Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Mùa Hè 1984] Ôn Tình

[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 20: Chương 20



Lão Mục cảm khái gật đầu, vui mừng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ôn Tình.

“Tiểu Ôn, cảm ơn cháu, nghĩ đến đất nước vẫn còn những người trẻ như các cháu, ta thấy yên tâm rồi.”

Nói xong, ông khom lưng, cơ thể run rẩy, ho dữ dội.

Trên chiếc khăn tay trắng tinh, thấm thêm vết m.á.u đỏ tươi.

Ôn Tình biết, thời gian của Lão Mục không còn nhiều nữa.

Nhưng trong mắt ông không hề có chút sợ hãi nào đối với cái chết, mà nhiều hơn là sự bình tĩnh và ung dung sau khi đã trải qua bao thăng trầm.

“Vốn tưởng rằng, cho đến cuối đời, ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ kiên định mà vĩ đại này, là các cháu đã cho ta thấy hy vọng, giúp ta thực hiện lý tưởng.”

“Gặp được đám trẻ các cháu, là may mắn của ta.”



Cùng lúc đó.

Sâu trong sa mạc phía Tây.

Trong lều chỉ huy, Lý Tri Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, mày nhíu chặt.

Một bên mắt kính của cô đầy vết nứt, mặt dính đầy bụi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời và kiên định.

Đột nhiên, cô cầm bộ đàm lên, quả quyết hạ lệnh: “Tất cả vào vị trí, chuẩn bị! Ba, hai, một, phóng!”

Chương 22

Tiếng nói chưa dứt.

Một quả tên lửa đột ngột phóng ra từ bệ phóng, kèm theo tiếng nổ vang trời, nó như một tia sét bạc, xé toạc bầu trời!

Trong phòng giám sát, tất cả mọi người nín thở, nhìn chằm chằm vào quỹ đạo tên lửa trên màn hình.

Chỉ thấy, nó linh hoạt tránh nhiễu, khóa chặt mục tiêu là máy bay không người lái trên cao.

Khoảnh khắc hai vệt sáng giao nhau trên không trung, ánh lửa từ vụ nổ chiếu sáng nửa bầu trời.

Máy bay không người lái bị b.ắ.n nát, tức khắc hóa thành khói bụi mịt mù.

Thí nghiệm thành công.

Hiện trường vang lên tiếng hoan hô như sấm.

Lý Tri Uyên bị Ngưu Thanh Muội lao vào ôm chầm lấy, xoay mấy vòng trên không trung, mới được thả xuống trong tình trạng chóng mặt.

“Tốt quá rồi! Thí nghiệm ‘Hồng Tinh Số 4’ thành công rồi! Thật mong Tình Tình và Lão Mục sư cũng nhận được tin tốt này ngay lập tức!”

Lý Tri Uyên đẩy kính, gắng sức xoa xoa ngực.

“Sẽ biết thôi, sẽ biết thôi, họ sẽ biết mà.”



Khách sạn Quốc Tân.

Ôn Tình đặt điện thoại xuống, vẻ mặt không giấu được sự kích động.

Cô nhanh chân bước đến bên cạnh Lão Mục.

Người đàn ông lớn tuổi trên ghế đón ánh hoàng hôn cuối ngày trước cửa sổ sát đất, hai mắt nhắm nghiền, đầu khẽ nghiêng sang một bên.

Trên người ông đắp một chiếc chăn, mu bàn tay cắm kim truyền, hơi thở cực kỳ nhẹ và nông, trông vừa già nua vừa yếu ớt.

Ôn Tình từ từ ngồi xổm xuống, ngang tầm với ông lão.

Giọng cô rất nhẹ, như sợ làm phiền ông.

“Lão sư, thí nghiệm ‘Số 4’ thành công rồi.”

Ông lão không mở mắt, cổ họng phát ra tiếng “khò khè”, rất lâu, rất lâu sau, mới thì thầm một tiếng: “Tốt…”

Trời sắp tối, mặt trời lặn khuất sau dãy núi.

Đợi đến sớm mai, mặt trời vẫn mọc ở phương Đông.

Tre già măng mọc, là thay đổi, cũng là kế thừa.



Mấy ngày sau, Lục gia.

Ôn Tình mặc thường phục, tay xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa, do dự hồi lâu mới hít sâu một hơi, nhấn chuông cửa.

Người giúp việc chạy lon ton tới, qua khe hở của hàng rào cổng chính, nheo mắt nhìn một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, vui mừng ra mặt mở cổng lớn, đón cô vào.

Còn không quên hô lớn: “Lão gia tử! Tình Tình về rồi! Tình Tình về rồi!”

Lục lão gia tử chống gậy, vội vã đi từ trong nhà ra.

Dáng vẻ của ông đã không còn thẳng tắp như trước, lưng còng xuống, mái tóc hoa râm ngày nào giờ đã bạc trắng hoàn toàn.

“……Tình Tình?”

Ông loạng choạng bước đến đối diện Ôn Tình, nhìn người trước mặt, gần như không dám nhận.

Hốc mắt Ôn Tình bỗng đỏ hoe.

“Gia gia…… là cháu, cháu về rồi, cháu……”

Một cảm giác áy náy sâu sắc dâng lên trong lòng, Ôn Tình nghẹn ngào, tầm mắt mấy lần mờ đi.

Lục lão gia tử nắm chặt hai tay cô, nụ cười hiền từ.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi……”

Nói rồi, ông như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với người giúp việc: “Nhanh, nhanh đi mua thức ăn, mua hết những món Tình Tình thích ăn, sườn hấp, cá đù vàng nhỏ, mua nhiều vào!”

“Còn nữa, gọi điện bảo Lục Kính Niên về!”

Nghe vậy, Ôn Tình vội vàng kéo tay Lục lão gia tử lại.

Cô có chút khó xử nói: “Gia gia, Chú nhỏ bận, đừng làm phiền anh ấy.”

Lục lão gia tử nhìn Ôn Tình, trong lòng sáng như gương, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ xua tay với người giúp việc.

“Mau đi mua thức ăn đi.”

Lục lão gia tử kéo Ôn Tình vào nhà, hỏi cô rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

Nhìn cô bé ngày xưa lẽo đẽo theo sau mình gọi “Gia gia, Gia gia”, giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, trong mắt ông tràn đầy sự tán thưởng và vui mừng không thể che giấu.

Đặc biệt, cô còn là một quân nhân quả cảm kiên nghị, một kỹ sư vũ khí đạn đạo.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 21: Chương 21



Chương 23

“Mấy hôm trước ông có xem tin tức rồi, Tình Tình, cháu làm tốt lắm.”

Nghe Lục gia gia khen ngợi, Ôn Tình khẽ cười.

Cô cảm kích nói: “Gia gia, không có ông, thì không có cháu của ngày hôm nay, tất cả đều nhờ sự ủng hộ và động viên của ông ngày đó, cảm ơn ông, Gia gia.”

Ôn Tình rót một tách trà, hai tay đưa đến trước mặt Lục lão gia tử.

Lục lão gia tử gật đầu, nhận lấy, uống một ngụm.

“Là do bản thân cháu có chí khí, những gì ông làm, chỉ là thêm hoa trên gấm mà thôi.”

Hai ông cháu ngồi cùng nhau, ăn ý trò chuyện hỏi thăm.

Ôn Tình kể cho Lục lão gia tử nghe rất nhiều chuyện xảy ra với mình trong mười năm qua.

Lục lão gia tử vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu, tương tác với Ôn Tình.

Nghe nói kỳ nghỉ đông cô không có nơi nào để đi, được bạn học đưa về nhà, ông càng nhăn mặt cảm khái.

“Chuyện này vẫn phải trách Kính Niên, nếu không phải tại nó, sao cháu lại mười năm không về nhà?”

“Nhưng mà cô bạn Tiểu Lý này của cháu, người cũng tốt đấy, các cháu cùng về nhà, dù là nghỉ đông rồi mà vẫn như ở ký túc xá, náo nhiệt vui vẻ.”

Cuối cùng, ông lại nói thêm một câu có chút oán trách.

"Không giống như ở đây, cháu đi rồi là chẳng còn chút sức sống nào cả."

Nghe vậy, Ôn Tình chợt nhớ đến Thẩm Thanh Thanh mà mình gặp mấy hôm trước.

Cô bất giác nói: "Mấy hôm trước cháu gặp chị Thanh Thanh ở hội trường, chị ấy nói thường xuyên đến đây thăm ông, chị ấy và chú nhỏ kết hôn lâu rồi phải không ạ?"

Lục lão gia tử nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

"Hai đứa nó? Kết hôn cái gì mà kết hôn?"

"Còn thường xuyên đến thăm ông nữa chứ, nó thăm ông làm cái gì? Nói bậy."

Lục lão gia tử nghiêm mặt, rồi nghĩ lại, lại thăm dò hỏi.

"Tình Tình, giữa cháu với Kính Niên có hiểu lầm gì phải không? Hồi đó đọc lá thư cháu để lại ông đã thấy có gì đó lạ rồi."

"Ông đảm bảo với cháu, mấy năm cháu đi Kính Niên tuyệt đối không có người phụ nữ nào khác bên cạnh."

"Nó chậm hiểu thôi, hồi đó cháu thích nó, nó không biết lòng mình thế nào, cứ toàn từ chối. Nhưng sau này nó cũng đi tìm cháu đấy, có điều xem ra chắc là bị từ chối rồi, haha."

"Cháu đừng có nghe mấy kẻ có ý đồ xấu nói linh tinh."

Ánh mắt Lục lão gia tử bất giác liếc ra cửa.

Ôn Tình cụp mắt xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Trên mặt cô nở một nụ cười nhạt.

"Ông ơi, chuyện trước kia không nhắc lại nữa. Trước đây là do cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhầm lẫn sự dựa dẫm thân tình thành tình yêu, bây giờ thì không thế nữa đâu ạ."

Xoảng...

Phía sau vang lên tiếng túi đồ rơi xuống đất.

Ôn Tình quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh——

Chỉ thấy Lục Kính Niên dáng vẻ phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, trái cây dưới chân lăn đầy đất.

Anh đứng ở cửa, mắt tràn đầy vẻ khó tin, dường như không thể tin vào những lời mình vừa nghe.

Môi Lục Kính Niên run run, nhìn Ôn Tình không nói nên lời.

"... Tình Tình?"

Hồi lâu, giọng anh có chút run rẩy, bước tới phía trước, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.

Ánh mắt Ôn Tình chạm phải anh, gương mặt từng khiến cô rung động giờ đây lại không thể làm lòng cô gợn lên chút sóng nào.

"Chú nhỏ, anh về rồi."

Giọng Ôn Tình bình tĩnh, không có nhiều thăng trầm cảm xúc, cô đã sớm buông bỏ đoạn quá khứ này trong lòng.

Lục Kính Niên đến gần, đưa tay muốn chạm vào má cô, nhưng bị Ôn Tình nhẹ nhàng né tránh.

Cô không nhìn Lục Kính Niên nữa, mà đứng dậy chào tạm biệt Lục gia gia.

"Ông ơi, cháu có việc phải đi trước, hôm khác cháu lại đến thăm ông."

Lục lão gia tử đưa tay ra, ánh mắt đầy vẻ không nỡ.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài bất lực.

"Tình Tình, ra ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân, có thời gian thì về thăm ông nhiều hơn."

"Cháu sẽ ạ, ông giữ gìn sức khỏe."

Chương 24

Chào tạm biệt Lục gia gia xong, Ôn Tình đi thẳng.

Khoảnh khắc lướt qua vai Lục Kính Niên.

Hai tay Lục Kính Niên run rẩy, dường như muốn ngăn bước chân cô rời đi, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả.

Mãi đến khi Ôn Tình sắp lên xe, Lục Kính Niên mới vội vàng đuổi ra cổng.

"Tình Tình, anh..."

Lời của Lục Kính Niên nghẹn lại giữa chừng, anh nhận ra mình chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Ôn Tình mỉm cười, nụ cười đó không có hận, cũng chẳng có yêu, chỉ có sự thanh thản.

"Chú nhỏ, lời em nói lúc nãy chắc chú nghe thấy rồi nhỉ."

"Em nói đều là lời thật lòng. Trước kia chú nói em còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì, bây giờ em hiểu rồi. Cho nên, chúc chú sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình!"
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 22: Chương 22



Lục Kính Niên sững sờ tại chỗ, nhìn Ôn Tình quay người lên xe, như thể anh chỉ là một người qua đường.

Cuối cùng anh cũng hiểu, có những bỏ lỡ, là mãi mãi không thể cứu vãn.

Lục lão gia tử chống gậy, nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.

Sau khi Ôn Tình đi, Lục Kính Niên đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không động đậy.

Lục lão gia tử chậm rãi bước ra, vỗ vai anh, không nói nhiều, chỉ là sự an ủi thầm lặng đó khiến lòng anh dâng lên vị đắng chát.

Nếu anh sớm nghe lời ông nội, nhận rõ lòng mình, thì anh và Ôn Tình đã không bỏ lỡ nhau.

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, cười một tiếng chẳng rõ là tiếc nuối hay chế giễu.

"Đã sớm bảo con rồi, đối xử tốt với con bé một chút, không thì đợi đến lúc người ta thật sự không cần con nữa, con khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc."

"Lúc đó cứng miệng nói không thích, giờ hối hận rồi chứ gì, hối hận cũng muộn rồi."

Bên môi Lục Kính Niên nở một nụ cười khổ.

Những lời từng nói, những việc từng làm, giống như một viên đạn xuyên qua thời gian b.ắ.n trúng chính xác vào giữa trán anh.

Trong mười năm qua, anh đã nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với tình cảm Ôn Tình dành cho mình, rõ ràng anh có cách tốt hơn để dẫn dắt.

Nhưng anh đã không làm vậy.

Mỗi việc anh làm đều là đẩy Ôn Tình ra xa khỏi mình, nhưng khi cô thật sự từ bỏ, anh mới nhận ra trái tim mình lại đau đến thế.

Trước kia, mỗi đêm anh không về nhà, Ôn Tình đều viết cho anh những lá thư dài, kể về nỗi nhớ nhung và sự dựa dẫm của cô, cùng với tình yêu tuổi trẻ.

Mười năm sau đó, anh cũng đã viết vô số lá thư như vậy, làm những việc mà chính mình từng coi thường.

Nhưng không một lá nào được gửi đi.

Tiếc nuối không?

Có chứ.

Rõ ràng họ đã gặp nhau sớm như vậy.

Rõ ràng họ có nhiều thời gian như vậy, nhiều cơ hội như vậy, tất cả mọi thứ chỉ cần anh muốn, đều sẽ nhường đường cho tình cảm của họ.

Vậy mà anh lại nhát gan lùi bước.

Bước lùi này, đã khiến bản thân không còn đường quay lại nữa.

...

Lo liệu xong hậu sự cho Lão Mục.

Ôn Tình chuẩn bị quay về căn cứ thí nghiệm.

Lão Mục cả đời có hai tâm nguyện, một là nghiên cứu ra tên lửa phòng không của nước nhà, hai là lá rụng về cội.

Ông dành cả đời cho nghiên cứu quốc phòng, hơn 40 năm, một mình miệt mài nghiên cứu giữa lòng sa mạc, nhưng người đời lại ít ai biết đến tên ông.

Ông không có gia đình, ít bạn bè, ngay cả tang lễ cũng đặc biệt yên tĩnh trang nghiêm.

Xe của lãnh đạo quân khu và lãnh đạo nhà nước đến hết chiếc này đến chiếc khác, mọi người dường như đều rất quen thuộc với ông, nhưng lại cũng rất xa lạ.

Ôn Tình, với tư cách là học trò của ông, cũng là người còn sống trên thế giới này hiểu ông nhiều nhất, đã chủ trì tang lễ cho ông.

Đợi mọi người đi hết, cô một mình đứng trước mộ.

Nhìn gương mặt già nua, đầy nếp nhăn nhưng lại tươi cười hiền hậu trên bia mộ.

Cô cúi người đặt một bó hoa trước bia.

Trong mắt ánh lệ lấp lánh, nhưng giọng điệu lại cố tỏ ra nhẹ nhàng.

Cô nói: "Thầy ơi, thầy cứ nghỉ ngơi một thời gian đi ạ. Đợi đến khi thầy mở mắt ra lần nữa, chắc chắn sẽ nhìn thấy một Tổ quốc hùng mạnh hơn, đứng trên đỉnh thế giới."

"Đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại."

Chương 25

Ôn Tình lên đường trở về căn cứ thí nghiệm.

Chỉ là cô không ngờ, lần này người đi cùng cô lại có cả Lục Kính Niên.

Trên máy bay, anh luôn im lặng, không nói một lời.

Ôn Tình lại không nhịn được mà liếc nhìn anh nhiều lần.

Cô không hề quan tâm đến lý do Lục Kính Niên đến đây, chỉ lo lắng cho sức khỏe của ông nội. Dù sao Lão Mục cũng vừa qua đời không lâu, cô khá nhạy cảm với những chuyện này.

Theo cô thấy, Lục Kính Niên vẫn nên ở lại quân khu Bắc Kinh thì tốt hơn, có thể trông nom ông nội bất cứ lúc nào.

Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ của cô, còn Lục Kính Niên rốt cuộc làm thế nào, không liên quan đến cô.

Nghĩ đến đây.

Sự chú ý của Ôn Tình lại quay về cuốn tạp chí trong tay.

'Hồng Tinh 5' sắp được đưa vào nghiên cứu phát triển, với tư cách là kỹ sư trưởng của dự án này, cô không có thời gian để phân tâm. Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức, để có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 23: Chương 23



Ánh mắt Lục Kính Niên vẫn luôn thoáng nhìn về phía Ôn Tình.

Thấy cô chỉ nhìn mình vài cái rồi không nói gì, đáy lòng anh không khỏi dâng lên một nỗi mất mát.

Anh hơi nghiêng đầu, cẩn thận ngắm nhìn gò má dịu dàng tĩnh lặng của cô.

Ôn Tình hơi cúi đầu, ánh đèn dịu nhẹ từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, từng sợi tóc đều tỏa ra vầng sáng mềm mại.

Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề nhận ra ánh mắt của anh.

Tiếp viên hàng không đi ngang qua giữa hai người.

Lục Kính Niên lập tức thu lại ánh mắt, hai tay đặt trên đầu gối bất giác siết chặt, nắm lấy ống quần.

Ngay lúc này.

Một hành khách nước ngoài loạng choạng bước vào khoang máy bay.

Mấy hành khách xung quanh Ôn Tình lập tức cảnh giác, bất kể là người đang đọc báo hay người giả vờ ngủ, đều lập tức vào trạng thái đề phòng.

Lục Kính Niên có kinh nghiệm đặc nhiệm phong phú, gần như ngay khoảnh khắc du khách nước ngoài xuất hiện đã nhận ra có điều bất thường.

Ngay khi hắn rút s.ú.n.g lục chĩa về phía Ôn Tình, Lục Kính Niên lập tức phản ứng, chắn trước mặt cô.

"Tình Tình cẩn thận!"

Đoàng!

Hai tiếng động vang lên cùng lúc, viên đạn b.ắ.n vỡ chiếc đèn trên đầu Ôn Tình.

Trong khoang máy bay vang lên tiếng la hét, tức thì lại xuất hiện thêm mấy tên kh*ng b*.

Trận chiến nổ ra ngay lập tức.

Đội đặc nhiệm và bọn kh*ng b* lao vào cuộc chiến sinh tử, còn Ôn Tình đối mặt với uy h.i.ế.p sinh tử lại không hề tỏ ra hoảng sợ.

Dưới sự bảo vệ của đội đặc nhiệm, bọn kh*ng b* nhanh chóng bị khống chế.

Đột nhiên...

Ôn Tình nhạy bén nhận ra một tiếng 'tít tít' có nhịp điệu.

Lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mịn.

Đây là máy bay chở khách, còn có rất nhiều người dân bình thường, vụ tấn công kh*ng b* lần này rõ ràng là nhắm vào cô, cô không thể để người vô tội bị liên lụy.

Cô từ từ di chuyển ra sau lưng Lục Kính Niên, vừa định nói cho anh biết trên máy bay có thể có bom.

Thì thấy tên kh*ng b* nở nụ cười đắc thắng, ngay sau đó, hắn dùng tiếng Trung lơ lớ hét lớn: "Trên máy bay có bom, sắp nổ rồi, chúng mày tiêu đời rồi!"

Trong khoang máy bay lập tức lại chìm vào hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng khóc lập tức bùng nổ.

Đội đặc nhiệm khống chế toàn bộ bọn kh*ng b*, phi hành đoàn cố gắng trấn an hành khách, sơ tán khẩn cấp họ đến vị trí cách xa hiện trường.

Ôn Tình nhanh chóng dò tìm vị trí bom.

Không khí trong khoang máy bay căng thẳng tột độ, mỗi giây trôi qua đều vô cùng dài đằng đẵng.

Xung quanh mơ hồ vọng đến tiếng nức nở, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán Ôn Tình, nhưng trên mặt cô lại không thấy chút sợ hãi hay hoảng loạn nào.

Cuối cùng, Ôn Tình phát hiện ra quả b.o.m hẹn giờ ở dưới một chiếc ghế.

Lục Kính Niên ngồi xổm đối diện cô, hơi thở gần đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

"Cẩn thận!"

Giọng cảnh báo trầm thấp của Lục Kính Niên vang lên, anh nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, mồ hôi chảy dọc trán.

"Còn ba phút."

Lời vừa dứt, không khí dường như lại thêm mấy phần gấp gáp.

Chương 26

Thời gian như ngưng đọng.

Chỉ có tiếng tít tắc vang vọng khắp khoang máy bay, tiếng đếm ngược vô tình, tựa như bước chân tử thần đang đến gần.

Tất cả hành khách đều nín thở, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Ánh mắt Ôn Tình sắc bén mà sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những đường dây phức tạp, cố gắng tìm kiếm một manh mối đột phá.

Rất nhanh, ánh mắt cô trầm xuống, trong lòng rõ ràng đã có hướng giải quyết.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kính Niên một cái, rút con d.a.o quân dụng ở chân anh ra.

Giọng nói rất nhẹ, nhưng không cho phép nghi ngờ.

"Em cần chú cùng em, đồng thời cắt đứt hai sợi dây màu đỏ và xanh lam."

"Được."

Lục Kính Niên nhíu chặt mày, nhưng không chút do dự trước quyết định của Ôn Tình, anh nhận lấy d.a.o quân dụng từ người bên cạnh, ra hiệu cho những người khác nhanh chóng lùi lại.

"Em đếm một hai ba, chúng ta cùng ra tay."

Đôi tay Ôn Tình vững như bàn thạch, giọng nói bình tĩnh mạnh mẽ.

"Một... hai... ba!"

Hai người phối hợp ăn ý, gần như ra tay cùng một lúc, không khí như ngưng trệ trong khoảnh khắc này.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, lại tựa như vĩnh hằng.

Ánh mắt Lục Kính Niên từ khoảnh khắc cắt đứt sợi dây xanh lam, đã luôn dán chặt vào người Ôn Tình.

Anh nghĩ, nếu điểm cuối của cuộc đời này là cùng với Ôn Tình, cũng coi như ông trời thương xót và ban cho anh may mắn.

Cuối cùng.

[1:47]

Con số nhấp nháy dừng lại một chút, sau đó về không, tiếng báo động đột ngột im bặt.

Trong khoang máy bay lặng ngắt như tờ.

Mãi đến khi Ôn Tình tháo gỡ hoàn toàn quả bom, xác nhận trong khoang đã an toàn, mọi người mới vỡ òa trong tiếng reo hò mừng sống sót sau kiếp nạn.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 24: Chương 24



Lục Kính Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn Ôn Tình vẫn luôn bình tĩnh đối mặt nguy hiểm, ung dung xử lý, ánh mắt thêm một phần phức tạp và vui mừng.

Ôn Tình không còn là cô bé hay níu tay anh khóc lóc ngày nào nữa.

Ở nơi anh không nhìn thấy, cô đã âm thầm trưởng thành thành một người có thể một mình đảm đương mọi việc.

Người đứng trước mặt anh bây giờ, không phải là Ôn Tình mười hai tuổi vừa đến Lục gia nhút nhát hoảng sợ.

Cũng không phải cô bé mười bảy tuổi tỏ tình với anh, tình yêu chớm nở.

Càng không phải cô gái mười chín tuổi lạnh lùng vạch rõ ranh giới với anh.

Cô của hiện tại, là một chiến sĩ, là nhân tài nghiên cứu vũ khí công nghệ cao của quốc gia, là kỹ sư trưởng kiêm tổng thiết kế sư của dự án quân sự.

Cô đã lặng lẽ trưởng thành, ném tất cả những gì từng giam cầm cô trong quá khứ ra sau đầu.

Mỗi chuyện trước kia, bây giờ đặt trước mặt cô đều quá nhỏ bé.

So với lý tưởng và niềm tin của cô, anh và quá khứ, đều không đáng nhắc tới.

Ôn Tình không biết anh đang nghĩ gì.

Chỉ giơ tay huơ huơ trước mặt anh.

"Chú nhỏ? Anh không sao chứ?"

Lục Kính Niên đột nhiên hoàn hồn, nhìn cô gái trước mắt không ngừng trùng khớp với ký ức, lắc đầu.

"Không sao, em thế nào, có bị dọa không?"

Ôn Tình không khỏi mỉm cười.

"Em tuy vẫn luôn làm nghiên cứu ở hậu phương, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp trường quân đội, chuyện này không dọa được em đâu."

Giọng cô nhẹ nhàng vui vẻ, như một làn gió mát, thổi đi đám mây mù trong lòng Lục Kính Niên.

Anh cười cười, không khỏi hỏi: "Vừa rồi sao em lại đưa ra phán đoán nhanh như vậy?"

Ôn Tình nhún vai, cười nói: "Ký túc xá bọn em có một thiên tài về bom, hồi đi học, thường xuyên thi xem ai gỡ b.o.m nhanh hơn, ai chế tạo b.o.m khó đoán hơn."

"Trình độ của quả b.o.m này, kém xa cậu ấy."

Cùng lúc đó, Lý Tri Uyên ở sâu trong sa mạc Gobi hắt hơi một cái.

"Ai đang nhắc mình thế?"

Cô sụt sịt mũi, tiếp tục vùi đầu vào công việc trên bàn.

Lục Kính Niên bật cười, trong lời nói có chút trêu đùa, nhưng nhiều hơn là sự kính trọng.

"Vậy cuộc sống đại học của em, đúng là thú vị thật đấy."

Chương 27

Một cơn nguy hiểm đã được hóa giải.

Các hành khách lần lượt trở về chỗ ngồi.

Ôn Tình lại kiểm tra kỹ lưỡng từng khoang trên máy bay một lần nữa.

Trải qua phen này, cô cũng hơi mệt, nửa sau chặng đường, phần lớn thời gian cô đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bay thêm hơn một tiếng nữa, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh và chạy trên đường băng.

Cơ quan công an cũng cử cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm đến, bàn giao những tên kh*ng b* nước ngoài định cướp máy bay.

Ôn Tình cũng lên chiếc xe đến đón của căn cứ thí nghiệm.

Vốn tưởng Lục Kính Niên và đội đặc nhiệm của anh có lẽ chỉ chịu trách nhiệm hộ tống mình cho đến khi hoàn tất bàn giao với căn cứ thí nghiệm.

Không ngờ, họ lại hộ tống cô suốt chặng đường về căn cứ.

Nhìn Lục Kính Niên ngồi bên cạnh, Ôn Tình có chút bất ngờ.

Nghĩ lại, 'Hồng Tinh 1' ra đời sớm hơn kiếp trước mười năm, một số quốc gia có ý đồ xấu có hành động gì đó cũng là bình thường.

Sân bay cách căn cứ thí nghiệm mấy trăm cây số.

Thời gian thoáng cái đã đến tối.

Đồng không m.ô.n.g quạnh sâu thẳm, thỉnh thoảng vọng lại mấy tiếng sói tru.

Mặc dù đoàn xe đi lại hết sức cẩn thận, nhưng tai nạn vẫn xảy ra.

Con đường phía trước bị đá tảng và thân cây chặn lại, đội đặc nhiệm ở xe đầu lập tức tiến lên kiểm tra, những cột sáng từ đèn pin quét qua màn đêm, soi rõ chướng ngại vật phía trước.

Ngay lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra.

Một chiếc xe tải như mất lái, động cơ gầm rú lao về phía đoàn xe, giống như một con thú hoang mất kiểm soát, bất chấp hậu quả.

Đội đặc nhiệm gần như phản ứng ngay lập tức, b.ắ.n vào lốp xe, nhưng điều đó không làm chiếc xe tải dừng lại.

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai trong đêm đen.

Tiếng súng, tiếng nổ lần lượt vang lên trong đêm.

Đối phương dường như muốn bắt Ôn Tình đi, nhưng dưới sự bảo vệ của căn cứ thí nghiệm và đội đặc nhiệm, chúng không tìm được cơ hội nào.

Trên đầu vang lên tiếng gầm rú của máy b** ch**n đ**.

Tiếng cánh quạt trực thăng xé toạc màn đêm.

Là quân tiếp viện.

Đột nhiên, một quả l.ự.u đ.ạ.n đen ngòm lăn đến chân Ôn Tình.

"Tình Tình, đi đi!"

Lục Kính Niên, người vẫn luôn nắm chặt cổ tay cô, không kịp suy nghĩ, cơ thể phản ứng theo bản năng, đẩy cô ra xa nhất có thể, rồi nhảy lên, ôm eo cô che chắn bên dưới.

Lựu đạn nổ cách đó không xa, những chiếc xe bị lật liên tiếp bốc cháy, sóng xung kích và lửa lập tức nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Tai Ôn Tình ù đi.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 25: Chương 25



Cô có thể nghe thấy tiếng rên khẽ sau lưng, và cảm giác nhớp nháp dần lan ra trên lưng mình.

Tiếng ù đặc chói tai khuếch đại hơi thở của cô đến vô hạn.

Bàn tay ôm eo cô đột nhiên buông lỏng, sức nặng ấm áp cũng theo đó đổ xuống.

Cô loạng choạng đứng dậy, thứ mờ ảo đập vào tầm mắt cô là tấm lưng m.á.u thịt be bét của Lục Kính Niên.

"Tiểu... Chú nhỏ..."

Giọng cô khàn đặc, chân mềm nhũn quỳ xuống bên cạnh Lục Kính Niên.

Nhưng cô không kiểm tra vết thương của anh ngay lập tức, mà nhặt khẩu s.ú.n.g rơi bên cạnh anh lên.

"Pằng!"

"Pằng pằng!"

Trong khói bụi, có tên cướp ngã xuống theo tiếng súng.

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình, cô mới tối sầm mắt lại, ngã xuống đất.

...

Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Ôn Tình từ từ mở mắt, trong cơn mơ màng, chỉ thấy trần nhà màu trắng trên đầu.

Nhận ra cô đã tỉnh, Ninh Hạ nhanh chóng bước tới.

"Tình Tình, cậu thấy thế nào rồi?"

Cô ấy vẫn như trước đây, mái tóc ngắn gọn gàng, chỉ là trên người đã thay bộ đồng phục tác chiến của phi công không quân.

Ninh Hạ cuối cùng vẫn chọn con đường mình muốn đi.

Ôn Tình mấp máy môi, giọng khàn đến mức không giống của mình.

"Anh ấy... thế nào rồi?"

Ninh Hạ hơi nhíu mày, ngồi xuống mép giường nắm lấy tay cô.

"Vẫn đang hôn mê, chưa qua cơn nguy kịch."

Chương 28

Tình hình nguy cấp, Ôn Tình không kịp tránh né vụ nổ.

Sau vụ nổ, chấn thương do sóng xung kích không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn có triệu chứng đau n.g.ự.c và ho ra máu.

Nghe nói Lục Kính Niên vẫn hôn mê bất tỉnh, cô gắng gượng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Ninh Hạ không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh đỡ cô, giúp cô san sẻ phần lớn trọng lượng cơ thể.

Họ từng bước đi đến bên ngoài phòng bệnh của Lục Kính Niên, qua ô cửa kính, nhìn người đang cắm ống thở oxy bên trong.

Phòng bệnh là môi trường vô trùng, không được phép thăm nom.

Ôn Tình đứng bên ngoài phòng bệnh, lặng lẽ nhìn vào trong một lúc, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chú nhỏ, anh nhất định phải tỉnh lại."

Nói xong, cô từ từ quay người.

Dưới sự dìu đỡ của Ninh Hạ, cô chậm rãi rời đi.

Cô không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cô quay đi, ngón tay của Lục Kính Niên khẽ động đậy.

...

Cơ thể ngày càng nặng nề.

Lục Kính Niên chỉ cảm thấy bóng tối vô biên đang bủa vây lấy anh, muốn kéo anh vào tuyệt vọng sâu hơn.

Anh vùng vẫy, tập trung toàn bộ sức lực, cố gắng bơi lên, nhưng vô ích.

Ý thức ngày càng chìm sâu, cho đến khi bị tước đoạt hoàn toàn, rồi đột ngột bừng tỉnh.

Bên tai là tiếng nổ và tiếng còi báo động liên miên.

Trong đầu anh vang lên tiếng ù đặc.

Phòng thí nghiệm cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn, dư chấn của vụ nổ lan ra từng lớp từng lớp.

Cửa sổ các tòa nhà dân cư xung quanh bị vỡ tan.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa kéo thành một hàng rào cảnh giới dài.

Lục Kính Niên mơ màng xuống xe, chỉ cảm thấy cơ thể và linh hồn mình không cùng một chiều không gian.

Anh nhìn mình giơ giấy tờ ra, bất chấp sự ngăn cản của mọi người mà xông qua hàng rào cảnh giới.

Hai mắt đỏ ngầu, gào thét khản giọng.

"Vợ tôi! Vợ tôi còn ở bên trong! Các người cho tôi vào!"

Vợ?

Vợ nào?

Lục Kính Niên đứng nhìn giấc mơ kỳ quái này.

Cho đến khi chính anh đẩy tất cả những người ngăn cản xung quanh ra, lao vào đống đổ nát, từng viên từng viên dọn dẹp đá vụn.

Khản giọng gào thét: "Ôn Tình! Ôn Tình em ra đây!"

"Em ra đây! Anh có thể giải thích! Chúng ta sống tốt với nhau! Xin em... xin em ra đây..."

Anh hai mắt đỏ ngầu, gọi tên Ôn Tình, hết lần này đến lần khác.

Nhưng không ai đáp lại.

Lục Kính Niên đứng nhìn tất cả mọi thứ của anh ta, nhưng sâu thẳm trong linh hồn lại truyền đến cơn đau xé rách.

Anh muốn lao tới, anh muốn hỏi anh ta.

Anh ta muốn giải thích cái gì? Tại sao Ôn Tình lại là vợ anh ta?

Lục Kính Niên chú ý đến chiếc nhẫn bạc anh ta đang đeo trên ngón áp út, là nhẫn cưới, anh ta đã kết hôn, với Ôn Tình.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, Lục Kính Niên lại không thể vui mừng nổi.

Anh ta vẫn đang đào bới.

Gạch ngói vỡ vụn vẫn còn sót lại hơi ấm của vụ nổ, không khí tràn ngập mùi cháy khét.

Mười ngón tay anh ta m.á.u thịt be bét, nhưng không hề dừng lại một khắc.

"Tình Tình... Ôn Tình..."

Anh ta quỳ trên mặt đất, tìm kiếm từng tấc từng tấc.

Cuối cùng...

Một tia sáng bạc lóe lên trong bùn đất.

Anh ta gạt lớp bùn đi, nhìn thấy một bàn tay cũng đeo nhẫn bạc trên ngón áp út.

Anh ta như nhìn thấy hy vọng.

Trên mặt lộ ra niềm vui điên cuồng, như lũ vỡ đê.

"Tình Tình, em đừng sợ, anh sẽ cứu em ra ngay, rất nhanh, cố lên..."

Giọng anh ta khàn đặc, mang theo sự run rẩy không thể kìm nén.

Không màng đến những ngón tay đang chảy máu, giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, dòng nước xiết cuốn trôi lý trí của anh ta, anh ta tăng tốc đào bới, động tác gần như điên cuồng.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 26: Chương 26



Tuy nhiên, khi anh ta bới lớp đất cuối cùng.

Thứ xuất hiện trước mắt anh ta, không phải là bóng hình anh ta mong đợi, mà là một bàn tay cô độc.

Một bàn tay năm mười hai tuổi, níu lấy tay áo anh, rụt rè gọi anh là chú nhỏ.

Một bàn tay năm hai mươi tuổi, tự tay đeo nhẫn cưới cho anh.

Một bàn tay lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm nào.

Chương 29

Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng trên đống đổ nát.

Hòa cùng tiếng sấm.

Lục Kính Niên quỳ sụp xuống đất, nước mắt hòa cùng nước mưa, gột rửa nỗi hối hận và không cam lòng trong lòng anh.

Tầm mắt mơ hồ.

Anh ôm nửa cánh tay lạnh lẽo cứng đờ đó, giọng nói đầy đau thương và khó hiểu không thể chấp nhận.

"Tại sao... Tình Tình, tại sao..."

Trái tim anh bị nỗi đau và hối hận chiếm giữ.

Ngay vừa rồi, trong cuộc điện thoại cuối cùng của anh và Ôn Tình, họ vẫn đang cãi nhau.

Một tiếng trước.

Lục Kính Niên vừa đi công tác ngoại tỉnh về, đang lái xe đến khách sạn, nhìn hai chữ "Ôn Tình" liên tục hiện lên trên điện thoại.

Anh hết lần này đến lần khác chọn cách cúp máy.

Không biết lần trước cô ấy về nhà đã nhìn thấy gì, khoảng thời gian này cô ấy gửi cho anh rất nhiều tin nhắn khó hiểu, nghe nói anh kết thúc nhiệm vụ là vội vàng gọi điện tới.

Bình thường thì ngâm mình trong viện nghiên cứu, mười ngày nửa tháng không về một lần, vừa về là lại cãi nhau gây chuyện.

Lục Kính Niên phiền không chịu nổi, cau mày bực bội.

Hai đứa con của Thẩm Thanh Thanh tổ chức tiệc mừng đỗ đại học, anh vội đến tham dự.

Cô ấy một mình, nuôi nấng hai đứa trẻ khôn lớn không dễ dàng.

Mỗi lần anh hoàn thành nhiệm vụ, đều sẽ đến thăm ba mẹ con họ trước, chăm sóc nhiều hơn một chút.

Dù sao cũng là con của chiến hữu đã hy sinh, anh nên làm vậy.

Nhưng Ôn Tình lại hết lần này đến lần khác gọi điện, hỏi Thẩm Thanh Thanh có phải có quan hệ gì với anh không, hai người có phải đang ở bên nhau không.

Thật là hoang đường hết sức.

Cả ngày chỉ biết đa nghi vớ vẩn.

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Lục Kính Niên mất kiên nhẫn bắt máy, mở miệng là những lời chỉ trích xối xả.

"Ôn Tình, có phải thí nghiệm của em quá nhàn rỗi rồi không? Mỗi ngày có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ linh tinh như vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới truyền đến giọng nói nặng trĩu của Ôn Tình.

Hôm nay vốn là ngày kỷ niệm nhập ngũ của Lục Kính Niên, Ôn Tình kéo cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng do phóng xạ về nhà, nấu một bàn đầy những món anh thích ăn.

Nhưng anh đi làm nhiệm vụ không về, ngược lại để Ôn Tình đang dọn dẹp đồ đạc nhìn thấy bức ảnh gia đình bốn người trong ví da của anh.

"Em nhìn thấy ảnh trong ví của anh rồi, với Thẩm Thanh Thanh, một nhà bốn người, hai đứa con của cô ấy là của anh đúng không? Anh có người mình thích, tại sao còn đồng ý kết hôn với em?"

"Anh nên nói cho em biết, em..."

Giọng cô run rẩy, yếu ớt đến mức khiến người ta thắt lòng.

Nhưng bao năm sống chung gượng gạo, đã sớm khiến họ quên mất cách nói chuyện tử tế.

"Em đang nói nhảm cái gì vậy? Còn chuyện gì khác không? Không có thì cúp máy đây."

Lục Kính Niên siết chặt vô lăng, cảm xúc mất kiên nhẫn lan tràn trong lòng.

Nhưng Ôn Tình lại hiếm khi không nghe lời, mà gấp gáp muốn làm rõ mọi chuyện.

"Anh nói cho em biết, con của cô ấy có phải là của anh không... Bao nhiêu năm nay em không có con, anh..."

Giọng cô rõ ràng nghẹn ngào.

Nhưng Lục Kính Niên lại cảm thấy, những lời này như đang tát vào mặt anh.

"Tại sao kết hôn với em? Không phải em cứ bám riết đòi gả cho anh sao? Thật không biết em lại đang gây sự vô cớ cái gì, em đừng nói lung tung khắp nơi, làm hỏng danh tiếng của Thanh Thanh..."

Cảm xúc của anh ngày càng kịch liệt, nhưng một tiếng nổ lớn đã phá vỡ mọi lời nói.

"Bùm" một tiếng.

Tín hiệu liên lạc bị ngắt, màn hình điện thoại tối sầm ngay lập tức.

Lục Kính Niên đột ngột đạp phanh, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cụm công trình cách đó không xa bốc lên khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Là vụ nổ!

Tim anh đột nhiên đau nhói, như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Lúc này, mọi thứ trong đầu anh đều bị cuốn đi, chỉ còn lại một ý nghĩ——

Anh muốn gặp Ôn Tình, ngay lập tức, ngay bây giờ!

Tiếc là, anh vẫn đến muộn một bước.

Cơ thể anh như bức tượng đứng sừng sững trên đống đổ nát, tựa như một cơn gió cũng có thể khiến anh tan thành tro bụi, lại tựa như trải qua trăm năm gió sương mưa tuyết, anh vẫn sẽ ở đó, mãi mãi không đổi.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 27: Chương 27



Chương 30

"Reng reng reng——"

Tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức ý thức mơ hồ của anh.

Anh máy móc móc điện thoại từ trong túi ra.

Giây phút này lại vô cùng mong đợi, tên người gọi đến là "Ôn Tình".

Rất tiếc, không phải.

Điện thoại được kết nối, giọng nói dịu dàng của Thẩm Thanh Thanh truyền ra từ ống nghe——

"Con trai mau tới đây, bố con nghe điện thoại rồi."

Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến giọng vịt đực đặc trưng của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng.

Mang theo chút bực bội bất bình: "Bố, sao bố chưa đến, hôm nay là tiệc mừng con đỗ đại học mà, không phải lại là người phụ nữ kia không cho bố đến chứ? Con ghét bà ta! Khi nào bố ly hôn với bà ta về nhà ạ?"

Khi chiến hữu hy sinh, con của Thẩm Thanh Thanh đã đủ tháng.

Cô lo lắng đứa trẻ thiếu tình thương của cha, không có tuổi thơ trọn vẹn và nhân cách không hoàn chỉnh nên Thanh Thanh liền bàn với Lục Kính Niên, ở trước mặt đứa trẻ, giả làm bố của chúng.

Việc đóng giả này kéo dài mười mấy năm, giả thành thật, thật cũng thành giả.

Lần đầu tiên anh cảm thấy chán ghét đứa trẻ mình cưng chiều từ nhỏ.

"Câm miệng, mày không có tư cách."

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Công tác cứu hộ diễn ra suốt một ngày một đêm, những mảnh t.h.i t.h.ể thu thập được cũng không thể ghép thành một cơ thể hoàn chỉnh.

Lục Kính Niên ngây người nhìn, giống như một con rối mất đi linh hồn.

Anh không thể nào ngờ được, Ôn Tình lại rời bỏ anh theo cách này.

Thậm chí vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ, còn chưa kịp nói chuyện tử tế với nhau.

Sao có thể không hối hận.

Sao có thể không đau buồn.

Đó là cô gái anh yêu cả đời, cũng hại cả đời.

Anh lặng lẽ tháo chiếc nhẫn trên bàn tay đó ra, đeo vào ngón út của mình.

...

Phòng bệnh.

Máy theo dõi của Lục Kính Niên đột nhiên vang lên tiếng bíp dồn dập.

Bác sĩ và y tá đổ xô vào phòng bệnh.

Ôn Tình được Ninh Hạ dìu, vịn tường bước nhanh ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể sốt ruột đứng ngoài phòng bệnh.

Máy khử rung tim bên ngoài cơ thể hết lần này đến lần khác nâng lên hạ xuống, cơ thể Lục Kính Niên cong lên, rồi lại nặng nề rơi xuống giường.

Mọi người trong và ngoài phòng bệnh đều lo lắng cho anh.

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của nhân viên y tế, nhịp tim của anh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Khoảnh khắc mở mắt, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ kính.

Ánh mắt khóa chặt vào Ôn Tình, mấp máy môi, chỉ im lặng nói một câu: "Xin lỗi."

Bàn tay Ôn Tình đang vịn vào tường đột nhiên siết chặt.

Trong ánh mắt đó, có quá nhiều đau thương.

Ôn Tình không hiểu.

...

Sau lần cấp cứu thành công hôm đó, tình trạng của Lục Kính Niên ngày một tốt lên.

Ôn Tình sau khi dưỡng bệnh khỏe lại, đã sớm xuất viện, trở về vị trí công tác của mình.

Vì vậy, đợi đến khi Lục Kính Niên có thể xuống giường đi lại được, trong bệnh viện đã sớm không còn bóng dáng Ôn Tình.

Anh đi khập khiễng với một chân bị bỏng do lửa từ vụ nổ, nhìn phòng bệnh trống không, ánh mắt thất vọng.

Đứng lặng hồi lâu, mới trở về phòng của mình.

Ôn Tình không đến thăm anh, điều này sớm đã nằm trong dự liệu của anh, anh cũng không gọi điện làm phiền Ôn Tình, phần lớn thời gian mỗi ngày đều suy nghĩ, rốt cuộc anh có nên gặp cô hay không.

Phía Ôn Tình bặt vô âm tín, điện thoại của Thẩm Thanh Thanh ngược lại gọi tới.

"Kính Niên, em nghe nói anh bị thương, bây giờ thế nào rồi? Có cần em đến chăm sóc anh không?"

Lục Kính Niên đứng trước điện thoại công cộng ở hành lang bệnh viện, cau mày.

Đợi Thẩm Thanh Thanh nói xong mới đột ngột lên tiếng: "Hành động của chúng tôi đều là cơ mật, sao em biết anh bị thương?"

Thẩm Thanh Thanh ở đầu dây bên kia hiển nhiên không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, dừng lại một lúc mới tiếp tục nói: "Kính Niên, anh đừng giận, em chỉ là quan tâm anh, mới tìm đồng đội của anh hỏi thăm..."

"Đồng đội nào?"

Thẩm Thanh Thanh ngập ngừng nói ra một cái tên.

Lục Kính Niên gật đầu: "Được, anh biết rồi, hành vi của các người có dấu hiệu vi phạm pháp luật, điện thoại có ghi âm, anh sẽ dựa vào đó để báo cáo lên tổ chức."

Nói xong, anh mặc kệ lời cầu xin và giải thích của Thẩm Thanh Thanh, cúp thẳng điện thoại.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 28: Chương 28 - HẾT



Chương 31

Trước khi Lục Kính Niên xuất viện trở về, anh đã xin phép gặp Ôn Tình một lần.

Lần này, Ôn Tình không từ chối.

Cô và Lục Kính Niên ngồi đối mặt, nhìn nhau không nói lời nào, giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại, mang theo chút hoài niệm, lại giống như những người bạn xã giao sơ sài, lịch sự mà xa cách.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lục Kính Niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

"Tình Tình, em thay đổi nhiều quá..."

Ôn Tình lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt có thêm một tia hiểu rõ.

"Thật sự là chú đã về rồi à."

Một câu nói đơn giản, lại khiến lòng Lục Kính Niên rung động dữ dội.

Anh há miệng, ánh mắt run rẩy, rồi như hiểu ra điều gì, anh cười cay đắng, cúi đầu xuống.

"Hóa ra là vậy."

"Cho nên, em mới quyết định thi vào Đại học Quốc phòng, rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi Lục gia, rời khỏi anh."

Ôn Tình nâng cốc tráng men lên, nhấp một ngụm nhỏ.

"Chúng ta đã dùng cả một đời để thử nghiệm một bộ dữ liệu sai lầm rồi. Nếu thông số không đổi, thì dù có thử nghiệm bao nhiêu lần nữa cũng sẽ thất bại thôi. Cho nên... chúng ta phải thay đổi."

Lục Kính Niên cúi đầu, ánh mắt tràn đầy đau thương.

Mắt anh đỏ hoe, nhìn Ôn Tình với ánh mắt rõ ràng chứa đựng tình yêu và sự lưu luyến dâng trào mãnh liệt.

Anh nghẹn ngào, lặp lại lời nói qua tấm kính phòng bệnh hôm ấy.

"Tình Tình, anh xin lỗi..."

"Lẽ ra hôm đó anh nên giải thích rõ ràng với em, con của Thẩm Thanh Thanh không phải con anh, đó là con của chiến hữu đã hy sinh. Anh chỉ giúp anh ấy chăm sóc thằng bé nhiều hơn một chút thôi."

"Là anh đã không để ý đến cảm xúc của em, anh..."

Ôn Tình đặt cốc tráng men xuống, kim loại va vào mặt bàn kính của quán ăn, phát ra một tiếng kêu giòn tan.

Cô nói: "Chú nhỏ, không còn quan trọng nữa."

Không còn quan trọng nữa.

So với việc Ôn Tình oán trách anh, giận anh, điều anh sợ nhất chính là câu "không còn quan trọng nữa" này.

Cô ấy đã buông bỏ rồi.

Điều đó có nghĩa là tất cả những điều tốt đẹp, tồi tệ, những cay đắng khổ sở hay ký ức ngọt ngào, đều đã bị cô ấy xóa sạch, tất cả đều trở về con số không. Lần này, cuối cùng anh vẫn chậm một bước.

"Như vậy cũng tốt, dù sao em cũng đã thấy trước tương lai của Tổ quốc, chúng ta đều có thể cống hiến nhiều hơn cho sự phát triển của xã hội."

Nói xong câu này, Ôn Tình liền đứng dậy định rời đi.

Trước khi ra cửa, Lục Kính Niên gọi cô lại.

"Chúng ta... còn gặp lại nhau không?"

Tay Ôn Tình đang vén rèm cửa khựng lại, cô suy nghĩ vài giây rồi quả quyết đáp: "Có chứ, chúng ta sẽ gặp lại."

...

Mười lăm năm sau.

Bắc Kinh, Đại lễ đường Nhân dân.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên.

Lễ trao giải thưởng Đóng góp Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng năm 2009, khoảnh khắc vinh quang dành cho những "anh hùng thầm lặng" trong giới khoa học kỹ thuật quốc phòng nước nhà, từ từ mở màn.

Buổi lễ bắt đầu, trên màn hình lớn chiếu một đoạn phim tài liệu được dàn dựng công phu, với từng thước phim lịch sử quý giá.

Đoạn phim không chỉ cho thấy sự phát triển của lực lượng khoa học kỹ thuật quốc phòng nước ta, mà còn giới thiệu đến đông đảo bạn bè những anh hùng thầm lặng ít ai biết đến.

Cuối buổi lễ.

Hình ảnh của Ôn Tình, Lý Tri Uyên, Ngưu Thanh Muội và trên màn hình lớn phía sau là tấm ảnh tư liệu cuối cùng của Ninh Hạ đang lái chiếc chiến đấu cơ kiểu mới, trước khi cô lao vào máy bay địch và hy sinh.

Họ đều từng là những người âm thầm gánh vác trách nhiệm nặng nề trong bóng tối, chỉ tiếc là có người đã mãi mãi ở lại trong bóng tối ấy.

Thời sinh viên xa xôi đã trôi qua hai mươi năm.

Vượt qua giới hạn của thời gian và sự sống chết, họ cùng nhau đứng trước ánh sáng.

Cuối cùng.

Trên màn hình lớn hiển thị một bài thơ ngắn, với những kiểu chữ khác nhau ——

Cô gái thân yêu,

Mong em kiên cường, mong em hiên ngang;

Mong em dũng cảm phá bỏ gông xiềng thế tục,

Không để đôi cánh bị trói buộc;

Mong em trưởng thành trong nghịch cảnh,

Làm trụ cột cho chính mình;

Mong em trong tim có lửa, trong mắt có ánh sáng,

Để trong đêm đen vẫn tìm thấy phương hướng tiến về phía trước;

Mong em không sợ tương lai, không vướng bận quá khứ,

Lấy lý tưởng làm buồm, đối mặt với sóng dữ của vận mệnh;

Mong em một đời,

Tràn đầy hy vọng và sức mạnh.

——《Hết》
 
Back
Top Bottom