Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 5 : Theo Sau.


Kể từ ngày đó.Sau lưng anh Đình luôn có một bóng dáng đi kè kè theo sau.Ai cũng biết nhưng mỗi tội anh Đình chẳng biết.Người kia cứ đi theo sau.Lắp lắp ló ló.Ai mà ngờ được người đang lén lén lút lút kia lại là cậu ba nhà họ Nguyễn ?Ngoài ruộng , lúa nay cũng tới mùa.Cái gốc cây hơn 10 năm trước vẫn còn đây.Ruộng trãi dài.Ánh lên màu vàng chói mắt.Lúa chín rồi thì gặt lúa thôi.Tay anh Đình nhanh thoăn thoắt do anh quen mấy việc này rồi.Làm từ sáng sớm đến trưa nắng lên tới tận đỉnh đầu anh mới ngơi tay được một chút.Vào trong , người anh ướt đẫm mồ hôi.Sau lưng áo cũng ướt hết.Trưa nắng , ngồi tạm dưới gốc cây đỡ vậy.Thế nhưng...Sao dưới gốc cây nay lại có người khác ngồi rồi.Chợt gió hiu hiu.Làm anh hơi thẫn thờ.Anh không gọi người đó , cứ đứng yên chỗ đó nhìn người nhắm mắt tựa đầu vào cây.Người kia dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên cũng chợt mở mắt ra.Quay đầu lại.Haiz , chẳng có ai xa lạ ngoài cậu Vũ nhà ta đâu."

Coi bộ anh thích ngắm người khác lắm đa ?

"Anh Đình giật mình.Rồi chẳng nói chẳng rằng , cứ thế quay đầu mà đi chỗ khác.Môi cậu đang cười cũng chợt tắt.Cậu nhớ thằng nhóc nhỏ kia hay gọi cậu là " anh " chớ đâu phải gọi là " cậu " như bây giờ ?

Sao lại xa lạ thế này.Cậu cũng nhớ lúc đó cậu gọi người là " Đình " không thì " Em " chớ đâu phải cách xưng hô cứng ngắt như bây giờ.Và...Người kia cũng không còn cười khi thấy cậu nữa.Thay vào đó là một vẻ mặt vô cảm khó tả.Liệu người đó định như thế này với cậu đến bao giờ đây ?Cậu thở dài , thở ra chính nổi lòng của mình để chúng đi theo mây về gió.Nhờ mây và gió gửi đến bên người kia.Nhưng chẳng biết họ có hay không ?"..."

Anh Đình đi lại chỗ khác.Anh ngồi đó.Thở vài hơi.Anh thật sự không có ác cảm với cậu Vũ nhưng...Anh cũng chẳng thích cậu Vũ.Lạ thật.Nhưng cứ mỗi lần gặp cậu lòng anh lại trở nên kì lạ.Nó khó tả lung lắm.Không ghét cũng không thích , nhưng không hẳn là không thương.Nó rối loạn.Làm anh cũng đang tự nghi ngờ chính bản thân của mình.Đình nhắm mắt lại , tận hưởng làn gió mát giữa trưa trời nóng nực.Gió thổi cũng làm cho mấy giọt mồ hôi kia vơi mất.Anh Đình nhắm mắt.Xong trong đầu vẫn cứ suy nghĩ gì đó.3 tháng rồi.3 tháng nay anh cứ cảm thấy có gì đó theo sau nhưng anh chẳng biết.Cái cảm giác này lạ thật."..."

Phía nào đó.Cặp mắt sắc kia đang lén nhìn người đang ngủ say trong từng suy nghĩ.Tóc anh đen nhánh , xoã xuống mặt.Anh lớn hơn hồi đó nhiều lắm nhưng cái nét nghịch nghịch này chẳng thể nào khác được.Thế nhưng từng hành động của anh luôn đi trái ngược với cái vẻ ngoài đó.Và anh cũng chẳng biết , mình đã vô tình gieo tương tư cho một người suốt hơn 10 năm."..."

Gặt lúa.Gặt chưa xong hết thế nhưng trời đã chuyển tối.Anh Đình lật đật đi về.Và trong cái không gian ấy...Vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo anh Đình.Nó theo anh mãi cho đến khi anh đặt chân vào nhà an toàn.Chắc là anh chẳng biết cặp mắt đó đã thương anh bao lâu đâu nhỉ ?"..."

Anh Đình về nhà , chợt nghĩ lại cái cảm giác đó."

Có ai đi theo sau mình đâu ta ?

"Anh vỗ vỗ nhẹ vào mặt mình."

Làm riết cái bị dị hả trời "Anh ngồi đó.Ngồi mãi rồi trong đầu anh chợt hiện lên một hình bóng nào đó.Không phải Khiêm mà là...Quang Vũ.Anh giật mình.Tự kéo mình ra khỏi đống suy nghĩ đó."

Trời ơi , điên quá điên rồi !

""..."

Nay Đình lại đi làm tiếp công việc còn dang dỡ.Và người ấy vẫn cứ tiếp tục ngắm anh từ xa.Không chỉ có mỗi lúc anh ra đồng gặt lúa , mà hình như người đó luôn theo anh mọi lúc mọi nơi.Chỉ cần đi được là người ấy sẽ luôn luôn đi theo sau anh.Là âm thầm bảo vệ hay là muốn theo dõi anh ?Chẳng biết.Hoặc là cả hai chẳng hạn ?Đang gặt lúa giữa trưa nắng , Đình chợt lạnh sống lưng.Anh ngưng tay , quay ngoắt về nơi mình cảm thấy lạ lúc nãy.Làm gì có ai đâu nhỉ ?Chỉ có một lùm cây um tùm thôi mà ?"

Tch- Nghĩ đi đâu không vậy không biết "Rồi anh lại cúi đầu xuống mà tiếp tục công việc.Ở gốc đó.Người núp sau lùm cây um tùm kia thở phào nhẹ nhõm.Tưởng đâu mình bị phát hiện rồi chớ."

Trời ơi , sợ thiệt chớ "Sợ.Cậu biết sợ nhưng cậu vẫn đi theo người ta đấy thay ?"..."

Đình ngồi lại phía ven bờ sông.Tay cầm cọng cỏ mà thở dài.Mắt đăm chiêu nhìn về một hướng nào đó mà chẳng ai biết.Người phía sau anh chợt tự cảm thấy lo lắng.Sao anh lại ngồi một mình ở đây vào đúng giờ này ?Nghĩ ngợi hồi lâu người kia cũng rón rén đi lại gần.Nhưng chưa chạm tới thì anh Đình đã quay ngoắt lại nhìn chằm chằm."

Cậu Vũ ?

"Cậu cười trừ , tay gãi gãi đầu."

Ờ..Sao lại khóc ?

"Anh Đình quay đi chẳng thèm nhìn cậu.Cậu lại ngồi cạnh bên.Nhìn vẻ mặt của anh xong cậu đánh liều hỏi thử một phen."

Thất tình hả ?

"Anh Đình quay lại nhìn cậu trừng trừng."

Mần chi cậu cứ mặc tôi "Cậu nhìn Đình mãi.Tay lại lấy khăn ra đưa.Cậu bảo."

Lau nước mắt đi , đàn ông con trai ai lại khóc lóc kiểu đó "Cậu đưa tay giữa không trung mãi anh Đình mới chịu nhận.Rồi bỗng dưng anh hỏi."

Cậu ra đây kiếm tôi hả ?

"Cậu giật mình.* Tôi đi theo em nãy giờ mà *" À không , tại tôi đi ngang đây vô tình thấy anh ngồi một mình nên lại hỏi "Anh Đình im lặng.Rồi cậu lại hỏi."

Mà thất tình thiệt hả ?

"Mắt anh trừng lên nhìn cậu."

Tôi đã bảo cậu mặc tôi rồi mà !?

Nếu không phải tại cậu bạn đó của cậu thì tôi đâu có ra nông nỗi này !

"Cậu cứng đơ , mặc cho Đình xả giận vào mình."..."

" Cậu không về thì tôi về !

"Anh Đình đứng lên nhưng rồi."

A !

"Chân anh vấp phải thứ gì đó."

Anh có sao không vậy ?

"Anh Đình mím môi."

Không biết , chắc trật chân rồi "Cậu xem xét một hồi liền nói."

Hay để tôi cõng anh về nghen ?

"Anh Đình nghe cậu nói liền lắc đầu từ chối."

Thôi , cõng tôi dơ người cậu hết "Cậu cau mài."

Chắc bong gân rồi , để tôi cõng anh về "Cậu nói mãi thôi thì anh cũng đồng ý."

Vậy tôi cảm ơn cậu trước nghen ""..."

Cậu cõng người thương đi trên đường.Lòng cậu hồi hợp lắm."

Cậu cõng tôi vậy có thấy nặng không ?

"Cậu lắc đầu."

Không , anh nhẹ như bông ấy "Rồi cậu lại tiếp tục đi.Đi mãi xong đột nhiên anh Đình hỏi một câu làm cậu giật thót tim."

Cậu Vũ...Sao..Khăn của cậu lại thêu tên của tôi ?

"Đình ở trên lưng cậu , tay mân mê bên góc trái của chiếc khăn.Hai chữ " An Đình " được thêu tỉ mỉ.Cậu chột dạ."

À..Tôi mua ngoài chợ nên không để ý , chắc là trùng hợp thôi ấy mà "Anh Đình gật gật đầu.Rồi lại tiếp tục im lặng.Cậu cõng anh cho đến tận cửa nhà ông Thanh.Tay Đình đưa chiếc khăn ra miệng chưa kịp nói đã bị chặn lại."

Khăn có tên anh thì anh giữ đi , khỏi trả lại tôi "Anh nhìn cậu."

Ờ..

"" Vậy tôi cảm ơn cậu nghen "Cậu đứng đó mãi.Nhìn cho đến khi nào anh Đình vào tận nhà trong mới thôi.Khăn tay...Chắc là mua ngoài chợ ?Không phải là cậu đặt may riêng à ?Trên đó còn thêu loài hoa cậu thích còn gì ?
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 6 : Theo Đuổi.


Về nhà , chân anh Đình hình như bong gân thiệt rồi.Cả tối đó chả ai thấy anh ra khỏi phòng , hỏng biết là do chân đau nên làm biếng hay vì chuyện chi nữa đa.Căn phòng tối om.Le lói chút ánh sáng từ ngọn đèn dầu cũ kỉ.Anh Đình nằm trên giường mắt nhắm tịt như đã ngủ.Nhưng tay anh vẫn nắm lấy cái khăn ấy.Ngón tay miết đi miết lại trên hai chữ " An Đình " được thêu đỏ rực ngay trên chiếc khăn trắng.Anh chẳng hiểu lòng đang nghĩ gì.Anh biết người đó là anh Vũ , là người hơn 10 năm trước đối xử rất tốt với anh.Người ngày nào cũng qua chơi với anh thế nhưng...Sau 10 năm gặp lại lòng anh lại chẳng thấy vui thế này ?Lòng mình mà mình còn không tỏ thì anh mà hiểu đây ?"

Aiss , Đình ơi là Đình "" Đầu nghĩ đi đâu không biết "Anh mở mắt.Nhìn ngọn đèn dầu đang cháy le lói.Anh 23 tuổi rồi đó.Đâu phải đứa nhóc 6 tuổi và cũng chẳng phải thằng nhóc 13.Anh hiểu , anh biết nhưng..Anh không rõ được lòng mình."..."

Đêm đó.Cậu ba ngày nào giờ đây lại đang ưu sầu vì 1 người ư ?Làm sao đây ?Tay cậu kéo ngăn bàn.Lấy ra một chiếc khăn khác.Nó màu đen.Thêu bên góc phải hai chữ " Quang Vũ " rõ ràng chiếc khăn này với cái cậu đưa cho anh Đình là một cặp.Cậu giữ lâu lắm rồi.Nó còn mới toanh à.Xem ra cậu định đưa cái này thế nhưng tay lại mò phải cái kia rồi.Cậu nhìn.Nhìn mãi.* Tôi có nhớ , nhưng giờ quên rồi *" Em quên ?

Quên hết tất cả ?

"Cậu miết chặt chiếc khăn tay.Cổ họng đau lên , nghẹn lại.Mắt nó cay cay.Cái phận đơn phương nó khổ lắm đa.Mắt cậu lia ra ánh trăng ngoài cửa sổ.Nó buồn , buồn như nổi lòng của cậu trong lúc này vậy."..."

Qua vài ngày.Anh Đình cứ đi đâu là cậu đi theo đó.Với cái lý do " quan tâm ".Quan tâm chiếc khăn của cậu hay là cậu quan tâm cái người giữ nó ?"

Sao cậu đi theo tôi hoài vậy ?

"Anh Đình quay lại , chợt cau có."

Tôi..Tại tôi quan tâm anh mà ?

"Anh Đình lắc đầu.Thở ra một hơi."

Quan tâm cái gì ?

Tôi 23 chớ có phải con nít 3 tuổi đâu mà cần cậu theo trông ?

"Cậu chẳng nói gì thêm.Anh cũng thôi hỏi nhưng bước chân cậu cứ đi đều theo chân anh mãi."..."

Chân qua vài ngày rồi , cũng đỡ nhưng đi lại vẫn hơi bất tiện.Đi nó cứ cà nhắc.Đã vậy còn mắc người dính theo phía sau.Xế chiều.Anh Đình rửa tay chuẩn bị đi về nhà thì lại gặp cậu."

Cậu !?

Cậu mần chi nữa ?

"Cậu cười."

Tôi lo cho anh mà "Anh nhíu mài.Vuốt mặt mình vài cái rồi mới nói."

Lo cái gì ?

Ai mượn cậu lo ?

Tôi cũng đâu có mượn hay mướn cậu ?

"Anh Đình nói câu nào là y như rằng tim cậu lại được đâm thêm 1 nhát dao."

Tôi...

"Anh cau mài , vẻ mặt hiện lên chút khó chịu."

Sao ?

Cậu mần ơn tránh ra cho tôi đi về dùm cái "Cậu cũng tránh ra thật.Nhưng anh vừa đi ngang qua cậu thì.."

Tôi thích em "Anh Đình chợt khựng lại.Người kia xoay người về phía anh.Anh cũng quay đầu lại nhìn , mặt hơi ngơ ngác như chưa tin vào tai mình.Anh bước gần hơn 1 bước."

Cậu nói gì ?

"Cậu hít sâu."

Tôi thích em "Tim anh Đình chợt đập mạnh lên.Anh nhìn cậu.Thở dài một hơi rồi nói."

Nhưng tôi không thích cậu "Cậu nhìn anh , mắt chợt ánh lên chút vẻ vừa buồn vừa tủi."

Chẳng sao , thì tôi theo đuổi em cho đến khi nào em thích tôi là được chớ gì ?

"Anh Đình nghe cậu nói , càng nghe càng ngơ.Sao mặt cậu...Dày vậy ?Bị từ chối rồi mà hỏng biết ngại hả ?"..Tùy cậu ""..."

Và từ ngày đó , cái đuôi theo sau anh ngày càng bám chặt hơn.Lúa gặt xong rồi , coi như khoẻ."

Uống nước đi "Anh giật mình.Đang nằm nghĩ dưới gốc cây tự dưng có giọng nói từ đâu vang lên."

Cậu là ma à ?

Đi đứng không tiếng cũng không động vậy ?

"Tay cậu đưa ly nước đến trước mặt anh."

Tôi đem nước cho em "Anh nhìn ly nước trên tay cậu , rồi cũng nhận lấy.Này là cậu tự cho chớ anh hỏng kêu à nghen."

Rồi , cảm ơn cậu , cậu đi chỗ khác chơi đi "Cậu ngồi phịch xuống."

Đi đâu ?

Hổm tôi nói rồi mà "Anh đang uống nước cũng chợt khựng lại.Bởi anh cũng không nghĩ người này lại bám dai đến như vậy đâu.Nhìn lãng tử thế kia ai mà biết có chung thủy hay không."

Tôi mần công chuyện , cậu ra đây đặng cho tôi vướng tay vướng chân thêm hay chi ?

"Cậu ngồi ngoan , mắt chăm chăm nhìn anh."

Đâu có , tôi ngồi đây nhìn em thôi à "Uống nước xong , anh trả ly lại cho cậu."

Cậu ngồi đây được thì ngồi đi , tôi đi chỗ khác nghỉ "" Ơ ?

"Thế là anh đứng dậy đi thiệt.Khổ nổi , chân anh ngắn hơn chân cậu cho nên là có đi hay chạy hết sức mình cũng hỏng thoát khỏi cậu được."

Cậu ngồi yên đó , cho tôi nghỉ trưa đừng có mà đi theo tôi nữa "Cậu cười."

Chân của tôi sao em quản được ?

"Anh Đình dậm giò một cái , coi như bày tỏ sự tức giận đồng thời cũng giải tỏa được phần nào cơn giận.* Dễ thương ghê đa *Thấy mắt cậu lạ lạ , anh lại nói."

Cậu nhìn cái chi ?

Tôi đã nói là tôi không thích cậu rồi mà , sao dai như đĩa vậy đa ?

"Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn anh.Môi cong nhẹ."

Nhưng tôi nói rồi mà ?

Đã theo đuổi được đâu mà em đòi duổi tôi ?

"Anh thở dài trong bất lực."

Sao mặt cậu dày quá vậy !?

"Cậu nhìn anh đang bực mình mà cố nhịn cười.Cậu thản nhiên đáp."

Phải dày chớ , không dày thì sao tôi lại theo em đến tận bây giờ được ?

"Anh nhìn cậu đang tươi cười thì lòng càng thêm bức bối.Anh nhìn cậu chằm chằm."

Cậu muốn làm gì thì làm !

"*Cậu muốn múc bang anh ó ☺️
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 7 : Chăm Người Thương.


Cậu cứ theo sau anh Đình mãi.Đến giờ cũng được gần tháng.À...Gần 1 tháng là lúc công khai theo sau thôi chớ tính cả lúc kia chắc cũng gần 5 tháng.Cậu Vũ dùng mọi cách , cuối cùng cũng phải qua hỏi cậu Huân.Cậu Huân nhìn thằng bạn mình mặt mài ủ rũ cũng mắc cười lắm mà cười lại sợ tội."

Haiz , chẳng biết mày làm bạn thân với tao kiểu gì mà đến cua người ta cũng không cua được "Cậu Vũ thở dài , mặt bất lực nhìn Thế Huân ngồi trước mặt."

Đâu phải ai cũng có cái miệng dẻo quẹo như mày đâu mà mày hỏi tao !

"Cậu Huân lắc đầu."

Không có thì làm cho có , chớ Khiêm nhà tao tao cũng mất có 1 tháng chớ mấy "Khiêm á hả ?Tại người ta mới lớn cậu ơi.Cậu Vũ nhìn thằng bạn mình đang đắc ý xong nhìn lại mình mà thấy rầu rĩ làm sao."

Làm cho có là làm sao ?

"Cậu Huân ngoắt ngoắt tay , ý nói cậu lại gần.Nói nhỏ gì đó."..."

Nay cậu chẳng thấy anh Đình đâu.Thường giờ này là phải ở ngoài ruộng chớ ?Cậu nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng nhấc chân qua nhà ông Thanh.Cổng lớn này lâu rồi cậu chưa đến.Vẫn như xưa nhưng nó có phần hơi cũ kĩ rồi.Vào nhà , chào hỏi được lúc cậu mới đi tìm người kia.Đi vài vòng.Chân cậu chợt dừng ngay chiếc bàn nhỏ dưới tán cây trong sân.Bàn còn như xưa nhưng sao người khác quá.Cậu trầm tư.Mắt lại lia qua góc khác.Dừng ngay trên cây phượng đang đỏ rực kia.Lúc cậu đi nó còn bé tí , chắc cũng cao hơn đầu cậu một chút.Giờ coi bộ chắc muốn cao hơn cả nhà ông Thanh.Nhà chẳng có gì thay đổi , nhưng người thì không chắc.Cậu mò lại những gì mình nhớ.Đi mãi , theo vài hướng cuối cùng cũng tới cái cửa phòng quen thuộc.Nó vẫn i như 10 năm trước.Nhưng giờ cậu đứng cao hơn cửa rồi.Cốc , cốc , cốc.Cậu thử gõ 3 lần.Bên trong chẳng ai hồi đáp.Cốc , cốc , cốc.Gõ lại lần thứ hai.Xong cậu mới nhìn xuống , cửa phòng không khoá cũng chẳng đóng chặt.Tay cậu đẩy nhẹ , cửa gỗ mở ra kêu lên vài tiếng kẽo kẹt.Thế mà người nằm bên trong cũng chẳng thèm ngóc đầu dậy nhìn."

Đình "Người đó mở hé mắt ra nhìn cậu.Môi mím chặt , mặt hơi nhăn.Trán ướt đẫm mồ hôi."..Cậu !?

"Cậu ngồi xuống giường.Tay sờ thử lên trán."

Nóng quá , em sốt rồi "Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng lo , chẳng phải cậu Vũ đây học y hay sao ?Mày mò kiếm trong phòng thứ gì đó , xong cậu lại chạy ra ngoài.Ra ngoài được một lúc cậu lại chạy vào bên trong.Anh Đình vẫn nằm đó.Tại anh hết sức rồi.Chóng mặt.Mắt thì nóng như lửa đốt.Môi kia tái nhợt , khô khan.Cậu đỡ anh Đình dậy.Tay đưa thứ gì đó tới trước mặt anh."..Gì..Vậy ?

"Anh Đình ngước lên nhìn cậu."

Thuốc , bệnh thì phải uống thuốc chớ ?

Hay em sợ mắc nợ tôi ?

"Đình chợt chớp mắt.Cậu nói đúng rồi đó."

Nào , há miệng ra "Anh nhìn muỗng thuốc trước mặt.Môi mím chặt."

Sao em lì quá vậy đa ?

"Đình nhìn cậu , hơi nhăn mặt."

Lì..Thì cậu..Mặc tôi đi "Tay cậu đặt chén thuốc xuống.Xoay lưng đứng dậy.Anh Đình tưởng chừng mọi chuyện đã xong thì chợt nghe tiếng bước chân kia đang tiến về phía mình.Tay cậu cầm chén thuốc lên.Uống hết , nhưng cậu không nuốt.Anh Đình giờ mềm hơn bún.Có muốn đánh muốn chửi thì giờ cũng chẳng chửi được.Thôi thì để nào khoẻ rồi đánh sau.Xong , cậu đặt chén xuống.Tay giữ lấy sau gáy anh Đình.Tay này bóp lấy mặt anh.Môi kia hở ra.Môi cậu đặt xuống.Mắt anh Đình mở to.Nhưng tay chân giờ muốn nhấc lên cũng khó.Chỉ biết nhắm mắt lại.Nuốt hết số thuốc được cậu truyền qua.Đợi hồi lâu thuốc mới hết.Cậu chẳng dám đẩy qua hết một lần , sợ anh nghẹn.Môi rời môi.Mắt anh Đình lúc này mới mở ra.Mặt anh thoáng chóc đỏ bừng.Mắt chăm chăm nhìn cậu."

Nhìn cái gì ?

Em không uống thuốc thì để tôi hầu em uống "Môi kia khẽ mấp máy."

Vô..Sĩ "Cậu nghe nhưng chẳng thèm nói gì.Xoay qua đỡ anh nằm xuống rồi tiện tay lấy cái chén kia mà rời đi.Cạch.Cửa đóng sầm.Anh Đình nằm trên giường , đầu vẫn luôn tua đi tua lại cảnh tượng ban nãy.23 năm sống trên cuộc đời đây là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn theo cách này đó.Nụ hôn đầu cũng mất.Còn người vừa cướp nụ hôn đầu của anh thì vẫn có vẻ bình thường lắm.Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến.Mắt anh nhắm dần.Lim dim rồi thiếp đi.Chẳng biết anh ngủ bao lâu.Lúc anh mở mắt dậy thì rời đã tối om.Trong căn phòng này , ánh đèn dầu nhỏ le lói.Nhưng vẫn đủ sáng để anh thấy mọi thứ trong phòng.Và anh cũng thấy người đó đang nắm tay mình , nằm gục trên giường mà ngủ.Nhưng lạ thay anh cảm giác mình chẳng muốn rút tay ra.Mà người đang ngủ kia hình như cảm nhận được là anh thức rồi nên cũng chợt mở mắt dậy."

Em dậy rồi hả ?

"" Cậu ra ngoài đi "Chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì cậu đã bị người ta đuổi đi phũ phàng."

Đợi chút , tôi đi hâm cháo cho em "Thấy cậu phất lờ , anh chợt cáu."

Sao giờ này cậu còn ở đây ?

"Người đó xoay đầu lại."

Chú Thanh cho tôi ở đây mà ?

Em cấm có được không ?

"Cạch.Cửa phòng lại đóng lần nữa.Bỏ lại Đình đang ngơ ngác.Cái gì vậy trời ?"..."

Anh ngồi dậy.Vừa hay người kia cũng mới bước vô."

Cháo tôi hâm cho em rồi , đợi chút hẳn ăn còn nóng "Cậu để tô cháo xuống bàn.Cháo nóng lắm khói nó bay nghi ngút lên."

Em nhìn tôi làm gì ?

"Đình cau mài."

Tôi nói cậu đi ra ngoài đi "Cậu nhìn anh , chẳng những không đi ra ngoài mà còn tiến lại gần hơn."..C-Cậu..

"" Sao ?

Khi nào em đứng lên chạy nhảy được thì tôi tự khắc đi về "Cậu nhìn thẳng vào mắt anh , làm anh cứng người."

Cậu xích ra "Cậu nghe vậy cũng xích ra xíu thiệt."

Để nãy giờ chắc cũng nguội bớt rồi đó "Cậu lấy tô cháo lên.Múc một muỗng đưa lên thổi nhẹ rồi mới đưa tới miệng anh.Đình nhìn cậu mãi."

Sao ?

Hay em muốn tôi hầu em ăn ?"

Nghe vậy Đình liền mở miệng.Cậu cười.Cứ vậy , cậu đút cho anh ăn từng muỗng một.Cậu ân cần , chăm người lớn bệnh mà cứ như chăm em bé."

Cậu ra ngoài đi đặng cho tôi ngủ "Cậu nhìn anh , mắt hiện lên chút gì đó."

Em ngủ đi , tôi canh "Đình thở dài.Chẳng biết nói người này làm sao mới được nữa."

Thôi , cậu muốn sao tùy cậu "Xong Đình xoay người vào trong , bất giác kéo mền lên cao hơn chút.Còn cậu cứ ngồi đó mãi.Cậu chẳng lên tiếng cũng chẳng làm gì hết.Cậu canh người thương của cậu ngủ.Cậu ngồi đó , mắt nhìn mãi người nằm trên giường.*Biết sao là bạn thân của cậu Huân chưa 😔?
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 8 : Khó Đuổi.


Sáng sớm.Người kia còn say giấc nồng.Nắng kia le lói rọi qua khe cửa sổ.Nhẹ nhàng đánh thức Đình dậy.Anh xoay người , cái người hôm qua ngồi canh anh ngủ giờ đột nhiên biến mất chẳng biết tâm hơi.Lồm cồm ngồi dậy , chẳng biết là trùng hợp hay cố tình mà cửa phòng cũng mở bật ra.Là ai mở ?...Cậu Vũ đó.Mắt anh nhìn cậu chẳng có chút thiện cảm.Tại sao á ?

Thì tại đầu anh vẫn còn nhớ tới cảnh được cậu *hầu uống thuốc* hôm qua đấy.Cậu đi lại gần , anh bất giác cũng né sang một bên."

Em nhìn tôi bằng ánh mắt đó là có ý gì đây đa ?

"Nghe cậu hỏi mặt anh trong càng khó chịu."

Sao cậu khó đuổi quá vậy ?

"Cậu chẳng trả lời mà đột nhiên ngồi xuống cạnh Đình.Tim người kia như giật thót."

Hôm qua tôi nói gì ?

"Tay anh bấu chặt cái mền.Căng thẳng nhìn người đối diện."

Tôi lớn rồi , không cần cậu chăm !

"Chân mài cậu hơi cau lại."

Tôi chăm người tôi thương thôi "Anh nghe cậu nói chợt im bật.Nhìn cậu mãi nhưng chẳng nói được gì.Cậu vươn tay ra bàn.Lấy ly nước được mình rót sẵn."

Uống nước đi "Lúc thấy ly nước trước mặt anh mới như hoàn hồn trở lại."..Ờ , c-cảm ơn cậu "Anh cầm ly nước , một hơi uống cạn.Bỗng bụng anh chẳng kiềm được mà tự động kêu lên.Ọt.Anh đứng hình.Khoé môi cậu cũng chợt bật cười."

Em đói rồi hả ?

Muốn ăn gì ?

"Mặt Đình phút chóc đỏ bừng.Ai ngờ cái bụng mình nó lại phản chủ nhanh như thế."

Ờm..Tôi không biết "Cậu cười.Mắt cậu dịu lại.Tay nhận lấy ly nước từ tay anh rồi đi ra ngoài.Cạch.Cửa đóng.Anh Đình thở ra một hơi rồi chợt vùi đầu vào trong mền.Ngại ơi là ngại à !Đang tỏ ra lạnh lùng mà cái bụng này cũng hỏng chịu nhịn lại nữa."

Trời ơi !!

Mắc cỡ quá Đình ơi !

""..."

Anh lăn lộn trong đó một hồi mới bình tĩnh lại được phần nào.Nhưng vừa mở mền ra định thở một chút thì anh đã thấy ngay khuôn mặt của cậu.Cậu ngồi đấy từ bao giờ ?Chẳng lẽ nãy giờ..Cậu nhìn thấy hết rồi hả ?"

A !!

"Anh Đình ngồi bật dậy."

Cậu !

Sao..Cậu vô mà không gõ cửa chi hết vậy ?

"Cậu cười khẽ."

Tôi có gõ thì em cũng đâu có ra mở cửa được ?

"Mắt anh trừng lên.Cậu ta đang chọc quê anh đó hả ?"

Tôi..Tôi sao thì kệ tôi , tại tôi chóng mặt nên mới không đi được thôi "Xong đầu anh như chợt nhớ ra gì đó.Mắt liếc ngang liếc dọc cậu , hiện rõ vẻ phán xét."

Còn cậu tôi còn chưa nói đó , vô liêm sĩ !

Ai lại lợi dụng người bệnh để làm ra cái hành động xấu hổ đó chứ !?

"Hành động xấu hổ ?Cái hành động...Môi chạm môi đó đấy hả ?Cậu cười nhẹ nhưng thoáng lên vẻ đắc ý."

Tại em không chịu uống thuốc nên tôi buộc phải làm vậy thôi "Mặt anh đỏ phừng do bực bội.Tay nắm chặt."

Cậu cướp nụ hôn đầu của tôi mà cậu còn dám ở đây nói lý hả !?

"Cậu tiến sát lại giường.Ngồi xuống , tay khẽ đưa lên kéo chăn."

Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà ?

Em lời hơn tôi còn gì ?

"" Lời ?

"Mắt cậu lia qua anh một lượt."

Vừa có được nụ hôn đầu của tôi , vừa có thuốc uống thì chẳng lời ?

"Hai chữ " bực bội " được hiện rõ lên trên mặt An Đình."

Ai mượn cậu đâu mà giờ cậu kể công kể ơn ?

"Cậu nhún vai."

Tôi không kể công ơn tôi chỉ nói cho em hiểu , và chẳng ai mượn tôi cả bởi vì đó là trách nhiệm "Anh sững người.Môi mấp máy chẳng biết nên nói gì thêm.Ý cậu là sao đây ?"..Trách nhiệm..Gì ?

"Cậu cười xong ghé sát lại tai anh nói."

Trách nhiệm bảo vệ bạn đời "Má anh thoáng chóc đỏ bừng.Anh chẳng biết vì sao nữa.Vì câu nói của cậu hay vì..Tim anh đang rung lên ?"..Cậu..Né xa tôi ra một chút "Vừa đẩy được cậu ra thì cái bụng nhỏ đó lại phản chủ.Ọt , ọt."

Đói rồi thì ăn đi "Cậu đứng dậy , lấy tô cháo kia.Cháo thịt nhưng nhìn nó chẳng có chút sắc xanh."

Tôi còn nhớ em không ăn được ngò và không thích ăn hành đấy "Tay anh nhận lấy tô cháo."..Cảm ơn cậu "Lời cảm ơn tưởng chừng như bình thường nhưng sao nó làm cậu đau thế kia ?Sao Đình lại đối xử với cậu như người xa lạ thế ?Một khoảng cách vô hình nào đó như đang ở giữa hai người.Mi cậu hơi cụp xuống.Hàng mi cong vút.Cậu nhìn anh ăn rồi tay bất giác sờ nhẹ lên vết bớt hoa bốn cánh kia.Mỗi lần cậu thấy lòng mình mông lung hay chẳng nghĩ ngợi được gì thì tay luôn bất giác sờ lên nó.Cậu vẫn còn nhớ lúc nhỏ Đình hay tò mò và thích sờ thử vết bớt này của cậu lắm.Anh ăn nhưng cậu nhìn mãi , chẳng dám nuốt."

Cậu nhìn tôi mần chi ?

Chưa thấy ai ăn cháo bao giờ à ?

"Cậu đảo mắt , cố tìm lý do."

Ờ..Tại tôi thích nhìn em ăn thôi có chi đâu mà "Nghe cậu nói vậy anh cũng mặc kệ.Tay lại múc cháo ăn tiếp."..."

Ăn xong.Tay vừa đặt tô cháo xuống thì ly nước đã xuất hiện trước mặt anh."

Uống nước đi , nhìn tôi làm gì ?

Thích rồi hả ?

"Anh nhận lấy ly nước nhưng cũng không quên trả lời."

Ai mà thèm nhớ nhung về cậu ?

"Cậu cười."

Tôi làm sao mà biết trong lòng người ta nghĩ gì "Cạch.Cậu đóng cửa xong đi ra ngoài.Bỏ anh Đình lại.Tay siết chặt ly nước.Mắt chợt hơi nhoè.Cậu là người đầu tiên sau má đối xử tốt với cậu như vậy đó.Nhưng lâu rồi..Anh chẳng còn cảm nhận được cách đối xử này nữa.Cậu ân cần , tỉ mỉ chăm sóc anh bệnh từng li từng tí.Cậu nói đúng , cậu làm sao mà biết lòng người ta đang nghĩ gì.Nhưng đến người còn không biết mình đang nghĩ gì thì làm sao đây ?Thật , anh chẳng hiểu lòng mình đang nghĩ gì.Là do cậu kiên trì nên anh lung lây.Hay chỉ là do anh tự rung động nhất thời ?Anh chẳng biết.Lòng mình mà mình còn không biết thì làm sao mà người biết ?Đình chẳng hiểu cái cảm giác này là gì.Anh chỉ cảm thấy mình như được cậu bao bọc và bảo vệ.Giống như...17 năm trước.Cái này gọi là gì ?Rung động nhất thời ?Hay là bên người một đời ?"

Aiss , đầu nghĩ gì đâu không biết !

"*Rung động rồi thì nói đi anh =))
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 9 : Vừa Dày , Vừa Dai !


Cậu chăm , chăm người cậu thương.Rồi cũng qua từng ngày.Ngày một.Ngày hai.Ngày ba.Ngày bốn.Và cuối cùng đến ngày thứ năm.Anh Đình cũng coi như hoàn toàn hết bệnh.Chân đi lại được.Tay đánh cũng có lực lại.Giọng thì ta nói nó càng vang càng trong hơn.Hỏng biết cậu giờ ra sao ha ?"

Cậu chịu về chưa ?

Tôi khoẻ lại rồi đấy thay ?

"Cậu lia mắt nhìn anh từ trên xuống dưới."

Thì ở nốt bữa nay nữa thôi "Ai lại đuổi khách về bao giờ nhỉ ?Anh thở dài , tay chóng nạnh nhìn cậu.Mài chợt cau lại trông giận dữ lắm đa.Nhưng đó là người ngoài thấy còn cậu thì thấy...* Dễ thương *" Cậu có tin cậu ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa là tôi đánh cậu liền không ?

Đừng có tưởng cậu là cậu ba nhà họ Nguyễn là tôi không dám đánh !

"Mặt cậu vẫn nhỡn nhơ , coi lời nói của anh Đình như gió thoảng qua tay."

Sao ?

Em làm thử tôi coi !?

"Anh đi lại gần , mặt cười tươi roi rói."

A !

"Cậu ba giờ mới biết la lên hả ?

Cậu khụy xuống , tay ôm chân.Mặt nhăn hết lại vì...Đau quá đó."

Em đánh thiệt đó hả ?

"Anh đứng từ trên nhìn xuống."

Tôi có nói tôi nói giỡn hả ?

"Xong Đình mặt cậu còn ngồi dưới đất , bỏ đi một mạch.Đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại xem cậu ra sao.Tuyệt tình thế đấy.Nhưng mà cậu thích."

Ê !

Em tính đánh người ta xong rồi chạy đó hả ?

"Cậu nói nhưng người kia vẫn đi.Cậu mặc cơn đau dưới chân mà đứng dậy , đi theo sau anh Đình.Bữa hổm anh đi cà nhắc thì giờ tới cậu.Người phía trước đi nhanh ơi là nhanh , bỏ mặc người phía sau đang bị thương nhưng vẫn cố lết thân theo."

Cậu đi theo tôi mần chi ?

Nhiêu đó chưa đủ thấm hả gì !?

"Cậu dừng lại."

Không sao , em muốn đánh bao nhiêu cũng được "Anh Đình thở dài.Tay ôm lấy trán.Người chi đâu mà mặt vừa dày lại vừa dai thế kia ?"

Sao đây ?

Cậu tính đi theo tôi đặng ăn vạ hay gì ?

"Cậu lắc đầu."

Tôi đâu có , tại em ở đâu thì tôi ở đó , em đi đâu thì tôi đi đó thôi "Anh Đình cắn chặt môi , cố kiềm nén cảm giác muốn đánh người bây giờ của mình."

Tôi bảo cậu về đi "Cậu không trả lời , cứ đứng lì ở đó nhìn cậu.Đình nhìn người trước mặt mình như vậy cũng hết cách.Anh mà vác nổi cậu về chắc anh cũng vác rồi.Khổ nổi cậu to quá , lại cao hơn anh nữa."..."

Về nhà.Chân cậu giờ cũng bớt khập khiễng.Nhưng giờ cậu có lý do khác để ở lại đây rồi.Cạch.Cửa phòng mở , anh Đình đi vào.Chợt giật mình khi thấy người đang nằm co trên giường mình.Giường đó anh nằm vừa nhưng cậu...Thì hỏng có vừa mà hình như còn chật nữa."

Cậu !

Sao cậu còn ở lại đây ?

Ai cho cậu nằm trên giường của tôi ?

"Cậu ngồi dậy , nhìn anh.Thản nhiên đáp."

Chú Thanh cho "Cậu lại nhắc tới ông.Anh cũng hết cách nói."

Ông cho cậu ở lại chớ đâu phải biểu cậu vô phòng của tôi !?

"Cậu cười."

Chú Thanh nói cho tôi ở lại , biểu tôi muốn ở phòng nào thì ở "Anh dậm chân một cái rõ mạnh."

Cậu đi ra !!!

"Người kia vẫn nhởn nhơ.Vẻ mặt như đang cố chọc anh điên lên vậy."

Tôi là khách của chủ em đấy ?

Em dám đuổi tôi ra khỏi đây không ?

"" Cậu !

"Anh Đình như bị chặn miệng.Chẳng biết nói gì thêm nữa tại cậu vừa dai vừa biết dùng quyền thế kia mà.Anh hậm hực bỏ ra ngoài.RẦM !!!Coi bộ người ta giận cậu rồi đó đa."..."

Anh Đình đi ra ngoài , hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh lại."

Aaaa !

Người gì đâu mà dai còn hơn đĩa nữa !!!

"Anh thở mạnh vì tức giận.Bên Tây cũng biết bao cô.Sài Thành hay Cần Thơ cũng chẳng thiếu tiểu thư khuê cát , mắc chi cậu lại chọn trúng anh vậy chứ !?Thiệt là hết nói nổi mà.Hỏng biết gây ra nghiệp chi nữa à.Giờ đây phải gánh rồi nè !"..."

Anh Đình ngồi ngoài sân mãi.Cho đến khi gần nửa đêm.Trăng lên cao sáng rực , trời đêm nó tối thui anh mới hết bực.Gần nửa đêm anh mới mò lại vào phòng xem xét thử.Cạch.Anh mở cửa rón rén.Ló đầu vào nhìn.Phòng trống trơn , hình như người khi nãy đã đi đâu rồi.Anh mỉm cười thoả mãn.Coi như cậu còn biết khó mà lui.Đêm nay ngủ ngon rồi , không còn ai nhìn mình chằm chằm cả đêm nữa.Ngủ một giấc thoải mái thôi nhỉ ?Nhưng đó là anh nghĩ nhưng ông trời...Thì không !Giường êm , mền ấm.Anh thiếp đi.Rồi từ từ bước vào giấc ngủ sâu.Nhưng anh chẳng biết sao khi anh ngủ thì.Cạch.Cửa kia lại mở ra.Bóng người quen thuộc kia đi vào.Nhìn anh từ trên xuống dưới.Bước chân ngày càng tiến gần lại giường.Rõ ràng mục tiêu là anh.Giường gỗ chợt kêu lên kẽo kẹt nhưng vừa có một vật nặng rơi xuống vậy."..."

Nằm ngủ được hồi lâu.Chợt anh cảm thấy bên eo mình đang có gì đó.Mở mắt dậy nhìn qua cửa sổ.Còn tối lung lắm.Chắc giờ cũng mới tầm 1 , 2 giờ đêm.Xong anh chợt nhớ ra thứ gì đó.Sống lưng nó lạnh lên.Mồ hôi trán đổ ra đầy.Anh từ từ nhìn xuống eo rồi quay đầu lại."

Cậu !

Bỏ tôi ra !

"Người kia nghe la cũng mở mắt dậy.Thấy anh thức rồi nhưng vẫn rất thản nhiên."

Đang ấm , bỏ làm gì "Rồi lại tiếp tục nhắm mắt.Anh cố gỡ tay kia thì người đó càng siết chặt.Anh vùng vẫy.Tay đấm , chân đá nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi cậu được."

Em mà nhúc nhích nữa là đêm nay thành đêm tân hôn đấy "Anh nuốt ực.Cảm giác lại sống lưng chợt trở lại.Nằm xuống.Anh chẳng dám thở mạnh.Cũng hết vùng vẫy.Người đằng sau lúc này mới cười mãn nguyện.Đầu dụi vào gáy anh mà ngủ ngon lành.Còn anh thì sao á ?Thức trắng đêm chớ tài nào ngủ được lại nữa.Mà có buồn ngủ cũng chẳng dám ngủ nữa.*E hèm , bê ép ép của cậu Huân có khác😋
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back