Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 1001: Mắt rồng


Chương 1001: Mắt rồng

Dựa vào Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí để đột phá một loạt cửa ải, không bao lâu Mục Vỹ đã xuất hiện tại cửa ra của Hoan Sát Trận.

Nhưng vừa thấy thứ trước mặt mình thì Mục Vỹ sững sờ.

Lúc vừa tiến vào là hắn đã thấy mê cung này bất thường rồi.

Lối ra tỏa vầng sáng vàng kim lấp lánh, rõ đến mức cách thật xa vẫn thấy.

Đến bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu ra nơi ánh sáng lập lòe kia thật ra là bảy màu chứ nào phải màu vàng.

Trước mặt hắn lúc này là một con đường dài mấy trăm mét, hai bên là bức tường bảy màu, đối diện là vầng sáng bảy màu phóng ra uy thế cực lớn.

Mắt rồng!

Mục Vỹ nhìn đằng trước, toàn thân run rẩy không ngừng.

Mắt rồng, là mắt rồng thật!

Thứ tỏa ra vầng hào quang bảy màu nọ làm Mục Vỹ ngây ngẩn cả người

Bọn võ giả ba gia tộc lớn kẻ nào kẻ nấy đều truy đuổi hắn như mấy kẻ đần độn, hoàn toàn quên khuấy đây là đâu!

Chính là hang rồng!

Mục đích lớn nhất của bọn họ trong chuyến đi tới đây là trứng rồng chứ không phải Mục Vỹ hắn.

Thạch Châm và hai lão già kia chỉ lo đuổi theo hắn chứ không chịu tới đây xem đâu là thứ thực sự kêu gọi mình!

Mắt rồng, mắt của Thất Thải Thiên Long!

Phải biết rằng mọi bộ phận trên cơ thể thần thú chân long đều là bảo bối.

Vảy, gân, gan thậm chí nước bọt của rồng đều là thứ cực kỳ bổ ích cho võ giả!

Mắt rồng lại càng quý giá hơn!

Mắt rồng ở đối diện Mục Vỹ được bao phủ trong bảy sắc màu rực rỡ, kích thước lớn bằng khoảng một cái bồn tắm. Vầng sáng bảy màu xung quanh mắt rồng đầy rạng ngời.

Thấy vậy, Mục Vỹ lấy lại bình tĩnh.

Bản thân mắt rồng đã có sẵn năng lực tấn công mạnh mẽ, ngoài ra còn có khả năng nhìn thấu mọi vật xung quanh.

Quan trọng nhất, đây là thứ bảo mệnh thần kỳ đối với Mục Vỹ lúc này!

Thất Thải Thiên Long được linh khí trong đất trời bồi bổ, mắt của nó có thể nhìn thấu mọi thứ, đồng thời thấy được thực hư bên trong vật thể!

Có mắt rồng trong cơ thể, công dụng của nó không chỉ là có thể luyện thành pháp bảo bản mệnh mà còn khống chế võ giả của hai cảnh giới cao hơn là tầng tám và tầng chín của cảnh giới Vũ Tiên.

Võ giả nắm giữ pháp tắc không gian và thời gian không những có khả năng di chuyển qua lại giữa các không gian và nghịch chuyển thời gian mà còn dùng nó để khống chế đối thủ.

Nhưng nếu có mắt rồng thì Mục Vỹ hoàn toàn không cần lo về vấn đề đó!

Năng lực cởi bỏ khống chế vượt trội chính là công dụng của mắt Thần Long!

Giải mã tất thảy mọi thứ!

Ít nhất không một ai tại tiểu thế giới Tam Thiên chống lại được năng lực này.

"Sao lại để mắt rồng chình ình ở đây như trưng bày vậy chứ, tùy tiện quá!"

Mục Vỹ nhíu mày nhìn đằng trước.

Từ đây tới đó chỉ dài ba trăm mét, hai bên là bức tường bảy màu cao chót vót, đằng trước cách đây ba trăm mét chính là mắt rồng lơ lửng giữa không trung, toàn bộ ánh sáng phát ra được gói gọn trong đại trận.

Mắt rồng quý báu như thế mà để ở đây, đúng là không thể không đề phòng!

Mục Vỹ không tin.

Vì thấy khó tin nên hắn càng cẩn thận hơn, không dám sơ sẩy một phút giây nào.

Hắn bước ra một bước.

Bành...

Chốc lát, sàn nhà lành lặn ở phía trước lối đi bỗng biến đổi làm phát ra những tiếng động vang dội.

Sàn nhà dần tách ra như một miếng đậu hủ được cắt gọn.

"Má ơi!"

Thấy cảnh này, Mục Vỹ sững sờ.

"Thập Phương Hoan Sát Trận!"

Mặt sàn vỡ ra, hóa thành những khối hộp khác nhau.

Những chiếc hộp này phát ra vầng sáng bảy màu, nhiều không đếm xuể. Có đến khoảng bảy, tám trăm chiếc hộp ở trước mặt Mục Vỹ.

“Thập Phương Hoan Sát Trận, một trận pháp bao quát mười hướng, có bảy đến tám trăm chiếc gồm nhưng chỉ có mười chiếc là được phép đặt chân lên. Giẫm sai là chết chắc!”

Mục Vỹ lau mồ hôi trên trán, tự nhủ.

"Trời má, ai rỗi hơi lập Thập Phương Hoan Sát Trận ở đây vậy hả! Giỡn mặt à!"

Mục Vỹ thà phía trước là mấy chục con thánh thú cấp mười còn hơn là Thập Phương Hoan Sát Trận này.

Hắn từng vượt Thập Phương Hoan Sát Trận một lần vào kiếp trước.

Kết quả là chỉ được đạp lên mười chiếc hộp nhưng hắn đi nhầm hơn hai mươi lần, cuối cùng phải dựa vào thực lực bản thân để cố gắng xông ra ngoài.

Nhưng giờ hắn không phải lúc đó.

Nếu đi bừa thì chỉ cần bước một bước thôi là xuống địa ngục ngay, Mục Vỹ vô cùng chắc chắn về điều này.

Bên cạnh đó, mấu chốt là trận pháp này không cho phép thử, một khi đi sai một bước sẽ kích hoạt một tầng sát trận, sai mười bước sẽ khởi động toàn bộ sát trận. Và người hay quỷ gì cũng phải bỏ mạng tại đây.

"Quy Nhất, có cách gì không?"

Mục Vỹ chán nản hỏi.

"Xùy, không phải ngươi là Tiên Vương sao? Sao lại hỏi ta cái đó?"

"Bà nội cha ngươi, giờ ông đây mà là Tiên Vương thì điều đầu tiên ta làm là xé xác ngươi ra, xem ngươi đang nấp ở đâu trong Tru Tiên Đồ!"

"Dám mắng ta? Ngươi dám dọa ta?"

"Thôi thôi thôi, ta sai rồi, Quy Nhất đại gia, ngài mau nói đi!"

"Dễ ẹt!"

Quy Nhất hậm hực trả lời: "Ngươi có máu Thất Thải Thiên Long trong người, con mắt này cũng thuộc về Thải Thiên Long, ngươi chỉ cần lấy máu ra xài thôi!"

"Dùng máu hả?"

"Ờ đấy!"

Quy Nhất kiêu ngạo nói: "Máu rồng sẽ dẫn dắt ngươi tiếp cận nó, đây là con đường ngắn nhất để lại gần nó rồi. Đường tắt an toàn nhất đấy!"

"Ta hiểu rồi!"

Nghe vậy, Mục Vỹ gật đầu rồi tiến tới một bước.

Hắn rạch ngón tay, một giọt máu chảy ra. Máu giọt xuống sàn nhà, lan được nửa mét thì dừng lại.

"Gì mà keo thế cha nội? Một giọt làm được trò trống gì!"

"Ngươi tưởng tinh huyết là nước chắc? Để ngưng tụ một giọt tinh huyết ta phải tốn mười ngày nửa tháng lận có biết không?"

"Rồi giờ ngươi dừng hay tiếp tục?"

Mục Vỹ bất lực đảo mắt, ngón tay chỉ vào. Tiếng tí tách vang lên. Máu dần lan rộng.
 
Mục Thần
Chương 1002: Trúng chiêu


Chương 1002: Trúng chiêu

Khi máu tươi lan ra, Mục Vỹ dần phát hiện chúng đi theo một quỹ đạo uốn lượn chồng chéo lên nhau trên bảy, tám trăm hòn đá.

Mục Vỹ biết đồ thị vòng vèo này là tuyến đường mà hắn cần men theo.

Nhưng bây giờ, dù có thể loại trừ chín phần mười những hòn đá không thể giẫm vào nhờ máu rồng thì thậm chí vẫn còn năm đến sáu mươi hòn đá nữa xếp hai bên dòng máu.

“Làm sao bây giờ?”

Mục Vỹ lẩm bẩm.

“Thử vận may đi!”, Quy Nhất tỉnh bơ nói: “Số đỏ thì chọn đúng, biết đâu lại qua được, còn nếu đen thì toi luôn!”

“…”

Quy Nhất nói vậy thì thà đừng nói cho xong, Mục Vỹ đứng trước bãi đá rồi nhìn mấy chục viên đá.

Nhưng nếu hắn bước sai một bước là sẽ xuống địa ngục luôn.

Bây giờ, Mục Vỹ đã lĩnh ngộ kiếm tâm tầng thứ bảy, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nên cũng có thể thử sức với Thập Phương Hoan Sát Trận này.

“Phù…”

Mục Vỹ hít sâu một hơi rồi cất bước.

Cộp…

Một tiếng động khe khẽ vang lên, cảnh vật trước mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Tiếng gió thét gào, bụi bay mù mịt, một đám người xuất hiện cạnh Mục Vỹ.

“Mẹ kiếp! Mới bước đầu đã chọn sai rồi!”

Trông thấy vậy, Mục Vỹ đờ người ra rồi ảo não nói.

Nhưng bây giờ đâu cho phép hắn chần chừ.

Trong cơn gió lớn, những người đó đã lao đến tấn công Mục Vỹ.

Các tiếng chém giết vang lên không ngớt, Mục Vỹ đỏ mắt, toàn thân như nhuốm máu.

Những người này đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, có tất cả mười người bao vây xung quanh hắn.

Cảnh tượng chém giết đã diễn ra.

Nhưng trận chiến này không kéo dài được lâu thì đã kết thúc.

Thanh trường kiếm của Mục Vỹ dính đầy máu tươi rồi nhỏ tí tách xuống đất, mười người đó đều đã nằm trong vũng máu.

Với Mục Vỹ mà nói thì võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm không còn là đối thủ của hắn nữa.

Ngay sau đó, khung cảnh lại thay đổi, những người kia biến mất, Mục Vỹ lại xuất hiện ở bãi đá ban đầu.

Lần này, Mục Vỹ đã cẩn trọng hơn khi nhìn bãi đá trước mặt.

“Bước thứ hai!”

Mục Vỹ cất bước rồi thở phào một hơi.

Lần này không có gì thay đổi cả.

Thành công rồi!

Mục Vỹ thở phào nhẹ nhõm, xem ra vận may của mình cũng không tệ lắm.

Tiếp tục bước thứ ba!

Nhưng Mục Vỹ vừa nhấc chân lên thì đã có một tiếng hô vọng từ đằng sau tới.

“Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi!”

Tiếng nói này khiến Mục Vỹ sững người.

“Thạch Châm! Lâm Chính Anh!”

Mục Vỹ hơi khựng lại khi trông thấy hai người này cùng rất nhiều đệ tử của nhà họ Thạch và Lâm ở phía sau.

“Quả nhiên là ngươi, Mục Vỹ!”

Lâm Chính Anh nhìn Mục Vỹ rồi nói tiếp: “Hừ, đúng là ngươi định lén rời khỏi mê cung thật, tiếc là chắc ngươi không ngờ chúng ta sẽ xuất hiện đúng không?”

“Đúng là không ngờ thật!”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Nhưng các người đến thì cứ đến thôi, gào to thế mà làm gì!”

“Mục Vỹ!”

Thạch Châm gầm lên: “Ngươi đã giết Thạch Phá, nhất định nhà họ Thạch ta không tha cho ngươi đâu!”

“Đúng, là ta giết đấy. Giờ ta đứng đây này, ông tới mà giết đi!”

Mục Vỹ tỏ vẻ không hề sợ hãi nhìn Thạch Châm.

“Khoan đã!”

Song khi thấy nền đất cùng vệt máu kỳ lạ ở phía trước, Lâm Chính Anh đã chặn Thạch Châm lại rồi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì tiểu tử này đang giở trò gì đó đấy!”

Nghe thấy vậy, Thạch Châm lập tức nhìn vết máu dưới nền đất theo phản xạ có điều kiện.

Suốt chặng đường qua, họ đã chứng kiến rất nhiều chiêu trò của Mục Vỹ rồi.

“Các người không cản thì ta đi nhé!”

Nói rồi, Mục Vỹ tuỳ ý cất bước.

Nhưng thật ra hắn lại đang thấp tha thấp thỏm.

Nếu hắn bước sai bước này thì chắc sẽ bị Thạch Châm và Lâm Chính Anh phát hiện ra điểm sơ hở ngay.

Tuy nhiên may mắn làm sao, sau bước chân ấy của Mục Vỹ, không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra cả.

“Không cản lại là hắn chạy mất đấy!”

Trông thấy vậy, Thạch Châm có vẻ sốt sắng!

“Đuổi theo!”

Thấy Mục Vỹ sắp bỏ đi thật, Lâm Chính Anh cũng không còn đắn đo gì nữa.

Bởi dù có gì mờ ám ở đây thì ông ta và Thạch Châm cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, cho nên không phải sợ Mục Vỹ.

Mấy chục người lập tức đuổi theo.

Cộp cộp!

Nhưng bọn họ vừa giẫm chân vào bãi đá thì lập tức có hiện tượng kỳ lạ xảy ra ngay.

Cảnh tượng trước mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.

Các ảo ảnh xé không tới rồi tấn công bọn họ.

“Hoan Sát Trận!”

Bấy giờ, Thạch Châm và Lâm Chính Anh mới hiểu tại sao Mục Vỹ lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, chứ không bỏ chạy thật nhanh khi nhìn thấy bọn họ.

“Chết tiệt! Lại bị tiểu tử này chơi cho một vố rồi!”

Thạch Châm thầm mắng nhiếc, đôi mắt đỏ ngầu.
 
Mục Thần
Chương 1003: Mười bước


Chương 1003: Mười bước

Lúc này, Mục Vỹ đang đứng ở vị trí của bước thứ ba, sau đó ngoái lại nhìn những người khác đang đứng trên bãi đá.

Có lẽ bây giờ, tất cả bọn họ đều rơi vào Hoan Sát Trận rồi.

Nếu không giết hết các đối thủ ở trong đó thì họ không thể xuất hiện được!

Giả sử đại trận ở các tảng đá mà không có cấm chế thì đây quả là cơ hội tốt để xử lý hết đám này.

“Ta không chơi với các người nữa, đi trước nha!”

Thấy bọn họ ở trong Hoan Sát Trận, người thì cau mày, kẻ thì tái mét mặt, thậm chí có người còn hộc máu, Mục Vỹ xua tay rồi bước tiếp.

Sau đây sẽ là bước thứ tư.

Mục Vỹ biết mỗi một bước chọn sai trong Hoan Sát Trận thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng dần lên.

Đối thủ ở lần đầu tiên là mười cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, nếu hắn bước sai tiếp thì nhất định đối thủ xuất hiện sẽ mạnh hơn cấp ban nãy.

Bước thứ tư thành công!

Bước thứ năm thất bại!

Cảm thấy cảnh vật xung quanh lại biến đổi, Mục Vỹ biết mình bước sai rồi.

Nhưng, đây đã là bước thứ năm rồi!

Hình như phía trước có một kiếm khách cầm kiếm xuất hiện, kiếm Thanh Khuyết dài ba thước trở nên bén nhọn và bá đạo khi ở trong tay người đó.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy kiếm khách có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu này, Mục Vỹ lại mỉm cười.

Bởi bây giờ, hắn đã là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm tầng thứ bảy.

Nhưng mấy năm qua, hắn chưa có cơ hội sử dụng kiếm thuật mà mình tu luyện.

Không phải vì hắn không thể, mà tại không có đối thủ xứng tầm.

Sau khi bị kiếm khách áo trắng tẩn cho vô số lần trong Thần Không Bảo Động, Mục Vỹ phát hiện kiếm khách thật sự phải như kiếm khách bóng trắng đó.

Mỗi đường kiếm của người đó đều đòi hỏi trình độ tinh giản cực cao về kiếm thuật, nhưng độ chuẩn xác vẫn cực lớn!

Bây giờ, ngoài võ kỹ mà Mục Vỹ có thể lấy được khi khiêu chiến kiếm khách áo trắng trong Thần Không Bảo Động ra thì hắn không để tâm đến các võ kỹ khác nữa.

Mục Vỹ vừa chém một kiếm thì kiếm khách ảo đó cũng tấn công theo ngay!

Bắt chước à?

Trông thấy vậy, Mục Vỹ đờ ra.

Ảo ảnh này đang mô phỏng kiếm chiêu của hắn ư?

“Hay lắm! Để ta xem ngươi và kiếm khách áo trắng cách biệt thế nào!”

Mỗi lần Mục Vỹ khiêu chiến, kiếm khách áo trắng đều sử dụng kiếm chiêu mà hắn dùng, nhưng hình như lần nào hắn cũng bị chém chết thì phải.

Lần này, khi thấy ảo ảnh cũng sử kiếm chiêu giống mình, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý muốn dạy dỗ người khác.

“Ông đây bị tên kia đánh suốt ngày rồi, chẳng lẽ giờ lại đến lượt ngươi!”

Mục Vỹ cầm kiếm rồi cất bước.

Cheng…

Hai thanh kiếm va chạm, Mục Vỹ lùi lại một bước, nhưng ảo ảnh đó lại lùi những ba bước.

Một kiếm này đã phân định cao thấp!

“Ha ha, lên đi!”

Mục Vỹ nhìn ảo ảnh đó rồi mỉm cười cực kỳ đắc ý.

Lần này, hắn sẽ trả lại hết những nỗi nhục nhã phải chịu đựng trong Thần Không Bảo Động!

Một kiếm vừa rồi đã khiến Mục Vỹ lấy lại tự tin nên hắn lại vung kiếm lên tiếp.

Hắn phải giải quyết ảo ảnh này thật nhanh mới được, nếu không Thạch Châm và Lâm Chính Anh ở phía sau mà đuổi kịp thì sẽ đập hắn tan xác pháo mất.

Vù…

Một âm thanh vang lên, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ đã thay đổi.

Tiếp theo đến bước thứ sáu.

Mục Vỹ cất bước, nhưng không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.

Bảy bước!

Mọi thứ vẫn vậy.

Nhưng lúc này, chợt có những âm thanh hỗn tạp vang lên ở phía sau.

Nhóm Lâm Chính Anh đã thoát khỏi Hoan Sát Trận.

“Chết tiệt!”

Bây giờ khi đã phản ứng lại và trông thấy Mục Vỹ đi xa hơn mình một đoạn dài, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn nộ.

Vì trong số họ, đã có người phải bỏ mạng trong Hoan Sát Trận.

“Lâm huynh, chúng ta không thể bước bừa được, giờ hãy chia đệ tử ra rồi mỗi người bước một bước để thử xem bước nào không có trận pháp”.

Thạch Châm lạnh lùng nói: “Chỉ cần hai chúng ta đuổi kịp hắn thì tiểu tử này chết là cái chắc”.

Bọn họ có khoảng năm, sáu mươi người, mỗi hàng đá có mười viên, nếu có chín người bước sai thì viên đá cuối cùng sẽ đúng và không có nguy hiểm gì.

Phân loại theo cách đó thì ít nhất họ cũng có thể an toàn đi được sáu, bảy bước.

“Kế hay!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt vỗ tay rồi cười nói: “Lấy tính mạng thuộc hạ của mình ra để đánh cược, quả nhiên không hổ là trưởng lão của gia tộc lớn, coi mạng người như cỏ rác!”

Nghe thấy thế, võ giả của hai gia tộc cũng luống cuống hẳn lên.

Ban nãy, họ đã tận mắt trông thấy có mấy người chết trong Hoan Sát Trận và không thể thoát ra ngoài được nữa.

“Hừ, kế ly gián à!”

Thạch Châm nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ai dám không tuân lệnh, giết không tha!”

Nghe thấy vậy, mọi người lập tức im lặng.

Họ sợ chết, nhưng nếu không nghe lệnh thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.

“Nhanh!”

Lâm Chính Anh cũng thúc giục.

So với tính mạng của mọi người thì ông ta sợ Mục Vỹ sẽ chạy thoát hơn.

Mục Vỹ biết mình bây giờ chẳng khác nào kẻ dò đường, nếu bước tiếp theo hắn thành công thì bọn họ sẽ ghi nhớ và bước vào đó, còn nếu hắn thất bại thì họ cũng sẽ lưu ý để bỏ qua bước ấy.

Nhưng dù thế nào thì cũng bất lợi cho hắn.

Hơn nữa đối phương còn người đông thế mạnh, nên không khó để tìm được một vị trí đúng nhờ lợi thế này.

Một khi Thạch Châm và Lâm Chính Anh đuổi tới thì hắn sẽ đi chầu diêm vương ngay.

Nhưng may mà hình như hai người họ chỉ nhìn chăm chăm vào hắn, chứ không chú ý tới mắt rồng đang lấp lánh ở cách đó khoảng mấy trăm mét.

Nếu không, e là hai người họ đến Hoan Sát Trận cũng không màng mà lập tức lao tới ngay.

Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc do dự, mà phải chạy thật nhanh!
 
Mục Thần
Chương 1004: Đi trước


Chương 1004: Đi trước

Quyết định xong, Mục Vỹ bước tiếp ngay.

Bước thứ tám!

Trúng thưởng rồi!

Cảm thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, Mục Vỹ cười khổ rồi nhìn một bóng hình ở phía trước.

Thánh thú cấp sáu!

Quả nhiên càng về sau, phần thưởng càng hấp dẫn.

Thực lực của thánh thú cấp sáu hoàn toàn có thể địch lại được vài cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu!

Nhưng lúc này, rõ ràng con thánh thú ấy không cho Mục Vỹ nhiều thời gian để suy nghĩ.

Nó với thân hình to như hòn núi nhỏ đã đập mạnh cái móng vuốt khồng lồ xuống rồi lao tới tấn công Mục Vỹ.

“Biến đi!”

Mục Vỹ hô lên rồi chém một kiếm thật dài, kiếm quang bay vút lên cao.

Đoàng…

Lúc thanh trường kiếm chém qua, ảo ảnh của con thánh thú khổng lồ đã nổ tung trên trời.

“Ớ?”

Nhưng Mục Vỹ lại nghệt ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Nổ rồi ư?

Sao có thể?

Mục Vỹ khó tin nhìn xuống tay mình.

Hắn có thể g**t ch*t thánh thú cấp sáu bằng một kiếm ư?

Mục Vỹ thấy không thể tin nổi!

Nhưng một lát sau, hắn đã trông thấy một cảnh tượng chấn động hơn.

Sau khi bị hắn chém nổ tung thành nhiều mảnh, các mảnh vụn từ cơ thể của nó đã hoá thành các con dã thú cao mười mét như một bầy lang sói rồi bổ tới tấn công hắn.

Lúc này, con thánh thú to như một hòn núi nhỏ đã biến thành bầy dã thú chỉ cao dăm ba mét.

Nhưng bầy dã thú này chỉ có hình thể nhỏ hơn con thánh thú cấp sáu ban nãy, còn những bộ phận khác thì vẫn y nguyên.

Gì vậy trời?

Mục Vỹ đờ ra trong giây lát.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn chỉ có một cách duy nhất là chống trả thôi!

“Đã thế thì chỉ còn cách dùng Hồn Tâm Châu thôi!”

Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi ném ngay ba viên Hồn Tâm Châu ra.

Uỳnh…

Ngay sau đó, mấy trăm con lang sói lao tới đã bị nổ banh xác một nửa, nhưng những con còn lại vẫn xông tới một cách không hề sợ hãi.

Mục Vỹ cứ ngỡ bầy dã thú này chỉ như đám con nít cho hắn luyện tay rồi.

Nhưng ai dè, cả mấy trăm con xuất hiện cùng lúc, làm hắn muốn luyện tập cũng không có cơ hội!

Bởi chỉ cần lơ là một chút là hắn sẽ mất mạng ngay.

Mục Vỹ tự nhận là mình lợi hại, nhưng dù có giỏi đến mấy thì cũng sẽ chết mệt với mấy trăm con thánh thú cấp sáu này.

“Giết!”

Mục Vỹ rút kiếm ra, kiếm Khổ Tình tràn ngập sát ý, bủa vây đám lang sói đang xông tới.

Kiểu này sẽ phải chém giết một lúc lâu đây.

Mục Vỹ phải trổ hết tài năng, từ Vạn Cổ Huyết Điển, bảy tầng kiếm tâm cho tới Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí.

Lần này hắn gần như đã sử dụng hết tất cả những lĩnh ngộ trong suốt năm năm qua rồi.

Mục đích chính là có thể tiêu diệt hết lũ dã thú này một cách nhanh nhất!

Có lúc sơ suất, Mục Vỹ phải ném ngay một viên Hồn Tâm Châu ra để cho lũ dã thú khốn kiếp kia nổ tan tành.

Nhưng dù thế thì Mục Vỹ cũng mất hơn ba canh giờ trong Hoan Sát Trận rồi mới thoát ra được.

Nhưng vừa ra ngoài thì Mục Vỹ đã toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy hai người ở phía sau.

“Tiểu tử, đây là bước thứ bảy, còn một bước nữa là chúng ta tới vị trí của ngươi rồi. Tốt nhất ngươi hãy mong chúng ta chậm hơn ngươi, không thì…”

“Yên tâm, ông chậm hơn ta là cái chắc!”

Thấy Thạch Châm và Lâm Chiến Anh cười lạnh, Mục Vỹ nhún vai rồi nói: “Nhưng ta muốn biết ai trong hai người sẽ tới trước?”

“Đừng làm mất thời gian nữa!”

Thạch Châm hừ nói: “Ai cũng được, miễn sao giết được ngươi!”

“Đúng! Đến lúc ấy, đương nhiên hai chúng ta sẽ chia nhau Hư Tiên Khí và vảy rồng của ngươi”.

Lâm Chiến Anh nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn lột da hắn.

Ông ta đã tận mắt chứng kiến Lâm Doãn Chi bị Mục Vỹ giết hại, vì thế sao không hận cho được!

Nhưng đây là bước thứ tám, Mục Vỹ đã bước sai nên họ đã loại trừ được một vị trí.

Nhưng hàng này vẫn còn chín bước nữa, phải chọn sao cho đúng đây?

“Để ta!”

Thạch Châm hừ lạnh một tiếng rồi cất bước.

Vù…

Một tiếng động khẽ vang lên, hiển nhiên Thạch Châm đã bước sai.

Trông thấy vậy, Lâm Chiến Anh hơi trầm ngâm rồi cũng cất bước.

Nhưng lần này, ông ta đã chọn đúng!

Sau bước ấy, Lâm Chiến Anh đã đứng cùng hàng với Mục Vỹ rồi.

“Ông trước hay ta?”

Mục Vỹ châm chọc hỏi.

“Đương nhiên là ngươi rồi!”

Lâm Chiến Anh lạnh mặt rồi hừ nói: “Nếu ngươi không chịu thì chúng ta có thể chờ Thạch Châm rồi cả ba cùng đi!”

“Được, thế ta đi trước vậy!”

Mục Vỹ xua tay rồi cất bước.

An toàn!

Thấy Mục Vỹ đã chọn đúng, Lâm Chiến Anh ngẩn người.

Mục Vỹ đã an toàn thì coi như ra tín hiệu cho ông ta, vì thế ông ta không thể chọn sai ở bước thứ chín này được!

Nhưng để xem Mục Vỹ có thành công ở bước thứ mười nữa không.

Bởi đây là bước cuối cùng rồi.

Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết điều này.

Nhìn vị trí vết máu ở dưới đất, hắn gần như có thể khẳng định có ba bước an toàn ở hàng này, vấn đề là ba bước này nằm ở vị trí nào thì hắn không rõ.

Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

Bất kể là thành công hay thất bại, hắn cũng phải tiếp tục.

Mục Vỹ không chần chừ nữa mà bước luôn.
 
Mục Thần
Chương 1005: Đuổi kịp


Nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng vù vù bên tai, Mục Vỹ biết thế là xong rồi!

Cảnh vật biến đổi, hắn đã xuất hiện ở một nơi rộng mênh mông, có một võ giả đang đứng phía trước.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy!

Người này mặc võ phục, các bộ phận quan trọng trên cơ thể đều được khôi giáp bảo vệ, người đó cầm một thanh đao lớn dài gần ba mét.

Bất kể là võ giả hay thánh thú, một khi xuất hiện trong Hoan Sát Trận này thì đều mạnh một cách lạ thường, nếu ở ngoài đời thực thì một chấp mười cũng là chuyện đơn giản.

Mục Vỹ biết, bây giờ mình phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không nhỡ Lâm Chiến Anh hoặc Thạch Châm mà xuất hiện thì hắn sẽ không thể đánh lại hai người họ được.

Giết chóc bắt đầu!

Võ giả cường tráng đó giậm uỳnh một bước.

Mặt đất rung chuyển.

Song, Mục Vỹ chỉ mỉm cười.

Hắn cầm kiếm Khổ Tình, khí thế toàn thân bùng nổ.

Dù hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng đối thủ lại là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy - Nguyên Anh, mọi cơ quan trong cơ thể đều được nâng cao, điểm này phải gọi là khủng khiếp.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Lâm Chiến Anh đứng ở vị trí bước thứ chín cũng đang thấy nóng ruột.

“Khụ khụ…”

Đúng lúc này chợt có tiếng ho khan vang lên, Thạch Châm tái mặt rồi tỉnh lại.

“Thạch huynh, không sao chứ?”

“Ừm, không sao!”

Khoé miệng Thạch Châm dính máu, nhưng ông ta không màng tới thương tích mà hỏi ngay: “Mục Vỹ vào lâu chưa?”

“Nửa canh giờ rồi!”

“Nhanh lên!”

Thạch Châm không ngơi nghỉ mà hừ nói: “Hai chúng ta nhất định phải đi trước hắn, không thì ít nhất phải có một người đi trước!”

“Được!”

Dứt lời, hai người họ đứng ở vị trí bước thứ chín rồi nhìn lên phía trước.

Cùng lúc ấy, thanh trường kiếm của Mục Vỹ đã đâm xuyên qua cổ của đối thủ, cả cánh tay hắn bắt đầu run lên.

Lúc này, người hắn đã chi chít vết thương, máu thịt lẫn lộn.

Cảnh tượng thay đổi, Mục Vỹ đã bước ra khỏi hoan trận rồi xuất hiện ở vị trí của bước thứ chín.

“Cuối cùng thì cũng xong!”

Máu nhỏ từ khoé miệng hắn xuống, trông thần thái rõ mệt mỏi.

Dù không phải hắn thật sự tham gia chiến đấu, nhưng khó có ai chịu được vì mất sức khi đánh đấm liên tục thế này.

“Ha ha, Mục Vỹ, lão phu chờ ngươi lâu lắm rồi đấy!”

Mục Vỹ vừa ngồi xuống thì đã bị giọng nói vang lên ở phía sau làm giật bắn mình.

Thạch Châm!

Sau khi ngoái lại nhìn, Mục Vỹ lập tức dựa vào vách đá rồi cẩn trọng quan sát Thạch Châm.

Bây giờ, Lâm Chiến Anh vẫn đang ở trong Hoan Sát Trận.

Nhưng Thạch Châm thì lại đứng phía sau.

Ông ta khá may mắn khi đã chọn đúng một ô!

“Mục Vỹ, lần này để ta xem ngươi chạy đi đâu!”

Thạch Châm nhìn Mục Vỹ, sau đó người ông ta xuất hiện những vết nứt.

Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch!

Lúc này, da của Thạch Châm đã chuyển sang màu xanh, ông ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy giễu cợt.

“Mục Vỹ, chết trong tay ta là phúc của ngươi đấy!”, Thạch Châm cười lạnh nói: “Ngươi đã giết Thạch Phá nên lần này về môn phái, ta cần có một lời giải thích hợp lý!”

“Chỉ sợ ông không về được mà giải thích thôi!”

Mục Vỹ thờ ra một hơi rồi nhìn Thạch Châm, nói: “Ta đã bị thương, chắc ông cũng chẳng khá hơn là bao. Hoan Sát Trận này tạo ra đối thủ cho võ giả dựa trên thực lực của người đó, giờ ông còn định ra vẻ gì chứ?”

“Dù có bị thương thì lão phu cũng mạnh hơn ngươi!”

Thạch Châm chỉ muốn giết Mục Vỹ ngay nên bây giờ không muốn tranh cãi gì nữa.

Còn Mục Vỹ cũng không muốn cho ông ta thêm cơ hội nào nữa.

Đến bây giờ, lão già này vẫn chưa phát hiện ra một cái mắt rồng ở cách đó mấy trăm mét.

Không biết ông ta muốn giết hắn tới mức nào đây!

Ông ta muốn róc thịt hắn tới nỗi lơ luôn cả mắt rồng ở phía sau.

Nhưng còn lâu Mục Vỹ mới nói cho ông ta biết.

Ông ta càng không hay biết gì thì Mục Vỹ càng đắc ý.

“Ngươi cười gì?”

“Không có gì, lát nữa ông sẽ biết!”

Trông thấy Mục Vỹ cười, Thạch Châm càng nổi điên hơn, trong mắt ông ta, Mục Vỹ chính là một ác ma xảo trá, mưu ma chước quỷ và giỏi đánh vào mặt tư tưởng.

Tuyệt đối không được khinh thường tên này.

Cộp, Thạch Châm giậm chân xuống đất làm mặt đất nứt ra, sau đó ông ta lao về phía Mục Vỹ.

Thấy Thạch Châm xông tới, Mục Vỹ nhấc trường kiếm lên nghênh chiến.

Nhưng ngay sau đó, Thạch Châm đã biến mất.

Một chưởng lực khủng khiếp ập từ phía sau tới.

Mục Vỹ hoàn toàn có thể cảm thấy chưởng lực đó đang bổ tới.

Nhưng hiện giờ, phản ứng của hắn không ở trạng thái tốt nhất.

Vì thế, hắn chỉ có thể né được nửa đòn.

Bụp, Mục Vỹ đã bay ra xa.

Lần này, hắn không thể né đòn được.

Dù chỉ trúng một nửa chưởng lực, nhưng Thạch Châm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, hơn nữa còn tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải và có phòng ngự chắc chắn.

Nên đương nhiên ông ta tấn công rất mạnh mẽ!

Một đòn này như khiến lục phủ ngũ tạng của Mục Vỹ đảo lộn hết.

“Chết tiệt!”

Mục Vỹ biết, sau chưởng này thì hắn không thể trốn tránh được nữa.

Vì Thạch Châm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, vận chuyển sức mạnh không gian một cách nhuần nhuyễn nên có thể xuất hiện ở đâu bất cứ lúc nào.

Mắt rồng!

Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nhớ tới pháp bảo bí mật của mình!

Mắt rồng!

Thạch Châm không hề phát hiện ra mắt rồng.

Chỉ cần hắn có được mắt rồng thì sẽ nhìn thấu hết mọi thứ, như vậy thì Thạch Châm không thể chiếm ưu thế nữa.
 
Mục Thần
Chương 1006: Hơi khó xử thật


Chương 1006: Hơi khó xử thật

Không nói không rằng, Mục Vỹ sải chân chạy về phía mắt rồng.

"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!"

Thạch Châm theo phản xạ nghĩ rằng Mục Vỹ muốn bỏ trốn nên cũng chạy theo hắn.

Phút chốc, Cửu Nguyên Cầu ầm ầm bùng nổ, Mục Vỹ tăng tốc đến mức tối đa đồng thời liên tục công kích Thạch Châm, không cho ông ta có cơ hội dịch chuyển không gian!

"Lấy được rồi!"

Mục Vỹ nhanh chóng đoạt lấy mắt rồng, sau đó quay lại nhìn Thạch Châm đang chạy như bay tới.

"Nhãi ranh kia, sao không chạy nữa?"

"Vì hết cần rồi!"

Mục Vỹ nhìn Thạch Châm, cười khẩy: "Lão già kia, lúc nãy đấm một phát khoái lắm chứ gì? Có muốn thử lại lần nữa không?"

"Thằng khốn, còn dám cười!"

Dáng vẻ cười toe toét của Mục Vỹ làm Thạch Châm nổi đóa.

Thạch Phá chết rồi, ông ta chẳng biết nên giải thích thế nào với nhà họ Thạch. Quan trọng là địa vị của Thạch Phá tại nhà họ Thạch rất cao, ông ta muốn lợi dụng điều này để nắm quyền lực nhà họ Thạch trong tương lai.

Nhưng tất cả đều bị Mục Vỹ phá hỏng cả rồi!

"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy lực của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch!"

Nét mặt Thạch Châm trở nên dữ tợn, đường vân xanh trên bề mặt cơ thể thay đổi hoàn toàn, màu xanh của những đường vân chuyển sang màu nâu sẫm.

Thậm chí trên làn da ông ta còn hiện ra những dấu ấn kì lạ trông giống hình khói.

"Đấu Chiến Thánh Khải!"

Thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ dần nheo mắt lại. Mắt rồng vốn to như chậu nước trong tay lúc này chỉ còn lớn khoảng ngón cái.

Kiếp trước Mục Vỹ từng thấy mắt rồng nên biết cách điều khiển.

Vù vù...

Sau khi làn da biến hóa, hắn thấy Thạch Châm đứng dậy lần nữa.

Đứng lên mới thấy chiều cao của ông ta đã lên đến ba mét, trong khi trước đây chỉ có một mét tám thôi!

Đáng sợ hơn là mặt ngoài hai quả đấm của Thạch Châm được bao bọc bởi một chất liệu màu đen.

Mục Vỹ biết đây là đặc trưng của Đấu Chiến Thánh Khải nhà họ Thạch.

So với Lưu Ly Kim Thân thì Đấu Chiến Thánh Khải này chẳng khác nào một bức tường sắt.

Chính xác hơn, hai loại giáp vốn không thể đặt trên cùng một bàn cân.

Không phải Mục Vỹ không lường trước việc này, chẳng qua là giờ đây hắn đã bị dồn vào bước đường cùng. Tốc độ của Thạch Châm nhanh hơn hắn, mức độ lĩnh ngộ pháp tắc không gian hắn cũng không sánh bằng!

Nếu Lâm Chính Anh tỉnh lại ngay lúc này thì phải nói là chẳng còn đường nào cho hắn chạy trốn nữa, trên trời không, dưới đất cũng không!

Tay phải Mục Vỹ nắm chặt kiếm Khổ Tình, tay trái hiện ra vầng sáng bảy màu rực rỡ.

"Ồ?"

Bấy giờ Thạch Châm mới nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay Mục Vỹ.

Ban nãy đi trong con đường kia, ông ta thấy khắp nơi đều được bao phủ bởi bảy sắc màu, nhưng lúc Mục Vỹ liều mạng chạy sang đây hình như cầm một thứ gì đó làm cho ánh sáng bảy màu biến mất.

Có điều mắt rồng có nguồn gốc từ Thần Long.

Thạch Châm sống hơi nửa đời người, chưa thấy được mặt mũi Thần Long ra sao nói gì là mắt rồng.

Đến chết ông ta cũng không ngờ thứ hiện ra trước mặt mình chính là mắt rồng!

Đã vậy còn là mắt của Thất Thải Thiên Long!

"Đấu Thánh Truyền!"

Thạch Châm rít gào, hai tay siết chặt tung một cú đấm xuống đất làm phát ra tiếng ầm vang dội.

Tiếng đùng đùng vang lên hết đợt này đến đợt khác. Cú đấm lần theo mặt đất tấn công Mục Vỹ.

"Phá!"

Thấy cú đấm ập tới, Mục Vỹ không nao núng mà chém một nhát ra.

Trường kiếm lướt đi với tốc độ rất nhanh. Chiêu thức này vừa khai triển đã rút cạn sức lực của hắn.

Kiếm Khổ Tình bị tác dụng một lực cực mạnh nên thậm chí phát ra cả những tiếng kêu trầm đục.

Mục Vỹ phải lùi bước không ngừng để có thể đỡ lấy cú đấm, khí huyết toàn thân sôi trào.

Đấu Chiến Thánh Khải là cấp bậc cao hơn của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch, Thạch Châm đúng là vô địch khi có thể luyện đến bước này.

Nhưng đối với Mục Vỹ, sự vô địch này vẫn có sơ hở chứ không phải là không có.

Thông thường tất cả bí tịch luyện thể đều có khuyết điểm.

Và khuyết điểm này sẽ khiến cho cơ thể võ giả có sơ hở ở đâu đó.

Trong lúc thụt lùi, Mục Vỹ nhìn người Thạch Châm đăm chiêu.

"Thấy rồi!"

Phút chốc, Mục Vỹ vung kiếm Khổ Tình ra trước mặt. Tiếng soạt soạt soạt vang lên, từng bóng kiếm che trời lấp đất ập đến.

Các bóng kiếm thật thật giả giả, chẳng có cách gì để phân biệt.

Thấy Mục Vỹ đã dùng hết sức, trong mắt Thạch Châm lộ vẻ khinh miệt.

Với ông ta, cảnh giới Bất Tử Chi Thân, Vũ Tiên tầng sáu thật sự yếu ớt như một con thỏ bé tí vậy, hoàn toàn chả có sức uy h**p nào!

Thạch Châm không để đòn tấn công của Mục Vỹ vào mắt, chỉ đứng yên dùng thân trần chống cự nó!

Khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ phát hiện Thạch Châm để lộ toàn thân trước đòn công kích của mình nhưng bao giờ cũng để một tay ra sau lưng.

Vị trí đặt tay là ở giữa hai cánh mông!

"Ở đó ấy hả?"

Động tác của Thạch Châm làm nét mặt Mục Vỹ trở nên kỳ lạ.

Thông thường khuyết điểm của bí tịch luyện thể đều nằm ở bụng, tim hoặc g*** h** ch*n, đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thấy ở khe mông.

"Chỗ đó đúng là hơi khó xử thật!"

Mục Vỹ ngờ ngợ nhìn Thạch Châm.
 
Mục Thần
Chương 1007: Gi3t chết Thạch Châm


Chương 1007: g**t ch*t Thạch Châm

"Hừ, Mục Vỹ, ngươi còn thủ đoạn gì nữa không? Hư Tiên Khí bị ngươi dùng kiểu đó đúng là phí của trời. Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn!"

Thạch Châm nhìn Mục Vỹ, nói một cách trêu tức.

"Muốn có được Hư Tiên Khí à? Tự lấy đi!"

Mục Vỹ mỉa mai: "Đừng có đứng đấy sủa nửa, có làm mới có ăn. Ta thà chết vinh còn hơn sống nhục!"

Bị Thạch Châm đe dọa, Mục Vỹ tỏ ra khẳng khái, hào hùng như thể chuẩn bị đánh liều sống mái một trận với ông ta vì biết bản thân không sống nổi nữa.

"Ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!"

Dáng vẻ liều mình hy sinh của hắn làm Thạch Châm thấy thật buồn cười.

Trong giây lát, ông ta nắm chặt hai tay, quả đấm nháy mắt được ngưng tụ. Tiếng đùng đùng vang lên không ngừng!

"Ngươi muốn chết nhưng phải để kiếm Khổ Tình lại đã!"

Câu vừa dứt, bóng người Thạch Châm biến mất.

Một khi trốn vào thông đạo không gian, không một ai có thể tìm thấy Thạch Châm.

Ông ta biết rõ một điều rằng giờ đây Mục Vỹ tuyệt đối không thấy được sự di chuyển của mình, còn Mục Vỹ thì rành rành ngay trước mắt, sẽ bị mình g**t ch*t dễ như trở bàn tay.

Trong lúc di chuyển qua lại trong không gian, Thạch Châm cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Mục Vỹ. Hắn không thấy được ông ta đang ở đâu.

Chỉ cần bắt được khoảnh khắc Mục Vỹ thả lỏng cảnh giác, ông ta sẽ giết Mục Vỹ ngay!

"Là lúc này!"

Thấy Mục Vỹ giơ kiếm Khổ Tình ra đằng trước bằng tay phải để đề phòng, Thạch Châm lập tức lao ra, hai quả đấm nện lên đầu hắn.

Hai mắt ông ta đằng đằng sát khí như thể giờ đây Mục Vỹ đã thành một cái xác, như thể ông ta đã thấy biểu cảm ân hận trên mặt hắn.

Đúng lúc này, một biến cố bỗng xảy ra!

Ngay thời điểm Thạch Châm xông đến tấn công đầu Mục Vỹ, Mục Vỹ không còn đường nào để tránh né!

Ông ta bỗng thấy Mục Vỹ xoay người cười nhẹ với mình. Sau một tiếng soạt, hắn vòng qua sau lưng Thạch Châm.

Trong chớp mắt, ông ta thấy một vật sắc nhọn đâm thẳng vào khe mông của mình. Nỗi đau thấu xương ập đến suýt nữa đã làm ông ta ngất xỉu.

"A..."

Thạch Châm hét lên thảm thiết. Ông ta ngây ra như phỗng.

Dù thế nào đi nữa, Thạch Châm cũng không ngờ có ngày mình bị Mục Vỹ chơi một vố đau điếng.

Khe mông là nơi chí mạng của ông ta, nó đã bị Mục Vỹ đâm vào một nhát!

Nó đau đến nỗi làm ông ta bán sống bán chết.

Quan trọng hơn, đó là nơi yếu nhất trong hệ thống phòng ngự của Thạch Châm. Bị Mục Vỹ ám sát như thế, khả năng phòng thủ của Đấu Chiến Thánh Khải ông ta mặc đã bị phá hủy toàn bộ.

"Lão cáo già, thấy sao nào?"

"Ngươi chán sống rồi!"

Giờ phút này, Thạch Châm chỉ muốn một kiếm chém chết Mục Vỹ cho bõ tức nhưng lại chẳng còn sức lực gì để tránh né.

Nhát kiếm vừa rồi không chỉ phá hủy lớp phòng ngự mà còn phá đi nơi tụ tập tinh khí của cơ thể ông ta.

"Thưởng ông một viên Hồn Tâm Châu này!"

Dáng vẻ thở hồng hộc của Thạch Châm làm Mục Vỹ cười nắc nẻ. Hắn rút trường kiếm ra, một viên Hồn Tâm Châu theo đó ném vào mông của Thạch Châm!

Ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến. Người Thạch Châm nổ tung.

Một cú bạo tạc kinh thiên động địa.

Kèm theo đó còn có tiếng gào thét đau đớn của Thạch Châm.

Nghĩ thế nào ông ta cũng không hiểu vì sao Mục Vỹ có thể phong tỏa vị trí của mình chỉ trong nháy mắt. Ông ta không có chỗ nào để trốn.

Là do ánh sáng bảy màu!

Mãi đến giây cuối đời, Thạch Châm mới sực nhận ra.

Nhưng tất cả đã muộn!

Sau khi giết Thạch Châm, Mục Vỹ nhanh chóng chạy trốn không chút do dự.

Nếu như Lâm Chính Anh tỉnh lại giữa chừng thì hắn sẽ thành cá nằm trên thớt. Bỏ trốn mới là lựa chọn tốt nhất lúc này!

Mắt rồng đã đến tay, mê cung này chẳng còn gì đáng để hắn lưu luyến nữa!

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Giữa lúc đó, mắt rồng bị đánh cắp làm cho mê cung bắt đầu sụp đổ. Âm thanh ầm ĩ vang lên hết lần này đến lần khác, bụi bặm như phủ khắp nơi đây.

Tiếng nổ đau cả tai làm Lâm Chính Anh vừa ra ngoài Hoan Sát Trận run sợ.

Chuyện gì thế này!

Ngửi được mùi lửa nồng nặc trong không khí, Lâm Chính Anh ngây ra như phỗng.

Thạch Châm chết rồi!

Trong đầu Lâm Chính Anh hiện lên một gương mặt, điều này làm ông ta không thể nào tin nổi.

Thạch Châm có thực lực ngang bằng với ông ta thế mà đã chết rồi.

Điều khiến Lâm Chính Anh không tài nào chấp nhận nổi là Mục Vỹ giết được Thạch Châm!

Thạch Châm là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, lĩnh ngộ pháp tắc không gian, cho dù bị thương, không địch lại Mục Vỹ nhưng đáng ra vẫn dư sức bỏ chạy chứ!

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Chính Anh toát mồ hôi đầm đìa.

"Lâm trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây?"

Ông ta nghiêm mặt nhìn hơn hai mươi người còn sống sót sau khi vượt qua Hoan Sát Trận.

"Rời khỏi mê cung này đã, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi truy đuổi Mục Vỹ!"

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lâm Chính Anh bỗng thấy sợ hãi một cách lạ lùng.

Truy đuổi Mục Vỹ ư?

Liệu ông ta có thể giết được Mục Vỹ với cảnh giới và thực lực hiện giờ không?

Hơn nữa, chắc chắn người Huyết Minh vào hang rồng không chỉ có mỗi một mình Mục Vỹ, nếu như tên Diệp Thu mạnh đến đáng sợ đó cũng đến, kết hợp với Mục Vỹ thì chưa biết ai sống ai chết đâu!
 
Mục Thần
Chương 1008: Mềm oặt rồi!


Chương 1008: Mềm oặt rồi!

"Hộc hộc…"

Tiếng th* d*c trầm thấp vang lên, Mục Vỹ chạy một hơi nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại.

Đường đi trong thông đạo này đã gập ghềnh khó đi lại còn tối mịt, đã qua nửa canh giờ mà Mục Vỹ thấy cứ như mình chỉ mới đi được mấy dặm sau khi ra ngoài mê cung.

Trước mắt là một khu vực với đủ thứ quái thạch, Mục Vỹ không thể không dừng chân nghỉ ngơi.

Nếu đi nữa thì thương thế trong cơ thể hắn sẽ ngày càng nghiêm trọng thêm.

Từ khi tiến vào mê cung, hắn luôn phải châm ngòi ly gián đệ tử của ba gia tộc lớn và giết bọn chúng. Việc đó làm hắn tốn rất nhiều công sức, lại thêm liều mạng chiến đấu với bọn Thạch Châm, hắn mệt chết đi được.

Dù vậy, bây giờ Mục Vỹ cũng không dám sơ sẩy.

Trong cánh rừng hỗn thạch, Mục Vỹ lặng lẽ xê dịch mấy tảng đá lớn để tạo thành một khu vực hỗn thạch trông như được tạo ra bởi thiên nhiên.

Bao kín xung quanh, chỉ còn vùng trời là lộ ra, Mục Vỹ nhảy vào hỗn thạch.

Hắn nhanh chóng cất mắt rồng đi, để lại kiếm Khổ Tình ở bên cạnh. Khí tức biến mất, toàn thân Mục Vỹ hệt như hóa thành một hòn đá trong vùng hỗn thạch này.

Thời gian qua quá trắc trở. Trong mê cung hắn liên tục giết mấy chục võ giả của ba gia tộc lớn, nghĩ mọi cách để giành thắng lợi trong trận đánh với Kim Minh và Thạch Châm, lại còn chịu một quyền của Thạch Châm.

Sao cái mạng già của hắn chịu nổi!

Xương vai phía lưng vỡ nát toàn bộ, thân thể thì như cái giá bị sập.

Lúc này, Mục Vỹ đang từ từ vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển. Hiện giờ hắn đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng lớn thứ ba rồi!

Hắn mới đến tầng một của tầng lớn thứ ba, có thể xem là tầng nhỏ thứ sáu, nhưng tốc độ này cũng gọi là khá nhanh rồi.

Công dụng vượt trội của Vạn Cổ Huyết Điển khiến người ta ghen tỵ đến phát run!

Thành quả nghiên cứu trọn đời của Huyết Kiêu thật sự là thứ để trải đường cho Mục Vỹ tu luyện Bất Diệt Huyết Điển tốt hơn.

Khi Vạn Cổ Huyết Điển vận chuyển, huyết mạch trong cơ thể Mục Vỹ bắt đầu chuyển động và sôi trào, khí thế trở nên hùng hậu hơn bao giờ hết.

Nhưng tiến triển này ẩn chứa khí tức khác lạ làm cho toàn thân Mục Vỹ ấm lên.

Từng giây từng phút trôi qua, bất ngờ là bụi bặm dần bám dính trên người hắn.

Giờ đây, dường như Mục Vỹ đã trở thành một hòn đá trong khu vực được trời tạo ra này, không phát ra một âm thanh nào.

"Tống sư huynh, huynh dẫn muội đến đây làm gì thế?"

Không biết qua bao lâu, một giọng nói nũng nịu bỗng vang lên ở phía trước khu hỗn thạch.

"Ta nhớ sư muội chết đi được, lỡ lát nữa người thánh địa Huyền Nguyệt của muội và Cửu Hàn Thiên Cung bọn ta đánh nhau thì muội biết làm sao đây?"

Một giọng nam đáp lại đầy lo lắng: "Lục sư muội, ta nhớ muội lắm rồi. Chỉ cần sư muội cho ta làm như lần trước, một viên thánh đan trung phẩm sẽ thuộc về muội, muội thấy sao?"

"Trời, Tống sư huynh, muội không phải loại người như vậy!"

Giá trị của một viên thánh đan trung phẩm là một con số trên trời, quả thật đủ khiến người ta thèm thuồng.

"Lục sư muội đừng chần chừ nữa, chút nữa Hàn Ngọc sư huynh mà không thấy ta là đi tìm ta đấy!"

"Vậy còn thánh đan trung phẩm..."

"Đừng lo, muội xem, thánh đan trung phẩm Lạc Nhật Bích Hà Đan đây, ta không lừa muội mà!"

Câu vừa dứt, tiếng c** q**n áo sột soạt dần truyền đến từ bên cạnh hỗn thạch. Ngay sau đó, tiếng th* d*c trầm khàn kèm theo tiếng r*n r* vang lên không kiêng nể.

Trong rừng hỗn thạch vốn chẳng có ai, hai người đẩy đưa, không quan tâm đến tất cả mọi thứ xung quanh. Nữ tử được gọi là Lục sư muội nọ từ chấp nhận vì giao dịch đến chủ động đòi hỏi, không thỏa mãn với tốc độ của nam tử.

"Lục sư muội, mấy tên đó nói muội giỏi chuyện này quả không sai chút nào!"

Tống sư huynh ra sức cày cấy, miệng không quên nói những lời khiêu khích.

"Muội... đâu có... Họ nói bậy... nói bậy đó!"

Giọng nói của nữ tử đứt quãng thật quyến rũ.

Hai người gần như chìm đắm trong cuộc h**n **. Nam tử khẽ gầm lên, dường như gã sắp l*n đ*nh.

Ầm...

Tuy nhiên, một tiếng nổ vang lên ngay khoảnh khắc ấy. Nam tử sắp giải phóng tức khắc như một quả bóng xì hơi vì tiếng nổ.

Giây phút đó, cây gậy của nam tử trượt ra, mềm oặt.

Chết rồi!

Lục sư muội cũng bị cú bạo tạc làm giật mình.

Nhưng cảm giác được kh*** c*m dạt dào trong người dịu xuống, cô ta vừa hoảng hốt quay đầu đã ngẩn ra.

Mềm oặt rồi!

Lần này không được thỏa mãn, Lục sư muội dần bình tĩnh lại. Cô ta bàng hoàng vừa nhìn nơi hỗn thạch phát nổ vừa lui một bước về sau.

"Chết tiệt!"

Sự thay đổi ở th*n d*** làm Tống Kiếm thấp giọng rống lên. Gã nhìn bóng người đang ngồi xếp bằng trong hỗn thạch và gần như bị cát bụi che lấp kia.

"Thằng khốn kia, khi không tự nhiên ngồi đó giả thần giả quỷ là sao, lão tử làm thịt ngươi!"

Tống Kiếm bước tới, từng luồng khí lạnh dâng lên trong tay. Gã tung một chưởng về phía Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng.

Bùm...

Ngoài dự đoán, sau khi Tống Kiếm vỗ một chưởng vào Mục Vỹ, một tiếng ầm thình lình vang lên, gã bị đẩy lùi liên tiếp trong khi Mục Vỹ vẫn ngồi yên. Chỉ có lớp bụi bám trên da rơi xuống để lộ diện mạo của hắn.

"Thánh thần ơi!"

Tống Kiếm không ngờ cú chưởng của mình chẳng lấy mạng được người ta mà còn đẩy ngược chính mình, gã thấy cực kỳ mất mặt.

Gã vào hang rồng chỉ để thử vận may, tình cờ gặp được Lục Tuyết của Cửu Hàn Thiên Cung. Nữ nhân này có thân hình quyến rũ nhất nhì, cực kỳ phóng túng, nổi tiếng là một cô gái hư hỏng trong Cửu Hàn Thiên Cung.

Bởi vậy nên Tống Kiếm mới trao đổi với cô ta, dùng một viên thánh đan trung phẩm để đổi lại một lần mây mưa, định đại chiến ba ngày ba đêm.

Thế nhưng cú nổ bất ngờ ấy khiến gã quá thảng thốt, cả tiểu huynh đệ cũng ỉu xìu luôn rồi.

Sao Tống Kiếm không bực mình cho được!

Thêm cú mất hết thể diện trước mặt người đẹp, gã nuốt trôi cục tức này mới là lạ!

"Ta tới đây trước, các ngươi tới sau nhưng không phát hiện rồi quay sang trách ngược ta là sao?"

Thấy điệu bộ lầm bầm một cách tức tối của Tống Kiếm, Mục Vỹ vừa phủi bụi trên người vừa chế giễu.
 
Mục Thần
Chương 1009: Ngu hết nói nổi


Chương 1009: Ngu hết nói nổi

"Không trách ngươi chẳng lẽ trách ta?"

Lòng Tống Kiếm đang rất bức bối, còn chưa biết sau này tiểu huynh đệ có cứng lên được nữa không này!

"Tiểu tử, tuy ngươi dám phá đám chuyện của ta nhưng ta sẽ không giết ngươi đâu. Ta đây là Tống Kiếm, đệ tử hạt nhân của Cửu Hàn Thiên Cung, đưa ta một viên thánh đan thượng phẩm thì ta sẽ xí xóa cho ngươi!"

Một viên thánh đan thượng phẩm?

Mục Vỹ cười mỉa.

"Xin lỗi, ta không có!"

Hắn khoát tay, nói một cách ngán ngẩm.

"Ngươi chán sống rồi!"

Tống Kiếm tức thì giận tím người.

Mục Vỹ phủi bụi trên người, sau đó đứng dậy nói: "Thật lòng xin lỗi, ta định ngồi đây chữa thương chứ đâu muốn làm kỳ đà cản mũi các ngươi. Nhưng dù gì cũng là ta tới trước, dù hai ngươi có gấp gáp đến đâu cũng nên cẩn thận tí chứ, ít ra sẽ nhận ra ta rồi. Thế nên dù ta có cũng không đưa ngươi đâu!"

Mục Vỹ nói rồi hướng mắt về phía Lục Tuyết ở bên cạnh.

Nữ tử này mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, dáng người đồng hồ cát gợi cảm, mặt thì xinh xắn. Nhất là mắt của cô ta, quyến rũ như muốn hớp hồn người ta vậy.

Chẳng qua suốt ngày Mục Vỹ ở bên hai nữ tử cực phẩm như Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã nên nữ tử này chả có sức hấp dẫn gì với hắn.

Lục Tuyết thấy Mục Vỹ ngắm tới ngắm lui người mình thì nét mặt trở nên lạnh lùng. Cô ta chỉnh quần áo cho ngay ngắn rồi hừ lạnh nhìn hắn.

"Tên kia, ngươi nhìn đi đâu đấy?"

Tống Kiếm quát vào mặt Mục Vỹ: "Còn nhìn nữ nhân của lão tử nữa thì coi chừng lão tử móc mắt ngươi ra đấy!"

"Nữ nhân của ngươi?"

Mục Vỹ trào phúng: "Ngươi mua nữ nhân của mình bằng một viên thánh đan trung phẩm à?"

"Đi chết đi!"

Nhìn thấy vẻ nhạo báng trong mắt hắn, Tống Kiếm lại vung tay xông tới.

Một cú trảo màu xanh lam tấn công Mục Vỹ.

Cú trảo này có màu xanh của băng, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, nhìn là biết chiêu thức này thuộc về Cửu Hàn Thiên Cung.

"Ngu hết nói nổi!"

Thấy Tống Kiếm lao tới, Mục Vỹ tung một chưởng ra.

Gào...

Tiếng rồng ngâm trong trẻo vang lên như sấm bên tai.

Sau tiếng "ầm", hỏa long bay ra từ cú chưởng của Mục Vỹ xé nát băng trảo một cách không thương tình, sau đó nó nện thẳng vào người Tống Kiếm làm phát ra âm thanh động trời.

Tiếng hét thảm thiết vang lên, Tống Kiếm ngã xuống đất, không nhúc nhích nổi.

"Ngươi là ai?"

"Mục Vỹ!"

Mục Vỹ!

Câu trả lời của Mục Vỹ làm Tống Kiếm đanh mặt, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt.

Mục Vỹ, minh chủ Huyết Minh!

Hiện giờ Huyết Minh rất có tiếng tăm tại bảy mươi hai hải đảo Nam Hải, minh chủ Mục Vỹ thì chiêu mộ một lượng lớn cường giả núi Huyền Không, đã thế còn được bảo vệ bởi một cao thủ cực kỳ hùng mạnh là Diệp Thu.

Mà người này còn là thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm nữa chứ!

Sao lại gặp sát tinh ở đây thế này?

Mặt Tống Kiếm tức khắc tím tái như gan heo.

Chạy thôi!

Gần như theo bản năng, Tống Kiếm đứng dậy bỏ chạy, mới đó đã mất dạng.

Tốc độ chạy của gã làm Mục Vỹ cạn lời thật sự.

"Mục minh chủ, ngài là Mục minh chủ!"

Lục Tuyết nhìn Mục Vỹ và nói với giọng đầy mị hoặc: "Mục minh chủ, ta là đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt, tên là Lục Tuyết. Ta ngưỡng mộ ngài từ lâu lắm rồi!"

Cô ta vừa nói vừa kề sát cơ thể mềm mại vào người Mục Vỹ và cọ xát bằng bờ ngực nảy nở.

"Cút!"

Nhưng trước hành động này của Lục Tuyết, Mục Vỹ chỉ lạnh lùng quát lớn.

Tiếng quát tháo của hắn làm mặt mày Lục Tuyết trắng bệch, người cứng đờ. Song nghĩ đến chuyện người như mình không thể chống lại một người có thực lực như Mục Vỹ, cô ta không dám nói nhiều, mau chóng rời đi ngay.

"Đúng là nơi nào có người, nơi đó có thị phi!"

Mục Vỹ chán nản than thở.

Tìm một nơi để chữa thương thôi mà cũng đúng lúc người ta mây mưa cho được!

Quan trọng là đây là hang rồng, một nơi vô cùng nguy hiểm, phải công nhận hai người này can đảm phết!

"Là hắn!"

Chưa đợi Mục Vỹ xoay người rời đi thì một tiếng quát bỗng nhiên vang lên.

Tên Tống Kiếm mới bỏ chạy đã quay trở lại, Lục Tuyết cũng bị áp tải về đây!

Lúc này có thêm ba, bốn nam thanh niên mặc áo lam đứng cạnh Tống Kiếm.

Tên thanh niên cầm đầu hệt như một tảng băng, y nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"Ngươi là Mục Vỹ đấy à?"

Thanh niên nọ nhìn Mục Vỹ như nhìn kẻ thù.

"Là ta!"

"Hay cho tên Mục Vỹ nhà ngươi, đã giết người của Cửu Hàn Thiên Cung ta rồi còn dám đứng trước mặt Hàn Ngọc ta đây, thừa nhận thân phận của mình, đúng là to gan!"

Dáng vẻ dửng dưng, không hề bối rối của Mục Vỹ làm Hàn Ngọc tức sôi máu.
 
Mục Thần
Chương 1010: Không thể nhịn được nữa


Chương 1010: Không thể nhịn được nữa

Thiếu cung chủ Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung đã bị Mục Vỹ giết!

Đây đã được coi là trò cười của môn phái trên tiểu thế giới Tam Thiên mấy năm về trước, nên bây giờ khi thấy Mục Vỹ xuất hiện ở đây, đương nhiên Hàn Ngọc muốn báo thù.

“Ngươi là ai?”

“Mở to mắt chó của ngươi ra!”

Tống Kiếm nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Đây là Hàn Ngọc sư huynh - thiên tài số một của Cửu Hàn Thiên Cung ta. Mục Vỹ, thấy Hàn Ngọc sư huynh sao không mau quỳ xuống! Biết đâu sư huynh lại tha cho ngươi một mạng!”

Thiên tài số một?

Hàn Ngọc?

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lắc đầu.

Mấy năm qua, thật sự hắn rất ít quan tâm đến chuyện của Cửu Hàn Thiên Cung.

Không ngờ thiên tài số một của môn phái họ lại kém thế này.

Chọn bừa một người cũng thành thiên tài số một ư?

“Ngươi lắc đầu gì thế hả?”

“Ngứa nên lắc thôi mà cũng không được à!”

Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói: “Ta không muốn gây sự với các ngươi, đây là hang rồng, nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng không phải chuyện lạ, cho nên cứ cẩn thận vẫn hơn!”

“Không muốn? Ta thấy ngươi không dám thì có!”

Tống Kiếm hừ nói: “Ban nãy ngươi còn oai lắm mà? Vừa thấy Hàn Ngọc sư huynh của ta thì héo rồi à?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

“Oai?”

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: “Ta chỉ sợ mình mà ra oai tiếp thì các người không chịu nổi thôi!”

“Chán sống rồi mà!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hàn Ngọc luôn im lặng đã hừ một tiếng rồi xông lên.

Vũ khí của y là một thanh trường kiếm màu băng lam rất phi phàm, y vừa chém một kiếm đã tạo ra vô vàn kiếm ảnh.

Nhưng Mục Vỹ chẳng hề để tâm khi thấy Hàn Ngọc tấn công tới

“Biến!”

Mục Vỹ chưa cần dùng tới kiếm Khổ Tình, mà chỉ dựng thẳng ngón tay, một luồng kiếm khí chân nguyên đã phóng ra.

Cheng…

Sau âm thanh đó, Hàn Ngọc chỉ thấy đôi tay mình không ngừng run rẩy, đến cơ thể cũng bắt đầu rung lên.

Y hộc ra một ngụm máu tươi rồi liên tục lùi lại.

Y vốn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm nên đương nhiên không phải đối thủ của Mục Vỹ đang ở tầng thứ sáu.

Ở Cửu Hàn Thiên Cung, y đúng là thế hệ thiên tài, nhưng so với Mục Vỹ thì vẫn còn kém xa.

“Cút!”

Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Ta không thích phải nói đi nói lại nhiều lần đâu!”

Trông thấy vậy, Tống Kiếm hoàn toàn sững sờ, gã há hốc miệng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Hàn Ngọc tái mặt, giơ tay vuốt ngực rồi th* d*c.

Chết tiệt!

“Lại!”

Hàn Ngọc không chịu nhận thua.

Nhưng y tiếp tục xông lên thế này, đã khiến Mục Vỹ hoàn toàn nổi giận.

Suốt ngày bị khiêu chiến kiểu này, lẽ nào mọi người nghĩ hắn dễ bị ức h**p lắm sao?

Mục Vỹ cầm kiếm Khổ Tình rồi cất bước, vút, thánh khí trung phẩm trong tay Hàn Ngọc đã gãy thành nhiều mảnh.

Mục Vỹ chém sượt một kiếm qua ngực Hàn Ngọc rồi lạnh lùng nói: “Lần cuối cùng đấy, biến ngay!”

Ngực Hàn Ngọc nhuốm máu, lúc này, y thấy vô cùng kinh hãi!

Y không ngờ Mục Vỹ lại làm tới mức này.

Nhưng dù thế thì y cũng không thể nhận thua được.

“Không kẻ nào được xúc phạm Cửu Hàn Thiên Cung!”

Hàn Ngọc lạnh giọng nói: “Mục Vỹ, ta nói thật cho ngươi biết, ngày tàn của Huyết Minh ngươi không xa nữa đâu!”

“Sao?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ bừng sát ý.

Hàn Ngọc nói vậy là có ý gì đó.

“Ngươi không biết à? Cứ yên tâm, sau chuyến tới hang rồng này, Huyết Minh của ngươi sẽ biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên!”, Hàn Ngọc lạnh lùng nói: “Bây giờ, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng đến lúc ấy, ta có thể đạp vào mặt ngươi một cách dễ dàng, hơn nữa ta sẽ…”

Nói rồi, Hàn Ngọc xé chiếc váy dài của Lục Tuyết, để lộ ra da thịt trắng ngần.

“Ta sẽ giày vò thê tử của ngươi một cách thoả thích. Nghe nói một thê tử của ngươi đang mang thai hả? Mang thai ba năm mà chưa sinh nở, khả năng cao vì ta chưa tiến và cơ thể cô ấy đấy!”

Hàn Ngọc nhìn Mục Vỹ, giọng nói ngày một u ám.

Nhưng khi nghe thấy vậy, Mục Vỹ không hề nổi giận hay vội vàng mắng chửi.

Một kiếm!

Phụt, đầu Hàn Ngọc đã rơi xuống đất.

Lục Tuyết không mảnh vải che thân đứng cạnh đó đã hoàn toàn ngây ngốc.

Nhưng Mục Vỹ thật sự không muốn phí lời với kiểu người này!

“Tiếc là ngươi không chờ được đến lúc ấy rồi!”

Mục Vỹ cất kiếm Khổ Tình đi rồi nhìn những người khác, nói: “Lần này, ai dẫn dắt Cửu Hàn Thiên Cung các người?”

“Là… phó cung chủ Hàn Doãn!”

Tống Kiếm lắp bắp, run rẩy đáp, trán thì mướt mồ hôi.

“Hàn Doãn à…”

Mục Vỹ cất kiếm đi rồi nhìn Tống Kiếm, nói: “Ngươi có biết vì sao ban nãy Hàn Ngọc lại nói thế không?”

“Ta… Ta chỉ nghe Hàn Ngọc sư huynh nhắc, nhắc tới kế hoạch Huyết Thi gì đó do núi Huyền Không phát động, ngoài ra thì ta không biết gì nữa cả!”

Tống Kiếm đã sợ mất mật rồi.

Y để mặc Mục Vỹ bỏ đi, còn mình thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

“Mau, mau báo cho phó cung chủ là Hàn Ngọc chết, bị Mục Vỹ g**t ch*t rồi!”

“Vâng!”

Tống Kiếm lau mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống đất.

Ban nãy, gã có thể cảm thấy mình cách cái chết rất gần rồi!
 
Back
Top Bottom