Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 150: Đột nhập


Cơ hội?

Cơ hội gì?

“Mọi người hãy nghe ta nói. Ta có được một ít thuốc thần. Chỉ căn mọi người luyện hoá là có thể cải tạo tư chất. Bắt đầu từ bây giờ, từng người đi vào!"

Mục Vỹ nói xong liền đi vào phòng.

“Thuốc thần nâng cao tư chất? Không phải chứ? Chuyện tốt như vậy mà thiếu trưởng tộc lại không có bất kỳ điều kiện nào sao?”

“Chỉ cần mở miệng hứa hẹn tận tâm bảo vệ nhà họ Mục, không có bất kỳ trói buộc nào khác sao?"

“Rốt cuộc là cơ hội gì? Là thuốc thần gì?”

“Chắc là thiếu trưởng tộc đang nói đùa thôi!”

Bọn họ là hộ vệ được trả thù lao đế bảo vệ nhà họ Mục. Nhưng vào lúc nguy hiểm tính mạng, có ai không có ý đồ riêng cơ chứ?

Đây cũng là căn bệnh chung của tất cả các gia tộc lớn.

Hộ vệ khác họ đều không có khả năng hết lòng bảo vệ gia tộc, chỉ có thể dùng thực lực võ thuật mạnh mẽ để trấn áp, hoặc là dùng tiền bạc mua chuộc.

Nhưng Mục Vỹ lại nói không có trói buộc gì khác!

Chuyện tốt như vậy sẽ rơi xuống đầu bọn họ sao?

“Để ta tới trước!"

Sau khi Mục Vỹ vào phòng, một hộ vệ khác họ lập tức hô lên rồi chạy vào theo.

Y muốn xem thử, rốt cuộc chuyện tốt này là thật hay giả.

“Ha ha...”

Chỉ trong chốc lát, trong phòng truyền ra một tiếng cười lớn. Hộ vệ vừa đi vào vui vẻ đi ra.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Không ngờ đời này, Hàn Canh ta còn có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt đời thứ nhất”, y sung sướng bật cười.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất? Nói vậy?"

“Đúng đó, Hàn Canh đã kẹt lại ở cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười suốt mười năm nay, vậy mà một bước đã đột phá rồi!"

“Chuyện này..."

Mọi người đều khiếp sợ.

Hàn Canh làm hộ vệ của nhà họ Mục đã lâu năm. Suốt mấy năm nay, y vẫn luôn ở cảnh giới tầng thứ mười của thân xác, bị thiên phú hạn chế nên mắc kẹt suốt mười năm, không thế đột phá.

Lần này đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt, có thể nói là một bước lên trời.

Hộ vệ cảnh giới Linh Huyệt trong nhà họ Mục không chỉ được đãi ngộ cao hơn, còn được trưởng tộc coi trọng, càng có thêm nhiều lợi ích.

Đúng là một bước lên trời?

“Ta nữa, ta nữa!”

Thấy cảnh giới của Hàn Canh tăng lên, lập tức có người không nhịn được chạy vợt vào.

Nửa ngày sau, trong sân vẫn còn hơn mười người đứng chờ. Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt của họ khác hẳn vẻ nghỉ hoặc lúc trước.

Hưng phấn!

Trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ hưng phấn và cưỡng nhiệt không thể khống chế.

“Bây giờ chắc là mọi người không nghĩ ngờ lời ta nói nữa!", Mục Vỹ bật cười lên tiếng: “Nghĩa phụ của †a đã hấp thụ giọt linh dịch này nên các ngươi cứu yên tâm. Trong đó không có chiêu trò gì đâu, hơn nữa ta cũng không cần cầu xin các người điều gì. Trước đây như thế nào thì sau này vẫn vậy, ta sẽ không trói buộc điều gì"

Nơi đây bỗng trở nên hỗn loạn.

Lời Mục Vỹ vừa nói chính là một viên thuốc an thần.

Thực ra trong nhà họ Mục, các hộ vệ khác họ đều bị cô lập. Bọn họ không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho mình dùng loại thuốc thần kỳ này.

“Thiếu trưởng tộc, Hàn Canh ta không muốn nghe mấy lời này của cậu nữa. Ta là người thô kệch, chỉ biết luyện võ. Ta ở nhà họ Mục mười mấy năm rồi, nhà họ Mục cũng là nhà của ta. Nếu kẻ nào dám xâm phạm nhà họ Mục, xâm phạm thiếu trưởng tộc, ta tuyệt đối sẽ xông lên đầu tiên, che chắn cho cậu!”

“Đúng, chúng ta đã ở nhà họ Mục hơn chục năm nay, nhà họ Mục chính là nhà của chúng ta. Trưởng tộc còn tìm vợ cho chúng ta!"

"Phải đó. Trưởng tộc và thiếu tưởng tộc đối với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không thế làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Mục. Nếu không sẽ không thể tịnh tâm luyện võ.”

Đám hộ vệ nghe Mục Vỹ nói xong đều nhao nhao lên tiếng.

Thấy bọn họ đồng lòng tỏ thái độ, Mục Vỹ chỉ cười không nói.

Hắn biết dù có giúp tất cả mọi người tiến vào được mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt, trong số đó chắc chắn sẽ có một số người còn ý đồ riêng.

Hắn chỉ cần đa số mọi người trung thành với nhà họ Mục là đủ.

Cùng lúc đó ở nhà họ Điêu.

Thiệu Danh Ngự dẫn theo một vài võ giả, thầy luyện đan và thầy luyện của Thánh Đan Tông ở lại nhà họ Điêu.

Hiện giờ, trong một căn phòng tại nhà họ Điêu, toàn thân Thiệu Minh sưng đỏ, run lẩy bẩy mãi mới bình tĩnh lại được.

“Cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai tay, sức mạnh tăng vọt. Lần này ta nhất định phải tiễn Mục Vỹ xuống suối vàng!”

Giọng nói âm trầm vang lên. Thiệu Minh mặc một bộ quần áo màu đen, lặng lẽ rời đi

Màn đêm buông xuống. Trong nhà họ Mục đèn đuốc sáng trưng.

Một bóng người lẳng lặng trốn tránh hộ vệ đột nhập vào nhà họ Mục.

“Chắc là nơi này!"

Hai mắt Thiệu Minh sáng rực nhìn vào toà nhà trước mắt, bay thẳng về phía đình viện.

“Kẻ nào?"

Đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

Ngay sau đó, sáu bóng người bay ra, tốc độ quá nhanh khiến Thiệu Minh không kịp trở tay.

“Có thích khách!”

Thiệu Minh chưa kịp phản kháng đã bị sáu hộ vệ bao vây ở giữa.

Một tiếng hô vang, toàn bộ nhà họ Mục đều rầm rầm.

Thiệu Minh lấy lại tinh thần nhìn quanh, ngây người phát hiện hầu như sáu người đang bao vây mình đều có cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai

Từ khi nào hộ vệ nhà họ Mục lại mạnh như vậy?

“Ngươi là ai?”

Hàn Canh lạnh lùng quát, nhìn chằm chằm người áo đen trước mắt.

Trùng hợp đêm nay đến lượt y canh gác. Mấy ngày này, trưởng tộc cũng dặn dò y để ý chỗ của thiếu trưởng tộc, phòng người có kẻ xấu đột nhập.

Nào ngờ thật sự có người muốn hại thiếu trưởng tộc.
 
Mục Thần
Chương 151: Quá yếu


“Hừ!"

Thiệu Minh nhìn sáu người xung quanh, biết mình ám sát thất bại, hừ lạnh quay người định rời đi.

“Chạy đi đâu?"

Hàn Canh lạnh giọng quát. Đêm nay đến lượt y canh gác lại phát hiện ra thích khách, nếu không bắt được thì giọt linh dịch mới dùng ban ngày chẳng còn ý nghĩa gì.

Cùng lúc đó, năm người khác cũng ồn Thiệu Minh vào giữa.

Đối mặt với sáu võ giả cùng cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí còn có người mạnh hơn mình, sao Thiệu Minh có thể đấu lại được? Hắn ta vừa mới ra tay phản kháng đã rơi vào thế yếu.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên. Mục Vỹ mở cửa đi ra.

“Mục Vỹ!”

“Thiệu Minh!"

Nghe thấy giọng nói của người áo đen, Mục Vỹ cười giễu cợt: “Không biết nên nói là ngươi can đam có thừa hay là quá ngu xuẩn, dám tới nhà họ Mục ám sát ta, ha ha ha..."

“Hữ, vậy thì đã sao? Hôm nay bại lộ là do ta suy nghĩ không cẩn thận. Ta đã đột phá cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất. Ngươi không còn là đối thủ của ta nữa rồi, nếu đấu tay đôi, ta muốn giết ngươi dễ như giết một con chó!”

"Ồ? Ta biết ngươi đang khích tướng ta. Cách làm này rất ngu xuẩn, nhưng nếu cứ bắt ngươi thế này chắc chẩn ngươi sẽ không cam lòng. Đấu tay đôi đúng không? Tới đi!”

“Thiếu trưởng tộc!”

“Thiếu trưởng tộc!"

Nghe thấy Mục Vỹ đồng ý, đám người Hàn Canh lo lắng hô lên.

Dù sao Thiệu Minh cũng đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Bọn họ biết Mục Vỹ mới đột phá cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín của thân xác.

Sự chênh lệch giữa hai cảnh giới này không phải nói vượt qua là có thể vượt qua.

“Tránh ra”.

Mục Vỹ khẽ cười, giọng điệu kiên định không thể, nghỉ ngờ.

Hiện giờ hân cũng rất muốn biết thực lực của mình đã đến mức nào.

Đêm nay Thiệu Minh mò tới cũng coi như một viên đá kê chân, để hẳn hiểu rõ hơn về thực lực của bản thân.

“Vâng!”

Nghe thấy mệnh lệnh của Mục Vỹ, sáu người Hàn Canh tán ra. Cùng lúc đó, mấy hộ vệ khác cũng chạy tới, xúm lại quan sát.

“Mục Vỹ, sao ngươi dám thu hết danh tiếng về mình? Các cô gái xinh đẹp cũng là của ngươi? Tăn Mộng Dao chưa đủ, còn nuôi thêm một người bên ngoài”, Thiệu Minh giận dữ nói: "Hôm nay ta sẽ báo thù giết đệ đệ và thù ngươi cản đường ta.”

Còn nuôi thêm một người bên ngoài?

Mục Vỹ nghe xong không khỏi mờ mịt.

Nhưng hiện giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.

“Tật Phong Võ Sát!”

Thiệu Minh quát khẽ một tiếng, thân mình uốn lượn như đạn báo bay vợt tới chỗ Mục vỹ.

Đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai bàn tay, tung ra một cú đấm nặng 25 tấn.

Thiệu Minh tin chắc chỉ dựa vào sức mạnh này cũng đủ để hẳn đánh bại Mục Vỹ.

Uỳnh...

Tiếng động thật lớn vang lên. Thiệu Minh trợn mắt há mốc mồm.

“Quá yếu, thực sự quá yếu!”, Mục Vỹ dùng một tay. tóm lấy nắm tay của Thiệu Minh, lắc đầu nói: "Đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhờ linh đan, thực lực của ngươi quá yếu”.

Mục Vỹ tung đấm vào ngực Thiệu Minh, khế lắc đầu.

“Ta không tin. Ta là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, còn ngươi chỉ là tầng thứ chín của thân xác. Sao ngươi có thể là đối thủ của ta được?”

'Sắc mặt Thiệu Minh lạnh lẽo, lại xông lên lần nữa.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Trông thấy Thiệu Minh vẫn còn ngu ngốc tấn công, Mục Vỹ lắc đầu. Thiệu Minh thực sự quá yếu, thực lực cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất của Thiệu Minh đối với Mục Vỹ không hề có tính khiêu chiến.

“Không ngờ ngươi lại yếu như vậy. Đột phá nhờ linh đan cuối cùng vẫn không phải con đường đúng đắn của võ giải"

Mục Vỹ lại lắc đầu.

“Toái Ấn, Toái Kinh Đoạn Mạch!”

“Di Thiên Ấn, Diệt Sinh Đoạn Tử!”

“Sinh Tử Hoang Ấn, Ấn Diệt Sinh Hoang!”

“Bát Hoang Thiên Ấn, Phong Thiên Diệt Địa!"

Mục Vỹ lật bàn tay, liên tiếp đánh ra bốn ấn, ấn ký mang khí tức huỷ diệt vây quanh hắn.

“Ngươi muốn làm gì?"

“Làm gì? Ngươi muốn giết ta, ta sẽ khiến người sống không bằng chết”.

Mục Vỹ cười lạnh, bốn ấn trong tay bị đánh ra.

Bịch bịch bịch bịch...

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.

Trông thấy cảnh tượng này, đám người Hàn Canh ngơ ngác tại chỗ.

Khoảng thời gian này, đúng là bọn họ đã thấy Mục Vỹ thay đối, từ phế vật thành thiên tài trong lời đồn.

Đủ mọi câu chuyện thần bí gần lên người hắn.

Thế nhưng bọn họ không ngờ Mục Vỹ có thể thay đổi tới mức này.

Cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín của thân xác đánh bại cao thủ Linh Huyệt tầng thứ nhất, hơn nữa còn đánh bại dễ dàng như trở bàn tay.

Mục Vỹ vẫn còn là Mục Vỹ của trước kia sao?

“Thiếu trưởng tộc!"

Nếu trước kia đám người Hàn Canh gọi Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc, trong lòng ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy không xứng.

Nhưng lăn này, bọn họ lại khâm phục từ đáy lòng.

Mục Vỹ xứng với xưng hô này.

“Ném hẳn ra ngoài!"

Mục Vỹ quay người đi vào trong, thản nhiên lên tiếng.

“Rõ!"

Hàn Canh không thèm lo nghĩ tới thân phận của Thiệu Minh. Thiếu trưởng tộc ra lệnh gì cứ làm theo là được.

Thấy bộ dạng sống không bằng chết của Thiệu Minh, ý lạnh trong lòng Mục Vỹ đăn dâng lên.

Với tính cách trước kia, Thiệu Minh muốn giết hắn, nhất định không thoát khỏi cái chết.

Chỉ là hiện giờ phía sau hắn còn có nhà họ Mục Nếu hắn giết Thiệu Minh, khó lòng bảo đảm Thiệu Danh Ngư sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
 
Mục Thần
Chương 152: Trêu ngươi


Trước mắt Mục Vỹ còn thiếu một bước nữa mới có thể chống đỡ được cho nhà họ Mục nên vẫn cần nhẫn nhịn, chỉ là lúc căn giáo huấn vẫn phải làm.

Sáng sớm hôm sau, mọi người tụ tập đông nghịt bên ngoài cửa lớn nhà họ Mục.

Thiệu Minh nằm sấp dưới đất, không thể động đậy. Một đòn hôm qua của Mục Vỹ đã cắt đứt toàn bộ hy vọng của hắn ta, có muốn phản kháng cũng hết cách.

Dạo gần đây Thiệu Minh cũng được coi là có chút danh tiếng ở thành Bắc Vân, được không ít người nhận ra, chỉ trỏ bàn tần.

“Tránh ra!"

Đột nhiên giữa đám đông vang lên một tiếng quát lớn.

“Minh Nhi”.

Thiệu Danh Ngự thấy người năm trên đất, lòng đau như cắt.

Ông ta đã mất đi một đứa cháu nội, không thể để chết thêm một đứa nữa.

“Con đúng là quá ngu ngốc!”, Thiệu Danh Ngự chỉ muốn tát bay hẳn ta đi nhưng vẫn đành nhịn xuống.

Dù thế nào nhà họ Mục cũng là một trong bốn gia tộc lớn của thành Bắc Vân. Sao con có thể dùng đan dược tăng cảnh giới để ám sát Mục Vỹ được?”

“Dù con giết được cậu ta, con có thể thoát thân được sao?"

“Đương nhiên ta sẽ không quên cái chết của đệ đệ con, nhưng sao con lại ngu xuẩn tới mức này!"

Thiệu Danh Ngự nói một tràng dài, vẻ mặt đau khổ.

Không phải ông ta đau lòng vì Thiệu Minh yếu ớt, mà là vì hắn ta ngu xuẩn.

"Ông nội..”

“Kể cả như vậy, con vẫn là cháu nội của ta. Ở thành Bắc Vân này, dám đối xử với con như vậy không chỉ sỉ nhục ta mà còn cả Thánh Đan Tông”.

Thiệu Danh Ngự lạnh giọng quát, bước tới đấm thắng vào cống lớn nhà họ Mục.

Ầm...

Dưới đòn tấn công mãnh liệt, cửa lớn nhà họ Mục lập tức vỡ nát.

“Mục Vỹ, mau cút ra đây chịu đòn!”

Tiếng quát ầm vang như tiếng sấm dậy. Một mình Thiệu Danh Ngự đứng ngoài công nhà họ Mục, không ai sánh bằng.

“Ha ha... Không ngờ Thiệu trưởng lão lại đích thân tới nhà họ Mục chúng ta, đúng là khách quý hiếm thấy!', cổng lớn mở rộng, một bóng người chậm rãi đi ra, cười nói.

Chính là Mục Vỹ.

“Thiệu trưởng lão không hổ là trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, hiên ngang đi vào từ cửa chính, nhà họ Mục chúng ta tất nhiên nhiệt tình hoan nghênh. Không giống mấy người nào đó, không chịu đi bằng cửa chính, cứ phải lén lút trèo tường trong đêm, bị người ta xách ra ngoài như chó chết”.

“Ngươi hỗn xược!”

“Hả? Sao Thiệu trưởng lão lại tức giận như vậy? Ta đâu có nói ông”.

“Ngươi...”

Nếu Mục Vỹ thấy Thiệu Danh Ngự phá huỷ cổng lớn liền nhảy ra lớn tiếng mắng chửi, ông ta sẽ có thể lập tức ra tay khổng chế hắn.

Nhưng giờ đây, hắn lại tươi cười lớn hở, làm gì có bộ dạng giận dữ như ông ta tưởng.

“Ranh con, hôm nay ta không căn mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi chịu được một chưởng của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay!"

“Ha ha...”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ đột nhiên khom lưng cười ngặt nghẽo.

“Chịu một chưởng của ông? Lão già Thiệu Danh Ngự kia, ta đã nể mặt ông lảm rồi đấy!"

Mục Vỹ bồng lạnh giọng quát: “Gã Thiệu Minh này không biết sợ chết muốn giết ta ngay trong nhà họ Mục, đúng là ngu xuẩn. Ông tưởng ta không giết hẳn là vì sợ cái danh trưởng lão Thánh Đan Tông của ông hả? Cút!"

Thái độ của hẳn thay đổi hoàn toàn, khiến đám người xung quanh sợ ngây người.

“Ngươi muốn chết hả?"

Thiệu Danh Ngự là ai?

Trưởng lão nội môn của Thánh Đan Tông, thầy luyện huyền khí cực phẩm, địa vị cao quý. Vậy mà lúc này ông ta lại bị Mục Vỹ chỉ thắng mặt mắng chửi, sao có thể nhịn nổi?

Nhưng ông ta vừa thấy bực bội, lại vừa xấu hổ.

Chỉ có thể trách Thiệu Minh quá ngu ngốc. Nhưng dù sao hắn ta vẫn là cháu nội của ông ta, không thể nuốt trôi cục tức này được.

Thiệu Danh Ngự nhón mũi chân, bay vút lên.

“Ưng Phi Độc Long Trảo!”

Ông ta quát lên một tiếng, năm ngón tay đen sì vọt về phía Mục Vỹ, mang theo sát khí.

“Thiệu trưởng lão, Vỹ Nhi là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục bọn ta. Ông ngang nhiên ra tay đánh người như vậy không ổn đâu”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên. Mục Lâm Thần chợt xuất hiện trước người Mục Vỹ, vẻ mặt hờ hững.

“Mục Lâm Thần, cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm. Không ngờ ngươi đã đả thông được huyệt Khí Hải, còn...”

Trông thấy Mục Lâm Thần, Thiệu Danh Ngự sững sở.

Ông ta nhớ rõ cảnh giới của Mục Lâm Thần là Linh Huyệt tầng thứ năm, nhưng chỉ mới đá thông được huyệt Quan Nguyên, đả thông thêm được huyệt Khí Hải từ bao giờ vậy?

Tăng thứ năm là một đường phân cách của võ giả cảnh giới Linh Huyệt.

Mà huyệt Khí Hải lại càng quan trọng.

Mục Lâm Thần này đúng là sâu không lường được.
 
Mục Thần
Chương 153: Xung đột bùng nổ


“Mục Lâm Thần, nhà họ Mục các ngươi sỉ nhục cháu nội của ta. Chuyện này phải tính thế nào?”

“Đúng là nực cười. Thế cháu nội của ông nửa đêm nửa hôm mò tới nhà họ Mục muốn giết con trai ta thì tính thế nào?”

“Hừ, ta không thèm nói lý với ngươi. Ta chỉ biết, cháu nội của ta bị sỉ nhục, nhất định phải có người trả giá”.

“Vậy sao? Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh này không đã!"

Mục Lâm Thần cười lạnh đáp.

Sau lưng ông ấy đột nhiên xuất hiện gần trăm người.

Trong số đó, người có cảnh giới thấp nhất cũng là Linh Huyệt tầng thứ nhất.

Thậm chí còn có mấy người có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Thấy vậy, đám người xung quanh đều khiếp sợ hô lên.

“Gần trăm võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Từ bao giờ nhà họ Mục lại mạnh như vậy?”

“Đúng đó, ta nhớ Hàn Canh mới chỉ ở cảnh giới Tụ Khiếu tăng thứ mười, bị mắc kẹt ở đây suốt mười năm. Vậy mà bây giờ lại đột phá vào cảnh giới Linh Huyệt!

“Không chỉ vậy, khí chất của mỗi người bọn họ đều thay đối, giống như biến thành... một đàn sói”

Thiệu Danh Ngự kinh ngạc nhìn gần trăm người vừa xuất hiện.

Đây là nhà họ Mục mà ông ta vẫn biết sao? Gần trăm võ giả cảnh giới Linh Huyệt. Dù là ông ta có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ sáu, đả thông được huyệt Mệnh Môn cũng không dám lỗ m ãng.

“Hừ, Mục Lâm Thần. Ngươi sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay!”

“Lần sau còn dám uy h**p con trai ta, ông cũng sẽ phải trả giá đắt!

Mục Lâm Thần ngạo nghề nói, hai mắt loé sáng.

Sau khi hấp thu thăn lực, tư chất thay đối, tu vi tăng vọt, tâm cảnh của ông ấy cũng xảy ra biến hoá.

Đối mặt với đám người Thiệu Danh Ngự, không thể lùi bước, chỉ có thể tiến lên.

“Tiểu thư, tiểu thư, không ngờ nhà họ Mục này lại có hơn trãm võ giả cảnh giới Linh Huyệt, thật sự không thể xem thường!”

Cùng lúc đó, một chủ một tớ lẫn trong đám đông lặng lẽ xem trò hay.

“Thành Bắc Vân này chỉ là vùng đất nhỏ bé chật hẹp, muốn bồi dưỡng ra được một võ giả cảnh giới Linh Huyệt đều cực kỳ khó khăn. Trước kia cũng chưa từng nghe nói nhà họ Mục có nhiều võ giả cảnh giới Linh Huyệt như vậy, quả thực rất kỳ quái".

Tiêu Doãn Nhi cũng khó hiểu nói.

Thành Bắc Vân chỉ là vùng đất hẻo lánh của đế quốc Nam Vân. Có được gia tộc như nhà họ Mục đúng là không tầm thường.

“Thú vị đấy. Xem ra Mục Vỹ này không đơn giản đâu!"

“Hả? Tiểu thư, đây không phải là công lao của Mục Lâm Thần sao?”

“Ngu dốt, Mục Lâm Thần quản lý nhà họ Mục mười năm có thừa, nhưng nhà họ Mục vẫn giữ nguyên hiện trạng. Chỉ khi Mục Vỹ quật khởi, bọn họ mới đột nhiên xuất hiện nhiều võ giả cảnh giới Linh Huyệt như vậy, tám phần là liên quan tới hắn ta!"

“À!"

Cuối cùng, Thiệu Danh Ngự chỉ có thể nói vài câu doạ nạt rồi uất ức bỏ đi.

Hôm nay ông ta không ngờ nhà họ Mục lại có

nhiều cao thủ như vậy, không khỏi kinh hãi.

'Sau khi trở về nhà họ Điêu, ông ta lập tức gọi đám người Điều Chấn Vân, Uông Đông Vũ tới.

“Các vị, đan dược ta đưa cho các vị không thể lật đổ nhà họ Mục, ngược lại còn khiến Mục Vỹ lấy ra đan phương giúp bọn họ cảng thêm lớn mạnh. Vậy nên ta quyết định, ra tay dứt điểm với nhà họ Mục!"

Ý của Thiệu Danh Ngự chính là phát động công kích với nhà họ Mục.

“Nhưng mà Thiệu trưởng lão, thực lực của bọn ta cùng lắm chỉ chiếm được một chút ưu thế, không có khả năng đánh bại triệt để nhà họ Mục!”

“Hừ, sợ trước sợ sau sao làm được việc lớn?”

Thiệu Danh Ngự nói: “Nhà họ Mục liên thủ với nhà họ Tần. Hai nhà Uông, Điêu các ngươi có thể ngang sức ngang tài với bọn họ, cộng thêm vài tay chân mà lão phu dẫn tơi, đánh bại nhà họ Mục và nhà họ Tần không còn là chuyện khó."

“Hơn nữa lần này, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là nhà họ Mục. Nhà họ Tân có quan hệ tốt với nhà họ Mục tới đâu cũng không thể nào đồn toàn bộ lực lượng để trợ giúp bọn họ."

“Quan trọng nhất là..”, Thiệu Danh Ngự ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ta đã báo lên cấp cao của tông môn, hôm đó sẽ có đệ tử hạt nhân tới. Lúc ấy, nhà họ Mục chỉ là một vững bùn!”

Cấp cao của Thánh Đan Tông? Đệ tử hạt nhân?

Đối với Uông Đông Vũ và Điều Chấn Vân, Thiệu Danh Ngự đã là người có địa vị cao trong Thánh Đan Tông rồi.

Vậy thì rốt cuộc cấp cao của Thánh Đan Tông ông ta nói tới là ai?

“Mấy ngày này các ngươi chuẩn bị cẩn thận nào. Sau chuyện lần này chắc chẩn nhà họ Mục sẽ đề phòng, nhưng chúng ta phải đánh úp bất ngờ.”

Thiệu Danh Ngự trầm giọng nói: “Lần này tiêu diệt được nhà họ Mục, hai nhà các người sẽ đạt được lợi ích lớn nhất. Ngoài ra, ta sẽ cho hai nhà các ngươi một nghìn phàm khí, để các ngươi chính thức trở thành hai gia tộc lớn nhất thành Bác Vân".

Một nghìn phàm khí.

Sức hấp dẫn này còn lớn hơn cả một nghìn viên linh đan.

Uống xong linh đan coi như hết, có thể nói là chỉ được dùng một lần duy nhất. Nhưng phàm khí thì khác, một chiếc phàm khí lợi hại có thể làm bạn với võ giả cả đời.

Thiệu Danh Ngự đã quyết định, hai vị trưởng tộc Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ đã bắt tay vào chuẩn bị.

Cùng lúc đó ở nhà họ Mục.

Mấy người có địa vị cao ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn, sắc mặt nghiêm nghị.

Mục Lâm Thần lên tiếng trước tiên: “Lần này ta đã trở mặt với đám người Thiệu Danh Ngự, Thiệu Vũ lại bị Tân Mộng Dao chém chết. Có thể nói hai nhà Mục, Tần đã hoàn toàn đắc tội Thiệu Danh Ngự. Với tính cách của ông ta chắc chẳn sẽ ra tay với chúng ta. Vì vậy ta cần phòng ngừa phiền phức có thể xảy ra!"

“Trưởng tộc, sao chúng ta phải sợ ông ta? Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh phản bội nhà họ Mục lại khiến nhà chúng ta càng thêm đoàn kết. Thiệu Danh Ngự lẻ loi một mình đi vào thành Bắc Vân, có thể dẫn theo cao thủ gì chứ? Tuy ông ta là thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng đại sư Tề cũng không hề thua kém. Với cả dạo gần đây, thiếu trưởng tộc đang cùng với đại sư Tê bắt đầu luyện chế huyền khí cực phẩm rồi”.

Đại sư Tê chính là Tê Ngự Phong.

“Không sai. Linh dịch của thiếu tộc trưởng cũng đã giúp thực lực của nhà họ Mục chúng ta tăng vọt. Dù là nhà họ Uông cũng không thể bì nổi.”

Thoáng chốc, tiếng bàn tán ầm ĩ vang khắp sảnh lớn.
 
Mục Thần
Chương 154: Kế hoạch


“Các vị nghe ta nói một lời!"

Trong khi mọi người đang bàn luận ầm ĩ, một giọng nói già nua chợt vang lên ngoài sảnh lớn.

“Tần lão thái gia!”

Mục Lâm Thần mim cười nhìn bóng người đang bước tới, thở phào một hơi vội vàng chạy ra đón tiếp.

“Ta hiểu tâm trạng lúc này của các vị. Lần này Thiệu Danh Ngự rõ ràng đang nhãm vào nhà họ Tần và nhà họ Mục. Hai nhà chúng ta phải liên thủ chặt chế”.

Tần Thời Vũ khn giọng nói: “Cảnh giới của Thiệu Danh Ngự là Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã đá thông được huyệt Mệnh Môn, lại còn là trưởng lão Thánh Đan Tông, nắm giữ nhiều thủ đoạn. Ta tự thấy mình không phải đối thủ."

“Hơn nữa, Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, chắc chân có thể sai bảo một vài người trong Thánh Đan Tông. Nếu ông ta gọi người tới đây, cục diện sẽ càng thêm rắc rối.”

Dù sao Tân Thời Vũ cũng đã nằm quyền quản lý nhà họ Tần suốt hai đời, coi như eao thủ mạnh nhất thành Bắc Vân, cũng là trưởng tộc có địa vị cao nhất.

Nghe vậy, đám người đần yên tĩnh lại.

Khoảng thời gian này, đúng là nhà họ Mục không ngừng tiến bộ. Thế nhưng kể cả liên thủ với nhà họ Tần cũng chỉ mới ngang sức với nhà họ Uông và nhà họ Điêu.

Nhưng cộng thêm Thiệu Danh Ngự vừa là trưởng lão của Thánh Đan Tông, vừa là thầy luyện huyền khí cực phẩm, kết quả sẽ khá.

“Nậy ý của Tăn lão thái gia là chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?”

“Đương nhiên là không thể ngồi chờ chết, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị vẹn toàn”.

Tần Thời Vũ cười nói: “Thiệu Danh Ngự là thầy luyện huyền khí cực phẩm. Chúng ta cũng có một người mà!"

Tần Thời Vũ vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn sang Tề Ngự Phong.

Hiện giờ Tê Ngự Phong đã hồi phục, có thể luyện chế được huyền khí thượng phẩm. Địa vị như vậy có thể được coi là đứng đầu thành Bắc Vân.

“Tề tiên sinh có thể luyện chế huyền khí thượng phẩm. Có lẽ nếu thẳng nhóc Mục Vỹ kia trợ giúp, luyện chế huyền khí cực phẩm cũng nhanh thôi!”

Đây không phải là suy đoán lung tung của Tần Thời Vũ.

Năm xưa Tê Ngự Phong còn trẻ tuổi đã có luyện chế được huyền khí thượng phẩm, có lúc còn được gọi là thiên tài luyện khí số một của thành Bắc Vân.

Nếu không phải xảy ra chuyện kia, ông ấy đã luyện chế được huyền khí cực phẩm từ lâu rồi.

Thậm chí đến cả địa khí khiến tất cả mọi người đều thèm muốn, ông ấy cũng có thể luyện chế.

“Ta tự tin có thể luyện chế được huyền khí cực phẩm trong vòng nửa tháng”, Tế Ngự Phong khí phách nói.

Thấy Tê Ngự Phong tự tin như vậy, Tần Thời Vũ nhìn Mục Vỹ với ánh mắt tán thưởng.

Tàn phế mười mấy năm trời được hẳn chữa trị khỏi, tâm tình thay đổi nhanh chóng như vậy. Mục Vỹ thực sự có tài.

“Vậy thì chúng ta có thể phô trương thanh thế. Nhà họ Tề không cử ra được một thầy luyện huyền khí cực phẩm. Đến lúc đó võ giả chọn vẽ phe nhà họ Mục sẽ càng nhiều.”

“Không sai!"

“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ có võ giả, các thầy luyện khí cũng sẽ về dưới trướng nhà họ Mục chúng ta."

“Nhà họ Mục lựa chọn từ trong đám người này, thực lực sẽ càng thêm mạnh mẽ.”

Hiện giờ bọn họ không thiếu tiền, chỉ thiếu thực lực.

“Nhà họ Điêu và nhà họ Uông chắc chẩn sẽ sớm ra tay với hai nhà chúng ta. Vẽ chuyện này, chúng ta có thể lập ra một cái bẫy!”

“Lập ra một cái bẫy? Bẫy gì?", Mục Lâm Thần khó hiểu hỏi.

Bên truyen.Full.vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

“Ha ha... Mục Vỹ gần hai mươi tuối rồi, Dao Nhi cũng đến lúc gả chồng. Ta thấy chỉ băng hãy lập ra một cái bẫy thành hôn!”

Bẫy thành hôn?

“Không sail", Tần Thời Vũ cười nói: "Ngày thành hôn, hai nhà chúng ta tụ tập lại một chỗ, nhất định hai nhà Uông, Điêu sẽ cho rằng chúng ta buông lỏng cảnh giác mà ra tay. Đến lúc đó...”

“Đúng là một cách hay. Chỉ là...”

Mục Lâm Thần lo lẳng nhìn sang Mục Vỹ và Tần Mộng Dao.

Hôn sự giữa hai người họ là chuyện lớn. Dùng nó làm mồi nhử dụ nhà họ Điêu và nhà họ Uông ra tay, dù có thắng cũng sẽ gây ảnh hướng không tốt tới hôn sự của họ.

“Ha ha.. Nghĩa phụ, con có thể chấp nhận chuyện này. Chúng ta đánh úp bất ngờ, chắc chản hai nhà Uông, Điêu sẽ kinh hồn táng đám. Chỉ cần giải quyết được người của hai nhà đó, Thiệu Danh Ngự có dẫn thêm bao nhiêu cao thủ tới cũng vô dụng!”

“Ông nội, cháu cũng có thể chấp nhận”.

“Nhưng...”

“Mục Lâm Thần, sao cậu làm việc cứ sợ trước sợ sau như vậy, còn không bằng hai đứa trẻ”, Tần Thời Vũ cau mày lên tiếng: "Lần này chúng ta đã hoàn toàn trở mặt thành thù với Thiệu Danh Ngự, ông ta không chết thì chúng ta sẽ phải chết!"

“Được!”

Cuối cùng, Mục Lâm Thần cũng chịu hạ quyết tâm.

Đến lúc đưa ra quyết định rồi.

Cùng lúc đó, nhà họ Điêu và nhà họ Uông cũng đang âm thầm chuẩn bị.

Dạo gần đây, người ở thành Bắc Vân phát hi không khí trong thành rất khác thường.

Một vài giao dịch trong cửa tiệm, phường buôn bán đều không giống ngày thường.

Nửa tháng sau, nhà họ Mục công bố một tin tức động trời.

Trưởng lão khách khanh nhà họ Mục là Tê Ngự. Phong đã luyện chế thành công một thanh huyền khí cực phẩm, quyết định đưa ra bán đấu giá.

Không chỉ vậy, Tê Ngự Phong còn tung tin chuẩn bị tuyển chọn một vài đệ tử, không giới hạn địa vị và thực lực. Chỉ căn phù hợp ông ấy đều đồng ý dạy dỗ, chỉ phí bồi dưỡng do nhà họ Mục bỏ ra.

Mười ngày sau đó, nhà họ Mục lại tung ra thêm một tin động trời khác.

Một tháng sau, thiếu trưởng tộc Mục Vỹ sẽ thành thân với tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao.
 
Mục Thần
Chương 155: Không thể mạo hiểm


Ngay khi tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ các thiếu niên thiên tài của thành Bắc Vân đều nghẹn ngào khóc rống.

Tần Mộng Dao luôn được công nhận là mỹ nữ thiên tài số một thành Bắc Vân, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng khi hàn độc của cô được hóa gi thiếu niên tài tuấn kia lại dấy lên hi vọng, đem lòng thương nhớ Tân Mộng Dao.

Tin tức này đã đập nát toàn bộ hi vọng trong lòng bọn họ.

Đi tìm Mục Vỹ khiêu chiến?

Nói đùa gì vậy?

Bọn họ còn nhớ bộ dạng thê thảm của Thiệu Minh trước cổng lớn nhà họ Mục.

Ban đầu bọn họ cứ tưởng là do hộ vệ nhà họ Mục ra tay, nhưng về sau lại nghe ngóng được mà Mục Vỹ tự tay đánh người.

Phế vật khi xưa đã trở thành thiên tài.

Hiện giờ toàn bộ thành Bắc Vân cũng chỉ có Uông Thanh Phong là có thể sánh ngang với Mục vỹ.

Uông Thanh Phong là đại thiếu gia nhà họ Uông, thiên tài số một của thành Bắc Vân, một trong ba thầy giáo tốt nhất của học viện Bắc Vân.

Mấy ngày nay, nơi nơi đều có tin tức về Mục Vỹ, còn Uông Thanh Phong lại bị người ta quên lãng.

Trong một mật thất của nhà họ Uông.

Uông Thanh Phong ngồi xếp bãng, hai mắt nhầm chặt, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi...

“Phù.”

Mãi lâu sau, hẳn ta mới thở hắt ra, chậm rãi mở mất.

“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất đỉnh phong, Muốn đột phá tầng thứ hai, khiến chân nguyên ở huyệt Hợp Cốc trên hai bàn tay phá mở huyệt Nội Quan vẫn còn chút khó khẩn!”

Vẻ mặt hắn ta hơi bực bội, bất đắc dĩ đứng dậy.

Một tháng trước, Uông Thanh Phong đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Trong một tháng này, hẳn ta vẫn luôn cố gâng đột phá huyệt Nội Quan để tiến lên tầng thứ hai nhưng vẫn luôn thất bại.

“Nhưng mà đột phá cảnh giới Linh Huyệt là nhờ ta đi từng bước mà tới, không giống tên phế vật Thiệu Minh kia, tự cho minh là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông,kiêu căng ngạo mạn nhưng chỉ là một kẻ vô dụng.”

Cốc cốc cốc...

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có người lên tiếng.

“Thiếu gia, vừa có tin một tháng sau, Mục Vỹ sẽ... sẽ thành thân với... với Tân Mộng Dao của nhà họ Tần!”

Cái gì?

Nghe thấy thế, Uông Thanh Phong giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn giận dữ, thù hằn.

Gương mặt của hẳn ta dần trở nên méo mó vì cảm xúc bất ổn.

“Mục Vỹ... hôn lễ của ngươi sẽ biến thành tang lễ!"

Dứt lời,Uông Thanh Phong nhếch miệng cười

Nếu vào ngày Mục Vỹ thành thân, hẳn ta biến hôn lễ của Mục Vỹ thành của mình, có lẽ sẽ rất thú vị.

Mà cùng lúc ấy, trong sảnh lớn nhà họ Uông, bốn người Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh tụ tập đông đủ.

Thiệu Danh Ngự cũng bất thình lình xuất hiện.

Chỉ là bên cạnh ông ta có thêm hơn chục võ giả cảnh giới Linh Huyệt.

Phần lớn trong số bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tầng thứ tư.

Chỉ duy nhất một người dáng người cao gầy, da xanh vàng vọt, đôi mắt đục ngầu, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm người khác vô cùng khó chịu.

“Vị là này trưởng lão Cảnh Ngọc, là bạn của ta trong Thánh Đan Tông. Lần này ông ấy tới trợ giúp ta và các ngươi đánh bại hai nhà Mục, Tần”

Nghe vậy, đám người Uông Đông Vũ khách sáo lên tiếng chào hỏi. Nhưng gương mặt như chết trôi của Cảnh Ngọc mỉm cười còn xấu hơn cả khóc.

“Lần này, nhà họ Mục muốn tổ chức hôn lễ. Chúng ta có thể nhân cơ hội một mẻ hốt trọn cả nhà họ Mục và nhà họ Tần".

Thiệu Danh Ngự lên tiếng: “Còn mười ngày nữa là tới ngày thành thân. Trong mười ngày này, các ngươi nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nếu bên này có vấn đề, đừng trách ta trở mặt không nhận người quen”.

“Đương nhiên rồi”, Uông Đông Vũ đáp: “Thiệu trưởng lão, ta vẫn còn một chuyện chưa rõ. Nếu hôn lễ lăn này chỉ là cái bẫy dụ địch của nhà họ Mục, chúng ta phải đối phó thế nào?”

“Hừ, phế vật!"

Thiệu Danh Ngự còn chưa lên tiếng, Cảnh Ngọc vẫn luôn giữ bộ mặt như cá chết đã lên tiếng cười nhạo:"Cho dù bọn họ thực sự giăng bẫy, hai nhà Điêu, Uông các ngươi cộng thêm các cao thủ ta mang tới, chỉ nhà họ Mục và nhà họ Tân còn chưa đủ nhét kẽ răng”.

“Vâng, vâng!"

Uông Đông Vũ toát mồ hôi hột, không dám nói gì nữa.

Mấy ngày này, ông ta đã ý thức được tâm địa độc ác của Thiệu Danh Ngự.

Còn Cảnh Ngọc này nhìn qua như một cái xác ướp cứng ngắc, thế nhưng tác phong làm việc còn tàn nhẫn hơn Thiệu Danh Ngự gấp mười lần.

Hai người này đều không thể chọc vào.

“Chuyện này cứ như vậy đi. Cụ thể thế nào trưởng lão Cảnh Ngọc sẽ nói với các ngươi sau. Giải tán trước đi."

Thiệu Danh Ngự không kiên nhẫn phẩt tay.

Thoáng chốc, trong sảnh lớn chỉ còn lại ông ta và Cảnh Ngọc.

“Cảnh Ngọc, ông nói đi. Tại sao lão già ăn thịt không chịu nhả xương nhà ông lại muốn tới đây?”

Thiệu Danh Ngự lạnh sống lưng nhìn Cảnh Ngọc. Trong Thánh Đan Tông, lão nổi tiếng là độc ác tàn bạo.

Lúc đầu ông ta vốn không định để Cảnh Ngọc nhúng tay vào, thế nhưng lão lại chủ động xin đi giết giặc, chắc chắn có điều quái lạ gì đó.

Thiệu Danh Ngự bắt đầu đề phòng Cánh ngọc.

Lỡ như lần này Cảnh Ngọc động tay động chân một chút, rất có thể sẽ khiến kế hoạch của ông ta thất bại thê thảm.

Ông ta không thể mạo hiểm!
 
Mục Thần
Chương 156: Mai phục


“Ha ha, Thiệu Danh Ngự. Đừng tưởng ta không biết ông đang giở trò gì. Mục Vỹ là con riêng của trưởng tộc nhà họ Mục ở đế quốc Nam Vân. Nửa năm rước cậu ta vẫn còn là một phế vật, đột nhiên quật khởi như vậy. Hai ta đều biết chuyện này có nghĩa là gì mà!"

“Nếu nói trên người cậu ta không có bảo bối gì, cả thiên hạ này không tin, ông cũng sẽ không tin. Ông đòi diệt nhà họ Mục, trông có vẻ là để báo thù cho cháu nội nhưng thực ra là nhằm vào Mục Vỹ. Ông tưởng ta không biết sao?”

“Phù..."

Nghe Cảnh Ngọc nói vậy, Thiệu Danh Ngự lại thầm thở phào một hơi

Ông ta còn tưởng Cảnh Ngọc đã biết chuyện của Tần Mộng Dao, nào ngờ lão lại nhắc tới Mục Vỹ.

Thiệu Danh Ngự chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha... Cảnh trưởng lão yên tâm. Ta chỉ cần Mục Vỹ chết, ông muốn lấy bảo bối gì của cậu ta phải xem nẵng lực của ông. Ta tuyệt đối không can dự và”

“Mong là như vậy!"

Cảnh Ngọc thấy vẻ mặt Thiệu Danh Ngự trở nên hưng phấn, mặc dù nghỉ hoặc trong lòng nhưng vẫn gật đầu.

Hiện giờ trong thành Bắc Vân, ngoài Mục Vỹ ra còn ai đủ khả năng khiến Thiệu Danh Ngự bỏ nhiều công sức như vậy?

Báo thù cho cháu nội ông ta?

Người khác sẽ tin, nhưng đánh chết Cảnh Ngọc cũng không tin.

Lão hiểu rất rõ Thiệu Danh Ngự. Ông ta chắc chắn sẽ không mời nhiều thy luyện đan từ Thánh Đan Tông tới giúp như vậy chỉ gì cháu nội bị người ta lấy mạng.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Tin tức thiếu trưởng tộc nhà họ Mục - Mục Vỹ sắp thành thân với đại tiểu thư nhà họ Tân - Tân Mộng Dao được lan truyền rộng rãi.

Cuối cùng, hai nhà Mục Tân đồng thời tuyên bố với toàn thành, tin tức này là sự thật!

Trong nhà họ Tân đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị hôn lễ.

Còn nhà họ Mục lại càng gióng trống khua chiêng.

Ngày hôm ấy, ngoài cổng phủ nhà họ Mục có một bóng người đi ngang qua, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cảnh tượng vui vẻ trong phủ.

“Mục Vỹ, tại sao ngươi có thể lấy Mộng Dao? Thiên tài số một thành Bắc Vân là ta, là Uông Thanh Phong này. Ngươi chỉ đánh bại Điêu Á Đông đã nổi danh khắp chốn nhưng vẫn chưa khiêu chiến ta. Lần này, ta sẽ cho tất cả người trong thành Bắc Vân thấy, ai mới là người xứng đôi với Mộng Dao.”

Uông Thanh Phong nhìn vào phủ nhà họ Mục lẩm bẩm vài câu rồi quay lưng rời đi.

Hôn sự của nhà họ Mục sẽ trở thành tang lễ.

Ngày thành thân ngày càng tới gần. Nhưng dường như thành Bắc Vân không hề trở nên náo nhiệt hơn, ngược lại còn có chút âm trầm.

Đến cả thời tiết cũng ám đạm. Ngày diễn ra hôn lễ của Mục vỹ và Tần Mộng Dao, bầu trời âm u lạ thường.

Chỉ là hai nhà Mục, Tăn không thèm để ý tới điều này, vẫn náo nhiệt chuẩn bị cho hôn lễ.

Đội ngũ đón dâu rời khỏi nhà họ Mục xuất phát

tới nhà họ Tần. Các gia tộc có tiếng tăm trong thành Bắc Vân đều tỏ ý chung vui.

Chỉ riêng nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại đóng chặt cửa không ra, bên ngoài cổng lớn vắng vẻ lạnh lão.

Mọi người đều đoán trước được thái độ này. Dù sao trước giờ hai nhà Điêu, Uông và hai nhà Tân, Mục vẫn luôn xích mích, tranh đấu suốt mấy chục năm ở thành Bắc Vân.

Có thể nói, phần lớn nguyên nhân tổ chức hôn sự lần này của nhà họ Tần và nhà họ Mục là để liên thủ triệt để, bắt tay chống lại hai nhà Uông, Điêu.

Đại hôn bắt đầu. Sau khi bái thiên địa, con cháu dòng chính của hai nhà Mục, Tần ăn uống linh định đến nửa ngày sau mới ngừng.

Bầu trời ngày càng tối săm, thậm chí còn mưa lâm râm.

Trong đêm tối, một bóng người lắng lặng rời khỏi nhà họ Mục, dọc qua phố lớn ngõ nhỏ chạy tới phủ nhà họ Uông.

“Thế nào rồi?”

“Phần lớn người nhà họ Mục và nhà họ Tân đều uống say mèm, chỉ còn hơn chục hộ vệ phân tán ở các. tòa viện phụ trách canh gác!”

"Rất tốt, ngươi cứ tiếp tục theo dõi. Chúng ta sắp hành động rồi”

Nghe được tin này, Uông Thanh Phong không nén nổi hưng phấn đi vào trong đại viện.

Hắn ta đi tới bên cạnh phụ thân thì thầm vài câu.

Uông Đông Vũ mừng rõ, nhìn mấy trắm võ giả nhà họ Uông ở trước mặt, hai mắt sáng rực.

“Các vị, hôm nay là thời cơ nhà họ Uông chúng ta trở thành bá chủ thành Bắc Vân. Chúng ta phải giết sạch người nhà họ Mục, chiếm đoạt tất cả bảo bối có thể tìm được”.

“Nhớ lấy, hành động phải nhanh gọn, thu bảo bối của nhà họ Mục vẽ tay trước nhà họ Điều một bước”.

“Rõ!"

Giọng nói trầm thấp truyền ra. Mưa to xối xả trút xuống mặt đất.

Cùng lúc đó ở trong nhà họ Điêu, từng bóng người di chuyển trong đêm mưa. Mục đích của bọn họ cũng giống nhà họ Uông, đều nhằm vào nhà họ Mục.

Giờ phút này, bên ngoài cổng lớn nhà họ Mục giăng đèn treo hoa khắp nơi. Bốn hộ vệ đứng gác. ngoài cổng mặt mũi ửng đỏ, cười nói ầm ĩ.

Bọn họ không hề biết tới hiểm nguy ẩn giấu trong đêm mưa này.

Vù vù vù vù...

Tiếng xé gió liên tiếp vang lên. Mũi tên đâm rách cổ họng bốn hộ vệ, chết ngay tức khắc.

Tiếp đó, hàng nghìn bóng người xông ra trong màn mưa. Tiếng bước chân lặng lẽ bị tiếng mưa át đi.

“Giết!"

Khi bọn họ xông vào đại viện nhà họ Mục, đều sững sờ.

Cả khoảng sân nhà họ Mục không có lấy một bóng người, chỉ có mấy chục bàn tiệc rượu.

Vù vù vù...

Đúng lúc này, bốn tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Từng mũi tên lao ra, nhẩm thẳng vào mấy nghìn người ở giữa sân.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt. Võ giả của hai nhà Uông, Điêu bị tập kích bất ngờ, nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

“Đừng hoảng, giết”

Lần này, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ đều dẫn các cao thủ tỉnh anh của gia tộc đến đây. Sau khi gần trăm người bị mưa tên đánh gục, hai người ra lệnh tiến hành phòng ngự, bắt đầu phản kích.
 
Mục Thần
Chương 157: Vẫn không phải là đối thủ


“Bốp bốp bốp..”

Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Ở một góc sân, từng người xuất hiện.

Bọn họ chính là đám người Tần Thời Vũ và Mục Lâm Thần.

Còn Mục Vỹ đi đầu, tươi cười vỗ tay nhìn đám người.

“Được Điêu trưởng tộc và Uông trưởng tộc tới chung vui đúng là niềm vinh hạnh lớn lao!", Mục Vỹ mỉm cười nhìn Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ

“Mục Vỹ, ngươi đúng là quá giáo hoạt, không ngờ lại giăng bẫy lừa gạt bọn ta!"

“Ranh con tâm tư xảo quyệt nhà ngươi dám giở thủ đoạn với bọn tai"

Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân thẹn quá hóa giận.

“Tâm tư xảo quyệt?", Mục Vỹ nở nụ cười âm trầm: “Các ngươi tâm tư xảo quyệt mới đúng! Giết!”

Hắn vừa ra lệnh, võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Mục tay căm vũ khí đồng loạt xông lên. Mà lúc này, cổng lớn nhà họ Mục đã bị đóng chặt.

“Thằng nhãi ranh muốn chết hả?”

Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ không nén nổi cơn tức giận, lao ra tấn công.

“Để ta!"

Nhưng hai người chưa kịp chạm vào người Mục Tân lão thái gia đã xuất hiện, bộ dạng ngạo nghễ khác hắn vẻ yếu ớt gần đất xa trời khi xưa.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy!

Sao có thể?

Trước kia Tần lão thái gia chỉ mới đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu. Thế nhưng giờ đây ông đã đả thông được huyệt Thần Khuyết, đột phá tầng thứ bảy.

Sao lại thành ra như vậy?

Tân Thời Vũ vốn phải là tuổi cao thì sức phải yếu, cuối cùng từ trần.

Vậy mà hiện giờ, ông lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, mở được huyệt Thần Khuyết, chẳng khác nào lấy lại được tuổi thọ.

Huyệt Thần Khuyết tăng thứ bảy, thông suốt đan

điền, lấy chân nguyên hội tụ tẩm bổ đan điền, đồng thời cũng bồi bổ sinh mệnh cho võ giả.

“Đáng chết!"

Trông thấy Tần Thời Vũ ra tay, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ lập tức lùi lại. Bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của ông.

“Lão già chết tiệt, ở đây không có chỗ của ông!”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng. Tia u ám từ trên trời giáng xuống.

“Thiệu Danh Ngự!”

Trong mắt Mục Lâm Thần tuôn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Tuy Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng cũng chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ sáu. Mục Lâm Thần được Mục Vỹ trợ giúp đã nâng cao thực lực, hiện giờ chỉ cách tầng thứ sáu một bước.

Đối mặt với Thiệu Danh Ngự, ông ấy thực sự rất muốn đấu một trận để trở nên mạnh hơn nữa.

Cuộc chiến nhanh chóng trở nên đẫm máu.

Cuộc chiến lần này quyết định sự sống chết của hai nhà Tân, Mục, cũng liên quan mật thiết tới sự tồn vong của hai nhà Điêu, Uông.

Một khí hai phe đối đầu trực tiếp, chỉ còn đường liều mạng chiến đấu.

Nhưng càng đánh, võ giả của nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại càng khiếp sợ.

Bọn họ đã được Thiệu Danh Ngự cho một vài phàm khí trung phẩm và thượng phẩm, thậm chí có cả phàm khí cực phẩm.

Nếu là đánh với người cùng cảnh giới, bọn họ hắn phải chiếm ưu thế lớn hơn nhà họ Mục và nhà họ Tần mới phải. Thế nhưng không ngờ sau khi đánh lại phát hiện hai bên ngang sức ngang tài.

Không biết từ bao giờ, trong tay mỗi một võ giả của hai nhà Mục, Tân đều có phàm khí. Võ giả cảnh giới Linh Huyệt còn chuẩn bị cả huyền khí,

“Ha ha, bị dọa ngốc rồi hả? Lũ ô hợp nhà họ Uông và nhà họ Điêu kia, thiếu trưởng tộc đã nhờ đại sư Tế luyện chế cho bọn ta phàm khí và huyền khí tốt hơn nhiều. Các ngươi cứ đợi bị bọn ta làm thịt đi!"

“Đám chúng mày lại dám ra tay với ông đây, để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của nhà họ Mục”.

Đám võ giả nhà họ Mục như bị tiêm thuốc tăng lực, điên cuồng chém giết không ngừng.

Rơi vào tình cảnh này, dù có thêm đám người Thiệu Danh Ngự dẫn tới trợ giúp cũng khó mà chống đỡ nổi.

Nhờ tác dụng của linh dịch, hơn một tháng nay, tư chất của bọn họ đều được cải thiện rất lớn.

Trên con đường tu luyện của võ giả, tư chất là cái trời ban, thế nhưng thần lực lại có thể cải tạo tư chất.

“Mục Vỹ, mau qua đây chịu chết đi!”

Cùng lúc đó, Uông Thanh Phong lẫn trong đám người nhìn thấy Mục Vỹ, lập tức xách kiếm xông đến.

"Uông Thanh Phong, ngươi là thầy giáo cao cấp của học viện, Mục Vỹ cũng vậy. Sao ngươi dám ra tay với huynh ấy?"

“Hôm nay chỉ có gia tộc, không có học viện. Mục Vỹ nhất định phải chết. Chỉ có như vậy, hôn lễ hôm nay mới thuộc về hai ta”.

Uông Thanh Phong nhìn chằm chằm Tân Mộng Dao, bừng bừng lửa giận.

Bỗng nhiên, trên vòng eo tỉnh tế của cô xuất hiện một cánh tay ôm cô vào lòng

“Thầy Uông nhớ thương thê tử của người ta. Đạo đức của ngươi thật chẳng ra làm sao!"

“Đáng chết!”

Trông thấy nữ thần trong lòng mình bị người khác ôm vào tay, làm sao Uông Thanh Phong có thể nhịn được?

Hắn ta giơ kiếm xông tới, đâm thắng về phía Mục Vỹ. Mỗi một chiêu thức đều vô cùng quen thuộc.

“Khó trách ngươi lại tự tin như vậy. Thì ra là đột phá cảnh giới Linh Huyệt, suýt nữa có thể rót chân nguyên đả thông huyệt Nội Quan, bước vào tầng thứ hai. Chỉ đáng tiếc... ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!"
 
Mục Thần
Chương 158: Trận đấu trong đêm mưa


Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã xông lên trước.

“So về kiếm thuật, không lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vỹ ta ư!"

“Kiếm ý của Mục Vỹ ngươi là cái thá gì chứ! Dưới áp lực của cảnh giới thì ngươi chỉ là một tên ăn hại thôi".

“Ta có phải là tên ăn hại hay không chưa tới lượt ngươi đánh giá".

Mục Vỹ mim cười, rút kiếm Thanh Khuyết ra. Hắn công khai công kích hai nhà Uông, Điêu, lần này là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Mục.

Không còn gì để che giấu nữa.

“Giết!"

Uông Thanh Phong khế gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới. Thanh trường kiếm đã dính chặt vào tay hẳn ta như đã hoá thành một phần của thân thể, sát khí ngất trời tuôn ra.

“Cút ngay!"

Mục Vỹ giơ tay lên, tuỳ ý vung kiếm Thanh Khuyết lên chém một đường, kiếm khí mềm dẻo bản vẽ phía Uông Thanh Phong.

“Bảo ta cút ư? Ngươi mới phải cút!”

Uông Thanh Phong giơ kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng lên trời

Cheng cheng..

Một chuỗi âm thanh vang lên, thanh trường kiếm trong tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, còn mười đầu ngón tay của hẳn ta đang chảy máu đầm đìa.

Một kiếm!

Sao có thể?

Uông Thanh Phong đứng ngây ra tại chỗ nhìn Mục Vỹ.

Hắn ta vất vả tu luyện mấy tháng trời, dồn toàn sức lực, củng cố nền móng, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, chỉ còn kém một cấp nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Vỹ.

Đây là điều mà hẳn ta không thể nào chấp nhận được.

Hắn ta là thiên tài, đồng thời là thầy giáo số một của thành Bắc Vân.

Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Hẳn chỉ là một tên vô dụng dựa vào Tân Mộng Dao để loè thiên hạ thôi

“Sao? Còn muốn đấu nữa không?”

“Có!"

Bàn tay đầm đìa máu của Uông Thanh Phong chợt nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên từ đôi bàn tay hắn ta.

Kiếm thuật thì hắn ta thua, nhưng sức mạnh thì Mục Vỹ mới là cảnh giới tầng thứ chín của thân xác, chắc chắn không bì được với hẳn ta.

"Đúng là chán sống mà!”

Thấy Uông Thanh Phong vẫn muốn tiếp tục, Mục Vỹ cười lạnh.

Bụp...

Một âm thanh trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vỹ không chút lưu tình, đồn toàn lực tấn công

Qua một thời gian điều dưỡng cùng với thần lực được rớt vào người, cơ thể của hẳn đã gần như hoàn hảo.

Từng quyền, từng chiêu thức của hắn đều cho thấy sức mạnh bùng phát dung hợp hoàn mỹ.

Ken két..

Một âm thanh vang lên, Uông Thanh Phong lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta không nhịn được nghiến răng.

Đau!

Cơn đau kịch liệt từ đôi bàn tay truyền tới khắp cánh tay hắn ta.

Hắn ta chỉ cảm thấy đôi tay mình như đang run rẩy.

Còn huyệt Nội Quan được mở ra thì như đang không ngừng tan vỡ.

"Không!"

Lúc này, Uông Thanh Phong thấy có một luồng cảm giác vô lực bật ra từ từng bộ phận trong người mình.

Hắn ta chưa từng có cảm giác chấp chới không có chỗ bám víu như thế này bao giờ.

Thiên tài hay ăn hại chỉ khác nhau ở khái niệm thôi, nhưng là ở khái niệm của người khác”.

Thấy Uông Thanh Phong có vẻ mặt như con cá chết, Mục Vỹ không nhịn được cười, trong lòng hắn không có một chút thương xót nào.

Nhà họ Mục bây giờ là nhà của hắn, hắn không cho phép ai phá hoại.

“Phong Nhi.”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Uông Thanh Phong, Uông Đông Vũ tái mặt, nhưng bị Tân Thời Vũ chặn lại, nên không thể làm gì được.

Tăn Thời Vũ đã đột phá đến tầng thứ bảy, nên không hề có chút áp lực nào khi đối phó với ông ta và Điêu Chấn Vân.

“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai ông hãy giết Mục Vỹ ngay cho ta, ngay lập tức!”

Mắt Uông Đông Vũ như sắp rơi ra ngoài, ông ta gằn giọng nói.

Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó xông tới chỗ Mục Vỹ.

Trông thấy bọn họ, Mục Vỹ chỉ thấy buồn cười.

Hai người họ đều là người nhà họ Mục, nhưng bây giờ lại nghe lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.

Vì lợi ích của bản thân, họ đã phản bội lại gia tộc. Loại người này đáng phải chết.

"Được!"

Đối diện với Mục Vỹ, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đây lửa giận.

Nếu không tại Mục Vỹ, bây giờ bọn họ vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của nhà họ Mục, chứ không phải lo trước sợ sau, ăn nhờ ở đậu như giờ, điều này khiến họ khổ sở mà không dám nói ra.

“Lên!"

Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ với ánh mắt căm thủ.

Mục Phong Nguyên vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, đã mở huyệt Túc Tam Lý, huyệt khiếu ở' giữa hai tay hai chân đã tụ tập chân nguyên, thân thể, vô cùng nhanh nhọn, đòn tấn công cũng đa dạng kỳ lạ.

Còn Mục Phong Thanh cũng đã là cảnh giới Linh. Huyệt tăng thứ hai nhiều năm, đôi cánh tay của lão ta chứa đây sức mạnh bùng nổ.

Bây thế thành công, không được thất bại.

bọn họ cùng bắt tay hành động, chỉ có

Hơn nữa lần trước, Mục Vỹ đã lấy phương thức luyện chế đan dược tam phẩm ra để đổi lấy tính mạng của bọn họ với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy một mối nguy cơ trí mạng.

Lần hành động này, bọn họ nhất định phải thành công.

Nghĩ vậy, hai người họ lập tức chia việc, tấn công Mục Vỹ.

“Muốn giết phu quân của ta thì phải xem ta có đồng ý không đã chứ!”
 
Mục Thần
Chương 159: Chương 159: Kết liễu hai kẻ phản bội


Đúng lúc này, Tân Mộng Dao mặc trang phục tân nương bất chợt xuất hiện.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai!

Thần phách Băng Hoàng của Tân Mộng Dao thức tỉnh, thực lực của cô đã tăng vọt, chưa tới nửa năm đã liên tục đột phá cảnh giới. Bây giờ, cô đã ngang tài ngang sức với Mục Phong Thanh.

“Lão nhị, để ta chặn cô ta, mau giết Mục Vỹ đi!"

“Chặn? Ông chặn nổi ta ư?”

Tân Mộng Dao cười lạnh, xung quanh người toả ra hàn khí bức người.

Nhìn kỹ sẽ thấy quanh người cô có từng luồng khí lạnh toả ra, điều này khiến cho không khí xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng đần đóng băng.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Phong Nguyên cũng vô cùng ngạc nhiên.

Thậm chí lão ta còn cảm thấy khi Tăn Mộng Dao không ngừng điều động sức mạnh đặc biệt trong cơ thể mình, hành động của lão ta cũng bắt đầu trở nên trúc trắc.

“Không được để cô ta thi triển tiếp!”

Mục Phong Nguyên lấy lại bình tĩnh, lập tức ra tay.

“Thiết Ưng Trảo!"

Mục Phong Nguyên quặp ngón tay lại, đôi tay lão ta cứng như thép, dần hình thành dấu hiệu xé rách không khí.

“Khiên thần Băng Phách!"

Tần Mộng Dao không chịu yếu thế, cô giơ tay lên, một tấm khiên bằng băng đã xuất hiện trước mặt.

Đó không phải là sức mạnh của chân nguyên, mà là sức mạnh thuộc tính Băng,

Bụp bụp..

Mục Phong Nguyên liên tiếp tung hai trảo trước người Tân Mộng Dao, nhưng tấm khiên của cô chỉ xuất hiện hai dấu tay. Không chỉ vậy, Mục Phong Nguyên còn thấy người mình đang dần đóng băng vì dính phải luồng khí lạnh ấy.

Ngay sau đó, lão ta cảm thấy bàn tay mình xuất hiện vết nứt, máu tươi chảy ra.

“Đây là sức mạnh gì vậy?”, trông thấy bàn taymình nứt ra, Mục Phong Nguyên tái mặt, thận trọng

nhìn Tân Mộng Dao.

Cùng lúc đó, Mục Phong Thanh đã xông tới chỗ Mục Vỹ.

Dẫu sao lão ta cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nhiều năm, nên sẽ không giống Thiệu Minh và Uông Thanh Phong.

Ở Linh Huyệt tầng thứ hai, lão ta đã tích luỹ sức mạnh mấy chục năm. Bất kế là kỹ xảo chiến đấu hay thực lực của bản thân, lão ta đều mạnh hơn Thiệu Minh và Uông Thanh Phong nhiều.

Nên lão ta không hề nao núng khi đối mặt với Mục Vỹ.

Dẫu sao lão ta cũng rèn luyện trên con đường võ đạo đã lâu, nên sẽ giỏi hơn Mục Vỹ nhiều.

“Thắng tạp chủng, ngươi ép ta phải rời khỏi nhà họ Mục. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi chết!”

"Ta ép ông? Hừ", Mục Vỹ hừ nói: “Nhiều năm qua, ông là nhị trưởng lão của nhà họ Mục, nhưng lấy của công làm của riêng, tham ô biết bao nhiêu công quỹ của gia tộc, bòn rút tư lợi. Thậm chí, sau khi rời khỏi nhà họ Mục, chưa nói đến việc ông dẫn các võ giả của gia tộc đi, riêng số tiền ông cuỗm đi thôi đã đủ để ông chết hàng nghìn lần rồi”

“Ngươi ăn nói lung tung, im miệng ngay!”

Bây giờ, cả nhà họ Mục đều đang ở đây, vô số võ giả giao chiến, trận đấu đã đến hồi gay cấn.

Mục Phong Thanh thấy tình thế của Mục Phong Nguyên không ổn, biết phải giết Mục Vỹ ngay.

Mục Vỹ là kẻ khơi mào cho mọi chuyện, giết hẳn rồi, trong vòng mười năm nữa, nhà họ Mục không thể ngóc đầu lên được.

Mục Lâm Thần không con không cái, đến giờ, nhà họ Mục cũng chỉ có hai anh em lão ta.

Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ đã hẳn đầy tia máu.

“Lại là một tên không biết sống chết là gì!”

Thấy Mục Phong Thanh ra tay tàn độc, định lấy mạng mình, Mục Vỹ không còn khách khí nữa.

“Giết!"

Một đòn sấm sét kết hợp với Bát Hoang Sinh Tử Ấn, bốn ấn ký cùng xuất hiện.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ tung Bổ Thiên Kiếm Đạo ra Bốn chiêu thức Bổ Thiên Kiếm Đạo là Bổ Phong Chỉ Kiếm, Bổ Vân Chi Kiếm, Bổ Ảnh Chi Kiếm và Bổ Thiên Chỉ Kiếm cùng lúc b ắn ra không theo thứ tự.

Nếu là trước kia, mỗi khi xuất chiêu, Mục Vỹ đều có chút nương tay, nhưng lần này, hẳn đã thi triển toàn lực

Dẫu sao nếu bị mọi người ở thành Bắc Vân coi là kẻ tầm thường thì điều này chỉ mang lại phiền phức cho hắn và nhà họ Mục.

Lần này, mọi sự phiền phức đều cùng xuất hiện.

Người muốn giết hắn, kẻ thù muốn hãm hại nhà họ Mục đều đang ở đây.

Hắn không còn kiêng dè gì nữa, thi triển toàn lực, thoả chí đấu một trận ra trò.

“Ta mới là nhất!”

Lúc Mục Vỹ và Mục Phong Thanh đang so chiêu, đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên. Hai tay Mục Vỹ. tạo thành hình chữ thập, một lưỡng chính khí tuôn ra từ đôi tay hẳn.

Mà trong luồng chính khí này như ẩn chứa tiếng kim loại sắp nổ tung.

Keng....

Keng keng...

Ngay sau đó, đôi tay Mục Vỹ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, mỗi khi va chạm với quyền cước của Mục Phong Thanh, ánh sáng đó đều loé lên, còn mặt Mục Phong Thanh đã tái nhợt đi.

“Đây là võ kỹ gì?"

Liên tiếp bị Mục Vỹ đánh bại ba chiêu, khoé miệng Mục Phong Thanh đã có tơ máu, mặt lão ta có vẻ chấn động.

Lão ta chỉ cảm thấy ba quyền vừa rồi của Mục Vỹ như người đồng với cánh tay sắt thép, khiến lão ta không thể chống trả.

“Là võ kỹ giết ông!”

Lúc này, Mục Vỹ không còn quan tâm đ ến bí mật gì đó nữa.

Những người ở thành Bắc Vân muốn hại hắn đều đang có mặt ở đây, mà trận chiến đêm nay mang tính chất sống còn,

Điều hắn muốn là giải quyết hết mọi chuyện bằng một trận đấu.

Hắn có thể lấy hết võ kỹ mà mình quen thuộc ở kiếp trước ra để sử dụng trong trận đấu này.

“Lưu Ly Ngọc Thân Quyết!"

Mục Vỹ thầm hô một tiếng, cả cánh tay trở nên trắng trẻo như bạch ngọc.

Ding ding...

Hai cánh tay va chạm vang lên tiếng ding ding, Mục Vỹ nhìn Mục Phong Thanh, sau đó li3m môi, nở một nụ cười nham hiểm.

“Chịu chết đi!”

Nhưng dù sao đi nữa, Mục Phong Thanh cũng không thể nhận thua khi đối mặt với Mục Vỹ, nên lão ta chỉ có thể tiếp chiêu.

Bảo một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai chìm đắm trong võ đạo mấy chục năm nhận thua trước mặt một võ giả mới đột phá cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín của thân xác thì sao lão ta có thể làm được?

“Lưu Ly Quyền!"

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, tung một quyền ra, vang lên tiếng ầm ầm.

Mục Phong Thanh không thể địch lại chiêu thức trực diện này, vội vàng rút lui.

Trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng cuối cùng khi hai tiếng hộc máu vang lên, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đều nằm trong vũng máu, đầy vẻ hoảng sợ nhìn đôi tay của mình.

“Muốn giành tất cả mọi thứ của ta thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ta cướp mọi thứ đi trước”.

Cuối cùng, Mục Vỹ rút trường kiếm ra, chém đứt đầu hai lão già đó không chút lưu tình.
 
Back
Top Bottom