Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mượn Giống 2.0(H+)

Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 10: Làm đến tiểu ra


Nhiếp Thư Diêu không biết tại sao, Chu Đạc đâm cô càng lúc càng tàn nhẫn.Tốc độ đâm thọc càng ngày càng nhanh, mông thịt và xương hông va chạm vào nhau phát ra tiếng bạch bạch nặng nề, bàn làm việc theo động tác đưa đẩy phát ra âm thanh khiến người khác ê răng.Khoái cảm chồng chất quá sâu, bụng dưới có cảm giác chua xót, người đàn ông mạnh bạo thúc vào mấy chục lần theo kiểu chạy nước rút, cho đến khi eo và bụng cô run lên, đạt đến cao trào, dịch thể dọc theo chân tâm chảy xuống sàn.Nhiếp Thư Diêu thở hổn hển, nước mắt vẫn còn vương trên hốc mắt, cô bị người đàn ông ôm lên đặt trong tư thế quỳ trên ghế văn phòng, hai tay vẫn ôm lấy sau gáy, hai chân cong lại, lộ ra bờ mông đã đỏ bừng do va chạm.Người đàn ông vươn tay lấy thắt lưng, trói chân trái của cô vào tay vịn của ghế văn phòng, chiếc đồng hồ lạnh lẽo cọ vào da cô, lưng Nhiếp Thư Diêu bị kích thích đến mức lạnh run, cô bỏ tay ra khỏi sau đầu, vừa thả hai tay xuống trước mặt anh, đã bị chiếc cà vạt thắt chặt, cổ tay đau đến nóng rát đỏ bừng.Cô chỉ kịp thổi vào cổ tay mình thì cánh tay đã bị người đàn ông kéo ra ôm trọn lưng ghế.Tư thế rất kỳ lạ, cô đang quỳ gối trên ghế văn phòng, hai tay ôm lấy lưng ghế, cổ tay bị trói chặt bằng cà vạt, chân trái bị trói vào tay vịn bằng dây đai.Khi làm tình với Chu Đồ, hắn chưa bao giờ làm vậy với cô.Nhiếp Thư Diêu thất thần trong giây lát, cảnh làm tình với Chu Đồ hiện lên trong đầu cô, hắn sẽ hôn cô, chạm vào cơ thể cô, liếm vành tai cô và nói: Vợ ơi, sinh cho anh một đứa con nhé.Eo thon của cô bị lòng bàn tay nóng bỏng ấn xuống, mông cô bị ép nâng lên, hình ảnh trong đầu cô bị gián đoạn, cô không nhìn thấy động tĩnh của người đàn ông phía sau, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là chiếc tủ bằng kính phía sau chiếc bàn làm việc, trên đó đặt những thành tựu của Chu Đạc, nhiều danh hiệu khác nhau.—Người có ảnh hưởng nhất trong lĩnh vực ngoại thương—Giải thưởng cống hiến đặc biệt từ thiện ở Tây Tạng—Phó Chủ tịch Hiệp hội Công nghiệp châu báu, ngọc thạch và trang sức Trung QuốcCô đọc nhanh như gió mà đảo qua, chưa kịp nhìn rõ dòng thứ tư thì cự vật của người đàn ông đã tiến vào, tầm nhìn đột nhiên rối loạn, cự vật thô dài xuyên thấu qua vách thịt, đi thẳng vào cổ tử cung, cô căng trướng đến mức da đầu tê dại, một âm thanh kêu rên thoát ra khỏi cổ họng.Người đàn ông bóp eo thon của cô, đâm vào bên trong cơ thể cô.Hai tay cô bị trói vào lưng ghế, chân trái bị trói bằng dây đai, chân phải bị một người đàn ông giữ chặt, căn bản không thể cử động được.Đó là một tư thế cực kỳ mệt mỏi và nhục nhã, nhưng cô lại cảm thấy khoái cảm chưa từng có, một cảm giác chua xót dâng lên ở bụng dưới, cô bị đâm đến mức muốn khóc và hét lên, cô cắn chặt môi nhưng cổ họng vẫn tràn ra tiếng nức nở rời rạc kèm theo tiếng kêu rên.Khi đến cao trào, đầu cô không ngừng lâng lâng, tiếng kêu bị răng chặn lại, nhưng cơ thể run rẩy khủng khiếp, chất lỏng nóng hổi phun ra từ trong huyệt khẩu, mãi đến khi rút ra, Chu Đạc mới biết.Cô bị cắm đến mức tiểu ra.Cô thở hổn hển một cách nặng nhọc, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, mái tóc dài dính bết vào khuôn mặt đẫm mồ hôi, còn chưa kịp bình thường trở lại thì người đàn ông đã xâm nhập vào cô lần nữa.Từ bàn làm việc đến ghế văn phòng, cô bị làm lên đỉnh đến ba lần, nhưng Chu Đạc... vẫn chưa xuất tinh dù chỉ một lần.Vật nam tính trong cơ thể cô nóng bỏng và cứng rắn, khi rút ra, cô thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng của vật cứng đó cọ xát từng tấc một vào phần thịt mềm mại, quy đầu to lớn ngửa lên cọ sát vào điểm nhạy cảm của cô.

Nó đang rút ra thì thình lình dùng một lực mạnh đâm vào, như muốn xuyên qua cô.Âm thanh va chạm càng lúc càng lớn, Nhiếp Thư Diêu bị thọc mấy chục cái gần như muốn phát điên, khoái cảm lan tràn khắp cơ thể, sự chua xót tích tụ trong cơ thể kêu gào muốn lao ra ngoài, cô cắn chặt môi nhưng tiếng ưm ư vẫn tràn ra từ khoang mũi, xen lẫn tia nức nở.Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thần kinh Nhiếp Thư Diêu căng thẳng, huyệt đạo vì căng thẳng mà co rút dữ dội, gần như ngay lập tức, cô nghe thấy một tiếng thở dốc ngắn ngủi từ phía sau, giây tiếp theo, một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào cơ thể cô.Chu Đạc cuối cùng cũng xuất tinh.Trong lúc xuất tinh, anh nhéo mông cô rồi tát thật mạnh bốn năm cái, trong lúc mông thịt đang run rẩy, anh cắm gậy thịt của mình vào cổ tử cung, bắn toàn bộ tinh dịch vào sâu bên trong.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 11: Thô bạo


Chu Đạc cởi thắt lưng ra.Nhiếp Thư Diêu dựa vào ghế nghỉ ngơi tầm một phút, mới rút tay ra khỏi ghế, cổ tay bị cọ xát đến bầm tím, cô quay đầu nhìn chân trái, bởi vì cô bị khóa trên tay vịn nên chân trái của cô tê cứng, có vết máu do bị siết quá chặt.Đầu gối do quỳ lâu nên vừa mỏi vừa đau, cô cẩn thận đứng dậy, tinh dịch trong cơ thể bắt đầu chảy xuống, cô nhanh chóng ngồi lại trên ghế.Điện thoại tiếp tục đổ chuông.Chu Đạc đi đến ghế sô pha, lấy điện thoại ra khỏi túi xách của cô, là Lỗ Thanh Á gọi đến, không chút do dự, trực tiếp quẹt ngang bắt máy."

Thư Diêu, con đang ở đâu thế?"

Mấy ngày nay Lỗ Thanh Á đều ở lại bệnh viện, khi biết Nhiếp Thư Diêu có thai, nếu không phải đang tìm chuyên gia dinh dưỡng thì sẽ tìm dì quản gia.

Đêm nay bà không ở lại bệnh viện, có ghé vào siêu thị mua một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhưng về đến nhà lại không thấy Nhiếp Thư Diêu đâu, lo lắng cô đang mang thai dưới ba tháng dễ xảy ra chuyện, lúc này mới gọi cho cô hỏi cô đang ở đâu."

Đang ở chỗ con."

Giọng nói của Chu Đạc có chút khàn khàn, áo vest trên người đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu đen bên trong, hai nút cổ áo được cởi ra, lộ ra hầu kết rõ ràng nam tính hơn những người đàn ông bình thường.Anh không mặc quần, đứng trước ghế sô pha với hai chân thẳng tắp đầy lực lưỡng, cự vật giữa hai chân còn chưa mềm xuống hoàn toàn, quy đầu dính đầy tinh dịch, thân gậy màu đỏ tím ướt đẫm, tinh hoàn cũng được bao phủ bởi dâm thủy.Vừa làm tình với em dâu của mình xong, anh đã trả lời cuộc gọi của mẹ và nói với mẹ rằng em dâu đang ở đây với anh.Nhiếp Thư Diêu không biết đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng cô bị lời nói của anh làm cho quá đỗi kinh ngạc, lập tức nhảy xuống khỏi ghế văn phòng, hai chân yếu ớt đến mức suýt chút nữa té ngã.

Khó khăn lắm mới chạy đến trước ghế sô pha, liền nghe Chu Đạc nói với đầu bên kia điện thoại: “Vâng.”

Sau đó cuộc gọi đã bị cúp máy."

Ai gọi thế?"

Nhiếp Thư Diêu vừa mở miệng liền bị thanh âm chính mình làm cho giật mình, cổ họng giống như bị đứt gãy, thanh âm lúc nói chuyện chỉ còn lại tiếng thều thào.Chu Đạc nhét điện thoại vào lòng bàn tay cô.Cổ tay của Nhiếp Thư Diêu vẫn bị trói, cô thậm chí không thể trượt qua để mở khóa, cô giơ tay lên nhờ Chu Đạc giúp mình cởi trói, nhưng người đàn ông đã mặc kệ cô, đi thẳng vào toilet ở phòng trong.

Cô chỉ có thể thả điện thoại xuống ghế sofa, cúi đầu xuống và hướng mặt vào camera để mở khóa, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi.Chuyên mục cuộc gọi gần đây hiển thị hình ảnh mẹ chồng Lỗ Thanh Á.Cô kinh ngạc nhớ lại những gì Chu Đạc đã nói, cô không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, chứ đừng nói đến những gì Lỗ Thanh Á nói ở đầu bên kia, điện thoại nhanh chóng bị cúp máy.Nhưng có thể khẳng định một điều, Lỗ Thanh Á chắc chắn không nghi ngờ gì cả.Cô tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy chiếc kéo nào cả, đành dùng răng cắn đứt nút thắt, cổ tay được thả ra cảm thấy đau rát, cô xoa xoa cổ tay rồi đến chân trái, khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy năm ngón tay hằn rõ trên eo mình.Mông cô càng đỏ bừng và tê dại, khi người đàn ông cuối cùng cũng xuất tinh, anh đánh vào mông cô khiến mông cô run rẩy dữ dội, thậm chí càng đánh cô càng đạt cực khoái.

Cô cắn vào chiếc ghế văn phòng làm bằng da thủ công đến mức khóc không thành tiếng nhưng nước mắt và nước bọt vẫn chảy ra không ngừng.Não bộ dường như ngắt kết nối, cô vẫn chưa hồi phục sau cuộc giao hợp mãnh liệt vừa rồi.Cơ thể vẫn giữ được khoái cảm điên cuồng, tiểu huyệt thỉnh thoảng run rẩy phun ra một dòng dâm thủy.Chu Đạc lúc trên giường cứng rắn thô bạo hơn Chu Đồ rất nhiều, sức kéo dài cũng rất mạnh, nếu không phải nhờ cuộc điện thoại này, không biết phải mất bao lâu anh mới bắn ra.Nhiếp Thư Diêu ngồi ở trên sô pha, cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng cầu nguyện, hy vọng đêm nay có thể đậu thai.Đứa con của cô với Chu Đồ.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 12: Sang đây


Sàn nhà phía trước bàn làm việc, bao gồm cả ghế văn phòng, chỗ nào cũng đầy vết nước.Nhiếp Thư Diêu nghiến răng nghiến lợi ép mình mặc váy vào, sau đó dùng khăn giấy đơn giản lau sạch dâm thủy trên sàn, mùi dâm mĩ xông thẳng vào mũi, cô không thể tưởng tượng được mình đã chảy nhiều nước như vậy.Ngoài ra, khi làm tình với Chu Đồ, cô chưa bao giờ bị cắm đến mức tiểu ra.Những vết nước đó không phải là dâm thủy, mà là... nước tiểu.Cô ném cục giấy ướt đẫm vào thùng rác, quay lại thì thấy Chu Đạc từ phòng tắm đi ra, thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, vòm ngực và cơ bụng rắn chắc, làn da trắng lạnh, đi thẳng tới bàn làm việc, nhấn nút liên lạc nội bộ, nói: “Vào đi.”

Hứa Cương ở đầu bên kia điện thoại lập tức trả lời: "Vâng."

Chỉ trong vòng ba giây, cửa văn phòng mở ra, trợ lý đặc biệt Hứa Cương mặc vest đen xuất hiện, đứng trước bàn làm việc, chăm chú nhìn về phía Chu Đạc, chờ đợi chỉ thị của anh."

Đưa em ấy xuống."

Chu Đạc xoay người đi về phía phòng trong, thoáng nhìn thấy vết nước trên mặt đất, thấp giọng ra lệnh: "Kêu người đến dọn dẹp nơi này."

“Vâng.”

Hứa Cương dẫn Nhiếp Thư Diêu đi ra ngoài.Nhiếp Thư Diêu không biết Hứa Cương có để ý hay không, nhưng lúc này cô xấu hổ đến mức gần như không dám nhìn ai, đứng trước thang máy cũng không dám ngẩng đầu lên, cứ nhìn chằm chằm xuống đất cho đến khi Hứa Cương đưa cho cô một cốc nước ấm.“Cám ơn…”

Giọng cô vẫn khàn khàn như cũ.Hứa Cương bảo cô đợi một lát, cậu ta đi đến phòng đồ uống lấy một hộp viên ngậm trị viêm họng đưa cho Nhiếp Thư Diêu.Cậu ta không nói gì nhưng biết tất cả.Nhiếp Thư Diêu dường như bị lột trần đứng ở trước mặt người khác, nghĩ đến lát nữa sẽ có người tới dọn dẹp văn phòng, trong lòng cô không giấu được vẻ xấu hổ, căng da đầu cầm lấy viên ngậm, lấy một viên nhét vào trong miệng, cũng may Hứa Cương không hề có dấu hiệu buôn chuyện hay chế giễu cô.Tài xế nhà họ Chu đã đợi sẵn ở bãi đậu xe, thấy Nhiếp Thư Diêu đến gần, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế sau ra.Sau khi Nhiếp Thư Diêu lên xe, Hứa Cương cúi người đưa tấm danh thiếp cho cô: "Có việc gì cần thì cứ gọi cho tôi."

Nhiếp Thư Diêu nhận lấy, gật đầu, cô không nghĩ sau này mình sẽ cần Hứa Cương giúp đỡ, nhưng cô vẫn cảm kích mỉm cười với Hứa Cương để bày tỏ lòng biết ơn.Lỗ Thanh Á không có ở nhà, tất cả thực phẩm bổ sung dinh dưỡng bà mua đều để ở phòng khách, Nhiếp Thư Diêu vừa bước vào là có thể nhìn thấy.

Chuyên gia dinh dưỡng gia đình vừa thấy cô quay lại liền chạy tới tự giới thiệu: "Xin chào cô hai, tôi tên là Hứa Phi, cứ gọi tôi Phi Phi là được."

"Xin chào."

Cổ họng Nhiếp Thư Diêu vẫn còn đau rát, nhưng cô vẫn nói ra tiếng được, trên xe cô đã ngậm hai viên trị viêm họng, hiệu quả khá rõ rệt.Dì Trịnh nghe thấy tiếng ồn ào liền bước ra chào: "Cô hai, cơm trong nồi vẫn còn nóng đấy, cô ăn bây giờ hay lát nữa mới ăn?"

"Đợi lát nữa đi, mẹ tôi đâu rồi?"

Nhiếp Thư Diêu nhìn xung quanh cũng không thấy Lỗ Thanh Á đâu."

Bà chủ tới bệnh viện rồi, bảo là lo lắng cậu hai ở một mình trong bệnh viện."

"À."

Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống đất.Bữa tối cô ăn không nhiều, uống một cốc sữa nóng theo yêu cầu của chuyên gia dinh dưỡng, sau khi trở về phòng ngủ trên lầu hai, cô ngâm mình trong bồn tắm, chân tay bủn rủn vô lực, hạ thể dường như bị sưng lên.Trong lúc tắm rửa cô chạm nhẹ vào nơi đó, nhưng may mắn là nó không đau lắm.Thật vất vả mới tắm rửa xong, cô lau khô người và tóc, há miệng nhìn vào gương, bên trong cánh môi có mấy vết cắn, cô cẩn thận bôi thuốc, xoa chút dầu thuốc lên cổ tay.Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô quay lại giường, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mí mắt.Trên giường còn có một bộ đồ ngủ của Chu Đồ, kể từ khi hắn gặp tai nạn, mỗi đêm khi ngủ cô đều ôm nó, giống như đang ôm Chu Đồ.Cô đang ngủ rất say, khi điện thoại reo lần thứ ba, cô đột nhiên tỉnh dậy, lấy điện thoại từ dưới gối ra.Lúc này là 5 giờ 3 phút sáng, người gọi đến là Chu Đạc.Tim cô không hiểu sao lại đập rất nhanh, có thể vì cô đã đột ngột thức giấc, hoặc có thể vì trời vẫn còn tối."

Alo…"

Cô nghe máy, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy.Giọng nói của Chu Đạc trong bóng đêm dường như quá mức trầm thấp: “Sang đây.”

Điện thoại đã bị cúp máy.Nhiếp Thư Diêu nằm trên giường sửng sốt một hồi mới ý thức được.Chu Đạc đã trở lại.Đang ở cách vách.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 13: 'Chào cờ'


Lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu vào phòng Chu Đạc là vào đêm trước đám cưới của cô và Chu Đồ.Bởi vì đến lúc trang trí phòng nên bạn bè và anh em của Chu Đồ đều đến giúp đỡ, thậm chí có người còn trang trí luôn cửa phòng của Chu Đạc, Chu Đồ biết Chu Đạc không thích người khác động vào phòng mình, hắn lo lắng có người đi vào nên đã tháo đồ trang trí trên cửa ra, còn mở cửa vào kiểm tra lại.Nhiếp Thư Diêu đi tới tìm hắn, chỉ thấy trong phòng Chu Đạc có tông màu xám lạnh, mặt tường sạch sẽ, không có bất kỳ vật trang trí nào, trên bàn đặt một chiếc máy tính màu xám đen không có sách bút gì cả, trên giường lớn chỉ có một tấm thảm nhung đen, bên cạnh là chiếc gối màu xám.Căn phòng tuy rộng nhưng lại có vẻ vô cùng trống trải, như thể chưa từng có ai ở đó.

Sau này cô mới biết Chu Đạc hầu như không bao giờ trở lại ngôi nhà này ngoại trừ việc ngủ, đối với anh, nơi này giống khách sạn hơn là nhà.Nhiếp Thư Diêu xuống giường, đi thẳng vào toilet, rửa mặt xong, cô nhìn chằm chằm vào gương, cởi bộ đồ ngủ đi tắm rửa.Cô biết rất rõ việc Chu Đạc để cô sang phòng anh vào thời điểm này có ý nghĩa như thế nào.Sau khi tắm xong, cô lấy ra một chiếc váy hai dây màu đen khoét cổ chữ V mặc vào, bên trong không có nội y hay đồ lót, cứ như vậy đi đến cửa phòng Chu Đạc mà không gõ cửa, trực tiếp mở ra.Trong phòng không có đèn, khắp nơi đều tối tăm.Khi cô đóng cửa lại, tầm nhìn của cô bị cản trở, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô lưỡng lự muốn bật đèn lên, nhưng chợt nghe thấy tiếng búng tay bật ra từ hướng đầu giường, đèn ngủ cảm biến lập tức bật sáng.

Một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp từ đầu giường tỏa ra, trên giường lớn màu xám có một người đàn ông đang nằm, không mặc quần áo, ngực để trần và cơ bụng lộ rõ, hai chân trông vô cùng thon dài, anh nằm ngửa trên giường, hầu kết nhô lên theo hình vòng cung gợi cảm.Sự chú ý của Nhiếp Thư Diêu dồn vào giữa hai chân của người đàn ông - cự vật to lớn đáng ngạc nhiên đang cương cứng và dựng thẳng.Đó là ‘chào cờ’ vào sáng sớm sao?Nhiếp Thư Diêu không rõ lắm, bình thường Chu Đồ chỉ thức dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng điều này có lẽ liên quan đến đồng hồ sinh học của mỗi người, có lẽ Chu Đạc thường xuyên dậy sớm nên buổi sáng tình trạng ‘chào cờ’ của anh xảy ra sớm hơn."

Nhìn đủ chưa?"

Giọng nói của Chu Đạc luôn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, chắc là đêm qua anh đã uống rượu, giọng nói trầm xuống, có chút say: "Lại đây."

Nhiếp Thư Diêu khóa cửa, lặng lẽ đi đến bên giường.Chu Đạc dường như chưa nghỉ ngơi tốt, giữa lông mày có chút ủ rũ, anh hơi nhướng mày, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Cởi quần áo rồi lên đây.”

Nhiếp Thư Diêu cởi bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh khỏi chân anh, cô trèo lên giường, Chu Đạc không biết mình đã cương cứng bao lâu, Nhiếp Thư Diêu lo lắng anh không đủ kiên nhẫn mà đứng dậy cắm vào cô.

Việc đầu tiên cô làm khi leo lên giường là bám chặt vào chân anh, dùng môi và lưỡi liếm căn cự vật kia.Cô cần phải nhanh chóng ướt át.Nếu không, với kích thước của người đàn ông này, người duy nhất bị thương sẽ là cô.Cô nửa nằm trên đùi người đàn ông, hai tay ôm lấy gậy thịt thô dài, há miệng từ từ ngậm vào, cô cố gắng tưởng tượng đó là gậy thịt của Chu Đồ, người đàn ông trước mặt chính là Chu Đồ.

Khi đang vén tóc, cô vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Đạc.Ánh mắt anh đen hơn trước một chút, đôi mắt nheo lại, động tác hơi nheo lại giống như sói, hổ hoặc báo đã phát hiện ra con mồi và đang chuẩn bị tấn công, có thể ra tay bất cứ lúc nào.Và Nhiếp Thư Diêu chính là con mồi.Cô vừa quay mặt đi, Chu Đạc đã ấn vào gáy cô, anh xoay người từ trên giường đứng trên mặt đất, còn cô luôn bị ép ở trước háng anh, cổ họng cô chứa đầy vật nam tính của anh.Trên tủ đầu giường có một bộ vest mới của anh, anh cởi cà vạt ra, nhanh tay che mắt cô lại, thắt một nút thật chặt sau đầu cô.Đôi mắt của Nhiếp Thư Diêu rất đẹp, trong sáng và long lanh, nó ở giữa đôi mắt nai và đôi mắt hoa đào, khoảnh khắc cô lên đỉnh đôi mắt ấy toát ra một vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng, nhưng Chu Đạc lại không muốn nhìn thấy đôi mắt đó, dường như cô luôn tìm kiếm hình bóng của Chu Đồ trên người anh.Nhưng thật đáng tiếc.Anh không phải Chu Đồ.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 14: Bắn ra


Nhiếp Thư Diêu bị bịt mắt, không nhìn thấy gì, nhưng giác quan lại được phóng đại vô hạn.Vật to lớn trong cổ họng cô dường như đã phồng lên mấy lần, người đàn ông đẩy hông một cái, cổ họng cô thiếu chút nữa bị đâm xuyên, cơn đau đớn khiến cô không tự chủ được mà giãy giụa, vung tay loạn xạ, nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô và ấn chúng ra sau đầu.Chu Đạc dùng hai tay giữ cổ tay cô, ấn vào sau đầu, còn mình thì hung hăng đẩy hông vào miệng cô.Anh cắm vừa sâu vừa mãnh liệt, ra vào rất nhanh, mỗi lần đâm vào đều chạm tới đáy, cổ họng cô co rút dữ dội vì không chịu nổi sự xâm nhập của vật thể khổng lồ, lúc đó quy đầu bị cắn hút đến vô cùng thoải mái.Nhiếp Thư Diêu bị đâm mạnh đến không thể phát ra âm thanh nào, cô có thể nghe thấy tiếng nước bọt ù ù bị tắc trong cổ họng, bị bộ phận cứng rắn của anh đánh trúng, cô quỳ gối trên giường, hai tay ôm đầu, bị người đàn ông đút vào khó chịu vô cùngKhông biết qua bao lâu, Chu Đạc cuối cùng cũng buông cô ra, Nhiếp Thư Diêu quỳ ở trên giường không ngừng ho khan.Nước mắt thấm ướt cà vạt, nước miếng chảy dài xuống cổ, cô đưa tay lau đôi môi đang bỏng rát, mới vừa lau miệng cho sạch sẽ, người đàn ông đã lật cô lại nằm trên giường, vòng eo thon gọn của cô bị bàn tay lửa nóng nhấc lên không trung.Bàn tay to lớn vỗ vào mông cô hai cái, rõ ràng rất đau, nhưng dâm thủy từ tiểu huyệt lại chảy ra nhiều hơn.Người đàn ông đút cự vật ướt đẫm của mình vào huyệt khẩu, không chút do dự, đút vào nơi sâu nhất.Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến cả người run rẩy, cổ họng phát ra một tiếng như kêu khóc, dùng hai tay chống đỡ cơ thể bò về phía trước, kích thước của người đàn ông quá lớn, cô không chịu nổi.Tuy nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông dùng hai tay tóm lấy eo cô và kéo cô lại gần, lần này gậy thịt còn đẩy sâu hơn, khiến tinh hoàn gần như chui vào huyệt khẩu.Cô run rẩy kịch liệt, muốn hét lên và khóc thật to, nhưng lại sợ dì giúp việc bên dưới nghe thấy tiếng động nên chỉ có thể cắn chặt ga trải giường để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Chu Đạc đâm cô mạnh đến nỗi vòng eo thon thả của cô gần như bị anh bóp nát, hai cánh mông tròn trịa đỏ bừng, run rẩy vì va chạm, ván giường rung chuyển dữ dội, Nhiếp Thư Diêu siết chặt ga trải giường, bên bờ vực sụp đổ rốt cuộc rên rỉ thành tiếng."

Hưm…"

Khoái cảm quá nặng nề, bụng dưới dâng lên một cảm giác chua xót, máu huyết khắp người sôi sục, náo động, cô bị làm đến run rẩy muốn khóc, mỗi cú đẩy mãnh liệt của người đàn ông đều khiến da đầu cô tê dại, tâm hồn cô như muốn thoát ra ngoài cơ thể cô.Khi đạt đến cao trào, cô khóc đến mức toàn thân run lên, huyệt đạo co rút dữ dội, kẹp chặt đến mức khiến Chu Đạc kêu lên, anh xuất tinh vào sâu bên trong cô.Lần này anh xuất tinh khá nhanh.Nhiếp Thư Diêu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người đàn ông ôm ngồi lên ghế.Là tư thế mặt đối mặt, nhưng Nhiếp Thư Diêu lại không nhìn thấy anh, chỉ có thể cảm nhận được lưng mình đang dựa vào bàn, cảm giác lạnh lẽo khiến cô vô thức cúi người về phía trước, sau đó cô nhận ra ngực mình đang dán vào mu bàn tay của người đàn ông.Trên giường, khi người đàn ông xâm nhập vào cô từ phía sau, núm vú của cô đã cứng lại khi cọ vào ga trải giường, núm vú hồng hào nằm giữa bộ ngực trắng nõn mềm mại, giống như quả mận đỏ trên nền tuyết trắng, vừa thanh tú vừa bắt mắt.Chu Đạc dùng xương ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu vú của cô, cô nhạy cảm run lên hai cái, tinh dịch màu trắng đục từ huyệt khẩu của cô không ngừng chảy ra, có một ít chảy xuống chân của người đàn ông.Cô đưa tay mò mẫm chiếc khăn giấy phía sau, nhưng chợt nhớ ra trên bàn chẳng có gì cả.Lúc này Chu Đạc thình lình đẩy vào, không hề có bất kỳ cảnh báo nào, ngay khi Nhiếp Thư Diêu đặt tay lên vai anh muốn anh lùi lại một chút, toàn bộ phần thân trên đều bị anh ép vào chiếc bàn phía sau, tay anh xuyên qua ngực và bụng của cô, trực tiếp bóp cổ cô.Nhiếp Thư Diêu hoảng hốt nghĩ mình sắp bị bóp chết, nhưng gậy thịt cắm vào hoa huyệt lại mang đến khoái cảm sâu sắc đến mức bụng dưới đau nhức, co giật mấy lần, cô gần như ngừng thở, cơ thể run rẩy nức nở đạt đến cao trào.Chu Đạc không những không dừng lại mà còn ra vào một cách hung hãn hơn, toàn bộ chiếc bàn dài màu xám phát ra âm thanh rung chuyển dữ dội, góc bàn va vào tường, cự vật va chạm huyệt khẩu, bụng dưới đau xót, yếu ớt đến không thể chịu nổi.

Đến cực hạn, Nhiếp Thư Diêu nghe thấy bản thân kêu khóc thảm thiết, sau đó người đàn ông che miệng cô lại, dùng lực xỏ xuyên hung hăng đâm sâu vào cổ tử cung của cô.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 15: Điên cuồng làm tình


Nhiếp Thư Diêu lại bị đâm đến mức tiểu ra.Nước tiểu nhỏ giọt xuống ghế và rơi xuống đất.Người đàn ông buông tay ra, cô há mồm thở hổn hển như cá bị ném lên bờ.Bụng dưới của cô vẫn đang run rẩy, huyệt khẩu co rút phun ra nhiều dâm dịch hơn, ý thức của cô gần như trống rỗng, cánh tay đau nhức nâng lên hạ xuống, sau lưng rất đau nhưng cô không thể thẳng eo, thậm chí không còn sức lực để ngồi dậy.Cô chỉ có thể đặt hy vọng vào Chu Đạc, hy vọng anh sẽ nhanh chóng rút ra.Khoảnh khắc đó cô cũng chợt nhận ra một điều: cự vật bên trong cô vẫn còn cứng.Chu Đạc vẫn chưa bắn.Có lẽ trên người anh toàn là tinh dịch và nước tiểu, dính bết khó chịu, sau khi rút côn thịt ra, một tay ôm eo Nhiếp Thư Diêu, bế cô vào toilet.Toilet bên Chu Đạc có bồn tắm, đối diện bồn rửa tay là buồng tắm vòi sen, gạch lát sàn toàn màu xám đen lạnh lùng, ngoài dầu thơm ra, trong hốc tường chỉ còn lại một chiếc dao cạo râu và kem cạo râu.Đối diện cửa kính, hai người khỏa thân đứng cùng nhau dưới vòi hoa sen, Nhiếp Thư Diêu không dám đứng sát anh, dùng toàn lực ép mình vào cửa kính.Chu Đạc ngước mắt lên, nhìn thấy hình ảnh trong gương bồn rửa mặt, bầu ngực trắng nõn mềm mại của người phụ nữ ép vào cửa kính, núm vú đỏ hồng ở giữa được làm ẩm bằng nước, tỏa ra một màu hồng rực rỡ.

Đôi mắt cô bị một chiếc cà vạt đen che lại, lộ ra hình dáng xinh đẹp của đôi môi, chiếc cổ thon dài đầy vết ngón tay màu đỏ tím do bị nắm chặt, vòng eo thon khó có thể cố định, đôi chân dài trắng nõn vì bủn rủn vô lực mà run lên nhè nhẹ.Chu Đạc giơ tay bóp gáy cô, ép cô vào cửa kính, tay phải vòng qua eo cô ấn xuống, bắt mông cô nâng lên cao.Gậy thịt tìm đúng hoa khẩu và nhét thẳng vào đó.Nhiếp Thư Diêu đặt hai tay lên cửa kính, mới có thể ngăn cản mặt mình chạm vào cửa kính, cô bị sự xuyên thấu này làm mất cảnh giác, trong cổ họng vô thức phát ra một tiếng rên rỉ, nhanh chóng bị răng cô ngăn lại.Một tay người đàn ông ấn vào gáy cô, tay còn lại bóp chặt vòng eo thon thả của cô, xương hông kích thích va chạm vào cánh mông của cô, anh đâm thọc vừa nhanh vừa mạnh, tiếng bạch bạch vang lên chói tai, Nhiếp Thư Diêu bị đâm đến nước mắt rơi xuống.

Trước đây cô không biết làm tình lại có thể điên cuồng đến thế, cô sắp bị làm đến phát điên rồi, khoái cảm dâng trào dọc theo xương cụt chạy thẳng lên da đầu.

Cô cắn môi thút thít, muốn hét lên và kêu khóc, đành vươn tay lung tung chụp lấy chân người đàn ông phía sau, hy vọng anh chậm lại.Nhưng người đàn ông lại giữ cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu, cắm vào cô càng ác hơn, thân gậy thô dài di chuyển ra vào dâm huyệt, dịch thể bắn tung tóe khắp nơi, quy đầu to lớn của anh đẩy mạnh vào cổ tử cung, khiến cô không khỏi run rẩy đạt đến cao trào, còn lắc hông và đưa đẩy một cách mạnh mẽ."

Anh cả..."

Cô gần như hét to gọi anh, giọng cô vỡ ra trong nước mắt, "Không cần...

Đừng mà..."

Chu Đạc cuối cùng cũng dừng lại, nhưng anh lại cởi cà vạt từ phía sau, đôi mắt cô lộ ra, anh áp người vào lưng cô, nắm lấy hai cổ tay cô giơ cao hai bên, đưa hạ thể chạm vào cặp mông của cô.Chiếc gương phản chiếu rõ ràng khung cảnh dâm dục bên trong cánh cửa kính.Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy mình bị ép vào cửa kính, bị một người đàn ông ra vào không ngừng, mái tóc dài xõa xuống vai, ngơ ngác nhìn về phía trước, miệng há hốc thở hổn hển, mắt mũi đỏ bừng, hai tay bị người đàn ông cố định hai bên sườn, nhũ thịt kề sát cửa kính, cặp đùi bị cắm đến run rẩy.Cô nhìn thấy người phụ nữ trong gương lắc đầu, thút thít rên rỉ, người đàn ông ấn mạnh vào mông cô hàng chục lần khiến cô co giật, run rẩy thét chói tai, huyệt đạo co bóp dữ dội khiến người đàn ông kêu lên một tiếng và xuất tinh.Nhiếp Thư Diêu nhẹ nhàng trượt xuống, nhắm mắt lại rồi ngất đi.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 16: Phẫu thuật


Chu Đạc vừa lên xe, trợ lý đặc biệt Hứa Cương chú ý tới mu bàn tay của anh có vết xước, nhanh tay lấy bông gòn khử trùng từ hộp sơ cứu trên xe ra để sát trùng vết thương cho Chu Đạc.Chu Đạc cụp mắt xuống, thấy trên đó có ba vết móng tay và một ít máu, vết thương không quá sâu, thời điểm ngồi trên ghế vừa làm tình vừa bóp cổ Nhiếp Thư Diêu bị cô cào đây mà.

Lúc đó hai tay cô tóm lấy cổ tay anh vùng vẫy và giãy giụa điên cuồng, mặc dù giây tiếp theo anh đã đè lại tay cô nhưng cuối cùng vẫn để lại vết máu."

Đồ kia đâu?"

Anh liếc nhìn Hứa Cương.Hứa Cương đang lấy ra một miếng băng y tế trong suốt dán lên mu bàn tay anh, nghe vậy thì gật đầu: "Đã chuẩn bị xong, khi nào thì gửi đi?"

Chu Đạc liếc nhìn tầng hai qua cửa sổ ghế sau, ngón trỏ khẽ nâng lên ra hiệu lái xe, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chờ em ấy tỉnh lại.”

"Vâng."

Tài xế lái xe là trợ lý sinh hoạt Dương Vũ, hôm qua trợ lý công việc Tần Phong đã tham dự tiệc rượu với Chu Đạc và bị chuốc rượu khá nhiều, đến bây giờ đầu vẫn còn đau, Hứa Cương còn lo lắng tối qua Chu Đạc uống không ít, hôm nay sẽ đau đầu, ai ngờ anh lại tỉnh táo như vậy?Chỉ cần nhìn vết thương trên mu bàn tay cũng có thể biết anh đã tỉnh rượu hoàn toàn như thế nào."

Các nhu yếu phẩm hàng ngày và tài liệu học tập cho trẻ em vùng nghèo Tây Tạng đã về đến.

Họ quay rất nhiều video để cảm ơn sếp.

Tôi đã gửi chúng vào email của sếp.

Sếp dành chút thời gian xem nhé."

Hứa Cương chuyên nghiệp đưa máy tính bảng cho Chu Đạc rồi nói: “Hôm nay anh ra khỏi nhà muộn hơn thường lệ hai mươi phút, cuộc họp lúc 7 giờ 40 bị hoãn lại đến 8 giờ; có cuộc phỏng vấn từ 9 giờ đến 9 giờ rưỡi, tôi đã viết xong bản thảo và gửi vào email của sếp; 10 giờ sáng tổ thiết kế sẽ nộp bản kế hoạch về cuộc thi trang sức lần thứ tư, chỉ còn một tuần nữa và họ chỉ được chọn một trong bốn phương án; 11 giờ, Phi Hằng - người mẫu của công ty sẽ đến công ty chọn trang sức để quay chụp quảng cáo; 12 giờ phải ăn cơm trưa với ông chủ Đỗ Phong Hoa bên tập đoàn Huy Vũ, đối phương đặt chỗ trên tầng cao nhất của khách sạn Quốc tế; thêm nữa...

Lục Vận Phục đã trở lại, tối nay anh Lục tổ chức tiệc độc thân, mời tất cả nam nữ độc thân ở thành phố phía bắc đến tham dự, còn đặc biệt chỉ đích danh sếp, bảo rằng sếp nhất định phải đến.

Mấy người anh em của sếp đều nhận được lời mời và họ đều hứa sẽ có mặt đúng giờ."

Chu Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, anh luôn ghét loại yến tiệc này, luôn có phụ nữ giả vờ say rượu ngã vào trong ngực anh.

Anh không biết Tần Phong đã đuổi đi bao nhiêu phụ nữ rồi, huống chi là Hứa Cương, người thân cận nhất với Chu Đạc, nhưng cậu ta chưa bao giờ tự mình ra tay, thông thường gặp phải loại tình huống như vậy, cậu ta chỉ biết tăng cường an ninh, mở rộng vòng vây.Nhưng nếu nhóm bên anh Lục và những người khác thích mới phụ nữ tham gia thì phải xem ý muốn của Chu Đạc.Hứa Cương đoán được anh đang nghĩ gì: “Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho anh Lục nói rằng sếp không rảnh.”

Chu Đạc cuối cùng cũng nghiêng người, đặt chiếc máy tính bảng vào tay trợ lý: “Nói với anh ấy là tôi sẽ đến trễ một chút.”

"Vâng."

"Chủ nhiệm Hứa, bác sĩ phụ trách của cậu hai đã hẹn với sếp, mười giờ sáng và ba giờ chiều ông ấy có ca phẫu thuật, nói sẽ hỏi thăm thời gian của sếp trước."

Hứa Cương mở bản ghi nhớ trên điện thoại ra, chỉ đợi Chu Đạc xác nhận thời gian sẽ viết vào ngay."

Chờ ông ấy kết thúc ca phẫu thuật buổi chiều."

"Vâng."

Trước đó chủ nhiệm Hứa đứng đầu bên Khoa Cột sống đã thảo luận về phương án điều trị phẫu thuật của Chu Đồ với Lỗ Thanh Á, vị trí tổn thương nằm ở hệ thần kinh trung ương cao, việc giải thông dây thần kinh càng sớm thì chức năng tủy sống càng được cứu vãn nhanh hơn.

Bởi vì phẫu thuật tiềm ẩn rất nhiều rủi ro và bất ổn, thế nên Lỗ Thanh Á toàn quyền phủ quyết, bà hy vọng điều trị kiểu bảo thủ và sử dụng thuốc để phục hồi thần kinh, mức độ hồi phục sẽ được xác định trước khi tiến hành kế hoạch điều trị đã thảo luận trước đó.Chủ nhiệm Hứa cảm thấy Lỗ Thanh Á quá quyết định theo cảm tính nên đã liên lạc với Chu Đạc, nói cho anh biết về sự lợi và hại của ca phẫu thuật, hy vọng anh sẽ xem xét lại, cho dù chỉ có một tia hy vọng, tất cả bác sĩ trong khoa của họ cũng sẽ nỗ lực chiến đấu vì nó.Sau khi Chu Đạc từ phòng chủ nhiệm đi ra, tiện thể vào thăm Chu Đồ một lát.Lỗ Thanh Á đang ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, hiện tại là giờ thăm bệnh, trong phòng chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Thư Diêu đang nắm tay Chu Đồ, đưa lên miệng hôn qua lớp khẩu trang.Chu Đạc hờ hững nhìn sang chỗ khác, gật đầu với Lỗ Thanh Á coi như chào hỏi rồi quay người rời đi.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 17: Chiếc hộp


Khi Nhiếp Thư Diêu đi ra, từ miệng Lỗ Thanh Á biết được Chu Đạc đã tới đây, bảo rằng anh đang nói chuyện với bác sĩ điều trị để bàn về phương án phẫu thuật trị liệu của Chu Đồ."

Tối qua con đến gặp nó là vì chuyện này phải không?"

Lỗ Thanh Á thở dài nói: "Con sợ nó không cứu Chu Đồ sao?

Bọn họ là anh em, nó sẽ không thấy chết mà không cứu."

Nhiếp Thư Diêu không muốn nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cụp mắt xuống rồi gật đầu.Sáng nay sau khi ngất xỉu trong toilet của Chu Đạc, năm phút sau cô lại tỉnh dậy, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, trần truồng nằm trên giường trong phòng mình, gian nan nhắm mắt lại, khi tỉnh dậy lần nữa, cô nhìn thấy bác sĩ gia đình đang ngồi bên cạnh.Cô sợ đến mức lập tức che ngực lại, nhưng bác sĩ gia đình đã chỉnh lại kính, mỉm cười với cô: “Cô hai đừng sợ, tôi là bác sĩ mà trợ lý Hứa cử đến, đừng lo lắng.”

"Hứa Cương?"

Nhiếp Thư Diêu hỏi chuyện mà không cách nào phát ra âm thanh, cô ho khan mấy tiếng, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng vẫn rất khàn.Bác sĩ gia đình gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhiếp Thư Diêu thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng là bác sĩ do Lỗ Thanh Á mời đến, nhưng cô ngủ say đến mức không biết bác sĩ bước vào khi nào, nếu vị bác sĩ này phát hiện ra dấu vết ái muội nào trên cơ thể cô thì coi như xong."

Gần đây cô lo âu quá mức, áp lực hơi lớn, ngủ không ngon nên mới đột nhiên bị sốc."

Bác sĩ gia đình giải thích cặn kẽ: "Tôi đã bảo Hứa Phi trước mắt phải bồi bổ khí huyết cho cô, tối đến ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại."

Nhiếp Thư Diêu nhớ lại chuyện kịch liệt trước khi hôn mê, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn, cô gật đầu cảm ơn, sau khi bác sĩ rời đi, cô nhắm mắt lại thở ra một hơi.Bây giờ đã gần trưa, kể từ khi Chu Đồ bị tai nạn, cô hầu như chưa bao giờ ngủ đến giờ này mới tỉnh, cô rời giường rửa mặt chải đầu, nhìn vào gương thấy vết cà vạt siết chặt trên tai, cô lại xoay người kiểm tra những nơi khác, trên eo có dấu tay rất sâu, cánh mông vẫn còn hơi đỏ.Chu Đạc thô bạo đến mức làm da miệng cô bị rách, cô cẩn thận bôi một ít thuốc lên đó, kể cả phần da bị cắn ở bên trong môi, cô bôi từng cái một.Khi cô đi xuống cầu thang, cô nhận ra chân mình yếu đến mức suýt ngã xuống cầu thang, chuyên gia dinh dưỡng Hứa Phi nhận thấy sự kỳ lạ của cô, chủ động đến nắm tay cô, đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.Nhiếp Thư Diêu đau họng, không nói được gì, chỉ cầm chiếc cốc trên bàn ra hiệu cô muốn uống nước.Hứa Phi vội vàng bưng một bát đường phèn tuyết lê đã được nấu từ lâu, thấy Nhiếp Thư Diêu kinh ngạc nhìn mình, Hứa Phi cười giải thích: “Anh tôi nói cho tôi biết, giọng nói của cô hai không ổn lắm, sáng nay hẳn là muốn uống canh làm dịu cổ họng nên tôi mới làm món này."

"Anh của cô?"

“Hứa Cương đấy.”

Hứa Phi mỉm cười, nâng mặt lên hỏi: “Anh em tôi không giống nhau sao?”

"Không giống."

Trong lòng Nhiếp Thư Diêu hiểu rõ, trong nhà này gần như tất cả đều là người của Chu Đạc.Như vậy cũng tốt, ít nhất cô không phải lo lắng về việc lộ bí mật của mình."

Nhân tiện, anh trai tôi nhờ tôi đợi cô hai tỉnh dậy đưa cái này cho cô."

Hứa Phi mang ra một chiếc hộp kín từ trong kho."

Cám ơn."

Sau khi Nhiếp Thư Diêu ăn xong, cô ôm chiếc hộp lên lầu, em trai Nhiếp Tinh Vĩnh nhỏ hơn cô một tuổi gọi điện thoại nói cho cô biết, bố mẹ cô đã biết chuyện cô mang thai, tức giận đến đổ bệnh nằm trên giường, hỏi cô khi nào có thể về nhà thăm bố mẹ.Nhiếp Thư Diêu mở loa ngoài điện thoại, đặt lên giường, tìm kéo mở chiếc hộp ra.Nhiếp Tinh Vĩnh ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang thuyết phục: “Em không biết phải nói gì nữa, chị đúng và họ cũng đúng.

Trời ơi, nếu chuyện này không xảy ra thì tốt rồi, chị lại cố tình có thai…

Chị thật sự muốn sinh đứa bé ra sao?

Sau nay Chu Đồ sẽ phải nằm trên giường bệnh cả đời, một mình chị có thể cáng đáng hết sao?"

Chiếc hộp được mở ra.Nhiếp Thư Diêu cầm chiếc quần lót chữ T có đính ngọc trai lên nhìn, cô kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng cúp điện thoại.Cô khóa cửa lại, sau đó ngồi xổm trước chiếc hộp kiểm tra, bên dưới đáy hộp xếp những chiếc cự vật giả màu đen từ nhỏ đến lớn, mô phỏng cảm giác và độ cứng, kích thước chỉ nhỏ hơn Chu Đạc một chút, trong đó có hai cái được làm bằng thủy tinh trong suốt, sờ vào lạnh lẽo vô cùng.Cô không nhận ra cái nút màu đen là gì nên lấy ra, nhìn kỹ rồi nhét vào lại.

Ngoài chiếc quần lót chữ T ra còn có còng tay bằng da và một sợi dây thừng màu đen, ở góc có một chiếc kẹp gắn chuông và một miếng vải màu đen.Cô nhặt nó lên và thử che trên mắt.Vừa vặn có thể che lại đôi mắt của cô.
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 18: Cắm vào đi


Nhiếp Thư Diêu ở bệnh viện đến sáu giờ mới về nhà, cơm nước xong đi vào phòng vẽ tranh, dùng khăn khô cẩn thận lau sạch từng bức tranh của Chu Đồ, sau đó sắp xếp lại từng bức một.Trước khi Chu Đồ gặp nạn, có một bức tranh còn đang vẽ giữa chừng, đã hoàn thành hơn một nửa, trong biển hoa hồng, có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau cười ngọt ngào, trên không trung là sắc tím mộng mơ, màu sắc của toàn bộ bức tranh vừa lãng mạn, vừa tươi sáng rực rỡ, hai chiếc xe đạp trong góc vẫn chưa vẽ xong.Vào ngày sinh nhật của Nhiếp Thư Diêu, Chu Đồ đã tặng cô một chiếc xe đạp đôi, một màu hồng và một màu xanh, mỗi người một chiếc.

Chu Đồ không hề có khí chất của một thiếu gia giàu có chút nào, hắn bỏ lại chiếc xe thể thao của gia đình mình, cùng Nhiếp Thư Diêu đạp xe trong công viên, đi loanh quanh gặp cảnh đẹp sẽ dừng lại chụp ảnh.Nhiếp Thư Diêu phủ vải vẽ tranh lên để bụi không bám vào, đồng thời lấy ra một cuốn sổ ghi tên các bức tranh của Chu Đồ, dự định tổ chức một cuộc triển lãm tranh cho Chu Đồ, Chu Đồ luôn cảm thấy tác phẩm của mình quá ít, muốn đợi vài năm nữa có nhiều tác phẩm hơn thì lúc đó mới tổ chức triển lãm, ai có ngờ, chưa kịp đợi đến ngày đó thì hắn đã xảy ra chuyện như thế này?Khi Nhiếp Thư Diêu mở máy ảnh lên, cô nhìn thấy những bức ảnh gần nhất của Chu Đồ, cô bấm vào nhìn một hồi, nghĩ đến hắn đang nằm trên giường bệnh, mắt cô lại vô cớ đỏ lên.Bố mẹ cô không thể liên lạc qua điện thoại với cô, họ lái xe đến trước cửa nhà và kêu cô ra ngoài nói chuyện, Nhiếp Thư Diêu tránh né không muốn gặp, chỉ gửi tin nhắn cho bố mẹ để nói lời xin lỗi, rồi nhốt mình trong phòng đọc sách, thực ra nửa chữ cô cũng không đọc vào.Nhưng cô không biết mình nên làm gì, cô thậm chí còn không thể đi làm một cách bình thường, cô xin nghỉ phép dài ngày nhưng không thể ở bên cạnh Chu Đồ mãi được, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.

Nhưng khi về đến nhà, cô luôn cảm thấy Chu Đồ không có ở đây, trong nhà quá vắng lặng và yên tĩnh, cô sẽ suy nghĩ lung tung.Lúc này Chu Đạc gọi đến, đầu bên kia rất ồn ào, trong khung cảnh ồn ào, giọng nói trầm thấp của anh rất dễ nhận biết: "Biết chơi không?"

Nhiếp Thư Diêu có chút kinh ngạc, cô thật sự hiểu được anh đang nói cái gì.Vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh khi nghe điện thoại: “Ừm.”

Cô đương nhiên chưa từng chơi qua, cũng không biết chơi, Chu Đồ cũng chưa từng dùng mấy thứ này với cô.“Lấy cái số 3 cắm vào đi.”

Bên cạnh Chu Đạc vang lên tiếng bật lửa cạch cạch, sau đó là tiếng thở dốc truyền vào màng nhĩ của cô.Tim Nhiếp Thư Diêu đập nhanh, cô mở hộp, không xác định mà cầm lên một cự vật giả bất kỳ, quả nhiên phía dưới có đánh số, là số 6.

Cô tìm thấy cự vật giả số 3, đặt vào lòng bàn tay so sánh một chút, ngắn hơn nhiều so với Chu Đạc, cỡ này cô có thể chấp nhận được.Anh vừa nói...

Nhét nó vào?Cô do dự mấy lần, nghĩ tới lời nói ngoan ngoãn của Chu Đạc trên giường, cuối cùng cô không nói một lời, cởi quần lót ngồi lên giường, cầm lấy cự vật giả kia cẩn thận đưa về phía huyệt khẩu, cô còn chưa ướt, cự vật dù nhỏ đến đâu cũng không thể nhét vừa vào nên cô đành phải dùng nó cọ xát nơi riêng tư, phải mất cả phút mới có chất lỏng chảy ra.Cô cẩn thận đẩy cự vật giả vào tiểu huyệt, thở hổn hển rồi nói: "Được rồi...."

“Mặc vào…

Sang đây.”

Nhiếp Thư Diêu bị vật thể lạ trong cơ thể kích thích đến mức dịch thể từ thân dưới chảy ra, cô dùng khăn giấy lau ngón tay, lúc này có bỏ lỡ vài chữ, cầm lấy điện thoại hỏi: "Mặc gì cơ?"

Giọng Chu Đạc gần micro hơn, thờ ơ và trầm thấp.Anh nói: “Quần lót chữ T.”
 
Mượn Giống 2.0(H+)
Chương 19: Phản ứng


Bữa tiệc độc thân nhàm chán không ngoài ý muốn.Chu Đạc đang ngồi ở ban công tầng hai, nhìn qua lan can kính trong suốt, đáp xuống bể bơi tầng một, nơi đó có mấy nam thanh niên mặc quần bơi đang cùng một cô gái mặc bikini nhảy xuống bể bơi.

Tiếng hoan hô cùng tiếng huýt sáo vang lên, có cô gái vừa thẹn thùng vừa hưng phấn mà hét lên chói tai, cũng có người cố ý đi đến bờ nhìn trộm Chu Đạc trên tầng hai.Chu Đạc dập tắt thuốc lá, đặt ngón trỏ lên thái dương, thờ ơ nhìn rượu đỏ trong ly.Phong cách trang trí màu vàng nhạt rất phù hợp với tính cách ngây thơ và nịnh nọt của Lục Vận Phục, biết Chu Đạc không thích cây cối nên anh ta đã đặc biệt dọn sạch tất cả các chậu cây trên ban công, chỉ để lại một chiếc ghế sofa đơn màu vàng nhạt, một chiếc bàn thấp được đặt trước mặt mỗi người, với đủ loại rượu ngoại và hoa quả.Bọn họ vừa mới chơi bài trong phòng, ngoại trừ Chu Đạc, không có anh em nào trong nhóm thua cả, những người khác đều thua tiền, chơi hơn mười phút, Chu Đạc cảm thấy chán nản nên đứng dậy rời đi.Lục Vận Phục ấn anh xuống ghế sô pha, bảo anh đợi, nói sắp có trò vui.Chỉ trong chốc lát, đã có hơn chục cô gái trẻ đẹp từ cửa bước vào, tất cả đều mặc bikini, để lộ bộ ngực kiêu hãnh và vòng eo thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt ngấn nước, vừa bước vào đã nhìn thẳng vào từng người đàn ông, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Đạc."

Tôi biết em trai của anh đã xảy ra chuyện, tâm trạng của anh không tốt.

Người anh em là tôi đây đã đặc biệt sắp xếp trò vui này cho anh, cứ thoải mái đừng khách sáo."

Lục Vận Phục lộ ra biểu cảm ‘Đừng cảm động quá đấy’, vỗ vỗ vai Chu Đạc, "Anh xem thích em nào?

Nếu thích hết thì tôi sẽ gửi hết các em này cho anh.

Lão Lục, lấy một viên thuốc cho anh cả của chúng ta nào."

"Cút mẹ sang chỗ khác, ai con mẹ nó cần uống thuốc hả!"

Đỗ Hữu Tòng tức giận mở miệng chửi bới."

Mẹ nó, không phải cậu cắn thuốc à."

Lục Vận Phù đi tới, giáng cho cậu ta một cái cùi chỏ, từ trong túi móc ra một hộp thuốc, cầm trong tay lắc lắc: "Đây là cái gì?"

Sắc mặt Đỗ Hữu Tòng lập tức biến thành màu gan lợn: "Lục Vận Phục, anh có biết vạch trần người khác mà vẫn chừa cho người ta chút mặt mũi là gì không?"

Đỗ Hữu Tòng sống không tệ nhưng lại dâm đãng, mấy năm nay ăn chơi điên cuồng đến mức kiệt sức, bác sĩ kê đơn thuốc để cậu ta kiêng cữ một thời gian, bên này cậu ta uống thuốc, bên kia vẫn ăn chơi như trước, lúc nào cũng mang theo thuốc kích thích bên mình.Việc mọi người đùa giỡn nói bóng nói gió là vô hại, nhưng Đỗ Hữu Tòng không thể chịu đựng được khi Lục Vận Phục chế nhạo cậu ta trước mặt phụ nữ.Hai người còn đang cãi nhau ở đây, một người phụ nữ chủ động đi tới, muốn đến gần Chu Đạc, nửa đường bị Hứa Cương chặn lại, cô ta lộ vẻ xấu hổ nhưng lại cắn môi ra vẻ vô tội.

Hứa Cương giống như một phán quan liêm chính vô tư, trực tiếp mời cô ta về chỗ ngồi ban đầu.Sau khi Lục Vận Phục tranh luận xong, anh ta ngồi cạnh Chu Đạc, hỏi xem anh có thích em gái nào không.Chu Đạc hờ hững liếc anh ta một cái, nếu như ánh mắt của anh là dao nhỏ, giờ phút này Lục Vận Phục đã ngủm rồi, anh ta lập tức giơ tay tỏ ra hiểu biết: “Được rồi được rồi, không thích thì không thích, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Vài người trò chuyện ngắn gọn về tình hình gần đây, sau đó ra khỏi phòng ra ban công hít thở không khí trong lành, Lục Vận Phục lại hỏi Chu Đạc, Chu Đồ thế nào rồi, có thể bình phục hay không.Chu Đạc không lên tiếng, bác sĩ cũng không thể biết rõ tình trạng hồi phục của Chu Đồ.Mấy người thở dài, đồng thanh nhắc tới Nhiếp Thư Diêu: "Đáng tiếc, trông xinh đẹp như vậy, dáng người cũng không tồi..."

Chu Đạc cầm rượu đỏ lên, trước mắt xẹt qua cảnh tượng một người phụ nữ ghé vào cửa kính bị cắm mạnh đến mức mất khống chế phải hét lên, cơ thể phản ứng một cách kỳ lạ, anh cau mày gần như không thể nhận ra.

Khoảnh khắc rượu vang đỏ trôi vào cổ họng, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc lóc nức nở của Nhiếp Thư Diêu: "Anh cả…"

"Tôi về đây."

Chu Đạc đứng dậy nhận lấy điện thoại từ Hứa Cương, đám người Lữ Vận Phục đằng sau anh vẫn đang khuyên nhủ anh ở lại, Chu Đạc rời khỏi ban công, đi xuống cầu thang mà không quay đầu lại.Anh bấm điện thoại, hơi nghiêng người, mặt mày sẫm lại vì say, bộ vest đen tuyền tôn lên dáng người thẳng tắp, bước ra khỏi cửa chính mà không nhìn sang hai bên hay quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm, khí chất cao quý, những đường nét lập thể ba chiều khiến nét mặt của anh mang tính xâm lược cực cao, cộng với khí chất mạnh mẽ, dù anh đi đến đâu cũng không ai dám đến gần.Người đi ngang qua đều cho rằng Chu Đạc đang tức giận, sắc mặt lạnh lùng bỏ đi.Ai nào biết rằng, người đàn ông cầm điện thoại, xuyên qua đám đông ồn ào và nói với người phụ nữ ở đầu bên kia của điện thoại: "Em biết chơi không?"
 
Back
Top Bottom