ฅ≽^•⩊•^≼ฅ ༘⋆✿
Sảnh trước của nhà thi đấu cầu lông sáng sủa giản dị, không gian tổng thể nhìn qua đều sạch sẽ, thoải mái.Thế nhưng khi theo chân Phó Tự bước vào sân cầu lông khép kín trong nhà, Giang Văn mới nhớ ra tại sao trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc đến mấy nơi rèn luyện thể thao thế này.Vừa bước vào sân, cậu gần như lập tức ngửi thấy mùi mồ hôi tràn ngập trong không khí, lông mày khẽ chau lại.
Cậu đưa tay chạm nhẹ lên mũi rồi lại cố kìm xuống.Dù sao cũng là vận động, chắc chắn không thể đeo khẩu trang được.Giang Văn đi bên cạnh Phó Tự khẽ tụt lại nửa bước.
Trước khi khứu giác nhạy cảm bị kích thích hoàn toàn, cậu lặng lẽ dịch lại gần hắn thêm một chút.Mùi hương cỏ cây quen thuộc dễ chịu quẩn quanh nơi chóp mũi mạnh mẽ xua tan mùi mồ hôi mờ nhạt trong không khí xung quanh, chỉ để lại mùi hương đặc trưng thuộc về riêng Phó Tự.Giang Văn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, khẽ thở phào.Phó Tự nhận ra sự dịch chuyển của cậu, tưởng rằng cậu không quen nơi này, bèn chậm bước lại dẫn cậu đến phòng thay đồ trước.Phòng thay đồ bày kín những tủ sắt dài dọc bốn phía, ở giữa là hai băng ghế gỗ dài.
Ánh đèn huỳnh quang sáng trắng rọi từ trên đầu xuống, có thể thấy rõ lớp sương hơi nước mỏng từ phòng tắm bên trong tỏa ra, sau đó nhanh chóng bị chiếc quạt hút ở góc phòng rít lên cuốn đi.Phó Tự nhập mật mã mở tủ, bên trong để túi vợt và quần áo thi đấu thay giặt."
Là đồ đã giặt rồi.
Có thể hơi rộng một chút, chắc cậu vẫn mặc được."
Phó Tự đưa bộ quần áo cho Giang Văn.Giang Văn khẽ "ừ" một tiếng, nhận lấy bộ quần áo cầu lông màu đen trắng giũ ra ướm thử lên người.Cậu còn đang do dự không biết nên thay ở đây hay vào phòng tắm thì Phó Tự đã thản nhiên cởi phăng áo thun trên người trước mặt cậu.Giang Văn siết chặt bộ quần áo trong tay, đôi mắt lập tức mở to.!!!Phó Tự cởi trần nửa trên, thân hình cao gầy cân xứng.
Dù ở trạng thái thả lỏng vẫn có những đường cơ bắp mờ mờ, không hề phô trương mà lại vừa vặn, toát ra dấu vết của sự rèn luyện lâu dài.Eo hắn gọn và rắn chắc, đường nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện kéo dài xuống dưới, còn chưa hiện rõ hết đã bị cạp quần che khuất.Đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt lên thắt lưng.
Ngay sau đó thắt lưng nới ra, Giang Văn chưa kịp nhìn kỹ đã vội vã đảo mắt lung tung rồi cứng ngắc quay phắt đi.Cậu quay lưng về phía Phó Tự, hấp tấp túm lấy vạt áo lột phắt áo mình xuống, tìm cổ áo của bộ đồng phục luống cuống chui vào.Phòng thay đồ công cộng, chính là như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh...Giang Văn không ngừng nhấn mạnh trong lòng, nhanh chóng cởi cả quần, cúi người nhấc chân, chỉ mấy giây đã mặc xong quần.
Sau đó cậu mới từ tốn chỉnh lại dây lưng.Đến khi thay xong, Phó Tự đã thu dọn đâu vào đấy.
Hắn dường như chẳng mấy bận tâm đến chuỗi động tác gấp gáp của Giang Văn, chỉ tập trung cúi đầu lục tìm trong túi vợt.Giang Văn kéo kéo cổ áo hơi rộng.
Dù đã được giặt sạch nhưng dường như vẫn còn vương chút mùi đặc trưng của Phó Tự.
Rất nhạt, nhưng cũng đủ để cậu chịu đựng được cái mùi hỗn tạp nơi này.Phó Tự ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lướt qua xương quai xanh hơi nhô lên nơi cổ áo.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc bao tay đen trắng."
Trước kia tôi từng đeo rồi, cậu thử xem có vừa không?"
"Cảm ơn."
Giang Văn nhận lấy đeo vào cổ tay, chỉnh lại một chút, thấy cũng ổn.Phó Tự gật đầu, khoác túi vợt dẫn cậu ra ngoài tìm sân.Sân bọn họ đã đặt trước.
Bởi chỉ định đánh chơi cho vui nên chọn sân ở góc.Phó Tự đưa vợt dự phòng cho Giang Văn, bảo cậu thử cảm nhận trọng lượng, nếu thấy không quen thì ra quầy mượn cây khác.Giang Văn cầm vợt vung vài cái.
Thực ra cậu cũng chẳng phân biệt nổi sự khác nhau giữa các cây vợt, "Cũng được."
"Thế thì tốt.
Nhớ khởi động cổ tay cổ chân trước đã."
Phó Tự kẹp quả cầu vào vợt đi sang phía đối diện, đứng cách cậu qua tấm lưới."
Ừm, được."
Giang Văn ngoan ngoãn làm theo lời hắn, đứng tại chỗ chậm rãi khởi động.Phó Tự bên kia cũng đang khởi động nhưng nhanh hơn cậu một chút.
Từ góc độ này nhìn sang chỉ thấy cánh tay trắng trẻo mảnh mai duỗi ra phía sau, rõ ràng chẳng có cơ bắp gì, chắc bình thường ít vận động.Nói chung là... trắng đến chói mắt....Chỗ nào cũng trắng.Trong lòng Phó Tự khẽ rung động, nhìn một lúc rồi vội thu hồi ánh mắt.
Đợi Giang Văn chuẩn bị xong, hắn liền phát cầu đầu tiên."
Giang Văn, đón cầu."
Quả cầu lông vút qua không trung với tốc độ rất nhanh, lại đúng kiểu dễ đánh nhất.
Giang Văn lao nhanh hai bước lên trước vung vợt đón lấy.
Cầu bay vèo trở lại phía đối diện, lập tức bị Phó Tự đánh trả về.Hai người cứ thế qua lại, nhịp độ không nhanh cũng chẳng chậm, đánh một cách đều đặn.
Thỉnh thoảng Giang Văn khống chế lực không tốt, cầu bay chệch sang trái rồi sang phải, mệt thì lại ngắn quá hoặc dài quá.
Có lúc do góc độ oái oăm, cậu lại lẩm bẩm trách mình.Cũng nhờ vậy, cậu càng chắc rằng trình độ của Phó Tự vượt xa mình.
Những cú tưởng chừng như không thể đỡ nổi hắn đều dễ dàng hóa giải.
Nhưng khi cầu trở lại, những đường tiếp theo lại khiến Giang Văn bị dẫn dắt chạy khắp sân, còn Phó Tự hầu như chỉ cần dịch chuyển vài bước đã ung dung đánh trả lại.Đánh qua năm, sáu lượt như thế, Phó Tự mới cố tình đưa cho cậu một quả dễ để cậu đón cầu thuận tay.Tóm lại thì đều là những đường chuyền rất chất lượng, nhưng mà thế thôi cũng đủ làm Giang Văn mệt lả.
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua nửa tiếng.Mồ hôi lấm tấm trên trán Giang Văn.
Cậu ngồi bệt xuống đất khẽ cúi đầu thở gấp, gương mặt trắng trẻo nhuốm sắc hồng.Phó Tự mang nước về, ngồi xuống bên cạnh.
"Khởi động xong rồi, nghỉ một lát đi.
Lát nữa tôi dạy cậu cách đập cầu."
"Vừa rồi đánh lâu thế mà mới chỉ tính là khởi động thôi á?"
Giang Văn vừa thở dốc vừa ngạc nhiên hỏi.Phó Tự bật cười, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cậu."
Có thể kiên trì được như vậy cũng giỏi rồi.
Bình thường cậu chắc ít vận động nhỉ?
Thể lực của cậu cũng không tệ đâu."
"Tôi từng chạy ba nghìn mét ở đại hội thể thao trường đấy nhé."
Giang Văn lẩm bẩm, nhận lấy chai nước uống một ngụm.
Nhịp thở dần ổn định, cậu quay đầu nhìn sang sân bên cạnh nơi trận đấu đang diễn ra kịch liệt.
So sánh một chút mới thấy những gì mình và Phó Tự vừa đánh đúng là trò trẻ con.Giang Văn chống cằm nghiêng đầu quan sát, rồi chỉ sang: "Chúng ta đánh chẳng khác gì mấy trận dưỡng sinh của người già."
Phó Tự nhìn theo ánh mắt cậu, đúng lúc thấy bên kia có người tung cú nhảy đập hoàn hảo, trực tiếp kết thúc pha bóng.Hắn bật cười khẽ: "Ừ, của chúng ta đúng là trận cầu dưỡng sinh.
Kiểu kia khó hơn nhiều, không khéo là bị phản đập lại ngay."
Giang Văn lại nhìn hắn với ánh mắt tò mò: "Trước giờ cậu đến đây đều đánh đôi à?"
"Có lúc sân không đủ, ai biết đánh đôi thì đều ghép cặp để chơi."
Phó Tự đáp."
Phó Tự."
Giang Văn hơi cụp mắt suy nghĩ, "Vậy mấy cú như vừa rồi... cậu đều làm được chứ?"
Ý cậu là cú nhảy đập ở sân bên.Phó Tự trầm ngâm nhìn cậu một lát, khẽ gật: "Ừ, đại khái là được."
Giang Văn chớp chớp mắt quan sát nét mặt hắn, trong lòng thầm nghĩ "đại khái" của Phó Tự chắc hẳn là... rất thành thạo.Một cơn hiếu thắng bất chợt dâng lên.
Cậu chống gối đứng dậy, nhặt cây vợt đưa cho hắn."
Tôi nghỉ khỏe rồi, chúng ta đánh tiếp đi?
Cậu dạy tôi cách đập cầu nhé, được không?"
Được không?Phó Tự nhận lấy vợt, mỉm cười: "Được."
"Đập cầu thực ra là khi đối phương đánh cầu cao sang, mình phải cố gắng chạm cầu ở điểm cao nhất rồi dùng lực ép mạnh xuống.
Tốc độ nhanh, lực bùng nổ lớn..."
Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần chăm chú quan sát tư thế cầm vợt của Giang Văn.Cậu thử vung vài cái."
Giang Văn, cách cậu cầm vợt chưa chuẩn."
Phó Tự bước sát hơn, kẹp vợt vào khuỷu tay, một tay giữ vợt của cậu, một tay đưa ngón trỏ vẽ trong lòng bàn tay.Ngón tay ấm nóng lướt qua da để lại một cơn nhột nhẹ."
Mặt vợt nên đặt vào chỗ này của lòng bàn tay, nghiêng khoảng bốn mươi lăm độ, đừng dựng thẳng."
Ngón tay Phó Tự vẽ vòng cung trong lòng bàn tay cậu.Giang Văn mím môi cố kìm không động đậy, nhưng ngay sau đó đã thấy Phó Tự xoay tay, trực tiếp nắm lấy ngón tay cậu ép xuống.Tim Giang Văn khẽ run.Phó Tự vẫn cúi đầu, giọng đều đều: "Ngón tay cầm vợt không được để hở, phải siết chặt, như vậy vợt mới không dễ rung lắc."
Giang Văn lập tức siết chặt hơn."
Ngón cái cũng phải đặt đúng, nhưng đừng bóp quá chặt."
Nói rồi, tay hắn trượt dọc ngón tay, lướt qua lòng bàn tay rồi dùng ngón cái ấn nhẹ lên chỗ đang nắm vợt.
"Phần này nên để hở một chút, như vậy mới dễ phát lực."
"...Ừm."
Giang Văn đáp khẽ, ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay giao nhau, hơi ngây người.Bàn tay Phó Tự nóng ấm mang lại cảm giác xa lạ, từng chút một lướt qua ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay...Khoảng cách quá gần, chỉ cần ngẩng lên là có thể thấy rõ cằm và yết hầu nhô cao của hắn.
Đường nét sắc sảo, trơn mượt, chẳng khác nào bức tượng do chính tay cậu tạc ra.Trong thoáng chốc, Giang Văn thất thần.Phó Tự buông tay.
"Lý thuyết là thế, còn lại phải đánh thêm mới biết.
Giang Văn?"
Cậu giật mình, vội gật đầu: "À...
được, nghe cậu."
Phó Tự gật nhẹ, cầm vợt đi sang bên kia.
"Nhớ khi đập cầu phải vung cả cánh tay lên."
Giang Văn nắm vợt, dưới sự chỉ dẫn kiên nhẫn của hắn quả nhiên đập được vài cú, nhưng mười thì tám, chín lần đều bị Phó Tự trả lại.Một quả cầu bay ra ngoài sân, cậu chạy đi nhặt.
Vừa quay lại định luyện tiếp, cậu bỗng nhìn thấy Phó Tự đứng bên kia nói chuyện với một người mặc đồng phục xanh lá, tay cũng cầm vợt.Giang Văn không nghe rõ, chỉ thấy hắn thoáng liếc về phía mình.
Chẳng mấy chốc, người kia rời đi.Cậu bước lại, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Phó Tự lắc đầu."
Chắc muốn đổi sân thôi.
Không sao, chúng ta tiếp tục."
Giang Văn gật đầu, không để tâm nhiều.Thế nhưng chưa đánh được bao lâu, người vừa nãy nói chuyện với Phó Tự lại chạy tới.
Lần này còn kéo thêm một người nữa trên vai cũng đeo vợt, trông chạc tuổi họ, cùng mặc đồ thi đấu màu xanh, chỉ là thấp hơn người đi cùng một chút."
Cậu bạn này, sân bãi thật sự không đủ, chúng ta ghép đôi đánh đi nhé."
Người cao gầy mặc áo xanh lúc đầu đứng bên hô lên.Phó Tự dừng lại nhìn sang, giọng điệu bình thản: "Bọn tôi có người mới."
"Người mới cũng không sao mà, tôi thấy các cậu đánh cũng một lúc rồi.
Chỉ là giao lưu chút thôi, thật sự chẳng còn sân trống nữa."
Phó Tự không lập tức đồng ý mà quay sang nhìn Giang Văn.Giang Văn bắt gặp ánh mắt hắn, còn chưa kịp lên tiếng thì đối diện đã chắp tay cười nhìn cậu: "Làm ơn nhé, nửa tiếng thôi."
Giang Văn lúc này mới gật đầu: "Được thôi, nhưng tôi không rành đánh đấu kiểu này đâu."
"Thực ra bạn tôi cũng mới tập không lâu, vừa hay có thể cùng các cậu luyện thêm nâng cao kỹ thuật."
"Ra vậy."
Giang Văn gật gù, còn định nói thêm thì chợt cảm thấy có người khẽ kéo áo mình.Phó Tự đứng phía sau, ngón tay nắm lấy vạt áo cậu với gương mặt không biểu cảm.
"Đi thôi Giang Văn.
Chúng ta sang bên kia lưới."
"Ồ, được."
Giang Văn đáp, rồi vẫy tay với đối diện, chạy bước nhỏ theo sau Phó Tự sang phía bên kia.Cậu đứng ở bên phải hắn, tay siết chặt vợt.
Lần đầu tiên trải nghiệm đánh đôi, trong lòng cậu có chút căng thẳng.May mà mấy quả mở màn đều dễ, cầu bay cao, cậu còn theo được nhịp.Hai bên qua lại một lúc, bỗng đối phương tung ra một cú đập.Cầu lao xuống nhanh rất mạnh, Phó Tự chỉ thoáng phán đoán đã bỏ không đỡ, hướng mắt sang kia khẽ nắm vợt: "Hay lắm."
Giang Văn bước lại gần, thật ra vẫn chưa hiểu cú đó hay chỗ nào nhưng cũng phụ họa theo: "Ừm, hay lắm."
Đối phương cười cười, không để bụng: "Đánh tiếp nào!"
Giang Văn quay về vị trí.Chẳng bao lâu, đối diện lại liên tục tung ra mấy cú đập, đến khi có một quả rơi sau lưng Giang Văn, cậu còn chưa kịp nhìn rõ đã bị đánh lén sau sân.Cậu cầm vợt hơi ngẩn ra, nhìn hai người phía đối diện.Nhưng đối phương chẳng hề giơ tay ra hiệu, trái lại còn đập tay nhau xong mới nhìn sang.
"Xin lỗi nhé, không cố ý đâu."
Ánh mắt Phó Tự lia qua rồi xoay lại vỗ vai Giang Văn."
Không sao, tiếp tục đi.
Lát nữa cậu đứng lùi sau chút là được."
Giang Văn gật đầu, lùi về phía sau.Thế nhưng đối phương chẳng hề "khiêm tốn" như bề ngoài.
Khi cậu lùi sau, họ liền đánh cầu ngắn sượt ngay trên lưới; khi cậu bước lên, họ lại tung cú đập sau sân.
Trong chốc lát Giang Văn bị xoay như chong chóng, hoàn toàn không đỡ nổi.Một hai lần còn tạm, nhưng rõ ràng đây là cố tình nhắm vào người yếu.Khóe môi Phó Tự khẽ hạ xuống, ánh mắt dần lạnh hơn.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, hắn bước tới lưới, vợt khẽ gõ vào lưới, giọng chẳng còn khách khí: "Có ý gì đây, bắt nạt người mới à?"
Đối phương biết mình sai, gã cao gầy vội xua tay: "Không không, chỉ là lỡ tay chơi hăng quá thôi.
Xin lỗi nhé, ván sau bọn tôi nhường nhé?"
"Nhường?"
Sắc mặt Phó Tự lạnh hẳn, ánh mắt sắc bén lướt qua hai người kia, giọng không chút nhiệt độ: "Không cần.
Đánh thêm mười phút cuối thôi."
Dứt lời, hắn quay lưng trở về sân mình không buồn ngoái lại.Giang Văn theo sau, cau mày nhỏ giọng: "Họ..."
Thực ra cậu muốn nói là do mình quá kém mới để thành ra vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đối phương chẳng tử tế gì."
Đừng nghĩ nhiều, bọn họ chỉ đang chơi xấu thôi."
Phó Tự như nhìn ra tâm trạng cậu, tay khựng lại trên vai cậu một chút sau đó mới thật sự đặt xuống vỗ nhẹ."
Thêm mười phút cuối với họ thôi, sau đó tôi sẽ dạy cậu tiếp."
Giang Văn nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm, gật đầu: "Ừm."
Hai bên vào chỗ.
Mười phút là mười phút, Phó Tự nói sao làm vậy.Trong mười phút đó, hắn gần như áp đảo toàn cục.
Cầu đánh nhanh, lực mạnh, góc độ hiểm hóc vô cùng.Đến quả cuối cùng, đối phương có lẽ sơ suất, đánh cầu bay cao chậm lại.
Phó Tự không ra tay mà nhanh chóng hô: "Giang Văn!"
Ánh mắt Giang Văn dõi theo quả cầu bay trong không trung.
Khoảnh khắc ấy như có sự ăn ý ngầm với Phó Tự, suy nghĩ của hai người bỗng trùng khớp.Cậu không nghĩ thêm.
Ngay khi tiếng hắn còn chưa dứt, cậu liền bật nhảy, cổ tay ép mạnh xuống theo đúng cách Phó Tự đã dạy, dồn hết sức đánh cầu trả lại.Vợt vang lên một tiếng "choang" giòn giã.Mười phút hai ván, đối phương không thắng nổi ván nào.Người cao gầy kia có phần ngượng ngập: "Hóa ra trước đó là cậu nhường bọn tôi à người anh em?"
Phó Tự không mảy may phản ứng, xoay nhẹ cây vợt trong tay, ánh mắt nhìn họ dửng dưng: "Đã chẳng còn là người mới thì cũng đâu cần nhường."
"Giỏi thật đấy."
Đối diện gượng cười, vẫn muốn tiếp tục đánh vì biết đấu với người mạnh mới tiến bộ nhanh, nhưng Phó Tự dứt khoát từ chối."
Chúng tôi muốn đánh đơn.
Hai người sang sân khác đi, hoặc qua sân bên cạnh ghép đôi cũng được."
Sân kế bên rõ ràng mạnh hơn.
Đối phương nghe ra ý trong lời hắn nên cũng không dám nấn ná nữa, đành thu dọn rời đi.Lúc này Giang Văn mới thật sự hiểu trình độ của Phó Tự cao đến mức nào.
Trước đó, hắn quả nhiên chỉ đang "dưỡng sinh" để chiều theo cậu thôi.Nhìn theo bóng họ đi xa, Giang Văn hỏi: "Họ làm thế là cố ý sao?"
Phó Tự lau mồ hôi bên má, vẻ lạnh lùng cũng dịu xuống."
Xem như vậy đi.
Ở sân cầu kiểu này nhiều lắm, kẻ mạnh không đánh nổi thì lại muốn lấy ưu thế trước người mới.
Không hẳn cố ý, chỉ đơn thuần đáng ghét thôi."
"Thì ra là thế."
Giang Văn bật cười, không tiếc lời khen: "Vậy kỹ thuật của cậu đúng là giỏi thật."
Phó Tự nhìn đôi môi Giang Văn mấp máy.
Dường như không quen với lời khen thẳng thắn ấy, hắn chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ buông hai chữ: "Tạm thôi."
ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ
Sau đó hai người đánh rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đánh, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.Khi rời khỏi nhà thi đấu, trời đã gần sáu, bảy giờ tối.
Ánh hoàng hôn dần tan, bầu trời chìm trong một màu xanh thẫm.Phó Tự chuẩn bị bắt xe buýt về trường.
Giang Văn vốn định đi cùng nhưng giữa đường lại nhận được điện thoại của Giang Vọng Tân bảo đến đón, nên chỉ tiễn hắn đến trạm xe.Xe buýt chậm rãi dừng lại bên đường, Phó Tự khoác túi vợt xếp hàng lên xe.
Trước khi bước vào, hắn ngoái lại khẽ nói: "Giang Văn, tạm biệt."
Nghe giọng hắn, Giang Văn ngẩng đầu ngoan ngoãn vẫy tay, dõi mắt theo cánh cửa khép lại rồi chiếc xe chầm chậm lăn bánh dần khuất hẳn khỏi tầm nhìn.Chẳng bao lâu, Giang Vọng Tân cũng lái xe tới.Giang Văn tiện tay ném túi đeo chéo cho anh, ngồi phịch xuống ghế phụ, điều chỉnh ghế ngả ra sau, cả người mệt lả.Giang Vọng Tân quẳng trả túi vào lòng cậu, vừa lái vừa nói: "Đi cả ngày làm gì mà mệt thế?"
Giang Văn mệt đến chẳng buồn mở miệng, nhắm mắt mò mẫm túi định vứt ra ghế sau.
Ngón tay cậu bỗng chạm vào thứ gì đó cứng rắn.
Suy nghĩ một lát, cậu sực nhớ ra, mở túi.Bên trong nằm im lặng hai món đồ: chiếc ô và bộ quần áo thi đấu của Phó Tự.Cái trước vốn định hôm nay trả lại, cái sau thì phải mang về giặt sạch rồi mới đưa hắn.Mang trên vai quen rồi nên quên mất, cuối cùng lại đem cả hai về nhà.Bữa cơm mời hôm nay vốn dĩ là để trả ô, nhưng mục đích ấy giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.Vậy mà buổi gặp gỡ hôm nay lại trở thành một cuộc hẹn đơn thuần.
Nghĩ thì vô lý, nhưng trong lòng Giang Văn vẫn len lỏi chút niềm vui.ᨐฅ ᨐฅ ᨐฅ