Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thanh Ly

Mục Thanh Ly
Chương 10: Chương 10



Trì Cảnh Niên lặng lẽ nhìn ta một hồi, ngẩng đầu nhìn xa xăm, giọng điệu tiêu điều.

“Thanh Ly, ta… ta hối hận rồi. Nàng có thể…cho ta thêm một cơ hội nữa không? Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, không nên chỉ vì ta phạm phải một sai lầm, mà đoạn tuyệt dứt khoát như vậy chứ!”

Ta vẫn thờ ơ, lặng lẽ quay mặt sang một bên, Trì Cảnh Niên đổi sang phía bên kia, tiếp tục van nài:

“Thanh Ly, ta thật sự biết sai rồi. Lúc đó ta còn trẻ người non dạ, không hiểu tình cảm là gì, lầm tưởng nhất thời mới mẻ, là chân ái.”

“Ba năm nay nàng cũng chưa từng hứa gả cho ai, chẳng lẽ không phải là vì không quên được ta, chờ ta hồi tâm chuyển ý sao!”

“Ta biết nàng trách ta trong lễ cập kê đã làm nàng mất mặt, ta hứa với nàng, nhất định sẽ tổ chức lại cho nàng một hôn lễ long trọng, đem lại tất cả thể diện năm xưa nàng đã đánh mất!”

Khóe miệng hắn tràn ra vẻ khổ sở, như muốn trút hết những chua xót trong lòng suốt mấy năm nay ra.

“Còn về Diệp Vãn Vãn, nàng đừng lo lắng. Ta sớm đã muốn bỏ ả rồi! Từ khi ả gả vào phủ Hầu, đã làm cho phủ Hầu gà bay chó sủa. Mấy người thân thích của nhà ả, hầu như ngày nào cũng đến cửa gõ mõ, anh trai chị dâu của ả lại càng là đồ vô lại, đến cả bản thân ả… cũng chỉ biết làm cho phủ Hầu ta mất mặt xấu hổ!”

Ta không thể nghe tiếp được nữa, từ bỏ ý định rời đi, bước nhanh vào giữa đám đông.

Dưới sự vây quanh của một đám tân khách, Trì Cảnh Niên dù có sốt ruột đến đâu cũng không tiện dây dưa.

Hắn chỉ có thể đứng bên ngoài đám người, luyến tiếc nhìn theo ta một hồi, rồi rời đi.

Ta quan sát xung quanh một chút, định thừa lúc mọi người không chú ý chuồn êm, Diệp Vãn Vãn lại kéo tay ta.

Ta thở dài một hơi, cái này còn chưa xong nữa à?

Hốc mắt ả đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta:

“Mục Thanh Ly, ngươi cũng đang xem trò cười của ta đúng không?”

“Ta không có xuất thân như ngươi, không có tài hoa như ngươi, nhưng tất cả những thứ này có thể trách ta sao?”

“Ta muốn mình sống tốt hơn, muốn không bị người khác ức h**p, không bị người khác khinh thường, ta có gì sai!”

Ả có lẽ đã thấy được nụ cười chế giễu nơi khóe môi ta, giọng nói cao vút lên mấy phần.

“Đúng, ta là đã cướp vị hôn phu của ngươi, nhưng Trì Cảnh Niên là con đường tắt duy nhất ta có thể trèo cao!”

“Ngươi có cha mẹ yêu thương ngươi, có gia sản bạc vạn, dù không có Trì Cảnh Niên, ngươi cũng vẫn có thể gả cho người tốt, sống cuộc sống cao sang. Còn ta thì sao?”

“Ta chỉ có Trì Cảnh Niên thôi! Chúng ta đã thành thân rồi, sao ngươi còn phải trở về chứ! Sao ngươi không luôn ở Lạc Dương đi! Sao ngươi lại trở về cướp phu quân của ta?”

Ả chỉ trích lung tung không đầu không đuôi, khiến ta mất hết kiên nhẫn.

Ta ngắt lời ả.

“Nếu ngươi chỉ đến đây để than vãn với ta những điều này, vậy thì ta xin phép đi trước.”

Thấy ta dần mất kiên nhẫn, Diệp Vãn Vãn cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí.

Ả lau vội nước mắt trên mặt, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.

“Trì Cảnh Niên nói, năm xưa là vì ta, mà ngươi đã mất hết thể diện. Hắn muốn ta nhất định phải đích thân đến đây xin lỗi ngươi, hơn nữa còn muốn ta nói cho ngươi biết… hắn sẽ giáng ta xuống làm thiếp, sau đó cưới ngươi làm vợ! Cưới ngươi làm vợ, ngươi hài lòng chưa!”

Ta nhíu mày, “Ngươi lại đồng ý rồi?”

Nước mắt Diệp Vãn Vãn lại rơi xuống.

“Không đồng ý thì, hắn sẽ hưu thê, hoàn toàn không cần ta nữa! Ta không muốn rời khỏi phủ Hầu, ta không muốn sống những ngày cơm không đủ no như trước kia nữa!”

“Nếu anh trai chị dâu ta biết ta bị phủ Hầu hưu thê, bọn họ nhất định sẽ đem ta bán đi…”

Ả rùng mình một cái, vẻ mặt càng thêm khẩn thiết.

“Ngươi vào phủ, ta không tranh giành với ngươi nữa! Chỉ cần ngươi có thể để ta ngày ngày được gặp Thế tử, và không được đuổi ta đi!”

Ta thở dài một hơi, nhìn Diệp Vãn Vãn đang chật vật trước mắt.

Nói ả có chút thông minh thì cũng đúng, toan tính trèo cao, cũng quả thật đã bám víu được vào Trì Cảnh Niên.

Nhưng nói không thông minh thì cũng đúng, nếu như sau khi gả vào phủ Hầu, chịu khó khiêm tốn thỉnh giáo nhũ mẫu Bạch, chưa chắc đã không thể trở thành một đương gia chủ mẫu tốt.

Chỉ cần ả dụng tâm học hỏi, sớm muộn gì cũng có thể hòa nhập vào vòng giao tế của các phu nhân Kinh thành.

Nhưng ả hết lần này đến lần khác, sau khi nắm chặt một cơ hội, lại đánh mất tất cả.

Ta không trả lời câu hỏi của ả, ngược lại nhẹ giọng nói.

“Các ngươi thiếu một đứa con. Phủ Hầu lớn như vậy, cần một người thừa kế lắm đấy.”

Mắt Diệp Vãn Vãn sáng lên, ta biết ả đã hiểu ý ta.
 
Mục Thanh Ly
Chương 11: Chương 11



13.

Chỉ vài ngày nữa thôi, Lý Thừa Chiêu sẽ đến rồi.

Phủ Thái sư trên dưới đèn đuốc rực rỡ, còn náo nhiệt hơn cả Tết.

Ngay trong bầu không khí hân hoan vui mừng này, Trì Cảnh Niên lại dẫn theo Võ An Hầu đến tận cửa.

Vẻ mặt Võ An Hầu tiều tụy, thân hình vốn cao lớn cũng có phần còng xuống.

Ta nhớ tới thư Vưu Lạc Tuyết gửi đến từng nói, vết thương của Võ An Hầu tái phát, đến cả ngự y cũng bó tay.

Muốn ra trận g.i.ế.c địch, là chuyện không thể nào nữa rồi.

Võ An Hầu tư thái vô cùng thấp kém.

Vừa bước vào cửa, ông ta đã đá Trì Cảnh Niên một cước, khiến hắn quỳ xuống đất.

“Mục đại nhân, năm xưa đều là do thằng con nghịch tử này không hiểu chuyện, ta dẫn nó đến đây tạ tội.”

Trì Cảnh Niên cũng không nói hai lời, trán chạm đất, dập đầu liên tục ba cái.

Người cao ngạo như hắn, có lẽ đây là lần đầu tiên hạ mình đến vậy.

Võ An Hầu lại nhìn sang ta, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.

“Thanh Ly lớn thật rồi! Nghe nói nhà ngoại đối xử với con rất tốt, nhưng Lạc Dương sao bằng Kinh thành được, cha mẹ con cũng không nỡ để con đi xa nữa đúng không.”

Ta đoan trang hành lễ với Võ An Hầu xong, một câu cũng không nói thêm, lui về phía sau cha.

Võ An Hầu có chút lúng túng, cười gượng gạo chữa cháy cho mình.

“Phủ Thái sư giáo dưỡng quả nhiên là tốt, không biết nhà nào có phúc khí, cưới được cô nương tốt như vậy!”

Cha không tiếp lời, mà chỉ cười mời Võ An Hầu ngồi xuống, hàn huyên chuyện triều chính dạo gần đây.

Uống hết ba tuần trà, cha vẫn còn đang cao hứng nói chuyện.

Trì Cảnh Niên quỳ dưới đất lại khó chịu rồi, hắn không thoải mái nhúc nhích thân mình, hai tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Trừ tế bái từ đường, hắn chưa từng quỳ lâu đến vậy, vẻ khó chịu dần bò lên hàng mày.

Võ An Hầu liếc nhìn đứa con trai rõ ràng đã mất kiên nhẫn, lại nhìn thoáng qua ta đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng cha.

Ông ta thở dài một hơi, ngắt lời cao đàm khoát luận của cha.

“Mục đại nhân, hôm nay hạ quan đến đây, thật ra là có một lời thỉnh cầu không phải phép.”

Cha cười ha ha, “Đã là thỉnh cầu không phải phép, vậy thì không cần nói nữa thì hơn.”

Võ An Hầu đúng là không ngờ, cha lại không nể mặt ông ta đến vậy, cứng rắn dập tắt ý định xuống nước của ông ta.

Ông ta chỉ có thể thuận theo ý mình mà nói tiếp.

“Cảnh Niên nó thật sự đã biết sai rồi, dù sao cũng là chuyện nhiều năm về trước, hãy cứ để nó qua đi thôi. Thanh Ly tuổi cũng không còn nhỏ nữa… hay là, hay là…”

Ông ta có chút khó mở miệng, cuối cùng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

“Hay là cứ gả Thanh Ly cho Cảnh Niên đi.”

“Đoạn hôn sự trước kia của Cảnh Niên không tính, hôn ước giữa Thanh Ly và nó mới là có trước, mới là chính thất phu nhân thật sự. Còn về Diệp thị, ta sẽ an bài ả đến trang trại, tuyệt đối sẽ không để ả xuất hiện trước mặt Thanh Ly làm vướng mắt.”

Nụ cười trên mặt cha lạnh đi, ông ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.

“Võ An Hầu thật biết tính toán! Nhục nhã Phủ Thái sư ta một lần còn chưa đủ sao?”

“Ba năm trước, con gái tốt của ta, bị con trai ông từ hôn, mang tiếng xấu. Bây giờ ông còn dám mặt dày mày dạn đến cửa cầu thân?”

“Ta khuyên các người dẹp cái ý nghĩ đó đi! Con gái ta dù không gả cho ai, Phủ Thái sư ta cũng nguyện ý nuôi nó cả đời!”

14.

Trì Cảnh Niên đột ngột đứng phắt dậy từ dưới đất.

Hắn không để ý đến lời từ chối của cha, mà quay sang giận dữ quát mắng ta:

“Ta đã xin lỗi rồi, nàng còn muốn ta phải thế nào nữa? Ta cũng đã hứa sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng, sao nàng còn làm khó dễ chúng ta! Nàng sớm muộn gì cũng phải gả cho ta, tùy hứng như vậy, chẳng phải là làm hỏng tình nghĩa vợ chồng của chúng ta sao?”

“Cha ta cũng đã đảm bảo, Diệp Vãn Vãn sẽ không làm vướng mắt nàng, nàng còn so đo tính toán cái gì? Nàng đã mười tám tuổi rồi, ngoài ta ra, còn ai thèm lấy nàng nữa!”

Ta còn chưa kịp lên tiếng, cha đã giận dữ quát lên. Ta nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy chén trà trên bàn Võ An Hầu, ném thẳng về phía Trì Cảnh Niên.

Lạc Dương thịnh hành đầu hồ - trò chơi ném mũi tên hoặc que vào bình), ba năm ở đó, kỹ thuật ném của ta đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.

Chén trà không lệch đi đâu, trúng ngay giữa trán Trì Cảnh Niên, m.á.u tươi đỏ thẫm theo gò má hắn chảy xuống.

“Ngươi… ngươi sao dám…”
 
Mục Thanh Ly
Chương 12: Chương 12



Trong ánh mắt kinh hoàng của Trì Cảnh Niên, ta vừa phủi phủi vết trà b.ắ.n lên người, vừa châm biếm nói:

“Đến con ch.ó bị đánh còn biết đường mà chạy, Trì Cảnh Niên, sao ngươi lại mặt dày vô sỉ đến vậy, cứ ép ta phải nói trắng ra?”

“Quả là phong thái công tử thế gia, cái bộ dạng si tình làm bộ làm tịch này, thật đúng là giống hệt mấy tiểu quan trong nam phong quán (kỹ viện nam).”

Ba năm sau, ta đem những lời năm xưa hắn từng nói, trả lại cho hắn không sót một chữ.

Mặt Trì Cảnh Niên đỏ bừng, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nhưng hắn rõ ràng đã nhớ ra xuất xứ của câu nói này, không thể nổi cơn thịnh nộ được.

Võ An Hầu mặt mày âm trầm đứng dậy, toàn thân tản ra sát khí.

“Nếu lệnh ái không nguyện ý gả chồng, vậy thì cứ ở Phủ Thái sư báo hiếu cả đời đi. Bản Hầu cứ muốn xem, người mà Võ An Hầu phủ không có được, ai dám cưới!”

Ông ta hung hăng liếc xéo ta một cái, lời nói tràn ngập ý uy h**p.

Trì Cảnh Niên dùng mu bàn tay lau đi vết m.á.u trên trán, cũng phụ họa theo:

“Phụ thân nói phải. Phụ thân chiến công hiển hách, há lại có thể so sánh với Phủ Thái sư chỉ biết co đầu rụt cổ ở Kinh thành?”

“Mục Thanh Ly, nàng phải nghĩ cho kỹ đấy, trong Kinh thành này ai dám đối đầu với Võ An Hầu phủ? Nàng không gả cho ta, ai dám cưới nàng! Đợi đến khi cha mẹ nàng qua đời, không nơi nương tựa, cổ phật thanh đăng –(đèn xanh gió rỗng, cuộc sống tu hành cô đơn) chính là quy túc cuối cùng của nàng!”

Trì Cảnh Niên nghiến răng nghiến lợi, trùng lặp với dáng vẻ ép ta hủy hôn ước ba năm trước.

Điềm tĩnh vững vàng đều là giả dối, hắn vẫn là cái gã thế tử phủ Hầu mắt cao hơn đầu năm xưa, chưa từng thay đổi.

Ta khẽ chạm vào miếng ngọc bội bên hông, vật Lý Thừa Chiêu đích thân cài lên cho ta lúc chia tay.

"Phủ Thái sư ta dù không thể sánh bằng Võ An Hầu phủ, nhưng cũng là danh gia vọng tộc có tiếng ở Kinh thành. Sao ngươi dám chắc như vậy, rằng không ai chịu cưới ta?"

Trì Cảnh Niên cho rằng ta đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Hắn lại lần nữa cảnh cáo ta:

"Mục Thanh Ly, nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì cứ chờ xem..."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói sang sảng vang vọng, lọt vào tai từng người:

"Thánh chỉ đến —"

Tổng quản nội giám nâng cao tờ thánh chỉ vàng rực, bước vào.

Mọi người vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống đất.

Trong thánh chỉ, hoàng đế khen ngợi ta đoan trang hiền thục, thông tuệ hơn người, là điển phạm cho khuê nữ Kinh thành.

Nay hạ chỉ tứ hôn ta cho Phúc Vương Lý Thừa Chiêu, thành hôn trước cuối năm.

15.

Trước ánh mắt kinh hoàng của cha con Võ An Hầu, tổng quản thái giám thu thánh chỉ, trao cho cha ta, cất giọng chúc mừng:

"Thái sư thật có phúc, bao nhiêu người dòm ngó vị trí Phúc Vương Phi, nào ngờ lại rơi xuống Phủ Thái sư. Đến ngày Vương Phi thành thân, lão nô nhất định phải đến xin chén rượu mừng."

Cha ta cười đáp "không dám", kín đáo nhét một gói ngân lượng vào tay tổng quản thái giám.

Ta nâng thánh chỉ định đến từ đường dâng lên, lại bị Trì Cảnh Niên xông tới ngăn cản.

Ánh mắt hắn hung ác, như thể ta là tội nhân tày đình.

"Phúc Vương? Ngươi cấu kết với Phúc Vương từ bao giờ! Hay cho Mục Thanh Ly, ta còn trách ngươi sao không chịu gả cho ta, hóa ra là sớm đã có tình nhân mới!"

"Ngươi đúng là thủ đoạn cao tay, lại có thể mê hoặc Phúc Vương cầu xin thánh chỉ!"

Nhìn vẻ giận dữ của hắn, ta bật cười khẽ.

"Trì Cảnh Niên, chính ngươi ba năm trước đã ầm ĩ đòi từ hôn. Ta dựa vào cái gì phải chờ đợi loại tiểu nhân thất tín như ngươi?"

"Thế tử gia thật đúng là bá đạo, chỉ cho phép mình ôm mỹ nhân về, lại không cho phép ta tái giá tìm người tốt!"

Trì Cảnh Niên gầm lên:

"Diệp Vãn Vãn không phải là trở ngại giữa ta và ngươi! Vì ngươi, ta nguyện hưu thê, nhưng ngươi tư tình với Phúc Vương, có xứng đáng với ta không!"

Ta thật sự tức đến bật cười.

"Ngươi hưu thê Diệp Vãn Vãn thì liên quan gì đến ta? Ngày ngươi từ hôn đáng lẽ phải biết, cả đời này ta cũng sẽ không gả cho ngươi!"
 
Mục Thanh Ly
Chương 13: Chương 13



Trì Cảnh Niên ra sức lắc đầu.

"Không! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, trong lòng ngươi có ta, sẽ luôn chờ đợi ta!"

Cha ta tiễn tổng quản thái giám trở lại, vuốt râu, liếc xéo Võ An Hầu.

"Con gái ta không ai dám cưới? Sau này, Võ An Hầu gặp tiểu nữ, e rằng cũng phải tôn xưng một tiếng Phúc Vương Phi rồi!"

"Phụ thân!" Trì Cảnh Niên quay đầu nhìn Võ An Hầu, vành mắt hơi đỏ lên.

"Chẳng phải người vẫn luôn khuyên con hưu Diệp Vãn Vãn, cầu cưới Mục Thanh Ly sao? Người hãy vào cung diện kiến, dùng quân công của người, đổi một đạo thánh chỉ có được không?"

"Bệ hạ nhất định sẽ nể mặt người vì quốc gia chinh chiến cả đời, thu hồi thánh chỉ ban cho Phúc Vương, ban hôn Mục Thanh Ly cho con!"

"Mục Thanh Ly là vị hôn thê của con, nàng ấy chỉ có thể gả cho con!"

Võ An Hầu còn chưa kịp đáp lời, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.

"Võ An Hầu thế tử thật là mặt dày, lại dám đòi cướp vương phi của bản vương?"

Lý Thừa Chiêu vận cẩm bào huyền sắc, chậm rãi bước đến, đứng cạnh ta.

Miếng ngọc bội bên hông hắn và của ta đúng là một đôi, ánh dương chiếu rọi lên người chúng ta, thật xứng đôi vừa lứa.

Lý Thừa Chiêu không thèm để ý đến vẻ bất cam tâm của Trì Cảnh Niên, cũng chẳng bận tâm đến Võ An Hầu đang vội vàng cáo tội, hắn chỉ cúi đầu nhìn ta, nhẹ giọng giải thích:

"Hôm nay bị hoàng huynh giữ lại trong cung hơi lâu, vừa ra khỏi cung ta đã đến ngay."

Trong đáy mắt hắn, ta thấy bóng hình mình phản chiếu, rõ ràng đến vậy, thuần khiết đến vậy.

Ta mỉm cười với hắn, ánh sao chợt bừng sáng trong mắt hắn.

"Phúc Vương có biết, Mục Thanh Ly là vị hôn thê của tại hạ?"

Trì Cảnh Niên không biết sống c.h.ế.t vẫn chưa chịu từ bỏ.

Khi Lý Thừa Chiêu quay đầu nhìn Trì Cảnh Niên, lại khôi phục vẻ lạnh lùng hờ hững thường ngày, khí chất cao quý được hoàng thất nuôi dưỡng, khiến người ta không dám ngẩng đầu.

"Ồ, Thanh Ly là vị hôn thê của thế tử? Vậy hôn thư đâu?"

Trì Cảnh Niên nghiến răng, không hé răng.

Lý Thừa Chiêu lại hỏi: "Vậy tín vật đâu?"

Trì Cảnh Niên há miệng, nhưng không thể nói ra lời nào.

Năm xưa hắn đã từ hôn, hôn thư và tín vật đương nhiên đều đã trả lại.

"Vừa không có hôn thư, lại chẳng có tín vật, chỉ bằng lời nói suông mà dám làm ô danh thanh bạch của nữ tử, ngươi có biết tội không?"

Võ An Hầu lập tức chắn trước mặt Trì Cảnh Niên, hướng Phúc Vương tạ tội.

"Đều là do khuyển tử hồ ngôn loạn ngữ, xin Vương gia và Vương Phi thứ tội! Tại hạ lập tức dẫn khuyển tử rời đi, về phủ nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo!"

Hắn ta đúng là kẻ thấy gió đổi chiều.

Nhưng Lý Thừa Chiêu không có ý định bỏ qua cho bọn họ.

"Vừa rồi nghe thế tử nói, là muốn thỉnh Võ An Hầu vào cung, dùng quân công đổi thánh chỉ tứ hôn?"

"Nhưng ta nghe hoàng huynh nói, Võ An Hầu lần trước dùng quân công, đổi mạng sống cho anh trai chị dâu của Thế tử phu nhân rồi thì phải."

"Quân công của Võ An Hầu e là không đủ dùng nữa rồi!"

Sắc mặt Trì Cảnh Niên trắng bệch.

Năm đó, anh trai chị dâu của Diệp Vãn Vãn gây ra án mạng, Đại Lý Tự phải chiếu theo pháp luật trừng trị hung thủ.

Lúc ấy, Trì Cảnh Niên vẫn còn tình cảm với Diệp Vãn Vãn, nhìn người vợ mình vất vả lắm mới cưới được về phủ khóc lóc thảm thiết, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn thuyết phục Võ An Hầu, dùng quân công làm cái giá, vào cung cầu xin hoàng đế.

Cha con Võ An Hầu rời đi.

Cha mẹ ta mở tiệc chiêu đãi Lý Thừa Chiêu.

Hắn nâng chén uống cạn từng ly rượu cha ta rót, không chút do dự.

Đến khi ta cáo lui, vẫn còn nghe thấy giọng hắn mơ hồ, hứa hẹn điều gì đó với cha ta.

16.

Ngày ta và Lý Thừa Chiêu đại hôn, Võ An Hầu phủ không một ai đến.

Nghe nói Thế tử phi đã có thai, vị thế tử đang bận rộn muốn hưu thê, vốn dĩ không mong muốn đứa bé này.

Nhưng Võ An Hầu không đồng ý.

Vậy mà Thế tử Võ An Hầu Trì Cảnh Niên lại đến.

"Khụ khụ..." Thương thế của Võ An Hầu càng thêm nghiêm trọng, gần như không xuống được giường.

Hoàng đế để an ủi ông ta, cho phép Hầu phủ không bị giáng tước vị, nhưng lại thu hồi binh quyền của ông ta.

Chỉ trong một đêm, đám công tử thế gia vây quanh Trì Cảnh Niên đều biến mất tăm.

Những thương hộ nịnh bợ Võ An Hầu phủ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nghe tin muội muội sắp bị nhà chồng hưu bỏ, anh chị Diệp gia sợ mất chỗ dựa, giở lại trò cũ kéo đến gây rối.

Lần này Trì Cảnh Niên không nể mặt bất kỳ ai, hắn hạ lệnh đánh gãy chân anh chị Diệp gia, đuổi ra khỏi cửa.

Còn Diệp Vãn Vãn xông lên ngăn cản, giằng co, bị Trì Cảnh Niên đẩy ngã xuống đất.

Đứa con còn chưa thành hình cứ thế mất đi.

Võ An Hầu tức giận đến thổ huyết, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Hoàng đế nghe tin vô cùng tức giận, trách mắng Trì Cảnh Niên bất hiếu bất đễ, vào ngày đầu thất của Võ An Hầu, thu hồi tước vị Võ An Hầu.

Trì Cảnh Niên trở thành thường dân áo vải.

Vừa qua năm mới, ta và Lý Thừa Chiêu đã phải hồi Lạc Dương.

Có ngoại tổ gia trông nom, cha mẹ ta ngược lại không chút buồn bã, trái lại còn giục chúng ta sớm ngày sinh quý tử.

Ta vẫy tay cáo biệt bọn họ.

Khoảnh khắc xe ngựa chuyển bánh, ta nhìn thấy một bóng hình gầy gò.

Trì Cảnh Niên đứng trong tuyết, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Trong gió, truyền đến giọng nói của hắn.

Hắn nói: "Thanh Ly, ta hối hận rồi, cầu xin nàng, đừng đi —"

Ta không chút gợn sóng buông rèm cửa sổ xuống, nép vào lòng Lý Thừa Chiêu.

Vân Thái phi đã sớm gửi thư đến, nói đã chuẩn bị sẵn món cá mà ta thích nhất, chỉ chờ ta hồi phủ.

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom