Lãng Mạn Ms. Chatterbox - Cô Nương Đừng Khóc

Ms. Chatterbox - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 120: Chồng mình đấy.


Lư Mễ ngẩng đầu lên thấy Đồ Minh đang cố nhịn cười, cô trừng mắt với anh: "Anh cười gì!"

Đồ Minh cười haha vài tiếng: "Anh cười vì em lại khóc chỉ vì bọn trẻ đánh nhau."

"Em khóc là vì anh nói em đó!"

Lư Mễ cảm thấy rất ấm ức: "Hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi, sau này không biết anh còn hung dữ với em thế nào nữa!"

Cuối cùng Đồ Minh cũng nhận ra điểm nhạy cảm của Lư Mễ, anh kéo cô lại gần, mỉm cười nhìn cô: "Nếu anh nói trong lòng anh, mối quan hệ giữa chúng ta mới là điều quan trọng nhất, em tin không?"

"Em không tin!

Anh với Tiểu Nhất là số một, em xếp thứ hai, Tiểu Sơ xếp thứ ba.

Em nhận ra rồi."

Thôi được, ít nhất mình cũng xếp trước Tiểu Sơ mà."

Không phải, em là số một, Tiểu Sơ và Tiểu Nhất cùng xếp thứ hai.

Chỉ là vì chúng còn bé nên đôi khi anh buộc phải chú ý đến chúng hơn một chút."

Đồ Minh hạ giọng nói với Lư Mễ: "Muốn ôm một cái không?"

"Ai muốn ôm anh!"

Lư Mễ vờ đẩy anh ra, nhưng sau cùng vẫn được Đồ Minh ôm vào lòng.

Vòng tay anh ấm áp, nhịp tim đập thình thịch, Lư Mễ vòng tay quanh eo anh: "Lần sau mà anh còn nổi nóng với em vì chuyện này, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu nhé!"

"Được rồi, anh nhận lỗi được chưa?"

"Tạm tha thứ cho anh đấy."

Hai người lén ôm nhau một lúc ở nơi vắng người, Đồ Minh cứ như trở về thời mới yêu, không dám thả lỏng, lo lắng bị người khác nhìn thấy."

Đừng động đậy!

Thấy thì sao chứ?

Anh không thể ôm em à?

Đồ cổ lỗ sĩ."

Lư Mễ lầm bầm, ôm chặt anh không cho anh rời đi.

Nghĩ lại, nếu bị ba mẹ thấy thì cũng ngại thật, cô đẩy Đồ Minh ra: "Hừ!

Em không thích ôm anh đâu!"

Từ đó, Đồ Minh hiểu ra rằng, dù Lư Mễ đã làm mẹ nhưng tính cách của cô vẫn như trước.

Cô yêu cầu Đồ Minh quan tâm đến cô không phải vì ghen tuông, mà vì lo lắng cho tình cảm vợ chồng bị thiếu hụt.Khi lại đối mặt với việc Tiểu Nhất và Tiểu Sơ xảy ra mâu thuẫn, Lư Mễ thực sự không lên tiếng, giao cho Đồ Minh xử lý.

Đồ Minh cũng trở nên bình tĩnh và khách quan hơn, nghiêm túc quan sát hai đứa nhỏ.Tiểu Nhất thích giao tiếp với mọi người, thích chủ động trò chuyện, có chút ngang ngược; Tiểu Sơ thì khá yên tĩnh, độ tập trung cao, điềm đạm hơn nhưng có cảm giác về ranh giới.Khi Tiểu Nhất lại bắt nạt Tiểu Sơ, Đồ Minh sẽ nghiêm khắc nói: "Tiểu Nhất, không được."

Tiểu Nhất ngơ ngác, không hiểu tại sao lại không được, đôi mắt nhỏ long lanh nhìn Đồ Minh chằm chằm."

Vì cái này là của anh hai, cái này là của con.

Con không thể cứ cướp đồ của anh hai mãi được."

Đồ Minh chia hai món đồ có màu sắc khác nhau, món màu hồng nhạt là của Tiểu Nhất, món màu xanh lam là của Tiểu Sơ, đồng thời nói: "Màu hồng là của con.

Màu xanh là của Tiểu Sơ."

Rồi anh nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé: "Lần sau mà con còn giành nữa, ba sẽ đánh đấy."

Tiểu Nhất chớp mắt mấy cái, miệng mếu máo khóc òa, giơ tay muốn ba bế mình, bởi vì ba mình chưa bao giờ quát mình mà!"

Trả đồ lại cho anh hai."

Đồ Minh nói.Tiểu Nhất rất cứng đầu, không chịu trả lại, càng khóc dữ dội hơn.

Bộ dạng này thật sự giống hệt Lư Mễ, điều này lại vô tình đụng phải họng súng của Đồ Minh.Trong suốt thời gian dài như vậy, mỗi ngày anh đều học cách hiểu Lư Mễ, vượt qua những thử thách liên quan đến cô và biến người phụ nữ mà anh từng "không hiểu" thành người mà anh hiểu rõ.

Tiểu Nhất vẫn khóc, Đồ Minh bèn lấy cái bánh sâm panh mà cô bé thích nhất, anh đưa cho Tiểu Sơ một cái trước, rồi nói với Tiểu Nhất: "Không khóc thì mới được ăn, nếu không thì sẽ bị nghẹn đấy."

Anh còn làm bộ như bị nghẹn.Tiểu Nhất ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn còn đọng trên mi."

Tiểu Nhất, trả đồ chơi cho anh hai nhé?"

Đồ Minh cho Tiểu Nhất một bậc thang leo xuống, Tiểu Nhất nhặt đồ chơi đưa cho Tiểu Sơ, Tiểu Sơ nhận lấy.Tiểu Nhất cũng nhận được bánh sâm panh.Mỗi đứa trẻ đều có cách phù hợp riêng, những gì mà các chuyên gia nuôi dạy trẻ nói chưa chắc đã hiệu quả.

Tiểu Nhất giống Lư Mễ, không thể giải quyết vấn đề theo cách cứng rắn.

Cô bé cũng cần phải được từ từ dạy dỗ.Sau vài lần như thế, Tiểu Nhất đã hiểu một đạo lý: Không được giành đồ của anh hai, vì ba mẹ sẽ giận, nhưng có thể giành đồ của người khác.Khi ra ngoài chơi, Tiểu Nhất trở thành siêu quậy tí hon.Lư Mễ rất đau đầu về chuyện này, trước đây cô là một cô gái ngang ngược biết mấy, giờ đây lại nói "Xin lỗi xin lỗi" rất tự nhiên.

Cô cũng không muốn mắng Tiểu Nhất trước mặt người khác, sợ cô bé sẽ trở nên nhút nhát, vậy nên cô chỉ nói lý lẽ với cô bé: "Cục cưng phải chơi cho ngoan, không được đánh nhau nhé."

Tiểu Nhất ừm ừm đáp lại, quay lưng đi lại gây sự tiếp.Lư Mễ không biết phải làm sao, cô than thở với Dương Liễu Phương.Dương Liễu Phương liền mắng cô: "Mày gấp gì chứ?

Hồi nhỏ mày còn hơn cả Tiểu Nhất đấy!

Mày là đầu sỏ trong hẻm của chúng ta mà!

Nếu mày trách Tiểu Nhất, chẳng bằng tự kiểm điểm mình trước đi!"...Con cái trưởng thành thật không thể gấp được.Nhưng mỗi ngày chúng lại khác đi.Trong quá trình Lư Mễ và Đồ Minh nuôi dạy trẻ đã điều chỉnh lại cách chung sống và các quy tắc của mình, dù đôi khi cuộc sống không suôn sẻ, nhưng họ vẫn luôn hướng về phía tích cực.Mùa đông năm nay tuyết rơi ít, khó khăn lắm mới có một trận tuyết rơi dày, trông rất đẹp.Sau khi các con ngủ, Dương Liễu Phương đuổi Lư Mễ và Đồ Minh ra ngoài ngắm tuyết.Hoa trước sân vẫn nở rộ, đầy sức sống, còn rau trong vườn sau cũng đã thu hoạch xong.Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, phủ trắng đầu tóc của cả hai."

Mình đắp một người tuyết đi!"

Lư Mễ đề nghị, lần cuối cùng cô đắp người tuyết là ở Hokkaido.

Cô và Đường Ngũ Nghĩa mệt như chó, đắp một người tuyết xấu kinh khủng.

May là phía sau có biển, khi chụp ảnh không nhìn ra sự xấu xí."

Đắp thôi!"

Đồ Minh đi về nhà lấy xẻng, còn chưa quay người đi thì Lư Mễ đã ngồi xổm xuống đất, bắt đầu làm."

Lạnh đấy em!"

"Đeo găng tay vào!"

Lúc nào Lư Mễ cũng nhiệt tình như vậy, muốn làm gì là phải làm ngay, không thể chờ đợi thêm giây phút nào.

Đồ Minh cười rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô làm bằng tay.Đêm đã khuya, trong khu chỉ có hai người họ.Chỉ có hai người họ đi đi lại lại giữa trời tuyết, từ xa nhìn như hai quả bí đao lùn mùa đông.

Mũi Lư Mễ bị lạnh đỏ lên, cô hít một hơi rồi lại tiếp tục bốc tuyết."

Chúng ta đắp một người tuyết siêu to khổng lồ nhé!

Lớn hơn người tuyết ở Hokkaido luôn!

Đắp xong rồi em sẽ khoe với Đường Ngũ Nghĩa, để cho nó ở Huệ Châu phải ghen tị với em!"

Lư Mễ vừa nói vừa khoa tay múa chân, gật gù đắc ý, giống như một đứa trẻ luôn tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ."

Được."

Đồ Minh đồng ý, cùng đắp người tuyết với cô.Lư Mễ đi bốc tuyết, cả một lúc lâu không quay đầu lại, không biết đang ngồi ở đó mân mê cái gì.

Một lát sau, cô quay lại ném một quả cầu tuyết lỏng lẻo vào người Đồ Minh, làm trò xấu rồi vui đến phát rồ, cười ra tiếng.Đồ Minh đứng dậy đuổi theo cô, Lư Mễ chạy đi, nhưng làm sao có thể chạy nhanh hơn đôi chân dài của Đồ Minh được, một tay anh kéo cô vào lòng.

Anh định nhét quả cầu tuyết trong tay vào cổ áo Lư Mễ, thấy cô rụt cổ lại, có chút sợ hãi, anh lại đổi hướng, ném tuyết vào người cô như đánh trả."

Biết ngay là anh không nỡ mà, biết ngay là em lại được lợi."

Chỉ chiếm lợi được một quả cầu tuyết thôi mà đã thấy hả hê đến thế."

Sợ em lạnh thôi."

Đồ Minh nắm tay cô: "Em lạnh rồi khóc, anh lại phải dỗ, mà dỗ em thì đâu có dễ."

Đồ Minh cố tình trêu cô, Lư Mễ được nước làm tới: "Vậy em xử anh thêm một lần nữa, lần này em sẽ nhét thẳng vào cổ anh luôn!"

"Được."

Đồ Minh đứng đó nhìn Lư Mễ vo tuyết thành cục, vo xong cô kiễng chân lên, giơ cục tuyết trước mặt anh rồi gào to: "Em nhét vào cổ anh đấy nhé?"

"Nhét đi."

Đồ Minh hơi cúi đầu, để Lư Mễ không bị mệt.Mặt anh cũng bị gió thổi mà đỏ lên, kính mắt có hơi sương, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Lư Mễ cảm thấy rất biết ơn, dù đã có con nhưng những khoảnh khắc động lòng như thế này luôn đến bất chợt, khiến trái tim cô đập loạn nhịp.Cô nhét quả cầu tuyết vào tay anh, rồi hôn lên má anh, môi lạnh buốt: "Em cũng không nỡ."

Lư Mễ rất dễ mềm lòng.

Mỗi khi bạn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ muốn đáp lại bạn gấp mười lần, thậm chí còn tốt hơn nhiều.

Vào những ngày đầu tiên, anh cũng từng đôi lần bắt gặp cô mềm mại như vậy, hoàn toàn đối lập với sự cứng rắn của cô.Anh vứt quả cầu tuyết vướng bận kia đi, tháo găng tay ra, ôm lấy mặt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Lạnh không?"

"Hôn một cái là hết lạnh ngay."

Tuyết rơi, hai người đứng đối diện nhau, nếu không hôn nhau thì có vẻ cả hai đều có vấn đề.

Khoản lãng mạn này Lư Mễ vẫn nắm rõ.Cô nhắm mắt, chu môi, lầm bầm một câu: "Hôn em nào."

Bầu không khí lãng mạn bị cô phá hỏng trong nháy mắt.Đồ Minh nhịn cười, chạm nhẹ môi cô.

Thấy Lư Mễ khẽ mở mắt, anh lại hôn thêm một cái nữa.

Đồ Minh đúng là bậc thầy cứu vãn bầu không khí.

Mỗi khi Lư Mễ làm tình huống trở nên hài hước, anh luôn có thể kéo mọi thứ quay lại sự lãng mạn bằng chính sức lực của mình.Nụ hôn giữa trời tuyết có cảm giác thật là tuyệt.Bàn tay của Lư Mễ chống lên ngực anh, hơi ngửa mặt lên, như một thiếu nữ đang đón nhận nụ hôn đầu tiên.Nụ hôn ấy kéo dài và dịu dàng, bóng của hai người trải dài trên con đường phủ đầy tuyết trắng."

Em thích quá, trong ngày tuyết rơi như thế này, có thể cùng nhau đắp người tuyết, ôm nhau, hôn nhau."

Lư Mễ hiếm khi nói được một câu đầy chất thơ đến vậy."

Người tuyết vẫn chưa đắp xong."

Đồ Minh nhắc cô."

Nhưng em lạnh lắm rồi, mà em vẫn muốn có một người tuyết nữa."

"Em sẽ có người tuyết thôi.

Em ngồi trong vườn chờ anh đi."

Lư Mễ gật đầu, chạy đến vườn ánh sáng, ngồi nhìn Đồ Minh đắp người tuyết.Chờ cô đi khuất, anh lấy xẻng xúc tuyết, rất nhanh đã tạo thành một đống tuyết cao.

Sau đó, anh quỳ một chân xuống đất, bắt đầu tạo hình cho đống tuyết.

Anh làm một người tuyết tròn trịa, có mắt kính, mũi cà rốt, miệng, đội một chiếc mũ và thêm khăn choàng.Tốn hết 30 phút.Làm xong, anh đứng bên cạnh người tuyết vẫy tay gọi Lư Mễ.

Ánh đèn mờ ảo ven đường chiếu lên cả anh và người tuyết, như phủ lên họ một lớp ánh sáng rực rỡ.

Không rõ là đêm đen vốn dĩ sáng, hay là vì có Đồ Minh mà mọi thứ trở nên rạng ngời.Lư Mễ không nhịn được, lấy điện thoại chụp lại.

Ban đầu là định khoe người tuyết, nhưng rồi lại thành ra khoe chồng.

Cô nhắn cho Đường Ngũ Nghĩa: [Nhìn đi!

Hy vọng mày học hỏi và biết gìn giữ, để ba mươi mấy tuổi vẫn tươi trẻ và đẹp trai như chồng chế!][Cảm ơn bà.] Đường Ngũ Nghĩa đáp lại: [Sự tự hào của bà đã tràn ra khỏi màn hình rồi.][He he, dù sao thì cũng không phải ai cũng có một người chồng như thế này đâu.][Nhớ nhé, là vì có chị nên mới có một người chồng như thế.]Đường Ngũ Nghĩa nhắc nhở cô: Chị mới là người đáng để tự hào.

Khi mọi người ngưỡng mộ việc chị có một người chồng tốt, đừng quên rằng hai người là cùng nhau bồi đắp nên chứ không phải là sự phát triển từ một phía.Lư Mễ thấy Đường Ngũ Nghĩa đúng là giỏi thật.[Sao cái gì mày cũng hiểu thế?] Cô không kìm được mà khen cậu.

Còn cậu thì đáp lại: [Đừng quên, tính cách của hai chúng ta giống nhau như đúc.] Ý là, bà chị cũng đỉnh lắm.Có một người bạn như vậy thì còn mong gì hơn nữa!Ngày hôm sau, họ dẫn Tiểu Sơ và Tiểu Nhất ra chơi với người tuyết.Hai đứa nhỏ rất đáng yêu, mặc đồ lông vũ liền thân hình gấu trúc, quàng khăn lông mềm mại, đeo găng tay hình móng vuốt, đi giày tuyết dày cộm.

Khuôn mặt nhỏ đỏ hây hây, đứng đó cười khúc khích.Với chúng, tuyết là thứ gì đó rất mới mẻ, còn người tuyết dường như cũng có sự sống.

Hai đứa không biết nói với nhau câu gì, Tiểu Nhất chỉ vào người tuyết, đọc từng chữ không rõ: "Nhon nhười." (Con người).Tiểu Sơ cũng hùa theo: "Nhon nhười."

Rồi hai đứa nói chuyện "ô ô ô" với người tuyết, xen lẫn vài từ mà chúng thường nói.

Khóe miệng đứa nào cũng chảy nước dãi, Lư Mễ vừa lau cho đứa này vừa lau cho đứa kia, bận rộn không kịp thở.Lư Mễ nghe cũng hiểu được đại khái ý của chúng.Bao nhiêu tuổi rồi?Vào nhà ngồi chơi một lát nhá?Gọi ông là chú được không?Cái mũi của chú có ăn được không?Tiểu Nhất kiễng chân định nhổ chiếc mũi cà rốt của người tuyết nhưng không với tới, cô bé nôn nóng đòi Đồ Minh bế lên.

Cái mũi cà rốt đã bám chặt vào người tuyết qua một đêm, chút sức lực nhỏ xíu của Tiểu Nhất chẳng thể kéo ra.Cô bé cuống lên, bật khóc.Tiểu Sơ thấy em gái khóc rồi cũng khóc theo.

Cậu nhóc nằm lăn ra đất, khiến Lư Mễ trở tay không kịp.Cả một cảnh tượng hỗn loạn!Khó khăn lắm mới dỗ được hai đứa về nhà, làm một ít cà rốt nghiền ngay trước mặt chúng, đút vào miệng hai đứa, lúc này cơn sóng gió mới kết thúc.Tối đó, Lư Mễ nằm trên giường, đau nhức hết lưng, rên rỉ: "Hai đứa đó khờ rồi hả?

Mấy đứa trẻ khác biết đó là mũi người tuyết, còn chúng nó cứ đòi ăn là sao?"

"Tiểu Sơ bị Tiểu Nhất làm hư rồi.

Nó còn nằm lăn ra đất ăn vạ nữa chứ!"

Lư Mễ cảm thấy khó hiểu.Đồ Minh cười, bật đoạn video từ camera giám sát cho Lư Mễ xem.

Hai đứa ở trong rào chắn không biết nói gì, có thương lượng đàng hoàng, Tiểu Nhất bỗng nằm lăn ra đất giả vờ khóc, sau đó ngồi dậy nhìn Tiểu Sơ.Tiểu Sơ như hiểu ý, cũng nằm xuống đất khóc theo."

Học cái tốt thì khó, học cái xấu thì dễ!"

Lư Mễ mượn lời Thượng Chi Đào để tổng kết."

Cho nên anh mới nói, đợi tụi nhỏ lớn lên còn lâu lắm!

Đợi đến khi chúng ta có nếp nhăn, tóc bạc trắng thì hai đứa này mới trưởng thành."

Đợi đến lúc tụi nhỏ trưởng thành thì họ cũng đã già rồi!
 
Ms. Chatterbox - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 121: Bốn mùa.


Khi Tiểu Sơ và Tiểu Nhất chưa đầy hai tuổi, lần đầu tiên chúng tỏ ra hứng thú với thứ gì đó bọc trong lòng mẹ – chính là thứ phát ra âm thanh the thé kia.Chúng ôm lấy chân mẹ đòi mẹ lấy ra xem, đó rốt cuộc là món đồ gì vậy?"

Có gì đáng xem chứ?

Mấy đứa chẳng hiểu được đâu."

Lư Mễ ngồi xuống, lấy cái bình hồ lô nhỏ từ túi áo khoác ra.

Cái bình này đã được cô giữ nhiều năm, màu sắc đã thay đổi, giờ mang màu đỏ phơn phớt, trông rất đẹp.

Cô mở nắp bình ra, một lúc sau, có một con dế chậm chạp thò đầu ra ngó nghiêng."

Thấy chưa?

Đây là thứ mẹ các con chơi từ nhỏ đấy.

Có khi đến đời các con thì chẳng còn ai thích chơi nữa.

Mấy đứa trẻ thời nay chỉ mê điện thoại, máy tính, iPad thôi.

Nhưng mấy thứ này thì nói như nào đây ta?

Nó là linh hồn tuổi thơ của mẹ các con."

Lư Mễ kể một hồi, thấy hai đứa nhỏ chớp mắt hứng thú, cô lại nói: "Cái này gọi là con dế!"

"Mẹ của hai đứa từ nhỏ đã luôn mang theo dế.

Mang thứ này trên người chỉ cần nghe nó gáy là thấy vui rồi!"

Lư Mễ hào hứng giảng giải về con dế, sau đó cất cái bình hồ lô trở lại túi áo."

Hay là mình mua cho mỗi đứa một con đi?"

Lư Mễ quay sang hỏi Đồ Minh."

Không sợ nuôi chết à?"

"Chăm tốt thì sống thôi."

Nói là làm ngay.

Hai người để bọn trẻ cho ông bà, lái xe ra ngoài làm việc mà Lư Mễ thích nhất: Dạo chơi cửa hàng đồ chơi dân gian, mua dế.Trên đường đi, một đoàn xe mô tô chạy qua.

Lư Mễ ngoảnh lại nhìn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Dù đã bao nhiêu tuổi, dù đã làm mẹ, nhưng sự hoang dã đã ăn sâu vào máu vẫn luôn còn đó.Đồ Minh thấy ánh mắt Lư Mễ hướng về đoàn xe mô tô, lòng anh có hơi khó chịu.

Vì làm mẹ, cô đã phải từ bỏ thân phận nữ biker, rời xa những hành trình mà cô yêu thích, điều đó thật tàn nhẫn."

Lư Mễ."

"Hả?"

"Em còn nhớ lúc chúng ta mới yêu nhau đã từng hẹn ước sẽ cùng đi phượt không?"

Đồ Minh dừng xe, nghiêm túc nhìn cô."

Nhớ chứ.

Mà đàn ông chẳng phải trước khi dụ phụ nữ lên giường đều hứa hẹn khoác lác vài câu à?

Làm sao coi là thật được?"

Lư Mễ bật cười, chụp cho anh một cái mũ "háo sắc"."

Anh nghĩ có lẽ đợi đến mùa xuân là chúng ta có thể xuất phát rồi."

"Cái gì?"

Lư Mễ tưởng mình nghe nhầm, tròn mắt: "Anh nói gì cơ?"

"Anh nói, có lẽ chúng ta có thể phượt bằng mô tô một lần."

Đồ Minh ngừng lại một chút: "Đến một nơi thật xa."

"Xa đến đâu?"

"Tùy em quyết định."

Lư Mễ tưởng rằng Đồ Minh đã quên mất cô từng là cô gái như thế nào trước khi làm mẹ.

Hai năm qua, mọi thứ rối tung rối mù, cô luôn bận rộn với con cái, công việc, cuộc sống.

Chiếc mô tô của cô vẫn nằm yên đó, ngoài những lần mang đi bảo dưỡng, cô chưa một lần chạm tới.Đôi khi trong mơ, cô thấy mình lái mô tô lao đi giữa cánh đồng hoang vu, đến khi tỉnh dậy, dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng gió bên tai."

Đi lâu quá thì con cái phải làm sao?"

Lư Mễ hỏi."

Cứ để bọn trẻ sang một bên."

"Không được quá ba ngày, không thì chúng sẽ quên mất em là ai."

Từ khi có con, Lư Mễ chưa từng rời xa chúng quá ba ngày.

Ngay cả khi đi công tác thì cô cũng làm xong việc là lập tức quay về, chuyện bay đi bay về trong ngày không phải là chuyện hiếm."

Năm ngày."

Đồ Minh nhướng mày nhìn cô: "Năm ngày, để con cái sang một bên, chỉ hai chúng ta đi phượt thôi.

Nếu thành công, lần sau sẽ dẫn chúng theo."

"Đi đâu giờ?"

"Đi ngắm biển nhỉ?"

Biển mùa xuân cũng đẹp.Thành phố ven biển vào mùa xuân cũng tràn ngập hoa.Vì lời đề nghị của Đồ Minh mà Lư Mễ cảm thấy mùa đông năm nay dài hơn bình thường.

Cô ngồi đếm lịch, mong ngóng mùa xuân đến.

Đến khi hoa tháng Ba nở rộ, cô hỏi Đồ Minh: "Có phải đã đến lúc lên đường rồi không?"

"Đợi đến tháng Tư đã."

"Ơ sao thế?"

"Vì tháng Tư hoa nở đẹp hơn."

Thật ra, Đồ Minh đang tập luyện.Anh không có kinh nghiệm đi phượt đường dài bằng mô tô, cũng ít khi chạy xe, mỗi lần tập còn bị tắt máy.

Thầy Đồ không thể chịu được việc mình có điểm yếu với mô tô, vậy nên đã quyết tâm luyện tập đến cùng.Trước tiên, anh mang chiếc mô tô cũ đi kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó chạy một vài chặng đường ngắn: Thiên Tân, Thạch Gia Trang, Trương Gia Khẩu.

Âm thầm nỗ lực, lặng lẽ bất chấp.

Cuối cùng, có một ngày, sau chuyến đi 150 km, ngoại trừ lúc anh chủ động thì không còn bị tắt máy nữa.

Vì thế, anh đổi sang một chiếc mô tô mới, thực sự nghiêm túc với lời hứa của mình.Cảm giác chạy mô tô không giống với lái ô tô.Lái ô tô cảm thấy an toàn hơn, còn khi chạy mô tô, cơ thể bị bao trùm bởi cơn gió mạnh, đầy sức công phá.

Nó khiến con người gần gũi với thế giới hơn, cũng cảm nhận rõ ràng hơn về sự tự do.Cuối cùng Đồ Minh cũng đã hiểu vì sao Lư Mễ lại thích chạy mô tô đến vậy.Anh không ngờ rằng, khi đã gần 40 tuổi, anh lại bắt đầu yêu thích "sự hoang dã".Ngày họ khởi hành, Lư Mễ ngạc nhiên phát hiện ra Đồ Minh đã đổi xe mô tô.

Một tháng trước, cô cũng đổi xe mới, Đồ Minh biết.

Nhưng anh lại âm thầm đổi xe, còn sắm cả đồ bảo hộ, anh muốn cô phải lóa mắt.Lư Mễ đi một vòng quanh chiếc xe của Đồ Minh.Anh mặc áo da đi phượt mùa xuân, tay cầm mũ bảo hiểm, đôi bốt đi phượt trông rất "ngầu".

Thậm chí Lư Mễ còn có cảm giác mình vừa đổi sang một ông chồng mới."

Đi nhé?"

Đồ Minh hỏi cô.

Nhìn nữ biker trước mặt, anh thấy thật may mắn vì Lư Mễ vẫn mạnh mẽ và đầy khí chất như ngày nào."

Đi thôi."

Lư Mễ lên xe mô tô, ngẩng đầu vẫy tay chào Tiểu Sơ và Tiểu Nhất đang đứng ở cửa.

Trong lòng bỗng có chút chua xót, chuyến đi đã chờ đợi từ lâu, nhưng lúc xuất phát lại không tránh khỏi nhớ con.Làm mẹ thật không dễ dàng.Đồ Minh đến bên cô, vỗ nhẹ lưng cô rồi nhắc nhở: "Em còn nhớ tôn chỉ của chuyến đi không?"

"Nhớ."

"Nhắc lại anh nghe."

Ông Đồ già bật chế độ nghiêm túc, muốn chắc chắn trước khi lên đường Lư Mễ vẫn nhớ rõ cam kết giữa họ."

Tuân thủ luật giao thông, không chạy xe kiểu nóng nảy, không liều lĩnh.

Đi bình an, về bình an."

Lư Mễ ngoan ngoãn đọc lại.

Không hiểu sao, đứng trước một Đồ Minh đầy "hoang dã" trong trang phục đi phượt, cô lại thấy hơi sợ hãi."

Ngoan, xuất phát nào."

"Xuất phát!"

Lư Mễ ngoảnh đầu lại nhìn các con một lần nữa rồi đi.Trong thành phố, họ chạy xe chậm rãi.Cơn gió tháng Tư của thành phố lướt nhẹ trên người họ, những cảnh vật quen thuộc vụt qua trước mắt.

Cuộc sống là một hành trình nối tiếp nhau, từ nơi này đến nơi khác.Đồ Minh vẫn luôn chạy sát phía sau Lư Mễ.Không nhanh, không chậm.Lư Mễ cố tình tăng tốc, anh cũng tăng tốc; Lư Mễ giảm tốc, anh cũng giảm tốc; Lư Mễ rẽ, anh lập tức bám theo.

Phản ứng của anh rất nhanh, giống như cái đuôi của cô, khiến cô yên tâm khi có anh phía sau.Rời khỏi thành phố để đổ đầy bình xăng, Lư Mễ hỏi anh: "Anh lén em tập luyện đúng không?"

"Cũng có thể là do anh có tài năng thiên bẩm."

"Xạo gớm!"

Lư Mễ cười ha hả: "Em đâu phải đồ ngốc!

Anh tập lúc nào vậy?"

"Em đoán xem."

Đồ Minh chưa bao giờ khoe với Lư Mễ những công sức anh bỏ ra vì cô, vì anh thấy điều đó không đáng để khoe.

Trong quãng thời gian dài đằng đẵng, anh âm thầm mài giũa bản thân, chưa từng lơ là."

Không đoán được, nhưng em biết chắc là anh đã mệt đừ người rồi."

"Ừ, mệt như chó luôn rồi."

Đồ Minh đáp, bắt chước điệu bộ của Lư Mễ một cách tự nhiên.Khi họ tiếp tục lên đường, cả hai chạy trên đường cao tốc.Mỗi lần Lư Mễ định chạy nhanh hơn thì Đồ Minh lại bấm còi nhắc cô giảm tốc.

Sau ba lần liên tiếp cảnh báo, anh nghiêm túc phê bình cô tại trạm dừng kế tiếp: "Vừa nãy em chạy 85 km/h."

"Đại ca à, em đang chạy Ducati đấy!

60 km/h thì khác gì ông bà già đi dạo đâu trời.

Em có thể thoải mái bắn lên 140 km/h cơ mà."

"Nếu không tuân thủ quy định thì về nhà."..."

Được được được."

Lư Mễ giơ tay đầu hàng: "Anh nói đúng."

Khi tiếp tục lên đường, cô thực sự nghe lời Đồ Minh mà chạy với tốc độ 80 km/h, thong thả trên đường.

Những chiếc xe khác vù vù lao qua, chỉ có họ là giống như hai con rùa di chuyển đều đều.Thắng ở chỗ an toàn.Hai người chạy xe từ sáng đến tối, mất 11 tiếng mới đến Thanh Đảo.Trong làn gió đêm, không khí mang vị mặn mà ẩm ướt.

Thành phố dưới màn đêm như đang vểnh tai lắng nghe âm thanh của sóng biển.Khi nằm xuống giường ở khách sạn, cả hai mới ngớ người.Khi đang chạy xe thì không cảm nhận rõ, nhưng dừng lại mới phát hiện đôi chân như không còn thuộc về mình nữa.Đồ Minh có phần khá hơn Lư Mễ một chút, anh đã chạy vài chuyến ngắn để cơ thể làm quen.

Còn Lư Mễ thì chỉ luyện vài lần để tìm cảm giác, nhưng lại tự tin mù quáng vào bản thân.Chân Lư Mễ như bị đổ chì, giống như lần đầu tiên cô và Đồ Minh hẹn hò, họ đã đi dạo cả vòng quanh đường vành 2 hai.

Cô nằm trên giường ở khách sạn, rên rỉ: "Làm sao bây giờ?

Em đói chết mất, nhưng không muốn cử động, chân em đau quá."

Đồ Minh cũng nhớ đến buổi hẹn đầu tiên đó, anh cố nhịn cười, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn.

Anh gọi hải sản nướng và bia, sau đó đặt điện thoại xuống, ngồi bên giường, kéo chân Lư Mễ lại xoa bóp cho cô."

Chỗ này đau à?"

Anh hỏi."

Đúng rồi.

Chân không khép lại được, khó chịu lắm, muốn toi mạng già của em luôn."

"Cố chịu chút.

Lát nữa anh sẽ đưa em đi spa mát xa toàn thân.

Chờ đồ ăn đã nhé."

"Được."

Lần này Lư Mễ không thể trách Đồ Minh.

Anh đã đề nghị nghỉ ngơi giữa chặng đường, nhưng cô lại nói anh xem thường mình và quyết tâm chạy thẳng một mạch đến Thanh Đảo.Giờ thì hay rồi, chạy liền một hơi đến Thanh Đảo, mệt rã rời.

May mà có sự phục vụ tận tình của Đồ Minh, giúp Lư Mễ thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần.Hai người ngồi trên ban công lớn của khách sạn, vừa ăn hải sản nướng vừa uống bia.

Trong lúc đó, Lư Mễ mở cửa ban công, nhưng gió biển thổi vào làm cô sặc một cái.

Đồ Minh kéo cô lại: "Đần à?"

"Bây giờ là giữa tháng Tư, em tưởng không lạnh đến thế."

Lư Mễ nâng ly lên: "Cạn ly nào."

"Em có ý này."

Lư Mễ vừa ăn món ruột nướng vừa nói với Đồ Minh: "Mình chỉ uống một ly thôi, sau đó cất bia vào tủ lạnh rồi đi spa."

"Đi spa về mình lại uống tiếp.

Uống đến lâng lâng, rồi anh lại phục vụ em nhé."

Khi Lư Mễ vui vẻ, cô lại bắt đầu nói hươu nói vượn.Đồ Minh cười khẽ hai tiếng: "Em diễn đạt chính xác lắm, biết là anh phục vụ em nữa cơ đấy."

"Hai hôm nữa em sẽ báo đáp anh."

Đồ Minh gật đầu: "Anh tin em."

Đi spa xong, Lư Mễ kéo Đồ Minh ra bãi biển riêng của khách sạn.

Gió thổi rất mạnh, cả hai người mặc áo măng tô đứng bên bờ biển.

Biển đêm trông thật đáng sợ, không thể nhìn rõ gì cả, nhưng từng cơn sóng lớn bất ngờ ập đến trước mặt bạn.

Nước bắn tung tóe, hai người cười phá lên rồi né ra."

Lạnh không?"

"Lạnh!"

Lư Mễ đáp: "Nhưng em muốn ngắm thêm một tí nữa!"

"Thế em lại đây!"

Đồ Minh quấn Lư Mễ trong áo khoác, cùng cô ngắm biển với những con sóng ngầm, cuộn trào đến tận đáy lòng."

Cảm ơn anh.

Em không ngờ chúng ta thật sự có thể thực hiện một chuyến phượt mô tô đúng nghĩa."

Lư Mễ hét lên với Đồ Minh."

Đừng khách sáo, anh cũng rất thích."

Anh cũng hét đáp lại cô.Có lẽ vì đã để con ở nhà và đi một chuyến, Lư Mễ cảm thấy hơi áy náy.

Khi cho Tiểu Sơ và Tiểu Nhất xem ảnh chuyến đi phượt mô tô, cô buột miệng nói: "Đi vui lắm, hè này ba mẹ sẽ dẫn hai đứa đi Ô Lan Bố Thống."

Cô chỉ nói vậy thôi, nhưng bọn trẻ tin thật và còn nhớ mãi nữa.Ngày nào chúng cũng lẩm bẩm: "Ô Nhan Bố Nhống, Ô Nhan Bố Nhống, đi Ô Nhan Bố Nhống."

Đồ Minh cười bảo Lư Mễ: "Lanh quá, giờ thì hay rồi, để xem em có dẫn chúng đi không?"

"Đương nhiên là đi rồi!"

Nói đi là đi.Lư Mễ lập kế hoạch cho chuyến đi.Mùa hè, gọi thêm Thượng Chi Đào và Luke, hai gia đình cùng nhau đi Ô Lan Bố Thống.Mùa thu, dẫn các con đi Chu Hải, Quảng Châu.Mùa đông, đi đến Băng Thành.Cô kể kế hoạch cho Đồ Minh nghe, hỏi anh: "Anh nghĩ chúng ta có làm được không?"

"Được."

"Tại sao?

Nhỡ có chuyện gì đó làm chậm trễ thì sao?"

"Sẽ không đâu."

Một năm có bốn mùa, cảnh sắc mỗi mùa đều khác biệt.Dù thế nào đi nữa thì họ cũng phải nhín chút thời gian dẫn con cái đi đây đi đó để nhìn ngắm thế gian đẹp đẽ này.Cũng là vì trong vô số đêm tối, khi họ ôm nhau trong bóng đêm, trao nhau từng lời thì thầm nói rằng sẽ cùng nhau đi đến những nơi rất xa, rất xa.Ngày tháng cứ thế trôi qua, quý cô lắm lời vẫn cứ hay nói nhiều, ông Đồ già vẫn là ông Đồ già cứng nhắc.

Quý cô lắm lời muốn làm gì thì làm, không bao giờ nghĩ đến hậu quả; quý ông cứng nhắc thích gì thì sẽ nghiên cứu kỹ càng, luôn nắm chắc mọi thứ.

Công việc nghiên cứu mà anh để tâm nhất trong đời chính là quý cô lắm lời này.Cô từng mơ ước được cầm kiếm ngao du khắp thiên hạ, không muốn vướng bận vì người khác, nhưng lại vô tình đi lạc vào chốn giang hồ của anh.Chốn giang hồ ấy chẳng có sóng gió gì, hoặc nếu có thì cũng bị nội lực của anh trấn áp, nói chung là một nơi giang hồ rất yên bình.

Nhưng khi cô đến, gió bão bỗng nổi lên, đất trời cũng thay đổi diện mạo.Vẫn là giang hồ, nhưng không còn giống nhau nữa.Có một điều mà quý cô lắm lời rất hài lòng, cô đã nói với mọi người rất nhiều lần rằng:Các bạn có biết không?

Điều tôi cảm thấy may mắn nhất là giữa chốn giang hồ rộng lớn này, tôi đã không đánh mất thanh kiếm của mình.Tôi không đánh mất thanh kiếm của mình!Chính thức kết thúc phần ngoại truyện của Lumi và Will
 
Back
Top Bottom