Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 25 : Cứng Đầu.


Cậu Vũ từ nhỏ tới lớn được ông chiều miết nên thành ra cái đầu đó cũng cứng lắm đó đa.Cậu quỳ , quỳ ở đó mãi.Quỳ từ trưa tới chiều xong từ chiều tới tối.Cậu vẫn giữ nguyên tư thế cũ.Lưng thẳng đầu ngẩng cao , nhìn chẳng có chút gì là giống đang chịu phạt hết , cứ như cậu đang chống đối lại ông thôi.Cậu quỳ , gia đinh đi qua đi lại nhìn thấy thì cũng chỉ biết lắc đầu.Cậu thì cứng đầu , gặp ông đây nữa thì khác gì 49 gặp 50 đâu.Từ nhỏ đến giờ cậu muốn cái chi đều phải có cho bằng được.Lần này chắc chắn cũng vậy.Một trong hai người phải lùi một bước , nhưng người lùi chắc chắn không phải Quang Vũ.Ông đi ngang , thấy cậu vẫn quỳ ở đó cũng chỉ biết lắc đầu.Sao mà nó cứng đầu dữ vậy đa , chẳng giống ai trong cái nhà này hết trơn hết trội.Mặt cậu thản nhiên , cứ quỳ ở đó bởi cậu biết chắc chắn người thua không phải là mình.Vậy thì cứ thử xem...Ông hay cậu cứng hơn đây."..."

Đến khuya , trăng cũng sắp tàn rồi mà cậu vẫn còn quỳ sừng sững ở đó chẳng xê dịch đi đâu hết.Gia đinh trong nhà cũng ngủ hết , mình cậu quỳ đây với ngọn đèn le lói.Nhưng rồi cậu bỗng nghe tiếng xào xạc.Trong ánh sáng mập mờ , cậu nhếch nhẹ môi nhưng không phát ra tiếng đây là điều có thể đoán trước được mà."

Vũ " Tiếng gọi đó cậu chờ từ trưa tới giờ rồi.Cậu cứ vờ như không nghe , mặt cũng chẳng thèm quay về hướng đó."

Đứng dậy đi "Đến lúc này cậu mới chịu xoay đầu qua nhìn.Nhưng nhìn rồi lại thôi , cậu lại xoay đầu về hướng cũ."

Con không đứng "Cậu nói chắc nịch.Không lớn cũng không nhỏ , vừa đủ để hai người nghe.Ông nghe cậu trả lời thì cũng im lặng.Chẳng biết nói gì thêm bởi cái sự cứng đầu này vượt quá sức chịu đựng của ông rồi.Ông rót trà , gõ nhẹ lên bàn."

Muốn làm gì thì lên đây rồi nói "Cậu chợt cúi đầu , che đi ý cười trên môi.Đợi hồi lâu sau cậu mới đáp lại."

Con nói rồi thì cha có chắc là cha giữ lời không ?

"Ông nhìn cái vẻ mặt khinh khỉnh đó của cậu , thở dài một hơi nhưng rồi cũng gật đầu chấp thuận.Môi cậu cong lên thấy rõ.Quỳ cả ngày rồi giờ đứng lên cũng có chút khó khăn.Cậu đứng dậy thì hai chân đã tê cứng , lảo đảo đi lại phía ông.Thấy cậu như sắp té ông trong vô thức mà đưa tay ra nhưng rồi lại rụt tay về.Cậu bước lại bàn , ngồi chễm chệ trên ghế.Đối mặt song song với ông.Ông nhìn cậu."

Con muốn gì ?

"Cậu nhìn thẳng vào ông , tay đặt trên bàn."

Con muốn cưới người con thương về nhà này "Ông nghe cậu nói " người con thương " liền nhớ sực tới cảnh tượng lúc trưa mà mình nhìn thấy."

Sao ?

"Ông hỏi lại , giọng hơi bất ngờ.Cậu thản nhiên gõ gõ mấy ngón tay trên bàn."

Con không muốn nhắc lại lời con nói đâu cha à "Ông tặt lưỡi.Dáng vẽ cậu cao ngạo , ẩn hiện trước ánh đèn dầu le lói trong màn đêm khuya bất tận."

Không thì thôi "Cậu vờ đứng lên bước đi , ông liền hoảng mà gọi lại."

Vũ !

Cha chưa nói mà "Mặt cậu đang xoay đi bỗng cười.Cậu biết , biết chắc nữa là đằng khác , dù sao thì ông cũng phải thua thằng con trai này thôi.Xong cậu lại ngồi xuống , giữ vững tư thế cũ mà nói chuyện với ông."

Cha chưa nói xong vậy thì cha muốn nói cái chi với con ?

"Ông thở dài.Cây gậy cầm trên tay cũng buông lỏng hơn hẳn."

Bây muốn cưới thì cưới "Nghe ông nói , mặt cậu cũng gỡ bỏ cái nét ương bướng kia."

Cha nói phải giữ lời đó "Ông gật gật đầu."

Rồi rồi , đi vô trong ngủ đi "Cậu đứng dậy , nhưng hướng mũi giày lại hướng ra ngoài cửa."

Thôi cha ngủ đi , con qua thăm vợ con đây "Nói rồi cậu nhấc chân bước đi.Ông ngồi trên bàn trà nhìn bóng lưng cậu đi sâu vào trong màn đêm kia thì cũng chỉ biết thở dài , ai mượn ông chiều cậu riết giờ muốn cứng với cậu thì cũng đâu có cứng được nữa."

Haiz , nó giống ai không biết "Ông lắc đầu rồi cũng đi vô nhà trong."..."

Nhà ông Thanh.Màn đêm buông xuống cả nhà liền chìm vào một khoảng lặng kéo dài.Trong căn phòng nhỏ người kia đã ngủ say.Tay ôm chặt cái áo sơ mi của cậu để lại , đắm chìm vào trong giấc mộng của riêng mình.Cạch.Cửa kia khẽ mở.Một bóng dáng đi vào trong phòng.Chẳng nói chẳng rằng cứ ngồi đó nhìn anh Đình ngủ.Tay vuốt nhẹ lên gò má mềm mại.Anh Đình bận cả ngày nên ngủ say lắm.Tay ôm áo cậu , chìm vào giấc ngủ với mùi hương quen thuộc.Nhưng người vừa sờ má anh kia...Đâu phải cậu Vũ ?Người đó nhìn anh hồi lâu , khẽ cười.Ánh mắt đáng sợ được ngọn đèn dầu nhỏ chiếu lên.Chẳng ai biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì.Nhưng rồi người kia cũng rời đi.Để lại khoảng trống như cũ.Người đó vừa đi thì lại có người khác đến.Người này mang theo mùi hương và những cái ôm quen thuộcCạch.Cửa lại mở.Cậu Vũ nhìn anh đang ôm áo mình ngủ mà bất giác bật cười.Tay cậu kéo cái áo sơ mi kia ra thì anh lại nhăn mặt khó chịu , kéo mạnh áo trở lại."

Ưm "Cậu cười , dịu giọng."

Trả áo cho anh "Anh Đình nghe giọng nói đó liền giật mình mở mắt dậy."

Anh ?

"Cậu kéo cái áo kia ra , leo lên giường nhỏ.Ôm anh , cảm giác và mùi hương quen thuộc."

Anh về rồi nè "Anh Đình cười , chui rút vào trong lòng mà ngủ.Nhưng...Đã thật sự bình yên chưa ?*Đoán xem người sờ má anh Đình là si đây 😔 ?
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 26 : Ác Phiện ?


Đêm đó nó thật bình yên , bình yên đến nổi cậu tưởng phía trước là một cái kết đẹp nhưng không.Sáng hôm sau nhà ông Thanh nháo nhào hết lên.Bọn lính Tây tràn vào nhà như vũ bão.Ông Thanh bất ngờ , chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì sao ?"

Khoan , khoan đã !

Có chuyện gì ?

Sao lại vào nhà tôi !?

"Tên lính kia mặt mày dữ tợn , chẳng để ông vào mắt."

Chúng tôi tới bắt người , chứng cớ đã có đầy đủ , phiền ông tránh ra "Sau lời nói đó mấy tên khác cũng ồ ạt chạy vào trong.Người mà họ bắt...Là cậu Vũ ?Cậu khó hiểu.Tóm đại một tên trong đó rồi hỏi."

Lý do gì mà các anh bắt tôi ?

"Tên đó chẳng thèm nhìn , chỉ trả lời."

Trong lô hàng của anh chúng tôi có phát hiện bên trong đó có không ít ác phiện đâu "Anh Đình như chết lặng , nhưng anh biết làm sao mà cậu lại làm những chuyện này được ?"

Không !

Không thể nào có chuyện này được , sao lại có ác phiện ?

"Tên khác phất tay , í bảo lôi cậu đi."

Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị , bằng chứng đầy đủ hết rồi , có thắc mắc gì thì lên quan mà thắc mắc , đưa đi "Mấy tên đó hung hăng kéo cậu đi , cậu cũng chẳng chống cự bởi cậu biết càng chống càng khó thoát.Chỉ để lại cho anh Đình một câu."

Thế Huân !

"Anh Đình trơ mắt nhìn người mình yêu bị lôi đi.Đầu anh giờ chỉ xoay quanh hai chữ "Thế Huân"."

Thế Huân ?

Cậu Huân ?

"Khung cảnh hỗn loạn , Quanh Vũ bị lôi đi trước mặt bao nhiêu người.Lướt qua kẻ đó cậu liền hiểu.Trong mắt hắn không giấu nổi ý cười.Cậu cũng chẳng kìm được mà lên tiếng."

Thằng chó !

"Hắn chẳng nói gì , chỉ nhìn cậu với vẻ mặt đắc ý.Chỉ sau 1 đêm , tin đồn của Quang Vũ lan khắp nơi.Ông Nguyễn hay tin thì như chết lặng.Ông chiều thì chiều chớ chẳng thể nào chiều ra một thằng con hư như thế này."..."

Anh Đình chẳng thể để lâu.Anh đi tìm , tìm cậu Huân ngay trong đêm đó.Đến được nơi anh cứ như người thất thần.Khiêm cũng giật mình khi thấy anh một mình đi lên đây , ban đêm ban hôm rồi."

Anh Đình !

Anh..Sao tối rồi mà anh lên đây mần chi ?

"Anh thở chẳng ra hơi nhưng vẫn cố nói."

C-Cậu Huân đâu ?

"Khiêm đã anh vào được tới nhà cũng mệt lã người.Trên đường đi vào đây miệng anh cứ lẩm bẩm."

Cậu Huân đâu ?

"Khiêm dìu anh ngồi xuống rồi mới hỏi rõ."

Anh tìm cậu Huân mần chi ?

Có chuyện gì rồi ?

"Tay chân anh run rẩy.Nắm chặt tay Khiêm nói."

Cho anh gặp cậu Huân đi , nhanh lên đi !

"Càng nói nước mắt anh càng tứa ra nhiều hơn.Tâm trạng anh hoảng loạn hơn bao giờ hết.Chân anh lấm lem bùn đất , trầy gót chân rỉ cả máu anh cũng chẳng quan tâm tới.Khiêm trấn an anh xong mới vào gọi Thế Huân ra.Thế Huân thấy anh cũng bất ngờ.Giờ này chắc cũng hơn 1 giờ sáng rồi."

Anh kiếm tôi mần chi ?

"" Cậu , cậu cứu anh Vũ đi mà !

"Thế Huân hơi khựng lại."

Anh...Vũ ?

""..."

" Cái gì !?

Anh nói sao ?

"Thế Huân cau mày."

Thằng Vũ không thể nào làm ra ba cái chuyện này được !

"Anh Đình mặt mày phờ phạc."

Tôi biết , nên tôi mới xin cậu giúp "Đến tận bây giờ anh mới có thể bình tĩnh được hơn một chút.Nhưng người anh vẫn còn run nhẹ.Tay bấu chặt vào quần.Gót chân bị rỉ máu lúc nãy giờ cũng khô hết."

Anh bình tĩnh , chuyện này tôi giúp được nên anh không cần phải lo "Nói rồi cậu lia mắt qua anh An đang đứng gần đó."

An , sắp xếp một phòng cho khách đi , mang đồ mới cho người ta "Cậu đảo mắt một hồi."

Anh ngủ lại đây đêm nay đi , sáng rồi tôi cùng anh về dưới đó "Anh không còn sức trả lời , chỉ gật đầu đáp lại.Nói là ngủ chớ thật ra cả đêm đó anh chẳng chợp mắt được.Anh thức trắng đêm đó.Quần áo đã được thay mới , chân cũng được băng bó đầy đủ hết rồi.Cả đêm đó anh cứ thẫn thờ , ngồi bên cửa sổ nhìn ra ánh trăng le lói ngoài kia.Cớ sao ?

Cớ sao ?Ông trời chẳng để cho hai người yên ổn chứ ?Gió sương phủ đầy vai anh.Ngồi bên cửa sổ anh cứ nghĩ mãi về hình bóng người đó.Từng nụ cười , ánh mắt...Nước nơi khoé mắt ứ đọng nãy giờ cũng trực trào rơi.Tay anh nắm chặt chiếc khăn thêu hai chữ " Quang Vũ " mà cậu đưa cho anh giữ."..."

Sáng hôm sau , trời chưa sáng hẳn thì hai người đã bắt đầu xuất phát.Từ Sa Đéc về Cần Thơ.Lòng anh chẳng yên được một giây một phút nào hết.Tay siết chặt chiếc khăn , ngón tay mân mê lên hai chữ kia mà tự an ủi.Cũng chẳng mất bao lâu thì hai người đã tới chỗ.Thế Huân đi du học mấy năm , thêm cả việc nhà họ Trịnh này có mối quan hệ rộng nên thành ra chỉ cần 1 câu nói vấn đề này cũng được nới lỏng hơn một chút.Chỉ 1 ngày 1 đêm mà Quang Vũ đã thương tích đầy mình.Thấy người đến là Thế Huân , cậu bất giác cười."

Thằng điên này , bị hành hạ ra nông nỗi này mà mày còn cười được ?

"Quang Vũ mang trên mình không ít vết thương , lớn nhỏ chi chít.Nhìn là biết đã chịu khổ không ít.Một ngày mà đã vậy , nếu còn để kéo dài thêm thì sẽ như nào nữa đây ?Cậu Vũ cười khẽ.Đưa mắt lên nhìn Thế Huân."

Tao biết người tới là mày...Nên tao mới cười "Thế Huân nhìn thằng bạn mình mà xót , bao năm làm thiếu gia.Hơn 20 năm chưa bị đánh roi nào mà giờ đây...Thế Huân cúi xuống xem xét vết thương của cậu một hồi rồi đứng phắt dậy.Mắt sắc liếc qua đám lính canh."

Tra hỏi được gì chưa ?

"Tên đó hơi run , đáp lại."

Dạ..Chưa "Mắt Thế Huân trừng lên."

Đánh người không ra người như thế này mà còn chưa tra ra ?

Chi bằng nhét đóng ác phiện đó vô họng các người cho xong !

"Hắn biết Thế Huân có quyền nên cũng không dám cãi.Thế Huân siết chặt tay , mắt nhìn người dưới kia.Máu đỏ nhuốm đầy áo sơ mi trắng."

Huân...Tao không làm "Thế Huân gật đầu."

Tao biết , chịu khó đợi tao vài ngày , tao đưa mày ra khỏi đây "Mắt Thế Huân kiên định."

Không làm thì không sợ , không có thì không cần khai "Vừa nói mắt Thế Huân vừa lia qua đám lính canh , như nhắc nhở chúng về việc dùng hình."

Mai tao lại vào thăm mày "Cậu không trả lời chỉ gật đầu.Nhưng rồi cậu chợt kéo Thế Huân lại.Nói nhỏ."

Đ-Đăng..

"Thế Huân gật đầu , nhỡ rõ cái tên đó."..."

Bên ngoài anh lo lắng , chẳng thể nào ngồi yên được.Thấy Thế Huân ra ngoài mắt anh liền sáng rỡ."

S-Sao rồi ?

Anh Vũ có bị làm sao không ?

"Thế Huân đảo mắt , không dám nói cho anh biết sự thật."

Vẫn ổn , không sao "Nhưng rồi Thế Huân chợt nhớ cái tên lúc nãy được cậu nhắc tới."

Đình , anh có quen người nào tên...Đăng không ?

"Anh Đình sững người.Đăng ?"

Cậu nói Đăng sao ?

Là anh Vũ nói cho cậu nghe phải không ?

"Thế Huân gật đầu.Anh Đình siết chặt tay."

Tôi biết , con trai cả của ông Thanh ""..."

Về tới nhà , chân anh do bị thương nên đi khập khiễng.Mỗi bước đi là chân anh lại nhói lên.Nhưng anh mặc kệ , người kia vẫn chưa được minh oan mà.Anh lại bước tới căn phòng đó.Đưa tay lên gõ cửa.Cốc , cốc , cốc.Cạch.Cửa được mở ngay lập tức như đã chờ anh trước đó rồi.Người trong kia vẫn giữ bộ mặt như cũ.Anh bước vào , cửa phòng cũng đóng."

Cậu cả , chuyện của anh Vũ hôm qua là do cậu nhúng tay vào ?

"Người đó bước tới trước mặt anh."

Nếu tôi nói không...Em có tin tôi không ?

"Anh nghiến răng ken két."

Cớ chi cậu làm như vậy ?

"Hắn cười."

Cớ chi ?

Chẳng phải là vì em sao ?

"*Đợi ngày Thế Huân xuất trận😔
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 27 : Lợi Dụng ?


Anh trừng mắt lên nhìn người trước mặt.Mặt hắn vẫn nhỡn nhơ như vậy.Vết thương trên người chưa lành mà đã tính đến chuyện hãm hại người khác."

Sao cậu lại làm vậy ?

Tới khi nào cậu mới để yên cho chúng tôi hả ?

"Tay hắn hơi siết lại nhưng mặt hắn vẫn cười."

Tới khi nào tôi từ bỏ được em "Anh rùng mình , sao trước giờ anh không phát hiện ra là mình đang sống cùng nhà với một con ác quỷ chứ ?Trơ trẽn !"

Cậu nghĩ nếu cậu làm vậy thì cậu sẽ có được tôi sao ?

"Hắn gật đầu."

Phải , tôi còn muốn nó không còn trên đời này nữa "Tay anh siết lại , lòng ngực phập phồng.Anh chẳng biết người trước mặt mình bây giờ có còn là con người không nữa."

Hah , cậu nghĩ nếu anh Vũ không còn trên đời này nữa thì tôi có còn sống không ?

"Hắn khựng lại , đưa mắt lên nhìn anh."

Tóc chúng tôi đã kết , áo cũng qua khỏi đầu , nếu anh Vũ có mệnh hệ gì thì tôi chắc chắn tôi cũng chẳng thể còn trên đời này nữa đâu...Cậu Đăng à...

"Anh lia mắt lên nhìn hắn.Ở chung nhà bấy lâu nay chả nhẽ hắn ra sao mà anh lại không biết sao ?Xong rồi anh cười.Nụ cười đó như đã khẳng định lời anh vừa nói.Anh biết chắc chắn tâm lí của hắn cũng đã lung lây rồi.Nếu nói anh mưu mô thì anh cũng nhận , bởi hắn chơi thế nào thì anh chơi lại thế ấy.Hắn lợi dụng quyền lực.Anh lợi dụng chính tình cảm của hắn."

Em...Em nói gì ?

"Anh ngẩng cao đầu nhìn hắn."

Bây giờ trong tay cậu không chỉ nắm mạng sống của anh Vũ...Mà còn có cả tôi , nếu cậu muốn tôi chết thì cứ làm "Hắn nghiến răng nhưng chẳng làm được gì anh.Bởi hắn thật sự không muốn anh chết , ai lại đi giết người mình yêu bao giờ chứ ?Tình cảm hắn dành cho anh là thật nhưng chỉ tiếc chính hắn lại là người đẩy anh ra xa khỏi mình.Anh nhìn hắn , chợt thấy người hắn run nhẹ.Khoé môi anh cong lên , anh biết chiêu này của anh thành công rồi.Nhìn hắn được thêm một lúc nữa , anh mới quay đầu rời đi.Cạch.Cửa mở ra.Anh bước ra khỏi căn phòng kia.Thoát khỏi cái không khí ngột ngạt ấy.Anh lê cái chân đang đau nhói đi ra ngoài.Cậu Huân vẫn đang chờ anh ở ngoài đó.Anh cắn răng cố chịu đựng cơn đau dưới chân đặng bước ra ngoài gặp Thế Huân."

Cậu Huân "Ra được tới trước cửa anh mới gọi , mặt mày lúc này cũng đổ mồ hôi đầy hết.Vết thương hình như lại chẳng máu rồi."

Sao rồi ?

"Anh nhìn cậu , kiên định mà gật đầu một cái."

Tôi chắc chắn là hắn làm !

"Thế Huân gật đầu.Tay cậu siết chặt lại."

Tôi biết rồi , anh vào trong nghỉ ngơi đi , cẩn thận vết thương "Nghe Thế Huân nói đến vết thương lúc này anh mới sực nhớ lại chân mình."

Ừm , tôi cảm ơn cậu "Thế Huân gật đầu đáp lại , định quay đi nhưng rồi chợt khựng lại."

Anh Đình "Anh bị tiếng gọi của Thế Huân kéo lại."

Cậu gọi tôi ?

"Thế Huân mím môi."

Chăm sóc vết thương cho tốt , mơi tôi đưa anh đi gặp thằng Vũ "Nghe đến đây mắt anh chợt cay.Anh gật đầu."

Tôi biết rồi , cảm ơn cậu ""..."

Về đến phòng , băng gạt trắng tinh đã nhuốm đỏ.Anh mở ngăn tủ ra.Đồ mà cậu Vũ để lại vẫn còn y nguyên ở chỗ đó.Cậu sợ anh bị thương nên lúc nào trong ngăn tủ cũng có sẵn mấy cái này.Anh tháo băng gạt cũ ra.Vết thương không quá sâu nhưng do anh cứ vận động nên thành ra nó cứ chảy máu.Anh tháo ra , quăng đại đóng băng gạt đó xuống đất.Đóng băng gạt kia bị nhuốm đỏ hết , xem ra máu chảy ra cũng chẳng ít đâu.Rửa sạch vết thương rồi thay băng gạt mới.Nằm trên giường , đầu anh cứ nghĩ về cậu Vũ mãi.Anh sợ cậu có mệnh hệ gì thật.Nhưng anh chẳng dám nghĩ tới cảnh tượng đó.Anh ôm chặt chiếc áo còn vươn mùi của cậu , từ từ chìm vào giấc ngủ sâu."..."

Cũng chẳng biết anh đã ngủ bao lâu nữa , chỉ biết lúc thức giấc thì trời đã tờ mờ tối.Anh mở mắt dậy , tay vẫn còn ôm chặt chiếc áo của cậu.Lồm cồm ngồi dậy , mắt anh quét qua một lượt.Anh hơi khựng lại.Ai đốt đèn dầu trong phòng của anh vậy ?Lia mắt nhìn trên bàn , mấy cái băng gạt lúc nãy anh thay xong chưa kịp dẹp cũng biến mất.Mất cái băng gạt cũ dính máu kia cũng biến đâu mất.Hình như có ai đó đã vào đây và dọn dẹp phòng dùm anh rồi.Anh nhìn quanh phòng , đầu óc trắng xoá cũng chẳng nghĩ được là ai đã làm.Trong đầu anh từ hôm qua đến giờ chỉ toàn có người mang tên " Nguyễn Quang Vũ ".Anh nhìn ra cửa sổ , trời cũng tối dần rồi.Anh dẹp chiếc áo của cậu sang một bên.Vừa đặt chân xuống giường anh vừa dụi dụi mắt nhìn kĩ xung quanh phòng một lần nữa.Anh không nhìn lầm.Căn phòng được dẹp dọn kĩ càng hết rồi.Thật sự là có người đã vào đây mà dọn dẹp phòng dùm anh.Đặt chân xuống giường , chân anh lại nhói lên.Cạch.Bước ra khỏi phòng , mặt anh hơi nhăn nhó vì đau.Chẳng biết bây giờ là mấy giờ nữa , nhưng trời vẫn còn hơi sáng.Chắc mới độ 6 giờ chiều.Chân anh đi khập khiễng.Cố lắm mới ra được tới ngoài vườn.Nhưng phía sau anh vẫn là ánh mắt kì lạ kia...*È hé.
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 28 : Đợi Em !


Trăng hôm nay sáng lắm , anh Đình ngồi đó tay siết chặt lấy cái khăn thêu tên cậu.Ngước lên nhìn vầng trăng sáng kia mà mắt anh chợt cay , từ nơi khoé mi chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt như giọt sương đêm.Ngón tay anh cứ miết miết lên hai chữ " Quang Vũ " , tiếng anh nấc khẽ trong đêm vắng.Nước mắt lăn dài trên má anh , chảy dọc xuống cằm rồi hạ mình nằm yên trên chiếc khăn tay đó.Anh khóc , khóc đến khó thở , khóc đến mờ mắt cũng chẳng có ai lại dỗ dành.Vai anh cứ run run lên."

Vũ ơi , đợi em "Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt , lấy lại cảm xúc , trở về cái dáng vẻ thường ngày.Thế nhưng mắt anh chẳng còn long lanh , nó giờ đang chứ đựng những nỗi yêu hận đan xen với nhau.Anh yêu cậu , còn hận ?

Anh hận người đã đẩy họ vào bước đường này.Gió thổi nhẹ qua mái tóc anh , gió đêm nó vừa mát vừa lạnh , thế nhưng bây giờ nó cũng chẳng lạnh bằng lòng anh.Gieo nhân nào , gặt quả đó !"..."

Đêm đó lại là một đêm nữa anh Đình thức trắng đêm.Mắt anh thâm quầng , sáng nay anh thức rất sớm.Mấy người khác biết chuyện của anh , thêm cả cái chân anh đang băng gạt vậy nên người ta cũng không có kêu anh mần chi hết.Anh đợi , đợi người đó đưa anh đến gặp cậu.Rồi tiếng xe quen thuộc lại xuất hiện.Đúng như lời Thế Huân nói , cậu đưa anh đến gặp Quang Vũ."..."

Bên trong này bốc lên những mùi hôi khó chịu.Gián nhện bò khắp nơi , cả phòng ẩm mốc , thua cả phòng cho mấy gia đinh ở nhà anh.Đi sâu vào bên trong , qua mấy chỗ nữa anh mới được gặp người mình ngày nhớ đêm mong.Thế Huân cũng chẳng thích làm bóng đèn nên ra ngoài trước , đợi anh.Anh thử gọi khẽ."

Anh Vũ "Người đang nằm dưới kia chợt giật mình , xoay lại nhìn anh.Vừa nhìn thấy anh mắt người đó liền ứ đọng nước mắt."

Đình "Cậu chẳng nói gì thêm nữa , chỉ nhào tới ôm anh thật chặt.Anh ôm cậu mà nước mắt cũng chợt rơi , hơn 20 năm chẳng ai dám đánh cậu dù chỉ là một cái bạt tay , ấy vậy mà mới vô đây có mấy ngày đã nhìn chẳng ra cậu ba nhà họ Nguyễn nữa.Thấy áo cậu nhuốm đỏ những vệt máu , còn có những nơi có vết máu đã khô mà lòng anh không khỏi đau nhói."

Vũ , anh sao vậy ?

"Anh hỏi , giọng không kìm chế được mà cứ run lên.Cậu không trả lời câu hỏi của anh chỉ ôm anh thật chặt , rồi cậu hít lấy một hơi."

Em vô đây mần chi ?

"Cậu nhìn anh , mắt anh thâm quầng , mặt mày hốc hác hơn thấy rõ."

Không vô thăm anh thì làm gì ?

"Cậu cười."

Em hỏng sợ hả đa ?

"Anh nức nở , nước mắt chảy qua nốt ruồi đón lệ dưới mắt trái."

Sợ cái chi ?

Sợ để em không còn được gặp anh nữa hả ?

"Cậu định đưa tay lên lau nước mắt cho anh nhưng rồi chợt khựng lại , tay cậu giờ nó dơ lắm , lau rồi lỡ mặt anh dơ thì làm sao ?Anh thấy tay cậu khựng lại ở đó , rồi anh cũng tự lấy tay lau nước mắt cho mình còn không quên lau cho người kia.Mặt mày cậu lấm lem hết rồi , áo sơ mi trắng giờ cũng rách tươm.Tóc cậu xoã rũ rượi , chẳng còn cái vẻ chỉnh chu như ngày nào nữa."

Bộ người ta đánh anh dữ lắm hả ?

"Cậu không trả lời , chỉ nhìn anh thật lâu , sâu trong mắt cậu giờ chỉ toàn là hình bóng nhỏ nhắn của anh thôi.Anh hít hít vài hơi thật sâu , ổn định lại cảm xúc của mình rồi lại tiếp tục nói."

Em tin anh vậy anh có tin em không ?

Vũ ?

"Nghe anh hỏi vậy cậu cũng có chút khó hiểu , nhưng rồi cậu vẫn đáp."

Anh tin em "An Đình cười."

Vậy anh đợi em nghen ?

"Cậu gật gật đầu."

Đợi , anh đợi em "Hai người mắt chạm mắt.Anh nắm chặt cổ áo của cậu mà kéo xuống , chân mình hơi nhón lên.Cho cậu một nụ hôn thật sâu.Nhưng rồi cũng tới lúc hai người tạm chia tay nhau , cậu ngồi đó nhìn bóng lưng anh khuất dần."..."

Về tới nhà anh không còn như người mất hồn nữa nhưng cũng chẳng có ai dám lại gần anh hay bắt chuyện nữa.Nhìn anh u ám lạ thường , mắt cũng sắc hơn hẳn.Anh cũng chẳng nói chẳng cười gì với ai.Nhưng ai trong nhà này mà không biết hoàn cảnh của hai người , người ta cũng chẳng dán làm phiền anh.Anh Ba thấy anh vậy mới nói."

Nó cứ như vậy , không ăn không uống , không nói không cười , rồi sống làm sao đây ?

"Chị Mai đứng kế bên cũng nói."

Anh nhắm anh là anh Đình coi , nuốt nước còn thấy mắc nghẹn đó nói chi đến ăn cơm "Anh Ba chỉ biết lắc đầu.Mà chị Mai nói đúng thật , chỉ ai rơi vào hoàn cảnh như anh thì mới biết , mới hiểu được cái cảm giác lúc này của anh ra sao.Cười chẳng nổi , mở miệng ra chẳng có tiếng , nước uống không xong , cơm ăn cũng chẳng vô nổi một hạt.Mắt anh giờ nó nhìn lạnh lắm , chẳng còn cảm giác ấm áp như lúc ở bên cậu.Tay anh cứ cầm khư khư cái khăn tay đó.Anh ngồi một góc trong phòng , vuốt nhẹ lên chiếc khăn đó.Chẳng biết anh đang nghĩ gì , hay tính toán chuyện gì nữa , chỉ biết lúc cầm chiếc khăn đó miệng anh lại nở lên một nụ cười kì lạ.Anh không khóc nữa."

Đợi em "*E hèm , đoán xem sẽ có gì tiếp theo nà 😔???
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 29 : Độc.


Lại một ngày nữa trôi qua , hôm nay là ngày thứ 3 cậu ở trong bốn bức tường này.Lạch cạch.Người đang nằm yên trong đó chợt ngồi dậy.Tên lính kia mở cửa bước vào , đặt một chén cháo loãng xuống trước mặt cậu rồi đi.Rồi cánh cửa kia lại khép lại , bao trùm xung quanh cậu lại là một không gian u ám khó tả.Chén cháo kia nhìn cỡ nào cũng chẳng thấy nổi một hạt gạo , cứ như là chỉ có nước.Cậu thẫn thờ rồi bước lại cầm chén cháo ấy lên.Thế nhưng muỗng cháo vừa đưa tới miệng thì cậu bỗng khựng lại , cậu nhìn chén cháo trên tay mình , môi nhếch lên đầy vẻ chế giễu.Vì sao á ?

Vì chẳng có ai mà thông minh đến nổi muốn độc chết một người học y 10 năm.Tay cậu khoáy nhẹ chén cháo , lia mắt cậu thấy được một con chuột nhắt ở góc tường gần đó.Cậu đặt nhẹ chén cháo trước mặt nó , và đúng như cậu nghĩ.Chưa đầy 5 phút sau con chuột nhỏ kia đã lăn ra chết tươi.Chắc do thấy lâu rồi vẫn chưa có động tĩnh gì nên tên lính lúc nãy lại đi vào xem xét.Cậu Vũ đứng đó , tay cầm đuôi con chuột mà xách lên , ánh mắt mang khí thế áp đảo toàn diện.Lại thêm cả cái ánh sáng yếu ớt trong nhà giam này , nhìn cậu càng thêm đáng sợ.Cậu cười , giơ con chuột đã chết ra trước mặt tên lính kia.Con chuột vừa ăn là chết ngay tức khắc , người vẫn còn ấm nóng.Xem ra người đứng đằng sau là muốn cho cậu chết một lần cho xong đây mà.Khoé môi cậu nhếch lên , cái dáng cao lớn kia chẳng tiến cũng chẳng lùi.Giọng cậu vang vọng khắp nhà giam."

Liêm chính ?

Chứng cớ còn chưa tìm được đầy đủ mà đã ra tay rồi ?

"Tiếng cười của cậu mang theo chút quỷ dị."

Hah , hạ độc con trai nhà ông hội đồng ?

Hay muốn đắc tội với thống đốc thành phố ?

"Câu sau cậu gằn giọng từng chữ , cậu Huân là người có quan hệ xã hội rộng , đến con trai nhà ông thống đốc mà cậu cũng quen thì cũng chẳng có chi xa lạ.Chuyện của cậu Vũ bị hoãn lại là cũng vì thế.Xoảng !Cậu quăng mạnh chén xuống nền , chén sứ vỡ tan tành , cháo trong kia vừa rớt xuống cũng sủi bọt lên một cách kì lạ."

Chúng mày đừng quên...Sau lưng tao còn có những ai "Nói rồi cậu nhoẻn miệng cười , quăng con chuột chết kia ra phía cửa.Tên kia cũng hoảng mà đóng sầm cửa lại."..."

Rầm !Căn nhà xa hoa , nội thất bên trong toàn theo kiểu phương Tây.Tiếng nhạc du dương trên đĩa nhạc cũng chợt tắt.Cửa phòng được mở toang."

Trần Trung Nhật !

"Minh Đăng bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí.Mấy người làm trong nhà này cũng chẳng dám cản.Cho đến khi hắn đặt chân ngay một căn phòng.Rầm !Cánh cửa được hắn đạp tung ra.Người đàn ông bên trong vẫn nhàn nhã nhâm nhi tách cà phê.Minh Đăng chẳng ngại ngần chi mà quăng thẳng xấp giấy vào mặt người đàn ông đó.Gọng kính rớt xuống , người đó cũng ngước lên nhìn hắn.Trung Nhật là con lai , tóc đen mắt xanh.Vẻ đẹp hài hoà giữa Á - Âu.Hắn cao cũng trên 1m8 chớ chẳng ít.Tay nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống , giọng nói vừa ấm vừa trầm."

Are you looking for me ?

"Minh Đăng bước từng bước khí thế đến trước bàn trà." kali xyanua ?

"Trung Nhật nhướng mày nhìn hắn , xong lại nhìn xấp giấy vừa bị hắn ném vào mặt."

Sao đây ?

"Minh Đăng nghiến răng , hắn biết ở đây chỉ có mình ên Trung Nhật là có thể sử dụng loại độc này."

Sao đây ?

Anh còn hỏi ngược lại tôi à ?

Anh cho người bỏ vào đúng không ?

"Trung Nhật không vội trả lời , đưa tay đeo lại kính một cách đàng hoàng.Nét vừa tri thức lại vừa tàn ác trên khuôn mặt hắn , cứ thoát ẩn thoát hiện."

Sao ?

Em không vui à ?

"Minh Đăng ngồi phịch xuống ghế , tay vuốt tóc lại đàng hoàng.Lòng ngực hắn phập phồng , nhìn là biết đang rất tức giận."

Chuyện của tôi , liên quan gì đến anh mà anh nhúng tay vào ?

"Hắn cau mày lại."

Anh có biết nếu người đó không phát hiện thì bây giờ hậu quả sẽ lớn như thế nào không hả ?

"Trung Nhật đẩy gọng kính lên , áp sát người Minh Đăng."

Trương An Đình ?

"Giọng hắn nói , không nhanh không chậm , từ tốn nói rõ tên anh ra.Bên trong đôi mắt màu xanh ngọc đó hiện lên chút vẻ tức giận.Minh Đăng nắm chặt tay , đẩy người trước mặt ra."

Anh thử đụng tới em ấy xem ?

Có tin tôi sẽ cho anh thử vị của kali xyanua không ?

"Trung Nhật nhếch môi cười thế nhưng trong mắt hắn lại thoáng lên vẻ chết chóc.Trung Nhật ghé sát lại người Minh Đăng thêm một lần nữa , nhẹ giọng nói."

Tôi mới vừa nhắc tên thôi mà đã khiến em nổi đoá rồi à ?

Honey ?

"Ánh mắt Minh Đăng phủ đầy sự chán ghét."

Bớt nói mấy từ sến súa đó khi ở trước mặt tôi đi !

"Nói rồi hắn đứng phắt dậy , lùi ra giữ một khoảng cách nhất định với Trung Nhật."

Tôi không cần anh lo chuyện bao đồng đâu !

"Sâu trong đấy mắt Trung Nhật chợt thoáng lên chút gì đó chiếm hữu.Trung Nhật tháo kính xuống , vẻ trí thức kia cũng chợt biến mất.Trước mắt Minh Đăng giờ lại là một Trung Nhật khác.Trung Nhật liếm nhẹ môi."

Nếu em không muốn * chuyện đêm đó * bị lan truyền ra ngoài- "" Câm ngay !

"Minh Đăng tức giận , thế nhưng trong mắt người đối diện hắn lại đang rất đáng yêu.Minh Đăng siết chặt hai tay , mặt đỏ phừng phừng."

Nói đi , anh muốn gì ?

"Trung Nhật nhếch môi rồi bước nhanh lại gần phía hắn.Đôi chân dài đi cũng chẳng lâu , rất nhanh đã áp sát Minh Đăng vào tường."

Muốn...Em làm tình nhân của tôi "Lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng.Minh Đăng trừng mắt."

Vô sĩ !

"*Ố là lá la , tóp chiếm hữu của cậu Đăng đã được ship về rồi đây nè 😔
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back