Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời
Chương 35


“Chú Tiêu, dì Phan, con có một điều muốn thỉnh cầu ạ.” Anh đặt hai tay lên đùi, dáng ngồi cực kỳ đoan chính.

Lão Tiêu và Phan Vân đồng thời đáp lại: “con nói đi.”

Hứa Gia Ngôn khẽ l**m môi, trưa nay anh có uống chút rượu nên cảm thấy hơi nóng, cổ họng cũng hơi khô. Anh nuốt nước bọt rồi nói: “Con… con muốn cưới Nhược Nhược.”

Lão Tiêu và Phan Vân ngạc nhiên nhìn đối phương. Họ hoàn toàn không ngờ Hứa Gia Ngôn lại đưa ra lời thỉnh cầu như vậy vào hôm nay.

Vẻ mặt anh hết sức lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Anh không lòng vòng mà trực tiếp bày tỏ: “Con sẽ đối xử tốt với cô ấy, nguyện yêu thương cô ấy đến cả kiếp sau.”

Năm nay anh đã 31 tuổi rồi, chỉ còn lại nửa đời người. Anh cũng đề cập đến vấn đề tài chính của bản thân: “Con không có nhiều tiền, chỉ sở hữu ba căn nhà, một căn ở Hồng Phong Uyển và hai căn ở Huyện Sương. Lúc ông nội con qua đời, ông còn để lại cho con hai cửa hàng và một nhà ở.” Anh ngừng lại một chút, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn muốn nói: “Con biết bản thân con trèo cao–”

“Được!” Lão Tiêu đột ngột lên tiếng: “Chú, chú không có ý kiến gì.”

Hứa Gia Ngôn sững sờ, dường như vẫn chưa tin được Lão Tiêu lại đồng ý thoải mái như thế.

Lão Tiêu xoa tay vào đùi, trông không có một chút dáng vẻ sếp lớn nào, ngược lại còn có chút cẩn trọng: “Mấy người trẻ tuổi các con tự quyết định là được.” Ông dùng khuyủ tay huých Phan Vân.

Phan Vân lập tức phản ứng: “Dì, dì cũng không có ý kiến gì.”

Nghiêm Trượng bật cười: “Chú cũng không có ý kiến.”

Lý Tuyết Hàn lại càng không.

Mọi người cứ thế mà thông qua. Hứa Gia Ngôn có chút bối rối. Qua một lúc lâu sau, đôi mắt dịu dàng của anh ánh lên ý cười nồng đậm: “Cảm ơn sự tác thành của chú dì ạ.”

Nghiêm Trượng chen vào nói: “Cả nhà cùng vui!”

Hứa Gia Ngôn nói: “Trước tiên chú dì đừng nói với Nhược Nhược chuyện này. con muốn tặng cô ấy một bất ngờ.” Anh còn cần cầu hôn nữa.

Lão Tiêu nói với vẻ thấu hiểu: “Con yên tâm.”

Nghiêm Trượng đột nhiên thốt ra một câu nửa đùa nửa thật: “Gia Ngôn, con kết hôn thì cần mua nhà đúng không?”

Lão Tiêu “hừ” một tiếng: “Gia đình mình nhiều nhà như vậy, còn mua nhà gì nữa?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu đáp: “Phải mua ạ.”

Lão Tiêu con mày: “Sáu bảy căn nhà để không đấy, con mua nhà gì chứ.”

Nghiêm Trượng không đồng ý: “Kể cả ông có 60 đến 70 căn đi chăng nữa thì đó cũng là nhà của ông. Đàn ông lấy vợ mua nhà là điều bình thường.”

Hứa Gia Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng bán hết mấy căn nhà ở quê để mua một căn to hơn ở Phàn Thành rồi.

Nghiêm Trượng đề nghị: “Công ty chú đang khai thác một khi dân cư ở Phan Thành, tháng 3 sẽ bắt đầu giao bán. Gia Ngôn, con có hứng thú không?”

Lão Tiêu tức giận nói: “Anh sang nhà tôi để nói chuyện làm ăn đấy à?”

Hứa Gia Ngôn cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Có đắt không ạ?”

Lão Tiêu thấy anh còn hỏi cả giá cả, bèn thẳng tay ngăn chặn: “Những căn nhà mới được giao bán phải chờ hai năm mới được nhận, còn phải sửa sang trang trí đủ thứ nữa. Con muốn đợi đến bao giờ rước Nhược Nhược về?”

Phan Vân che miệng cười, ông nói vậy chẳng khác gì ước được gả con gái rượu cho người ta ngay lập tức cả.

Nghiêm Trượng vẫn tiếp tục mời chào: “Chú có cả căn đã hoàn thiện rồi, nhưng sẽ đắt hơn một chút.”

Lão Tiêu chỉ muốn cởi giày ra gõ đầu tên kia.

Nghiêm Trượng cười tít mắt lại: “Có điều có chú Nghiêm ở đây, chú chỉ thu đúng giá gốc, con có muốn không?” Ông còn cam kết: “Chắc chắn căn đó còn to hơn căn mà bố vợ con đang ở!” Ông nói chẳng khác gì một người môi giới: “Trong nhà còn có thang máy, tiện cho con lên xuống tầng.”

Hứa Gia Ngôn thử hỏi: “Là, là biệt thự ạ?”

Nghiêm Trượng đáp: “Đúng, biệt thự, tuyệt đối còn to hơn khu nhà này của chú Tiêu con. Tổng cộng có 4 tầng, tầng trên cùng là phòng kính, buổi tối có thể ngắm sao, rảnh thì dành thời gian lãng mạn bên Nhược Nhược–” Lão Tiêu tức đến độ ném một quả quýt vào người Nghiêm Trượng: “Ông đủ rồi đấy!”

Nghiêm Trượng nhìn Lão Nghiêm với vẻ nghiêm túc: “Anh nghĩ tôi đang đùa đấy à?”

Hứa Gia Ngôn cũng không nói đùa. Anh không có tiền để đùa giỡn: “Con cảm ơn chú Nghiêm. Con định mua một căn chung cư to, không định mua biệt thự.”

“Con đừng vội từ chối.” Nghiêm trượng nói: “Chú chỉ lấy giá gốc thôi, đảm bảo sẽ không ăn một đồng lãi nào từ con cả.”

Lão Tiêu cười nhạo nói: “Giỏi thì ông tặng luôn đi, còn nhắc đến giá gốc làm gì.” Một trùm bất động sản giàu có nói vậy mà không sợ mọi người cười rớt hàm.

Chuyện mua nhà cứ như vậy mà kết thúc bởi một tràng cười.

Chập tối, hai người đàn ông già đứng hút thuốc ở ngoài sân.

“Chuyện biệt thự–”

Lão Tiêu cắt ngang ông: “Ông còn nhắc đến nữa! Không chịu dừng đúng không?”

Nghiêm Trượng mắng ông một câu: “Cứ bảo ông khôn khéo, có lúc lại như một tên ngốc!”

Lão Tiêu vừa muốn phủ nhận, đột nhiên im lặng.

“Ông muốn tôi phải nói toẹt ra ư?” Lời lão Nghiêm có phần gay gắt.

Đến lúc nào Lão Tiêu mới nhận ra: “Tôi hiểu rồi.”

Nghiêm Trượng gẩy tàn thuốc: “Kể cả Gia Ngôn có bán hết nhà ở Huyện Sương, nhiều nhất cũng chỉ được 300 vạn. Ông cũng không phải không biết giá nhà ở Phàn Thành như thế nào. Tôi bảo cấp dưới để lại căn biệt thự, sau đó sẽ đề nghị lấy 400 vạn tiền gốc. Ông có thể bàn bạc với thằng bé, chia ra hai phần–”

Lão Tiêu cười: “Gì chứ, ông lấy tiền thật cơ à.”

Nghiêm Trượng liếc xéo ông: “Căn nhà 5000 vạn, tôi thu 400 vạn, tôi thiếu 400 vạn đó ư?” Ông lấy tay chọc vào ngực Lão Tiêu: “Ông đừng nghĩ rằng cái gì ông cũng có mà quên rằng người khác cũng có lòng tự trọng!”

Lão Tiêu ngoảnh mặt đi, đáp: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

“Tôi biết, tôi là người ngoài cuộc tỉnh táo.” Ông nghiêm túc nói: “Ông đừng coi căn biệt thự là chuyện nhỏ, có thể khiến thằng bé có thể thoải mái tiếp nhận cũng coi như ông có bản lĩnh.”

Lão Tiêu hứa hẹn: “Được.”

Tiêu Nhược ngủ một giấc đến tối. Khi cô mở mắt ra, Hứa Gia Ngôn đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường xem điện thoại. Cô xoay người qua, Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Cô đáp: “Vâng.” Âm thanh mềm mại, hơi khàn: “Em muốn uống nước.”

Trước đó Hứa Gia Ngôn đã rót nước vào bình giữ nhiệt đặt ở tủ đầu giường. Anh vặn nắp và thử nhiệt độ nước, vừa vặn để uống.

Tiêu Nhược ngồi dậy, uống gần hết bình nước.

Hứa Gia Ngôn đặt chiếc bình về chỗ cũ, hỏi cô: “Em có khó chịu không?”

Cô lắc đầu, nhưng vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Cô uống nhiều rượu như vậy, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo trong thời gian ngắn vậy được.

“Trước đây em bảo anh nên quản em nhiều hơn, anh đã quản rồi, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì cả.”

Tiêu Nhược ngồi bên mép giường khoanh chân lại, nói với vẻ tủi thân: “Em chỉ thấy hơi giận cô ấy.” Cô đang nói đến Nghiêm Ưu Nguyệt: “Cô ấy biết thừa em lo cho anh mà còn cứ cố chọc em.” Hai tay cô ôm lấy tay phải của Hứa Gia Ngôn, cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh rồi hỏi: “Anh giận đấy à?”

“Không đâu.” Hứa Gia Ngôn sẽ không giận cô, anh hỏi lại: “Quan hệ giữa hai người có tốt không?”

Tiêu Nhược chu môi đáp: “Cũng gọi là ổn.” Cô đột nhiên nhớ ra: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Vẫn chưa.” Anh không thấy cô nói gì, bèn bổ sung: “Cô ấy còn say kinh hơn em.”

Tiêu Nhược nhướng mày đáp: “Đó là đương nhiên.” Cô cực kỳ tự tin về tửu lượng của bản thân: “Với tửu lượng của cô ấy, chắc phải ngủ đến ngày mai.”

Hứa Gia Ngôn giơ tay gạt mũi cô: “Vậy em có biết là em còn chẳng đứng thẳng được không?”

Tiêu Nhược không chịu thừa nhận: “Em có vậy đâu.” Bỗng dưng cô nghĩ đến một chuyện: “Anh bế em lên tầng đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Nhược mím môi cười: “Anh xem, em vẫn còn nhớ đó, vẫn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.”

Hứa Gia Ngôn nửa đùa nửa thật nói: “Về sau anh sẽ mặc kệ em.”

“Tại sao?” Tiêu Nhược nghe vậy bèn lập tức trở nên lo lắng: “Em vừa hỏi anh có giận không, anh còn lắc đầu mà!” Cô chu mỏ, dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo nay còn đâu.

“Anh quản em, nhưng em có nghe đâu.” Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu thong thả, ánh mắt có chút dịu dàng.

Tiêu Nhược giở trò lươn lẹo: “ Lần trước anh bảo ra ngoài không được uống nhiều, nhưng lần này em ở nhà mà.”

Hứa Gia Ngôn không nói lời nào.

Tiêu Nhược lập tức sợ hãi, vội vàng cụp đuôi: “Được rồi, được rồi, từ nay về sau em sẽ bỏ uống rượu!”

Hứa Gia Ngôn không có ý bảo cô bỏ rượu. Anh biết cô đang quản lý một công ty, việc phải uống rượu xã giao là điều không thể tránh khỏi: “Anh chỉ muốn em uống ít lại thôi.”

“Em biết rồi!” Cô vỗ mép giường, nói: “Anh ngồi lên đây đi.

Hứa Gia Ngôn rời khỏi chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiêu Nhược khoác tay anh, dựa vào rồi ngửa đầu hỏi: “Lúc anh bế em lên, chân anh có đau không?”

“Không.” Anh đáp: “Chỉ hơi vất vả thôi.”

“Vậy em có nặng không?”

“Không nặng.” Anh dịu dàng nói, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Rất vừa vặn.”

Tiêu Nhược cảm thấy mình nên giảm cân. Vào mùa đông, cô thường nặng hơn vài kg so với mùa hè.

Lúc này, Phan Vân cất tiếng gọi từ dưới nhà: “Gia Ngôn, ăn cơm thôi con.”

“Đến giờ ăn rồi.” Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Em có đói không?”

“Không đói.”

“Vậy cũng nên ăn một chút gì đó. Ăn một chút nhé, được không?”

Tiêu Nhược gật đầu: “Tối nay anh có đến đài phát thanh không?”

“Có.” Dù là Tết thì vẫn phải phát sóng tin tức. Anh đứng dậy, kéo tay cô rồi ra khỏi phòng.

Xuống dưới nhà, Tiêu Nhược thuận miệng hỏi: “Ưu Ưu vẫn chưa dậy ạ?”

Nghiêm Trượng nói: “Con cứ kệ con bé, nó phải ngủ đến nửa đêm.”

Phan Vân khui chai rượu vang đỏ, đang định rót cho Lão Tiêu thì Tiêu Nhược lập tức lên tiếng: “Bố đừng uống rượu, tối bố đưa Gia Ngôn đến đài phát thanh nhé.” Cô vẫn còn hơi say, không thích hợp để lái xe.

Hứa Gia Ngôn lập tức xua tay: “Không cần đâu ạ, con gọi taxi là được.”

Lão Tiêu nguyện ý làm tài xế: “Để bác đưa con đi.”

Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng từ chối: “Thật sự không cần đâu chú Tiêu.”

Nghiêm Trượng nhận nhiệm vụ lái xe về phía mình: “Để chú đưa con đi, nhân tiện trò chuyện với con.”

Lão Tiêu cũng hóng hớt: “Vậy hai chúng ta cùng đưa con đi.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Đến mức này anh cũng không từ chối được nữa.

Vì vậy mà trên bàn không ai uống rượu. Tiêu Nhược không đói bụng, bèn liên tục gắp thức ăn cho Hứa Gia Ngôn. Đồ ăn trong bát anh nhanh chóng xếp thành một ngọn núi nhỏ. Mãi đến khi bát anh không còn chỗ nào nữa Tiêu Nhược mới đặt đũa xuống. Hứa Gia Ngôn cúi đầu xử lý sạch sẽ đồ ăn trong bát, sau đó múc cho Tiêu Nhược một bát canh: “Em húp canh đi.”

Đây là canh tam tiên, bên trong có rau xanh và nấm. Tiêu Nhược không thích ăn rau. Cô nhíu màu, gắp ra mấy cọng rau bỏ vào bát của Hứa Gia Ngôn.

Anh trầm giọng hỏi: “Em lại không nghe lời?”

Tiêu Nhược cực kỳ, cực kỳ miễn cưỡng gắp mấy cọng rau từ bát của Hứa Gia Ngôn về, trông không khác gì ăn thuốc đắng.

Phan Vân ngồi đối diện cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

TV phòng khách đang bật, chiếu chương trình liên hoan tối, tiếng ca hát và nhảy múa bị át bởi tiếng cười đùa phát ra từ bàn cơm.



Tác giả có lời muốn nói:

Phan Vân: Tôi từng hi vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông nghe lời nó. Giờ xem ra, tìm một người có thể quản được nó còn tốt hơn!
 
Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời
Chương 36


Tivi trong phòng khách đang phát Xuân Vãn, tiếng ca múa bị át đi bởi tiếng cười nói trên bàn ăn.

Lúc 23:58, Hứa Gia Ngôn gọi video cho Tiêu Nhược. Tiêu Nhược đang đeo tai nghe ngồi trên ghế sofa ở tầng dưới xem phim trên điện thoại. Cô cầm điện thoại lên, trong màn hình là khuôn mặt mang ý cười của Hứa Gia Ngôn: “Em đang làm gì vậy?”

Tiêu Nhược tỏ ra ngoan ngoãn: “Đang đợi anh đó!”

Hứa Gia Ngôn vừa mới chườm nóng xong, nửa nằm trên giường: “Có xem Xuân Vãn không?”

Tiêu Nhược không có hứng thú với Xuân Vãn lắm: “Có xem một chút.” Cô không quá thích các chương trình như ca múa, nhưng có tiểu phẩm hay tướng thanh thì cô sẽ nhìn lấy vài lần. Cô nghe thấy bên Hứa Gia Ngôn rất yên tĩnh, có chút đau lòng: “Buổi tối em không nên để anh một mình.”

Lúc này, chuông giao thừa lúc 00:00 vang lên.

“Nhược Nhược.” Ánh sáng trên đầu chiếu vào trong mắt anh, ánh sáng vàng rất dịu dàng, vỡ thành nhiều mảnh, phản chiếu hình ảnh cô ở trong màn hình. Anh cười nói: “Chúc mừng năm mới.”

Tiêu Nhược mỉm cười đáp: “Năm mới vui vẻ, Hứa Gia Ngôn.”

Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Em có mong muốn gì trong năm mới không?”

“Có chứ!” Đôi mắt đôi mày cô cong cong giống như một chén rượu nếp hoa đào đầy tràn ra, tỏa mùi thơm quyến rũ.

“Em muốn điều gì?”

Tiêu Nhược làm như bên cạnh không có ai: “Em muốn anh.”

Phan Vân ngồi bên cạnh đang cắn dưa hóng hớt chua hết cả miệng.

Hứa Gia Ngôn nhìn thấy trên tai Tiêu Nhược còn đeo tai nghe, còn tưởng rằng người khác không nghe thấy mình nói gì, bèn nói: “Không cần em muốn, anh vốn là của em.”

Anh không phải là người sẽ thường xuyên nói lời thương yêu. Thỉnh thoảng anh nói một câu thôi là sẽ khiến Tiêu Nhược kích động rất lâu.

Tiêu Nhược liếc nhìn ánh mắt lộ ra vẻ chua lòm xung quanh, má hơi đỏ lên. Cô tháo chiếc tai nghe làm vật trưng bày từ lâu ra, đứng dậy khỏi ghế sofa chạy lên lầu, đến xỏ dép cũng xỏ ngược, vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại.

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Sao thế em?”

Tiêu Nhược hít sâu một hơi, ngồi ở trên giường, nhìn màn hình điện thoại: “Hứa Gia Ngôn.”

“Ừm?”

Cô c*n m** d***: “Lúc đưa anh đến đài phát thanh, bố em đã nói gì với anh vậy?” Cô rất muốn biết.

Hứa Gia Ngôn không nói nội dung cụ thể mà chỉ nói: “Người nhà đều em rất tốt.” Tốt đến nỗi làm anh cảm thấy có lỗi vì mình không đủ tốt.

“Từ giờ trở đi, họ cũng là người nhà của anh.” Cô nói với giọng điệu còn nhẹ nhàng hơn trước: “Hứa Gia Ngôn, sau này anh sẽ không còn cô đơn lẻ bóng nữa.”

Hốc mắt Hứa Gia Ngôn nóng lên, anh mím môi gật đầu với Tiêu Nhược trong màn hình, anh không thể nói, bởi vì nói là sẽ nghẹn ngào.

Năm mới khởi đầu mới, anh không thể rơi nước mắt.

Ngày hôm sau, ngày mùng một Tết, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết.

Lúc Hứa Gia Ngôn đi ra ngoài tuyết còn chưa rơi, nhưng bầu trời thì u ám.

8h40, Hứa Gia Ngôn bắt taxi đến nhà Tiêu Nhược.

Hai chiếc đèn lồng đỏ được treo ở cửa, câu đối đỏ được dán ở hai bên tường trước cửa, tạo nên không khí Tết rất tưng bừng.

Hứa Gia Ngôn nhấn chuông, cửa tự động mở ra, anh chống gậy bước vào.

Phan Vân từ phòng khách đi ra: “Gia Ngôn tới rồi hả.”

“Dạ dì.” Anh đến chúc tết: “Chúc dì năm mới vui vẻ.”

Trên mặt Phan Vân lộ ra nụ cười, bà chợt nhớ ra, xoay người chạy trở vào nhà, lúc trở ra, Hứa Gia Ngôn mới vừa mới bước lên bậc thang.

Phan Vân nhét cho anh một bao lì xì lớn, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”

Hứa Gia Ngôn cũng không từ chối, ngoan ngoãn nhận phong bao lì xì: “Cảm ơn dì.”

“Nhược Nhược còn chưa dậy đâu, con lên gọi nó dậy đi.”

“Vâng dì.”

Hứa Gia Ngôn đi đến đầu cầu thang, Phan Vân ở phía sau hỏi: “Gia Ngôn, con cũng chưa ăn cơm phải không?”

Hứa Gia Ngôn xoay người: “Chưa ạ.”

“Ừ, vậy khi mọi người dậy hết, dì sẽ xuống làm sủi cảo và chè trôi nước.”

“Vâng.”

Trên lầu yên tĩnh, cả nhóm người đều đang ngủ. Hứa Gia Ngôn vặn tay nắm cửa phòng Tiêu Nhược, rèm trong phòng đã kéo xuống, đèn ngủ trên tường toả ra ánh sáng mờ nhạt, Hứa Gia Ngôn đặt gậy ở bên tường rồi nhẹ nhàng bước nhẹ đến bên giường.

Tiêu Nhược nằm nghiêng, một chân lộ ra ngoài chăn, tư thế ngủ không được đẹp mắt cho lắm.

Trong phòng đang bật máy sưởi, Hứa Gia Ngôn cởi áo khoác, nằm nghiêng nhìn cô một lúc rồi cúi xuống hôn lên trán cô.

Anh vừa muốn hôn một cái nữa, Tiêu Nhược lại không hề báo trước mà mở mắt ra.

Tai Hứa Gia Ngôn hơi đỏ lên, cũng may là ánh sáng rất tối, Tiêu Nhược nhìn không rõ.

Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc, chớp chớp mắt, cũng không nói gì.

Cô còn tưởng là mình đang mơ.

Mãi cho đến Hứa Gia Ngôn cười khẽ: “Tỉnh rồi à?”

Tiêu Nhược rất kinh ngạc, ôm lấy cổ anh: “Sao anh tới sớm vậy?”

“Chúc mừng năm mới.” Lúc anh cởi áo khoác ra thì đã lấy bao lì xì ra cầm trong tay, giờ đưa cho cô.

Tiêu Nhược mím môi cười, mở bao lì xì ra, không nhìn rõ bên trong là cái gì, cô bèn trở mình bật đèn lên.

Bao lì xì khá dày, cô không đếm mà nhìn vào bên trong: “9999?”

Hứa Gia Ngôn mỉm cười lắc đầu.

Tiêu Nhược đảo tròng mắt, suy nghĩ hai giây: “5210?”

Tiêu Nhược thấy anh còn xấu hổ cúi thấp đầu, cô cười khúc khích: “Em đoán đúng rồi hả?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Có phải anh rất dung tục không?” Anh vốn nghĩ nó rất lãng mạn, nhưng mà chưa gì đã bị cô đoán được, cảm thấy rất bối rối.

Tiêu Nhược bĩu môi: “Bao lì xì này của anh không đúng.”

Hứa Gia Ngôn sửng sốt, có chút lo lắng lắp bắp: “Sao… sao mà không đúng?”

“Anh phải nhét 521 mới đúng nha!”

Hứa Gia Ngôn vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng anh cảm thấy 521 quá ít.

Tiêu Nhược cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, cô vừa mở hộp vừa nói: “Em còn dung tục hơn anh.” Mở hộp ra, đó là một chiếc đồng hồ công sở, mặt đồng hồ màu đen, dây đeo bằng da màu đen.

Cô đeo đồng hồ luôn lên cổ tay anh, sau đó chỉ vào bên trong mặt đồng hồ cho anh xem: “Anh nhìn xem, trong này có tên của em.”

Hứa Gia Ngôn không khỏi ghé sát lại gần hơn. Trên mặt đồng hồ, ngay dưới vạch số 12h bình thường đều khắc logo thương hiệu của đồng hồ, bây giờ chỗ đó là một chữ “Nhược”.

“Anh có thích không?”

“Ừ” Anh ngước lên: “Anh thích.”

9h, có tiếng động từ cầu thang.

Tiêu Nhược vẫn đang nằm trên giường, Hứa Gia Ngôn cũng bị cô ép nằm trên giường.

“Phải thức dậy rồi.”

Tiêu Nhược ôm lấy cánh tay của anh không buông: “Chờ lát nữa.”

Hứa Gia Ngôn liếc nhìn hướng cửa: “Cửa không khóa, nếu như có người nhìn thấy thì không tốt.”

Tiêu Nhược không nghe: “Sẽ không có ai vào—”

“Nhược Nhược——”

Hứa Gia Ngôn đột ngột ngồi dậy, ở cửa, Lão Tiêu lập tức che mắt: “Không thấy, không có thấy gì hết…”

Tiêu Nhược cười đến run cả vai.

Hứa Gia Ngôn đỏ mặt, tai và cổ đều đỏ bừng.

Người bình thường luôn điềm đạm giờ giống như một cậu bé luống cuống tay chân, anh không được tự nhiên xuống giường, đứng cạnh giường, nhìn Tiêu Nhược còn đang cười: “Anh, anh xuống dưới trước.”

“Anh làm gì thế?” Mặt Tiêu Nhược cũng rất đỏ, đỏ lên vì cười: “Chúng ta không làm gì, sao mà anh căng thẳng thành thế này?”

Hứa Gia Ngôn đang cảm thấy may mắn, may vì không làm gì, nếu không sau này sẽ không còn mặt mũi nào đến đây nữa. Anh cảm thấy ở lại đây lâu hơn cũng không tốt: “Anh xuống dưới trước chúc tết người lớn.” Nói xong, anh liền đi ra ngoài, đến gậy cũng không kịp lấy. Khi anh đi đến cầu thang mới nhớ ra, muốn quay lại, nhưng nghĩ một hồi lại từ bỏ.

Ở tầng dưới, Lão Tiêu lại giống như không có chuyện gì, mà màu đỏ nơi tai Hứa Gia Ngôn còn chưa tan.

Dì Trương nấu ăn tối qua đã trở về nhà, bữa sáng là Phan Vân làm, Hứa Gia Ngôn đỏ tai đi vào bếp bưng sủi cảo, Phan Vân đang làm chè trôi nước: “Gia Ngôn, con có thể ăn mấy viên chè trôi nước.”

Hứa Gia Ngôn lén liếc nhìn Lão Tiêu đang làm giấm ăn sủi cảo: “Tầm năm sáu viên ạ.”

Phan Vân lên tiếng: “Ừ.” Bà lại hỏi: “Nhược Nhược đã dậy rồi đúng không?”

Hứa Gia Ngôn: “Dậy rồi ạ.”

Sau bữa ăn, Hứa Gia Ngôn lại nhận thêm hai phong bao lì xì từ Nghiêm Trượng và Lý Tuyết Hàn.

Lão Tiêu còn chưa đưa lì xì, ông gọi Tiêu Nhược vào bếp.

Tiêu Nhược thấy ông thần thần bí bí thì hỏi: “Bố đang làm gì thế ạ?”

Lão Tiêu thấp giọng nói: “Chú Nghiêm của con cho con bao nhiêu tiền?”

Tiêu Nhược không nhìn: “Không biết, con không đếm.”

“Vậy con đi hỏi Gia Ngôn xem Lão Nghiêm lì xì nó bao nhiêu.” Với tư cách là bố vợ tương lai, ông không thể kém hào phóng hơn Nghiêm Trượng được.

Tiêu Nhược chê bai: “Có cái gì hay mà so không biết, bố cứ lì xì theo tấm lòng thôi.”

“Ôi trời.” Lão Tiêu cảm thấy thật là phiền: “Con mau đi hỏi đi.”

Tiêu Nhược đành phải đi “Hỏi”.

Cô trực tiếp chìa tay ra hỏi: “Lì xì của anh đâu?”

Hứa Gia Ngôn không mặc áo khoác, chỉ mặc áo cổ lọ, nhét lì xì vào túi quần cũng không thoải mái, anh chỉ vào ngăn tủ phía sau bàn ăn: “Ở đó đấy em.”

Tiêu Nhược chạy tới, thấy có ba chiếc lì xì, đều khá dày, cô lại quay lại hỏi bên tai anh: “Cái nào là của chú Nghiêm hả anh?”

Những bao lì xì đều là màu đỏ, Hứa Gia Ngôn cũng không quá để ý đến sự khác nhau của chúng. Anh không biết là Lão Tiêu nhờ cô tới hỏi nên hỏi: “Sao vậy em?”

Tiêu Nhược cũng không muốn nói chuyện Lão Tiêu nhờ cho anh nghe, quá là mất mặt: “Không có chuyện gì, em chỉ hỏi một chút thôi.”

Cô lại chạy đi, cầm cả ba chiếc lì xì vào bếp.

Lão Tiêu có thể nhận ra vì bao lì xì mà Phan Vân đưa cũng giống bao lì xì của ông, trên bìa có hình đám mây cát tường. Ông mở hai bao còn lại và đếm từng bao. Đếm xong, ông cười, còn chép miệng: “Cũng không nhiều lắm.”

Ông an tâm, lấy bao lì xì từ trong túi quần ra, vẻ mặt rất đắc ý: “Vậy bố là người cho nhiều nhất!”

Tiêu Nhược hỏi: “Bố lì xì bao nhiêu?”

“Một vạn mốt.”

[*Hơn 35 triệu VND]

Tiêu Nhược cau mày: “Tại sao lại lì xì một vạn mốt?”

“Con không hiểu đúng không?” Lão Tiêu nói một cách đắc ý: “Cái này gọi là vạn người chọn một.”

Tiêu Nhược đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu, vỗ vỗ Lão Tiêu vai: “Không tệ, không tệ nha.”

Cô lại hỏi: “Vậy chú Nghêm lì xì bao nhiêu tiền vậy bố?”

Lão Tiêu: “Một vạn.”

Tiểu Nhược lập tức trợn mắt nhìn ông, chỉ nhiều hơn một ngàn mà xem ông ấy đắc ý thế nào kìa.

Lão Tiêu cũng lấy bao lì xì nhét phình lên của ông đặt vào trong xấp lì xì rồi đưa cho Tiêu Nhược: “Lấy về đi.”

Hai giờ chiều, gia đình ba người Nghiêm Trượng ngồi máy bay trở về Kinh Thị.

Gia đình Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn đều đến sân bay tiễn.

Trên đường trở về, Lão Tiêu nói: “Gia Ngôn à, ngày mai mọi người sẽ về Lâm Giang thăm ông bà, con cũng đi cùng nhé.”

Huyện Lâm Giang là một huyện phía dưới Phàn Thành, ông bà của Tiêu Nhược đều sống ở đó.

Hứa Gia Ngôn nói vâng.

Buổi tối sau bữa tối, Tiêu Nhược ôm gối ngồi trên sofa xem TV. Hứa Gia Ngôn bưng đĩa hoa quả cắt sẵn tới đút cho cô ăn một miếng.

“Chút nữa chúng ta đi ra ngoài nha.”

Tiêu Nhược không rời mắt khỏi TV: “Đi đâu thế anh?”

Hứa Gia Ngôn ấp úng: “Ra ngoài đi dạo.”

Tiểu Nhược vô tâm “Ò” một tiếng.

19h40, điện thoại di động của Hứa Gia Ngôn vang lên, anh ra sân nghe điện thoại. Một lúc sau, anh từ trong sân trở lại, đi thẳng lên lầu.

Tiêu Nhược đưa mắt nhìn theo anh…

Một lúc sau, Hứa Gia Ngôn và Lão Tiêu từ trên lầu đi xuống.

Tiêu Nhược nhìn chằm chằm hai người, Lão Tiêu trực tiếp phớt lờ ánh mắt của cô, Hứa Gia Ngôn giải thích: “Anh với chú đi ra ngoài một lát.”

Tiêu Nhược đứng lên, cái gối trên đùi rơi xuống đất, trong lòng dấy lên tò mò: “Đi đâu?”

Hứa Gia Ngôn cũng không nói mình đi đâu, giả vờ rất tùy ý: “Anh sẽ sớm quay lại.”

Tiêu Nhược theo anh ra đến tận cửa, thấy hai người vậy mà lại lên xe. Cô chỉ mặc một chiếc áo len, nhiệt độ xuống thấp đến mức sắp có tuyết, cô chui vào nhà, chạy lên lầu.

Phan Vân đang xem lại Xuân Vãn tối qua.

“Mẹ, bố con với Hứa Gia Ngôn đi đâu vậy ạ?”

Phan Vân thì rất biết diễn: “Hả?” Bà chớp mắt nhìn sang bên cạnh: “Vừa rồi bố con còn ở đây mà.”

“Ông ấy vừa mới dẫn Hứa Gia Ngôn đi ra ngoài rồi!”

“Đêm hôm khuya khoắt thế này thì có thể đi đâu chứ?”

Tiêu Nhược giậm chân, xoay người đi xuống lầu.

Phan Vân v**t v* trái tim mình, ôi chao, sắp già rồi mà còn phải nói dối.

Xe chạy ra khỏi sân biệt thự, dừng lại sau một chiếc xe tải bên đường.

Có một người đàn ông đang tựa vào cửa xe tải, Hứa Gia Ngôn bước xuống xe, đi qua đó.
 
Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời
Chương 37


Có một người đàn ông đang tựa vào cửa xe tải, Hứa Gia Ngôn bước xuống xe, đi tới: “Chào anh.”

Người đàn ông đứng thẳng người lên: “Là anh đặt pháo hoa phải không? Anh Hứa?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông mở cửa sau của chiếc xe tải, sau đó lại liếc nhìn chiếc xe Mercedes phía sau: “Xe của anh không để được đâu.”

Hứa Gia Ngôn nhìn vào trong chiếc xe tải: “Những thứ này đều của tôi sao?”

“Đúng, đều là của anh, tổng cộng sáu thùng.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ rằng một thùng lại to như vậy.

Lão Tiêu đi tới, cũng nhìn vào trong xe tải rồi hỏi thẳng người đàn ông giao pháo hoa kia: “Lát nữa cậu có rảnh không?”

Người đàn ông không hiểu: “Ý ông là gì?”

“Lát nữa đến cầu Cầu Vồng, cậu giúp tôi bắn pháo hoa.”

Phàn Thành vào dịp lễ Tết có quy định không được phép đốt pháo, nhưng pháo hoa thì có thể bắn ở cầu Cầu Vồng phía Đông Tam Hoàn và quảng trường Thịnh Xương phía Tây Tam Hoàn.

Người đàn ông nói: “Việc đó phải trả tiền.”

Lão Tiêu tất nhiên là hiểu: “Ngày lễ Tết, nào có thể để cậu làm không công được chứ!” Ông rất hào phóng: “Tám giờ tối có mặt dưới cầu Cầu Vồng, sau khi bắn pháo hoa xong thì tôi sẽ trả tiền cho cậu.”

Người đàn ông không đồng ý, nói muốn nhận tiền trước rồi mới làm việc.

Lão Tiêu hỏi anh ta: “Ông chủ bán pháo hoa là gì của cậu?”

Người đàn ông nói: “Là cậu tôi.”

Ông chủ bán pháo hoa và Lão Tiêu quen biết nhau, pháo hoa chính là do ông giúp Hứa Gia Ngôn đặt. Nếu là họ hàng thì ông yên tâm: “Được, bao nhiêu tiền cậu nói đi.”

Người đàn ông suy nghĩ một lúc, giơ một ngón tay lên.

“Một nghìn?” Lão Tiêu cao giọng.

Người đàn ông còn tưởng Lão Tiêu chê đắt, bèn vội tự giảm giá: “Vậy thì 800 đi.”

Lão Tiêu cười, không nói gì, quay vào xe, lấy ra một xấp tiền từ hộc để đồ giữa xe, đếm tám tờ rồi đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông nhận tiền, rất vui vẻ: “Vậy giờ tôi sẽ đến đó.”

Trở lại xe, Hứa Gia Ngôn mới thấy điện thoại rơi trên ghế ngồi có ba cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Nhược.

Anh gọi lại: “Nhược Nhược.”

Tiêu Nhược đang vùi trên ghế sofa buồn bực: “Anh đi đâu thế?” Cô không thể nào nghĩ ra hai người đàn ông lén lút thập thò đi ra ngoài có thể làm gì!

Hứa Gia Ngôn không nói đi đâu: “Anh đang trên đường về rồi.”

“Anh có việc giấu em!” Hứa Gia Ngôn chưa bao giờ lén lút như hôm nay.

“Nhược Nhược.” Anh không trả lời: “Em đi thay đồ đi, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo.” Anh dặn dò: “Ngoài trời có hơi lạnh, em mặc ấm vào nhé.”

Cúp điện thoại, Tiêu Nhược nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi màn hình tối đi. Sau đó cô chạm vào màn hình, màn hình sáng lên, cô nhìn thấy ngày tháng trên đó—

Ngày 14 tháng 2.

Đột nhiên cô ngước mắt lên, sau đó mím môi cười.

Lúc Hứa Gia Ngôn trở về, Tiêu Nhược đang thay đồ trên lầu, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

Cô thậm chí còn ngân nga một bài hát.

Hứa Gia Ngôn bước lên lầu, Tiêu Nhược đang tô son trước gương. Hứa Gia Ngôn bước tới sau lưng cô, nhìn cô qua gương, nụ cười nhẹ trên môi.

Tiêu Nhược tô xong son, quay lại liếc anh một cái.

Hứa Gia Ngôn bị cô nhìn cho chột dạ.

Tiêu Nhược cười thầm trong lòng, cũng không vạch trần, đứng dậy mặc chiếc áo khoác để ở cuối giường.

Hứa Gia Ngôn nói: “Ngoài trời rất lạnh, mặc áo bông đi.”

Tiêu Nhược không thích mặc áo bông, bởi vì: “Áo bông không đẹp.”

Nhưng Hứa Gia Ngôn cảm thấy cô mặc gì cũng đẹp, anh cởi áo khoác cô vừa mặc ra: “Đừng để bị cảm.”

Tiêu Nhược đành nghe theo anh, mặc một chiếc áo phao không quá dày. Hứa Gia Ngôn kéo khóa áo giúp cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

Dưới lầu, Phan Vân và Lão Tiêu thấy họ xuống, vội vờ như đang bàn luận về tiểu phẩm trên tivi.

“Ôi chao, mấy tiểu phẩm bây giờ chẳng còn hài nữa.”

“Ừ đúng vậy, chẳng vui chút nào, còn——”

“Chú, dì, con đưa Nhược Nhược ra ngoài một lát.”

Lão Tiêu ngẩng đầu, cười rất giả trân: “Đi đi, đi đi.”

Phan Vân thì cười tự nhiên hơn một chút so với Lão Tiêu: “Đi đi, đi đi.”

Hai người bắt taxi, Tiêu Nhược muốn xem xem rốt cuộc anh đang toan tính điều gì, cái gì cũng nghe theo anh.

Trên cầu Cầu Vồng, có rất nhiều bạn trẻ đang bắn pháo hoa, bầu trời đêm không trăng không sao, pháo hoa sáng rực.

Chiếc xe tải của người giao pháo hoa đậu bên lề đường. Hứa Gia Ngôn vừa bước xuống xe taxi, người đàn ông đã nhận ra anh.

Người đàn ông thấy Hứa Gia Ngôn dẫn theo một cô gái, lập tức hiểu ra. Anh ta nhắn tin cho Hứa Gia Ngôn, bảo anh đi về phía Tây Nam của cầu, ở đó ít người hơn.

Hứa Gia Ngôn liếc nhìn tin nhắn, nhìn về phía Tây Nam rồi chỉ: “Chúng ta đi về phía đó.”

Tiêu Nhược ồ một tiếng, để anh dẫn đi.

Chiếc xe tải chạy qua họ, Hứa Gia Ngôn lại nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong thì anh đi chậm lại.

Bảy tám phút sau, Hứa Gia Ngôn dẫn Tiêu Nhược đến một khu đất trống ở phía Tây Nam của cầu.

Tiêu Nhược tinh mắt đã sớm nhìn thấy một người đàn ông ở đằng xa đang liên tục di chuyển đồ đạc.

Cô nén cười, kéo tay Hứa Gia Ngôn dừng lại, giả vờ không biết gì mà hỏi anh: “Anh đưa em đến đây làm gì thế?”

Hứa Gia Ngôn kéo mũ của áo phao lên cho cô, không để gió thổi vào cổ cô: “Lạnh không em?”

“Không lạnh.”

Cô rất nóng.

Cô cảm thấy máu nóng trong mình sôi trào, trong lòng tràn đầy mong chờ việc anh sắp làm.

Thực ra cô đã đoán được, nhưng không hiểu sao vẫn rất phấn khích, tim còn có chút loạn nhịp.

Có rất nhiều chuyện, dù biết rõ kết quả nhưng vẫn sẽ mong chờ quá trình, ví dụ như lúc này.

Điện thoại trong túi của Hứa Gia Ngôn rung lên, anh không bắt máy, điện thoại rung vài lần thì dừng.

Cách đó không xa, tiếng mồi lửa kêu “xì” một tiếng, một đốm lửa “vèo” lao lên bầu trời, “bùm” một tiếng, nổ tung thành ngàn vạn bông hoa.

Liên tiếp “bùm! bùm! bùm!”…

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm đông không sao, sáng rực đến mức làm cho người ta không thể mở mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Người bên cạnh thì đang nhìn cô.

Pháo hoa rực rỡ liên tiếp nổ tung trên bầu trời…

Có bông tuyết lạnh lẽo cũng rơi xuống theo.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô đưa tay hứng một bông tuyết sáu cánh: “Tuyết rơi rồi.”

Người bên cạnh đang nhìn cô đột nhiên quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh sáng từ pháo hoa chiếu vào mắt anh, chiếu sáng rõ ràng những mong chờ trong đó. Anh nói: “Nhược Nhược, lấy anh nhé.” Pháo hoa trên đầu rực rỡ, giọng anh ấm áp.

Tiêu Nhược ngây người, cúi đầu nhìn người đang quỳ một chân, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn đính viên kim cương sáng lấp lánh.

Những bông tuyết sáu cánh chầm chậm rơi xuống, từng bông từng bông rơi lên hàng mi của Hứa Gia Ngôn. Ánh mắt anh sáng như những vì sao, trong đôi mắt ấy phản chiếu ánh sáng từ pháo hoa đang rơi và hình ảnh của cô. Từ sau khi ở bên cô, anh hay cười, mỗi khi khóe miệng cong lên, ánh mắt anh sáng rực cả lên, còn sáng hơn cả màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm này.

Tiêu Nhược biết anh sẽ bắn pháo hoa, nhưng không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn.

Dù rằng được cầu hôn là điều cô hằng mong ước, nhưng khi nó thực sự xảy ra như thế này, cô đột nhiên không biết phải làm gì.

Cô phản ứng của chậm nửa nhịp, các hành động của cô đều không chịu não bộ điều khiển, hoàn toàn vô thức gật đầu đồng ý.

Hứa Gia Ngôn lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đeo vào ngón áp út tay phải của cô. Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi vịn chân đứng lên. Anh nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt dừng nơi gương mặt cô, anh nói: “Nhược Nhược, chúc em lễ tình nhân vui vẻ.” Dứt lời, anh hôn lên môi cô.

Vốn anh chỉ định chạm nhẹ rồi dừng lại, nhưng lại không kìm được mà dùng lưỡi dây dưa.

Tiêu Nhược vòng hai cánh tay lên vai anh, kiễng chân lên, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Chiếc gậy không biết đã ngã xuống đất từ khi nào. Pháo hoa trên bầu trời đã tàn, nhưng đôi tình nhân trên mặt đất vẫn ôm lấy nhau.

21h30, hai người rời cầu Cầu Vồng trở về Hồng Phong Uyển.

Tối nay, Hứa Gia Ngôn đã xin nghỉ phép, một đồng nghiệp khác đã phát bản tin thay anh.

22h, Hứa Gia Ngôn tiễn cô ra khỏi cửa. Đã đến cửa tòa nhà, Tiêu Nhược cứ chần chừ không chịu rời đi. Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, những bông tuyết vẫn còn đang rơi.

Anh ngẩng đầu lên, yết hầu rất rõ ràng, Tiêu Nhược bất ngờ tiến gần, kiễng chân hôn lên yết hầu của anh.

Vùng da nơi bị hôn khẽ nhấp nhô.

“Hứa Gia Ngôn.”

Hứa Gia Ngôn cúi xuống nhìn cô.

Tai cô đỏ lên, cô đưa tay kéo anh, anh cúi đầu xuống thêm chút nữa, cô lại kiễng chân, ghé sát vào tai anh, hạ thấp giọng, nói: “Tối nay em không về có được không?”

Hàng mi của Hứa Gia Ngôn run lên, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô.

Trong mắt anh có ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng sáng rực. Tiêu Nhược bị anh nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu xuống, lấy ngón trỏ của tay đeo nhẫn chọc chọc vào ngực anh, giọng nói của cô bé đến nỗi không thể bé hơn, có mấy phần van nài: “Có được không anh?”

Anh do dự vài giây, cuối cùng cũng thở dài, anh gật đầu nói được, giọng nói giống như những bông tuyết rơi đầy trời, nhẹ nhàng và dịu dàng rơi vào tai cô. Anh cúi xuống, ôm cô vào lòng.

Tiêu Nhược hỏi trong vòng tay anh: “Nhưng nhà anh chỉ có một chiếc giường, em ngủ ở đâu?”

Tai anh lập tức đỏ lên, không biết là do gió lạnh hay do bị lời nói của cô châm ngòi: “Ngủ trên giường của anh.”

Tiêu Nhược cười, như thể đã đạt được mục đích vậy: “Em ngủ cũng không ngoan ngoãn đâu.”

Anh không nói gì, vòng tay đang ôm cô có phần chặt hơn.

Tuy anh là một người đàng hoàng, nhưng người đàng hoàng cũng có cảm xúc, cũng có những h*m m**n, chỉ là anh vẫn luôn kìm nén.

Anh buông cô ra, đỏ mặt nắm tay cô dắt về nhà.

Vào trong nhà, vừa đóng cửa lại, Tiêu Nhược đã đẩy anh vào phía sau cửa. Cô đưa tay quàng qua cổ anh, đôi giày trên chân bị cô đá rơi ra, cô kiễng chân hôn lên môi anh…

Điều cô muốn cũng không chỉ là một nụ hôn đơn thuần, tay cô bắt đầu nghịch ngợm.

Chỉ trong chốc lát, môi lưỡi của cả hai người đều lộn xộn.

Hứa Gia Ngôn ôm lấy cô đi vào phòng khách, bước chân anh lảo đảo lùi lại, gót chân đụng vào mép sofa, cả hai cùng ngã xuống sofa.

Ánh mắt anh rực lửa, có ngọn lửa âm ỉ bên trong.

Mà cô, trong mắt cũng cháy bỏng cuồn cuộn.

Ánh mắt Tiêu Nhược đang quyến rũ anh, giọng nói của cô cũng giống như một cái móc câu, kéo con thú anh đã áp chế trong lòng ra. Cô hỏi anh: “Hứa Gia Ngôn, anh có muốn em không?”

Hứa Gia Ngôn không tránh ánh mắt cô, nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn: “Anh muốn.”

Cô mỉm cười hôn lên môi anh: “Vậy em cho anh.”

Hứa Gia Ngôn cứng người, không động đậy, xác nhận lại với cô lần cuối: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Không cần phải nghĩ.” Tiêu Nhược đưa tay phải lên, chiếc nhẫn kim cương kia đang lấp lánh dưới ánh sáng rực rỡ: “Bây giờ em là người của anh.”

Yết hầu Hứa Gia Ngôn di chuyển, giọng nói càng khàn hơn. Anh vịn sofa ngồi dậy, dựa lưng vào sofa, kéo khóa áo phao của cô xuống.

Trong phòng bật máy sưởi, không hề lạnh chút nào.

Hứa Gia Ngôn nghiêng đầu liếc nhìn rèm cửa đóng kín, Tiêu Nhược xoay mặt anh lại: “Không nhìn thấy được bên trong đâu.” Cô đã có kinh nghiệm, từng ở bên ngoài nhìn lén anh rất nhiều rất nhiều lần, nếu rèm cửa kéo kín thì không thể nhìn thấy gì cả.

Chiếc áo phao và áo len trắng của cô bị cởi bỏ ra ở bên cạnh, anh ngửa đầu hôn cô, cọ xát một lúc lâu…

Đèn trần trên đầu mang ánh sáng vàng ấm áp, ánh sáng chiếu xuống, hai bóng người hòa quyện vào nhau.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trong phòng khách vang lên âm thanh của tình yêu, xen lẫn giọng khàn khàn của anh lúc gọi tên cô.

Khuôn mặt thường ngày có vẻ kiềm chế của anh bây giờ lại tràn ngập sự gợi cảm, những lời anh nói cũng đầy lôi cuốn: “Nhược Nhược, nhìn anh đi.”

Tiêu Nhược chỉ đành đỏ mặt tiếp tục nhìn anh, bên trong đôi mắt quyến rũ như tơ lộ ra vẻ e lệ, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của cô.



*Tác giả có lời muốn nói:

Trong đó có một câu: “Hứa Gia Ngôn nói: Đừng nhìn chân của anh.” Hãy xem bình luận của chương này.

Lòng tôi liền chua xót.
 
Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời
Chương 38


Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, trận tuyết đầu tiên của năm mới này kéo dài đến tận ngày hôm sau mà vẫn chưa dứt.

Trong phòng đang mở đèn đầu giường, khi tỉnh dậy, Tiêu Nhược đang quay lưng về phía Hứa Gia Ngôn. Cô ngẩng đầu lên, thấy mắt anh lim dim. Từ góc độ này nhìn khuôn mặt anh có một chút dịu dàng.

Hứa Gia Ngôn khẽ mở mắt, kéo cô vào lòng: “Sao em dậy sớm vậy?”

Ở đây anh không có quần áo nữ, đêm qua trước khi ngủ, Hứa Gia Ngôn tìm một chiếc áo phông trắng mùa hè cho cô, cô không mặc, tr*n tr** chui vào chăn. Anh cúi đầu, ngón tay xoa nhẹ lên vết đỏ tím trên vai phải của cô, đó là dấu vết anh để lại khi say đắm tối qua. Anh cúi đầu, môi anh đặt lên vết đó.

Anh ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, là mùi thuộc về anh.

Tiêu Nhược xoay người, nép vào lòng anh. Dưới chăn, đầu gối cô chạm vào chân trái không đeo chân giả của anh.

Đêm qua, anh không để cô nhìn, cô cũng không nhìn.

Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Chân anh có đau không?” Đêm qua, anh đã dùng sức rất nhiều.

Anh lắc đầu nói không đau, anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô, trong ánh sáng lấp lánh nhỏ bé chỉ có anh, anh hỏi: “Trước đây em có từng lo lắng không?” Anh nói rất ẩn ý.

Nhưng Tiêu Nhược hiểu ý anh, cô dối lòng lắc đầu, thật ra cô có nghĩ đến điều đó, nhưng cô không sợ, dù cho anh có mệt, cô có thể chủ động.

Cô có thể biến thành yêu tinh chỉ quấy phá anh.

Yêu tinh nhỏ quấy phá anh chui vào lòng anh, giấu mặt vào đó, nói một câu rất đỏ mặt: “Hứa Gia Ngôn, anh rất là đỉnh.”

9h, cuộc gọi của Lão Tiêu gọi đến.

Hứa Gia Ngôn đã dậy rồi, nhưng Tiêu Nhược vẫn còn nằm vùi trong chăn.

“Buổi sáng đi Lâm Giang, khi nào thì các con đến?”

“Bố với mẹ qua đón chúng con nhé.” Sau đó cô đỏ mặt: “Bố đưa điện thoại cho mẹ đi ạ.”

Lão Tiêu đưa điện thoại cho Phan Vân đang ngồi bên cạnh.

“Nhược Nhược.”

“Mẹ, mẹ mang qua cho con một bộ quần áo nhé.”

Phan Vân hiểu nhưng giả vờ không hiểu: “Cứ mặc bộ hôm qua đi, ngoài trời vẫn lạnh lắm đấy.”

Tiêu Nhược nhỏ giọng: “Bên trong cơ.”

Phan Vân như cố ý: “Sao không lo từ trước đi?”

Tiêu Nhược: “……” Tức thật chứ: “Không cần mẹ mang tới nữa!”

Tiêu Nhược thẳng tay cúp máy, gọi cho Tiểu Trương.

Tiểu Trương vẫn chưa dậy, điện thoại reo rất lâu mới bắt máy.

“Alo~”

“Cô đi mua cho tôi hai bộ nội y.”

Tiểu Trương căn bản chưa nhìn màn hình điện thoại: “Cô là ai đấy?”

Tiêu Nhược hét lên: “Cô nói xem tôi là ai!”

Tiểu Trương nhìn màn hình điện thoại, lập tức bật dậy khỏi chăn: “Tiêu, Tiêu tổng”

“Đi mua cho tôi bộ nội y.”

Đột ngột thật: “Ngay, ngay bây giờ?”

Tiêu Nhược: “Đúng!”

Tiểu Trương bực bội, cô ấy không muốn ra khỏi chăn: “Tiêu tổng, cô muốn loại nào?”

Kích cỡ của Tiêu Nhược, Tiểu Trương đều biết: “Mua giống như trước đây là được.” Cô thúc giục: “Cô nhanh lên, buổi sáng tôi có việc, tốt nhất là một giờ sau đưa đến cho tôi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”

Tiểu Trương uể oải “vâng”.

Thời buổi này, kiếm tiền thật không dễ dàng.

Năm mươi phút sau, Tiểu Trương đến, Hứa Gia Ngôn là người mở cửa. Tiểu Trương nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó là tự tưởng tượng ra mười nghìn kịch bản về đêm qua. Cô ấy đưa túi trong tay tới: “Anh Hứa, đây là đồ của Tiêu tổng.”

Hứa Gia Ngôn mỉm cười lịch sự với cô ấy: “Làm phiền cô rồi.” Dù anh cũng không biết trong túi có gì.

Tiểu Trương cúi chào, đưa sự lễ phép đạt đến đỉnh điểm: “Tạm biệt Anh Hứa.”

“Tạm biệt.”

Đóng cửa lại, Hứa Gia Ngôn mới liếc nhìn vào trong túi, anh mím môi rồi mang túi vào phòng ngủ. Điện thoại của Tiêu Nhược kêu lên một tiếng, cô mở ra xem, là tin nhắn của Tiểu Trương.

“Tiêu tổng, đồ lót đều đã được khử trùng, có thể mặc trực tiếp.”

Cô trả lời lại bằng một chữ “Ừm”.

Hứa Gia Ngôn đưa túi cho cô, vừa định ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa.

Là Lão Tiêu và Phan Vân đến, Phan Vân còn mang theo bữa sáng và một ít đồ ăn.

“Nhược Nhược đâu?” Phan Vân hỏi.

Hứa Gia Ngôn chỉ về phía cửa phòng ngủ đang khép hờ: “Ở bên trong ạ.”

Trong phòng, tiếng của Tiêu Nhược vọng ra: “Đừng vào, con đang thay đồ.”

Phan Vân cầm theo một túi đồ, bên trong là một bộ đồ lót, bà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Tiêu Nhược đang mặc quần, cô quay lại liếc nhìn một cái, hừ một tiếng: “Không cần mẹ mang đâu.”

“Ôi chao.” Phan Vân thấy vẻ mặt của cô, chặc lưỡi: “Tối qua con còn chưa vui đủ à?” Bà ám chỉ đến việc Hứa Gia Ngôn cầu hôn.

Nhưng Tiêu Nhược lại nghĩ rằng bà đang nói đến chuyện tình ái nên rất ngạc nhiên, cũng không đáp lời.

Phan Vân thấy cô không tươi cười, rất ngạc nhiên: “Sao thế, không hài lòng à?”

Tiêu Nhược liếc bà, thật sự không biết phải trả lời tiếp thế nào, cô đỏ mặt rời phòng, đi vào nhà vệ sinh.

Phan Vân bị hẫng, đi ra sofa phòng khách, hỏi Hứa Gia Ngôn: “Tối qua làm hỏng chuyện à?”

Hứa Gia Ngôn ngơ ngác, không lập tức hiểu ý bà.

“Dì thấy Nhược Nhược không vui lắm—”

Không đợi Phan Vân nói hết, Hứa Gia Ngôn đã đứng dậy khỏi sofa, đi về phía nhà vệ sinh.

Anh đứng trước cửa nhà vệ sinh, gõ cửa: “Nhược Nhược.”

Tiêu Nhược đang đánh răng, lẩm bẩm: “Hử?”

“Anh có thể vào không?”

Cửa được Tiêu Nhược mở ra, Hứa Gia Ngôn bước vào rồi đóng cửa lại. Tiêu Nhược chớp mắt nhìn anh, Hứa Gia Ngôn đợi cô súc miệng xong mới hỏi: “Em giận hả?”

“Hả?” Tiêu Nhược lau miệng: “Giận gì cơ?”

Hứa Gia Ngôn cẩn thận hỏi: “Dì nói em không vui…”

Tiêu Nhược lườm anh: “Anh đừng nghe bà ấy nói lung tung.”

Giọng cô hơi khó chịu, Hứa Gia Ngôn liền nghĩ rằng cô thật sự không vui, anh đi tới nhẹ nhàng ôm eo cô: “Nếu em có điều gì—”

Tiêu Nhược kiễng chân, hôn lên môi anh, trên môi cô còn phảng phất mùi bạc hà.

Hứa Gia Ngôn không nói thêm gì, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, muốn nhìn ra điều gì đó.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô ôm eo anh: “Sau này em có thể thường xuyên đến đây ở không?”

Anh ngập ngừng vài giây rồi mới gật đầu.

Cô ngẩng đầu lên: “Nhưng mà ở đây cũng không có đồ của em.”

Anh hiểu ý: “Anh sẽ mua cho em.”

Cô cười: “Anh biết em mặc cỡ nào không?”

Hứa Gia Ngôn lắp bắp: “Em, em nói cho anh biết, anh sẽ đi mua.”

Anh thế này là Tiêu Nhược rất muốn trêu chọc anh. Cô kéo tay anh, đặt lên ngực mình: “Tối qua không phải anh đã sờ, đã nhìn thấy rồi sao?”

Hứa Gia Ngôn: “…”

Cô nín cười: “Tối qua anh đâu có ngại ngùng như thế này, anh còn bắt em nhìn anh—”

Anh rút tay lại, đưa lên che miệng cô: “Đừng nói nữa.”

Anh da mặt mỏng, không chịu được khi bị trêu, Tiêu Nhược chỉ cần nói dăm ba câu là có thể làm anh đỏ mặt.

Tiêu Nhược cười đến nỗi mắt cong lại.

Gần trưa, họ mới đến Lâm Giang.

Họ ăn trưa ở một quán cơm, gọi toàn món ăn thường ngày, mọi người nói toàn chuyện trong nhà. Ông bà nội của Tiêu Nhược rất nhiệt tình, trước khi rời đi, hai ông bà đều đưa bao lì xì cho Hứa Gia Ngôn.

Trở về Phàn Thành thì đã là chạng vạng tối, tuyết đã ngừng, cả thế giới phủ một lớp áo bạc. Lão Tiêu không để Hứa Gia Ngôn về nhà, Hứa Gia Ngôn cũng không từ chối, theo họ về biệt thự.

Tuyết trong sân rất dày, mỗi bước chân đều để lại một dấu chân. Tiêu Nhược nắm lấy một nắm tuyết, vo tròn thành một quả cầu tuyết to bằng quả trứng rồi ném trúng cánh tay của Hứa Gia Ngôn, khiến anh dính đầy tuyết.

Cô đứng trong tuyết cười khúc khích.

Hứa Gia Ngôn không ném tuyết lại cô, anh bước tới, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, hà hơi cho cô: “Em lạnh không?”

Tiêu Nhược không hề thấy lạnh chút nào, nhưng trước mặt anh lại rất biết cách tỏ ra yếu đuối, cô nói lạnh.

Hứa Gia Ngôn cởi khuy áo ra, quấn cô vào trong áo.

Phan Vân rất không đúng lúc mà đi ngang qua họ: “Lạnh thì mau vào trong nhà đi.”

Tiêu Nhược không chịu vào, ôm eo Hứa Gia Ngôn, cam tâm tình nguyện mà chịu lạnh.

Khi ăn tối, Phan Vân hỏi: “Gia Ngôn, tối nay con ở lại đây không?”

Hứa Gia Ngôn đáp: “Tối nay con còn phải đến đài phát thanh.”

Lão Tiêu tiếp lời: “Vậy xong việc thì về đây.”

Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược, Tiêu Nhược mím môi cười, cũng không nói gì.

Sau bữa ăn, Phan Vân hỏi Lão Tiêu: “Có cần em chuẩn bị phòng cho Gia Ngôn không?”

Lão Tiêu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV: “Chuẩn bị phòng gì?”

Trong bếp, Hứa Gia Ngôn đang rửa bát, Tiêu Nhược đang giúp anh.

Phan Vân liếc mắt về phòng bếp rồi đá chân Lão Tiêu: “Ông nói coi là chuẩn bị phòng gì.”

Lúc này Lão Tiêu mới hiểu ra: “Tối qua chẳng phải bọn nó đã ngủ với nhau rồi sao, em còn chuẩn bị phòng gì nữa.”

Phan Vân: “…” Thôi được rồi, coi như bà chưa hỏi.

Rửa bát xong, Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn ra ngoài sân tuyết, bầu trời đêm sau tuyết rơi có lác đác vài ngôi sao.

Tiêu Nhược mặc bộ đồ ngủ lông nhung, tựa vào lòng Hứa Gia Ngôn như không xương, cố tình hỏi: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây không?”

Anh nghiêm túc trả lời: “Anh nghe theo em.”

Bộ dạng ngoan ngoãn của anh khiến cô không kiềm chế được mà kiễng chân muốn hôn anh.

Hứa Gia Ngôn cúi thấp người xuống, cúi đầu để cô dễ dàng hôn anh. Anh mở miệng, c**n l** đ** l*** của cô, quấn quýt rất lâu.

21h, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh, anh vào trong, còn cô thì ngồi trong xe nghe chương trình của anh và đợi anh.

22h40, hai người quay về Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn lấy quần áo để thay. Tiêu Nhược cười thầm: “Sao anh lại lấy hai cái?”

Tai Hứa Gia Ngôn hơi đỏ lên, anh bỏ một cái lại.

Tiêu Nhược giữ lấy tay anh: “Em chỉ đùa thôi.” Anh nhà cô thực sự rất dễ bị chọc ghẹo, cô không dám tiếp tục trêu: “Em chỉ ước gì anh ở lại mỗi ngày.”

Hứa Gia Ngôn đột nhiên ôm eo cô, ép cô vào cửa tủ quần áo.

Tiêu Nhược kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt chớp chớp: “Anh, anh làm gì vậy?”

Ánh mắt anh giống như một ngọn lửa bùng cháy, rực rỡ sáng ngời: “Em có muốn chuyển đến ở cùng anh không?” Nói xong câu này, tai anh đỏ bừng hết cả lên.

Tiêu Nhược đầu tiên là sững sờ, rồi bật cười: “Anh có ý muốn sống chung với em hả?”

“Có được không em?” Giọng anh rất cuốn hút, lúc nói chuyện thì trầm ấm dịu dàng rất quyến rũ: “Em đã nói em là người của anh rồi.”

Dù họ chưa kết hôn, nhưng trong lòng anh đã nhận định là cô, anh biết cô cũng nghĩ vậy.

Trước khi chưa phát sinh quan hệ, anh là người quân tử, nhưng bây giờ anh không muốn làm quân tử nữa, anh chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, mỗi tối đều có thể ôm cô.

Đây là niềm khao khát lớn nhất của anh kể từ sau khi yêu cô.

Hứa Gia Ngôn giữ lấy eo cô, cúi xuống hôn cô, hôn lên mặt mày, gò má rồi mũi của cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc không thể xóa nhòa, anh năn nỉ cô: “Được không em?”

Tiêu Nhược nhẹ nhàng gật đầu. Đây vốn là điều mà cô mong muốn nhất, điều mà cô muốn nhận được từ anh, giờ đây đều được anh chủ động đề xuất, khiến cô có chút không biết phải làm sao, mọi thứ đều tốt đẹp đến mức không có cảm giác chân thực.

Như đang nằm mơ vậy, nhưng người trong giấc mơ ấy lại đang ở ngay trước mắt…

Người đàn ông trong mơ cười rồi nâng mặt cô lên, hôn thật sâu, làm hơi thở của anh phủ đầy giữa răng môi cô rồi mới buông ra.



*Tác giả có điều muốn nói:

Tôi: Hứa Gia Ngôn, anh sờ lương tâm của mình xem, rốt cuộc là anh có đỉnh không?

Hứa Gia Ngôn: “…Đỉnh.”

Tôi: Ừ, tiếp tục cố gắng nhé.

Hứa Gia Ngôn đỏ bừng mặt.
 
Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời
Chương 39


Người đàn ông trong mơ cười rồi nâng mặt cô lên, hôn thật sâu, khiến hơi thở của anh phủ đầy giữa răng môi cô rồi mới buông ra.

Trở về biệt thự là đã gần 0h, phòng khách không có ai nhưng đèn vẫn sáng.

Hai người đi thẳng lên lầu, phòng của Tiêu Nhược và phòng của Lão Tiêu nằm chéo nhau. Phan Vân nghe thấy tiếng động, đập đập Lão Tiêu đang đọc tạp chí tài chính.

“Sao thế?” Lão Tiêu quay đầu nhìn bà.

Phan Vân hất mặt về phía cửa: “Về rồi kìa.”

Lão Tiêu quay lại đọc tạp chí, rất điềm tĩnh: “Làm gì mà ngạc nhiên vậy.”

Phan Vân đột nhiên cảm thán: “Nếu sau này bọn nó kết hôn mà muốn ở cùng chúng ta thì tốt quá.” Bà chỉ có một cô con gái này, tất nhiên muốn nhìn thấy con gái mỗi ngày.

Lão Tiêu than thở: “Giới trẻ bây giờ nào có muốn sống chung với người già.”

Phan Vân không chịu nhận mình già: “Ông mới già ấy!” Ở độ tuổi này, bà ghét nhất là nghe từ “già”, cứ như đâm vào tim vậy.

Lão Tiêu cũng không tranh cãi với bà: “Được được được, tôi già, tôi già, được chưa!”

“Ông mới già! Không già thì sao ông lại nghỉ hưu sớm vậy làm gì!”

Lão Tiêu phản bác lại: “Tôi cũng đã nói sau Tết sẽ đi làm lại mà.”

Phan Vân hừ một tiếng, chui vào chăn, quay lưng lại với ông, còn không quên dùng mông huých ông một cái: “Cả nhà chỉ có ông già thôi!”

Lão Tiêu già nhất: “..” Rất là cạn lời, phụ nữ thời mãn kinh thực sự không thể dây vào được.

Trong phòng đối diện, Tiêu Nhược đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vang lên. Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, tay sờ vào chiếc chân trái giả của mình.

Đêm qua, anh không dám để Tiêu Nhược nhìn thấy chân của mình, anh cũng không chắc liệu cô có thấy hay không.

Suy cho cùng, anh vẫn không buông bỏ được lớp tự ti cuối cùng.

Anh đặt tay lên đầu gối trái, nhìn vào cánh cửa phòng tắm mờ ảo mà ngây người.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một lát sau, Tiêu Nhược mặc một chiếc váy ngủ hai dây bước ra, trên đầu quấn khăn.

Hứa Gia Ngôn hoàn hồn, khóe miệng cứng ngắc của anh hơi nhếch lên một chút, nụ cười rất gượng gạo, Tiêu Nhược nhìn ra được điều đó.

Cô bước tới, vén váy, ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Sao vậy anh?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Sao em không sấy khô tóc?”

Tiêu Nhược chống cằm, mắt nhìn anh: “Em muốn anh sấy cho em.”

Anh cười đồng ý, định đứng dậy thì đầu gối bị Tiêu Nhược giữ lại: “Để em đi lấy.”

Cô lấy máy sấy, c*m v** ổ điện rồi ngồi xuống bên cạnh anh, quay lưng về phía anh.

Tiếng máy sấy kêu ù ù, chất tóc cô mềm mại, đã dùng dầu xả, khi vuốt qua ngón tay thì rất mượt. Hứa Gia Ngôn mất một lúc mới sấy khô được mái tóc dài của cô.

“Xong rồi.”

Tiếng máy sấy dừng lại, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tiêu Nhược quay lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hứa Gia Ngôn.”

“Ừ?”

Tiêu Nhược do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Đêm qua em đã nhìn thấy chân của anh rồi.” Thực ra cô không thấy.

Biểu cảm của Hứa Gia Ngôn khựng lại, các ngón tay trên chân đột nhiên siết chặt.

“Lúc anh ngủ, em còn chạm vào nó nữa.” Lúc nửa đêm cô tỉnh dậy, tay cô ở trong chăn, lén chạm vào một cái, chỉ một cái thôi, còn là chạm nhẹ bằng đầu ngón tay.

Anh có một vẻ ngoài dịu dàng, khi mặt không có cảm xúc, ánh mắt anh rất lạnh nhạt, như là một hòn đảo cô độc. Lúc này, anh nhíu mày, khi chăm chú nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, ngoài ba phần tự ti không thể gạt bỏ, trong mắt anh còn lại toàn là sự sợ hãi.

Đúng vậy, anh vẫn luôn sợ hãi, bình thường tuy là anh giấu rất kỹ, nhưng trước mặt Tiêu Nhược, dù ít hay nhiều cũng sẽ lộ ra đôi chút.

Tiêu Nhược đặt tay lên mu bàn tay anh, tay anh rất đẹp, mặc dù lòng bàn tay có vết chai mỏng do đẩy xe lăn và chống gậy trong nhiều năm, nhưng da mu bàn tay lại rất mịn màng, năm ngón tay thon dài.

Giọng cô dịu dàng, như đang dỗ dành anh: “Khi anh không thích em, em đã theo đuổi anh, bây giờ cuối cùng em cũng theo đuổi được anh rồi.” Cô đưa tay phải ra huơ huơ trước mặt anh: “Anh xem, anh cũng đã đeo nhẫn cho em rồi.” Cô đặt tay trái lên đầu gối trái của anh, dịu dàng dỗ dành anh, muốn gỡ bỏ sự phòng bị và tự ti trong lòng anh: “Giờ em là người thân cận với anh nhất.”

Có lúc cô rất vô tư, nhưng cũng có lúc tâm tư lại tinh tế đến lạ.

“Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn có hơi nghẹn ngào, giọng có phần khàn đi: “Em chưa bao giờ để ý đến nó sao?” Anh nói về chân của mình.

Cô lắc đầu, không một chút do dự mà trả lời: “Chưa bao giờ!” Nếu từng do dự, cô đã không đâm đầu vào và không thoát ra được.

Cô là một thương nhân, đã quen tính toán, nhưng cán cân trong lòng cô chưa bao giờ đo đếm Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn chân trái của mình, anh hạ quyết tâm thật lớn, đặt tay cô lên đầu gối trái của anh, nhắc nhở cô: “Từ chỗ này trở xuống, tất cả đều là giả.”

“Em biết.” Cô đã biết điều này từ ba năm trước.

Anh ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Rất xấu.” Lúc trước, ngay cả anh cũng phải mất một thời gian dài mới chấp nhận điều này, ngay cả bây giờ, anh cũng không quá muốn nhìn chân mình. Mỗi lần nhìn vào là lại có một giọng nói nhắc nhở anh rằng, anh là một người khuyết tật, một người khuyết tật với tứ chi không lành lặn.

Tiêu Nhược đưa cánh tay trái của mình cho anh xem. Trên cánh tay trái của cô có một vết bỏng, dài bằng bàn tay cô, là do khi còn nhỏ bị nước sôi làm bỏng. Lúc đó là mùa đông, Phan Vân đã rót một cốc nước sôi vào cốc và để trên bàn học. Khi ấy, Tiêu Nhược còn nhỏ, chiều cao chưa bằng cái bàn, cô kiễng chân với lấy cốc trà, cả cốc nước nóng cứ như vậy mà tràn vào tay áo của cô dọc theo cổ tay cô. Phan Vân lúc đó thiếu kinh nghiệm, trong lúc hoảng loạn đã trực tiếp cởi áo bông của cô ra, phần da ở đó cũng bị lột theo, đến bây giờ vẫn còn để lại vết sẹo.

Tiêu Nhược hỏi anh: “Có xấu không anh?”

Chỗ đó có thể thấy rõ những lỗ chân lông li ti, một số chỗ lồi lõm, có hai chỗ da còn nhăn lại với nhau.

Hứa Gia Ngôn chạm vào vết sẹo đó, lắc đầu nói: “Không xấu.”

Tiêu Nhược đứng dậy từ bên cạnh anh, ngồi xổm xuống dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh: “Lúc trước không phải anh nói là mỗi tối đều sẽ chườm nóng sao?”

Cô thận trọng: “Anh đi tắm trước đi, tắm xong em chườm nóng cho anh, được không anh?”

Hứa Gia Ngôn do dự một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu.

Tiêu Nhược đứng dậy, nắm lấy tay anh, dắt anh vào phòng tắm.

Cô kéo một chiếc ghế đặt trên sàn nhà trong phòng tắm, để anh ngồi xuống. Anh ngồi xuống, lại do dự một lúc rồi mới từ từ kéo ống quần trái lên.

Anh không dám ngẩng đầu, không dám nhìn biểu cảm của cô.

Tiêu Nhược cũng không cố tình đứng đó nhìn anh, cô đi đến bồn rửa mặt làm việc của mình, chải tóc, buộc tóc, lau hơi nước trên gương…

Cho đến khi Hứa Gia Ngôn tháo chiếc chân giả ra, cô mới quay lại đỡ anh đứng lên.

Cô định cởi cúc áo sơ mi của anh, nhưng Hứa Gia Ngôn giữ tay cô lại: “Để anh tự làm.”

Trên tường trong phòng tắm của nhà Hứa Gia Ngôn có lắp tay vịn, nhưng ở nhà Tiêu Nhược thì không có, cô hơi lo lắng, sợ anh bị ngã: “Để em đỡ anh vào trong rồi em sẽ ra.”

Hứa Gia Ngôn cười: “Em muốn xem anh cởi hết đồ à?”

Tiêu Nhược lập tức cúi đầu, lắp bắp: “Em, em không có ý đó.”

“Em đi lấy giúp anh cây gậy nhé.”

Tiêu Nhược cúi đầu chạy ra ngoài lấy gậy, quay lại thì lại không yên tâm, liếc nhìn vào phòng tắm một lần nữa rồi trải một chiếc khăn tắm dưới vòi hoa sen, dặn dò: “Vậy anh từ từ thôi nhé, em ra ngoài trước.”

“Nhược Nhược.” Anh gọi cô lại: “Anh chưa lấy quần áo vào.”

“Để em đi lấy cho anh.”

Cô lấy quần áo vào treo lên giá rồi quay đầu liếc nhìn anh: “Có gì anh cứ gọi em, em ở ngoài đây thôi.”

“Được.”

Hơn hai mươi phút sau, Hứa Gia Ngôn mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton, một chiếc quần short, chống gậy đứng ở cửa phòng tắm.

Tóc anh vẫn còn ướt, tóc mái trên trán rủ xuống, có cảm giác trẻ trung hơn mấy phần.

Tiêu Nhược đi đến, dùng tay vuốt vuốt mái tóc của anh, chặc lưỡi: “Khuôn mặt này của anh định làm khổ bao nhiêu cô gái đây?”

Hứa Gia Ngôn cười nhẹ: “Chỉ khổ mỗi em thôi.” Chỉ mình em, thế là đủ rồi.

Tiêu Nhược đỡ tay anh, dìu anh đến bên giường ngồi xuống: “Để em đi lấy nước nóng cho anh.”

Cô đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng mang ra, ngồi xổm xuống, đặt chậu nước xuống đất, nhúng khăn vào nước nóng.

Hứa Gia Ngôn nắm tay cô: “Để anh tự làm.”

Tiêu Nhược gạt tay anh ra: “Đã nói là em sẽ chườm cho anh rồi mà.”

Cô đắp chiếc khăn nóng lên chân anh, mắt đỏ hoe nhìn vào bàn tay mình.

“Sao vậy em?” Anh lo là làm cô sợ, vô thức dùng tay mình che lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lộ đầy tự ti và hốt hoảng của anh: “Em đau lòng.” Cô không dám tưởng tượng đến những ngày tháng anh tỉnh dậy trong bệnh viện một mình, anh đã tuyệt vọng đến thế nào!

Anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, thấp giọng gọi cô: “Nhược Nhược.”

“Ừ?” Tiêu Nhược cố nén nước mắt đang chực trào.

Anh cúi người xuống, cúi đầu đặt môi lên trán cô.

Mất đi nửa cái chân là bất hạnh của anh, nhưng——

Anh nói: “Gặp được em, anh rất may mắn.”

Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, trong mắt anh đều là những vòng sáng hạnh phúc và thỏa mãn.

Sau khi chườm chân xong, Hứa Gia Ngôn ôm cô nằm xuống giường.

“Anh kể cho em nghe chuyện trước đây của anh đi?”

Hứa Gia Ngôn tựa vào gối, cụp mắt nhìn cô: “Em muốn nghe gì?”

Tiêu Nhược nghĩ một chút: “Hồi đại học, có nhiều người theo đuổi anh không?” Cô khá muốn biết điều này.

Hứa Gia Ngôn cười khẽ: “Em đoán xem.”

Còn cần đoán ư, cô bĩu môi: “Chắc chắn là rất nhiều.”

Anh còn chưa nói gì, cô đã có chút ghen tuông, anh chỉ có thể lắc đầu: “Không nhiều đâu.”

Cô không tin: “Anh lừa ai vậy!”

Anh đổi cách nói: “Hồi anh học đại học, anh không hay nói chuyện với con gái.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”

“Chỉ là…” Anh suy nghĩ một chút tìm từ ngữ.

Tiêu Nhược nói trúng tim đen: “Là lạnh lùng phải không!” Cô gật đầu tán đồng: “Thường thì những người đẹp trai hay lạnh lùng lắm.”

“Anh không đẹp trai lắm.” Anh nói: “Trong trường có nhiều người đẹp trai hơn anh.”

“Hứ.” Tiêu Nhược bóp cằm anh: “Anh đúng là khiêm tốn quá.”

Hứa Gia Ngôn hỏi ngược lại cô: “Thế còn em? Hồi đi học có nhiều người theo đuổi em không?”

Tiêu Nhược dõng dạc: “Tất nhiên rồi, em là học bá đó nha.” Nhưng học bá thì chỉ tập trung vào việc học thôi.

Chuyện cô là học bá, lần đầu tiên Phan Vân đi tìm anh đã nói với anh: “Dì nói em 16 tuổi đã đậu vào lớp thiếu niên rồi.”

“Đương nhiên.” Cô rất đắc ý: “Lúc đó em thi đứng nhất toàn thành phố đấy.”

“Giỏi thế.” Anh hỏi: “Môn nào điểm cao nhất?”

“Toán và vật lý.”

“Ừm…” Anh nói: “Vậy sau này con mình chắc không phải lo môn khoa học tự nhiên rồi.”

Cô cười ngượng ngùng: “Ai thèm sinh con cho anh.” Cô cứ làm như mình không quan tâm.

Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Không sinh con cho anh sao?”

Cô mím môi, không nói gì, nhưng trong lòng thì vui sướng.

Tay anh cào nhẹ vào cô dưới chăn, nhột khiến cô cười khúc khích rúc đầu vào trong chăn. Anh cũng nằm xuống, phủ mình trên người cô.

Trong chăn, mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt thì lại nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh thích con trai hay con gái?”

Anh không cần suy nghĩ: “Anh thích cả hai.” Con của cô sinh ra cho anh, dù là trai hay gái thì anh đều thích.

Những nụ hôn dày đặc bắt đầu rơi xuống, ban đầu còn nhẹ nhàng, sau đó thì mất kiểm soát. Trong mắt anh tràn đầy ướt át, ánh mắt có h*m m**n nóng bỏng, mang theo hơi nước mơ màng, gợi cảm và cuốn hút.

Dây áo đã tuột xuống, trong chăn vang lên những âm thanh ngượng ngùng.

Giữa chừng, vì nhiệt độ trong chăn quá cao, Hứa Gia Ngôn bèn kéo chăn lên một chút, ngay lập tức những âm thanh mờ ám lập tức vang ra ngoài. Anh che miệng cô lại, giọng khàn khàn dỗ dành cô: “Nhỏ tiếng một chút.” Anh sợ cách âm không tốt.

Tiêu Nhược nhíu mày, bực thật chứ.

Cứ… không thể thả lỏng hoàn toàn, không thể tận hưởng.

Sau khi xong chuyện, Tiêu Nhược rúc vào lòng anh hỏi: “Anh thấy dáng em đẹp không?”

Cô đang muốn anh khen đây mà.

Hứa Gia Ngôn rất thành thật: “Đẹp.”

Chỉ một từ, Tiêu Nhược không hài lòng: “Đẹp thế nào?”

Hứa Gia Ngôn bật cười, suy nghĩ một lúc, gượng mặt đo đỏ còn chưa tiêu tan lại càng đỏ hơn: “Có lồi có lõm.”

Dùng từ này, Tiêu Nhược cảm thấy anh đang qua loa: “Anh không thấy chân em rất dài à?”

Hứa Gia Ngôn: “…”

“Em mặc áo ngực cỡ 34B đấy.” Cô cúi đầu nhìn mình: “Em chưa đến 50kg mà đã mặc 34B rồi.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh không rõ 34B là cỡ thế nào, ánh mắt cũng theo đó liếc nhìn xuống ngực cô.

Tiêu Nhược nhích lại gần: “Trên TV mấy nữ diễn viên ngực nhìn to đều là giả thôi.” Đôi khi cô có chút ngại ngùng, Hứa Gia Ngôn không thể đoán được, nhưng lúc này cô lại hết sức tự nhiên, không chút ngại ngùng mà ưỡn ngực lên cho anh xem: “Nếu em mặc mấy bộ váy hở bạo, chắc chắn sẽ bùng nổ lắm cho xem.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh rất bối rối, đang nghĩ xem “bùng nổ” nghĩa là gì.

Thấy anh còn đang suy nghĩ, mặt cô hơi tái đi, cũng không mặc quần áo mà ngồi dậy: “Hứa Gia Ngôn, anh không thích dáng em.”

Oan ghê chứ, Hứa Gia Ngôn lập tức ngồi dậy theo, vội vàng giải thích: “Anh không có.”

“Thế mà anh không chịu khen em.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Khen chứ, anh suy nghĩ tìm từ ngữ, mất khoảng bảy tám giây: “Em là người có vóc dáng đẹp nhất mà anh từng thấy.” Nói xong thì anh đã hối hận, hình như anh đã tự đào hố chôn mình rồi.

Không tin, nghe kìa: “Anh còn từng nhìn thấy ai nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh bối rối.

Anh cố gắng nắm lấy tay cô, Tiêu Nhược hừ một tiếng rồi giật tay ra.

Anh lại tiếp tục, kéo cô vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp sưởi ấm cơ thể cô: “Anh chỉ từng nhìn em, thật sự chỉ từng nhìn mỗi mình em.” Anh dỗ dành một cách trực tiếp hơn: “Cả đời này chỉ nhìn mỗi em.”

Tiêu Nhược được dỗ dành, cô mím môi cười, nhìn anh: “Miệng lưỡi ngọt thật đấy.”

Trong phòng đã bật máy sưởi, nhưng anh vẫn lo cô bị lạnh: “Chui vào chăn đi, đừng để bị cảm.”

Tiêu Nhược chui vào chăn, Hứa Gia Ngôn giúp cô kéo chăn kín rồi cũng nằm xuống, ôm cô vào lòng: “Nhược Nhược.”

“Ừ?”

“Anh rất sợ em giận.” Anh nói: “Mỗi lần em giận là anh không biết phải làm sao cả.”

Tiêu Nhược dạy anh: “Lần sau em giận, anh cứ cưỡng hôn em là được.”

Anh nửa tin nửa ngờ: “Thật là có thể dỗ được em?”

“Ừ.” Cô còn rất mong chờ: “Chắc là được.” Vì trên mạng đều nói vậy, bạn gái mà giận, chẳng có gì mà cưỡng hôn không thể giải quyết được.

“Được.” Anh nhớ kỹ, lần sau cô giận, anh sẽ cưỡng hôn cô.



*Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ 1:

Tiêu Nhược: “Anh đỏ mặt gì chứ, em nói thật mà.”

Hứa Gia Ngôn: “… Anh không có đỏ mặt.” Anh chỉ đang rất nghiêm túc nghe cô nói.

Tiêu Nhược: “Ý em là anh có một cô vợ ngực lớn đấy.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Cũng không lớn lắm đâu, chỉ… vừa đủ một tay anh.

Vở kịch nhỏ 2:

Tiêu Nhược: “Phiền lần sau nhớ thêm cảnh cưỡng hôn, cảm ơn.”

Tôi: “Nhớ rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back