nhau ăn tối nhé.]

Thích Nhã suy nghĩ một chút, rồi trả lời: [Cảm ơn anh, em đã biết chuyện viện phí rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm.]

Khung chat im lặng.

Thích Nhã soạn tin nhắn rồi lại xóa, không biết có nên đi ăn tối với anh hay không.

Khoảng ba phút sau, Chu Đình An mới trả lời: [Không có gì.]

Thích Nhã biết mình phải đưa ra quyết định.

Bây giờ không còn là vấn đề cô có thích Chu Đình An hay không nữa, mà là anh vừa mới giúp đỡ cô, cô không có lý do gì để từ chối lời mời của anh cả.

Chỉ là một bữa tối thôi mà, không sao đâu.

Thích Nhã trả lời: [Em rảnh ạ. Mấy giờ thì tiện cho anh?]

Chu Đình An: [6 giờ tối mai, anh sẽ bảo tài xế đến cổng trường đón em.]

Thích Nhã: [Không cần phiền vậy đâu, anh cứ gửi địa chỉ cho em, em tự đi cũng được.]

Cô không muốn vì đi xe sang mà bị đồn là "sinh viên đại học cặp kè đại gia".

Nhưng Chu Đình An lại trực tiếp gửi biển số xe và loại xe, ý tứ rất rõ ràng.

Thích Nhã thở dài.

Thôi được rồi, chắc là cô nói quá khéo léo, Chu Đình An không nghĩ nhiều như vậy.

...

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Tây, không gian sang trọng và quý phái giống như chính con người Chu Đình An.

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, mặc bộ vest đen cao cấp, đeo kính gọng bạc, ánh mắt sau cặp kính sâu thẳm, sắc bén.

Thích Nhã không ngờ anh lại đến sớm như vậy, cốc nước chanh trên bàn đã vơi đi một nửa.

Cô đặt túi vải sang một bên, e dè đứng bên cạnh bàn nói: "Xin lỗi anh Chu, em đến muộn."

Chu Đình An lấy khăn tay lau tay, nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như không bận tâm: "Tắc đường mà, anh biết. Ngồi đi."

Thích Nhã cười với anh ta, cẩn thận ngồi xuống.

Lúc này, Chu Đình An đi thẳng vào vấn đề: "Em suy nghĩ thế nào rồi?"

Thích Nhã cúi đầu, do dự một chút rồi nói: "Anh Chu, em muốn nhờ anh hứa với em một chuyện, được không ạ?"

Chu Đình An bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

Thích Nhã chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh ta, nói nhỏ: "Nếu một ngày nào đó anh muốn bắt đầu một mối quan hệ khác, nhất định phải nói với em, em sẽ tự mình rời đi."

Chu Đình An nhìn cô một lúc, rồi nói: "Anh hứa."

"Anh đã mua một căn hộ gần trường em, tối nay em dọn vào đó nhé."

Trái tim Thích Nhã bỗng chốc chùng xuống, ngẩn người ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói thẳng: "Anh Chu, em không thể chấp nhận việc nhanh chóng quan hệ với anh như vậy."

Chu Đình An cũng nói thẳng: "Anh đã chuẩn bị phòng riêng cho em rồi."

"Ban ngày anh rất bận, nếu em không chuyển đến, chúng ta sẽ không có nhiều thời gian gặp nhau. Còn những chuyện khác, trước khi em đồng ý, anh sẽ không ép buộc em, em yên tâm."

"Ồ..." Thích Nhã thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người.

Lúc này, các món ăn được mang lên, Chu Đình An nhìn cô, nói: "Ăn thôi."

Thích Nhã mỉm cười với anh ta: "Vâng, anh cũng ăn đi."

Chuyện khiến cô do dự đã được giải quyết, tâm trạng cô bỗng nhiên vui vẻ.

Thích Nhã len lén nhìn người đàn ông ngồi đối diện qua bàn ăn với những món ăn sang trọng, đắt tiền.

Cô chắc chắn, mình thích Chu Đình An.

...

Thích Nhã năm nay học năm cuối, việc chuyển ra khỏi ký túc xá cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Dạo này cô đang bận tìm chỗ thực tập.

Phải nói rằng, với chuyên ngành bảo tồn di tích văn hóa, việc tìm chỗ thực tập thật sự rất khó.

Cô đã sống ở nhà Chu Đình An được nửa tháng. Đúng như lời anh ta nói, anh ta rất bận, hai người thường chỉ ăn tối cùng nhau. Ba bữa đều có người giúp việc mang đến tận nơi, sau khi nấu nướng xong, người giúp việc sẽ dọn dẹp cả căn hộ.

Đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Thích Nhã cảm thấy cuộc sống trước mắt quá xa vời, khiến cô thấy bất an.

Cô giống như...

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, trời đã tối, phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng Chu Đình An in trên cửa kính.

Chu Đình An ôm cô từ phía sau, nắm lấy tay trái cô, đeo một chiếc vòng ngọc màu hồng phấn lên tay cô.

Anh ta hôn lên tóc cô, hỏi: "Em thích không?"

Thích Nhã gật đầu, hơi ngại ngùng nói: "Thích ạ. Em mới chuyển đến có mấy hôm mà anh đã thay hết đồ cho em từ đầu đến chân rồi."

"Em thích là tốt rồi."

Anh ta nhẹ nhàng v**t v* mái tóc cô, như đang v**t v* một chú mèo.

Lúc này, điện thoại Thích Nhã rung lên, báo có tin nhắn mới, là tin nhắn từ nhóm chat phòng ký túc xá.

Giang Chẩm Nguyệt: [@Thích Nhã Mai đi dạo phố hát karaoke nhé!]

Thích Nhã liếc nhìn Chu Đình An, cũng không che giấu màn hình điện thoại, trực tiếp trả lời: [Ok, mấy giờ?]

Hẹn giờ xong, Thích Nhã cất điện thoại, ôm lấy cánh tay Chu Đình An nói: "Ngày mai bọn em đi từ trưa, nên tối có thể về hơi muộn, nhưng cũng không chắc."

Chu Đình An hỏi: "Hát karaoke xong còn đi đâu nữa không?"

Thích Nhã suy nghĩ một chút: "Chắc là sẽ đi ăn vặt ở chợ đêm gần đó."

"Gần xong thì gửi định vị cho anh, anh đến đón em."

"Không cần phiền anh đâu..."

Chu Đình An chỉ nắm tay cô, dắt cô đi ăn tối: "Ăn cơm thôi."

...

Mấy cô bạn cùng phòng thân thiết xa nhau nửa tháng, gặp lại nhau đương nhiên phải buôn chuyện.

"Lớp trưởng lớp 1 vậy mà đính hôn rồi, chắc tốt nghiệp là cưới luôn."

"Nhưng mà tin này chắc chắn không hot bằng tin Nhã Nhax nhà ta sắp gả vào hào môn!"

Mấy cô gái ngồi cạnh nhau trên ghế dài ở trung tâm thương mại, tay xách vài túi đồ.

Giang Chẩm Nguyệt nhìn logo trên túi xách, rất hài lòng với "chiến lợi phẩm" hôm nay: "Mua ba món trở lên là được giảm giá nhiều nhất, đúng là dành cho mấy "đỗ nghèo khỉ" như chúng ta!"

"Nhưng mà Nhã Nhã, cái nhãn hiệu này hình như tớ thấy ở khu bán đồ hiệu," Giang Chẩm Nguyệt sờ chất liệu chiếc váy Thích Nhã đang mặc. "Chu Đình An tặng cậu à?"

Thích Nhã không biết mấy nhãn hiệu này, nhưng vẫn nhớ giá tiền trên mác.

Lúc đầu, cô mặc cũng không được tự nhiên, sợ làm hỏng, cho đến khi Chu Đình An mua thêm cho cô vài bộ, còn nói quần áo là để mặc, nếu không thì chẳng có giá trị gì.

Hôm nay đi chơi với bạn, cô chọn bộ đơn giản nhất, logo cũng được giấu ở mặt trong. Không ngờ bạn cô lại tinh mắt đến vậy.

Thích Nhã cười nhẹ: "Ừ, anh ấy tặng."

Mấy cô bạn đều rất ghen tị: "Kiếm được bạn trai giàu có sướng thật! Mà anh Chu lại còn đẹp trai nữa!"

Giang Chẩm Nguyệt: "Nhã Nhã, sau này cậu đừng quên bọn tớ đấy nhé!"

"À, bạn trai của bạn cùng phòng phải mời bạn cùng phòng đi ăn chứ, bao giờ anh Chu mời bọn tớ ăn cơm?"

Thích Nhã bịt miệng cô ấy: "Đương nhiên là không quên rồi! Chuyện ăn cơm, tối nay về tớ sẽ nói với anh ấy. Nhưng bây giờ quan trọng nhất là, nếu không đến quán karaoke ngay thì sẽ phải trả tiền theo giá đêm đấy."

Mấy cô gái vội vàng thu dọn đồ đạc, lên đường.

Tối hôm đó, các bạn cùng phòng đã được gặp anh Chu mà họ rất tò mò.

Lần trước chỉ nhìn thoáng qua, ngoài việc giàu có và ngoại hình ưa nhìn, họ không có ấn tượng gì nhiều.

Lần này, khi người đàn ông mặc áo khoác dạ đen xuất hiện trước quầy đồ ăn vặt, các cô gái không khỏi cảm thán, người giàu và người nghèo, sống ở hai thế giới khác nhau.

Họ đang mua đậu phụ thối.

Chu Đình An rõ ràng không thích mùi này, anh ta nhíu mày. Anh ta chỉ chào hỏi qua loa với mấy cô gái, rồi đứng cạnh Thích Nhã, tự nhiên ôm eo cô.

Thích Nhã ngẩng lên cười với anh ta: "Chờ em một chút nhé."

"Ừ, anh mang theo món tráng miệng em thích nhất ở nhà hàng hôm trước rồi, mấy món này ăn ít thôi." Chu Đình An hạ giọng. "Lần trước em bảo ăn đồ ăn vặt ở chợ đêm bị đau bụng mà."

Âm lượng vừa đủ nghe, không to cũng không nhỏ.

Thích Nhã vội vàng nhìn ba cô bạn.

Họ đang nói chuyện, hình như không nghe thấy gì.

Thích Nhã giải thích: "Chỉ là một lần thôi mà, vẫn phải ăn chứ."

Ánh mắt Chu Đình An lướt qua ba cô gái, nhìn những nhãn hiệu bình dân trên người họ, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Thích Nhã, không phải là món anh ta mua tặng.
 
Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 62: Ngoại truyện 4: Thích Nhã và Chu Đình An (tiếp)


Lên xe, Chu Đình An bảo Thích Nhã tháo dây chuyền xuống.

Thích Nhã không hiểu, sờ sờ chiếc vòng cổ mới mua tối nay, hỏi: "Không đẹp sao?"

Chu Đình An nói: "Bị gỉ sẽ ảnh hưởng đến da của em."

Thích Nhã do dự một lát, nói: "Anh nói đúng, nhưng cái này là titan, chính là titan của nồi inox, nên chắc chắn sẽ không bị gỉ."

"..."

Trong xe im lặng một lúc.

Thích Nhã tưởng Chu Đình An mất mặt, vội vàng "chữa cháy": "Thật ra lúc mua em cũng tưởng nó sẽ bị gỉ, vì nhìn không giống bạc hay bạch kim, ông chủ quầy hàng cũng nói vậy."

Cô len lén nhìn Chu Đình An, chậm rãi nói: "Mỗi người mỗi nghề mà, trước đây em cũng không biết titan chính là inox."

Chu Đình An đột nhiên nói: "Ngày mai em gái anh về nước."

"Cô ấy sẽ đến tìm em sao?"

"Không, nó sẽ về nhà cũ. Nhưng vì nó ở nước ngoài lâu rồi, trong nước không có bạn bè cùng trang lứa, em dẫn nó đi chơi loanh quanh nhé."

Chỉ là việc nhỏ, Thích Nhã không ngại.

Nhưng hôm sau Thích Nhã mới phát hiện, không phải cô dẫn Chu Linh Ý đi chơi, mà là Chu Linh Ý dẫn cô đi "mở mang tầm mắt".

Trong phòng VIP, có người mẫu mặc những bộ đồ đông mới nhất, để khách hàng lựa chọn.

Chu Linh Ý ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu, váy ngắn, bốt cao cổ, mái tóc dài màu đỏ rượu được uốn xoăn cầu kỳ. Cô gác chân chữ ngũ, lắc lắc đôi bốt da nhỏ, nói với người quản lý đứng bên cạnh: "Đổi bộ khác đi, không bộ nào đẹp cả."

Người quản lý cười xòa, gọi người mẫu khác vào.

Thích Nhã ngồi bên cạnh, im lặng uống trà.

Lúc này, Chu Linh Ý bỗng nhiên hỏi: "Chị dâu, trà này ngon thế? Cho em thử với."

Chu Linh Ý uống một ngụm, mặt nhăn nhó. "Thôi được rồi, chị với anh trai em đúng là người cùng gu, em không uống được thứ này."

Cô nàng vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: "Cho tôi một ly cà phê."

Thích Nhã lần đầu tiên biết, đến mua quần áo mà cũng được gọi đồ uống.

Lúc này, Chu Linh Ý nhìn cô, mím môi suy tư.

Thích Nhã bị nhìn đến mức nổi da gà, chớp mắt hỏi: "Sao thế?"

Chu Linh Ý nheo mắt, tặc lưỡi: "Không trách anh trai em thích chị, chị xinh quá đi mất."

Thích Nhã: "..."

Chu Linh Ý đứng dậy: "Cửa hàng này không xứng với khí chất của chị, đi, em dẫn chị đến cửa hàng khác!"

Thích Nhã bị Chu Linh Ý dẫn đến một cửa hàng sườn xám, loại may đo thủ công theo yêu cầu.

Cô nàng đẩy Thích Nhã đến trước mặt nhà thiết kế, nói: "May cho chị dâu tôi hai bộ, một bộ đơn giản, một bộ kiểu cách một chút."

Thích Nhã: "..."

Vì trả thêm phí may gấp, nên chỉ ba ngày sau, sườn xám đã được may xong.

Ngoài ra, cô còn phát hiện ra, Chu Linh Ý rất "bám người". Chẳng trách anh trai cô nàng lại sắp xếp người đi chơi cùng cô nàng từ trước.

...

Ngày lấy sườn xám, cũng là ngày Chu Đình An hẹn mời bạn cùng phòng của Thích Nhã đi ăn.

Thích Nhã không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu cùng anh ta, đến khi lên xe mới thấy Chu Linh Ý cũng ở đó.

Vừa thấy Thích Nhã, Chu Linh Ý đã ôm chặt lấy tay cô: "Chị dâu ơi, em chán quá, em đi cùng chị và các bạn chị chơi được không?"

Nói rồi, cô nàng ghé sát vào tai Thích Nhã, nói nhỏ: "Với cả anh trai em là con trai, đi ăn với bốn cô gái, chắc anh ấy sẽ ngại lắm."

Thích Nhã nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười đồng ý.

Vì lịch sự, ba cô gái đã đến nhà hàng trước mười lăm phút, nhưng không có ai tiếp đón họ.

Họ nói Chu Đình An đã đặt phòng trước, còn nói cả số phòng. Nhân viên phục vụ chỉ mỉm cười, nói: "Xin lỗi quý khách, phòng này chỉ có thể vào khi khách đặt phòng đến, mời các vị đợi ở khu vực chờ."

Ba cô gái hơi ngượng ngùng.

Họ ngồi xuống ghế nhựa, bàn tán với nhau.

Giang Chẩm Nguyệt chống cằm: "Các cậu nói xem, có ai nghĩ chúng ta muốn lẻn vào phòng của người giàu không?"

"Haiz, nụ cười lúc nãy của nhân viên phục vụ thật ẩn ý."

Ba cô gái mới ra trường, đương nhiên không nghĩ đến, tất cả đều là do Chu Đình An sắp đặt.

Khi họ chờ được Thích Nhã, thì lại thấy cô đi cùng một cô gái xa lạ, ăn mặc rất thời trang, hai người tay trong tay.

Suốt bữa ăn, Thích Nhã muốn nói chuyện với bạn mình, nhưng Chu Linh Ý quá nhiệt tình, cứ xen vào. Chủ đề câu chuyện cũng dần chuyển từ những chuyện thú vị thời đại học sang việc Chu Linh Ý kể lể về việc mấy hôm nay cô nàng và Thích Nhã chơi với nhau vui vẻ thế nào.

"Thấy bộ sườn xám chị Nhã Nhã mặc đẹp không? Hôm đó bọn mình..."

Chu Linh Ý rất hoạt bát, trong phòng nhanh chóng tràn ngập giọng nói của cô nàng.

Giang Chẩm Nguyệt cười gượng, lúc này, có nhân viên phục vụ vào mời Chu Đình An thanh toán. Khi nhân viên đi ngang qua, tờ hóa đơn hơi nghiêng, Giang Chẩm Nguyệt vô tình nhìn thấy số tiền trên đó.

...

Nhóm chat phòng ký túc xá bỗng trở nên im ắng.

Ba tháng sau, Thích Nhã mới nhận ra nhóm chat đã lâu không có ai nói chuyện.

Cô không tìm được chỗ thực tập, nên đã nghe theo lời Chu Đình An, vào làm ở văn phòng tổng giám đốc.

Chu Đình An an ủi cô: "Anh đã tìm hiểu rồi, 80% sinh viên ngành của em sau khi tốt nghiệp đều không làm đúng chuyên ngành."

Lời an ủi có tác dụng, Thích Nhã đeo túi vải bước vào công ty của Chu Đình An.

Tất nhiên, không ai biết mối quan hệ giữa cô và Chu Đình An.

Cho đến mùa đông năm sau, công ty hợp tác với bảo tàng, Thích Nhã đã từng phỏng vấn ở bảo tàng đó.

Cô nhớ rất rõ, vì khi phỏng vấn ở bảo tàng đó, cô đã vượt qua vòng hai, và từ phản ứng của người phỏng vấn, cô cảm thấy khả năng thành công rất cao.

Nhưng hai ngày sau, cô nhận được thông báo trượt phỏng vấn, sau đó thì vào làm ở công ty của Chu Đình An.

Thực ra Thích Nhã không thích công việc này, cũng không thích kiểu yêu đương bí mật với sếp.

Đang suy nghĩ miên man, người phụ nữ đi tới chính là cô giáo đã phỏng vấn cô năm đó.

Người phụ nữ ăn mặc giản dị, mỉm cười thân thiện: "Ra là vậy, hóa ra em được Chu tổng "đào" mất rồi."

Thích Nhã sững sờ.

Ý gì đây?

"Lúc đó em phỏng vấn ở bảo tàng, không hề tìm việc ở nơi khác mà."

Người phụ nữ cũng nhíu mày khó hiểu: "Lạ thật, lúc đó tôi định nhận em vào làm, nhưng lãnh đạo lại nói em đã được người khác "đào" mất rồi."

Điều hòa trong sảnh được bật ở nhiệt độ vừa phải, nhưng Thích Nhã lại thấy lạnh sống lưng. Cô gượng gạo cười, hỏi với ánh mắt phức tạp: "Lúc đó em đã vượt qua vòng phỏng vấn rồi sao?"

Người phụ nữ cười: "Đúng vậy, nhưng lãnh đạo của tôi nói không thể nhận em."

"Nhưng mà "hữu xạ tự nhiên hương", miễn là em làm đúng ngành nghề mình yêu thích là được." Người phụ nữ vỗ vai cô, rồi bỏ đi, để lại Thích Nhã đứng ngây người tại chỗ.

Vậy là một năm trước, cô không hề trượt phỏng vấn, cô đã có thể làm việc trong ngành bảo tồn di tích văn hóa.

Tối hôm đó, về đến nhà, Thích Nhã liền đến chất vấn Chu Đình An.

"Sao anh lại làm vậy?" Cô nhìn người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm, hỏi với vẻ không dám tin.

Chu Đình An chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm màu xám.

Anh ta bước tới, dễ dàng bế Thích Nhã lên, ôm vào lòng, v**t v* tóc cô: "Ngoan nào."

Thích Nhã vùng vẫy, nhưng sức lực của hai người quá chênh lệch, cô bị anh ta giữ chặt, không thể động đậy.

"Chu Đình An, buông em ra!" Thích Nhã đẩy anh ta.

"Ngoan nào." Anh ta chỉ nói vậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. "Thích Nhã, ngoan nào."

"Em muốn nghỉ việc, em muốn đổi việc."

"Được." Chu Đình An nói. "Ngày mai anh sẽ ký đơn xin nghỉ việc của em, lần này tha thứ cho anh nhé."

Anh ta cúi xuống hôn cô, cử chỉ dịu dàng, lại còn mang theo sự yếu đuối hiếm thấy.

Thích Nhã phải thừa nhận, cô thật sự thích Chu Đình An, cũng thích cơ thể của anh ta. Lúc này, anh ta đã nhận sai, cô không nỡ từ chối anh ta nữa.

...

Sau khi nghỉ việc, Thích Nhã lại bắt đầu công cuộc tìm việc dài đằng đẵng.

Bị trì hoãn một năm, cô không còn lợi thế của sinh viên mới ra trường nữa, chuyên ngành kén chọn lại càng khó khăn hơn.

Thực ra cô cũng không phải là quá yêu thích ngành bảo tồn di tích văn hóa, cô chỉ là không muốn dính líu quá nhiều đến Chu Đình An. Yêu đương thì được, nhưng làm việc dưới trướng anh ta thì không.

Yêu đương với Chu Đình An có một nhược điểm, ít nhất là đối với Thích Nhã - phải đi dự tiệc cùng anh ta.

Dự tiệc rất mất thời gian, mà những mối quan hệ mà Chu Đình An giới thiệu cho cô cũng không phải là mối quan hệ thật sự. Những người đó trò chuyện vui vẻ với cô chỉ là vì muốn lấy lòng Chu Đình An.

Những mối quan hệ xã giao vô nghĩa này không giúp ích gì cho Thích Nhã, ngược lại còn khiến vòng tròn bạn bè của cô ngày càng thu hẹp.

Bạn cùng phòng đại học đã không còn liên lạc, đồng nghiệp ở văn phòng Tổng giám đốc cô không dám thân thiết, một năm trôi qua, người bạn duy nhất mà cô có thể rủ đi mua sắm, uống trà sữa chỉ còn lại Chu Linh Ý.

Cuối tuần này, Chu Linh Ý đi cùng Thích Nhã đến buổi phỏng vấn, cô nàng ngồi đợi ở sảnh.

Thích Nhã bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng họp, lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Chu Linh Ý vội vàng chạy theo, lo lắng vỗ lưng Thích Nhã: "Chị sao vậy?"

Thích Nhã trông rất mệt mỏi.

Lúc này, Chu Linh Ý đột nhiên nói: "Trời ơi! Chị không phải là có thai rồi chứ!"

Thích Nhã rùng mình.

Buổi phỏng vấn không thể tiếp tục, hai người rời khỏi công ty, đi thẳng đến bệnh viện lớn gần đó. Kết quả kiểm tra cho thấy cô đã mang thai 6 tuần.

Chu Linh Ý còn hoảng hơn cả Thích Nhã, run rẩy lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: "Chị Nhược đừng sợ, em nhắn tin cho anh trai em."

Thích Nhã mặt không chút cảm xúc, giữ tay cô ấy lại: "Đừng nói với anh trai em vội."

Chu Linh Ý ngơ ngác nhìn sang: "Hả? Chị định về nhà tạo bất ngờ cho anh ấy sao?"

Thích Nhã lắc đầu: "Chị không thể giữ đứa bé này lại."

"Tại sao?" Chu Linh Ý kêu lên. "Chị có thể cưới anh trai em mà, rồi chúng ta nhanh chóng tổ chức đám cưới, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc chị mặc váy cưới xinh đẹp đâu, tại sao lại không giữ?"

Trong mắt cô tiểu thư ngây thơ này, chuyện quan trọng nhất là váy cưới có đẹp hay không.

Còn Thích Nhã, cô không thể chỉ quan tâm đến váy cưới.

Sáu tuần trước, chính là đêm cô phát hiện Chu Đình An đã giở trò trong buổi phỏng vấn của cô, rồi chất vấn anh ta.

Thích Nhã nhắm mắt lại, vẻ mặt phức tạp.

Sao lại có thể "dính bầu" vào đúng đêm đó chứ?
 
Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 63: Ngoại truyện 5: Thích Nhã và Chu Đình An (tiếp)


Thích Nhã đốt hết tất cả giấy tờ kiểm tra rồi mới về nhà.

Chu Đình An hôm nay về sớm. Lúc Thích Nhã bước vào cửa, anh đang ngồi ở phòng khách xem tài liệu.

Cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa bụng dưới bằng phẳng, từng bước đi đến bên cạnh Chu Đình An rồi ngồi xuống.

Cô vẫn mặc bộ đồ công sở khi đi phỏng vấn. Chu Đình An không thích cô ăn mặc như vậy.

Quả nhiên, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy, nói: "Đi thay đồ rồi ra phòng ăn."

Anh thích cô để tóc đen, mặc váy sáng màu. Anh thích mua cho cô những chiếc áo khoác lông mềm mại vào mùa đông. Anh cũng thích cô trang điểm nhẹ nhàng, gần như để mặt mộc.

Khi tâm trạng tốt, anh sẽ ôm cô vào lòng, v**t v* mái tóc của cô. Nếu cô chưa kịp sửa soạn theo ý anh, như lúc này chẳng hạn, Chu Đình An sẽ không muốn nói thêm một lời nào với cô.

Thích Nhã biết mình giống cái gì.

Giống như một con thú cưng được Chu Đình An nuôi trong nhà.

Có hứng thú thì trêu đùa một chút, không có hứng thú thì bỏ mặc. Vấn đề là anh đã cho cô cuộc sống vật chất tốt nhất, vì vậy cô càng nên biết ơn và ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng họ không phải là người yêu sao? Khi anh theo đuổi cô, anh cũng không nói muốn bao nuôi cô.

Thích Nhã tẩy trang trong phòng tắm, rồi quay về phòng ngủ thay đồ. Nghĩ một lúc, cô đi đến cạnh giường, kéo ngăn kéo ra, lấy hộp bao cao su đã bóc ra xem xét.

Quả nhiên, trên bao bì có dấu hiệu bị chọc thủng.

Thích Nhã cố nén cơn giận đang sôi sục trong lồng ngực, nghiến răng đặt hộp bao cao su lại chỗ cũ, rồi đi ra phòng ăn.

Chu Đình An vẫy tay gọi cô: "Lại đây."

Thích Nhã bước đến một cách vô cảm, để Chu Đình An đang ngồi trên ghế ăn nắm tay cô, đeo một chiếc vòng tay mới vào cổ tay.

"Hôm nay tìm việc thế nào?"

Thích Nhã nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: "Phòng nhân sự nói sáng mai sẽ có kết quả."

Chu Đình An mỉm cười: "Chúc em thành công."

Thích Nhã gượng cười, rồi ngồi xuống cạnh anh.

Bữa tối sắp kết thúc, điện thoại của Chu Đình An vang lên, báo có email mới.

Chu Đình An đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên, mở email và đọc.

Bàn ăn im lặng một lúc.

Chu Đình An nhìn sang, hỏi: "Em có thai rồi à?"

Thích Nhã ngẩn ra, phủ nhận: "Không."

Chu Đình An bước đến, cúi xuống, đặt tay lên bụng dưới của cô, nói: "Ở đây có con của chúng ta."

Thích Nhã như bị rắn độc quấn quanh, toàn thân toát mồ hôi lạnh không thể kiểm soát, vẫn phủ nhận: "Không, em đã đi kiểm tra rồi, không có thai."

"Vậy tại sao lại đi kiểm tra?"

"Kinh nguyệt bị trễ."

Chu Đình An đều đều ói: "Bỏ phỏng vấn giữa chừng là vì đột nhiên nhớ ra kinh nguyệt bị trễ?"

Thích Nhã ngẩng phắt đầu nhìn anh: "Anh cho người theo dõi em?"

Chu Đình An nhìn thẳng vào mắt cô, đáp: "Là bảo vệ."

Thích Nhã hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được, hét lên: "Tại sao anh lại giở trò với bao cao su!"

Chu Đình An không hài lòng với thái độ của cô, cau mày, trầm giọng cảnh cáo: "Thích Nhã."

Thích Nhã cảm thấy mình sắp phát điên, đứng dậy, hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng hỏi anh: "Chu Đình An, anh coi em là cái gì?"

"Em không có quyền quyết định có nên mang thai hay không sao?"

Chu Đình An nhìn cô, không nói gì.

Thích Nhã cầm cái bát bên cạnh ném xuống đất, gào lên một cách điên cuồng: "Anh nói đi!"

Chu Đình An không thể chịu đựng được nữa, bước đến, nắm chặt cổ tay cô, nhìn cô: "Thích Nhã, anh đã cho em những thứ tốt nhất, để em có cuộc sống mà em vốn không thể với tới, em chỉ cần sinh con cho anh, có gì mà không thể chịu đựng được?"

Thích Nhã ngẩng đầu, cười chua chát: "Chu tổng, nếu vậy, lúc đầu anh không nên nói là muốn em làm bạn gái của anh."

Chu Đình An nói: "Em muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao, em là của anh."

Thích Nhã hất tay anh ra: "Em là của chính em!"

Cô lùi lại từng bước, khẳng định: "Chu Đình An, tôi nói cho anh biết, lúc đó tôi ở bên anh là vì tôi thích anh."

"Chỉ cần lúc đó anh nói anh muốn bao nuôi tôi, tôi sẽ tránh xa anh."

Cô lắc đầu, cho đến khi không thể lùi lại được nữa, lưng áp vào tường, cô từ từ ngồi xuống, "Tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao..."

Chu Đình An cau mày, đi đến bên cạnh cô, kéo cô dậy khỏi sàn, "Thôi được rồi, tình trạng hiện tại của em cũng không thích hợp để đi làm."

Anh nói: "Từ ngày mai, em cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai."



Thích Nhã bị Chu Đình An giam lỏng trong nhà, lại sống cuộc sống như thú cưng được nuôi nhốt như lúc mới chuyển đến năm ngoái.

Việc cô làm nhiều nhất mỗi ngày là ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn khuôn viên trường đại học ở xa phía dưới, gần như không thể nhìn rõ.

Cô lấy điện thoại, đăng nhập vào QQ đã lâu không dùng, lại thấy có thông báo tin nhắn mới.

Thẩm Duật: [Chào chị, cho em hỏi chị có rảnh không ạ? Hội sinh viên trường đang muốn làm một chương trình chia sẻ kinh nghiệm mùa tốt nghiệp của các cựu sinh viên xuất sắc thuộc các ngành.]

Tin nhắn được gửi sáng nay.

Thích Nhã suy nghĩ một chút, trả lời: [Chào em, chị muốn hỏi cụ thể về kế hoạch hoạt động.]



Thích Nhã lấy cớ về trường tham gia hoạt động, chạy đến phòng khám gần đó để phá thai.

Mấy ngày đó Chu Đình An đi công tác, cô dễ dàng lừa người giúp việc đi theo mình, tranh thủ thay quần áo trong nhà vệ sinh, trà trộn vào đám sinh viên rồi bắt taxi đến phòng khám trong ngõ.

Chu Đình An biết chuyện, suýt nữa thì đập phá phòng bệnh. Nói đúng hơn là anh đã ra tay rồi.

Trong phòng bệnh VIP, Thích Nhã bị anh ấn xuống giường, cổ bị anh siết chặt.

Lực tay anh ngày càng mạnh, Thích Nhã cảm thấy cổ mình như sắp gãy, tầm nhìn tối sầm, trần nhà bệnh viện dần nhòe đi.

Ngay khi cô nghĩ Chu Đình An sẽ b*p ch*t cô, người đàn ông buông tay.

Chu Đình An thở ra một hơi chậm rãi, nhắm mắt lại, nói: "Thích Nhã, anh rất yêu em."

Thích Nhã nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô cảm, nói: "Em không xứng với tình yêu của anh, xin anh hãy buông tha cho em."

"Dù em không xứng đáng, anh cũng sẽ không để em rời xa." Chu Đình An nói.

Sự bình yên trước đây chỉ là do Thích Nhã giả vờ ngoan ngoãn mà thôi. Khi cô không muốn diễn nữa, mối quan hệ giữa họ đương nhiên trở nên căng thẳng.

Cô muốn đi làm, nhưng không có công ty nào dám nhận cô.

Cô muốn thi công chức, nhưng cha cô có tiền án từ khi còn trẻ, cô không thể vượt qua vòng thẩm tra lý lịch.

Cô muốn đi thật xa, tránh xa Chu Đình An, nhưng cô thậm chí không có tiền xe. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Chu Đình An đã xua đuổi hết tất cả bạn bè xung quanh cô, mọi thứ của cô đều liên quan đến anh, cô hoàn toàn trở thành vật sở hữu của anh.

Cô tuyệt thực, Chu Đình An trói cô vào ghế, đánh cược rằng cô không có dũng khí cắn lưỡi tự tử.

Thích Nhã muốn đầu hàng, cuộc sống vật chất sung túc như vậy, cô cứ coi mình là con mèo, con chó được Chu Đình An nuôi là được rồi.

Nhưng cô vẫn muốn làm một con người.

Hôm đó, Thẩm Duật đột nhiên nhắn tin cho cô: [Chị ơi, chị khỏe hơn chưa ạ?]

Buổi chia sẻ lần trước kết thúc, rất nhiều đàn em đã xin liên lạc với cô. Cô không đủ sức để trả lời từng người, vì vậy cô nói rằng cô bị ốm, không thể tiếp tục trả lời tin nhắn.

Không ngờ Thẩm Duật vẫn còn quan tâm đến cô.

Thích Nhã suy nghĩ một chút, trả lời: [Xin lỗi em, dạo này chị hơi bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của các em.]

Thẩm Duật: [Không sao ạ, chị không cần xin lỗi, phải là bọn em cảm ơn chị mới đúng.]

[Nói ra có vẻ đường đột, nhưng nếu chị bận, em sẽ không vòng vo nữa. Chuyện là thế này, em định tự khởi nghiệp, nhưng lại thiếu mối quan hệ.]

Thích Nhã thấy hoang mang, hỏi: [Giới thiệu?]

Thẩm Duật: [Vâng, em định tự khởi nghiệp nhưng thiếu mối quan hệ.]

Thích Nhã nói: [Xin lỗi, chị cũng không quen anh Chu.]

Thẩm Duật: [Không sao ạ, vẫn cảm ơn chị.]

Thích Nhã do dự một chút, gõ chữ: [Em ơi, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?]

Cửa sổ trò chuyện im lặng hồi lâu.

Thẩm Duật hỏi: [Chị cần bao nhiêu ạ?]

Thích Nhã: [Khoảng mười nghìn.]

Ở thành phố nhỏ, số tiền đó đủ để sống một thời gian. Cô thậm chí không dám nghĩ đến việc ra nước ngoài, bởi vì căn bản không thể thoát khỏi sự giám sát của Chu Đình An.

Thẩm Duật: [Nếu chị tiện thì gặp mặt nói chuyện nhé, ở căn tin trường.]

Thích Nhã hiểu, mười nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ đối với sinh viên, Thẩm Duật chắc là lo gặp phải lừa đảo.

Mấy ngày tiếp theo, Thích Nhã lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, thậm chí còn chủ động dỗ dành Chu Đình An, điều này khiến Chu Đình An dần dần nghĩ rằng cô đã nghĩ thông.

Buổi tối, Thích Nhã ôm cổ anh làm nũng: "Em muốn quay lại trường học nghiên cứu sinh."

Chu Đình An cau mày: "Học nghiên cứu sinh rất bận, em sẽ không có thời gian ở bên anh."

Thích Nhã nói: "Có một số chuyên ngành không bận, chỉ cần ở nhà đọc tài liệu là được, khi đó em sẽ ở nhà mỗi ngày, cũng sẽ không thấy chán."

Chu Đình An nói: "Nếu em thấy chán, em có thể đi làm đẹp với bà Tiền và những người khác."

Thích Nhã nói: "Họ lớn tuổi rồi, em với họ có khoảng cách thế hệ."

Chu Đình An cúi đầu nhìn cô: "Với anh cũng có khoảng cách thế hệ à?"

Thích Nhã hôn cằm anh: "Chúng ta có khoảng cách thế hệ nào chứ? Chúng ta còn "âm" khoảng cách nữa là."

Chu Đình An rất hài lòng với chiêu này: "Vậy ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp tài liệu liên quan gửi đến cho em."

Thích Nhã nói: "Em có quen giáo viên của chuyên ngành chúng em, nghiên cứu sinh của cô ấy có thể ở nhà đọc tài liệu."

Chu Đình An cau mày, không hài lòng với việc cô tự sắp xếp.

Thích Nhã vội vàng nói: "Hơn nữa em vẫn muốn học chuyên ngành này, thứ nhất là chuyên ngành này thi không khó, quan trọng hơn là, chúng ta gặp nhau là do em đi l*m t*nh nguyện viên ở bảo tàng, cũng khá có duyên."

Chu Đình An không dễ bị lừa, không đồng ý ngay lập tức: "Anh sẽ cho người xác nhận lại, rồi em hãy đi."

Thích Nhã ôm anh: "Anh thật tốt!"



Cứ như vậy, sau vài lần đến trường trao đổi với giáo viên, Chu Đình An cuối cùng cũng yên tâm, người giám sát Thích Nhã cũng lơ là cảnh giác.

Chỉ là một căn tin trường học, làm sao có thể gây ra chuyện gì được?

Thích Nhã và Thẩm Duật gặp nhau.

Mấy ngày đó tâm trạng Thẩm Duật không tốt, Thích Nhã không hỏi nhiều.

Ngược lại, Thẩm Duật lại vượt quá giới hạn, thảo luận về vấn đề tình cảm với cô.

Hai người gặp nhau ngoài đời, liên lạc trên mạng cũng nhiều hơn.

Thích Nhã nhận được tiền, dự định đợi lần sau Chu Đình An đi công tác, cô sẽ rời khỏi thành phố này, không bao giờ quay trở lại.

Một đêm nọ, Thẩm Duật say rượu, nửa đêm nhắn tin cho cô, nói rằng liệu anh có thể gặp cô một lần nữa không.

Thực ra Thích Nhã đã cảm nhận được, Thẩm Duật dường như dành cho cô không chỉ là tình cảm của đàn em với đàn chị.

Nhưng cô không thể làm hại chàng trai trẻ này.

Vì vậy, cô trả lời: [Không được.]

Thẩm Duật: [Thích Nhã, em thật sự hy vọng bạn gái của em có tính cách giống chị.]

Thích Nhã tắt điện thoại.

Sáng hôm sau, Thẩm Duật đến xin lỗi, nói rằng tối hôm trước anh say rượu.

Thích Nhã thấy lạ, liền hỏi một câu: [Em cãi nhau với bạn gái à?]

Thẩm Duật im lặng hồi lâu mới trả lời: [Haha, em không có bạn gái.]

Tiếp theo, anh nói anh đã tìm được việc thực tập, nếu Thích Nhã cần tiền, anh có thể cho cô mượn thêm, coi như là bồi thường.

Vì tiền, Thích Nhã đã đi, và khi đến cổng căn tin, cô nhìn thấy Thẩm Duật đang dỗ dành một cô gái.

Cô gái để tóc dài màu nâu hạt dẻ, mặc đồ hiệu, trông có vẻ rất nóng tính. Thẩm Duật hạ mình xin lỗi, nhưng cô gái vẫn cau có với anh, nói rằng anh căn bản không giải quyết được vấn đề gốc rễ, bảo anh suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm cô, nếu không thì đừng làm mất thời gian của cô.

Có lẽ là bị khí chất đó thu hút, hoặc cũng có thể là vì lý do khác, Thích Nhã đã theo chân cô gái đó, và phát hiện ra cô ta lên một chiếc xe sang trọng.

Cũng vào tối hôm đó, một người đàn ông tìm đến cô, ở góc khu giao nhận hàng trong khuôn viên trường, người đàn ông nói ngắn gọn: "Chào cô Thích Nhã, làm quen nhé, tôi tên là Phó Văn Cảnh."

"Tôi có thể giúp cô thoát khỏi Chu Đình An, đưa cô ra nước ngoài."

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, Thích Nhã đã sợ hãi. Cô cảnh giác hỏi: "Anh muốn tôi làm gì?"

Phó Văn Cảnh mỉm cười, nói: "Cô không cần làm gì cả, chỉ cần khi Thẩm Duật bày tỏ thiện cảm với cô, cô cứ thuận nước đẩy thuyền, đồng ý ở bên cậu ta."

"Tất nhiên, cũng không cần dụ dỗ cậu ta tỏ tình, chúng ta cứ để mọi chuyện tự nhiên, cô chỉ cần chờ đợi và không từ chối."

Thích Nhã nhìn anh ta với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao anh lại nghĩ rằng Thẩm Duật sẽ tỏ tình với tôi?"

Phó Văn Cảnh nói: "Theo thói quen hành xử của cậu ta, nếu cậu ta không có ý đó, cậu ta sẽ không cho cô mượn tiền."

"Sự xuất hiện của cô đã thỏa mãn lòng hư vinh lâu nay không được thỏa mãn của cậu ta. Cậu ta rất có thể sẽ chọn cách bắt cá hai tay, tức là trong trường hợp không chia tay với bạn gái, cậu ta sẽ tìm kiếm giá trị tình cảm ở cô."

Thích Nhã nhìn anh ta: "Nếu cậu ta không tỏ tình với tôi thì sao?"

Phó Văn Cảnh hứa: "Nếu trong vòng ba tháng, Thẩm Duật không tỏ tình với cô, tôi vẫn sẽ giúp cô ra nước ngoài."

Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.

Thích Nhã cần xác nhận: "Vậy anh chẳng phải làm việc tốt không công sao?"

Phó Văn Cảnh cũng kiên nhẫn giải thích: "Mọi việc đều có rủi ro, chỉ cần có một xác suất nhất định sẽ thành công, đối với tôi mà nói thì đó không phải là công cốc."

Thích Nhã tiếp tục hỏi: "Sau khi đồng ý lời tỏ tình của cậu ta thì sao?"

Phó Văn Cảnh nói: "Với điều kiện đảm bảo an toàn cá nhân và không có cảm giác khó chịu, hãy cung cấp cho tôi bằng chứng Thẩm Duật ngoại tình, càng nhiều càng tốt."
 
Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
Chương 64: Ngoại truyện 6 (Hoàn toàn văn)


Phải rất lâu, rất lâu sau, Hạ Đình mới biết được thỏa thuận mà Phó Văn Cảnh năm đó đã đạt thành với Thích Nhã rốt cuộc là chuyện gì.

Trên đường phố nước ngoài, dưới tán ô che nắng bên ngoài quán cà phê. Một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy vọt lên, nhảy vào lòng Hạ Đình.

“Ồ, gài bẫy Thẩm Duật à,” Hạ Đình vừa v**t v* chú mèo một cách thoải mái, vừa nhìn Phó Văn Cảnh nói, “Nhìn thế này thì Thẩm Duật cũng hơi oan uổng thật.”

“...Nhân phẩm của cậu ta thật sự có vấn đề, lúc đó anh còn tìm người tư vấn, anh muốn em sớm nhìn rõ cậu ta.” Phó Văn Cảnh đẩy cốc cà phê về phía Hạ Đình, cười nịnh nọt: “Cho em xem hình trái tim anh vẽ trên bọt cà phê nè!”

Hạ Đình: “Hừ.”

Phó Văn Cảnh: “...”

Thích Nhã ngồi bên cạnh cười thầm, nhỏ giọng nói: “Hạ Hạ, tớ thật sự rất ghen tị với cậu.”

Hạ Đình nắm tay cô ấy, an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi.”

Thích Nhã ngẩn người, bàn tay dưới gầm bàn vô thức đưa lên xoa bụng, nhưng lại vội vàng rụt tay lại, rồi gật đầu: “Ừ, mọi chuyện đã qua rồi. Chu Đình An hình như cũng không còn kiên quyết bắt tớ quay lại nữa, nếu không tớ cũng không dám đến tìm hai người.”

Hạ Đình nói: “Chu Đình An vẫn đang kiên trì uống thuốc, tinh thần hai năm nay đã khá hơn nhiều rồi.”

“Cậu định quay lại với anh ta à? Mặc dù tớ không tán thành việc dây dưa với loại người này.”

Thích Nhã cũng nói: “Tớ cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.”

Hạ Đình không hề bất ngờ, hỏi: “Vậy cậu vẫn định theo đoàn nghiên cứu khoa học về nước à?”

Thích Nhã gật đầu: “So với làm chuyên viên trang điểm trong giới giải trí, tớ vẫn thích phục chế di tích văn hóa hơn. Đã phục chế thì nên phục chế di tích văn hóa trong nước, sẽ có ý nghĩa hơn nhiều.”

“Đây là cơ hội để quay lại chuyên ngành của mình, tớ không muốn vì anh ta mà từ bỏ.”

Hạ Đình bày tỏ sự ủng hộ: “Chuyến du lịch của chúng tôi cũng sắp kết thúc rồi, cậu có muốn về cùng chúng tôi không?”



Phó Văn Cảnh và Chu Đình An từng là bạn rất thân.

Đương nhiên đó là chuyện hồi mẫu giáo và tiểu học.

Tình bạn của hai người được nối lại vào năm nay.

Chu Đình An khỏi bệnh, hiểu ra yêu một người là phải cho cô ấy tự do và tôn trọng, anh muốn theo đuổi lại Thích Nhã.

Vì vậy, anh bắt đầu thường xuyên đến nhà tìm Phó Văn Cảnh, xin bí quyết tán gái.

Phó Văn Cảnh rất bực bội, nói thẳng: “Cậu đừng có suốt ngày đến làm phiền thế giới riêng của tôi và Hạ Hạ, như vậy sẽ khiến tôi muốn tuyệt giao với cậu đấy.”

Chu Đình An hơi mất mặt, nhưng anh ta đã học được cách nói lời ngon ngọt, bèn thương lượng: “Giúp tôi một tay, hôm nào tôi gặp chủ tịch Hạ, sẽ nói giúp cậu vài lời tốt đẹp.”

“Thôi thôi thôi,” Phó Văn Cảnh tránh như tránh tà: “Làm ơn đừng nói với bố vợ tôi là dạo này cậu hay liên lạc với tôi, nếu không tôi sợ ông ấy càng không muốn thừa nhận tôi.”

Chu Đình An: “...”

Hạ Đình: “...”

Hai người nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự có thể làm bạn sao?

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hạ Đình nhìn camera giám sát, vội vàng nói với Chu Đình An: “Nhược Nhược đến rồi!”

Cô muốn thiết kế một loạt trang phục mang hơi hướng lịch sử, nên đặc biệt mời Thích Nhã đến kể chuyện lịch sử cho cô tìm cảm hứng.

Đây là biệt thự của Hạ Đình ở Nam Giang, Thích Nhã biết địa chỉ, trước đây cũng đã đến chơi vài lần.

Chu Đình An đứng dậy nhìn quanh, cuối cùng định lên lầu: “Vậy tôi lên thư phòng trốn một lát.”

Chu Đình An sải bước lên lầu hai trốn, Hạ Đình ra mở cửa đón Thích Nhã vào.

Hai cô gái vui vẻ trò chuyện ở phòng khách, Phó Văn Cảnh cũng không chen vào được, sau khi chuẩn bị trái cây, đồ ăn vặt xong, anh liền lên thư phòng xem tài liệu.

Chu Đình An đang trốn trong thư phòng của anh.

Phó Văn Cảnh nhướn mày: “Không giống cậu chút nào, lẽ ra phải xông xuống chất vấn Thích Nhã chứ?”

Chu Đình An lắc đầu: “Làm vậy là không đúng.”

Phó Văn Cảnh vỗ vai anh ta, cảm khái: “Muộn rồi, anh bạn. Tôi chỉ có thể nói, chúc cậu thành công.”

Thích Nhã trò chuyện với Hạ Đình đến tận mười một giờ đêm mới đứng dậy ra về.

Hạ Đình vốn đã không định để cô ấy về nhà lúc nửa đêm, liền nói: “Đêm nay đừng về nữa, ở lại đây đi.”

Thích Nhã lắc đầu: “Thôi, mai cuối tuần, tớ muốn ở nhà cả ngày! Bye bye!”

Hạ Đình và Phó Văn Cảnh tiễn Thích Nhã lên taxi, ghi lại biển số xe, dặn cô ấy về đến nhà thì nhắn tin.

Thích Nhã đồng ý.

Đợi taxi đi khuất, Chu Đình An vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đuổi theo.

“Haiz…” Hạ Đình không kịp ngăn cản, hít phải một tràng khói xe. Cô ho khan hai tiếng, nói với Phó Văn Cảnh: “Chúng ta cũng mau đuổi theo đi, đừng để lại xảy ra xung đột.”

Phó Văn Cảnh phỏng đoán: “Chắc là không đâu.”

Hạ Đình đẩy anh một cái: “Phải đảm bảo an toàn tuyệt đối! Đi lái xe đi!”

Phó Văn Cảnh: “Tuân lệnh.”



Cuộc sống cứ thế trôi qua giữa những trò đùa vui và những khoảnh khắc bình dị ấm áp, năm này qua năm khác.

Thích Nhã và Chu Đình An không quay lại với nhau. Thích Nhã vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp mình yêu thích, vẫn chưa kết hôn, nhưng năm nay đã có bạn trai mới. Bạn trai nhỏ hơn cô năm tuổi, nhìn có vẻ rất ổn.

Còn Chu Đình An, ngày hôm Thích Nhã công khai tình yêu trên mạng xã hội, anh ta đã chạy đến tìm Phó Văn Cảnh uống rượu.

Lúc đó, Phó Văn Cảnh đang hăng hái chuẩn bị đám cưới, nên đã thẳng thừng từ chối lời mời mua say của Chu Đình An.

Đúng vậy, chỉ còn một năm nữa là đến giao ước mười năm, Phó tổng cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi.

Anh đã liên hệ với tất cả các ga tàu điện ngầm trong thành phố, nói muốn treo ảnh cưới khắp Xuyên Nghi.

Năm đó anh chỉ nói đùa, Hạ Đình cũng chỉ nghe cho vui. Không ngờ sắp đến ngày cưới, anh lại thật sự thuê chỗ quảng cáo!

Hạ Đình vừa buồn cười vừa hỏi anh: “Anh có thật sự muốn cưới không đấy?”

Phó Văn Cảnh thoát khỏi sự phấn khích: “Rất muốn. Anh đã chờ ngày này mười năm rồi.”

Hạ Đình mỉm cười: “Vậy thì hủy chỗ quảng cáo đi, cảm ơn.”

“…”

Mỗi người nhượng bộ một bước, ảnh cưới được thay bằng hình bóng. Mấy ngày đầu sau khi treo lên, Phó Văn Cảnh đều đi làm bằng tàu điện ngầm.

Trong đám cưới, bạn bè đều trêu Phó Văn Cảnh "năm dài tháng rộng, rể mới thành chồng".

“Vẫn nên cưới sớm đi, Phó Văn Cảnh, cậu già rồi đấy, sao mới uống có vài ly đã say thế.”

Giữa những tiếng trêu chọc, Phó Văn Cảnh say đến mức dường như bất tỉnh nhân sự, được hai người bạn dìu vào phòng tân hôn.

Hạ Ngạn nghi ngờ: “Sao tửu lượng của tên này lại kém thế? Có phải bình thường em quản nó quá nghiêm không?”

Hạ Đình đưa tay lau mặt.

Anh hai dễ bị lừa thế sao? Hại cô thua cá cược rồi!

Đợi Hạ Ngạn và mọi người vừa ra ngoài, Phó Văn Cảnh liền ngồi bật dậy trên giường: “Thế nào Hạ Hạ, diễn xuất của chồng em có phải đạt điểm tuyệt đối không!”

Hạ Đình tức điên lên: “Anh hai lại không nhận ra anh giả say.”

Phó Văn Cảnh ôm chầm lấy cô: “Đừng đánh trống lảng, đã nói rồi, em thua thì phải gọi anh là chồng.”

Hạ Đình nhất quyết không chịu, quay mặt đi: “Không gọi.”

“Ngoan nào, gọi một tiếng đi.” Phó Văn Cảnh cúi xuống hôn lên khóe môi cô, “Bây giờ không gọi, lát nữa thì không phải chỉ một tiếng là xong đâu.”

Hạ Đình: “...”

Đêm đó quả thực rất dài, cũng là lần đầu tiên Phó Văn Cảnh bộc lộ sự yếu đuối trước mặt cô.

Hạ Đình mệt mỏi đến mức thiếp đi trong vòng tay Phó Văn Cảnh, nghe thấy anh nói bằng giọng trầm ấm dịu dàng: “Hạ Hạ, cuối cùng anh cũng được cùng em trở thành người một nhà rồi.”

Một gia đình không có sự phản bội, không có sự cân đo đong đếm lợi ích, chỉ muốn cùng nhau đi hết cuộc đời.
 
Back
Top Bottom