Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang

Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại I.


Hoàng đế khi còn là hoàng tử chỉ nhìn thấy Lý Tầm mấy lần.

Nghe nói Lý Tầm được gọi là thiếu niên trạng nguyên, là một hoàng tử có tâm khí cực cao, hắn vẫn cảm thấy rất tò mò.

Thật vất vả mới gặp mặt, lại chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi lặng lẽ ôm một chồng sách cũ kỹ đứng ở một bên giá sách, đang sắp xếp từng cuốn sách một cách chỉnh tề."

Không phải nói là thiếu niên trạng nguyên sao?"

Hắn hỏi thị vệ.Thị vệ đáp: "Bẩm chủ tử, người này lòng dạ quá sâu, lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nên mới bị chuyển đến bên này."

Hắn ồ một tiếng, xoay người trở về.Nhìn như không hứng thú không chút để ý nào, vậy mà sau khi hồi tẩm điện liền tra xét triệt để cuộc sống của Lý Tầm.Thiếu niên trạng nguyên, tuổi còn nhỏ đã thành cô nhi, cá tính quái gở, ít cùng người khác qua lại.Hắn nghĩ, người như vậy làm sao lại có thể thi đậu trạng nguyên vậy, những ngày tháng mà y đã trải qua sẽ là thế nào đây?Hắn biết rõ, đây là một cảnh ngộ cùng hắn hoàn toàn bất đồng.Nhưng ở những phương diện khác bọn họ lại đặc biệt giống nhau.Hắn làm hoàng tử xem thường cùng huynh đệ lá mặt lá trái, cũng vì chán ghét khẩu phật tâm xà, lấy lòng hắn, mà ở trong cung luôn tự cho mình cái danh thanh cao, không có hậu thuẫn liền tránh không được bị lén lút bắt nạt.Thủ đoạn của hắn là do cùng những người kia đọ sức mà từ từ rèn luyện ra được, cũng sẽ không có người dám đối nghịch hắn, hắn đã được lựa chọn làm thái tử, lại từ lâu mất đi mắt không dung bụi năm đó.

Mà hiển nhiên vị thiếu niên trạng nguyên khiến hắn hiếu kỳ này vẫn cất giữ một tấm lòng son, mặc dù bị người xa lánh, y cũng giống một cành thanh trúc, sống lưng thẳng tắp, cho người khác một loại cảm giác quyết tuyệt thà ngọc nát.Hắn phảng phất từ người bị chuyển đi này như thấy được chính mình, cũng nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ đã từng bất lực mà khẩn cầu người khác cứu viện.Nhưng không ai có thể giúp hắn, mẫu phi nhu nhược của hắn nói cho hắn biết, hắn nhất định phải tự mình cứu mình.Vì thế hắn phải chính mình tìm cách thoát ra ngoài đầm lầy.Nhưng hắn chẳng lẽ không hi vọng có người kéo hắn một cái sao, dù cho tự cứu là đường tắt duy nhất, sâu trong nội tâm hắn vẫn đã từng mong đợi qua có thể sẽ có một người tới kéo hắn một cái.Đáng tiếc chuyện cũ từ lâu không thể thay đổi, hắn chỉ có thể nghĩ, có lẽ hắn có thể kéo y một cái.Ý nghĩ đó khiến hắn không thể khắc chế chính mình, mỗi khi cố ý vòng tới Hàn Lâm viện, ai cũng không quấy rầy, liền lén lút nhìn xem Lý Tầm đang làm gì.Trung Thu ngày ấy hắn theo thói quen đi Hàn Lâm viện, không ngờ mới đến ngoài cửa liền mưa tầm tã, hắn đứng ở hành lang ngồi rãnh rỗi, vốn tưởng rằng Lý Tầm đang ở kho sách, ai biết nhìn thấy y mới từ bên ngoài chạy tới, trong lồng ngực ôm thứ gì.Lý Tầm chưa từng gặp hắn, không biết thân phận của hắn, tự nhiên cũng không biết được phải hành lễ.

Trong hành lang nghỉ ngơi dưỡng sức một lát, Lý Tầm mới hỏi: "Ngươi cũng là quan văn của Hàn Lâm viện sao?"

Hắn lắc đầu một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi là người của Hàn Lâm viện, vì sao là từ bên ngoài chạy vào?"

Lý Tầm sững sờ, một lát sau có chút quẫn bách, lại vẫn cười nói: "Nghe nói mới thu được một chút sách, ta hiếu kỳ, cho nên chạy đi xem xem."

Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy trong lồng ngực Lý Tầm có mấy quyển sách cùng bút, vạch trần nói: "Là đi làm ghi chép đi?"

Lý Tầm liền là sững sờ, lúng túng cười cười, cũng không có giải thích.Nhưng hắn làm sao không biết, trong cung khoảng thời gian này đâu có đợt thu sách nào, người này chỉ sợ là bị trêu đùa một phen đi.Hai người không tiếp tục nói nữa, bầu không khí cũng thập phần cứng ngắc.

Lý Tầm giả bộ nhìn trời, hoàng đế lại đánh giá y.Vì bị mưa xối ướt, quần áo dính sát vai, eo, và thân, càng lộ ra thân hình đơn bạc của y.

Y càng là muốn biểu hiện ra bộ dáng bình tĩnh tự nhiên cùng thanh cao tự kiêu, ngược lại càng khiến lòng người sinh ra cảm giác không đành lòng.Hắn thầm nghĩ, lòng dạ sâu thì thế nào, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì thế nào, nếu hắn đã là hoàng đế, nhất định sẽ không để cho y chịu oan ức như vậy.Sau đó hắn làm hoàng đế, Lý Tầm liền bị điều đến bên cạnh hắn.

Hắn cũng không nói gì chuyện cũ, một vị hoàng đế mới vừa đăng cơ nhưng từ trong mắt Lý Tầm hắn có thể nhìn thấy đối với y hắn cũng chỉ là một người xa lạ, liền biết người này từ lâu đã không nhớ lần gặp nhau sau cơn mưa ngày ấy.

Bất quá cũng may hắn vẫn còn rất nhiều thời gian có thể cùng nhau, vì thế hắn ở trước mặt người này duỗi ra tay của chính mình, hỏi y có nguyện ý hay không làm một sử quan, làm người bên cạnh hắn.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại II.


Lý Tầm cảm thấy được hoàng đế càng ngày càng kỳ quái, từ khi hai người thổ lộ với nhau, hoàng đế lại như một tên thô lỗ không hơn không kém, mỗi ngày đều dính y không buông, có thể nói là rất không biết xấu hổ.Thế nhưng trước mặt hoàng đế y cái gì cũng không dám nói, trên quyển sách ghi chép sinh hoạt thường ngày của hoàng đế đều nghiễm nhiên viết hoàng đế là tuyệt thế minh quân.

Bên trong ra sao, người ngoài cũng không biết.

Hoàng đế thông thường đều biết đóng cửa lại rồi mới giải phóng bản thân, dù sao hắn cũng chắc chắn Lý Tầm sẽ không viết những việc kia vào trong sách.Lý Tầm thường thường bị bắt nạt đến phi thường thảm, đồng thời phát hiện hoàng đế đôn hậu kia đều là giả tạo, đều là giả vờ!

Đáng thương chính là y thông qua lực lượng thân thể mới biết được chân tướng, nên cũng không thể nói ra được.Tỷ như đêm nào đó, hoàng đế đã đem tấu chương xử lý xong từ sớm, kết thúc một ngày công tác Lý Tầm phi thường vui vẻ, mơ mơ màng màng lăn lên giường chính mình, lại bị người sau lưng trực tiếp đặt ở bên trong áo gấm.Thật vất vả từ trong chăn đưa đầu ra, lại bị hoàng đế cưỡng bách trở mình, hai tay bị áp lên đỉnh đầu.

Người ở phía trên thẳng tắp hôn một cái, một tay còn đẩy ra y vạt áo hướng bên trong tìm kiếm."

Dương tiềm!

A...

Thả ra!"

Hoàng đế giả bộ không nghe thấy, tay không ngừng mà đi lột quần áo y.Lý Tầm hoảng sợ che thắt lưng: "Ngươi làm gì!

Ban ngày tuyên dâm ngươi không biết ngại sao!"

Hoàng đế nhíu mày: "Tại sao lại phải ngại?

Ngươi không phải nói vi thần phải nghe quân mệnh sao?

Ta hiện tại muốn tận tình thanh sắc, ngươi làm thần tử không phải nên nghe theo ta?"

Lý Tầm bị trả lời trở về, nghĩ chính mình thật giống như có nói qua câu này, tâm lý đang suy nghĩ nghĩ như thế nào phản bác, ai biết hoàng đế đã giải khai thắt lưng y, vạt áo y mở rộng, một cái tay liền lập tức thuận theo cái nơi đã được mở ra kia sờ sờ.Lý Tầm ách một tiếng, triệt để trở thành cừu con đợi làm thịt.Hoàng đế đối với chuyện phòng the tương đối nóng vội, hôm qua mới đè Lý Tầm làm một buổi tối, nên cũng rất thuận lợi mà mò tới nơi phía sau kia, ngón tay trước tiên vói đi vào thăm dò một chút.

Lý Tầm mặt ngay lập tức đỏ lên, biệt nữu mà giật giật muốn dời đi, ngón tay bên trong kia lại nâng lên.Chỗ kia vẫn còn trơn loáng, nhiệt độ ngón tay cùng nơi đó so sánh thậm chí có vẻ hơi nguội lạnh.

Hoàng đế rất nhanh mà cắm vào mấy ngón tay, thấy Lý Tầm thập phần bất an ở bên dưới thân hắn nhúc nhích liền cúi sát vào hôn khóe miệng y.

Lý Tầm thở gấp, tức giận đem hoàng đế môi dưới cắn một cái, đầu lưỡi trước tiên dò xét đi ra ngoài, tay cuối cùng cũng vòng qua đi lên.Hoàng đế cực thân mật cùng Lý Tầm môi lưỡi quấn lấy nhau một hồi, sau đó hơi lui lại.Lý Tầm trên người quần áo cởi ra được một nửa, thắt lưng buộc như không buộc, vạt áo sớm đã thuận theo bả vai mà lướt xuống, miễn cưỡng dừng ở khuỷu tay.

Hoàng đế nhìn vết tích trên bả vai y ánh mắt sâu thẳm, Lý Tầm bị hắn nhìn chăm chú nên không nhịn được lôi kéo áo muốn che chắn.Hoàng đế lại cúi người xuống nhẹ nhàng liếm liếm vết tích kia, nửa ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Ngươi nếu là còn dám tùy ý làm bậy, ta liền đi Miêu Cương tìm thuật điều khiển thi thể, khiến ngươi không chỉ không thể vào luân hồi, còn phải mỗi ngày ở bên cạnh ta cho đến khi tận mắt thấy ta bỏ mình."

Lý Tầm run lên một cái, bị ánh mắt cùng ngữ khí kia làm cho sau lưng phát lạnh, trong lòng biết rõ hoàng đế là đang nói rất nghiêm túc, ngoài miệng lại không đứng đắn nói: "Ta sẽ không, bởi vì ta luyến tiếc ngươi a, nếu như lại xảy ra chuyện như vậy, còn không bằng ta lôi kéo ngươi ngươi lôi kéo ta, có thể sống đương nhiên là tốt nhất, sống không nổi nữa thì chúng ta cùng nhau chết."

Y vào thời khắc này rốt cục kiếm trở về năng lực tùy cơ ứng biến của mình, hoàng đế thoáng thoả mãn, tiện tay đưa ngón tay rút ra đổi đồ thật.Vật kia mới ở bên ngoài ngừng chốc lát, không đợi Lý Tầm phản ứng lại liền dựa vào con đường lúc trước ngón tay mở ra hướng bên trong chui vào.

Lý Tầm mềm nhũn, hai tay lại ôm chặt cổ hoàng đế, nhất định phải đem người mình bám trên người hắn, lại vùi đầu vào gáy hắn cố gắng vững vàng hô hấp.

Hoàng đế hai tay không việc gì làm liền khẽ vuốt sống lưng y, tựa hồ là muốn động viên, ngược lại mang theo từng trận tê dại, Lý Tầm càng không còn sức lực, nhẹ buông tay liền trở xuống trên giường nhỏ."

Ngươi...

Có thể hay không nhanh lên..."

Hoàng đế nhíu mày, hạ thân quyết đoán hướng phía trước đỉnh, Lý Tầm không nhịn được kêu một tiếng.Sau đó hoàng đế liền phi thường thân mật mà biểu diễn cho y thấy cái gì gọi là túng dục.Thân thể y không chịu được rung động, áo gấm đặt ở bên dưới cơ hồ bị nắm thành một đoàn.

Hậu huyệt bị vật thể tráng kiện kia không ngừng ma sát, cùng với sự đau đớn bên trong nổi lên một cổ quỷ dị khoái cảm.Tư thế như vậy không biết giằng co bao lâu, hôn hôn trầm trầm, Lý Tầm bị kéo lên, thay đổi tư thế thành ngồi vào trong lồng ngực hoàng đế.

Hoàng đế nắm eo y đem y đè xuống, Lý Tầm cảm thấy vật thể cứng rắn đang xâm nhập bên trong cơ thể y tựa nhiệt thiết, phá tan cản trở của huyệt thịt mà đâm đến một chiều sâu kỳ quái, y hoảng hốt cúi đầu xem bụng dưới, lại không nhìn ra cái gì liền bị hoàng đế nhấp lên, y nhất thời rên rỉ thành tiếng.Lần này tốc độ chầm chậm nhưng lại dằn vặt y đến cùng cực, vật đang xuyên bên trong cơ thể y kia đi ra ngoài cũng sẽ ở một khắc tiếp theo thâm nhập bên trong, y không nhịn được cong thân thể lại, liền lập tức cảm nhận được sự tồn tại cường liệt của vật kia.Y như đang bị mở ra, cường độ kia giống như đang muốn đâm thủng mộc tâm của một thân cây.Lý Tầm nghẹn ngào rên một tiếng, khóe mắt lưu lại một đạo thủy ngân.

Ý thức y vốn cũng không thanh minh gì cuối cùng triệt để rơi vào bể tình, khổ sở đè nén rên rỉ cũng uyển chuyển tăng lên.Vì thế y cảm nhận được sự xâm lấn bỗng kịch liệt hơn, cơ hồ nhiều lần thâm nhập đến nơi không thể chạm đến, vị trí mẫn cảm kia càng lại chiếm được sự đối xử tuyệt đối của hoàng đế, y vô lực ôm cổ hoàng đế, trước ngực quỷ dị tê dại.Làm đến lúc sau, Lý Tầm căn bản là không có khí lực, cả người xụi lơ, hoàng đế còn chưa vừa lòng, liền chính mình nắm eo Lý Tầm làm y bị ép đến chịu không nổi, ẩm nhuyễn huyệt đạo đem vật kia bọc lấy quấn lấy phun ra nuốt vào.

Mãi đến tận cuối cùng hoàng đế ở trên người y đem chưa từng tại bất kì trên người phi tần phát tiết tinh lực phát tiết xong, Lý Tầm cũng không động đậy được nữa."

Ha ha."

Y kiên cường chống đỡ, dùng hết thảy sức lực còn lại, đối với hoàng đế phát ra tràng cười trào phúng.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại III.


Lý Tầm gần đây bắt đầu thèm ăn, hoàng đế cũng thập phần ủng hộ, nhà bếp bên kia cái gì ăn ngon đều luôn luôn đem qua cho y.

Lý Tầm vui vui vẻ vẻ ăn gà nướng bí chế trong cung đình đã thèm nhỏ dãi từ lâu, ăn hơn nửa mới nhìn thấy hoàng đế cơ hồ không nhúc nhích mấy cái chỉ nhìn y ăn.

Trong lòng vừa nghĩ không đúng a, một cái chép lại cạm một cái lên chân gà: "Nói, ngươi có phải là ý định muốn cho ta mập lên?!"

Hoàng đế cười híp mắt nói: "Đúng a."

Tim Lý Tầm nhảy một cái, thầm nghĩ việc này có vấn đề!

Vì vậy giận đùng đùng nói: "Ta nếu mà ăn đến mập vậy coi như không còn chuyện của ngươi nữa, bệ hạ!"

Hoàng đế nắm chặt tay hắn: "Ai nói không chuyện của ta, còn có thể sờ nặn mấy ngấn mỡ bụng nha."

Lý Tầm: Mẹ nó, ngụy quân tử!
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại IV.


Hoàng đế sau khi biết đến Lý Tầm lập chí muốn viết một truyện ký cho bản thân trầm mặc rất lâu, sau đó nói: "Vậy ngươi viết đi, trẫm giúp ngươi xem thử coi có thể lưu danh thiên cổ hay không."

Cuối cùng Lý Tầm thật sự đã viết một phần truyện ký, phiền phiền nhiễu nhiễu viết vài chữ, giống như đã biết ngượng ngùng rồi.Hoàng đế tò mò đi tới nhìn một chút, một hồi lâu sau sắc mặt biến sắc mà nhìn y.Lý Tầm nhăn nhó một hồi do bị chính mình làm cho buồn nôn, giấu đầu hở đuôi nói: "Như thế nào a!"

Hoàng đế sờ sờ đầu y, cười nói: "Ta cũng không biết nguyên lai ở trong lòng ngươi ta trọng yếu như vậy a?

Bất quá phỏng chừng tự truyện này của ngươi không thể truyền lưu thiên cổ được rồi, cũng may ở trong lòng ta ngược lại là có thể lưu lại cái tên, chúng ta đừng cho người khác thấy."
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại V.


Hoàng đế gần đây phải đối mặt với các quần thần đang ra sức tận lực khuyên can, cơ hồ tất cả mọi người đều đang khuyên hoàng đế tránh xa tiểu nhân phòng chống nịnh thần, Lý Tầm bị chụp mũ là nịnh thần kia đang đứng trong hàng ngũ quần thần cũng buồn bực bất an, trong tay bút rà qua rà lại, cuối cùng miễn cưỡng viết vài chữ.Bị mắng là nịnh thần thẳng mặt như vậy, Lý Tầm cũng không cảm thấy dễ chịu gì, nhưng y lại không có cách nào cãi lại, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc đứng một góc, còn muốn đem việc này ghi chép cẩn thận.Hoàng đế thật vất vả mà đánh tan nghị luận của mọi người, hạ triều, quan văn thanh cao xem thường không muốn cùng Lý Tầm làm bạn, võ quan lại nhìn không lọt mát loại văn nhân chỉ có thể động cán bút, Lý Tầm ngược lại là người không gặp gỡ hay khiêu khích ai, một mình quay trở về bên người hoàng đế.Dù sao y cũng là do đáp ứng công việc, sao có thể cùng người khác chấp nhặt.

Khuyên bảo chính mình như vậy, quay đầu nhìn thấy hoàng đế vẫn là không có nhịn xuống được cục tức này, một chân đem hoàng đế bích đông ở bên tường.Lý Tầm gần đây không hề có quan niệm quân thần, nhiều lắm coi như là tôn trọng ông chủ mà thôi, trong lòng hoàng đế cũng vui như mở cờ, hắn yêu nhất là những khi Lý Tầm thẹn quá hóa giận như hiện tại.Nhưng tình huống bây giờ không giống, Lý Tầm hình như là giận thật sự, nhưng lại cố tình nói như nói giỡn : "Bệ hạ trước đó có nghĩ tới sẽ tình cờ gặp tình huống như vậy không?"

Hoàng đế trong lòng cảnh giác, suy nghĩ nửa ngày, thản nhiên nói: "Nghĩ tới qua."

Lý Tầm trừng mắt: "Vậy tại sao lại vẫn cứ phải làm?"

"Hết cách rồi, ta yêu ngươi a."

Ngữ khí có thể nói là cực kỳ chân thành.Lý Tầm ngược lại thần sắc thất lạc: "Cho nên ta phải trở thành nịnh thần muôn đời ghi trên sử sách sao?"

Hoàng đế cũng ủy khuất: "Vậy làm sao bây giờ a, dù sao cũng có ta bồi ngươi mà, một cái hôn quân một cái nịnh thần, vừa vặn xứng như vậy!"

Lý Tầm vốn là bị người mắng nên có chút oan ức, thấy hoàng đế đều phủ thấp đầu với y như vậy, y cũng không có biện pháp, khoát tay một cái nói: "Thôi, đều đã như vậy rồi còn có thể làm gì nữa, mắng cứ mắng chửi cứ chửi đi.

Bất quá ngươi không thể làm hôn quân, nếu không ta làm sao có thể viết lại a."

"Nói thật, ta cũng không phải rất muốn làm hoàng đế."

Hoàng đế thành khẩn nói.Lý Tầm kinh hãi, liền nhảy ra xa mấy bước, chỉ lo tiếp theo sẽ nghe thấy những câu nói càng đáng sợ, thầm nói: "Ngươi đừng nói với ta như vậy a, lỡ như ta viết lại mấy lời này vào sách thì sao?"

Hoàng đế khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Vậy ngươi sẽ viết lại sao?"

Lý Tầm bị làm khó rồi: "Vốn cũng không phải rất muốn viết lại."

"Vậy thì đừng viết lại là được rồi."

Nói xong lại bước đến gần muốn nhìn vào sách.Lý Tầm đẩy hắn ra không cho hắn nhìn trộm, ghét bỏ nói: "Ngươi không hiểu.

Đây chính là hành vi thường ngày của những người làm sử quan!"

Hoàng đế cười híp mắt nói: "Vậy được, ngươi viết đi, nghe cho rõ a, ta Dương Tiềm trong tim có Lý Tầm, nguyện cùng với y thành cá nước vui vầy, vu sơn ngoạn thủy..."

"Ngươi có thể im được rồi!"

Lý Tầm đưa tay đánh lên mặt hoàng đế một cái, đầy mặt ghét bỏ, "Thêm một chút nữa là trở thành sách người lớn đem bán trên phố được rồi!

Sử quan không có sĩ diện sao, có thể cho ngươi tùy tiện đùa giỡn lưu manh?"

Hoàng đế cười nói: "Ta đây là lời nói thật lòng nha."

"Thực lòng cũng không thể nói lung tung như vậy, ngươi nói việc này ta có phải viết lại hay không a?

Viết vào thì ta trở thành nịnh thần, không viết thì ta lại cảm thấy không xứng với chức trách này."

"Ái khanh, ngươi là muốn tránh nặng tìm nhẹ sao?

Đối với một vài thứ chúng ta không cần phải ngay thẳng như vậy."

Lý Tầm ngừng lại một chút, vỗ tay nói: "Đúng nha, ngươi thật thông minh!"

Nghĩ lại mới cảm thấy không đúng, nồi này vẫn là hoàng đế ném lên đầu y*, liền tức giận nói: "Còn không phải là bị ngươi dằn vặt hay sao!"
*: Ở đây là cách chơi chữ tiếng Hoa, ý nói là bị oan.

Hoàng đế liên tục phụ họa nói: "Vâng vâng vâng, ta sai rồi, khổ cực ngươi."
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
Phiên Ngoại VI.


Mắt thấy ngày xuân sắp hết, hoàng đế nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn đi đạp thanh.

Tuy rằng không tiện ra khỏi cung, nhưng ở trong Ngự Hoa viên cảm thụ một chút không khí mùa xuân cũng không tệ.Vì vậy Lý Tầm cũng đi theo, đồng thời trơ mắt nhìn hoàng đế vẫy lui hết thảy cung tỳ, tự nhiên mà bước đến trên bãi cỏ nằm một cái, cũng là thập phần nhàn nhã.Lý Tầm:...Đã như vậy, Lý Tầm cũng trực tiếp ngồi xuống, cuộn chân cúi đầu chỉnh lý ghi chép.Hoàng đế thấy Lý Tầm vẫn ngồi bất động như vậy, liền hỏi: "Ngươi tại sao không nằm xuống?"

Lý Tầm nghe vậy quay đầu, ghét bỏ mà liếc nhìn bãi cỏ: "Sâu bò tới bò lui nhiều như vậy."

Hoàng đế ngược lại là không để tâm, cười nói: "Vậy nằm trên người ta thì sao?"

Lý Tầm không nói lời nào, chỉ đánh giá hắn.Hoàng đế giơ tay lên nhiệt tình nói: "Đến đây đi."

Lý Tầm ha ha một tiếng: "Ta nếu là cứ như vậy ngã xuống, ngươi tám phần mười sẽ thổ huyết."

Hoàng đế nghe vậy cảm thấy như bị khinh thị liền muốn chứng minh mà ôm lấy Lý Tầm lôi kéo vào trong ngực hắn, Lý Tầm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị kéo đi.Hoàng đế đã sớm chuẩn bị nên khi ôm y một cái liền cảm thấy lòng ngực căng tràn, cười dài nói: "Ngươi xem, này không phải là không thổ huyết sao?"

Lý Tầm lườm một cái, cảm thấy hắn thập phần ấu trĩ, tay đẩy hắn một cái muốn bò lên.Hoàng đế lúc vừa bắt đầu quả thật là muốn đùa y chơi một chút, nhưng không biết tại sao sau khi ôm lấy người kia vào lòng lại không nỡ thả ra, thấy Lý Tầm muốn đứng dậy liền ghìm lại, Lý Tầm quả nhiên ngay lập tức lại nằm xuống, trừng mắt nhìn hắn.Hoàng đế cười cười, một cái lật mình đem y đặt ở dưới thân."

Cảnh "xuân" nhanh tàn a ái khanh."

Lý Tầm xì một tiếng: "Ra vẻ đạo mạo!"

Hoàng đế rất là đắc ý sờ sờ tóc y: "Ngược lại chỉ có ngươi biết."

Lập tức cúi đầu ngậm lấy bờ môi y, Lý Tầm cả kinh, yếu ớt mà khước từ, ngược lại bị hoàng đế nhanh tay khống chế cầm lấy đặt ở hai bên mặt.

Lý Tầm trong lòng biết hoàng đế đang có hứng, cũng là ỡm ờ mà hé mở đôi môi mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hoàng đế thích nhất nhìn bộ dáng y nửa xấu hổ nửa dung túng như vậy, lúc này ngậm lấy đầu lưỡi y tỉ mỉ mút vào, thỉnh thoảng đảo qua vách thịt trong khoang miệng, mang theo một trận tê dại.Lý Tầm cơ hồ bị hôn đến thất thần, một hồi thất thần liền hoảng hốt phát hiện trước ngực mát lạnh.

Y nỗ lực đem lý trí giãy dụa trở về, cúi đầu xuống thấy hoàng đế đã giải khai thắt lưng quan phục của y.Quan phục nguyên bản rộng lớn, hoàng đế không cần dùng sức liền có thể hoàn toàn lột xuống, nhưng vào thời điểm muốn hoàn toàn lột ra hắn lại chợt nhớ tới Lý Tầm ghét tiếp xúc với bãi cỏ này, nên chỉ cởi một phần áo khoác, đem người kia đặt lên người.Một phen động tác khiến cho ngọc quan vốn được buộc chỉnh tề của Lý Tầm rớt xuống, mái tóc đen dài trải ở trên người, tựa như hồng trần khiến người ta dây dưa không dứt.Hoàng đế cực kỳ thương tiếc hôn môi y, động tác trên tay lại tuyệt nhiên ngược lại.

Hắn nhiều lần ấn xoa hai điểm đỏ anh kia trước ngực Lý Tầm, lôi kéo khiến chúng nó sưng đến đứng thẳng, mới đem môi che lên ôn tồn an ủi.Lý Tầm giãy dụa không được, không thể làm gì khác hơn là lấy tay che đi trước mắt, như bịt tai trộm chuông mà không muốn thấy mọi vật nhưng lại càng khiến y thêm mẫn cảm, làm y có thể mười phân cảm nhận được rõ ràng hoàng đế từ ngực đang cùng môi lưỡi hòa làm một từ từ cảm nhận đến đôi tay hoàng đế dọc theo xương sống của y xoa xuống, mà lúc này chính là đang không ngừng nhào nặn mông y.

Y nghe được tiếng cười khẽ mang chút khiêu khích của bản thân, trên người cũng cảm thấy từng trận nhiệt ý.Hoàng đế hài lòng nhìn da thịt Lý Tầm một mảnh ửng đỏ, đẹp đẽ như là hoa đào đang nở ở đây vậy.

Hạ thân y cũng đã thẳng lên, nhìn liếc qua là có thể thấy được sạch sành sanh.

Hắn cơ hồ si mê mà hôn xuống, sau đó đem vật kia ngậm lấy.Lý Tầm kinh sợ rên một tiếng, liền muốn đẩy hắn ra, mà hoàng đế sao lại có thể dễ dàng bị y đẩy ra, ngược lại đột nhiên tăng thêm cường độ ngậm mút lấy, liền có thể nghe thấy Lý Tầm ngâm một tiếng, thân thể triệt để mềm nhũn xuống.Trong lòng hắn chợt thấy thập phần thỏa mãn, cúi đầu nhả chất lỏng lên trên tay, liền dựa vào chất lỏng kia làm bôi trơn mà đưa vào u huyệt một ngón tay.Công tác chuẩn bị làm thập phần nôn nóng, cũng làm cho người ta cảm thấy được ôn nhu triền miên trước đó tựa hồ là do hắn khổ sở ngụy trang ra.

Ba ngón tay rất mau đem hậu huyệt khai thác đến mềm mại, đặc biệt là sau khi hắn cố ý tìm đến chỗ mẫn cảm kia, mỗi một lần ấn đè cũng có thể nghe đến Lý Tầm đè nén rên rỉ, hắn hạ thân đã sớm cứng rắn như sắt, lúc này đã không cách nào nhịn được, đem hai chân Lý Tầm banh ra liền nhanh chóng tiến vào.Lý Tầm thân thể vô lực, hai chân chỉ khoát lên trên eo hắn thuận theo động tác của hắn mà run rẩy, mấy lần muốn ngã xuống lại bị ôm trở về.

Một khi vòng chân ôm lấy hai bên hông hắn liền tránh không được bị nặng nề đỉnh lộng mấy lần.

Rên rỉ cũng cơ hồ bị đỉnh nát, nửa ngày nói không ra một câu hoàn chỉnh.Hoàng đế muốn đùa giỡn với y một chút, chỉ là âm thanh cũng ám ách đi rất nhiều, trêu đùa y thực sự quá yếu, mới một hồi như thế liền không chịu nổi.

Lý Tầm vô lực phản bác, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt trừng hắn, nhưng mắt y hiện như là đang ngậm sương mù nên trong mắt hắn liền xinh đẹp phi phàm, trái lại khiến hoàng đế đi vào càng sâu.Hạ thân nơi kết hợp hơi phát ra tiếng nước, Lý Tầm xấu hổ đến cơ hồ không đất dung thân, đưa đầu ra chỉ dám nhìn hoa và cây cảnh bên cạnh, tiếng cười của hoàng đế vang lên bên tai y: "Ngươi yêu thích cây cối sao?

Không bằng chúng ta đến phụ cận xem xem?"

Lý Tầm còn đến không kịp từ chối, liền bị hoàng đế ôm lấy đứng lên, hoàng đế vật kia vẫn còn ở bên trong, đi đến bên hoa và cây cảnh bên kia, khi đi động tác thỉnh thoảng hung ác hướng bên trong mà đỉnh lộng.

Đến khi đã đứng bên cây kia toàn thân Lý Tầm cũng đã nóng lên, miễn cưỡng dựa vào thân cây thở dốc.Hoàng đế tiến lên đè lên y môi lưỡi quấn quýt một hồi, thời điểm rời ra nước bọt đều níu thành một sợi chỉ bạc.Cũng không biết đến tột cùng đã bị thao bao lâu, Lý Tầm cả người mơ màng thuận theo động tác của hoàng đế mà lay động, thân cây cọ lên sống lưng có chút đau, mới đem thần trí của y kéo trở về."

Không...

Không muốn..."

Hoàng đế nghe vậy thân mật cà cà gò má của y, tùy ý hùa theo đáp ứng, hai tay như trước nắm lấy eo y, hạ thân vẫn động như trước.Lực đạo của hắn cực mạnh, mỗi một đợt dường như đều phải đem người đâm thủng.

Dưới thế tiến công như thế này, hắn chỉ cảm thấy hậu huyệt ấm nóng kia đem dương vật của hắn bao bọc lấy, đặc biệt là nơi sâu bên trong kia thật giống như phải đem hắn ép khô, dù hắn tự chủ mạnh hơn cũng chưa chắc có thể trong trận đánh này thành thạo điêu luyện.Mấy lời xin tha của Lý Tầm nghe vào trong tai hắn không hề có tác dụng, ngược lại làm cho hắn hứng thú càng cao hơn, liên tiếp đỉnh thêm mấy chục hay cả trăm lần vào bên trong, chỉ nghe Lý Tầm nghẹn ngào một tiếng, thân thể run lên, càng khiến hắn thêm thư sướng.

Hoàng đế cũng bị hậu huyệt của y hầu hạ đến không nhịn được, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lập tức bắn vào trong cơ thể y.Chất lỏng lấp lấy hậu huyệt chậm rãi theo khẽ hở lướt xuống đi ra, cảm giác có chất lỏng chảy ra từ nơi đó khiến Lý Tầm cảm thấy có chút sởn cả tóc gáy.

Nhưng y lúc này không có khí lực để thanh lý, chỉ có thể há lớn miệng thở hồng hộc, dựa vào thân cây liền muốn tuột xuống.

Hoàng đế tay mắt lanh lẹ ôm y lên, cúi đầu xem, liền thấy đôi mắt y xưa nay thanh minh đều nhiễm phải hoảng hốt cùng quyến rũ, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn lại hắn, trong mắt lại tựa hồ có vô hạn tình ý.Hoàng đế hài lòng, đem y ôm vào trong ngực thỉnh thoảng hôn mấy cái, chậm rãi an ủi thân thể vẫn đang run rẩy của y.Sau khi xong việc, hoàng đế cảm thấy khi nãy mình cho lui tất cả cung tỳ là phi thường cơ trí.HOÀN PHIÊN NGOẠI.
 
Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ - Thụ Chi Dĩ Tang
EXTRA.


Fanart do em @nghitenthatkho vẽ tặng truyện ❤❤❤❤❤❤.

Hình em ấy vẽ thực sự rất đẹp.

Ẻm nói chắc ẻm sẽ vẽ hết truyện.

Mong mọi người ủng hộ em ấy (tui sẽ phụ trách đốc thúc :))))))))))).

Sẵn tiện cũng cám ơn mọi người đã đọc và thích tác phẩm đầu tiên tui dịch.

Mỗi một vote hay một bình luận của mọi người đều là động lực cho tui với những tác phẩm sau này.

Cám ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc đến cuối truyện.

Cám ơn mọi người đã dành tình cảm cho truyện, cho tác giả, (và cho tui).

Cảm tạ 🙏🙏🙏🙏.#cảm_thấy_hạnh_phúc_❤❤❤❤.
 
Back
Top Bottom