Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 991: Giết người còn muốn chạy?


Chương 991: Giết người còn muốn chạy?

Vẫn để đao gió đánh vào người, Mục Vỹ đã rèn luyện xong nên tiếp tục đi về phía trước.

"Giết!"

Song hắn đang đi thì một tiếng gào thình lình vang lên.

"Hả?"

Nghe thấy tiếng gào, Mục Vỹ ngẩn người, vội vàng ẩn náu.

Hiện giờ hắn đang đứng ở cuối lối đi, xuống dưới thì người ta nhìn một phát là thấy, bay lên trên thì càng dễ dàng thành cái bia cho người khác soi mói.

Số võ giả muốn giết hắn trong hang rồng quá nhiều!

Hơn nữa hắn đang nắm trong tay bốn chiếc vảy rồng và ba món Hư Tiên Khí, chắc mấy thứ này sẽ làm những kẻ đó hóa rồ luôn quá!

"Ơ?"

Hướng mắt nhìn xuống, Mục Vỹ ngẩn người khi thấy những kẻ này mặc những bộ trang phục khác nhau bao vây tấn công một con chó sói vảy đen quái đản.

"Sói Hắc Lân!"

Vừa nhìn thấy những quái lang kia, Mục Vỹ ngây ngẩn cả người.

Hắn nhớ ra rồi. Trong hang rồng có một quả trứng rồng, đã mười nghìn năm trôi qua rồi, hắn không biết giờ nó có còn tồn tại không.

Nhưng những con súc sinh này vô cùng hung ác và tàn độc.

Toàn thân sói Hắc Lân được bao phủ bởi lớp vảy màu đen, khi được ánh sáng trong lòng đất chiếu vào sẽ phản xạ ra ánh sáng trắng.

Lớp vảy đen đem lại sự khát máu và lạnh lẽo tột cùng khiến người ta khó chịu.

Mục Vỹ biết thực lực của đám sói Hắc Lân này khác nhau nhưng ít nhất đều có cảnh giới trên Vũ Tiên tầng năm. Song những con sói Hắc Lân biến dị lại có khả năng phòng ngự vượt trội và công kích có tính sát thương cao.

Chẳng qua là sói Hắc Lân không lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian như võ giả Nguyên Anh nhân loại. Chúng chỉ dựa vào bản năng.

Sau khi quan sát một lượt, Mục Vỹ phát hiện phía dưới đều là những gương mặt quen thuộc.

"Lâm Chính Anh nhà họ Lâm!"

"Kim Minh nhà họ Kim!"

"Thạch Châm nhà họ Thạch!"

Mục Vỹ chẳng lạ lẫm gì ba người này nữa.

Chính ba người này đã chỉ huy quân đội của ba gia tộc lớn gây ra cuộc chiến trên Nam Hải vào năm năm trước.

Bên cạnh ba người này có ba tên thanh niên ngẩng cao đầu.

Mục Vỹ không biết ba người này.

Hắn không biết họ nhưng họ lại biết hắn.

"Là Mục Vỹ!"

"Tiểu tử này hay thật, quá là xảo trá, đến lúc này mới vào hang rồng. Tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay gì?"

"Đúng là vô liêm sỉ mà!"

Ba người thấy Mục Vỹ thì nói oang oang.

Mục Vỹ câm nín nhìn họ.

"À, hỏi này, ta với các ngươi biết nhau à?", Mục Vỹ không kiềm được đảo mắt khinh thường, nếu mấy người này không đứng cạnh đám Lâm Chính Anh thì hắn sẽ không do dự gì cả mà bay tới tát mấy phát cho xem.

Mục Vỹ xem như biết chút ít về ba người Lâm Chính Anh, Kim Minh và Thạch Châm. Bọn họ là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám lĩnh ngộ pháp tắc không gian thứ thiệt. Hắn mới vừa đột phá đến cảnh giới Vũ Tiên tầng sáu, không quá tự tin khi đối đầu với ba cường giả tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng tám đã lâu này.

"Tiểu tử này năm năm rồi vẫn còn ở cảnh giới Vạn Thọ tầng năm của Vũ Tiên, ta đoán là hết thời rồi. Hai cô vợ của hắn đẹp lắm, giết hắn rồi thu Huyết Minh về dưới trướng nhà họ Lâm ta luôn thì được quá chừng!"

Một thanh niên mặc sam y xanh khẽ cười: "Kim Sát, Thạch Phá, ta sẽ không nhường cơ hội tốt này cho các ngươi đâu!"

Tên thanh niên áo xanh nọ bước về phía Mục Vỹ.

"Lâm Doãn Chi, coi chừng bị lật thuyền trong mương đấy!"

Thấy thanh niên áo xanh hành động, hai người cùng lứa còn lại cười to.

"Lật thuyền trong mương? Hắn mà làm được sao!"

Nghe thấy lời này, mặt Mục Vỹ lộ vẻ sợ hãi. Hắn vội vàng chạy vào lối đi có đao gió hệt như vô cùng hoảng loạn.

"Tiểu tử, nghe nói ngươi lợi hại lắm mà, còn giết được Huyền Vô Tâm nữa cơ, sao giờ chạy rồi?"

Lâm Doãn Chi thấy dáng vẻ lật đật chạy thục mạng của Mục Vỹ thì cười khẩy.

"Ta chạy á? Có đâu, chẳng qua là ta đang nghĩ cách giết ngươi trong một chiêu thôi!"

Chỉ trong chốc lát, Mục Vỹ đang chạy vào lối đi có đao gió bỗng mỉm cười, quay ngược trở lại. Hắn lấy kiếm Khổ Tình ra cầm trong tay, kiếm phong bàng bạc nhấn chìm Lâm Doãn Chi.

"A..."

Không ngờ Mục Vỹ đột ngột quay lại, Lâm Doãn Chi tái mặt.

Nhưng dù gì hắn ta cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng năm, địa vị tại nhà họ Lâm rất cao, thế nên Lâm Doãn Chi không hoảng loạn mà giơ khiến tấn công Mục Vỹ.

Đinh...

Sau một tiếng vang, tiếng phập nối tiếp truyền đến, chiếc khiên trước người hắn ta vỡ tan, mũi kiếm đâm thẳng vào ấn đường.

"Doãn Chi!"

Khung cảnh này làm cho Lâm Chính Anh nổi cơn thịnh nộ.

Lâm Doãn Chi là thiên tài xuất chúng của nhà họ Lâm, ông ta chẳng thể nào lường được hắn ta sẽ bị Mục Vỹ giết chỉ bằng một nhát kiếm.

"Lão già kia!"

Thấy Lâm Chính Anh, vụ tập kích giữa đường vào năm năm trước ùa về trong tâm trí, Mục Vỹ thầm mắng rồi xoay người muốn chạy đi.

"Mục Vỹ, giết người rồi còn muốn chạy à?"

Nhưng hắn vừa quay lại thì một bóng người phá vỡ không gian. Tiếng vù vù vang lên, rồi kẻ nọ xuất hiện sau lưng hắn.

Kim Minh!

Kim Minh này là trưởng lão của nhà họ Kim, tính cách tàn nhẫn, mạnh mẽ vô cùng, không biết đã tước đi mạng sống của bao nhiêu người.

Có điều dù phải đối mặt với người này, Mục Vỹ cũng không muốn né tránh!

Bởi hắn có kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí, nó cứng rắn đến mức kể cả cường giả đã vượt qua mười tầng Đại Kiếp cũng không dám chống lại. Mục Vỹ không nói nhiều lời, vung kiếm ra ngay.
 
Mục Thần
Chương 992: Mê cung


Chương 992: Mê cung

Thấy đã lúc này rồi mà Mục Vỹ còn dám đánh trả, Kim Minh thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nặng nề.

Vỗ tay một cái, hai tay Kim Minh hiện lên vầng sáng vàng. Đây chính là tuyệt kỹ của nhà họ Kim - Kim Ngọc Lưu Ly Thân.

Mục Vỹ từng thấy bọn Kim Triết thi triển Kim Ngọc Lưu Ly Thân, nhưng hôm nay nhìn mới thấy những thiên tài trẻ tuổi kia thua kém lão già Kim Minh gấp mười, gấp trăm lần.

"Ngươi chán sống rồi!"

Thấy Kim Minh tung một cú chưởng, Mục Vỹ đâu dám phản kháng.

Hắn tung hỏa mù bằng một nhát kiếm hòng làm Kim Minh lầm tưởng rằng mình đã tấn công bằng mọi sức lực, nhưng trong lòng bàn tay thì xuất hiện một hạt châu đen!

Hồn Tâm Châu!

Kim Minh vừa nhìn thấy hạt châu nọ thì hoảng hốt, muốn rút tay về.

"Chậm rồi!"

Chỉ một viên thôi đã gây ra cú bạo tạc kinh hoàng.

Tiếng ầm ầm vang xa, Kim Minh hét lên thảm thiết, bàn tay của ông ta bị nổ tan tành.

Sức công phá của Hồn Tâm Châu đã làm tay ông ta cháy rụi, không để lại chút gì dù chỉ là tro bụi. Tay của Kim Minh hoàn toàn không thể phục hồi.

Mục Vỹ phát hiện ra Hồn Tâm Châu này trong lúc thu phục Phệ Hồn Tâm Hỏa trên núi Thiên Tuyển. Lúc đó đã dùng một viên, giờ hắn còn tám viên.

Nhưng lúc đó Hồn Tâm Châu có thể làm nổ chết cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng một, tầng hai rất dễ dàng.

Bây giờ nổ banh được một bàn tay của cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám như Kim Minh, Mục Vỹ đã hài lòng lắm rồi.

Tiếng nổ vẫn còn vọng lại, đám sói Hắc Lân nghe thấy tiếng nổ và cảm nhận được sức nóng dữ dội đều trở nên hỗn loạn, bất an.

Bọn con cháu trong ba gia tộc đang bao vây sói Hắc Lân cũng luống cuống tay chân.

Cục diện mất kiểm soát, Mục Vỹ bỗng lách người, vọt vào một lối đi ở đằng trước.

Con đường này thông với đường hầm bên trong, sau khi đi qua nơi đầy đao gió là một quảng trường rộng lớn, xung quanh quảng trường có tám đường đi khác.

Đám người Lâm Chính Anh đang ở tại cửa vào của một lối đi, bị đám sói Hắc Lân cầm chân nên buộc phải tiêu diệt bọn chúng.

Giờ phút này, trong lúc nháo nhào chạy trốn, Mục Vỹ chạy thẳng vào trong một lối đi khác.

"Đừng để hắn chạy thoát!"

Lâm Chính Anh không còn lòng dạ nào chiến đấu với bọn sói Hắc Lân nữa, cũng chạy vào trong đuổi theo Mục Vỹ.

Kim Minh khai triển thân pháp, muốn chạy theo.

"Kim Minh huynh!"

Giữa lúc đó, Thạch Châm bỗng tiến lên ngăn cản: "Kim Minh, đó là sát lộ đấy!"

Thạch Châm vừa nói xong thì nét mặt Kim Minh trở nên nặng nề.

Khi vào hang rồng, các thế lực lớn bọn họ nhận ra trong này có tám con đường xếp thành tám cấp trận pháp, con đường Mục Vỹ vừa vào là sát lộ, còn được gọi là tử lộ!

Các phe phái lớn khi vào đây đều không một ai chọn lối đi này.

"Tử lộ, tử lộ!"

Mặt Kim Minh co rúm, cổ tay không còn chảy máu nữa nhưng làm thế nào cũng không thể chữa lành bàn tay.

"Đuổi theo!"

Nhưng ông ta chỉ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quát lớn.

Dù đó là đường chết đi chăng nữa, ông ta cũng muốn giết Mục Vỹ.

"Kim Minh huynh!"

Thấy Kim Minh dẫn đám con cháu nhà họ Kim xông vào tử lộ, Thạch Châm hoảng hốt.

"Ông nội, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thạch Phá đứng sau lưng Thạch Châm lên tiếng.

"Đuổi theo!"

Thạch Châm im lặng một thoáng rồi bình tĩnh trả lời: "Hai lão cáo già này nói là báo thù nhưng ai mà không biết Mục Vỹ có vảy rồng và ba món Hư Tiên Khí. Để có được những thứ đó, phải hy sinh bao nhiêu mạng người ta cũng chịu!"

"Vâng!"

Phút chốc, đội quân hùng hậu khoảng một trăm người của ba gia tộc lớn mau chóng chạy vào sát lộ.

"Má nó, xui quá đi mất!"

Lúc này, Mục Vỹ đang liều mạng chạy thật nhanh trong con đường rộng rãi và liên tục vung kiếm. Từng luồng kiếm khí vụt bay theo lối đi, bắn về phía Lâm Chính Anh đang truy đuổi hắn nhưng sức mạnh càng lúc càng yếu dần.

Tuy nói Lâm Chính Anh là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, lĩnh ngộ pháp tắc không gian nhưng giờ đây ông ta cũng không dám di chuyển theo ý mình.

Bởi nơi này là hang rồng, ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.

Có thể một bước lầm đường sẽ là địa ngục.

Nhưng có thể một bước vô ý sẽ khám phá ra thiên đường!

Nơi này có trứng rồng thật chứ không như lần thám hiểm di chỉ Cổ Long lúc trước. Giá trị của trứng rồng không phải thứ mà vảy rồng có thể sánh bằng!

"Mục Vỹ, ngươi đừng có trốn nữa!"

Một tiếng gầm truyền đến từ sau lưng.

"Nơi này là sát lộ, ngươi cứ chạy như thế thì rồi cũng chết thôi, bỏ cuộc đi!"

"Lão già khốn nạn!"

Nghe thấy lời nói của Lâm Chính Anh ở sau lưng, Mục Vỹ thầm chửi thề.

Đương nhiên hắn phải tiếp tục chạy trốn rồi, chứ không là chết mà không biết mình chết thế nào luôn!

Chắc cú lão già này đang nghĩ cách giết hắn để cướp đi mấy món Hư Tiên Khí và vảy rồng trước khi Kim Minh và Thạch Châm kịp trở tay.

Qua một lúc, trong lúc đi, Mục Vỹ phát hiện hình như phía trước là ngõ cụt.

Nhưng khi đến cuối, hắn ngạc nhiên nhận ra cuối con đường lại là mê cung khổng lồ.

Lối vào mê cung được giăng một sợi dây đỏ sáng rực.

Nhìn kỹ thì thấy lối ra của mê cung ánh lên vầng sáng vàng.

Đó là vầng hào quang vàng chói đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

"Vào lẹ!"

Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vỹ nhảy vào trong.
 
Mục Thần
Chương 993: Sao nỡ vội đi


Không lâu sau, một bóng người hiện ra trước cửa, đó là Lâm Chính Anh.

"Ơ? Mê cung?"

Lâm Chính Anh ngẩn người, ngạc nhiên thốt lên: "Không đúng, không phải mê cung. Là trận pháp!"

Tiếng kêu xé gió vun vút vang lên, người trong nhà họ Lâm đã đến sau lưng ông ta.

Lát sau, Thạch Châm và Kim Minh cũng có mặt tại lối ra sát lộ.

"Hắn đâu?"

"Vào mê cung rồi!", Lâm Chính Anh nhíu mày nói: "Thạch huynh, Kim huynh, trong mê cung này có ba cửa vào, ba chúng ta dẫn mấy đứa trong gia tộc chia ra ba đường đi. Chỉ có một cửa ra thôi, tiểu tử kia không chạy thoát được!"

"Không thành vấn đề!"

"Được!"

Hai người đáp.

Chỗ Hư Tiên Khí mà Mục Vỹ đang nắm giữ rất có giá trị, nói là bảo vật vô giá cũng không ngoa.

Cộng thêm mấy chiếc vảy rồng còn lại, nếu làm thịt hắn thì dù chuyến thám hiểm hang rồng này về tay không thì họ vẫn bội thu.

"Tên Mục Vỹ này lắm mưu nhiều kế, còn đạt được kiếm tâm. Ai thuộc cảnh giới Vũ Tiên tầng năm trở xuống thì lập đội ít nhất là năm người một nhóm, trên tầng năm thì hai người một nhóm. Cẩn thận Hồn Tâm Châu trong tay hắn đấy, sức công phá của nó rất lớn, cả kiếm tâm của hắn nữa. Rõ chưa?"

"Rõ!"

"Trong ba lối đi này, chỉ có duy nhất một con đường là lối ra, các ngươi nhất định phải thật cẩn thận, nếu đó là tử lộ phải quay về ngay. Nhớ lấy, trong mê cung này có Hoan Sát Trận, tuyệt đối không được bay qua, nếu không..."

Lâm Chính Anh không nói nhiều, chỉ giơ tay nâng một tảng đá lớn lên ném lên khoảng không phía trên mê cung làm phát ra tiếng động lớn.

Ầm...

Trong giây lát, tiếng nổ đùng đùng liên hồi truyền đến từ không trung, tảng đả bị dập nát thành bụi.

Chính xác hơn là chẳng còn chút dấu tích nào.

Những người xung quanh đều trợn trừng mắt, không dám thử.

"Tốt, tất cả chia nhau hành động!"

Tiếng xé gió vun vút vang lên. Trong chớp mắt, đội quân của ba gia tộc lớn mỗi người một ngả, đồng loạt tiến vào mê cung.

Nhưng giờ phút này, toàn bộ người của ba gia tộc lớn đều muốn giết Mục Vỹ.

Hư Tiên Khí và vảy rồng mới là mục đích cuối cùng của họ.

Tất nhiên Mục Vỹ biết điều đó rồi.

Hắn vừa chạy thục mạng thỉnh thoảng vừa quan sát phía trên đầu.

E là kể cả cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng mười hùng mạnh cũng sẽ bị đám sấm sét mịt mù này đánh chết tại chỗ, Mục Vỹ đâu muốn chết sớm.

Cả ba gia tộc lớn đều có toan tính riêng, chắc chắn sẽ không bắt tay với nhau, giả sử phát hiện hắn thì cũng chưa chắc đã đồng tâm hiệp lực để bắt hắn.

Trong lúc chạy trong mê cung, Mục Vỹ không nhìn phía trước mà quan sát vách đá hai bên.

Hai vách đá có bề ngoài nhẵn bóng như gương nhưng khi gõ lại phát ra tiếng "cốc cốc" vang dội.

Mục Vỹ đưa tay chạm vào, cảm giác lạnh thấu xương lập tức từ vách đá lan tỏa khắp người hắn.

Dần dần, Mục Vỹ thấy cái lạnh này có gì đó thật ác liệt.

Đáng ngạc nhiên là sau đó có thêm cảm giác nóng bỏng truyền vào tay hắn.

"Quái lạ!"

Mục Vỹ đặt tay xuống và nhìn vách đá, không biết nên giải thích thế nào. Hắn chìm vào suy nghĩ.

Không lâu sau, Mục Vỹ chạm cả hai tay vào vách đá.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chậm rãi dồn vào, Cửu Nguyên Cầu xoay quanh vách đá.

Tiếng vù vù đột nhiên vang lên, Mục Vỹ không kịp đề phòng, người lảo đa lảo đảo đâm sầm vào vách đá, đi xuyên qua vách đá bên kia.

Qua rồi!

Mục Vỹ ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu.

"Thần kỳ thật!"

Thấy cảnh này, Quy Nhất bật thốt: "Toàn bộ mê cung này đều không phải thật, thuộc hàng pháp trận lớn trong số các Hoan Sát Trận luôn ấy. Lần cuối nó được tìm thấy là từ thời viễn cổ rồi. Thần kỳ quá!"

"Hoan Sát Trận thời viễn cổ ấy hả?"

"Ờ, tất cả những gì có trong trận pháp này vốn hư ảo nhưng được ai đó biến thành thật nhờ vào sức mạnh hùng hậu. Mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ngươi thì là công pháp có nguồn gốc từ thời viễn cổ, trùng hợp có thể dùng chín nguyên khí để dung hợp với mê cung!"

Thật ra còn một câu Quy Nhất vẫn chưa nói ra.

Chính khí tức của Tru Tiên Đồ đã dung hợp với vách đá chứ không phải Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của Mục Vỹ!

"Thế chẳng phải ta thích đi đâu thì đi rồi sao?"

"Ngươi cũng không ngốc lắm!"

Quy Nhất hậm hực làu bàu, không nói nữa.

Mục Vỹ mặc xác nó, Cửu Nguyên Cầu lại hiện ra trên hai tay.

Chúng tiến sát vào bức tường, Mục Vỹ tức khắc xuất hiện tại một lối đi khác.

Nói vậy tức là hắn chỉ cần đi tiếp là ra ngoài được rồi còn gì?

Với người khác đây là mê cung, nhưng với hắn thì chẳng qua chỉ là có thêm rèm cửa thôi!

Bằng cách đó, hắn có thể đi lại một cách thoải mái trong mê cung mà không sợ lạc đường.

Mục Vỹ dần nhếch môi cười, chưa đi ngay.

Trò vui chỉ mới bắt đầu, hắn sao nỡ vội đi!

Mục Vỹ ngần ngại nhìn phía trước, hỏi: "Quy Nhất, ngươi có chắc là chỉ mình ta xuyên qua được vách đá không thế?"

"Cho dù ở đại thế giới Vạn Thiên cũng chỉ một mình ngươi có Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thôi, nói gì đến tiểu thế giới Tam Thiên. Khỏi lo!", Quy Nhất tỏ ra mất kiên nhẫn: "Chẳng có ma nào phá vỡ được vách đá này đâu, trừ phi là thần tiên!"

"Được!"

Mục Vỹ nói xong nhìn khắp mê cung với ánh mắt gian xảo.
 
Mục Thần
Chương 994: Không cho ai hai cơ hội


Chương 994: Không cho ai hai cơ hội

“Lâm Hiệu, ngươi nói xem Mục Vỹ đó lợi hại đến mức nào mà Lâm Doãn Chi vừa gặp cái đã bị giết luôn vậy?”, hai đệ tử của nhà họ Lâm sóng bước đi trên hành lang dài của mê cung rồi than thở nói.

“Xời, không phải Mục Vỹ lợi hại, mà tại Lâm Doãn Chi yếu quá!”

Một người thanh niên khác khinh thường nói: “Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Ban nãy khi quan sát bản lĩnh của hắn, trưởng lão đã nói hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nhưng thế thì sao nào? Gặp ta, ta sẽ đánh cho răng rụng đầy đất!”

“Hả? Thế à?”

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng hai người họ.

“Đương nhiên, hễ nhìn thấy tên đó là ta ngứa mắt rồi, còn hai người thê tử kiều diễm của hắn thì ta chỉ muốn…”

“Ai!”

Nhưng đệ tử đó còn chưa nói dứt câu thì ngoảnh phắt lại nhìn phía sau.

Rõ ràng không hề có ai trên con đường mà họ vừa đi qua, vậy rốt cuộc đó là tiếng của ai?

“Là ta, Mục Vỹ đáng chết mà ngươi nói ấy!”

Mục Vỹ xuất hiện ở thông đạo, sau đó nhìn hai người kia rồi khinh bỉ nói.

Nghe thấy vậy, hai đệ tử kia lập tức quỳ mọp dưới đất.

“Mục Vỹ gia gia tha mạng! Ban nãy, tiểu nhân chỉ lỡ miệng, ăn nói hàm hồ ạ. Đến Huyền Vô Tâm còn bị ngài giết thì sao hai tiểu nhân có thể là đối thủ của ngài được!”

Trông thấy Mục Vỹ, hai người đó quỳ xuống rồi dập đầu lia lịa.

“Ta có chuyện hỏi các ngươi đây, người của ba gia tộc lớn các ngươi đâu hết rồi?”

Mục Vỹ hỏi.

“Trưởng lão Lâm Chính Anh, Kim Minh và Thạch Châm đã dẫn hộ vệ của gia tộc mình đi tìm Mục Vỹ… à tìm ngài đấy ạ. Đến một ngã ba thì họ chia nhau ra tìm, bên nào tìm thấy thì phải phát tín hiệu!”

“Sao cơ? Nói vậy thì các ngươi cũng là một nhánh à?”

“Vâng!”

Một đệ tử vội đáp.

“Thôi, các người đi đi!”

Mục Vỹ xua tay.

Đi?

Mục Vỹ cứ thế thả họ đi ư?

Hai người đó quỳ dưới đất rồi đưa mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, đột nhiên có một người đứng dậy, sau đó cầm một con dao găm lao tới đâm vào bụng Mục Vỹ.

Người còn lại thì vơ lấy một cái gậy.

Cheng…

Ngay sau đó, đệ tử lao tới đâm Mục Vỹ phát hiện con dao găm của mình như đâm vào một tấm đệm lò xo.

Rắc, con dao găm đã bị gãy!

Đệ tử đó tái mét mặt.

Gãy rồi ư?

Đệ tử đó nghệt mặt ra, con dao găm của gã là thánh khí hạ phẩm, dù nó không thể đâm cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám bị thương thì cũng không thể gãy được, vậy Mục Vỹ là… cảnh giới Bất Tử Chi Thân kiểu gì vậy?

“Ta đã nói là cho các ngươi đi rồi, tại sao còn muốn giết ta?”

Thấy bụng mình có một vết tích mờ mờ, Mục Vỹ cười khổ nói.

“Ngươi… Ta… Ta sai rồi, làm ơn đừng giết ta!”

“Xin lỗi nhé, con người ta không thích cho ai hai cơ hội cả!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng phụt vang lên, ngay sau đó lại xuất hiện một tiếng động khác, hai đệ tử kia đã ngã trong vũng máu.

Thật ra Mục Vỹ không hề muốn giết những nhân vật tép riu này.

Hắn đã tha cho họ một mạng, nhưng họ lại làm vậy thì hắn không thể nương tay được nữa.

“Đến rồi thì tốt, ta đỡ phải đi tìm các người!”

Mục Vỹ mỉm cười, sau đó đi xuyên qua một bức tường rồi biến mất.

Không lâu sau, đã có mấy chục người xuất hiện ở thông đạo.

“Là Lâm Khánh và Lâm Hiệu!”

Có người hô lên.

Nhưng hai người trên đã chết.

Cả hai cùng chết bởi một nhát chém!

“Chắc chắn là Mục Vỹ!”, Lâm Chính Anh u ám nói.

Người tham gia vào chuyến đi lần này của nhà họ Lâm hầu hết là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, chỉ có năm đến sáu người là tầng thứ sáu và bảy, song chỉ có Lâm Chính Anh là người duy nhất có thể cầm chân được Mục Vỹ.

Hai cái xác này khiến ông ta muốn bốc hoả!

“Bắt đầu từ bây giờ, mười người chia nhau thành một nhóm, ai là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu sẽ là đội trưởng, chúng ta chia nhau ra tìm Mục Vỹ. Phát hiện ra hắn là phải báo tin ngay, tuyệt đối không được sơ suất!”

“Vâng!”

Lâm Chính Anh vừa nói dứt câu, mọi người đã tản ra ngay.

Nếu bọn họ tập trung lại với nhau thì biết đâu Mục Vỹ lại vòng qua một thông đạo nào đó rồi quay ngược trở ra, như vậy thì quá tốn công của họ.

“Tên này giết người ở đây, nên chúng ta sẽ đi tìm ở các con đường khác, chắc chắn hắn chưa chạy xa đâu, đuổi theo!”

Mấy chục người chia nhau ra rồi chạy ngay đi.

Nhưng không lâu sau, có một người chợt xuất hiện ở thông đạo đó.

Chính là Mục Vỹ!

“Dù các người có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ ta có thể xuyên tường, lần này, ta sẽ chơi với ba gia tộc lớn các người đến cùng!”

Nói rồi, Mục Vỹ lại xuyên vào tường rồi biến mất.

“A…”

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong mê cung, khiến ai nấy đều thấy khiếp sợ.

“Đội thứ tư rồi!”

Mục Vỹ phủi tay rồi cười lạnh nói: “Lâm Chính Anh, Thạch Châm, Kim Minh, các người mưu tính đủ kiểu, cuối cùng lại làm lợi cho ta!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi rời khỏi đó.

Võ giả của nhà họ Lâm đã có đề phòng, vì thế mấy lần này, Mục Vỹ đã chọn ra tay với võ giả của nhà họ Thạch và Kim.

Nhưng điểm kém hoàn thiện duy nhất là Mục Vỹ chỉ có thể đi xuyên tường, chứ không do thám được hết cái mê cung này, không thì đám người này sẽ bị hắn giết sạch rồi.
 
Mục Thần
Chương 995: Âm thầm khích bác


Chương 995: Âm thầm khích bác

Một lát sau, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý tưởng.

“Có người!”

Một nhóm mười người của nhà họ Lâm nhìn lên phía trước rồi nói.

Rầm rập, bọn họ lập tức đuổi theo.

Sau khi vòng vèo một hồi, bóng người đó đã biến mất.

“A…”

Đúng lúc này, có một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Kim quang loé sáng, một đệ tử che cổ rồi ngã xuống đất.

“Ai?”

Trưởng lão đội trưởng cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu lập tức trầm giọng quát.

“A…”

Nhưng mọi người còn chưa nhìn rõ cảnh vật thì lại có thêm một người nữa ngã xuống.

“Chết tiệt!”

Trông thấy vậy, vị trưởng lão kia bắt đầu thấy hoang mang.

“Mau phát tín hiệu!”

“Vâng!”

Một luồng suy nghĩ được truyền đi, vị trưởng lão đó thở phào một hơi, chỉ cần phát tín hiệu đi là mọi chuyện sẽ ổn hết.

Nhưng họ đâu ngờ Mục Vỹ đang chờ họ làm như vậy.

Vù…

Một tiếng động khẽ vang lên, Mục Vỹ bất ngờ bay ra khỏi bức tường, sau đó đâm một kiếm vào trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu đó.

Gần như hắn đã dồn toàn lực vào kiếm này, kiếm ý bùng nổ bất tận.

Uỳnh, trưởng lão đó đã chết vì vỡ đầu.

Sau tiếng nổ đó, các đệ tử ở xung quanh còn đang đờ người vì không biết có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bóng người đó đã đi lướt qua bọn họ như một hồn ma.

Các tiếng phụt phụt vang lên không ngừng, chẳng mấy chốc, tám người còn lại đều đã nằm trong vũng máu, máu tươi cứ thế chảy ra.

Mục Vỹ dựng thẳng thanh kiếm, kim quang toàn thân hiện ra, hắn hừ lạnh nói: “Đệ tử của nhà họ Lâm đúng là lũ vô dụng, thế mà còn đòi tranh giành Mục Vỹ với nhà họ Kim ta, đúng là lũ ngớ ngẩn!”

Mục Vỹ khạc nhổ một cái, sau đó lách người rời đi.

Không lâu sau, mấy chục võ giả của nhà họ Lâm lại đi tới.

Nhưng lần này, không chỉ có võ giả của nhà họ Lâm, mà còn cả nhà họ Thạch nữa.

Tuy nhiên, người dẫn đầu không phải Thạch Châm, mà là Thạch Phá.

“A!”

Trông thấy tiểu đội mười người đều đã chết cả, Lâm Chính Anh xám mặt.

“Là ai, Mục Vỹ, nhất định ta sẽ giết ngươi!”

Lâm Chính Anh vội nói: “Mau kiểm tra xem còn ai sống sót không?”

“Trưởng lão, còn một người ạ!”

Phát hiện ra có người còn sống, một đệ tử vội nói.

Lâm Chính Anh vội vàng đỡ người đó dậy rồi trầm giọng tới mức khủng khiếp, hỏi: “Kẻ nào làm? Mau nói cho ta biết!”

“Là… người của nhà họ Kim, hắn sử dụng bí pháp của nhà họ Kim, thuộc hạ chỉ nhìn thấy kim quang khắp trời, sau đó Lâm Nhiễm trưởng lão đã bị giết, hơn nữa người đó còn nói…”

“Nói gì?”

“Nói người nhà họ Lâm chúng ta chán sống rồi nên mới đòi tranh giành Mục Vỹ với họ, nói chúng ta… đều là lũ vô dụng!”

Ầm…

Nghe thấy vậy, Lâm Chính Anh như muốn bùng cháy, cả người căng cứng lên.

“Kim Minh, Kim Minh, lão già khốn kiếp ra đây cho ta!”

Tiếng gầm đó vọng lên cao, làm inh màng nhĩ người nghe.

“Lâm Chính Anh, ông lên cơn điên gì mà gào ầm lên thế hả?”

Lâm Chính Anh vừa nói dứt câu thì Kim Minh đã dẫn theo mười mấy người đi tới.

“Nộp mạng ra đây!”

Nhưng Lâm Chính Anh không buồn giải thích, ông ta nhìn Kim Minh rồi hét lớn lên, sau đó tung một chưởng ra, đồng thời lao lên phía trước.

“Lâm Chính Anh, ông uống nhầm thuốc à? Làm gì thế?”

“Làm gì ư?”

Lâm Chính Anh phẫn hận nói: “Kim Minh, ông không dám thừa nhận chuyện tốt mà nhà họ Kim đã làm à? Ông tưởng muốn giết đệ tử của nhà họ Lâm ta dễ lắm sao?”

“Ông nói vớ vẩn gì thế? Ta toàn đi với đệ tử của gia tộc, lấy đâu ra thời gian giết đệ tử nhà họ Lâm các người?”, Kim Minh tức tối đáp.

“Còn chối nữa!”

Lâm Chính Anh tức giận mắng: “Đệ tử nhà họ Lâm ta đã tận mắt trông thấy kim quang giăng khắp trời, đó chẳng là Kim Ngọc Lưu Ly Thân của nhà họ Kim các người còn gì? Có thể giết mười đệ tử của gia tộc ta trong phút chốc, hơn nữa còn dùng kiếm thì còn ai vào đây nữa?”

“Ông vu khống!”, Kim Minh tranh luận: “Dùng kiếm thì Mục Vỹ cũng dùng, hơn nữa hắn cũng tu luyện võ kỹ sức mạnh thuộc tính Kim!”

“Vậy ý của ông là đệ tử nhà họ Lâm ta là một lũ ăn hại, mười đệ tử và một cường giả võ giả Vũ Tiên tầng thứ sáu đều bị Mục Vỹ giết, mà không ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn ư?”

“Ta không có ý đó, là ông tự nói đấy!”, Kim Minh hậm hực nói.

“Chết tiệt!”

Lâm Chính Anh không thể đè nén được nữa.

Mười cường giả cảnh giới Vũ Tiên bị giết là một tổn thất lớn với nhà họ Lâm, ông ta không thể gánh vác thiệt hại này được.

Ông ta không tin Mục Vỹ có thể một hơi giết sạch tiểu đội này, dù hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nhưng Lâm Nhiễm cũng vậy thì sao có thể bị hắn giết bởi một kiếm được?

Trong mê cung này, ngoài Kim Minh dùng kiếm và tu luyện Kim Ngọc Lưu Ly Thân ra thì không còn ai khác!

Lâm Chính Anh hung hăng nói: “Ông tưởng không có bằng chứng thì ta không làm gì được ông ư? Ông không giết người diệt khẩu được đâu!”

“Hừ! Lâm Chính Anh, ông đừng ngậm máu phun người nữa, Kim Minh ta không thèm làm chuyện đó. Mục Vỹ vô cùng ranh ma, khéo đây là âm mưu của hắn cũng nên. Còn nếu ông vẫn muốn đánh nhau thì cứ xông lên, ta không ngán đâu!”

Kim Minh nâng kiếm tiến lên một bước nhìn Lâm Chính Anh với vẻ đầy phẫn nộ!
 
Mục Thần
Chương 996: Ai mới là ngư ông?


Chương 996: Ai mới là ngư ông?

“Thấy chưa, Kim Minh, ông lòi cái đuôi ra rồi nhé!”

Lâm Chính Anh quát: “Ông giết đệ tử của nhà họ Lâm ta để làm suy yếu thực lực, sau đó định giết trực diện tiếp. Ta nói cho Kim Minh ông biết, Lâm Chính Anh ta và nhà họ Lâm không sợ ông đâu!”

Dứt lời, hai người họ đã lao vào đánh nhau.

Uỳnh…

Một tiếng động vang lên, hai người sắp va vào nhau thì đã có một người xuất hiện chen vào giữa.

“Hai người làm gì thế hả?”

Thạch Châm nhìn hai người đó rồi tức tối mắng.

Trước khi đến đây, ông ta đã biết chuyện đệ tử trong môn phái bị giết rồi.

Giờ lại thấy Lâm Chính Anh và Kim Minh đánh nhau thì ông ta càng điên tiết hơn.

“Quỷ kế rõ ràng thế này chắc chắn là của Mục Vỹ, thế mà hai ông còn tranh cãi ở đây, đúng là không biết sống chết mà!”

Thạch Châm hừ nói: “Đệ tử của ba gia tộc lớn đều đã có thương vong, lẽ nào là chúng ta chém giết lẫn nhau? Chúng ta có thể đứng vững ở Tây Vực, không sợ các thế lực siêu cấp như Cửu Hàn Thiên Cung và Thiên Đan Tông là nhờ hợp tác với nhau. Các ông làm thế này không sợ sau khi về gia tộc sẽ bị trưởng tộc trừng trị sao?”

Nghe thấy vậy, Lâm Chính Anh và Kim Minh đều nghệt mặt ra.

Bảy thế lực lớn ở Tây Vực kết thành đồng minh, nhưng mấy năm trước tại Mục Vỹ xuất hiện ở Thiên Kiếm Sơn nên ba nhà Lâm, Thạch và Kim đã tách thành một nhóm riêng để hỗ trợ lẫn nhau.

Thánh Tước Môn và Phần Vân Cốc cũng tách riêng ra tạo thành một liên minh nhỏ.

Thất Tinh Môn vốn là thủ lĩnh liên minh của bảy thế lực lớn nên có nền móng và thực lực phi phàm, không có gì phải sợ hãi cả.

Môn chủ Tinh Vô Cực của Thất Tinh Môn biết Thiên Diễn Chi Thuật nên có thể đoán trước tương lai, bởi vậy nên có rất ít người ở tiểu thế giới Tam Thiên gây chuyện với môn phái họ.

Còn mỗi Thiên Kiếm Sơn đơn thương độc mã, cao không tới, thấp không thông.

Nếu ba nhà Kim, Thạch và Lâm đứng riêng rẽ thì Thiên Kiếm Sơn còn mạnh hơn họ một bậc, nhưng khi ba gia tộc lớn này bắt tay nhau thì Thiên Kiếm Sơn buộc phải chùn bước.

“Hừ, ta không thèm gây mâu thuẫn với ông ta, chỉ cần ông ta đừng vu khống ta là được!”, Kim Minh hậm hực nói.

“Chờ bắt được Mục Vỹ là rõ chân tướng ngay, đến lúc ấy, nếu ta trách nhầm ông thì đương nhiên ta sẽ xin lỗi. Nhưng nếu sự thật đúng như những gì ta vừa nói thì dù có phá vỡ liên minh, ta cũng phải đòi lại công bằng!”

“Mong ông sẽ giữ lời!”

“Được rồi đấy!”

Thấy hai người họ tranh cãi không ngừng, Thạch Châm vội nói: “Mục Vỹ đang ở trong mê cung, chúng ta người đông sức mạnh, chắc chắn có thể bắt được hắn. Giờ thế này đi, ba nhà chúng ta trộn lẫn rồi chia thành từng đội nhỏ, mỗi đội phải có ít nhất hai võ giả cảnh giới Bất Tử Kim Thân, đề phòng Mục Vỹ tập kích!”

“Được!”

Lâm Chính Anh nói: “Phải cử thêm vài người canh chừng ở lối ra vào, phòng tiểu tử đó bỏ chạy!”

“Ta đã phái người đi rồi, chỉ chờ Mục Vỹ dám trở ra thôi!”, Thạch Châm chắc nịch nói: “Mê cung này không thể vượt nóc, băng tường, cũng không thể đi xuyên tường được. Nếu Mục Vỹ ở đây thì phải mò tới lối ra vào, không thì chết là cái chắc!”

“Sao? Có vẻ Thạch trưởng lão hiểu rõ nơi này nhỉ, Mục Vỹ không thể tìm thấy lối ra”, Kim Minh kinh ngạc nói.

“Chỉ cần còn người ở trong mê cung này thì nó sẽ không có lối ra, trừ phi chỉ còn một người ở trong Hoan Sát Trận này!”

“Ra là vậy!”

Lâm Chính Anh gật gù nói: “Nếu vậy thì chúng ta cứ ngồi chờ Mục Vỹ tìm đường đến mệt lử, sau đó ló mặt ra cho ta giết thôi!”

“Ừm!”

Ba đội lớn bắt đầu chia nhỏ ra rồi đi tìm kiếm.

Lần này, dù đội tìm kiếm đã ít hơn, nhưng số người trong mỗi đội lại nhiều hơn trước.

Hơn nữa đội nào cũng có hai võ giả cảnh giới Bất Tử Kim Thân, nên Mục Vỹ muốn giết họ bằng một đòn là điều không thể.

Điều khiến Mục Vỹ thấy tiếc nuối là Thạch Châm đã ngăn cản vụ ẩu đả của Lâm Chính Anh và Kim Minh.

Nhưng họ hơi bị tự tin quá khi nghĩ rằng hắn không thể đi xuyên tường!

Bởi điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ!

“Chơi? Ta sẽ chơi với các người đến cùng!”

Nhờ ký ức của kiếp trước, Mục Vỹ biết trong hang rồng rất nguy hiểm nên các thế lực lớn không thể có thu hoạch gì một cách nhanh chóng được, nếu thế thì hắn sẽ vờn người của ba gia tộc lớn này ra trò đã.

Ngoài ra, tiêu hao bớt sức mạnh của họ cũng sẽ giúp ích cho Thiên Kiếm Sơn hơn.

Mục Vỹ cũng biết, mấy năm qua, Thiên Kiếm Sơn cũng đã bị hắt hủi khá nhiều!

Mục Vỹ biến mất, sau đó bám đuôi một đội.

“Ông ơi, con không hiểu tại sao ông lại ngăn cản Lâm Chính Anh và Kim Minh, họ đánh nhau sẽ tốt hơn chứ ạ?”

Thạch Phá khó hiểu nhìn Thạch Châm.

“Thạch Phá, con còn trẻ người non dạ lắm!”

Thạch Châm cười lớn nói: “Ở trong rừng lần này, đến Lâm Doãn Chi còn gặp nạn cơ mà. Nếu chúng ta bắt được Mục Vỹ, chắc chắn tiểu tử đó sẽ không chạy thoát được. Khi ấy, con nói xem sẽ chia chiến lợi phẩm như thế nào?”

“Có chết thì Mục Vỹ đó cũng không nhận đã giết đội mười người đâu, vì căn bản là hắn không thể làm được. Ta nghĩ khả năng cao là Kim Minh giở trò. Như vậy thì hai gia tộc lớn sẽ đánh nhau to, chúng ta chỉ cần chờ họ sức cùng lực kiệt rồi làm ngư ông đắc lợi thôi!”

“Kế hay ạ!”
 
Mục Thần
Chương 997: Ly gián


Chương 997: Ly gián

“Đây không phải là kế, mà là tính toán!”, Thạch Châm cười lạnh nói: “Từ xưa tới nay, cái gọi là liên minh ấy mà, khi gặp phải đối thủ bất bại là tan đàn xẻ nghé ngay. Nếu núi Huyền Không đến tấn công chúng ta thì liên minh của ba gia tộc lớn chắc chắn sẽ tách rời rồi thân ai nấy lo, thế nên bây giờ tăng cường thực lực cho nhà họ Thạch ta mới là việc thực chất nhất!”

“Đáng hận là thế hệ thiên tài mới là Thạch Phi Du và Thạch Xà đều đã bị Mục Vỹ giết, nếu không chẳng mấy nữa, nhà họ Thạch ta kiểu gì cũng có vài hạt giống tốt cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín xuất hiện!”

“Nhưng cũng vì mấy người trên đã chết nên cũng ít người uy h**p con hơn, cạnh tranh trong gia tộc rất gay gắt, bớt được ai thì hay người ấy. Thạch Phá, con phải lưu tâm đấy!”

“Dạ!”

Hai người họ vừa trò chuyện vừa dẫn quân bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại xuất hiện trên một con đường.

“Là Mục Vỹ, giết hắn!”

“Mau đuổi theo!”

“Đừng để hắn thoát!”

Trông thấy Mục Vỹ, một tiểu đội mười người lập tức đuổi theo.

“Thiếu gia, có cần phát tín hiệu không ạ?”

“Không!”

Thủ lĩnh của tiểu đội này chính là Kim Sát của nhà họ Kim.

Dứt lời, Kim Sát lấy một cái xiên ba đầu màu vàng ra, nhưng gã ta không đuổi theo Mục Vỹ, mà lại g**t ch*t bốn đệ tử của nhà họ Thạch và Lâm.

“Thiếu gia!”

Trông thấy vậy, năm người còn lại đều ngẩn ra.

“Mấy tên vô dụng này chán sống rồi nên mới xen vào đội ta, đích thân bổn thiếu gia sẽ giết Mục Vỹ, Hư Tiên Khí và vảy rồng đều sẽ là của nhà họ Kim chúng ta. Lão già Lâm Chính Anh không có cửa tranh với nhà họ Kim ta đâu, phì!”

Kim Sát nhìn hai thi thể của võ giả nhà họ Kim rồi phỉ nhổ nói: “Tiêu huỷ đi rồi đuổi theo Mục Vỹ!”

“Vâng!”

Hai võ giả ở lại xử lý thi thể, bốn người còn lại lập tức chạy đi.

“Thiếu chủ đúng là sát phạt quyết đoán, người nhà họ Thạch và Lâm mà nói giết là giết luôn!”, một võ giả thở dài nói.

“Ngươi thì biết cái gì! Chắc sau này Kim Sát thiếu chủ sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim đấy, nên giết vài người của nhà họ Lâm với Thạch có là gì chứ!”

“Hắn sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim các người ư?”

“Đương nhiên!”

Võ giả đó lập tức đáp, nhưng ngay sau đó chợt sững người.

Nhưng võ giả còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực.

Võ giả còn lại tái mặt, ngoái lại nhìn thì bị một thanh trường kiếm cứa vào cổ.

“Mục… Vỹ!”

“Ta đây, tiếc là các ngươi xui xẻo quá!”

Mục Vỹ thu kiếm lại, sau đó mỉm cười nhìn hai cái xác dưới đất rồi thu dọn chúng, tiếp theo hắn rút tín hiệu trên người họ ra rồi phát đi.

“Ta không tin lần này các người không đánh nhau!”

Bảo bối xiên ba đầu của Kim Sát rất kỳ lạ, không nhiều người sử dụng loại vũ khí này nên lần này Kim Minh muốn chối cũng khó!

“Ở đó!”

Khi nhìn thấy tín hiệu, các đội khác đều chạy nhanh tới.

Nhờ đã đi vòng vèo trong mê cung này khá lâu nên mọi người cũng khá quen thuộc với nhiều chỗ, vì thế có thể đi tới điểm đến khá nhanh.

“Lâm Tiệp, Lâm Thượng!”

“Thạch Nha, Thạch Bi!”

Trông thấy bốn cái xác ở dưới đất, Thạch Châm và Lâm Chính Anh đều đơ người.

“Vết thương từ xiên ba đầu, là Kim Sát!”

Trông thấy vậy, Lâm Chính Anh và Thạch Châm đều giận ngất trời.

“Ta đã nói lũ khốn nhà họ Kim muốn độc chiếm bảo bối rồi mà, thế nên trước khi tìm thấy Mục Vỹ, họ mới giết đệ tử của hai nhà chúng ta, sau đó làm ngư ông đắc lợi!”

Thạch Châm hừ nói: “Hai tên khốn Kim Sát và Kim Minh này đúng là đáng chết!”

“Chết tiệt!”

Thạch Châm vô cùng giận dữ, ông ta vốn lên kế hoạch cho hai nhà Kim Lâm đánh nhau, còn mình làm ngư ông đắc lợi, nhưng ai ngờ nhà họ Kim dám giết người của gia tộc ông ta rồi!

Thế này thì sao mà nhịn được nữa!

“Kim Hồng, Kim Bảo, ta bảo hai ngươi xử lý thi thể mà sao chậm thế? Đáng chết! Rõ ràng đã nhìn thấy tên Mục Vỹ đó rồi mà đuổi tới tận ngọ cụt lại chẳng thấy đâu!”

Đúng lúc này, Kim Sát đã dẫn ba người khác quay lại.

Đương nhiên họ không thể tìm thấy Mục Vỹ, vì hắn đã xuyên tường rồi quay về chỗ cũ rồi.

“Các người… sao các người lại ở đây?”

Ban nãy, Kim Sát nhìn thấy tín hiệu nên mới quay lại, không ngờ Thạch Châm và Lâm Chính Anh đã tới đây trước gã ta một bước.

“Nếu chúng ta không ở đây thì sao biết được nhà họ Kim các người cả gan làm loạn như vậy? Nếu chúng ta không xuất hiện, có phải ngươi và Kim Minh định giết hết đệ tử của hai gia tộc ta không?”

Thạch Châm tức tối quát.

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!”

“Hiều lầm ư?”

Lâm Chính Anh gào lên: “Bây giờ, ta sẽ giết ngươi rồi bảo với tên khốn Kim Minh đây chỉ là hiểu lầm, để ta xem ông ta sẽ nói sao!”

“Ông dám?”

Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên, một người nhanh chóng chạy tới rồi chặn trước mặt Lâm Chính Anh, đó là Kim Minh.

“Lâm Chính Anh, ông định làm gì?”

“Làm gì ư? Mạng của đệ tử nhà họ Kim các người mới đáng quý, còn mạng của đệ tử nhà họ Lâm ta chỉ là cỏ rác thôi sao?”, Lâm Chính Anh nói: “Ông xem Kim Sát đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi!"
 
Mục Thần
Chương 998: Đấu đá lẫn nhau


Chương 998: Đấu đá lẫn nhau

Kim Minh vừa nhìn thấy bốn xác chết nọ thì không nói nên lời.

Thấy Kim Sát cúi đầu, ông ta biết ngay mình hết đường chối cãi!

"Lão già Kim Minh kia, ông còn gì để nói nữa không?"

Lâm Chính Anh hoàn toàn nổi đóa, ông ta quát lớn: "Lần trước thì giết con cháu trong nhà họ Lâm ta, giờ thì giết cả người trong nhà họ Thạch, giỏi lắm!"

"Sao lại vu khống ta, ta có giết mười người đó đâu!"

"Vậy thì ông bày mưu cho Kim Sát giết bốn người này chứ gì?"

Bấy giờ Thạch Châm cũng không nhịn nổi nữa, bước tới hừ lạnh rồi lên tiếng: "Giết người đền mạng, Kim Sát, để mạng lại đây đi!"

"Ông dám!"

Thấy ông ta ra tay, Kim Minh nổi cơn thịnh nộ, mau chóng cản trở Thạch Châm.

Lâm Chính Anh ở đằng kia sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Việc Lâm Doãn Chi bị Mục Vỹ g**t ch*t đã làm ông ta cực kỳ tức giận, giờ còn nhiều người trong nhà họ Lâm chết hơn, ông ta càng điên tiết, bùng nổ tấn công Kim Sát.

"Lão già kia, muốn giết ta à. Chán sống rồi!"

Thấy Lâm Chính Anh tiến lại gần mình, nét mặt Kim Sát trở nên lạnh lùng. Xiên ba đầu bỗng xuất hiện và tỏa ánh vàng lấp lánh.

"Không biết trời cao đất dày!"

Lâm Chính Anh nổi cơn thịnh nộ. Một tiếng vù vang lên, ông ta thình lình biến mắt trước người Kim Sát, ngay sau đó hiện ra sau lưng gã ta và tung một chưởng.

Ầm...

Tiếng vỗ vang lên thật to, cú chưởng của Lâm Chính Anh gần như đập vỡ sống lưng Kim Sát. Nếu gã ta không tu luyện Kim Ngọc Lưu Ly Thân của nhà họ Kim thì đã mất mạng dưới cú chưởng này rồi.

Thấy cường giả trong gia tộc đã hành động, võ giả của nhà họ Lâm của nhà họ Thạch cũng đồng loạt lao ra.

Trận hỗn chiến bùng nổ.

Mục Vỹ đang lắng tai nghe động tĩnh ở bên kia bức tường.

Hắn vỗ tay một phát rồi ngồi xuống đất, thở hắt ra.

"Muốn giết ta? Đấu đá nhau đi đã!"

Mục Vỹ thì thầm, ngồi dưới đất bắt đầu tự chữa trị.

Kim Sát là một kẻ ngông cuồng tự đại, muốn độc chiếm mọi thứ tốt về mình. Tình cờ hắn nắm thóp được gã ta, đáng đời!

Giờ phút này, trận chiến của hai bên diễn ra đầy ác liệt.

Trước đó Kim Minh đã bị Mục Vỹ dùng Hồn Tâm Châu nổ một bàn tay, giờ chỉ có thể cầm kiếm bằng tay còn lại nên đánh nhau với Thạch Châm không được thuận tiện cho lắm.

Bên kia, Kim Sát thì bị Lâm Chính Anh kìm kẹp đủ đường, không thể phản kháng lại nổi.

"Lâm Chính Anh, ông đừng có được nước làm tới. Dám động vào một ngón tay của Kim Sát đi, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"

Kim Minh bị Thạch Châm áp sát chỉ biết nói một cách căm hận.

"Không bỏ qua cho ta? Giết con cháu nhà họ Lâm ta rồi, phải xem gia tộc ta có bỏ qua cho các người không đã?"

Nói xong, Lâm Chính Anh tiến tới, vòng hai tay qua cánh tay của Kim Sát và lại gần gã ta.

Ông ta giơ tay tung chưởng.

Tiếng rắc rắc vang lên liên hồi. Mười ngón tay của Kim Sát bị bẻ gãy chỉ trong chốc lát.

"Lâm Chính Anh!"

"Giết người thì đền mạng, đạo lý này không bao giờ thay đổi!"

Dù bị Kim Minh quát vào mặt nhưng Lâm Chính Anh vẫn làm ngơ.

Lúc này ông ta tức tối lắm rồi.

"Ông dám giết ta?", Kim Sát hít một hơi thật sâu, người co rúm lại: "Ta là đệ tử hạt nhân nhà họ Kim, giết hai đứa đệ tử chi thứ nhà họ Lâm thì đã sao? Cùng lắm là bồi thường Linh Tinh thôi!"

"Bồi thường Linh Tinh? Những lời như thế mà cũng nói được à!"

Nét mặt Lâm Chính Anh đầy tàn nhẫn, ông ta điên tiết cả lên.

"Ta sẽ giết ngươi để đền mạng cho họ!"

Lâm Chính Anh là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng tám đã lĩnh ngộ bí ẩn của không gian, một kẻ chỉ mới đến cảnh giới Bất Tử Chi Thân, tầng sáu như Kim Sát sao có thể là đối thủ của ông ta.

Kim Sát nhiều lần phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Chính Anh kìm kẹp, không thể giãy ra.

"Mạng của mười hai người mà chỉ đền lại bằng mạng của một mình ngươi thì nhà họ Lâm ta lỗ lớn rồi!"

Lâm Chính Anh nói rồi co năm ngón lại thành trảo. Sau một tiếng nổ, đầu Kim Sát bị ông ta vặn gãy, máu văng tung tóe.

"Ông..."

Thấy Kim Sát bị một chiêu g**t ch*t, Kim Minh chết điếng.

"Lâm Chính Anh, xuống địa ngục đi!"

Kim Minh tự biết mình hoàn toàn không có cơ hội đảo ngược tình thế trước sự liên thủ của nhà họ Lâm và nhà họ Thạch. Chạy trốn mới là cách tốt nhất lúc này!

Vung một nhát đẩy lùi Thạch Châm, Kim Minh lùi về sau, tiến sát góc tường.

Tiếng sột soạt vang lên, ông ta bỗng biến mất tăm, bỏ mấy chục con cháu nhà họ Kim ở lại.

"Giết hết bọn chúng cho ta!"

Thạch Châm tức muốn nổ phổi, đanh thép ra lệnh.

Mất đi người lãnh đạo, phần đông võ giả nhà họ Kim muốn bỏ trốn nhưng không kịp, đều bị làm thịt như một con cừu yếu ớt.

Bản thân Mục Vỹ cũng không ngờ rằng nhà họ Thạch và nhà họ Lâm lật mặt nhanh như vậy, xem ra quan hệ liên minh của ba gia tộc lớn này vốn đã tiềm tàng nhiều lỗ hổng rồi!

"Một lão cáo già chạy rồi..."

Thấy Kim Minh chạy trốn nhưng Lâm Chính Anh và Thạch Châm vẫn không đuổi theo đến cùng, dường như họ đang e ngại điều gì.

Nhưng họ không đuổi theo không có nghĩa là Mục Vỹ cũng vậy!

Giờ đây Kim Minh đã bị hắn làm nổ một tay, thực lực giảm đi một nửa, lại thêm vừa rồi đánh nhau với Thạch Châm nên có lẽ còn không phát huy nổi một nửa thực lực bình thường.

Giờ không giết thì đợi đến khi nào!

Sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ xuyên qua những bức tường chạy đến.

"Hộc hộc..."

Kim Minh nhỏ giọng th* d*c, ông ta chạy vào một lối đi.

"Đáng chết! Đáng chết!"

Kim Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Chính Anh, Thạch Châm, các ông chết chắc rồi, chết chắc rồi!"

"Đúng đấy, ta cũng nghĩ vậy!"

Nhưng ông ta vừa nói xong thì một giọng nói trêu tức vang lên.
 
Mục Thần
Chương 999: Kim Minh chết


Chương 999: Kim Minh chết

"Là ngươi, Mục Vỹ!"

Thấy Mục Vỹ xuyên ra khỏi tường, Kim Minh ngây ngẩn cả người.

"Là ngươi, tất cả đều do ngươi gây ra!"

Thấy dáng vẻ giật mình tỉnh ngộ của Kim Minh, Mục Vỹ lắc đầu nói: "Sai quá sai, không phải ta, đương nhiên không phải ta rồi. Ta chỉ giết mười người nhà họ Lâm đó thôi, nhưng Kim Sát thấy ta, muốn độc chiếm bảo bối nên sát hại bốn người thuộc hai nhà Lâm, Thạch, không liên quan gì đến ta!"

"Ngươi..."

"Muốn trách chỉ đành trách Kim Sát quá tự đại thôi. Cả liên minh ba nhà các ông nữa, chẳng tin nhau gì cả!"

"Ta giết ngươi!"

Kim Minh thấy thanh danh mình gây dựng cả đời toàn bộ đã bị hủy hoại trong tay tên Mục Vỹ mưu mô này rồi.

Thảo nào từ nãy đến giờ chẳng tìm thấy hắn. Tiểu tử này có thể đi xuyên tường, đố ai tìm được!

Trong mắt Mục Vỹ, họ là những kẻ mù bị hắn đùa giỡn mà thôi.

Kim Minh giơ kiếm lao tới chỗ Mục Vỹ.

Thấy ông ta lao tới, Mục Vỹ không dám khinh suất.

Có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, dù Kim Minh đã là lạc đà gầy cũng còn to xác hơn con ngựa hắn đây.

Ông ta đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian nên có thể điều khiển không gian thậm chí di chuyển qua lại giữa các không gian.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Thử nghĩ xem, ngươi đang công kích thì đột nhiên đối thủ không chế không gian xung quanh khiến ngươi như rơi vào vũng bùn, thậm chí là thình lình biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng ngươi.

Trong tình huống đó, chỉ cần chủ quan hoặc phản ứng chậm một giây thôi là chết ngay.

Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.

Một tay cầm kiếm, Kim Minh xông đến tấn công Mục Vỹ.

Nói về kiếm thuật thì hiện tại kiếm tâm của hắn đã lên tới tầng bảy chứ không còn là tầng năm như năm năm trước nữa.

Lại thêm thanh kiếm hắn đang sử dụng là Hư Tiên Khí nhất phẩm - kiếm Khổ Tình!

Một kiếm quét ngang, kiếm Khổ Tình của Mục Vỹ nhanh chóng áp chế trường kiếm của Kim Minh.

Phút chốc, bóng dáng ông ta bỗng biến mất ngay trước mặt hắn.

Mục Vỹ tức khắc cảm nhận được một luồng sát ý rét lạnh đang nhằm vào mình.

Không hề do dự, Mục Vỹ rút kiếm quay lại.

Keng...

Tiếng kiếm chạm nhau chói tai vang lên, Mục Vỹ đỡ được và chỉ bước lùi một bước, trong khi Kim Minh phải thụt lùi không ngừng làm phát ra tiếng bịch bịch. Ông ta phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Ban đầu Kim Minh bị Mục Vỹ cho nổ một bàn tay, sau đó lại chiến đấu với Thạch Châm, trúng mấy quyền của ông ta, thế nên bây giờ đã là nỏ hết đà!

Kim Minh đành qua lại giữa các không gian nhằm tránh né đòn công kích của Mục Vỹ.

Nào ngờ phản xạ của Mục Vỹ nhanh đến đáng sợ.

Ông ta mới đến sau lưng thôi mà hắn đã đề phòng ngay rồi.

"Lão cáo già, nếu ông ở trạng thái đỉnh cao thì có lẽ ta sẽ chật vật khi ông cứ xuyên qua lại không gian thế này lắm, nhưng giờ ông bị thương rồi, không giết được ông thì ta sống uổng quá".

Mục Vỹ nói xong lại có tiếng kiếm vung đến.

Kiếm tâm Tịch Diệt ầm ầm bùng nổ.

Cùng lúc đó, Cửu Nguyên Cầu tụ tập và xoay tròn xung quanh trường kiếm. Mục Vỹ thét lên, lao vụt tới.

Kiếm tâm tầng bảy giúp cho tốc độ và sức tấn công của Mục Vỹ tăng gấp mấy lần.

Mũi kiếm đâm thẳng vào ấn đường của Kim Minh!

Nhưng suy cho cùng ông ta vẫn có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, vừa có thực lực cao vừa nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Thấy Mục Vỹ xông tới, Kim Minh xoay người chém!

"Ngươi chán sống rồi!"

Keng...

Kiếm và kiếm chém vào nhau, thánh khí thượng phẩm Kim Minh đang cầm nứt ra từng đường.

"Khỉ thật!"

Vũ khí của Mục Vỹ vốn có cấp bậc Hư Tiên Khí nhất phẩm, kiếm của Kim Minh địch lại được mới lạ.

Đã thế kiếm thuật của ông ta còn yếu kém hẳn kiếm tâm của Mục Vỹ nữa chứ.

Quan trọng nhất, nhìn thì có vẻ những chiêu kiếm của Mục Vỹ rất lộn xộn, chỉ tấn công và đỡ đòn theo bản năng.

Nhưng Kim Minh lại không theo kịp những thao tác tấn công và đỡ đòn theo bản năng ấy.

"Mục Vỹ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Muốn chạy à?"

Thấy Kim Minh vứt bỏ trường kiếm của mình rồi xoay người bỏ chạy, Mục Vỹ lập tức cầm kiếm đuổi theo.

"Chạy? Ông chạy thoát không?"

Tiếng xẹt vang lên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngả rẽ. Đầu Kim Minh đã rời cổ.

Chết rồi!

Mục Vỹ vừa thấy người này thì đồng tử co rụt.

Thạch Phá!

"Mục Vỹ, lâu ngày quá nhỉ!"

"Đúng là lâu ngày không gặp thật, nhưng ta nghĩ chắc ngươi không muốn chúng ta gặp lại nhau đâu!"

Thạch Phá cười sặc sụa: "Bạn cũ lâu lắm rồi mới gặp lại, thế nào cũng phải ôn chuyện đã chứ!"

"Năm năm trước ngươi là cảnh giới Vũ Tiên tầng năm, nay mới tầng sáu là sao? Không phải ngươi được mệnh danh là người tiến cảnh nhanh nhất từ trước đến nay à? Sao năm năm mới tăng được một tầng thôi?"

"Còn đỡ hơn ngươi mắc kẹt tại cảnh giới Vũ Tiên tầng sáu những năm năm!"

"Đi chết đi!"

Câu này làm Thạch Phá nhịn hết nổi.

Làn da hắn ta nháy mắt biến thành màu nâu sẫm.

Lớp da nâu ấy như một lớp vảy, có tác dụng bảo vệ và làm cho người hắn ta cứng cáp hơn bao giờ hết.

"Ơ? Sẵn sàng đánh nhau rồi à?"

Mục Vỹ trêu cợt: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ truyền tín hiệu cho Thạch Châm tới rồi mới đánh cơ!"

"Giết ngươi đâu cần ông nội ta nhọc lòng!"

Thạch Phá cười khẩy: "Chết đi!"
 
Mục Thần
Chương 1000: Bị Mục Vỹ giết rồi


Thạch Phá khẽ quát lên, hắn lao tới chỗ Mục Vỹ với thân hình như một tảng đá cứng cáp.

Hai bên cùng ở tầng sáu, Mục Vỹ biết khả năng phòng ngự của Đấu Chiến Thạch Khải mà nhà họ Thạch tu luyện cứng như mai Huyền Vũ nhưng vẫn không tránh ra.

So về phòng ngự?

So về mức độ dẻo dai?

Mục Vỹ không tin Thất Thải Lưu Ly Kim Thân được tạo thành sau khi cơ thể được máu rồng của Thất Thải Thiên Long cải tiến không sánh bằng của Thạch Phá.

Soạt một tiếng, ánh sáng bảy màu hiện ra quanh thân Mục Vỹ, cực kỳ chói rọi.

Vầng sáng vừa xuất hiện đã bọc lấy toàn thân hắn.

Thấy Thạch Phá bay vụt tới, Mục Vỹ tông thẳng vào người hắn ta.

Ầm...

Tiếng va chạm dữ dội vang lên, đáng ngạc nhiên là có tia lửa tóe ra giữa hai người như thể đây là cú va chạm giữa hai kim loại chứ không phải của Mục Vỹ và Thạch Phá.

Thạch Phá thấp giọng kêu lên, khóe miệng ứa máu. Hắn ta đâm sầm vào tường.

Một bên khác, Mục Vỹ thừa cơ chạy tới tấn công Thạch Phá tới tấp.

"Sao có thể!"

Cảnh tượng Mục Vỹ lao tới làm Thạch Phá thấy rất khó tin.

Ưu thế của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch chính là phòng ngự, khả năng phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc, làm gì có chuyện phá vỡ được!

Làm thế nào tên Mục Vỹ này có thể?

Thạch Phá không biết Mục Vỹ đã dùng cách gì nhưng cú va chạm vừa rồi dữ dội đến mức cơ thể không chịu nổi. Hắn ta cảm nhận được điều đó rất rõ.

"Đọ nổi không mà đòi? Kiểu gì ngươi cũng chết thôi!"

Mục Vỹ xách kiếm đi tới với vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng.

Hắn phải giải quyết Thạch Phá thật nhanh, chắc Thạch Châm đang ở đâu đó quanh đây thôi.

"Ta không tin!"

Thạch Phá lộ vẻ nhục nhã, sao hắn ta có thể thừa nhận mình thua kém Mục Vỹ chứ? Thà giết hắn ta luôn còn hơn!

Đều được dán mác thiên tài như nhau, làm gì có chuyện mình thấp hơn người ta một bậc?

"Lười nói nhảm với ngươi nữa. Kim Sát là tự đại quá tự hại chết mình, ngươi thì là ngu xuẩn!"

Mục Vỹ lạnh lùng nói rồi tiến tới lần nữa.

Cảnh giới của hắn ngang bằng Thạch Phá, đã thế hắn còn lĩnh ngộ kiếm tâm đến tầng thứ bảy, khá là đáng kể rồi.

Tốc độ vung kiếm của Mục Vỹ rất nhanh. Thạch Phá chỉ biết sững sờ nhìn kiếm chém tới.

"Thạch Phá vẫn chưa về sao?"

Cùng lúc đó, ở bên kia bức tường nơi hai người đang giao chiến, Thạch Châm lạnh lùng chất vấn.

"Thạch Phá thiếu gia qua bên kia, chắc sắp về rồi đấy ạ!"

Một võ giả họ Thạch nhỏ giọng báo cáo.

"A..."

Đúng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết thình lình vang lên.

"Hỏng rồi!"

Nghe thấy tiếng thét đau đớn ấy, Thạch Châm hoảng hốt, ông ta vội vàng lao về một hướng cùng những người khác.

Tuy chỉ cách một bức tường nhưng bọn họ phải mất mấy phút mới đến nơi.

"Phá Nhi!"

"Là... là Mục Vỹ!"

Thạch Phá thoi thóp nói lời cuối đời rồi tắt thở, linh hồn tiêu tán.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, không giết ngươi, Thạch Châm ta thề không làm người nữa!"

Mặt Thạch Châm lạnh như băng, đằng đằng sát khí.

"Thạch Châm huynh!"

Giữa lúc này, Lâm Chính Anh cũng dẫn người chạy tới.

"Kim Minh chết rồi à?"

Ông ta cực kỳ ngạc nhiên khi thấy xác Kim Minh.

"Bị Mục Vỹ giết rồi!"

"Cái gì?"

Câu này của Thạch Châm chẳng khác nào hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ai nấy đều thảng thốt.

Không ngờ Kim Minh đã bị Mục Vỹ g**t ch*t!

Dù bị Mục Vỹ đả thương nhưng cảnh giới Vũ Tiên tầng tám của ông ta rành rành ra đó, không giết được Mục Vỹ thì cũng đau đến nỗi bị hắn giết!

"Chúng ta không thể cứ tiếp tục ở trong này nữa, sẽ hao hết lực lượng mất!"

Thạch Châm bình tĩnh nói: "Chắc chắn tên Mục Vỹ này có chiêu trò gì đó mà chúng ta không biết. Nếu cứ ở đây, chúng ta là mèo mù, còn hắn sẽ là con chuột xảo trá, ta không bắt được hắn đâu!"

"Vậy phải làm sao đây?"

"Làm sao à?", Thạch Châm lạnh lùng đáp: "Quay lại lối vào của mê cung ôm cây đợi thỏ. Chỉ còn cách đó thôi!"

Đây là giải pháp cuối cùng rồi!

Cả ba gia tộc lớn có gần hai trăm cường giả cảnh giới Vũ Tiên, vậy mà giờ chỉ còn lại bốn mươi, năm mươi người.

Nhà họ Kim gần như chết sạch, hai gia tộc còn lại cũng tổn thất nhiều cao thủ.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ bị Mục Vỹ trêu đùa đến chết mất!

"Được!"

Lâm Chính Anh cũng biết trước mắt không còn cách nào tốt hơn nữa.

Đường đi trong mê cung này thật sự là quá nhiều, họ cứ như người mù vậy, chỉ biết mò mẫm từng bước, khổ cái là không thể chia nhau ra đi.

Bởi một khi tách ra sẽ bị Mục Vỹ lừa một vố đau điếng.

Nhưng nơi này nhiều ngã rẽ như thế, đi chung thì biết đường đâu mà lần.

May mà chỉ có ba lối vào thôi.

Nếu Mục Vỹ không thể phá vỡ Hoan Sát Trận thì chỉ còn nước quay lại lối vào thôi.

Họ không tin Mục Vỹ có thể tìm được lối ra và phá hủy cơ quan ở đó!

Cuối cùng Mục Vỹ vẫn phải trở lại đường cũ, và chờ đợi hắn sẽ là cái chết!

"Còn muốn ta quay về nữa cơ à?"

Mục Vỹ giễu cợt: "Đi sớm thì còn gì là thú vị!"

"Cơ mà chẳng còn nhiều thời gian nữa, phải tìm lối ra, đi sâu vào trong thám thính thôi!"

Dứt lời, Mục Vỹ đi xuyên qua mấy vách đá, tiến về lối ra.
 
Back
Top Bottom