"Cùng chơi nhé!"
Một cô bé với mái tóc dài thướt tha cùng đôi mắt đỏ đặc trưng nắm lấy tay ta.
Khoảng khắc ấy, bàn tay ta trở nên ấm hơn và ta cảm tưởng như cô bé ấy là một thiên thần được Chúa cử đến giúp cuộc đời ta tốt đẹp hơn.---Ta, Cédric, thuộc tộc Herbert Leberknight, là con trai thứ ba của gia tộc ấy.
Gia tộc Herbert Leberknight ta đây luôn đảm nhiệm việc quân binh vùng Lucrèce, là gia tộc của những chiến binh dũng cảm, gia tộc với sức mạnh phi thường.
Gia tộc ta luôn sát cánh bên gia tộc Desrosiers vốn có tài "an dân, trị vùng", và chúng ta luôn hỗ trợ những kị sĩ mạnh nhất cho Desrosiers nhằm bảo vệ các đời Công tước.Từ bé ta đã được cha chọn làm người sẽ kế nhiệm tiếp theo, cũng như huấn luyện trở thành Chỉ huy của vùng.
Chính vì vậy, từ nhỏ, ông đã luôn nghiêm khắc với ta và hiếm khi đùa giỡn.
Ông bắt ta lao đầu vào tập luyện, nào là thể lực rồi cả trí óc.
Mỗi lần ta mất tập trung hay bỏ trốn, ông sẽ phạt đòn ta nặng, mà theo ông là nhằm rèn luyện sự mạnh mẽ trong ta.
Lâu dần, ta cảm thấy chai mặt trước những hình phạt đó nên càng lúc càng lì lợm thêm.
Đó là cho đến khi ta gặp được nàng ấy.Ngày hôm ấy có lẽ là ngày đẹp nhất đời ta, là ngày ta đã tìm ra mục tiêu mà ta phải cố gắng đạt đến, là ngày mà ta tìm ra thứ để ta bảo vệ.
Đó chính là nụ cười nàng.Hôm ấy, ta được cha dẫn đến Dinh của nhà Desrosiers.
Đấy là lần đầu tiên ta được vào trong một cái nhà to như thế, lại còn sang trọng và quý phái, khác hẳn với căn nhà nhỏ của ta gần bản doanh nơi ngoại ô.
Được ngài Công tước cùng các quản gia, người hầu đón tiếp khiến bản thân ta phải trố mắt ra nhìn.
Hàng loạt câu hỏi ngớ ngẩn, ngây ngô của đứa trẻ mới lên tám cứ thế ập đến trong đầu ta.
Ta cứ theo sau chân cha, mắt thì láo liên, đầu thì không ngừng tò mò về mọi thứ.
Ngồi trong phòng ngài Công tước chưa được bao lâu, cánh cửa chợt mở ra, khoảng khắc đó, tim ta như hụt một nhịp.
Là một cô bé nhỏ nhắn, chắc khoảng bảy đến tám tuổi.
Khuôn mặt xinh xắn, có chút tinh nghịch.
Mái tóc đen dài đến lưng, cùng đôi mắt đỏ thẫm đặc trưng của gia tộc Desrosiers.
Cô bé vận trên người một bộ váy dành cho các tiểu thư, nhưng tay lại cầm một cây vợt lon ton chạy lại chỗ ngài Công tước, theo sau là những người hầu lúng túng không biết phải xử lý như thế nào."
Cha!
Cha!
Xem con bắt được con gì nè?", cô bé nghịch ngợm ấy đưa lên một con bọ nhỏ mình vừa bắt được."
Con của ta giỏi quá.
Nhưng mà hiện tại ta đang phải tiếp khách...", ngài Công tước ngừng chút rồi nhìn qua ta, "Hay là con dẫn cậu ấy đi vòng quanh nhà chúng ta xem?
Con đang muốn có thêm bạn bè mà."
Cô bé nhỏ nhìn qua ta như dò xét, lúc sau lại nhanh chóng nắm lấy tay ta kéo ta đi, miệng líu lo câu "Đi thôi, ta đi chơi thôi!".Một lúc sau, ta đã bị cô bé ấy kéo ra một khu vườn sau nhà.
Khu vườn ấy đầy những luống hoa, cây cảnh, những bức tượng người hay thậm chí là một đài phun nước rất to.
Luống hoa đầy màu sắc, chủ yếu là hoa hồng, có lẽ vậy nên dòng tộc này có tên "Desrosiers".
Ở một nơi trong khu vườn còn có cả một cái hồ nhỏ, có vẻ là hồ nhân tạo.
Bên cạnh đấy là một cái nhà chòi nhỏ, hình như là dùng để nghỉ ngơi và ngắm cảnh.
Xung quanh vườn có rất nhiều người làm đang chăm chỉ hoàn thành công việc của mình.Sau khi đã yên vị trên chiếc ghế trong nhà chòi, trên bàn đã được các người hầu bày ra nhiều loại bánh.
Họ thậm chí còn cẩn thận hỏi ta muốn uống gì, rồi sau đó mới giúp ta rót thức uống ra tách.
Lần đầu được chăm sóc như thế này khiến ta cảm thấy có chút sung sướng trong lòng, và mong muốn được thế này mãi."
Yvette."
Đang chìm trong ảo mộng của riêng mình thì một giọng nói vang lên khiến ta giật mình."
Sao cơ?"
"Em là Yvette, Yvette Desrosiers.
Còn anh là gì?"
"Là Cédric Herbert Leberknight."
À, hóa ra tên con bé tên là Yvette, là người nhà của gia tộc Desrosiers.
"Thế anh làm gì?"
"Ta đang luyện tập để trở thành kỵ sĩ giỏi nhất vùng."
"Kỵ sĩ...nghe ngầu quá đi mất!
Chắc anh phải mạnh lắm ha...", mắt con bé lập tức sáng lên khi nghe đến hai từ "kỵ sĩ".
"Mạnh?
Ta vẫn còn kém xa so với hai anh của mình."
"Nhưng em cảm thấy anh rất mạnh mà.
Hay anh thử làm cái gì đó mà anh giỏi đi."
"Hể...được rồi, ta có thể dùng tay không đập gãy một tấm ván gỗ.
Không biết ở đây có không nhỉ..."
Đúng lúc bản thân đang tìm kiếm thì một người làm công đã đưa ta cái ván gỗ.
Độ dày có hơi hơn lúc tập chút khiến ta sợ rằng mình sẽ không làm được, khiến bản thân ta quê mùa và cô bé kia thất vọng.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô bé, ta đành làm liều thử.
"H...hay quá!
Anh mạnh thật đó!"
Cái tấm ván vỡ ra trước sự hào hứng của Yvette cùng với sự ngỡ ngàng của ta.
Ta chẳng thể tin được là mình vừa đập vỡ cái tấm ván dày này.
Có lẽ Chúa trời đã cho ta mượn sức mạnh của Ngài, hoặc cũng có thể là do cô bé kia đã tiếp thêm sức mạnh cho ta chăng?Sau đó, Yvette bắt đầu luyên thuyên về mọi thứ mà cô bé biết với vẻ mặt hứng khởi, dù cho ta có đáp lại hay không.
Và để chắc chắn ta sẽ tập trung vào câu chuyện thì đôi khi con bé còn quay qua nhìn chằm chằm vào ta, hoặc hỏi ta những câu hỏi vớ vẩn để rồi mỗi khi ta trả lời theo câu hỏi thì má con bé lại phồng to lên và yêu cầu ta phải tập trung vào.
Không hiểu sao, nhìn hình ảnh Yvette lúc như vậy lại khiến ta có cảm giác gì đó rất lạ, cứ như muốn ngắm mãi vậy.Cuối buổi, ta phải cùng cha trở về nhà.
Trước khi ra về, cô bé Yvette cũng theo ngài Công tước ra tiễn ta và cha.
Con bé nở nụ cười rạng rỡ, tay vẫy liên tục và còn hẹn ta lần sau lại đến chơi.
Hình ảnh ấy vương lại trong lòng ta khiến khi về tới nhà ta cũng khó lòng mà tập trung vào mọi thứ.
Ta cứ bị cha mắng, rồi lại bị các anh chọc, nhưng vẫn không sao xua đuổi hình ảnh của cô bé ấy được.
Sau này, ta mới được biết rằng Yvette là con gái duy nhất của ngài Công tước, con bé chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi.
Kể từ buổi đó, ngài Công tước cũng ưu ái mời ta đến Dinh nhiều hơn.
Không chỉ vậy, ngài còn cho ta ở lại nhà nhiều đêm những lúc ta được nghỉ học, và tranh thủ dạy ta rất nhiều thứ.
Ta cũng có thời gian ở bên Yvette nhiều hơn, cô bé sẽ luôn kéo ta đi chơi cùng những người bạn, hoặc rủ ta đi hái hoa, bắt bướm cùng nhau.
Đôi lúc cô bé còn rủ ta chạy vòng quanh Dinh thự, nghịch phá mọi thứ rồi lại trốn chạy.
Những ngày hè, ngài Công tước sẽ đưa Yvette và ta cùng đi biển, hoặc đôi lúc chúng ta sẽ nghịch ngợm tại cái hồ nhỏ trong vườn.
Những ngày đông, ta và Yvette lại kéo nhau ra sau vườn xây người tuyết, chơi bóng tuyết.
Khoảng thời gian ấy thật sự rất vui.
Ở bên Yvette, ta cảm tưởng như mọi sự mệt nhọc, vất vả khi ở nhà đã biến mất vậy, cứ như con bé là một thiên thần thật sự.
Và rồi trong lòng ta cứ xuất hiện một cảm giác rạo rực, cứ thôi thúc ta phải che chở cho con bé vậy.
Nhưng ta lúc đó vẫn chưa hiểu những cảm xúc ấy là gì.Càng lớn, Yvette càng xinh đẹp hơn.
Nàng ấy cũng dần rời bỏ hình ảnh cô bé tinh nghịch trước kia, trở thành một thiếu nữ dịu dàng.
Nàng ấy rất thích đọc sách và thường ngồi dưới tán cây cổ thụ đơn côi kia hàng giờ liền cùng một quyển sách trên tay.
Nàng ấy cũng không đùa nghịch với những người hầu trong nhà nữa, mà dịu dàng đối xử với họ.
Nàng ấy cũng không tham gia những buổi xôm tụ, nghịch phá cùng bạn đồng trang lứa nữa, mà chọn mở tiệc trà cùng đám con gái, tránh xa những đứa con trai xung quanh.
Cứ như Yvette đã "trưởng thành", trở thành một nàng tiểu thư yêu kiều hơn trước vậy.
Nhưng tuyệt nhiên nàng ấy lại không tránh xa ta, mà vẫn rất vui vẻ và có phần ngọt ngào với ta hơn trước.
Điều đó làm ta cảm thấy rất vui, và có chút hạnh phúc vì ít ra nàng ấy vẫn ở bên cạnh ta.Rồi, một mùa hè năm ta mới mười hai, ta cùng người anh cả được cha trao cho nhiệm vụ hộ tống Yvette trên một chuyến đi ngắn sang một thị trấn nhỏ ngoại thành.
Chuyến đi này được xem như một buổi tập luyện nhỏ cho bản thân ta, và sau này ta cũng được biết rằng chuyến đi này thực chất là để đánh giá năng lực bản thân ta, xem ta có thể bảo vệ được Yvette không.
Khi khởi hành, chuyến đi trông có vẻ ổn, chẳng có gì xấu xảy ra cả.
Yvette vẫn như thường lệ, lặng lẽ đọc sách bên cạnh ngài Công tước, đôi lúc sẽ lại rời mắt khỏi sách để ngắm nhìn thế giới bên ngoài xe ngựa rồi lại quay trở về với cuốn sách.
Đến thị trấn, đó là một thị trấn nhỏ nhắn, với chỉ vài chục người.
Ngài Công tước phải đến xem cảnh người dân ở đây sống như thế nào, nên Yvette lại được phó mặc cho ta.
Nàng ấy lặng lẽ ngồi bên một gốc cây chờ cha, ta cũng chỉ im lặng ngắm nhìn khung cảnh phía trước rồi lại nhìn nàng.
Làn gió thổi nhẹ qua, làm mái tóc nàng bay lên đôi chút.
Nàng chợt đưa tay lên vén tóc, cặp mắt vẫn chăm chú vào quyển sách.
Những hình ảnh ấy khiến tim ta đập liên hồi, thầm cảm thán sao khung cảnh đẹp quá vậy.
Rồi nàng chợt ngước lên nhìn ta, khiến ta không biết phải giấu mắt đi đâu.
Nàng ấy đã phát hiện ta đang ngắm nhìn nàng rồi, nhưng nàng chẳng hề nói gì cả, chỉ lặng lẽ mỉm cười một cái rồi lại hướng mắt xuống cuốn sách kia.
"Đẹp thật", lòng ta muốn thốt lên.Tuy vậy, khi trở về thì lại không được bình lặng đến thế.
Khi gần tới thành, một toán cướp bất ngờ ùa đến.
Trông chúng cao lớn, dữ tợn.
Chúng bắt bọn ta phải rời khỏi xe, rồi định dùng bọn ta làm con tin.
Để bảo vệ ngài Công tước lẫn Yvette, cả ta và anh cả nhân cơ hội chúng không để ý đã phản kháng lại, ngài Công tước cũng kịp rút kiếm hỗ trợ cho chúng ta.
Thế nhưng, ngay sau đó thì một tên cướp lại bắt được Yvette, uy hiếp chúng ta phải bỏ hết vũ khí xuống.
Yvette rất hoảng loạn, nàng ấy vùng vẫy liên tục trong tay tên cướp nhưng rồi cũng đành chịu thua.
Hắn yêu cầu bọn ta phải đưa tiền đổi lấy Yvette, nếu manh động thì sẽ giết chết nàng.
Bọn ta làm theo lời chúng, nhưng là để đánh lạc hướng bọn cướp.
Ngay khi vừa nhận ra sơ hở, qua trao đổi mắt trước đó với Yvette, nàng ấy đã cắn mạnh vào tay tên cướp, khiến hắn la lên vì đau, và trong lúc đó hắn cũng bị ta đâm.
Hắn thả Yvette ra, nàng ấy liền chạy vào lòng ta như tìm một điểm an toàn, điều đó khiến ta cảm thấy rất ngượng, và Yvette có vẻ cũng nhận ra điều đó nên ngay lập tức đã trở về bên ngài Công tước.
Từ sau đó, ta được ngài Công tước bổ nhiệm làm kỵ sĩ riêng cho Yvette.
Ta không còn sống ở căn nhà nhỏ vùng ngoại ô nữa, mà được ngài Công tước đưa đến sống chung nhà với Yvette để thuận tiện hơn.
Tuy thế ta vẫn phải thường xuyên thực hiện những nhiệm vụ do cha giao nên thường phải quay về doanh trại.
Sau đấy, ta được thăng chức dần lên, và được cả cha lẫn hai anh đồng ý để ta làm Phó chỉ huy quân đội.
Đối với ta mà nói, việc làm Phó chỉ huy cũng như một cách để ta chứng minh sức mạnh của mình vậy, nhưng bản thân lại muốn ta được gần bên Yvette hơn.
Không biết có phải nhờ ngài Công tước không, mà cha giảm lượng công việc của ta xuống, để ta được có thêm thời gian bên cạnh Yvette nhiều hơn.
Càng lúc, cảm xúc trong ta càng lớn dần, và đó cũng là lúc ta nhận ra mình đã phải lòng nàng Yvette xinh đẹp ấy rồi.
Ta đã dặn lòng mình phải luôn bảo vệ nụ cười ấy, nhưng rồi...chẳng có điều gì tốt tồn tại mãi trên đời cả.
Ta đã thất bại trong việc bảo vệ Yvette.