Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Mùa Hè 1984] Ôn Tình

[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 10: Chương 10



...

Tương Nam, Đại học Quốc phòng.

Ánh nắng ban mai rải trên những dãy nhà học trang nghiêm, sân trường tràn ngập bầu không khí nghiêm túc mà đầy sức sống.

Hôm nay là ngày tân sinh viên nhập học, khắp nơi trong trường đều treo những băng rôn sặc sỡ.

Giữa quảng trường đón tiếp, nơi làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên.

Ôn Tình kéo hành lý, đi qua giữa những bóng dáng màu xanh quân đội, cuối cùng cũng nhìn thấy băng rôn của chuyên ngành "Hệ thống vũ khí và Công trình đạn dược".

Trong lòng cô vui mừng, bước nhanh tới đó.

Các anh chị khóa trên phụ trách đón tiếp có dáng người thẳng tắp, quân hàm một vạch hai sao trên bộ quân phục màu xanh đậm lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ôn Tình hít sâu một hơi, đi đến trước mặt chị khóa trên đang đón tiếp, tự giới thiệu.

"Chào chị Trung úy khóa trên, em là Ôn Tình, tân sinh viên chuyên ngành Hệ thống vũ khí và Công trình đạn dược ạ."

Nhìn thấy Ôn Tình, chị khóa trên sáng mắt lên, mỉm cười nắm lấy hai tay cô.

"Em Ôn, chào mừng em đến với Đại học Quốc phòng! Chị là Trương Duyệt, học khóa trên năm ba của em, sau này có vấn đề gì cứ liên lạc với chị nhé."

Giọng chị thân thiết mà không mất đi vẻ trang trọng, khiến người ta cảm thấy ấm áp ngay lập tức.

Đăng ký, điểm danh, làm thủ tục nội trú...

Xong xuôi những việc này, thời gian đã đến buổi chiều.

Ký túc xá tổng cộng bốn người, ngoài Ôn Tình và một cô gái khác, còn hai bạn sinh viên mới chưa tới.

Cô gái giường đối diện tết tóc hai bím, mặt búp bê, trông cực kỳ hướng nội và không quen, mấy lần đều bồn chồn bất an muốn đi ra khỏi ký túc xá, nhưng đến cửa lại tiu nghỉu quay về.

Đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng vẫn cúi đầu gục xuống mặt bàn.

Dọn dẹp nội vụ xong, Ôn Tình ngồi xuống ghế, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Đây là thứ cô đặc biệt đến hợp tác xã mua trước khi rời Bắc Kinh.

Trước kia, đến một môi Tr**ng X* lạ, cô cần người khác giúp mình thích nghi.

Bây giờ, cô không chỉ có thể một mình đối mặt, mà còn có thể giúp đỡ người khác.

Ôn Tình nở một nụ cười, lấy ra hai viên kẹo, xòe ra trước mặt cô gái giường đối diện.

"Chào bạn, mình là Ôn Tình."

Chương 10

"Tớ... Tớ tên là Ngưu Thanh Muội."

Cô gái rõ ràng sững sờ, lúc nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Nhìn thấy kẹo trước mắt, trên gương mặt búp bê mộc mạc tròn trịa của cô nhanh chóng ửng hồng, cô bé xua tay, dường như muốn từ chối, nhưng vì căng thẳng nên đến lời từ chối cũng không nói ra được.

Ôn Tình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, đặt hai viên kẹo vào lòng bàn tay bạn ấy.

"Thanh Muội, mình muốn đến Cửa hàng Hữu nghị mua cái phích nước nóng, cậu đi cùng mình được không? Mình mới đến đây, một mình hơi không quen."

"Đư-đương nhiên là được."

Ngưu Thanh Muội bật dậy, nhưng lại cảm thấy mình hơi l* m*ng, lùi về sau một bước nhỏ.

"Vậy chúng mình đi thôi."

Trên mặt Ôn Tình luôn nở nụ cười nhẹ, cô chủ động kéo tay Ngưu Thanh Muội, và cô bạn cũng không buông ra.

Hai người vừa hỏi đường vừa tìm Cửa hàng Hữu nghị.

Đi lòng vòng một hồi, cũng dần dần quen thân hơn.

"Tình Tình, tóc cậu ngắn thật đấy, tớ, tớ không nỡ cắt."

Giọng cô bé không lớn, nhưng cũng không còn né tránh ánh mắt của Ôn Tình nữa.

Ôn Tình nghe vậy, đưa tay lên đầu mình vuốt vuốt vài cái, những sợi tóc mềm mại nhanh chóng trở lại như cũ.

Cô cười nói: "Mùa hè nóng quá, tớ cắt đại thôi."

Trong mắt Ngưu Thanh Muội lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Cô bé cụp mắt xuống, giọng điệu buồn bã: "Mẹ tớ... mẹ tớ nói, thân thể tóc tai là của cha mẹ cho, không cho tớ cắt."

Nghe vậy, Ôn Tình nhíu mày.

Theo cô biết, trong trường có quy định về nội vụ, nữ sinh thường để tóc ngắn ngang tai, buộc đuôi ngựa cũng được, nhưng không được ảnh hưởng đến việc đội mũ.

Kiểu tóc b.í.m vừa dày vừa dài như của Ngưu Thanh Muội, e là không được.

Cô vừa định nói, thì nghe Ngưu Thanh Muội lại nói: "Tớ cũng thật vô dụng, tớ đã trốn nhà đi học rồi, mà vẫn sợ lời mẹ, không dám cắt tóc."

"Cậu cũng trốn nhà đi à?"

"Cũng...?"

Ngưu Thanh Muội kịp phản ứng, không thể tin nổi mà mở to mắt.

"Cậu cũng thế?" Âm lượng của cô bé bất giác cao lên, nhưng lại nhanh chóng hạ thấp giọng.

"Cậu cũng có một người cha dượng muốn bán cậu đi à? Bọn họ sẽ không đến bắt cậu nữa chứ?"

Nghe lời Ngưu Thanh Muội nói, tim Ôn Tình nhảy thót một cái, bàn tay đang nắm tay bạn ấy bất giác siết chặt lại.

Cô cười lắc đầu, dùng giọng điệu an ủi mở lời.

"Sẽ không đâu, không ai có thể đến bắt chúng ta đi được, cậu xem lính gác ở cổng kìa, bọn họ không vào được đâu."

Nghe vậy, Ngưu Thanh Muội thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt rồi, nếu thật sự bị bắt về, công thầy Ngưu Bằng dạy tớ coi như bỏ đi rồi."
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 11: Chương 11



"Thầy Ngưu Bằng là ai vậy?"

Ôn Tình tò mò hỏi.

Nhắc đến thầy Ngưu Bằng, Ngưu Thanh Muội như mở được máy, cả người trở nên hoạt bát hẳn lên, nói không ngừng nghỉ.

"Thầy Ngưu Bằng là thầy giáo sống trong chuồng bò, dáng vẻ thư sinh nho nhã, đeo kính, thầy ấy biết nhiều lắm, thiên văn địa lý, toán học tiếng Anh, nghe nói hồi trẻ còn từng đi du học nữa."

"Tớ gặp thầy ấy hồi nhỏ lúc đi chăn bò, thầy nói xưa có Đông Pha cư sĩ, nay có thầy Ngưu Bằng, thầy họ Ngưu, tớ cũng họ Ngưu, chúng tớ có duyên, thầy dạy tớ đọc sách, nhận chữ, tính toán, cả của nước mình, cả của nước ngoài, thầy đều dạy."

Lúc nói những lời này, mắt cô bé sáng lấp lánh, như đang chìm vào một hồi ức đẹp đẽ nào đó.

Nhưng rất nhanh, trong giọng nói của cô bé lại xen lẫn một nỗi buồn.

"Sau này, thầy mất rồi, thầy vẫn luôn nói muốn về nhà, nhưng lại c.h.ế.t trước khi kịp về."

Nỗi buồn của cô bé không kéo dài quá lâu, rất nhanh lại trở nên phấn chấn.

"Tớ bèn đọc sách thầy để lại, giấu trong máng đá sau chuồng bò, càng đọc càng muốn xem thử, bên ngoài ngọn núi là gì."

Chương 11

"Thầy từng nói, thứ quý giá nhất của con người là sinh mệnh, sinh mệnh mỗi người chỉ có một lần."

"Đời người nên sống như thế này: Khi ngoảnh lại quá khứ, sẽ không hối hận vì đã sống hoài sống phí, cũng không hổ thẹn vì đã sống tầm thường, ti tiện."

"Tớ đã suy nghĩ rất lâu, tớ không phải là Ngưu Chiêu Đệ nữa rồi, lúc làm hộ khẩu, thầy đã giúp tớ đổi tên thành Thanh Muội, là chữ Thanh trong thanh thảo (cỏ xanh), tớ muốn như cỏ dại đốt không hết, gió xuân thổi lại mọc!"

"Tớ không thể bị bán cho một người đàn ông, kết hôn, sinh con, đều không được, tớ không muốn quẩn quanh bên góc bếp ba thước vuông ấy, cả đời chỉ làm vợ người ta, mẹ người ta."

"Tớ thích máy bay đại bác trên sách, tớ muốn nghiên cứu chúng!"

"Thầy nói, nếu thầy không về nhà được, thì bảo tớ chạy ra khỏi núi lớn, thay thầy về xem thử!"

"Tình Tình, tớ chạy ra được rồi!"

Ôn Tình cũng không ngờ, Ngưu Thanh Muội hướng nội như vậy lại có thể nói một hơi nhiều lời đến thế.

Mặt cô bé đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên.

Cô bé chủ động nắm lấy tay Ôn Tình, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu Tình Tình, ngoài thầy Ngưu Bằng ra, chưa có ai chịu nghe tớ nói nhiều lời như vậy đâu!"

...

Sau chuyện này, Ôn Tình và Ngưu Thanh Muội hoàn toàn thân thiết với nhau.

Khi hai người tay trong tay xách phích nước nóng về đến ký túc xá, tình cờ gặp trên cầu thang một cô gái đang xách hai chiếc vali lớn nặng trịch, thở hổn hển.

Cô để tóc ngắn ngang tai tiêu chuẩn, đeo kính, trông rất nho nhã, học thức uyên bác.

Ôn Tình thấy vậy, lập tức muốn tiến lên giúp đỡ.

Lại bị Ngưu Thanh Muội cản lại.

"Để tớ."

Cô đưa phích nước nóng cho Ôn Tình, sải bước về phía cô gái kia.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, chỉ thấy cô một tay một thùng, gọn gàng vác lên vai.

Hai cái thùng ban nãy còn nặng như đá, giờ lại như hai cục bông, nhẹ tênh đặt trên bờ vai gầy yếu của Ngưu Thanh Muội.

Cô thậm chí còn dư sức quay đầu lại, nói với cô gái đeo kính tuột xuống mũi: "Đi thôi bạn học, cậu ở tầng mấy?"

"Tầng... tầng bảy."

"Tình Tình, chúng ta đều ở tầng bảy này!"

Nói xong, cô vác thùng "rầm rầm rầm" lên lầu, nhanh như bay.

Ôn Tình cũng không ngờ, cô gái mặt búp bê trông nhút nhát, hướng nội này lại là một người siêu khỏe.

Cô xách hai cái phích nước, nói với cô gái đang đứng sững trên cầu thang: "Bạn học, chúng ta cũng lên thôi."

Cô gái kia lúc này mới hoàn hồn, vội vàng tự giới thiệu: "Chào bạn học, tớ tên Lý Tri Uyên, là sinh viên mới khoa Công trình Đạn dược, bạn của cậu... đỉnh quá!"

Ôn Tình cũng thấy vinh dự lây, tán thành gật đầu.

"Cậu ấy giỏi lắm, tên là Ngưu Thanh Muội."

"Tớ cũng là sinh viên khoa Công trình Đạn dược, tớ tên Ôn Tình."

Lên đến tầng bảy, ba người mới phát hiện họ ở cùng một phòng ký túc xá.

Mà người bạn cùng phòng thứ tư cũng đã đến rồi.

Cô ấy cắt tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan anh tú, trông rất lạnh lùng, nói chuyện cũng ngắn gọn súc tích.

"Ninh Hạ."

Nói xong, cô ngồi xuống ghế, không nói gì nữa.

Ba người nhìn nhau, lần lượt tự giới thiệu, Ninh Hạ cũng chỉ thờ ơ "ừ" một tiếng, trông có vẻ không vui.

Lý Tri Uyên đẩy gọng kính.

"Bạn học Ninh Hạ, cậu không phải chuyên ngành Công trình Đạn dược đúng không?"

Ôn Tình nhìn cô ấy, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết?"

"Lúc điểm danh tớ liếc qua."

Ngưu Thanh Muội mắt tròn xoe, giơ ngón cái về phía cô ấy.

"Nhìn qua là nhớ, giỏi thật!"

Mà Ninh Hạ từ đầu đến cuối mí mắt cũng không nhấc lên, vẫn chỉ thờ ơ "ừ" một tiếng.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 12: Chương 12



Chương 12

Bốn người trong ký túc xá đã tụ tập đông đủ.

Tuy đến từ những nơi khác nhau, tính cách khác biệt, nhưng cũng coi như hòa hợp.

Mà hai cái thùng được Ngưu Thanh Muội nhẹ nhàng vác vào, mở ra lại là đầy ắp hai thùng sách, có thể tưởng tượng được nó nặng đến mức nào.

Ngay cả Ninh Hạ lạnh lùng đến mức không muốn nói chuyện, sau khi thấy Lý Tri Uyên mở thùng, cũng không khỏi liếc nhìn Ngưu Thanh Muội thêm vài lần.

Dù sao thì, cô cũng đã tận mắt chứng kiến Ngưu Thanh Muội vác thùng xông vào phòng.

Khóe miệng Ôn Tình bất giác giật giật, chỉ vào cái thùng trên đất hỏi Lý Tri Uyên.

"Cậu đi học sao lại mang nhiều sách thế?"

Lý Tri Uyên tùy tiện lấy ra một cuốn "Chế tạo V* kh* h*t nh*n" từ trong thùng, ôm vào lòng như báu vật, hôn tới hôn lui.

"Đây là thức ăn tinh thần của tớ."

Ôn Tình lại quay đầu nhìn Ngưu Thanh Muội.

"Thùng nặng như vậy, cậu vác lên là chạy được luôn à?"

Ngưu Thanh Muội cởi áo khoác ngoài, để lộ cơ bắp cuồn cuộn và cánh tay rắn chắc không che giấu được dưới lớp áo ba lỗ.

"Tớ từ nhỏ đã làm nông, chăn bò, bò không nghe lời là tớ vác bò chạy!"

Kính của Lý Tri Uyên lại trượt xuống mũi, cô hít một hơi lạnh: "Con bò kia gan thật đấy, lại dám không nghe lời."

Ninh Hạ nãy giờ không lên tiếng đột ngột đứng bật dậy.

"Cậu giỏi như vậy, sao không ra tiền tuyến làm lính?"

Câu hỏi không đầu không cuối khiến cả ba người đều sững sờ tại chỗ, Ngưu Thanh Muội càng luống cuống nép sát vào Ôn Tình, không biết phải đối phó thế nào.

Ôn Tình không vội nói.

Ánh mắt lướt qua nắm đ.ấ.m siết chặt của Ninh Hạ, tĩnh mạch nổi rõ, đường nét cơ bắp rõ ràng, trên khớp ngón tay có một lớp chai dày.

Đây là dấu vết tích lũy do luyện tập quanh năm.

Nhưng ngón tay của cô ấy lại nhẵn nhụi, chưa từng cầm súng.

Trong lòng Ôn Tình đã có tính toán, bề ngoài là hỏi, thực chất là khẳng định: "Cậu vốn muốn ra tiền tuyến nhập ngũ, không định học đại học."

Ninh Hạ mím môi, coi như ngầm thừa nhận.

"Xì..." Lý Tri Uyên đẩy kính, "Cậu không phải là bị người nhà sửa nguyện vọng, ép đến đây đấy chứ? Dù sao học ở Đại học Quốc phòng cũng an toàn hơn nhiều so với đi lính ở tiền tuyến."

Ánh mắt Ninh Hạ lóe lên, nhíu mày hỏi: "Sao? Cậu cũng vậy à?"

Lý Tri Uyên vội xua tay: "Tớ không phải, tớ nói muốn nghiên cứu nấm lớn, đánh chìm mấy quả hồng nhỏ, ông bà nội tớ vui lắm, suýt nữa thì mua vé ngay trong đêm cùng tớ dọn cả nhà đi rồi."

Nghe vậy, Ninh Hạ hơi cúi đầu, tâm trạng sa sút.

"Tớ vốn định vào quân đội nhập ngũ, lại bị đưa đến trường học."

Nghe lời này, Lý Tri Uyên vội vàng an ủi.

"Đừng buồn thế chứ, cậu nghĩ mà xem, tay không tấc sắt thì diệt được mấy kẻ địch, hỏa lực bao trùm mới là chân lý cuối cùng, đợi đến khi tên lửa nước ta có thể b.ắ.n đến bất cứ nơi nào trên thế giới, lúc đó cả thế giới đều phải lắng nghe tiếng nói của chúng ta!"

"Hơn nữa chiến sĩ của chúng ta cũng không cần phải dùng thân mình đối mặt trực diện với hỏa lực của địch nữa."

Ôn Tình nói thêm.

Ngưu Thanh Muội đứng bên cạnh cô liên tục gật đầu: "Ngưu Bằng tiên sinh từng nói, thế giới tương lai là thế giới của thông tin, chiến tranh giữa các nước lớn sẽ không còn giới hạn ở sự đối đầu giữa người với người, vì vậy quốc gia phải có vũ khí siêu tối tân."

Tim Ôn Tình run lên.

Cô trọng sinh trở về, biết những gì họ nói đều đúng, nhưng nếu là trước khi trọng sinh, cô tuyệt đối không có nhận thức như vậy.

Chẳng trách kiếp trước mình lại thất bại như thế.

Cô tự giễu cười cười, nhưng trong mắt nhanh chóng lại dâng lên ánh sáng của niềm tin.

Nikolai Ostrovsky đã viết trong "Thép đã tôi thế đấy": "Đời người chỉ sống có một lần."

Nhưng ông trời đã cho cô thêm một lần sống, cô phải rèn giũa lại bản thân thành thép cứng.

Lần này, không ai có thể cản bước cô.

Chỉ tiếc cho một học giả có tầm nhìn xa trông rộng, tư tưởng đi trước thời đại như Ngưu Bằng tiên sinh.

Gục ngã trước bình minh là tiếc nuối của ông ấy.

Nhưng sẽ có một ngày, gió xuân thổi tới, Ngưu Thanh Muội sẽ thay ông ấy thay đổi thế giới này.

Chương 13

Bốn cô gái dần quen thân, kỳ quân sự cũng bắt đầu.

Chỉ là tối ngày đầu tiên, Ngưu Thanh Muội đã khóc lóc trở về.

Lý Tri Uyên đi bên cạnh cô ấy, có chút luống cuống tay chân, còn Ôn Tình cũng chỉ im lặng mím môi, không nói gì.

Ninh Hạ không cùng chuyên ngành với họ, rửa mặt xong bưng chậu men sứ vào, nhìn thấy cảnh này, mặc kệ tóc còn nhỏ nước, đi tới, nhíu mày hỏi: "Thanh Muội sao vậy?"

Tròng kính của Lý Tri Uyên phản chiếu một tia sáng lạnh.

"Bím tóc của Thanh Muội dài quá, không đội được mũ bảo hiểm, nhưng lời của huấn luyện viên nói thật sự quá khó nghe, Thanh Muội chỉ giải thích vài câu, ông ta liền phạt Thanh Muội đứng dưới nắng cả buổi chiều."

Ngưu Thanh Muội nghẹn ngào ngẩng đầu.

"Là tớ không tốt, là tớ không nỡ cắt b.í.m tóc, nhưng tớ..."

Cô ngừng lại một chút, hai tay vò vò vạt áo, như thể đã hạ quyết tâm.

Cô từ từ đưa tay ra, nắm lấy Ôn Tình bên cạnh, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh.

"Tình Tình... cậu có thể giúp tớ cắt tóc được không?"
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 13: Chương 13



Một lát sau.

Ôn Tình nắm lấy mái tóc đen dày bóng mượt đó, cầm kéo, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Muội, cậu chuẩn bị xong chưa?"

Ngưu Thanh Muội muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Cô chỉ có thể gật đầu thật mạnh, bụm miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.

Ôn Tình mím môi, trịnh trọng nói: "Thanh Muội, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ cắt cho cậu thật đẹp, dù mẹ cậu biết cậu cắt tóc cũng sẽ không trách cậu đâu."

Nghe vậy, Ngưu Thanh Muội bật khóc nức nở.

"Cắt đi, mẹ tớ không nhìn thấy nữa đâu, bà ấy c.h.ế.t rồi, bà ấy biết mình còn sống thì tớ không trốn đi được, nên ban đêm đã dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử để đánh lạc hướng..."

Cây kéo trên tay Ôn Tình đột nhiên run lên, mu bàn tay bị cứa một vệt máu.

Cô quệt vội vết máu, quay đi lau nước mắt nơi khóe mi.

Tròng kính của Lý Tri Uyên nhòe đi vì nước mắt, hốc mắt Ninh Hạ cũng đỏ lên.

Ôn Tình hít sâu một hơi, giữ vững tay cầm kéo.

Lấy lại bình tĩnh, cô cất lời: "Thanh Muội, cậu cắt đi không chỉ là mái tóc, mà còn là sự trói buộc và quá khứ. Núi cao không giữ được cậu, lửa rừng không thiêu rụi được cậu, khổ nạn thế gian... cũng không đánh gục được cậu."

"Xoẹt..."

"Xoẹt..."

"Xoẹt..."

Mái tóc dài bị cắt được Ôn Tình nắm chặt trong lòng bàn tay, Lý Tri Uyên tết nó thành bím, Ninh Hạ buộc cho nó sợi dây buộc tóc mà Ngưu Thanh Muội thường dùng.

Ngưu Thanh Muội nắm chặt nó nhìn hồi lâu.

Sụt sịt mũi, cố nặn ra một nụ cười, hỏi mọi người: "Đẹp không?"

Ba người đồng thanh: "Đẹp."

...

Mấy ngày sau, Bắc Kinh.

Đêm khuya.

Lục Kính Niên vừa kết thúc một ngày huấn luyện, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng người lạ chớ lại gần, sải bước vào phòng trực ban.

Anh nhấc điện thoại, giọng trầm thấp "Alo?" một tiếng.

Bên kia lập tức đáp lại: "Lục doanh trưởng, cháu gái của anh đúng là đang ở Đại học Quốc phòng, đã báo danh rồi, học chuyên ngành Hệ thống Vũ khí và Công trình Đạn dược."

"Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Lục Kính Niên mặt trầm như nước không rõ biểu cảm.

Nhưng nắm đ.ấ.m không ngừng siết chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay vẫn bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Răng hàm nghiến ken két, cuối cùng chỉ từ kẽ răng rít ra một câu—

"Tình Tình, em giỏi lắm rồi."

...

Tương Nam.

Đại học Quốc phòng, ký túc xá nữ phòng 702.

Ôn Tình đang cuộn chăn ngủ gà ngủ gật, cơ thể đột nhiên run lên, cảm giác mất trọng lượng đó giống như bị ai đó đẩy xuống vực thẳm.

Cô lập tức mở bừng mắt, cơn buồn ngủ tan biến.

Sau lưng là mồ hôi lạnh rịn ra.

Cô túm chặt chăn, nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa vào bức tường phía sau.

Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt của Lục Kính Niên.

Cô lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đó.

"Nghĩ tới anh ta làm gì, mình đi rồi, anh ta phải vui mới đúng."

Chương 14

Ôn Tình ngồi một lúc.

Lắng nghe tiếng hít thở của bạn cùng phòng và tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Nghĩ đến buổi huấn luyện ngày mai, cô lại ngáp một cái, rúc vào trong chăn.

Không lâu sau, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, cô lại trở về phòng thí nghiệm của kiếp trước, chỉ là lần này, thí nghiệm không thất bại, cô đã thành công.

Ôn Tình đang ngủ say nhếch khóe môi, một giọt nước mắt nơi khóe mi rơi xuống khăn trải gối.

...

Một tuần sau, chạng vạng.

Huấn luyện kết thúc, Ôn Tình và ba người còn lại trong ký túc xá cùng nhau đi về.

Vốn định đến nhà ăn kiếm gì đó, nhưng người xếp hàng quá đông.

"Đều mệt cả ngày rồi, các cậu về trước đi, tớ mua xong ở đây mang về cho các cậu."

Ngưu Thanh Muội nhìn hàng dài ngay ngắn phía trước, nói với ba người phía sau.

Ôn Tình tất nhiên không muốn để cô ấy ở lại một mình.

"Sao được chứ, sao có thể để cậu một mình xếp hàng dài lấy cơm ở đây được, tớ ở lại với cậu."

"Thật sự không cần đâu, các cậu về bây giờ còn có thể tắm sớm, người ăn cơm người tắm rửa, chúng ta lệch giờ ra, sẽ nhanh hơn nhiều, nghe tớ, các cậu về trước đi."

Ba người không cản được cô ấy, đành phải về ký túc xá trước.

Khoảng một tiếng sau.

Mấy người đã tắm rửa xong.

Lý Tri Uyên đang vò tóc, nhìn từ bệ cửa sổ xuống dưới.

Cách đó không xa không biết vì lý do gì, tụ tập một đám người, đang rầm rộ đi xuống lầu.

Cô không để ý, chỉ tập trung tìm bóng dáng Ngưu Thanh Muội, miệng còn lẩm bẩm: "Thanh Muội sao còn chưa về? Có phải một mình lấy không nổi không, chúng ta xuống đón cậu ấy đi?"

Ôn Tình gật đầu, treo khăn lên, đứng dậy.

Ninh Hạ cũng mặc áo phông ngắn tay màu xanh quân đội vào.

Ngay lúc ba người chuẩn bị ra ngoài, Ngưu Thanh Muội về muộn xách theo bốn suất cơm xông vào.

Miệng còn hét lớn: "Không xong rồi Tình Tình! Cậu mau chạy đi! Có người đến bắt cậu kìa!"
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 14: Chương 14



"Cái gì?"

Lý Tri Uyên và Ninh Hạ đồng thanh, mặt đầy khó hiểu.

Ngay cả bản thân Ôn Tình cũng mù mờ.

Cô tiến lên nhận đồ trong tay Ngưu Thanh Muội, đỡ cô ấy đang thở hổn hển ngồi xuống, an ủi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thanh Muội cậu từ từ nói, đừng vội."

Lý Tri Uyên đúng lúc đưa tới một ca nước, Ngưu Thanh Muội "ừng ực ừng ực" tu mấy ngụm lớn, bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lo lắng.

"Tình Tình, chính là lần trước, tớ nói cha dượng muốn bán tớ đi, cậu nói cậu cũng là trốn nhà ra đi, lúc nãy tớ về, thấy một người đàn ông rất cao to, mặt mày hung dữ hỏi thăm cậu."

"Tớ, tớ không biết ông ta vào đây bằng cách nào, nhưng ông ta đã đến rồi, chắc chắn là muốn bắt cậu về, rồi bán cậu đi! Cậu mau chạy đi!"

Ôn Tình sững sờ, đột nhiên nhớ ra lần trước hình như mình chưa giải thích rõ ràng với Ngưu Thanh Muội.

Hơn nữa, người có thể đến đây tìm cô, ngoài Lục Kính Niên ra, sẽ không có người thứ hai.

Nhưng bây giờ chẳng phải anh ta nên vui mừng sao?

Sao lại đến tìm cô?

Cô vừa định giải thích, thì thấy Lý Tri Uyên hét lớn một tiếng, giơ hai chai cồn không biết lấy từ đâu ra, mặt đầy giận dữ.

"Lại có chuyện như vậy! Tớ cho nổ c.h.ế.t hắn!"

Mà bên kia, Ninh Hạ đã lặng lẽ quấn mấy vòng dây xích sắt nhỏ quanh nắm đấm.

Ngưu Thanh Muội nhíu mày, vẻ mặt hối hận.

"Tớ không nên đi lên, lẽ ra tớ nên đập c.h.ế.t hắn ở dưới lầu rồi."

Khoan đã...

Thấy ba người sắp lao xuống lầu sống mái, Ôn Tình vội vàng kéo họ lại.

"Đợi đã đợi đã, các cậu nghe tớ giải thích, không có ai muốn bán tớ cả, thật đấy, tớ thề!"

"Cậu đừng sợ! Tớ nhất định khiến tên khốn này có đến mà không có về!"

Lý Tri Uyên tay trái cầm diêm, tay phải cầm chai cồn, đôi mắt dưới cặp kính lộ ra tia sáng lạnh lẽo, trông như một kẻ kh*ng b* sẵn sàng cho nổ tung trường học bất cứ lúc nào.

Ninh Hạ mặt đầy sát khí, Ngưu Thanh Muội thì sức lực hơn người.

Ôn Tình tốn hết chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng ngăn được mấy người lại, bỏ qua những rắc rối tình cảm, giải thích đơn giản ngọn ngành sự việc.

Ba người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"À... nhưng trông ông ta hung dữ thật đấy, bọn tớ vẫn nên đi cùng cậu xuống dưới đi."

Chương 15

Ôn Tình không cản nổi.

Bốn người cùng nhau xuống lầu.

Chỉ một cái liếc mắt, cô đã xác thực được suy đoán của mình.

Là anh, Lục Kính Niên.

Mà Lục Kính Niên ngay khoảnh khắc Ôn Tình xuất hiện, toàn bộ sự chú ý đã lập tức bị thu hút.

Bước chân anh không kiểm soát được mà tiến về phía trước, cổ họng lại nghẹn ngào khó tả.

Nhưng anh vừa đi được mấy bước, đã cảm nhận được một luồng sát khí.

Chỉ thấy sau lưng Ôn Tình còn có ba cô gái, đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi, ánh mắt đó như thể đang nói—

Tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm anh... nhìn chằm chằm anh... mãi mãi... mãi mãi...

Mi tâm anh giật giật.

Anh cũng không để mấy cô nhóc này vào lòng, đi thẳng về phía Ôn Tình.

"Tình Tình..."

Lục Kính Niên vội vàng bước tới, định nắm lấy tay Ôn Tình, nhưng thấy cô đột ngột lùi lại một bước.

Giọng điệu bình tĩnh mang theo ý cảnh cáo: "Chú nhỏ, đây là trường học."

Giọng cô không lớn, nhưng đủ khiến Lục Kính Niên sững lại tại chỗ, ánh mắt thoáng qua nét đau thương.

"Tình Tình, em đi mà không nói tiếng nào, không để lại một lời, thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?"

Nghe vậy, Ôn Tình nhíu mày nhìn anh, rồi bật cười.

"Chú nhỏ, trước đây em đã để lại rất nhiều lời nhắn cho chú. Mỗi ngày chú không có nhà, em đều viết rất nhiều. Chính chú bảo em đừng làm vậy nữa, sao giờ lại trách em không để lại lời nào?"

"Em biết ơn Lục gia đã cưu mang em, biết ơn chú đã chăm sóc em, cảm ơn chú đã cho em một mái nhà. Chú không muốn gặp em, em đã rời đi, vậy bây giờ chú lại đến tìm em làm gì?"

Giọng Ôn Tình không chút cảm xúc, bình thản như đang kể một chuyện không quan trọng.

Nhưng chính thái độ này lại khiến Lục Kính Niên c.h.ế.t lặng tại chỗ, môi run run không nói nên lời.

Anh muốn nói với Ôn Tình rằng mọi chuyện không phải như vậy, không phải như cô nghĩ.

Nhưng anh không thể mở lời.

Anh không thể đối mặt với con người đó của mình, càng không thể đối mặt với Ôn Tình.

Hồi lâu, anh nhìn cô gái mình ngày đêm mong nhớ, chỉ hỏi một câu: "Tình Tình, em ở đây sống tốt không?"

"Em rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của chú nhỏ. Em đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi, sau này chú không cần đến thăm em nữa đâu."

"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, đã qua lâu rồi."

Nói xong, Ôn Tình định xoay người đi về.

Lại bị Lục Kính Niên giữ chặt cánh tay.

Anh nhíu mày, trong mắt là sự m.ô.n.g lung mà Ôn Tình không hiểu nổi.

"Tình Tình... sao em lại trở nên thế này?"
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 15: Chương 15



Anh trông vô cùng ngây thơ.

Dường như sự phân biệt đối xử, sự lạnh nhạt cố ý và thờ ơ của anh đều không quan trọng, còn Ôn Tình thì phải luôn ngoan ngoãn, luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ.

Nghe vậy, Ôn Tình từ từ gỡ tay anh ra, giống như cách anh từng hất tay cô ra.

Quay đầu lại, ánh mắt cô đã tĩnh lặng như nước.

"Câu hỏi tương tự, trước đây em cũng từng muốn hỏi chú nhỏ, nhưng bây giờ mọi thứ không còn quan trọng nữa."

"Chú nhỏ, em luôn nhớ ơn chú, nhưng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Nói xong, Ôn Tình quay đầu đi vào tòa nhà ký túc xá.

Lục Kính Niên còn muốn tiến lên, nhưng bị ba người bạn cùng phòng chặn lại.

Ngưu Thanh Muội dang tay chặn ở cửa.

Ninh Hạ đưa một tay ra trước, thể hiện rõ tư thế từ chối.

Lời Lý Tri Uyên nói cũng không chút khách khí.

"Đồng chí dừng bước, đây là ký túc xá nữ."

Lục Kính Niên không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng Ôn Tình khuất sau góc rẽ.

Thân hình anh run lên, như mất hết sức lực lùi lại một bước.

Hình ảnh cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trong tâm trí anh và bóng lưng vừa quay đi lúc này, chẳng thể nào trùng khớp.

Lục Kính Niên không hiểu, cô gái từng nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ sao lại thay đổi nhanh như vậy.

Hay nói đúng hơn, người trước giờ vẫn chưa nhận ra tình cảm của chính mình.

Không phải Ôn Tình.

Mà là anh.

Chương 16

Lục Kính Niên đứng dưới lầu ký túc xá rất lâu.

Mãi đến khi tất cả đèn đóm đều tắt, anh mới rời đi.

Khí hậu Tương Nam khá nóng, đêm đầu thu không những không lạnh mà còn hơi oi bức.

Vậy mà anh lại thấy tay chân mình lạnh cóng, run rẩy.

Rõ ràng khi Ôn Tình tỏ tình với anh năm 17 tuổi, ngoài kinh ngạc ra, anh chỉ biết tự kiểm điểm.

Anh là chú nhỏ của cô.

Sao cô có thể thích anh được?

Thật quá hoang đường.

Nhưng vừa rồi, ngay khoảnh khắc anh trơ mắt nhìn Ôn Tình rời đi trước mặt mình, anh đột nhiên nhận ra nỗi hoảng sợ trong lòng mình đến từ đâu.

Đó là nỗi sợ mất mát, nỗi hoảng hốt vì sợ mất đi Ôn Tình.

Không chỉ là cô bé thỉnh thoảng nghịch ngợm gọi anh là "anh trai", chạy theo sau gọi "Chú nhỏ".

Mà còn là thiếu nữ 17 tuổi đã dũng cảm bày tỏ hết lòng mình.

Nhưng bây giờ, dường như anh đã mất cô rồi.

Những chi tiết anh cố tình lờ đi lại hiện về trong tâm trí.

Vốn tưởng rằng khoảng cách có thể khiến cô nhận ra tình cảm của mình, hiểu rằng ngưỡng mộ khác với tình yêu.

Đến cuối cùng, người lún sâu vào đó lại chính là anh.

Đúng như lời Ôn Tình nói, người trốn tránh luôn là anh, người coi cô như không thấy, không nghe, không hỏi cũng là anh.

Sao khi cô thật sự rời đi, không còn níu kéo nữa, anh lại chẳng vui nổi chút nào?

Đáp án gần như ngay trước mắt, nhưng anh không muốn đối mặt.

Không muốn đối mặt với chính mình đã rung động khi nghe Ôn Tình nói lời yêu thích.

Hồi lâu.

Lục Kính Niên dừng bước, nhìn lên bầu trời đêm đen kịt mà cười khổ.

...

Cùng lúc đó, tại ký túc xá nữ phòng 702.

Đèn đã tắt.

Trong phòng chỉ có tiếng hít thở cực nhẹ nhàng nối tiếp nhau.

Cả bốn người đều chưa ngủ, và cũng ăn ý không ai lên tiếng.

Ôn Tình cuộn mình trong chăn, không nói lời nào.

Hôm nay đi gặp Lục Kính Niên cũng chỉ để bù đắp cho sự tiếc nuối vì chưa nói lời tạm biệt. Dù sao Lục gia cũng có ơn với cô, nếu Lục Kính Niên không đến, cả đời này cô cũng sẽ không làm phiền họ nữa.

Nhưng anh đã đến, cô cuối cùng cũng không thể làm ngơ trước anh.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong đêm tĩnh lặng, đặc biệt rõ ràng.

"Không được thở dài đâu, sẽ thổi bay hết may mắn đó."

Giọng Ngưu Thanh Muội rất nhỏ, nhưng nhẹ nhàng lọt vào tai mọi người.

Lý Tri Uyên trở mình, chống tay ngồi dậy đeo kính, như thể chỉ có vậy mới nghe rõ người khác nói gì.

"Câu này cũng là ông Ngưu Bằng nói à?"

Ngưu Thanh Muội dụi dụi vào chăn, giọng nhỏ đi mấy phần, hơi nghèn nghẹt.

"Câu này là mẹ tớ nói."

"Nói đúng đó, không được thở dài."

Ninh Hạ hiếm khi lên tiếng, chỉ để chứng tỏ mình cũng còn thức.

Lý Tri Uyên đẩy gọng kính, ánh mắt hóng chuyện bùng cháy, nhỏ giọng hỏi: "Tình Tình, người hôm nay đến tìm cậu chính là chú nhỏ mà cậu nói hả? Cảm giác anh ta... kỳ lạ quá."

"Đúng đó, ánh mắt anh ta nhìn cậu không giống như... Tớ cũng không biết nữa, nhưng cũng thấy anh ta là lạ."

Ngưu Thanh Muội bám vào thành giường nói thêm.

Ôn Tình im lặng hồi lâu mới ló đầu ra khỏi chăn.

Cô mím môi, đắn đo một lúc mới nói: "Anh ấy ghét tớ."

Trong bóng tối, Ninh Hạ nhíu mày.

"Đó không phải ánh mắt ghét một người."

Giọng cô bình tĩnh nhưng đầy chắc chắn.

Ôn Tình nhắm mắt lại, cố nén sự khó chịu trong lòng, tiếp tục nói: "Vốn dĩ anh ấy đối xử với tớ rất tốt, sau khi tớ thành trẻ mồ côi, anh ấy chăm sóc tớ rất chu đáo."

"Nhưng tớ lại thích anh ấy mất rồi. Năm mười bảy tuổi, tớ đã tỏ tình với anh ấy, sau đó anh ấy bắt đầu ghét tớ."

"Oa..."

Lý Tri Uyên ở giường đối diện thốt lên: "Cậu tỏ tình với anh ta á, dũng cảm thật đấy!"

Tim Ôn Tình như ngừng lại, cô ngỡ ngàng hỏi: "Các cậu không thấy việc tớ tỏ tình với chú nhỏ của mình là rất hoang đường sao?"
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 16: Chương 16



Chương 17

"Hai người lại không có quan hệ huyết thống."

Giọng Ninh Hạ vẫn đều đều.

"Đúng vậy, cho dù có quan hệ huyết thống thì cũng có thể ở bên nhau mà? Trong lịch sử đầy ra đó, cháu gái lấy cậu, chị gái lấy em trai, hoàng đế lấy mẹ kế, anh em họ kết hôn..."

Ngưu Thanh Muội bẻ ngón tay, kể vanh vách.

Lý Tri Uyên hít một hơi lạnh, cảm thán: "Kiến thức của ông Ngưu Bằng quả là quá rộng."

Ngưu Thanh Muội cười hề hề: "Không phải đâu, mấy cái này là tớ tự đọc được."

Mấy người nói chen vào như vậy, không khí trong ký túc xá lập tức thoải mái hơn nhiều.

Nói qua nói lại, chủ đề lại quay về Ôn Tình.

"Vậy cậu đến đây là để tránh xa chú... à, tránh xa người đàn ông đó sao?"

Lý Tri Uyên hỏi tiếp.

Ôn Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn vào vệt sáng trăng len qua khe rèm, nhớ lại chuyện kiếp trước.

Kiếp trước, sau khi kết hôn, cô lại đi học tiếp, thi vào một trường đại học tương đối bình thường, học ngành điều dưỡng y tế, sau đó làm việc trong bệnh viện, tình cờ gặp một bệnh nhân.

Cơ thể ông bị nhiễm xạ rất nặng, không con cái, không người chăm sóc.

Ngoài vài người học trò thỉnh thoảng đến thăm, phòng bệnh gần như cả ngày chỉ có một mình ông.

Trên giường ông chất đầy bản vẽ, ngày nào cũng không ngừng viết viết vẽ vẽ, nói những lời người khác không hiểu. Rất ít người muốn đến gần ông, chỉ có Ôn Tình là luôn muốn nói chuyện thêm với ông vài câu.

Lâu dần, ông lão già nua coi cô như học trò của mình, luôn có chuyện không nói hết, kiến thức không giảng hết.

Ôn Tình bị những số liệu này thu hút, dứt khoát xin nghỉ việc ở bệnh viện, chuyên tâm chăm sóc ông lão.

Khi không ở bệnh viện, cô còn đăng ký học lớp ban đêm, bổ sung kiến thức còn thiếu về hóa học.

Càng học, cô càng bị cuốn hút.

Nhưng cơ thể ông lão đã như ngọn đèn trước gió, gắng gượng trong bệnh viện ba năm, sức khỏe ngày một yếu đi.

Lúc hấp hối, ông chỉ để lại cho Ôn Tình một chồng bản vẽ, một cuốn sổ ghi chép và một lá thư giới thiệu.

Trên thư chỉ có vài chữ đơn giản –

Cho Tiểu Ôn vào viện nghiên cứu.

Lão Mục.

Nghĩ đến đây, Ôn Tình nhắm mắt lại, giọng nói không giấu được vẻ bi thương.

"Tớ đã hứa với một người, phải hoàn thành một thí nghiệm, tớ không thể thất hứa."

Cô phải gặp Lão Mục, phải cùng ông chống đỡ dự án này trước khi Lão Mục ngã xuống.

Những dữ liệu thí nghiệm đó, những bản vẽ đó, cô không dám quên một giây phút nào.

Cô mãi mãi nhớ, trên giường bệnh, tấm lưng còng của ông lão và xương sống thẳng tắp của ông.

...

Vốn tưởng sau khi gặp mặt, Lục Kính Niên sẽ không đến nữa.

Nhưng ngày hôm sau, Ôn Tình vẫn gặp anh trong trường.

Anh cứ đứng thẳng tắp bên đường như vậy, khiến người đi đường phải ngoái nhìn, khó mà làm lơ được.

Ôn Tình vốn định đi vòng qua anh để rời đi, nhưng ánh mắt anh cứ dán chặt vào người cô, như gai đ.â.m sau lưng.

"Tình Tình, chú nhỏ của cậu không phải là lính b.ắ.n tỉa đấy chứ? Ánh mắt này sao cứ như d.a.o găm vậy, nhìn chằm chằm làm người ta khó chịu quá..."

Ngưu Thanh Muội ôm cánh tay cô, cố ý hạ thấp giọng, như sợ Lục Kính Niên cách đó hơn chục mét nghe thấy.

Ôn Tình vỗ nhẹ mu bàn tay bạn, tỏ ý an ủi.

Nhưng cô cũng không biết rốt cuộc đã có vấn đề ở khâu nào.

Theo lý mà nói, sau khi cô rời đi, Lục Kính Niên phải vui mừng mới đúng, căn bản sẽ không tìm cô nữa.

Nhưng anh lại đến.

Nếu nói là anh không hài lòng vì cô không từ biệt anh, thì hôm qua cũng đã từ biệt rồi.

Anh lại đến làm gì?

Chẳng lẽ...

Lời nói của Lý Tri Uyên tối hôm qua lại vang vọng bên tai –

"Nhưng tớ thấy, ánh mắt đó của anh ta là thích cậu đấy chứ. Lúc cậu giữ khoảng cách với anh ta, trông anh ta buồn lắm, bọn tớ còn tưởng là cậu không thích anh ta, không muốn dây dưa với anh ta nữa cơ."

Nghĩ đến đây, Ôn Tình mạnh mẽ lắc đầu, xua đi những âm thanh đó.

Không thể nào.

Người anh thật sự thích là Thẩm Thanh Thanh, sau này họ còn sinh con đẻ cái.

Ôn Tình, mày và anh ta đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi.

Chương 18

Hít sâu một hơi.

Ôn Tình lờ đi ánh mắt sắc bén sau lưng, kéo Ngưu Thanh Muội đi thẳng.

Liên tiếp mấy ngày.

Lục Kính Niên đều xuất hiện trên con đường Ôn Tình phải đi qua.

Có lúc là trên đường đi học, có lúc là trên đường đến nhà ăn, có lúc thì đứng đợi ngay dưới lầu ký túc xá.

Nhưng anh chỉ đứng đó, không chủ động bắt chuyện, cũng không có ý gọi Ôn Tình lại, như thể chỉ muốn xác nhận xem cô sống có tốt không.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 17: Chương 17



Người đầu tiên không chịu nổi là Lý Tri Uyên.

Sau một lần nữa bị Lục Kính Niên nhìn chằm chằm suốt đường về ký túc xá, cuối cùng cô ấm ức bò lên giường Ôn Tình.

Ôn Tình đang đọc sách trước khi ngủ thì sững người, trước n.g.ự.c bỗng dưng có thêm một cái đầu xù xù.

Miệng còn lẩm bẩm: "Đáng sợ quá, Tình Tình ơi, đáng sợ quá. Tớ cứ nhìn thấy mắt anh ta là lại muốn ném b.o.m xăng vào anh ta. Cứ thế này, tớ nhất định sẽ bị trường đuổi học mất."

Ôn Tình đặt sách xuống, đưa tay xoa đầu bạn.

Thực ra vừa rồi cô cũng đang nghĩ, Lục Kính Niên cứ ở lại trường mãi cũng không phải cách.

Dù các bạn học khác không quen anh, nhưng đối với mấy người bạn cùng phòng thì cuối cùng cũng không hay lắm.

Lời của Lý Tri Uyên càng khiến cô quyết tâm giải quyết triệt để vấn đề này.

"Tớ sẽ xử lý nhanh thôi."

Cô vỗ nhẹ lưng Lý Tri Uyên, nở một nụ cười khiến người khác yên tâm.

Sau đó, cô trở mình xuống giường, đi xuống lầu.

Bên ngoài ký túc xá.

Lục Kính Niên đứng bên đường, thẳng tắp như một cây bạch dương.

Ôn Tình hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm cho biểu cảm của mình trông càng bình tĩnh và xa cách hơn.

Từ lúc cô xuất hiện, ánh mắt Lục Kính Niên chưa từng rời đi.

Mãi đến khi Ôn Tình từng bước đi đến trước mặt anh.

Ánh mắt chạm nhau, tim anh khẽ run lên một cách khó nhận ra.

Yết hầu chuyển động, cuối cùng anh là người mở lời trước: "Muộn thế này rồi, sao em lại xuống đây?"

Ôn Tình không trả lời câu hỏi của anh, mà thản nhiên hỏi ngược lại: "Muộn thế này rồi, sao chú nhỏ vẫn còn ở đây?"

"Anh đã xin phép đơn vị và nhà trường được nghỉ thăm thân, chỉ có một tuần thôi. Em không muốn gặp anh, thì anh đứng nhìn em thêm một chút."

"Chú nhỏ, em không hiểu."

Ôn Tình nhìn thẳng vào anh, dường như muốn xuyên qua đôi mắt này để nhìn rõ xem người trước mặt rốt cuộc đang nghĩ gì.

Vẻ mặt Lục Kính Niên thoáng kinh ngạc.

"Gì cơ?"

Ôn Tình nhìn đôi mắt ấy, sự lạnh lùng trong đó tan đi, thay vào đó là sự ấm áp đã lâu không thấy.

Tại sao chứ?

Là vì chắc chắn cô thật sự không thích anh nữa, nên lại quyết định đối xử tốt với cô như trước kia sao?

Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn không cần nữa rồi.

Ôn Tình yêu anh, kính trọng anh, người mà trong mắt không có một chút tì vết nào, đã c.h.ế.t trong vụ nổ ở kiếp trước rồi.

"Chú nhỏ, em đã nói sẽ không dây dưa với chú nữa, tại sao chú còn làm những chuyện này?"

"Lúc em ở đây thì chú coi em như không thấy, em đi rồi, chú lại lặn lội đường xa đến tìm em. Chú nhỏ, em thật sự không hiểu tại sao chú lại làm vậy."

"Em đã thuận theo ý chú rồi, chú làm vậy là có ý gì?"

Ánh mắt cô bình tĩnh thản nhiên, như thể đã biến thành một người khác.

Khiến Lục Kính Niên cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Tình Tình, trước đây em sẽ không nói những lời này."

Ôn Tình đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhìn Lục Kính Niên với ánh mắt có thêm chút nghi hoặc và mờ mịt.

"Chú nhỏ, trước đây chú sẽ không vì người khác mà bỏ mặc em, sẽ không cố tình lờ em đi trước mặt người khác, càng không ép em ăn thứ em không ăn được."

"Vậy nên, cái 'trước đây' mà chú nói, là trước đây nào?"

"Là trước khi chú cố tình làm tổn thương em để đẩy em ra xa, hay là trước khi em chưa từ bỏ, luôn chạy theo chú?"

"Chú nhỏ, trước đây, chỉ là trước đây mà thôi."

Chương 19

Đến lúc này.

Lục Kính Niên cuối cùng cũng nhận ra rằng, đối với đoạn tình cảm này, đáng lẽ phải có cách xử lý tốt hơn, nhưng anh lại chọn cách tệ nhất.

Anh mấp máy môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Tình nữa.

"Tình Tình... Xin lỗi em."

"Không sao, em tha thứ cho chú rồi."

Câu trả lời của Ôn Tình khoan dung đến lạ thường.

Ánh mắt Lục Kính Niên lóe lên niềm vui, không thể tin được mà ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Ôn Tình lại đẩy anh xuống địa ngục.

"Cũng mong chú tha thứ cho sự dây dưa không hiểu chuyện trước đây của em. Sau này em sẽ không xuất hiện nữa, chú cũng không cần bận tâm đến em. Em sẽ chúc phúc cho chú và Thẩm Thanh Thanh trăm năm hòa hợp, con cháu đầy đàn."

"Chú nhỏ, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Nói xong, Ôn Tình quay người định đi, lại bị Lục Kính Niên níu lại, ôm chặt vào lòng.

“Không phải đâu Tình Tình, em nghe anh giải thích, anh và Thẩm Thanh Thanh không như em nghĩ đâu, anh… chúng anh chẳng có gì cả, chỉ là hôm đó em đến đơn vị tìm anh, anh tưởng…”

“Anh và cô ấy không thật sự hẹn hò, chỉ là muốn lừa em, để em biết khó mà lui. Anh biết cách xử lý sai lầm của mình đã làm tổn thương em, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh.”

“Tình Tình, em có thể… cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 18: Chương 18



Ôn Tình bỗng bật cười.

Cô dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, ánh mắt nhìn anh tràn đầy thất vọng.

Giả vờ hẹn hò.

Giả vờ hẹn hò mà đi chụp ảnh cưới?

Giả vờ hẹn hò mà sinh được hai đứa con?

Giả vờ hẹn hò mà nửa đêm nhận điện thoại là vội vã chạy tới?

Vậy thì cô thật sự phải nể phục tinh thần kính nghiệp của Lục Kính Niên và Thẩm Thanh Thanh rồi đấy, bây giờ mà sang Hương Cảng đóng phim, biết đâu sau này lại thành ngôi sao lớn trị giá mấy tỷ bạc ấy chứ.

Hơn nữa, nếu cô thật sự ở lại Bắc Kinh, chẳng lẽ bọn họ còn định giả vờ đến lúc kết hôn sinh con thật à?

Trong mắt Ôn Tình lộ ra một tia chế giễu.

Lục Kính Niên không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt cô, nhưng vẫn cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng.

“Tình Tình, đừng bỏ rơi anh…”

Trong lúc nói, mắt anh đã đỏ hoe.

Nhưng Ôn Tình lại cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng nực cười.

Lục Kính Niên như thế này rất hiếm thấy, trong ký ức cô chỉ thấy một lần,

chính là lần cô bị dị ứng phải nhập viện vì cái đùi thỏ Lục Kính Niên mang về.

Lúc đó Lục Kính Niên mới mười tám, anh ôm Ôn Tình mười ba tuổi, hoảng hốt chạy đến bệnh viện, suốt quãng đường mồ hôi hòa cùng nước mắt rơi lã chã trên người cô.

Cơn đau khiến mặt Ôn Tình trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng đưa tay lau mồ hôi trên trán anh.

Anh lúc đó, nghẹn ngào hứa hẹn: “Tình Tình, anh sẽ không để em bị thương nữa, không bao giờ nữa…”

Nhưng đó là Lục Kính Niên mười tám tuổi, không phải Lục Kính Niên hai mươi hai tuổi, càng không phải Lục Kính Niên hai mươi tư tuổi.

Lời hứa chỉ là lời hứa.

Chỉ là một câu nói suông mà thôi.

“Lục Kính Niên.”

Nghe thấy tên mình, Lục Kính Niên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Ôn Tình tràn đầy van xin và hy vọng.

Mà trong mắt Ôn Tình lại chỉ có một mảnh lạnh lẽo.

“Anh bây giờ, khiến tôi cảm thấy, hoang đường cực điểm.”

Ánh sáng trong mắt Lục Kính Niên bị từng lời từng chữ của cô đánh sập, cuối cùng biến thành những đốm nước long lanh, hòa vào màn đêm.

“Anh đến tìm tôi, rốt cuộc là vì phát hiện ra mình thích tôi, hay là vì tôi đột nhiên rời đi, thoát khỏi tầm kiểm soát của anh?”

“Hay là, anh chỉ quen với việc có một người như tôi ở phía sau, từng bước không rời mà đuổi theo anh?”

Yết hầu Lục Kính Niên chuyển động, nhưng lại không nói được một lời nào.

Thấy anh im lặng, Ôn Tình cười lạnh một tiếng, quay người đi vào tòa nhà ký túc xá.

“Không phải, Tình Tình, Tình Tình, anh thật sự thích em!”

Lục Kính Niên hoảng hốt giải thích, muốn đuổi theo, nhưng chân lại như mọc rễ, không thể nhúc nhích.

Khoảng cách Ôn Tình rời đi đủ để cô nghe rõ lời Lục Kính Niên.

Nhưng bước chân cô lại không hề dừng lại dù chỉ một chút.

Lục Kính Niên.

Chúng ta đều đi về phía trước.

Đừng quay đầu lại nữa.

Chương 20

Mười năm sau.

Bắc Kinh, lối vào hội trường.

Lục Kính Niên hạ giọng căn dặn đội viên: “Tất cả vào vị trí, đảm bảo không có bất kỳ sự can thiệp nào, buổi họp báo lần này, không được phép có sai sót.”

Mười năm, khiến vẻ ngoài của anh càng thêm trưởng thành, kiên nghị, khí chất mạnh mẽ không thể xem thường.

Bộ đàm đáp lại: “Rõ! Mỗi cánh cửa đều có người chuyên trách canh gác.”

Bên trong phòng họp trang nghiêm.

Trên bục chủ tịch, đặt một bục phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng, hai bên dựng quốc kỳ, chính giữa treo huy hiệu biểu tượng của “Hồng Tinh 1”, lấp lánh tỏa sáng.

Dưới bục, hàng trăm phóng viên truyền thông đến từ khắp nơi trên thế giới đã vào chỗ, ống kính máy quay lấp loáng ánh đèn.

Thẩm Thanh Thanh trong bộ đồ công sở trang nhã, đeo thẻ phóng viên, cầm micro, đứng trước máy quay: “Không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng, phóng viên các nước tụ tập đông đủ, chờ đợi tấm màn bí mật của ‘Hồng Tinh 1’ được vén lên.”

Phóng viên các nước cũng đang ráo riết đưa tin.

“Đây không chỉ là một buổi họp báo, mà còn là một sự kiện chứng kiến lịch sử, cục diện an ninh toàn cầu có thể vì thế mà được vẽ lại.”

“Tôi vừa nhận được tin tình báo, đột phá kỹ thuật liên quan đến ‘Hồng Tinh 1’ lần này, sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến sự cân bằng quân sự trong tương lai.”

Đạo diễn đài truyền hình hét vào tai nghe: “Ba phút chuẩn bị, các máy quay xác nhận, chúng ta phải mang khoảnh khắc này đến toàn quốc, đến toàn thế giới!”

Không khí tràn ngập một cảm giác phấn khích vô thanh mà mãnh liệt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bục phát biểu, chờ đợi khoảnh khắc đó đến.

Lão Mục được Ôn Tình dìu, từng bước tiến về phía bục phát biểu.

Hội trường vừa rồi còn ồn ào, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nín thở, mong chờ khoảnh khắc lịch sử này.
 
[Mùa Hè 1984] Ôn Tình
Chương 19: Chương 19



Ôn Tình giúp Lão Mục chỉnh lại micro, sau một tiếng rè rè chói tai, giọng nói già nua mà trầm ổn của Lão Mục chậm rãi vang lên——

“Kính thưa quý vị đại biểu, các bạn bè truyền thông, trong thời khắc lịch sử giao thoa thế kỷ này, chúng tôi với tâm trạng vô cùng xúc động, long trọng giới thiệu với thế giới thành tựu mới nhất của khoa học kỹ thuật quốc phòng nước nhà——”

“Hệ thống tên lửa phòng không tiên tiến ‘Hồng Tinh 1’.”

“Tiếp theo, xin mời Phó Tổng công trình sư của ‘Hồng Tinh 1’, đồng chí Ôn Tình, lên báo cáo cho mọi người!”

Giọng Lão Mục già nua, nhưng cảm xúc dâng cao.

Ông chìa tay về phía Ôn Tình, ánh mắt như đang nhìn đứa con đắc ý nhất của mình.

Hai kiếp thầy trò, cùng nhau vượt qua sóng gió.

Lần này, họ cuối cùng đã đi trước số phận, hoàn thành việc chuyển giao sứ mệnh.

Ôn Tình trong bộ quân phục đứng dậy, sải bước đến giữa bục chủ tịch, thực hiện một động tác chào kiểu quân đội lưu loát và chuẩn mực.

Cô kiên định tự tin, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, trong mắt lộ rõ vinh quang và tín ngưỡng.

Sau đó, cô thay Lão Mục đứng dưới ánh đèn sân khấu, chậm rãi vén lên tấm màn bí mật của “Hồng Tinh 1”.

“‘Hồng Tinh 1’ kết hợp kỹ thuật dẫn đường mới nhất và khoa học vật liệu composite, đạt được độ chính xác đánh chặn và tốc độ phản ứng chưa từng có.”

“Nó có thể nhận dạng, theo dõi và b.ắ.n hạ hiệu quả các loại mối đe dọa trên không, bao gồm máy bay tàng hình và tên lửa siêu thanh.”

“Đồng thời, ‘Hồng Tinh 1’ áp dụng cơ chế khóa kép gồm dẫn đường bằng radar chủ động và công nghệ hình ảnh hồng ngoại, đảm bảo tính chính xác và linh hoạt trong việc bắt mục tiêu.”

“Hệ thống kiểm soát bay độc đáo của nó có thể thực hiện chuyến bay cơ động cao trong tầng khí quyển phức tạp, nâng cao đáng kể hiệu quả đánh chặn.”



Buổi họp báo vừa kết thúc đã thu hút sự đưa tin rộng rãi của các phóng viên trong và ngoài nước, ngay trong ngày đã lên trang nhất Thời báo Mễ Ước.

《Quân Báo》: “Hồng Tinh 1”——Chương mới của kỹ thuật tên lửa phòng không nước ta

《Quốc Phòng Báo》: Tuyệt tác mang tính thời đại, “Hồng Tinh 1” dẫn đầu xu hướng mới của khoa học kỹ thuật phòng không!

《Thời báo Mễ Ước》: “Hồng Tinh 1”: Thể hiện sức mạnh vượt trội của tên lửa phòng không Trung Quốc

Buổi họp báo vừa kết thúc.

Thẩm Thanh Thanh, với tư cách là phóng viên, đã chặn đường Ôn Tình…

Chương 21

“Tình Tình, lâu rồi không gặp.”

Thẩm Thanh Thanh mỉm cười chuẩn mực, lúc nói chuyện, ánh mắt lại cố ý hoặc vô tình liếc nhìn ra cửa.

“Không ngờ bây giờ em đã là Phó Tổng công trình sư tên lửa phòng không rồi, bao nhiêu năm không có tin tức gì của em, chị còn tưởng…”

“Thôi, không nói chuyện này nữa, lần này về Bắc Kinh em có muốn đến thăm Lão gia tử không, ông giờ lớn tuổi rồi, hay nhắc chuyện ngày xưa, thường nhắc đến em với chị.”

“Nhưng chị và Kính Niên đều không có tin tức của em, cũng không biết nên nhắc thế nào, hồi đó em đi mà chẳng nói tiếng nào, thật là hơi tùy hứng quá rồi.”

Sắc mặt Ôn Tình bình tĩnh, dường như không nghe thấy những lời trách móc đầy ẩn ý và sự khoe khoang phảng phất của cô ta.

Chỉ cúi đầu liếc nhìn thẻ công tác trước n.g.ự.c Thẩm Thanh Thanh.

Thản nhiên nói: “Phóng viên Thẩm, xin hỏi những lời này của cô là câu hỏi trong hội nghị, hay đơn thuần là ôn chuyện cũ?”

Ngay sau đó, không đợi Thẩm Thanh Thanh trả lời, cô lại nói tiếp: “Nếu là câu hỏi, thì không liên quan đến hội nghị, còn nếu là ôn chuyện cũ… để hôm khác đi.”

Nói xong, cô liền thu dọn đồ đạc, dìu Lão Mục, rời khỏi hội trường dưới sự bảo vệ của mọi người.

Cách đó không xa.

Lục Kính Niên không biết hai người rốt cuộc đã nói gì, chỉ dõi theo bóng lưng Ôn Tình rời đi, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mọi người tản đi, lúc này Thẩm Thanh Thanh mới tức giận dậm chân một cái.

Nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa.

Mà Lục Kính Niên từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta lấy một cái, cứ như thể Thẩm Thanh Thanh không hề tồn tại vậy.



Trở lại xe Hồng Kỳ.

Trên mặt Lão Mục hiện lên vẻ phức tạp và sâu sắc, pha trộn giữa nhẹ nhõm, cảm khái và một chút u sầu.

Trong đôi mắt già nua lấp lánh ánh lệ, gió sương năm tháng và ánh sáng lý tưởng đan xen vào nhau, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười mãn nguyện.

“Tiểu Ôn, chúng ta thành công rồi, ‘Hồng Tinh 1’ ra đời, sự độc quyền bá chủ quân sự của Mỹ, không còn trụ được bao lâu nữa đâu.”

Mắt Lão Mục nhìn về phía trước, trong ánh mắt có hoài niệm cũng có cảm khái.

Ôn Tình bên cạnh nắm lấy bàn tay khô gầy, lốm đốm, đầy vết chai và nếp nhăn của ông, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng.

“Lão sư, thầy yên tâm, chúng ta không chỉ có ‘Hồng Tinh 1’ mà còn có ‘Số 5’, ‘Số 6’… Chúng ta sẽ từng bước, từng bước, khiến các quốc gia trên thế giới phải lắng nghe tiếng nói của chúng ta.”

‘Hồng Tinh 1’ đã hoàn toàn ra mắt.

‘Số 2’, ‘Số 3’ đã nghiên cứu phát triển thành công, có thể đưa vào sử dụng chiến đấu bất cứ lúc nào.

‘Số 4’ đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển.

Dự án nghiên cứu phát triển ‘Số 5’, ‘Số 6’, hiện đã có trong kế hoạch.
 
Back
Top Bottom