Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mười Năm Hôn Nhân

Mười Năm Hôn Nhân
Chương 10: Chương 10



Tô Tô giật mình, khi nhận ra liền lườm anh một cái.

“Trời ơi, sao anh lại ghen với tất cả mọi thứ vậy!”

Cùng lúc đó, cô nghe một tiếng “rắc”, chiếc điện thoại mới mua của cô đã vỡ vụn trong tay Chu Tự Tân.

“Chu Tự Tân, anh làm sao vậy…”

Tô Tô nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, nhưng ngay giây tiếp theo, khi anh quay đầu lại, cô lập tức câm nín.

Chu Tự Tân đã nổi giận.

Lần đầu tiên cô gặp Chu Tự Tân, anh đã là một CEO quyền lực, người có thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ và đưa ra quyết định sống c.h.ế.t của người khác.

Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm tay, không có điều gì có thể làm anh d.a.o động cảm xúc.

Bởi vì anh có đủ sức mạnh để giải quyết tất cả.

Nhưng lúc này, khuôn mặt của Chu Tự Tân u ám, đôi mắt ngập tràn sự giận dữ vì mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát và một chút lo lắng khó nhận ra.

Chỉ trong chốc lát, anh đã kìm nén cảm xúc, trở lại vẻ bình tĩnh như trước.

“Để trợ lý đưa cô đi mua một cái khác.”

Nói ngắn gọn câu này, anh khoác áo rồi bước ra ngoài.

Như thể tất cả những cảm xúc bộc phát vừa rồi chỉ là ảo giác.

Chỉ có điều, trên sàn nhà nơi Chu Tự Tân vừa bước đi, có một vệt đỏ mờ mờ.

Tô Tô cúi xuống xem, mới phát hiện đó là một giọt máu.

Khi anh bóp nát chiếc điện thoại, lực quá mạnh đã làm anh bị thương.

Khi Chu Tự Tân xuất hiện, tôi đang ở trong sân giúp cô chủ homestay làm bánh.

Đàm Hứa, người vốn luôn sống trong nhung lụa, lại như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo tôi, cố gắng tìm cách giúp đỡ một cách vụng về.

Cuối cùng, khi anh ta lần thứ ba loay hoay làm bột mì dính lên người và bối rối hỏi tôi phải làm gì, tôi liền đẩy tay anh ta ra.

“Đàm Hứa, sao anh cứ theo tôi mãi thế, anh rảnh lắm sao?”

“Trước đây em đâu có hứng thú với mấy việc này.”

Đàm Hứa cầm lấy chiếc khăn mềm buộc ở eo tôi để lau bột mì dính trên mặt anh.

“Vậy nên, đó là trước đây.”

Anh ta nhướng mày, đặt chiếc bánh thảm hại do mình làm xuống, rồi hơi nghiêng người lại gần tôi.

Khi cảm nhận được sự kháng cự của tôi, anh ta dừng lại.

“Giang Tuyết Quỳnh, lần này tôi trở về là vì em.”

Tôi gần như lập tức căng thẳng.

Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức làm tôi nổi da gà.

Rõ ràng là những người bạn từng cãi vã và tuyệt giao trong một hoàn cảnh chẳng mấy hay ho, nhưng sau nhiều năm gặp lại, lại biểu lộ tình cảm vượt qua giới hạn của tình bạn, khiến tôi không tài nào hiểu nổi.

“Đáng tiếc, cô ấy đã kết hôn rồi.”

Cánh cửa nửa mở của sân nhỏ bỗng bị đẩy ra, cơn gió ào ạt xộc vào.

Kèm theo đó là một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo đầy tính cảnh cáo.

Tôi ngẩng lên nhìn.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 11: Chương 11



Chu Tự Tân, người tôi đã lâu không gặp, đang đứng trước cửa.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trông mệt mỏi, dưới mắt anh có vết thâm nhẹ.

Ánh mắt cười cợt của Đàm Hứa biến mất khi anh thấy Chu Tự Tân từng bước tiến đến chỗ tôi.

“Đến nhanh đấy.”

Đàm Hứa nhếch môi cười nhạt, đôi mắt híp lại đầy vẻ châm biếm.

“Tiếc là quá muộn rồi.”

“Dù muộn vẫn danh chính ngôn thuận.”

Chu Tự Tân ngồi xuống bên cạnh tôi, định nắm tay tôi, nhưng tôi ghét bỏ né tránh.

“Sớm thôi sẽ không còn nữa.”

Thấy hành động vô thức của tôi, Đàm Hứa khẽ nhếch môi cười.

Không khí căng thẳng giữa hai người khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi đứng dậy kéo Chu Tự Tân vào trong phòng.

“Tiểu Quỳnh.”

Giọng nói mang chút đắc ý của Chu Tự Tân vang lên trên đầu tôi.

Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, thở dài một cách thỏa mãn.

Nhưng chỉ ngay sau đó, tôi vùng ra khỏi vòng tay anh.

“Anh đã ký xong đơn ly hôn chưa?”

Thực ra tôi và Chu Tự Tân đã nói chuyện điện thoại không chỉ một lần.

Trong đêm định mệnh khiến tôi đau đớn tận cùng đó.

Tôi đã hỏi về cô thực tập sinh kia.

Hỏi về chiếc vòng tay sapphire “Tình yêu trong hoạn nạn.”

Và hỏi về những năm tháng anh không còn yêu tôi nữa.

Sau một khoảnh khắc im lặng, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ của Chu Tự Tân, như thể anh đang cười nhạo tôi quá ngây thơ.

“Tiểu Quỳnh, nếu em không thông minh như vậy thì tốt rồi.

Khi con người có tất cả, ngốc nghếch một chút có lẽ sẽ phù hợp hơn.”

Tôi sững người, đúng vậy, lẽ ra tôi không nên quá nhạy cảm, không nên đòi hỏi đến tận cùng.

Ai cũng nghĩ tôi nên nhắm mắt làm ngơ.

Tôi đã là phu nhân Chu, Chu Tự Tân đã đưa tôi vượt qua ranh giới giai cấp, cho tôi chạm đến những tài nguyên mà cả đời này tôi không bao giờ nghĩ tới.

Thậm chí, bố mẹ tôi từng phản đối tôi và Chu Tự Tân, giờ cũng khuyên tôi đừng cãi nhau với anh ấy.

Cán cân giữa tình yêu và lợi ích, ai cũng chọn lợi ích.

Nhưng trên cán cân đó, từ đầu tôi đã dồn hết cho tình yêu.

Làm sao tôi có thể cam lòng được.

“Chu Tự Tân, khi chúng ta vẫn sống ở tầng ba khu Hạnh Phúc, anh đã nói với em.

Anh yêu em, yêu nhất em.”

Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc.

Bên ngoài là một người đàn ông mặc vest yêu cầu tôi ký nhận một số món trang sức.

Đó là vài chiếc vòng cổ và vòng tay vừa được tăng giá chóng mặt gần đây.

Đây là sự bù đắp của Chu Tự Tân cho chiếc vòng sapphire “Tình yêu trong hoạn nạn.”

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng.

“Tiểu Quỳnh, phu nhân Chu chỉ có thể là em.”
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 12: Chương 12



Tránh né câu trả lời, nhưng lại khiến tôi đau lòng hơn bất cứ câu trả lời nào.

Tình yêu và sự chân thành không thể giả dối.

Nhưng.

Thời gian đã thay đổi tất cả.

Tình yêu của Chu Tự Tân đã biến đổi.

Và tình yêu của tôi, có lẽ cũng không còn như trước.

Khi câu nói “Bông hồng trắng? Đáng tiếc là đã già rồi” thốt ra khỏi miệng anh ấy, khi anh coi những lời thề từng quý trọng của chúng tôi như trò đùa, tôi đã biết rằng trong mối quan hệ này, tôi đã mất đi quyền lực.

Có lẽ tôi đã mơ hồ nhận ra từ trước, nhưng chỉ đến lúc đó tôi mới thực sự tỉnh ngộ.

Và cũng chính lúc đó, trái tim tôi đã thay đổi, theo dòng thời gian mà phai nhạt.

“Vì anh ta sao?”

Giọng nói lạnh lẽo của Chu Tự Tân kéo tôi về thực tại.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi phản ứng lại khi nhận ra anh ấy đang nói về Đàm Hứa.

“Đừng so sánh người khác với bản thân mình.”

Sắc mặt tôi trầm xuống, anh ấy ngoại tình trong hôn nhân mà giờ còn quay lại đổ lỗi cho tôi.

Thật là ngang ngược vô lý.

“Nếu anh không muốn ly hôn hòa bình, thì hãy giải quyết bằng pháp luật.”

“Đến lúc đó, quyền lợi của tôi, tôi sẽ không để mất dù chỉ một chút.

Và những bức ảnh của anh với cô gái đó sẽ được công khai.”

Nói xong, tôi cười nhạt.

“Nếu tình cảm anh dành cho cô ta là thật.

Thì tốt nhất hãy chọn ly hôn trong hòa bình.

Tôi không muốn vì chuyện này mà làm phiền cuộc sống của mình, và anh cũng không muốn cô ấy bị bôi nhọ vì anh đúng không?.”

Giọng tôi bình tĩnh, phân tích rõ ràng lợi hại.

Hai mươi ngày sau khi tôi gửi đơn ly hôn, Chu Tự Tân vẫn không có động tĩnh gì.

Từng ấy thời gian đủ để tôi cắt bỏ mọi thứ liên quan đến anh ấy ra khỏi lòng mình.

Từng nhát một, tôi tách rời những gì đã từng đan xen chặt chẽ, dần dần gỡ bỏ hết.

Những phần trái tim đã mục rữa cần phải tự tay cắt bỏ, dù có đau đớn đến đầm đìa m.á.u me, tôi cũng không thể để anh ấy tiếp tục xâm chiếm phần còn lại của tôi.

Trái tim còn sót lại này, dù đang đau, dù chỉ đập yếu ớt, nhưng nó đã hoàn toàn thuộc về tôi.

Chu Tự Tân dường như không ngờ tôi lại kiên quyết đến vậy, anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng mờ mịt.

Nhưng khi lấy lại tinh thần, ánh mắt anh cũng trở nên lạnh lẽo.

“Tôi sẽ không ly hôn.

Giang Tuyết Quỳnh, chỉ có em xứng đáng đứng bên cạnh tôi.”

Tôi lắc đầu, “Vậy thì hẹn gặp lại ở tòa án.”

Cơ thể Chu Tự Tân cứng đờ trong giây lát, không khí trở nên ngưng trệ, rất lâu sau anh mới quay người rời đi.

Khi anh bước ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng anh, không hiểu sao tôi lại nhớ về một kỷ niệm.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 13: Chương 13



Hồi còn đại học, Chu Tự Tân được một vị đại gia để mắt, nhận làm đệ tử, và đưa anh ấy ra nước ngoài học tập tại trung tâm nghiên cứu công nghệ phát triển nhất.

Nhưng chương trình học kéo dài hai năm đó, Chu Tự Tân chỉ ở lại ba tháng rồi trở về.

Ngày hôm đó là ngày đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi dày đặc, tôi bị ngã xuống cầu thang trong trường, làm chân bị thương.

Tôi cố gắng gọi cho bạn bè, nhưng người chạy đến với tôi trong bão tuyết lại là Chu Tự Tân.

Vẫn khoác chiếc áo khoác đen cũ, dáng vẻ phong trần.

Tưởng chừng anh đã ở một nơi rất xa, nhưng vì sự lựa chọn của người mình yêu mà chỉ trong chớp mắt đã gần trong gang tấc.

Trong tiết trời tuyết rơi dày đặc, tôi che ô cho anh, còn anh cõng tôi, từng bước từng bước đi đến bệnh viện gần nhất.

Mãi sau tôi mới biết, vị đại gia kia đã giới thiệu con gái mình cho Chu Tự Tân.

Sự dẫn dắt của một người đứng đầu ngành có thể giúp một thiên tài đi tắt mười năm phấn đấu.

Huống chi lại là giới thiệu con gái mình.

Thế nhưng Chu Tự Tân đã từ chối và cũng vì không muốn gây ra hiểu lầm mà anh đã từ bỏ cơ hội học tập đó.

Con gái của đại gia vì mất mặt nên đã thuê xã hội đen nước ngoài truy đuổi anh.

Giữa dòng người hỗn loạn ở một đất nước xa lạ, anh đã đổi ba chuyến bay để trở về bên tôi.

Đúng lúc xuất hiện khi tôi cần anh nhất.

Sau này, khi Chu Tự Tân đã thành công và được mời đi diễn thuyết, anh thường đùa về chuyện này.

Đứng trước vô số ánh đèn sân khấu, anh cười ấm áp.

“Khi viên đạn lướt qua tai tôi, thực sự tôi có chút sợ hãi.

Vì người tôi yêu vẫn còn ở bên kia đại dương.”

Hóa ra không phải là không yêu, chỉ là đã hết yêu mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi của tuổi trẻ, chúng tôi đã từng yêu nhau sâu đậm như thế.

Tôi gọi anh lại.

“Anh về suy nghĩ thêm đi, trong ba ngày suy nghĩ kỹ rồi ký tên gửi lại cho tôi.

Nếu không thể quyết định, ba ngày sau chúng ta gặp nhau ở tòa.”

Ba ngày này là sự tử tế cuối cùng mà tôi có thể dành cho cả hai.

Bước chân của Chu Tự Tân dừng lại một chút, rồi anh rời đi.

Khi anh đi ngang qua sân, tôi thấy anh dừng lại trước Đàm Hứa, hai người nói gì đó mà tôi không nghe rõ.

Sau khi Chu Tự Tân rời đi, Đàm Hứa nhìn về phía tôi.

Trong ánh mắt anh có quá nhiều cảm xúc đong đầy, tôi chỉ đóng cửa lại.

Ngăn cách mọi gió tuyết tràn vào.

Ngày đầu tiên sau khi Chu Tự Tân rời đi, bố mẹ và một vài người thân của tôi đều mua vé máy bay đến thăm.

Nhìn đám người họ hàng trước mặt không ngừng khen ngợi Chu Tự Tân, tôi cảm thấy có chút mỉa mai mà khẽ nhếch môi.

Rõ ràng trước đây họ là những người phản đối gay gắt nhất chuyện tôi kết hôn với Chu Tự Tân.

Vì việc đó mà bố mẹ tôi thậm chí còn định cắt đứt quan hệ với tôi.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 14: Chương 14



Lần này họ lại dùng chiêu cũ: “Nếu con muốn từ bỏ gia đình nhà họ Chu tốt như vậy, thì đừng trách chúng ta sau này không nhận con nữa.”

Ngày thứ hai, một chiếc vòng tay sapphire được chuyển phát nhanh tới.

Đó là chiếc vòng “Tình yêu trong hoạn nạn”, chiếc vòng tôi từng ao ước và luôn muốn có.

Tôi không biết Chu Tự Tân đã lấy lại nó từ tay cô thư ký của anh ấy bằng cách nào.

Trước đây tôi yêu thích chiếc vòng vì ý nghĩa của nó, nhưng giờ đây, mối quan hệ giữa tôi và Chu Tự Tân đã mất hết ý nghĩa.

Chiếc vòng này đối với tôi giờ chỉ là một món đồ tầm thường.

Tôi gửi nó lại nguyên vẹn.

Ngày hôm đó, cùng với chiếc vòng là những cuốn album, những món quà kỷ niệm, và chiếc nhẫn mà Chu Tự Tân đã cầu hôn tôi vào lúc anh nghèo nhất.

Dù sau này anh đã mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn, tôi vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đơn giản chỉ vài trăm ngàn đó.

Chiếc nhẫn ấy nhắc nhở tôi về quá khứ.

Giang Tuyết Quỳnh đã ở bên Chu Tự Tân từ năm anh 17 tuổi.

Yêu anh qua bao nhiêu năm tháng.

Nhưng giờ đây, tôi đã gửi trả lại tất cả những kỷ niệm đó.

Ngày thứ ba, căn nhà nhỏ yên tĩnh.

Chỉ đến khi chiều tối, có một cuộc gọi đến.

Một số lạ, đầu dây bên kia im lặng.

Nhưng không hiểu sao, tôi biết đó là Chu Tự Tân.

Tôi khẽ thở dài:

“Chu Tự Tân, thật ra anh đã hết yêu từ lâu rồi.

Thừa nhận điều đó khó đến vậy sao?

Đừng gửi cho tôi mấy thứ đó nữa.

Mười năm qua, coi như tôi tặng anh.”

Đầu bên kia chỉ có tiếng gió nhẹ thoảng qua, nhưng không có lấy một hơi thở.

Anh không trả lời.

Lần này là tôi chủ động ngắt máy.

Ba ngày sau, tôi đệ đơn ly hôn.

Phía Chu Tự Tân liên tục trì hoãn, không chịu buông tay, khiến sự việc kéo dài.

Dù những bức ảnh của anh và cô thư ký bị phát tán khắp nơi, cô nữ sinh ấy bị ép phải bỏ thực tập, nghỉ học.

Dù việc ngoại tình của anh bị đưa lên hot search chỉ sau một đêm.

Dù cổ phiếu công ty anh lao dốc liên tục.

Anh không đính chính, để mặc mọi chuyện, không giải quyết, để tin tức về việc anh phản bội vợ lan rộng khắp nơi.

Từ đầu đến cuối, anh dường như đứng ngoài tất cả những chuyện này.

Nhưng lại dùng mọi cách để trì hoãn chuyện ly hôn, không chịu buông tay.

Giữa lúc hỗn loạn đó, kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi từ trước cũng có.

Tôi đã mang thai hơn hai tháng.

Gần như cùng lúc tôi đến bệnh viện, Chu Tự Tân cũng tới.

Như một cơn gió lớn cuốn tới, anh chạy đến sau lưng tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, cổ áo vest xộc xệch, bộ dạng lộn xộn, mất đi hết sự tao nhã và bình tĩnh vốn có.

“Tiểu Quỳnh, giữ đứa bé này lại.”

Vì nó, xin em hãy cho anh một cơ hội để bắt đầu lại.”

Tôi giằng tay ra, lắc đầu cương quyết.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 15: Chương 15



“Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, Tiểu Quỳnh.

Nó sẽ là người thân duy nhất mang dòng m.á.u giống anh trên thế giới này.

Nó là tất cả của chúng ta trong mười năm qua.”

Anh nắm lấy vai tôi, mắt đỏ hoe, trong mắt đầy sự kỳ vọng và xúc động.

Vì gia đình anh ấy, anh luôn cô đơn.

Thế giới này không còn ai là ruột thịt với anh nữa.

Anh khao khát có một đứa con của riêng mình.

Nhưng đứa trẻ này lại đến quá không đúng lúc.

Thấy tôi kiên quyết, anh tuyệt vọng cúi thấp người, nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt gần như cầu xin.

“Xin em.”

Tôi mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh không chút do dự.

“Nhưng ngay cả mười năm của chúng ta, em cũng không cần nữa, sao em có thể giữ nó?

Nó đã trở thành kết quả của một sai lầm rồi.

Với em, đây là cách cắt lỗ đúng lúc.”

Chu Tự Tân nắm chặt cổ tay tôi, im lặng trong sự căng thẳng.

Tôi lạnh giọng: “Em sẽ không giữ nó, không phải hôm nay thì cũng là ngày mai.

Chu Tự Tân, anh biết tính em mà.”

Nói xong, bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi của anh cứng lại trong giây lát, cuối cùng chậm rãi buông ra.

Gần như tất cả những người quen biết Giang Tuyết Quỳnh và Chu Tự Tân đều nói rằng Chu Tự Tân là người dứt khoát nhất mà họ từng thấy.

Anh ấy luôn quyết đoán trong công việc, chưa bao giờ mắc sai lầm, cũng chưa bao giờ do dự.

Nhưng ít ai biết rằng, Giang Tuyết Quỳnh mới là người không bao giờ lưỡng lự.

Trong những chuyện nhỏ cô có thể lơ là, nhưng trong những chuyện lớn, cô chưa từng chần chừ.

Một khi đã lựa chọn, cô sẽ không bao giờ thỏa hiệp hay lùi bước.

Cũng như khi đã quyết định từ bỏ, cô cũng không chút do dự.

Ngày đó, khi cô chọn Chu Tự Tân là vậy, mà khi rời bỏ anh cũng thế.

Sự dũng cảm và kiên định thường đi cùng với sự tàn nhẫn và quyết đoán.

Chu Tự Tân đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng chỉ đến khoảnh khắc này anh mới thực sự hiểu ra.

Và trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra.

Suốt mười năm qua, quyền chủ động luôn nằm trong tay Giang Tuyết Quỳnh.

Sự rộng lượng là ân huệ cô ban tặng, sự cho đi là do cô sẵn lòng.

Mười năm qua, là Giang Tuyết Quỳnh hạ mình ở bên anh.

Chứ không phải anh ở bên Giang Tuyết Quỳnh.

Khi Giang Tuyết Quỳnh vào phòng phẫu thuật, Chu Tự Tân dựa vào lan can cuối hành lang.

Ánh nắng hoàng hôn phía sau chiếu lên người anh, nhưng anh cảm thấy m.á.u trong cơ thể mình lạnh toát.

Không thông báo cho họ hàng, tôi thuê một đội chăm sóc sau sinh và chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc tôi trong quá trình hồi phục.

Những năm qua sống cùng Chu Tự Tân, tôi không hoàn toàn chỉ là một bà nội trợ.

Tôi đã có rất nhiều kế hoạch đầu tư và tài sản trong tay.

Cuộc sống sau này, tôi có rất nhiều sự lựa chọn.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 16: Chương 16



Chu Tự Tân đã dùng mọi cách để không ly hôn.

Anh thuê cả đội ngũ luật sư hàng đầu trong nước.

Mỗi lần ra tòa, luật sư hai bên tranh cãi kịch liệt, nước bọt bay tứ tung.

Tôi từ cảm giác giận dữ ban đầu dần chuyển sang mệt mỏi, chán chường.

Chu Tự Tân ngồi ở hàng ghế đối diện, cúi thấp đầu, chiếc mũ lưỡi trai che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ chút dáng vẻ lặng lẽ.

Thật ra, từ khi bước vào ngành kinh doanh, sau khi mọi việc đã ổn định, anh rất ít khi ăn mặc kiểu như vậy.

Tôi đã quen với hình ảnh anh trong bộ vest chỉn chu, tự tin và mạnh mẽ.

Nhưng giờ đây, anh chỉ mặc chiếc áo khoác xám đơn giản, mũ lưỡi trai đen che đi phần lớn gương mặt, từ góc nhìn của tôi, chỉ có thể thấy chiếc cằm gầy guộc của anh lộ ra.

Trông anh cô độc và tĩnh lặng.

Giống như…

Giống như ngày xưa, khi anh kiện cha dượng của mình.

Khi đó, anh dồn hết sức lực để chiến đấu với cả thế giới vì chút hy vọng sống sót.

Chỉ khác là, khi đó tôi đứng bên anh, còn bây giờ, tôi đứng ở phía đối diện.

Khi đó tôi dẫn anh ra khỏi bóng tối, giờ đây tôi rời bỏ anh, cũng là rời bỏ mọi ràng buộc đã kìm hãm tôi.

Sau phiên tòa lần thứ ba, khi tôi vừa bước ra khỏi tòa án, một giọng nói từ phía sau gọi tôi lại.

“Tiểu Quỳnh.”

Là Chu Tự Tân.

Tôi dừng bước, nhưng không quay lại.

“Có thể nào, vì Chu Tự Tân của năm 17 tuổi, mà tha thứ cho Chu Tự Tân của năm 27 tuổi không?

Anh thật sự… chỉ còn em thôi.”

Qua khóe mắt, tôi thấy tay anh dường như theo bản năng vươn ra, nhưng rồi lại cẩn thận thu về.

Lời van xin và níu kéo chỉ có thể đọng lại trong giọng nói.

Giọng nói trầm và lạnh lẽo của anh giờ đây như viên đá lăn trên mặt đất gồ ghề, khàn đục và thô ráp.

Như một chiếc bình ngọc sắp vỡ, chờ đợi sự cứu rỗi.

Tôi cúi đầu, khẽ nói:

“Không phải đâu, ngoài em ra, anh có tất cả.

Danh vọng, địa vị, tiền tài.”

Anh định nói gì đó, nhưng tôi không còn hứng thú để nghe, liền rời đi.

Ba ngày sau, Chu Tự Tân bị lôi vào một vụ kiện khác.

Có người cáo buộc anh có liên quan đến cái c.h.ế.t của cha dượng mình.

Khi nghe tin này, tôi ngẩn người.

Tôi nhớ rằng sau khi thua vụ kiện, gã cha dượng côn đồ của anh đã biến mất.

Sau đó người ta phát hiện ông ta c.h.ế.t trong một vụ hỏa hoạn.

Cảnh sát khi ấy đã kết luận rằng ông ta say rượu, ngủ quên và không kịp chạy ra khỏi đám cháy.

Nhưng gần đây, con ruột của cha dượng Chu Tự Tân đã xuất hiện và muốn lật lại vụ án.

Sự việc ngày càng nghiêm trọng, Chu Tự Tân chìm sâu trong làn sóng dư luận và trở nên tai tiếng.

Chính vào lúc này, Chu Tự Tân đã đồng ý ly hôn.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 17: Chương 17



Khi tôi đến văn phòng đăng ký kết hôn, anh ấy dường như đã đến từ lâu, tay cầm chặt một cuốn sổ đỏ, đôi mắt ẩn dưới vành mũ đen chăm chú nhìn vào đó.

Anh trông gầy hơn trước.

Dù cố che giấu, nhưng qua khe mũ tôi vẫn nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, khiến đôi mắt sáng màu ấy trông như vô hồn.

Thấy tôi đến, anh vội vàng nhét cuốn sổ đỏ vào tay áo, qua động tác đó, tôi nhận ra tay anh có rất nhiều vết thương nhỏ.

Những vết cắt nhỏ xíu ẩn trong từng nếp nhăn của làn da.

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, anh hơi chần chừ rồi ngước lên nhìn.

Ánh mắt anh có chút sáng mơ hồ khó mà diễn tả.

Tôi cúi đầu, ngăn mọi ánh nhìn chạm vào nhau.

“Em đến rồi.”

“Ừ.”

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Từ giờ, bầu trời rộng mở trước mắt.

Khi mọi rào cản được xóa bỏ, trong lòng tôi không tránh khỏi có chút thoải mái.

Khi Chu Tự Tân bước đi với hai cuốn sổ đỏ trong tay, tôi gọi anh lại.

“Chuyện cha dượng của anh… có khó không?”

Chu Tự Tân dừng lại, khẽ ngửa đầu, chậm rãi xoay người.

Anh nhẹ nhàng nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt ngập tràn cảm xúc lẫn lộn.

“Lần này… em còn đến cứu anh không?

Giang Tuyết Quỳnh.”

Giọng anh trầm thấp, không có âm điệu của một câu hỏi.

Như là cảm thán, như là tự giễu.

Sự im lặng còn đau đớn hơn lời đáp.

Cuối cùng anh dời mắt đi, kéo vành mũ thấp xuống hơn rồi quay lưng rời đi.

Một ngày đầy cảm xúc, tôi lại đi đến hồ Nhĩ Hải.

Bầu trời rộng lớn, nhưng mây vẫn giăng mờ.

Một người đàn ông mặc áo hoodie màu xám bạc, kính râm đen, mũ đen, che chắn kín mít, bước theo sau tôi từng bước.

Anh ta thỉnh thoảng dừng lại nhìn ngắm cảnh vật, nghĩ rằng mình đã giấu kín lắm.

Cho đến khi đi đến một ngã rẽ, anh ta bị cảnh sát tuần tra bắt nhầm vì nghĩ là kẻ theo dõi.

Cuối cùng, tôi, “nạn nhân” đành phải lên tiếng xác nhận anh vô tội.

Anh ta tháo mũ và khẩu trang ra, tóc rũ xuống che đi một phần đôi mắt, khẽ cúi đầu ngượng ngùng, miệng mím chặt, có vẻ đang hối hận vì không theo dõi kín đáo hơn.

“Anh ăn mặc thế này, định đi ăn trộm gì à?”

“Giang Tuyết Quỳnh!” Anh hơi tức giận gọi tên tôi, lộ ra đôi lông mày tinh xảo từ dưới lớp tóc, trông như một con hổ đang giả vờ gầm gừ.

Tôi cười nhẹ, rồi đột ngột thay đổi giọng điệu:

“Gần đây Chu Tự Tân bị tấn công từ mọi phía, công ty bị tổn hại, vụ án cũ bị khơi lại, là anh đúng không?”

Ánh mắt Đàm Hứa lóe lên, khóe miệng hiện chút mỉa mai và khinh thường, khiến nét mặt anh trở nên sắc bén và rực rỡ trong chốc lát.

“Hắn không giữ được đâu.

Người phản bội chân tình, đáng bị vạn tiễn xuyên tim.”

Tôi không trả lời, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.

“Nhưng Đàm Hứa, anh và hắn, trong mắt tôi, có gì khác nhau đâu.”

Nét mặt của người đàn ông trước mắt lập tức khựng lại, như một chuỗi ngọc bị rơi xuống và phủ đầy bụi.

Nhanh chóng mất đi vẻ rực rỡ, trở nên mờ nhạt và yếu đuối.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 18: Chương 18



Trước đây, tính khí của Đàm Hứa rất khó hiểu, lúc nào cũng thất thường, đôi khi bực dọc mà chẳng rõ lý do, và thường giận dỗi vô cớ.

Khi vui vẻ, anh ta sẽ nhướng mày, nói vài câu dễ nghe, giống như một con mèo kiêu ngạo xinh đẹp.

Nhưng khi không vui, anh ta lại biến thành một con hổ kiêu hãnh, cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi người từ cung điện.

Khi đó, tôi luôn phải bước lên cao đài để dỗ dành anh ta, vuốt v e cho cơn giận nguôi ngoai, và anh ta chỉ tỏ vẻ miễn cưỡng để tôi nắm lấy tay mà kéo đi.

Thiếu gia chưa bao giờ cúi đầu, cũng chẳng bao giờ chịu nhận sai.

Dù có làm sai, anh ta cũng luôn đợi người khác phải đưa ra lối thoát trước.

Mỗi lần khiến tôi tức điên, ngày hôm sau anh ta vẫn ngồi đó, bình thản chờ tôi chủ động làm hòa.

Chỉ là lúc đó tôi tính tình hiền lành, chưa bao giờ để bụng.

Bạn bè nhiều lần nói tôi quá chiều chuộng anh ta.

Cho dù lần đó, tôi rất thích một cuốn sách ảnh, vậy mà anh lại nghịch ngợm vẽ bậy lên nó, khiến tôi tức giận quyết không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

Cho dù trong buổi học thủ công, anh ta làm hỏng mô hình tôi đã vất vả làm, tôi đã khóc nức nở vì không thể sửa lại được.

Nhưng rồi anh lại vụng về làm cho tôi một chiếc vòng hoa lởm chởm bằng hoa dại.

Tôi vừa khóc vừa nói sẽ tuyệt giao.

Nhưng ngay giây sau lại ngoan ngoãn cúi đầu để anh ta đội chiếc vòng hoa lên đầu mình, còn dặn dò anh lần sau đừng dùng hoa hồng to như vậy, trông rất kệch cỡm.

Từ sau sự việc đó, bạn bè gọi tôi là “ninja rùa”.

Thực ra, tôi cũng muốn giận lắm.

Nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh anh dùng chiếc áo khoác trắng che chắn cho tôi khỏi nước bẩn b.ắ.n lên từ chiếc xe lao nhanh trên đường, rồi hành động như không có chuyện gì xảy ra, tôi lại mềm lòng.

Nhớ lại lần tôi bị kéo đi tham gia đội hợp xướng, giữa mùa đông lạnh giá, phải mặc trang phục diễn mỏng manh để tập dượt cho lễ hội nghệ thuật.

Mọi người đều lạnh đến run rẩy.

Còn Đàm Hứa, mặc một chiếc áo phao xám, đứng từ xa, tay đút túi, trông cao lớn, lạnh lùng và phong cách.

Nhưng khi anh quay lại, trên tay anh lại cầm một chiếc túi sưởi hình con lợn màu nâu xấu xí và một túi trà xanh căng phồng.

Sau nửa buổi tập, tôi chạy đến nhận lấy túi sưởi, rồi lấy chiếc áo phao từ trong túi trà xanh ra mặc vào.

Đàm Hứa đứng cạnh tôi, nghiến răng càu nhàu:

“Lần sau đổi túi khác cho nó ra dáng hơn.”

Chỉ cần nghĩ đến việc anh vốn ghét phiền phức và sợ mất mặt, lại đứng cầm chiếc túi trà xanh giữa đám đông chờ tôi suốt nửa tiếng, lòng tôi lại mềm nhũn.
 
Mười Năm Hôn Nhân
Chương 19: Chương 19



Chỉ là sau đó, vì bận rộn với việc của Chu Tự Tân, tôi không còn đủ thời gian để xử lý những cảm xúc của Đàm Hứa nữa.

Mâu thuẫn giữa chúng tôi dần dần chồng chất.

Cho đến lần tôi làm mất chiếc vòng tay, chúng tôi đã chính thức tuyệt giao.

Khi đó, tôi đã nhiều lần chủ động làm hòa, nghĩ rằng mọi chuyện có thể quay về như trước.

Nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự lạnh lùng lặp đi lặp lại.

Lần cuối cùng tôi tìm anh, bạn bè của anh cười đùa chế nhạo.

“Tôi tưởng Giang Tuyết Quỳnh thanh cao lắm, hóa ra bây giờ lại đi làm chó l.i.ế.m đế giày cho tên nghèo Chu Tự Tân, hahaha.”

Tiếng cười chói tai vang lên không ngớt, mọi ánh mắt đều dán vào biểu cảm của Đàm Hứa.

Nếu anh không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ dám nói đến mức đó.

Nhưng sắc mặt của Đàm Hứa khi đó là gì?

Anh liếc nhìn tôi ở góc khuất, nhếch mép cười nhạt, trong đôi mắt sáng màu ấy lấp lánh chút căm hờn khó tả.

Cố chấp, lạnh lùng.

Cuối cùng, anh chỉ cười khẩy một tiếng, không ngăn cản màn sỉ nhục và bắt nạt đó.

Tôi quay lưng bỏ đi, chầm chậm ăn hết chiếc sandwich định mang cho anh.

Tôi ghét sự thay đổi, ghét phải chia ly.

Vì vậy tôi đã cố níu giữ anh nhiều lần.

Nhưng một khi tôi nhận ra không còn giá trị để níu kéo, thì việc buông tay chỉ đau đớn trong giây lát.

Khi đó, tôi không nghĩ sẽ gặp lại anh.

Ít nhất, không nghĩ rằng lần gặp lại sẽ trong hoàn cảnh này.

Tôi từng bước từng bước tạo khoảng cách với anh, còn anh thì từng bước theo đuổi không ngừng.

Giống như lúc trước tôi không hiểu tại sao anh lại lạnh lùng rời xa tôi.

Giờ đây, tôi cũng không hiểu tại sao anh lại thay đổi và quay lại yêu tôi.

Với tôi, Đàm Hứa và Chu Tự Tân thực ra không khác nhau là mấy.

Người bạn thân nhất đột ngột trở nên lạnh nhạt và làm tổn thương tôi.

Người yêu từng là tất cả dần dần trở nên lạnh lùng và rời bỏ tôi.

Họ từng yêu thương tôi nhất, và cũng từng khiến tôi đau đớn nhất.

Tôi không hề luyến tiếc gì Chu Tự Tân, và cũng sẽ không lưỡng lự với Đàm Hứa.

Chiếc vòng tay hoa sen đã đứt, không thể nối lại.

Chiếc vòng kim cương bị mất, dù có tìm lại được cũng không còn mang ý nghĩa như ban đầu.

“Không có gì là vĩnh cửu cả.”

Tôi bình thản nhìn vào đôi mắt đầy cảm xúc của Đàm Hứa, cuối cùng, chiếc vòng kim cương đã trở về tay chủ cũ của nó.

Sau khi vụ việc Chu Tự Tân bị cáo buộc sát hại cha dượng được tung ra, ngay lập tức có người lên tiếng đính chính rằng đó chỉ là tin đồn.

Tuy nhiên, ngày hôm sau lại có người cung cấp bằng chứng mờ nhạt.

Cảnh sát tiếp tục điều tra một cách chi tiết hơn.

Luật sư của Chu Tự Tân luôn cố gắng bảo vệ rằng đây là vụ bôi nhọ, nhưng tin đồn vẫn lan truyền khắp nơi.

Thậm chí, quá khứ Chu Tự Tân từng đánh đ.ấ.m ở chợ đen để kiếm tiền cũng bị khui ra.
 
Back
Top Bottom