Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng

Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng
Chương 10: Chương 10



Tôi lườm cô ấy:

“Tôi định dùng cách khác để xử lý anh ta. Chắc cậu nghe tôi nói sắp đến công ty ba cậu thực tập rồi, nên xung phong đóng vai chính luôn. Nghiện diễn không chữa được rồi.”

“Còn sao nữa?”

Đường Linh uống cạn ly rượu sake của tôi.

“Thấy bạn tôi bị gã cặn bã lừa suốt sáu năm, không ra tay sao được.”

Cô liếc tôi, hỏi: “Cậu nghĩ Tống Hiểu Minh liều không?”

Tôi mỉm cười:

“Tin tôi đi, chắc chắn là có.”

“Hắn tham vọng, thấy người khác kiếm được việc tốt hơn mình là chịu không nổi.

“Vết kỷ luật trong hồ sơ, tiếng tăm tệ ở trường, HR chỉ cần tra sẽ lòi ra ngay. Công ty nào tốt dám nhận hắn?

“Công ty này là cơ hội cuối cùng của hắn.

“Hắn nhờ tôi cho thực tập, giờ lại muốn nhờ cậu để chuyển chính.

“Lấy phụ nữ làm bàn đạp, từng bước leo lên.

“Hắn tuyệt đối không chấp nhận thất bại ở bước cuối.”

Sáng thứ Bảy, Đường Linh đến nhà tôi ăn cơm.

Ăn được nửa bữa, điện thoại cô ấy reo.

Nghe máy chưa đầy vài giây, cô ấy nhìn thẳng tôi.

Tôi đặt đũa xuống, nét mặt bình thản—

Tôi biết, kế hoạch của mình… đã thành công.

“Giả sử kết quả làm việc của hai người ngang nhau.”

Câu nói của Đường Linh là cọng rơm cuối cùng để Tống Hiểu Minh bấu víu.

Thứ Hai tuần sau là hạn nộp báo cáo.

Anh ta không thể nào trong hai ngày làm được khối lượng công việc mà tôi chuẩn bị nhiều tháng.

Chỉ còn một cách.

Làm cho tôi mất sạch thành quả.

Phân tích dữ liệu ngành tôi làm đều lưu trong máy cá nhân.

Nếu tôi nộp báo cáo vào Thứ Hai, kết quả sẽ quá rõ ràng.

Nhưng nếu toàn bộ dữ liệu biến mất…

Lúc đó tình hình sẽ hỗn loạn, trong sự hỗn loạn, Tống Hiểu Minh ít nhất còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Vì thế, vào ngày thứ Bảy – khi không ai đến công ty – Tống Hiểu Minh lẻn vào văn phòng và mở máy tính của tôi.

…Sau đó, anh ta bị đội an ninh bắt giữ ngay tại chỗ.

Trách ai bây giờ?

Chỉ có thể trách Tống Hiểu Minh khi đào tạo nhập môn mà cứ mải mê cưa cẩm Đường Linh, chẳng chịu nghe giảng.

Nếu anh ta chú ý sẽ biết:

Thứ nhất, tất cả dữ liệu và sản phẩm công việc, bao gồm mã code và phân tích văn bản, là tài sản công ty.

Thứ hai, tất cả nơi làm việc đều được lắp camera giám sát.

Còn dữ liệu anh ta xóa?

Tôi đã sao lưu từ trước rồi.

Công ty lập tức khởi kiện Tống Hiểu Minh, yêu cầu bồi thường thiệt hại — số tiền như trời sập với anh ta, khiến anh ngồi trên đống lửa.

Anh ta tìm đến Đường Linh cầu cứu, nhưng cô thẳng thừng chặn WeChat và nói:

“Tống Hiểu Minh loại không đạt thì cứ phá cho hư, tôi không muốn dính líu.”

Có lẽ bị dồn vào đường cùng.

Có lẽ vẫn cố níu giữ hy vọng cuối cùng.

Qua vòng vo, Tống Hiểu Minh lại quay về tìm tôi như phao cứu sinh cuối cùng.

Dù bấy lâu nay tôi tỏ ra chậm chạp, yếu đuối, lại tin anh ta mù quáng.

Anh ta vừa khóc vừa nói chỉ định xem tài liệu trong máy tôi thôi, không may bấm nhầm nút xóa hết.

“Chúng ta sắp kết hôn rồi, của em là của anh, của anh cũng là của em. Em được chuyển chính hay anh được chuyển chính, không phải cũng thế à? Sao anh lại hại em?”

Anh ta rơi nước mắt van vỉ:
 
Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng
Chương 11: Chương 11



“Yên Yên, em nhất định phải tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho em.

“Bây giờ ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả.”

Tôi đỡ anh đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

“Tuần sau là sinh nhật anh rồi.

Dù sao cũng cứ lo mà mừng sinh nhật trước đã.”

Hồi chúng tôi còn mặn nồng, có tài khoản mạng xã hội ghi lại những khoảnh khắc thường nhật.

Vì cả hai đều học trường top, lại ngoại hình ưa nhìn nên được biết đến là “cặp đôi học bá”, tài khoản thu hút không ít người theo dõi.

Mấy tháng qua, tài khoản không cập nhật, fan liên tục bình luận thúc giục.

Khi tôi đăng sẽ livestream sinh nhật Tống Hiểu Minh, họ rất mong đợi.

Buổi sinh nhật tổ chức tại căn hộ cũ của hai đứa từng thuê.

Bạn bè thân quen đều đến.

Tôi lắp sẵn camera để livestream:

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh. Trước tiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

“Ngày đặc biệt này, tôi muốn tặng anh ba món quà.”

Tống Hiểu Minh tỏ vẻ háo hức.

Trước đây, tôi từng tặng đồ hiệu – vest cao cấp, khuy măng sét đính đá quý, có lần anh còn bóng gió muốn được tặng một chiếc xe hơi.

Tôi bật máy chiếu.

Ánh mắt anh ta thoáng chút thất vọng—

Nhớ lại năm nọ, tôi từng mất hai tuần cắt ghép kỷ niệm giữa hai đứa thành video, tặng sinh nhật anh.

Bạn bè xem xong xúc động rơi nước mắt, còn anh ta lạnh mặt nhiều ngày, nói món quà trẻ con, vô nghĩa.

Lúc đó tôi không hiểu tại sao anh phản ứng thế.

Giờ thì tôi hiểu.

Vì trong mắt Tống Hiểu Minh, tấm lòng tôi chẳng đáng một xu.

Với anh ta, quà tặng lâu nay không phải sự chân thành, mà chỉ là công cụ moi tiền từ tôi.

Không sao, Tống Hiểu Minh.

Quà tôi tặng anh hôm nay nhất định khiến anh khó quên cả đời.

Máy chiếu khởi động.

“Món quà đầu tiên, tôi gọi là: ‘Tin nhắn nhóm’.”

Trên màn hình lớn hiện đoạn chat Tống Hiểu Minh đăng trong group ký túc xá, khoe Đường Linh thích anh.

Dĩ nhiên, thông tin nhạy cảm đã được làm mờ.

Nhưng ai cũng thấy sự huênh hoang đắc ý qua từng câu chữ.

“Tống Hiểu Minh, cậu đang làm gì vậy?!”

Anh ta kinh hoàng nhìn tôi.

Tôi giả vờ không nghe, mặt lạnh như băng, tiếp tục bấm điều khiển:

“Tiếp theo là món quà thứ hai — ‘Camera công ty’.”

Yên tâm, mỗi món sẽ còn sốc hơn trước.

Video camera giám sát công ty bắt đầu phát.

Mọi người chứng kiến Tống Hiểu Minh đi đến bàn làm việc dán tên “Lâm Yên”, mở máy, nhập mật khẩu, tìm đến file công việc và xoá sạch.

Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu thất vọng:

“Tống Hiểu Minh, anh biết không?

“Tôi thực ra đã để lại đường lui cho anh.

“Mật khẩu máy tính chính là ngày sinh nhật anh.

“Nếu lúc nhập anh có chút xao lòng, chút do dự, nghĩ đến sáu năm tình cảm — có lẽ anh đã không làm thế.

“Nhưng anh không hề do dự trong một giây.

“Tôi đoán khi đó anh đang đắc ý vì sự khôn ngoan của mình và vui mừng vì tôi ngốc đến mức dễ bắt nạt.”

Tống Hiểu Minh muốn lao lên, biết nếu livestream cứ thế tiếp diễn, anh ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, mất hết đường sống trong xã hội.

Nhưng tôi đã chuẩn bị.

Hai nam sinh tôi dặn sẵn lập tức giữ chặt anh ta hai bên.

“Tống Hiểu Minh, tôi chỉ hỏi một câu.

“Sáu năm yêu nhau, rốt cuộc anh đã phản bội tôi bao nhiêu lần?”
 
Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng
Chương 12: Chương 12



Camera livestream sáng rực hướng phía đối diện.

Đám đông người xem không ngừng tăng.

Tống Hiểu Minh nghiến răng, cố gắng cứu vãn:

“Không có! Yên Yên, anh không hiểu tại sao em đối xử như vậy với anh.

“Chuyện ở công ty anh đã giải thích rồi! Anh không cố ý… Em hận anh đến thế sao? Sao phải trả thù độc ác vậy…”

Tôi ngắt lời anh, dứt khoát:

“Được rồi.

“Vậy xin anh nhận món quà cuối cùng tôi dành tặng.”

Trong tiếng vỗ tay im lặng của sự thỏa mãn, tôi bấm nút phát.

“‘Bản ghi hình buổi học online’.”

Tống Hiểu Minh bị giữ chặt, nghe thấy bốn chữ đó, nét mặt anh hiện lên thoáng hoang mang, hoảng hốt.

Thanh tiến trình video chậm rãi chạy.

Giọng trợ giảng đều đều vang lên.

Anh ta chưa hiểu tôi chiếu đoạn clip vì sao.

— Vì anh ta đã quên mất.

Trong trải nghiệm của anh ta, chắc từng nhiều lần lén lút với người khác, che mắt tôi an toàn.

Buổi học hôm đó là một trong những lần bình thường ấy, đã bị anh ta vứt khỏi ký ức.

Một giây sau, tiếng nước chảy vang lên.

Là tiếng vòi sen.

Mặt Tống Hiểu Minh biến sắc.

Anh ta giãy giụa dữ dội, hét lên:

“Lâm Yên! Em biết từ lâu! Em lừa anh! Em luôn lừa anh!”

“Đúng vậy.

“Tôi biết từ lâu rồi.”

Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt méo mó và xấu xí đến mức không nhận ra bóng dáng ngày xưa nữa.

“Cảm ơn anh.

“Cảm ơn vì anh đã quên tắt mic hôm đó, để tôi thấy anh thật sự là người thế nào.”

Tống Hiểu Minh gào thét điên cuồng, đột nhiên cướp cây chân nến bên cạnh định ném tôi.

Tôi né, chân nến bay suýt qua vai, đập mạnh vào tường.

Anh ta đứng đó, nở nụ cười méo mó:

“Lâm Yên, em đã hủy hoại cuộc đời tôi.

“Mẹ kiếp, tôi sẽ không tha cho em. Mãi mãi không tha…”

Anh ta như phát điên, giật phăng áo khoác lao ra ngoài.

Bạn bè trong phòng vội đuổi theo lo ngại anh lên cơn điên.

Tôi cũng bước ra sau.

Chỉ thấy anh ta chạy khỏi khu dân cư, quay lại gào:

“Mẹ kiếp, tao không tha cho mày! Con tiện nhân!

“Người tiện tự có trời phạt! Mày cứ chờ đấy!”

Ngay lúc đó—

Một chiếc xe lao tới, tông thẳng vào anh ta.

Tống Hiểu Minh bay lên không trung.

Buổi livestream hôm đó gây chấn động mạng xã hội.

Nhưng trong thời đại Internet, tin tức xuất hiện từng ngày, chẳng mấy chốc mọi người lại chuyển sự chú ý sang chuyện khác.

Tôi tốt nghiệp rồi dồn toàn lực vào công việc.

Chỉ trong ba năm, tôi thăng hai bậc liên tiếp, phá kỷ lục thăng chức nội bộ công ty.

Bố mẹ rất tự hào, bạn bè mọi người cũng vui mừng thay tôi.

Sau này, tôi vẫn nghe tin về Mạc Nhược Nhược.

Có người quen kể cô ta thường đến quán bar "không chính quy" xin rượu.

Có lần còn bị vợ doanh nhân trung niên đưa người đến đ/á/n/h vì đeo bám ông ta đòi mua điện thoại, khiến cô ta nhập viện.

Người kia còn cho xem ảnh cô ta.

Rõ ràng cô ta còn kém tôi một tuổi, nhưng vì rượu bia, t.h.u.ố.c lá và lớp trang điểm dày cộp mỗi ngày, trông già hơn tôi rất nhiều.

Còn Tống Hiểu Minh không c/h/ế/t.

Anh ta sống sót nhưng phải ngồi xe lăn suốt đời.

Có lẽ do chấn thương s/ọ n/ã/o, tinh thần cũng không còn bình thường.

Mỗi ngày anh ta đẩy xe lăn ra đường, chỉ cần có cô gái nào lướt mắt qua, liền đuổi theo hỏi xem có phải thích mình không.
 
Một Đoạn Thanh Xuân Quên Lãng
Chương 13: Chương 13



Bạn bè kể tôi nghe những chuyện đó.

Tôi chỉ thản nhiên đáp:

“Anh ta giờ ra sao đã không còn liên quan gì tới tôi.”

Cả đời này, chúng ta sẽ gặp dối trá, phản bội, tổn thương và thất vọng.

Và theo bản năng, sẽ muốn trả thù.

Điều đó không sai.

Nhưng quan trọng hơn việc trả thù chính là bắt đầu một cuộc đời mới.

Tôi vẫn giữ niềm tin vào tình yêu.

Vẫn đủ dũng khí để yêu tiếp.

Tôi đã thấy rõ bản chất cuộc sống, nhưng vẫn yêu đời như thuở ban đầu.

Dạo gần đây, em họ Phương Uyển thường kiếm cớ rủ tôi đi ăn.

Chàng “hot boy diễn xuất” năm nào giờ đã thành nam diễn viên thực lực, nhưng mỗi lần đứng trước tôi lại như cậu trai nhỏ đầy rụt rè.

Cậu ấy hỏi tôi:

“Vết thương tình yêu… bao giờ mới lành?

“Nếu đã lành, liệu có thể bắt đầu một mối quan hệ mới?”

Tôi suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời:

“Tình yêu chưa từng làm tôi tổn thương.

“Người làm tôi tổn thương là kẻ tồi tệ từng xuất hiện trong chuyện tình của tôi. Nhưng đừng vì một kẻ tồi mà trách tình yêu.”

“Còn việc khi nào bắt đầu tình yêu mới…”

Tôi nhún vai.

“Nếu duyên đến, lúc nào cũng được.”

Tôi vừa dứt lời, em họ Phương Uyển bật dậy:

“Chị đợi em một chút!”

Mười phút sau, cậu hớt hải trở lại, tay ôm một bó hoa hồng thật lớn, mặt đỏ như những cánh hoa:

“Vậy… hay là mình bắt đầu ngay từ bây giờ nhé?”

Tôi bật cười.

Tôi vẫn tin vào sự dịu dàng của thế giới.

Và tin rằng—

Dù gió bụi chông gai đầy đường, cuối cùng ta vẫn sẽ tìm được bến đỗ riêng cho mình.

— Hoàn —
 
Back
Top Bottom