Siêu Nhiên Một thiên thần sa ngã.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
356702752-256-k592199.jpg

Một Thiên Thần Sa Ngã.
Tác giả: HotaruDang
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

⚠ CẢNH BÁO ⚠
Truyện có bao gồm các yếu tố 18+, ch*ld p*rn, rape, b*o h*nh thể xác + b*o h*nh tinh thần.

Nếu cảm thấy khó chịu với các yếu tố trên, vui lòng lướt qua!

Thể loại: Dark Fantasy, Drama, 18+, Action, Adventure (sẽ còn cập nhật)
Nội dung: Câu chuyện xoay quanh cuộc đời Yvette Desrosiers, con gái ngài Công tước vùng Lucrèce thuộc đất nước hư cấu Hertia.​
 
Một Thiên Thần Sa Ngã.
【Tập 1】- Một câu chuyện cổ tích.


⚠⚠⚠ WARNING ⚠⚠⚠

Truyện có chứa các nội dung liên quan đến "Cưỡng hiếp trẻ dưới 16 tuổi", "Loạn luân".

Các bạn vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

=======================================

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

=======================================

〈 Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ, có một gia đình vị Công tước tài ba giàu có.

Vị Công tước ấy giàu đến mức vàng bạc, của cải của ngài có thể để dành cho đời sau.

Nhưng thay vì ích kỷ, Công tước đã quyết định đem số tài sản đó giúp đỡ cho người dân vùng đất ấy.

Vùng đất đấy trở thành một nơi trù phú, người dân hăng say làm việc, không ai rơi vào cảnh đói khổ, ai ai cũng sung sướng hát ca.

Người dân biết ơn ngài, coi ngài như một vị thần trên trời và dành sự tôn trọng lớn đối với ngài và cô con gái của ngài.

Trái lại với sự lương thiện đó, vợ ngài - vị Phu nhân lại ghen tức với ngài vì đã đem tài sản của mình đi quyên góp.

Bà suốt ngày xỉa xói ngài, chẳng coi ai ra gì, coi dân thường là một sự bẩn thỉu, là nô lệ.

Chính vì vậy mà bà không nhận được sự tôn trọng nào đến từ phía người dân, khiến cho bà không thể rời khỏi nhà.

Bẵng đi một thời gian, cô con gái của Công tước đã lớn lên, xinh đẹp tuyệt trần lại thông minh, tài giỏi khiến ai ai cũng đều mến mộ cái nhan sắc và tài trí của cô.

Tuy vậy, ngài Công tước vì bệnh tật liên miên mà sức khỏe yếu dần đi.

Rồi đến một ngày, ngài gọi con gái của mình đến và dặn dò con rằng: "Ta để lại khối tài sản này cũng như những gì cha đã dạy cho con.

Mong sao khi con lớn, con vẫn sẽ theo bước ta, giúp cho người dân nơi này vẫn luôn ấm no, vui cười.

Ta yêu con nhiều lắm, con gái của ta.".

Nói xong, Công tước cũng trút hơi thở cuối cùng, ra đi trong cái ôm của cô con gái.Tuy vậy, khi cô bé chưa kịp thực hiện nguyện vọng của cha mình thì sóng gió ập đến.

Sau khi vị Công tước ấy qua đời, vợ ngài đã lập tức đưa những người đàn ông vốn là bạn của vị Công tước đến nhà, cho họ qua đêm, mở tiệc tùng tại nhà, tiêu xài hoang phí.

Thậm chí bà còn tiêu hết số tiền mà ngài Công tước đặc biệt để lại cho cô con gái nếu có gặp chuyện khó khăn.Vùng đất đấy lại rơi vào khó khăn, người dân lại rơi vào cảnh đói khổ, khắp vùng mọc lên những cuộc bạo loạn mưu lật đổ gia đình vị Công tước.

Cô con gái cũng chẳng kém cạnh, không có quyền quyết định hay phản kháng, chỉ có thể làm theo ý mẹ mình đưa ra.

Lãnh địa loạn lạc, gia đình Công tước mất hết thanh danh, cô con gái duy nhất mà dân tin tưởng lại trở thành con rối.

Việc tìm một kẻ bình định lại dân hết sức cấp bách.

Bà mẹ từng quen một gã quý tộc hết sức tài giỏi, nhưng thâm tâm ô uế.

Gã say mê vẻ đẹp của cô con gái.

Vì vậy bà đã giao kèo gã phải trị vì vùng đất, đem sự thịnh vượng trở lại, đổi lại gã sẽ được bên cô con gái của vị Công tước.

Gã quý tộc đấy đồng ý, bà mẹ đi thêm bước nữa.

Thế là chỉ sau vài tháng, cả lãnh địa đã được bình định, người dân lại được ấm no, lao động hăng say như trước kia.Cái gã cha dượng kia, sau khi kết hôn thì lại càng thêm mê sắc đẹp và tài năng cô con gái.

Thế là thú tính nổi lên, một hôm gã lẻn vào trong phòng, bí mật hãm hiếp cô bé.

Cô bé dù cho có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sức mạnh của một con thú hoang.

Viên ngọc quý của ngài Công tước giờ đây cũng đã bị vấy bẩn.Sau sự kiện đấy, cô bé trở nên trầm lặng, khép mình và ít nói hơn.

Cô không còn có hứng thú với mọi thứ như trước, chỉ lặng lẽ nhốt mình trong phòng.

Nhưng cho dù cô bé có cố gắng trốn tránh thì cũng sẽ luôn bị bà ta và các lính canh lôi ra ngoài với mục đích là "mua vui cho các quý ông".

Bởi bà ta giờ cũng đã nhận ra giá trị thật sự của "viên ngọc quý" đó không chỉ là một con rối, mà còn là một món đồ chơi giúp bà kiếm tiền.

Cô bé bị đám quý tộc hành hạ, cưỡng hiếp, đôi lúc không có thời gian nghỉ.

Có lúc cô bé đang ngủ lại bị chúng xông vào phòng giở trò đồi bại, có lúc cô bé vẫn còn đầu bù tóc rối đã bị lôi ra làm món đồ chơi tình dục cho bọn quỷ đội lốt người.

Mỗi khi chúng chơi xong, chúng lại vứt cô bé ở đấy, mặc cho cô bé có bị gì không.

Chỉ có các người hầu là vẫn luôn trung thành với cô bé.

Tuy vậy thì họ cũng không thể làm được gì, bởi họ sợ khi bản thân chống đối sẽ bị bọn quý tộc kia đuổi đi, hoặc tệ hơn là sát hại.

Họ cũng chỉ có thể an ủi, vỗ về cô bé.

Đến một ngày, khi ấy cô bé mười bốn tuổi.

Vẫn như mọi hôm, cô lại bị kéo đi phục vụ cho những "vị khách" của "cha".

Trong đám khách đó còn có cả người chú ruột của cô bé, nhưng hắn cũng sớm từ bỏ nhân tính của mình, mặc cho Công tước đã từng giúp hắn rất nhiều.

Cô đã quen với việc này, nên cũng không còn buồn phản kháng lại hay khóc lóc.

Cảm thấy con gái mình hôm nay ngoan ngoãn bất thường, bà ta cũng vui vẻ hẳn lên.

Cô bé bị lôi ra khu vườn sau nhà, nơi mà lúc nhỏ cô bé hay chơi cùng cha.

Hiện tại, nơi đó có rất nhiều người làm vườn đang tụ tập, có vẻ như đang sửa sang lại khu vườn.

Mặc dù vậy, bọn khách vẫn không mảy may để tâm đến, quyết định hành động ngay giữa ban ngày, giữa chốn đông người như vậy.

Cô bé không chống cự, nhưng vẫn la hét, khóc lóc mỗi khi cô bé cảm thấy đau đớn.

Nhìn thấy cô gái nhỏ phải như vậy, đám nhân viên dù muốn cứu giúp cũng không thể làm gì hơn, đành ngoảnh mặt đi, thậm chí bỏ đi nơi khác, không dám ở lại nghe những tiếng hét đến xé lòng như thế.

Đến gần giữa trưa, khi đã chơi xong, bọn chúng quyết định bỏ mặc một cô bé không mảnh vải che thân lại một góc khuất trong vườn.

Vài tiếng sau, sau khi nhận ra sự mất tích của "món đồ chơi giúp kiếm tiền", bà ta đã chửi mắng, ép các người giúp việc trong nhà phải tìm ra cô bé.

Nhưng trớ trêu thay, thứ mà họ tìm được chỉ là một cái xác đang phân hủy đã bị sâu bọ bu đầy.

Hóa ra, cái gã chú kia trong lúc đang để con thú dữ trong người chiếm giữ, đã bóp cổ cô bé ấy.

Vì quá sợ hãi, chúng đã bỏ cô bé lại, nhưng cô bé vẫn chưa chết mà nằm thoi thóp ở đấy, cố gắng giành lấy sự sống.

Cuối cùng, dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, cô bé đã buông bỏ mọi thứ, ra đi một cách đầy nhục nhã.

Để che giấu cho sự việc đó, bà mẹ đã lừa dối người dân mình rằng cô bé đã bỏ đi theo một vị hoàng tử.Như vậy, cô gái bé nhỏ ấy chỉ tồn tại trên đời được mười bốn năm, chưa thực hiện được ước nguyện của cha đã phải ra đi trong sự tủi nhục vì bọn quỷ.

Có lẽ, cô gái ấy sẽ được Chúa trời đón nhận trở thành một thiên thần, hoặc được tái sinh cùng cha cô sống một cuộc đời đẹp hơn. 〉
 
Một Thiên Thần Sa Ngã.
【Tập 2】- Bình yên trước sóng gió.


"Cha, xem con vừa bắt được gì nè!"

Một cô bé hớn hở chạy vào phòng làm việc của cha mình, khoe với ông một con chim sẻ mà cô bé mới bắt.

Cô bé có mái tóc đen tuyền dài đến ngang lưng, thân hình nhỏ nhắn và có chút gầy gò.

Đặc biệt hơn cả, đôi mắt cô bé màu đỏ tươi, làm cô bé nổi bật hơn giữa đám đông.

Phải, cô bé là Yvette Desrosiers, con gái ngài Công tước đáng mến vùng Lucrèce.

Đây là một vùng nằm trong một đất nước nhỏ mang tên Hertia, một đất nước chịu ảnh hưởng bởi Kingdom of France.

Một trong những dòng tộc lâu đời của đất nước - Desrosiers nổi tiếng khắp vùng không chỉ bởi những lần khuyên ngăn Đức Vua khỏi những sai lầm mà còn bởi những chính sách cai trị lãnh thổ đầy hiệu quả và mang lại kết quả tốt đẹp cũng như sự gần gũi với dân chúng.

Chính vì vậy, gia tộc này được Đức Vua tin dùng, được các Quý tộc khác nể phục, còn dân chúng trong vùng thì kính mến.

Hiện tại đã qua mười hai đời Công tước Desrosiers với vị Công tước hiện tại là một trong những người được nhận xét là giỏi nhất trong mười hai đời Công tước."

Chà, con gái của ta giỏi thật đấy.

Chú chim này, ta sẽ tìm một chiếc lồng để giữ lại cho con ngắm thỏa thích."

- ngài Công tước đặt tay lên đầu Yvette bé nhỏ rồi dịu dàng xoa đầu.

"Cha ơi, con chim này đẹp quá ạ.", Yvette say sưa ngắm nhìn chú chim."

Con cũng đẹp như chú chim đó vậy.

Một ngày nào đó, con sẽ giống như những chú chim bay trên trời, được tự do làm những điều mình muốn, tự do bay lượn trên bầu trời ngoài kia vậy."

Ngài Công tước nổi tiếng là một người yêu thương con gái, đi đâu cũng dẫn theo con gái mình, xem con gái như công chúa bé nhỏ.

Không chỉ vậy, ngài còn biết cách dạy dỗ con, xem việc học là quan trọng.

Nhờ vậy, Yvette ngay từ nhỏ đã bộc lộ trí thông minh hơn người, cùng với tính cách hiền lành dễ gần mà con bé được người dân vùng Lucrèce yêu mến.

Mỗi khi ra khỏi nhà, cô bé và vị Công tước sẽ được dân chúng tiếp đón nồng hậu, tặng các loại nông sản theo mùa.

Trái với sự dễ gần của Yvette và Công tước, người mẹ của cô bé lại là một kẻ hống hách, xem lũ hầu hạ và dân thường là dơ bẩn.

Bà ta thường xuyên đánh mắng người hầu trong nhà, mỗi khi ra đường lại xem người dân như kẻ hầu.

Không chỉ vậy, bà còn luôn miệng xỉa xói Công tước chỉ vì ngài đem hết tài sản của gia tộc đầu tư cho các chính sách có lợi cho dân cũng như giúp đỡ dân nghèo.

Vì thế, ngài ngăn cấm bà ta ra khỏi nhà cũng như nói chuyện với Yvette, và thậm chí ngài Công tước cũng đã không nói chuyện với bà ta trong suốt mấy năm sau khi Yvette được sinh ra.Vài năm sau, Yvette giờ đây đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Tuy chưa đến độ mười tám đôi mươi nhưng cô bé vẫn có thể làm mọi người mê mẩn bởi vẻ đẹp đầy sự ngây thơ.

Bên cạnh sự ngây ngô của tuổi mới lớn đó, cô bé cũng ẩn chứa một vẻ đẹp khác làm bao người thán phục - vẻ đẹp tri thức.

Hôm nay là một ngày quang đãng, nắng không quá gắt mà còn có chút gió thoảng qua khiến cho thời tiết khá dễ chịu, khác hẳn so với những ngày hè trước.

Yvette, như thường lệ, lại đến bên cái cây già trên đỉnh đồi gần nhà, hưởng thụ từng làn gió mát dưới những tán cây.

Đây là nơi mà Yvette thích nhất khi đọc sách, sự yên tĩnh và mát mẻ chính là lí do lớn nhất.

Cuốn sách mà cô bé chọn mang theo cùng hôm nay kể về cuộc hành trình của một cô gái bé nhỏ lưu lạc trên hòn đảo hoang đầy các sinh vật lạ kì.

Yvette yêu những câu chuyện phiêu lưu đầy tính cổ tích, vì vậy cuốn sách này nghiễm nhiên trở thành một trong những cuốn sách cô bé quý nhất.Yvette đang say sưa đọc sách thì từ phía dưới chân đồi, có một bóng nam cao lớn tiến về hướng cô bé.

Đấy là một chàng trai với thân hình vạm vỡ, cao hơn cô hai ba cái đầu.

Chàng trai ấy có mái tóc màu xanh dương thẫm, miệng nở nụ cười rạng rỡ, trên người mặc một bộ quần áo ra dáng quý tộc.

Đấy là Cédric Herbert Leberknight, là một trong những ứng cử viên được chọn cho vị trí Chỉ huy của quân đội vùng Lucrèce này.

Hiện tại, anh đang là kị sĩ riêng của Yvette và cũng là Phó chỉ huy của quân đội.

Dòng tộc của anh nổi tiếng là một dòng tộc đã phục vụ quân đội, trở thành Chỉ huy trong các cuộc chiến bảo vệ lãnh thổ dưới trướng gia tộc Desrosiers.

Cả hai gia tộc cũng rất thân thiết khi những người đứng đầu gia tộc thường xuyên tụ họp bàn chuyện với nhau cũng như trao nhau sự tin tưởng, và đến đời Yvette và Cédric thì cả hai lại càng thân thiết hơn.

"Yvette, nàng lại đến đây à?", Cédric cất tiếng hỏi cô nàng đang say mê đọc sách trước mặt mình."

Chàng trở về rồi sao?

Công việc ở doanh trại thế nào?"

"Cũng thường thôi, nhẹ hơn mọi lần.", Cédric ngồi xuống cạnh Yvette, ngó lấy cuốn sách cô bé đang đọc, "Nàng lại đọc cuốn này nữa à?

Có gì hay ho mà nàng đọc mãi thế?"

Đối với Cédric, việc bắt anh đọc sách như chịu cực hình vậy, anh thà hít đất một trăm lần còn hơn ngồi đây đọc.

Ngược lại với Cédric, Yvette lại yêu thích những cuốn sách, và cô bé không thích ai đó nói những điều không tốt về sách.

Vì thế mà sau khi nghe xong, Yvette đã lập tức nhéo Cédric một cái rõ đau cùng một cái liếc mắt ý bảo "Chàng mà còn nói nữa...".

Hiểu rõ Yvette, anh chàng cũng không dám ho he nửa lời nữa.

Dù lớn hơn cô bé Yvette hai tuổi, nhưng Cédric lại rất sợ Yvette giận lên mỗi lúc thế này, anh chỉ dám im lặng ngồi cạnh cô bé.Đột ngột Yvette cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng vừa nãy: "Cédric, chàng nghĩ em có thể được như cha không?"

"Như cha...ý nàng là như Công tước sao?

Ta chắc chắn là có.

Nàng vừa thông minh, khéo léo lại biết cách ứng xử, được lòng dân nữa.

Nếu nàng trở thành người lãnh đạo của vùng đất này thì ta tin chắc nàng sẽ thành công, và thậm chí là hơn ngài Công tước hiện tại.

Và ta, Cédric Herbert Leberknight, sẽ trở thành kị sĩ của nàng, bảo vệ nàng đến cuối đời."

Nhìn thấy dáng vẻ của chàng kị sĩ trước mặt, Yvette phì cười.

Cô bé đột ngột ôm chầm lấy chàng trai bên cạnh.

Điều đó làm cho Cédric không khỏi bất ngờ, khuôn mặt từ từ đỏ ửng lên, cuối cùng cũng thuận theo Yvette mà ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô bé.Yvette ôm Cédric một lúc lâu trước khi nhớ lại cả hai là nam nữ và cũng không nên làm thế ở đây.

Cùng lúc đó, có một tiếng kêu "Tiểu thư" rất lớn từ phía xa.

Yvette và Cédric nghe vậy cũng lập tức bỏ nhau ra, vờ như chẳng có gì dù cho người thì mặt đỏ bừng, người thì cả hai tai đều đỏ ửng lên.

"Tiểu thư!

Tiểu thư!", cô người hầu riêng của Yvette hốt hoảng chạy đến trước đôi nam nữ, "Cha cô...Cha cô có chuyện rồi!

Gấp lắm, tiểu thư mau về ngay đi!"

"Hả?!

Được được, tôi về ngay đây!"

Nhận thấy chuyện chẳng lành, Yvette lập tức đứng dậy chạy theo cô người hầu, bỏ lại Cédric ngơ ngác ngồi đấy rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Yvette không thích chạy nhảy chút nào, nhưng nếu là chuyện liên quan đến người cha đáng kính của mình thì cô bé sẽ còn chạy nhanh hơn cả những người chạy nhanh nhất vương quốc này.Vừa về đến nhà, cô bé Yvette đã phóng như bay vào trong căn phòng của cha.

Cha cô - vị Công tước đã bệnh nặng mấy ngày nay, mặc cho các bác sĩ trong vùng có cố gắng cứu chữa thế nào thì bệnh tình vẫn không thuyên giảm.

Cô bé cũng lo lắng cho cha, nhưng các người hầu bảo Yvette nên ra ngoài dạo chơi cũng như đến nhà thờ cầu nguyện nên hôm nay cô bé mới ra ngoài.

Thế mà chẳng ngờ rằng chỉ mới ra đường vài tiếng mà vị Công tước đã xảy ra chuyện rồi.Yvette chạy tới bên cạnh cha rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, gầy gò của ông.

Ngài Công tước giờ đây đã không còn là ngài Công tước khỏe mạnh có thể làm mọi việc nặng nhọc của lúc trước.

Ngay đến cả việc ngồi dậy ngài cũng thấy khó khăn thì huống hồ gì là những việc mà ngài thường làm."

Cha, con gái của cha đã về rồi đây ạ."

"Chà...đứa con đáng yêu của ta đã về rồi sao?

Con đi chơi có vui không?"

"D...dạ vui ạ...", giọng Yvette run lên."

Nghe ta nói đây...ta sắp phải rời xa nhân gian này rồi.

Vẫn còn nhiều việc ta chưa làm, nhiều cảnh đẹp ta chưa chiêm ngưỡng, nhiều món ngon ta chưa thưởng thức.

Tuy vậy ta không hề hối hận tí nào, ngược lại, ta muốn con sẽ thực hiện những điều ấy giúp ta.

Giúp ta hoàn thành những gì ta chưa thể thực hiện.

Ta cũng để lại khối tài sản này cũng như những gì ta đã dạy cho con.

Mong sao khi con lớn, con vẫn sẽ theo bước ta, giúp cho người dân nơi này vẫn luôn ấm no, vui cười.

Ta yêu con nhiều lắm, con gái của cha."

Vị Công tước gắng hết sức cuối cùng, nắm lấy tay con gái mình.

Ngài dặn dò những điều mà ngài muốn cho con gái mình rồi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay yêu thương của cô bé.

Sau khi cha đã đi, Yvette liền bật khóc, một tiếng khóc não lòng.

Tiếng khóc vang khắp phòng, khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.

Ngay cả Cédric đứng bên ngoài khi nghe thấy cũng phải lảng đi nơi khác mà khóc vì sự ra đi này.Vị Công tước đã mất, để lại mọi thứ cho đứa con mà ngài yêu quý nhất, nhưng cũng vì vậy mà sóng gió ập đến với gia tộc Desrosiers.
 
Một Thiên Thần Sa Ngã.
【Tập 3】- Sự hình thành của một cơn bão.


Thông tin về sự ra đi của Công tước Desrosiers lan truyền khắp Hertia.

Cả vương quốc như rơi vào trầm lặng.

Đích thân Đức Vua cùng các Quý tộc nể phục ngài Công tước cũng đến tham dự buổi tang.

Hàng ngàn người dân xếp hàng trước cửa Dinh, nơi tổ chức đám tang ngài, chỉ để xin vào nhìn ngài và cầu nguyện cho ngài lần cuối.

Điều đó cho thấy, ngài có sức ảnh hưởng rất lớn, ai cũng quý trọng ngài.Sau đám tang cha, Yvette thừa kế khối tài sản của cha, cũng như những gì ông đã làm.

Theo như lời cha, cô bé sẽ tiếp tục thực hiện những gì mà ông đã mong ước bấy lâu nay.

Nhưng cô bé cũng không ngờ rằng: rồi sẽ có một ngày, mọi thứ Công tước Desrosiers, cha cô, đã làm đều sẽ đổ sông đổ biển.---Yvette, như thường lệ, lại đến bên cái cây già trên đỉnh đồi gần nhà, nhưng không phải để đón những làn gió giữa hè.

Mang trong mình tâm trạng nặng nề, nơi này có lẽ phù hợp với cô bé hiện tại.

Ngoài ra, có vẻ mộ của cha cô cũng đã được ngài cổ thụ đây dùng "đôi tay" xanh rộng che chở.Cô bé ấy đã đứng đây được ba mươi phút rồi, không biết cô bé có suy nghĩ gì.

Cédric, kị sĩ của Yvette, cứ lặng lẽ đứng sau nhìn cô bé mà cảm thấy có chút thương xót.

Bất chợt, đôi vai gầy run lên bần bật.

Nhận thấy sự bất ổn ở Yvette, Cédric liền chạy tới, ôm lấy từ sau.

"Không sao cả, nàng cứ khóc đi.

Nơi này chẳng có ai đâu, chỉ có một mình ta thôi."

Làn gió thổi qua, khiến từng chiếc lá kêu lên xào xạc.

Thế rồi mọi thứ lại yên tĩnh đến lạ thường, như nhường chỗ cho từng tiếng sụt sùi.

Cédric xoay người Yvette lại, rồi ôm cô vào lòng.

Bàn tay anh vỗ nhẹ nhàng vào lưng cô bé.

Anh cảm tưởng như đã ôm được cả trong lòng mình vậy.

Trong khi đấy, Yvette không thể ngăn được dòng lệ cứ tuôn trào mãi, bởi những hình ảnh của cha mỗi lúc một nhiều trong đầu cô.

Đối với cô hiện tại, Cédric chính là chỗ dựa duy nhất mà cô tin tưởng vào.Chẳng còn chút ngại ngùng nào giữa nam và nữ, bởi sự đau buồn đã chiếm trọn trái tim của cả hai.Một lúc lâu sau, Yvette cũng dần lấy lại sự bình tĩnh, dù đôi mắt vẫn còn chút lệ.

Cédric như cảm nhận thấy điều đó, đã dùng tay nâng cầm cô bé lên rồi lại dùng chiếc khăn của mình để lau nước mắt cho cô bé.

"Cảm ơn chàng...Cédric.

Em đã ổn hơn rồi."

"Kể ta nghe, nàng đã nghĩ gì?".

Dù Yvette đã khẳng định rằng mình ổn, nhưng Cédric vẫn quyết không bỏ Yvette ra, mà tay anh còn ôm chặt Yvette vào hơn, và câu hỏi của anh cũng là bất giác phát ra vì sự lo lắng.

Những điều đó làm Yvette có chút bất ngờ, khuôn mặt đỏ lên đôi chút.

Song, khi Cédric hỏi vậy thì cô bé lại nhìn đi một nơi khác, nét mặt cũng có chút buồn."

Em đã...nghĩ về cha.

Em đã nghĩ về những việc mình từng làm cùng cha, về những lúc ở bên cha.

Thế rồi, những hình ảnh, những ký ức về cha bắt đầu xuất hiện, rồi mỗi lúc một nhiều.

Em đã ngập trong những ký ức ấy.

Và em đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nên..."

Nói đến đấy, vai Yvette lại run lên đôi chút.

Cédric lập tức nắm lấy đôi vai nhỏ ấy, đôi mắt thường ngày vẫn luôn dịu dàng khi gặp Yvette, giờ đã nghiêm túc hơn."

Nghe ta này.

Nàng có đau buồn, có khóc lóc như thế nào thì ngài Công tước cũng đã ra đi rồi.

Và ngài dặn nàng rằng nàng phải sống tiếp, phải bước tiếp trên con đường mà cha nàng đã luôn mong muốn.

Chính vì vậy, nàng cần mạnh mẽ hơn, nàng cần hướng về tương lai và cố gắng làm mọi thứ mà cha nàng đã mong nàng sẽ làm đi.", Cédric dõng dạc, "Và ta, Cédric Herbert Leberknight, như đã hứa, sẽ trở thành kị sĩ của nàng, bảo vệ nàng từ giờ cho đến lúc cuối đời.

Không chỉ vậy, ta còn muốn trở thành một phần trong linh hồn của nàng, trở thành một người đáng tin cậy, có thể ở bên cạnh nàng, an ủi nàng những lúc thế này."

Yvette ngạc nhiên đôi chút khi nghe thấy những lời này, nhưng giây tiếp theo, miệng cô bé lại nở một nụ cười tươi rói.

Vài phút trước, cô bé còn có chút nặng nề, và sầu não vì cái chết của cha, thì giờ đây, khi nghe được những lời từ tận đáy lòng Cédric như thế, Yvette đã cảm thấy bản thân tốt hơn và tràn đầy quyết tâm, cũng như có chút nhẹ nhõm."

Giờ thì em đã hiểu sao cha lại khăng khăng muốn để chàng làm kị sĩ riêng của em rồi.", Yvette cười khúc khích, tiếng cười xen lẫn chút tinh nghịch và đáng yêu.Những làn gió lại ngang qua, tiếng lá lại vang xào xạc.

Ban chiều, ánh nắng không còn gắt gỏng, trời cũng dần chuyển tối.

Giữa ngọn đồi vắng, một nam một nữ như chung một nhịp đập, góp phần cho khung cảnh bấy giờ thêm lãng mạn.

--- "CÁI GÌ!?

Là ai đã sửa di chúc của cha tôi?"

"Chẳng ai cả.

Ngay từ đầu, cha con đã để lại quyền thừa kế cho ta."

Yvette mở to mắt bàng hoàng nhìn người đàn bà trước mặt.

Bà ta là mẹ cô, người mà cô bé luôn căm ghét.

"Sự thật là thế, trong di chúc cũng có ghi rằng ta sẽ là người thừa kế, và cũng là người sẽ điều hành vùng Lucrèce này", mụ ta nói với một điệu bộ khiến Yvette sởn da gà, "giờ thì ta còn nhiều việc lắm.

Con có thể đi đâu đấy rồi đấy."

Mụ ta rời khỏi căn phòng, để lại Yvette với một sự kinh hoàng, cũng như căm tức.

Yvette nhìn vào di chúc lần nữa, nhưng cô bé vẫn không thể tin trong di chúc lại đề rằng mụ ta có quyền thừa kế.

Cô bé còn dụi mắt vài lần nữa, nhưng thực tế là thế.

"Mụ già đáng ghét...Rốt cuộc bà ta đang định làm gì?

Dù gì thì...mình cũng không được để bà ta điều hành vùng đất này."
 
Một Thiên Thần Sa Ngã.
【Tập 3.5】- Chàng kị sĩ si tình.


"Cùng chơi nhé!"

Một cô bé với mái tóc dài thướt tha cùng đôi mắt đỏ đặc trưng nắm lấy tay ta.

Khoảng khắc ấy, bàn tay ta trở nên ấm hơn và ta cảm tưởng như cô bé ấy là một thiên thần được Chúa cử đến giúp cuộc đời ta tốt đẹp hơn.---Ta, Cédric, thuộc tộc Herbert Leberknight, là con trai thứ ba của gia tộc ấy.

Gia tộc Herbert Leberknight ta đây luôn đảm nhiệm việc quân binh vùng Lucrèce, là gia tộc của những chiến binh dũng cảm, gia tộc với sức mạnh phi thường.

Gia tộc ta luôn sát cánh bên gia tộc Desrosiers vốn có tài "an dân, trị vùng", và chúng ta luôn hỗ trợ những kị sĩ mạnh nhất cho Desrosiers nhằm bảo vệ các đời Công tước.Từ bé ta đã được cha chọn làm người sẽ kế nhiệm tiếp theo, cũng như huấn luyện trở thành Chỉ huy của vùng.

Chính vì vậy, từ nhỏ, ông đã luôn nghiêm khắc với ta và hiếm khi đùa giỡn.

Ông bắt ta lao đầu vào tập luyện, nào là thể lực rồi cả trí óc.

Mỗi lần ta mất tập trung hay bỏ trốn, ông sẽ phạt đòn ta nặng, mà theo ông là nhằm rèn luyện sự mạnh mẽ trong ta.

Lâu dần, ta cảm thấy chai mặt trước những hình phạt đó nên càng lúc càng lì lợm thêm.

Đó là cho đến khi ta gặp được nàng ấy.Ngày hôm ấy có lẽ là ngày đẹp nhất đời ta, là ngày ta đã tìm ra mục tiêu mà ta phải cố gắng đạt đến, là ngày mà ta tìm ra thứ để ta bảo vệ.

Đó chính là nụ cười nàng.Hôm ấy, ta được cha dẫn đến Dinh của nhà Desrosiers.

Đấy là lần đầu tiên ta được vào trong một cái nhà to như thế, lại còn sang trọng và quý phái, khác hẳn với căn nhà nhỏ của ta gần bản doanh nơi ngoại ô.

Được ngài Công tước cùng các quản gia, người hầu đón tiếp khiến bản thân ta phải trố mắt ra nhìn.

Hàng loạt câu hỏi ngớ ngẩn, ngây ngô của đứa trẻ mới lên tám cứ thế ập đến trong đầu ta.

Ta cứ theo sau chân cha, mắt thì láo liên, đầu thì không ngừng tò mò về mọi thứ.

Ngồi trong phòng ngài Công tước chưa được bao lâu, cánh cửa chợt mở ra, khoảng khắc đó, tim ta như hụt một nhịp.

Là một cô bé nhỏ nhắn, chắc khoảng bảy đến tám tuổi.

Khuôn mặt xinh xắn, có chút tinh nghịch.

Mái tóc đen dài đến lưng, cùng đôi mắt đỏ thẫm đặc trưng của gia tộc Desrosiers.

Cô bé vận trên người một bộ váy dành cho các tiểu thư, nhưng tay lại cầm một cây vợt lon ton chạy lại chỗ ngài Công tước, theo sau là những người hầu lúng túng không biết phải xử lý như thế nào."

Cha!

Cha!

Xem con bắt được con gì nè?", cô bé nghịch ngợm ấy đưa lên một con bọ nhỏ mình vừa bắt được."

Con của ta giỏi quá.

Nhưng mà hiện tại ta đang phải tiếp khách...", ngài Công tước ngừng chút rồi nhìn qua ta, "Hay là con dẫn cậu ấy đi vòng quanh nhà chúng ta xem?

Con đang muốn có thêm bạn bè mà."

Cô bé nhỏ nhìn qua ta như dò xét, lúc sau lại nhanh chóng nắm lấy tay ta kéo ta đi, miệng líu lo câu "Đi thôi, ta đi chơi thôi!".Một lúc sau, ta đã bị cô bé ấy kéo ra một khu vườn sau nhà.

Khu vườn ấy đầy những luống hoa, cây cảnh, những bức tượng người hay thậm chí là một đài phun nước rất to.

Luống hoa đầy màu sắc, chủ yếu là hoa hồng, có lẽ vậy nên dòng tộc này có tên "Desrosiers".

Ở một nơi trong khu vườn còn có cả một cái hồ nhỏ, có vẻ là hồ nhân tạo.

Bên cạnh đấy là một cái nhà chòi nhỏ, hình như là dùng để nghỉ ngơi và ngắm cảnh.

Xung quanh vườn có rất nhiều người làm đang chăm chỉ hoàn thành công việc của mình.Sau khi đã yên vị trên chiếc ghế trong nhà chòi, trên bàn đã được các người hầu bày ra nhiều loại bánh.

Họ thậm chí còn cẩn thận hỏi ta muốn uống gì, rồi sau đó mới giúp ta rót thức uống ra tách.

Lần đầu được chăm sóc như thế này khiến ta cảm thấy có chút sung sướng trong lòng, và mong muốn được thế này mãi."

Yvette."

Đang chìm trong ảo mộng của riêng mình thì một giọng nói vang lên khiến ta giật mình."

Sao cơ?"

"Em là Yvette, Yvette Desrosiers.

Còn anh là gì?"

"Là Cédric Herbert Leberknight."

À, hóa ra tên con bé tên là Yvette, là người nhà của gia tộc Desrosiers.

"Thế anh làm gì?"

"Ta đang luyện tập để trở thành kỵ sĩ giỏi nhất vùng."

"Kỵ sĩ...nghe ngầu quá đi mất!

Chắc anh phải mạnh lắm ha...", mắt con bé lập tức sáng lên khi nghe đến hai từ "kỵ sĩ".

"Mạnh?

Ta vẫn còn kém xa so với hai anh của mình."

"Nhưng em cảm thấy anh rất mạnh mà.

Hay anh thử làm cái gì đó mà anh giỏi đi."

"Hể...được rồi, ta có thể dùng tay không đập gãy một tấm ván gỗ.

Không biết ở đây có không nhỉ..."

Đúng lúc bản thân đang tìm kiếm thì một người làm công đã đưa ta cái ván gỗ.

Độ dày có hơi hơn lúc tập chút khiến ta sợ rằng mình sẽ không làm được, khiến bản thân ta quê mùa và cô bé kia thất vọng.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô bé, ta đành làm liều thử.

"H...hay quá!

Anh mạnh thật đó!"

Cái tấm ván vỡ ra trước sự hào hứng của Yvette cùng với sự ngỡ ngàng của ta.

Ta chẳng thể tin được là mình vừa đập vỡ cái tấm ván dày này.

Có lẽ Chúa trời đã cho ta mượn sức mạnh của Ngài, hoặc cũng có thể là do cô bé kia đã tiếp thêm sức mạnh cho ta chăng?Sau đó, Yvette bắt đầu luyên thuyên về mọi thứ mà cô bé biết với vẻ mặt hứng khởi, dù cho ta có đáp lại hay không.

Và để chắc chắn ta sẽ tập trung vào câu chuyện thì đôi khi con bé còn quay qua nhìn chằm chằm vào ta, hoặc hỏi ta những câu hỏi vớ vẩn để rồi mỗi khi ta trả lời theo câu hỏi thì má con bé lại phồng to lên và yêu cầu ta phải tập trung vào.

Không hiểu sao, nhìn hình ảnh Yvette lúc như vậy lại khiến ta có cảm giác gì đó rất lạ, cứ như muốn ngắm mãi vậy.Cuối buổi, ta phải cùng cha trở về nhà.

Trước khi ra về, cô bé Yvette cũng theo ngài Công tước ra tiễn ta và cha.

Con bé nở nụ cười rạng rỡ, tay vẫy liên tục và còn hẹn ta lần sau lại đến chơi.

Hình ảnh ấy vương lại trong lòng ta khiến khi về tới nhà ta cũng khó lòng mà tập trung vào mọi thứ.

Ta cứ bị cha mắng, rồi lại bị các anh chọc, nhưng vẫn không sao xua đuổi hình ảnh của cô bé ấy được.

Sau này, ta mới được biết rằng Yvette là con gái duy nhất của ngài Công tước, con bé chỉ nhỏ hơn ta hai tuổi.

Kể từ buổi đó, ngài Công tước cũng ưu ái mời ta đến Dinh nhiều hơn.

Không chỉ vậy, ngài còn cho ta ở lại nhà nhiều đêm những lúc ta được nghỉ học, và tranh thủ dạy ta rất nhiều thứ.

Ta cũng có thời gian ở bên Yvette nhiều hơn, cô bé sẽ luôn kéo ta đi chơi cùng những người bạn, hoặc rủ ta đi hái hoa, bắt bướm cùng nhau.

Đôi lúc cô bé còn rủ ta chạy vòng quanh Dinh thự, nghịch phá mọi thứ rồi lại trốn chạy.

Những ngày hè, ngài Công tước sẽ đưa Yvette và ta cùng đi biển, hoặc đôi lúc chúng ta sẽ nghịch ngợm tại cái hồ nhỏ trong vườn.

Những ngày đông, ta và Yvette lại kéo nhau ra sau vườn xây người tuyết, chơi bóng tuyết.

Khoảng thời gian ấy thật sự rất vui.

Ở bên Yvette, ta cảm tưởng như mọi sự mệt nhọc, vất vả khi ở nhà đã biến mất vậy, cứ như con bé là một thiên thần thật sự.

Và rồi trong lòng ta cứ xuất hiện một cảm giác rạo rực, cứ thôi thúc ta phải che chở cho con bé vậy.

Nhưng ta lúc đó vẫn chưa hiểu những cảm xúc ấy là gì.Càng lớn, Yvette càng xinh đẹp hơn.

Nàng ấy cũng dần rời bỏ hình ảnh cô bé tinh nghịch trước kia, trở thành một thiếu nữ dịu dàng.

Nàng ấy rất thích đọc sách và thường ngồi dưới tán cây cổ thụ đơn côi kia hàng giờ liền cùng một quyển sách trên tay.

Nàng ấy cũng không đùa nghịch với những người hầu trong nhà nữa, mà dịu dàng đối xử với họ.

Nàng ấy cũng không tham gia những buổi xôm tụ, nghịch phá cùng bạn đồng trang lứa nữa, mà chọn mở tiệc trà cùng đám con gái, tránh xa những đứa con trai xung quanh.

Cứ như Yvette đã "trưởng thành", trở thành một nàng tiểu thư yêu kiều hơn trước vậy.

Nhưng tuyệt nhiên nàng ấy lại không tránh xa ta, mà vẫn rất vui vẻ và có phần ngọt ngào với ta hơn trước.

Điều đó làm ta cảm thấy rất vui, và có chút hạnh phúc vì ít ra nàng ấy vẫn ở bên cạnh ta.Rồi, một mùa hè năm ta mới mười hai, ta cùng người anh cả được cha trao cho nhiệm vụ hộ tống Yvette trên một chuyến đi ngắn sang một thị trấn nhỏ ngoại thành.

Chuyến đi này được xem như một buổi tập luyện nhỏ cho bản thân ta, và sau này ta cũng được biết rằng chuyến đi này thực chất là để đánh giá năng lực bản thân ta, xem ta có thể bảo vệ được Yvette không.

Khi khởi hành, chuyến đi trông có vẻ ổn, chẳng có gì xấu xảy ra cả.

Yvette vẫn như thường lệ, lặng lẽ đọc sách bên cạnh ngài Công tước, đôi lúc sẽ lại rời mắt khỏi sách để ngắm nhìn thế giới bên ngoài xe ngựa rồi lại quay trở về với cuốn sách.

Đến thị trấn, đó là một thị trấn nhỏ nhắn, với chỉ vài chục người.

Ngài Công tước phải đến xem cảnh người dân ở đây sống như thế nào, nên Yvette lại được phó mặc cho ta.

Nàng ấy lặng lẽ ngồi bên một gốc cây chờ cha, ta cũng chỉ im lặng ngắm nhìn khung cảnh phía trước rồi lại nhìn nàng.

Làn gió thổi nhẹ qua, làm mái tóc nàng bay lên đôi chút.

Nàng chợt đưa tay lên vén tóc, cặp mắt vẫn chăm chú vào quyển sách.

Những hình ảnh ấy khiến tim ta đập liên hồi, thầm cảm thán sao khung cảnh đẹp quá vậy.

Rồi nàng chợt ngước lên nhìn ta, khiến ta không biết phải giấu mắt đi đâu.

Nàng ấy đã phát hiện ta đang ngắm nhìn nàng rồi, nhưng nàng chẳng hề nói gì cả, chỉ lặng lẽ mỉm cười một cái rồi lại hướng mắt xuống cuốn sách kia.

"Đẹp thật", lòng ta muốn thốt lên.Tuy vậy, khi trở về thì lại không được bình lặng đến thế.

Khi gần tới thành, một toán cướp bất ngờ ùa đến.

Trông chúng cao lớn, dữ tợn.

Chúng bắt bọn ta phải rời khỏi xe, rồi định dùng bọn ta làm con tin.

Để bảo vệ ngài Công tước lẫn Yvette, cả ta và anh cả nhân cơ hội chúng không để ý đã phản kháng lại, ngài Công tước cũng kịp rút kiếm hỗ trợ cho chúng ta.

Thế nhưng, ngay sau đó thì một tên cướp lại bắt được Yvette, uy hiếp chúng ta phải bỏ hết vũ khí xuống.

Yvette rất hoảng loạn, nàng ấy vùng vẫy liên tục trong tay tên cướp nhưng rồi cũng đành chịu thua.

Hắn yêu cầu bọn ta phải đưa tiền đổi lấy Yvette, nếu manh động thì sẽ giết chết nàng.

Bọn ta làm theo lời chúng, nhưng là để đánh lạc hướng bọn cướp.

Ngay khi vừa nhận ra sơ hở, qua trao đổi mắt trước đó với Yvette, nàng ấy đã cắn mạnh vào tay tên cướp, khiến hắn la lên vì đau, và trong lúc đó hắn cũng bị ta đâm.

Hắn thả Yvette ra, nàng ấy liền chạy vào lòng ta như tìm một điểm an toàn, điều đó khiến ta cảm thấy rất ngượng, và Yvette có vẻ cũng nhận ra điều đó nên ngay lập tức đã trở về bên ngài Công tước.

Từ sau đó, ta được ngài Công tước bổ nhiệm làm kỵ sĩ riêng cho Yvette.

Ta không còn sống ở căn nhà nhỏ vùng ngoại ô nữa, mà được ngài Công tước đưa đến sống chung nhà với Yvette để thuận tiện hơn.

Tuy thế ta vẫn phải thường xuyên thực hiện những nhiệm vụ do cha giao nên thường phải quay về doanh trại.

Sau đấy, ta được thăng chức dần lên, và được cả cha lẫn hai anh đồng ý để ta làm Phó chỉ huy quân đội.

Đối với ta mà nói, việc làm Phó chỉ huy cũng như một cách để ta chứng minh sức mạnh của mình vậy, nhưng bản thân lại muốn ta được gần bên Yvette hơn.

Không biết có phải nhờ ngài Công tước không, mà cha giảm lượng công việc của ta xuống, để ta được có thêm thời gian bên cạnh Yvette nhiều hơn.

Càng lúc, cảm xúc trong ta càng lớn dần, và đó cũng là lúc ta nhận ra mình đã phải lòng nàng Yvette xinh đẹp ấy rồi.

Ta đã dặn lòng mình phải luôn bảo vệ nụ cười ấy, nhưng rồi...chẳng có điều gì tốt tồn tại mãi trên đời cả.

Ta đã thất bại trong việc bảo vệ Yvette.
 
Một Thiên Thần Sa Ngã.
【Tập 4】- Gió nổi.


Sau khi di chúc bị "ai đó" lén lút thay đổi, mụ ta - người mà Yvette ghét phải gọi là "mẹ" nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của cả tộc Desrosiers, cũng như cả vùng đất Lucrèce này.

Mụ ta bắt đầu thay đổi vùng với những chính sách tàn nhẫn mà mụ ta muốn như: thu các loại thuế vô lý, thu thuế nặng, xử phạt những kẻ chống đối,...

Trong khi đó, Yvette - người đáng ra phải giúp cha tiếp tục sự nghiệp của gia tộc - lại phải vắt óc suy nghĩ nên giải quyết mớ hỗn độn cũng như mụ ta thế nào.

Thế rồi cô bé chợt nghĩ ra một ý tưởng mà cô bé tin chắc với tình hình hiện tại thì lòng người chắc chắn sẽ theo.---Một đêm mưa gió bão bùng.

Tiếng cửa nhẹ nhàng hé mở, tiếp đó là ánh lửa bập bùng từ ngọn nến.

Khi đã chắc chắn rằng mọi người đã đi ngủ, bóng người nhỏ nhắn vụt nhanh qua từng hành lang tối, tiến tới trước một cánh cửa lớn.

"Chàng Cédric ơi, mau mở cửa cho em vào với."

Tiếng gọi cửa nhỏ nhẹ vang lên, theo sau đó là tiếng mở cửa của một nam nhân to lớn tên Cédric.

"Yvette?

Nàng làm gì ở đây vào giờ này thế?"

Hóa ra là Yvette.

Cédric vừa cất tiếng hỏi thì nhận được ám hiệu của đối phương, anh lùi ra để đối phương có thể tiến vào trong phòng.

"Em đến để nhờ chàng một việc."

Nói rồi cô bé đến bên đầu giường mà ngồi xuống, trong lúc đó Cédric vẫn không sao rời mắt khỏi cô bé."

Chàng có để ý thấy mức thuế đột nhiên cao thất thường không?"

"Có, ta muốn hỏi nàng từ lâu rồi, mà vẫn chưa có cơ hội để được hỏi."

"Thế còn những loại thuế má vô lý thì sao?

Cả những người dân mất tích không lí do thì sao?

Chàng có để ý tất cả những sự thay đổi đột ngột trong cách trị vùng hiện tại không?"

Cédric im lặng không nói gì.

Anh chưa bao giờ quan tâm đến việc chính trị, nhưng những sự thay đổi gần đây, và cả những lời than phiền từ dân chúng đã khiến anh phải để ý đến tộc Desrosiers.

"Chàng hãy nghe em nói này, và đừng kể những chuyện này cho ai cả nhé."

---Sáng ngày hôm sau.Sau cơn mưa, trời lại sáng bừng.

Ánh nắng chói chang tỏa xuống mặt đất, đem đến sự ấm áp cho thế gian.

Đám mây trôi lềnh bềnh trên trời, như những cục bông trắng xóa.

Trời hôm nay xanh đến lạ, như đem đến cho người khác những hy vọng mới.

Mấy giọt nước còn vương trên những tán lá, cứ chuyền hết chiếc lá này lại đến chiếc khác rồi cuối cùng rơi xuống những vũng nước đọng trên đất.

Đàn kiến nối đuôi từng con một rời tổ kiếm thức ăn cho nữ hoàng và đàn con của nó.

Những chú chim líu lo trên cành cây, báo hiệu một ngày nữa đã đến.Chiếc xe ngựa chạy dọc theo con đường đất ẩm ướt.

Lâu lâu, gặp đường gập ghềnh, chiếc xe lại lắc lư qua lại đôi chút.

Bên trong xe, tiểu thư Yvette trầm mặc suy nghĩ.

Đối diện với cô bé là cô hầu trẻ mà cô bé xem như chị ruột, Lin, người mà vẻ lo lắng đã lộ rõ trên mặt.

Sau những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, Yvette ăn uống rất ít, những giấc ngủ cũng không còn được đầy đủ như trước.

Đối với một người xem trọng kỷ luật như Yvette, đây là những chuyện bất thường.

Công tước Desrosiers trước khi đi cũng đã đặc biệt dặn Lin phải chăm sóc cẩn thận cho con gái ruột của mình.

Thế nhưng giờ Lin có muốn thực hiện lời dặn dò ấy thì cô cũng khó lòng làm được.

Bởi cô biết Yvette - người cô đã chăm sóc từ bé - một khi đã quyết tâm thực hiện điều gì đó thì con bé sẽ không để những thứ khác quấy rầy đến mình.

Vì vậy, Lin chỉ có thể đôi lúc nhắc khéo Yvette phải chăm sóc bản thân."

Chị Lin này, chị nghĩ phần trăm thành công là bao nhiêu?"

Có thể vì bầu không khí ngột ngạt khi nãy, cũng có thể vì sự nghi hoặc với kế hoạch điên rồ của mình, Yvette, bằng một giọng điệu như tìm kiếm sự động viên, đã chủ động lên tiếng.

Tuy vậy, trong từng câu chữ của cô bé cũng thể hiện một sự quyết tâm đáng ngưỡng mộ, như muốn nói rằng "Dù phần trăm thành công không cao, em cũng vẫn tiếp tục làm".Đối mặt với câu hỏi của Yvette, Lin có chút ngạc nhiên.

Qua ánh mắt của cô gái nhỏ dành cho mình, cô thấy một ngọn lửa rực cháy mãi mãi, không bao giờ tàn phai.

Tuy lo lắng, nhưng cô hiểu được lòng Yvette muốn như thế nào, và cô cũng biết mình không thể ngăn được cô bé ấy.

Nên sau vài phút, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại như để tiếp thêm tinh thần cho cô em gái nhỏ bé mà cô vẫn luôn chăm sóc."

Nếu là em thì một trăm phần trăm."
 
Back
Top Bottom