Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 160: Nguy hiểm


Cả nhà họ Mục, chỉ có nghĩa phụ là quan tâm đ ến Mục Vỹ. Còn Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh thì Mục Vỹ của trước kia chỉ có sự thù hận, nhưng hẳn không dám nói ra.

Lần này, sau khi g iết chết hai người họ, Mục Vỹ chỉ cảm thấy thư thái trong lòng, không còn nỗi bận tâm nào nữa.

Trong cơ thể hắn vang lên một tiếng động, nguyên đan ở đan điền đang không ngừng xoay tròn, chân nguyên dày đặc đã tản hết ra, chu du khắp cơ thể.

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười!

Cuối cùng những chân nguyên đó đã di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể hẳn, những chỗ đó đang chờ Mục Vỹ dẫn dắt chân nguyên hùng hậu hơn tiến vào.

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười là chân nguyên trong cơ thể di chuyển tới mười huyệt đạo lớn trong cơ thể, sau đó chờ võ giả hấp thu nhiều chân nguyên hơn vào, tiếp đó là thành công mở huyệt đạo.

Mỗi khi mở được một huyệt đạo thì thực lực của võ giả sẽ lại tăng thêm một bậc lớn.

Đây chính là điểm mạnh của cảnh giới Linh Huyệt

Võ giả mười tầng cảnh giới của thân xác là dùng máu thịt làm nền móng, còn võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì dùng huyệt đạo làm trụ cột, để cơ thể trở thành một chiếc thùng lớn, hấp thu nhiều chân nguyên vào hơn

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười chỉ cần hấp thu nhiều chân nguyên hơn là Mục Vỹ có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt.

Điểm mạnh của mười tầng cảnh giới Linh Huyệt không chỉ là sức mạnh thân xác, quan trọng hơn là sự bùng nổ của chân nguyên.

Mưa ngày một lớn, nhưng trận đấu trên sàn đấu của nhà họ Mục lại ngày một gay cấn, máu tươi đã chảy từ sân ra ngoài đường.

Nhưng bây giờ đã khuya, dù có ai nhìn thấy máu, hay nghe thấy tiếng gào thét thì cũng không dám đến gần.

Đây là lăn thanh tẩy của bốn gia tộc lớn tại thành Bắc Vân, người thành công sẽ trở thành bá chủ thật sự của nơi này.

Khi trận đấu vẫn đang diễn ra, các võ giả mà nhà họ Điêu, nhà họ Uông và Thiệu Danh Ngữ dẫn tới đã phát hiện ra vài vấn đề.

So về thần binh thì phàm khí và huyền khí của hai nhà Tần, Mục không hề thua kém gì của bọn họ, thậm chí còn tốt hơn vũ khí mà Thiệu Danh Ngự đưa cho bọn họ.

So về võ kỹ thì bọn họ cảm thấy luôn bị áp chế, nhưng chưa nằm bắt được điểm mấu chốt.

Nhưng điều khiến bọn họ điên tiết nhất là võ giả của hai nhà Tần, Mục rõ ràng đã sắp cạn chân nguyên, nhưng sau khi uống một giọt nước gì đó vào, lực chiến đấu của họ lại tăng vợt ngay.

Thậm chí trong trận đấu, họ trông thấy đối thủ đã thoi thóp, nhưng sau khi uống giọt nước đó vào, vết thương trên người họ lại khép miệng ngay.

Bọn họ không thể ngờ tới lại có một trận đấu thế này.

Dù có thêm võ giả mà Thiệu Danh Ngự dẫn tới thì bọn họ cũng không thể gắng gượng được với trận đấu kiểu này.

Kiếm Thanh Khuyết của Mục Vỹ xiên nghiêng xuyên qua đám người, một kiếm này như sắp cướp đi một sinh mạng.

Nhưng sau khi giải quyết một võ giả cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười trong đám người bằng một kiếm, Mục Vỹ lại cảm thấy một mối nguy cơ tiềm ẩn.

Tránh!

Mục Vỹ vô thức xoay người, rồi quỳ ngay xuống đất.

Vèo...

Một đường kiếm chân nguyên xé gió bay tới, xượt qua đầu Mục Vỹ, cắt một lọn tóc của hẳn xuống.

Vài sợi tóc rơi xuống đất.

Nguy hiểm!

Suýt nữa hắn đã mất mạng.

“Ngươi là ai?"

Một người đàn ông cao gầy mặc trường bào màu xám chợt xuất hiện ở phía trước, sắc mặt lão u ám, cứng nhắc, đến hành động trông cũng có vẻ rất đơ cứng.

“Là người giết ngươi, ha ha..."

Người mặc áo bào xám cười lớn, sau đó nhìn Mục Vỹ với đầy vẻ khát máu.

Mục Vỹ cảm thấy rất áp lực khi nhìn người này.

Lão khiến hắn cảm thấy còn kh ủng bố hơn cả Thiệu Danh Ngự, thậm chí không kém gì Tần Thời Vũ.

Tầng thứ bảy, võ giả cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!

“Ngươi không giết được huynh ấy đâu!"

Tần Mộng Dao bước tới, khí lạnh bao phủ đầu ngón tay, giọng nói lạnh băng của cô xuyên thủng tăng mây.

“Con nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai cũng dám đấu với ta?”, người mặc áo bào xám cười nói: “Nhưng sức mạnh trong cơ thể ngươi cũng kỳ lạ đấy!"

“Mộng Dao, đừng!”

Mục Vỹ định ngăn cản, nhưng đã không kịp.

Toàn bộ cơ thể của Tân Mộng Dao vang lên tiếng răng rắc, khí hàn băng liên tục tuôn ra như nước sông cuồn cuộn.

Nhưng dòng sông này đang bốc lên hơi lạnh đáng sợ.

“Dẫn Băng Cửu Thiên Quyết!”

Cô khẽ hô lên một tiếng, một con giao long có hình dạng mơ hồ đã xuất hiện trước mặt cô.

Hơi lạnh khủng khiếp giáng từ trên trời xuống.

“Được đấy! Sức mạnh này đúng là hiếm thấy, nhưng tiếc là cảnh giới của ngươi quá thấp, không thì đúng là phiền phức cho tai”, người mặc áo bào xám nở nụ cười thích thú.

“Cảnh Ngọc, đừng làm bậy, Mục Vỹ giao cho ông, còn cô nàng này là của ta!"

Đúng lúc này, Thiệu Danh Ngự đã thoát khỏi Tân Thời Vũ, xông ngay tới.

Nhưng Tân Thời Vũ nào cho có ông ta cơ hội chạy thoát.

“Hả? Ra là ông vì cô nhóc này à! Yên tâm, ta không động vào cô ta đâu, nhưng Mục Vỹ này thì phải do ta giải quyết”, Cảnh Ngọc cười nham nhở, sau đó nhìn Mục Vỹ, rồi li3m môi.

Cảnh Ngọc?
 
Mục Thần
Chương 161: Giao bảo bối ra đây


Xem ra lại là một trưởng lão khác của Thánh Đan Tông.

Dễ thấy Cảnh Ngọc này không phải kiểu võ giả chuyên luyện khí giống Thiệu Danh Ngự, mà là một cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy thứ thiệt.

“Mười chín năm làm một tên vô dụng, nhưng trong vòng nửa năm, tu vi đã tăng vọt lên mười tâng cảnh giới của thân xác. Làm được như vậy ở độ tuổi của ngươi thì Thánh Đan Tông ta không thiếu, nhưng đạt được điều đó trong nửa năm thì không tìm được người thứ hai ở Thánh Đan Tông đâu”.

“Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi đã có cơ duyên gì. Nếu nói trên người ngươi không có bảo bối thì đó thì là điều không thể”.

“Giờ tự ngươi giao ra đây, hay để ta lột da rút gân ngươi để tra hỏi nào!”

Mục Vỹ còn chưa đáp lời, Tân Mộng Dao đã giành nói trước: “Ta thấy người sắp bị lột da rút gân là ông đấy!"

Dứt lời, Tân Mộng Dao đã bay người lên cao, nhảy lên người con giao long bằng băng. Con giao long dài mấy chục mét tiến lên, gầm một tiếng đáp lời.

“Đạp sóng phá băng!”

Tân Mộng Dao xoay bàn tay, con giao long bằng băng lộn vài vòng, sau đó lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.

“Sức mạnh trong người ngươi rất kỳ lạ, nhưng cách biệt cảnh giới giữa hai chúng ta quá lớn, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu”.

Nói rồi, Cảnh Ngọc lắc đầu, búng ngón tay, một chân nguyên b ắn ra.

Chân nguyên này không ngừng ngưng tụ, sau đó dần lan rộng, cuối cùng khi dài tới mười trượng, nó hoá thành hình dáng của một con sư tử.

Khi một võ giả đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết, số lượng chân nguyên trong cơ thể đã đạt tới mức khủng khiếp.

Hơn thế nữa, dưới sự tích luỹ số lượng ấy, còn có sự biến đổi về chất.

“Này cô gái, cô không phải là đối thủ của ta đâu!”

Cảnh Ngọc bật cười, sau đó ấn mạnh ngón tay.

Bụp...

Một tiếng động vang lên, sau một chiêu đó, con giao long bằng băng dưới người Tân Mộng Dao lập tức vỡ tan.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai đối mặt với tầng thứ bảy, kết quả ra sao thì không cần phải nghĩ nữa.

Phụt một tiếng, Tân Mộng Dao hộc ra một ngụm máu tươi, mặt mày trắng nhợt, lảo đảo rơi xuống.

“Dao Nhi!”

Mục Vỹ lao như tên bản tới, đỡ lấy Tân Mộng Dao.

Nhìn thân thể run rẩy lạnh giá như tảng băng của Tần Mộng Dao trong lòng mình, Mục Vỹ lộ ra vẻ thương xót.

“Muội đừng cố quá sức như thế!”

“Muội chỉ... chỉ không muốn để người khác bắt nạt huynh”.

“Đồ ngốc này! Câu này phải do huynh nói mới phải”.

Mục Vỹ chạm vào đầu mũi lạnh băng của Tân Mộng Dao, sau đó đặt cô sang một bên, mỉm cười đứng dậy.

“Vỹ Nhi, đừng kích động!"

Trông thấy hình như Mục Vỹ định khiêu chiến Cảnh Ngọc, Mục Lâm Thần ở một bên hô lên: “Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, Mục Sơn, Mục Vũ, bốn người các ngươi hãy bảo vệ thiếu chủ!”

“Vâng”.

Vèo vèo...

Bốn người họ tham gia vào trận đấu, bay vù lên đứng cạnh Mục Vỹ.

Bọn họ là cận vệ của Mục Lâm Thần, một tháng lại đây, họ đã uống linh dịch, nên đều đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.

Mục Vỹ đã bày ra cục diện này, sao có thể không chuẩn bị trước.

Thần lực sau khi được pha loãng sẽ là con át chủ bài mạnh nhất mà hắn thăng cấp cho mọi người trong hai nhà Tần, Mục.

Nhưng Cảnh Ngọc là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, bốn người họ vốn không phải là đối thủ của lão, Mục Vỹ cũng không có hành động gì.

Hắn đang suy nghĩ với thực lực hiện tại thì sẽ phải đối phó với Cảnh Ngọc thế nào.

Vô vàn võ kỹ và công pháp đang xoay chuyển trong đầu hắn, Mục Vỹ không đừng tìm kiếm...

“Bốn tên binh tôm tướng tép mà cũng đòi cản ta ư! Đúng là nực cười!”

Cảnh Ngọc nở nụ cười sâu xa, sau đó nhìn nhóm Mục Vỹ như nhìn những cái xác chết.

||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||

“Bốn vị hãy chặn lão ta vài giây để ta giải quyết lão”.

“Ha ha...”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cảnh Ngọc cười lớn: “Chặn ta vài giây? Họ mà cũng đòi làm vậy ư? Nhưng ta rất muốn xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì để chặn được ta".

Nói đến đây, Cảnh Ngọc càng thấy hiếu kỳ với Mục Vỹ hơn.

Những thứ Mục Vỹ thi triển trên người càng kỳ lạ thì lão. càng thấy phấn khích.

Nhóm Mục Càn Khôn vây chặt lấy Cảnh Ngọc, sau đó dùng đủ mọi cách để ngăn lão lại.

Nhưng dù bốn người họ có phối hợp ăn ý đến mấy, cũng không thế làm khó Cảnh Ngọc một chút nào.

Cảnh Ngọc mới chỉ phòng vệ, chứ chưa phản đòn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra chỉ cần lão muốn là bốn người kia sẽ bại trận ngay lập tức.

Lúc này, Tân Thời Vũ đang bất phân thắng bại với Thiệu Danh Ngự. Một mình Mục Lâm Thần giữ chân Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ, còn các võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, thứ tư của hai nhà Tân, Mục cũng đang bị những người của Thánh Đan Tông do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc dẫn tới kìm chân.

Căn bản không tìm được ai để tới xử lý Cảnh Ngọc này.

Nếu không phải mục tiêu của Cảnh Ngọc chỉ có Mục Vỹ, có lẽ Tần Thời Vũ đã bại trận dưới tay của lão và Thiệu Danh Ngự từ lâu rồi.

“Phải làm sao bây giờ?”

Mục Vỹ cau mày, tâm trí rối bời.

Võ kỹ thì hắn có, nhưng võ kỹ phù hợp với tình huống hiện tại thì lại không.

Có trách thì trách cảnh giới của hắn quá thấp.

“Sao? Nghĩ lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra cách à?”, Cảnh Ngọc nhìn Mục Vỹ, sau đó cười he he nói: “Thằng nhãi kia, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, sau đó giao nộp bảo bối ra đây. Chỉ cần ngươi chịu làm vậy, ta có thể lập tức giúp ngươi giết hết toàn bộ người hai nhà Uông, Điêu”.

“Ông nói thật chứ?”

“Đương nhiên!"

“Được!”

Mục Vỹ hét lớn, vung tay lên, một bóng người như tia sét màu xanh lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.

“Hừ!”

Cảnh Ngọc biết rõ Mục Vỹ sẽ không cam tâm tình nguyện giao bảo bối ra, nên đã có chuẩn bị trước.

Lão quặp tay lại, bóng người màu xanh đó lập tức dừng lại.

Lão vỗ bàn tay còn lại, nhóm Mục Càn Khôn bay ra, không có một chút lực trở tay nào, lập tức bị thương nặng.

“Đây là... lò luyện Phong Thiên!”

“Lò luyện Phong Thiên!”

Cảnh Ngọc hô lên, làm kinh động tới Thiệu Danh Ngự ở chỗ khác.

“Quả nhiên đúng là lò luyện Phong Thiên!”, trông thấy chiếc lò nhỏ màu xanh trong tay Cảnh Ngọc, mắt Thiệu Danh Ngự sáng lên: “Lò luyện Phong Thiên này đã biến mất trong môn phái nhiều năm, giờ lại ở trong tay ngươi. Mục Vỹ, lần này ngươi chết chắc rồi".
 
Mục Thần
Chương 162: Không ai giúp được


Nhìn lò luyện Phong Thiên, vẻ tham lam trong mắt Thiệu Danh Ngự mỗi lúc một rõ.

Lò luyện Phong Thiên là một lò luyện không chỉ có thể dùng để luyện đan mà còn dùng để luyện khí, lại còn có công năng tấn công lẫn phòng ngự, là một thứ trên cả tuyệt vời.

Tiếc rằng nó đã bị một đệ tử hạt nhân của Thánh Đan Tông đánh cắp, từ đó biến mất suốt mấy chục năm, không ngờ lúc này lại xuất hiện ở đây.

“Đây chính là nguyên nhân vì sao cảnh giới của ngươi không ngừng đột phá?", Cảnh Ngọc nghỉ ngờ nhìn lò luyện Phong Thiên trong tay.

"Đương nhiên là không rồi!"

Mục Vỹ nở nụ cười đầy trêu tức, trả lời: "Xem ra vốn hiểu biết của Cảnh Ngọc trưởng lão về lò luyện Phong Thiên còn hạn chế lắm”.

Vốn hiểu biết?

"Vứt nó đi!"

Nghe thấy lời nói của hắn, Thiệu Danh Ngự bất chợt biến

"Vứt? Muộn rồi!"

Dứt lời, Mục Vỹ xoay người ôm lấy Tân Mộng Dao sau lưng mình rồi chạy băng theo hướng ngược lại với Cảnh Ngọc nhanh nhất có thể.

"Ầm! Uỳnh uỳnh! Ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc chọc vào màng nhĩ của những người ở đây.

Toàn bộ sân luyện võ của nhà họ Mục rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra, sóng địa chấn kinh hoàng từ từ lan ra đường phố xung quanh.

Ngay cả cơn mưa tầm tã cũng lặng xuống như bị cắt ngang.

Chuyện gì đang xảy ra?

Các võ giả đang trong cuộc chiến quyết liệt đêu bị tiếng nổ động trời này làm cho chảy máu cả tai và mũi.

Sau lưng Mục Vỹ nhức nhối từng cơn, máu tươi chảy xuống dọc theo sống lưng, nhưng thấy Tân Mộng Dao trong lòng mình ít bị vụ nổ ảnh hưởng thì hắn khẽ mỉm cười.

"Vỹ Ca, huynh không sao chứ?"

"Ta không sao!", hắn lắc đầu rồi nói: "Người có sao phải là ông ta cơ!”

Hướng theo ánh nhìn của Mục Vỹ, giữa sân luyện võ xuất hiện một cái khe khổng lồ sâu mười mấy mét, nước mưa ồ ạt cuốn trôi máu vào trong đó.

"Ông ta chết rồi ư?"

Chết?

Không thể nào!

Cảnh Ngọc là một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết, thế nên lão vẫn có thể tạo ra vỏ bọc chân nguyên để bảo vệ bản thân trong vụ nổ xảy ra chớp nhoáng ấy.

Có điều không chết cũng phải bị lột một lớp da thôi.

"Khục khục..."

Tiếng ho ra máu rất rõ vọng lại từ cái khe, ai nấy đều nhìn sang bên đó.

Quả nhiên, Cảnh Ngọc không chết.

"Lò luyện Phong Thiên, không ngờ ngươi lại có lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông ta. Vậy thì ngươi càng đáng chết!"

Cảnh Ngọc nhảy ra đứng cạnh cái khe, từ trên xuống dưới đều nhếch nhác, tóc tai bù xù trông hết sức chật vật.

Nhìn kỹ thì thấy hai cánh tay của lão thống xuống, máu tí tách chảy xuống đất cùng mưa.

Vô cùng nhục nhã!

Một người đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đả thông huyệt Thần Khuyết như lão mà lại bị một tên giun dế tâng thứ mười của thân xác chơi một vố ra nông nỗi này.

Quả thật vô cùng nhục nhã.

Tuy Mục Vỹ dựa vào lò luyện Phong Thiên để bày trò nhưng sự thật là thứ mánh khóe này vẫn làm lão bị thương, sau này Cảnh Ngọc biết bước chân vào Thánh Đan Tông thế nào đây?

"Ông không nổ banh xác đã là mạng lớn rồi đấy!"

Nhìn Cảnh Ngọc đứng ở gần đó, Mục Vỹ khinh thường cười.

Mặc dù không hy vọng xa vời rằng lò luyện Phong Thiên có 'thể nổ chết lão, hắn vẫn ngạc nhiên khi thấy lão có thể lành lặn sau vụ nổ do nó gây ra.

"Thiệu Danh Ngự, ta biết ông muốn có con nha đầu kia nên ta không tranh với ông đâu, ta chỉ cần Mục Vỹ kia thôi. Giờ ông cầm chân những người khác đi, hôm nay ta nhất định phải khiến cậu ta sống không được, chết cũng không xong".

"Được!"

Đối với Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vỹ cũng không bằng một Tân Mộng Dao.

"Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, đây là cơ hội của hai ngươi. Có bắt được cậu ta hay không thì phải trông chờ vào hai ngươi rồi".

Nói rồi ông ta lại xông về phía Tần Thời Vũ.

Trong hai nhà họ Tần, Mục chỉ có Tần Thời Vũ là đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, nhưng dù gì tuổi tác đã cao, tuy thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc nhưng cầm chân để dần tiêu hao sức mạnh của Tần Thời Vũ cũng không thành vấn đề.

Bên kia, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cắn răng lao ra.

Đến nước này rồi, họ không thể quay đầu lại nữa.

Nhìn vào thực lực trước mắt của nhà họ Mục, tối nay mà không tiêu diệt họ thì ba năm sau đường sống của hai nhà Điêu, Uông sẽ chấm dứt.

"Lên!"

Sau khi vụ nổ xảy ra, cuộc chiến đầy cam go lại tiếp tục.

Chẳng qua số võ giả do bốn gia tộc lớn và Thiệu Danh Ngự cùng Cảnh Ngọc mang đến có tổng cộng hơn hai nghìn người, thế mà giờ đây lại chưa chạm mốc một nghìn.

Đủ để thấy mức độ thảm khốc của cuộc chiến.

"Mục Vỹ, bây giờ không ai có thể giúp ngươi đâu!", Cảnh Ngọc cười khẩy, máu còn dính trên răng: "Ngươi còn gì ngoài lò luyện Phong Thiên chứ?”

"Ta biết nó cần tích lũy ba tháng mới gây ra vụ nổ được như vậy, ngươi còn lá bài tẩy nào khác không?"

"Lá bài tẩy thì ta có nhiều lắm, chỉ là không biết ông có chịu được hay không thôi!"

"Miệng mồm ba hoa! Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, thế thì ngươi mới biết đâu là cao thủ, đâu là kiến hôi!"

Dứt lời, Cảnh Ngọc cong các ngón tay lại, liên tục hội tụ chân nguyên.

Áp lực mạnh mẽ bao trùm lên sân luyện võ nhà họ Mục.

Thậm chí cả mặt đất cũng bắt đầu chấn động dưới sức. mạnh khủng khiếp ấy.

"Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!"

Khế quát một tiếng, ngón tay của Cảnh Ngọc đột nhiên vươn xa, nhưng không phải ngón tay dài ra thật mà đó là chân nguyên.

Cảm giác áp bách ùn ùn kéo về phía Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 163: Đại Sách Mệnh Thuật


"Phong Thiên Chỉ Biến!”

Hắn gầm lên, không kịp suy nghĩ nhiều mà chỉ kịp xoay sở nhằm chống lại nguồn chân nguyên hùng hậu kia.

"Chỉ là giun dế mà thôi, chống cự làm gì cho mất công”.

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay dồi dào chân nguyên của Cảnh Ngọc vỗ một chưởng xuống Mục Vỹ.

"Oành!"

Một tiếng nổ không thua gì tiếng nổ trước đó ầm ầm vang lên, nhưng mục tiêu của của nguồn sức mạnh kia chính là Mục Vỹ và khu vực xung quanh hắn.

Sau tiếng nổ, một cái hố sâu mười mấy trượng xuất hiện trên mặt đất.

Nhưng không thấy Mục Vỹ đâu cả.

"Đúng là rác rưởi, chẳng bố cho ta ra tay. Không còn lò luyện Phong Thiên, sao ngươi có thể chống lại một chưởng của ta chứ!", nhìn cái hố sâu không thấy đáy, Cảnh Ngọc khịt mũi khinh thường.

Ban đầu lão định vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ để tra hỏi bí mật của Mục Vỹ.

Nhưng không ngờ hẳn lại không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, đối diện với một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy như lão mà vẫn muốn phản kháng, còn dùng lò luyện Phong Thiên để muốn nổ chết lão.

"Giết ngươi thì không thể moi ra được bí mật, nhưng chắc hẳn cũng có thứ gì về bản thân mà ngươi không thể tự điều tra được!"

Vừa nói, Cảnh Ngọc vừa bước lại gần cái hố sâu.

"Tiểu thư, người này sẽ không chết như thế chứ!", trên tường viện nhà họ Mục, hai bóng người xinh đẹp đang đứng cầm ô dưới mưa.

Những hạt mưa to rơi trên ô rồi bắ n ra tứ phía, không hề vương vào người họ.

"Khó nói lắm. Lão già Cảnh Ngọc này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết. Đan điền đã khơi thông huyệt Thần Khuyết có thể nói là đã đạt đến đỉnh điểm của việc rèn luyện đan điền, gọt giũa kinh mạch, chân nguyên mạnh mẽ vô cùng. Còn Mục Vỹ chỉ đang ở tầng thứ mười của thân xác lại chỉ vừa đột phá trong cuộc chiến, còn chưa bước vào cảnh giới Linh Huyệt. Muốn biết có thể chống cự lại hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn rồi!"

"Hả!"

Hoàn Nhi há hốc mồm, kinh ngạc đáp: "Như vậy thì chẳng phải hắn chết chắc rồi ạ? Đúng là hắn còn rất yếu nhưng khí phách vô cùng, chết thì tiếc lắm”.

"Nhưng chúng ta cũng đâu thể cứu hắn. Cảnh Ngọc là tầng thứ bảy, quá mạnh, mà nếu ta đoán không lầm thì có lẽ ông ta vẫn chưa dùng hết sức đâu".

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Doãn Nhi hiện lên sự mong đợi.

Không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy Mục Vỹ sẽ không chết.

Sẽ có kỳ tích xảy ra.

Kỳ tích gì đây?

Lẽ nào Mục Vỹ giết được Cảnh Ngọc? Làm sao có thể!

Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu thì Tiêu Doãn Nhi lập tức nghĩ mình điên rồi. Từ trước đến nay chưa hề có ai giết được võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy chỉ với thực lực tầng mười của thân xác cả, vì chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.

“Ranh con, nhận lấy cái chết đi!"

Cảnh Ngọc quát lên, đưa tay vào trong hố muốn tóm Mục Vỹ lên.

"Đinh!"

Thình lình, tiếng "Đinh" vang lên, một cột sáng từ trong cái hố phóng thẳng lên chín tầng mây.

Tất cả mọi người đều như nhìn thấy mỗi một ngôi sao trên bầu trời vốn bị màn mưa che lấp đều trở nên sáng rỡ.

Tuy chỉ sáng lên trong tích tắc rồi biến mất nhưng độ sáng của nó đủ để khiến họ hiểu rằng đó là sự thật, không phải ảo giác.

Ngay sau đó, một người bay ra khỏi hố.

Mục Vỹ!

Nhưng lúc này đây, ở hắn đã có sự thay đổi rất lớn.

Màu đen của mái tóc trở thành bạc xen lẫn đen, đôi mắt cũng lấp lánh ánh bạc.

Khí thế của hắn tăng lên gấp mười thậm chí còn hơn thế một cách khó hiểu.

Nguồn sức mạnh hùng hậu liên tục vận chuyển trong cơ thể.

"Vừa rồi ông bảo ta đi ra nhận lấy cái chết à?"

Đôi mắt màu bạc tà tứ của Mục Vỹ nhìn Cảnh Ngọc, dường như tâm cảnh của hẳn đã khác trước.

"Cảnh Ngọc, ông muốn ta chết thì ta sẽ khiến ông chết Đây là Đại Sách Mệnh Thuật trong ba nghìn đại đạo chí cao vô thượng, ông đây dùng năm mươi năm tuổi thọ để đấu với ông, để xem ai giết được ai!"

Nói xong, Mục Vỹ giơ tay, chân nguyên trong đất trời tức khắc điên cuồng chuyển động.

Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời tối sầm, những ngôi sao trở nên lóng lánh, chân nguyên trong đất trời lũ lượt giáng xuống dưới sự dẫn dắt của sức mạnh sao trời.

Không trung nổi lên khí thế bàng bạc như hóa thành biển cả, kéo theo sóng dữ cuốn về phía Cảnh Ngọc.

“Sao trời có hàng tỷ, mênh mông biết mấy? Kiến hôi? Ai là kiến hôi? Ông mới là kiến hôi ấy!"

Mục Vỹ quát lên rồi tung ra một chưởng.

"Ầm!"

Cơn sóng sức mạnh sao trời mãnh liệt như sức mạnh băng hàn của Tân Mộng Dao ầm ầm lao tới.

Chẳng qua sức mạnh sao trời này cường hãn hơn sức mạnh băng hàn của cô gấp ngàn lần.

Đây mới thực sự là sức mạnh của đất trời.

"Không thể nào, Đại Sách Mệnh Thuật, Đại Sách Mệnh Thuật gì chứ... Á..."

Tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng dáng của Cảnh Ngọc biến mất trong ánh sáng mờ mịt, hoàn toàn mất dạng.

Võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy ấy đã chết. "Những người của nhà họ Uông và nhà họ Điêu mà dám

chống đối thì kết cục chính là đây!", Mục Vỹ lại lên tiếng, ngón tay chỉ vào Thiệu Danh Ngự.

Mũi tên sao trời bản vụt đến, đâm thẳng vào ngực của ông ta.

Chỉ với hai chiêu mà hai võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy đã hoàn toàn bỏ mình, không còn sức đánh trả.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sân luyện võ trong nhà họ Mục tĩnh lặng như tờ!

Đây là thứ sức mạnh gì vây? Ai nấy đều thần người ra.
 
Mục Thần
Chương 164: Bắc Nhất Vấn Thiên


Một chưởng khiến Cảnh Ngọc tan thành mây khói, một cái chỉ tay hóa Thiệu Danh Ngự thành tro bụi.

Thứ sức mạnh này đã vượt xa nhận thức của họ.

“Uỳnh!"

Sau khi thi triển hai chiêu thức, cơ thể Mục Vỹ ngã nhào xuống đất.

"Vỹ Nhi!"

"Sư phụ!"

"Vỹ Ca!"

Những người khác hét lên, nhanh chóng chạy tới.

"Vỹ Nhi, con sao rồi?", thấy khí toàn thân Mục Vỹ đều trở nên yếu ớt tựa như sẽ mất đi sức sống bất cứ lúc nào, Mục Lâm Thần cực kỳ tự trách.

Suốt mười năm ở nhà họ Mục, Mục Vỹ luôn bị bắt nạt, trong khi người làm nghĩa phụ như ông lại chỉ có thể giữ cho hắn không chết.

Cho tới nay, vì lúc nào cũng bị mấy chuyện vụn vặt trong nhà họ Mục quấn thân, vì phải cẩn thận quan sát thái độ của đại trưởng lão và nhị trưởng lão nên Mục Lâm Thần bao giờ cũng thấy áy náy với Mục Vỹ.

Nhưng thời gian gần đây, khi vươn lên và trở nên nổi tiếng, mối bận tâm hàng đầu của hắn lại là nhà họ Mục, là gia tộc này.

"Ha ha... Con không sao ạ, không chết được. Nghĩa phụ, người không được để hai tên cáo già kia chạy đâu đấy!"

"Con đừng lo, không ai có thể chạy thoát".

Ánh mắt của Mục Lâm Thần trở nên tàn khốc, lưng thẳng tắp, ngạo nghễ mà đứng.

"Trưởng tộc Mục, đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi!", thấy Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã chết, Uông Đông Vũ quỳ

xuống van xin: "Trưởng tộc Mục, bọn ta cũng là bị uy h**p thôi!"

"Đúng đấy, đúng đấy!"

Uông Đông Vũ vội vàng gật đầu. Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã bị giết, chỉ dựa vào thực lực của hai gia tộc bọn họ mà muốn chống lại nhà họ Mục và nhà họ Tần thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

"Giết!"

Tuy nhiên, đáp lại ông ta chỉ có tiếng thét của Mục Lâm Thần.

Lệnh giết vang lên, các võ giả thuộc nhà họ Mục lập tức xông tới.

Thời gian qua, từ tận đáy lòng họ đã xem Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của mình.

Nếu không nhờ hẳn thì mỗi người bọn họ đã không có được sự thay đổi lớn đến thế.

Giờ đây lại thấy Mục Vỹ dùng mấy chục năm tuổi thọ để giết Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc, họ hoàn toàn nổi giận.

"Không chừa một mống!"

Sau mệnh lệnh, những người họ Mục đồng loạt phát động tấn công.

"Vút vút vút!"

Nhưng họ vừa lao ra thì mấy tiếng kêu xé gió truyền tới.

Trong màn mưa, thanh kiếm chân nguyên sáng ngời vụt qua không trung, âm thanh "xẹt xẹt" làm đau màng nhĩ.

"Phập! Phập!"

Phút chốc những người vừa xông ra đã thân xác chia đôi, chết.

"Ai đấy!"

Mấy chục người bỏ mạng, Mục Lâm Thần tiến lên che trước người Mục Vỹ, nhìn về phía trước.

Dù sao ông cũng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, khả năng cảm nhận cao hơn những người khác một chút.

"Ha ha! Không ngờ Cảnh Ngọc và và Thiệu Danh Ngự đều bị giết cả rồi, xem ra thành Bắc Vân này cũng thú vị".

Tiếng cười khẽ vang lên, một người bỗng dưng xuất hiện giữa trời.

Người này đội mũ lông vũ, đứng lơ lửng trong không trung, mặc trang phục làm từ tơ lụa hảo hạng, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười mỉm mang lại cảm giác dễ gần.

"Làm phiền các vị rồi, tại hạ là đại đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông - Bắc Nhất Vấn Thiên!"

Thanh niên đứng giữa trời hơi cúi người chào, nét mặt tươi tắn.

Bắc Nhất Vấn Thiên!

Nghe thấy cái tên này, hầu như những người ở đây đều tỏ ra khó hiểu.

"Chào Bắc Nhất công tử!"

"Chào Bắc Nhất công tử!"

Những võ giả còn sống của Thánh Đan Tông khi thấy người thanh niên đang đứng chắp tay đêu quỳ một gối xuống đất, đầu cúi gãm xuống tận đùi.

"Ơ? Các ngươi biết ta à?”

Bắc Nhất Vấn Thiên cười khanh khách: "Đã như vậy thì các ngươi cũng phải biết Thánh Đan Tông có quy định không can thiệp vào cạnh tranh giữa các thế lực trong đế quốc chứ, các ngươi đang làm gì thế?"

"Xin công tử tha tội!"

“Xin công tử tha tội!"

Nghe thấy lời nói của hắn ta, mấy chục người kia không ngừng dập đầu, trán chảy máu cũng không dám dừng lại.

"Tha tội? Được thôi, thế thì lấy mạng các ngươi ra chuộc tội đi!"

Giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng Bäc Nhất Vấn Thiên lại nâng tay lên, chỉ chĩa ngón tay mà không làm gì khác.

"Ầm ầm ầm!"

Cảnh tượng đầu của bọn họ như dưa hấu nổ tung khiến cho những người ở đây không nói nên lời.

Bắc Nhất Vấn Thiên này thật tàn nhẫn.

Sao đệ tử chân truyền tài giỏi nhất của Thánh Đan Tông lại tới đây?

"Vấn Thiên, ngươi hiền quá, lãng phí thời gian ở đây làm gì!"

Sau khi những người kia bị nổ đầu, tiếng cười cợt vọng lại từ chân trời, một tia sáng thoáng chốc phóng tới.

Người vừa đến mặc trường sam màu bạc ngồi trên một chiếc thuyền phi hành. Trường sam màu bạc kia không gió mà tự phấp phới, những giọt mưa khi còn cách nó một mét là tự. động bị bắn đi chỗ khác, hiển nhiên đây là một thần binh phòng ngự bất phàm.

“Mạc Thư Nhiên, ngươi tới đây làm gì?"

“Tới hóng chuyện chứ sao!", nam tử mặc y phục xám cười nhí nhố: "Đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là ngươi được đi hóng chuyện, còn ta thì không được à?”

Đưa mắt nhìn xuống những người bên dưới, Mạc Thư Nhiên nhìn thẳng vào Tân Mộng Dao đang đứng trước người Mục Vỹ.

“Là muội ấy à? Nữ tử sở hữu thần phách Băng Hoàng ấy?”

Bị y nhìn chằm chăm như thế, ánh mắt của Tần Mộng Dao càng lạnh hơn.

"Đỡ huynh lên!"

Mục Vỹ thở hắt ra, vùng vẫy đứng dậy nhìn hai người trên trời.
 
Mục Thần
Chương 165: Tần Mộng Dao nổi giận


Bắc Nhất Vấn Thiên kia ngự không phi hành, rõ ràng là cao thủ cảnh giới Thông Thần.

Những người chỉ mới ở cảnh giới Linh Huyệt hoàn toàn không thể làm vậy, chỉ khi vượt qua tầng thứ mười của cảnh giới Linh Huyệt và bước vào cảnh giới Thông Thần mới có thể.

Còn Mạc Thư Nhiên thì phải dùng phi thuyền, hiển nhiên là vẫn còn nẵm trong cảnh giới Linh Huyệt.

Có điều nhìn vào thái độ của y đối với đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là Bắc Nhất Vấn Thiên, có thể thấy người này hẳn là đang ở tầng thứ tám hoặc tầng thứ chín.

"Tần Mộng Dao đúng không? Ha ha, ta là Mạc Thư Nhiên, sau này có thể muội sẽ là tiểu sư muội của ta đấy, làm quen trước đi!"

"Ai là tiểu sư muội của ngươi, cút đi!"

Vẻ mặt của Tần Mộng Dao vẫn lạnh như băng khi nhìn Mạc Thư Nhiên.

"Ặc... Đừng hung dữ như vậy chứ, ta là đệ tử chân truyền của tông chủ đấy nhé. Tông chủ biết muội có thần phách Băng Hoàng nên bảo ta đến đón muội".

Y tí tởn cười, không hề để ý đến sự lạnh lùng của cô.

"Mạc Thư Nhiên, ngươi nói nhiều quá”.

Cùng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo quát lên.

Tia sáng lao đến, một người mờ ảo xuất hiện từ trong mưa đêm.

Đó là một nữ nhân mặc váy dài đen nhánh, đeo mạng che mặt, dáng người thướt tha lấp ló giữa cơn mưa.

"Lâm Hinh Vũ, cô cũng tới là sao!"

"Lâm Hinh Vũ!"

Nhận ra ai vừa đến, Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạc Thư Nhiên đều có phản ứng khác nhau.

Lâm Hinh Vũ...

Mới đây thôi mà trên bầu trời đã xuất hiện ba người.

Có điều, ba người này không cố ý phóng uy thế ra nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.

"Không biết vì sao ba vị lại đến đây?”, Mục Lâm Thần nhìn ba người, đứng ra hỏi.

Vừa rồi mấy chục người của nhà họ Mục đều bị Bắc Nhất Vấn Thiên giết, trưởng tộc như ông ấy tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.

“Không liên quan đến ông!"

Bắc Nhất Vấn Thiên cong tay thành vuốt, một luồng chân nguyên hùng hậu lao thẳng tới Tân Mộng Dao.

Thấy hắn ta thình lình ra chiêu hòng bắt cô đi, Mục Lâm Thần và Tần Thời Vũ lập tức cản trở.

"Thú vị đấy!"

Không ngờ lại bị hai người họ ngăn cản, Bắc Nhất Vấn Thiên bật cười.

Hắn ta nhẹ nhàng phất tay, nguồn chân nguyên mạnh mẽ lại xông đến. Mục Lâm Thần và Tân Thời Vũ tức khắc bị đánh lùi như lá cây bị gió cuốn, không thể nào phản kháng.

Mục Lâm Thần có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, còn Tân Thời Vũ thì đã đến tầng thứ bảy nhưng lại như hai đứa trẻ khi đối đầu với Bắc Nhất Vấn Thiên vậy.

"Lại đây!"

Vuốt chân nguyên của hắn ta tóm lấy Tân Mộng Dao.Cô không nhúc nhích được, bị ném lên phi thuyền của Mạc Thư Nhiên.

"Dao Nhi..."

Mục Vỹ gắng gượng tiến lên nhưng lại ngã nhào xuống đất.

"Ha hai Vấn Thiên, nhìn vui ghê, xem ra tiểu sư muội đã có người trong lòng rồi, chắc muội ấy không vừa ý ngươi đâu!", thấy Mục Vỹ bên dưới cùng với vẻ mặt khi nhìn hắn của Tân Mộng

Dao, Mạc Thư Nhiên cười phá lên.

"Có người trong lòng rồi? Giết là được!"

Bắc Nhất Vấn Thiên vừa nói vừa nhấc tay lên.

"Ngươi mà giết huynh ấy thì ta sẽ chết cho ngươi xem!"

"Chết cho ta xem? Cô không có tư cách để nói điều kiện với ta, ít nhất hiện giờ là vậy", Bắc Nhất Vấn Thiên lắc đầu, chỉ tay vào Mục Vỹ.

“Uỳnh!"

Tiếng nổ vang trời truyền đến, Mục Vỹ bị chân nguyên đánh trúng, hoàn toàn không thể chống trả.

"Không..."

Nhìn khung cảnh bên dưới, gương mặt của Tân Mộng Dao thấm đẫm nước mắt, người run rẩy.

Trong cơ thể cô như đang có sức mạnh nào đó tụ tập lại, chực chờ bùng nổ.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên, nữ tử được gọi là Lâm Hinh Vũ khẽ rít lên.

"Vù vù!"

Tiếng kêu chói tai bùng lên ngay sau đó, quanh thân Tần Mộng Dao đang bị Mạc Thư Nhiên trói buộc bùng phát sức mạnh băng hàn.

"“Bành!"

Khí lạnh cường hãn ngập tràn toàn bộ đại viện nhà họ Mục như biến nó thành hầm băng.

“Tránh ra, tránh ra hết đi!" Mục Lâm Thần vội vàng bảo các thuộc hạ tránh đi.

Sức mạnh băng hàn này lớn như thế, họ tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.

Rốt cuộc trong cơ thể của Tân Mộng Dao cất giấu con quái vật gì vậy?

"Giết ngươi, ta phải giết ngươi!"

Lúc này, sương lạnh đã vững như thành đồng xung quanh Tần Mộng Dao.

Chiếc váy dài của cô hóa thành băng lam, trên dung nhan tuyệt mỹ là nét mặt tuyệt vọng đau thương.

Mục Vỹ chết rồi!

Người giúp mình thay đổi đã chết, sao cô có thể sống một mình chứ! Nhưng trước khi chết, ít nhất cô cũng phải khiến những người này đổ máu.

"Không hổ là thần phách Băng Hoàng, quả là mạnh mẽ!”

Bắc Nhất Vấn Thiên thấy cảnh tượng này cũng ngẩn ngơ.

Váy dài của Tân Mộng Dao đã hóa băng, một ảo ảnh xuất hiện.

Ảo ảnh kia cao khoảng mười mấy trượng, toàn thân đều có màu lam của băng, lông vũ phủ khắp người, vẻ mặt trang nghiêm mà kiêu ngạo.

Băng Hoàng!

"Trời đất, thần phách Băng Hoàng thật kìa. Tiểu sư muội may mắn quá trời quá đất!", Mạc Thư Nhiên nhìn thấy ảo ảnh khổng lồ kia thì không kiềm được hét toáng lên.

"Ngươi có thể câm miệng được không?", Lâm Hinh Vũ đang đứng bên cạnh cau mày quát: "Cô ta tức giận rồi, nghĩ cách cản lại đi, nếu không thì cả ngươi lẫn ta đều phải chết đấy".

"Không cần đâu, chúng ta không chống lại được sức mạnh của thần phách nhưng tên Bắc Nhất Vấn Thiên kia đã tới đây rồi, sao lại không chuẩn bị trước được? Xem ra chuyến này nội môn lại loạn hơn rồi, một kỳ tài sở hữu thần phách Băng Hoàng cơ mà. Mấy lão già kia sẽ nhốn nháo cho xem".

“Tránh ra!"

Mạc Thư Nhiên đang nói chuyện thì một cái Băng Chùy phóng tới, Lâm Hinh Vũ nhạy bén phát hiện, hai người lập tức lùi ra sau.

Khi thấy nơi họ vừa đứng, Mạc Thư Nhiên trợn to hai mắt.
 
Mục Thần
Chương 166: Giết ngươi khó lắm à?


Giờ phút này, nơi hai người vừa đứng đã xuất hiện một cái hốc thật to được tạo ra bởi Băng Chùy, xung quanh hốc đầy rầy băng tuyết lạnh thấu xương,

"Sao có thể mạnh như vậy!"

"Chứ ngươi nghĩ sao? Băng Hoàng là thần thú thượng cổ, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, không thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cũng bắt đầu cẩn thận rồi à?"

Lâm Hinh Vũ dè chừng nhìn Tân Mộng Dao.

Thần phách Băng Hoàng thật sự mạnh như thế ư?

“Tân Mông Dao, trước mắt đúng là ta khó có thể thẳng áp đảo cô, nhưng trước khi tới đây sư phụ đã cho ta một cách rồi".

Trong lúc nói chuyện, tay của Bắc Nhất Vấn Thiên sáng lên, một dấu ấn chậm rãi xuất hiện.

Trên dấu ấn có khắc một chữ Ấn thật lớn.

Nó vừa hiện lên thì toàn bộ bàn tay của hắn ta trở nên đỏ bừng.

Một ngọn lửa nóng rực bàng bạc nổi lên.

"Đây là..."

"Không ngờ tông chủ lại đưa dấu ấn của mình cho hắn...."

Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đều sững sờ.

Có dấu ấn này, dù Tân Mộng Dao có phi thường đến đâu cũng khó lòng phản kháng.

“Uỳnh!”

Tiếng nổ động trời vang lên, bàn tay của Bắc Nhất 'Vấn Thiên ầm ầm vỗ xuống.

“Vù..."

Lại một tiếng trầm thấp, những người khác nhìn thấy hơi thở băng hàn quanh thân Tân Mộng Dao đang giảm dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Cuối cùng, băng tuyết hoàn toàn tiêu tán, không thấy bóng dáng đâu.

Tân Mộng Dao từ trên trời rơi xuống, ngã trên mặt đất.

Khuôn mặt của cô trắng tái đầy tuyệt vọng.

Rốt cuộc vẫn chưa đủ mạnh, thấy Mục Vỹ chết ngay trước mặt mình nhưng cô lại không làm gì được cả.

"Kể từ hôm nay, cô chính là đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông. Cô có biết bao nhiêu người mong ước được nhận niềm vinh dự ấy không? Cô được nhận. thì có đội ơn mười đời cũng không đủ!"

Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Tân Mộng Dao, lạnh lùng nói lớn.

"Ta không cần!"

Cô nhìn thẳng vào mắt hẳn ta, lạnh lùng đáp trả.

"Nếu có một ngày ta trở thành đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết ngươi!"

"Được thôi, chỉ cần cô có bản lĩnh đó!"

Bắc Nhất Vấn Thiên không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn trào phúng

Giết hắn ta?

Toàn bộ Thánh Đan Tông không biết có bao nhiêu người muốn giết Bắc Nhất Vấn Thiên để cướp lấy vị trí này!

Nhưng tất cá những kẻ đó đều đã chết dưới tay hắn ta.

Thánh Đan Tông là một trong các thế lực hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, muốn giết hắn ta sao? Nằm mơ!

“Giết ngươi thì khó lắm à?”

Giữa lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu mười mấy trượng.

Mục Vỹ!

Thấy người đó, tất cả mọi người đều nín thở.

Không ngờ lại là Mục Vỹ!

“Ha ha, có phải rất ngạc nhiên khi thấy ta không?”

Nhìn thấy ánh nhìn đầy bất ngờ của mọi người, Mục Vỹ cười ha ha, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.

Giết hắn đâu có đơn giản thế!

"Ngươi không chết?"

"Ngươi còn chưa chết mà, sao ta chết trước được?", Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên, đáp lại.

Giờ phút này, trông Mục Vỹ không khác gì trước đây ngoài việc mái tóc bạch kim đã chuyển sang màu trắng, ngay cả một sợi tóc đen cũng không thấy.

"Vỹ Ca..."

"Yên tâm, huynh không sao!"

Nhìn Tân Mộng Dao, đôi mắt của Mục Vỹ trở nên dịu dàng hiếm thấy, hắn cười thật tươi.

"Tóc của huynh..."

"Muội không thấy đổi màu khác cảm giác đẹp trai hơn sao?”

Mục Vỹ ôm cô vào lòng, trên gương mặt đầy ý cười.

"Mục Vỹ, ngươi chỉ giỏi mấy trò này thôi!", Bắc Nhất Vấn Thiên khinh thường nói: "Dỗ dành nữ nhi xong, ngươi còn làm gì được nữa?"

"Làm gì? Giết ngươi dễ như ăn cháo!"

Mục Vỹ giơ tay lên, một tia chớp thình lĩnh đùng đoàng giáng xuống bên cạnh Bác Nhất Vấn Thiên.

"Uỳnh!”

Tiếng nổ đinh tai vang lên, nơi Bắc Nhất Vấn Thiên đang đứng xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét.

"Ngươi chán sống rồi!"

Không ngờ Mục Vỹ dám ra tay với mình, Bắc Nhất Vấn Thiên giận dữ đến nghiến răng ken két

"Chán sống? Hôm nay ngươi tới đây, ta không giết được ngươi mới là chán sống”.

Mục Vỹ lạnh giọng quát, mái tóc trắng tung bay, đằng đằng sát khí.

Đẩy Tân Mộng Dao sang một bên, hẳn đứng tại chỗ, một lưỡng khí thế mạnh mẽ dâng lên.

"Chết đi!”4

Hai người gần như đồng thời lao ra.

Sức mạnh toàn thân Mục Vỹ bùng nổ, sức mạnh sao trời đến từ chín tầng trời kéo theo sấm sét sáng rực đánh đùng đoàng.

Xung quanh Bắc Nhất Vấn Thiên linh khí chảy xiết, phát ra âm thanh rào rào như khi nước suối chảy cuồn cuộn. Bùng nổ!

Hai người như thần hạ phàm thể hiện ra sức mạnh của mình, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nghẹt thở.
 
Mục Thần
Chương 167: Cuộc chiến quyết liệt


"Trời ơi!"

Thấy cảnh này, Tiêu Doãn Nhi thốt lên: "Bắc Nhất Vấn Thiên kia là cao thủ cảnh giới Thông Thần, mạnh như thế cũng không kỳ lạ, nhưng sao Mục Vỹ lại có thể.."

“Tiểu thư, không hiểu sao nô tì có cảm giác Mục Vỹ và phụ thân của hắn đều không đơn giản. Tiểu thư nghĩ lại xem, trưởng tộc Mục một mình dẫn dắt nhà họ Mục trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đế quốc Nam Vân hiện nay, thế thì sao Mục Vỹ lại là người đơn giản được..."

Hai chủ tớ cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ khó tin thấy rất rõ.

Rốt cuộc Mục Vỹ đã sử dụng bí pháp gì mà có thể bộc phát ra sức mạnh lớn đến vậy?

Điều làm họ ngạc nhiên là sức mạnh sao trời cuồn cuộn và sấm sét hung tợn kia không phải thứ mà con người có thể thao túng, vậy mà Mục Vỹ lại hoàn toàn làm được.

"Chẳng lẽ phụ thân đồng ý lập hôn ước giữa nhà họ Mục và nhà họ Tiêu là vì cái này..."

Trong lòng Tiêu Doãn Nhi cũng dậy sóng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
2. Kẻ Giết Người
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Cô ấy luôn cho rằng người có thể làm lang quân của mình ít nhất phải là một người có tư chất cao trong đế quốc Nam Vân.

Hiển nhiên Mục Vỹ không được xếp trong đó.

Nhưng hôm nay, thấy hắn, Tiêu Doãn Nhi lại cảm nhận được tiềm năng vô hạn.

Cảm giác này chưa từng xuất hiện trong lòng cô ấy.

Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất 'Vấn Thiên đã đến hồi gay cấn.

Chiến trường của hai người đã không còn chỉ giới hạn trong nhà họ Mục mà là toàn bộ thành Bắc Vân.

Hai người di chuyển qua lại trên các con hẻm nhỏ của thành trì, gây ra những vụ nổ gần như phá hủy những nơi họ đi qua.

"Trưởng tộc Mục..."

Tân Thời Vũ sốt ruột nhìn hai người đấu với nhau.

Nói thế nào thì Bắc Nhất Vấn Thiên cũng là cao thủ Thông Thần, tuy Mục Vỹ đã đạt được sức mạnh cũng cường hãn như vậy nhưng chỉ là dựa vào bí pháp, đó không phải thực lực chân chính của hắn.

"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra"

Nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Tân Thời Vũ, Mục Lâm Thần lắc đầu than thở: "Vỹ Nhi khác xưa quá, trước đây ta chẳng quan tâm gì đến nó!"

Lúc này đây, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy.

Ông ấy thật sự không xứng làm nghĩa phụ của Mục Vỹ.

Để tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu Mục Vỹ là con trai ruột thì liệu ông ấy có còn như vậy không?

“Vỹ Nhi..."

Nhìn người đang chiến đấu quyết liệt trên trời, Mục Lâm Thần cắn răng: "Tân lão thái gia, hôm nay nhà họ Điêu và nhà họ Uông tuyệt đối không được sống!"

"Hiểu rồi!"

Hai người gật đầu ra hiệu, người của hai gia tộc đồng loạt lao ra, xông tới người của hai gia tộc Điêu, Uông chém giết.

Ban đầu bọn người họ Điêu và Uông được đông đảo võ giả do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc mang đến giúp đỡ mới có thể đối kháng với nhà họ Tần và nhà họ Mục.

Giờ đây, hai kẻ đó đã chết, người trong Thánh Đan Tông làm gì còn trợ giúp nhà họ Điêu và nhà họ Uông nữa.

Không còn được giúp đỡ, người của hai gia tộc này hoàn toàn không thể chống lại cuộc tấn công của hai gia tộc Tân, Mục.

Dù sao thì Tân Thời Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, và Mục Lâm Thần cũng đã sử dụng linh dịch để có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.

Trong khi Điêu Chấn Vấn và Uông Đông Vũ chỉ đang ở tầng thứ năm.

Cuộc chiến đã nghiêng về một phía...

"Chết tiệt!"

Cùng lúc đó, trên bầu trời, trận chiến giữa Mục Vỹ và Bắc Nhất Vấn Thiên lại rơi vào bế tắc.

Bắc Nhất Vấn Thiên vô cùng phẫn nộ.

Hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị một võ giả tầng thứ mười của thân xác dây dưa đến tận bây giờ.

Vô cùng nhục nhã!

"Linh Kiếm Thập Tự Trảm!"

Một tiếng quát vang lên giữa không trung.

Hai tay của Bắc Nhất Vấn Thiên vẽ ra hình chữ thập, chân nguyên bàng bạc trong đất trời hội tụ, chiếu sáng cả trời đêm.

Thập Tự Trảm kia chiếu rọi tất cả mọi người như. thẩm phán của trời đất, gây cho họ cảm giác nặng nề bất lực.

“Chút tài mọn!"

Mục Vỹ khinh miệt cười, ngón tay không ngừng điểm vào không trung.

Dần dần, trước người hắn xuất hiện từng điểm chân nguyên.

Những chân nguyên ấy từ từ lan ra như giọt nước đang chảy.

Có điều, dưới hành động của Mục Vỹ, chân nguyên lại ẩn chứa thuộc tính của sấm sét, kèm theo đó là chính khí cuộn trào.

Đây là chính khí đến từ đất trời, không phải được. tạo ra từ đạo của bản thân võ giả.

"Bành!"

Sau tiếng nố, Thập Tự Trảm và chính khí bàng bạc trước người Mục Vỹ va chạm vào nhau, cú nổ dữ dội ầm ầm tỏa ra.

Từng lưỡng chân nguyên nổ tung.

Toàn bộ thành Bắc Vân đột nhiên bùng nổ.

Như có một trận động đất kinh hoàng, thành Bắc Vân hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, ai nấy đều chạy ra khỏi nhà của mình để nhìn hiện tượng kỳ lạ trên trời.

Dư âm sau vụ nổ từ từ lan rộng.

Hai người vẫn đứng trên trời.

Song, nhìn kỹ thì thấy Mục Vỹ tuy quần áo nhếch nhác nhưng vẫn lành lặn, Bắc Nhất Vấn Thiên ở phía đối diện thì trang phục đã nát bươm, cánh tay chảy máu.

Trong đòn đánh vừa rồi, rõ ràng Mục Vỹ cao hơn một bậc.

“Khỉ thật"

Bắc Nhất Vấn Thiên đằng đẳng sát khí nhìn Mục Vỹ ở phía đối diện.

Hắn ta thật sự không hiểu tại sao mình có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất lại không làm gì được một con kiến hôi chỉ đang ở tăng mười của thân xác như Mục Vỹ.

Chênh lệch những mười tầng cơ mà, sao có thể

như vậy!

"Bây giờ ngươi còn gì muốn nói không?"

Mục Vỹ hờ hững lên tiếng, giọng lạnh như băng.

Hai tay hẳn chậm rãi nâng lên, chân nguyên lại bắt đầu hội tụ.

Chỗ chân nguyên này không phải sinh ra từ trong cơ thể hân mà là rút ra từ không gian.

Giữa những lưỡng chân nguyên, lực lượng sấm sét mãnh liệt dâng trào, sức mạnh sao trời và chính khí cương trực phối hợp với nhau và hòa làm một một cách hoàn mỹ.

Mà người nhận lấy những thứ này chính là Mục Vỹ.

"Chính khí trong đất trời cương trực dám đảm đương, mọi thiện ác đều do ta quyết định”.

Mục Vỹ khẽ quát, nguồn sức mạnh bằng bạc hội tụ trước người hẳn tạo thành một vầng sáng hình tròn.

Thứ sức mạnh này như đến từ thời viễn cổ, không ai có thể chống lại. Nó xông về phía Bắc Nhất Vấn Thiên...
 
Mục Thần
Chương 168: Tông chủ Thánh Đan Tông


“Đáng chết!”

Bắc Nhất Vấn Thiên thấy Mục Vỹ tung đòn tấn công, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn lập tức hoảng hốt.

“Chỉ có thể dùng chiêu kia!”

Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, sát khí trong lòng càng thêm rồng đậm.

Không cần biết tại sao Mục Vỹ lại có thực lực như vậy, chắc chẩn tương lai sẽ trở thành uy h**p cực lớn với hẳn ta.

“Lưới trời lồ ng lộng, sao sáng đầy trời. Chí tôn vô thượng, còn ai ngoài ta!”

Hắn ta quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bộc phát không hề thua kém Mục Vỹ.

Đó là nguồn sức mạnh đến từ thời xa xưa. Không ai ngờ tới một võ giả cảnh giới Thông Thần như hắn ta lại có được sức mạnh kh ủng bố như vậy.

“Hắn ta điên rồi sao...”

“Sao hắn dám dùng tới sức mạnh kia? Muốn chết sao?”

Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.

Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu Thánh Đan Tông không chỉ vì có thiên phú siêu phàm, mà còn vì sức mạnh Hồng Hoang trong người hân ta kia.

Nhưng Lâm Hinh Vũ từng nghe sư phụ nói, sức. mạnh kia quá đổi cường hãn, hiện giờ Bắc Nhất Vấn Thiên không thể kiểm soát được.

Hành động của hắn ta chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.

“Ồ!”, Mục Vỹ khẽ cau mày khi thấy hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơi kinh ngạc cười nói: "Thì ra là vậy. Trong người có được tỉnh phách như vậy, khó trách ngươi dám ngạo mạn".

“Đáng tiếc... người ngươi gặp phải là ta!”

Mục Vỹ đánh ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn tuôn trào, khí thế sát phạt ngập trời

Ong...

Nhưng khi hai người sắp va chạm vào nhau, một tiếng vù vù vang lên. Trời đất như đứng yên.

Dường như hết thảy đều bình tĩnh lại.

“Vấn Thiên, con bị kích động rồi”

Dưới làn mưa bay, một tiếng quát lớn vang lên.

Mưa to lập tức ngừng rơi.

“Tông chủ!"

“Tông chủ!"

“Tông chủ!"

Ba người Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đông, loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.

“Mục Vỹ đúng không?"

Ánh mắt của bóng người kia nhìn vào Mục Vỹ, gật đầu nói: "Chắc hắn ngươi đã biết trong người Tân Mộng Dao có thần phách Băng Hoàng! Ngươi cũng nên biết điều này có nghĩa là gì

Không sai, Mục Vỹ biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Một khi thần phách trong người Tân Mộng Dao bị người khác phát hiện, bị mấy vị đại năng ra tay cướp đoạt, tính mạng của cô cũng khó giữ.

Nhưng sao hắn có thể tin tưởng vị tông chủ Thánh Đan Tông trước mắt này?

“Sao ta phải tin ông?"

“Đơn giản!"

Bóng người kia gật đầu cười nói: “Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Một là ta giết ngươi rồi đưa Tân Mộng Dao đi, hai là ngươi đồng ý để ta đưa con bé đi”

“Không còn lựa chọn sao..”

Mục Vỹ cười khổ một tiếng, mái tóc trắng muốt tung bay trong đêm mưa.

“Dù vậy, ta vẫn phải liều mạng một lần..."

Hắn đột nhiên lên tiếng, sức mạnh bộc phát, sao trời lại toả sáng lấp lánh.

Bịch...

Chỉ là hẳn còn chưa kịp giơ tay lên, bóng người kia đã tiện tay vung một cái, sao trời lập tức trở nên ảm đạm, mưa như trút nước.

Một cái vung tay điều khiển sức mạnh của đất trời, ngăn chặn mọi hành động của Mục Vỹ.

“Sao hả? Vẫn chưa hết hy vọng à?”

Bóng người kia lạnh nhạt hỏi Mục Vỹ.

“Hết hy vọng? Mơ đi!”

Mục Vỹ không thèm để ý tới sự ngăn trở của mọi người xung quanh, tóc trắng càng thêm loá mắt.

Từng sợi tóc trắng muốt dựng ngược, một sợi chân nguyên của đất trời bị rút ra nhập vào trong người hắn.

“Hả?"

Thấy thế, bóng người trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.

Ông ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.

“Mở ra"

Mục Vỹ quát lớn, cơ thể thẳng tắp, năng lượng cưỡng bạo như muốn xoắn đứt từng sợi kinh mạch trong người hắn.

Giờ phút này, trông hắn như một thùng gỗ chứa đây nước, nước sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn gắng gượng ép nước xuống.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Trông thấy hành động điên cưỡng của Mục Vỹ, bóng người kia cười nhạo một tiếng.

Ông ta nhấc tay lên, chưởng ấn màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống.

“Cút ra!"

Đầu tóc Mục Vỹ bay múa, vẻ mặt dữ tợn như con vượn khổng lồ bạo phát.

Ầm.

Mục Vỹ va chạm với chưởng ấn kia, năng lượng khủng khiếp tắn ra bốn phía, toàn bộ nhà họ Mục gần như bị huỷ diệt.

“Phụt..”

Một bóng dáng hiện ra trong khói bụi của vụ nổi vừa rồi, rơi bịch xuống đất.

“Mục Vỹ!”

“Ha ha.. Ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng hôm nay ngươi đã gây thù oán với Vấn Thiên. Nếu không ta đã thu nhận cả ngươi vào Thánh Đan Tông, rồi”.

Bóng người kia ở trên cao nhìn xuống Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 169: Mục Thanh Vũ


Ông ta cứ tưởng Bắc Nhất Vấn Thiên có thể đưa được Tần Mộng Dao đi, nào ngờ lại gặp phải Mục Vỹ.

Ông ta càng không ngờ phải mất một phần mười sức mạnh chân nguyên bản mệnh vẫn không thể dễ dàng thu phục Mục Vỹ.

“Lão già chết tiệt, ta vẫn còn nhiều bản lĩnh lắm. Hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ san bằng Thánh Đan Tông của ông".

“Ồ? Vậy hả?”

Bóng người kia lại nói: “Vậy thì giờ ta giết ngươi là được”.

“Xin tông chủ giơ cao đánh khẽ"

Đúng lúc bóng người kia định ra tay, một người chạy tới che chắn trước mặt Mục Vỹ.

“Đại sư Diệu Thanh!”

Thấy người tới, bóng người kia giật mình buông tay.

“Đương nhiên ta phải nghe theo đại sư Diệu Thanh. Chỉ là không trừ khử Mục Vỹ, tương lai sẽ trở thành mối hoạ lớn. Hơn nữa, cậu ta chưa chết, sức mạnh thần phách trong người Tân Mộng Dao sẽ bị tình cảm che lấp, khó có thể thức tỉnh sức mạnh lớn nhất".

Nghe thấy người kia nói chuyện với đại sư Diệu Thanh tôn kính như vậy, mọi người đều sợ ngây người.

Đại sư Diệu Thanh chỉ là một thầy luyện đan ba sao thôi mà?

Một thầy luyện đan ba sao đáng để tông chủ của Thánh Đan Tông phải cung kính như vậy sao?

“Ta biết, chỉ là cậu ta có ơn dạy dỗ với Tiên Ngữ. Ta nợ cậu ta, mong tông chủ tha chết”,

“Không chết cũng được, nhưng ta nhất định phải phế bỏ cậu ta”.

Bóng người vừa dứt lời, lập tức ra tay độc ác.

Ngón tay trong hư không đánh ra một tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy về phía Mục Vỹ.

“Thánh Vũ Dịch, dù sao ở đây cũng là đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ là con trai của Mục Thanh Vũ ta”.

Một bóng người nhanh như chớp chắn trước người Mục Vỹ, đánh tan tia sáng kia.

“Trưởng tộc đại nhân!”

Mục Lâm Thần và đám con cháu nhà họ Mục vội vàng cúi đầu.

“Mục Thanh Vũ...”

Thánh Vũ Dịch cau mày, đứng im không tiếp tục ra đòn.

“Không ngờ ngươi cũng tới đây. Một đế quốc Nam Vân nho nhỏ không đáng để ta đặt vào mắt. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Ta sẽ đưa Tăn Mộng Dao đi, còn đứa con trai kia của ngươi... Đồ đệ của ta sẽ tự tay lấy mạng cậu ta”

Bóng người kia chấp tay sau lưng, kiều ngạo nói.

Ngay sau đó, lão ta vung tay một cái. Tân Mộng Dao lập tức biến mất.

Bắc Nhất Vấn Thiên hung tợn nhìn Mục Vỹ rồi giận dữ rời đi. Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng không dám chậm trễ vội vàng theo sát.

Trận chiến không thể ngăn cản lại vì sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ mà ngừng.

Cái kết khiến người ta thấy khó hiểu.

“Biến đi!"

Mục Thanh Vũ phất tay với đám người.

Ngay sau đó, đám người Điêu Chẩn Vân, Uông Đông Vũ lập tức biến thành một vũng máu, biến mất trong màn mưa. Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Mục và nhà họ Tân.

“Trưởng tộc."

“Thu dọn đồ đạc đã, chuyện khác bàn sau!"

Mục Thanh Vũ hờ hững ra lệnh.

Mục Vỹ quan sát tỉ mí người cha ruột chưa từng gặp mình suốt mười năm nay.

“Loại người này cũng xứng làm phụ thân sao? Ha ha..”

Mục Vỹ nghĩ vậy, dùng sức mạnh sao trời đánh ra một đấm.

Đối với Mục Thanh Vũ, dù là Mục Vỹ của trước kia cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Có chăng chỉ là lòng căm hận. Truyện Bách Hợp

Vì vậy, cú đấm này là oán hận của Mục Vỹ trước kia, cũng vì hẳn muốn giáo huấn người đàn ông không xứng làm phụ thân này cho bản thân trước kia

Chỉ là nắm đấm còn chưa chạm tới người Mục Thanh Vũ, thân thể Mục Vỹ đã đổ gục, sức sống biến mất....

“Thắng nhóc này.”

Thấy Mục Vỹ ngã xuống đất, Mục Thanh Vũ đi tới đỡ hẳn lên

“Nha đầu nhà ngươi còn định trốn đến bao giờ?”

Ngay sau đó, ông ấy nhìn vào đêm mưa, chợt lên tiếng.

“Ha ha.. Mục thúc thúc, người cũng tới thành Bắc Vân rồi à? Trùng hợp quá ha ha..."

“Không cần giả vờ giả vịt với ta, chăm sóc thằng nhóc này cho tốt", Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ hôn mê, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Không thành vấn đề!"

Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vỹ.

Nhưng cô ấy vừa chạm vào người Mục Vỹ đã la hét ầm ĩ, đẩy hắn xuống đất.

“Sao thế?”

“Mục thúc thúc... trên... trên người huynh ấy không có sức sống, toàn thân lạnh toát... rõ ràng là... là chết rồi mà!"

Chết rồi?

Nghe Tiêu Doãn Nhi nói thế, đám người nhà họ Mục trợn mắt nhìn Mục Thanh Vũ.

“Chết hay không phải xem chính bản thân nó Mấy ngày này các ngươi cứ chăm sóc nó cho tốt là được", Mục Thanh Vũ lạnh nhạt ra lệnh.

Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Mục đều bị huỷ hoại trong cuộc chiến lần này.

Người nhà họ Mục dựa vào một bờ tường ngói vỡ cấp tốc dựng lên một căn phòng giản dị, đưa Mục Vỹ vào đó.

Giờ phút này, bọn họ đồng loạt đứng bên ngoài lằng lặng canh giữ thiếu trưởng tộc.

“Hoàn Nhị, rõ ràng tên này đã chết rồi, tại sao Mục thúc thúc lại không cảm nhận được cơ chứ?", Tiêu Doãn Nhi đứng trong phòng nhìn Mục Vỹ trên giường, khó hiểu hỏi.

Cô ấy liên tục kiểm tra, dám khẳng định trong người hẳn không còn chút sức sống nào.

Trong trận chiến vừa rồi, Mục Vỹ đã dùng tới Đại Sách Mệnh Thuật. Hẳn có thể bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy là vì dựa vào lực sinh mệnh.

Sau khi lực sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, theo lý mà nói Mục Vỹ gần như không còn khả năng sống sót.

Mà thực cũng đúng là như vậy.
 
Back
Top Bottom