Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 971: Quay về Huyết Minh


Chương 971: Quay về Huyết Minh

“Không cần nghĩ, sau này ngươi sẽ biết ta là ai thôi!”

Người áo đen tiếp tục xua tay, nói: “Chuyện hôm nay xảy ra bất ngờ, hai chúng ta cũng tình cờ trông thấy, vì thế sau này xin Mục minh chủ phải hết sức cẩn trọng!”

“Ta biết rồi!”

“Cáo từ!”

“Cáo từ!”

Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn hai người kia sóng vai rời đi.

“Diệp Thu, con thấy hai người đó thế nào?”

“Thực lực mạnh đến nỗi đồ nhi cũng không nhìn thấu được ạ!”

“Sao?”

Câu nói này của Diệp Thu khiến Mục Vỹ thấy bất ngờ.

Đến Diệp Thu cũng không biết, xem ra điện Khổ Thiên lợi hại hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng rồi.

“Doãn Nhi, đa tạ!”

Mục Vỹ đi tới một chỗ khác, sau đó nhìn Tiêu Doãn Nhi và các cường giả của thánh địa Huyền Nguyệt rồi chắp tay nói.

“Huynh vẫn muốn tỏ ra xa lạ với ta thế à?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tiêu Doãn Nhi cúi đầu hỏi lại.

“Không phải, tại hôm nay không chỉ có mỗi mình muội, mà còn có người của thánh địa Huyền Nguyệt nữa!”, Mục Vỹ sờ mũi rồi lúng túng nói: “Muội yên tâm, đợi ta thu xếp xong việc của Huyết Minh, ta sẽ đích thân đến thánh địa Huyền Nguyệt để thương lượng với thánh nữ của các muội, xin cho muội đi cùng ta!”

Nghe thấy thế, Tiêu Doãn Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Mục Vỹ với đôi mắt ngấn lệ.

“Đồ ngốc này, khóc gì chứ!”

Mục Vỹ tiến lên rồi ôm Tiêu Doãn Nhi vào lòng, sau đó xoa đầu cô ấy và cười nói: “Thay vì chung thuỷ với một mối tình một cách đường hoàng, chỉ bằng khiến cả ba muội đều vui vẻ. Với lại, càng nhiều phụ nữ thì ta càng được hưởng nhiều chứ sao!”

“Sao cơ? Thế à?”

Đúng lúc này, Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao ở phía sau đã bước tới gần nhìn Mục Vỹ.

“Đương nhiên là không!”

Mục Vỹ run giọng nói: “Ba người phụ nữ tạo nên một vở kịch, có ba muội đại diện cho phụ nữ trong toàn thiên hạ là đủ rồi!”

Sự thật đúng là vậy.

Tần Mộng Dao vốn là người kiệm lời, luôn rất thanh cao và lạnh lùng, có thể gọi là mỹ nhân băng giá.

Còn Vương Tâm Nhã thì ngây thơ đáng yêu, lương thiện, từ vóc dáng đến gương mặt đều khiến người ta vừa gặp đã thích.

Tiêu Doãn Nhi thì giảo hoạt hơn với vẻ đẹp sắc xảo.

Song bây giờ, Tiêu Doãn Nhi đã là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt, ngày thường luôn nghiêm nghị nên đã không còn vẻ tinh nghịch và tuỳ hứng như trước nữa.

Ngoài ra, cô ấy luôn bận lòng với Mục Vỹ nên lúc nào cũng buồn tủi không vui nên cũng đã khác trước.

Nhưng hôm nay, Mục Vỹ đã mở lòng đón nhận cô ấy, do đó vết thương lòng của cô ấy cũng đã tan biến dần.

“Mục minh chủ, việc đã xong, chúng ta phải quay về thánh địa Huyền Nguyệt rồi, cáo từ!”

Vỹ thánh sử đứng cạnh Tần Mộng Dao chắp tay nói.

“Ừm, hôm nay đa tạ Vỹ thánh sử!”

Mục Vỹ chắp tay, Tiêu Doãn Nhi vừa đi vừa ngoái lại lưu luyến không muốn rời.

Mục Vỹ thở hắt ra, cuối cùng đã vứt bỏ được tảng đá nặng trong lòng.

Mấy năm qua, không phải hắn không biết Tiêu Doãn Nhi đã làm gì vì mình, nhưng mỗi khi gặp lại rồi chia xa, bọn họ luôn không có nhiều thời gian để trò chuyện.

Lần này, Mục Vỹ đã cảm thấy quá hổ thẹn với cô ấy.

Mà sự hổ thẹn này được tích luỹ lâu ngày đã dần hoá thành một nỗi bận lòng.

Có lẽ chính Mục Vỹ cũng không phát hiện ra rằng nỗi bận lòng ấy đã biến thành tương tư từ lúc nào.

“Khởi hành, xuất phát thôi!”

Sau chuyện huyên náo vừa rồi, mọi người đều bị thương nên cần phải chữa trị ngay.

Vụ tập kích giữa đường này khiến Mục Vỹ nhận ra một điều.

Sự quật khởi của mình đã bắt đầu khiến núi Huyền Không thấy nguy hiểm.

Sự nguy hiểm ấy khiến họ nghĩ chỉ giết Mục Vỹ hắn mới có thể giải quyết được mọi chuyện.

Nhưng, đương nhiên Mục Vỹ sẽ không để họ được như ý.

Lần này về Huyết Minh, hắn sẽ biến môn phái thành Vạn Trận Tông thứ hai.

Hắn sẽ thiết lập một đại trận, một hàng phòng ngự mà không ai có thể phá vỡ được.

Một ngày sau, cuối cùng thì nhóm Mục Vỹ cũng đã về đến Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn.

“Minh chủ!”

“Minh chủ đã về!”

“Là minh chủ!”

Lần này, Mục Vỹ trở về, cả đảo Lạc Hồn đã chào đón nồng nhiệt hơn.

“Minh chủ, cuối cùng thì người cũng về rồi!”

Chu Vân Văn cười lớn rồi tiến lên nói: “Người không biết chứ, trong thời gian người rời khỏi đây, Huyết Minh của chúng ta đã nổi tiếng rồi!”

“Hả?”

“Người giành vinh quang trong cuộc thi của Thiên Đan Tông và Khí Cụ Môn, hơn nữa còn vượt qua các thầy luyện đan và thầy luyện khí rồi giành giải nhất, chuyện này đã gây chấn động tiểu thế giới Tam Thiên, các thầy luyện đan và thầy luyện khí đều đến đây xin gia nhập môn phái!”

“Hơn nữa, điều quan trọng nhất là núi Huyền Không ỷ mình là thế lực lớn hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên nên các đệ tử của họ chuyên bắt nạt người khác, vì thế nhiều võ giả và các gia tộc bị ép đến đường cùng đã đến nương nhờ chúng ta rồi!”

Đây là điều mà Mục Vỹ không ngờ tới.

Lúc trước, hắn tham gia cuộc thi đan khí đúng là định dùng danh tiếng để mở rộng Huyết Minh.

Nhưng không ngờ lại phát triển đến mức này.
 
Mục Thần
Chương 972: Huyền Minh Chu Tiên Trận


Chương 972: Huyền Minh Chu Tiên Trận

“Mới có mấy tháng mà số lượng thành viên của Huyết Minh đã tăng lên đang kể rồi!”

Chu Vân Văn cười nói rồi dẫn Mục Vỹ đi vào đảo Lạc Hồn.

Hòn đảo này có diện tích rất rộng nên chứa mấy triệu người là chuyện rất đơn giản.

Nhưng trước kia, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ nên dân số chỉ có mấy trăm nghìn người.

Nhờ có Huyết Minh xuất hiện nên gần đây, thành trì với số dân ít ỏi này đã náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng hòn đảo này có quá nhiều núi hoang và rừng rậm, trước đó, Mục Vỹ cũng chỉ nhờ Huyết Vô Tình xây hộ các ngôi nhà gỗ ở trên đảo mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi Chu Vân Văn đến đây, ông ta đã vượt biển vào rừng, Mục Vỹ chỉ thấy cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Ngay phía trước mặt biển là một ngọn núi, hiện giờ đang có một đại điện màu đỏ rực đứng hiên ngang trên đỉnh núi.

Hai chữ Huyết Minh sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Ông ta đã cho người dùng sức mạnh để mở một thông đạo ở vị trí trung tâm giữa các ngọn núi nối liền san sát.

Đi xuyên qua các rặng núi ấy ra phía sau sẽ thấy các ngọn núi nối liền đã được san bằng.

Lúc này, mọi người đang bận rộn xây cung điện ở vị trí ấy.

“Minh chủ, ngày xưa khi còn ở núi Huyền Không, lão phu đã từng nhận chức chỉ huy xây dựng phủ đệ cho họ, nên dạo này cũng bận rộn ở đây, để chuẩn bị xây dựng một cung điện có sức chứa cả chục nghìn người!”

Nói rồi, Chu Vân Văn dẫn Mục Vỹ đi ra phía sau xem.

Cả một quảng trường lớn rộng mênh mông.

“Mời minh chủ xem!”

Chu Vân Văn vung tay, một sa bàn tích tụ chân nguyên lập tức xuất hiện.

“Đảo Lạc Hồn có diện tích rất rộng, nhưng xét tới tình trạng hiện giờ và sự phát triển sau này của Huyết Minh ta, lão phu mới muốn xây dựng một cung điện có thể chứa được cả chục nghìn người”.

“Bên trái sẽ là Đan các do Đông Minh trưởng lão phụ trách, tiếp đó sẽ đến Khí các của Hà Án trưởng lão. Bên phải sẽ là sân luyện võ cho đệ tử của Huyết Minh ta tu luyện võ thuật, sau này chúng ta có thể xây dựng phòng luyện công ở đây luôn, tiếp đó sẽ là Trận pháp các, lĩnh vực này thì Tập Lung trưởng lão quá quen thuộc rồi nên ta không can thiệp!”

Rõ ràng Chu Vân Văn đang rất kích động nên liên tục dẫn mọi người đi xem.

“Phía sau chính là huyết điện - đại điện của Huyết Minh, sau đại điện sẽ là nơi ở riêng của minh chủ, bao gồm phòng ở và phòng làm việc, hai bên trái phải sẽ là nơi ở của thành viên trong môn phái”.

Nghe Chu Vân Văn giới thiệu, Mục Vỹ thầm thấy kinh ngạc.

Nếu bắt hắn phải sắp xếp những việc này thì chắc hắn sẽ rối não mất.

Không ngờ mới có mấy tháng mà Chu Vân Văn đã sắp xếp chu toàn và còn thực thi được nhiều như vậy.

“Các vị trưởng lão vất vả rồi!”

“Minh chủ khách sáo quá!”, Chu Vân Văn lúng túng nói: “Minh chủ, chuyện là thế này, các thiết kế đã bắt đầu thi công rồi, nhưng không bột đố gột nên hồ. Chúng ta vốn chẳng có tài nguyên gì, ta cũng ngại không dám xin xỏ những người tới nương nhờ quá nhiều, cho nên công trình đang phải gác lại rồi!”

Mục Vỹ hơi ngẩn người rồi tỏ ra bối rối.

“Chết ta quên mất!”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Ta đã gom được hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, một nửa trong số đó ta đã đổi sang thiên tài địa bảo, chủ yếu dùng để luyện chế trận pháp, một phần thì dùng để luyện đan và luyện khí. Ta còn dư một trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm ở Thiên Bảo các, để ta rút hết về mua vật liệu”.

Mục Vỹ căn dặn: “Ông nhớ phải dùng hết không được chừa lại một Linh Tinh nào đâu đấy, đây là căn cứ sau này của Huyết Minh ta, nếu có gì thiếu sót thì sau này chúng ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đấy”.

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ!”

Nghe thấy vậy, Chu Vân Văn đã yên tâm phần nào.

“À, còn nữa, thuộc hạ đã điều tra hết tất cả những người đến nương nhờ rồi, không có một gian tế nào cả, những ai trong vòng nghi vấn đều bị giữ ở bên ngoài để quan sát rồi ạ!”

“Tốt!”

Thật ra Mục Vỹ cũng biết có nhiều việc hắn không cần phải nói, vì Chu Vân Văn vừa là trưởng lão của núi Huyền Không, vừa là trưởng lão cấp cao của nhà họ Chu nên đương nhiên ông ta sẽ biết cần làm gì vào lúc nào.

Nhưng sắp tới, chắc hắn cần rất nhiều thời gian để ở lại đây trông coi Huyết Minh.

Mục Vỹ bay vút lên cao rồi nhìn xuống phía dưới, sau đó thở phào một hơi.

“Huyết Minh, đảo Lạc Hồn, vị trí địa lý của hòn đảo này không có gì đặc biệt, chỉ có sóng nước vô tận. Bốn đại thần thú gồm Thanh Long phương đông quản lý mộc, Bạch Hổ phương tây quản lý kim, Chu Tước phía nam quản lý thuỷ và Huyền Vũ phía bắc quản lý thuỷ!”

Mục Vỹ nhìn xuống phía dưới rồi lẩm bẩm: “Huyền Vũ là chủ của thuỷ, vậy ta sẽ thiết kế một đại trận thuộc tính thuỷ ở đây!”

“Mình phải cho người ở tiểu thế giới Tam Thiên biết ai mới là bậc thầy trận pháp thật sự!”

“Nếu thế thì mình sẽ làm Huyền Minh Chu Tiên Trận!”

Quyết định xong, Mục Vỹ nhìn khắp đảo rồi nhắm mắt lại.
 
Mục Thần
Chương 973: Năm năm


Chương 973: Năm năm

Thần thú Huyền Vũ còn có tên khác là thần thú Huyền Minh.

Nghe đồn, nó được tiến hoá từ hai con rắn và rùa từ thời viễn cổ.

Mục Vỹ không biết rốt cuộc hoang thú thời viễn cổ mạnh tới cỡ nào, nhưng thần thú thì hắn hiểu rất rõ.

Huyền Vũ vốn là một con thần thú rất mạnh, hơn nữa lại thiên về phòng ngự, khôi giáp của nó còn vững chắc hơn cả phòng ngự của thần khí.

Thầy trận pháp sẽ tạo ra Huyền Minh Chu Tiên Trận bằng sự phòng ngự của Huyền Vũ cùng cơ thể của mình, kếp hợp với sự hiểu biết về trận pháp.

Thật ra, trận pháp này cũng không quá nổi tiếng ở đại thế giới Vạn Thiên, các môn phái lớn cũng không thèm đếm xỉa.

Nhưng Mục Vỹ biết nó sẽ là một trận pháp đẳng cấp ở tiểu thế giới Tam Thiên!

Điều quan trọng nhất là nó là trận pháp mạnh nhất mà Mục Vỹ có thể luyện chế vào lúc này.

May mà đảo Lạc Hồn có địa thế phù hợp, đây chính là lợi thế cho hắn.

Nhưng đại trận hộ tông không thể luyện chế xong trong một sớm một chiều được, nên Mục Vỹ cũng không vội.

Sắp tới, hắn sẽ ở lại đây để xây dựng trận pháp.

Có thêm trợ thủ là Vương Tâm Nhã nữa, Mục Vỹ quyết định sẽ đích thân chèo lái từng bước một.

Đêm đến, bầu trời đầy sao sáng, hai thân thể mềm mại được che phủ bởi lớp tơ tằm mỏng tang đang nằm trên giường, da thịt nửa ẩn nửa hiện khiến người ta sục sôi nhiệt huyết.

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đã mệt tới mức ngủ thiếp đi.

Còn Mục Vỹ đang ở trần ngồi trước bàn sách rồi cầm chặt một cây bút trong tay.

“Huyền Minh Chu Tiên Trận chủ yếu là phòng ngự, ngăn cản tấn công. Mình chỉ biết về nó, chứ chưa thật sự luyện chế bao giờ, không biết sẽ thế nào đây!”

Một trận pháp sinh động đã hiện lên trên tờ giấy trắng.

Sau khi nhìn trận pháp đó, Mục Vỹ lắc đầu, thấy mắt mình hoa lên.

“Thôi kệ đi, không thực nghiệm thì khó mà đảm bảo được, ngủ thôi!”

Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn hai bóng dáng trên giường rồi nuốt nước miếng: “May mà mình khoẻ, không thì chắc toi luôn rồi! Kệ, làm phát đã rồi ngủ!”

Trong phòng dần vang lên tiếng kinh hô, mắng nhiếc rồi th* d*c.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vỹ tỉnh giấc.

Dù nói Huyền Minh Chu Tiên Trận thiên về phòng ngự, khắc chế tấn công, nhưng nó cũng có một hệ thống tấn công mạnh mẽ.

Đây chính là điểm nguy hiểm của trận pháp này.

Nếu chỉ có phòng ngự thì có lẽ không gây ảnh hưởng gì tới trận pháp, nhưng cả phòng ngự và tấn công thì cần phải từng bước áp sát.

“Bắt đầu từ nay, các thành viên và thầy trận pháp của Huyết Minh sẽ chế tạo đại trận hộ tông với ta, thầy luyện đan thì bắt đầu luyện đan, thầy luyện khí thì chuẩn bị luyện khí, các võ giả khác thì tu luyện. Huyết Minh ta ngủ đông đã lâu nên sắp khiến mọi người quên mất sự tồn tại rồi, nên chúng ta cần phải bắt họ nhớ đến mình”.

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức cất bước.

Hắn nhìn đảo Lạc Hồn rồi trỗi dậy một ý chí mạnh mẽ.

Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày Mục Vỹ đều dẫn dắt các thầy trận pháp lớn nhỏ thiết kế trận pháp ở đảo Lạc Hồn, cùng lúc đó, các toà kiến trúc cũng bắt đầu được thi công.

Hai trăm tỷ đủ cho Huyết Minh mua sắm vật liệu rồi.

Mục Vỹ biết rõ, trước khi núi Huyền Không nghĩ ra cách để xử lý hắn thì họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Cứ thế, năm năm đã trôi qua.

Suốt năm năm qua, ngày nào Mục Vỹ cũng bận tối mắt.

Ngày bận, mà đêm cũng chẳng rảnh rang.

Trong thời gian này, Huyết Minh ở đảo Lạc Hồn đã có một sự thay đổi mạnh mẽ.

Hôm nay, Mục Vỹ đứng trên ngọn núi phía trước đảo Lạc Hồn rồi mỉm cười ngắm nhìn các lầu gác cao đồ sộ.

Thành công rồi!

Hắn giơ hai tay lên, giữa các lầu gác ấy có rất nhiều linh khí thuộc tính thuỷ dồi dào, núi sông ở Huyết Minh đều tĩnh lặng như một chốn yên vui.

Nước này chảy từ ngoài biển vào, sau đó được Huyền Minh Tru Tiên Trận chuyển hoá nên đã trở nên trong vắt, ngọt ngào.

Hiện giờ, Huyết Minh đã có tới hơn ba nghìn thành viên.

“Vỹ ca!”

Đúng lúc này, có một giọng nói vui vẻ vang lên.

“Tâm Nhi, sao thế? Dao Nhi sinh rồi ư?”

Mục Vỹ nhìn Vương Tâm Nhã rồi hạ tay xuống, ảo ảnh Huyền Vũ trên bầu trời dần biến mất.

“Chưa!”

Vương Tâm Nhã bất đắc dĩ nói: “Ba năm rồi mà bụng của tỷ tỷ chẳng thay đổi gì, dù có mang thai chân long thì cũng phải sinh rồi chứ nhỉ!”

Mục Vỹ chỉ biết cười khổ khi nghe thấy vậy.

Ba năm trước, Tần Mộng Dao nói mình đã mang thai.

Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng có một sinh mệnh đang hình thành trong cơ thể mình, nhưng ba năm đã trôi qua mà cơ thể cô ấy không hề thay đổi gì cả.

Càng không có dấu hiệu sắp sinh nào.

Điều này khiến Mục Vỹ chẳng hiểu ra làm sao.

“Bảo thiếu chủ đến rồi!”

“Bảo Linh Nhỉ?”

“Ừm!”

“Đi thôi!”

Năm năm qua, ngoài việc bận rộn với Huyền Minh Tru Tiên Trận ra, Mục Vỹ đã bắt đầu mở rộng Huyết Minh thêm.

Bây giờ, Huyết Minh đã hoàn toàn khác năm năm trước.

Mục Vỹ không chỉ xây dựng Huyền Minh Tru Tiên Trận, mà còn làm thuyền buôn trên biển.

Ngồi không ăn thì núi vàng cũng hết, hắn không thể làm vậy được.

Trong gần một nghìn đệ tử và trưởng lão cũ của núi Huyền Không gia nhập Huyết Minh, có một phần là thầy luyện đan và thầy luyện khí, những người này đủ để mang nhiều lợi nhuận về cho môn phái rồi.
 
Mục Thần
Chương 974: Nhờ giúp đỡ


Chương 974: Nhờ giúp đỡ

"Mục minh chủ!"

"Bảo thiếu chủ!"

Trong mấy năm qua, Thiên Bảo Các đẩy mạnh các hoạt động tại bảy mươi hai hải đảo nên mối quan hệ giữa Mục Vỹ và Bảo Linh Nhi dần trở nên thân thiết hơn.

"Chẳng hay lần này Bảo thiếu chủ tới đây vì chuyện gì?"

"'Mục minh chủ à, năm năm qua Huyết Minh của ngươi ôm trọn các thương vụ với bảy mươi hai hải đảo ở vùng biển Nam Hải mất rồi, giờ Thiên Bảo Các của ta chẳng làm ăn nổi tại bảy mươi hai hải đảo này nữa!"

Bảo Linh Nhi cười đau khổ: "Nói trắng ra là hiện giờ bảy mươi hai hải đảo chỉ nhận đan dược và thần binh do Huyết Minh sản xuất thôi, ta đang định cho Thiên Bảo Các rút lui khỏi bảy mươi hai hải đảo luôn!"

"Rút lui hả?"

"Đúng vậy!"

Bảo Linh Nhi chẳng biết làm gì hơn: "Thân phận thầy luyện thánh khí và thầy luyện thánh đan bậc nhất của ngươi xem như bảng hiệu sống ở tiểu giới Tam Thiên rồi đấy, bọn ta không địch lại nổi!"

"Sao Bảo thiếu chủ lại nói vậy!"

Thấy dáng vẻ cười bất lực của Mục Vỹ, Bảo Linh Nhi khoát tay rồi nói: "Thôi, không đùa với ngươi nữa. Thiên Bảo Các bọn ta sắp sửa rút lui khỏi bảy mươi hai hải đảo thật đấy!"

"Hả? Vì sao? Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các ra tay với các cô rồi à?"

"Ừm!"

Bảo Linh Nhi nghiêm túc đáp: "Thị trường tại bảy mươi hai hải đảo hiện nay rơi vào tay Đan Các và Khí Các của Huyết Minh ngươi cả rồi, bọn ta ở đây có tiếng mà chẳng có miếng, thà rút để dành công sức tập trung vào việc đối phó với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thì hơn!"

"Gần đây Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chuẩn bị động tay động chân vào vụ làm ăn giữa Thiên Bảo Các và Vu tộc sống tại Thập Vạn Đại Sơn nên rất cần nguồn lực!"

"Hửm?", Mục Vỹ ngẩn ra, hỏi: "Cần giúp không?"

Bảo Linh Nhi khẽ cười, trả lời: "Không cần giúp thì ta đâu cần tới đây tìm Mục minh chủ ngài đây chứ!"

"Vậy nói rõ ra đi!"

Năm năm qua, phương hướng phát triển của Huyết Minh cơ bản là tập trung vào vùng biển bảy mươi hai hải đảo khổng lồ này, chẳng qua Mục Vỹ hiểu một điều rằng nếu Thiên Bảo Các không cố ý nhường thì Huyết Minh đã không phát triển tại bảy mươi hai hải đảo một cách thuận lợi như thế rồi.

"Thế thì ta sẽ đi vào vấn đề luôn!"

Bảo Linh Nhi không từ chối, bảo: "Đan dược và thần binh mà ngươi luyện chế mấy năm qua được bán ra với số lượng rất lớn. Hiện nay, hầu như mọi võ giả trên tiểu thế giới Tam Thiên đều biết đến ngươi, phạm vi buôn bán của Huyết Minh ngươi sẽ không chỉ giới hạn tại bảy mươi hai hải đảo. Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi muốn có chỗ đứng vững chắc tại bảy mươi hai hải đảo rồi mới lên kế hoạch tiếp theo. Chỗ thần binh và đan dược mà ngươi bán cho Thiên Bảo Các mấy ngày nay rất được chào đón tại Vu tộc ở Thập Vạn Đại Sơn đấy!”

"Nên ta cần ngươi giúp ta luyện chế một lô đan dược và thần binh chất lượng cao để đưa vào Thập Vạn Đại Sơn. Như vậy Thiên Bảo Các ta sẽ có thể chiếm ưu thế trong ván cờ đấu với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các!"

"Dễ như ăn cháo!"

"Biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà!"

Bảo Linh Nhi thầm thở phào.

"Phải rồi, sao thê tử ngươi mang thai ba năm rồi vẫn chưa thấy có gì thế?"

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ: "Ba năm ấy hả? Ta thấy chắc ba mươi năm, ba trăm năm nữa vẫn im ru như ve sầu mùa đông ấy chứ!"

"Cũng đúng nhỉ, thê tử ngươi thức tỉnh thần phách Băng Hoàng nên thực lực tăng vượt trội trong thời gian ngắn. Nhưng cha ta nói rằng Băng Hoàng là một thần thú rất hùng mạnh, hơn nữa bản thân nó đã có tính hàn, rất khó sinh con. Một lần mang thai mười nghìn năm, mấy trăm nghìn năm mới sinh cũng không lạ!"

Bảo Linh Nhi hơi mông lung: "Nhưng bản chất Tần Mộng Dao là con người, có thể là do cô ấy chịu ảnh hưởng từ thần phách Băng Hoàng nên mới có biểu hiện kỳ lạ thế này!"

Mục Vỹ nghe vậy cũng gật đầu.

Thật ra trong lòng hắn biết vì sao chứ.

Bây giờ có quá nhiều biến đổi phát sinh trong cơ thể Tần Mộng Dao, không thể dùng lối kiến giải của con người để suy luận được.

Hơn hết, điều quan trọng nhất và cũng là điều Mục Vỹ lo lắng nhất.

Đó là hắn mang trong mình huyết mạch của Thất Thải Thiên Long, còn Tần Mộng Dao là huyết mạch của Băng Hoàng, Mục Vỹ không tài nào tưởng tượng nổi sự kết hợp của hai người sẽ sinh ra một đứa trẻ thế nào.

Chẳng lẽ là rồng lai phượng?

Nói như Quy Nhất, trong tình huống này mà đứa bé vẫn được sinh ra thì quả là kỳ tích.

Còn về thời điểm nó chào đời.

Thì phải đợi phép màu xảy đến đã.

Sau khi tiễn Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ trở lại hậu viện Huyết Điện.

Mục Vỹ vừa vào đại điện đã cảm giác được một tia khí tức băng hàn.

"Dao Nhi, muội lại tu luyện nữa hả. Làm con huynh chết cóng thì bắt đền muội đó!"

Hắn vào phòng, cảm nhận được khí tức rét lạnh thì cười khổ.

"Huynh đừng lo, muội cảm nhận được dấu hiệu sống của đứa nhỏ này mà. Chẳng qua là tốc độ trưởng thành của nó chậm quá thôi!"

Tần Mộng Dao dừng tu luyện, chỉ biết gượng cười với Mục Vỹ.

Trong vòng năm năm, Tần Mộng Dao đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian nên mỗi khi nhìn cô, người ta lại thấy bóng dáng cô như chồng lên nhau, khó mà phân biệt.

Sự thay đổi diễn ra trong năm năm này thật khiến người khác thảng thốt.

Lúc này, khí chất cao cao tại thượng của Tần Mộng Dao rõ đến nỗi không ai dám có suy nghĩ khinh nhờn nào.

Thậm chí, đôi lúc trong lòng Mục Vỹ còn thấy bứt rứt vì cứ như hắn đã vấy bẩn thánh nữ vô thượng vậy.

Khổ nỗi mỗi lần thấy Tần Mộng Dao là y như rằng tiểu huynh đệ của hắn lại ngóc đầu lên!
 
Mục Thần
Chương 975: Ai cũng muốn theo huynh


Chương 975: Ai cũng muốn theo huynh

"Đằng nào nó cũng chưa ra, ông đây mặc xác nó!"

Mục Vỹ cười phá lên, nhào tới.

Tần Mộng Dao cực kỳ thẹn thùng.

"Sao lại dạy hư con từ nhỏ thế này. Chắc sau này lớn lên nó còn háo sắc hơn huynh nữa!"

"Kệ nó, chờ khi nào nhóc này chào đời rồi nói sau!"

Mục Vỹ cười vui vẻ, xách giáo ra trận. Lại là một phen sóng gió mãnh liệt, mồ hôi tuôn như suối.

"Vỹ ca, năm năm qua huynh mãi tu luyện trận pháp nên thực lực không tiến bộ chút nào, phải tiến cấp nhanh thôi!"

"Huynh biết rồi!"

Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Không sao, huynh chắc chắn mình sẽ vượt qua cảnh giới Bất Tử Chi Thân an toàn nên giờ chưa vội chuyện đó. Còn giờ huynh phải xử lý một việc ngay!"

"Chuyện gì thế?"

"Sau năm năm im hơi lặng tiếng, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đang chuẩn bị ra tay với Thiên Bảo Các, trước hết là Vu tộc ở tại Thập Vạn Đại Sơn!"

Mục Vỹ cười nói: "Vu tộc là một bộ tộc khá kỳ lạ, chuyên tu luyện Vu thuật và Cổ thuật. Mặc dù huynh không biết nhiều về họ lắm nhưng xem như có biết chút ít. Các vu sư và cổ sư tiếp xúc với cổ trùng từ năm này qua năm nọ nên cơ thể bị tích lũy cổ độc, cần đan dược để loại bỏ độc tố. Nhưng luyện khí không phải sở trường của người Vu tộc nên họ sẽ mua đan dược và thần binh từ Trung Vực của tiểu thế giới Tam Thiên... Đây là một miếng mồi béo bở".

"Huynh bảo tiểu tử Mạnh Vân điều tra rồi, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chuẩn bị hợp tác với nhau để đẩy Thiên Bảo Các ra ngoài, miếng mồi ngon này cho hai bọn chúng ôm hết".

"Vậy huynh tính sao?"

"Đương nhiên là giúp Thiên Bảo Các rồi!"

Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Không chỉ giúp mà huynh còn muốn dùng hết sức đuổi Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các ra khỏi Vu tộc, sau đó chia một chén canh".

"Hiện giờ bảy mươi hai hải đảo xem Huyết Minh như chủ của mình, nhưng cả tiểu thế giới Tam Thiên thì không như thế!"

"Huynh muốn thôn tính hai thế lực lớn này từng bước một để gây áp lực cho núi Huyền Không. Mặt khác, Huyền Minh Tru Tiên Trận đã được xây dựng hoàn tất, chúng tuyệt đối không phá được, trừ phi thiên chủ đích thân ra tay".

"Năm năm qua Huyết Minh ta kín tiếng là có lý do. Trong Đan Các có Xà tôn giả thiên phú vượt trội, Thiên Vô Viêm thì mặc dù không có lòng nhiệt thành với luyện đan nhưng vì huynh đã chữa bệnh cho hắn nên hắn cũng muốn nghe lời huynh!"

Tần Mộng Dao nằm sấp trên ngực Mục Vỹ, bật cười: "Thiên Nhất trưởng lão nhờ huynh chữa bệnh cho hắn, huynh thì chữa xong kêu người ta ở lại làm lao động chân tay luôn!"

"Có phải chữa bệnh miễn phí đâu mà!"

Mục Vỹ cười phá lên: "Muội nhìn tiểu tử Từ Triệu Mông kìa, huynh mà đuổi chắc cậu ta cũng không chịu đi đâu!"

"Đúng đúng, ai mà không muốn đi theo thầy luyện thánh đan và thầy luyện khí mạnh nhất ở đây chứ!"

"Muội cũng muốn mà đúng không?"

"b**n th**!", Tần Mộng Dao đỏ mặt cúi đầu: "Đương nhiên là muội không muốn, huynh có đuổi muội cũng không đi!"

Thật lâu sau, thấy Mục Vỹ bỗng im lặng không nói gì, Tần Mộng Dao bắt đầu s* s**ng: "Muội, muội muốn một lần nữa!"

"Muội nói gì cơ?", nghe xong, Mục Vỹ cố ý lớn tiếng hỏi.

"Huynh..."

Tần Mộng Dao hậm hực ngồi lên người hắn, hừ lạnh: "Muội nói muội muốn lần nữa! Sao, không muốn nữa à?"

"Có, đương nhiên là muốn rồi!"

Mục Vỹ phì cười, tự luyến: "Xem ra huynh hấp dẫn và ngon miệng đến nỗi làm muội chết mê chết mệt luôn rồi!"

Tiếng kẽo kẹt vang lên trong căn phòng thật lâu...

Sau năm năm, công việc của Huyết Minh đã đi vào nề nếp.

Đây cũng là lý do vì sao Mục Vỹ chỉ tập trung vào việc dựng Huyết Minh Tru Tiên Trận trong năm năm.

Nếu đối đầu với núi Huyền Không chỉ với hai bàn tay trắng thì chẳng có gì đủ để làm lay động nền tảng của bọn họ.

Đã thế núi Huyền Không còn có hậu thuẫn hùng mạnh hơn chống lưng.

Quan trọng nhất là không biết vị thiên chủ mà cả hai trong bốn hộ pháp khét tiếng của núi Huyền Không như Cực Vũ Thắng và Bạch Vô Song cũng phải hãi sợ rốt cuộc là ai, thực lực thế nào!

Hắn không thể không đề phòng.

Trong Huyết Điện có mấy chục cây cột cao trăm mét chống đỡ cho toàn bộ đại điện.

Giờ phút này, khoảng mười thành viên cấp cao trong Huyết Minh xếp hàng trong đại điện.

Hiện nay, Chu Vân Văn đang là đại tổng quản của Huyết Minh và chỉ huy tất cả công việc ở đây.

Ở phía dưới, Đan Các thì có các chủ Đông Minh, Phong Tử Dụ và Thiên Vô Viêm, Khí Các thì có các chủ Hà Án và Từ Triệu Mông, Trận Đạo Các thì có các chủ Tập Lung, có cả Xà tôn giả, Mạnh Vân, Trương Thắng Vỹ, Chu Á Huy và Chu Tử Kiện.

Nơi đây đang diễn ra cuộc họp với sự tham gia của các nhân vật máu mặt ở mọi bộ phận của Huyết Minh.

"Các vị, thời gian tới ta phải ra ngoài có việc riêng nên cần các vị trấn giữ Huyết Minh. Ta đã giao cho Tần Mộng Dao quản lý rồi. Trong lúc không có ta ở đây, Chu tổng quản và Tần Mộng Dao sẽ là người nắm quyền thay thế. Nhớ lấy, nếu bị núi Huyền Không gây hấn, không cho rời núi thì thời khắc mấu chốt có thể cầu viện Thiên Đan Tông, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông và thánh địa Huyền Nguyệt. Ta nghĩ núi Huyền Không không dám xằng bậy đâu!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Năm năm trôi qua, mọi người đã sẵn sàng ra trận, ta biết trong lòng mọi người luôn âm ỉ nỗi căm hận núi Huyền Không nhưng giờ mới là lúc Huyết Minh chúng ta vùng lên!”

Mục Vỹ vừa nói xong, mọi người ở đây lại bàn tán xôn xao.

"Minh chủ, ý ngài là..."

"Không phải ta bảo mọi người tùy ý tấn công núi Huyền Không, thế có khác gì tự đào hố chôn mình đâu".

Mục Vỹ cất cao giọng: "Chúng ta không tấn công núi Huyền Không nhưng có thể bẻ dần răng nanh của chúng. Việc này ta đã có sắp xếp, nhiệm vụ của các vị là từ từ khuếch trương Huyết Minh, khiến cho bảy mươi hai hảo đảo Nam Vực đều chỉ biết đến Huyết Minh chứ không còn nhớ đến tên tuổi của bảy mươi mốt đảo còn lại nữa!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Năm đó, đảo Thiên Luân bị tiêu diệt và bị đảo Bà La, đảo Quỷ Khô thu phục. Bảy mươi hai hải đảo trở thành bảy mươi mốt, có điều do có thêm Huyết Minh tại đảo Lạc Hồn đang trên đà phát triển nên mọi người vẫn gọi là bảy mươi hai hải đảo như cũ.
 
Mục Thần
Chương 976: Lời thỉnh cầu của Vu Vũ


Nhưng trong thế cục bảy mươi hai hải đảo hiện nay, đảo Bà La và đảo Quỷ Khô hoàn toàn không dám chống lại Huyết Minh mà cam nguyện phục tùng nó.

Linh Minh của đảo Linh Sư thì đúng nghĩa là tôi tớ của Mục Vỹ, tất nhiên mấy chục đảo do lão ta lãnh đạo cũng không dám chống lệnh.

Sự tăng tiến trong cảnh giới của Huyết Vô Tình và Huyết Nhất đã kéo theo đảo Huyết Sát cũng lên một tầng cao mới.

Chẳng qua là Mục Vỹ không muốn thể hiện ra ngoài để kẻ thù nhận thấy sự phát triển của mình thôi, chứ không là hiện giờ bảy mươi hai hải đảo đã bị một mình Huyết Minh của đảo Lạc Hồn thâu tóm từ lâu rồi!

Sau khi thu xếp công việc, Mục Vỹ chuẩn bị lên đường.

Về việc Bảo Linh Nhi nhờ luyện đan, linh đan và thần binh, Mục Vỹ đã đưa trước cho cô ấy một phần đan dược và thần binh để trong kho.

Lúc này, Mục Vỹ sắp sửa dẫn một đội nhân mã nhỏ đi vào Thập Vạn Đại Sơn.

"Minh chủ, bên ngoài có người tìm ngài ạ!"

"Có người tìm ta?"

Mục Vỹ hơi sửng sốt.

Dù gì Huyết Minh hiện nay đã là một thế lực hùng mạnh, không phải ai cũng gặp được.

Người này có thể bảo đệ tử giữ cửa vào đây báo cáo, chắc hẳn thân phận không đơn giản.

"Dẫn người đó vào đi!"

Tại một lương đình gác xép ở phía sau Huyết Điện có hai người đang ngồi xếp bằng đối diện nhau dưới tiếng chim hót lảnh lót cùng hương thơm ngát của hoa cỏ.

"Không ngờ là ngươi!"

"Ta cũng không ngờ là ngươi!"

Mục Vỹ vẫn chưa hết ngạc nhiên khi nhìn người trước mắt.

Khách đến đây chính là người Vu tộc đã chữa trị cho Tâm Nhi tại Thiên Bảo Các với thù lao một chiếc vảy rồng vào năm năm trước - Vu Vũ!

"Đi thẳng vào vấn đề đi!", Mục Vỹ lên tiếng: "Năm năm trước, ta đã nói với ngươi rằng muốn cứu người nhưng chỉ có vảy rồng mà không có thầy luyện đan tay nghề cao thì khả năng thành công là rất thấp. Đã năm năm rồi, chắc ngươi thành công rồi đúng không!"

Vu Vũ cười khổ lắc đầu.

"Không thành công!"

"Là thất bại rồi à?"

"Cũng không hẳn!"

Vu Vũ thở dài một hơi rồi nói: "Thôi thôi, nay đã đến tìm ngươi thì phải nói cho rõ ràng mới được!"

"Nhánh Vu tộc bọn ta tuân thủ nghiêm ngặt lời huấn của tổ tiên, bao đời luôn ở trong Thập Vạn Đại Sơn ở phía đông tiểu thế giới Tam Thiên, không ra ngoài một bước, ẩn thế lánh đời!"

"Thật ra tới nay Vu tộc được chia làm hai nhánh, một nhánh tu luyện Vu thuật, một nhánh tu luyện Cổ thuật. Cách chia này không phải bắt buộc nhánh nào theo Vu thuật thì chỉ dùng Vu thuật, theo Cổ thuật thì chỉ dùng Cổ thuật".

"Lão tổ tông chia thành hai nhánh là để tạo môi trường có tính cạnh tranh, từ đó chọn ra người thừa kế đủ tư cách cho Vu tộc thôi. Ta tên là Vu Vũ, tức là thuộc nhánh Vu thuật".

Vu Vũ cười cay đắng: "Lão tổ tông có ý tốt, nhưng Vu tộc đã trải qua hàng vạn năm phát triển và lớn mạnh, lại thêm giao du với ngoại giới, có người sinh tư tâm cũng dễ hiểu".

"Hiện nay, lão tộc trưởng Vu tộc - cũng là Vu tổ hiện tại - ngày càng già yếu, kiếp nạn sắp đến nên phải tuyển chọn ra Vu tổ đời tiếp theo. Chính cuộc tuyển chọn này đã châm ngòi lục đục nội bộ nổ ra trong Vu tộc!”

"Ồ? Ta toàn nghe Vu tộc chất phác, tôn thờ sức mạnh thôi!", Mục Vỹ ngạc nhiên vô cùng.

"Nếu là nghìn vạn năm trước thì là vậy, nhưng bây giờ Vu tộc đã thay đổi rồi!"

Vu Vũ tỏ ra bất lực: "Thời gian dài giao du với ngoại giới, lòng người Vu tộc chẳng còn giản đơn như năm đó. Ông cố của ta sắp không chống đỡ được nữa, ta sợ Vu tộc sẽ rối ren nên năm năm trước mới xin ngươi một chiếc vảy rồng để kéo dài tuổi thọ cho ông cố".

"Tiếc là đúng như ngươi nói, quả thật sức khỏe ông cố cải thiện hơn nhưng sau năm năm còn kém hơn trước!"

"Vậy ngươi muốn..."

"Ta muốn mời ngươi đến Thập Vạn Đại Sơn chữa bệnh cho ông cố ta!"

Vu Vũ vội vàng thuyết phục: "Ta nghe người ta nói rồi, trình độ luyện đan của ngươi cao siêu đến mức vượt xa những người lão làng trong Thiên Đan Tông nên ta mới tìm đến ngươi. Nếu như ngươi có thể chữa bệnh cho ông cụ, ngươi sẽ là ân nhân của nhánh Vu thuật ta, bọn ta sẽ vĩnh viễn làm đối tác của Huyết Minh!"

"Ta biết ngươi đang thực hiện kế hoạch chống lại núi Huyền Không, tuy Vu tộc không thể ra mặt giúp đỡ nhưng ta có thể thề rằng nếu hôm đó ngươi không còn đường lui nào khác thì Vu tộc có thể giúp ngươi vượt qua chông gai. Núi Huyền Không tuyệt đối không dám làm gì Vu tộc ta đâu!"

Mục Vỹ nghe sao cũng thấy không được tự nhiên cho lắm.

"À, đương nhiên ta nghĩ ngày đó sẽ không tồn tại đâu!", Vu Vũ tự biết mình nói sai, run rẩy sửa lời.

"Ta chấp nhận, nhưng ta cần thời gian để chuẩn bị!"

"Được!"

Vu Vũ nào ngờ Mục Vỹ sẽ đồng ý nhanh như thế.

"Ngươi cũng đừng quá vui mừng. Ta không biết tình hình ông cố ngươi thế nào nên không nói trước được liệu có trị dứt điểm cho ông ấy được hay không".

"Dù sao cũng phải thử một lần, đúng chứ?", Vu Vũ cười khổ.

Mục Vỹ thấy được Vu Vũ quan tâm ông cố mình thật lòng chứ không phải vì nhánh Vu thuật hay nhánh Cổ thuật.

Sau khi sắp xếp phòng cho Vu Vũ ở lại, Mục Vỹ trở lại đại điện và tìm đến Chu Vân Văn.

"Chu tổng quản, ông biết gì về Vu tộc không?"

"Vu tộc?"

Nghe hắn hỏi vậy, Chu Vân Văn sững ra rồi đáp: "Vu tộc rất thần bí, cả núi Huyền Không cũng không nắm rõ những chuyện liên quan tới họ nhưng tình hình đại khái thì có biết!"

"Nói ta nghe xem!"
 
Mục Thần
Chương 977: Đến Vu tộc


Chương 977: Đến Vu tộc

"Vu tộc được chia làm nhánh Vu thuật và nhánh cổ thuật. Nhánh Vu thuật do bốn bộ tộc nắm giữ, đó là bộ tộc Vu Sơn, bộ tộc Vu Vân, bộ tộc Vu Phong và bộ tộc Vu Vũ. Đây là bốn bộ tộc cốt lõi của nhánh Vu thuật".

"Nhánh Cổ thuật thì nằm dưới quyền năm bộ tộc lớn: bộ tộc Cổ Lôi, bộ tộc Cổ Điện, bộ tộc Cổ Quỷ, bộ tộc Cổ Mị và cuối cùng là bộ tộc Cổ Long ít người nhất!"

Chu Vân Văn nghiêm túc nói: "Nhưng theo như ta được biết thì gần đây hai mạch Vu thuật và Cổ thuật xảy ra mâu thuẫn nội bộ rất lớn nên không còn hòa thuận. Nếu lão tổ tông không còn ở đây thì chắc Vu tộc đã thành một bãi chiến trường rồi".

"Ồ, mà có chuyện này ta nghĩ cậu nên biết!"

"Chuyện gì?"

“Mặc dù núi Huyền Không chẳng bao giờ quan tâm đến Vu tộc nhưng hằng năm luôn phái không ít cường giả vào Vu Sơn, không biết họ điều tra cái gì. Không những thế, trong Vu Sơn năm nào cũng có người của núi Huyền Không đóng quân canh giữ.

Chu Vân Văn nghiêm túc đề xuất: "Ta biết được chuyện này do một trưởng lão lỡ miệng nói ra khi đang làm trưởng lão hạt nhân".

"Được, ta hiểu rồi!"

Sau lời giải thích của Chu Vân Văn, Mục Vỹ bỗng thấy Vu tộc không đơn giản chút nào.

Điều thú vị hơn nữa là cuộc tranh đoạt giữa Thiên Bảo Các và Lãm Kim Lâu, Ám Ảnh Các theo lý mà nói thì ra chỉ nằm trong phạm vi buôn bán.

Nhưng sớm không làm, muộn không làm, lại diễn ra ngay lúc lão tổ tông Vu tộc sắp cưỡi hạc về trời!

Không những thế, càng khả nghi hơn là vì sao núi Huyền Không liên tục điều tra Vu tộc?

Đám cáo già núi Huyền Không đâu phải ngồi không. Xem ra đến Vu tộc xong sẽ thú vị lắm đây.

Nguy hiểm thì nguy hiểm, Mục Vỹ vẫn đồng ý dấn thân vì sự lớn mạnh của Huyết Minh.

Ba ngày sau, Vu Vũ đi theo Mục Vỹ lặng lẽ rời đi.

Ngay sau đó, các nhân vật quan trọng trong Huyết Minh cũng lục tục rời khỏi đây.

Tất cả mọi chuyện diễn ra trong yên lặng.

Họ chỉ công bố với bên ngoài rằng minh chủ Huyết Minh của Mục Vỹ bắt đầu bế quan rồi thôi.

Trong lúc này, sóng ngầm trỗi dậy trong các thế lực lớn.

Núi Huyền Không.

Trên ngọn núi lơ lửng có hai bóng người đang đứng chắp tay.

Bạch Vô Song và Cực Vũ Thắng không nói một lời.

Trước mặt hai người còn có một bóng dáng đang khom lưng đầy kính cẩn.

"Bạch Tuyệt, lần này con nhất định phải giúp đỡ Bạch Tình Thiên thúc thúc của con hoàn thành nhiệm vụ, không được sơ suất nữa, nghe rõ chưa?", Bạch Vô Song nhìn Bạch Tuyệt, dặn dò.

"Lão tổ tông đừng lo, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"Ừ!"

Bạch Vô Song âm trầm nói: "Nghe nói tên Mục Vỹ đó cũng đến Vu Sơn rồi. Gặp người này thì giết, quyết không được giẫm lên vết xe đổ như Huyền Vô Tâm!"

"Dạ!"

Bạch Tuyệt chắp tay lại lần nữa rồi cáo lui.

Lần này, gã ta đã hạ quyết tâm dù nhiệm vụ thất bại cũng phải g**t ch*t Mục Vỹ bằng được.

Còn nhiệm vụ do núi Huyền Không giao ư?

So với sự uy h**p của Mục Vỹ đối với gã ta thì nhiệm vụ của núi Huyền Không hoàn thành hay không cũng được.

Hơn nữa, đâu ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong Thập Vạn Đại Sơn?

Bốn bộ tộc nhánh Vu thuật và năm bộ tộc nhánh Cổ thuật đều thuộc hạng khó trêu, trưởng tộc mỗi bộ tộc đều có thực lực tương đương trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không.

Lão tổ tông của tộc này cũng sâu không lường được, có thể thực lực không sánh bằng thiên chủ của họ nhưng bản lĩnh dùng Vu thuật và Cổ thuật cao thâm khó lường, Bạch Tuyệt cũng không dám sơ sẩy!

Gã ta sống được đến tuổi này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, đơn giản nhưng thực tế mỗi một bước đều đã được gã ta tính toán thật kỹ.

"Khốn nạn!"

Tuy nhiên, Bạch Tuyệt đang đi trên đường đột nhiên thấy tim giật thót, có một cô gái mỹ miều đang đi tới trước mặt. Thấy bóng hình xinh đẹp ấy, gã ta không tài nào kiểm soát bản thân nổi.

"Chết tiệt!"

Thầm chửi thề, Bạch Tuyệt chạy băng băng tới và lôi nữ đệ tử nọ vào rừng cây.

Dần dần, tiếng van xin trầm thấp và tiếng đe dọa truyền tới từ trong rừng.

Cuối cùng, âm thanh c** q**n áo loạt soạt vang lên cùng với tiếng th* d*c kìm nén.

Nửa ngày sau, Bạch Tuyệt sửa sang áo quần rồi ra ngoài.

"Cảnh giới tăng tiến thì tăng tiến nhưng sự dâm uế của Thiên Âm Huyền Xà ảnh hưởng tới mình cũng lớn hơn, khó chịu thật!"

Bạch Tuyệt nhìn nữ tử người đẫm máu nằm sõng soài dưới đất trong rừng, cười khẩy: "Có điều mùi vị của đàn bà đúng là dễ làm người ta chết mê chết mệt!"

Năm năm trôi qua trong yên bình, tiểu thế giới Tam Thiên có vẻ ổn định hơn trông thấy. Nhưng lúc này, mặt nước dậy sóng, một số thế lực cũng hay tin và bắt đầu tiến vào Thập Vạn Đại Sơn.

Thập Vạn Đại Sơn, Vu tộc phía đông.

Đó là một cụm từ thần bí, không ai có thể đoán ra.

Bộ tộc này có bề dày lịch sử mấy chục nghìn năm tại tiểu thế giới Tam Thiên, có thể năng lực luyện võ của họ không phải mạnh nhất nhưng Vu thuật và Cổ thuật của họ mạnh đến đáng sợ và khó tin.

Giờ phút này, tại tổng đàn Vu tộc nằm trong Thập Vạn Đại Sơn.

Vu Vũ mặc áo choàng đen đưa Mục Vỹ đến tổng đàn của Vu tộc.

"Ối chà chà, ai đây, huynh đệ tốt Vu Vũ của ta!"

Nhưng hai người vừa bước vào tổng đàn Vu tộc thì một giọng nói quái gở thình lình vang lên ở đằng sau.
 
Mục Thần
Chương 978: Họ Vu và họ Trĩ


Chương 978: Họ Vu và họ Trĩ

Vu Vũ ngoảnh lại nhìn thì thấy có mấy người sóng vai bước tới, người đi đầu trông rất lãng tử với khí chất phi phàm, hắn ta đang nheo mắt nhìn y.

“Trĩ Thiên Thương, ngươi đến đây làm gì?”

Trông thấy người thanh niên tuấn tú ấy, Vu Vũ tức tối hỏi.

“Vu Vũ, ngươi nói thế là có ý gì?”

Trĩ Thiên Thương cười lạnh nói: “Ngươi là người thừa kế nhánh Vu thuật, Vu tổ là lão tổ tông của ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, ta là người kế thừa nhánh Cổ thuật, Vu tổ cũng là lão tổ tông của ta!”

“Lão tổ tông không khoẻ, ta đến tổng đàn thăm là lẽ thường, có gì không ổn ư?”

“Ngươi tới thăm lão tổ tông? Đúng là chuyện nực cười!”

Vu Vũ hừ nói: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nhánh Cổ thuật của ngươi mạnh hơn nhánh Vu thuật của ta, nhưng lão tổ tông đã nói rồi, dù sau này người thừa kế của nhánh nào lên quản lý Vu tộc cũng đều phải nghe lời người!”

“Ôi dào, coi người lo lắng chưa kìa!”

Trĩ Thiên Thương vỗ tay rồi cười cợt nói: “Hoá ra ngươi vâng lời lão tổ tông như vậy, ta nhớ ngươi đã mang vảy của thần long về để chữa bệnh cho lão tổ tông, thế người đã khỏi bệnh chưa?”

“Ngươi…”

“Bớt ra vẻ hiếu thuận đi, ngươi nghĩ vậy, nhưng cha và ông nội của ngươi thì sao?”

“Trĩ Thiên Thương, nếu ngươi còn ăn nói hàm hồ nữa thì lão phu tát chết đấy!”

Song, Trĩ Thiên Thương vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng mắng nhiếc vang lên.

Một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước tổng đàn.

Ông ta đứng thẳng tắp với khí thế bất phàm, rõ ràng là dáng vẻ của người ăn trên ngồi trước.

“Vu Sơn Vũ, ông quát mắng con trai ta thế à? Đánh chết nó ư? Ông đánh thử ta xem!”

Nhưng người đàn ông trung niên đó vừa dứt lời thì lại có một tiếng quát tháo khác vang lên.

“Cha!”

“Trĩ Tiệp, tốt nhất ông hãy dạy con mình cho tử tế, đừng để nó vạ miệng ở bên ngoài, không chết lúc nào cũng không hay đâu!”

Vu Sơn Vũ nhìn Vu Vũ rồi mắng: “Tiểu tử thối, qua đây ngay!”

Hiện giờ, lão trưởng tộc của Vu tộc không còn sống được bao lâu nữa, vì thế các thủ lĩnh của Vu tộc đều chạy đến tổng đàn.

Vu Sơn Vũ là vu chủ của nhánh Vu thuật, còn Trĩ Tiệp là cổ chủ của nhánh Cổ thuật.

Hai người họ vốn luôn cạnh tranh với nhau nên giờ khi lão trưởng tộc sắp không trụ được nữa thì càng nảy sinh mâu thuẫn.

Dù trên họ vẫn còn đại vu sư Vu Thiên Hành và đại cổ sư Trĩ Điêu, nhưng hai người này sống ẩn dật không màng sự đời đã lâu.

Vì vậy, lão tổ tông Vu tổ là người có tiếng nói nhất trong Vu tộc nên cục diện mới trở nên rối rắm. Nhưng một khi lão tổ tông qua đời, Vu tộc nhất định sẽ rối như tơ vò.

“Cha!”

Vu Vũ nhìn Vu Sơn Vũ rồi cúi đầu xuống.

“Con chạy đi đâu thế hả? Lão tổ tông muốn gặp con đấy!”

“Cha, coi đi mời Mục đại sư cho lão tổ tông. Mục đại sư rất giỏi luyện đan, còn luyện chế được cả thánh đan tuyệt phẩm cơ!”

Vu Vũ phấn khích nhìn cha mình rồi giới thiệu về Mục Vỹ.

“Nói ít thôi, mau theo ta đi gặp lão tổ tông!”

“Vâng!”

Vu Vũ ra hiệu cho Mục Vỹ chờ một chút, sau đó đi theo Vu Sơn Vũ vào trong tổng đàn.

Trĩ Tiệp ở một phía cũng vội vàng đi theo ngay, như sợ bỏ lỡ chuyện gì đó.

Mục Vỹ đứng bên ngoài tổng đàn rồi lặng lẽ quan sát các võ giả Vu tộc qua lại.

Người dân của Vu tộc đều thích võ thuật, nhưng đa phần võ thuật của họ đều theo chiều hướng của Vu thuật và Cổ thuật.

Từ nhỏ, người Vu tộc đã thích tiếp xúc với các loại cổ trùng ở Thập Vạn Đại Sơn.

Cũng chính vì vậy nên võ giả của Vu tộc vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắc khổ, hơn nữa còn coi trọng nghĩa khí và chữ tín.

Nhưng cũng vì lý do này nên võ giả của Vu tộc đều không sống thọ do nhiễm độc vì quanh năm tiếp xúc với cổ trùng.

Đến cường giả đã đạt tới cảnh giới Vạn Thọ cũng khó mà sống tới mười nghìn tuổi.

Cổ trùng có độc tính bẩm sinh, nên dù võ giả của Vu tộc uống đan dược thì ít nhiều vẫn còn di chứng của chất độc.

“Ngươi chính là đại sư thiên tài luyện đan mà Vu Vũ luôn miệng nhắc tới đấy ư?”

Trĩ Thiên Thương đứng bên ngoài tổng đàn bước tới nhìn Mục Vỹ rồi khinh miệt nói: “Nói đi, Vu Vũ cho ngươi lợi lộc gì, ta sẽ cho ngươi gấp hai lần!”

“Hả? Thật sao?”

Mục Vỹ nhìn Trĩ Thiên Thương rồi lập tức thấy phản cảm.

Hắn ta có vẻ kiêu căng như ai đó đang nợ gì mình không bằng!

“Đương nhiên là thật rồi!”

Trĩ Thiên Thương kiêu ngạo nói: “Vu tộc ta coi trọng nhất là chữ tín!”

“Hắn nói sau này sẽ giao mọi mối làm ăn của Vu tộc cho ta quản lý!”

“Mẹ kiếp!”

Nghe thấy vậy, Trĩ Thiên Thương lập tức quát tháo: “Nghĩ hay quá nhỉ!”

“Từ trước đến nay, Vu tộc ta luôn hợp tác với Thiên Bảo Các, Ám Ảnh Các và Lãm Kim Lâu, chứ sao có thể làm ăn với bên vô danh tiểu tốt của ngươi được?”

“Ừ thì ta là là kẻ vô danh tiểu tốt, thế sao ngươi không mời thầy luyện đan của ba thế lực lớn ấy tới chữa bệnh cho lão tổ tông của mình đi?”

“Ai bảo ta không mời?”

Trĩ Thiên Thương hừ nói: “Nhìn cho kỹ đi, đây là Lạc đại sư Lạc Tuyết Phi - thầy luyện đan hàng đầu của Lãm Kim Lâu. So với người ta thì ngươi chẳng là gì đâu!”

“Ồ!”

Mục Vỹ liếc nhìn Lạc Tuyết Phi thì thấy là một lão già khú đế, nhưng trông dáng vẻ ngạo mạn của lão ta thì chắc cũng chẳng tốt lành gì.

“Tiểu tử, ngươi là Mục Vỹ à?”

“Đúng đấy thì sao?”
 
Mục Thần
Chương 979: Chết đến nơi rồi còn không biết


Chương 979: Chết đến nơi rồi còn không biết

Lạc Tuyết Phi hừ nói: “Ngươi chẳng lộ mặt mấy lần trong cuộc thi của Thiên Đan Tông rồi còn gì? Có gì mà vênh váo chứ?”

Lạc Tuyết Phi này có khẩu khí lớn thật.

Nhưng dẫu sao lần này, Mục Vỹ cũng là khách mà Vu Vũ mời tới, nên hắn không muốn đấu khẩu với người này rồi khiến Vu Vũ phải khó xử.

Vả lại, hắn tới đây để làm ăn, nhưng bất kể là Vu Vũ hay Trĩ Thiên Thương thì rõ ràng đều không phải là người có tiếng nói trong Vu tộc.

Thậm chí Mục Vỹ còn cảm thấy đến Vu Sơn Vũ và Trĩ Tiệp vừa xuất hiện dù là vu chủ và cổ chủ, nhưng chắc cũng không có tiếng nói bằng phụ thân của mình!

Mục Vỹ biết để được coi là đại vu sư và đại cổ sư ở Vu tộc thì phải là những người có thân phận rất cao.

Mà Vu Sơn Vũ và Trĩ Tiệp bãn nãy rõ ràng không thuộc tầng lớp này.

“Ta không vênh váo, ngược lại có người đang tỏ ra thanh cao, nhưng trúng độc rồi mà còn không biết!”

“Ngươi bảo ai trúng độc?”

Lạc Tuyết Phi nhìn Mục Vỹ rồi chột dạ hỏi.

“Chết đến nơi rồi mà còn không biết. Đêm nào, ông cũng bị đau dữ dội ở vị trí cách bụng dưới ba tấc đến mức không thể ngủ được đúng không? Hơn nữa, cứ đến giữa trưa là đầu lại đau như búa bổ. Đến mình sắp chết rồi còn không biết, mà lại đòi đi chữa bệnh cho người khác!”

“Ngươi…”

Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết Phi cả kinh hô lên, nhưng sau đó lại xuýt xoa đau đớn.

Vì bây giờ đang là giữa trưa nên cơn đau của lão ta lại hoành hành.

Lẽ ra, lão ta cũng không định tới đây, nhưng Trĩ Thiên Thương cứ một mực lôi tới nên lão ta cũng đành chịu.

Nhưng ngờ đâu lại phát bệnh thế này.

Lão ta lập tức uống một viên đan dược rồi ngồi xếp bằng xuống, không để ý tới Mục Vỹ nữa.

“Haizz, ông uống Dị Nguyên Đan vào để giảm cơn đau ở ấn đường, khiến tinh thần thoải mái hơn, nhưng cơn đau lại chuyển từ đầu xuống bụng, thế thà chịu đau còn hơn!”

“Ngươi…”

Thấy dáng vẻ thảnh thơi của Mục Vỹ, Lạc Tuyết Phi giận sôi máu.

Đúng là mỗi lần đau đầu, lão ta đều uống Dị Nguyên Đan để chuyển cơn đau xuống bụng, bởi như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.

“Haizz, chuyển cơn đau xuống bụng xong, nó lại lắng đọng xuống, sau đó đêm đến nó lại hành cho sống dở chết dở, thế là lại đau quá rồi bắt đầu ăn nói lung tung như thần tiên luôn!”

“Ngươi…”

Vốn dĩ, Lạc Tuyết Phi có thể chịu được cơn đau bụng, nhưng khi nghe thấy Mục Vỹ đã vạch trần mọi triệu chứng của mình bằng vài câu nói, lão ta đã hộc một ngụm máu ra rồi ngất xỉu.

“Ông thế này mà còn dám nói ta vênh váo ư?”

Mục Vỹ nhìn Lạc Tuyết Phi đã ngất xỉu rồi chẹp miệng nói: “Bởi ta không vênh váo với ông không được!”

“Mục Vỹ, đây là Vu tộc, chứ không phải tiểu thế giới Tam Thiên nhà ngươi, bớt làu bàu đi!”

Trĩ Thiên Thương lạnh giọng quát.

Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thường xuyên qua lại làm ăn với nhánh Cổ thuật bọn họ, Lạc Tuyết Phi này còn là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm ở lại Vu tộc, vậy mà lại bị mấy câu nói của Mục Vỹ chọc cho ngất xỉu, sao hắn ta có thể nuốt trôi cục tức này được?

“Ta có làu bàu gì đâu, ngươi mới lắm mồm ấy!”

Mục Vỹ mỉm cười đáp.

Đến giờ, kiểu người như Trĩ Thiên Thương đã không còn khiến hắn tức giận được nữa.

Vì kiểu người như hắn ta mà trở thành cổ chủ của nhánh Cổ thuật thì sớm muộn cũng toi đời!

“Ngươi chán sống rồi hả?”

Trĩ Thiên Thương vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên hắn ta có thể biết được cảnh giới của Mục Vỹ chỉ là tầng thứ năm, còn kém hắn ta xa.

“Người chán sống là ngươi đấy!”

Mục Vỹ không sợ hãi, lập tức tung một quyền ra.

Quyền cước va chạm, mặt Trĩ Thiên Thương tái mét rồi vội vàng lùi lại.

Còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên tại chỗ.

Chuyện gì vậy?

Trông thấy cảnh tượng này, các hộ vệ đều há hốc miệng.

Bọn họ đều biết rõ thực lực của Trĩ Thiên Thương, vị công tử này rất nổi tiếng trong Vu tộc, vậy mà lại bị một quyền của tên ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên đánh bại.

Lẽ nào, võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên đều lợi hại vậy sao?

“Chết đi!”

Sau khi thất bại, đương nhiên Trĩ Thiên Thương không chịu chấp nhận.

Nhưng hắn ta vừa giơ tay lên thì cơ thể chợt run dữ dội, da dẻ trong bàn tay phồng lên to tướng rồi bật máu.

“Trĩ Thiên Thương, con làm gì thế hả?”

Song, Mục Vỹ còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì thì Trĩ Tiệp đã lách mình xuất hiện bên cạnh Trĩ Thiên Thương, sau đó đè bóng đen đó xuống.

“Còn gây chuyện nữa thì cút về ngay cho ta!”

“Phụ thân, hắn..”

Vu Vũ đi từ trong tổng đàn ra rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Mục tiên sinh, người không sao chứ?”

“Ta không sao!”

“Lão tổ tông muốn gặp người, mời đi theo ta!”

Cái gì?

Lão tổ tông muốn gặp hắn?

Trĩ Thiên Thương thấy lo sốt vó.

Lần nào hắn ta tới cũng dẫn Lạc Tuyết Phi theo mà lão tổ tông không chịu gặp một lần nào.

Nhưng lần này, lão tổ tông lại đồng ý gặp tên ngông cuồng là Mục Vỹ này, tại sao chứ?

“Con ở yên đây cho ta!”, Trĩ Tiệp thấy vậy không nhịn được nói: “Đừng rước thêm phiền phức cho ông nội con nữa, khi lão tổ tông về trời, nếu ông nội con không trở thành Vu tổ mới thì con cứ chờ chết đi!”

Chờ chết?

Đương nhiên Trĩ Thiên Thương sẽ không chờ chết rồi!
 
Mục Thần
Chương 980: Chiến tranh ngầm


Trong tổng đàn của Vu tộc lúc này.

Đây là một căn phòng vô cùng sạch sẽ, đồ đạc được bày trí đơn giản với một chiếc giường cùng vài ba chiếc ghế.

Có hai người đang ở trong phòng.

Một người trong số đó có gương mặt hoà nhã, nhưng lại đang có vẻ thương xót.

Người còn lại thì có phần sắc sảo hơn, nhưng cũng trong sự sắc sảo ấy có xen lẫn vẻ mệt mỏi.

“Đây là ông nội của ta - Vu Thiên Hành, còn đây là đại cổ sư Trĩ Điêu của nhánh Cổ thuật!”

Vu Vũ giới thiệu: “Hai người họ là đại vu sư và đại cổ sư của Vu tộc ta”.

“Chào hai vị tiền bối!”

“Ừm!”

“Ừm!”

Vu Thiên Hành và Trĩ Điêu cùng gật đầu, sau đó đầy vẻ thăm dò quan sát Mục Vỹ.

Còn ông lão đang nằm dựa trên giường nhìn thấy Mục Vỹ thì ngước mắt lên rồi gật đầu, coi như chào hỏi.

Mục Vỹ không dám qua quýt, vội khom người xuống.

Ông lão này trông có vẻ yếu ớt, nhưng lại là người chèo chống cả Vu tộc.

Dù hiện giờ trông lão như đang hấp hối, nhưng Mục Vỹ tin rằng nếu bây giờ núi Huyền Không tới tấn công Vu tộc, chắc ông lão này sẽ lập tức bật dậy rồi đại chiến vài trăm trận với núi Huyền Không ngay!

“Mọi người lui hết đi!”

Vu tổ ngước lên nhìn Mục Vỹ rồi nói.

“Vâng!”

Vu Vũ, Vu Thiên Hành và Trĩ Điêu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn lui ra ngoài.

Dẫu sao Vu tổ cũng là người đứng đầu Vu tộc, điều này không có gì để bàn cãi.

“Vu Vũ, con tìm đâu ra tiểu tử này thế?”

Sau khi đi ra ngoài, Vu Thiên Hành nhìn cháu trai mình rồi hỏi.

“Huyết Minh ở bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải thành lập vào năm năm trước là của hắn đấy ạ, bây giờ họ cũng có thể coi là thuộc tầng lớp hạng trung trong các thế lực hạng hai của tiểu thế giới Tam Thiên rồi!”, Vu Vũ đáp: “Hơn nữa người này tinh thông cả luyện đan và luyện khí, hơn nữa còn lập nên Huyết Minh để đối đầu với núi Huyền Không, thuộc hạ đều là thiên tài cả, nổi tiếng lắm ạ!”

“À!”

Trĩ Điêu ở bên cạnh cười nói: “Thế cậu đã hứa hẹn gì với hắn?”

“Ta…”

“Vũ Nhi!”

Vũ Thiên Hành nói: “Ông nội và Trĩ Điêu phải đi có chút việc, con hãy canh chừng ở đây, rõ chưa?”

“Vâng!”

Vu Vũ ngẩn ra khi nhìn bóng lưng rời đi của ông nội mình và Trĩ Điêu, không biết phải làm sao.

Từ khi nào ông nội và Trĩ Điêu lại trở nên thân thiết như vậy?

Hai người sóng vai rời khỏi tổng đàn rồi đi thẳng tới Thập Vạn Đại Sơn.

Sau khi khuất mắt mọi người, hai người họ lập tức tách nhau ra rồi nhìn chòng chọc vào đối phương.

“Vu Thiên Hành, đừng tưởng ta không biết ông đang tính toán điều gì!”, Trĩ Điêu nhìn Vu Thiên Hành có vẻ mặt hoà nhã rồi mắng: “Toàn bộ bảo bối của lão tổ tông đều nằm ở Long Uyên mà bộ tộc Cổ Long trấn thủ, ông chẳng muốn có bảo bối trong Long Uyên còn gì?”

“Trĩ Điêu, ông ngậm máu phun người!”

Vu Thiên Hành mắng lại: “Lão tổ tông có lệnh, Long Uyên muôn đời do người của bộ tộc Cổ Long canh phòng, không ai được can thiệp. Nhưng ông lại cưỡng chế lôi léo bộ tộc Cổ Long về phe mình, như vậy là làm trái lời của lão tổ tông!”

“Mỗi một thế hệ người thừa kế của Cổ tộc ta đều muốn đi vào Long Uyên, Vu Thiên Hành, ông tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, lão tổ tông sẽ truyền vị trí Vu tổ cho nên không phải lo lắng gì ư? Nhưng giờ Long Uyên là của ta rồi, ông muốn tới đó thì phải có ta!”

“Thử xem!”

“Thử thì thử!”

Hai đại vu sư và đại cổ sư không còn hoà thuận như lúc ở trong tổng đàn nữa, mà lại lườm nguýt nhau và chỉ muốn phân cao thấp với đối phương.

“Bây giờ, Vu tộc ta đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, các ma đầu ở Trung Vực, Tây Vực, Nam Vực hay thậm chí là Bắc Vực của tiểu thế giới Tam Thiên đều đang nhăm nhe nên ta không thèm so đo với ông!”

Vu Thiên Hành hừ nói: “Nhưng ông hãy nhớ một điều, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chỉ có mối quan hệ làm ăn với chúng ta thôi, những gì không nên nói thì đừng nói!”

“Vu Thiên Hành, ông với Thiên Bảo Các làm ăn rất nhiều với nhau nên người nói câu này phải là ta mới đúng, bơn bớt cái mồm đi!”

“Ông…”

Hai đại trưởng lão hậm hực nhìn nhau, cuối cùng đều phất ống tay áo bỏ đi.

Nhánh Vu thuật thường qua lại làm ăn với Thiên Bảo Các, còn nhánh Cổ thuật thì hợp tác với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.

Hai nhánh này vốn bất hoà nên đương nhiên phương diện kinh doanh cũng không chung đụng.

Trong tổng đàn của Vu tộc lúc này.

Mục Vỹ đứng cạnh giường nhìn ông lão đang gần đất xa trời mà không khỏi thấy đau lòng.

Dù có là cường giả mạnh đến mấy, hay có tuổi thọ dài tới đâu thì cũng không thể tránh được cái chết.

Nhiều năm về trước, chắc chắn Vu tổ này là một thiên tài của Vu tộc, nên cuối cùng mới ngồi được vào vị trí này.

Nhưng bây giờ, lão đang hấp hối rồi!
 
Back
Top Bottom