Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mượn Giống 2.0(H+)

Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 20: Ngọc trai


Chín giờ tối, Nhiếp Thư Diêu mặc áo gió từ tầng hai đi xuống, tư thế đi xuống lầu chậm rãi một cách kỳ quái.

Từng bước xuống bậc cầu thang đều nhẹ nhàng hít vào, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, vẻ mặt không thể diễn tả được là đau khổ hay đang chịu đựng, vai hơi khom xuống, dường như đang run rẩy.Cô cầm điện thoại bằng tay trái, trên màn hình hiển thị đang nói chuyện điện thoại, đầu bên kia là Chu Đạc.Nhưng không ai mở miệng trước.Ngoài tiếng bước chân của cô, phần thu âm còn lại là hơi thở của cô, lúc nhẹ lúc nặng.Chu Đạc bảo cô đến văn phòng công ty nói chuyện tiếp, Nhiếp Thư Diêu muốn cúp điện thoại vì không kiềm chế được sự xấu hổ của chính mình.

Mặc quần lót chữ T miễn cưỡng tạm chấp nhận đi, trong cơ thể còn nhét cự vật giả màu đen, trong quá trình đi lại tiểu huyệt không tự chủ mà tiết ra dâm thủy, khi xuống cầu thanh cự vật giả lúc nông lúc sâu, càng kích thích cô nhiều hơn, khi cô bước ra khỏi cửa, dịch thể đã chảy từ chân tâm xuống bắp chân.Rõ ràng Chu Đạc không nhìn thấy, nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn có ảo giác anh có thể nhìn thấy hết thảy đầu bên này của điện thoại, cô vừa xấu hổ vừa khó xử, sau khi ngồi lên xe liền hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức nói với tài xế bằng một giọng bình thường: "Đến công ty."

Nhiếp Thư Diêu không dám cử động, lần đầu tiên cô có cảm giác như mình đang khỏa thân đi ra ngoài, quần lót chữ T không có bao nhiêu vải, chỉ có mấy sợi dây thừng mỏng manh, ở giữa treo một chuỗi ngọc trai tròn trịa mượt mà, chỉ cần cử động nhẹ, những viên ngọc trai sẽ lăn lộn cọ xát vào âm đế.Cực kỳ tra tấn.Cô cắn chặt môi để kìm nén tiếng thở hổn hển đang dâng lên trong cổ họng.Khi xe dừng lại, cô mới nhận ra phía dưới mông mình chứa đầy dâm thủy, may mắn được áo gió che lại, không chảy xuống ghế, tài xế mở cửa muốn đỡ cô xuống xe, Nhiếp Thư Diêu xua tay, tự mình giữ cửa xe và di chuyển cơ thể một cách khó khăn.Cô không ngờ rằng xe của Chu Đạc đang đậu gần đó, Hứa Cương đang đứng ở cửa xe, gật đầu cười với cô: “Chào buổi tối, cô hai.”

Nhiếp Thư Diêu gật đầu với cậu ta, cô quay đầu liếc nhìn hàng ghế sau, không thấy Chu Đạc, cô thở phào nhẹ nhõm."

Sếp bảo tôi đến đón cô."

Hứa Cương bảo tài xế lái xe về, sau đó quay người dẫn Nhiếp Thư Diêu về phía thang máy, đồng thời lưu lại dấu vân tay của Nhiếp Thư Diêu, nói với cô: "Lần sau cô hai có thể trực tiếp đi lên bằng thang máy chuyên dụng."

Không biết có phải Chu Đạc sắp xếp hay không, nhưng Nhiếp Thư Diêu gật đầu tỏ vẻ đã biết.Ái dịch đã chảy vào giày của cô, cô chưa kịp thay giày, cô đang đi dép lê trong nhà, để lộ những ngón chân hồng hào, ái dịch theo bước đi của cô đã lọt vào lòng bàn chân, cô bước thêm vài bước liền cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp, dép lê trở nên trơn trượt, cô bước đi chậm hơn, cự vật giả trong cơ thể càng ma sát tra tấn con người ta, cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ đạt cao trào trước mặt Hứa Cương.Tuy nhiên, Hứa Cương vừa quét dấu vân tay xong liền lui về phía cửa thang máy, để cô một mình trong thang máy, trong không gian yên tĩnh, Nhiếp Thư Diêu nghe thấy nhịp tim mãnh liệt và hơi thở dữ dội của cô, hai chân run rẩy kịch liệt, cự vật giả mà cọ xát thêm mấy cái nữa là cô sẽ lên đỉnh ngay tại nơi này.Thang máy vừa dừng, cô bước nhanh ra ngoài, không thèm nhìn nhóm thư ký và trợ lý bên ngoài phòng tổng giám đốc mà cứ đi thẳng vào phòng làm việc, lẽ ra cô nên gõ cửa trước khi bước vào, nhưng cô không thể chờ đợi thêm nữa.Cô mở cửa bằng những ngón tay run rẩy, vừa bước vào liền che miệng xoay người ghé vào sau cánh cửa văn phòng, cả người run rẩy lên đỉnh cao trào.Cô thở hổn hển, mắt ướt đẫm vì khoái cảm, bụng dưới vẫn còn bủn rủn, dâm thủy nhỏ xuống từng giọt, giữa hai chân sớm đã lầy lội không nói nên lời.Khi cô xoay người lại, đôi đồng tử mờ đi, đôi môi hơi hé mở, hơi thở tán loạn, vẻ mặt trông mê ly sắc tình.Chu Đạc đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn, dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, giọng nói thấm đẫm rượu vang đỏ trầm thấp khàn khàn, dễ nghe đến lạ lùng."

Lại đây.”
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 21: Gag (Chiếc bịt miệng)


Nhiếp Thư Diêu cảm thấy mình không thể đi được nữa.Cự vật giả bên trong cơ thể khiến cô khó cử động, mỗi bước cô đi, những viên ngọc trai trên quần lót sẽ lăn lộn và cọ xát vào âm đế của cô, khoái cảm sẽ lan khắp tứ chi, các mạch máu dưới da cô sẽ sôi sục và hưng phấn, dâm thủy dọc theo chân tâm từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà.Cô tựa lưng vào cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, Chu Đạc mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo gile đen bên ngoài, trên cánh tay đeo vòng cố định tay áo, cơ ngực săn chắc khiến cúc áo căng ra, trên cổ áo được cài khuy tỉ mỉ, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt anh, hắt sáng đường nét khuôn mặt cực kỳ ấn tượng của anh, có lẽ là do uống rượu nên mặt mày anh tối hơn bình thường, ánh mắt càng hung hãn hơn, xương mũi cao thẳng khiến khuôn mặt anh có cảm giác nguy hiểm vừa tốt vừa xấu.Anh hơi nâng cằm lên, cảm giác áp bách quen thuộc lại bao trùm lấy cô.Nhiếp Thư Diêu chỉ liếc anh một cái, bất giác bước về phía anh.Giữa hai chân cô đã ướt dầm ướt dề, lúc này cảm giác trống rỗng sau khi đạt cực khoái khiến cô vô cớ muốn được lấp đầy - muốn được lấp đầy bằng gậy thịt thật sự, lần đầu tiên cô nhận ra cơ thể mình dâm đãng như vậy, thật vất vả mới bước đến trước bàn làm việc, chuỗi ngọc trai trên quần lót chữ T suýt chút nữa khiến cô đạt cực khoái lần hai.Chu Đạc nhìn chiếc áo gió trên người cô, nhẹ giọng nói: “Cởi ra.”

Nhiếp Thư Diêu ngoan ngoãn cởi áo gió ra, bên trong mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình, mông dưới ướt đẫm dâm dịch.

Sau khi cởi áo gió ra, cô lại cởi váy dài ra, chỉ mặc một bộ nội y màu đen tuyền, bên dưới là chiếc quần lót chữ T màu đen, có hai sợi dây mỏng móc quấn quanh eo cô, một bên trái và một bên phải, có một đường xẻ ở giữa, một sợi dây mỏng màu đen buộc chặt môi âm hộ của cô, trên sợi dây chính giữa đính tầm mười viên ngọc trai màu trắng.Giờ phút này, từng viên ngọc trai đều ướt đẫm dịch thể, từ chân tâm trở xuống, ngay cả mắt cá chân cũng ướt đẫm.Ánh mắt của người đàn ông rơi vào giữa hai chân còn đang nhỏ nước của cô, anh nhẹ nhàng nâng mí mắt lên: "Lấy nó ra."

Nhiếp Thư Diêu muốn ngồi xuống để lấy thứ bên trong cơ thể mình ra, nhưng rõ ràng ở đây không có chỗ cho cô ngồi, cô chỉ có thể đứng đó, đẩy chuỗi ngọc trai sang một bên để lộ ra cự vật giả bên trong cơ thể, dùng ngón tay kẹp lấy rồi hơi dùng lực rút nó ra ngoài.

Khoảnh khắc rút vật kia ra, một dòng dâm dịch phun ra ngoài, bụng dưới của cô bất giác rung lên, cô cắn môi nhưng không thể kìm nén tiếng rên rỉ vọt lên cổ họng.Cự vật giả màu đen đã thấm đầy dịch thể, cô nhẹ nhàng thở dốc rồi cẩn thận đặt nó lên bàn, bên dưới có lót một mảnh khăn giấy.Lúc này Chu Đạc mới đứng dậy, dùng một tay cởi cà vạt, tiến lên một bước trực tiếp bịt mắt cô lại, thắt nút thật chặt sau gáy cô.Nơi chóp mũi thoang thoảng mùi rượu và mùi nicotine, Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp thích ứng với bóng tối đột ngột, người đàn ông đã ấn cổ cô vào bàn làm việc.Hai tay cô bị người đàn ông bắt chéo ra sau lưng, còng tay bằng da lạnh băng cố định cổ tay cô, giữa hai cổ tay không một kẽ hở, sau đó, người đàn ông nhét chiếc bịt miệng vào miệng cô.Đó là một vật hình cầu rỗng ruột, cô không thể nói khi ngậm nó trong miệng nhưng cũng không thể ngậm miệng lại được.Người đàn ông bất ngờ lật cô lại, để toàn bộ phần thân trên của cô nằm trên bàn, hai chân dài của anh chen vào giữa hai chân cô, một tay anh cầm sợi dây của chiếc quần lót lên và lôi kéo để những viên ngọc trai lăn tròn.

Âm đế sưng đỏ bị cọ xát đến run rẩy không ngừng, khoái cảm cuộn tròn ở bụng dưới, Nhiếp Thư Diêu rụt cổ lại, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ.Cơ thể trở nên rất kỳ lạ.Nửa khó chịu, nửa thoải mái.Có cuộc gọi đến, không biết là của ai, Chu Đạc trả lời cuộc gọi với giọng thờ ơ, thỉnh thoảng mới trả lời một tiếng “Ừm”.Nhiếp Thư Diêu không nhìn thấy nên chỉ có thể nghe bằng tai, cô nghĩ Chu Đạc khả năng cao sẽ phải ra ngoài có việc gì đó, ai ngờ, anh còn chưa cúp điện thoại đã bóp lấy eo cô, xuyên thẳng vào trong cô, Nhiếp Thư Diêu bị đột kích không kịp phòng ngừa , miệng ngậm vật tròn rên rỉ trong vô thức.Giọng nói lãnh đạm của Chu Đạc vang lên bên tai cô: “Anh có việc phải làm, lần sau gặp lại hai ta tiếp tục.”

Anh cúp điện thoại, lực đạo cắm vào nháy mắt trở nên hung hãn hơn rất nhiều, quy đầu to lớn đâm thẳng vào hoa tâm, đâm sâu đến mức khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại, cô ngửa cổ lên, rên rỉ một tiếng dài: "Ummm..."
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 22: Dây lưng


Khoái cảm tột độ khiến Nhiếp Thư Diêu vô thức khép hai chân lại, giây tiếp theo, người đàn ông ép hai chân cô vào hai bên tạo thành hình chữ M.Huyệt khẩu hoàn toàn lộ ra trước tầm nhìn của người đàn ông, những viên ngọc trai trắng tinh không ngừng cọ xát, kích thích âm đế theo từng động tác đưa đẩy của anh, hoa môi đỏ bừng bị cọ đến ướt đẫm, huyệt khẩu cắn chặt gậy thịt liên tục phun ra nhiều dâm thủy hơn trong quá trình co rút.Chu Đạc hung hăng va chạm, hai chân bị kìm chế hai bên sườn run rẩy kịch liệt, những ngón chân trắng nõn mềm mại co rúm lại, Nhiếp Thư Diêu ngửa cổ lên khóc nức nở, đôi mắt bị cà vạt đen che lại, trong miệng còn có một cái bịt miệng.

Tư thế trông vừa đáng thương vừa bất lực, rơi vào trong mắt Chu Đạc chỉ càng làm cho ham muốn ngược đãi của anh càng thêm dâng cao.Anh thắt dây lưng quanh cổ Nhiếp Thư Diêu, sau đó lật cô lại để cô nằm lên bàn, bàn tay to nâng eo cô lên, căn chỉnh cự vật của mình nhắm ngay huyệt đạo của cô, cắm thẳng vào.

Anh dùng một tay kéo dây lưng, lôi theo cả cổ cô, buộc toàn bộ phần thân trên của cô phải nâng lên.Xương hông tác động mạnh vào mông thịt, vật nam tính thô dài cắm đến đâu thì dâm thủy tràn lan đến đó, hoa tâm bị quy đầu nghiền ép, khoái cảm càng lúc càng sâu, bụng dưới đau nhức vô cùng, Nhiếp Thư Diêu lắc đầu rên rỉ, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, cổ thì bị người đàn ông dùng thắt lưng siết chặt và liên tục kéo về sau.Đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại, cô khó có thể biết rõ cái nào tra tấn hơn.Trong văn phòng rộng lớn, ngoài tiếng bàn rung lắc, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thút thít nghèn nghẹn do cô bị bịt miệng.Chu Đạc quấn hai vòng thắt lưng vào lòng bàn tay, eo đẩy mạnh vào, khiến Nhiếp Thư Diêu nằm trên bàn phát ra tiếng nức nở gần như gục ngã.

Khi anh kéo thắt lưng một cái, Nhiếp Thư Diêu buộc phải ngả người ra sau, ngực ưỡn lên, chiếc cà vạt đen trên đôi mắt ướt đẫm nước mắt, nước bọt từ khóe miệng bị che kín chảy xuống.Cô run rẩy dữ dội, sau khi đạt đến cao trào, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, khi người đàn ông đẩy hông lần nữa, cả người cô lại run rẩy liên hồi.Nhiếp Thư Diêu muốn anh đừng nhúc nhích, nhưng trong miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, âm thanh mà cô phát ra khi bị bịt miệng nghe như đang nức nở, càng giống tiếng rên rỉ sắp sụp đổ.

Trước người là bàn làm việc, sau lưng là cự vật nóng bỏng và cứng rắn, cô bị đâm đến gần như phát điên, mỗi lần người đàn ông tiến vào, cô lại rên rỉ thành tiếng, giọng nói đứt quãng, tràn đầy nước mắt.Lúc này Nhiếp Thư Diêu vô cùng hy vọng sẽ có người gọi điện đến, nhưng không có, ước chừng hơn nửa giờ trôi qua, cũng có lẽ là lâu hơn, Chu Đạc chạy nước rút tóm lấy hai cánh mông của cô điên cuồng đâm thọc mấy chục cái, bàn tay to bắt lấy mông thịt tát thật mạnh khiến mông cô run lên dữ dội, gậy thịt cắm vừa nhanh vừa sâu, cổ tử cung bị nện đến mức tiết đầy dâm thủy, Nhiếp Thư Diêu bị cắm cho đến khi cô hét lên liên tục, lúc cô lên đến đỉnh cao trào tiểu huyệt vẫn không ngừng phun đầy dâm thủy.Cùng lúc đó, Chu Đạc trầm giọng hừ một tiếng, đẩy vật nam tính của mình vào sâu trong cô, mã mắt va chạm với cổ tử cung, phun ra tinh dịch đặc quánh.Nhiếp Thư Diêu ghé vào bàn làm việc, thở hổn hển kịch liệt, màng nhĩ ong ong, liên tục nghe thấy những tiếng va đập lạch cạch lạch cạch, mông tê dại như mất đi tri giác, hai chân không thể khép lại mà chỉ có thể nghiêng người tựa vào mép bàn, run rẩy yếu ớt.Chỉ sau một phút, có lẽ là hai phút, cô đã được người đàn ông bế lên, lưng áp vào khung cửa sổ trong suốt lạnh lẽo từ trần đến sàn - Chu Đồ nói chỗ này có thể quan sát cảnh đêm đẹp nhất của thành phố Bắc Kinh, họ đã từng đứng đây để chụp ảnh cùng nhau.Cự vật lấp đầy cơ thể cô, Nhiếp Thư Diêu bị căng trướng đến mức choáng váng, cô còn muốn nhớ về khuôn mặt của Chu Đồ nhiều hơn, nhưng cự vật đâm vào quá nhanh và quá sâu, khoái cảm ngập trời kích thích đến mức cô nức nở ấn gáy mình vào cửa sổ kính sau lưng.Người đàn ông nắm lấy eo cô, ép cô trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, hai tay cô bị cố định ra sau lưng, cô không thể dùng sức, điểm tựa duy nhất là cự vật của người đàn ông đang đưa đẩy trong cơ thể cô.Nó căng trướng đến mức khiến da đầu cô tê dại.Cô cảm thấy may mắn vì đôi mắt đã bị cà vạt che lại, không nhìn thấy Chu Đạc.Cô có thể tưởng tượng lúc này Chu Đồ đang làm tình với mình, cô có thể động tình mà thoải mái kêu rên.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 23: Mê loạn


Thân hình của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi đồ lót màu đen, dưới những cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông, chúng nẩy lên loạn xạ, mái tóc đen dài rối bù bay lên không trung, càng tôn lên làn da trắng sáng.Trong bữa tiệc thị giác đen trắng, Chu Đạc dùng hai tay xé rách quần lót chữ T, những viên ngọc trai trắng tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.Những viên ngọc trai dính đầy dịch thể lăn xuống dưới chân người đàn ông, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.Nhiếp Thư Diêu cắn bịt miệng, hai mắt bị cà vạt che kín, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bởi dục vọng, lúc này cô hoàn toàn mê loạn, hai tay chắp sau lưng, cả tấm lưng áp vào cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, chiếc cổ thon gầy bị dây lưng trói buộc, âm thanh trong cổ họng khàn khàn vỡ ra vì khoái cảm."

Ưm...

A…"

Nước mắt thấm ướt cà vạt, từ gò má trượt xuống mu bàn tay Chu Đạc, anh thở hổn hển dừng lại, ôm lấy eo Nhiếp Thư Diêu, đặt cô xuống rồi lật cô lại, để cô nằm trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn.

Đôi chân cô yếu ớt đến phát run, gần như không thể đứng vững.Chu Đạc bóp lấy eo cô, nhét cự vật của anh vào trong, một tay lôi kéo dây lưng buộc cô phải ngẩng mặt lên.Cổ bị kéo đến ngạt thở, cơ thể bị đâm thọc đến cao trào không ngừng, Nhiếp Thư Diêu trong cơn đau đớn đạt được khoái cảm cực hạn.Người đàn ông xỏ dây lưng vào giữa cổ tay cô, đồng thời lôi kéo dây lưng, xương hông dùng sức va chạm vào mông cô, khoái cảm run rẩy khiến da đầu cô tê dại, khiến cổ họng Nhiếp Thư Diêu phát ra thanh âm như nức nở.

Cô ngẩng mặt lên và kêu khóc, tiểu huyệt co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, một tay nhéo mông cô rồi đưa đẩy mấy chục cái, đồng thời dùng cả hai tay tóm lấy mông cô và tát một cái thật mạnh.Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà hét lên, nước bọt từ chiếc bịt miệng chảy ra, chảy xuống cổ.Chân cô yếu ớt, liên tục trượt xuống, Chu Đạc vớt cô lên mấy lần, thấy cô không đứng vững, một tay giữ chặt eo cô ném xuống ghế sofa, toàn bộ phần thân trên của cô treo trên ghế sofa, phần mông bên dưới thì lơ lửng trên không.Người đàn ông tách hai cánh mông ra và đưa gậy thịt của mình vào đó.Cả khuôn mặt của Nhiếp Thư Diêu vùi vào ghế da, hai mắt không nhìn thấy, hơi thở ngột ngạt, nhưng khoái cảm lại tràn ngập như một chậu nước ấm từ da đầu đổ xuống lòng bàn chân, cô lắc đầu và hét lên, giọng cô mơ hồ không rõ do bị ghế da bóp nghẹt, nghe càng gợi tình hơn.Mông cô đầy dấu vân tay đỏ ửng do bị anh tát, vòng eo thon thả bị cắm đến không ngừng phồng lên và xẹp xuống, ngay cả tấm lưng trắng nõn và mềm mại cũng lộ ra vẻ đẹp mong manh, hai cái đùi thẳng tắp được đặt trên chiếc ghế sofa bằng da màu đen trông trắng trẻo vô cùng, Chu Đạc nắm mắt cá chân của cô và ấn chúng sang một bên, thắt lưng đưa đẩy, cắm gậy thịt vào sâu bên trong.Vách thịt vừa ướt vừa nóng, gậy thịt bị kích thích đến mức muốn đẩy quy đầu xuyên qua cổ tử cung và tiến thẳng vào tử cung của cô.Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến banh thẳng mu bàn chân, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nhưng tiếng kêu đó nhanh chóng bị âm thanh đâm mạnh của người đàn ông bao phủ.Đến gần mười một giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu mới khôi phục lại một chút, cổ tay cô đã được cởi trói, nhưng chiếc cà vạt quanh mắt và chiếc bịt miệng vẫn còn đó, bao gồm cả dây lưng trên cổ, cô nằm trên ghế sofa tầm mười phút, mới ngồi dậy, tháo chiếc bịt miệng, cà vạt và dây lưng xuống.Cô đã bị bịt mắt quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, cô vô thức giơ tay lên che lại, nhưng cổ tay lại đau nhức, nghỉ ngơi lâu như vậy, hai chân cô vẫn còn run rẩy, cô cẩn thận đỡ ghế sofa đứng dậy, tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy từ huyệt khẩu chảy xuống.Trong không khí tràn ngập mùi vị dâm mĩ, cô không nhớ rõ đã qua bao lâu, chỉ nhớ mình đã đạt khoái cảm rất nhiều lần, trên ghế sofa dính đầy dâm thủy và nước tiểu.Ngược lại, từ đầu đến cuối Chu Đạc chỉ xuất tinh hai lần.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 24: Ác mộng


Kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, Nhiếp Thư Diêu không có một đêm ngon giấc, cô thường xuyên gặp ác mộng.

Trong giấc mơ hoặc là Chu Đồ bị phủ một tấm vải trắng, hoặc là bác sĩ tháo khẩu trang ra và nói với cô: Xin lỗi, cô Chu, chúng tôi đã cố gắng hết sức.Từ đêm đó trở đi, có lẽ vì bị Chu Đạc tra tấn quá nặng nên cô gần như không còn mộng mị nữa.Nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ đáng kinh ngạc.Trong giấc mơ, cô đang ngồi ở bàn ăn ăn cùng nhà họ Chu, Chu Đạc ngồi đối diện, vẫn vẻ mặt lãnh đạm như cũ, cổ áo cài cúc tỉ mỉ, anh cởi áo vest ra, chỉ để lại áo gile bên trong và vòng đai màu đen ở trên cánh tay, khi người đàn ông giơ tay lên, cánh tay lộ ra một vòng cơ bắp cuồn cuộn.Ăn tối xong, Chu Đạc vứt lại một câu “Lên đây” với cô rồi bước lên lầu trước.Chu Đồ rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh cô, cười hỏi cô: "Anh cả tìm em làm gì thế?"

Nhiếp Thư Diêu thấp thỏm bất an lắc đầu: "Em không biết."

Cô cũng bối rối không hiểu tại sao mình vẫn đến đây khi Chu Đồ đã khỏe lại.Nhưng đôi chân lại không tự chủ được mà đi theo sau người đàn ông, Chu Đạc cầm điện thoại trong tay, đứng trên hành lang tối tăm nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói trầm thấp mơ hồ, khó có thể nghe rõ anh đang nói gì, hai ngón tay phải của anh đang kẹp điếu thuốc, ánh đỏ từ đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tối.Nhiếp Thư Diêu nghe thấy giọng nói của Chu Đạc, hình như đang gọi cô, cô bước về phía anh vài bước, người đàn ông đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ cô, ép cô vào cửa, dùng một lực kéo mạnh, xé nát váy và quần lót của cô.

Giây tiếp theo, cảm giác căng trướng xé rách khiến cô kêu lên đau đớn, anh đâm thọc một cách mãnh liệt khiến ván cửa không ngừng rung lên vì va chạm.Nhiếp Thư Diêu nghe thấy tiếng Chu Đồ từ dưới lầu truyền đến, hỏi khi nào cô sẽ xuống, hắn không nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Đồ lại đi lên lầu, tiếng giày thể thao đạp lên cầu thang kết hợp với lực đẩy mạnh mẽ của Chu Đạc đang ra vào giữa hai chân cô, âm thanh va chạm chồng lên nhau, Nhiếp Thư Diêu rụt cổ khóc nức nở, cô nắm lấy cổ tay Chu Đạc, kêu gào anh dừng lại, thay vì dừng lại, người đàn ông lại bịt miệng cô lại, ra vào cô mạnh mẽ hơn.Bước chân của Chu Đồ đã tới tầng hai, hắn chỉ cần nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy vợ mình đang bị anh cả ép vào cửa phòng mà làm tình.Trong nỗi sợ hãi đang không ngừng tăng lên Nhiếp Thư Diêu nhanh chóng đạt cao trào, cô run rẩy kêu khóc, giọng nói bị lòng bàn tay Chu Đạc che mất, cô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy Chu Đồ đang đứng ở đầu cầu thang cách đó không xa, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt không thể tin nổi.Nhiếp Thư Diêu bừng tỉnh, cô vừa khóc lóc vừa la hét mà tỉnh dậy.Sau khi nhận ra là ác mộng, cô ngồi trên giường bình tĩnh hồi lâu, tim vẫn còn đập nhanh, ngón tay run rẩy kịch liệt, cô bình tĩnh lại hồi lâu mới vén chăn rời giường, cũng vào lúc này, cô chợt phát hiện mình đã ướt dầm ướt dề, ngay cả quần lót cũng ướt đẫm.Bắp chân của cô đau nhức, đi lại cũng đau, cô bất đắc dĩ đi tắm, thay một chiếc váy dài cổ cao rồi xuống lầu ăn chút gì đó, Hứa Phi phục vụ rất nhiều bữa ăn bổ dưỡng, Nhiếp Thư Diêu ăn không vô, nhưng món nào cô cũng đều nếm thử vài miếng, sau khi ăn xong cô nói lời cảm ơn với Hứa Phi.Cảm ơn cô ấy đã lo lắng chăm sóc cô rất tận tình, mặc dù đây là công việc của cô ấy nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của bạn bè từ cô ấy.Ăn trưa xong, Nhiếp Thư Diêu dự định về nhà gặp bố mẹ, không ngờ vừa lái xe ra ngoài, cô đã nhìn thấy xe của nhà họ Nhiếp ở góc đường, em trai cô là Nhiếp Tinh Vĩnh đang ngồi ở ghế lái, còn bố mẹ cô thì đang ngồi ở ghế sau.

Họ thực sự muốn gặp cô, cũng biết cô không muốn gặp họ nên ngày nào cũng đều ngồi ở chỗ này nhân lúc cô đến bệnh viện thăm Chu Đồ mà nhìn cô một cái.Khi Nhiếp Thư Diêu xuống xe, đầu cô đột nhiên choáng váng trong giây lát, cô luôn là niềm kiêu hãnh trong mắt bố mẹ, là con gái mà bố mẹ tự hào, nhưng bây giờ, cô đang làm gì?“Bố, mẹ.”

Cô bước xuống xe, cúi đầu xin lỗi bố Nhiếp và mẹ Nhiếp qua cửa sổ xe, “Con xin lỗi đã làm bố mẹ lo lắng, con xin lỗi…

Con thực sự xin lỗi.”

Thực ra, cô có rất nhiều điều muốn nói, chẳng hạn như: Bố ơi, bố phải chú ý đến sức khỏe, trời sẽ sớm trở lạnh thôi, bố nhớ mặc nhiều quần áo hơn, uống ít rượu và tập thể dục nhiều hơn.

Còn mẹ, đừng lo lắng về chuyện trong nhà quá, Nhiếp Tinh Vĩnh đã trưởng thành, đừng coi em ấy như trẻ con, hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn, đi du lịch nhiều hơn để thư giãn giải sầu.Nhưng cô lại không nói được gì, nhìn khuôn mặt gầy gò mấy ngày nay của bố mẹ, cô hổ thẹn đến mức bật khóc.Thấy cô như vậy, mẹ Nhiếp bước xuống xe, ôm cô vào lòng khóc lóc thảm thiết, bố Nhiếp nhìn thấy hai mẹ con khóc đến đáng thương, một bên kêu đừng khóc, một bên xoay người lại lau nước mắt trên khóe mắt.

Trong lòng Nhiếp Tinh Vĩnh cũng cảm thấy khó chịu, xuống xe cầm khăn giấy tới lau nước mắt cho mẹ, sau đó là lau nước mắt cho chị gái.Cuối cùng, cậu ôm cả hai người, an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.

Mẹ, Diêu Diêu đang mang thai đấy, không nên khóc.”

“Đúng vậy, con đang mang thai đấy, đừng khóc nữa.”

Mẹ Nhiếp nhanh chóng lau nước mắt, sau đó liếc mắt nhìn Nhiếp Tinh Vĩnh, “Gọi chị gái, đừng có lúc nào cũng không biết lớn nhỏ.”

“Được rồi, hai chị gái đừng khóc nữa.”

Nhiếp Tinh Vĩnh cố ý xoa dịu bầu không khí.Mẹ Nhiếp trừng mắt nhìn cậu.Có Nhiếp Tinh Vĩnh ở đây nói đùa chọc cười, bầu không khí trở nên tốt hơn rất nhiều, Nhiếp Thư Diêu ngồi trong xe, trò chuyện ngắn gọn với bố mẹ về kế hoạch tương lai, điều này cũng làm bọn họ yên tâm phần nào, cô bảo rằng đã cân nhắc kỹ càng mới đưa ra quyết định.Tuy bố Nhiếp không đồng ý nhưng cũng không phản đối nữa, ông chỉ nói nếu sau này cô mệt mỏi thì có thể về nhà bất cứ lúc nào.Nhiếp Thư Diêu gật đầu nói vâng ạ.Nhiếp Tinh Vĩnh lái xe đưa bố mẹ rời đi trước, Nhiếp Thư Diêu đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, cô nhìn từ xa, chậm rãi khom lưng về hướng bố mẹ rời đi, một giọt nước mắt theo động tác cúi xuống của cô rơi xuống đất.Cô thật may mắn khi được bố mẹ quan tâm và yêu thương như thế.Cô cũng rất có lỗi vì đã khiến bố mẹ phải buồn phiền và lo lắng như vậy.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 25: Quan hệ ngầm


Nhiếp Thư Diêu không ngờ Chu Thư Phương - con trai cả của nhà chú hai mới sáng sớm đã tới đây, bảo là tình cờ đi ngang qua, nhớ tới việc muốn giới thiệu cô với bác sĩ sản khoa quen biết nên tiện thể đưa cô đi cùng.Một lý do hoàn hảo không thể bắt bẻ.Nhiếp Thư Diêu cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Chu Đồ khi đối mặt với hai anh em họ của mình.Đúng là đạo đức giả.Chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phi lo lắng nói muốn đi cùng cô, Nhiếp Thư Diêu không cho cô ấy đi, nhìn cô ấy bằng ánh mắt trấn an, cầm túi xách của mình ngồi lên xe của Chu Thư Phương, cô lặng lẽ ngồi ở ghế sau mà không thèm liếc hắn ta một cái.Vẻ ngoài của nhà họ Chu không tệ, Chu Thư Phương cũng được coi là một người tuấn tú lịch sự, nước da rất trắng, có đeo kính, trông nhã nhặn ga lăng, tính tình hiền lành khiêm tốn, rất ít tiếp xúc với Nhiếp Thư Diêu, hơn nữa còn là một người đã lập gia đình, chỉ có vài lần trò chuyện với nhau, lúc đó Chu Đồ cũng có mặt.Tóm lại đây là lần đầu tiên hai người đi riêng lẻ với nhau, khi Chu Thư Phương đang chờ đèn đỏ có liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi Nhiếp Thư Diêu: “Gần đây em không nghỉ ngơi tốt sao?

Trông em không được khỏe lắm."

Câu hỏi này quá thân mật.Nếu như hắn ta có quan hệ tốt với Chu Đồ, hai nhà thường xuyên liên lạc, thì câu hỏi của hắn ta cũng không có gì to tát, nhưng thực tế không phải vậy.Hơn nữa, một người đàn ông đã có gia đình như hắn ta, sao lại có thể cố tình gần gũi, lôi kéo làm quen với người phụ nữ khác khi họ đang một mình chứ?Nhiếp Thư Diêu không đoán được hắn ta đang nghĩ gì, vì ngồi trên xe của đối phương nên cô đành phải gật đầu, lễ phép đáp: "Vâng."

"Khả năng cao Chu Đồ không thể bình phục trong một hai năm tới, nhưng em dâu đừng nản lòng.

Với kỹ thuật y tế tiên tiến, anh tin một ngày nào đó cậu ấy sẽ khỏi bệnh."

Chu Thư Phương mỉm cười nhìn vào gương chiếu hậu, "Nếu gặp phải chuyện gì rắc rối không thể giải quyết được, có thể gọi điện cho anh.

Dù sao Chu Đồ cũng là em trai của anh, với tư cách là anh họ, anh nên quan tâm cậu ấy."

Đây là biểu hiện thiện chí hay... là cách để quyến rũ cô?Nhiếp Thư Diêu không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Cám ơn."

"Đừng khách sáo, sau này một mình em sẽ rất vất vả.

Khi không thể nhịn được nữa, hoặc cần tìm người để sẻ chia tâm sự, có thể đến tìm anh.

Phụ nữ tụi em thời nay bị bệnh trầm cảm quá nhiều, em phải cẩn thận đừng để căn bệnh này xảy đến với em, nhưng anh thấy tâm trạng của em khá tốt."

Chu Thư Phương đưa danh thiếp ra, kêu Nhiếp Thư Diêu thêm tài khoản WeChat của mình, "Anh cũng có thể giới thiệu cho em các dạng bảo mẫu ở cữ cũng như trung tâm hồi phục sau sinh, từ kết hôn đến sinh nở cho vợ anh đều do một tay anh lo liệu đấy.”

Hắn ta nói rất nhiều, thậm chí còn lôi vợ vào cuộc để xây dựng hình ảnh người chồng tốt của mình, nhưng giữa những lời nói, Nhiếp Thư Diêu chỉ nghe được một điểm quan trọng: hắn ta muốn phát triển mối quan hệ ngầm với cô.Hoặc có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.Nhưng vào lúc này, ấn tượng của cô về Chu Thư Phương càng ngày càng tệ.Chu Thư Phương đi vòng tới cửa bệnh viện, đưa Lỗ Thanh Á theo cùng, lái xe đến bệnh viện phụ sản.Chu Thư Phương quả nhiên có người quen ở đây, sau khi gọi điện thoại, một bác sĩ sản khoa mặc áo khoác trắng bước ra, Chu Thư Phương giới thiệu cho Nhiếp Thư Diêu: “Đây là bác sĩ Trương, còn đây là em dâu bên bác cả nhà tôi, ngài quan tâm em ấy nhiều hơn nhé, em ấy vừa mới mang thai, có lẽ còn chưa kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ Trương, ngài xem thử lát nữa có thuận tiện đưa em ấy đi kiểm tra kỹ càng hơn được không?"

"Được rồi, đi theo tôi."

Bác sĩ Trương gật đầu với Nhiếp Thư Diêu qua lớp khẩu trang.Quy trình khám do bác sĩ Trương chỉ định tương đối chi tiết, tương đương với khám tổng quát, sau khi Lỗ Thanh Á nộp phí xong, bà cùng Chu Thư Phương ngồi trên ghế dài, đợi Nhiếp Thư Diêu làm kiểm tra.Thật ra Nhiếp Thư Diêu cảm thấy rất không yên tâm, đêm qua Chu Đạc chỉ nói một câu “Chuyện ngày mai anh sẽ xử lý”, nhưng đến thời điểm hiện tại cô vẫn không biết phương pháp xử lý của anh là gì, cho tới khi đi đến nơi lấy máu và được bác sĩ Trương vỗ vai trấn an: "Đừng lo lắng, cứ yên tâm đi làm kiểm tra đi, việc còn lại giao cho tôi."

Lúc bấy giờ cô mới nhận ra bác sĩ Trương là người bên mình.Hòn đá treo trong lòng cô lập tức rơi xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn đối phương, suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Đạc: [Cảm ơn anh.]Nhiếp Thư Diêu phải mất hơn hai giờ mới hoàn thành một loạt các kiểm tra, bác sĩ Trương cũng nhận được một phần báo cáo kiểm tra, sau khi bước ra, ông đứng trước mặt Chu Thư Phương và Lỗ Thanh Á, nói qua những điều cần chú ý: "Tình trạng thể chất của thai phụ tạm ổn, thai nhi còn chưa đủ một tháng tuổi, khi về nên chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng và cố gắng duy trì cảm xúc ổn định trong ba tháng đầu, không nên bò lên bò xuống hay làm mấy việc nặng nhọc, đừng để cơ thể mệt mỏi, luôn giữ vững tinh thần là được."

Lỗ Thanh Á liên tục gật đầu, cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với bác sĩ.Chu Thư Phương còn tưởng rằng mình có thể nghe được thông báo Nhiếp Thư Diêu không có thai, sau khi nghe thấy lời nói của bác sĩ Trương, hắn ta cố gắng nở một nụ cười giả tạo, cảm ơn bác sĩ Trương, chúc mừng Lỗ Thanh Á, đồng thời nói vài lời quan tâm với Nhiếp Thư Diêu.

Bởi vì Nhiếp Thư Diêu còn phải chờ những báo cáo khác chưa kịp ra tới, Chu Thư Phương nói lát nữa hắn ta có việc nên rời đi trước.Trước khi rời khỏi bệnh viện, hắn ta gọi điện thoại báo cáo với bố Chu Phổ: "Bố, Nhiếp Thư Diêu thật sự có thai.

Con vừa mới dẫn em dâu đi xét nghiệm."

"Con có chắc chắn không?"

Chu Phổ có chút nghi ngờ."

Chắc chắn, là bác sĩ Trương đưa em ấy đi khám, chẳng lẽ bác sĩ Trương liên kết với em ấy để lừa con?"

Chu Thư Phương chỉnh lại kính, "Con không nghĩ Nhiếp Thư Diêu là người cao tay đến vậy đâu, cho dù em ấy không có thai, Chu Đồ cũng có rất nhiều tiền để cho em ấy.”

Kể từ khi Chu Phổ biết được Nhiếp Thư Diêu có thai, ông ta tin chắc rằng Nhiếp Thư Diêu giả mang thai, mục đích rất đơn giản, nhất định là vì tiền.Nếu lúc này ông ta vạch trần thủ đoạn giả mạo của Nhiếp Thư Diêu và lấy được lòng tin của Lỗ Thanh Á, có lẽ ông ta sẽ nhân cơ hội này làm mồi nhử để hai con trai mình vào lại công ty trang sức của Chu Đạc để âm mưu tìm kiếm chức vụ.Mối quan hệ giữa Lỗ Thanh Á và Chu Đạc không thân thiết lắm, lúc này nếu Chu Đồ chết và con dâu không đáng tin cậy thì người duy nhất mà Lỗ Thanh Á có thể tin tưởng chính là ông ta.Chu Phổ vẽ ra một kế hoạch rất hay, nhưng ông ta không ngờ rằng Nhiếp Thư Diêu thật sự mang thai.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 26: Lại đây


Khi Nhiếp Thư Diêu trở lại bệnh viện thành phố, cô gặp Tống Chanh ở sảnh tầng một, Lỗ Thanh Á đi thang máy lên tầng sáu, dù chưa đến giờ thăm nhưng bà vẫn đứng ngoài cửa ICU chỉ để đợi vào chăm sóc Chu Đồ.Tống Chanh là bác sĩ phẫu thuật tim, bình thường rất bận rộn, thỉnh thoảng được nghỉ ngơi cô ấy mới có thể hẹn Nhiếp Thư Diêu ra ngoài uống trà và ăn chút gì đó.

Đêm qua trước khi đi ngủ, Nhiếp Thư Diêu gửi tin nhắn bảo cô ấy không cần phải đến cùng, nhưng Tống Chanh vẫn rất lo lắng, mới sáng sớm đã gửi tin nhắn hỏi thăm cô thế nào rồi.Sau khi Nhiếp Thư Diêu kiểm tra xong, cô hẹn gặp Tống Chanh ở sảnh tầng một, trùng hợp đến giờ ăn trưa, hai người ra ngoài tìm một quán ăn yên tĩnh ngồi xuống gọi mấy món ăn.

Lúc này Nhiếp Thư Diêu mới chọn lọc những chuyện có thể nói để kể cho cô ấy nghe.Tống Chanh dặn dò cô phải cẩn thận, còn nói nếu tiếp tục nói dối như vậy, cùng lắm chỉ có thể lừa được trong bốn tháng đầu, đến lúc đó bụng cô sẽ to ra, lót bụng giả sẽ dễ bị phát hiện, có thể tìm cơ hội “sinh non” và kêu rằng đứa trẻ không còn nữa.Nhiếp Thư Diêu không nói cho cô ấy biết kế hoạch khác của mình.Chưa nói đến vi phạm đạo đức, cô không biết Tống Chanh có thể chấp nhận được hay không.Cô gật đầu không tỏ ý kiến, hỏi dạo này Tống Chanh thế nào, có bạn trai chưa.Từ khi đi học đến bây giờ Tống Chanh chưa từng yêu đương, bạn bè cùng trang lứa đã lập gia đình và có con từ lâu, nhưng cô ấy vẫn còn độc thân từ trong bụng mẹ.

Gia đình bắt đầu sắp xếp những cuộc hẹn hò làm quen cho cô ấy, cô ấy đến một lần và kêu rằng đối phương quá xấu nên cô ấy không bao giờ đến đó nữa.

Không phải cô ấy không muốn yêu đương, chỉ là theo cách nói của cô ấy, định mệnh là một thứ gì đó rất vi diệu, khoảnh khắc hai linh hồn va chạm sẽ cảm nhận được chân ái...

Đáng tiếc cô nàng vẫn chưa gặp được người đàn ông có thể khiến cô nàng cảm nhận được sự rung động đó."

Có điều cách đây không lâu, có một nam bác sĩ được chuyển từ bệnh viện khác đến, trông rất đẹp trai, có thể cạnh tranh với Chu Đồ nhà cậu đấy."

Tống Chanh nói xong, lấy điện thoại ra cho Nhiếp Thư Diêu xem: "Nghe đồn anh ấy chuyển đến đây vì bạn gái.

Khi bạn gái anh ấy thi đậu thạc sĩ và đến thành phố Bắc Thị học tập, anh ấy liền từ thành phố Nam Thị chuyển đến đây, có phải rất lãng mạn không?”

Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy trong ảnh một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong tay cầm báo cáo khám bệnh, đang cúi đầu nói chuyện với y tá, khuôn mặt trắng nõn đường nét nhã nhặn, trên sống mũi đeo mắt kính, khí chất quân tử lịch lãm, nơi ngực trái lộ ra một góc nhỏ bảng tên, chỉ có thể nhìn thấy tên của hắn: Thanh."

Ừm, rất lãng mạn."

Nhiếp Thư Diêu nhớ tới lúc học đại học, Chu Đồ cũng từng mượn áo khoác blouse của đàn anh lẻn vào phòng thí nghiệm chỉ để nói vài câu với cô, lúc ấy cô vẫn chưa biết hắn đang theo đuổi cô.

Sau này lúc biết rồi, cô mới tự mình nhận ra thế nào là lãng mạn.Khi Nhiếp Thư Diêu trở lại tầng sáu, Lỗ Thanh Á đang ở trong văn phòng chủ nhiệm và thảo luận với chủ nhiệm về vấn đề phẫu thuật cho Chu Đồ.Trước đó Chu Đạc đã nói chuyện với chủ nhiệm, sau khi trao đổi qua lại, anh chỉ nói một câu ‘Để Chu Đồ tự mình quyết định’.

Sau đó Lỗ Thanh Á hỏi Chu Đồ về mong muốn của hắn, thoát chết từ tay tử thần xem như mạng lớn rồi, bà không ngờ Chu Đồ vẫn nguyện ý mạo hiểm, đồng ý phẫu thuật.Nhiếp Thư Diêu không chỉ sợ phẫu thuật có những rủi ro nhất định, mà còn sợ nếu Chu Đồ không tiến hành phẫu thuật sẽ bỏ lỡ cơ hội phục hồi.Chỉ số sinh tồn của Chu Đồ cơ bản đã ổn định, ca phẫu thuật vốn định thực hiện một tuần trước đã bị hoãn lại cho đến bây giờ vì Lỗ Thanh Á không đồng ý.

Bác sĩ chịu trách nhiệm chính và một số chủ nhiệm khoa thần kinh đã tổ chức một cuộc họp để thảo luận về phương án phẫu thuật, cuối cùng quyết định thực hiện ca phẫu thuật vào 8 giờ sáng hôm thứ Sáu.Hôm nay là thứ Tư, trong hai ngày tới họ sẽ chuẩn bị đầy đủ trước ca phẫu thuật.Bốn giờ chiều là thời gian thăm hỏi, Nhiếp Thư Diêu đi vào đọc sách cho Chu Đồ nghe trong nửa tiếng.Giống như những gì họ thường làm ở nhà, Chu Đồ ngồi vẽ tranh còn cô sẽ ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng đọc được một câu hay cô sẽ đọc thành tiếng cho hắn nghe, Chu Đồ vừa vẽ vừa gật đầu, thậm chí còn ngẫu hứng lấy giấy Tuyên Thành mà ông nội tặng cho hắn, dùng bút và mực viết câu văn đó vào rồi đưa cho Nhiếp Thư Diêu, bảo cô hãy trân trọng giữ gìn cẩn thận, còn nói không lâu nữa sẽ trở thành bảo bối thư pháp cấp bậc cao thủ.Nhiếp Thư Diêu sẽ cười nhạo hắn tự luyến, nhưng cô rất thích Chu Đồ như thế này, tràn đầy năng lượng và sức sống, mỗi biểu cảm đều khiến cô vô cùng thích thú.Hắn sẽ khỏe lại, chắc chắn sẽ khỏe lại, cô tin là như vậy, nhưng vẫn không khỏi cách lớp khẩu trang mà cọ cọ má mình vào mu bàn tay của hắn.Sau khi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Thư Diêu ngồi với Lỗ Thanh Á một lúc, Lỗ Thanh Á bảo cô về nghỉ ngơi, Nhiếp Thư Diêu khuyên bà đến phòng bệnh bên cạnh nằm nghỉ ngơi một lát, khuyên tới khuyên lui cũng không có ai muốn rời đi, hai người ngồi trên ghế nhìn Chu Đồ qua cửa sổ quan sát.Khi tỉnh dậy, hắn luôn lặng lẽ nhìn hai người, thỉnh thoảng mỉm cười.Chu Đồ trông giống mẹ mình - bà Lỗ Thanh Á, làn da trắng, lông mi dài, lúc cười có má lúm đồng tiền và một chiếc răng nanh nhỏ ở hàm răng bên phải.Hắn cười rộ lên rất đẹp, nụ cười sạch sẽ và tỏa nắng, giống như một cậu bé lớn xác, có chút dễ thương.Gần chín giờ đêm, Nhiếp Thư Diêu liên lạc với tài xế muốn về nhà, vừa đi tới cửa bệnh viện, đột nhiên gặp phải Chu Thư Phương, không biết có phải là trùng hợp hay không, hắn ta nói mình đến đến bệnh viện mua thuốc, hỏi Nhiếp Thư Diêu có xe tới đón không, nếu không thì hắn ta có thể đưa cô về.Trời đã tối, Chu Thư Phương lại đứng gần như vậy, mùi nước hoa đàn ông trên người hắn ta xộc thẳng vào mũi, Nhiếp Thư Diêu cau mày, theo bản năng lùi lại một bước, vừa định từ chối liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen ngừng trước mặt mình, cửa sau mở ra, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm của Chu Đạc.Anh hơi nghiêng đầu sang, như thể không nhìn thấy Chu Thư Phương, chỉ nói với Nhiếp Thư Diêu: "Lại đây."

Sự khinh thường rõ như ban ngày.Chu Thư Phương đành phải cắn răng chào hỏi: “Anh cả.”

Tuy chỉ sinh sau Chu Đạc hai ngày nhưng quy củ của nhà họ Chu rất nghiêm khắc nên khi gặp anh, hắn ta vẫn phải gọi Chu Đạc một tiếng anh cả.Chu Đạc vờ như vừa nhìn thấy hắn ta, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lúc Nhiếp Thư Diêu đi vòng qua bên kia để lên xe, anh nghiêng cằm, nhướng mi, nói với Chu Thư Phương: "Thay anh chào chú hai một tiếng."

Khí thế của Chu Đạc quá mạnh, chỉ cần ngồi đó cũng khiến Chu Thư Phương có cảm giác như đang bị cấp trên khiển trách, hắn ta cười nói "Vâng", lo lắng mình xuất hiện ở đây muộn như vậy sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Chu Đạc, hắn ta chủ động nói bố mình quan tâm Chu Đồ và Nhiếp Thư Diêu, nên hôm nay kêu mình tới giới thiệu cho Nhiếp Thư Diêu một bệnh viện phụ sản uy tín, tạo điều kiện thuận lợi cho cô khám thai sau này.Lời trong lời ngoài đều thể hiện sự quan tâm của bố Chu Phổ đối với gia đình họ, đồng thời cũng không quên bày tỏ sự đóng góp của bản thân.“Sợ chú hai không biết, tôi cũng có cổ phần trong bệnh viện đó.”

Vẻ mặt Chu Đạc không cảm xúc, tâm trạng rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại có sức công phá giống như một quả bom, “Đương nhiên, vẫn thay tôi cảm ơn lòng tốt của chú ấy."

Nụ cười mà Chu Thư Phương cố gắng nặn ra gần như cứng đờ trên mặt."

Chú hai cũng lớn tuổi rồi, để chú ấy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Chu Đạc liếc nhìn Chu Thư Phương, vẻ mặt luôn rất bình tĩnh, lời nói cũng rất bình thường, nhưng không hiểu sao Chu Thư Phương lại hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.Rõ ràng là anh đang cảnh cáo bọn họ không nên tọc mạch xen vào chuyện gia đình người khác, nói không chừng Chu Đạc đã sớm biết bọn họ đang âm mưu gì, nhắc nhở bọn họ không nên giật dây gây rối, nếu không anh nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt.Cổ họng Chu Thư Phương nghẹn lại, cúi đầu cười nói: “Vâng.”

Chu Đạc không nói nữa, chỉ quay đầu lại, tài xế ngầm hiểu ý liền nâng cửa sổ lên lái xe đi.Chu Thư Phương đứng tại chỗ nắm chặt tay, nhưng không dám biểu lộ cảm xúc gì, đợi cho đến khi chiếc Bentley khuất bóng, lúc này mới đá một cái chai nhựa rỗng trên mặt đất cách đó bay hơn mười mét.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 27: Dưới háng


Xe chạy được một đoạn, trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí im lặng sinh ra cảm giác ngượng ngùng đến kỳ lạ.Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu và Chu Đạc ngồi chung xe với nhau, mặc dù không gần lắm nhưng khí thế mạnh mẽ từ phía đối phương dần dần đè nén hô hấp của cô, khiến cô cảm thấy có chút khó thở.Cô không chắc liệu Chu Đạc có hiểu lầm điều gì không, nhưng để tránh bầu không khí khó xử này, cô chủ động nói: “Em không hề muốn ngồi xe của anh ta.”

Chu Đạc ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, đèn đường ngoài cửa sổ lóe lên rồi vụt qua, hắt vào mặt anh lúc sáng lúc tối, nhìn từ bên cạnh, xương mũi cao cấp của anh rất 3D, môi mỏng, quai hàm thon gọn, các đường nét thẳng tắp và sắc sảo.Anh không mở mắt, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.Nhiếp Thư Diêu nói câu kia xong, cảm thấy không thích hợp lắm, vốn định nói với Chu Đạc, cô cũng không thích Chu Thư Phương, dù sao khi còn nhỏ Chu Đạc và Chu Đồ đều có vấn đề với Chu Thư Phương, nhưng cô lại lo lắng Chu Đạc không biết cô đã biết quá khứ của họ khi còn nhỏ, thế nên lời giải thích vừa rồi có vẻ dư thừa và cố ý, như thể cô lo lắng anh sẽ ghen tị.Cô hoàn toàn không có ý đó.Hẳn là Chu Đạc sẽ không nghĩ như vậy.Nhiếp Thư Diêu suy nghĩ một chút, không còn lo lắng nữa, lại nhắc đến Chu Đồ: "Tám giờ sáng thứ sáu sẽ tiến hành phẫu thuật cho Chu Đồ."

Chu Đạc vẫn như cũ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.Có lẽ anh quá mệt nên không mở mắt được.Nhiếp Thư Diêu không nói thêm nữa, yên lặng ngồi dựa vào bên cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.Kỳ quái, rõ ràng là cô sợ Chu Đạc, nhưng khi Chu Đạc xuất hiện, cô lại có cảm giác yên bình trước nay chưa từng có.Có lẽ do Chu Thư Phương khiến người khác chán ghét, ngược lại Chu Đạc đã giúp đỡ cô, khiến người ta cảm thấy an toàn và đáng tin cậy hơn.Tài xế lái xe vào gara, đỗ xe xong thì xuống xe không nói một lời, còn ấn nút để cửa gara tự động đóng lại.Nhiếp Thư Diêu thấy mình đã về đến nhà, cầm túi xách chuẩn bị xuống xe, nhưng đúng lúc này, người đàn ông vươn tay bóp chặt sau gáy cô, dùng một lực nhẹ tóm lấy cổ cô đè xuống háng mình.

Nhiếp Thư Diêu hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt Chu Đạc đã mở ra, con ngươi đen láy, đôi mắt anh hẹp dài, xương mũi đặc biệt 3D, ngũ quan sắc bén toát ra một cảm giác hung hăng mạnh mẽ, tư thế nhìn từ trên xuống của anh mang lại một cảm giác áp bức không thể giải thích được, sặc mùi nguy hiểm.Anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy.Mãi cho đến khi Nhiếp Thư Diêu hiểu ý anh, đưa tay cởi thắt lưng, anh mới buông ra, đôi mắt đen hơi nheo lại nhìn cô mở khóa kéo, lấy vật nửa mềm nửa cứng ra ngoài, chiếc lưỡi mềm mại màu hồng nhạt vươn ra liếm nó.Đêm qua Chu Đạc ăn tối với mấy ông trùm đá quý ở Hồng Kông, sau đó đi chơi golf trong nhà, về văn phòng xử lý công việc, kế tiếp chạy trên máy chạy bộ thêm một giờ nữa.

Trong lúc tắm rửa anh hơi thất thần, nhớ đến cảnh Nhiếp Thư Diêu bị đè vào cửa kính, vật nam tính của anh đột nhiên cứng lên.Lúc anh tắm xong bước ra, gậy thịt vẫn còn cương cứng, mặc đồ ngủ vào thấy càng rõ hơn.Khi Hứa Cương tiến vào báo cáo công việc, liếc mắt một cái đã chú ý tới, sau khi báo cáo ngắn gọn mới ngập ngừng hỏi: "Sếp ơi, có cần tôi liên lạc với cô Dư Linh không?"

Dư Linh là một ca sĩ nổi tiếng ở Hồng Kông, không chỉ xinh đẹp mà cô ấy còn có thân hình nổi bật, với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo cùng giọng hát du dương trong trẻo, cô ấy được nhiều fans nam ở Hồng Kông mệnh danh là "Công chúa châu Á" trong làng giải trí âm nhạc.Một người nổi tiếng như vậy, lại có thể vui mừng ra mặt đến chỗ hẹn chỉ bằng một cuộc điện thoại từ Hứa Cương.Chu Đạc nhấp một ngụm trà trên bàn, vẻ mặt thờ ơ không phản ứng.Hứa Cương biết ngay mình đã phạm sai lầm, nhanh chóng ngậm miệng.Tết Trung thu sắp đến rồi, công ty trang sức của Chu Đạc đã tài trợ cho rất nhiều nghệ sĩ, bản thân Chu Đạc phải về tham dự tiệc tối, đành giao việc tiếp theo là triển lãm Hồng Kông cho Hứa Cương, mang theo Dương Vũ ngồi phi cơ tư nhân trở về.Ngay khi máy bay hạ cánh, Chu Đạc đã dùng bữa tối với chủ tịch của Trung Hành International, là một người kỳ cựu trong ngành trang sức, đã đạt đến tầm cao mà không ít người có vất vả cả đời cũng không bao giờ đạt tới, người ngoài càng hiếm khi gặp được ông ta.

Tuy nhiên, ông ta lại đang ngồi đối diện với Chu Đạc trong nhà hàng, ăn bít tết, uống rượu vang đỏ và trò chuyện vui vẻ.Chu Đạc uống không nhiều, trên người mùi rượu rất nhẹ, trên đường ngồi xe trở về, Hứa Cương gọi điện cho tài xế, bảo anh ta tiện đường nhớ đón cô hai.Tài xế không dám tùy tiện quyết định, bèn hỏi Chu Đạc, người đàn ông ngồi ở ghế sau không thấy rõ biểu tình, chỉ gật đầu đồng ý.Nhiếp Thư Diêu có thể không biết, Chu Đạc hầu như không bao giờ để phụ nữ ngồi trên xe của mình.Lần ngoại lệ này, có thể là do Chu Đạc muốn ân ái với cô trong xe.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 28: Xe chấn "play"


Nhiếp Thư Diêu chưa bao giờ làm chuyện đó trong xe, mặc dù ở trong gara nhưng cô vẫn lo lắng có người vào, cô không khỏi có chút lo lắng, khi ngậm gậy thịt vào trong cổ họng, răng của cô còn vô tình chạm vào thân gậy.Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Đạc, người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ánh đèn trong gara chiếu sáng khuôn mặt đặc biệt lạnh lùng và vô cảm của anh, anh giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay kéo mạnh chiếc cà vạt màu đen, tay trái kéo đuôi cà vạt cho thẳng lại, sau đó nghiêng người lại gần Nhiếp Thư Diêu, bịt mắt cô lại.Trên người Chu Đạc có mùi thơm của rượu vang đỏ, một chút nicotin, trộn lẫn với... mùi gỗ tuyết tùng đặc trưng trên người Chu Đạc, một luồng khí mát lạnh cùng với cà vạt rơi xuống mặt cô, cô bị bịt mắt không nhìn thấy được bất cứ cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể người đàn ông đang cử động, khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay dày rộng tóm lấy sau gáy cô và ấn mạnh xuống."

Ưm..."

Nhiếp Thư Diêu suýt chút nữa bị cự vật to lớn thọc vào đến nôn khan, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội thở một chút nào, anh túm lấy mái tóc dài của cô, nhanh chóng ấn vào gáy cô rồi thọc vào rút ra.Quy đầu thô dài chạm đến cổ họng cô, Nhiếp Thư Diêu đau đớn rên rỉ thành tiếng, cô nắm lấy cổ tay của người đàn ông, vừa giãy giụa vừa chụp đánh.Chu Đạc cau mày, tay buông lỏng, rút dây lưng ra, bắt chéo hai cánh tay của cô ra sau lưng, dùng dây lưng trói cổ tay cô lại, buộc thật chặt, Nhiếp Thư Diêu há miệng ho khan, ho đến mức chảy cả nước mắt, bên tai mơ hồ nghe thấy người đàn ông nói chuyện.Hỏi xem cô đã ướt chưa.Cô ướt rồi, nhưng căn bản chưa đủ, nếu anh xông thẳng vào, nơi đó của cô nhất định sẽ bị rách.Cô lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn vì ho: “Không…”

Chu Đạc hiển nhiên không có bao nhiêu kiên nhẫn, anh xé váy dài và quần lót của cô, xoay người cô lại, bắt cô ghé vào trước bảng điều khiển trung tâm, nâng mông lên, dùng lòng bàn tay to tát vào bờ mông trắng nõn của cô hai cái.Một tia dâm thủy mơ hồ chảy ra từ huyệt khẩu giữa hai chân, Nhiếp Thư Diêu không biết là do bảng điều khiển trung tâm quá lạnh hay là do bị hai cái tát đó tát vào mông, sống lưng của cô bất giác run lên, một dòng dịch ấm ùa xuống, từ huyệt khẩu tràn ra ngoài.Chu Đạc bóp eo thon của cô, kéo cô vào lòng anh rồi ngồi xuống, một tay đỡ lấy vật nam tính chuẩn bị đút vào.Nhiếp Thư Diêu run rẩy nhưng không chịu ngồi xuống, cô sợ đến mức hai tay bị dây lưng trói chặt, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chỉ biết nghiêng người về phía trước, giây tiếp theo cô lại bị người đàn ông tóm lấy và ngồi xuống.“Anh cả…”

Cô cảm nhận được quy đầu to lớn đang ấn vào tiểu huyệt của mình, vật nóng bỏng cứng rắn kích thích cô nép về phía trước, “Anh cả, để em, để em tự làm được không?”

Chu Đạc biết cô chưa ướt đẫm, vội vàng đi vào chắc chắn sẽ chảy máu, anh chưa đến mức cầm thú như vậy, đành bất đắc dĩ kiên nhẫn cầm lấy vật nam tính của mình, cọ qua cọ lại hoa khẩu của cô vài lần cho đến khi quy đầu hoàn toàn bị thấm ướt mới từ từ đẩy vào trong.Kích thước của người đàn ông này thực sự quá lớn, cảm giác đầy tràn khi cự vật đưa vào khiến da đầu Nhiếp Thư Diêu tê dại.Cứ như vậy, cơ thể cô bị đưa đẩy đến mềm nhũn, toàn bộ phần thân trên của cô gục xuống trong vòng tay anh, lưng cô vẫn đang run rẩy, răng nghiến chặt, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.Chu Đạc tách hai chân của cô rộng ra, hạ thể kích thích đẩy lên trên, đợi đến khi hoa huyệt ướt đẫm mới bắt đầu ra vào cô một cách thoải mái và cởi mở hơn.

Mỗi lần cắm vào đều đẩy vào nơi sâu nhất, đâm sâu và mạnh đến mức Nhiếp Thư Diêu ngồi trong vòng tay anh vừa run rẩy vừa nức nở không ngừng.Khoang xe chật hẹp, không có thế dùng lực cho lắm.Chu Đạc ấn thân trên của cô vào trước bảng điều khiển trung tâm, một tay nắm lấy eo cô, tay kia nắm lấy mông cô, vừa đẩy hông lên trên, vừa dùng bàn tay vỗ mạnh vào hai bên mông của cô.Nhiếp Thư Diêu không dám phát ra âm thanh, nhưng vì khoái cảm mà cô buộc phải rên rỉ, người đàn ông hung hăng cắm vào, lần nào cũng đâm vào một cách mãnh liệt, bụng dưới bị đâm vừa đau vừa mềm, cô cắn chặt răng nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ mang theo nức nở.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 29: Mềm nhũn


Khoang xe chật chội nhanh chóng bốc hơi thành hơi nóng ngột ngạt.Nhiếp Thư Diêu bị ép vào bảng điều khiển trung tâm, bị người đàn ông ra vào không biết bao lâu, sau đó bị người đàn ông lật người lại, ôm vào lòng mà làm tình.

Cô không nhìn thể thấy mặt người đàn ông, hai tay đều bị trói chặt sau lưng, điểm tựa duy nhất của cơ thể cô là cự vật mà một người đàn ông đang cắm vào cơ thể mình.Nóng rực, cứng rắn.Cô mềm mại như không xương, nửa người nằm trên ngực người đàn ông, khuôn mặt bị bịt mắt dựa vào một bên cổ của người đàn ông.

Khi người đàn ông di chuyển eo và hông lên trên, khuôn mặt của cô thỉnh thoảng sẽ lên xuống, đôi môi mềm mại lướt qua làn da bên gáy, xúc cảm như có như không khiến Chu Đạc thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn cô một cái.Trên trán Nhiếp Thư Diêu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc đen dài của cô rũ xuống sau vai, không có váy dài che đậy, lộ ra nội y màu đen tuyền bên trong, trên ngực là đôi gò bồng đào trắng như tuyết, đang run rẩy đong đưa.Cô ngửa mặt lên thở hổn hển, đôi mắt bị cà vạt đen che kín, chiếc mũi nhỏ hồng hồng lộ ra, miệng hơi hé mở, khả năng thời điểm khẩu giao bị gậy thịt cắm vào quá mức tàn nhẫn, cánh môi bị ma sát đến đỏ bừng.

Lúc này, một khi người đàn ông đâm vào thật sâu, cô sẽ cắn môi rên rỉ trong khoang mũi, như thể không chịu nổi, lại như thể sắp khóc đến nơi.Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay nhăn lại, môi trễ xuống, sống lưng bắt đầu run rẩy, sau đó thở hổn hển và phát ra một tiếng thút thít yếu ớt.Chu Đạc bóp chặt eo bụng của cô, dùng háng đẩy lên, côn thịt thô dài liên tục đâm vào hoa tâm khiến Nhiếp Thư Diêu lắc đầu điên cuồng, khoái cảm vừa sâu vừa nặng, cô cắn môi nức nở ghé vào hõm cổ của anh, trong lúc thở dốc hàm răng cắn vào làn da bên cổ.Chu Đạc vô thức nghiêng đầu, một tay siết chặt cằm cô, đôi mắt đen láy nhìn mặt cô chằm chằm, ngay sau đó ném cô vào ghế sau, anh nghiêng người về phía trước phủ lên người cô, một tay tóm lấy chân cô mạnh mẽ tách sang hai bên, hạ thể hung ác va chạm vào giữa chân cô.Quy đầu khổng lồ phá mở đường đi, xuyên thẳng vào cổ tử cung, vật cứng rắn không ngừng đâm thọc phát ra âm thanh dâm mỹ.Bụng dưới dâng lên một cỗ khoái cảm mãnh liệt, Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà kêu khóc ra tiếng, thanh âm nức nở như sắp sụp đổ đến nơi.Người đàn ông đâm thọc mạnh đến mức cô sắp phát điên.Nước mắt sinh lý thấm đẫm cà vạt, Nhiếp Thư Diêu hét lên và lên đỉnh ngay sau đó, huyệt đạo co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, đâm vào cơ thể cô mấy chục cái, lúc này mới xuất tinh vào người cô.Trong xe lập tức tràn ngập mùi làm tình nồng nặc.Không khí ngột ngạt và khó ngửi, Chu Đạc mở cửa bước xuống xe, quay người lại thì thấy Nhiếp Thư Diêu đang co ro ở ghế sau, hai chân chụm lại, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, tinh dịch cùng dâm thủy màu trắng đục đang rỉ ra từ giữa hai chân cô.Anh dùng một tay đỡ ghế, nghiêng người về phía trước, cởi dây lưng trên cổ tay cô ra, sau đó quay người đi vào thang máy gara không nói một lời, nhấn nút rồi trực tiếp lên tầng hai.Nhiếp Thư Diêu đợi mấy phút mới cởi cà vạt bò ra khỏi xe, váy dài bị xé rách nát, không có gì để mặc, ghế sau còn có áo vest của Chu Đạc, không biết có phải anh bỏ quên hay không.

Cô thổi thổi vào cổ tay nóng rát, nhặt áo vest khoác lên người rồi cẩn thận bước vào thang máy.Lên đến tầng hai, cô đi thẳng vào phòng tắm trong phòng, hai chân yếu ớt đến phát run, cô vừa chống tay vào tường vừa tắm rửa, vất vả lắm mới sấy tóc xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô bước ra ngoài, nhìn chiếc điện thoại trong túi xách, người gọi đến là Chu Đạc.Trong lòng cô có dự cảm không lành, lúc nghe điện thoại, giọng cô run rẩy: “Alo…”

“Sang đây.”

Sau cơn mây mưa giọng Chu Đạc khàn khàn, “Mang cả cái hộp sang đây.”

Cái hộp.Nhiếp Thư Diêu để điện thoại xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chiếc hộp giấu dưới gầm giường ra.Không hiểu sao, chân cô lại cảm thấy mềm nhũn.
 
Back
Top Bottom