Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 30 : Gốc Khuất.


Khoảng gần 1 tuần sau , chẳng hiểu vì lý do gì mà cậu lại được thả tự do.Cậu không hiểu , Minh Đăng và Trung Nhật lại càng thấy khó hiểu.Chỉ biết ngày cậu bước ra khỏi nơi tối tâm đó cậu vẫn còn mang cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy.Quần áo cậu được thay mới , dáng vẻ ấy chẳng lệch đi đâu được hết.Người ấy cũng đang chờ cậu ở bên ngoài.Cha cậu - Thế Huân - An Đình.Người kia vừa thấy cậu chẳng thể kìm nén được cảm xúc nữa mà cứ lao thẳng tới.Anh nhớ , nhớ cái ôm , nhớ mùi hương và nhớ người này."

Quang Vũ...

"Anh ôm cậu , gọi khẽ tên cậu.Giọng anh nấc nhẹ lên.Cậu ôm anh , ôm rất chặt."

Anh về rồi mà "Anh không trả lời chỉ gật đầu liên tục."

Mình về nhà được không ?

"" Được , về nhà ""..."

Hôm nay trông anh Đình lại như trở về dáng vẻ ban đầu vốn có của anh.Dường như anh đang trầm tư về một điều gì đó nhưng chẳng dám nói cho ai biết.Cậu bảo về nhà nhưng cậu không về nhà cậu mà cậu lại trở về căn phòng nhỏ đó.Giờ ai nhìn vào cũng biết được một sự thật là ngày hôm đó cậu bị bắt oan.Những lời xì xào bàn tán cũng chẳng còn nữa.Mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó.Cuộc sống lại trở về dáng vẻ bình yên.Và cũng kể từ ngày đó anh bám cậu rất nhiều , còn nhiều hơn cả lúc trước.Một lần này thôi , lần này thôi cũng đủ làm cho anh sợ cả đời này rồi.Căn phòng nhỏ đơn sơ , từ giờ cũng trở nên ấm cúng , chẳng còn cái vẻ lạnh lẽo cô đơn kia nữa."..."

Đêm nay trời trở mưa , giông gió thổi lên vù vù.Tiếng gió rít qua khe cửa sổ , kêu lên hù hù nghe mà rợn hết cả người.Sấm chớp dữ dội lắm.Sáng cả bầu trời đêm.Căn phòng nhỏ kia lại khác biệt hoàn toàn với thời tiết lạnh lẽo bên ngoài.An Đình trốn trong lòng Quang Vũ , hơi ấm của hai người hòa quyện vào nhau.Anh nép trong lòng cậu , lâu lâu lại giật mình khi có sấm.Cậu dịu dàng , ôm chặt an ủi anh.Tay vuốt lưng cho anh dễ ngủ thế nhưng sấm đánh liên hồi chẳng thể nào ngủ được."

Anh , em ngủ không được "Đình càng nói càng rút sâu vào trong lòng của cậu hơn nữa.Cậu nắm lấy bàn tay dính khí lạnh của anh."

Em ráng ngủ đi "An Đình lắc đầu , ngước lên nhìn cậu.Rồi bỗng trời chớp một cái làm anh giật mình mà nhắm nghiền mắt lại.Phản ứng đó của anh làm cậu bật cười , mắt cậu nhắm chặt đè môi mình xuống môi người."

Ưm "Cậu hôn anh một lúc lâu mới dứt ra được.Rồi bỗng anh bật dậy , kéo theo cậu cũng ngồi dậy."

Em sao vậy ?

"Anh nhìn cậu , mắt chợt dịu đi.Anh chui ra khỏi lòng cậu , bước ra khỏi mùng.Tay kéo nhẹ cánh cửa tủ bên dưới."

Thiệt ra là em muốn nói lâu lắm rồi , mà cứ quên miết , nay tự dưng trời mưa cái mới nhớ đó chớ "Cậu cũng chui ra khỏi mùng , anh thắp cây đèn dầu lên.Dưới ánh đèn dầu ấy , cậu không chỉ thấy được nụ cười của anh mà còn cả thứ anh đang cầm trên tay.Anh đặt ngay ngắn lên bàn.Tấm bài vị được khắc bằng gỗ."

Má em nói má em chỉ muốn thấy em được hạnh phúc , giờ em hạnh phúc rồi em cũng muốn cho má em thấy được người em chọn "Anh đẩy cây đèn dầu lại gần tấm bài vị ấy.Cậu càng thấy rõ hơn.Trương Thị Thơm.Hưởng dương - 36 tuổi.Cậu nhích lại phía gần anh.Tay cậu khẽ đặt lên tay anh , giọng nói cậu dịu dàng."

Anh để em chịu thiệt nhiều quá rồi , đúng không ?

"Anh lắc đầu."

Không "Ánh sáng nhỏ hắc lên gương mặt anh , giọt nước nơi khoé mi lăn dài trên má.Rồi bỗng anh bật cười , giọng điệu trêu ghẹo cậu."

Ngồi thừ ra đó làm gì ?

Ra mắt má em đi chớ ?

Con rể gì đâu mà kì cục hết sức hà !

"Cậu nghe anh nói môi liền cong lên , lưng cậu ngồi thẳng tấp còn tự chỉnh trang lại quần áo.Giọng cậu nghe rất chân thành."

Con là Nguyên Quang Vũ , hôm nay con xin phép mẹ cho con được ở bên em và con cũng xin mẹ cho phép con thay mẹ chăm sóc em đến hết đời "Nghe cậu nói anh liền bật cười thành tiếng."..."

Quay về cách đây hơn 1 tuần trước.Chốn Sài Thành hoa lệ.Phủ thống đốc.Chỉ biết hôm đó cả phủ đều thì thầm với nhau rằng hôm nay là ngày con trai của ông thống đốc trở về.Nhận tổ quy tông.Căn phòng xa hoa , tranh treo tường toàn những bước trang đắt đỏ.Phòng rộng lớn chỉ có mỗi hai người ngồi đó.Ông thống đốc ngồi đối diện với người kia , người mà những người ngoài kia thì thầm gọi là " con trai của ông thống đốc "."

Con..Bấy lâu nay con sống có tốt không ?

"Người đó giọng lạnh tanh đáp lại."

Cuộc sống của tôi đã trở nên tối tâm kể từ ngày má tôi mất rồi "Ông chợt khựng lại , đưa mắt hỏi lại người đối diện."

Con..Con nói sao ?

Má con ?

"Người kia hít sâu một hơi."

Má tôi mất rồi , mất từ 6 năm trước rồi "Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề.Người con trai ấy nhìn có vẻ thờ ơ.Ông lại hỏi tiếp."

Vậy..Vậy sao con không tìm cha ?

"Người đó nghe vậy liền cười khẩy."

Cha ?

Nếu không phải năm đó con đàn bà kia tìm tới má tôi làm khó làm dễ thì má tôi đâu có mất ?

"Ông im lặng , như đang trầm tư vì câu nói đó.Rồi người kia chợt lên tiếng."

Má tôi thương ông từ thời còn thiếu nữ , năm đó má tôi mang tôi trong bụng thế nhưng lại bị người thứ ba của ông đánh đuổi không thương tiếc đó !

"" Má tôi là người được cưới hỏi đàng hoàng mà ?

"Ông càng nghe nói lòng lại càng thắt chặt lại hơn.Ông đưa mắt lên nhìn người kia."

Nhưng cha cũng tìm hai má con con suốt hơn 20 năm qua mà ?

"Người kia ngã đầu ra sau ghế."

Vậy ông về hỏi lại con đàn bà đó đi rồi sẽ biết , hỏi tôi có tích sự gì không chứ ?

"Lời càng nói ra không khí càng căng thẳng."

Nhưng...Con trở về có được không ?

"Người kia chẳng thèm lia mắt nhìn nhưng vẫn đáp."

Được "Lời nói ra mặt ông vừa sáng lên được một chút thì câu nói tiếp theo lại làm ông khựng lại."

Nhưng tôi có 3 điều kiện "Nói tới đây mắt người đó chợt sắc lên.Ông thấy vậy liền gật đầu đồng ý."

Điều kiện thứ nhất , tôi muốn đưa má tôi thờ ở gian nhà chánh với tư cách là vợ đường đường chính chính của ông thống đốc , được thờ phụng đàng hoàng "Ông gật đầu."

Được "Rồi người kia chớp mắt hai cái rồi lại tiếp tục nói."

Điều kiện thứ hai , ông không được ép buộc tôi sống theo khuôn khổ hay bất kì chuyện gì mà ông muốn , để tôi được sống theo ý của tôi "Ông lại gật đầu tiếp.Rồi bỗng người kia ngồi thẳng dậy , nhìn thẳng vào mắt ông."

Điều kiện thứ ba...

"Nói tới đây người kia liền dừng làm ông hơi bối rối."

Điều kiện thứ ba là gì ?

Con nói đi "Người kia mắt kiên định nhìn ông , giọng nghiêm túc nói."

Nguyễn Quang Vũ "*Đoán xem người ấy là ai ai ái ai 😔?
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 31 : Hình Bóng.


" Em nói sao ?

"Vẻ mặt Quang Vũ không thể giấu nổi sự bất ngờ , An Đình vẫn thản nhiên bởi anh biết khi nói ra thì ai cũng vậy thôi."

Anh thấy sao ?

Bất ngờ lắm hả ?

"Rồi anh cười , mắt anh loé lên chút gì đó.Cậu Vũ ngồi đối diện anh , rồi chợt cười."

Ừm , có hơi bất ngờ thật nhưng cũng vui vì em tìm được cha rồi "Tay anh bỗng siết chặt cây lược gỗ trong tay , đây là cây lược má anh thích nhất.Mi anh hơi cụp xuống."

Vui ?

Em cũng vui lắm...Sau hơn 10 năm cuối cùng em cũng gặp lại bà ta r rồi "Tay cậu xoa nhẹ tay anh , tay anh siết chặt chiếc lược nãy giờ cũng đỏ hết lên."

Giận thì giận chớ em tự làm đau mình mần chi ?

"Anh buông cây lược ra , nắm chặt tay cậu."

Em không giận , em hận !

"Cậu ôm lấy anh , chẳng nói gì thêm mà chỉ dùng hành động để anh ủi.An Đình nép sâu vào trong lòng cậu , hít thở đều."

Em muốn...Thay má em đòi lại tất cả và trả lại những gì má em phải chịu đựng trong suốt hơn 10 năm "Cậu hôn nhẹ lên mái tóc anh , giọng dịu dàng."

Em làm gì cũng được nhưng đừng tự làm tổn thương mình , nghe chưa ?

"Anh không đáp chỉ gật đầu."..."

Rồi cái tin tức đó cuối cùng cũng lan truyền đến đây.Hôm đó đích thân ông thống đốc xuống cái xứ này.Ông bà Thanh cũng bất ngờ vì những sự việc gần đây diễn ra quá nhanh , vượt ngoài sức tưởng tượng của hai người.Anh chào tạm biệt hai người.Nếu năm đó hai người không cưu mang má anh thì chắc giờ này anh cũng không có trên đời nữa rồi.Trước ngày hôm đó một ngày.Anh cũng qua nhà cậu đặng nói chuyện rõ ràng.Và rồi anh chỉ xin một điều , xin cho cậu được đi theo anh.Hôm đó cả Cần Thơ được dịp xôn xao.Ông thống đốc cười tít cả mắt , chỉ có duy nhất người con trai kia là không cười.Trên xe mặt anh vẫn vậy , chỉ có hơi căng thẳng là tay anh càng nắm chặt tay cậu hơn.Tay này anh nắm tay cậu , tay kia anh giữ chặt bài vị của má.Không ai nói gì khiến không khí trên xe càng nặng nề hơn.Rồi chợt anh lên tiếng.Tay anh miết chặt lên những dòng chữ khắc trên tấm gỗ kia."

Phải rồi , còn một điều tôi cũng muốn nhắc cho ông nhớ "Ông nghe vậy cũng quay người lại hỏi."

Điều gì ?

"Anh cười nhạt , tấm bài vị kia được để thẳng thóm."

Tôi đồng ý trở về nhưng ông nên nhớ cho kĩ , tôi mang họ Trương không phải họ Trần !

"Sau câu nói đó ông không trả lời chỉ gật đầu bởi ông biết ông là nguồn cơn gây ra toàn bộ sự việc của ngày hôm nay.Là do ông có lỗi với má con anh trước.Cũng chính ông là người đã đốt cháy lửa hận bên trong anh.Ngọn lửa ấy cháy hơn 10 năm nay , càng ngày nó càng phực lên dữ dội.Cậu lia mắt nhìn anh rồi lại nhìn xuống tay mình , rõ ràng là anh đang rất căng thẳng.Cậu miết lấy ngón tay anh nói nhỏ."

Em đừng sợ "Anh nhìn cậu rồi khẽ gật đầu một cái.Xe lăn bánh đều trên con đường đất , rồi lên đến những con đường xa hoa và cuối cùng dừng chân ở ngôi nhà lớn nằm sâu trong lòng Sài Thành.Mắt anh vừa lia qua đã thấy cái bóng dáng mà anh ghét cay ghét đắng đó.Thì ra mụ ra vẫn còn sống , thế thì tiện cho anh quá.Cậu nhìn anh , rồi cũng nhìn theo hướng mắt anh và cậu chợt hiểu ra tất cả.Bước xuống xe người phụ nữ kia cười rất tươi thế nhưng thấy anh người đó có hơi khựng lại , nhất là khi thấy tấm bài vị được anh cầm trên tay.Nhưng rồi sắc mặt bà ta thay đổi rất nhanh.Anh cũng chẳng thèm chào qua , cứ thế dắt tay cậu đi thẳng vào nhà trong làm bà ta đứng đơ ngay tại chỗ.Anh được thay đồ mới , dáng vẻ sau khi thay đồ càng khiến bà ta sợ hãi hơn nữa.Nhìn anh chẳng khác gì má của anh.Giống từ ngoại hình đến cả khí chất.Con nhà tông , không giống lông cũng giống cánh !Ngọc có vùi chôn trong bùn lầy thì vẫn là ngọc !Đúng như lời ông hứa , bài vị của má anh được thờ cúng rất đàng hoàng.Bà ta đứng cạnh đứa con gái riêng của mình mà mặt méo xệch.Đầu anh ngẩng cao , nhìn hai người mặt lúc tròn lúc dẹp kia từ trên cao."

Sao vậy ?

Thấy tôi trở về nhận tổ quy tông khiến bà không vui sao mẹ KẾ ?

"Cậu đứng sau lưng anh như một điểm tự vững chắc.Đứa con gái kia của mụ nghe anh nói cũng hùng hổ xông lên."

Nè , mày nói chuyện cho cẩn thận !

Mày là cái thá gì mà dám nói mẹ tao như vậy hả !?

"Anh nghiêng đầu cười khẩy , cái nụ cười đầy vẻ mỉa mai."

Con dòng CHÁNH khác với con dòng THỨ !!!

"Lời anh vừa thốt ra khiến hai người đối diện mặt đỏ gây hết cả lên.Rồi anh lại cười , anh nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế gần đó.Đưa mắt lên nhìn bài vị của má anh."

Mà tôi quên , nó làm gì phải con ruột của cha tôi đâu chứ ?

"Câu nào anh nói ra cũng như trúng tim đen của hai người trước mặt.Rồi chợt bà ta đưa tay lên."

Mày- "" Đánh đi "Chỉ vỏn vẹn hai chữ của anh đã khiến bà ta khựng lại hành động đó.Anh ngẩng mặt lên , mắt trừng trừng nhìn bà ta."

Lý Xuân Nương , năm đó bà làm gì má con tôi bà có còn nhớ rõ không ?

Để tôi từ từ giúp bà nhỡ rõ từng chuyện bà đã làm "Tay bà ta vẫn giữ ở không trung , mặt chợt tái xanh."

Những ngày tốt đẹp của bà...Cũng nên trả lại cho má con tôi rồi "Trước mắt bà ta là anh.Anh mang khuôn mặt giống hệt i đúc má anh.Chẳng khác gì người chết đang quay về đòi mạng.Bỗng anh đứng dậy , lia mắt qua đứa con gái kế bên."

Lý Xuân Hoa , tên đẹp lắm nhưng kết thì tôi không chắc !

"Anh bỏ lại câu nói đó , đưa theo anh rời đi.Phía sau lưng hai người là hai kẻ vừa tức vừa sợ.Sống ngay thì cần gì phải sợ ?Không phải anh đang trả thù.Mà là chính người mà bà ta hại chết đang quay về...Truy hồn đoạt mạng !Xem ra nhà ông thống đốc sắp tới không còn cái vẻ yên ổn này nữa rồi.Mạng đền mạng.Số trả số.______________________________________*Nói ảnh bót dị thoi chớ thiệt ra ảnh m77 🤡*Quang Vũ m85 khỏi thắc mắc 🤫*Chuẩn bị anh Đình quậy đục nước chỗ này😋😈
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 32 : Mẹ Kế - Con Chồng.


Cạch.Trở về phòng anh như được trở lại là chính mình.Cửa khép lại , anh gục đầu trên vai cậu.Cậu ôm lấy vai anh , cảm nhận được vai anh run lên nhẹ.Anh không khóc cũng không nói gì , chỉ dựa lên vai cậu.Không gian yên tĩnh đến đáng sợ."

Em thấy căng thẳng sao ?

"Anh lắc nhẹ đầu."

Em không "Cậu bế bỗng anh lên , tiến lại giường.Nệm chùn xuống , anh ngồi ngay ngắn trong lòng cậu."

Tự dưng em lại nhớ đến má em...Chẳng hiểu sao năm đó má em lại dễ dàng chịu khuất phục đến thế "Mắt anh trầm tư , tay anh miết nhẹ lên tay cậu."

Vì một người đàn ông , có xứng đáng không ?

"Anh nhắm mắt lại , hàng mi cong vuốt.Nốt ruồi đón lệ dưới mắt anh khẽ run lên."

Liệu ông ta có thật sự yêu má em ?

Hay là ông ta chỉ yêu chính bản thân ông ta thôi ?

"Cậu hôn nhẹ lên tóc anh , nhẹ nhàng an ủi.Anh nhắm mắt , nép vào lòng cậu."

Em không cần nghĩ đến ông ta , cũng đâu có đáng để em bận tâm "" Em cứ làm đi , làm gì cũng được...Sau lưng em còn có anh nữa kia mà ""..."

Xoảng !Chiếc bình hoa tinh xảo bị ném vỡ toang.Những mảnh vỡ văng tung toé.Người con gái đứng khoanh tay đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh."

Mẹ đập đi , đập hết đi rồi coi thử coi ai chịu thiệt "Nghe tới đây hành động của người kia có chút khựng lại.Bà ta bỏ chiếc bình xuống , đi lại giường ngồi."

Đáng lẽ năm đó tao nên để cho nó chết chung với con mẹ của nó !

"Xuân Hoa bước qua những mảnh vỡ của chiếc bình sứ.Đi vòng qua giường."

Thì giờ cho nó đi theo mẹ của nó cũng đâu có muộn "Thiếu nữ chẳng hề ngây thơ , mắt cô ta như lưỡi dao."

Thiếu chi cách để nó xuống đoàn tụ với mẹ của nó mà mẹ lo , nó mới về đây địa vị còn chưa vững hơi sức đâu mà mẹ lo "Người kia tặt lưỡi.Tay nắm chặt ga giường."

Sao mà không lo ?

Mày được cái ăn chơi chớ không có được cái tích sự chi hết trơn á "" Mày nghe từng câu nó nói là cũng đủ biết nó không phải dạng tầm thường rồi , sao mà tao đẻ ra mày mà mày không giống tao cái gì hết vậy ?

""..."

Bàn ăn lớn , bày biện toàn những món không những ngon mà còn đẹp mắt.Nhưng không khí trên bàn ăn lại ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.Cậu ngồi cạnh bên anh , đối diện là hai mẹ con nhà kia.Trên bàn toàn là tôm cua , anh cũng ráng nuốt được mấy miếng.Còn cậu thì ăn nhưng mắt chẳng thể nào mà rời khỏi anh được."

Không biết người bên đó sống ở dưới cái nơi thôn quê đó từ nhỏ có biết được chút phép tắc nào trên bàn ăn không ?

"Anh dừng đũa.Lia mắt lên nhìn người con gái trước mặt."

Vậy không biết người sống từ nhỏ ở nơi Sài Thành hoa lệ này có biết tôn ti trật tự là gì không ?

"Câu nói vừa dứt không khí trên bàn cũng chùn xuống hẳn.Ông chỉ lia mắt nhìn anh nhưng cũng không nói gì.Thoạt nhìn qua cũng thấy , Xuân Hoa tay bấu chặt vào váy mặt mày nhăn nhó khó coi lung lắm.Bỗng dưng cậu lại tiếp lời."

Con gái của ông thống đốc đây...Là không biết phép tắc hay là cố tình chọc ngoáy người khác vậy ?

"Rầm !Tiếng bàn đập mạnh vang lên."

Anh là cái tha gì mà dám nói tôi như vậy hả !?

"Bỗng tiếng đũa đập xuống bàn làm cô gái kia khựng lại.Mặt ông lúc nãy còn bình thường giờ lại sầm đi.Mắt ông lia qua bà ta."

Dạy con dạy cái kiểu này sao ?

Bà định cho nó bôi tro trét trấu lên mặt tôi sao hả ?

"Bà ta liền nở nụ cười , giọng giản hoà."

Ông à , con gái mình tánh tình nó hơi nóng nảy chút thôi mà "Đợi bà ta vừa dứt câu anh đã đứng phắt dậy."

Đình , con đi đâu vậy ?

"Anh khẽ siết nhẹ tay , lia mắt qua hai người kia."

Người ta đâu có muốn tôi xuất hiện trong ngôi nhà này ?

Tôi ở lại chẳng phải sẽ khiến cha nhọc lòng vì tôi sao ?

"Anh kéo cậu ra khỏi bàn ăn , đi một mạch chẳng ngoảnh lại.Mặt ông lúc nãy đã hơi sầm giờ đây lại càng tối hơn."

Bà nhắm bà dạy được thì dạy không thì để đích thân tôi dạy "" Từ nay về sau , cấm cửa nó ở nhà khỏi đi chơi bời ở đâu hết !

"Xuân Hoa kéo nhẹ tay áo bà ta , mặt mày tức tối.Răng nghiến chặt."..."

Vườn nhà trên này coi rộng vậy chớ đi vẫn đụng mặt nhau như thường à nghen.Oan gia ngõ hẹp , anh lại đụng mặt bà ta thêm một lần nữa.Mắt anh lúc nãy nhìn cậu còn chút tình giờ đột nhiên nhìn thấy bà ta đã không còn chút cảm xúc gì trong mắt nữa."

Đúng là oan gia nhỉ ?

Mẹ KẾ à , lại gặp nữa rồi "Bà ta phe phẩy quạt.Chân bước đều về phía anh."

Cứ tưởng là ai , hoá ra lại là mày ?

Không phải cứ cất cánh lên là sẽ thành phượng hoàng đâu "Anh cười khẩy , mắt anh đầy vẻ giễu cợt."

Tiếc quá , tôi chẳng cần cất cánh đâu mẹ kế "" Ngọc dù có vùi chôn trong bùn...Thì nó vẫn là ngọc "Anh tiến bước lại gần hơn , mắt anh sắc đến lạ thường."

Công ra công , phượng ra phượng "Rồi chợt anh nhìn thẳng vào mắt bà ta."

Cốt cách thì không bao giờ sửa được , má tôi là tiểu thư khuê cát con nhà gia giáo...

"" So sánh sao được với một đoá hoa hồng lẳng lơ như bà đây ?

"Miệng anh cười , điệu cười mang ý châm chọc thấy rõ.Bà ta nghe câu anh nói cũng biết rõ là đang nói ai.Mặt mày tức tối."

Mày !

Đúng là thứ vô học , ăn nói với bề trên kiểu đó sao ?

"Anh chẳng thèm nhìn sắc mặt bà ta , lại tiếp tục nói."

Bà đừng quên xuất thân của bà là từ đâu "Bỗng anh gằn giọng."

Một con vũ nữ phòng trà , tìm mọi cách dùng mọi thủ đoạn hèn hạ mới leo lên được vị trí bây giờ mà còn dám lên mặt với con của chính thất ?

"" Đúng là không phải cứ cất cánh lên là sẽ thành phượng hoàng !

"*Ố là la , chọc cái mỏ ảnh chi hong biết nữa 🤗
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 33 : Cả Đời Đều Dành Cho Em.


Rầm !Lại một trận hỗn loạn nữa xảy ra trong căn phòng đó.Xuân Hoa đứng khoanh tay nhìn , dường như đã quá quen với cảnh tượng này."

Lần nào tức mẹ cũng đập , đập cho cố vô cũng có được cái gì đâu ?

"Sau câu nói ấy , căn phòng chợt trở nên yên tĩnh.Những âm thanh đập phá đồ đạt cũng biến mất.Người phụ nữ hít một hơi thật sâu.Cô ả kia lúc này mới tiến lại , kéo ghế mà ngồi."

Cái thời gian công sức mẹ đập đồ đập đạt đó sao mẹ không để dành đặng nghĩ cách đi ?

"Người kia lia mắt qua nhìn."

Cách ?

Tao thiếu gì cách , mỗi tội thằng đó khôn hơn con mẹ của nó nhiều muốn giết thì khó...Đuổi nó đi càng khó hơn "Bà ta siết chặt tay."

Biết vậy lúc nó đẻ ra thì tao đã giết luôn cho rồi !

"Ánh đèn hắc lên nửa khuôn mặt của bà ta trông càng khó đoán.Chuyện ác không phải là bà ta chưa từng làm , nhưng có vẻ lần này bà ta đã gặp đối thủ xứng tầm với bà ta rồi đó đa.Nhưng người ta thường nói...Gừng càng già càng cay mà...Loại cáo già như bà ta chẳng khác gì yêu tinh.Muốn đối phó với anh thì chắc có lẽ chỉ cần nhiều thời gian hơn một chút thôi...Chợt bà ta nhoẻn miệng cười , chẳng ai biết trong nụ cười đó mang theo một ý nghĩ gì.Chỉ biết nụ cười đó y hệt như nụ cười năm đó khi bà ta từng bước từng bước ép má anh vào chỗ chết."

Nít ranh !

Thôi thì...Tao cũng nên cho nó tận hưởng vài ngày sung sướng trước khi xuống gặp con mẹ nó vậy ""..."

Trăng trên cao sáng , soi rọi rõ lòng người.Sương đêm lạnh lẽo.Phủ thống đốc khi về đêm lại u ám lạ thường.Khung cảnh khiến người ta phải rợn người.Đáng sợ nhưng chẳng bằng lòng người.Đêm xuống phòng đóng cửa , đèn cũng chợt tắt."

Em mệt sao ?

"Anh Đình lắc đầu.Giọng anh nay trầm hơn thường ngày."

Em chưa từng nghĩ em sẽ quay lại đây...Em cũng chưa từng nghĩ rằng là mình sẽ gặp lại bà ta "" Cảm giác..Khó thở quá "Cậu ôm người trong lòng nhẹ nhàng mà an ủi.Trong ngôi nhà ngột ngạt này chỉ có mình cậu mới đem lại chút sự thoải mái ít ỏi cho anh.Anh biết bản thân anh cần phải làm gì trong lúc này.Cơ hội không phải lúc nào cũng có.Nắm được rồi thì lại không bao giờ được buông.Anh cũng chẳng biết năm đó má anh đã phải sống cơ cực như thế nào.Nhưng anh biết má anh năm đó làm sao mà chết..."

Em muốn khóc không ?

"Giọng cậu hỏi khẽ , chỉ một câu đã đánh tan lớp phòng thủ của anh.Anh gật đầu.Vòng tay của cậu càng siết chặt hơn , ôm lấy người kia vào lòng."

Khóc đi "Tiếng nức nở nhỏ trong đêm khiến lòng cậu đau quặn thắt.Hỏi thử coi ai nhìn người mình thương như thế mà lại không đau ?Nhưng cậu biết lúc này cậu càng phải mạnh mẽ hơn , bởi ở đây chỉ có mình cậu là chỗ dựa duy nhất của anh Đình.Tay cậu vuốt vuốt lưng anh , người kia nức nở trong lòng anh.Không lớn chỉ khẽ thôi.Đủ để cậu nghe cậu thấy.Bả vai cậu ướt đẫm.Người anh run run lên trong vòng tay ấm áp của cậu."

Bên anh thì em không cần phải mang cái vẻ mạnh mẽ cứng cỏi đó ra đâu "Anh lại gật đầu , rồi tiếng khóc của anh đã bé giờ lại càng bé hơn.Rồi nó im hẳn.Người trong lòng cậu cũng bớt run lên.Cậu vuốt lại những cọng tóc rối trên mặt anh.Mũi nhỏ của anh ửng hồng sau trận khóc đó.Thấy vậy cậu khẽ bật cười.Môi cậu chợt lướt nhẹ qua đầu mũi khiến anh cũng phải đứng hình."

Anh..Làm gì vậy ?

"Cậu cười rồi đáp."

Hôn em "Nghe tới đây anh cũng cười , vẻ cứng cỏi kia cũng biết mất.Bây giờ mới thật sự là An Đình.Anh gối đầu lên tay cậu rồi chợt đáp lại nụ hôn ấy.Đôi trẻ đang yêu nhau bằng tất cả những gì mình có.Ngọn lửa nơi đôi tim ấy đập cũng ngày càng sáng.Là niềm tin , là tình yêu của họ.Cậu gặp anh khi đôi mắt ấy vẫn còn vẻ thơ ngây , cậu yêu anh khi đôi mắt ấy đã có chút tình...Từng nhịp đập lặng lẽ , rồi cứ thế hai trái tim ấy lại dần dần có cùng nhịp đập.10 năm xứ người cậu vẫn ngóng về anh.10 năm.Còn giờ đây cậu muốn dùng cả đời để bù đắp cho 10 năm ấy của anh."

Em yêu anh "" Anh yêu em "Hơi thở hoà trộn vào nhau.trong mắt người này chỉ toàn là hình bóng đối phương.Cậu giữ chặt cả thế giới của mình trong tay.Chẳng dám buông lỏng."

Em đừng suy nghĩ lung tung nữa , nát thì anh bù đắp lại chỗ nát , cả đời này anh đều dành cho em "Anh cười , đưa tay vuốt nhẹ má cậu.Trước mắt anh bây giờ là người bạn đời kiếp này của anh."

Được , vậy thì anh phải ở bên em cả đời "Môi anh đặt lên môi cậu.Hai thân thể như hòa làm một.Đêm ấy chẳng ai biết được gì cả.Chỉ biết trong căn phòng nhỏ , hai trái tim lại cháy sáng lên một lần nữa.______________________________________*Hình như Sóc bị dị ứng cái gì rồi các mom ạ , nó nổi tùm lum🥲*Hép mi hép miiii 😭 *Càng ngày càng nổi nhiều các mom ạ , kíuuuuu 🥲
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 34 : Cóc Đi Guốc , Khỉ Đeo Hoa.


Phủ thống đốc mấy nay coi có vẻ yên bình nhưng thật ra lại đang thầm lặng nổi sóng.Không khí ngột ngạt , sự căng thẳng được đẩy lên đỉnh điểm.Kẻ muốn đuổi đi , người muốn trả thù.Ngoài mặt chẳng ai nói gì thế nhưng sau lưng lại đang âm thầm mọc lên hàng ngàn mưu kế.Cũng dễ để thấy hiện giờ đang có người đứng ngồi không yên bởi sự tính nhiệm của ông thống đốc dành cho An Đình.Đám gia đinh mỗi lần đi ngang phòng bà ta đều nghe rõ từng tiếng đồ đạt đổ vỡ.Anh chẳng nhân nhượng ai cả , kể từ ngày đầu tiên bước chân vào nhà này đã thế và bây giờ , kể cả sau này cũng vậy.Màn đánh phủ đầu ngay khi đặt chân vào phủ của anh đã như một lời khiêu chiến chính thức."..."

Gió đầu hạ thổi rít lên qua từng khe cửa trong phủ.Hôm nay ông thống đốc không có nhà.Quyền lực trong phủ dường như đã hoàn toàn dời từ tay bà ta sang tay của " cậu cả ".Xuân Hoa bị cấm túc ở nhà thêm việc gia đinh cũng bắt đầu có những thái độ khinh khỉnh khiến cô ả tức điên nhưng cũng chẳng thể làm được gì.Bình thường hai mẹ con họ đối xử với mọi người cũng chẳng ra gì , việc này cũng là điều hiển nhiên mà thôi.XOẢNG !!!XOẢNG !!!XOẢNG !!!Tiếng đồ đạt vỡ toang.Tiếng thiếu nữ gào lên nghe rất giận dữ."

Mày đem mấy thứ này ra ngoài hết cho tao !

Mày có biết tao là ai không mà đem mấy cái thứ này vào đây cho tao hả !?

"Người kia quỳ khúm núm dưới đất , tay dọn dẹp miệng thì xin lỗi không ngừng.Trông người đó còn nhỏ lắm , chắc tầm độ 16 là cùng."

Con..Con xin lỗi cô , để con dọn , để con dọn "Bốp !Chén sứ bay thẳng vào đầu người kia khiến nó đau đớn mà ôm lấy đầu."

Mày còn ngồi đó ?

Cút ra ngoài !

"Người kia chật vật , ôm hết đóng đồ nát dưới chân vừa gom xong lòm còm đứng dậy.Cạch.Cửa phòng đóng lại.Bóng dáng nhỏ nhắn lủi thủi bước đi theo hàng lang với chiếc guốc mộc.Nó ôm đầu , không chảy máu nhưng không thể nói không đau.Chân nó khấp khiễng mà đi , trông tội dữ lắm.Linh Lan - 16 tuổi."..."

" Có sao không ?

"Lan giật mình buông tay khỏi trán.Xoay lại mới biết người vừa hỏi là anh Đình."

Dạ..Cậu cả , con không sao "Anh nhìn nó , trán sưng một cục khá to.Rồi lại nhìn chai thuốc nhỏ trên tay mình , chẳng do dự anh đưa lên trước mặt nó.Anh cười bảo."

Xài đi , tôi cho "Ánh mắt Linh Lan chẳng giấu nổi vẻ ngạc nhiên.Lan hơi đơ người nhưng vẫn lễ phép đưa tay nhận lấy."

Dạ , con cảm ơn cậu "Nhìn nó chẳng khác gì anh của lúc trước."..."

Phòng anh.Cửa được đẩy vào , người kia đã ngồi trên giường như chờ sẵn.Anh bước tiến lại ngồi gần kế bên."

Anh làm gì đấy ?

"Cậu cười rồi đưa cuốn sách trên tay mình lên trước mặt anh.Anh Đình nhìn thấy cũng bất ngờ lắm.Bất ngờ vì trong đó có...Toàn là hình vẽ anh."

Sao..Anh vẽ em hả ?

"Cậu gật gật đầu rồi cũng nhanh tay lật đến vài trang đầu."

Còn có hình lúc em hồi nhỏ xíu nữa kìa "Anh giật mình , chẳng hiểu tại sao lại có nó ở đây.Còn cậu thì lại cười bảo."

Anh vẽ từ hồi lúc mới gặp em rồi "Anh lật xem một cách thích thú , hình vẽ anh từ lúc 6 tuổi đến tận bây giờ , tuổi nào cũng có một hình vẽ riêng.Nhưng rồi anh chợt khựng lại , quay ngoắt qua nhìn cậu."

Mà..Anh đi tận 10 năm , sao anh biết hình dáng em ra sao mà vẽ được giống i chang em vậy ?

"Nghe anh hỏi cậu liền hơi ngượng , mắt đảo láo liên chẳng yên.Nhưng hình như vẻ mặt anh nhìn nghiêm túc quá nên cậu có khó nói mấy cũng phải nói."

À thì..Anh ở Pháp còn người quen của anh vẫn ở đây mà "Anh nhìn chằm chằm cậu , hai đôi mắt đối với nhau.Tay anh cầm chặt quyển sách.Nghĩa là gì ?Nghĩa là suốt 10 năm nay dù là cậu đang ở Pháp thì cậu vẫn luôn dõi theo anh.Nghĩa là dù không ở gần thì trái tim cậu vẫn hướng về anh."

Anh...Ưm "Môi kia chộp lấy môi anh , quyển sách nhỏ trên tay anh cũng chợt rơi xuống.Mắt anh nhắm nghiền."..."

" Mẹ làm sao mà tống khứ nó với cái thằng kia đi ra khỏi nhà này nhanh nhanh đi !

Con chịu hết nổi rồi !

"Xuân Hoa mặt hầm hầm , tay nắm chặt váy."

Nó mà cứ ở đây miết sớm muộn gì hai mẹ con mình cũng phải ra đường ở hết !

"Bà ta mặt thản nhiên.Có vẻ chẳng quan tâm là mấy."

Muốn đuổi thì cũng cần thời gian , bộ muốn đuổi là đuổi liền được hay sao ?

"Cô ả dùng dằng , chân dậm mạnh xuống sàn.Tức sắp bóc khói rồi."

Giờ tới cái đám gia đinh trong nhà này cũng chẳng coi hai mẹ con mình ra cái thể thống gì đâu !

""..."

" Ý gì đây ?

"Bà ta mặt tươi cười đem đặt chén canh xuống trước mặt anh."

À thì dù gì cũng là người trong nhà , tôi cũng biết là mình sai trước nên hôm nay mới- "Chưa kịp để bà ta nói ra hết câu thì một giọng nói khác đã chặn lại."

Phiền bà đem về cho , Đình không thích ăn canh "Giọng nói đó là của cậu.Mặt bà ta liền trở nên gượng gạo , trông rất khó coi."

Tôi đâu có đem cho cậu ăn mà cậu vào đây nói ?

Dù gì cậu cũng là khách chớ đâu phải chủ nhà "Anh cười khẩy , đứng ra khỏi bàn ăn."

Nhưng bà cũng đâu phải chủ nhà mà bà nói kiểu đó ?

"Bà ta đã sượng nay càng sượng hơn lúc nãy.Mặt anh lạnh tanh , chẳng thèm lia mắt nhìn tới chén canh đó."

Tôi không thích làm bẩn mắt , dơ tay , nếu mà có công mang đến đây rồi thì cũng phiền bà có công mang về tự uống đi "Mặt bà ta đỏ gây.Anh xoay người kéo cậu đi tiếp.Tiếng răng bà ta nghiến nghe keng két.Anh Đình chẳng thèm quay đầu , cứ thế mà dẫn cậu đi chỗ khác.Giọng anh nghe cực kì khinh bỉ."

Đúng là cóc đi guốc , khỉ đeo hoa "" Không biết thân , không biết phận "______________________________________Anh Đình với cậu Vũ quay lại rồi đây nòo 😜
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back