Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mù Mặt Cũng Không Mù Anh

Mù Mặt Cũng Không Mù Anh
Chương 10: Chương 10



Cuộc họp của hội Thanh niên Tình nguyện kéo dài từ ba giờ đến gần năm giờ chiều. Sau khi tan họp, tôi lập tức mở điện thoại.

Tôi không ngờ có tận bốn cuộc gọi nhỡ từ Trần Lễ.

Tôi vội gọi lại.

Chuông reo một lúc thì anh mới nghe máy. Giọng anh khàn khàn:

“Alo.”

“Anh gọi em hả?”

“Ừm.”

“Có chuyện gì không anh?”

“…Không có gì.”

“Em đang ở hội trường, giờ về ký túc xá nè.”

“Ừ, nhớ ăn cơm nhé.”

Tôi nhoẻn cười, cảm thấy có chút ngọt ngào khó tả.



Trên đường về ký túc, tôi ghé căng-tin mua một phần cơm sườn mang đi. Vừa định quay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen quen:

“Cho một phần sườn, không lấy rau, thêm một trứng.”

Tôi khựng lại — là Trần Lễ.

Tôi cúi đầu cười, xách túi cơm rảo bước nhanh, không muốn bị anh phát hiện.

Lúc tôi đi ngang qua, anh vẫn đang cúi đầu chờ lấy cơm, không nhìn thấy tôi.

Về tới ký túc xá, tôi ngồi xuống giường, mở hộp cơm, đột nhiên thấy lòng trống trải.

Thật ra… cũng chẳng phải lần đầu ăn một mình, nhưng dạo gần đây đã quen có anh bên cạnh, nên đột nhiên thấy buồn hẳn.

Tôi mở tin nhắn, gõ rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi.

Chỉ là… một bữa cơm thôi mà.



Tối hôm đó, tôi đăng một story lên mạng xã hội, đăng ảnh món sườn hôm nay, viết kèm: “Ăn một mình chẳng thấy ngon gì cả…”

Chưa đầy ba phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ Trần Lễ:

“Vậy thì đừng ăn một mình nữa.”

Tôi cười rạng rỡ, bấm like tim, rồi gõ lại:

“Đợi em họp xong thì đi ăn nha.”

“Ừ.”---

Hôm sau, hội tình nguyện vẫn tiếp tục hoạt động tiếp nhận tân sinh viên.

Tôi dậy sớm, đánh răng rửa mặt, buộc tóc gọn gàng rồi ra ngoài. Lúc xuống lầu thì gặp Trần Lễ đứng chờ ở hành lang.

“Anh tới sớm vậy?”

“Ừ, sợ em lại không tìm được anh.”

Tôi khựng lại, mím môi, tim đập thình thịch.

“Sao vậy? Không vui à?”

“Không phải…” – tôi lí nhí – “Chỉ là không ngờ anh nhớ chuyện đó.”

“Nhớ chứ.” – Anh nói – “Vì em là người duy nhất có thể làm anh lo vậy.”

Tôi đỏ mặt quay đi, không đáp lại.



Buổi sáng hôm ấy rất đông sinh viên mới. Tôi và Trần Lễ tách ra mỗi người một khu, dẫn sinh viên về khu ký túc.

Lúc tôi đang cúi đầu nhìn danh sách lớp thì có người vỗ vai tôi. Quay đầu lại – là Lâm Châu Dương.

“Chào chị, gặp lại chị nữa rồi.”

Tôi gật đầu, cười nhẹ:

“Chào em.”

Cậu ta nhìn quanh, thấy tôi đi một mình thì hỏi:

“Sao hôm nay không đi cùng anh trai hôm qua nữa?”

“Anh trai nào?”

“Cái người đẹp trai, cao cao, đeo khẩu trang á, hôm qua đi với chị đó.”

Tôi bật cười:

“À, không phải anh trai, là bạn học.”

“Bạn học mà thân dữ ha.”

Tôi ngập ngừng:

“Cũng… khá thân.”

Lâm Châu Dương nhìn tôi, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Em là năm nhất mà quen chỗ lắm ha.”

“Cũng tàm tạm.” – Cậu ta cười – “Mong sau này được chị chỉ bảo.”

“Chị không dạy ai đâu, khỏi hy vọng.”



Tan ca, tôi đến chỗ tập trung, thấy Trần Lễ đang ngồi trên ghế đá nghịch điện thoại. Thấy tôi tới, anh giơ tay vẫy.

“Xong chưa?”

“Rồi ạ.”

“Về thôi.”

Tôi bước chậm bên cạnh anh, lén liếc nhìn, phát hiện lông mi anh rất dài, thậm chí dài hơn cả tôi.

Tôi nhỏ giọng hỏi:

“Anh có cắt lông mi không?”

Anh ngạc nhiên:

“Cắt lông mi?”

“Ừ, dài thế này nhìn con gái quá.”

Anh cúi đầu nhìn tôi, nhướng mày:

“Vậy em cắt giúp anh nha?”

Tôi bối rối xua tay:

“Thôi khỏi, tự nhiên thấy cũng đẹp mà!”



Lúc về tới khu ký túc, chúng tôi chia tay nhau. Vừa quay lưng, tôi đã nhận được tin nhắn từ Trần Lễ:

“Chiều nay anh đến tìm em nha.”
 
Mù Mặt Cũng Không Mù Anh
Chương 11: Chương 11



Chiều hôm ấy, tôi rảnh nên ngồi đọc sách trong ký túc xá.

Một lát sau, Trần Lễ đến. Anh không gõ cửa, mà nhắn tôi ra ngoài.

Tôi xuống lầu, thấy anh đứng dưới bóng cây, tay đút túi quần, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống vai anh.

“Anh đến làm gì vậy?”

“Chán, nên đi dạo.”

“Thế thôi à?”

“Còn muốn lý do gì nữa?”

“Muốn ăn kem không?”

“Muốn.”

Chúng tôi cùng đi tới quán tiện lợi trước cổng trường. Tôi chọn kem dâu, Trần Lễ chọn vị socola.

Tôi nhìn thấy vị mới, muốn thử, nhưng sợ không ngon nên quay sang hỏi anh:

“Anh ăn thử giúp em được không?”

“Được.”

Tôi bóc ra, đưa cho anh l**m một miếng. Anh gật đầu:

“Ngon.”

Tôi mừng rỡ bóc cái mới, định ăn thì thấy Trần Lễ vẫn cầm cây kem cũ, cắn thêm một miếng nữa.

“Ê!”

“Anh thử lần nữa cho chắc.”

“Anh ăn luôn đi, em không thèm nữa.”

Tôi vứt cây kem kia vào thùng rác, quay người bỏ đi.

Anh đuổi theo, đưa cây của anh cho tôi:

“Ăn của anh đi.”

“Không cần!”

“Anh l**m rồi.”

“Thì em cũng l**m rồi!”

Chúng tôi tranh qua tranh lại, cuối cùng lại quay về trạng thái bình thường. Tôi nhận lấy cây kem, ăn tiếp.

Một lúc sau, anh chợt hỏi:

“Em định bao giờ mới nói cho anh biết?”

Tôi chững lại:

“Gì cơ?”

“Chuyện em thích anh.”

Khi Trần Lễ hỏi câu đó, tôi suýt nghẹn kem.

Tôi nuốt xuống, ngước nhìn anh:

“Anh… biết rồi à?”

“Không biết cũng đoán ra.”

“Anh đoán được từ khi nào vậy?”

“Lúc em đứng ở khán đài gọi tên anh, gương mặt em chẳng giấu được gì cả.”

Tôi đỏ mặt, cúi đầu cắn một miếng kem, không nói gì.

“Không định hỏi lại à?” – Anh hỏi.

Tôi nhai nhai miếng kem, chần chừ:

“Ừm… vậy anh có thích em không?”

Anh ngập ngừng một chút, rồi nhẹ giọng:

“Thích.”

Câu trả lời ấy khiến tim tôi đập loạn.

“Thích bao lâu rồi?”

“Cũng lâu rồi.”

“Lâu là bao lâu?”

“Lúc em năm nhất đại học.”

Tôi trợn mắt, tức là… trước cả khi tôi dám thừa nhận tình cảm.

“Vậy sao lúc đó anh không nói?”

“Anh muốn chờ em tự nói ra.”

“Vì em là người bộc trực, khi đã thích rồi thì nhất định sẽ nói.”

Tôi cười ngượng, ngẩng đầu nhìn anh:

“Vậy giờ em nói chính thức nè.”

“Em thích anh, Trần Lễ.”

“Ừ.” – Anh đáp.



Sau lần đó, tôi và Trần Lễ chính thức hẹn hò.

Không ai biết, chỉ có hai đứa.

Anh không công khai, tôi cũng chẳng nói ra. Không phải vì muốn giấu, mà là cảm giác này – chỉ hai người biết thôi – có chút thú vị riêng.

Tôi bắt đầu nhận ra, khi đã ở bên nhau rồi, hóa ra mọi chuyện lại nhẹ nhàng đến thế.

Trước đây tôi từng lo lắng, không biết có nên nói ra hay không, sợ anh từ chối, sợ sẽ mất đi một người bạn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, may mắn là tôi đã dũng cảm.

Nếu tôi không thích anh, thì làm sao có thể cảm nhận được niềm vui thế này?
 
Mù Mặt Cũng Không Mù Anh
Chương 12: Chương 12



Mùa thu năm ấy, gió không quá lạnh, nắng không quá gắt. Mọi thứ đều vừa vặn.

Tôi và Trần Lễ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng ngồi học trong thư viện.

Buổi tối, chúng tôi sẽ nhắn tin với nhau đến khuya, rồi cùng nhau đi ngủ.

Cảm giác ấy… rất giống như mối tình đầu tôi từng mơ tới.

Một lần, tôi hỏi Trần Lễ:

“Nếu em không nói trước, anh sẽ đợi em đến bao giờ?”

Anh đáp:

“Đợi đến khi em thích người khác.”

Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng:

“Thế nếu em không thích ai cả thì sao?”

“Thì cả đời.”

Tôi im lặng rất lâu, rồi đáp:

“Cũng may, người em thích là anh.”

Anh cười, xoa đầu tôi:

“Cũng may, người anh chờ chính là em.”



Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ đông đến. Tôi về quê, còn Trần Lễ ở lại trường học thêm tiếng Anh.

Dù cách xa, nhưng ngày nào chúng tôi cũng gọi video, chia sẻ với nhau từ chuyện học hành đến chuyện vặt vãnh.

Một hôm, tôi gửi cho anh một bức ảnh mèo con dễ thương, anh hỏi:

“Em muốn nuôi à?”

“Ừ, sau này tụi mình ra ở riêng thì nuôi một con nha.”

Anh cười:

“Vậy anh đi chuẩn bị ổ trước.”



Sau kỳ nghỉ đông, tôi về lại trường. Trần Lễ ra ga đón.

Tôi vừa kéo vali vừa chạy lại ôm anh:

“Em nhớ anh quá trời.”

Anh xoa đầu tôi, tay kéo vali, còn tôi thì ríu rít kể chuyện về quê.

Chúng tôi vẫn như vậy, tự nhiên, nhẹ nhàng và bình yên.---

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Trần Lễ cùng xin vào làm việc ở cùng thành phố. Dù không ở cùng công ty, nhưng cách nhau không xa.

Buổi sáng anh đạp xe đưa tôi đi làm, buổi chiều cùng về. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, nuôi một con mèo trắng, đặt tên là “Bé Mù” – vì tôi từng mù mặt.

Trần Lễ nói, nếu không có cái "mù mặt" đó, có lẽ tôi chẳng bao giờ chú ý đến anh.

Cũng có thể.



Một ngày nọ, khi tôi đi làm về, thấy nhà tối thui. Tôi bật đèn, gọi: “Trần Lễ?”

Không ai trả lời.

Tôi vào phòng, đèn đột ngột sáng lên. Trần Lễ đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, cười tươi như nắng.

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn:

“Cẩm Huệ, em có muốn cả đời ăn cơm cùng anh không?”

Tôi bật cười trong nước mắt, gật đầu thật mạnh:

“Em đồng ý.”



Có lẽ, từ lúc tôi thầm gọi tên anh trong lòng, cuộc sống tôi đã bắt đầu thay đổi rồi.

Tình yêu hóa ra cũng đơn giản thế thôi.

Chỉ cần một ánh mắt, một cái nắm tay, một tiếng gọi quen thuộc…

…là đủ cả một đời.

Hoàn~
 
Back
Top Bottom