Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Xuân Còn Mãi

Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 10


12.

Tiểu đán tên Liên Hương được Nhị gia đưa về phủ, nhưng không được danh phận.

Dù gì Nhị gia cũng chưa cưới chính thê, người trong phủ chỉ gọi nàng là Liên cô nương.

Ta nghe người khác huyên thuyên rằng, Nhị gia rất sủng ái Liên cô nương, đêm nào cũng ngủ lại phòng nàng.

Ta và Liên Hương vốn chẳng có qua lại gì, vậy mà trước đêm Giao thừa hai hôm, lại vô tình nói được mấy câu.

Hai năm nay thiên tai liên miên, đầu tiên là đại hạn, mùa màng thất thu.

Rồi lại đến tin biên ải đại chiến lại thua trận, triều đình tăng thuế, gánh nặng càng chồng chất.

Đông tới, vài trận tuyết lớn đã khiến không ít người chết cóng.

Cha ta, cũng đúng vào hôm trước đêm Giao thừa, đến tìm ta.

Tính ra đã hơn một năm ta chưa gặp cha, hai cha con gặp lại liền ôm nhau mà khóc một trận.

Cha ta lưng càng còng hơn xưa, tóc mai điểm bạc, đã nhiều thêm mấy phần.

Giữa tháng Chạp giá lạnh, mà vẫn khoác mỗi chiếc áo mỏng rách vai, lộ cả tay chân.

“Nhị Nha, cha thật sự hết cách rồi, đành dày mặt mà đến...”

Người đàn ông trung niên trước mặt, ngay cả câu trọn vẹn cũng nói không nên lời.

Đôi môi tím tái run rẩy:

“Đệ đệ con bệnh nặng lắm, nước cũng không uống nổi nữa...

“Con… có thể cho cha mượn ít bạc… để đưa đệ con đi khám không...?”

Hai hàng nước mắt đục ngầu theo khóe mắt cha rơi xuống.

Ta nghẹn nơi sống mũi, cố nén lại, vội đáp:

“Tiền hàng tháng của con đều để dành cả, con đi lấy ngay.”

Ta quay về lấy hết số bạc tích cóp được, gói trong khăn tay, rồi lập tức đến cổng sau.

Đang định đưa bạc cho cha, thì một chiếc kiệu nhỏ đột ngột dừng lại.

“Ai đứng chắn đường đó?” — tiếng nha hoàn hỏi.

Rèm kiệu được vén lên, bên trong chính là Liên Hương.

“Khởi bẩm Liên cô nương, nô tì là người hầu trong viện Lê Phương.”

Liên Hương tựa người trong kiệu, giọng uể oải:

“Cầm cái gì đó? Lẽ nào trộm bạc nhà chủ?”

Nói rồi, nàng ra hiệu muốn người hầu đến lấy chiếc khăn đang bọc bạc trong tay ta.

Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói sơ qua đầu đuôi câu chuyện.

“Ha.” Liên Hương cười lạnh:

“Con gái đã bán đi rồi, ngươi còn mặt mũi đến xin nó tiền à?”

Câu ấy, nàng nói với phụ thân ta.

Sắc mặt cha lập tức trắng bệch, đưa tay che mặt, hai hàng nước mắt lặng lẽ trào ra.

Ta trong lòng cũng không vui vẻ gì.

Sao có thể không oán hận?

Năm đó mất mùa, họ đã bán ta đi.

Nhưng rồi ta lại nhớ về hồi ta còn nhỏ, mỗi lần ta bệnh, mẹ đều bế ta dỗ dành uống thuốc, cha thì mua cho ta kẹo hồ lô.

Đó là chút ngọt ngào hiếm hoi trong cuộc sống gian khó.

Ta lau nước mắt, nhét bạc vào tay cha, lại tháo chiếc vòng bạc tiểu thư ban thưởng không lâu trước đó, đưa luôn cho ông.

“Đây là tất cả số tiền con có.

Về sau con cũng chẳng giúp được gì nữa.”

Nam tử cao bảy thước ấy nghẹn đỏ cả mặt, chỉ có thể bật ra vài tiếng nức nở đau đớn.

Cha quay người định rời đi, thì Liên Hương bỗng cất lời:

“Trong thành này bệnh nhân không ít, theo người của ta đi tìm đại phu.”

Dứt lời, một tiểu đồng bước ra dẫn đường, đưa cha ta đi xa.

Ta còn định mở miệng cảm tạ, nhưng Liên Hương đã buông rèm, ra hiệu cho người nâng kiệu vào trong phủ.

Về lại viện Lê Phương, Thu Nhạn thấy mắt ta đỏ hoe, liền hỏi nguyên do.

Ta kể sơ qua một lượt, sắc mặt nàng cũng trầm xuống.

“Người chết rét thì chết rét, bệnh tật thì chết bệnh, trong thành số người chết nhiều như vậy, sợ là điềm chẳng lành.”

Không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng vội vã rời đi.

Tối hôm ấy, quản gia cho gọi người các viện tập trung lại.

Nói từ nay trở đi, nếu không có việc thì không được phép rời khỏi phủ, người bên ngoài cũng không được tùy tiện ra vào.

Ai nhiễm bệnh, đều phải chuyển đến biệt viện.

Trong phủ lập tức hoang mang.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 11


13.

Trong viện Lê Phương, người đầu tiên có biểu hiện bất thường là Hạ Uyên tỷ.

Ban đầu chỉ là ho nhẹ, về sau sốt cao không dứt.

Quản gia vừa hay tin liền lập tức cho người đến đưa Hạ Uyên đi.

Tiểu thư vốn không đồng ý, nhưng có phu nhân ở đó, lập tức sai người kéo nàng đi.

“Mẫu thân… Hạ Uyên lớn lên cùng con, con cầu xin mẫu thân cho đại phu chữa khỏi cho nàng.”

Đối diện với lời khẩn cầu ấy, sắc mặt phu nhân vẫn nhàn nhạt:

“Nếu thiếu người hầu, sẽ đưa người khác đến thay.”

Ngụ ý rõ ràng: sống chết mặc nàng, tùy trời định đoạt.

Lòng ta lạnh buốt.

Một nha hoàn theo bên tiểu thư bao năm còn có thể bị bỏ rơi dễ dàng như thế, huống chi là ta— một đứa không tên không tuổi, chỉ e nói vứt là vứt ngay.

Những ngày sau đó, trong phủ quản lý ngày càng nghiêm ngặt.

Tuy nhiên, ta vẫn thường thấy những chiếc xe bò chở hàng được đưa vào từ cổng sau.

Về sau mới biết, tất cả đều là thuốc thảo dược.

Những nhà giàu lớn ở huyện Ninh, sau khi phát hiện có dấu hiệu dịch bệnh, lập tức thâu tóm gần hết thuốc trong thành.

Đợi đến khi dịch bùng phát dữ dội, thì bán ra giá cắt cổ, lại kiếm được một món tiền lớn.

Sau Tết, dịch bệnh lan rộng khắp nơi.

Bên ngoài rét mướt đói kém, mà trong phủ thì mọi chuyện vẫn như cũ.

Tiểu thư thỉnh thoảng lại hỏi thăm bệnh tình của Hạ Uyên, đến đúng đêm Thượng Nguyên, mới nhận được tin: Hạ Uyên đã mất.

Người trong viện Lê Phương nghe tin, ai nấy đều thấy khó chịu trong lòng.

Tuyết Oanh và Hạ Uyên vốn có tình nghĩa, liền chùm chăn khóc một trận.

Vì có dịch bệnh, đêm Thượng Nguyên năm nay không ai được ra phố ngắm đèn, chỉ đốt vài chục phát pháo làm lễ.

Ta đứng trên cầu đá bên hồ, ngước nhìn pháo hoa rực rỡ.

Tuyết Oanh tiến lại gần, nghiến răng ken két:

“Là ngươi hại chết Hạ Uyên!”

Ta kinh ngạc nhìn nàng.

“Ngươi gặp cha ngươi, mang theo khí bệnh, chính là ngươi đã truyền bệnh cho Hạ Uyên!”

Ta còn chưa kịp mở miệng giải thích, thì Tuyết Oanh đã đẩy ta một cái thật mạnh.

Ta không kịp giữ thăng bằng.

Chân vừa trượt, cả người ngửa ra sau, rơi thẳng xuống ao.

May mà giữa mùa đông, nước trong ao đã cạn, trên mặt còn phủ một lớp băng mỏng.

Ta cố sức vùng vẫy, rất nhanh đã tự mình trèo lên được.

Không bị thương, nhưng người ướt sũng, gió đông thổi qua, lạnh buốt đến tận xương.

Thu Nhạn và Xuân Yến nghe động chạy tới, thấy ta toàn thân ướt đẫm, lập tức kéo ta lên bờ.

“Chuyện gì vậy? Mau đi thay y phục khô đi!”

Cái đầu mụ mị vì lạnh lúc này cũng tỉnh táo trở lại.

Ta đưa tay chỉ thẳng vào Tuyết Oanh.

Vì quá lạnh, giọng ta cũng run rẩy, méo mó không ra hơi:

“Tuyết Oanh tỷ nói ta mang bệnh lây sang Hạ Uyên, đẩy ta xuống hồ để trút giận.”

“Thật vậy sao?” - Thu Nhạn vừa giục ta mau đi thay y phục, vừa nghiêm giọng hỏi Tuyết Oanh.

“Hừ, xúi quẩy!”

Nàng ta ngẩng cao đầu, hất vai va vào Thu Nhạn, rồi dứt khoát bỏ đi.

Ta thay y phục sạch sẽ xong, tới hầu bên tiểu thư, thì thấy Tuyết Oanh đang quỳ gối ngoài hành lang.

Tiểu thư lúc này đã yên giấc.

Trương nhũ mẫu cầm trong tay một chiếc thước dài, giọng nghiêm khắc nhưng vẫn giữ chừng mực:

“Ngươi với Lập Xuân đều là người bên cạnh tiểu thư, sao dám tự ý gây chuyện?”

Tuyết Oanh mở bàn tay ra, thản nhiên:

“Nhũ mẫu muốn đánh thì cứ đánh, nói mấy lời này làm gì?”

Trương nhũ mẫu nắm lấy tay nàng, hơi siết lại, nhưng cuối cùng vẫn không hạ thước.

Tiểu thư đang buồn vì cái chết của Hạ Uyên, chỉ còn Tuyết Oanh biết múa rối bóng để dỗ nàng vui.

Kết quả, nàng ta chỉ bị phạt một tháng tiền công.

Tuyết Oanh đứng dậy, đi ngang qua ta, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh:

“Tốt nhất ngươi nên cầu trời đừng bị cảm lạnh, không thì cũng sớm được đưa đến biệt viện mà ‘hưởng phúc’.”

Chữ “hưởng phúc” kia, nàng ta cố ý nhấn mạnh.

Trước khi đi ngủ, Thu Nhạn mang tới một bát canh gừng nóng hổi:

“Uống rồi ngủ một giấc, sẽ không sao đâu.”

Ta uống cạn bát thuốc, rồi chui vào chăn ấm.

Nào ngờ vừa tỉnh dậy, đầu óc choáng váng.

Người còn chưa tỉnh hẳn, đã hắt hơi liền hai cái.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 12


14.

Ho, phát sốt — triệu chứng nào ta cũng có.

Dịch bệnh và phong hàn vốn có biểu hiện tương tự nhau.

Vào lúc này, vốn đã rối ren, quản gia chẳng buồn mời đại phu tới xem, chỉ lập tức quyết định đưa ta đến biệt viện.

Nhớ đến việc Hạ Uyên chết ở biệt viện, tiểu thư sống chết không chịu để họ đưa ta đi.

Nàng khóc dữ lắm, đến nỗi nôn cả viên thuốc sáng ra.

Phu nhân chau mày, nhưng cuối cùng cũng dịu giọng:

“Không đưa đến biệt viện, thì cách ly ở chuồng ngựa phía tây. Nếu chỉ là nhiễm lạnh, năm sáu hôm cũng khỏi thôi.”

Tiểu thư nghe vậy, mới bớt xúc động.

Chuồng ngựa của Phương gia nằm ở phía tây.

Bên cạnh có ba gian phòng cho hạ nhân, ta bị cách ly ở gian đầu.

Trong phòng chỉ có một mình ta. Ban ngày còn đỡ, đến tối thì tối om không thấy gì, có phần đáng sợ.

Nhưng điều đáng sợ hơn là màn đêm khiến ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Một lần suýt nữa ta còn đá đổ cả bô đựng nước tiểu.

Ta có nhắc với tiểu đồng mang cơm về việc này, nhưng họ cũng chẳng mang đèn dầu hay nến tới.

Hôm đó, ta áp mặt vào khe cửa, lờ mờ thấy có một thiếu niên đang cho ngựa ăn.

“Ê, tiểu ca!”

Ta gọi mấy tiếng, người kia mới ngập ngừng tiến lại gần.

“Ngươi là nha đầu bị giam ở đây vì mang bệnh phải không? Gọi ta làm gì?”

“Phiền tiểu ca giúp ta xin ít đèn dầu hay nến.”

Trước khi rời đi, Thu Nhạn có đưa ta một xâu tiền, ta lần lấy hai đồng tiền đồng, nhét qua khe dưới cánh cửa.

Người bên ngoài không nhận, xoay người rời đi.

Chẳng lẽ… thấy ta đưa ít quá?

Đang lúc buồn bực, trước cửa bỗng có bóng người lay động.

Ngay sau đó, có người đẩy cửa vào phía trong.

Khe cửa mở rộng thêm một chút, một đoạn nến sáp trắng cùng một hộp quẹt được đẩy vào.

“Lập Xuân cô nương, ngươi dùng tạm nhé.”

“Ngươi biết ta?”

Hắn có thể gọi đúng tên ta, khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Thiếu niên ngoài cửa bật cười:

“Vừa nãy nghe giọng thì nhận ra thôi.

Nến này ngươi dùng trước.”

Nói rồi, liền xoay người rời đi.

Sau đó, ta không làm phiền thiếu niên ấy thêm lần nào nữa.

Trò chuyện dăm câu, ta biết được hắn tên là Phương Luật, con trai của phu xe trong phủ.

Tới ngày thứ năm bị giam, ta đã không còn ho.

Đến tận ngày thứ mười, ta mới được cho phép trở lại viện Lê Phương.

Là Xuân Yến đến đón ta.

Lúc ấy ta mới hay, Thu Nhạn đang theo tiểu thư đi gặp người nhà Tạ gia.

Hóa ra tin tức về nạn dịch ở Ninh huyện đã truyền đến tận kinh thành.

Tạ gia lo lắng cho tiểu thư, bèn phái người đưa tới những dược liệu quý cùng y phục, trang sức.

“Tạ gia coi trọng tiểu thư như thế, quả là mối hôn sự tốt lành.”

Trong lòng ta cũng thấy mừng thay cho tiểu thư.

Xuân Yến chỉ mỉm cười, không đáp lời.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 13


15.

Y phục và trang sức Tạ gia gửi tới, tinh xảo hơn nhiều so với hàng bán ở Ninh huyện.

Tiểu thư cất một phần vào kho, phần còn lại cho để cho chúng ta tự chọn.

Chờ ba tỷ tỷ chọn xong, ta mới rón rén cầm một hộp hương cao cùng một bộ áo váy màu phấn nhạt.

Có điều ta mới mười một tuổi, bộ áo váy này hơi dài, e phải đợi đến mười bốn mới mặc vừa.

Ma ma đi theo Tạ gia vốn là nhũ mẫu của Tạ lang quân, ở lại phủ hai ngày rồi cáo từ rời đi.

Còn hai năm nữa tiểu thư sẽ cập kê, của hồi môn cũng phải chuẩn bị đầy đủ.

Ruộng đất cửa hàng là một mặt, đám hầu hạ đi theo tiểu thư cũng là một phần trong sính lễ.

Tiểu thư gả đi làm chính thất, người bên cạnh tất nhiên cũng phải là người đắc lực.

Vì thế, việc huấn luyện bốn người chúng ta được đưa lên bàn tính.

Giờ đây ta đã thay vị trí của Hạ Uyên, cần học cách chải đầu cho chủ tử.

Người Tạ gia rời đi chưa được bao lâu, hôn sự của Nhị gia cũng định xuống.

Cưới là tiểu thư nhà tri huyện bên cạnh.

Nghe nói vị tri huyện ấy sắp được điều về kinh, muốn thông qua Phương gia để nương gió Tạ gia.

Chuyện của những người quyền quý, nghe một chút thì cũng để đó thôi.

Chuyện đúng đắn của ta, vẫn là học chải tóc thật tốt, giúp tiểu thư ăn vận chỉnh tề.

Từ lúc mới học còn vụng về cho đến khi được tiểu thư khen một câu, cũng phải mất đến hai tháng.

Đầu mùa xuân năm ấy, tiết trời ấm dần, người cũng dễ lười biếng hơn chút.

Tiểu thư vừa thả diều ngoài sân được một lúc, liền tựa vào cột đình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta đứng bên thu dây diều, chẳng ngờ sợi dây bị vướng vào ngói, “phựt” một tiếng rồi đứt mất.

Ta vội nói với Thu Nhạn một tiếng, rồi men theo hướng diều rơi mà đuổi theo.

Chạy một mạch đến ngoại viện, bên cạnh chuồng ngựa.

Thấy cánh diều mắc trên nhánh cây, lòng ta chùng xuống.

Diều này là tiểu thư tự tay vẽ hoa văn, nếu để mất thì thật không hay.

May sao Phương Luật đi ngang, trèo lên cây, lấy xuống đưa lại cho ta.

Thấy ta vẫn nhớ tên hắn, Phương Luật có vẻ rất vui.

Tính cả lần trước đưa nến, vậy là hắn đã giúp ta hai lần.

Ta rút từ túi ra một viên kẹo bánh ú, đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Tiểu thư thưởng cho ta đấy, hôm nay cảm ơn ngươi.”

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cười khờ khạo: “Cô nương khách khí rồi.”

Đang trò chuyện, chợt nghe có người lại gần quát lớn:

“Phương Luật, không làm việc lại đi dây dưa với nha đầu, ra cái thể thống gì!”

Ta giật mình, ngẩng đầu lên đã thấy một nam tử trẻ tuổi, nét mặt âm trầm lạnh lẽo.

Tướng mạo bình thường, da lại trắng.

Chừng hai mươi tuổi, chân hơi tập tễnh, bước đi cao thấp không đều.

Ta chợt nhớ ra, con trai của quản gia... hình như cũng chính là người có tật ở chân.

Ta vội vàng lên tiếng:

“Ta là Lập Xuân, hầu bên cạnh tiểu thư.

Vừa nãy Phương Luật giúp ta lấy lại cánh diều từ trên cây xuống, chỉ nói vài câu mà thôi.”

Ánh mắt người nọ lạnh buốt, liếc nhìn đã khiến người ta sợ hãi.

Ta nói xong liền cúi đầu rảo bước rời đi.

Vận xui chưa hết, giữa đường lại chạm mặt Nhị gia.

Hắn đang đứng bên ao cá, thân mật trò chuyện cùng Liên Hương.

Thấy ta, Nhị gia vẫy tay gọi lại:

“Ngươi là người trong viện đại tiểu thư? Tên gì?”

Hắn đưa tay lấy cánh diều, xoay xoay ngắm nghía một lát.

Ta vội đáp tên, đến khi hắn trả lại diều, ngón tay còn tiện thể vuốt qua tay ta một cái.

Toàn thân căng cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Xem ra Nhị gia không nhận ra ta, chỉ cần có chút sắc là hắn đều muốn trêu ghẹo.

Đang không biết phải trả lời ra sao, Liên Hương đã giận dỗi, đưa tay nhỏ đánh nhẹ lên ngực hắn:

“Có thiếp ở đây mà còn nghĩ đến người khác, thiếp sẽ giận đó!”

Mỹ nhân bên cạnh, Nhị gia cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay sang dỗ dành Liên Hương.

Ta mới dám thở phào một hơi.

Về đến viện Lê Phương, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 14


16.

Không biết chuyện ấy làm sao lại để Tuyết Oanh nhìn thấy.

Tối đó, khi đang đấm chân cho tiểu thư, nàng ta bỗng dưng nhắc đến:

“Lập Xuân hôm nay bám lấy Nhị gia, nói chuyện một lúc lâu. Còn có va chạm tay chân nữa đấy.

“Tiểu thư, người phải đề phòng một chút.

“Lòng người cách một lớp da, ai biết được Lập Xuân có mưu tính gì, liệu có phải muốn theo về Tạ gia để...”

“Tuyết Oanh!”

Tiếng của tiểu thư không lớn, nhưng cũng đủ khiến nàng ta lập tức im bặt, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp tục đấm chân.

Mặt ta đỏ bừng, chỉ thấy mình lại gây thêm phiền toái cho tiểu thư.

Nhưng tiểu thư cũng chỉ nghe qua rồi bỏ đó, chẳng hỏi thêm lời nào.

Từ đó về sau, ta càng thêm cẩn trọng.

Không có việc cần kíp, tuyệt đối không rời khỏi viện Lê Phương.

Đối với Tuyết Oanh, trong lòng cũng âm thầm đề phòng.

Cứ vậy, những ngày yên ổn trôi qua được bốn tháng.

Bỗng một ngày có tin truyền đến: Liên Hương có thai.

Tin đồn lan truyền giữa đám hạ nhân râm ran như thật.

Vậy mà trong viện của Nhị gia, lại hoàn toàn không thấy động tĩnh gì.

Nhị phòng còn chưa đón chính thê vào cửa, Liên Hương nếu thật sự mang thai, cũng không thể giữ đứa bé.

Đối với cô nương Liên Hương này, ta vẫn có mấy phần thiện cảm.

Liền hỏi Thu Nhạn:

“Nếu cô ấy thật sự mang thai, sẽ ra sao?”

“Phá bỏ.”

Thu Nhạn đang se sợi chỉ, cẩn thận xỏ qua lỗ kim.

“Phá thế nào cơ?

Cho uống thuốc à?

Phải là thứ thuốc đắng lắm ấy nhỉ?”

Thu Nhạn ban đầu không muốn nói.

Bị ta quấn mãi, cuối cùng mới đáp:

“Lấy gậy to bằng bắp tay mà đánh. Đánh cho ra máu.”

Ta nghe mà lòng kinh hoàng run rẩy.

Nàng ấy vừa nói vừa thở dài, khẽ khuyên ta:

“Tỷ coi muội là muội muội ruột, nên mới nói thật.

Tránh xa Liên Hương ra.

Mệnh nàng ấy không còn dài nữa đâu.”

“Tại sao chứ?”

Ánh mắt Thu Nhạn cụp xuống, ánh nến đong đưa, khiến ánh mắt nàng trở nên u ám.

“Bởi vì nàng ấy là nữ nhân.

Bởi vì nàng ấy chọn sai người.”

Lời nói nửa kín nửa hở, nhưng ta đã sợ đến nỗi chẳng dám hỏi thêm.

Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không yên giấc.

Trong mộng, một đám người cầm gậy xông đến, đánh túi bụi lên bụng ta.

Đau đến xé ruột.

Giật mình tỉnh dậy, tay theo bản năng đưa xuống.

Dưới người, ướt đẫm một mảng.

Hoảng loạn châm nến lên nhìn.

Máu.

Rất nhiều máu.

17.

“Chỉ là nguyệt sự thôi, đừng sợ.”

Thu Nhạn khoác áo ngồi dậy, đưa ta một cái đai băng kinh nguyệt mới.

“Có kinh nguyệt rồi, tức là thành người lớn.”

Tỷ ấy mỉm cười trấn an ta.

Thay quần áo sạch sẽ xong, ta lại nằm xuống giường.

Trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh màu đỏ ấy, mãi không xua đi được.

Đêm đó ta ngủ rất không yên, đến sáng dậy thì hai mắt đã thâm quầng.

Thu Nhạn bảo ta nên nghỉ ngơi, tỷ ấy sẽ đi xin phép tiểu thư giùm.

Ta trùm chăn kín đầu, tiếp tục nằm.

Lúc nửa mê nửa tỉnh, bên tai bỗng như có tiếng phụ nữ gào khóc thê lương.

Mở mắt ra, xung quanh không có gì cả.

Mi mắt nặng trĩu.

Đưa tay sờ trán, nóng rực.

Toàn thân mệt lả, đến cả sức ngồi dậy rót một chén nước cũng không có.

Không biết đã nằm bao lâu, Xuân Yến và Thu Nhạn tranh thủ mang cơm trưa đến.

Thấy thần sắc ta kém, Xuân Yến đưa tay sờ trán, vội nói:

“Phát sốt rồi, để ta đi mời đại phu.”

“Để ta đi.

Vừa hay mấy vị đại phu ở Văn Mặc Trai của Nhị gia mới tới.” - Thu Nhạn vừa nói vừa rảo bước đi ra ngoài.

Vì sốt cao, đầu óc ta mơ hồ, lời người bên tai cũng chẳng còn rõ ràng.

Dường như có ai đó đang bắt mạch cho ta.

Giọng Thu Nhạn lúc gần lúc xa:

“Vị kia... ở Văn Mặc Trai, chẩn đoán thế nào?”

Một lão đại phu ho khan: “...Băng huyết mấy ngày rồi.”

Giống như trong mộng, ta nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi gì.

Bệnh này kéo dài suốt ba ngày.

Đại phu nói do thời tiết chuyển mùa cộng thêm ta suy nghĩ quá nhiều, nên mới sinh bệnh như vậy.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 15


Khi đã đỡ hơn, ta lập tức quay lại hầu hạ tiểu thư.

Tiểu thư nhìn kiểu tóc ta vừa búi trong gương, cười khen:

“Mấy hôm muội nghỉ, họ chải đều không đẹp bằng muội.”

Đúng lúc ấy, Tuyết Oanh bưng nước bước vào.

Nghe vậy, nàng ta liếc mắt nhìn ta, ánh mắt như dao.

Lúc hai chúng ta ra ngoài, Tuyết Oanh lạnh lùng cười khẩy:

“Thật biết lấy lòng.

Không những bám lấy tiểu thư, lại còn ra sức quyến rũ Nhị gia.”

Chả trách nghe tin Liên Hương bị đánh đến chết, sợ quá mà phát bệnh."

"Liên Hương... bị đánh chết rồi sao?" - Ta chỉ nghe được câu ấy, lòng rối bời chẳng rõ là cảm xúc gì, chỉ thấy nặng trĩu.

Kể lại với Thu Nhạn, nàng chỉ lắc đầu:

"Người vẫn còn, nhưng e là không qua khỏi."

Ta nhớ lại không lâu trước còn thấy nàng ấy cùng Nhị gia thân thiết nói cười bên nhau.

Sao chớp mắt đã thành thế này?

Thấy ta run lên, Thu Nhạn vội nắm lấy tay ta, từ tốn kể lại đầu đuôi.

Vốn dĩ chỉ định phá thai là xong.

Nhưng thân thể Liên Hương khỏe mạnh, uống thuốc không có tác dụng, bèn sai người lấy gậy đánh vào bụng.

Kẻ ra tay, có một tên là cháu trai của Lý ma ma trong nhà bếp.

Ta chợt nhớ, con gái của Lý ma ma cũng hầu hạ trong Văn Mặc Trai, bao năm chẳng lọt nổi vào mắt Nhị gia.

Lần này ra tay quá độc, đánh đến mức Liên Hương nôn ra máu.

Chuyện Liên Hương mang thai, cũng là do Lý ma ma báo cho vị hôn thê của Nhị gia biết.

Cô nương kia nổi trận lôi đình, Liên Hương tất phải chết.

Ta không nhịn được òa lên khóc, nói: "Lý ma ma sao lại độc ác như thế!"

Thu Nhạn xoa đầu ta, khẽ nói:

"Người thật sự ác, là Nhị gia.

"Nhị gia điều tra ra sự thật, có trừng phạt mấy người kia, nhưng cũng không cho người cứu chữa cho Liên Hương nữa.

"Liên Xuân, muội phải nhớ kỹ.

Con đường sống của chúng ta là ở chỗ tiểu thư.

Nếu bị mấy gia gia trong phủ để mắt tới... thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu."

Ta gật đầu: "Muội hiểu rồi, Thu Nhạn tỷ."

18.

Ta muốn tiễn Liên Hương một đoạn đường cuối.

Nhưng lại sợ hãi, chỉ dám đứng ở sân viện Lê Phương, hướng mắt về phía Văn Mặc Trai.

Hôm đó, Thu Nhạn bất ngờ đưa cho ta hai xâu tiền.

"Tiểu thư vốn định đến chùa dâng đèn cầu trường thọ, không ngờ Thôi tiểu thư lại mời đi chơi.

Vậy nên, muội cầm lấy số tiền này, bảo Phương Luật dẫn muội đi từ cửa sau.

Đến chùa sẽ có người đón tiếp."

Ta từng theo tiểu thư đến chùa, biết phải làm thế nào.

Thu Nhạn nhìn ta, dặn dò: "Có về trễ một chút cũng không sao, chỉ cần đi đường cẩn thận."

Khi đến cửa sau, đúng lúc có hai tên tiểu sai đang đẩy xe qua.

Trên xe chất đầy rơm khô, dày cộp.

Ở giữa hình như cuộn thứ gì đó bằng chiếu rơm.

Có một bàn tay, thấp thoáng lộ ra.

Thấy ánh mắt kinh hoàng của ta, một tên lập tức chắn trước mặt ta, nhét lại bàn tay kia vào trong.

Cả hai đẩy xe rời đi từ cửa sau.

Ta hỏi Phương Luật: "Họ đi hướng nào?"

"Hướng bãi tha ma."

Ta như bừng tỉnh, bảo Phương Luật đi theo.

Hai tên kia đến bãi tha ma, không chút do dự, ném cả người xuống rồi đẩy xe rời đi, thản nhiên như không.

Ta đợi một lúc, mới từ chỗ ẩn nấp chui ra, bước đến gần cuộn chiếu.

Nén lại sợ hãi, ta dùng gậy khều nhẹ lớp rơm ra.

Vừa khều một cái, liền lộ ra một thi thể nữ nhân, tóc tai bù xù, áo quần rách rưới.

Ta vén tóc nàng lên, khuôn mặt ấy, nhơ nhớp và bẩn thỉu.

Ta nhận ra nàng – chính là Liên Hương.

Nàng từng xinh đẹp biết bao, giọng hát trong trẻo dịu dàng đến thế, vậy mà giờ đây lại phải làm bạn với nắm đất vàng.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 16


Nỗi bi thương dâng lên, ta cố nén sợ hãi, khụy gối xuống, lấy khăn tay ra từng chút một lau sạch vết bẩn trên mặt nàng.

Trên người nàng vẫn còn chút hơi ấm.

Phía dưới váy toàn là máu me, cũ mới chồng lên nhau, chẳng thể nhận ra được màu sắc ban đầu.

Ta từng thấy Liên Hương lúc nào cũng khoác vàng đeo ngọc, dáng vẻ rực rỡ, lộng lẫy là thế.

Vậy mà chết đi rồi, chỉ mặc một bộ đồ dơ bẩn, cuộn lại trong manh chiếu rách.

Chiếc xe Phương Luật đánh đến là loại xe dành cho hạ nhân, bên trong có sẵn cuốc xẻng.

Chúng ta đào một cái hố cạn, rồi chôn nàng xuống đó.

Trên đường đến chùa, ta lặng lẽ khóc một trận.

Về đến phủ, Thu Nhạn chẳng nói gì, nhưng ta biết, hôm nay là nàng cố ý để ta đi tiễn Liên Hương lần cuối.

Những ngày sau đó dường như không có gì thay đổi, nhưng cũng lại như đã khác đi.

Tiểu thư khen ta trầm ổn hơn nhiều.

Ta chỉ cười.

Khi Tuyết Oanh trừng mắt nhìn ta, lần đầu tiên ta chẳng buồn để tâm.

19.

Gần đến cuối năm, nhà họ Phương trở nên náo nhiệt.

Không phải vì Tết, mà là vì Nhị gia lấy vợ.

Đêm tân hôn của Nhị gia, ta canh bên giường, đợi tiểu thư ngủ.

Lúc ấy, ta lại nhớ đến Liên Hương.

Đêm động phòng hoa chúc thứ hai của Nhị gia, nàng đã thành bộ xương khô trong núi.

Tiểu thư trằn trọc mãi không ngủ được, bảo ta kể chuyện.

Ta nghĩ đến Liên Hương, bèn tùy tiện bịa một chuyện kể ra.

Nghe xong, tiểu thư thở dài buồn bã:

“Ở bãi tha ma, chẳng biết còn bao nhiêu cô gái đáng thương như vậy nữa.”

Nói xong, tiểu thư bất chợt ngồi dậy, bảo ta lấy chiếc hộp gỗ nhỏ dưới bàn trang điểm.

Ta theo lời đi lấy.

Tiểu thư mở hộp, bên trong là mấy phong thư đã được bóc ra.

Là thư của Tạ công tử.

Hai người từng có hôn ước, thỉnh thoảng thư từ qua lại cũng không có gì là thất lễ.

Tiểu thư mở một phong thư ra đọc, bỗng khẽ hỏi:

“Lập Xuân, ngươi nói xem, Tạ công tử có phải người chồng tốt không?”

Chuyện của chủ nhân, ta nào dám tùy tiện xen vào.

Thấy ta không đáp, vẻ mặt tiểu thư càng thêm u sầu:

“Thôi vậy. Không phải chàng, thì vẫn sẽ có người khác.”

-------

Tân nương vào cửa, dâng trà cho trưởng bối.

Hôm ấy, ta theo tiểu thư đến tiền sảnh, được gặp thê tử mới cưới của Nhị gia – Khương Thị.

Y phục nàng ta đều là kiểu dáng thịnh hành, lấp lánh châu ngọc, nhìn rất sang trọng.

Nhan sắc ... ngay cả thanh tú cũng.... khó nói.

Tiệc tân hôn hôm ấy, Nhị gia đối với nàng cũng chẳng mặn mà, lời nói cử chỉ đều lạnh nhạt.

Khương thị lại như chẳng hề để tâm, lúc dâng trà cho lão gia vẫn cung kính lễ độ.

Lão gia uống xong, thưởng cho nàng một đôi vòng ngọc.

Sau đó, Khương thị hành lễ với Đại gia và phu nhân.

Hai người tặng nàng một đôi như ý.

Tới lượt tiểu thư, Khương thị tặng một cây trâm cài đầu nạm hồng ngọc.

Lễ nghi khách sáo, cũng không cần nói thêm.

Chẳng bao lâu sau, năm mới lại đến.

Cái Tết năm ấy của nhà họ Phương, náo nhiệt lạ thường.

Trong viện Lê Phương, tiểu thư phát tiền mừng tuổi cho mọi người, dặn rằng ai nấy cứ vui chơi thoải mái.

Hiếm khi có dịp thảnh thơi, ai nấy đều tụ tập đánh bạc, ăn uống, hò hét, vui vẻ vô cùng.

Bốn đứa bọn ta thì không đi đâu, chỉ ở lại bên tiểu thư cùng cắt giấy chơi.

Ta đếm ngón tay, âm thầm tính toán, thì ra mình đã mười hai tuổi rồi.

Thời gian… thật sự trôi nhanh quá.

Hoa giấy ta cắt, ta không dán lên cửa sổ.

Bên ngoài tuyết lớn bay trắng xóa, ánh sáng hắt vào trong sáng rỡ cả một mảng trời.

Tiểu thư chắp tay khấn nguyện:

“Nguyện Phương gia bình an, người người thuận lợi.”

Chỉ tiếc, trời chẳng chiều lòng người.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 17


Không bao lâu sau Tết, bỗng có tin từ kinh thành truyền đến nhà họ Tạ.

Nghe nói, có thể sắp có chiến sự.

Cụ thể tin tức ra sao, ta là thân phận nô tì, chẳng rõ ràng cho lắm.

Nhưng ở Ninh huyện thì quả thực đã bắt đầu tuyển binh.

Mỗi nhà, phải cử một tráng đinh.

Phụ thân lại tìm đến chỗ ta cầu xin.

Hai mươi lượng bạc, có thể miễn tòng quân.

Nhà chỉ có cha là tráng đinh, nếu cha đi lính, thì mẹ và đệ đệ e rằng cũng không sống nổi.

Đừng nói hai mươi lượng, ngay cả mười lượng ta cũng không có.

Trước kia bạc ta lĩnh hàng tháng đều đã đưa cho cha cả rồi.

Một năm trôi qua, ta làm sao mà có thể có nhiều để mà dư dả được nữa?

Ta nói:

“Cha ơi, con thật sự không còn tiền.”

Nước mắt cha lại rơi, ta toan quay đi thì ông đã quỳ sụp xuống trước mặt ta, dập đầu.

Một cái lại một cái, “cộc — cộc — cộc”, như có ai dùng búa nện thẳng vào tim ta.

Đau đến mức ta òa khóc nức nở.

“Cha, cha đứng dậy đi!”

“Nhị Nha, cha thật sự không còn cách nào nữa!”

Nhị Nha— đã lâu lắm rồi không ai gọi ta như thế.

Nhưng giờ ta là Lập Xuân, là một nô tì.

Ta còn có thể làm gì đây?

Chỉ đành bảo cha vài hôm nữa quay lại, để ta nghĩ cách.

20.

Ao Dược Lý phủ một lớp băng mỏng.

Ta có chút bực bội, nhặt hòn đá ném xuống, lớp băng vỡ ra một lỗ nhỏ.

Nước gợn lăn tăn, lúc lặng lại, vừa vặn phản chiếu gương mặt ta.

Da trắng hơn cả tuyết, vì mới khóc xong nên đuôi mắt phớt một lớp hồng nhạt.

Đôi mắt sâu như nước thu, ánh nước mờ ảo.

Quả thật là một gương mặt đẹp.

Ta nhìn mình trong nước, bất giác ngây người.

Bỗng có người ghé sát lại, ngón tay lướt qua khóe mắt ta.

“Khóc cái gì ở đây thế?”

Ta giật mình lùi vội về sau, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là Nhị gia.

Hắn từng bước tiến lại gần, giọng cũng dịu xuống:

“Vừa rồi đến xin tiền là cha ngươi à?

Nếu chịu đến viện của ta hầu hạ, bạc sẽ có nhiều.”

Chỉ cần thấy Nhị gia, trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh Liên Hương cả người đầy máu.

Ta luống cuống hành lễ, vội bịa cớ nói tiểu thư còn sai việc gì đó, rồi chạy đi.

Thế nhưng, ta vẫn không kìm được mà nghĩ.

Với Nhị gia, hai mươi lượng bạc… chắc chẳng đáng là bao.

Chung quy cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Về đến phòng, ta lấy hết số bạc lẻ và trang sức mình tích góp ra.

Thu Nhạn thấy thế, hỏi ta định làm gì.

Ta không giấu, kể lại rõ ràng.

“Những thứ này của muội, có đem cầm cũng chỉ được năm sáu lượng là cùng.”

Ta mím chặt khăn tay trong tay, siết đến xoắn lại.

Thu Nhạn mở hộp của mình, lấy ra mấy miếng bạc vụn.

“Ta có thể cho muội mượn.

Nếu muội mở miệng, tiểu thư vốn nhân hậu, cũng sẽ bằng lòng giúp.

Nhưng muội nghĩ lại xem, vì sao muội lại đến Phương gia?”

Ta chợt nhớ, năm chín tuổi, đi theo mụ buôn người bước vào Phương phủ hoàn toàn xa lạ.

Là vì, ta bị cha mẹ bán vào đây.

Mắt ta bất giác nóng lên.

Thu Nhạn vẫn nói tiếp:

“Bị bán một lần, là đã trả xong ân sinh dưỡng.

Năm ngoái họ đến xin, muội đưa tiền, xem như đã đền đáp công nuôi dưỡng.

Muội không còn nợ họ gì nữa.

Nếu lần này lại đưa, lần sau thì sao?

Muội đã mười hai tuổi rồi, chẳng lẽ còn không định nghĩ cho chính mình sao?”

Những lời Thu Nhạn nói ra, từng câu từng chữ đều là thật tâm lo cho ta.

Một tiếng nghẹn ngào trào lên cổ họng.

Đối với cha mẹ, ta chẳng qua chỉ là một đôi đũa, một cái bát dư thừa, là đứa con gái có thể dễ dàng vứt bỏ trong năm mất mùa.

Ta không kìm được, ôm chặt lấy Thu Nhạn, bật khóc gọi một tiếng:

“Tỷ ơi… muội… thật sự không còn nhà nữa rồi.”

Thu Nhạn nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta.

Cuối cùng, ta không nhận mấy miếng bạc vụn của nàng.

Chỉ lặng lẽ thức trắng đêm, khâu cho cha một đôi lót giày.

Núi cao đường xa, chỉ mong cha trên đường đến biên cương được thoải mái đôi chút.

Những gì ta có thể làm, chỉ có bấy nhiêu thôi.

Hai ngày sau, ta ra cửa sau gặp lại cha.

Đưa ba lượng bạc, lại trao thêm đôi lót giày ấy.

“Nhị Nha, cái này…”

“Cha, con đã đổi tên rồi, gọi là Lập Xuân.

Từ nay về sau, xin đừng gọi sai nữa.”
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 18


21.

Mùa xuân năm ấy, chiến sự vừa khởi đầu đã như báo hiệu một tai ương nào đó.

Trận đầu tiên thất bại.

Cuối xuân, Ninh huyện lại tiếp tục tuyển lính.

Lần này, đến cả Phương Luật cũng bị gọi đi.

Trước khi đi, huynh ấy tặng ta một cái đê may bạc. (Chiếc đê bạc – đồ chụp đầu ngón tay khi may vá)

“Lập Xuân cô nương, chờ đánh thắng trận, ta về sẽ xin xóa nô tịch.

Ta ...”

Khuôn mặt thiếu niên ửng hồng.

Trái tim ta cũng đập loạn nhịp.

Ta xỏ chiếc đê vào ngón tay, ngượng ngùng nói khẽ:

“Vậy huynh nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Trong hành lý của huynh ấy, ta lén để vào một đôi giày mới do chính tay mình làm.

Vì chuyện tuyển lính, gom lương, nhà họ Phương cũng tốn không ít bạc để lo liệu.

Chi tiêu trong phủ ngày càng lớn, lão gia nói phải cho bớt người rời phủ.

Bên cạnh tiểu thư có bốn a hoàn, trong viện Lê Phương còn cả bà tử quét dọn, hầu hạ linh tinh.

Người hầu quá nhiều, rốt cuộc cũng phải có kẻ bị đẩy ra.

“Bốn đứa a hoàn lớn, giữ lại hai là được rồi.”

Phu nhân xưa nay luôn lạnh lùng, lời nói cũng chẳng buồn tế nhị.

Ta biết rõ, Thu Nhạn tỷ nhất định sẽ được giữ lại.

Tỷ ấy sinh ra trong nhà chủ, bất kể là tính sổ hay may vá, đều giỏi nhất.

Ngay cả việc quản sự trong viện cũng làm được, tự nhiên sẽ là cánh tay đắc lực của tiểu thư sau này.

Trong bốn người chúng ta, dễ bị thay thế nhất — chính là ta.

Dù sao thì ai mà không biết chải tóc?

Không ngờ, tiểu thư lại không đồng ý.

Lần đầu tiên, dùng cách tuyệt thực để phản kháng.

Tiểu thư vốn đã thân thể yếu ớt, một ngày không ăn không uống, sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy.

Đại gia dù gì cũng thương đứa con gái duy nhất này, tối đó đích thân đến thăm, rồi chấp thuận để chúng ta được ở lại.

Ta, Xuân Yến, Thu Nhạn, Tuyết Oanh — bốn người cùng nhau quỳ bên giường tiểu thư dập đầu tạ ơn.

Người hầu trong viện Lê Phương, cuối cùng chỉ còn lại Trương nhũ mẫu và bọn ta bốn đứa a hoàn.

Thu Nhạn nắm tay ta, nói:

“Chúng ta cứ một lòng theo hầu tiểu thư, còn lại đừng sợ gì cả.”

Phải rồi, tiểu thư chính là bầu trời của chúng ta.

Chỉ là… ai mà biết được, có ngày trời cũng sụp.

Chưa đầy hai tháng sau, triều đình lại tăng thuế, để gom lương phát cho tiền tuyến.

Nghe nói còn phái đại quan đi các nơi giám sát việc thu thuế.

Chuyện này khiến đại gia càng thêm ưu phiền.

Vốn dĩ, Ninh huyện đất rộng vua xa, chuyện thu thuế mỗi năm có động chút tay chân cũng chẳng sao.

Đại gia và huyện lệnh phối hợp ăn ý, bao năm nay chưa từng xảy ra sơ suất gì.

Nhưng lần này, thì biết làm sao đây?

Những chuyện này, ta chỉ nghe lượm lặt được từ miệng kẻ dưới trong phủ, mỗi người một câu, ghép lại mà hiểu.

Nghe rồi, ta cũng chỉ biết giữ kín trong lòng.

Hôm đó, ta hầu tiểu thư dùng bữa tối, còn Thu Nhạn thì đem mẫu hoa văn đế giày qua phòng Khương thị.

Lương thực trong huyện hầu như đều bị thu mua hết, Phương gia có được chút gạo cũ ăn cũng đã là may mắn lắm rồi.

Tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ, vừa ăn liền nhận ra cơm không còn vị như xưa.

Nàng cau mày, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi sai ta hầu rửa mặt, chuẩn bị đi nghỉ sớm.

Lúc đánh răng rửa mặt xong, ta giúp tiểu thư tháo đôi giày thêu.

Đôi chân nàng lộ ra, còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay ta.

Rửa sạch sẽ rồi, ta lấy vải quấn chân sạch sẽ, từng lớp từng lớp quấn chặt lại.

Tiểu thư giờ đã lớn, chân không còn phát triển mạnh như trước, cũng không đau như lúc đầu nữa.

Nằm trên giường, nàng bỗng hỏi:

“Phụ thân vẫn chưa về à?”

Ta đáp: “Nghe nói đang ở nha môn, tiếp vị đại nhân từ kinh thành tới.”

Ta ngồi trên chiếc đôn bên giường, định bụng sẽ ngồi thế này canh cho tiểu thư suốt đêm.

Nhưng nàng lại chẳng buồn ngủ, bảo ta kể một chuyện gì đó nghe cho vui.

Kể gì bây giờ đây…?

Ngày nay chiến loạn khắp nơi, biết bao người bụng đói chẳng có cơm ăn.

Nếu như ... có một thế giới... không có đói khát, không có binh đao, nữ nhi không bị đem bán, cũng chẳng cần bó chân.

Vậy là ta bịa ra một câu chuyện.

Rằng có một tiểu ăn mày, vì muốn cứu người thân nên vào núi hái thuốc, chẳng may lạc đường, vô tình bước vào một thế giới kỳ lạ.

Ở đó không có đói nghèo, không có chiến tranh, đẹp đẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Kể đến một nửa, bỗng cả phủ rộ lên những âm thanh huyên náo.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 19


Giữa đêm khuya...

Ta vội trấn an tiểu thư, rồi ra ngoài xem xét tình hình.

Tuyết Oanh và Xuân Yến cũng đã tới nơi.

“Có chuyện gì vậy?” — ta hạ giọng hỏi.

Hai người đều lắc đầu, vẻ mặt hoang mang, nhìn đám gia đinh trong phủ đang vác đuốc chạy tới lui khắp nơi canh giữ.

Chẳng bao lâu sau, Thu Nhạn cũng từ hướng Văn Mặc Trai hối hả chạy tới.

Sắc mặt nàng không tốt, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi:

“Không sao đâu, nay đến lượt Lập Xuân trực đêm.

Hai người không việc gì thì về ngủ đi.”

Đợi hai người kia rời đi, Thu Nhạn mới lập tức thu lại nụ cười.

“Đại gia tạm thời bị vị Vương đại nhân từ kinh thành tới giam giữ rồi.”

“Cái gì!” — ta suýt nữa thì thốt lên thành tiếng.

Thì ra, Khương thị thấy nữ công của Thu Nhạn khéo, nên nhờ nàng giúp may vá vài thứ.

Tối nay, khi nàng vừa chuẩn bị cáo lui, thì Nhị gia hớt hải quay về, kể lại mọi chuyện.

Lúc này, lão gia đang dẫn người kiểm kê lại toàn bộ tài sản trong nhà, tính xem có gì có thể dùng để lo liệu.

“Sẽ không sao đâu, đúng không?” — ta hoảng hốt, nắm chặt lấy tay áo Thu Nhạn.

Nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

“Trước mắt đừng nói gì với tiểu thư.

Mấy hôm tới, nhớ sắp xếp lại toàn bộ vàng bạc trang sức của tiểu thư.

Phòng khi…”

Phòng khi thật sự có biến, lúc rời đi… sẽ rất vội vã.

22.

Đại gia tạm thời bị giam giữ.

Thế nhưng Vương đại nhân vẫn chưa động đến nhà họ Phương.

Xem ra… vẫn còn có đường xoay sở.

Hôm sau, lão gia đích thân đến mời huyện lệnh và Vương đại nhân về phủ dùng bữa.

Cả phủ không ai dám lười biếng, đều đồng loạt nháo nhào chuẩn bị.

Nào là quét dọn phòng ốc, nào là lo liệu tiệc tùng.

Phu nhân có đến thăm tiểu thư, dặn nàng nghỉ ngơi sớm một chút.

Tiểu thư đã hai ngày không gặp phụ thân, không nhịn được liền hỏi.

Phu nhân chỉ nhàn nhạt nói:

“Lớn từng này rồi, suốt ngày nhắc cha, còn ra thể thống gì nữa.”

Tiểu thư không nói thêm lời nào.

Ra khỏi phòng, phu nhân dặn chúng ta đêm nay phải ở bên trông tiểu thư, nói trong nhà có khách quý, không được để ai quấy rầy.

Cứ như vậy đến đêm.

Trăng đã lên ngang ngọn liễu, hẳn là nhị gia và lão gia đang cùng khách dùng rượu ngoài đại sảnh.

Ta bắt đầu thấy buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc.

Tiểu thư đã thiếp đi, bốn bề yên ắng lạ thường.

Bỗng nghe trong sân có tiếng bước chân.

Thu Nhạn đi ra xem, ta cũng vội vã theo sau.

Thì ra là tiểu đồng của Nhị gia tới.

Tên tiểu đồng xoa tay, ấp a ấp úng:

“Vương đại nhân muốn nghe đàn… nói người Nhị gia mời đến quá tầm thường…”

Hắn không nói tiếp nữa.

Gió đầu thu đã bắt đầu mang theo chút se lạnh.

Ta bất chợt rùng mình một cái.

Cả phủ họ Phương, người biết đánh đàn cũng chỉ có tiểu thư.

Nhưng, tiểu thư sao có thể ra ngoài gảy đàn mua vui?

“Lão gia và đại phu nhân có biết không?”

Thu Nhạn hỏi, giọng điềm nhiên, không hề hoảng loạn.

Tên tiểu đồng không đáp.

Nghĩ cũng đủ hiểu — chắc chắn là biết.

Tiểu thư dù có hôn ước với Tạ gia, nhưng đến lúc này sóng gió nổi lên, cũng chẳng thấy bên kia có động tĩnh gì.

Không biết là nhà họ Tạ đã có toan tính khác, hay cũng đang lực bất tòng tâm.

Hiện tại, nếu phải đem tiểu thư ra dâng hiến khúc nhạc để cứu đại gia, e rằng trong mắt họ, cũng chẳng phải chuyện không thể chấp nhận.

Ta bỗng nghĩ — lúc này đây, cả tiểu thư và ta đều giống nhau, đều có thể bị đem ra làm vật hy sinh.

Thu Nhạn trầm mặc một lúc, rồi quay người bảo ta về trông tiểu thư.

“Còn tỷ thì sao, tỷ ơi?”

“Ngoan, đi đi.

Trên bếp còn đang hầm nồi canh gà, mai nhớ cho tiểu thư uống.”

Mũi ta bỗng cay xè.

“Còn tỷ thì sao?”

Ta vẫn không kìm được, lại hỏi lần nữa.

Thu Nhạn không trả lời, chỉ chỉnh lại búi tóc, rồi theo tên tiểu đồng rời đi.
 
Back
Top Bottom