Lãng Mạn MƯA HOÀNG TƯỚC - Minh Khai Dạ Hợp

Mưa Hoàng Tước - Minh Khai Dạ Hợp
NT 6


[13] Anh yêu emVào kỳ nghỉ hè sau năm nhất nghiên cứu sinh, Hạ Úc Thanh đăng ký học lái xe.Sau khi tốt nghiệp là sẽ đi làm, không có nhiều thời gian nữa.Cô đăng ký học cùng hai cô gái khác trong khoa, ba người đăng ký sẽ được giảm giá mười phần trăm.Mục tiêu của Hạ Úc Thanh là các môn chỉ cần thi một lần, tốt nhất là hoàn thành xong trong kỳ nghỉ hè, thế nên sau giờ học, cô còn tự làm "bài tập về nhà", dùng xe của Lục Tây Lăng để tập ra vào ô đỗ trong hầm xe của chung cư.Nhưng chỉ tập vài lần là cô không tiếp tục nữa.Lục Tây Lăng hỏi tại sao.Hạ Úc Thanh oán thán: "Xe của anh là số tự động, còn có camera sau, thế có khác gì đi thi mà đáp án để ngay bên cạnh không?

Chẳng có tính khiêu chiến gì cả."

"..."

Chiều hôm lấy bằng, Hạ Úc Thanh muốn được chính thức lái xe ra đường, đưa Lục Tây Lăng đi hóng gió.Lục Tây Lăng biết cô bạo gan, nhưng không ngờ lại gan đến mức ấy.

Đúng giờ cao điểm buổi chiều, suốt cả quãng đường, cô tập trung toàn bộ tinh thần, dù có hai lần do dự không quyết đoán nên bị xe sau bấm còi, tuy nhiên về tổng thề thì vẫn tính là khá thuận lợi.Đợi đến đoạn đường vắng, Hạ Úc Thanh mới thở phào một hơi, "Anh yên tâm về em thế cơ à!"

Cô nghe không ít bạn bè từng than thở, rằng lúc chính thức lái xe ra đường thì tuyệt đối đừng để mấy người đàn ông như bố hay bạn trai ngồi bên cạnh chỉ đạo, cái kiểu vừa lo lắng vừa sốt ruột và thái độ như thể chỉ muốn nhảy sang ghế lái của họ, có thể sẽ khiến mình vốn không căng thẳng lại thành ra căng thẳng.Nếu không muốn cãi nhau làm ảnh hưởng đến tình cảm, tốt nhất nên tìm người khác đi cùng.Có điều, suốt cả chặng đường, Lục Tây Lăng cực kỳ kiềm chế, dù có thể nhìn ra đôi phần lo lắng, nhưng lời nói điềm tĩnh, không đưa ra những chỉ đạo rắc rối với thao tác lái xe của cô, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở một câu."

Có cái gì mà phải lo.", Lục Tây Lăng cười, "Tốc độ chưa đến ba mươi cây trên giờ, có gặp phải sự cố gì cũng không nghiêm trọng."

"Em sợ quệt hỏng xe anh."

"Có bảo hiểm, không sao.", hiếm lắm mới thấy một lần Lục Tây Lăng chém gió, "Với lại xe này đắt, bình thường người ta chỉ dám nhường em thôi chứ không ai dám quệt vào em đâu."

Lúc đang học, mọi người lái xe cùng thầy cũng chỉ dám chạy tối đa là sáu mươi cây số trên giờ.Lục Tây Lăng nói: "Đoạn đường này cho phép tốc độ tối đa là một trăm, em có thể lái nhanh lên một chút."

"...Em không dám."

"Ai mà đi hóng gió với tốc độ này chứ?"

Hạ Úc Thanh thở hắt ra một hơi, nhấn chân ga.Hệ thống chỉ dẫn lập tức nhắc nhở: Bạn đã vượt quá tốc độ.Liếc thấy Hạ Úc Thanh hoảng hốt nhả chân ga, Lục Tây Lăng bật cười.Cuối cùng, xe chạy đến bờ sông gần Thanh Mi Uyển.

Tìm một chỗ trống, Hạ Úc Thanh trổ tài thể hiện kĩ thuật lách xe vào chỗ đỗ.Con đê về đêm trở nên khá náo nhiệt.Hạ Úc Thanh nói, lên trên đó một lúc.Cả hai cùng bất giác nhớ lại mùa đông năm đầu tiên quen biết nhau, nhớ đến lần cùng nhau lên đê hóng gió.Cành liễu đong đưa, gió đêm phảng phất hơi nóng ẩm ướt báo hiệu mùa hè sắp đi qua.Hồi đó, họ giải thích ý nghĩa tên mình cho người kia nghe.Mà nguồn gốc cái tên lại là "câu thần chú" ngắn nhất.Giờ ngoảnh lại nhìn về thời khắc ấy, liệu có phải bắt đầu từ khi đó, khi phân tích cái tên, thì một mối liên hệ mơ hồ nào đó thuộc về riêng họ đã được thiết lập.Hạ Úc Thanh dựa vào lan can, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, cô cười hỏi: "Lúc đấy, có phải anh đã hơi thích em rồi không?"

"...Dù sao cũng không ghét."

Tình yêu anh dành cho cô thể hiện ở sự tôn trọng, ở tính chiếm hữu có chừng mực, ở ham muốn mãnh liệt, ở mọi hành động chở che, chỉ duy nhất không ở lời nói.Muốn anh thẳng thắn nói "thích", thật sự là quá khó.Hạ Úc Thanh hừ một tiếng.Lục Tây Lăng cười, giang tay ôm cô, lại bị cô chê nóng đẩy ra, anh lì lợm thử vài lần, cuối cùng cũng ôm được cô vào lòng, "Anh cũng không thể nói dối được, lúc đấy đúng là không ghét.

Gặp em làm anh cảm thấy dễ thở hơn."

"Thế còn bây giờ?"

"Bây giờ..."

Hạ Úc Thanh nhìn anh chằm chằm, "Anh mà không nói, hôm nay em sẽ không lái xe đưa anh về."

Anh cười như mếu, "Làm thế nào bây giờ?

Hay anh nói anh yêu em, được không?"

"Không nói riêng hẳn ra là phạm quy."

"Thế em muốn phạt anh à?", Lục Tây Lăng cúi đầu, kề sát mũi cô hít một hơi ấm áp, "Hả?"

Hạ Úc Thanh không đáp câu nào.Lục Tây Lăng "xì" một tiếng, miết mạnh vành tai đỏ hồng của cô, giống như đang cười cô không khá lên được.[14] Một ngày mớiMột ngày đầu đông, trời đổ sương, hai người cùng nhau lên núi dã ngoại.Không còn sơ sài như lần đi ngắm sao, lần này chuẩn bị đầy đủ, lều trại, chăn gối đệm và đồ dùng nhà bếp, đầy đủ mọi thứ.Cạnh bờ sông có bãi đá cuội, có thể dùng để dựng bếp nhóm lửa.Hai người cùng nhau dựng lều, nhóm lửa, rồi bắt đầu nấu bữa tối.Trong chiếc nồi nhôm cỡ nhỏ hầm đủ thứ rau củ, sau cùng cho thêm trứng và mì, mùi vị không tồi.Gió đêm lành lạnh, trong cái "bếp lò" dựng bằng đá, than vẫn chưa cháy hết, từ bên cạnh tỏa ra hơi ấm chờn vờn nồng đượm.Hạ Úc Thanh ngả đầu vào vai Lục Tây Lăng, tay cầm chiếc cốc sứ có quai, hơi bốc lên từ nước nóng phả vào hai bên gò má.Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.Cô là cô gái thích náo nhiệt, nhưng lúc im lặng lại cực kỳ trầm mặc.Hiện giờ công ty đã dần đi vào guồng hoạt động bình thường, anh cũng dần trao thêm nhiều quyền hạn và nghiệp vụ cho cấp dưới, dành thêm nhiều thời gian ở bên cạnh cô.Mỗi lúc ở bên cô, anh mới cảm thấy vậy mới là cuộc sống.Nửa đêm Hạ Úc Thanh tỉnh dậy vì khát, lúc rời giường uống nước, tiếng động đã đánh thức cả Lục Tây Lăng.Lục Tây Lăng bật đèn pin, bảo cô ngồi đó để anh đi lấy nước.Trong chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn nước ấm, Lục Tây Lăng rót một cốc, đặt vào tay cô.Hạ Úc Thanh uống một ngụm rồi nằm xuống, nghe tiếng gió rít ngoài lều, bỗng chốc không ngủ tiếp được nữa.Lục Tây Lăng hỏi cô có phải mất ngủ không."

Hơi hơi."

"Có muốn lên núi ngắm mặt trời mọc không?"

"Bây giờ đi à?"

"Ừ."

Tại bãi đỗ xe của khu cắm trại, họ tìm thấy xe của mình, khởi hành lên núi trong đêm.Vùng núi về đêm hoang vắng đến nỗi chỉ thi thoảng mới có tiếng chim hót, xe đi lên, không hiểu đã đánh động đến thứ gì, mà từ trong rừng bỗng truyền ra một tràng âm thanh xào xạc.Hạ Úc Thanh đã quen với cảnh đêm trên núi từ nhỏ, nên chẳng hề sợ hãi.Hồi ấy, người lớn trong nhà vẫn hay hù dọa đám trẻ, rằng phải về nhà trước lúc trời tối, vì vừa khi trời tối là người rừng chuyên ăn thịt người sẽ xuất hiện ở ven sông.Cô to gan, lại có tính hiếu kỳ, muốn nhìn thử xem người rừng trông như thế nào, nên có lần đã dẫn theo Tống Miêu chờ bên bờ sông đến lúc trời đen kịt.Lục Tây Lăng hỏi, "Sau đấy thì sao?"

"Bọn em đợi đến tận mười giờ tối, chẳng có người rừng nào cả.

Nhưng về nhà thì bọn em bị ăn đòn, vì lúc bố mẹ đi tìm, bọn em cố ý trốn không thưa."

Lục Tây Lăng cười hỏi, "Ngày xưa em nghịch thế cơ à?"

"Đúng đấy, bố em còn bảo chắc em bị nặn nhầm, đáng ra phải là một thằng con trai."

"Nghịch ngợm không phải là đặc quyền của con trai."

"Em cũng nghĩ thế."

Lên tới đỉnh núi, tìm một chỗ bằng phẳng để đỗ xe.Hạ Úc Thanh xuống xe cho thoáng, gió núi cuồn cuộn, cô không mặc áo khoác, chỉ đành ôm chặt hai cánh tay.Lục Tây Lăng lấy áo gió của mình khoác lên cho cô."

Anh không lạnh à?", Hạ Úc Thanh vươn cánh tay ra khỏi tay áo dài ngoằng, ôm lấy thắt lưng anh."

Thì em truyền nhiệt cho anh đi.", Lục Tây Lăng cúi đầu hôn cô.Trên núi về đêm rất lạnh, chỉ một lát sau, Hạ Úc Thanh đã được Lục Tây Lăng khuyên quay vào xe.Hạ Úc Thanh nhìn đồng hồ, lúc này vừa qua ba giờ sáng, còn lâu mới đến giờ mặt trời mọc.Lục Tây Lăng bảo, "Em ngủ trước một lúc đi, đến lúc đấy anh gọi em."

Hạ Úc Thanh lắc đầu, cô biết thói quen của mình, một khi đã ngủ say là không tỉnh nổi, giờ mà ngủ thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời mọc."

Có cách nào để tỉnh táo không?"

"Có đấy."

Sự yên lặng sau khi lời nói kết thúc khiến Hạ Úc Thanh chợt nhận ra sự nguy hiểm.Lục Tây Lăng nhìn cô, ánh mắt u tối, anh dựng hộc ngăn cách lên, nghiêng người hôn cô.Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo gió đen của anh, dùng nó để che đậy, tiếng vang sột soạt khiến hai tai cô như cháy rụi, không khỏi giơ tay tóm lấy cánh tay anh, "Đang trong xe..."

"Xung quanh không có ai.", Lục Tây Lăng hôn lên xương quai xanh của cô, khiến cô không kìm được phải ngửa đầu, "Không được à?"

Hạ Úc Thanh không thốt nên lời.Lục Tây Lăng liền cười, hết một lần lại đến lần khác hỏi, được không?Hạ Úc Thanh chống tay lên vai anh, chẳng có chút sức lực nào, bởi ý chí hẳn nhiên đã tan rã, "...Anh bắt nạt em."

"Sao lại là anh bắt nạt em?"

"...Anh biết thừa em không thể nào từ chối anh mà."

Hơi thở mang theo tiếng cười kia như làn sương mù vờn quanh núi, "Em có thể từ chối, chỉ cần em muốn thôi."

Hạ Úc Thanh cắn chặt môi dưới."

Muốn từ chối không?", giọng anh hạ thấp, biến thành tiếng nỉ non mê hoặc lòng người.Hạ Úc Thanh đành thử cự nự một lần cuối cùng, "Không có...", không có cái kia."

Anh mang."

"..."

Lục Tây Lăng nói: "Em kéo hộc để đồ ở đằng trước ra."

Hạ Úc Thanh kéo ra rồi liếc vào trong, "...Anh cố ý đúng không?

Vốn dĩ anh có muốn ngắm mặt trời mọc gì đâu."

Lục Tây Lăng cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ hạ ghế xuống, chừa ra đủ không gian, xoay người cô lại để cô ngồi lên người anh, rồi ngẩng đầu hôn cô.Hạ Úc Thanh chống một tay vào cửa kính xe để mượn điểm tựa, lúc nào cũng lo mình sẽ trượt xuống.Bên ngoài gió rít vù vù, vừa hay có thể che đi được tiếng nước ì oạp nào đó, và cả những âm thanh rời rạc của cô.Sau cùng, Hạ Úc Thanh chỉ đắp mỗi cái áo gió của Lục Tây Lăng, ngả vào vai anh lấy lại nhịp thở.Cô thật sự rất mệt, nhắm mắt mặc kệ Lục Tây Lăng thu dọn tàn cuộc.Ý thức dần tan biến, chìm vào giấc ngủ.Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng Lục Tây Lăng gọi cô, mặt trời mọc rồi.Cô mất kiên nhẫn quay sang hờn trách, "...Đừng có phá em, buồn ngủ chết đi được...

Dù sao anh cũng có muốn xem mặt trời mọc đâu..."

"..."

Lục Tây Lăng khẽ cười một tiếng bất lực, anh mở cửa kính xe, một tay ôm người đang ngủ say tít, một tay khác vớ lấy bao thuốc, rút ra một điếu.Anh rít một hơi, đổi sang tay trái, gác lên khung cửa sổ xe.Cúi xuống, hôn lên thái dương của người nằm trong lòng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Trong biển mây, vầng mặt trời chầm chậm dâng lên.Đó là một ngày mới của họ.
 
Mưa Hoàng Tước - Minh Khai Dạ Hợp
NT 7


[15] Một ngày mưaKỳ một của năm ba nghiên cứu sinh, Hạ Úc Thanh ký hợp đồng với tòa soạn báo mà cô từng thực tập trước kia, sau đó phần lớn thời gian đều tập trung vào việc viết luận văn.Với luận văn thạc sĩ của mình, cô chọn một sự kiện quốc tế quan trọng có tính đột phá nhất trong năm nay, dùng khung lý luận chiếu theo các báo chính thống của Trung Quốc và Mỹ để nghiên cứu so sánh.Cô giáo hướng dẫn đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc, sau khi chọn đề tài là phải liên tục tiến hành các bước tiếp theo, cứ đến một điểm mấu chốt là sẽ làm nghiệm thu theo giai đoạn.Một buổi chiều đầu xuân.Trong thư phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím không theo quy luật.Lục Tây Lăng ngồi ở sofa bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn một cái.Hạ Úc Thanh nhìn vào màn hình, hết sức tập trung.

Có lẽ mắc một câu khó đưa ra kết luận, cô dừng lại, cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại đưa tay gãi thái dương.Sau đó tiếng gõ bàn phím lại tiếp tục.Lục Tây Lăng bất giác gập sách lại, cơ thể thả lỏng ngả ra sau, chỉ nhìn cô mà lại thoáng thất thần.Hoàn hồn lại là vì Hạ Úc Thanh đang xua tay cực mạnh."

Anh đang thất thần đấy à?"

"Ừ."

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ đến mẹ anh."

Hạ Úc Thanh đã từng xem album ảnh của nhà họ Lục.Lăng Tuyết Mai quả thật là một mĩ nhân Giang Nam dịu dàng, bất kể là lúc nào, thì gương mặt cũng hiển hiện một nụ cười.Hạ Úc Thanh có ấn tượng khá sâu với một bức ảnh, đó là ảnh gia đình bốn người, Lăng Tuyết Mai ngồi trên ghế, đứng phía trước là Lục Tây Lăng trong bộ đồng phục, còn Lục Hiệt Sinh thì bế Lục Sênh trên tay.

Hai đứa trẻ trông không lớn, Lục Tây Lăng chừng sáu bảy tuổi, còn Lục Sênh tầm bốn năm tuổi.Bức ảnh ố vàng, mà mang đầy ý nghĩa hoài niệm."

Nghĩ về chuyện gì?"

Lục Tây Lăng nhìn ra màn mưa ngoài cửa, "Không có gì đặc biệt cả, chỉ nhớ có một lần đại hội thể thao kết thúc sớm, anh về nhà sớm hơn bình thường, nên được đi siêu thị với mẹ.

Hôm đấy trời cũng đổ mưa lâm thâm."

Hạ Úc Thanh chống tay lên má, nhìn anh một lát, "Muốn đi siêu thị không?"

Lục Tây Lăng nhìn cô, "Không viết luận văn nữa à?"

"Dù sao thì một tiếng viết được ba trăm chữ là được rồi.

Cũng không vội với ba trăm chữ này...

Lâu lắm rồi em không tự nấu cơm."

Lục Tây Lăng đứng dậy, "Vậy thì đi."

Cả hai đều cố tình lờ đi sự thật là trong tủ lạnh còn đầy rau củ quả.Mưa không lớn, gần đó cách chưa đến một cây số có một siêu thị chuyên đồ nhập khẩu, Hạ Úc Thanh đề nghị đi bộ.Ra khỏi cửa sảnh tầng một, Lục Tây Lăng bung ô ra.

Tán ô đen rất rộng, che cho ba người còn dư, Lục Tây Lăng hơi nghiêng ô về phía Hạ Úc Thanh, nhắc cô đi cẩn thận, để ý đừng giẫm vào vũng nước.Cơn mưa phùn lộp độp khe khẽ xuống tán ô, nghe rí rách như tiếng kẻng ba góc.Hạ Úc Thanh kéo cánh tay cầm ô của Lục Tây Lăng, có lẽ vì lời nói của Lục Tây Lăng trước khi ra khỏi nhà, khiến cô cũng không khỏi hồi tưởng: "Ngày trước có rất ít xe đi lên thị trấn, chủ yếu toàn phải đi bộ.

Người lớn mà đi ra ngoài là chẳng muốn dẫn đám trẻ con theo, vì xa quá, trẻ con đi không được lâu rồi lại bắt bố mẹ bế.

Em nhớ là hồi đón sinh nhật sáu tuổi, em từng nài nỉ bố mẹ dẫn em lên thị trấn cùng, còn thề là mình có thể tự đi hết cả chặng đường."

Màn mưa lãng đãng chầm chậm, họ bước đi cũng chậm rãi thong thả như thế.Lục Tây Lăng hỏi: "Sau đấy thì sao?"

"Cuối cùng em vẫn đau chân, nhưng sợ nếu nuốt lời thì lần sau bố mẹ không cho em đi nữa, nên vừa khóc vừa đi tiếp.

Bố em dở khóc dở cười bảo để bố cõng, nhưng em vẫn không chịu."

Lục Tây Lăng cười: "Từ bé đã cậy mạnh rồi."

Hạ Úc Thanh cũng cười, chẳng thấy xấu hổ: "Em còn nhớ mãi quà sinh nhật năm đấy là một cái hộp bút.

Thật ra em không muốn đâu, nhà làm nông, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Nhưng chắc tại lúc đi ngang qua sạp hàng đấy em cứ nhìn mãi, nên bố mẹ mới lén mua về.

Mà không phải là đưa thẳng cho em đâu, tận sáng hôm sau ngủ dậy em mới thấy đấy, cái hộp bút nằm ngay cạnh gối của em, mở ra bên trong còn có tờ giấy nhắn bố mẹ viết, bảo em học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến về phía trước."

"Em thật sự không phụ kỳ vọng của bố mẹ."

"Ừm.", Hạ Úc Thanh gật đầu, lại ngước lên nhìn anh, "Anh từng nhận được quà sinh nhật khó quên nào không?"

"Có.", Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, "Hồi học lớp Bảy, cũng quên vì sao lại cãi nhau với bố mẹ, sinh nhật hôm đấy anh còn cố tình ở lại trường học đến tối muộn mới về.

Vào nhà mới phát hiện ra phòng khách được trang hoàng thành một cái sân khấu, hóa ra là họ phối hợp với Lục Sênh diễn một vở kịch."

"Nội dung gì?"

"Chịu đòn nhận tội."

Hạ Úc Thanh cười hỏi: "Anh phản ứng thế nào?"

"Có muốn giận tiếp cũng không giận nổi nữa."

"Là ý của ai vậy?"

"Mẹ anh."

"Dì dịu dàng nhỉ!"

"Ừm."

Chỉ là hoài niệm lại chút kỉ niệm ấm áp, cũng khiến cho ngày mưa trở nên êm đềm hơn.Bất giác đã đi tới siêu thị.Mua mấy thứ để nấu món sở trường của Hạ Úc Thanh, túi to túi nhỏ đều được Lục Tây Lăng xách, hai người lại hòa vào màn mưa.Trở về chung cư, Hạ Úc Thanh lập tức vào bếp sơ chế đồ ăn.

Cô rửa củ sen, giơ tay lên chỉ đạo Lục Tây Lăng, "Xắn tay áo lên cho em."

Lục Tây Lăng xắn hai vòng cho cô, lại hỏi xem cô có cần anh giúp gì nữa không."

Thái đồ ăn được không?"

Lục Tây Lăng chỉ từng bổ táo, nhưng anh tự tin cho rằng chuyện này chẳng có gì khó cả.Lúc đưa dao và nạo vào tay Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh bắt đầu hối hận vì quyết định của mình...Hình như không phải là Lục tổng đang thái đồ ăn, mà là đang điêu khắc, mỗi một nhát dao hạ xuống đều phải đắn đo, so sánh, miếng nào cũng nhất thiết phải bằng nhau.Hạ Úc Thanh đứng bên cạnh cực kỳ sốt ruột, "...Không cần thái đều chằn chặn như thế!

Như nào cũng ăn được mà!"

Lục Tây Lăng đứng bất động.Hạ Úc Thanh cười đè tay anh lại, "Coi như em biết vì sao dì không dạy anh nấu cơm rồi."

Cô không chút nghi ngờ, Lục Tây Lăng sẽ lấy cái cân điện tử ra để đong đếm chuẩn xác từng chút mắm muối dầu giấm mất thôi.Đổi việc, Hạ Úc Thanh giao cho Lục Tây Lăng vào rửa đồ ăn.

Cô nghĩ, dựa vào tính cách của anh, có lẽ anh sẽ rửa đến khi không còn tí sạn nào mới thôi.Hai người ăn cơm, ba món vẫn còn dư.Trong lọ hoa trên bàn ăn cắm bó hoa tươi họ mua khi đi ngang qua cửa hàng hoa trên đường về nhà.

Cẩm chướng hồng, không pha thêm màu gì khác, chỉ một màu hồng phớt rất đẹp.Hạ Úc Thanh cầm bát ăn canh, khẽ thổi hơi nóng, trong vầng khói, cô bỗng nói, "Lục Tây Lăng."

"Ơi?"

"Mình đi đăng ký đi."[16] Cập nhật tình hình gần đâyƠn trời là gần đây không có ngày lễ gì đặc biệt, trên hệ thống hẹn lịch còn rất nhiều chỗ trống, tác thành cho lần quyết định đột ngột của họ.Buổi sáng chụp ảnh đăng ký, buổi chiều đến cục dân chính làm thủ tục.Chưa đến mười phút đã ra khỏi cục dân chính.Ngồi vào xe, Hạ Úc Thanh để hai quyển sổ chứng nhận kết hôn vào cạnh nhau để chụp ảnh.Cân nhắc mãi một hồi để đăng lên mạng, cảm thấy nói gì cũng có vẻ sến sẩm, dư thừa, nên chỉ đăng đúng mấy chữ "Cập nhật tình hình gần đây".Sau đó là vô số thông báo like và bình luận "chúc mừng".Trong số tất cả bình luận, chỉ duy nhất cô giáo hướng dẫn của Hạ Úc Thanh là nói một mình một kiểu: Cuối tuần nộp bản thảo luận văn đầu tiên, đừng quên.

JCái icon "mỉm cười" của hệ thống khiến Hạ Úc Thanh giật mình.Đợi đến khi tạm xử lý xong các tin nhắn, Hạ Úc Thanh mới hoàn hồn, hỏi Lục Tây Lăng đang đi đâu.Lục Tây Lăng trả lời: "Mời bạn nhỏ đi ăn tối."

"Đi đâu ăn?"

"Đến thì biết."

Crepuscolo, bữa tối anh nợ cô năm đó.Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh mở điện thoại ra kiểm tra Wechat.Trên dòng thời gian, bất chợt lướt thấy Lục Tây Lăng đăng trạng thái mới.Tài khoản vẫn luôn phủ bụi của anh, chẳng biết hoạt động lại từ khi nào.Chỉ có duy nhất một dòng trạng thái, đăng từ tối qua, sau khi cô ngủ.Ảnh chụp là "trộm" từ ảnh của cô.Dòng trạng thái cũng y như cô: Cập nhật tình hình gần đây.
 
Mưa Hoàng Tước - Minh Khai Dạ Hợp
NT 8


[17] Lời cảm ơnKỳ hai của năm ba nghiên cứu sinh bắt đầu, bạn cùng phòng đã hoàn toàn không về ký túc xá nữa.Suốt cả học kỳ, chỉ có lúc bảo vệ thử và khi chính thức bảo vệ luận văn, Hạ Úc Thanh mới gặp hai người họ.Cùng ngày kết thúc buổi bảo vệ luận văn, Hạ Úc Thanh cùng hai người bạn trong phòng đi ăn trưa, tới chiều, họ thu dọn gần hết hành lý, dọn hẳn ra ngoài, nói chỗ đồ đạc còn lại sẽ dọn nốt vào hôm làm thủ tục rời trường.Buổi tối, Hạ Úc Thanh hẹn đi ăn với hai người bạn cùng giáo viên hướng dẫn, sau đó về thẳng chung cư.Lúc Lục Tây Lăng về đến nhà, thì Hạ Úc Thanh đang nằm trên sofa nhắn tin Wechat."

Đang nói chuyện với ai đấy?", Lục Tây Lăng ngồi xuống cạnh cô."

Hội Trình Thu Địch."

Chương trình học nghiên cứu sinh của Trình Thu Địch và Phương Ly ở nước ngoài kéo dài hai năm, thế nên năm ngoái đã tốt nghiệp rồi về nước.

Trình Thu Địch quay về Nam Thành, vào làm cho một công ty mạng của nước ngoài, Phương Ly thì đến Đông Thành, làm về mảng nội dung cho một công ty điện ảnh và truyền hình truyền thông.Về phần Tô Hoài Cừ, học kỳ một của năm hai nghiên cứu sinh, nữ thần của cậu ấy đến một trường đại học tại Mỹ tu nghiệp.

Trong vòng nửa năm đó, Tô Hoài Cừ thường xuyên đi đi về về giữa hai thành phố, kịp thời theo đuổi thành công nữ thần trong lòng mình trước khi cô ấy về nước.Tô Hoài Cừ cũng sửa lại kế hoạch tương lai, không học lên tiến sĩ nữa, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh là lập tức gia nhập vào một công ty đầu tư ở Nam Thành.Công ty đó ở cùng một khu CBD với công ty của Lục Tây Lăng, mấy lần Hạ Úc Thanh đến tìm Lục Tây Lăng, thỉnh thoảng sẽ tình cờ gặp Tô Hoài Cừ, là lại đi uống cà phê với cậu ấy.Nhóm chat sôi động của lớp đại học, giờ đã im hơi lặng tiếng.Nhưng nhóm chat của phòng 404 thì vĩnh viễn không bao giờ đóng cửa."

Nói những chuyện gì vậy?", Lục Tây Lăng lơ đễnh vuốt mái tóc dài trên vai Hạ Úc Thanh."

Em bảo, chẳng hiểu sao, tốt nghiệp nghiên cứu sinh không có cảm giác bâng khuâng như lúc tốt nghiệp đại học.

Có thể là do quan hệ với bạn cùng phòng không thân thiết lắm."

Lục Tây Lăng đang định nói gì đó, thì Hạ Úc Thanh đã ngồi dậy."

Sao thế?"

"Thu Thu hẹn em đi bar...

Em hỏi cả Tô Hoài Cừ xem cậu ấy có muốn đi cùng không."

"Để anh ở nhà một mình à?", Lục Tây Lăng như cười như không."

Anh đi không?

Em bảo họ đưa cả người nhà đi cùng...

Em còn chưa được gặp bạn gái Tô Hoài Cừ."

"Để lần sau đi.", Lục Tây Lăng nói, "Em đi tụ tập với bạn bè, chắc chắn là còn muốn ôn kỉ niệm."

Hạ Úc Thanh giang tay ôm vai Lục Tây Lăng, "Em chơi xong sẽ về với anh luôn."

Lục Tây Lăng không thể không khẽ "hừ" một tiếng.Hạ Úc Thanh dùng tốc độ cực nhanh để thay quần áo, rồi lại dùng kĩ thuật gà mờ của mình để trang điểm qua quýt sau đó ra khỏi nhà.Cô là người đến đầu tiên, gọi một bàn riêng trước, một lát sau thì Trình Thu Địch và Tô Hoài Cừ lần lượt tới.Cả hai đều từ công ty đến thẳng đây, vẫn còn mặc đồ công sở, lúc uống rượu trông như đám dân văn phòng chán đời.Trình Thu Địch ôm vai cô, lại véo má cô, "Ghen tỵ với gương mặt không có quầng thâm này quá đi.

Thanh Thanh, nghe mình khuyên một câu, nhân lúc vẫn còn kịp, tiếp tục học lên tiến sĩ đi."

"Cậu đừng ngày nào cũng thức đến hai giờ đêm thì sẽ không có quầng thâm."

"Cậu đi làm đi rồi biết, thời gian tan ca về mới là của mình, không thức khuya thì làm sao chơi đủ được."

Hạ Úc Thanh cười, "Mình cũng từng đi thực tập.

Tại sao tan ca về nhà là mình chỉ muốn ngủ nhỉ?"

"Mình đã nói rồi mà, cậu là người có chất lượng giấc ngủ tốt nhất trong số những người mình quen đấy.

Cậu không có chuyện gì phiền lòng à?"

"Có chứ.

Nhưng phải ngủ đủ rồi mới có tinh thần để giải quyết mà nhỉ?"

Ngồi uống rượu ở phía đối diện, Tô Hoài Cừ cười bảo, "Có lý.

Nhưng mà đa số mọi người không làm được."

"Mình cảm thấy là tại đa số mọi người cứ phóng đại sức nặng của phiền muộn thôi...

Nhưng mà bọn mình đổi chủ đề đi, mình thấy mình mà nói thêm gì nữa thì giống như đang gieo hạt giống tâm hồn ấy.", Hạ Úc Thanh cười.Trình Thu Địch liền hỏi: "Khi nào cậu tổ chức đám cưới?"

"Vẫn chưa biết.

Chờ mình ổn định công việc đã rồi tính sau.", Hạ Úc Thanh nhân cơ hội bảo, "Cậu với Phương Ly phải làm phù dâu cho mình đấy."

"Cái đấy thì chắc chắn rồi."

"Giờ quanh cậu không có ai phù hợp à?"

Trình Thu Địch nhún vai, "Khó lắm."

Hạ Úc Thanh cười: "Cậu có thể cân nhắc đến việc nhai lại."

Hồi Trình Thu Địch còn đang ở nước ngoài học nghiên cứu sinh, đã chia tay với anh bạn trai yêu suốt bốn năm đại học.

Cũng chẳng tính là mâu thuẫn quá lớn, nhưng nơi đất khách đã phóng đại ngăn cách lên rất nhiều lần.Trình Thu Địch nhíu mày, "Không bao giờ."

Cô nàng hỏi Tô Hoài Cừ, "Công ty cậu có anh nào đẹp trai không?"

Tô Hoài Cừ đáp, "Phải xem là tiêu chuẩn thế nào đã.

Nếu chiếu theo tiêu chuẩn bạn trai cũ của cậu thì không có đâu.

Hạ thấp một chút, miễn cưỡng có một hai người."

Hạ Úc Thanh hỏi: "Sao cậu không hỏi mình?"

"Mình không có hứng thú với trai cùng ngành."

"Không phải cùng ngành.

Bộ phận nghiên cứu của công ty Lục Tây Lăng có một anh bạn..."

"Là tên đến tìm Lục Tây Lăng xin boss tuyển dụng hôm sinh nhật cậu đúng không?", Trình Thu Địch ngắt lời cô."

Đúng."

Trình Thu Địch tỏ vẻ lúng túng, "Cậu ấy là bạn của ex của mình."

Hạ Úc Thanh: "Thế lại càng kích thích hơn chứ, không phải à?"

"Hạ Úc Thanh, cậu hư rồi đấy!"

Trình Thu Địch chán nản nhấp một ngụm rượu, rồi than thở, "Còn chẳng bằng nhai lại."

Ba người uống đến thỏa thuê rồi mới giải tán, hẹn lần sau gặp lại.Trình Thu Địch nói đúng là uống với bạn vẫn sướng hơn.

Uống rượu với đồng nghiệp chẳng khác nào tăng ca, mười người mà như có đến tám trăm kiểu suy nghĩ, trong bộ phận có mấy người không lo làm việc, chỉ thích đi săm soi lỗi của người khác để tạo drama cung đấu.Có lẽ do đã uống nhiều rồi, Trình Thu Địch say hơn hẳn ngày thường, vừa ôm Hạ Úc Thanh vừa nói, "Thanh Thanh, cậu sướng thật đấy, thế giới phức tạp như thế, chỉ có cậu là vẫn còn đơn giản."

Hạ Úc Thanh dở khóc dở cười, "Cậu đang khen mình thật à?

Sao nghe như đang cười mình bao nhiêu năm rồi mà đầu óc vẫn không mở mang được thế?"

Lục Tây Lăng lái xe tới đón.Hạ Úc Thanh đợi Trình Thu Địch và Tô Hoài Cừ lên taxi rồi mới lên xe với Lục Tây Lăng.Về đến nhà, Lục Tây Lăng đỡ Hạ Úc Thanh vào cửa, đẩy cô đi tắm.Tắm táp hết hẳn một tiếng, lúc Lục Tây Lăng sấy tóc cho cô, cô đã gục xuống đùi anh ngủ say.Lục Tây Lăng nhét cô vào chăn, đứng dậy đi ra quầy bếp rót nước.

Đi qua bàn trà, lại một lần nữa nhìn thấy nhật ký của cô đặt cùng chỗ với luận văn tốt nghiệp.

Anh không chịu nổi khi nhìn sách vở để ở nơi không nên để, bèn cầm lên, mang về bàn trong thư phòng.Lúc rời đi, bước chân thoáng khựng lại.Anh đưa tay, rút quyển luận văn tốt nghiệp trên bìa có in logo của đại học Nam Thành, giở tới trang cuối cùng.Trước mục lục tài liệu tham khảo, ở phần "lời cảm ơn", Hạ Úc Thanh viết:Hành văn đến đây, ba năm nghiên cứu sinh của tôi cũng đã đi tới chặng đường cuối.

Chẳng những tôi được phát triển trên phương diện học thuật, mà còn rèn thêm được tính lý trí và thận trọng hơn trong việc suy xét vấn đề.

Lúc này, từ tận đáy lòng, tôi muốn cảm ơn giáo viên hướng dẫn của tôi – cô Dương Cát Vân, thái độ nghiêm túc với học thuật và tinh thần chuyên nghiệp của cô ấy, cộng thêm cả lòng nhiệt huyết với học trò và với cuộc đời của cô, đều khiến tôi vô cùng kính phục, ghi nhớ suốt đời.Bên cạnh đó, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các thầy cô đã truyền thụ kiến thức cho tôi trong suốt ba năm qua, tinh thần tìm tòi và đổi mới tri thức trong ngành của các thầy cô, thật sự đáng để tôi noi theo cả đời.Sau cùng, cảm ơn người nhà của tôi, Lục Tây Lăng, đã luôn ủng hộ tôi trong cả chuyện học tập và trong cuộc sống, khích lệ và đồng hành cùng tôi trên mỗi chặng đường.Người nhà.Lục Tây Lăng mỉm cười, gập quyển luận văn lại, đặt cuốn nhật ký lên trên.Vì lời cảm ơn này, anh quyết định sáng mai Hạ Úc Thanh tỉnh dậy sẽ tha cho cô, không nhắc đến chuyện vừa rồi trong phòng tắm cô bạo gan chủ động đến cỡ nào.Nhưng có một chuyện cần phải nhắc: Nhật ký của hôm nay, cô vẫn chưa viết.[18] Căn cứ bí mậtHạ Úc Thanh bắt đầu gia nhập vào tòa soạn báo, vì trước kia thực tập thể hiện tốt, nên cô chỉ phải thử việc ba tháng, đến tháng Mười thì chuyển lên chính thức.Tiền lương của tháng Mười, cô dành để mời Lục Tây Lăng đi ăn.Đây không phải là số tiền lương đầu tiên của cô, nhưng lương khi được là nhân viên chính thức, ít nhiều cũng có chút ý nghĩa.Trong lúc ăn, cô lén cho Lục Tây Lăng xem bảng lương của mình, cột này là lương cứng, cột này là nhuận bút...Lục Tây Lăng chỉ vào tổng lương và hỏi: "Em vất vả làm cả tháng, mà cũng chỉ kiếm được từng này?"

Hạ Úc Thanh nói: "Nhưng mà bảo hiểm tương đối cao mà.

Bây giờ lợi nhuận của báo giấy vốn không cao, hay là Lục tổng đầu tư mấy bài quảng cáo đi?"

"À, nếu anh đầu tư vào quảng cáo, có phải sau này mấy tin tức tiêu cực của công ty sẽ không xuất hiện trên báo nữa không?"

"Chắc chắn rồi, chút thể diện đấy phải để lại cho kim chủ ba ba chứ."

"Công mời anh đầu tư quảng cáo cũng chẳng được tính cho em."

Hạ Úc Thanh nhìn anh, kinh ngạc hỏi, "...Không phải là anh đang cân nhắc thật đấy chứ?"

Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Hạ Úc Thanh đề nghị chi bằng đến Thanh Mi Uyển.Từ sau khi cô tốt nghiệp, phạm vi hoạt động từ phố đại học chuyển vào khu trung tâm, nếu không có chuyện đặc biệt thì khó mà về Thanh Mi Uyển được.Lục Tây Lăng không để cho vườn hoa thành ra hoang phế, công nhân chuyên nghiệp vẫn đến chăm sóc đúng kỳ.

Các loại rau củ trong vườn, một phần chia cho thợ làm vườn, một phần đóng gói chuyển đến nhà lớn.Hạ Úc Thanh vào kiểm tra vườn hoa đầu tiên.Giàn hoa hồng ra cành lá xum xuê, phát triển tốt hơn cả khi cô tự tay chăm sóc.Cô yên tâm, nhưng bỗng nhiên lại hơi hụt hẫng, "Công việc bận bịu quá, không thường xuyên về đây được, đến lúc hoa nở hết rồi lại chẳng có ai ngắm.Đứng ở cửa vườn, Lục Tây Lăng nói: "Hoa cỏ sinh sôi nảy nở vốn dĩ chẳng cần con người ngắm nghía."

"...", hiếm có khi Hạ Úc Thanh tức cảnh sinh tình, lại bị một câu này phá vỡ.Lục Tây Lăng cười bảo: "Mà ở đây cũng không treo biển bán, muốn đến lúc nào chẳng được."

Hạ Úc Thanh hỏi: "Ở đây xa nội thành, cũng không tiện lắm, sao hồi đấy anh lại muốn mua chỗ này?"

"Nếu anh nói chỉ đơn thuần là để đầu tư, em có cảm thấy không lãng mạn không?"

"Không.

Rất phù hợp với thiết lập hình tượng của anh."

"...", Lục Tây Lăng nhướng mày, "Bên này yên tĩnh.

Hồi đấy định là sửa sang lại, khi nào phiền muộn thì đến ở hai ba ngày."

"Căn cứ bí mật à?"

Lục Tây Lăng gật đầu."

Nhưng lúc em đến vẫn chưa sửa sang gì mà."

"Thế nên, em cứ coi như chỗ này bỏ không là để chờ em đến đi."

Em mới là căn cứ bí mật của anh.[19] Chịu thuaHôm giao thừa, bà nội cứ vòng vo nói, tháng Năm âm lịch có một ngày là ngày đẹp mười năm mới gặp, làm gì cũng tốt, bà nghe nói, rất nhiều khách sạn ở Nam Thành đều đã kín lịch vào ngày hôm ấy rồi.Đương nhiên Lục Tây Lăng nghe hiểu hàm ý, nhưng chỉ nói: "Người Trung Quốc vốn thích náo nhiệt mà."

Hạ Úc Thanh huých đầu gối vào chân Lục Tây Lăng, anh quay đầu nhìn cô, lại lấy một viên kẹo nhét vào tay cô, "Em muốn ăn cái này à?"...Sau đó, tìm được cơ hội, Hạ Úc Thanh nhỏ giọng hỏi Lục Tây Lăng: "Anh giả ngu làm gì?"

Lục Tây Lăng hỏi lại: "Em nghe hiểu ý bà à?"

"Giục bọn mình tổ chức đám cưới chứ sao.

Thì làm đi."

Lục Tây Lăng cảm thấy lời này của cô có vẻ khá nhẹ nhàng, bèn nói về số lượng khách mời với cô, có Lục Sênh đi trước, đến lượt họ đương nhiên cũng phải làm theo trình tự ở khách sạn như vậy.Họ hàng xa gần và bạn bè của nhà họ Lục đương nhiên không cần phải bàn, ngoài ra còn có bạn làm ăn, các viện trưởng chủ nhiệm trong ngành y...Hạ Úc Thanh nghe mà hết hồn.Lục Tây Lăng véo má cô, "Nếu em đã chuẩn bị tinh thần rồi thì anh lúc nào cũng được."

"Em thấy..."

"Hả?"

"Đau dài không bằng đau ngắn!", vẻ mặt của Hạ Úc Thanh trông bất khuất đúng như câu "Gió đông hiu hắt bên sông Dịch".[1][1] Câu sau là: Tráng sĩ một đi không trở về, trích "Dịch thủy ca" của Kinh Kha.Sau đó là quá trình chuẩn bị vô cùng bận rộn.Để giảm bớt lượng công việc cho Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng chỉ bảo cô để ý đến những phần của cô, chẳng hạn như thử áo cưới, chọn lễ phục cho phù dâu.

Còn lại, những việc như thiết kế hội trường sân khấu, đều do anh và ê-kíp tổ chức bàn bạc.Lục Tây Lăng cũng hỏi cô có muốn tổ chức hai buổi tiệc như Lục Sênh hay không.Hạ Úc Thanh cho rằng, quan hệ giữa cô và Lục Tây Lăng đã có một kết luận chính thức vào ngày nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới cũng chỉ là hình thức thêm vào mà thôi.

Cô không ôm ấp thứ lãng mạn hoành tráng như vậy.

Không có gì có thể thể lãng mạn hơn chính câu chuyện của cô và anh.Ngày thử áo cưới, Lục Sênh đi cùng.Lục Sênh cố ý nhử anh trai, gửi tin nhắn khen váy cưới cực kỳ đẹp.Lục Tây Lăng chưa từng tích cực trả lời cô nàng như thế này: Có chụp ảnh không?Lục Sênh: Đương nhiên.Lục Tây Lăng: Gửi sang đây.Lục Sênh: Không.

Có biết thế nào là bất ngờ không hả?Lát sau, Lục Tây Lăng gửi qua một bức ảnh, là mẫu túi mới nhất của một nhãn hiệu, hỏi cô nàng có thích không.Lục Sênh hớn hở trả lời: Em mà thích chẳng nhẽ lại không bảo Châu Tiềm mua cho được à?Lục Tây Lăng hối lộ không thành, đành chuyển sang hăm dọa.Lục Sênh cực kỳ khoái trá vì khiến Lục Tây Lăng chịu thua, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.Wechat bỗng yên tĩnh lại.Lục Sênh còn tưởng Lục Tây Lăng từ bỏ rồi, không ngờ, chỉ một lát sau, anh đột nhiên gửi tới mấy bức ảnh.Tất cả đều là những dòng than thở khóc lóc của cô nàng khi thất tình rồi coi anh là thùng rác để xả từ mấy năm trước.Lục Sênh thay điện thoại mấy lần, rất nhiều đoạn hội thoại đều không còn nữa.

Chẳng thể ngờ, Lục Tây Lăng lại giữ đoạn lịch sử đen tối này của cô nàng.Lục Sênh: Đừng gửi nữa!

Em gửi cho anh, được chưa!?Lục Sênh: Anh có chắc là muốn xem không?

Cẩn thận đến hôm cưới là không còn bất ngờ nữa đâu đấy nhé?Lát sau, Lục Tây Lăng trả lời: Thôi.Ngay sau đó, anh gửi tin nhắn thứ hai: Về sau đừng có ra vẻ nữa, nghe chưa?Lục Sênh gửi một icon hừ lạnh sang.Xem như cô nàng đã hiểu vì sao từ nhỏ đến lớn đều không đấu lại nổi Lục Tây Lăng, con người này quá đáng sợ.Cũng may mà cô nàng là em gái anh chứ không phải đối thủ kinh doanh của anh.[20] Ai sợ aiPhù dâu của Hạ Úc Thanh là Trình Thu Địch, Phương Ly, Tống Miêu và Lục Sênh.Tống Miêu và Phương Ly được tặng vé máy bay và bố trí chỗ ở, từ hai ngày trước đã đến đây rồi.Mọi người tụ tập lại với nhau, ngẫu nhiên quyết định tổ chức một party chia tay đời độc thân.Đều là con gái, không cần câu nệ chủ đề, huống hồ Trình Thu Địch, Hạ Úc Thanh và Lục Sênh đều là người hướng ngoại.Trình Thu Địch đề nghị tìm hai anh chàng ngon giai đến múa cột.Hạ Úc Thanh: "...Liệu có bị công an kiểm tra không nhỉ?"

Trình Thu Địch: "Cho cậu mượn mười lá gan cậu có dám quẩy không?"

"..."

Lục Sênh cười: "Anh trai chị mà biết chắc tức chết mất."

Trình Thu Địch nói tiếp: "Thanh Thanh tốt nhà em theo anh trai chị, bọn em mới là tức chết đây này.

Em mặc kệ, hôm nay phải cho Thanh Thanh nhìn sướng mắt thì thôi."

Tính Lục Sênh vốn luôn theo kiểu đã náo nhiệt lại càng phải náo nhiệt hơn, lúc này, cô nàng cũng nhập hội với Trình Thu Địch, còn tuyên bố phải mời được người đẹp trai nhất, tiền không thành vấn đề, tính hết sang cho cô nàng.Nửa tiếng sau, quả thật có hai anh chàng đi vào, trông dáng vẻ thì như thần tượng tuyến mười tám trong làng giải trí.Tống Miêu ôm lấy Hạ Úc Thanh rú lên, còn trộm nói, đẹp trai quá, múa cột có kiêm thoát y không, lát nữa họ có cởi đồ thật không?Học sinh ba tốt trong sáng hồn nhiên như Hạ Úc Thanh, làm sao mà biết được.Hai anh chàng kia lên tiếng chào hỏi, rồi bật nhạc, sau đó bắt đầu nhảy thật.Sự xuất hiện của hai anh chàng mang đến niềm vui sướng bất ngờ, nhưng sau khi họ cởi áo thì chỉ còn nỗi xấu hổ, mọi người đều chỉ có thể dùng tiếng cười to và tiếng hú hét để che giấu.Điệu nhảy kết thúc, Lục Sênh vỗ tay đầu tiên, "Hay!"

Cô nàng chỉ vào Hạ Úc Thanh, "Hai cậu có ngại chụp cùng một bức ảnh không?"

Hạ Úc Thanh bị kẹp giữa hai anh chàng bán khỏa thân, Trình Thu Địch và Phương Ly mỗi người tóm lấy một cánh tay của cô, bày ra tư thế trái ôm phải ấp.Lục Sênh chụp ảnh xong liền dùng tốc độ không ai ngăn cản nổi mà gửi sang cho Lục Tây Lăng.Hạ Úc Thanh dở khóc dở cười, "...Mấy người hại chết em rồi."

Vũ công rời đi, không lâu sau, điện thoại của Hạ Úc Thanh sáng lên.Lục Sênh vội hỏi: "Có phải tin nhắn của anh trai chị không?"

Quả nhiên là Lục Tây Lăng.Chỉ có bốn chữ: Chơi vui vẻ nhé.Lục Sênh hỏi: "Chỉ thế thôi?

Anh ấy không đến bắt người về à?"

Hạ Úc Thanh cười: "Anh ấy không làm thế đâu."

Đã nói là tiệc chia tay đời độc thân của cô với bạn, anh sẽ không đến quấy rầy.Nhưng sau khi party kết thúc, câu chuyện sẽ khó mà nói chắc được...Chơi đến nửa đêm, nói hết chuyện, uống đủ rượu, mọi người mới chuẩn bị tan cuộc.Phương Ly đến chỗ Trình Thu Địch tá túc, Tống Miêu ở khách sạn gần đó.Tiễn ba người lên xe xong, Lục Sênh mới cùng Hạ Úc Thanh lên xe của Lục Tây Lăng.Lục Tây Lăng đưa Lục Sênh đến cổng chung cư, giao cho Châu Tiềm đã xuống đón từ trước.Trước khi khởi động xe, Lục Tây Lăng hỏi Hạ Úc Thanh đang ngồi ở ghế sau, "Không lên trước ngồi à?"

Hạ Úc Thanh chuyển lên ghế phó lái.Lục Tây Lăng hỏi cô: "Chơi vui không?"

Đương nhiên Hạ Úc Thanh biết anh đang hỏi chuyện gì, cô cười đáp: "Vui chứ."

Ánh mắt liếc nhìn cô của Lục Tây Lăng thoáng chút sắc lạnh, "Tốt nhất là lát nữa về em vẫn trả lời như thế."

Sau đó, Hạ Úc Thanh chỉ thiếu nước khóc lóc xin tha.Nhất là sau khi cô nói câu "Cùng lắm thì em cũng tìm cho anh hai cô nàng để anh trái ôm phải ấp là được chứ gì!".Lục Tây Lăng khẽ tét vào mông cô rồi hỏi: "Còn nói bừa nữa không?"

Hạ Úc Thanh không phục, cắn một nhát vào vai anh, anh khẽ rên, "Hạ Úc Thanh, hôm nay em không xong với anh rồi."

"...Ai sợ ai chứ."

Cái gì gọi là rượu làm người ta trở nên to gan lớn mật.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, không xuống khỏi giường nổi, Hạ Úc Thanh lĩnh hội sâu sắc những lời này.[21] Đào hônLàm phóng viên, Hạ Úc Thanh thật sự bề bộn rất nhiều việc.

Vì tuyệt đối tin vào gu thẩm mĩ của Lục Tây Lăng, nên chuyện chọn nơi tổ chức lễ cưới do Lục Tây Lăng phụ trách hết.Mãi cho đến lúc phát thiệp mời, cô mới biết, địa điểm tổ chức là Nam Thành Villa.Cái tên mới nghe thì chẳng thấy có vấn đề gì, cô cứ nghĩ là trong villa có một khách sạn.Nhưng tới trước hôm tổ chức lễ cưới một ngày, phải đến đó trước để tập duyệt với người dẫn chương trình và để tiện cho việc trang điểm vào sáng sớm hôm sau, cô mới biết, cái tên villa này là danh xứng với thực.Thật sự là một villa, được đầu tư bởi một người bạn của Lục Tây Lăng, rộng tới hàng nghìn hecta, ngoài phong cách kiến trúc hiện đại thì xung quanh là những bãi cỏ và hồ nước vô cùng rộng lớn.Hạ Úc Thanh hoàn toàn choáng váng.Nhớ lại lần sinh nhật hai mươi tuổi, cùng với điều Lục Tây Lăng làm lúc này, thì cũng không khó để lý giải.Buổi chiều, người dẫn chương trình dẫn hai người họ đi tập dượt một lần.

Xác định vị trí, ai tặng hoa cho ai, khi nào thì trao nhẫn, để tay thế nào, cô dâu phải xoay người nâng váy ra sao, làm thế nào để không giẫm phải vạt váy...Đầu Hạ Úc Thanh bị nhồi cả đống thông tin.Đột nhiên cô cảm thấy có lẽ cô không làm được rồi.Người dẫn chương trình hỏi cô: "Còn chỗ nào không hiểu không ạ?"

Hạ Úc Thanh bồn chồn gật đầu, "...Không có."

Người dẫn chương trình lại nói: "Vậy thôi hai anh chị đi nghỉ trước đi.

Đợi trang trí sân khấu xong hết rồi chúng ta lại tập một lần nữa."

Trên đường về phòng, Lục Tây Lăng nắm tay Hạ Úc Thanh.

Thời tiết đầu hè, mà lòng bàn tay cô lại đổ mồ hôi lạnh."

Sao thế?", Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.Hạ Úc Thanh ngước mắt nhìn anh, "...Em đào hôn được không?"

Lục Tây Lăng khẽ cười, "Được."

"...Em không đùa đâu đấy.", Hạ Úc Thanh nghiêm túc nói."

Anh biết.

Được, nếu em sợ..."

"...Anh mời nhiều khách thế!"

"Không sao.

Bảo họ cứ ăn tiệc như bình thường, ăn xong thì về là được rồi."

"...Anh nghĩ thế thật à?"

"Ừm.

Anh cũng không nói đùa.

Tình huống xấu nhất cũng chỉ có thế thôi, em thấy đúng không?"

Hạ Úc Thanh thở phào một hơi, cũng không còn căng thẳng nữa, "...Em sợ xảy ra sự cố.

Chẳng hạn như giẫm phải váy cưới rồi ngã này, chẳng hạn như trao nhẫn không thành này, hay là khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem..."

Lục Tây Lăng cười, "Trước giờ em đâu phải người quan trọng hình tượng đâu."

"Bởi vì đây không phải là việc của một mình em."

"Anh cảm thấy chẳng có gì thật mà.

Kể cả những chuyện em nói có xảy ra thật thì cũng không sao hết."

"Tại anh hết đấy, tổ chức long trọng quá đi."

"Đúng.", Lục Tây Lăng thừa nhận, "Chuyện liên quan đến em, lúc nào anh cũng muốn làm thật long trọng."

Hạ Úc Thanh không nói gì nữa.Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: "Còn muốn đào hôn nữa không?"

"...Đến cũng đến rồi còn gì."[22] Bí mậtKhông biết những người khác có thế không, dù sao thì Hạ Úc Thanh cũng không ngủ được.Hơn nữa, dù cô đã ở chung với Lục Tây Lăng nhiều năm rồi, nhưng bà nội nói, theo nghi thức, đêm nay hai người không được ngủ cùng phòng.Hạ Úc Thanh trằn trọc đến nửa đêm, thật sự không thể ngủ nổi, bèn ngồi dậy, khoác thêm áo, cầm thẻ phòng, rón rén mở cửa, nhìn quanh hành lang một lượt, sau đó lén lút gõ cửa phòng bên cạnh.Chỉ trong chốc lát, phía sau có người hỏi: "Ai đấy?"

Giọng nói của anh mang theo ý cười, Hạ Úc Thanh đoán chắc anh đoán được, "...Em đây."

"Em sang làm gì?

Bà nội không cho em gặp anh.", Lục Tây Lăng cố ý nói."

Em không ngủ được."

"Không ngủ được cũng phải ngủ."

"...Anh mà không mở cửa là em giận đấy."

Cửa mở ra, Lục Tây Lăng chống tay lên khung cửa, anh vừa định nói thì Hạ Úc Thanh đã giơ tay bịt miệng anh lại, "Suỵt!"

Nói xong, cô chen vào, đóng cửa lại mới nói: "Đừng để bà nghe thấy."

Trong phòng Lục Tây Lăng có treo bộ âu phục đã được là lượt thẳng thớm.Hạ Úc Thanh muốn vào xem kĩ, nhưng Lục Tây Lăng đã kịp chắn trước mặt cô, anh cười hỏi: "Em đến thăm dò quân tình à?"

"Được thôi, em không nhìn nữa là được chứ gì."

Cô ngồi xuống sofa, Lục Tây Lăng rót cho cô một cốc nước, cô liền lắc đầu, "Chị thợ trang điểm bảo là qua tám giờ tối cố uống ít nước lại, nếu không sáng mai sẽ bị phù mặt."

"Thế thì em đi ngủ sớm đi, bằng không ngày mai sắc mặt không tốt đâu."

"Không ngủ được."

"Anh ôm em ngủ nhé?"

Tắt đèn, hai người nằm lên giường.Hạ Úc Thanh nằm trong lòng Lục Tây Lăng, giống như một con thuyền lênh đênh giữa biển đêm.

Hơi thở thoảng qua đầu mũi, qua mấy năm nay, nó đã trở thành một phần thân thuộc của cô, hòa vào máu, không thể dứt bỏ được.Lục Tây Lăng hỏi: "Căng thẳng à?"

Hạ Úc Thanh lắc đầu.Cô thích sự tĩnh lặng của đêm tối, giống như trên đời này chỉ còn lại hai người."

Tranh thủ một ngày cuối cùng, em nói cho anh biết một bí mật.", Hạ Úc Thanh cười."

Gì nào?"

"Anh có nhớ hôm em đến nhà ông bà, chị Sênh Sênh định đá anh, nhưng lại không cẩn thận đá sang em không?"

"Nhớ, làm sao thế?"

"Lúc đấy anh muốn xem chân em có bị sao không, em không cho, là vì hôm đấy em mặc quần giữ nhiệt, em không muốn bị anh nhìn thấy."

"Xem ra là anh hiểu lầm em rồi, thỉnh thoảng em vẫn có gánh nặng hình tượng đấy chứ.

Còn bí mật gì không?

Nói hết ra xem nào."

"Còn...còn một chuyện.", Hạ Úc Thanh lắp bắp, còn đang do dự giữa nói và không.Lục Tây Lăng dỗ cô, "Em nói đi, rồi anh cũng nói cho em một bí mật."

"Vậy thì anh... anh không được cười."

"Ừm."

Hạ Úc Thanh nhổm dậy, ghé vào tai anh, dùng giọng nhỏ nhất để nói, thật ra, lần hai người suýt chút nữa vượt rào, cô đã cố ý muốn nhìn trộm xem cái kia của anh có phải màu hồng hay không."...", Lục Tây Lăng suýt chút nữa thì sặc.Anh giơ tay, miết vành tai cô, còn cười cô sao lại dê xồm như thế.Hạ Úc Thanh có phần hối hận, cô đưa tay bịt miệng anh, hơi thở nóng ấm phả vào lòng bàn tay, "...Anh đã hứa là không cười rồi cơ mà.

Với lại, bí mật của anh đâu?"

Da mặt Lục Tây Lăng dày hơn cô nhiều, anh thản nhiên nói, tối hôm sinh nhật Lục Sênh ở quán bar, anh dùng lý chí bắt buộc mình phải giữ khoảng cách với cô.

Nhưng hôm đó, trước khi ngủ, anh lại không kiềm chế nổi mà nghĩ đến cô để tự sướng.Hạ Úc Thanh gần như không dám nghe kĩ hai từ cuối cùng, nó nóng rực y như cô vậy.Lục Tây Lăng lại cố ý bổ sung thêm một câu, "

Sau này đều là nghĩ về em."

"...Rồi, em biết rồi, không phải nói nữa!"

Cô thật hối hận vì sao lại dùng chủ đề này để tán gẫu, hoàn toàn không có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.[23] Cô dâu của anhÍt nhiều cũng kịp ngủ một chút trước khi rạng sáng.Cô đặt báo thức, rời giường lúc bảy giờ, lại trốn về phòng như kẻ trộm.Vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng, về phòng bắt đầu trang điểm.Vì bỏ qua nghi thức đón dâu nên có rất nhiều thời gian trang điểm, không cần phải vội vàng.Chỉ một lát sau, mấy cô nàng phù dâu cũng đến, một thợ trang điểm khác bắt đầu trang điểm lần lượt cho họ.So sánh ra, việc chỉnh trang diện mạo cho Lục Tây Lăng khá đơn giản, sau khi hoàn thành, anh liền cùng hai ông bà ra cửa đón khách.Bên trong villa có rất nhiều chỗ để chơi, lúc gửi thiệp mời cũng đã thông báo mời mọi người tới sớm đi thăm quan trước khi vào khu lễ đường.Tô Hoài Cừ và nữ thần của cậu ấy cũng tới tham dự.Lục Tây Lăng bắt tay cậu ấy, "Chờ uống rượu mừng của hai người nhé."

Tô Hoài Cừ mỉm cười, "Khách sáo, khách sáo rồi."

Thang Hy Nguyệt và ông nội Thang Vọng Hương cùng nhau tới, Thang Hy Nguyệt khen anh, "Hôm nay trông Lục tổng được phết nhỉ."

Thang Vọng Hương sao có thể bỏ qua cơ hội này để giục cháu gái lấy chồng.Thang Hy Nguyệt nói cho có lệ, "Rồi rồi, mai sẽ đưa người về cho ông xem mặt."

Trưởng bộ phận nghiên cứu Uông Giới Khang và vợ cùng đến, chào hỏi chúc mừng xong, câu đầu tiên anh ta nói là, "Lục tổng, hôm qua chúng tôi đã làm xong số liệu thực nghiệm..."

Chị Uông kéo anh ta lại, "Hôm nay là ngày cưới của người ta!

Đừng bàn chuyện công việc nữa!"

Khoảng một tiếng sau, có người đến thông báo với Lục Tây Lăng rằng cô dâu đã trang điểm xong, có thể vào chụp chung vài kiểu ảnh.Lục Tây Lăng đánh tiếng với ông bà nội, rồi về phòng tìm Hạ Úc Thanh.Cô không có trong phòng.Trình Thu Địch đang thu dọn đồ đạc, cô nàng bảo cả hội đã ra sảnh ngoài rồi.Xuyên qua một đoạn hành lang tĩnh lặng, anh đi ra ngoài.Ô cửa kính khảm gạch men thông ra sảnh ngoài trời phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ.Anh đặt tay lên tay nắm đồng, thoáng chần chừ trong tích tắc, sau đó đẩy cửa ra.Ngoài gian sảnh hình vòng cung, Hạ Úc Thanh đưa lưng về phía anh, từng dải voan trắng như tuyết ôm lấy cô.Đúng lúc này, cô ngoảnh đầu lại.Không thể trách con người ta luôn thích mấy thứ nghi thức thế tục tầm thường.Ánh sáng có thể dễ dàng tiêu tan, chỉ có cảm xúc chất chồng và một thoáng chốc đẹp đẽ đến nao lòng, mới có thể lưu lại dư âm đến suốt cuộc đời.Lục Tây Lăng thoáng thất thần trong giây lát.Cho đến khi cô nhoẻn miệng cười, anh mới giật mình hoàn hồn.À, đây là cô dâu của anh.[24] Không hối hậnChụp ảnh xong, Hạ Úc Thanh lại phải về phòng, đổi sang bộ váy cưới chính.Lục Tây Lăng xuống lầu đợi.Nghi thức tương đối đơn giản, không có màn đối thoại nào cả, chỉ đứng tại điểm bắt đầu, anh trao hoa, rồi cả hai cùng bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa trắng.Thời gian chờ đợi không tính là dài, nhưng hình như cũng chẳng ngắn lắm.Lục Tây Lăng dựa vào cánh cửa, cầm bó lan hồ điệp trắng, trong lúc để thời gian chầm chậm trôi đi, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.Rốt cuộc cũng có người nhắc, cô dâu xuống rồi.Anh đứng thẳng dậy, tạm hoãn dòng suy tư lại.

Còn có cả quãng đời còn lại để anh nhớ về từng chi tiết khi ở bên cô.Anh xoay người lại, từ đỉnh bậc thang vòm, bóng dáng Hạ Úc Thanh xuất hiện.Cô nâng tà váy bằng hai tay, nhìn về phía anh qua khoảng không.Anh cười, dùng ánh mắt lẳng lặng xoa dịu cô.Những bước đi của cô không được tính là quá ổn định, dọc đường có giẫm phải tà váy một lần, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại được.Hơn mười bậc thang, mỗi một bước đi đều như giẫm lên phím đàn, tấu lên bản concerto Bốn Mùa của Vivaldi.Cuối cùng, cô cũng đứng lại trước mặt anh.Anh mỉm cười, bước về phía trước, trao bó hoa cho cô.Cô nhận lấy, anh liền nâng tay cô đặt lên khuỷu tay mình, thoáng xoay người, mặt hướng về phía cổng hoa cách đó không xa.Hành động này không nằm trong kế hoạch...

Lục Tây Lăng cúi đầu, ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: "Có muốn đào hôn nữa không?

Giờ hối hận vẫn còn kịp."

Cô nở một nụ cười tươi rói, ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi lắc đầu."

Vậy thì đi thôi."

Cả đời không hối hận.– HẾT –
 
Back
Top Bottom