Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùi Thơm Của Ánh Sáng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,353
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
377990788-256-k632392.jpg

Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Tác giả: ThaoMayEmDiu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vào khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt nhạy bén kia, tôi mới chợt nhận ra từ nãy đến giờ, những câu mà cậu ấy hỏi chỉ là đang khẳn định phán đoán của bản thân mà thôi.

Vỗn dĩ ngay lúc đầu cậu ấy đã biết tôi nói dối rồi.

Nhìn gương mặt không cảm xúc của Hoàng, tôi chỉ biết thầm trách bản thân đã không tìm hiểu kĩ về bệnh đau mắt đỏ.

"Trâm Anh, tớ hình như phát hiện ra, mỗi lần cậu nói dối mà không có chuẩn bị trước là sẽ lại liếm môi!"

Cậu ấy lại nói tiếp.

Và khi lời của Hoàng vừa dứt, đôi mắt tôi nhanh chóng kinh ngạc đến mức mở lớn hơn, ngay cả mỗi cũng hé mở.

Trong đầu thì lập tức nhớ lại lúc bản thân liếm môi khi nãy.

Hoàng... cậu ấy vẫn luôn quan sát tôi??
__________________
🌷Tên cũ: Mặt Trời Trên Đỉnh, Mùa Hoa Cúc Dại.
🌷Nhân vật chính: Trịnh Thái Duy Hoàng × Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh.
🌷

Tình trạng: đang hoàn thiện.
🌷Số chương dự kiến: trên 45 chương, chưa tính ngoại truyện.
🌷Ngày đăng: 09/11/2024🌷
🌷Ngày đăng lại: 13/03/2025🌷
🌷Nguồn bìa: tác giả tự vẽ.
📌 [CẢNH BÁO]📌: tuy truyện là thể loại chữa lành nhưng sẽ có khoảng hơn hai chục chương đầu có cảnh khá tiêu cực.📌 Tags: 1v1cutegoodboygoodgirlhiendaihocduonglangmanmùithơmcủaánhsángngontinhnguocnusiêuchữalànhtieuthuyetchungtieuthuyetthieunientruyenteen​
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 0: 🌷Lời nói đầu🌷


🌷lời nói đầu🌷Mong mọi người sẽ kiên nhẫn đọc truyện của mình, vì nó thực sự không hề nhạt như cách mà mình mở đầu đâu, và mình dám đảm bảo là nó sẽ còn thú vị và ý nghĩa hơn thế nữa😉.Bởi vì tác phẩm "Mùi Thơm Của Ánh Sáng" không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu về tuổi học trò, mà còn phản ánh về những khía cạnh khác nhau như: "Quá trình dạy dỗ con cái sai cách sẽ khiến cho tâm lý của đứa trẻ đó có thể trở nên lạc lối và méo mó từ sâu bên trong tâm hồn chúng!

Hay là cả một hành trình vất vả của những đứa trẻ ấy khi chúng cố gắng chữa lành cho bản thân!"😇😇😇Và mình biết, có thể truyện của mình không cảm động đến mức khiến cho các bạn đọc phải bật khóc, nhưng mình chắc chắn nó sẽ để lại cho bạn rất nhiều sự lắng đọng và những suy ngẫm sâu sắc từ tác phẩm. 🤗🤗🌷Warning🌷🌷Giới thiệu:
Đây là câu chuyện về một cô gái tên Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh.

Bởi vì đã từng bị tổn thương từ quá khứ mà vẫn luôn có một nỗi sợ ám ảnh đến hiện tại.

Nó đã từng chút một biến cô trở thành người vô tình, giả tạo, ích kỉ.

Chúng quá đáng đến mức khiến cô tự nguyện thu mình vào trong bóng tối và quên đi bản thân của trước kia.

Rồi cho đến một ngày, có một người rất đặc biệt xuất hiện, đặc biệt đến mức làm cô tự chủ động muốn bước ra ánh sáng một lần nữa, muốn tìm lại chính mình một lần nữa, để có thể đứng bên cạnh cùng toả sáng với người ấy.

1.

Tác phẩm "Mùi Thơm Của Ánh Sáng" thuộc quyền sở hữu của tác giả "Thảo Mây Êm Dịu" - là mình.2.

Đây hoàn toàn là tác phẩm do mình dùng chất xám của bản thân để viết ra, và sẽ chỉ đăng tại Wattpad và rookies.

Nên sẽ không chấp nhận bất kì hình thức: sao chép, mượn ý tưởng, hay tự ý đăng tác phẩm của mình lên những app khác.3.

Vì là tác phẩm đầu tay thể loại thuần Việt của mình, nên sẽ có những sai sót về mặt lời văn.

Và mình rất mong mọi người đọc và bình luận góp ý giúp mình ạ.5.

Độ tuổi khuyến khích đọc 18-25 tuổi trở lên.6.

Vì còn bận đi học nên lịch ra truyện của mình sẽ không được cụ thể ạ.

Nhưng mình sẽ cố gắng ra chương mới thật sớm ạ.🌷Cuối cùng là rất mong mọi người đọc truyện sẽ cảm thấy vui vẻ, và hãy ủng hộ mình một sao nhé!?🌷
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 1: Người bạn mới


Cuối giờ chiều, sau khi vừa mới trực nhật lớp xong, tôi liền nhận được tin nhắn của thầy dạy thêm toán thông báo.[Nay nhà thầy có việc, em thông báo cho các bạn là buổi nay nghỉ nhé!][Vâng.]Tôi nhắn lại cho thầy rồi vào nhóm chat của nhóm học thêm, thông báo cho chúng nó là buổi nay nghỉ do thầy bận.Sau khi nhận được đủ 16 cái like của chúng nó, tôi mới yên tâm.Nhìn vào đồng hồ trên tay, hiện giờ là 5 giờ 10 phút, còn khá sớm.

Tôi không muốn ở nhà vào lúc này.Tôi hướng mắt về phía hoàng hôn đầy tia nắng vàng rực rỡ đang ôm lấy toàn thân mình, mà đưa ra một quyết định, đó là gọi cho đứa bạn thân của mình.[Alo?] Đầu dây bên kia là một giọng nam."

Mày đang ở đâu vậy?"[Mày hỏi làm gì?]"Nói đi, giờ tao qua."[Ơ thế mày không đi học thêm à?]"Ừm, nay tao được nghỉ."[Vậy bố mẹ mày có cho đi bây giờ không?]"Không phải lo.

Tao tự có cách."[Ừm!

Vậy qua luôn đi, tao đang ở quán bida của bà chị họ tao, mày biết mà đúng không?]"Ok, tầm 20 phút sau tao qua."[Nhanh nhá!

Nay nhóm mình có thành viên mới đấy, đến đi rồi tao giới thiệu cho mày với chúng nó một thể!]"Ok."

Kết thúc cuộc gọi, tôi tung tăng xuống nhà để xe.

Trước tiên tôi cần về nhà một chuyến, sau mới đến bida của chị họ thằng Dương được.***Trở về nhà, nhìn thấy xe của mẹ và xe của bố trong sân, nụ cười trên môi tôi liền tắt, một chút vui vẻ cũng không còn.Sao hôm nay họ lại về sớm vậy?Dù lòng tôi cảm thấy không vui nhưng khi đứng trước mặt họ, tôi vẫn nở nụ cười, vui vẻ nói: "Con chào bố, con chào mẹ.

Nay bố mẹ về sớm thế ạ?"

"Ừm, vậy con giờ về rồi đi học luôn à?"

Giọng bố tôi nhẹ nhàng và quan tâm biết bao."

Vâng."

Tôi nói dối không chớp mắt.Và bố, cũng chẳng nhận ra lời nói dồi trắng trợn ấy."

Vậy nhanh rồi đi đi con."

"Vâng."

Tôi cười đáp lại.

Trong lòng lại cảm thấy ghét bỏ và kháng cự với sự quan tâm của bố.

Nếu không phải hiện giờ đang cãi nhau với mẹ tôi, thì chắc chắn ông ấy cũng chẳng ân cần như vậy.Mục đích của bố làm vậy, chẳng qua là để gán cho mẹ tôi cái danh vô tâm với con cái, mà không lo bị bà ấy bắt bẻ lại mà thôi.Tôi đưa mắt nhìn mẹ mình, bà ấy vẫn im lặng, không nói bất cứ lời nào, cũng chẳng cho tôi lấy một ánh mắt.Lòng tôi thở dài, đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

Tôi biết mẹ sớm đã chẳng còn thiết tha gì đến ngôi nhà này nữa, nhưng bả ấy cứ bị động và im lặng như vậy sẽ chỉ càng khiến cho bản thân bị thiệt thòi nhiều hơn trong những cuộc cãi vã của cả hai người.Mẹ lúc nào cũng để bản thân bị yếu thế.Tôi nhìn mẹ, như nhìn một người tự chốc khổ vào thân.

Rồi đi lên phòng mình, nhanh chóng lấy thêm một ít tiền, tôi dự định lát nữa sẽ rủ cả nhóm đi ăn, vì lần nào đi học thêm cũng đến 9 giờ mới về nên tôi sẽ không ăn cơm ở nhà.Xong xuôi, tôi lại xuống nhà, vừa đến chân cầu thang.

Tôi đã nghe thấy giọng nói của bố phát ra từ phòng ngủ của bố mẹ.Lòng tôi lạnh dần, hai tay cũng vô thức siết chặt lại.Tôi nhìn chằm chằm về hướng của căn phòng đó, cảm giác lo sợ cứ trực trào trong lòng."

Đị* mẹ mày, đừng có kể ra với tao, tao đi làm kiếm tiền nuôi mày với con mười mấy năm, còn chưa than đâu.

Còn mày, cái đị* mẹ mày bỏ tiền ra được bao nhiêu năm mà lên mặt với tao.

Hả?"

"Mày cậy mày đi làm xa, mày có tiền rồi mày thích lên mặt với tao á?

Thế cái đ*t mẹ mày, sao mày không cút đi chỗ khác luôn đi!!

Cuối cùng vẫn rúc vào nhà tao như một con chó đấy thôi!"

Trước những lời nói khó nghe của bố, tôi không biết mẹ đã nói gì?

Vì tại khoảnh khắc đó, tôi đã vội vã đeo tai nghe và bước ra khỏi nhà với vẻ mặt vô cảm.

Lái xe một mạch đến bida.Chuyện bố mẹ cãi nhau đối với người làm con như tôi sớm đã cảm thấy quen thuộc.Nên nếu nói không để tâm đến thì chắc chắn là giả.

Vậy nên, tôi chỉ có thể giả làm ngơ, dù trong lòng cảm thấy rất ấm ức thay mẹ.Nhưng tôi thường chọn im lặng và tìm cách để không phải chứng kiến, hay nghe bất kì lời nói khó nghe của bố khi nói về mẹ.***"Bạn Tranh của tao tới rồi này, lại đây lại đây."

Vừa đẩy của kính bước vào quán, thì bàn tay của tôi đã bị một người nắm lấy, nhiệt tình kéo đi.Tôi không phản kháng, im lặng, để mặc cho đối phương kéo mình đi, khoé môi của bản thân cũng không biết đã cong lên từ lúc nào.

Có lẽ khi ở cạnh đám bạn của mình, hình như sẽ giúp tôi vui lên vài phần thì phải?"

Tranh đến rồi, mày giới thiệu bạn đẹp trai kia được rồi đấy."

Huyền kéo tôi đến trước mặt Dương.

Giọng nó vui vẻ đến lạ."

Từ từ, chờ tao bắn nốt."

Lý Quang Dương trả lời, tay đặt gậy, nhắm thẳng vào quả số 3, bắn.Vẫn không trúng lỗ.Nhưng mà,...

Bạn đẹp trai.Lúc này, tôi mơ hồ nhận ra câu nói của Huyền, đưa mắt nhìn một lượt quán bida.Trong quán hiện giờ chỉ có nhóm của chúng tôi là gốm 10 người.

Nên tôi dễ dáng phát hiện ra một gương mặt xa lạ, đang ngồi lướt điên thoại trên hàng ghế chờ, ngay bên cạnh Đức Hiếu.Ai vậy nhỉ?À phải rồi!

Tôi suýt thì quên mất.

Lúc nãy nói chuyện qua điện thoại với Dương.

Nó có nói là sẽ chờ tôi đến rồi giới thiệu thành viên mới cho mọi người.Vậy người này chắc là thành viên mới của nhóm chúng tôi nhỉ?Tôi mơ hồ xác định được điều này, rồi sau đó, cứ đứng nhìn cậu bạn ấy trong vô thức khá lâu.Dường như cậu bạn đó cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của tôi.

Khuôn mặt đang chăm chú xem điện bỗng ngẩn lên.Lập tức, bốn mắt chúng tôi chạm nhau.Rồi cậu ấy nở một nụ cười... rất đẹp.

Lần đầu tiên tôi gặp một người có nụ cười đẹp đến vậy.Nụ cười của cậu ấy cứ toả sáng và dịu dàng như là tia nắng vào buổi sớm mai, của tiết trời se lạnh lúc cuối mùa lá vàng ấy.Rất đẹp!Trước nụ cười và ánh mắt đẹp đẽ của cậu bạn ấy.

Tôi có hơi giật mình vì sự thân thiện của đối phương, nhưng rồi cũng lịch sự đáp lại bằng một nụ cười có độ cong vừa đủ và một cái gật đầu đến cậu ấy."

Qua đây đi bọn mày."

Dương đưa tay vẫy mấy đứa đang chơi ở bàn khác lại.

Rồi nó quay qua hướng của Đức Hiếu: "Dẫn Hoàng ra đây làm quen với chúng nó đi mày!"

Khi chúng tôi đã tụ tập lại một chỗ.

Sau đó, Dương chỉ đạo cho chúng tôi giới thiệu trước."

Chào cậu, mình tên Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh."

Tôi giới thiệu tên đầu tiên.Sau đó, từng đứa trong nhóm tự chỉ tay vào mình, mỉm cười, bắt đầu giới thiệu."

Đặng Minh Quân."

"Bùi Gia Hân."

"Trịnh Quốc Huy."

"Mai Phương Thùy."

"Chào cậu... tớ tên Cao Phương Huyền."

Đoạn, Huyện giới thiệu, nó còn tỏ ra e thẹn đưa tay lên chào cậu bạn kia.

Cơ mà cái kiểu chào của nó cứ lạ lạ kiểu gì ý.Nhìn giống cái con mèo đeo nơ tím lúc vẫy gọi con mèo Tom trong phim hoạt hình Tom and Jerry á."

Đào Phương Chi."

"Bùi Mạnh Tâm."

"Mình là Hoàng Thiên An."

"Còn tao với Lê Đức Hiếu thì mày biết rồi nhỉ?"

Nói rồi Dương khoác lấy tay lên vai cậu bạn kia, tay còn lại thì chỉ vào cậu ấy, nói với bọn tôi: "Xin giới thiệu Hoàng tên là Hoàng, trai Hà Nội mới chuyển về Nam Định mình từ 3 ngày trước."

Song, đoạn, nó quay qua nhìn Hoàng: "Mày không cần giới thiệu họ tên đâu, tại tên mày làm bạn tao nhớ lại mấy chuyện ngu ngốc trước đây của nó."

Hoàng có vẻ khó hiểu trước câu nói của Dương.

Nhưng lúc cậu ấy chưa kịp lên tiếng thì Huyền bỗng cắt ngang, nó còn trừng mắt với Quang Dương, nói: "Mày cứ để im để Hoàng giới thiệu họ tên xem nào!

Bạn bè thì phải biết đầy đủ tên nhau chứ!"

Rồi nó quay qua nhìn Hoàng, giọng nhỏ nhẹ hẳn đi: "Hoàng cứ giới thiệu họ tên cho chúng mình biết, đừng để ý đến nó."

"Ừm, mày cứ để Hoàng giới thiệu xem nào, nãy giờ cậu ý đã nói được chữ nào đâu."

Tôi nhìn Dương, thấy nó đang định lên tiếng nhưng nghe tôi nói vậy lại thôi.Hoàng nhìn hai đứa tôi nói, mỉm cười lịch sự, giọng trầm ấm của cậu ấy vang lên: "Chào mọi người.

Tớ tên Trịnh Thái Duy Hoàng, rất vui khi được tham gia nhóm các cậu."

Khoảnh khắc biết được họ tên của Hoàng, khoé miệng tôi không khỏi giật giật mấy cái.Tôi có nên khen tên của cậu ấy đẹp không?

Trong khi nó chứa tận 3 người mà tôi từng crush mới hay cơ chứ!Tôi đánh mắt, nhìn mấy đứa bạn, hầu hết đứa nào đứa nấy cũng đều là dáng vẻ hết sức nhịn cười nhìn tôi.

Và tôi thừa biết chúng nó đang nghĩ gì.Chúng nó nghĩ mắt nhìn người của tôi kém.Cơ mà nghĩ lại thì tôi thấy mình lúc đấy trẻ trâu thật!Thằng đầu tiên tôi thích tên là Đào Minh Thái.

Là một thằng rất khốn nạn, nó đối xử tệ với tôi lắm cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi bị khủng hoảng tâm lý và năm cấp 2, vậy mà tôi vẫn thích nó từ năm lớp 4 đến hết năm lớp 7.Còn anh trai thứ hai tên là Hoàng Duy Anh.

Người này thì mang hơi hướng trapboy, lúc ý tôi đã không nhận ra.

Nhưng cũng may là ngay lúc tôi tỏ tình thì anh ta biến mất không dấu vết, bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi.Còn anh trai cuối cùng tên là Vũ Nam Hoàng, anh ấy là kiểu người rất ấm áp và...Ờm, tả sao nhỉ?

Để xem nào?Tôi đảo mắt, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả anh ấy.

Nhưng mà kì lạ thế nào, tôi lại nhìn về phía Hoàng và phát hiện ra cậu ấy cũng đang nhìn tôi, còn có Quang Dương đang vừa thủ thỉ cái gì đó vừa liếc mắt nhìn tôi liên tục.

Bộ dạng rất đa nghi.Tôi đoán thằng này đang kể cho Hoàng nghe chuyện đấy của tôi đây mà.Tôi nhìn lên gương mặt cực phẩm của Hoàng.

Cậu ấy rất lịch sự, chẳng có tí biểu cảm nhịn cười giống mấy đứa trong nhóm.

Và cũng chẳng có gì đang nói, nếu tôi không nhận ra ánh mắt chứa đựng ý cười được cậu ấy ẩn sâu trong đôi mắt đen láy kia.Đột nhiên, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, cảm giác mất tự nhiên xâm nhập và trong ý thức tôi.

Rất nhục, cái cảm giác bị phơi bày chuyện xấu hổ trong quá khứ của bản thân ra trước mặt một người vừa mới quen biết, khiến tôi cảm thấy khá khó chịu, cộng thêm bản thân tôi luôn cố chấp với việc không để lộ ra hình tượng xấu của mình với người mà bản thân vừa kết mối quan hệ.Tôi không dám nhìn Hoàng thêm, chỉ có thể vội vã chuồn nhanh ra chỗ mấy đứa con gái trong nhóm.Vừa thấy tôi, Hân đã kéo tôi lại, nó khoác vai tôi, rồi hất cằm về phía Quân đang ngồi một mình ở ghế chờ: "Cãi nhau với người yêu kìa."

"Sao mày biết?"

Tôi nhìn Hân hỏi.
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 2: Lời khuyên


"Tao quan sát nãy giờ mà, thấy nó gõ vào màn hình liên tục được tầm bảy đến tám phút mà chưa ngưng quá bốn giây luôn, với cả mày thử để ý mà xem, tâm trạng của nó còn khá tệ nữa kìa."

Hân ghé sát vào tai tôi, nói."

Nhỡ nó đòi nợ đứa nào thì sao?

Thằng Quân hay đi cho vay mà!"

Tôi nhìn Hân.Trước câu hỏi của tôi, nó tỏ ra có chút bất lực, dùng hai tay ôm lấy đầu tôi, sau đó xoay đầu tôi ra phía Quân, nói: "Mày không thấy cái nền điện thoại của nó phản nên mặt là nền màu hồng đậm à?"

Nghe Hân nói tôi mới để ý.

Quả thật là trên mặt Quân có màu hồng tím, đúng cái màu của chủ đề tình yêu ở chế độ bóng tối trong mes luôn.Tôi thở dài một hơi.

Cảm thấy thằng bạn mình khá đáng thương, yêu phải đứa nào không yêu lại đi yêu đúng em hotgirl khoá dưới.Trước, Quân thi thoảng có tâm sự cho bọn tôi nghe, nhưng không nhiều, chủ yếu là do bọn tôi toàn lướt thấy story và video chơi bời của con bé trên Facebook và Ingram nên cũng biết kha khá tình hình.Mà cái nết em người yêu của Quân kì lắm.Mặc dù con bé đó công khai là người yêu của Quân, nhưng cứ khoảng một thời gian là con bé đấy lại mập mờ với một thằng trai mưa nào đến, khiến thằng Quân khó chịu phát điên luôn.Cũng từ chuyện đấy, tôi khá hay thắc mắc là do con bé đấy đang cố ý trêu tức Quân để làm nó ghen hay là do cái nết con bé đấy vốn đã tồi như vậy.

Mà bọn tôi cũng từng khuyên Quân là mệt mỏi quá thì chia tay đi.

Nhưng khổ nỗi là bạn tôi, nó bị tình yêu che mờ mắt nên có chịu nghe bọn tôi khuyên đâu.Với cả hình như nó với con bé kia yêu nhau cũng được gần 2 năm rồi, tính từ hồi con bé đó học lớp 9.Ngẫm lại thì tôi vẫn không hiểu vì sao mà thằng Quân có thể bao dung và tha thứ cho nó suốt 2 năm trời như vậy?

Chẳng nhẽ tình yêu lại có thể khiến một người bình thường trở nên cao cả đến vậy ư?"

Tội quá!

Không biết lại xích mích gì với em người yêu."

Thiên An dựa người vào bàn bida cao đến hông nó, rồi chống hai tay ra sau, nói."

Tội cái choá gì?

Bạn bè khuyên hết lời mà vẫn cứ đâm vào!"

Hân vừa nghịch tóc tôi vừa nói."

Giá mà nó giống mày, Hân ạ."

Tôi nhìn Quân, nhưng lời lại nói với Hân ở bên cạnh."

Giống cái gì?"

Nó nhìn tôi hỏi."

Giống cái nết thay người yêu như thay áo của mày ý."

"Được như tao đã tốt."

Hân bĩu môi nhìn Quân."

Tranh này, hay mày ra hỏi nó thử xem?

Có gì khuyên nó vài câu!

Nó nghe lời mày vậy hây."

Phương Thùy đang lướt điện thoại bỗng ngẩn lên nhìn tôi.Vâng!

Xin đừng hiểm lầm lời của Phương Thùy nói.Mặc dù chúng nó hay cười tôi có mắt nhìn người kém, thích mấy thằng chẳng ra đâu vào với đâu.Ấy thế mà mỗi lần trong nhóm có đứa cãi nhau với người yêu là đều tìm đến tôi để được tư vấn cách dỗ người yêu hay là kiểu chia tay như nào sẽ khiến cho đối phương lụy mình.Nói thật thì một đứa chưa yêu ai bao giờ như tôi cũng chẳng biết gì đâu.

Nhưng do hay đọc tiểu thuyết nhiều nên cũng biết chút chút, thế là tôi cứ dựa và kinh nghiệm đọc truyện của mình rồi khuyên bừa với bày mưu qua loa cho chúng nó vậy thôi.Xong chúng nó cũng nghe, cũng cảm thấy có lý rồi áp dụng vào thực tế.

Vậy mà hiệu quả thành công cao lắm.Điển hình là Bùi Gia Hân và Lý Quang Dương, hai đứa nó đều được một tay tôi chỉ bảo mà trở thành trapgirl, trapboy đó nha.

Chia tay đứa nào đứa đó lụy chít luôn.

Mỗi tội là cái Hân ít tạo nghiệp hơn thằng Dương."

Nhưng tao có biết nói gì đâu."

Tôi giả vờ tỏ ra ngây ngô, nói."

Bạn Tranh của tao nói điêu ít thôi!

Gia Hân với Quang Dương đều do một tay mày rèn mà ra đấy."

Huyền không biết từ góc nào nhảy nào, nhéo má tôi một cách cưng chiều."

Thôi mày nhanh đi nom Quân đi, nhìn mặt nó căng lắm rồi ý, tao sợ lát lại đập luôn con iPhone 16 củ đấy."

Chi híp mắt nhìn Quân, nói với tôi.Sau đó, dưới sự thúc giục của chúng nó.

Tôi đã đi đến chỗ Quân, chậm rãi ngồi bên cạnh nó.

Nhìn cái tướng ngồi cúi gằm xuống nhìn điện thoại của nó cũng khiến tôi chán theo.Chẳng có gì để làm nên tôi khẽ lén liếc vào màn hình điện thoại của Quân.

Từ đầu đến cuối tôi chỉ thấy mỗi tin nhắn nó gửi đi, còn con bé kia thì chẳng thấy nhắn gì.Khổ thân!

Mặc dù cảm thấy nó khá tội.

Nhưng tôi vẫn chọn im lặng, không lên tiếng mà dựa vào lưng ghế.

Ánh mắt nhìn về phía Hoàng đang chơi bida cùng Đức Hiếu, Dương, Tâm và Huy.Trong lòng thầm cảm thán vẻ đẹp của Hoàng, cậu ấy đẹp một cách tinh tế và dịu dàng, còn có một chút nét trưởng thành, lịch sự hiện lên gương mặt đẹp như tượng khắc.Tôi chẳng biết con người thật của Hoàng như thế nào.

Nhưng tôi chắc chắn một điều là chỉ với gương mặt này đã đủ để khiến cho độ tin cậy của những người chỉ vừa mới quen cậu ấy đã tăng đến 60% rồi.Và tôi cá chắc một điều là nếu Hoàng mà là trapboy thì chỉ cần cậu ấy tán 10 đứa, sẽ có 12 đứa đổ.Tôi cứ nhìn Hoàng, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cậu ấy.

Nhưng lòng vẫn không quên mục đích mà bản thân ngồi cạnh Quân.Chỉ là tôi chọn im lặng, không phải vì tôi không biết nên nói gì với nó.

Mà là tôi đang chờ thời cơ, chờ nó mở lời trước.

Làm vậy có thể khiến cho việc tôi khuyên nó có hiệu quả hơn.Vì chỉ khi đối phương mở lời với mình trước thì đó chính là lúc họ đang cần mình.

Nên họ sẽ sẵn sàng lắng nghe và tiếp thu lời nói của mình một cách tỉnh táo và đúng đắn nhất.Một lúc sau, Quân mới chịu mở lời gọi tôi, giọng có phần trầm trầm và mệt mỏi: "Tranh ơi!"

Sau đó, nó tắt điện thoại, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại, đầu có hơi ngẩn lên trần nhà, giọng mệt mỏi: "Giờ tao phải làm sao?"

"Mệt không?"

Tôi quay qua nhìn Quân, hỏi một câu khác, không trả lời câu hỏi của nó."

Mệt."

"Có muốn kết thúc không?"

Trước câu hỏi của tôi, nó im lặng một lúc mới từ từ mở mắt nhìn về phía trước như nhìn một khoảng không vô định rồi nói: "Tao không biết nữa!"

"Có phải mày sợ, mày vẫn còn yêu con bé đấy đúng không?"

Tôi dùng giọng không cao, không thấp mà đều đều nói với nó.Một tiếng thở dài, Quân đáp lại tôi: "Ừm."

Tôi im lặng một lúc, rồi nhìn về phía Hoàng: "Mày còn hi vọng không?"

"Hi vọng gì?"

"Hi vọng con bé đấy sẽ cho mày một cách giải thích hợp lý, hi vọng con bé đấy sẽ nhận ra bản thân mình sai và muốn sửa chữa lỗi lầm của mình.

Mày còn mấy cái suy nghĩ đấy không?"

Tôi liệt kê ra cho nó."

Tao... vẫn hi vọng em ấy sẽ cho tao một lời giải thích nhưng lại rất mệt mỏi khi lần nào cũng nhận được câu nói "Em với anh ấy có gì đâu" của Như."

Ngưng một lúc nó nói tiếp: "Tao hiện giờ cũng không còn hi vọng em ấy sẽ thay đổi, chủ động nhận sai với tao nữa mày ạ?"

"Vậy từng nghĩ đến việc dừng lại chưa?

Nếu có thì đã nghĩ đến bao nhiêu lần rồi?"

"Có, tao có nghĩ đến rồi!

Khoảng thời gian gần đây đã nghĩ đến khá nhiều."

Quân lại mệt mỏi nhắm mắt, chậm rãi nói với tôi.Tôi nhìn nó, thừa biết thằng này đã nhận ra hàm ý trong những câu hỏi của tôi.Mà tôi cũng không hỏi thêm gì, bởi như vậy đã đủ để nó nhận ra bản thân và con bé kia không thể tiếp tục được nữa.Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Dứt khoát đi!

Đau một lần rồi thôi, bản thân cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Còn hơn là cứ trói chặt nhau, chỉ toàn thêm đau và khó thở thôi."

Một lúc lâu sau, tôi mới nghe được một cái "Ừm" của Quân."

Tối nay, tao định không ăn cơm ở nhà, giờ muốn rủ bọn mày đi ăn cùng.

Mày có đi không?"

Tôi chuyển chủ đề hỏi Quân."

Không, giờ tao cần giải quyết một số việc."

Sau câu nói, đột nhiên nó đổi sang cách nhìn đầy ẩn ý với tôi, rồi từ tốn nói: "Giờ tao mới nhận ra, con người mày vô tình lắm đấy!"

Trước câu nói của nó, trong lòng tôi thoáng hoảng hốt, nhưng trên gương mặt lại tỏ vẻ không hiểu ý nó, tôi lờ sang một câu nói khác, cười với nó: "Vậy mày về trước đi, giờ tao đi rủ chúng nó."

"Ừm."

Quân quan sát biểu cảm trên mặt tôi, như thể đang tìm kiếm điều gì đấy, nhưng rồi nó lại thôi.Quân đứng dậy, nhìn về phía của thằng Dương, giọng thông báo: "Tao có việc, về trước nhé!?"

Rồi nó đi một mạch ra ngoài, lấy con xe cúp đang dựng trước quán rồi lên xe phóng đi mất.Cả một quá trình, tôi đều không rời mắt khỏi nó, im lặng quan sát Quân.

Mãi cho đến khi cả người và xe hoà vào với đường phố đầy ánh đèn xe, tôi mới cụp mắt, nhìn xuống nền nhà.Lời của Quân nói là có ý gì?

Chẳng nhẽ nó nhìn ra được điểm gì ở tôi rồi ư?Tôi có chút chột dạ mà bối rối.

Lần đầu tiên có người phát hiện ra bản chất thật của con người tôi.Cũng vì thế mà tôi bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.

Liệu hình tượng tốt tính, quan tâm bạn bè mà tôi tốn công xây dựng trong suốt thời gian qua đã có bao nhiêu người phát hiện ra rồi?Ngoài Quân ra thì còn ai khác phát hiện ra không?Tôi cẩn thận quan sát tất cả mọi người trong nhóm.

Không ai có biểu hiện đáng ngờ, tất cả mọi thứ vẫn như thường ngày, tôi mới thở phào một hơi.Có lẽ là do tôi đã nghĩ nhiều rồi!?Tôi nhắm mắt, trong đầu đã niệm hàng trăm chữ "Trâm Anh bình tĩnh, bình tĩnh nào, mày cần phải bình tĩnh lại."

Sau đó hít một hơi thật sâu, cố gắng chấn tĩnh lại cảm xúc của bản thân.Coi như không có chuyện gì mà đi nhanh ra chỗ của Dương, vỗ mạnh vào vai nó: "Đi ăn không?"

"Có."

Thằng Dương nhìn tôi một lúc mới trả lời lại."

Vậy rủ chúng nó đi!"

Nó gật đầu với tôi, khuôn mặt bình tĩnh quay qua hướng mấy đứa con gái, nói với giọng khoẻ khoắn: "Ê, nay còn Tranh bỏ tiền mời anh em đi ăn này."

Nghe Dương nói làm tôi đơ mất mấy giây.

Trong đầu hiện lên hình ảnh mấy con xe máy xịn xò đang dựng ngay trước cửa quán, rồi lại nghĩ đến cái xe điện tồi tàn của mình cũng đang được dựng ngay cạnh đó.Cảm thấy lời của thằng Dương nói có cái gì đó khá vô lý."

Thật á?"

Huyền đi đến ôm lấy bàn tay tôi rồi nâng lên, giọng đầy mong chờ.
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 3: Rắc rối


"Không ạ!"

Tôi tròn mắt, trả lời theo bản năng."

Vậy sao...?"

Thiên An có hơi ngơ ngác hỏi tôi, rồi đưa tay chỉ thằng Dương.Nghe giọng của An tôi mới hoàn hồn lại, quay qua trừng mắt với Dương.

Sau đó, giơ chân lên đạp cho nó phát nhưng không trúng, vì nó né được."

Thằng Dương nói đùa đấy.

Con Tranh làm gì có tiền mà mời một lúc mấy cái miệng ăn vậy."

Thằng Tâm vừa bôi lơ lên đầu gậy vừa nói."

Nhìn mặt thằng Dương mà bọn mày cũng tin được à?"

Huy cười khiển rồi phụ hoạ thêm.Tôi nhìn Tâm với Huy, dơ like về phía nó, biểu cảm trên mặt tôi như thay cho lời nói "Chỉ có bọn mày hiểu tao."

"Kệ đi, quan trọng gì?!

Nay con Tranh chủ động rủ bọn mình đi ăn là quá được rồi."

Hân khoác vai tôi nói.Sau đó, chúng tôi nói đùa với nhau vài câu.Bỗng tôi nhớ ra gì đó, đưa mắt về phía Hoàng.

Cậu ấy vẫn đang im lặng đứng ở đầu bên kia bàn bắn bi, nhìn chúng tôi nói chuyện vui đùa.Chẳng hiểu sao lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Đáng lý hôm nay là ngày Hoàng trở thành thành viên mới thì nên là tâm điểm của tối nay mới phải.Liệu có phải bây giờ Hoàng đang có cảm giác cô đơn và lạc lõng trong bầu không khí này hay không?Không biết từ lúc nào bản thân tôi lại vô thức bị cậu ấy thu hút, cái miệng nhỏ của bản thân cũng vì thế mà không tự chủ được: "Hoàng cũng sẽ đi ăn với bọn tớ mà đúng không?"

Nói rồi tôi sợ cậu ấy sẽ từ chối nên vội bổ sung thêm: "Nhân ngày cậu trở thành thành viên mới của nhóm mình!!"

"Đúng rồi!

Hoàng đi đi."

Huyền nghe tôi nói với Hoàng, liền vui vẻ ùa theo."

Này không bận gì thì đi ăn với bọn tao."

Đức Hiếu từ tốn nói.Trước sự rủ rê của bọn tôi.

Cậu ấy nhìn từng người một, cuối cùng là nhìn tôi nhưng hình như có hơi lâu một chút.Rồi Hoàng nói một cách nhẹ nhàng: "Ừm, dù sao thì tớ vẫn chưa biết nhiều về đường phố Nam Định, tối nay đi coi như mở mang tầm mắt một chút.

Có gì để tớ mời mọi người bữa này nhé!?"

Nghe Hoàng nói muốn mời mọi người, biểu cảm của đứa nào đứa nấy hào hứng lắm, dù chúng nó chẳng thiếu tiền - ngoại trừ tôi."

Vậy bây giời mình đi ăn nướng hay ăn lẩu?"

Thiên An nhìn chúng tôi hỏi."

Ăn nướng đi!?"

Trước đề xuất của Huy, đứa nào cũng vui vẻ đồng ý.

Còn tôi thì âm thầm tính tổng số tiền của bữa ăn của tối nay.Với số lượng người của nhóm chúng tôi cũng phải hết, ừm... tận 1 triệu lận, có khi còn hơn thế nữa.Tôi ngẩn đầu nhìn Hoàng, trong lòng tôi tự hỏi liệu cậu ấy có đủ tiền để trả hết bữa này không?Ngay lúc tôi định lên tiếng về vấn đề này thì cổ tay liền cảm giác có người nắm lấy, sau đó là giọng thì thầm bên tai của thằng Dương: "Yên tâm, trong người thằng Hoàng đầy tiền."

Lập tức, tôi quay sang nhìn nó với vẻ mặt ngạc nhiên.

Nó mỉm cười nhìn tôi, bàn tay đang nắm cổ tay tôi di chuyển, rồi đặt lên đỉnh đầu tôi.

Song, nó hướng tầm mắt nhìn Hoàng: "Vậy giờ bọn mình đi luôn nhỉ?"

Hoàng nhìn lên bàn tay đang đặt trên đầu tôi, im lặng khoảng 5 giây rồi mới "Ừm" một tiếng.***Tối hôm đó, từ bữa ăn, chúng tôi hiểu thêm được vài điều ở con người Hoàng.Cậu ấy hiện giờ đang sống một mình.

Bố mẹ cậu ấy thì đều đã đi làm ăn bên nước ngoài.

Cụ thể là nghề gì thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi đoán là bố mẹ Hoàng là đi xuất khẩu lao động.

Ngoài ra thì Hoàng còn có một người chị gái đang làm việc ở Hà Nội nữa.Và, tôi còn phát hiện con người Hoàng rất là tinh tế.

Trong lúc ăn, cậu ấy sẽ để ý đến ai cần gì và thiếu gì, hay ai muốn ăn gì.

Sau đó, sẽ đưa đến những thứ mọi người cần, chẳng hạn như giấy, thịt nướng, nấm kim châm nướng.Đã thế Hoàng còn chủ động đưa thịt vào vỉ nướng, kiềm tra xem thịt chín chưa rồi chia đều cho hai bên mà không hề quan tâm việc chiếc áo trắng của bản thân đang bị mỡ bắn vào.Từ những việc này, tôi âm thầm cộng một điểm khen cho Hoàng.

Và tôi nhận ra, tính cách của Hoàng rất tốt, tốt hơn những gì mà tôi tưởng tượng.***Sau khi kết thúc bữa ăn, tôi định tự mình về nhà, thì bỗng thằng Dương chủ động đề nghị đi kèm tôi với lý do là "Vì đoạn đường nhà tôi khá vắng vẻ mà con gái thì không nên đi một mình vào buổi tối".Còn tôi nghe thì thấy khá hợp lý nên cũng không có phản đối gì.

Nhưng mà, trên đoạn đường về nhà, sự im lặng của cả hai đứa khiến tôi thấy hoài nghi về độ thân thiết của tình bạn trên 5 năm này.Chẳng nhẽ thật sự không có chủ đề để nói chuyện sao?"

Tranh này."

"Tao tưởng mày nãy giờ bị câm?"

Tôi liếc sang nó, khịa một câu.Ai ngờ, nó khịa lại, chặn đứng họng tôi."

Vậy à?...

Thế mà tao tưởng người bị câm là mày chứ?"

Tôi: "..."

Sau đó, tôi và Dương lại rơi vào im lặng.

Mãi đến lúc gần đến nhà tôi thì thằng Dương bỗng lên tiếng, nói: "Mày có vẻ để ý thằng Hoàng nhờ?"

"Hả?

Ai?...

Tao á?"

"Ừ, tao thấy từ lúc gặp nó, mày cứ nhìn nó suốt."

Rồi nó nở nụ cười đểu đểu với tôi, nhưng mắt vẫn nhìn đường: "Sao?

Cần tao làm mai mối cho không?"

"Bố thằng điên."

Tôi lườm nó."

Ơ, thế mày không có ý gì nó à?"

Dương tỏ vẻ ngạc nhiên quay qua tôi."

Không."

Tôi trả lời, trong lòng cũng thấy khó hiểu?

Sao tôi mới chỉ gặp Hoàng và nhìn vài lần thì thằng Dương đã cho là tôi có ý với Hoàng?"

Vậy sao, mày hay nhìn nó làm gì?"

"Hoàng đẹp trai mà."

"Thế tao, thằng Đức, thằng Tâm, thằng Quân, thằng Huy không đẹp trai à?"

"Có."

"Thế sao không nhìn bọn tao?"

"Thì...

Hoàng đẹp đúng gu tao thì tao nhìn nhiều thôi!

Nhưng nói trước là tao không ý gì với Hoàng, Ok!

Với cả nhìn chúng mày nhiều thì tự nhiên sẽ cảm thấy bình thường thôi!"

"Vậy à?

Tiếc thật!

Tưởng sắp được nhìn thấy dáng vẻ yêu đương của bạn Tranh cơ!??"

Nó tỏ vẻ tiếc nuốt."

À, thì ra đây là mục đích mà mày muốn hộ tống tao về nhà, đúng không?"

"Tao là gì có??

Tao quan tâm mày mới đi với mày về tận nhà."

Dương chột dạ."

Phét!

Trước cũng đi ăn về muộn mà có thấy mày đi với tao như này đâu."

"À thì..."

Nó gãi đầu, cố tình ra câu nói nào đó cho hợp lý."

Mà mày với Hoàng biết nhau kiểu gì vậy?"

Tôi nhìn sang Dương.

Vì theo tôi được biết thì trước đấy Hoàng ở Hà Nội, mà thằng Dương thì ở Nam Định.

Vậy cả hai biết nhau kiểu gì?

Chẳng nhẽ quen qua mạng?"

Muồn nghe à?"

"Ừ."

"Gọi tao là anh đi!?"

"Đéo.

Không kể thì thôi!"

Tôi liếc, lườm nó."

Thật ra thì... mày còn nhớ đợt tao bị bố mẹ tao cắt tiền tiêu vặt vào năm ngoái không?"

"Nhớ."

"Lúc ấy, tao giận quá nên bỏ ra ngoài chơi nét thâu đêm, kết quả là tao lỡ chơi quá với số tiền còn lại trong người.

Mà đúng lúc đấy gặp Hoàng, xong nó tốt bụng trả hộ tao, rồi từ đấy kết bạn luôn."

"Ồ."

"Vậy là mày gặp Hoàng lúc cậu ấy về Nam Định mình chơi à?"

"Ừm."

"Đến nhà mày rồi kìa!"

Thằng Dương nhìn về hướng ngôi nhà của tôi ở xa xa."

Ừm, thôi tao về đây!

Bai bai."

Thế là tôi và Dương tạm biệt nhau.Trở vào nhà, tôi lặng lẽ đi tắm rửa rồi ra ngoài, thấy một bóng người đang nằm trên giường mình tôi mới biết đó là mẹ.Mỗi lúc cãi nhau với bố, bà ấy đều sẽ đến phòng tôi ngủ.Nhìn mẹ im lặng nằm trên giường, tôi khẽ nằm bên cạnh mẹ.

Mới có 10 giờ kém mà bà ấy đã ngủ say như vậy!

Có lẽ tối nay mẹ đã khóc rất nhiều.Tôi nhìn bóng lưng mẹ mình.

Tôi thương bà lắm.

Tôi ước, bản thân có thể liều lĩnh một chút, có thể gan dạ một chút.

Như vậy mới có thể bảo vệ mẹ khỏi những hành động đầy bạo lực của bố.Ánh mắt tôi nhìn lên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, trong mắt có phần chán ghét chính bản thân mình.Thật đáng tiếc, tôi lại là một kẻ hèn nhát và ích kỷ.***Những ngày sau đó, trường tôi nổi tiếng với hai tin tức.Một là tin học sinh mới chuyển đến vừa đẹp trai vừa ga lăng.

Vâng, cậu ấy chính là Trịnh Thái Duy Hoàng.Hai là tin Đặng Minh Quân dứt khoát chia tay với người yêu, nhưng mà em người yêu của nó lại cứ bám dai không dứt.Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa số, phía sân bóng trường tôi.

Một màn đặc sắc ở dưới sân bóng khiến tôi nở một nụ cười, mắt cũng thấy nóng nóng.Dưới sân chính là em người yêu cũ của Quân đang ghen lồng lộn lên khi thấy Quân không nhận nước của ẻm mà nhận nước của Hân khi vừa chơi bóng rổ xong.Chẳng biết tình hình là thế nào, nhưng cũng có khá nhiều người vây quanh xem."

Có không trân trọng, mất lại hối."

Chi ngồi cạnh tôi lẩm bẩm."

Moẹ, con kia còn đéo tư cách gì mà bám dai thằng Quân vậy nhì?"

Tôi khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn khung cảnh có thể được coi là tình tay ba.Vì tôi nhận ra hình như Hân đang có ý với Quân thì phải?"

Ê, bạn Hoàng lớp 11A2 kìa.

Đẹp trai quá!"

Giọng một bạn nữ trong lớp thốt lên.Một câu nói liền thu hút tôi.

Khiến tôi ngẩn ngơ nhìn bóng người quen mắt đang đi qua lớp mình.Hoàng bê một tập tài liệu, đang vừa đi vừa nói với bạn nữ bên cạnh.Cũng chẳng biết là vô tình hay như nào?

Trước khi cậu ấy đi khuất tầm nhìn của tôi, thì hai chúng tôi đã chạm mắt nhau.

Sau đó, tối bỗng bị chột dạ mà nhìn sang hướng khác.Trong lòng thầm cảm thấy Hoàng thật biết cách làm hút hồn người khác.

Còn bản thân tôi thì khá thích nhìn Hoàng."

Vãi, con kia tát cái Hân kìa?"

Giọng nói kinh ngạc của Chi vang lên.Theo giọng của Chi, tôi nhìn xuống dưới sân, trước mắt chính là cảnh Hân đang ôm má, còn Quân thì vừa mới tức giận xô ngã Như.

Lúc đẩy em Như nó còn gào lên cái gì đó.Sau đó thì tôi với Chi cùng chạy xuống sân để xem tình hình.

Nhưng hình như có hơi muộn, nên lúc xuống mọi người đã giải tán đi khá nhiều.Lúc chúng tôi chạy ra chỗ Hân và Quân đã vô tình đụng mặt với em Như đang đi từ hướng đối diện.

Khi đi qua nhau, chẳng biết là em ý có lườm ai khác nữa không, nhưng cái ánh mắt của con bé đó nhìn tôi đằm đằm sát khí, giống như rất căm ghét tôi thì phải?Tôi cảm thấy có chút kì lạ.

Nhưng cũng không để ý nhiều.Cũng chẳng phát giác ra nguy hiểm.

Cho đến buổi tối hôm đó, khi tôi đang trên đường từ lớp học thêm trở về nhà.Bỗng một nhóm thanh niên gồm 2 nam và 6 nữ vượt lên đầu xe và chặn đường tôi."

Phải con này không?"

Một trong số đám thanh niên đó lên tiếng rồi chỉ vào người tôi."

Ừ, là con c.h.ó này đấy!!"

Trước sự nguy hiểm của bọn thanh niên này, dù trong lòng tôi đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn lần lượt từng người một, cố gắng nhớ hết khuôn mặt của chúng nó: "Chúng mày là ai?"

Không ai trong đám này trả lời tôi."

Khôn hồn thì đi với bọn anh, có gì mình tâm sự chút nhỉ?"

Sau đó một tên thanh niên đầu đinh nhuộm tóc vàng tiến đến cạnh tôi rồi nắm mạnh vào bả vai tôi, giọng đầy đe doạ.
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 4: Hoàng's POV: Xót xa


Rinh... rinh... rinh.Bước ra từ nhà tắm, tôi có chút uể oải mà tiến về phía giường.

Nhìn xuống cái điện thoại đang sáng lên vì có người gọi tới.Hai chữ 'Chị gái' đang được hiện trên đó.

Tôi cầm điện thoại lên và nhấc máy."

Alo."[TRỊNH THÁI DUY HOÀNG, mày bỏ chị mày ở Hà Nội mà xem được à?]Một tiếng như sư tử cái gầm ở đầu dây bên kia chuyền thẳng vào tai, khiến tôi nhíu mày lại, lập tức tắt máy.Nhìn vào cái màn hình điện thoại, tôi thở một hơi dài, không muốn quan tâm lắm, đang định ném nó lên giường thì lại có người gọi đến.Nhìn vào màn hình vài giây, tôi mới chịu nhấc máy: "Alo, chị gọi cho em có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia bỗng có tiếng thở dài, sau đó vẫn là giọng nói đanh đá nhưng đã có phần kiềm chế, vang lên.[Mày chuyển về thành phố Nam Định từ lúc nào đấy?]"Em chuyển về được một tuần rồi, lúc ý chị mới đi du lịch".[Ha, mày cũng hay nhỉ?

Đi mà ko nói một tiếng với tao.

Giờ có mỗi hai chị em ở Việt Nam, mày phải để bố mẹ ở Mỹ an tâm chứ?]"Nhưng em có gây hoạ gì đâu chị."[Vấn đề không phải là mày có gây hoạ hay không!?

Vấn đề là mày tự ý chuyển đi vậy thì mày ở đâu?

Ai làm thủ tục chuyển trường cho mày?

Bố mẹ mà...]"Em ở cái căn nhà mà chị mới mua từ ba tháng trước đấy.

Còn thủ tục chuyển trường là chú chuyển cho em!"

Tôi nhẹ giọng cắt lời chị.[Ơ, mày lại hay nhỉ?

Căn đó là tao định tặng cho người yêu tao mà.] Giọng chị tôi ngơ ngác hẳn ra.[Tao mua căn đó để người yêu tao đi công tác còn có cái nhà hẳn hoi mà.]"Nhưng chị mới chia tay với anh Quang rồi mà."

Một tiếng hít thở thật sâu từ đầu giây bên kia, rồi giọng nói kìm nén cơn tức của chị vang lên.[Sao mày biết?]"Anh Quốc Anh, bạn thân của chị nói cho em biết."[À rồi, thằng này lát nữa đẹp mặt với tao.]Giọng chị tôi lẩm bẩm, rồi như nhớ ra điều gì đó, chị nói thêm.[Vậy bố mẹ biết chưa?]"Dạ, bố mẹ chưa biết chị ạ?"[Vậy mày định bao giờ nói với bố mẹ?]"Khi nào bị phát hiện thì em sẽ nói."[Ààà, thế giờ tao nói cho bố mẹ biết nhá?]"Chị thử xem?"[Đưa tao 500k phí bịp miệng.] Giọng chị tôi có phần khá đắc ý."

Lát em bank cho."[Ok, à mà tao hỏi cái này cái.]"Chị nói đi!"[Thế mày tự ý chuyển về Nam Định làm gì?

Đã thế còn không nói tao với bố mẹ biết.]"Em về có việc."[Việc gì?

Mày đang cái tuổi học tuổi chơi chưa kiếm ra tiền thì có việc gì được.

Hửm em!

Ể...

Khoan nha, hay là mấy lần trước về Nam Định, mày tia được bé nào đấy nên mới về đây đúng không?]Vừa nghe chị nói thế, trong đầu tôi liền hiện lên khuôn mặt của một cô gái hay cười nhưng lại chưa từng thực sự vui vẻ.

Rồi tự nở nụ cười như một thằng ngốc.[Này, mày có nghe tao nói không đấy?

HOÀNG.]"D-dạ."

Tôi giật mình khi bị chị cắt ngang suy nghĩ.[Mày lại vì bé nào mà chuyển về à?]"Chị nhìn em giống mấy thằng dại gái ngoài kia lắm à?"[Ai mà biết được mày.

Trước mày cũng vì bé nào tên Ngọc Anh mà từ Thủ Đô Thăng Long bay thẳng đến Mũi Cà Mau đây hây.]"Nhưng lúc ý là ông nội của người yêu cũ của em mất ở Cà Mau, nên Ngọc Anh phải về đó, còn em thì sợ cậu ấy buồn, đi cùng là để an ủi Ngọc Anh thôi, chứ có phải là chuyển nhà đâu, lần này em tự chuyển về Nam Định là có lý do riêng thôi."[Ồ, zậy hả?] Giọng nói gợi đòn của chị vang lên.[Mà mày với bé đó chia tay cũng hơn nửa năm rồi, thế đã quên nó hẳn chưa?]"Tất nhiên là em quên rồi."

Một tiếng "Xì" phát ra từ đầu dây bên kia, tôi liền có thể liên tưởng ra khuôn mặt bĩu môi chê bai của chị gái mình.[Tao chả tin, lúc mày bị người ta chia tay, mày chả khóc ba ngày ba đêm còn gì?]Tôi nhíu mày khi nghe chị sử dụng biện pháp tu từ nói quá về trường hợp chia tay người yêu cũ của tôi.

Vì tôi nhớ là, lúc đó tôi rơi có đúng ba giọt nước mắt chứ làm gì rảnh đến độ khóc ba ngày ba đêm đâu cớ chứ.Sau đó, để không tiếp tục về chủ đề của người yêu cũ, tôi đã tạm biệt chị rồi thẳng tay cúp máy.Ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, đoạn tôi ngả lưng, nhăm mắt một chút thì bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ, nên mở mắt ra xem.Một loại động vật có bốn chân, cả người màu vàng óng đang đứng đó không xa, vẫy đuôi nhìn tôi."

Nắng, qua đây."

Tôi vỗ nhẹ hai tay vào nhau, mỉm, rồi mở rộng vòng tay chào đón Nắng.Nghe tôi gọi, Nắng càng vui vẻ thêm, cái đuôi của nó dường như vẫy mạnh hơn, tung tăng từng bước đi đến chỗ tôi, nhìn tôi với ánh mắt giống như đòi được âu yếm."

Có muốn đi dạo không?"

Tôi xoa đầu Nắng, hỏi."

Gâu."

Nắng phấn khích khi nghe tôi nói thế, vui vẻ dụi mạnh đầu vào lòng bàn tay tôi."

Vậy mau đi kêu cả bé Mây qua đây rồi anh dẫn đi dạo."

"Gâu."

Nó kêu lên như một tín hiệu của việc đã nhận được lệnh của tôi, rồi rời khỏi phòng.***Dưới ánh đèn đường, tôi dắt theo Mây và Nắng, cùng nhau đi dạo.Cho tới khi đến gần một con hẻm cụt, tôi bỗng đi chậm lại hơn, cuối cùng là dừng ở đầu hẻm.Từ trong đó vọng ra giọng của một bạn nữ, nghe có phần chế diễu: "Để bố mày đoán nhá?

Bây giờ mày đang nghĩ là hôm nay xui xẻo mới gặp mấy đứa đầu xanh đầu đỏ gây sự với mày nhờ?

Nhưng mà bọn này cũng đéo phải là mấy đứa vô cớ gây sự đâu con c.h.ó!"

"Ui, sao chưa gì đã khóc rồi."

"Ôi khóc thật à?"

"Hahahahaha."

"Mày làm bạn khóc nhè rồi kìa Phương Anh."

"Khóc cái chó gì?

Đ*t mẹ cái loại bẩn tính đi bảo bạn bè chia tay người yêu thì có khác đéo gì mấy con trà xanh đâu?"

"Khóc đi!!

Mày cứ khóc thoải mái, kiểu gì cũng sẽ chẳng ai nghe thấy và đến giúp mày đâu."

"Khóc vậy mới giống với hoàn cảnh sắp bị ăn đập chứ!"

Ồ, hình như là sắp có vụ đánh nhau ở đây thì phải?Tôi đứng ở ngoài con hẻm, nép mình sang bức tường ở đầu con hẻm rồi đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho hai bé cún im lặng.Cả Mây và Nắng đều nhìn tôi, hai đứa đều ngoan ngoãn không tạo ra tiếng động.Sau đó thì tôi cứ đứng ngoài nghe trộm việc chẳng hề liên quan đến mình.Tôi đoán mấy đứa trong kia đều là học sinh cấp 3.Đợt còn ở trên Hà Nội, tôi đã chứng kiến không ít mấy cảnh bạo lực học đường như thế này rồi.

Lúc đó thì tôi thường đi ngang qua và coi như không thấy gì.Vì nhìn mấy đứa học sinh đó đánh nhau từ một lý do đơn giản khiến tôi cảm thấy chúng nó thật trẻ trâu.

Chẳng hạn như: chơi game bị thua, tranh nhau một đứa con gái hoặc một thằng con trai.Nhưng còn hiện tại, việc tôi đang đứng nghe trộm thế này là vì tôi đột nhiên có chút thắc mắc, liệu bạo lực học đường ở Nam Định có bắt mắt và đáng xem hơn không?Nhưng hình như cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi đoán bọn này chắc cũng vì mấy cái lý do đơn giản nên mới đánh nhau."

Muốn đánh tao?

Được!

Tao cho chúng mày hai lựa chọn.

Một là đánh chết tao tại đây, hai là để tao lành lặn trở về."

Bỗng một giọng nữ quen tai phát ra từ trong con hẻm.Quen tớ mức khiến tôi cảm thấy kinh ngạc và có phần lo sợ.Đó...

đó liệu có phải là giọng của Trâm Anh không?Vậy người đang bị bắt nạt trong kia là cậu ấy sao?Để chứng thực suy đoán của mình, cả người tôi đầy hồi hộp và lo sợ, lén nhìn vào trong con hẻm.Từ ánh đèn đường hắt vào, tôi mơ hồ nhìn ra một bóng dáng quen mắt.Đó quả thực là Trâm Anh.Bởi vì đó là bóng lưng nhỏ bé mà tôi đã nhìn trộm và ngắm trên ảnh cả trăm lần, nhiều đến mức dù không nhìn rõ thì tôi vẫn có thể nhận ra cậu ấy.Đặc biệt là chiếc áo trắng trường và cái balo màu hồng nhạt kia, hai thứ đó như khiến Trâm Anh trở lên yếu đuối hơn trong mắt bọn thanh niên kia.

Giống như một chú thỏ con đang bị cả đàn sói bao vây vậy.

Điều này khiến tim tôi khẽ run rẩy."

Hahaha, mày làm bố mày sợ quá cơ."

Trỏng hẻm lại vọng ra giọng nói của một đứa con gái, và giọng nói đó nhanh chóng chuyển sang tức giận và có phần vênh váo: "Đ*t cụ mày doạ ai đấy hả?

Con chó này."

"Chát" Một tiếng động vang dội cả con hẻm.Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình cái tát đó rơi xuống má cậu ấy.

Nhìn Trâm Anh nghiêng đầu sang một bên, hai tay sớm đã nắm thành đấm, tôi cắn chặt răng, ngăn bản thân lao vào trong đó phát tiết.Khi đã bình tĩnh hơn đôi chút, tôi cúi đầu nhìn Mây và Nắng, khẽ ngồi xuống, xoa đầu cả hai bé cún, mỉm cười nói nhỏ: "Hai đứa giúp anh một việc."

Trước lời nói của tôi, cả Mây và Nắng đều không đáp lại như mọi khi.

Có lẽ là vì chúng cũng biết là mình đang nghe lén người khác, nên hai đứa chỉ tròn mắt nhìn tôi.Còn tôi thì nhỏ giọng nói tiếp: "Ngoại trừ cô gái đeo balo màu hồng ra thì Mây và Nắng giúp anh đuổi hết đám người trong đó đi nhé!!?

Càng xa càng tốt."

Nói xong, tôi bỏ hai tay đang xoa đầu hai bé cún ra.

Ngay lập tức Nắng và Mây đều chạy vào trong con hẻm đó.Còn tôi thì nhìn cái ô tô đang đỗ trên vỉa hè, ngay bên cạnh mình, rồi cũng nhanh chóng trốn vào sau chiếc xe ô tô con đó.123"Gâu."

"Ááááááá."

"Gâu."

"Gâu."

"Đ*t mẹ, sao lại có chó ở đây?"

"Gâu."

"Gâu."

"Chạy nhanh lên, không nó cắn cho thành dại đấy."

"Gâu."

"Gâu."

"Đ*t cụ mày, chạy nhanh lên cho bố mày chạy."

Từ trong con hẻm, một đám thanh niên vừa hét ầm ĩ vừa lao nhanh ra ngoài.

Trong đó có khoảng 2 nam và 6 nữ.Sau khi, Mây và Nắng đuổi đám thanh niên kia ra khỏi con hẻm, tôi nhanh chóng bước vào.Nhìn Trâm Anh bị ngã trên nên đất bẩn, gương mặt cậu ấy vẫn chưa hết được hoảng sợ.Trong lòng tôi tự hỏi.Nếu hôm nay tôi không dắt Mây và Nắng đi dạo, nếu như tôi không dừng lại nghe trộm thì chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy đây?

Hậu quả sẽ thế nào?Tôi không dám tưởng tượng ra, vào ngày hôm sau, khi mà tôi lại lén nhìn cậu ấy, sẽ chỉ thấy một Trâm Anh thương tích đầy mình, còn có thể bị gãy tay hoặc gãy chân.Bước chân của tôi dừng lại.

Đứng trước cậu ấy, tôi đưa tay của mình ra, nhìn vào gương mặt đầy kinh ngạc và một bên má đang bị xưng đỏ lên của Trâm Anh, tôi nhẹ giọng nói: "Má cậu bị sưng rồi!

Để tớ giúp cậu bôi thuốc."
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 5: Gần quá!


"Chát."

Một tiếng động vang dội cả con hẻm.Cảm giác đau rát, nóng ran từ một bên má truyền đến, mắt tôi mở lớn, kinh ngạc đến mức không nói thành lời.Xong rồi, lần này thực sự chết chắc rồi!!Lòng tôi đầy sợ hãi mà nắm chặt lấy phần gấu áo, tầm nhìn phía trước bị nhoè đi, tôi cắn chặt môi, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp tràn qua khoé mắt của mình.

Trong tâm trí cũng tràn về những kí ức không tốt đẹp của ngày tháng trước đây.Bản thân tôi biết rất rõ, một khi tôi khóc, sẽ chỉ càng khiến cho đám ch.ó điên trước mặt này thêm phấn khích hơn mà thôi, ngoài ra cũng chẳng giúp ích được gì.Thế nhưng, tôi vẫn không thể ngăn được sự ấm ức và nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng, ngay khi những giọt nước mắt ấy sắp tràn qua khoé mắt thì bỗng tôi nghe thấy tiếng chó sủa từ phía sau lưng mình."

Gâu."

"Gâu."

Cả người tôi căng thẳng, chậm rãi quay lưng lại.

Đập vào mắt chính là hình ảnh hai con chó to, một vàng, một trắng đang điên cuồng lao về phía tôi.

Đồng thời, nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng cho đến khi nó lớn mạnh tới mức gần như đã bao chùm lấy trái tim tôi.Khiến tôi không trụ được mà ngã "Phịch" xuống nên đất bẩn thỉu.Nhìn hai con chó cành lúc càng gần mình, tôi đã không khỏi run rẩy vì nhớ lại cảnh hồi nhỏ từng bị chó cắn.Và ngay khi, hai con chó kia cách tôi chỉ vỏn vẹn một mét nữa, tôi liền lập tức nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi cảnh bị chó cắn lần hai.Còn xung quanh tôi lúc này đã tràn ngập tiếng kêu la của đám thanh niên kia.Nhưng đáp lại sự chờ đợi của tôi lại không phải là cảm giác đau đớn khi bị chó cắn, mà chính là cảm giác đau rát khi bị ngưới khác dẫm mạnh lên bàn tay bên phải của mình.Đau đến mức, dù tôi đã có kìm nén không phát ra tiếng nhưng vẫn không thể ngăn bản thân kêu lên một tiếng "Ưm."

Sau đó là tiếng kêu la của đám thanh niên gây sự với tôi và tiếng chó sủa mỗi lúc một xa dần rồi biến mất hoàn toàn.Khi mà mọi thứ đã trở lên yên tĩnh, tôi mới dám mở mắt ra nhìn xung quanh, và khi chắc chắn rằng chỉ còn một mình tôi trong con hẻm này thì mới thở phào một hơi.Hết rồi, những thứ vừa doạ tôi sợ hãi đều đã đi hết rồi.

Kiếp nạn này coi như là thoát rồi.Quá tốt, thật sự là quá tốt.Khi tôi đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình ở con hẻm cụt, thì bỗng ánh sáng phía trước bị che lại, và một đôi giày thể thao xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Kế tiếp chính là giọng nói trầm ấm và có phần ảm đạm vang lên: "Má cậu bị sưng rồi!

Để tớ giúp cậu bôi thuốc."

Giọng nói có chút quen thuộc này làm tôi không khỏi muốn ngước lên nhìn thử xem là ai, và khi thấy được khuôn mặt của đối phương, tôi chỉ biết kinh ngạc mà thốt lên: "Hoàng."***Hiện tại tôi và Hoàng đang ngồi trên vỉa hè, ngay trước một tiệm thuốc tây y.

"Á á, cậu nhẹ tay chút được không?"

"Đ-đau quá."

"Ư... trời ơi, xót quá đi."

"Huhu, đau quá Hoàng ơi."

Tôi nhìn vào bàn tay bị xước be bét của mình, mặt có hơi mếu máo, cảm giác đau rát và tê rần cứ truyền đến từng hồi.Mãi về sau, lúc mà Hoàng rửa xong vết thương cuối cùng trên tay, tôi mới thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm hơn.Nhưng khi thấy Hoàng định dùng oxy già để rửa vết thương cho tôi lần nữa thì tôi đã vội ngăn cậu ấy lại, giọng nói vì thế mà cũng có chút cầu khẩn: "Rửa... rửa vậy là sạch rồi mà!

Cậu đừng rửa nữa được không?"

"Không được, vết thương của cậu cần phải rửa sạch mới không bị nhiễm trùng?"

Hoàng vừa nói vừa đổ vài giọt oxy già vào miến bông nhỏ, giọng cậu ấy vẫn có phần ảm đạm và một chút lạnh nhạt.Giống như là... không vui.Mặc dù tôi nhận ra điều đó, nhưng nhìn đến bàn tay đang ở trong lòng cậu ấy sắp bị rửa oxy già lần nữa, nên chỉ có thể vội nói mấy câu ngăn cản cậu ấy: "Đừng!!

Cậu mà rửa nữa là tớ sẽ đau đến khóc lên mất."

Nghe tôi nói vậy, khiến động tác của Hoàng dừng lại, gương mặt đang chăm chút xử lý vết thương cho tôi bỗng ngẩn lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Rồi cậu ấy thở dài một hơi, giọng nói lúc này cũng đã mang chút dịu dàng: "Trâm Anh, mặt đất ở trong con hẻm đó rất bẩn, mà chưa kể đến việc đế giày của đám người kia đi, không biết đã dẫm vào những gì?

Còn bàn tay của cậu thì cả hai mặt đều bị xước đến chảy máu như vậy."

"Nếu như không sát trùng kĩ thì nhất định sẽ bị nhiễm trùng."

Dừng một nhịp, Hoàng lại tiếp tục bổ sung thêm: "À còn nữa, nếu như cậu chỉ rửa qua bằng nước lã, sẽ càng khiến vết thương dễ nhiễm trùng hơn, vì trong nước lã cũng có rất nhiều vi khuẩn."

"Nhưng mà, mọi lần tớ vẫn rửa bằng nước lã mà."

Tôi không phục, nên bướng bỉnh cãi cố: "Có sao đâu!?"

"Vậy đến lúc bị sao thì cậu mới cảm thấy hối hận à?"

Hoàng nhẹ giọng đáp trả.Nghe cậu ấy nói vậy, tôi liền bặm môi, trong lòng vẫn muốn cãi tiếp, nhưng vì bị đuối lý nên chỉ đành bỏ cuộc.Sau đó, thì Hoàng lại tiếp tục rửa vết thương cho tôi, còn tôi thì lại tiếp tục kêu rên vì đau.Khoảng 10 phút sau.Tôi nhìn bàn tay chằng chịt mấy miếng dán băng go có chút màu tương đồng với làn da mà Hoàng vừa mới dán cho mình, lòng thầm thở dài.Nghĩ đến đám thanh niên chặn mình khi nãy, tôi liền rơi vào trầm mặc.Thực sự thì tôi và chúng nó vốn không hề quen biết nhau.

Nên nói đến việc gây thù oán với bọn đó thì tôi chắc chắn là không có.Nhưng có một chi tiết khiến tôi phải suy nghĩ khá nhiều.

Đó là lúc mà cái đứa tên Phương Anh nói tôi là đi bảo bạn bè chia tay người yêu thì không khác gì trà xanh.Câu này của con đó khiến tôi nhớ lại hôm ở quán bida, lúc tôi và Quân nói chuyện với nhau.

Cộng thêm việc mà sáng nay tôi gặp phải, đó là ánh mắt căm ghét của Lê Ngọc Như khi nhìn tôi.Tất cả những chuyện này khi sâu chuỗi lại, tôi có thể mơ hồ nhận ra, việc này có liên quan đến con bé Lê Ngọc Như kia.Nhưng còn một điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu là bằng cách nào mà cuộc đối thoại giữa Quân và tôi lại bị lộ ra bên ngoài?Là Dương, Huy, Tâm hay là An, Hân, Huyền, Đức, Thùy đã tiết lộ ra chuyện này?

Không!!

Tất cả đều không có khả năng.

Vì tôi hiểu rất rõ tính của chúng nó."

Trâm Anh."

Bỗng Hoàng gọi tôi, đánh thức tôi khỏi những suy nghĩ rối ren kia."

H-hả."

Tôi có chút giật mình mà sực tỉnh."

Cậu mau ngồi sát vào đây."

Hoàng vừa nói, vừa chỉ tay xuống vị trí ngay sát cạnh cậu ấy.Tôi nhìn hành động của Hoàng mà có chút khờ ngang.

Ngồi sát vào cậu ấy làm gì?

Không lẽ Hoàng có ý đồ gì với tôi ư?Không được, không được.Giữa thanh thiên bạch nhật, sao tôi có thể ngồi sát vào người khác giới được chứ?

Với lại, tôi mới quen Hoàng có mấy ngày, chưa thể xem là người bạn thân thiết được.

Nên việc ngồi sát vào cậu ý là không thể.Thế là tôi vừa lắc đầu, vừa dịch người ra xa Hoàng hơn.

Bộ dạng của tôi có chút giống như là đang đề phòng cậu ấy.Còn Hoàng thì như đọc được suy nghĩ của tôi, nên khi tôi định dịch người ra thêm chút nữa thì đã bị cậu ấy năm lấy cổ tay và giữ lại.Sau đó, Hoàng thở dài, nở một nụ cười có vài phần bất lực, cậu ấy nói: "Cậu ngốc quá!

Tớ chỉ là muốn thoa thuốc cho bên má đang sưng lên của cậu mà thôi."

"Tớ."

Trước nụ cười siêu đẹp của Hoàng, tôi lại vô tình bị thu hút, nên cứ tròn mắt, ngây ngốc nhìn cậu ấy.

Cũng quên luôn cả việc xấu hổ khi có những suy nghĩ linh tinh kia về cậu ấy."

Cậu nhìn tớ lộ liễu quá rồi đó, Trâm Anh."

Hoàng không nhìn tôi, nhẹ giọng nói, rồi dịch người để lại gần tôi hơn."

Tớ... tớ."

Tôi ấp úng, giật mình khi nhận ra sự lộ liễu của bản thân, vội vàng muốn giải thích, nhưng lại chẳng nói ra được câu gì.Cuối cùng chỉ biết im lặng, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.Nhưng cái cảm xúc bối rối và xấu hổ ở trong lòng cứ khiến cho khuôn mặt tôi nóng bừng hết cả lên.

Tim cũng vì thế mà nhảy loạn xạ trong lồng ngực.Và để phân tán bớt cảm xúc xấu hổ ấy, trong đầu tôi đã không ngừng lẩm bẩm.Trầm Anh, bình tĩnh nào!? mày phải bình tĩnh lại nào!?

Bình tĩnh, bình tĩnh.Lúc trước mày cũng bị thằng Dương nói vậy mà, cần gì phải xấu hổ cơ chứ.Ơ.Bỗng một cảm giác man mát, nhẹ nhàng chạm vào má tôi, cảm giác đó khẽ xoa dịu đi sự tê rần và nóng rát ở vùng má bị sưng của tôi.Tôi biết là Hoàng đang bôi thuốc cho mình.Nhưng khi tôi định quay sang nhìn cậu ấy, thì lại nghe thấy giọng của Hoàng nói: "Cậu đừng nhúc nhích."

Giọng nói ngay sát bên tai của Hoàng khiến tôi không dám động đậy.

Vì tôi có thể cảm nhận rất rõ việc Hoàng đang ở rất gần tôi, gần đến mức mà tôi có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của cậu ấy phả vào cổ mình.Điều này khiến cho khuôn mặt vừa dịu đi đôi chút của tôi, lại một lần nữa bị nóng bừng.

Tôi khẽ nuốt nước bọt.

Căng thẳng đưa mắt nhìn về hướng của hai bé cún đang ngồi cạnh chiếc xe điện cà tàn của mình."

Cậu thấy hai bé cún nhà tớ có đáng yêu không?"

Hoàng đang thoa thuốc cho tôi thì đột nhiên hỏi.Trước câu hỏi của Hoàng, tôi liền theo bản năng mà quay qua nhìn cậu ấy.

Nhưng vừa quay qua nhìn, thì tôi đã ngay lập tức bị hoá đá.Vì trước mặt tôi chính là gương mặt đẹp trai đã đước phóng đại của Hoàng.

Nó gần đến mức mà tôi có thể nhìn rõ được những sợi lông tơ trên da mặt của cậu ấy.G-gần quá!M-mà hình như, gương mặt của tôi cách gương mặt của Hoàng chỉ vỏn vẹn 10 xăng ti mét thì phải.Nghĩ đến khoảng cách gần như vậy, càng khiến cho khuôn mặt vốn đã nóng của tôi lại càng nóng hơn.

Vì đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần như vậy với người khác giới đó.Còn Hoàng, cậu ấy hình như cũng đang bị hoá đá giống tôi vậy.

Ngay cả động tác đang thoa thuốc cho tôi cũng bỗng dừng lại, khiến cho đầu ngón tay của cậu ấy bị lún nhẹ vào cái má đang sưng lên của tôi.Với lại, tôi có thể thấy được trong mắt cậu ấy có phần bất ngờ và bối rối, ngoài ra còn có một thứ cảm xúc khác mà tôi không thể nhìn ra được.Sau đó thì cả hai đứa tôi đều ngượng ngùng mà vội quay qua hướng khác.

Đồng thời cũng ngồi cách xa đối phương hơn chút.Trời ạ!

Ngại quá đi.Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân.Thật ra tôi khá ghét việc bản thân bị rơi vào mấy cái tình huống như thế này, mặc dù nó mang lại cho tôi cảm giác giống như bản thân là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết nào đó.Nhưng nếu là tôi của trước kia, nhất định sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, mơ mộng, rung động và thích thú tưởng tượng bản thân sẽ là những nữ chính trong mấy bộ truyện ngôn tình lãng mạn.Đáng tiếc, đó lại chỉ là tôi của trước kia, còn tôi của hiện tại thì sớm đã bị hiện thực của xã hội này vả vào mặt bằng những cái tát đau đến tỉnh ngộ rồi.Vậy nên, những tình huống xấu hổ và đỏ mặt mà buổi tối nay tôi gặp phải, đều sẽ chỉ coi như đó là phản ứng bình thường của mình khi tiếp xúc quá gần với người khác giới mà thôi.

Ngoài ra thì không có cảm xúc xa vời nào khác.
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 6: Là rung động sao?


Không có gì cả!

Đừng để ý gì cả!!

Trâm Anh, mày nhất định không được để ý nhiều đến nó!!Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.Sau một lúc, ổn định lại cảm xúc của bản thân, tôi quay lại nhìn Hoàng.

Dưới ánh đèn đường, cậu ấy đang quay lưng về phía tôi, nên tôi không thể nào đoán được cảm xúc hiện tại của Hoàng là thế nào.

Nhưng tôi đã để ý thấy vành tai đã đỏ ửng lên của cậu ấy.Trước phản ứng này của Hoàng, tôi lờ đi như không biết gì mà nhìn túi thuốc đang đặt trên vỉa hè giữ hai chúng tôi, nói: "Phải rồi, Hoàng ơi, chỗ tiền thuốc bôi và xử lý này hết bao nhiêu thế?

Để có gì mai tớ mang tiền mặt trả cậu, hoặc là cậu đọc số tài khoản rồi khi về nhà tớ sẽ chuyển cho cậu."

Lời nói của tôi vừa, Hoàng bỗng giật mình một cái nhẹ.

Sau đó thì cậu ấy đứng dậy, nhưng không nhìn tôi, cậu ấy nói: "Không cần đâu!

Cậu cứ giữ lấy tiền của mình mà mua những thứ cần thiết cho mình là được."

"Vậy sao được, tớ mà nhận không như thế thì tớ ngại lắm, trong lòng cũng cảm thấy không yên."

Tôi nhanh chóng đáp lại Hoàng bằng giọng có chút nghiêm túc."

Cậu có coi tớ là bạn không?"

"Hả?"

Tôi ngẩn người, không hiểu ý của Hoàng."

Ý của tớ là cậu có vẻ như không coi tớ là bạn thì phải?"

Cậu ấy hình như tưởng tôi không nghe rõ nên nói lại lần hai "Đâu có đâu."

Tôi nhìn Hoàng, phủ nhận."

Vậy sao cậu lại khách sáo như vậy?

Tớ thấy đối với những người khác trong nhóm, cậu đều không có khách sáo như thế mà!?"

Hoàng cúi xuống nhìn tôi nói.Trước câu của Hoàng, tôi cảm thấy khá bất ngờ và khó hiểu.

Thật không nghĩ tới, Hoàng có thể nhìn ra được điểm này ở tôi?

Nhưng sao cậu ấy lại để ý đến điều này?"

Thì chúng ta chỉ mới làm bạn chưa lâu mà."

Tôi cười trừ, ngẩn đầu nhìn Hoàng giải thích."

Ha."

Cậu ấy nhìn lên bầu trời đêm, rồi đột nhiên bật cười một tiếng.Cái "Ha" của Hoàng, khiến tôi có cảm giác giống như Hoàng đang mỉa mai và tức cười một điều gì đó vậy.Thật khó hiểu?"

Thôi vậy, chỗ tiền thuốc đó chỉ có hai, ba chục thôi, cậu không cần trả đâu, cứ coi như là tớ làm từ thiện đi."

Giọng Hoàng có phần bất mãn và thất vọng, nhưng cách mà cậu ấy thể hiện lại chỉ giống như là đang đùa vui thôi vậy.Nói xong cậu ấy còn nở một nụ cười với tôi.Một nụ cười mà tôi không cảm nhận được một chút vui vẻ nào từ nó.

Nói cách khác thì Hoàng chỉ đang cong môi và hai mắt hơi hím lại.Hoàng sao thế?Cậu ấy là đang cười khi không vui à?Đột nhiên, tôi có cảm giác bản thân chính là nguyên nhân làm cho Hoàng không vui vậy.Sau đó thì Hoàng đổi chủ đề, cậu ấy đề nghị muốn đưa tôi về, với lý do là con gái như tôi thì không nên đi về một mình khi trời muộn thế này.Nhưng tôi không để tâm và cũng không đồng ý để Hoàng đưa mình về, nên đã vội vàng leo lên xe rồi nhanh chóng tạm biệt cậu ấy và trở về nhà.***Về đến nhà, tôi dừng xe trước cổng, rồi nhìn lên khía phòng ngủ của mình.Điện phòng vẫn còn sáng sao?

Đã hơn 10 giờ rồi mà mẹ vẫn còn đợi tôi?Tôi nhanh chóng cất xe vào nhà và lên phòng mình.

Quả nhiên là mẹ còn đang đợi tôi.Vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã vội hỏi: "Sao nay con về muộn thế?"

Rồi như phát hiện ra điều gì đó, mẹ lo lắng hỏi thêm: "Má con làm sao thế kia?"

Trước sự lo lắng của mẹ, tôi nở một nụ cười ngốc nghếch, rồi khoe cả bàn tay bị dán đầy băng go lên cho mẹ xem, nói dối: "Nay con đang đi trên đường thì có con chó con chạy ra, xong con né nó lên bị ngã xe, đúng lúc ý con gặp bạn, thế là nó đỡ con dậy rồi giúp con xử lý vết thương, nên con mới về muộn như vậy."

"Ừm, lần sau con nhớ đi đường cẩn thận vào."

Giọng mẹ đầy dịu dàng và lo lắng, bà cẩn thận cầm lấy bàn tay phải bị thương của tôi."

Con không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà mẹ!

Giờ cũng muộn rồi, mẹ ngủ trước đi, con còn phải đi tắm rồi học bài nữa cơ."

"Ừm, nay mẹ vẫn ngủ với con nhé!?

À phải rồi, lúc tắm con nhớ đừng để nước vào tay đấy!"

Mẹ xoa nhẹ bên má không bị xưng của tôi, dịu dàng nói."

Vâng."

Tôi mỉm cười rồi thơm lên má mẹ một cái.Sau đó thì đi tắm rửa, rồi học bài đến khoảng gần 1 giờ sáng mới xong.

Nhưng lúc chuẩn bị tắt đèn bàn học, tôi bỗng nhiên nhớ đến đám thanh niên chặn mình tối nay.

Trong lòng thầm thề nhất định sẽ không để yên chuyện này.

Thế là tôi nhờ vào tài năng hội họa của bản thân mà ngồi vẽ lại gương mặt của từng đứa trong đám thanh niên kia cho tới 3 giờ sáng.Vì tay phải đang bị đau, mà tôi thì là người thuận cả hai tay.

Nên đêm đó, tôi đã viết bài và vẽ bằng tay trái.***Sáng hôm sau.Trước khi đi học, tôi đã nhắn tin vào trong nhóm "Động cá heo" - Đây là nhóm chat của 12 đứa bọn tôi, trong đó Hoàng được thêm vào lúc tối qua.[Ra chơi tiết thứ nhất, bọn mày ra cái nhà kho bị bỏ trong trường ý nhá!?][Có việc gì thế?] Dương nhanh chóng trả lời tôi.[Không có gì, chỉ là muốn hỏi bọn mày một vài điều với kể cho bọn mày nghe một chút chuyện thú vị thôi.][Ok.] Đáp lại dòng tin nhắn của tôi là chín chữ "Ok."

Riêng chỉ có mỗi Hoàng là nhắn dài dòng hơn một chút.***Hiện tại, tôi vừa đến quầy bán đồ ăn canteen của trường học vừa mệt mỏi nhìn bản thân trong màn hình điện thoại.

Tôi thấy rõ được hai cái quần thâm đậm ở phần mọng mắt của mình.Haizz, đêm qua thức muộn quá!Khi dừng trước quầy gọi đồ, tôi nhìn người phụ nữ khoảng tầm 45 tuổi đang từ bên trong đi ra: "Bác ơi, lấy cho cháu một cốc cafe nguyên chất ạ."

"Ừm, cháu còn muốn mua gì nữa không?"

"Dạ không, cho cháu cốc cafe thôi ạ."

"Vậy chờ bác chút!?"

"Vâng."

"Cháu thích pha đặc hay pha loảng, có muốn cho đường không?"

"Bác pha vừa vừa cho cháu là được, bác đừng cho đường hộ cháu với ạ, tại cháu không thích uống ngọt."

"Rồi...

đây, của cháu này."

Bác gái mỉm cười đưa hai cốc cafe cho tôi, rồi dặn thêm: "Uống nhiều cafe không tốt đâu!

Cháu chịu khó ngủ sớm một chút, chứ bác thấy hai tuần nay là cháu mua nhiều cafe chỗ bác nhất đấy."

"Dạ vâng, thôi cháu đi đây."

Tôi gửi tiền rồi nhận lấy cốc cafe, rồi tạm biệt bác gái và rời đi.Sau khi uống hết cốc cafe, cả người tôi tỉnh ngủ hẳn, trong giờ học của tiết đầu cũng không hề ngáp ngủ mà chăm chỉ ghi bài."

Ê Tranh...

ơ, cái má mày bị làm sao thế kia?

Chẳng nhẽ tối qua bố mày..."

Bỗng Huyền ngồi ở bàn trên quay xuống nhìn tôi, giọng cũng dần có chút ngập ngừng.Nghe thấy lời nói của Huyền, mấy đứa cái Chi, Hân, Thùy đều đồng loạt quay qua nhìn tôi, không, nói đúng hơn là chúng nó đang nhìn vào cái má vẫn còn sưng của tôi.Còn tôi cũng lần lượt nhìn lên bàn trên, chỗ mà Huyền, Chi, Hân đang ngồi, sau đó thì nhìn Thùy ở bên cạnh thở dài: "Không phải do bố tao đánh."

Nói rồi tôi chìa bàn tay phải ra, bổ sung thêm: "Tối qua tao suýt bị một đám học sinh lạ mặt đánh hội đồng, may mà lúc ý có Hoàng giúp đỡ nên mới bị nhẹ như vầy."

"Mày vừa mới nói cái gì?

Có đứa muốn đánh mày?"

Hân vừa nghe tôi nói thì bất ngờ đến mức suýt bật người khỏi ghế ngồi."

Mày có biết đứa nào trong đám đấy không?"

Chi hỏi tôi."

Tao không biết đứa nào trong đám đấy, nhìn lạ mặt lắm!

Chắc không học ở trường mình rồi."

Vừa nói tôi vừa nhìn bàn tay mình.Mặc dù màu da của tôi sáng hơn nhiều so với màu của mấy chiếc băng go, nhưng chung quy thì nếu như không để ý kĩ thù sẽ không phát hiện ra vì mấy cái băng go che gần hết phần da ở tay tôi."

Có nhớ mặt bọn nó không?"

Là Thùy hỏi."

Có."

Tôi gật gù nói."

Vậy thì lát mày vẽ lại mặt của bọn đấy cho tao, để tao xem thử mấy đứa đấy là mấy đứa nào?"

Huyền có hơi bực dọc nói với tôi."

Không cần đâu.

Đêm qua tao thức đến ba giờ sáng vẽ rồi, tý nữa bọn mình tụ tập ở nhà kho rồi tao đưa cho bọn mày xem."

Tôi nhàn nhạt nói, tay đưa lên vén gọn vài sợi tóc ra sau tai.Reng...

Reng...

Reng."

Thôi, hôm nay dừng lại ở đây nhé, giờ các em ra chơi đi."

Tiếng cô giáo nói ở đầu lớp vang lên.Năm đứa chúng tôi nhìn nhau, rồi Hân nói: "Ra chơi rồi, đi."***Vừa xuống tới nhà kho, tôi đã thấy mấy đứa còn lại đều đang ở đây: "Xuống nhanh thế?"

"Lớp 11A2 gần ở đây hơn lớp 11D3 mà."

Huy mỉm cười trả lời tôi."

Đâu, mày đưa mấy cái tranh vẽ mặt đám kia cho bọn tao xem đi!"

Hân nhìn tôi, giọng hơi giục giã.Nghe lời Hân, tôi đưa quyển sổ vẽ a5 trong tay cho bọn nó xem: "Bọn mày xem hộ tao xem có biết mặt đứa nào trong đây không?"

Tâm cầm lấy quyển sổ từ tay tôi, bắt đầu lật từng trang, khi xong xuôi thì sẽ tới đứa khác."

Sáng nay cậu đã thay băng go với bôi thuốc vào má chưa?"

Không biết từ khi nào, Hoàng đã đứng cạnh và mở lời hỏi tôi."

Hả?

À, tớ chưa."

Tôi ngây người ra một hồi, rồi mới giật mình vội trả lời Hoàng."

Tớ biết là cậu sẽ chưa mà."

Nói rồi cậu ấy lấy từ trong túi quần ra một sấp băng go, lọ oxy già và một típ thuốc nhỏ, đưa đến trước mặt tôi: "Cái này là sáng nay tớ tiện đường tiện đường nên mua, cậu mau dùng đi."

Hành động nhỏ này của Hoàng khiến tôi cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười, nhưng cũng không khỏi cảm động.Bất ngờ là vì lần đầu tiên có người quan tâm tôi tỉ mỉ như vậy, còn buồn cười là vì, Hoàng chính là người duy nhất để ý đến những chi tiết nhỏ này của tôi."

Tớ cảm ơn!"

Tôi nhận lấy đồ từ tay Hoàng.Trong lòng khẽ dâng lên một cảm giác kì lạ.

Khiến tôi tự hỏi, cảm giác ấy là gì?

Nó làm tôi thấy lạ lẫm quá!

Cứ như một phép màu kì diệu đang dần rạo rực, nhảy nhót trong tim tôi vậy!Chẳng nhẽ...Là rung động sao?Tôi giật mình khi nhận ra bản thân có suy nghĩ này.Không thể nào!

Một hành động nhỏ như vậy sao tôi có thể rung động được.Nhưng mà... nó ấm áp quá!Giá mà ai cũng quan tâm tôi như vậy!"

Cậu sao thế?"

Hoang nghiêng đầu, hỏi tôi.Trước câu hỏi của Hoàng, tôi không vội trả lời, chậm rãi đưa mắt lên nhìn cậu ấy, một suy nghĩ táo bạo xoẹt qua đầu tôi.Tôi liếm môi, lại đưa đồ về phía cậu ấy, nói: "Cậu bôi má với dán băng go hộ tớ được không?

Tại tớ không thuận tay trái nên sẽ có chút khó khăn."

Đúng!Tôi chính là đang lừa Hoàng, lần đầu tiên có người quan tâm đến những điều nhỏ nhặt ở tôi như vậy.

Làm tôi vì thế mà đòi hỏi, tham lam sự quan tâm từ Hoàng một cách quá đáng như vậy.Bản thân tôi cũng thừa nhận, chuyện tối qua cậu ấy giúp tôi, việc đó không khiến tôi nảy sinh một chút tham vọng nào.Là vì nếu như là một ai đó trong nhóm "động cá heo" nhìn thấy tôi bị như vậy thì chắc chắn sẽ không đứng yên một chỗ, mà sẽ tìm cách hoặc trực tiếp lao vào giúp tôi.Còn hiện giờ..., tôi nhìn chỗ đồ xử lý vết thương đang được Hoàng lấy từ tay tôi về, âm thầm nuốt nước bọt."

Được chứ, cậu đưa tay ra đi."

Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời tôi.Tôi nghe lời cậu ấy, đưa tay ra cho Hoàng sát trùng và thay băng.

Mọi thao tác của cậu ấy đều gần như là lặp lại từng bước giống tối qua, chỉ khác ở chỗ là động tác của Hoàng so với hôm qua có phần nhẹ tay hơn một chút, và tôi cũng không có kêu đau.Mọi thứ đều diễn ra bình thường cho đến khi Hoàng đang bôi thuốc trên má cho tôi thì: "Hai đứa mày đang làm cái trò mèo gì vậy?"

Là giọng của thằng Dương.
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 7: Ánh mắt


Nghe thấy nó nói, tôi liền quay qua nhìn và bắt gặp được ánh mắt phán xét đầy nghi ngờ của Dương."

Tách""Cũng đẹp phết?"

Bỗng Hiếu nâng điện thoại lên, tươi cười một cách thích thú, nói."

Tao chỉ bôi thuốc hộ Trâm Anh thôi."

Hoàng bình tĩnh giải thích, rồi cậu ấy quay qua tôi nói: "tớ bôi xong cho cậu rồi."

"Ồ, bôi thuốc hộ?"

Thằng Dương nở nụ cười đểu cán nhìn tôi.Còn tôi thì thừa biết thắng này đang nghĩ gì, nên chỉ bình tĩnh bắn một câu: "Your interface is't suitable for talking a lot!!"

Lập tức, Lý Quang Dương tắt hẳn nụ cười.

Còn tôi thì nhếch mép, hả hê đi về phía mấy đứa đang xem tranh, hỏi: "Sao rồi, bọn mày có biết đứa nào trong đám đấy không?"

"Đây là chị gái của Ngọc Như."

Quân nhìn tôi, tay đưa quyển sổ đang mở ở bức tranh của một đứa con gái.Là Phương Anh - cái đứa tát tôi lúc tối qua."

Còn ai nữa không?"

Biểu cảm trên gương mặt tôi dần trầm xuống."

Trong đó có cái bạn nhân viên mới ở quá bida của chị họ Dương nữa."

An nhẹ nhàng nói, đồng thời cũng đi đến đứng cạnh tôi, lật vài trang sổ, cuối cùng là dừng lại ở tranh vẽ của một thằng cắt tóc đầu đinh."

Sao An biết là người làm ở quán bida đó."

Tôi nắm được trọng điểm, nghiêm túc hỏi An."

Hôm ý lúc An đi vệ sinh ở quán thì nhìn thấy bạn đó ngồi trong quầy thanh toán, vừa cởi khẩu trang, vừa xem camera trong quán."

An chậm rãi kể cho tôi.Trước những thông tin mà Minh Quân và Thiên An cung cấp, tôi có thể mơ hồ tìn ra câu trả lời cho tất cả những thắc mắc ở trong lòng.Quả thật là có liên quan đến Lê Ngọc Như."

Quán chị mày có nhân viên mới à Dương?"

Tôi nhìn Dương hỏi."

Ừm, tính đến nay thì thằng đó đi làm được một tuần rồi."

Dương trả lời tôi.Một tuần?Vậy ngày hôm đó là buổi làm đầu tiên của thằng đó rồi.Bảo sao bọn tôi đều không biết mặt, có mỗi An là tình cờ nhìn thấy.

Vốn dĩ bình thường đã chẳng để ý đến phục vụ ở quán, đằng này lại còn là người mới nữa."

Mày hỏi về mấy bọn này làm gì?"

Hiếu nhìn tôi.Trước câu hỏi của nó, tôi đưa bàn tay phải và quay phần má còn hơi sưng ra hướng chúng nó, bình thản nói: "Tối qua tao bị bọn này chặn đường gây sự."

Đoạn tôi nhìn về phía Hoàng, nói tiếp: "Đúng lúc gặp Hoàng đi ngang qua, rồi cậu ấy giúp tao, nên giờ mới bị thương nhẹ như này."

Lời vừa dứt, cả đám đều im lặng, im lặng một cách không bình thường."

Vậy giờ mày tính xử lý bọn này thế nào?"

Tâm nhìn tôi, mặt không cảm xúc, nói."

Thật ra thì, tao nghi là có đứa nhờ bọn này gây sự với tao, khả năng cao là Lê Ngọc Như, vì..."

Tôi bình tĩnh phân tích lại toàn bộ quá trình và sự suy đoán của bản thân cho chúng nó nghe, rồi nói: "Cuối giờ chiều nay, hẹn nó ra đây rồi tao tự có cách xử lý."

"Cần tao gọi người cho không?"

Chi nhìn tôi hỏi."

Gọi bao nhiêu đứa thì đủ?"

Thùy cũng hỏi tôi."

Đâu.

Tao đâu có tính đánh nhau đâu, gọi thêm người làm gì??"

Tôi giật mình khi nhận ra cái suy nghĩ bạo lực của mấy đứa này.Khổ, tôi làm gì có lá gan to như vậy cơ chứ, đánh nhau sẽ có rất nhiều hậu quả tồi tệ đến với tôi.Nhưng mà... tôi không muốn, không muốn bỏ qua cho Ngọc Như như vậy?

Tôi căm ghét cái hành động kiểu này của nó, thà nó trực tiếp chất vấn tôi còn hơn là chơi cái trò trẻ con này.

Để khiến tôi nhớ đến những ngày tồi tệ của năm cấp hai."

Đơn giản thôi, tao chỉ muốn doạ nó một chút thôi.

Nên là chiều nay Quân hẹn nó ra đây nói chuyện nhá, sẵn tiện thì mày ghi âm luôn cả cuộc đối thoại của nó với bọn mình là được."

"Mỗi vậy thôi á?"

Dương hỏi tôi."

Ừ, mỗi vậy thôi."

Tôi gật đầu."

Tao biết rồi, nhưng ghi âm để làm gì?"

Quân hỏi tôi."

Để làm bằng chứng thôi."

Tôi nói một cách tóm gọn, và đương nhiên là chúng nó hiểu ý tôi, nên sẽ biết bản thân cần làm gì.Đặc biệt là thằng Quân."

Vậy cuối giờ chiều nay, gặp mặt ở chân cầu thang của toà khối 11 nhá?!"

Tôi nhìn chúng nó"Ok."

Chúng nó đồng thanh nói."

Mọi người ơi."

Bỗng giọng nói nhỏ bé của Thiên An vang lên."

Sao thế An?"

Huyền nhìn An."

Thật ra thì... thì, cuối chiều nay nhà An có việc chút việc gấp, nên là An về trước được không?"

Thiên An dùng đôi mắt trong vắt nhìn chúng tôi, giọng nói mềm mại của nó cất lên."

Được chứ, dù sao thì Trâm Anh thấy vụ này cũng không cần quá nhiều người đâu.

Nên nếu An bận thì cứ về trước đi nhé?"

Tôi mỉm cười, thoải mái nói: "À đúng rồi!

Đột nhiên tao nhớ ra là Hoàng mới chuyển đến trường mình, nên chắc là cả Hoàng cũng không nên tham gia vào thì hơn!"

"Tại sao thế?"

Hoàng nhìn tôi, giọng thắc mắc hỏi."

Tớ sợ là em Như ý sẽ báo lên nhà trường khai hết bọn tớ ra, trong đó có cậu nữa, mà cậu thì là học sinh mới của trường, nên rất có khả năng sẽ khiến cho giáo viên có cái nhìn không tốt về cậu á."

Tôi nhìn Hoàng, giải thích."

Ừm, tớ như thế nào cũng được.

Vậy có gì thì chiều nay tớ đợi mọi người ở sân trước nhé."

Hoàng gật đầu với tôi, có vẻ cậu ấy cũng không thích tham gia vào lắm.Reng... reng... reng.Đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo lên."

Chiều cứ chốt vậy nhé?"

"Ừ."

Sau đó thì bọn tôi giải tán, lớp người nào người đó về, chuẩn bị cho tiết học thứ ba.***Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Chớp mắt đã đến cuối giờ chiều, bọn tôi hiện giờ đều đã có mặt tại chân cầu thang của toà nhà khối 11."

Thằng Quân đâu rồi?

Nó đang ở nhà kho với con kia à?"

Tôi nhìn một lượt, hỏi."

Ừm, nó vừa mới đi thôi."

Chi trả lời tôi."

Vậy bọn mình cũng ra đấy đi, tí còn biết lối mà vào đúng thời điểm chứ!?"

Tôi có hơi vội, muốn dục chúng nó đến sớm."

Ừm, đi."

Huy gật đầu với tôi."

Từ từ đã, thằng Quân vừa mới vào ý, còn con Tranh, mày định bê cái quả mặt đấy vào doạ nó à?"

Hân nhìn tôi."

Ừm, sao thế?

Bộ tao xấu lắm à?"

Tôi lập tức sờ lại mặt mình."

Không, nhìn mày thì vẫn xinh!

Nhưng là cái mặt mộc của mày nhìn hiền quá, phải đánh tí son vào."

Nói rồi, Hân lại quay qua Chi, chìa tay về phía nó, nói tiếp: "Chi, cho tao mượn son với cái bút kẻ mắt của mày."

"Đây."

Chi đưa cho nó.Rồi Hân bắt đầu trang điểm cho tôi.

Đầu tiên là nó tô lên cho tôi chút son, miệng dặn dò: "Đừng bặm môi vội, để im tao tán đều son ra tí đã... rồi, bặm môi đi!"

Tôi nghe lời nó, bặm môi.

Còn Hân thì tiếp tục kẻ mắt cho tôi.Xong xuôi, ánh mắt nó đầy hài lòng, nói: "Ừm, giờ thì xinh kiểu đanh đá rồi đấy."

"Vãi cả xinh kiểu đang đá."

Giọng nói thiếu đòn của thằng Dương vang lên."

Sao?

Ý kiến?"

Hân hất cằm, liếc sang nhìn chằm chằm nó.Tôi cứ đứng ngẩn người ra đó, nghĩ đến ánh mắt của Hân và bọn nó khi nhìn tôi.

Thật khiến tôi muốn kiếm một cái gương để soi thử xem nhìn mình như nào!?

Nhưng tiếc là ở đây lại không có!

Haizz."

Ê, chẳng nhẽ bọn mình đi tay không à?"

Huyền nhìn bọn tôi."

Ừm, phải có cái gậy to hay cái gì chứ?"

Thùy cũng hỏi."

Ở gần nhà kho đấy có vài viên gạch đỏ, tí mỗi đứa ra lấy một viên là được mà."

Tôi vừa đi về phía trước vừa nói vọng ra sau.Chỉ vài phút sau, mấy đứa bọn tôi đều đang ở ngay ngoài nhà kho.

Ngoại trừ tôi ra thì trên tay đứa nào cũng có một viên gạch đỏ.Từ trong nhà kho vọng ra tiếng nói như đang quát lên của Ngọc Như."

Đúng đấy, là em nhờ chị gái và anh họ của em gọi người chặn đường với xử nó đấy."

"Ai bảo nó đi mách anh chia tay em cơ."

"Ngọc Như, Trâm Anh nó chẳng làm sai gì cả!!

Đều là tại..."

Nắm được thời cơ thích hợp, tôi cùng chúng nó hiên ngang đi vào nhà kho, cắt đứt cuộc trò chuyện của Quân và Như."

Ồ-, ra là mày nhờ người chặn đường tao à?"

Vừa bước vào, tôi liền dùng giọng mỉa mai và thách thức với nó, toàn bộ gương mặt đều dần chuyển sang trạng thái khác, giống như đã đeo lên một lớp mặt nạ khác."

Mày... sao chúng mày lại ở đây."

Nghe thấy giọng nói của tôi, Ngọc Như liền quay lưng lại, như thể không tin vào mắt mình, gương mặt nó đầy sự kinh ngạc và hoang mang.Nó nhìn đảo mắt, cẩn thận nhìn bọn tôi, rồi lại quay lại nhìn thằng Quân, giọng có chút phần run rẩy: "Là anh gọi bọn nó đến thật sao?"

"Trâm Anh, nó chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."

Thằng Quân chẳng thèm liếc nhìn con Như, lạnh lùng nói."

Nào, em gái, người em cần nói chuyện là chị đây này, hỏi thằng Quân làm gì??"

Tôi đi đến gần nó, nắm lấy bả vai rồi kéo người nó lại đối mặt với tôi.Nào ngờ, nó vừa quay qua đã vung tay ra với ý định tát tôi.May mà tôi phản ứng kịp, nên đã bắt được cổ tay của Ngọc, tôi dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt nó.

Tiếp đó là dùng một chút lực vặn ngược cánh tay của nó lại, rồi hất nó ngã ra đất: "Con m* mày."

"Á."

Nó ngã xuống và kêu lên một tiếng, rồi lại ngước lên nhìn thằng Quân, ánh mắt nó rưng rưng: "Anh Quân."

"Hừ" Tôi thở mạnh ra một hơi, ngồi nhón gót trước mặt nó, đẩy mạnh vào vai nó: "Nói chuyện với tao đây này, đừng có kéo thằng Quân vào, mày với nó bây giờ chẳng là gì của nhau cả."

"Mày câm mồm, chẳng phải đều do mày mà Quân mới chia tay với tao à?

Chị tao gọi người xử mày vậy là nhẹ rồi đấy."

Bỗng nó ngẩn đầu lên hét thẳng vào mặt tôi.Làm tôi suýt thì mất hết khí thế chiến đấu của mình."

Mày nhìn lại mình xem, đừng có đổ lỗi cho ai, trong khi nguyên nhân chính là do mày mà ra."

Tôi nghiến răng, nhìn nó, song lại thả lỏng cơ mặt: "Còn đánh một mình tao mà anh chị mày phải gọi đến tám đứa, đúng là đánh giá tao cao quá rồi đấy."

Tôi hít mắt, vừa nói vừa nhẹ nhàng vén gọn tóc của nó ra sau tai nó.Ánh mắt tôi đầy sự khiêu khích và thích thú nhìn sâu vào trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự căm ghét của Ngọc Như.Tôi đoán là con này đang tức tôi lắm rồi đây."

Mày cũng khá đề cao tao mà?"

Nó cố tỏ ra bình tĩnh, cười mỉa mai nhìn tôi.Bàn tay tôi di chuyển dần ra một bên má của nó: "Chẳng qua là do chị mày gọi nhiều người thì chị đây cũng gọi nhiều đứa bạn của chị thôi, chứ mày nghĩ mày là cái đéo gì mà được chị đề cao, hả cưng?"

Tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ lên má nó vài ba cái "bốp bốp", rồi nhếch mép cười."

Nếu chị đoán không nhầm thì thằng anh họ mà khi nãy mày nhắc đến là thằng nhân viên của quán bida đó nhỉ?

Nên nó mới có đoạn camera lúc tao nói chuyện với Quân để gửi cho mày, đúng không?"

"Phải, thì sao?

Bọn mày tính làm gì tao?"

Nó vênh mặt lên nhìn tôi."

Ha, tất nhiên là tao chẳng làm gì được mày rồi, nhưng mà... chậc, thấy mấy viên gạch đỏ trên tay bạn tao không?"

Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào nó: "Mấy viên gạch đó không dùng để làm cảnh đâu!!

Bạn tao nó muốn nện vào mặt mày lâu lắm rồi đấy cưng ạ!"

"Mày...

CON CHÓ."

Cả người nó run lên, nghiến răng hét vào mặt tôi.

Ánh mắt nó nhìn tôi như thể muốn tôi chết đi lập tức vậy.Nhìn sâu vào trong đôi mắt của nó, một cảnh tượng vô cùng tồi tệ của vài năm trước hiện lên trong tâm trí tôi, lúc đó tôi cũng bị nhìn bằng một ánh mắt tương tự như lúc này.

Lập tức cả người cũng không nhịn được, trong lòng dâng lên sự căm hận sâu sắc đối ánh nhìn của Ngọc Như.Cuối cùng tôi đã không thể kiểm soát được hành động của bản thân.

Tôi cắn chặt răng dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mà cho nó một bạt tai."

CHÁT"
 
Mùi Thơm Của Ánh Sáng
Chương 8: Nhà Hoàng


Một tiếng động giòn tan.Lê Ngọc Như ôm một bên má, ánh mắt vừa sửng sốt, vừa kinh hãi nhìn tôi.

Đôi mắt nó ngấn lệ."

Cái tát này là mày thay chị mày nhận lấy cho tao!

Còn tối hôm qua, chúng nó làm gì tao thì hôm nay đến lượt mày nhận thay chúng nó, RÕ CHƯA?"

Tôi chỉ vào mặt nó, hét lên.***"Sao rồi, tìm lại được sợi dây chuyền chưa?"

Huyền hỏi tôi."

Vẫn chưa tìm thấy!"

Tôi lắc đầu, nói.Trong đầu nghĩ lại mấy ngày trước, cái ngày mà tôi cảnh cáo Ngọc Như, hình như là đã bị mất ở nhà kho từ lúc đó thì phải.

Tuy tôi đã đến đó và những nơi mà bản thân đã đi qua để tìm lại sợi dây chuyền, nhưng dù đã tìm ba lần thì đều là không tìm thấy.Đó là sợi dây chuyền đó được làm bằng bạc, và có điểm nhấn là có hình con cá voi nhỏ màu xanh dương đậm.Từ lúc mất nó tâm trạng của tôi thì tụt dốc không phanh.Trong người vừa cảm thấy tức vừa cảm thấy buồn.Tức là vì không tìm thấy sợi dây.Còn buồn là vì, sợi dây chuyền đó là vật của một người đặc biệt đã tặng tôi lúc tôi tròn 15 tuổi."

Có muốn tìm thử lại lần nữa không?"

Thùy hỏi tôi."

Có, lát nữa chúng mày tìm hộ tao được không?"

Tôi chậm rãi trả lời."

Ok, không thành vấn đề."

Huyền mỉm cười nhìn tôi, hào phóng nói."

Thôi, không buồn nữa, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy mà."

Hân xoa má tôi, nói lời an ủi."

Ừm."

Tôi gật đầu đáp.Tinh... tinh... tinh... tinh."

Tin nhắn ở điện thoại của đứa nào vậy?"

Chi nhìn lần lượt bọn tôi, hỏi."

Không phải của tao?"

Huyền kiểm tra điện thoại rồi nói."

Cũng không phải của tao."

Hân cũng kiểm tra máy mình."

Tao không bật thông báo."

Thùy với khuôn mặt không buồn, không vui, nói: "Hay là của mày, Chi?"

"Không, máy tao sắp hết pin lên tao tắt nguồn rồi."

Lời của Chi vừa dứt, lập tức bốn đôi mắt đều hướng về tôi."

Ờ...

để tao kiểm tra máy tao thử?"

Vì đang buồn, nên tôi có phản ứng hơi chậm.Rồi lấy điện thoại ra kiểm message của mình, nhưng ở đoạn chat của tôi lại chẳng thấy có một tin nhắn mới nào: "Của tao cũng không có."

"Mày vào thử chỗ tin nhắn chờ xem thử xem!?"

Thùy mở lời gợi ý với tôi.Tôi nghe lời Thùy, vào phần tin nhắn chờ kiểm tra thử, quả thật là có người nhắn tin cho tôi.Mà người đó hình như chính là Hoàng thì phải?"

Ê, cái nick Trịnh Hoàng này là của Hoàng nhóm mình à?"

Tôi hỏi."

Ừm, bây giờ mày mới kết bạn với Hoàng á?"

Huyền có chút không tin nhìn tôi."

Sao vậy?

Hoàng nhắn tin cho mày à?"

Chi hỏi tôi."

Ừm."

"Nom xem Hoàng nhắn gì?"

Hân nói."

Ừm, để tao xem."

Tôi ấn vào màn hình.

Lập tức một đoạn tin nhắn hiện lên.[Trâm Anh.][Tớ là Hoàng đây.][Tớ có nghe Dương nói là cậu bị mất một sợi dây chuyền, cậu xem thử ảnh dưới đây tớ gửi có phải là sợi dây chuyền đó không?

Tớ mới nhặt được nó lúc chiều hôm qua.]Dưới những dòng tin nhắn là một bức ảnh của một bàn tay to của nam giới, mà trong lòng bàn tay đó có một sợi dây chuyền giống y đúc với cái mà tôi đã bị mất."

Tao tìm được rồi, tao tìm được sợi dây chuyền rồi.

Lát nữa không cần đi tìm nữa đâu."

Tôi vui như vớ được vàng, miệng không nhịn được mà thốt lên khi nhìn thấy chiếc vòng đó.Sau đó thì tôi ngay lập tức trả lời lại tin nhắn của Hoàng.[Cái này đúng là sợi dây chuyền mà tớ bị mất, cảm ơn cậu nhiều nhé!

May mà có cậu nhặt được. ;)][Cậu không cần cảm ơn đâu, chuyện tớ lên làm mà.

Thế có gì thì lát cậu vào nhà tớ lấy nhé!?

Tại chiều nay lớp tớ được nghỉ, nên giờ tớ đang ở nhà.] Hoàng nhanh chóng nhắn lại cho tôi.Tôi đọc tin nhắn của Hoàng, liền ngẩn đầu lên nhìn Hân, hỏi: "Chiều nay lớp 11A2 được nghỉ à, bọn mày?"

"Ừm, đáng nhẽ là nay lớp đấy học tiết của thầy chủ nhiệm, nhưng nghe bảo là thầy chủ nhiệm lớp đó bận đột xuất việc gì ý, nên cho lớp đấy nghỉ."

Hân gật đầu, kể cho tôi nghe.Ò, ra là vậy.Tôi nhắn lại cho Hoàng.[Vậy cũng được, nhưng tớ vẫn chưa biết nhà cậu ở đâu??][Nhà tớ cũng ở gần trường thôi.

Để lát nữa, lúc cậu về học, tớ sẽ chia sẻ vị trí nhà của tớ cho cậu nhé!?]Reng... reng... reng.Tiếng chuông thông báo giờ ra chơi đã kết thúc vang lên.

Tôi tranh thủ nhắn lại cho Hoàng.[Tớ biết rồi, cứ quyết định vậy nhé, giờ tớ vào học cái đã!?]Sau đó, tôi nhanh tay ấn vào trang cá nhân của Hoàng, để kết bạn với cậu ấy, nhưng tôi lại bất ngờ phát hiện ra Hoàng vốn đã giử lời mời kết bạn cho tôi từ lúc nào không hay."

Cô lên kìa Tranh."

Thùy ngồi bên cạnh nhắc nhở tôi.Còn tôi, thì vội vã ấn chấp nhận lời kết bạn Facebook của Hoàng rồi nhanh chóng tắt chuông và âm thanh điện thoại, sau đó thì bỏ nó vào trong cặp.Rồi đứng dậy chào giáo viên.***Cuối giờ chiều, sau khi tan học và tạm biệt mấy đứa bạn thì cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí của Hoàng.Tôi liền lấy xe và lái xe đến nhà cậu theo vị trí đã được chia sẻ.Chỉ là trên đường đến nhà Hoàng, tôi đã nhìn vào một biển quảng cáo của một quán trà sữa nhỏ ngay mặt đường.Nhìn những cốc trà sữa đầy hấp dẫn được in trên biển quảng cáo, tôi đã quyết định dừng lại và mua hai cốc trà sữa trứng dừa nướng.Một cốc cho tôi, một cốc cho Hoàng.Mặc dù không biết Hoàng thích uống loại nào?

Hoặc cũng có thể là người như cậu ấy không thích uống trà sữa?

Nhưng tôi vẫn sẽ mua và mua một trong những loại trà sữa đắt nhất, đó là trà sữa trứng dừa nướng.Vì tôi đột nhiên nhận ra, Hoàng đã giúp đỡ tôi hai lần.

Cái lúc mà tôi đang cảm thấy bất lực và sợ hãi.

Điều này khiến tôi muốn báo đáp cậu ý bằng một cái gì đó.

Tuy cốc trà sữa này đối với việc cậu ấy giúp tôi thì chẳng đáng vào đâu cả.

Nhưng biết đâu được, qua lần mua trà sữa này có thể giúp tôi thăm dò được thêm chút sở thích của cậu ấy.

Từ đó, sẽ dễ dàng tìm được những thứ phù hợp với khẩu vị hoặc là con người của Hoàng.Tôi đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào trong quán trà sữa, nhìn xung quanh một hồi rồi bước đến quầy gọi đồ uống."

Bé này muốn uống gì nào?"

Anh nhân viên trong quán niềm nở hỏi tôi."

Cho em hai cốc trà sữa trứng nướng mang về ạ!"

Tôi đứng trước quầy thu ngân nói."

Bé chờ anh chút nhé!?

Sẽ có ngay đây."

Anh nhân viên cười và bắt đầu pha chế."

Dạ, vâng."

Tôi trả lời, rồi kiếm một chỗ ngồi trong quán và bắt đầu chờ đợi.Trong khi chờ đợi tôi cảm thấy có chút chán vì không có gì để làm.

Nên đã ngồi ngắm nhìn cách bày biện và trang trí của quán.Tông màu chính của quán là màu vàng tươi, hơi nhạt và có viền màu trắng, nhìn rất dịu mắt, ngay cả bàn và ghế ngồi cũng đều là màu trắng.

Quán còn được treo những giỏ hoa dây có màu sắc tươi tắn khác nhau với một vài bức ảnh màu đen trắng.

Nhìn không gian dịu nhẹ trước mắt khiến tôi quyết định đưa quán trà sữa này trở thành một nơi ôn thi ruột trong khoảng thời gian của các kì thi sắp tới."

Của bé chuẩn bị xong rồi đây."

Anh nhân viên thông báo nhìn tôi."

Vâng, cho em thanh toán bằng tài khoản ạ."

Tôi đứng dậy, đi đến quầy thu ngân và quét mã qr."

Chờ anh lấy bỏ vào túi cái nhá!?"

"Dạ vâng, anh kiểm tra xem đã nhận được tiền chưa ạ!?"

Tôi nhìn anh ấy, nói."

Anh nhận được rồi nhé."

Anh đó kiểm tra điện thoại, nói: "của bé đây."

Rồi đẩy hai cốc trà sữa về phía tôi."

Em xin."

Tôi nhận lấy rồi chào anh nhân viên đó và rời đi.Khoảnh khắc tôi gần bước gần đến cửa ra vào, thì tôi đã gặp lại hai người không nên gặp, chính là Phương Anh và Ngọc Như.Vừa nhìn thấy tôi, Phương Anh đã định bước lên với ý định kiếm chuyện với tôi, nhưng đã bị Như kịp thời ngăn lại: "Chị!"

Nhìn vào mắt của Như.Một nhìn ảnh về cuối buổi chiều hiện lên trong tâm trí tôi.

Đó là dáng vẻ sợ hãi đến khóc nức nở của nó sau khi biết được việc Quân đã ghi âm tất cả những lời nó nói.Lúc ý bọn tôi doạ nó là sẽ xử đẹp nó và đám anh chị của Như, tôi còn doạ thêm là nếu nó dám báo lên nhà trường thì tôi sẽ lấy đoạn ghi âm đó làm bằng chứng, có gì thì chết cả đám luôn.

Nghe tôi nói mà nó sợ tới mức cầu xin tôi tha cho nó và hứa sẽ không bao giờ để anh chị em của nó và nó gây sự với tôi, với mấy đứa trong nhóm một lần nào nữa.Vậy nên tôi chỉ hờ hững lướt qua hai đứa nó, rồi đi một mạch ra cửa."

Mày sợ cái đé* gì?"

Giọng nghiến răng nhẫn nhịn của Phương Anh vọng lên từ đằng sau tôi.

Nhưng tôi chẳng bận tâm.***Sau một hồi tìm kiếm.Chiếc xe điện của tôi dừng trước một căn biệt thự trắng được thiết kế theo phong cách Châu Âu.Tôi nhíu mày, nhìn phần đánh dấu vị trí của tôi và của Hoàng trên điện thoại.

Rõ ràng là cả hai đang rất gần nhau, vậy mà tôi lại không thể biết được đâu là nhà của cậu ấy.Bỗng ánh mắt tôi dừng lại ở căn biệt thự trắng trước mặt, lập tức một suy nghĩ hiện ra trong đầu tôi.

Nhưng tôi đã nhanh chóng gạt phăng đi, vì tôi nhớ là bố mẹ Hoàng làm xuất khẩu lao động bên nước ngoài.

Nên không có khả năng là nhà cậu ấy giàu đến mức độ như vậy.Vì không tìm ra được nhà Hoàng, tôi đã nhắn lại cho cậu ấy.[Tớ hiện tại đang ở gần nhà cậu, cho tớ hỏi là nhà của cậu ở đâu trong khu này thế?][Nhà của tớ sơn màu trắng đó.]Đọc tin nhắn của Hoàng, tôi liền ngước lên và nhìn lại những ngôi nhà quay đây.

Ngoài căn biệt thự to chà bá này ra thì không có một căn nhà nào là sơn màu trắng cả.Hoàng nhanh chóng nhắn thêm một tin nữa cho tôi.[Mà cậu đang ở chỗ nào thế?

Để bây giờ tớ ra dẫn cậu luôn.][Tớ cũng không biết, nhưng hiện giờ tớ đang dừng trước một căn biệt thự lớn màu trắng.][Ừm, tớ biết cậu ở đâu rồi, chờ tớ chút nhé!?]Tôi nhìn tin nhắn của Hoàng, môi mím thành một đường thẳng."

Trâm Anh."

Nghe thấy có người gọi mình, tôi liền theo bản năng mà quay qua nhìn về hướng người đó gọi.Hình ảnh Hoàng đang đứng gần đó làm tôi không khỏi ngây người, chiếc áo trắng trên người và cái quần chun ngắn đến đầu khiến cậu ấy trông có vẻ non nớt của một người thiếu niên năng động với nụ cười toả nắng trên môi, nhìn về phía tôi.

Thật khiến tôi bị ngây người tại chỗ!Nhưng rồi tôi bỗng phát hiện ra một điều...Nhìn Hoàng đứng trong sân nhà của ngôi biệt thự tôi đã bị kinh ngạc đến mức không thể thốt thành lời và cứ đứng ở một chỗ ngây ngốc nhìn.Nhìn Hoàng đang dần bước về phía mình, tôi mới kịp phản ứng và lấy lại được trạng thái bình thường, một tay tôi giữ xe, một tay còn lại thì cầm túi đựng hai cốc trà sữa và khi Hoàng đến trước mặt tôi, tôi liền dơ trà sữa lên mỉm cười tươi nói: "Cài này là tớ cảm ơ-, à không, cái này là tớ cảm thấy thèm nên mua luôn hai cốc, tớ một cốc, cậu một cốc."

Tôi vốn định nói cảm ơn cậu ý vì đã giúp mình hai lần, nhưng tôi bỗng nhớ lại câu nói "Cậu có coi tớ là bạn không?" của Hoàng vào tối đó, câu nói đó khiến tôi nhận ra là Hoàng không thích việc tôi khách sáo với cậu ấy.

Sợ cậu ấy không vui nên tôi đã kịp thời đổi thành một câu nói khác."

À, tại tớ không biết cậu thích uống loại nào nên tớ,...

đã mua theo sở thích của bản thân."

Mãi không thấy Hoàng nói gì, tôi có chút khẩn trương.
 
Back
Top Bottom