Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 1011: Nơi hoang vắng


Chương 1011: Nơi hoang vắng

Lúc này, Mục Vỹ đang trốn ở một chỗ, sau khi nghe thấy vậy thì mới rời đi.

Hắn vốn định giết người diệt khẩu, nhưng hắn không biết gì về hang rồng cả.

Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại của Tống Kiếm và Lục Tuyết thì hình như người của Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt ở khá gần đây thì phải.

Song, Mục Vỹ không biết gì về nơi này nên thật lòng chẳng rõ phải tìm kiếm ra sao, thế nên hắn mới để họ mật báo tin tức.

Sau khi đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung rời đi, Mục Vỹ cũng lặng lẽ biến mất.

Nhưng ngay sau đó đã có các tiếng xé gió liên tiếp vang lên.

Mười mấy người bất ngờ xuất hiện.

Người đi đầu chính là Lâm Chính Anh!

“Ta hỏi các người có ai thấy một người thanh niên mặc hắc sam, buộc tóc cao và để tóc mái không?”

Dứt lời, Lâm Chính Anh lạnh lùng nhìn mấy người đó.

Buộc tóc cao? Lại còn để mái?

Tống Kiếm ngẩn ra, đấy chẳng là Mục Vỹ còn gì?

“Có, nhưng nếu ta nói cho ông thì được lợi lộc gì?”, Tống Kiếm vừa bị Mục Vỹ làm cho bực bội, đây chính là cơ hội tốt để gã phát tiết.

“Lợi lộc?”

Lâm Chính Anh loé lên tia sát ý rồi tung ngay một chưởng tới.

Phựt, đầu Tống Kiếm đã lìa khỏi cổ.

“Ai trong các người biết không?”

Lâm Chính Anh phớt lờ thi thể của Tống Kiếm, lập tức nhìn sang những người khác.

Ông ta đang sẵn cơn giận mà Tống Kiếm tự dẫn xác tới, hơn nữa còn vòi vĩnh với ông ta?

Lâm Chính Anh hừ nói: “Thù lao cho các người chính là mạng sống!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều im như thóc.

Lục Tuyết bước lên nói: “Ta có thấy, hắn tự xưng là Mục Vỹ, nhưng giết Hàn Ngọc xong thì bỏ đi rồi!”

“Hướng nào?”

“Phía đó”, Lục Tuyết vội đáp.

“Tốt!”

Lâm Chính Anh liếc nhìn Lục Tuyết rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đã vung tay, các tiếng động liên tiếp vang lên, bốn, năm người đó đều bỏ mạng.

“Gọi mọi người tập trung rồi đi thôi!”

Lâm Chính Anh bình thản dẫn những người khác bỏ đi.

Với ông ta mà nói thì giết vài đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung cũng không phải chuyện gì to tát!

Nên ông ta chẳng hề bận tâm.

Thương cho Tống Kiếm và Lục Tuyết đã được Mục Vỹ tha mạng, nhưng lại trở thành chỗ cho Lâm Chính Anh phát tiết cơn giận.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang bám đuôi một đệ tử chạy đi báo tin.

Hơn nửa canh giờ sau, đi hết một thông đạo dài, đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung đó mới tới điểm đến.

Nhưng đó lại là một khu vực rộng rãi.

Mục Vỹ biết bất kể núi Thiên Tuyển hay di chỉ Cổ Long thì đều nằm dưới lòng đất.

Những di tích này đều đã tồn tại hơn mười nghìn năm, trải qua bao tháng năm lịch sử, vì thế ít nhiều cũng có sự thay đổi và dần bị chôn vùi.

“Phó cung chủ!”

Đệ tử đó chạy như bay qua thông đạo rồi tới khu vực rộng rãi đó.

Đây là một vùng đất rộng mênh mông bát ngát.

Nhưng trông có vẻ rất hoang vắng.

Một cung điện đang đứng sừng sững ở đó!

Cung điện này không hề nguy nga, mà chỉ cao năm trăm mét, rộng chưa tới mấy trăm mét, thật sự rất tầm thường.

Nhưng Mục Vỹ lại ngẩn ra khi nhìn thấy nó.

Cung điện này trông rất bình thường, nhưng cả cung điện đang phát sáng nhiều sắc màu rực rỡ.

Điều quan trọng hơn là các võ giả đều đang dừng lại ở bên ngoài cung điện mà không dám bước vào.

Trong những người đó, có vài người mà Mục Vỹ quen mặt.

Hàn Doãn - phó cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung!

Còn có Tiêu Doãn Nhi và Vỹ di - thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt.

Năm năm trước, khi Mục Vỹ gặp vị thánh sử này ở vùng biển Nam Hải, hắn không hề để tâm, nhưng sau khi tìm hiểu về thánh địa Huyền Nguyệt, hắn đã hiểu rõ hơn.

Thánh địa Huyền Nguyệt có cả thảy mười vị thánh sử.

Ai trong số họ cũng vô cùng mạnh mẽ.

Sức mạnh của họ nằm ở thân ảnh và bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, đây là thứ mà không ai sánh được.

Bây giờ, khi gặp lại bà ấy, Mục Vỹ không dám coi thường.

Lúc này, thấy Vỹ thánh sử đứng cạnh Tiêu Doãn Nhi, Mục Vỹ không còn lo lắng nữa.

Lần này, Mục Vỹ lại thi triển mắt rồng, che giấu hơi thở như ngọn cỏ khô trong bãi cỏ.

Nhờ sức mạnh của mắt rồng, đến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười cũng không thể phát hiện ra hơi thở của hắn.

Tuy vậy, nhưng Mục Vỹ không hề lơ là, dẫu sao Hàn Doãn cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười, hơn nữa còn là phó cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, tóm lại là một nhân vật có máu mặt ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Một lát sau, Mục Vỹ đã tiến gần tới đám đông như một hồn ma.

“Phó cung chủ, có chuyện lớn rồi ạ!”

Đúng lúc này, đệ tử báo tin đã gào lên: “Phó cung chủ, Hàn Ngọc bị giết rồi ạ!”

Ầm…

Mục Vỹ cảm thấy có một luồng uy áp cực lớn ở xung quanh đang lan đến chỗ hắn, chỉ cần lơ đãng một cái sẽ bị phát hiện ngay.

“Chuyện là thế nào?”

Hàn Doãn lạnh mặt như một khối thép ngàn năm rồi hừ lạnh hỏi.
 
Mục Thần
Chương 1012: Cung điện trơ trọi


Chương 1012: Cung điện trơ trọi

“Tống Kiếm bị Mục Vỹ bắt nạt, Hàn Ngọc thiếu gia can ngăn, nhưng Mục Vỹ không phân phải trái đã giết luôn sư huynh rồi ạ!”

Nghe thấy vậy, suýt nữa Mục Vỹ đã nhảy dựng ra.

Thế nào là không phân rõ phải trái hả?

Khả năng bốc phét của đệ tử này quả là đỉnh của đỉnh!

“Hừ, tiểu tử Mục Vỹ này trước kia đã giết thiếu cung chủ Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung ta, giờ lại tái diễn với đệ tử trong môn phái, hắn nghĩ đệ tử môn phái ta dễ ức h**p vậy sao?”

Hàn Doãn lạnh lùng nói: “Ta thấy Huyết Minh của hắn ngày càng ngông cuồng rồi đấy!”

“Phó cung chủ Hàn Doãn vơ đũa cả nắm như vậy không hay cho lắm thì phải?”

Tiêu Doãn Nhi không nhịn được nữa, khẽ nói: “Mục Vỹ là minh chủ của Huyết Minh, năm năm qua, thế lực này đã phát triển nhanh chóng. Ta nghĩ Mục minh chủ sẽ không giết đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung ông vì chút chuyện vặt vãnh đâu!”

Nghe vậy, Mục Vỹ dựng thẳng ngón tay cái.

Trước kia, Tiêu Doãn Nhi chỉ là một tiểu thư khuê các vừa lém lỉnh vừa bộc trực.

Nhưng bây giờ, sau khi vượt qua cạnh tranh tàn khốc với các thiên tài ở thánh địa Huyền Nguyệt, cô ấy đã có bước nhảy vọt và trở thành thiếu thánh nữ dưới một người trên cả vạn người của thánh địa này. Cô ấy có thể đạt được thành tựu này trong một khoảng thời gian ngắn thì đúng là phi phàm.

Xem ra, nha đầu này cũng phải chịu không ít khổ cực ở thánh địa Huyền Nguyệt.

“Thiếu thánh nữ, ta biết cô có quan hệ mập mờ với Mục Vỹ đó. Năm năm nay, cô cũng thường xuyên tới Huyết Minh, khéo trở thành người phụ nữ của hắn rồi cũng nên!”

Đúng lúc này, một giọng nói u ám chợt vang lên.

Người đó trông khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng Mục Vỹ đoán phải hơn ba trăm mới đúng.

“Hàn Khưu Nhân, đừng nói vớ vẩn!”

Tiêu Doãn Nhi tức giận nói.

Cô ấy thường xuyên tới Huyết Minh, nhưng mấy năm qua, Mục Vỹ suốt ngày bận rộn chuyện của trận pháp Huyền Minh nên còn chẳng có thời gian nói chuyện nhiều với cô ấy.

Vả lại, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong!

“Thiếu thánh nữ vẫn còn thuần khiết ư?”

Hàn Khưu Nhân cười lạnh nói: “Trong chuyện này, lời nói của thiếu thánh nữ không có giá trị, hay để Khưu Nhân ta kiểm tra hộ!”

Vù…

Nhưng Hàn Khưu Nhân vừa nói dứt câu, đã có một bóng người bay tới.

Đó chính là Vỹ thánh sử!

Vỹ thánh sử phất ống tay áo một cách uyển chuyển, tấm lụa bay về phía Hàn Khưu Nhân.

“Vỹ thánh sử hà tất phải tức giận, Khưu Nhân chỉ đùa thôi mà!”

Nhưng tấm lụa ấy còn chưa tới gần Hàn Khưu Nhân thì đã có một tiếng cười vang lên.

Hàn Doãn đứng trước Hàn Khưu Nhân để chặn đòn tấn công ấy với vẻ tươi cười.

“Lão hồ ly!”

Mục Vỹ thầm mắng một câu khi thấy nụ cười của Hàn Doãn.

Còn Hàn Khưu Nhân kia nữa, tên này kiểu gì cũng phải chết.

Đến ông đây còn chưa được động vào người phụ nữ của mình mà ngươi dám mơ tưởng à?

Chuyện này thì Mục Vỹ không thể nhịn được.

“Hình như bây giờ không phải lúc tranh cãi đâu!”

Hàn Doãn cười nói: “Cung điện này trông rất bình thường, nhưng muốn phá được cấm chế ở mặt ngoài thì chúng ta buộc phải hợp sức với nhau, còn bên trong có thứ gì thì chúng ta cũng sẽ cùng khám phá”.

“Hàn Doãn, kể cả thế thì ông cũng quản lý cái miệng của đồ đệ mình cho cẩn thận, coi chừng họ cứ ăn càn nói dở thì không giữ được mạng đâu!”

Vỹ thánh sử lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, Hàn Khưu Nhân loé lên tia lạnh lẽo rồi im bặt.

“Đương nhiên rồi!”

Hàn Doãn biết rõ chuyện tình cảm của Tiêu Doãn Nhi và Mục Vỹ.

Với cô ấy mà nói thì Mục Vỹ là một người hoàn hảo, không một chút khuyết điểm nào.

Nhưng minh chủ Mục Vỹ của Huyết Minh này kiểu gì cũng phải chết.

Năm năm qua, dưới sự hỗ trợ của các cao thủ cũ của núi Huyền Không, Huyết Minh của Mục Vỹ đã phát triển thần tốc.

Bây giờ, thế lực này đã đứng đầu trong các thế lực hạng hai ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thậm chí các gia tộc hạng nhất như nhà họ Thạch, Lâm và Kim cũng chỉ mạnh hơn Huyết Minh về gốc gác lịch sử.

Chứ nếu so thẳng ra thì ba gia tộc lớn này đều không phải đối thủ của Huyết Minh.

Cơn phong ba ngắn ngủi đã kết thúc, mọi người đứng trước cung điện trơ trọi hòng tìm được chỗ sơ hở.

Bức tường bao quanh cung điện đều ánh lên tia sáng với nhiều màu sắc.

Tia sáng bảy màu ấy lúc ẩn lúc hiện theo quy luật như nhịp tim đập.

“Ta hiểu rồi!”

Hàn Doãn nói: “Cung điện này nằm trong một trận pháp, nhưng đại trận này lúc mạnh lúc yếu theo quy luật của ánh sáng, vì thế chúng ta phải thi triển vào lúc xen kẽ ấy!”

“Thi triển kiểu gì?”

“Lúc tia sáng bảy màu yếu, tất cả mọi người phải dồn toàn lực tấn công vào cửa cung điện, còn khi tia sáng mạnh thì phải lập tức dừng tay!”

Hàn Doãn tự tin nói: “Làm như vậy sẽ phá được trận pháp”.

Nghe thấy thế, nhóm Vỹ thánh sử cũng gật gù.

Hình như bây giờ chỉ có mỗi cách này thôi.

Hiện giờ, ở đây có hai trăm người, hơn nữa ai cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, sau khi nhận lệnh, mọi người nhanh chóng chia thành hai đội.

Người của Cửu Hàn Thiên Cung ra sức tấn công dưới sự chỉ dẫn của Hàn Doãn.

Còn người của thánh địa Huyền Nguyệt cũng theo lệnh của Vỹ thánh sử rồi dồn hết sức lực.

Cả cung điện bắt đầu rung chuyển do những sự tác động đó.

Phải công nhận một điều là cách này rất hiệu quả.

Phòng ngự ở cửa cung điện bắt đầu yếu dần.

Mọi người luân phiên tấn công, không lâu sau, cánh cửa đã xuất hiện một lỗ hổng.

“Vào thôi!”
 
Mục Thần
Chương 1013: Tiên khí


Chương 1013: Tiên khí

Khi trông thấy lỗ hổng đó, mọi người lập tức lũ lượt đi vào.

Sau đó, không còn một ai ở bên ngoài nữa.

Vù, sau khi hai trăm người đó đi vào cung điện, cánh cửa đã đóng lại.

Dường như không còn ai có thể đi vào, đồng thời cũng không kẻ nào đi ra ngoài được nữa.

Bấy giờ, Mục Vỹ mới đi ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Nhờ có mắt rồng, đến Hàn Doãn cũng không thể phát hiện ra hắn, sau này hắn có thể coi món đồ này là pháp bảo tuyệt thế dùng để ẩn thân rồi.

Nhưng Mục Vỹ biết, mắt rồng không chỉ có công dụng này.

Thấy mọi người đã đi hết vào bên trong, Mục Vỹ thong thả đi vòng quanh cung điện.

“Khó thế sao?”

Mục Vỹ nhìn cánh cửa lớn rồi cười khổ nói.

Thực chất không cần dùng sức quá mạnh như Hàn Doãn thì mới phá được trận pháp này.

Chỉ cần dùng sức thật mạnh thì trận pháp nào cũng phá được, nhưng điều kiện là thực lực của người phá phải mạnh hơn nhiều lần so với trận pháp.

Song, nếu thật sự muốn phá giải trận pháp thì chỉ cần tìm thấy mắt trận, một khi khống chế được mắt trận thì có thể giải quyết trận pháp dễ dàng.

Dù kiếp trước, Mục Vỹ chưa thể coi là một đại sư trận pháp, nhưng những kiến thức mà hắn có cũng đủ dùng ở tiểu thế giới Tam Thiên này rồi.

Nếu ở đại thế giới Vạn Thiên thì các tài năng này của hắn chẳng là gì cả!

Song dù biết vậy, nhưng Mục Vỹ không vội ra tay ngay.

Hắn phải chờ đám người vào bên trong kia tản ra đã.

Trong cung điện bảy màu.

Võ giả của Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt vừa bước vào bên trong đã phải chấn động vì cảnh vật nơi đây!

Nhìn từ bên ngoài, cung điện này chỉ rộng mấy trăm mét.

Sau khi họ vào bên trong thì lại chỉ thấy toàn sương mù.

Chỉ cần hít một hơi vào sẽ cảm thấy toàn thân ấm áp ngay.

Khí thể đặc biệt hiếm có này khiến mọi người lập tức thấy cơ thể mình khác hẳn.

“Vỹ di, đây là sức mạnh gì vậy?”

Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy tay chân mình thoải mái, nhưng cô ấy không biết đây là sức mạnh gì!

“Ta cũng không rõ!”

Vỹ thánh sử lắc đầu nói: “Nhưng ta có thể khẳng định chúng không gây hại cho cơ thể”.

“Ừm!”

Nghe thấy vậy, Tiêu Doãn Nhi không nhịn được mà hít hà thêm mấy hơi nữa.

Mọi người lập tức tham lam hít lấy hít để khí thể đó để củng cố tu vi cho mình.

“Hàn Doãn, chúng ta mỗi người mỗi ngả. Nếu đệ tử của thánh địa Huyền Nguyệt ta phát hiện ra bảo bối gì và giành được thì ta mong Cửu Hàn Thiên Cung ông đừng ra tay cướp đoạt!”, Vỹ thánh sử lạnh giọng nói: “Đương nhiên Cửu Hàn Thiên Cung ông cũng vậy!”

“Được!”

Hàn Doãn cười nói: “Nếu hai bên cùng thấy một lúc thì sao?”

“Thì xem thực lực của ai mạnh hơn thôi!”

“Được!”

Hàn Doãn thoáng mỉm cười rồi dẫn đám Hàn Khưu Nhân đi sâu vào bên trong.

“Chúng ta cũng đi thôi!”

Vỹ thánh sử bình tĩnh nói: “Chắc chắn nơi này không đơn giản, mọi người hãy thật cẩn thận!”

“Vâng!”

Võ giả của hai thế lực chia làm hai ngả.

Lúc này, Mục Vỹ mới đi vào cung điện.

Sau khi hít một hơi khí thể sương mù vào, Mục Vỹ chỉ thấy toàn thân sảng khoái.

“Tiên khí!”

Nhưng ngay sau đó, hắn đã ngẩn ra.

Tiên khí có ở đại thế giới Vạn Thiên.

Dù võ giả đạt cảnh giới Tôi Thể, Linh Huyệt, Thông Thần hay thậm chí là Vũ Tiên cũng đều chỉ là người phàm!

Còn thứ họ có thể hấp thu là chân nguyên!

Chân nguyên của đất trời!

Tiến thêm một bước nữa là cảnh giới Tiên Nhân, khi ấy thứ hấp thu sẽ là tiên khí!

Công dụng và hiệu quả của tiên khí mạnh hơn chân nguyên rất rất nhiều!

Mục Vỹ chỉ đang thắc mắc tại sao lại có tiên khí ở đây.

“Là tiên khí!”

Quy Nhất cũng tỉnh lại rồi ngạc nhiên nói: “Tiên khí dồi dào thế này còn mạnh gấp nhiều lần tiên khí ở các thánh địa”.

“Có tác dụng với ngươi à?”

“Đương nhiên là không!”

Quy Nhất bĩu môi rồi chán nản nói: “Chỉ có khí tức từ thời viễn cổ hồng hoang mới có tác dụng với ta thôi”.

Nghe thấy vậy, mặt Mục Vỹ đầy vạch đen: “Thế ngươi phấn khích thế làm gì?”

“Không có tác dụng với ta, nhưng có tác dụng rất lớn với ngươi đấy!”

“Sao?”

Nghe vậy, Mục Vỹ nổi hứng hẳn.

“Tiên khí được hình thành sau khi chân nguyên đã cô đọng và chuyển hoá đến mức độ cực hạn, nói đúng hơn thì là một loại chân nguyên cao cấp!”

Quy Nhất nghiêm túc nói: “Giống như Linh Tinh có nhiều chân nguyên hơn linh thạch ấy!”

“Giờ, ngươi đã có năng lực luyện chế Hư Tiên Khí, nhưng vì không có tiên khí nên không thể khắc khế văn có tiên khí được, vì thế mới chưa thể luyện chế thành công!”

“Nhưng nếu ngươi có thể hấp thu những tiên khí này thì…”

“Thì ta có thể luyện chế Hư Tiên Khí!”

Mục Vỹ hưng phấn nói.

Sao hắn không phấn khích cho được?

Thật ra, hắn vốn có khả năng luyện chế Hư Tiên Khí, nhưng khổ nỗi không có tiên khí để khắc khế văn, giờ nếu có thì chuyện khắc khế văn khỏi phải bàn rồi!

Nghĩ tới đây, Mục Vỹ không nhịn được mà run lên.

Hào hứng quá mà run lên.
 
Mục Thần
Chương 1014: Ngươi nợ ta lần này


Chương 1014: Ngươi nợ ta lần này

Mục Vỹ hào hứng cũng là điều dễ hiểu.

Có được tiên khí thì hắn có thể luyện chế Hư Tiên Khí, dù chỉ là nhất phẩm thôi cũng bán được với mức giá cao tại tiểu thế giới Tam Thiên.

Ngay cả Khí Cụ Môn cũng chỉ có mười món Hư Tiên Khí, ai cũng xem chúng như bảo bối!

Nhưng kích động được một lúc thì Mục Vỹ tỉnh táo lại ngay.

Đương nhiên tiên khí rất có sức hút với hắn, nhưng lúc này bản thân chỉ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, còn chưa tiến vào bảy tầng cảnh giới Sinh Tử, thân thể hắn hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh đến từ tiên khí.

Cũng như lúc hắn còn ở cảnh giới Tôi Thể (thân xác) vậy, tuy trong Linh Tinh ẩn chứa một lượng chân nguyên hùng hậu nhưng cơ thể hắn lúc đó không thể hấp thu nổi.

Nhẹ thì toàn bộ kinh mạch đứt đoạn, nặng thì thậm chí chết tại chỗ!

Mục Vỹ biết điều này rất rõ!

"Tiểu tử thối, để ta!"

Quy Nhất tỏ ra khinh thường: "Nhớ là ngươi nợ ta lần này đấy!"

"Trả kiểu gì?"

"Nếu sau này tìm được bảo bối nào có Hồng Hoang Cổ Khí thì lấy về cho ta là được".

"Được thôi!"

Mục Vỹ chẳng biết gì về thứ được gọi là Hồng Hoang Cổ Khí.

Trước đây Quy Nhất có đề cập đến lúc ở Đông Hoang nhưng nơi xuất hiện Hồng Hoang Chi Khí thì hình như có liên quan đến lão già ở nơi sâu trong Đông Hoang.

Đến tận bây giờ, Mục Vỹ vẫn không biết lão đầu đó là ai!

Khi đó Mục Vỹ mới ở cảnh giới Tam Chuyển, hôm nay đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nhưng Mục Vỹ vẫn có cảm giác mình vẫn như một con kiến bé tí nếu đứng trước mặt lão già đó.

Quy Nhất dứt lời thì im lặng.

Tru Tiên Đồ lơ lửng lên trên, sau đó rơi xuống đầu Mục Vỹ!

Một nguồn sức mạnh mênh mông vô bờ từ từ được phóng thích từ Tru Tiên Đồ.

Dưới tác dụng của sức mạnh ấy, Mục Vỹ thấy mỗi một nơi trên cơ thể mình đều trở nên căng thẳng.

Lát sau, Tru Tiên Đồ bộc phát sức hút dữ dội!

Lực hút đó khiến Mục Vỹ cảm nhận được ngay sự biến hóa trên toàn bộ cơ thể mình!

Hắn cứ tưởng mối quan hệ giữa mình và Tru Tiên Đồ là bản mệnh tương liên, nhưng đến lúc này Mục Vỹ mới thấy rõ một điều rằng.

Dường như là hắn không thể xa rời Tru Tiên Đồ chứ không phải Tru Tiên Đồ không thể tách ra khỏi hắn!

Cảm giác này vừa hiện lên đã làm toàn thân Mục Vỹ căng cứng.

Đáng sợ thật!

Lực hút khủng khiếp dần dần lan rộng, từng luồng tiên khí bàng bạc điên cuồng cuộn trào về phía Mục Vỹ.

Sự đổ ập tới bất ngờ của tiên khí làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng.

Lượng tiên khí mênh mông như sóng biển đang ngưng tụ trên đỉnh đầu, mấu chốt là chỗ tiên khí kia hóa thành những lốc xoáy tụ lại ở trên đó.

Mục Vỹ tin chắc nếu lúc này Tru Tiên Đồ đột nhiên thu tay, lượng tiên khí đó đủ để làm thân thể hắn bùng nổ!

Đương nhiên biến hóa này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhưng giờ đây, các võ giả của Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt đều đã bước vào cung điện được một quãng khá xa.

Biến hóa nọ chỉ làm họ ngạc nhiên, không ai có thể thám thính được chuyện gì đang xảy ra!

Chưa kể, mặc dù sương mù trong đây đem lại rất nhiều lợi ích cho cơ thể họ nhưng càng hút vào trong người, họ kinh ngạc nhận ra kinh mạch mình bị căng ra và có cảm giác đau.

Quá rõ ràng rồi, họ có thể hấp thu nhưng chỉ được hấp thu một chút sức mạnh hùng hậu này. Nếu hít vào quá nhiều, nó sẽ gây đau đớn tột cùng cho bọn họ!

Sự biến mất đột ngột của tiên khí giúp cho thân thể họ được xoa dịu, chứ nếu tiếp tục thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì!

Mục Vỹ cảm thấy rất mỹ mãn, hắn đứng tại chỗ và đưa ý niệm vào Thần Không Bảo Động.

Đúng như dự đoán, trong không gian rộng lớn của Thần Không Bảo Động có một đám tiên khí trắng tinh đang lơ lửng trên trời và tỏa ra khí tức bàng bạc như sóng dữ.

Thật sự mà nói, lượng tiên khí trong cung điện nhỏ này còn nhiều hơn tiên khí được ngưng tụ bởi tiên nhân nữa!

Đủ cho hắn dùng rồi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Mục Vỹ!

"Tiểu tử thối, lo đi tìm bảo bối chứa Hồng Hoang Chi Khí cho ta hấp thu đi đấy, để ta hôn mê là ngươi không còn cách gì để vào được Thần Không Bảo Động đâu!"

Quy Nhất nói với giọng nghiêm túc.

"Ta hiểu rồi!"

Mục Vỹ biết rõ trong Tru Tiên Đồ có hai thứ tương đối đặc biệt đối với mình lúc này.

Một trong hai thứ này chính là Thần Không Bảo Động cất giữ vô số bảo bối, cần khiêu chiến từng bước một để giành lấy.

Thứ còn lại là Thời Không Yêu Tắc. Có thể nói Thời Không Yêu Tắc này là một chiến trường, và kẻ địch của hắn chỉ có mỗi nam tử áo trắng.

Có điều khác với Thần Không Bảo Động, trong Thời Không Yêu Tắc không chứa bất kỳ bảo vật nào mà chỉ có mỗi một mình nam tử áo trắng nọ. Ngoài ra, điều hắn cần chính là chiến thắng nam tử và giành được sự công nhận của Tru Tiên Đồ!

Suốt năm năm qua, Mục Vỹ rèn luyện thực lực của mình trong Thần Không Bảo Động và Thời Không Yêu Tắc không ngừng nghỉ nên thành tựu kiếm tâm mới đạt đến tầng thứ bảy!

"Không ngờ có tiên khí trong cung điện nhỏ này, đúng là kỳ lạ!"

Mục Vỹ bình tĩnh nói: "Không biết còn gì trong này ngoài tiên khí không!"

"Có Cửu Linh Đoạt Thiên Bia nữa!"

Mục Vỹ vừa nói xong thì giọng nói hờ hững của Quy Nhất bỗng vang lên.

Cửu Linh Đoạt Thiên Bia?

Mục Vỹ ngẩn người.

"Sao ngươi biết?"

"Linh cảm!"
 
Mục Thần
Chương 1015: Khối thứ ba


Chương 1015: Khối thứ ba

Linh cảm?

Mục Vỹ bình tĩnh trở lại. Hai khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia mà hắn có đều ở trong Thần Không Bảo Động.

Hắn đã ghi nhớ thật kỹ tầng một và tầng hai của Bất Diệt Huyết Điển trong hai khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia này rồi.

Nói mới để ý, chắc hẳn Cửu Linh Đoạt Thiên Bia có tổng cộng chín khối và đều ở trong tiểu thế giới Tam Thiên.

Nhưng tại sao một Huyết Điển thần bí bị giành giật ở cả đại thế giới Vạn Thiên như Bất Diệt Huyết Điển lại xuất hiện tại tiểu thế giới Tam Thiên?

Chẳng lẽ là vì Thiên Vận Đại Lục?

Mục Vỹ cũng không hiểu vì sao mình lại có suy đoán này.

Chỉ là do thấy quá kì lạ thôi!

Sau khi cẩn thận cảm ngộ, tâm trí Mục Vỹ chìm vào hai khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia. Phút chốc, tiếng vù vù vang lên liên hồi trong Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, đôi mắt Mục Vỹ như xuyên qua hết thảy mọi thứ, đi thẳng đến khu vực ẩn sâu trong cung điện.

Nơi cuối cung điện là một ngôi mộ yên lặng nằm giữa biển hoa bạt ngàn trước một căn nhà lá bắt mắt.

Trước phần mộ nọ là một bia mộ đứng thẳng!

Bia mộ!

Mục Vỹ ngẩn ngơ.

Lần đầu tiên hắn thấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia là ở trong một chiếc quan tài.

Sau đó chiếc quan tài bị Bảo Linh Nhi lấy đi, bẵng đi một thời gian Mục Vỹ có mượn lại để kiểm tra.

Chẳng qua chiếc quan tài đó chẳng có gì khác biệt ngoài chất liệu khá đặc thù.

Khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thứ hai thì được tìm thấy ở trong di chỉ Cổ Long.

Khối thứ ba là ở trong hang rồng, cũng là nơi này!

Thật là lạ lùng!

Nhưng Mục Vỹ không biết lạ ở chỗ nào!

Hắn chỉ biết mò mẫm từng chút một như người mù vậy.

Dường như Quy Nhất biết hết tất cả nhưng lại chẳng chịu tiết lộ cho hắn.

"Đồ cáo già!"

Thầm mắng trong lòng, Mục Vỹ bước đi thật nhanh và nhờ vào mắt rồng lặng lẽ che giấu khí tức của mình.

Hiện giờ không ai có thể cảm nhận được khí tức của Mục Vỹ vì đã có mắt rồng, trừ khi đối phương mặt đối mặt với hắn. Điều này thì không phải việc đáng để Mục Vỹ lo lắng!

Nhìn từ bên ngoài, cung điện này trông chỉ có hơn mười nghìn mét vuông nhưng vào trong rồi mới thấy thực tế còn gấp mấy chục lần.

Nơi này dùng phương pháp khuếch trương không gian, cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, lĩnh ngộ sức mạnh không gian có thể làm được. Nhưng khuếch trương không gian cho một diện tích lớn thế này thì có là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng mười cũng đừng mơ tới chuyện đó!

Mục Vỹ chậm rãi tiến về hướng trái tim mách bảo, suốt dọc đường hắn đều dựa vào từng vật thể trong này để che đậy bản thân.

Qua mặt đám võ giả Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt thành công.

May thay, không phải chỗ nào trong cung điện cũng là một loạt những nhà lầu vừa cao vừa hoa lệ mà trái lại toàn là các nhà lá thấp bé. Phóng tầm mắt ra xa, mất đi tiên khí đã làm lộ ra những vùng đồng cỏ, có điều cỏ dại ở đây cao đến một, hai mét. Ai đi trong đó người ngoài sẽ khó lòng phát hiện, trừ phi hai bên ở khoảng cách rất gần.

Vừa dùng mắt rồng để che giấu khí tức vừa mượn cỏ dại để ngăn trở tầm mắt của những người khác, Mục Vỹ đi sâu vào trong.

Suốt đường đi đều không có gì lạ thường.

Bóng dáng Mục Vỹ xuất hiện bên cạnh ngôi mộ nằm cạnh nhà lá duy nhất khá lớn.

Phần mộ trước mắt cũng bình thường, chỉ là ngôi mộ ở sơn thôn vùng núi.

Bề mặt bia mộ trống rỗng, không có lấy một chữ nào.

Mục Vỹ biết nên làm gì rồi!

Hắn tiến lên nhỏ một giọt tinh huyết xuống. Bia mộ dần rung chuyển.

Ngay sau đó, toàn bộ cung điện rung lắc dữ dội, dư âm lan rộng ra khắp nơi.

Từng ký tự tối nghĩa dần in lên bia mộ không chữ.

Một lượng lớn chữ viết hiện ra trong đầu Mục Vỹ trong nháy mắt.

Cuối cùng, những chữ viết nọ tạo thành từng đoạn văn.

Bốn từ trên cùng chính là Bất Diệt Huyết Điển!

"Lại là Bất Diệt Huyết Điển, biết ngay mà!"

Đoạn chữ viết xuất hiện trong đầu làm trong lòng Mục Vỹ rúng động.

Chuyện này thật sự quá quái dị!

"Khưu Nhân sư huynh, nơi này ta thấy chắc là một cánh đồng hoang vu thôi, chắc chắn có kẻ bày đại trận ở đó để mê muội chúng ta!"

Đúng lúc này, một giọng nói từ xa vọng lại vào trong tai Mục Vỹ.

"Không nói nhiều, lo tìm đi!"

Hắn biết giọng này.

Hàn Khưu Nhân!

Hàn Khưu Nhân mắng: "Ngươi muốn cãi lệnh của phó cung chủ à? Lo mà tìm đi, tuyệt đối không được để sót bảo bối cho người của thánh địa Huyền Nguyệt được hời!"

"Dạ!"

Mấy tên đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung ở cạnh Hàn Khưu Nhân bắt đầu lục soát.

Trong lúc bọn họ lục soát, Hàn Khưu Nhân hình như đứng một chỗ trò chuyện với một tên đệ tử để giết thời gian.

"Thánh địa Huyền Nguyệt nhiều người đẹp ghê, lúc nãy ta thấy mấy nữ tử xinh đẹp kia mà ngứa ngáy hết cả người!"

Hàn Khưu Nhân tỏ ra bức bối: "Thật ra võ giả như chúng ta có quan niệm cấm dục rất vững, nữ nhân chỉ là công cụ để giải tỏa, nhưng mà không hiểu sao lão tử thấy những nữ tử của thánh địa Huyền Nguyệt là cứ muốn làm một trận thế nào ấy!"

Nói rồi người gã ta run run, vẻ mặt đầy thèm thuồng.
 
Mục Thần
Chương 1016: Không dám ta cũng đánh


Chương 1016: Không dám ta cũng đánh

"Nhất là thiếu thánh nữ Tiêu Doãn Nhi ấy Khưu Nhân sư huynh! Nhìn dáng người và dung mạo cô ấy xem, tuy khác hẳn thê tử Tần Mộng Dao của Mục Vỹ nhưng đều đẹp không tả nổi. Quan trọng là khí chất trông cao quý thật sự!"

"Ngươi tưởng lão tử không biết chắc!"

Hàn Khưu Nhân lạnh lùng nói: "Tên khốn Mục Vỹ kia có đến ba thê tử, người thì cao quý lạnh lùng, sở hữu thần phách Băng Hoàng. Người thì thanh thuần, giọng ngọt như mía lùi. Người thì thánh khiết như sen, đôi lúc còn hoạt bát, chậc chậc... Ba nữ nhân này mà nằm trên cùng một giường, cả đời không xuống giường lão tử cũng chịu!"

"Ta cũng chịu!"

"Ngươi chịu cái đầu ngươi!"

Hàn Khưu Nhân tức tối gắt lên rồi nói: "Mà tiếc cho Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ghê, bị Mục Vỹ ăn sạch cả rồi. Ta đoán Tiêu Doãn Nhi chắc cũng không còn trong trắng nữa, tiếc quá đi mất!"

"Khà khà, mất trinh rồi mới thú vị chứ Khưu Nhân sư huynh, chẳng biết gì thì khó dạy bảo lắm!"

"Ha ha, nói đúng đấy, qua tay người khác rồi mới xài được nhiều trò hơn, chơi mới vui hơn!"

Hàn Khưu Nhân cười phá lên, nói với ánh mắt khinh miệt: "Lần này Cửu Hàn Thiên Cung chúng ta hợp tác với các thế lực lớn để chuẩn bị thực hiện một kế hoạch lớn. Mục Vỹ chết chắc rồi! Tần Mộng Dao thì cung chủ muốn mang về làm lô đỉnh là cái chắc rồi, rút hết thần phách. Vương Tâm Nhã thì phỏng chừng Vạn Trận Tông sẽ không mặc kệ. Còn Tiêu Doãn Nhi là thiếu thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, giết thì không được nhưng chơi đùa thì không thành vấn đề. Nhất là Tần Mộng Dao kia, mang thai đến ba năm vẫn chưa sinh, ta muốn xem cô ta đang mang thai cái gì!"

"Chơi đùa? Vui không?"

Nhưng Hàn Khưu Nhân vừa mới dứt lời thì một bóng dáng thình lình xông ra nhanh như chớp.

Bóng dáng này có tốc độ rất nhanh, đã thế chỉ còn mấy chục mét nữa là tiến đến sau lưng gã ta.

Ở khoảng cách ngắn như thế, cho dù Hàn Khưu Nhân đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh - Vũ Tiên tầng bảy - cũng không kịp đề phòng trước sự tấn công bất ngờ, không một chút dấu hiệu nào này.

Sau một tiếng soạt, Mục Vỹ một nhát chém đứt cả cánh tay phải gã ta.

Mà thanh kiếm hắn dùng để chém chính là kiếm Khổ Tình có cấp bậc Hư Tiên Khí.

Sau khi một kiếm này chém xuống, một ngọn lửa màu đen rực lên trên trường kiếm đốt cháy vết thương làm nó biến thành sẹo.

Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc câu nói kia vang lên.

Hàn Khưu Nhân bị mất tay phải, vừa muốn chữa trị thì cảm nhận được cơn đau nhức nhối truyền đến từ vết thương!

Nỗi đau ấy làm mặt mày Hàn Khưu Nhân trắng bệch.

Đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên đương nhiên gã ta cũng bất tử, tay bị chém đứt thì vẫn có thể nối liền lại được.

Nhưng sau khi một nhát chém bay cánh tay của gã ta, Mục Vỹ đã lập tức chém nó thành từng mảnh!

Đáng hận hơn là Mục Vỹ dám dùng thiên hỏa bịt kín miệng vết thương ở cánh tay, một giọt máu cũng không kịp rơi xuống!

"Khốn nạn".

Cảm nhận cơn đau day dứt nơi tay phải, Hàn Khưu Nhân nhìn Mục Vỹ như nhìn kẻ thù.

"Khốn nạn?"

Mục Vỹ giơ kiếm lên chém. Tiếng leng keng vang lên, kiếm khí bắn đến. Tên đệ tử đứng cạnh Hàn Khưu Nhân tức thì kêu gào thê lương, ngã xuống đất. Chết.

Chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng hai thôi, không đáng để hắn đặt vào mắt!

"Hàn Khưu Nhân, ba thê tử của ta ai cũng yêu kiều như hoa, nhưng đó là thê tử của ta, mắc mớ gì đến ngươi?"

Mục Vỹ vừa nghe thấy lời nói của Hàn Khưu Nhân thì giận tím người nên từ từ tiếp cận Hàn Khưu Nhân, chuẩn bị g**t ch*t gã ta bằng một chiêu.

Tuy nhiên, Hàn Khưu Nhân này là cường giả tu luyện đã mấy trăm năm, nhát kiếm vừa rồi không thể lấy mạng gã ta nhưng chặt được một tay thôi cũng đủ rồi!

"Hừ, dám đánh lén à, sao ngươi hèn quá vậy? Có ngon thì đánh chính diện với ta đi!"

"Được thôi, giờ ta sẽ đánh chính diện với ngươi!"

Mục Vỹ vung trường kiếm lên rồi khẽ cười.

"Ngươi..."

Hàn Khưu Nhân từng gặp người vô liêm sỉ nhưng chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ đến mức như Mục Vỹ.

Đã đánh lén làm người ta bị thương, giờ còn dám nói đánh chính diện với người ta!

Còn nói với giọng đường hoàng vậy nữa chứ!

"Không dám à?"

Mục Vỹ cười khẩy: "Không dám ta cũng đánh!"

Hắn hừ lạnh rồi bước ra một bước, kiếm Khổ Tình trong tay trở nên mềm mại, uyển chuyển hết như một dải lụa.

Sự chấn động của trường kiếm làm cho chân nguyên Mục Vỹ tỏa ra cũng chấn động không ngừng.

Khoảnh khắc đó, Hàn Khưu Nhân thấy bóng người Mục Vỹ trước mắt trở nên hư ảo.

Gã ta không thể đoán được Mục Vỹ đang ở đâu.

Đây là lần đầu Hàn Khưu Nhân gặp loại kiếm pháp này.

Thật ra trước đây Mục Vỹ không biết đến kiếm pháp này, việc rèn luyện trong Thời Không Yêu Tắc năm năm đã giúp hắn ngộ ra bộ kiếm thuật.

Chính xác hơn, nó có tên là Chấn Động Kiếm Thuật!

Nghĩa là phối hợp chân nguyên với trường kiếm để tạo hiệu ứng chấn động.

Hiệu ứng này sẽ đem lại tác dụng bổ trợ cho chân nguyên.

Sự chấn động đó có khả năng gây sát thương rất lớn!

Mục Vỹ tung trường kiếm ra, nhìn Hàn Khưu Nhân với ý cười châm biếm trong mắt.

"Cút đi!"

Khẽ quát một tiếng, Hàn Khưu Nhân đưa tay thi triển tuyệt kỹ của Cửu Hàn Thiên Cung, Cửu Hàn U Minh Quyết!

Năm đó Mục Vỹ từng thấy Hàn Thiên Vũ sử dụng chiêu thức này.

Lúc đó gã có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, thực lực rất mạnh. Cuộc chiến với Hàn Thiên Vũ chẳng khác nào đương đầu với ngọn núi hùng vĩ. Mặc dù cuối cùng Mục Vỹ đã giết được gã nhưng bản thân cũng trả giá nặng nề.

Còn hôm nay, lại đối mặt với võ kỹ này, Mục Vỹ hoàn toàn không sợ hãi dù cho Hàn Khưu Nhân có cảnh giới cao hơn mình một tầng đi chăng nữa!

Giết thẳng tay!

Chém một nhát, bóng người Mục Vỹ lao tới.

Tiếng vù vù vù vang lên, trường kiếm lại chấn động lần nữa.

Sự rung chuyển chân nguyên dữ dội từ từ lan rộng ra ngoài tạo nên sắc thái muôn màu muôn vẻ, cực kỳ xán lạn.
 
Mục Thần
Chương 1017: Bia mộ


Ầm...

Bịch bịch...

Ầm ầm ầm...

Kiếm khí chấn động liên tục và nổ ầm ầm về phía Hàn Khưu Nhân như những làn sóng gợn.

Đợt thứ nhất, bị chặn!

Đợt thứ hai, Hàn Khưu Nhân lui về sau.

Đợt thứ ba, lượng chân nguyên chấn động kia đổ ập tới, kiếm khí hùng hậu khuấy động kinh mạch trong cánh tay Hàn Khưu Nhân. Ống tay áo rách toạt, chân nguyên chấn động xé rách luôn tay trái gã ta.

Uy thế của chiêu kiếm này lớn đến nỗi long trời lở đất!

Giờ đây, Hàn Khưu Nhân đã bị đứt hai tay, đứng sững như trời trồng. Gã ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sợ hãi!

Phịch một tiếng, Hàn Khưu Nhân quỳ xuống rồi dập đầu, tiếng cộp cộp vang lên liên hồi.

"Mục minh chủ, Mục minh chủ, ta tu luyện ba trăm năm chỉ vì mong muốn đạt được thành tựu cao nhất trong võ đạo mà thôi. Xin Mục minh chủ nương tay, tha cho ta một mạng!"

Sự thay đổi đột ngột này khiến Mục Vỹ ngẩn người.

Tha cho ngươi một mạng?

Hắn cười khẩy, tiếp tục vung trường kiếm!

Âm thanh vút cao ấy làm Hàn Khưu Nhân nín thở.

Nếu hai bên đã có mâu thuẫn lớn thế này thì giết gã ta luôn cho xong!

Hơn nữa, theo như lời Hàn Khưu Nhân nói lúc nãy thì có vẻ núi Huyền Không và Cửu Hàn Thiên Cung đang ấp ủ âm mưu nào đó.

Trước đây Mục Vỹ cũng nghe ngóng được chút ít từ Hàn Ngọc.

Điều này làm hắn cực kỳ bất an.

Tiếng soạt soạt soạt vang lên. Mục Vỹ nghe thấy mấy tiếng xé gió kia bèn mau chóng rời khỏi đây.

"Là Hàn Khưu Nhân!"

Người đến có vóc người to cao, mặt đằng đằng sát khí, chính là Hàn Doãn!

Bên cạnh ông ta là một lão già.

Mục Vỹ đã quá quen mặt lão già này rồi.

Lâm Chính Anh!

Lão già này truy đuổi suốt dọc đường, không ngờ đã đến được đây rồi!

"Lâm trưởng lão, ông nói Mục Vỹ tới đây à?"

Lâm Chính Anh nói với vẻ nghiêm nghị: "Đúng vậy, lúc tới ta đã thấy các đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung chết rồi, còn một người thoi thóp thôi. Cậu ta nói rằng đã chạm trán với Mục Vỹ nên ta mới chạy tới đây, thông báo một tiếng để phó cung chủ đề phòng!"

Khốn nạn!

Nghe vậy, trong lòng Mục Vỹ thầm mắng.

Lâm Chính Anh này đúng là khốn nạn. Nếu Mục Vỹ đoán không sai thì chắc hẳn ông ta mới là thủ phạm giết mấy người kia nhưng lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình!

"Đa tạ Lâm trưởng lão đã cho ta biết!"

Hàn Doãn chắp tay rồi nói: "Tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ, vô liêm sỉ, dám giết đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung ta!"

Câu vừa dứt, Lâm Chính Anh gật đầu, ra vẻ đạo mạo.

Nhưng cả hai người họ đều không phát hiện lúc này Mục Vỹ đang ẩn nấp trong đồng cỏ như đã biến thành một phần trong đó. Không ai có thể cảm nhận được khí tức của hắn.

"Trước mắt chúng ta cần đoàn kết để tìm cho ra Mục Vỹ, thế mới giết hắn được!"

"Đúng!"

Hai kẻ đầu tàu quyết định xong thì bắt tay vào chuẩn bị.

"Người của thánh địa Huyền Nguyệt cũng ở đây, mong Lâm trưởng lão hãy cẩn thận!"

"Thánh địa Huyền Nguyệt chỉ có một mình Vỹ thánh sử là khá mạnh thôi, hẳn Hàn Doãn huynh có thể cầm chân bà ta, những người còn lại không đáng lo đâu. Chúng ta hợp sức cùng nhau lục soát chỗ này, ta không tin không tìm được Mục Vỹ!"

Hàn Doãn nhìn thi thể Hàn Khưu Nhân ở dưới đất, gật đầu.

Mọi người chia ra tìm dấu vết của Mục Vỹ.

Nhưng họ đâu có ngờ hắn ở ngay đằng trước.

Đợi đến khi những người khác rời khỏi đây được một lúc, Mục Vỹ mới đứng dậy khỏi bụi cỏ.

Bia mộ nọ vẫn còn ở trước phần mộ, vừa rồi Hàn Khưu Nhân tới quá sớm nên hắn chưa kịp lấy. Việc cấp bách nhất bây giờ là lấy Cửu Linh Đoạt Thiên Bia về!

Đến trước ngôi mộ, Mục Vỹ chắp tay nói với bia mộ không chữ: "Tiền bối, dù ta không biết ngài là ai nhưng chắc hàng vạn năm trước ngài cũng là một cường giả hùng mạnh như ta khi lập bia mộ bằng Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thế này. Chết ở đây thật sự quá tiếc nuối, nhưng giờ ta phải lấy bia mộ của ngài đi, việc này còn đáng tiếc hơn. Ta thật lòng xin lỗi, mong ngài lượng thứ!"

Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Quy Nhất rợn hết cả da gà.

Cũng là một cường giả hùng mạnh như ta?

Không hiểu Mục Vỹ đang khen người ta hay khen mình luôn!

Sau khi bái lạy vài lần, Mục Vỹ tiến lên chạm tay vào bia mộ.

Vù vù...

Nhưng đúng lúc đó, một biến cố bỗng xảy ra, Mục Vỹ vừa chạm tay vào bia mộ thì thấy dường như toàn thân đều bị nhìn thấu. Ngay sau đó, một lực hút kinh khủng phát ra từ bia mộ.

"Vỹ ca!"

Giữa lúc này, một bóng người chạy tới gần Mục Vỹ.

"Đừng tới đây!"

Người đó chính là Tiêu Doãn Nhi. Cô ấy thấy hành động kỳ lạ của hắn bèn muốn tiến lên nhưng bị quát dừng lại.

Vù một tiếng, thân thể Mục Vỹ biến mất trong tích tắc.

Tiêu Doãn Nhi do dự bay xuống. Cô ấy nhìn bia mộ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đưa bàn tay ngọc ngà ra v**t v* bia mộ.

Trong chốc lát, hai người biến mất khỏi cung điện. Không còn dấu tích nào.
 
Mục Thần
Chương 1018: Tàn hồn của thần long


Chương 1018: Tàn hồn của thần long

Một cơn đau đầu truyền tới.

Mục Vỹ dần tỉnh lại.

Chuyện gì vậy?

Hắn lắc đầu rồi nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.

Nơi này với chỗ hắn đứng ban này hình như y hệt nhau, đều là một bãi cỏ rộng mênh mông.

Nhưng bãi cỏ này không khô héo, mà có bảy sắc màu!

Bãi cỏ bảy sắc?

Lần đầu tiên, Mục Vỹ thấy cảnh này!

“Chắc Doãn Nhi chưa vào đây đâu nhỉ!”

Mục Vỹ lẩm bẩm rồi nhìn quanh.

“Rõ ràng ta đã rất lễ độ rồi mà vẫn bị kéo vào đây vậy, haizz…”

“Rất lễ độ?”

Quy Nhất cười phá lên nói: “Ngươi cũng lễ độ quá, chưa đào mộ người ta lên, mới chỉ lật bia mộ thôi!”

“Sao ngươi lắm lời thế hả!”

“Ngươi…”

“Im đi!”

Hai người đang châm chọc lẫn nhau thì Mục Vỹ chợt bắt Quy Nhất im lặng.

“Ông đây nói thì chỉ có mỗi ngươi nghe thấy, sợ quái gì chứ!”

Quy Nhất ngẩn ra khi bị Mục Vỹ quát, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại rồi gào lên.

Lúc này, Mục Vỹ chẳng buồn để tâm đến y nữa, hắn bước lên trước quan sát bãi cỏ bất tận đến mức thất thần!

Gào…

Song đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm inh tai vang lên, ngay sau đó đã có một cái bóng lao tới nhanh như điện.

Đó là… một con rồng!

Một con rồng thật sự!

Thấy con rồng đó bay tới rồi bất thình lình xuất hiện trước mặt mình, Mục Vỹ đơ ra tại chỗ.

Hắn có thể làm gì khi đối mặt với một con thần long đây?

Chạy?

Không thể!

Tấn công?

Càng không có khả năng hơn!

“Không, không phải thần long!”

Nhưng khi con thần long đó bay lượn trước mặt Mục Vỹ, hắn đã ngẩn ra.

Nói đúng hơn thì đây là linh hồn của một con thần long.

Thậm chí hồn phách này còn có một chút sức mạnh của thần long.

Tuy nhiên, một chút ít này cũng đủ khiến Mục Vỹ ăn đủ rồi.

“Con người đê tiện! Ngươi đến đây làm gì?”

Nghe hư hồn của Thất Thải Thần Long hỏi vậy, Mục Vỹ bỗng phát cáu.

Kiếp trước, hắn cũng đã gặp không ít thần long và thần thú, nhưng con nào hễ mở miệng ra cũng coi con người là thứ thấp kém, còn mình mới là người nắm quyền.

Long tộc xưa nay luôn cho mình là dòng dõi cao quý nên không bao giờ coi con người ra gì!

Bây giờ cũng vậy.

“Ngươi tưởng ta muốn đến đây à? Không phải tấm bia mộ ấy đưa ta vào sao?”

Nhưng Mục Vỹ không dám nói ra miệng, mà chỉ thầm oán trách trong đầu.

Còn thật ra hắn nói là: “Ta không biết đây là nơi nào, nếu tiền bối có thể đưa ta ngoài thì ta cảm kích vô cùng!”

“Sao cơ?”

Thất Thải Thần Long nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Ta cho ngươi ba giây để cút ngay, không thì chết ở đây đi!”

Ba giây để cuốn xéo?

Mục Vỹ lập tức nổi giận.

Hắn đã rất lễ độ rồi mà con thú già này vẫn huênh hoang như mình là thần long thật không bằng!

“Dù ngươi có cho ta nửa canh giờ thì ta cũng không biết phải biến đi bằng cách nào!”, Mục Vỹ hừ nói.

“To gan gớm nhỉ! Ta thấy ngươi có ý đồ với trứng rồng nên mới tới đây thì có, chết đi!”

Thất Thải Thần Long gầm lên rồi lao tới tấn công Mục Vỹ.

Trứng rồng!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức lên tinh thần ngay.

Nơi này vẫn là hang rồng, mà trứng rồng thì đang ở đây.

“Trứng rồng ở đâu?”

“Loài người đê tiện, ta biết ngay ngươi tới đây vì trứng rồng mà!”

Thần long rít lên nói: “Chịu chết đi, chứ đừng mơ tưởng biết được chỗ của trứng rồng!”

Thất Thải Thần Long tỏ vẻ giận dữ như chỉ muốn giết Mục Vỹ ngay nên nó lập tức lao về phía hắn.

Mục Vỹ nhanh chóng rút kiếm ra để chặn đòn tấn công từ cái đuôi của nó.

Bụp, thanh trường kiếm đã bị cái đuôi quất bay, Mục Vỹ cảm thấy người mình như một chiếc lá rụng đang bay theo gió.

“Chết tiệt!”

Trong lúc đang lơ lửng giữa không trung, Mục Vỹ thấy tàn hồn thần long lại lao tới tấn công mình.

“Chấn Động Chi Kiếm!”

Một đường kiếm khí bay nhanh đi, còn Mục Vỹ thì lùi lại, nhường cho đường kiếm ấy tấn công.

Hàng loạt tiếng động vang lên, kiếm khí Chấn Động bay vù đi.

Hư ảnh thần long lập tức bị kiếm khí quấn lấy, còn Mục Vỹ thì vội vàng tạo trận địa.

Dù hư ảnh thần long không thể xuyên qua không gian, nhưng thực lực của nó có thể sánh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.

Lý do là vì hình như nó đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh khiến hồn phách cực kỳ yếu ớt, từ đó chỉ phát huy được thực lực của tầng thứ tám thôi.

Nếu thế chỉ còn cách liều mạng thôi.

Vả lại, chắc chắn nó sẽ không chịu nói cho hắn biết vị trí của trứng rồng.

Đã vậy thì hắn sẽ liều một phen, đập nồi dìm thuyền luôn.

Ngay sau đó, ba tầng Lưu Ly Kim Thân đã vây quanh người Mục Vỹ.

Hiện giờ hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, ba tầng Lưu Ly Kim Thân, sức phòng ngự phải nói là tăng lên đáng kể.

Ngoài ra còn có Cửu Nguyên Cầu của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí bảo vệ cơ thể nữa.

Hiện giờ, có thể nói là Mục Vỹ đã vận dụng toàn bộ hệ thống phòng ngự của mình.

Nhưng dù vậy, Mục Vỹ cảm thấy nếu bị cái đuôi rồng quật trúng thì hắn vẫn sẽ bị thương nặng.

Đuôi rồng gần như là nơi tập trung toàn bộ sức mạnh của thần long, thậm chí còn lợi hại hơn cả móng rồng!

Cái đuôi của nó quật tới khiến Mục Vỹ thấy Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và ba tầng Lưu Ly Kim Thân của mình bây giờ chỉ như vật trang trí.
 
Mục Thần
Chương 1019: Sao không nói sớm!


Chương 1019: Sao không nói sớm!

“U Minh Quỷ Trảo!”

Mục Vỹ lập tức hô lên một tiếng rồi quặp tay lại vồ tới.

Qua màn chắn màu máu, chiêu này của Mục Vỹ đã bắt hư ảnh thần long phải lùi bước.

“U Minh Quỷ Trảo!”

Tàn hồn thần long nhìn chiêu thức của Mục Vỹ rồi ngẩn ra với vẻ chấn động.

“Sao ngươi lại biết U Minh Quỷ Trảo!”

“Ngươi quan tâm làm gì?”

Mục Vỹ tỉnh bơ đáp.

Chiêu thức trong Vạn Cổ Huyết Điển rất phong phú đa dạng, năm năm qua, Mục Vỹ đã nghiên cứu rất sâu nên đã ứng dụng huyết mạch nhuần nhuyễn hơn.

So với năm năm trước thì đòn U Minh Quỷ Trảo của hắn lúc này đã mạnh hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là máu của Thất Thải Thiên Long trong người hắn cũng đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể, vì thế đòn tấn công này của hắn rất khủng khiếp.

Song có vẻ như tàn hồn thần long rất sợ chiêu thức này, nó đã lùi bước và không dám tiến tới nữa.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn không thể né đòn mãi được nên buộc phải chống trả.

Ầm…

Một tiếng nổ inh tai bỗng vang lên.

“Ớ?”

Sau tiếng nổ ấy, tàn hồn thần long sững người rồi tỏ vẻ khó tin.

“Sao lại yếu thế này?”

Tàn hồn thần long không nhịn được nghi hoặc nói.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn hộc máu.

Yếu thế này!

“So với người của mười nghìn năm trước thì đúng là yếu hơn rất rất nhiều!”, tàn hồn thần long tỏ vẻ đắc ý như thể vì thấy đòn tấn công của Mục Vỹ không quá mạnh như nó tưởng nên nó cười phá lên.

Người của mười nghìn năm trước?

Mục Vỹ biết người nó nhắc đến không phải là mình!

Mà là Huyết Kiêu!

Nếu có người tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển vào mười nghìn năm trước thì chỉ có thể là Huyết Kiêu thôi!

Đệ ấy cũng từng đến đây ư?

Mục Vỹ không biết chuyện này.

“Tiểu tử thối, định doạ ta à?”

Sau khi bị Mục Vỹ doạ cho một trận, tàn hồn thần long đã nghiêm túc hơn hẳn.

“Chết đi!”

Nó quật đuôi xuống, một tia sáng bảy màu đã loé về phía Mục Vỹ.

Mục Vỹ lập tức giở hết ngón nghề ra, tiếp tục sử dụng chiêu Vô Tướng Quỷ Thủ.

Nhưng tàn hồn thần long lại tỏ vẻ rất coi thường khi trông thấy vậy, nó há cái miệng to oành ra rồi không ngừng gào rú.

Mục Vỹ đã hoàn toàn ngây người.

“Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!”

Không biết phải làm sao, Mục Vỹ đành phải tiếp tục xông lên.

Ba chiêu vừa rồi là những chiêu thức mà hắn thông thuộc nhất, đồng thời cũng có thể coi là mạnh nhất trong Vạn Cổ Huyết Điển.

Tàn hồn thần long đúng là khó đối phó thật.

“Tiểu tử, thấy ngươi cũng có chút tố chất tốt nên ta sẽ chỉ dạy miễn phí vài điều cho!”

Đúng lúc này, Quy Nhất chợt lên tiếng.

“Ngươi? Chỉ dạy ta? Sao không nói sớm hả?”

“Ngươi có hỏi đâu!”

“Ngươi…”

“Ta vốn không muốn nói đâu, nhưng thấy ngươi bị hành ghê quá nên thôi, nói cho ngươi biết vậy!”

Quy Nhất bất lực nói: “Nếu ngươi dùng hết sức lực thì chắc cũng có thể giết được tàn hồn thần long này đấy, sức mạnh của nó dùng đến đâu là hết đến đấy nên chắc chắn ngươi sẽ hạ nó được!”

“Nhưng, tàn hồn thần long này kiểu gì cũng có tác dụng với ngươi, miễn sao biết cách vận dụng thoả đáng!”

“Nói nghe xem nào!”

“Chắc đây là hư hồn của Thất Thải Thiên Long, mà trứng rồng chắc cũng vậy. Ngươi vốn có mắt rồng, vảy rồng và máu huyết của nó rồi, nếu có thể dung hợp thêm tàn hồn nữa thì gần như ngươi nắm giữ mọi thứ của thần long rồi còn gì!”

“Ý ngươi là hoá rồng ư?”

“Ừ!”

Quy Nhất nhìn Mục Vỹ rồi đầy vẻ ngạc nhiên nói: “Không ngờ đến chuyện này mà ngươi cũng biết!”

“Võ giả sinh ra đã có thể lực yếu, vì thế phải không ngừng rèn luyện thể chất và nâng cao sức mạnh linh hồn. Hoá rồng có sức mạnh tiềm tàng rất lớn, có thể khiến ngươi sở hữu sức mạnh của rồng, thậm chí là hoá thành rồng. Nhưng ngươi phải biết là mối nguy hiểm tiềm ẩn trong đó khủng khiếp hơn rèn luyện bình thường rất rất nhiều lần, vì lơ là cái thì đừng nói đến rồng, khéo con lươn còn không hoá thành được ấy!”

“Thành bại chỉ trong phút chốc, phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của ngươi. Nếu ngươi liều một phen, có thể đạt đủ điều kiện để hoá rồng thì cố mà làm, còn không thì cứ tiêu hao sức mạnh của tàn hồn này cũng được!”

“Liều chứ!”

Quy Nhất vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã nói ngay: “Ta đã chết một lần rồi thì có gì phải sợ nữa? Liều luôn!”

“Làm thế nào?”

“Đơn giản thôi, ngươi cứ dùng mắt rồng hút sức mạnh của nó là được!”

“Thế thôi ư?”

Mục Vỹ vẫn đang chờ Quy Nhất nói tiếp, nhưng y đã im bặt.

“Thế thôi!”

Quy Nhất tỏ vẻ coi thường rồi không thèm đoái hoài đến Mục Vỹ nữa.

Mẹ kiếp!

Mục Vỹ chỉ muốn chửi thề!

Tên này thất đức quá đi mất!

Hắn đánh nhau quằn quại với tàn hồn này bao nhiêu lâu, cuối cùng y nói chỉ cần dùng mắt rồng là có thể giải quyết được nó.

Thế mà, ban nãy hắn còn ngu ngốc đánh nhau với nó, đúng là mệt hết hơi.

Vấn đề là hắn vẫn đang làm tiêu hao sức mạnh của nó!

Với hắn mà nói thì xử lý tàn hồn bằng cách này rất tốn sức.
 
Mục Thần
Chương 1020: Hoá rồng


Chương 1020: Hoá rồng

“Ngươi thích làm hay không thì tuỳ, ta không cản đâu!”

Thấy Mục Vỹ có vẻ không mấy tình nguyện, Quy Nhất hậm hực rồi không nói gì nữa.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đâu còn thì giờ để ngẫm với nghĩ nữa đâu.

Tàn hồn thần long đã xông lên tiếp rồi.

Uỳnh! Mục Vỹ trông thấy tàn hồn thần long lao tới với vẻ sắc lạnh.

Đây chính là thời cơ để hắn thu phục nó!

Còn phía tàn hồn thần long, khi thấy Mục Vỹ đứng đờ ra tại chỗ bất động, nó cứ ngỡ hắn đã sợ mình nên càng bùng sát ý hơn rồi tăng tốc lao nhanh về phía hắn.

Nó vừa nhảy bổ tới chỗ Mục Vỹ vừa gào thét ầm ĩ điên cuồng.

“Chết đi!”

Mục Vỹ cười lạnh một tiếng, bỗng có một âm thanh vang lên, một con mắt rồng đã bay nhanh về phía tàn hồn thần long.

“Mắt rồng!”

Lúc nhìn thấy mắt rồng, tàn hồn thần long trở nên hoảng loạn.

Tuy hoảng loạn là thế, nhưng vì tốc độ lao đi của nó đã quá nhanh nên không thể phanh lại được nữa.

Mà rõ ràng Mục Vỹ sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức lao lên rồi tung một chưởng vào mắt rồng.

Mắt rồng bay đi với tốc độ khủng khiếp hơn, vù vù, lúc mắt rồng và tàn hồn thần long va chạm với nhau, một lực hút cực lớn đã hút tàn hồn thần long vào bên trong.

“Thành công rồi!”

Trông thấy vậy, Mục Vỹ thầm mừng rỡ rồi cất mắt rồng đi.

Nếu quát sát kỹ thì có thể thấy một màn sương màu đen đang lượn lờ trong con mắt rồng trong suốt này.

Sau đó màn sương màu đen ấy đã hoá thành một con rồng bay lượn và gầm gừ trong mắt rồng.

Nhưng Mục Vỹ không chú ý đến chi tiết này mà chỉ muốn cất ngay mắt rồng đi.

“Nếu ngươi muốn hoá rồng thành công thì bây giờ là lúc thích hợp nhất đấy!”, Quy Nhất nhắc nhở: “Long phách của tàn hồn thần long này đã cực kỳ yếu rồi, nếu ngươi không hấp thu hết luôn bây giờ thì e đến lúc muốn làm sẽ không kịp nữa!”

“Được!”

Dứt lời, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống ngay.

Cả bãi cỏ đều có màu sắc rực rỡ, gần như không có một nơi nào thích hợp để ẩn trốn, thế nên Mục Vỹ ngồi xuống tại chỗ luôn.

Sau đó, hắn đặt mắt rồng và vảy rồng ở trước mặt.

Hiện giờ, hắn chỉ còn bốn cái vảy rồng, nhưng muốn hoá rồng thì chỉ cần có bộ phận khá quan trọng trên cơ thể của chân long thôi.

Máu rồng, vảy rồng, mắt rồng và hồn rồng, giá có thêm gân rồng nữa thì đúng là hoàn hảo.

Mục Vỹ biết, dù hắn muốn có được gân rồng, nhưng với thực lực hiện tại thì hắn không thể dung nhập nó vào trong cơ thể mình được.

Tóm lại là vẫn tại hắn quá yếu, chẳng là gì so với thần long cả.

“Thật ra điều quan trọng nhất khi hoá rồng là dung hợp máu rồng, mà trong người ngươi đã có rồi nên nhìn chung cũng khá đơn giản!”

Quy Nhất nói: “Song ta vẫn phải nhắc ngươi một chuyện, thật ra hoá rồng sẽ là một sự thay đổi dựa theo cơ thể của ngươi, máu huyết của ngươi cũng sẽ có sự biến đổi đặc biệt đấy. Đương nhiên ngươi sẽ chỉ hoá thành một con rồng bình thường thôi, nếu sau này có thể giết được thần long thì mới là rồng thật sự, khi ấy sẽ có thể biến thành rồng và bay lượn trên không trung bất cứ lúc nào!”

Giết rồng ư?

Chỉ là mong ước mà thôi!

Dù là ấu long của Long tộc cũng cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Long tộc rất ưu ái dòng tộc của mình, nói là cuồng cũng không quá.

Long tộc luôn coi mình là kẻ thống trị thiên hạ, nếu bị con người giết hại thì chẳng khác nào động tới dây thần kinh nhảy cảm của chúng.

“Được rồi, ta không nói nữa, ngươi bắt đầu đi!”

Quy Nhất bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, còn thành bại ra sao thì phụ thuộc hoàn toàn vào ngươi đấy! Trong lúc hoá rồng quan trọng nhất là dung hợp với long phách, ta đoán khả năng cao nó sẽ không cho ngươi dung hợp đâu!”

“Biết thế nào được!”

Mục Vỹ phẩy tay rồi cười nói: “Ta có mấy chuyện cần phải hỏi nó nữa!”

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức tập trung tinh thần rồi há miệng nuốt mắt rồng vào bụng.

Hoá rồng!

Đây chắc chắn là một chuyện rất mới mẻ đối với võ giả ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Thậm chí đến đại thế giới Vạn Thiên còn thấy lạ lẫm với cách này nữa là.

Có rất ít người biết cách làm này, nhưng chẳng mấy ai trong số họ dám thử.

Bởi hoá rồng cần có mọi bộ phận trên người một con thần long!

Nếu muốn làm được vậy thì phải giết được một con thần long, song đây chắc hẳn sẽ là một sự khiêu khích rất lớn với Long tộc!

Trước kia, khi biết tới cách thức này, Mục Vỹ cũng muốn đi bắt một con thần long để thử.

Nhưng duyên phận thế nào, hắn đã không làm nữa, mà lại kết thành huynh đệ với con thần long ấy.

Song không rõ huynh đệ xưa kia của hắn bây giờ thế nào rồi!

Dẫu sao người huynh đệ đó của hắn cũng thuộc Long tộc, vì thế khi đối mặt với con thần long này, hắn vẫn muốn giao lưu một chút.

Trước đó, tàn hồn thần long khinh bỉ không thèm nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ thì khác rồi!

Mắt rồng đang lơ lửng ở phía trước, Mục Vỹ bắn một luồng chân hồn vào bên trong.

“Con người bỉ ổi kia, ngươi lấy mắt rồng này ở đâu ra hả?”

Mục Vỹ vừa đưa chân hồn vào trong mắt rồng thì tàn hồn thần long đã bổ tới đập chân hồn của hắn vỡ nát.

Nhưng ngay sau đó, hình dáng của Mục Vỹ lại xuất hiện, bấy giờ tàn hồn thần long mới bình tĩnh lại.

“Ta lấy ở trong hang rồng này chứ đâu, ngươi không cần sốt sắng thế làm gì!”, Mục Vỹ bình thản nói: “Giờ ta thích là có thể giết ngươi được ngay, chứ không còn như ban nãy nữa!”

“Nên ta mong ngươi sẽ chịu phối hợp!”
 
Back
Top Bottom