Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Lá Thư Tình - Phục Bãi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
430,098
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOU6JwaERYL6A1NAxNqz4MNfcdVzc01cYZ2uBgsfnwc9HnNca3O3brMCS1EeX1KtbVP2rpOrGQQKCw6hkuSv88XnaSU7ZW1eECcOr_9ISEi10vivbf1Ld0fhivSomsy4xhUgz9UeLT3POTo7SATyHIS=w215-h322-s-no-gm

Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Tác giả: Phục Bãi
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sắc
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, 18+, 1v1, yêu thầm.

P/s:
- Công/thụ đều có người yêu cũ. (Đất diễn của nyc không nhiều, công/thụ vẫn còn là trai tân.

- Trẻ duới 18 tuổi vui lòng Click back 🥲

Giới thiệu

Tóm tắt: Chỉ có một chiếc lá như thế này

Nhiều năm trôi qua, Phương Gia Dật cuối cùng cũng thốt ra được câu hỏi chất chứa bấy lâu trong lòng: "Hồi cấp ba... làm sao cậu phát hiện ra?"

Ngu Hạo Dương nhìn cậu chăm chú một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, cúi đầu mở khóa, lướt tìm một bức ảnh.

Màn hình điện thoại hướng về phía Phương Gia Dật. Trong bóng tối, cậu nheo mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng đột ngột, phải mất vài giây mới nhận ra đó là gì.

Bức ảnh được chụp bằng điện thoại cũ kỹ mang theo nét mờ ảo đặc trưng của những năm tháng ấy, nhưng kỳ lạ thay, ký ức của Phương Gia Dật về nó lại càng thêm rõ nét.

Mấy năm nay, chắc chắn hắn đã đổi không chỉ một chiếc điện thoại, vậy mà vẫn giữ bức ảnh này.

"Tại sao?" Phương Gia Dật hỏi.

Ngu Hạo Dương (Công) x Phương Gia Dật (Thụ)

Một câu chuyện đơn giản về tình yêu thầm kín hóa thành hiện thực, motif gương vỡ lại lành giả, bởi vì thời cấp ba họ chưa từng ở bên nhau.​
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 1



Ba chén rượu trôi qua, Phương Gia Dật đặt chiếc ly thủy tinh đã cạn không biết bao nhiêu lần xuống bàn, nhìn vết rượu loang lổ trên khăn trải bàn, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Không thể uống thêm nữa. Cậu nghĩ thầm, vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải một ánh mắt đang nhìn thẳng về phía mình.

Từ lúc uống rượu đến giờ, cậu chưa từng thoải mái ngẩng đầu lên như thế này. Ngồi bên cạnh cậu là Nhiễm Hinh, một nữ sinh khá thân thiết với cậu hồi cấp ba. Cậu cứ thế nghiêng đầu trò chuyện với cô, hoặc là lúc cụng ly với mọi người thì mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn vào ly rượu.

Ngu Hạo Dương nhìn cậu, chỉ nhìn thôi, Phương Gia Dật không thể nào đoán được tâm tư hắn.

Cậu không biết Ngu Hạo Dương có uống rượu hay không, hồi cấp ba tửu lượng hắn không tốt, một ly bia đã có thể khiến hắn lâng lâng. Nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Đã chạm phải ánh mắt của đối phương rồi, không cần phải trốn tránh nữa, Phương Gia Dật mỉm cười với hắn một nụ cười rất đỗi bình thường.

"Này, nói đến Vạn Kha Dương, sao hôm nay cậu ấy không đến nhỉ?" Nhiễm Hinh lên tiếng.

"Phải đó, hình như cậu ấy bận lắm." Phương Gia Dật quay đầu lại, đáp lời.

Nhiễm Hinh cũng đã uống rượu, gò má ửng hồng, cô chống cằm, chìm vào hồi ức, "Tôi còn không có Wechat của cậu ấy, không biết cậu ấy sống thế nào."

Hồi cấp ba, cậu, Ngu Hạo Dương, Vạn Kha Dương và Nhiễm Hinh thường xuyên chơi chung với nhau. Vạn Kha Dương từng theo đuổi Nhiễm Hinh, sau kỳ thi đại học, Vạn Kha Dương tuyên bố mình đơn phương thất tình, tỏ vẻ dửng dưng, nhưng trong buổi tiệc chia tay tốt nghiệp, sau khi uống vài ly lại ôm Phương Gia Dật khóc lóc.

Không biết có phải cũng nhớ đến chuyện này hay không, Nhiễm Hinh nhìn Ngu Hạo Dương, rồi lại quay sang nhìn Phương Gia Dật.

Cô ghé sát vào Phương Gia Dật, hạ giọng hỏi: "Thế còn cậu, cậu và Ngu Hạo Dương, hai người thế nào rồi?"

"Hả?" Phương Gia Dật ngơ ngác, "Thế nào là thế nào?"

Nhiễm Hinh nhìn cậu không nói, Phương Gia Dật ngẩn người một lúc, "Cậu biết rồi à?"

Nếu không phải do hơi men tác động, có lẽ Nhiễm Hinh sẽ không hỏi thẳng như vậy.

"Có lẽ cậu không biết đâu, rõ ràng lắm đấy." Cô che miệng ợ hơi, rồi nói tiếp, "Lúc đó còn nhỏ, thật ra cũng không chắc chắn lắm, nhưng mà sau này nghĩ lại, thật sự, rõ ràng lắm."

"Vậy à."

Cậu cứ ngỡ mình che giấu rất tốt, bởi vì giữa hai người rốt cuộc chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thì ra, không chỉ người trong cuộc tự rõ, mà người ngoài cuộc cũng nhìn thấu từ lâu rồi.

Vài phút trước vừa quyết định không uống thêm nữa, vậy mà lúc này, Phương Gia Dật lại lấy chai rượu còn dang dở trên bàn xoay, tự rót đầy ly cho mình.

Một hơi uống cạn nửa ly, cậu cười nhẹ như trút bỏ được gánh nặng, hỏi Nhiễm Hinh: "Tôi thể hiện rõ ràng vậy sao?"

"Ừm... Thật ra Ngu Hạo Dương cũng..."

Phương Gia Dật hơi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì?"

"Chính là... cậu ấy đối xử với cậu rất khác."

Phương Gia Dật nhìn ly rượu của cô, mỉm cười hỏi: "Cậu uống bao nhiêu rồi đấy?"

"Tôi không nói lung tung đâu!" Nhiễm Hinh vội vàng thanh minh, "Tôi cứ tưởng cậu cũng nhận ra chứ, tôi còn nghĩ lúc đó hai người có gì đó với nhau rồi."

"Để tôi kể cậu nghe một ví dụ." Nhiễm Hinh cầm một chiếc đũa lên, giả vờ như đó là xiên thịt nướng, nói: "Ấn tượng sâu nhất của tôi là có lần chúng ta đi ăn đồ nướng, tôi, Ngu Hạo Dương và Vạn Kha Dương đến trước, cậu đến sau. Lúc gọi món, Ngu Hạo Dương nói cậu thích ăn mực nướng, liền gọi hẳn ba xiên để riêng ra, sợ nguội nên đợi cậu đến mới lấy đi nướng lại. Vừa nướng xong thì cậu đến, cậu ấy còn nói là mực phải nóng mới ngon."

"Rồi sao?" Chuyện đi ăn đồ nướng mà cô ấy kể, Phương Gia Dật không hề có chút ấn tượng nào, nghe xong cũng không thấy có gì đặc biệt.

"Còn sao nữa?" Nhiễm Hinh buông đũa xuống, vẻ mặt bất lực, "Cậu thử nghĩ xem, nếu là Vạn Kha Dương thích ăn mực nướng, hay là tôi thích ăn, cậu ấy có làm như vậy không?"

Phương Gia Dật im lặng, Nhiễm Hinh tự tin đáp lời: "Dĩ nhiên là không!"

Câu nói này vì không khống chế được âm lượng nên hơi lớn tiếng, Nhiễm Hinh vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, hắng giọng rồi hạ thấp giọng nói tiếp: "Đó chỉ là một ví dụ thôi, còn rất nhiều chuyện khác nữa, Ngu Hạo Dương đối xử với cậu, so với những người bạn khác hoàn toàn không giống nhau. Cậu nghĩ thử mà xem, cậu ấy và Vạn Kha Dương thân thiết đến mức nào, là kiểu anh em tốt chí cốt ấy, nhưng cậu ấy có bao giờ vì Vạn Kha Dương thích ăn gì mà ghi nhớ rõ ràng, sợ nguội mất ngon như vậy không?"

Phương Gia Dật vẫn im lặng, Nhiễm Hinh nói tiếp: "Vạn Kha Dương là kiểu người đơn giản, chẳng bao giờ để ý mấy chuyện này đâu. Nhưng lúc đó, ngoài Vạn Kha Dương ra thì tôi là người tiếp xúc với hai người nhiều nhất, cảm giác của tôi không thể sai được."

"Không thể nào." Cuối cùng Phương Gia Dật cũng lên tiếng, giọng nói rất khẽ, "Cậu ấy... cậu ấy không thể nào có ý đó với tôi được."

"Không ai biết chuyện này đâu, chỉ có tôi và cậu ấy biết thôi." Phương Gia Dật tự giễu cười khổ, "Năm tốt nghiệp cấp ba, cậu ấy đã từ chối tôi rồi."

Mặc dù đến tận bây giờ, Phương Gia Dật vẫn không hiểu tại sao Ngu Hạo Dương lại biết chuyện của cậu.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 2



Bài kiểm tra vật lý đã bắt đầu được năm phút, Phương Gia Dật nhìn chằm chằm vào câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên mà không có chút manh mối nào.

Cậu vỗ nhẹ vào lưng Ngu Hạo Dương ngồi phía trước, Ngu Hạo Dương dựa người ra sau, nghiêng tai về phía cậu.

Phương Gia Dật liếc nhìn giáo viên giám thị, khẽ hỏi: "Câu trắc nghiệm đầu tiên, chọn đáp án nào?"

Cậu nghe thấy Ngu Hạo Dương khẽ cười, tưởng rằng hắn đang cười nhạo mình ngay cả câu đầu tiên cũng không biết làm, nhưng ngay sau đó, nhân lúc giáo viên giám thị quay lưng đi về phía bục giảng, Ngu Hạo Dương quay đầu lại, bất lực nói nhỏ: "Tôi cũng muốn hỏi cậu đây này."

Cậu không biết, Vạn Kha Dương ngồi cạnh Ngu Hạo Dương thì càng không thể nào biết được đáp án. Hai "con cừu" này chẳng có ai đáng tin cậy cả, Phương Gia Dật thầm nghĩ.

Cậu len lén nhìn sang Lý Học Kiều, bạn cùng bàn, thấy cậu ấy đã tô đáp án B cho câu đầu tiên.

Cậu không hỏi trực tiếp, bởi vì mặc dù là bạn cùng bàn, nhưng thực ra hai người không thân thiết cho lắm. Phương Gia Dật tự nhận mình không phải người hoạt bát, nhưng Lý Học Kiều còn trầm tính hơn cả cậu, ngồi bên cạnh cả ngày cũng chỉ nghe thấy tiếng thở của cậu ấy là chính.

Phương Gia Dật lại vỗ nhẹ vào lưng Ngu Hạo Dương, dùng đầu bút gõ nhẹ hai cái lên lưng hắn. Đây là ám hiệu của bọn họ, hai cái nghĩa là chọn đáp án B.

Ngu Hạo Dương gật đầu đáp lại, rất nhanh sau đó, Vạn Kha Dương cũng nhận được thông tin, vội vàng sửa đáp án C ban đầu thành B.

Lý Học Kiều học vật lý có nhỉnh hơn bọn họ một chút, nhưng cũng không phải là quá giỏi. Nếu đây là đáp án sai, cả bốn người bọn họ đều sẽ cùng chung số phận. Nhưng cũng không sao, chỉ cần không phải sai giống hệt nhau ở những câu hỏi tự luận thì giáo viên sẽ không phát hiện ra.

Rõ ràng, sự tin tưởng giữa bọn họ vẫn chưa đạt đến mức có thể giao phó những câu hỏi tự luận cho nhau được.

Mỗi lần kiểm tra xong, Vạn Kha Dương đều than thở với hai người: "Hai người các cậu có thể nào có một người chịu khó học hành tử tế, cho thằng này một hậu phương vững chắc được không!"

Ngu Hạo Dương lười biếng chẳng thèm để ý đến cậu ta, Phương Gia Dật vỗ vai cậu ta, an ủi qua loa: "Tôi sẽ cố gắng."

Bọn họ cũng chỉ có thể giở trò trong những bài kiểm tra nhỏ hàng tuần như thế này, ngay cả giáo viên giám thị cũng làm ngơ cho qua. Đến kỳ thi tháng hay những kỳ thi quan trọng hơn, chỗ ngồi sẽ được sắp xếp riêng biệt, giám thị cũng nghiêm ngặt hơn.

Bài kiểm tra hôm sau được chấm xong, khi nhận lại bài, Vạn Kha Dương lại đau lòng phát hiện ra, đáp án đúng của câu đầu tiên là C.

"Lần hiếm hoi tôi tự đoán trắc nghiệm mà cũng đúng." Vạn Kha Dương giơ tờ bài kiểm tra chi chít dấu "X" đỏ chói, quay đầu lại ai oán.

Phương Gia Dật hơi ngại ngùng, liếc nhìn Lý Học Kiều, cậu ấy vẫn ngồi im như phỗng, không có phản ứng gì.

"Điều này chứng tỏ, con người ta vẫn nên tin tưởng vào bản thân mình." Phương Gia Dật nói.

Nhưng mỗi lần kiểm tra nhỏ đều khó như vậy, đa số mọi người đều làm bài không tốt. Dùng lời của giáo viên bộ môn thì, bài kiểm tra nhỏ cố tình để độ khó cao, nhằm mục đích kiểm tra năng lực của học sinh, đồng thời cũng để các em cảm thấy thoải mái hơn khi bước vào kỳ thi chính thức.

Nhưng Vạn Kha Dương cho rằng lời nói đó quá hoa mỹ, giáo viên chỉ đơn giản là không muốn cho bọn họ sống yên ổn mà thôi!

Mỗi lần có kết quả kiểm tra nhỏ, ba người bọn họ đều rủ nhau đi tụ tập, đôi khi còn gọi thêm cả Nhiễm Hinh.

Lần này Nhiễm Hinh không đi, nói là mẹ cô đến đón đi ăn lẩu. Ba người đến quán trà sữa quen thuộc, cách trường khoảng một cây số, do Nhiễm Hinh tìm ra, hương vị ngon hơn hẳn quán trà sữa bên cạnh trường.

"Cuộc sống thật khổ ải, uống chút ngọt cho đời thêm vui." Vạn Kha Dương nói, "Cho cháu một ly trà sữa trân châu full đường!"

Bà chủ quán là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, bọn họ đến đây nhiều lần nên cũng quen mặt nhau. Nghe vậy, bà cười hỏi: "Sao thế, lại không làm bài tốt à?"

Vạn Kha Dương ỉu xìu: "Bác ơi, cái chữ "lại" của bác nghe tổn thương quá..."

"Ôi, đừng buồn đừng buồn, để bác tặng mỗi đứa một cái bánh quy, con gái bác làm đấy, ngon lắm."

Vạn Kha Dương lập tức vui vẻ trở lại: "Cảm ơn bác!"

"Cháu vẫn là trà xoài bưởi nha, cảm ơn bác." Phương Gia Dật lên tiếng từ phía sau, rồi quay sang hỏi Ngu Hạo Dương: "Cậu uống gì thế?"

"Chè đậu đỏ nước dừa đi." Ngu Hạo Dương nói, "Lấy loại đá nhiều nhé, cảm ơn bác!"

"Khách sáo rồi, đợi chút nhé." Bà chủ quán cười nói.

Ba người ngồi xuống, Vạn Kha Dương lại bắt đầu vò đầu bứt tai: "Tại sao vật lý lại khó như vậy chứ..."

"Lúc trước tôi đã nói là muốn học Xã hội rồi, bố tôi cứ ép học Tự nhiên, nói con trai thì phải học khoa học tự nhiên, bực mình thật sự."

Lịch sử của Vạn Kha Dương khá tốt, cậu ta cũng rất hứng thú với môn này, nhưng vì gia đình không đồng ý cho học Xã hội nên cậu ta đành phải đăng ký khối tự nhiên.

Ngu Hạo Dương vỗ nhẹ vào lưng cậu bạn đang ủ rũ: "Cố lên, sắp hết khổ rồi."

"Phải, cuộc đời tôi cũng sắp tiêu tan rồi."

"Thọ thêm một tuần nữa đi, tuần sau hẹn Nhiễm Hinh đi ăn đồ nướng rồi chết cũng chưa muộn." Ngu Hạo Dương tốt bụng nhắc nhở.

Vạn Kha Dương lập tức ngồi thẳng dậy: "Cậu nói đúng."

Bánh quy nướng thơm phức, giòn tan, ba người ăn xong vẫn còn thòm thèm. Đặc biệt là Ngu Hạo Dương, bình thường hắn rất thích những món ăn vặt giòn giòn như thế này. Phương Gia Dật chạy ra quầy, hỏi bà chủ: "Bác ơi, bánh quy này nhà bác có bán không ạ?"

"Bác làm chơi thôi, ngon hả? Để bác gói cho cháu thêm ít nữa, mang về ăn nhé."

Bà gói hết chỗ bánh quy còn lại cho Phương Gia Dật, cậu ngại ngùng cảm ơn, bà chủ xua tay: "Không có gì đâu, thi cử phải thật thoải mái nhé!"

Phương Gia Dật đáp lời, cảm ơn lần nữa rồi chạy về chỗ ngồi: "Bác ấy cho chúng ta một túi bánh này." Cậu lấy ra mấy chiếc bánh, số còn lại đưa hết cho Ngu Hạo Dương: "Cậu mang về ăn đi."

Vạn Kha Dương nhìn hai người: "Tiểu Phương, sao cậu lại thiên vị như vậy chứ?"

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Vạn Kha Dương đã gọi cậu là Tiểu Phương, ban đầu Phương Gia Dật không quen lắm, sau này nghe riết cũng thành quen, còn thấy khá là thân thiết.

"Vì cậu ấy thích ăn mà."

"Tui cũng thích ăn."

Ngu Hạo Dương ngắt lời cậu ta: "Tự đi mà mua."

"Tình bạn gì mà mong manh dễ vỡ thế." Vạn Kha Dương bực bội, "Hức... Tại sao tui cái gì cũng không có, học hành không xong, tình yêu không có, tình bạn cũng thế này..."

Khi Vạn Kha Dương nói đến hai chữ "tình yêu", tim Phương Gia Dật bỗng giật thót, sau đó mới kịp phản ứng, cậu ấy đang nói đến chuyện của cậu ấy với Nhiễm Hinh.

"Tình yêu thì chúng ta cũng đâu có." Phương Gia Dật cười.

"Ai nói." Vạn Kha Dương giơ tay chỉ, vẻ mặt như bị phản bội, "Chưa chắc Ngu Hạo Dương đã không có, có người còn đến tận sân bóng rổ đưa nước cho cậu ấy cơ mà!"

Chuyện lúc nào vậy?

"Đúng rồi, hôm đó Tiểu Phương không có ở đó nên không thấy vẻ mặt vênh váo của cậu ấy đâu."

"Tôi vênh váo lúc nào?" Ngu Hạo Dương bất lực nói, vì bị mọi người trêu chọc nên hôm đó hắn cảm thấy hơi ngại ngùng.

Ngu Hạo Dương không thích uống coca, Phương Gia Dật nghĩ, cậu ấy sau khi chơi bóng rổ xong thường thích uống một chai trà xanh lạnh, cảm giác sảng khoái hơn.

Đó là chuyện cậu đã biết từ khi chưa thân thiết với Ngu Hạo Dương.

Nhưng cậu không nói gì, chỉ cúi đầu húp một ngụm lớn trà xoài bưởi.

Vạn Kha Dương và Ngu Hạo Dương vẫn tiếp tục đấu khẩu, cuối cùng kết thúc bằng câu nói của Ngu Hạo Dương: "Hôm nay Nhiễm Hinh có chủ động chào tạm biệt cậu không?"

Trên tường của quán trà sữa có dán rất nhiều tờ giấy ghi chú đủ màu sắc và hình dáng. Bọn họ thường hay xem thử mọi người đã viết gì lên đó.

Hôm nay, Vạn Kha Dương cũng cầm bút lên, cúi đầu viết gì đó lên một tờ giấy ghi chú hình trái tim màu hồng.

"Nếu em bình an, đó chính là ngày nắng đẹp RX" Phía sau còn vẽ thêm một trái tim.

Ngu Hạo Dương: "..."

Phương Gia Dật: "..."

Nghĩ một lúc, cậu ta lại vẽ thêm một mặt cười hình mặt trời vào chỗ trống bên cạnh hai chữ "nắng đẹp".

Vạn Kha Dương dán tờ giấy ghi chú vào ngay chính giữa bức tường, trong lòng vô cùng hài lòng.

Quay đầu lại thì thấy Ngu Hạo Dương và Phương Gia Dật đã đi ra ngoài từ lúc nào.

Buổi tối cuối tuần, theo như đã hẹn, Phương Gia Dật đến chỗ ăn đồ nướng hơi muộn một chút.

Trong đĩa của cậu có ba xiên mực nướng vẫn còn nóng hổi, cậu không nghĩ ngợi nhiều, cầm lên ăn luôn.

Còn lại một xiên cậu không ăn nữa, bởi vì quán này nổi tiếng với món đuôi cá nướng, ngon hơn hẳn những chỗ khác, cậu muốn để dành bụng ăn đuôi cá và những món khác.

Đồ ăn ngon cũng không nên ăn quá nhiều, sẽ bị ngán. Phương Gia Dật ăn hết một xiên thịt, ba cái đuôi cá, bỗng nhiên cảm thấy no căng bụng, sau đó chỉ toàn gặm rau.

Vạn Kha Dương gắp thịt bò vào đĩa của Phương Gia Dật: "Cậu ăn thêm đi chứ."

Phương Gia Dật xua tay: "Tôi ăn cơm ở nhà rồi, no lắm rồi."

Vạn Kha Dương bất mãn: "Biết tối nay đi ăn đồ nướng với bọn này rồi mà còn ăn cơm."

Phương Gia Dật nói: "Nhà tôi nấu cả một bàn đồ ăn, không ăn thì ngại lắm."

"Haiz, ngại cái gì mà ngại." Vạn Kha Dương không thể hiểu nổi.

Phương Gia Dật chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Cuối cùng, Ngu Hạo Dương đã ăn hết xiên mực nướng đã nguội ngắt còn sót lại của cậu.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 3



Buổi họp lớp sau nhiều năm xa cách, muốn tập hợp đông đủ mọi người là chuyện gần như bất khả thi.

Lần này có chưa đến 20 người tham gia, cũng đã được xem là con số khá khả quan.

Phương Gia Dật ban đầu tưởng rằng Ngu Hạo Dương sẽ không xuất hiện, cậu biết những năm qua hắn vẫn luôn ở Quảng Đông, rất ít khi về quê.

Hai người là bạn bè trên Wechat, nhưng khung chat hoàn toàn trống rỗng. Ngu Hạo Dương cũng rất ít khi đăng bài trên Moments, đôi khi Phương Gia Dật chỉ có thể biết tin tức của cậu ấy qua Vạn Kha Dương.

Vạn Kha Dương thường xuyên đi công tác khắp nơi, mỗi lần đến Quảng Đông đều sẽ rủ Ngu Hạo Dương đi chơi, sau đó đăng ảnh lên Moments.

Ba năm trước, có lần Vạn Kha Dương đăng một bức ảnh Ngu Hạo Dương đang cúi đầu ăn tàu hũ sữa đôi, kèm theo dòng trạng thái: "Lần nào đến tìm "cừu" nhà tui cũng đều bị lôi đến đây ăn tàu hũ sữa đôi hết á hê hê."

Tóc Ngu Hạo Dương đã được cắt ngắn hơn một chút, da cũng rám nắng hơn, chỉ nhìn thấy sống mũi cao và hàng mi rủ xuống. Hắn mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, trên cổ tay ngoài đồng hồ còn đeo thêm một chiếc vòng tay kim loại.

Bên cạnh lộ ra một bàn tay, rõ ràng là của con gái, cũng đeo một chiếc vòng tay giống hệt.

Bên dưới bài đăng có một người bạn chung của bọn họ, cũng là bạn học cấp ba, bình luận hỏi: "Người bên cạnh là bạn gái của Hạo Dương à?"

Vạn Kha Dương nhanh chóng trả lời: "Phải á, người đẹp cực phẩm [cười toe toét]"

Phương Gia Dật từng nghĩ, nếu có một ngày Ngu Hạo Dương tuyên bố kết hôn, liệu cậu có thể thản nhiên gửi lời chúc phúc hay không.

Sau lần đó, cậu mới nhận ra, mình không làm được. Cậu không ghen tị, chỉ là không cần thiết, Ngu Hạo Dương không cần một lời chúc phúc từ cậu, cậu cũng không cần phải tỏ ra hào phóng hay phóng khoáng, như vậy rất ngốc nghếch.

Bữa tiệc kết thúc, Trần Dục - người tổ chức bữa tiệc hôm nay - lại rủ rê mọi người đi hát karaoke, chỉ có một nửa đồng ý. Nhiễm Hinh cũng không đi, ngày mai tuy là chủ nhật, nhưng cô ấy lại phải tăng ca một cách bi thảm. Phương Gia Dật cũng định rời đi, nhưng bị Trần Dục giữ lại: "Cậu nhất định phải đi, cậu không đi thì trong phòng hát chỉ còn lại tiếng ồn thôi."

Bản thân Trần Dục hát lệch tông đến mức thảm họa, nhưng cậu ta lại rất tự biết thân biết phận.

Hồi cấp ba, vào mỗi dịp cuối năm trường bọn họ đều tổ chức một buổi tiệc tất niên nhỏ, mỗi khối sẽ biểu diễn một vài tiết mục cho thêm phần sôi động. Năm lớp 12, Phương Gia Dật lên hát một bài, được mọi người bình chọn là tiết mục ca hát hay nhất.

Cả tuần hôm đó, trên diễn đàn của trường ngập tràn những bài đăng tỏ tình với cậu.

Có người đăng bài viết: "Sao đến tận năm lớp 12 cậu ấy mới chịu lên hát thế nhỉ? Phí mất hai năm ròng."

Bên dưới có người trả lời: "Sao nào, không phí hai năm trước là cậu quen được với cậu ấy chắc?"

Chủ thớt: "Cút giùm, bố mày là trai thẳng."

Một người khác tiếp lời: "Trai thẳng thì sao, hốt luôn đi!"

Vạn Kha Dương đưa bài đăng đó cho Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương xem, Ngu Hạo Dương chỉ buông một câu: "Vô vị."

Phương Gia Dật liếc nhìn vẻ mặt hắn, gượng cười.

"Phải đó, vô vị thật."

Vạn Kha Dương: "Vô vị gì, vui mà hahaha."

Phương Gia Dật không trả lời Trần Dục, Trần Dục lại gọi Ngu Hạo Dương: "Nào Hạo Dương, cậu rủ cậu ấy đi cùng đi."

Cậu ta tìm Ngu Hạo Dương vì biết hồi cấp ba hắn và Phương Gia Dật có quan hệ rất tốt.

Phương Gia Dật không nhìn hắn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Ngu Hạo Dương đang dừng trên người mình.

"Ừm, đi thôi." Cậu nghe thấy Ngu Hạo Dương nói.

Trước khi đến quán karaoke, tất cả mọi người cùng nhau chụp một tấm ảnh chung, ánh đèn trong nhà hàng sáng trưng.

Phương Gia Dật đi về phía rìa ngoài, tìm được chỗ đứng ưng ý liền đứng im. Có người đi thẳng về phía cậu, đứng bên phải, cánh tay áp sát vào người cậu.

Phương Gia Dật không cần quay đầu lại cũng biết đó là Ngu Hạo Dương.

Cậu bất giác căng thẳng, nhân viên phục vụ nhà hàng giơ điện thoại lên, hô lớn: "Cười lên nào, cà tím!"

Phương Gia Dật cố gắng kéo khóe miệng, đúng lúc nhân viên phục vụ bấm chụp thì người bên cạnh đưa tay ôm lấy vai cậu.

Phương Gia Dật biết lúc đó chắc chắn mình cười rất ngốc nghếch, vì vậy sau khi ảnh được gửi đến, cậu đã không mở ra xem.

Quán karaoke cách đó không xa, chín người đi bộ chưa đầy mười phút đã đến nơi.

Cậu không định uống rượu, nhưng Trần Dục vẫn mở một chai đưa cho cậu, cậu nhận lấy rồi đặt lên bàn, không động đến.

Trần Dục rủ cậu chơi xúc xắc, cậu không biết chơi, cũng từ chối.

Ngu Hạo Dương cầm chai rượu trên bàn, nói với Trần Dục: "Lại đây, tôi chơi với cậu."

"Được được, hai người vẫn thân thiết như vậy nhỉ."

Không lâu sau, Trần Dục đã thua liền hai chai, uống đến mức phải xua tay lia lịa: "Tôi... tôi không chơi với cậu nữa, tôi tìm người khác chơi đây."

Ngu Hạo Dương cũng đã uống hai ly, ánh đèn trong phòng karaoke lờ mờ, Phương Gia Dật không nhìn rõ hắn có bị đỏ mặt hay không.

"Tửu lượng của cậu tốt lên rồi đấy." Đây là câu đầu tiên Phương Gia Dật nói với Ngu Hạo Dương trong buổi tối hôm nay.

"Không còn cách nào khác." Ngu Hạo Dương mỉm cười với cậu, "Bị ép đấy."

Lại là sự im lặng, may mà ở nơi như quán karaoke thì chẳng bao giờ phải ngại ngùng vì không khí yên tĩnh.

Bên kia có người vừa hát xong một bài hát mà cả hai người bọn họ đều chưa từng nghe bao giờ, giọng lạc hẳn đi, đã có người gọi: "Này Phương Gia Dật, tôi vừa chọn bài cho cậu này, bài cậu hát hay lắm hồi cấp ba ấy."

Phương Gia Dật còn chưa kịp phản ứng, trên màn hình đã hiện lên tên bài hát: "Nghe nói tình yêu đã quay trở lại."

Tiếng nhạc dạo vang lên, Phương Gia Dật nói: "... Tôi quên mất cách hát rồi."

Một bạn nữ khác giật lấy mic: "Để tui hát cho, để tui hát cho."

Giọng cô ấy rất ngọt ngào, truyền tải cảm xúc bài hát rất tốt.

"Giọng nói của em, bóng hình của em, bàn tay của em,

Anh thề rằng anh chưa từng quên.

Còn về chuyện em đã chọn ở bên cô ấy,

Anh chỉ có thể nói rằng anh có chút đau lòng.

...

Có một nỗi đau muốn gặp lại nhưng lại không dám gặp,

Có một tình yêu vẫn còn ẩn giấu trong tim anh.

Anh chỉ có thể cất giữ em trong tim mình."

"Khiến nỗi nhớ em trong anh ngày càng da diết,

Nhưng anh chỉ có thể, chỉ có thể cất giữ em trong tim mình.

..."

Bài hát còn chưa kết thúc, Phương Gia Dật đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Không biết có phải do men rượu bốc lên hay không, cậu cảm thấy hơi buồn nôn, lại có chút muốn khóc.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa, Phương Gia Dật hít sâu hai hơi, định mở cửa đi ra ngoài nhường nhà vệ sinh cho người khác.

Nhưng khi mở cửa, người đứng trước mặt cậu lại là Ngu Hạo Dương.

Ngu Hạo Dương bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

"Không sao chứ?" Ngu Hạo Dương hỏi.

"Tôi không sao." Miệng thì nói vậy, nhưng cảm xúc lại ập đến bất chợt. Cậu chỉ không hiểu tại sao tối nay Ngu Hạo Dương cứ luôn "chống đối" cậu, khiến cậu khó xử như vậy.

Hốc mắt nóng ran, cảm giác buồn nôn lại ập đến, nhưng thứ trào ra trước lại là nước mắt.

Cậu cảm thấy xấu hổ muốn chết, tại sao con người không thể tiến hóa để kiểm soát được tuyến lệ của mình, tại sao con người lại là loài động vật giàu cảm xúc đến vậy.

Tầm nhìn nhòe đi, nhưng cậu vẫn nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Ngu Hạo Dương.

Suốt cả buổi tối nay, mãi đến tận lúc này Phương Gia Dật mới có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn một cách rõ ràng.

Hắn không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp trai như vậy, vẻ mặt bối rối cũng giống hệt trong ký ức của cậu.

Ngu Hạo Dương muốn đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhưng vừa giơ tay lên lại như cảm thấy không ổn, thế là hắn làm một hành động càng không ổn hơn, hắn kéo Phương Gia Dật vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.

Họ đã từng ôm nhau một lần, vào cái ngày tốt nghiệp cấp ba, ngày chia tay ấy. Vì vậy, cái ôm của Phương Gia Dật khi đó rất mạnh mẽ, như muốn cầu nguyện rằng mình có thể nhanh chóng quên đi mọi chuyện.

Sau khi đã trút bỏ được phần nào nước mắt, Phương Gia Dật tựa vào vai hắn, giọng nói nghèn nghẹn: "Tôi không sao, chỉ là mới chia tay, hơi buồn một chút thôi."

Bàn tay đang vỗ về lưng cậu khựng lại. "Ừm."

Cậu không hoàn toàn nói dối, cậu thật sự vừa mới chia tay.

Bạn trai hai năm rưỡi - Chu Phàm Vũ, đã phản bội cậu để đến với một cô gái khác. Khi bị phát hiện, anh ta nói lời xin lỗi nhưng vẫn khẳng định muốn kết hôn.

Phương Gia Dật không hề bất ngờ, chỉ nói với anh ta: "Anh có thể chia tay với tôi sớm hơn mà, không nên lừa dối một cô gái vô tội khác như vậy."

Tất nhiên cậu rất buồn, nhưng từ lâu đã lường trước được sẽ có một ngày hai người chia tay. Kết cục của những mối tình song tính luyến ái thường là tìm một người để kết hôn, sống một cuộc sống dễ dàng hơn.

Một tuần trước khi mọi chuyện vỡ lở, Chu Phàm Vũ còn cùng cậu nhận nuôi một chú chó ta màu đen.

Chuyện này còn khiến Phương Gia Dật khó hiểu hơn cả việc ngoại tình. Anh ta đã có người khác, đã định kết hôn, vậy mà vẫn còn cùng cậu nhận nuôi cún con.

Sao có thể có người vô tâm và vô trách nhiệm đến vậy?

May mà bọn họ nhận nuôi chú cún chưa được bao lâu, nên nó cũng không quá đau buồn vì một người chủ đột ngột rời đi.

Phương Gia Dật rời khỏi vòng tay hắn, đi rửa mặt thêm lần nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy người phía sau vẫn đứng im bất động, thầm cảm ơn vì hôm nay mình đã mặc chiếc áo khoác màu đen, nước mắt cũng không để lại dấu vết quá rõ ràng.

Cậu dùng khăn giấy lau khô mặt, hắng giọng, quay lưng lại nói với hắn: "Ra ngoài thôi."

"Ừ."

Ngu Hạo Dương mở cửa, quay đầu nhìn cậu, thấy Phương Gia Dật không có ý định ra ngoài cùng thì tự mình rời đi trước.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, bên ngoài mọi người đang hát vang bài "Yêu đương" một cách rất sôi động.

Đến đoạn nhạc đệm, Trần Dục giơ mic lên hô lớn: "Chúc những ai còn độc thân sớm tìm được một nửa của mình!"

Mọi người cười ồn ào: "Chính cậu là người muốn thoát ế nhất ấy chứ!"

"Đúng vậy! Thì sao nào!" Trần Dục thừa nhận, rồi tiếp tục hát vang bài hát.

May mà ánh đèn trong phòng karaoke lờ mờ, không ai nhận ra Phương Gia Dật vừa mới khóc, thấy cậu từ nhà vệ sinh đi ra, mọi người đều giục cậu mau hát một bài, thanh lọc không khí.

Ngu Hạo Dương lại tự rót cho mình một ly rượu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Phương Gia Dật không nhìn hắn nhiều, dồn hết sự chú ý vào việc hát hò.

Trần Dục cũng không giành mic nữa, nhường cho cậu hát. Bài hát tiếp theo vẫn là một ca khúc vui tươi, có lẽ vì đã khóc một trận nên sau khi hát xong, tâm trạng Phương Gia Dật đã khá hơn rất nhiều.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 4



Ban đầu, Phương Gia Dật không có ý định tham gia biểu diễn văn nghệ cuối năm, cậu không hứng thú lắm với những hoạt động như thế này.

Chuyện cậu đồng ý biểu diễn là nhờ công của Vạn Kha Dương. Hôm đó là sinh nhật cậu ta, cậu ta rủ cả chục người trong lớp đi hát karaoke. Người đông như vậy, danh sách bài hát dài dằng dặc, Phương Gia Dật cũng chẳng buồn chọn bài.

Hát được nửa chừng, bài hát chuyển sang một bài hát cũ: "Nghe nói tình yêu đã quay trở lại." Lời bài hát đã chạy được hai dòng mà vẫn chưa thấy ai cất tiếng hát.

"Sao không ai hát vậy? Bài này ai chọn thế?" Vạn Kha Dương cầm mic lên hỏi.

"À, Vy Vy chọn đấy, cậu ấy ra ngoài nghe điện thoại rồi."

"Thế ai hát đi, không ai hát thì next bài khác đi, lúc nào cậu ấy vào thì chọn lại."

Phương Gia Dật cầm mic trên bàn lên: "Để tôi hát cho, bài này tôi hát được."

Trước giờ chưa ai từng nghe cậu hát, nên khi Phương Gia Dật vừa cất giọng hát câu đầu tiên, những bạn học đang mải mê bấm điện thoại ở góc phòng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.

Bài hát của nữ thường có tông cao hơn nam, nhưng Phương Gia Dật lại hát rất mượt mà, không hề cố tình lên giọng, nghe rất êm tai. Vạn Kha Dương nghe xong liền che mặt, khoa trương nói: "Ôi tui sắp khóc rồi."

Mọi người cũng khen cậu hát hay, sao trước giờ không biết cậu hát hay như vậy. Phương Gia Dật ngại ngùng cười: "Bình thường tôi cũng đâu có hát hò gì đâu."

"Vừa hay sắp đến dịp biểu diễn văn nghệ cuối năm rồi, cậu lên hát đại một bài đi, đừng để lão Trình tra tấn lỗ tai chúng ta nữa." Vạn Kha Dương nói.

Những người khác cũng đồng tình ầm ĩ. Lão Trình là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, cứ hễ có dịp biểu diễn là lại xung phong lên hát, nói thật là cũng không đến nỗi nào, ít nhất là hát không lệch tông, chỉ là giọng hát hơi "phóng khoáng" quá mức, lại còn thích thể hiện kỹ thuật, nghe hơi "tra tấn" người xem.

Mỗi khối lớp đều phải có một số tiết mục nhất định, nhưng khối 12 thì không bắt buộc, chỉ cần có lệ là được. Danh sách đăng ký tiết mục đã mở được một tuần, hiện tại khối 12 mới chỉ có lớp 2 đăng ký một vở kịch ngắn.

Hai năm trước, lớp 3 bọn họ đều không có tiết mục nào, chỉ có lão Trình lên hát một bài. Tưởng tượng đến cảnh lão Trình gào thét trên sân khấu, Phương Gia Dật cũng thấy buồn cười, cậu xua tay: "Để xem đã."

Vạn Kha Dương chọn bài "Biển San Hô" - một bài hát song ca nam nữ - ban đầu định rủ Nhiễm Hinh hát cùng, nhưng cuối cùng lại không dám mở lời. Hơn nữa, sau khi chọn xong cậu ta mới sực nhớ ra bài này nói về chia tay, xui xẻo quá, thế là liền kéo Phương Gia Dật hát cùng.

Giọng hát của Vạn Kha Dương cũng chỉ ở mức bình thường, hơn nữa bài này đoạn điệp khúc cậu ta không lên được tông, hát đến mức lạc giọng, tất cả đều phải dựa vào Phương Gia Dật "gánh" hết. Nhiễm Hinh đã quay lại đoạn thảm họa nhất rồi đăng lên dòng thời gian, Ngu Hạo Dương lướt thấy, bình luận một câu: "Hèn gì chim biển chia tay với cá." Vạn Kha Dương tức giận gửi trả hắn ba quả bom.

Cuối cùng, bọn họ vẫn đăng ký biểu diễn văn nghệ cuối năm. Ngu Hạo Dương cũng nói: "Hát hay như vậy sao lại không đi hát?" Sau này nghĩ lại, Phương Gia Dật nhận ra là do lúc nói câu đó, vẻ mặt Ngu Hạo Dương rất nghiêm túc, nên cậu mới quyết định tham gia.

Mấy ngày sau đó, hai người cùng nhau chọn bài hát. Phương Gia Dật muốn chọn một bài hát tiếng Anh nào đó mà mọi người đều quen thuộc, cậu lấy danh sách những bài hát tiếng Anh mà mình hay nghe ra cho Ngu Hạo Dương nghe.

Trong giờ tự học, hai người mỗi người đeo một bên tai nghe bluetooth, lớp trưởng ngồi trên bục giảng cũng không quản, miễn là cả lớp không làm ồn là được.

Phương Gia Dật gục mặt xuống bàn, huých nhẹ vào lưng Ngu Hạo Dương: "Bài này thế nào?"

"Hay đấy." Ngu Hạo Dương quay đầu lại, "Nhưng mà có vẻ hơi đều đều, không được cao trào cho lắm."

"Sao, cậu muốn xem tôi khoe giọng à?"

"Miễn là đừng giống như lão Trình là được."

Nghĩ đến cảnh lão Trình hát, hai người không nhịn được cười phá lên. Lớp trưởng ngồi trên bục giảng hắng giọng, bọn họ liền kiềm chế lại, im lặng nghe nhạc tiếp. Nghe đến một bài hát nào đó, Ngu Hạo Dương bất chợt xoay người lại, còn giả vờ cầm một quyển vở bài tập lên như đang thảo luận bài tập, nói: "Bài này được đấy."

Phương Gia Dật lấy bút viết lên trang giấy trắng trong vở bài tập của hắn: "Somewhere only we know", bên dưới còn gạch hai đường thẳng.

Hai người lại cùng nhau nghe bài hát đó hai lần, tạm thời quyết định chọn bài hát này.

Kỳ nghỉ đông đến rất nhanh, tiết mục của Phương Gia Dật được xếp vào phần sau chương trình. Trước khi lên sân khấu, cậu ngồi cùng Ngu Hạo Dương và Vạn Kha Dương xem các tiết mục khác, lòng bàn tay toát mồ hôi vì hồi hộp.

Tiết mục trên sân khấu lúc này là một vở kịch ngắn của học sinh khối 11, nội dung chủ yếu là những câu chuyện cười nhặt nhạnh trên mạng, chẳng có gì thú vị. Phương Gia Dật không xem nữa, cúi đầu, trong lòng vẫn đang nhẩm đi nhẩm lại lời bài hát, mặc dù cậu đã thuộc làu làu rồi.

"Lát nữa nếu cậu run thì cứ nhìn xuống phía dưới chỗ tôi với Vạn Kha Dương." Ngu Hạo Dương ghé sát tai cậu nói nhỏ.

Phương Gia Dật gật đầu, cảm giác hồi hộp bao trùm lấy cậu như vừa được tháo gỡ, tan biến đi rất nhiều.

"Hát hay như vậy còn run cái gì?" Vạn Kha Dương lên tiếng. Cậu ta mang theo một túi đồ ăn vặt to tướng, lấy ra vài món đưa cho Phương Gia Dật: "Này, ăn chút gì đi, ăn vào là hết run ngay ấy mà."

Phương Gia Dật còn chưa kịp mở miệng thì Ngu Hạo Dương đã hất tay Vạn Kha Dương ra: "Toàn là đồ ăn vào hại giọng, cầm đi chỗ khác."

Vạn Kha Dương hậm hực cất đồ ăn đi, sau đó lại khoác vai Phương Gia Dật động viên: "Cậu nhìn cái người vừa hát trước ấy kìa, hát muốn ru ngủ người ta luôn, cậu "cân" cả bọn họ luôn ấy chứ!"

Tiết mục vừa rồi là một tiết mục hợp ca, lớp biểu diễn ngồi ngay trước mặt bọn họ hai hàng ghế, nghe vậy liền đồng loạt quay đầu lại nhìn Vạn Kha Dương.

Vạn Kha Dương cười trừ, vội vàng vỗ vỗ vào lưng Phương Gia Dật.

Giáo viên gọi cậu ra hậu trường chuẩn bị, lúc đứng dậy, Ngu Hạo Dương nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay cậu vẫn còn hơi lạnh.

"Cứ hát như mọi khi ấy." Ngu Hạo Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, nói.

"Đúng đấy, không thì cứ coi như khán giả bên dưới là bù nhìn hết." Vạn Kha Dương tiếp lời.

Phương Gia Dật mỉm cười: "Được."

Địa điểm biểu diễn là hội trường trong nhà mới xây của trường, cơ sở vật chất đều rất mới, còn có cả mic đứng và đèn follow riêng.

Phương Gia Dật đứng trên sân khấu, tay vịn vào giá đỡ mic, dưới ánh đèn sân khấu, trông cậu như đang lạc vào một không gian khác, nơi đó chỉ có một mình cậu.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn cậu tưởng tượng, vừa hát xong câu đầu tiên, Phương Gia Dật đã không còn hồi hộp nữa.

So với ca sĩ gốc, giọng hát của cậu trong trẻo hơn, khiến bài hát càng thêm phần da diết.

"Oh simple thing, where have you gone?

So tell me when you"re gonna let me in."

("Ôi điều đơn giản, bạn đã đi đâu rồi?

Vậy thì hãy nói cho tôi biết khi nào bạn sẽ cho tôi vào.")

Mãi cho đến đoạn cuối, Phương Gia Dật mới đưa mắt nhìn về phía đó, cất giọng hát đầy cảm xúc:

"So why don"t we go,

Somewhere only we know?"

("Vậy tại sao chúng ta không đi,

Đến một nơi chỉ có chúng ta biết?")

Âm nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay vang dội từ phía dưới khán đài. Phương Gia Dật nhìn về phía Ngu Hạo Dương, thấy hắn đang mỉm cười với cậu, ánh mắt tràn đầy tự hào, tay vẫn còn đang vỗ.

Vạn Kha Dương ngồi bên cạnh đứng bật dậy, vẫy tay về phía cậu, miệng hét lớn gì đó. Xung quanh cũng rất ồn ào, nhưng Phương Gia Dật chỉ cảm thấy khoảnh khắc ấy thật yên bình, một không gian riêng chỉ dành cho cậu và người mà cậu đang nhìn.

Cậu muốn nói với cậu ấy rằng: "Lúc hát bài hát này, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến cậu, chỉ có cậu mà thôi." Nhưng Phương Gia Dật cũng hiểu, cảm xúc bồng bột này sẽ nhanh chóng tan biến ngay khi cậu bước xuống sân khấu, giống như bài hát này rồi cũng sẽ kết thúc, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc này mà thôi.

Vì vậy, cậu càng thêm trân trọng giây phút ngắn ngủi được nhìn Ngu Hạo Dương bằng ánh mắt ấy, khiến cậu ngỡ như hai người đang tâm linh tương thông.

Trước đây, Phương Gia Dật chưa từng tin vào câu nói: "Dù cho xung quanh có náo nhiệt đến đâu, ánh mắt tôi cũng chỉ nhìn thấy mỗi người."

Giờ thì cậu đã tin rồi.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 5



Mọi người giải tán lúc hơn 12 giờ đêm. Khi đang đứng đón taxi trước cửa quán karaoke, Ngu Hạo Dương dìu Trần Dục đứng cách Phương Gia Dật không xa. Nhìn Ngu Hạo Dương có vẻ đã say hơn lúc ở trong nhà vệ sinh, Trần Dục thì càng không cần phải nói, cậu ta khoác vai Ngu Hạo Dương, nói năng líu nhíu.

"Hạo Dương, tôi nói cho ông biết này, hồi cấp ba thật ra tôi ghét ông lắm, ông biết vì sao không hahaha..."

Ngu Hạo Dương không đáp lại, chỉ dìu cậu ta vẫy một chiếc taxi.

"Vì Tề Tuyết Ninh thích ông, ông không biết đâu, tôi theo đuổi cậu ấy lâu như vậy... ợ..."

Rượu vào hại người thật. Phương Gia Dật thầm nghĩ, nhìn Ngu Hạo Dương đẩy Trần Dục lên xe, Trần Dục vẫn bám chặt lấy cậu ấy không buông, cậu không nhịn được bước tới, nắm lấy cánh tay còn lại của Trần Dục, giúp Ngu Hạo Dương đưa cậu ta vào xe.

"Nhưng mà, những chuyện thích thích hồi cấp ba thì ai mà thật lòng chứ, phải không? Nghĩ lại thấy buồn cười thật, hahaha!" Trần Dục vẫn lải nhải, Ngu Hạo Dương ấn cậu ta ngồi vào trong xe.

"Im miệng, đọc địa chỉ đi." Ngu Hạo Dương nói.

Tài xế taxi quay đầu lại, nhăn nhó: "Đừng có nôn trong xe tôi đấy!"

"Nhìn ai kia kìa!" Trần Dục lại ợ lên một hơi, tài xế càng thêm căng thẳng, sợ cậu ta mở miệng ra là nôn thốc nôn tháo.

Nhưng Trần Dục rất tỉnh táo đọc địa chỉ nhà, rồi lại định nói gì đó với Ngu Hạo Dương, Ngu Hạo Dương đứng dậy, dứt khoát đóng sầm cửa xe lại.

Tài xế đạp ga phóng đi vun vút, như thể sợ gã say rượu kia ở thêm một giây trên xe cũng sẽ khiến nguy cơ xảy ra bi kịch tăng lên.

Những người bạn khác cũng lần lượt chào tạm biệt ra về, chỉ còn lại hai người im lặng nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường phố. Vài giây sau, Ngu Hạo Dương hỏi: "Cậu bắt taxi về à?"

"Ừm, tôi gọi xe rồi."

"Ừ."

Lại là một khoảng im lặng, cuối cùng Phương Gia Dật cũng lên tiếng: "Còn cậu?"

Ngu Hạo Dương lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình: "Tôi gọi xe đây."

Phương Gia Dật nhìn về phía xa: "Bên kia có một chiếc taxi đến kìa, cậu đi trước đi."

"Không cần đâu." Ngu Hạo Dương trả lời ngay lập tức, không hề do dự. "Ừm... Để tôi gọi xe."

Ứng dụng trên điện thoại báo xe của Phương Gia Dật còn 3 phút nữa mới đến, trong 3 phút ngắn ngùi ấy, hai người không ai nói với nhau câu nào. Phương Gia Dật cảm thấy Ngu Hạo Dương có vẻ hơi khó chịu, tửu lượng của hắn tuy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi buồn bã thì hắn vẫn như vậy, hơi cúi đầu, mím chặt môi, hàng lông mày nhíu lại.

Cậu muốn nói với hắn, không cần thiết thì đừng uống nhiều rượu như vậy, muốn nói với hắn rằng nếu buồn thì đừng cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào. Chiếc xe cậu gọi đã đến, Phương Gia Dật mở cửa xe, quay đầu lại chào tạm biệt hắn.

"Tạm biệt."

"Gia Dật." Ngu Hạo Dương đột nhiên gọi giật cậu lại. Cái tên đã lâu lắm rồi cậu không được nghe thấy, Phương Gia Dật nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: "Hửm?"

"Không có gì." Ngu Hạo Dương nhìn cậu một lúc, rồi mới nói: "Tạm biệt."

Đợi đến khi chiếc xe của Phương Gia Dật khuất bóng, Ngu Hạo Dương mới vẫy một chiếc taxi khác.

Về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn, là Phương Gia Dật cố tình để lại đèn cho chú chó nhỏ.

Cậu vẫn chưa đặt tên cho nó, đã nghĩ ra rất nhiều cái tên rồi, Hắc Đậu, Cacao, Than Đá, Socola... đều là những cái tên phổ biến của những chú chó đen, cậu muốn đặt một cái tên khác biệt hơn.

Chú chó nhỏ lảo đảo bò dậy từ trong ổ, chạy lon ton ra cửa, mừng rỡ vẫy đuôi.

Phương Gia Dật cúi người bế chú chó lên, hôn lên đầu nó: "Anh về muộn rồi."

Chú chó nhỏ kêu lên những tiếng ư ử trong cổ họng, dùng mũi cọ cọ vào mặt cậu. Phương Gia Dật mỉm cười, hôn thêm một cái nữa rồi bế nó vào phòng.

Chú chó này là do cậu vừa nhìn thấy ở trung tâm bảo trợ động vật đã lập tức "ưng" ngay, bộ lông đen tuyền, đôi mắt to tròn, bốn chân màu trắng như đang đeo găng tay trắng. Không vì lý do gì khác, chỉ vì nó rất giống với chú chó ở nhà Ngu Hạo Dương.

Thừa nhận điều này cũng không có gì là khó khăn, cậu không phải đang tìm kiếm sự lấp đầy, càng không phải vì lý do nào khác. Chỉ là hồi cấp ba, cậu đã từng nhìn thấy chú chó đen nhà Ngu Hạo Dương, rất thích nó, nên khi nhận nuôi cũng chọn một chú chó giống hệt như vậy.

Phương Gia Dật đi tắm, chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi trước cửa phòng tắm. Cậu tắm xong đi ra, chú chó nhỏ liền lẽo đẽo theo chân cậu. Phương Gia Dật ngồi xuống giường, bế nó lên, đặt vào chiếc ổ ấm áp mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho nó.

Chó con mấy tháng tuổi cần ngủ rất nhiều, nó cuộn tròn bên cạnh Phương Gia Dật rồi lại ngủ thiếp đi. Phương Gia Dật dựa lưng vào đầu giường, một tay v**t v* lưng chú chó nhỏ, một tay mở điện thoại, thấy Vạn Kha Dương gửi tin nhắn Wechat cho mình.

Vạn Kha Dương thỉnh thoảng vẫn liên lạc với cậu, thường là vào những ngày lễ tết, sau khi hỏi han nhau vài câu thì lại im hơi lặng tiếng. Vạn Kha Dương nói: "Hôm nay mấy cậu đi họp lớp à, tôi thấy ảnh trên WeChat ấy!"

Phương Gia Dật thoát khỏi khung chat, mở WeChat ra xem, là bức ảnh Trần Dục chụp mọi người ở nhà hàng, kèm theo một loạt biểu tượng cảm xúc khó hiểu.

Không ngờ về đến nhà rồi mà cậu ta vẫn chưa lăn ra ngủ, còn có tâm trạng đăng ảnh lên WeChat, xem ra vẫn chưa say lắm.

Phương Gia Dật trả lời tin nhắn của Vạn Kha Dương: "Ừ, tiếc là cậu không đến được."

"Bận quá trời."

"Nhưng mà tuần sau tôi về đấy!"

"Lúc nào tôi về chúng ta tụ tập đi, rủ cả Hạo Dương nữa."

Vạn Kha Dương gửi liên tiếp ba tin nhắn, Phương Gia Dật ngẩn người một lúc, sau đó mới trả lời: "Lúc cậu về chắc cậu ấy cũng đi rồi."

"Vẫn còn ở đó mà, cậu ấy không nói với cậu à? Cậu ấy không quay lại Quảng Châu nữa."

"Không nói." Phương Gia Dật chậm rãi gõ hai chữ.

"Haiz, chắc là quên mất, lần trước cậu ấy đã nói với tôi rồi, lần này về là không đi nữa." Vạn Kha Dương nói, "Ban đầu cậu ấy chỉ đi công tác thôi, hết thời hạn là về lại mà."

Ừ, dù sao cũng không liên quan đến cậu.

"Thế bạn gái cậu ấy có về cùng không?"

"Chia tay lâu rồi." Vạn Kha Dương trả lời.

"Còn cậu?" Vạn Kha Dương tò mò hỏi, "Có đang yêu đương gì không?"

"Cũng chia tay rồi." Phương Gia Dật gửi một sticker chú chó nhỏ bất lực, Vạn Kha Dương gửi lại một sticker cười ha hả, nói: "Tuyệt vời, cuối cùng chúng ta lại là ba con chó độc thân."

"Tôi còn sợ hai cậu đều có đôi có cặp, tôi lại thành kẻ thảm hại nhất." Vạn Kha Dương gõ chữ với tốc độ bàn thờ, có vẻ như rất vui mừng.

Chú chó nhỏ lật người trong lòng cậu, móng vuốt bám chặt lấy ngón tay cậu.

Chia tay rồi sao? Phương Gia Dật v**t v* cái đầu tròn tròn của chú chó nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, cậu đã chuẩn bị tinh thần để bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Ngu Hạo Dương đăng tin kết hôn trên WeChat rồi.

"Tôi vừa nhắn tin hỏi Hạo Dương rồi, cậu ấy nói lúc nào cũng rảnh, hai cậu đợi tôi về nhé!" Vạn Kha Dương nói, sau đó lại gửi thêm một sticker xoay vòng vui sướng.

Phương Gia Dật nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhân vật hoạt hình đang xoay vòng tít mù, phải một lúc sau mới trả lời: "Ừ."

Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng những chuyện đã xảy ra trong đêm nay khiến cậu khó lòng chợp mắt, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh căn phòng vệ sinh chật hẹp trong quán karaoke, khuôn mặt bối rối của Ngu Hạo Dương, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người hắn lại hiện lên rõ mồn một.

Bây giờ cậu ấy hút thuốc sao? Mãi đến lúc này Phương Gia Dật mới nghĩ đến vấn đề này. Rất nhiều người hút thuốc, nhưng cậu luôn cảm thấy khó có thể tưởng tượng ra cảnh Ngu Hạo Dương hút thuốc. Hồi cấp ba đã có rất nhiều nam sinh lén lút hút thuốc, nhưng nhóm của bọn họ lại không ai động vào, vì bố của Phương Gia Dật và Vạn Kha Dương đều hút thuốc, nên bọn họ cũng quen với mùi thuốc lá rồi, chỉ có Ngu Hạo Dương là rất nhạy cảm với nó, cực kỳ ghét mùi thuốc.

Có lần, Vạn Kha Dương đi ăn cơm cùng bố cậu ta, một đám người lớn ngồi trong phòng phì phèo thuốc lá, mùi thuốc ám đầy lên áo khoác, cả ngày hôm đó Ngu Hạo Dương không thèm lại gần cậu ta. Từ đó về sau, Phương Gia Dật luôn chú ý đến việc này, cho đến tận bây giờ, cậu vẫn thường vô thức kiểm tra xem trên người mình có mùi thuốc lá hay không. Điều này đã trở thành một thói quen, cho dù bọn họ đã chia tay từ lâu.

Đến một lúc nào đó, Phương Gia Dật mới chợt nhận ra, có rất nhiều thói quen, là do cậu tự mình lựa chọn giữ lại.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 6



Chó của Ngu Hạo Dương tên là Đậu Xanh.

Ngu Hạo Dương mang nó về từ một vùng quê, trong đàn chó con, nó là đứa nhút nhát nhất, cứ núp ở góc khuất, chẳng giành giật thức ăn. Ngu Hạo Dương sợ nó đói, bèn cho nó ăn riêng, nhưng ở quê nuôi chó không cầu kỳ, sống chết đều dựa vào bản thân nó. Ngu Hạo Dương sợ sau khi hắn rời đi sẽ không có ai chăm sóc chó con, nên đã mang nó về nhà.

Bố hắn không vui lắm, nhưng vẫn chiều theo ý con trai. Tối hôm đó, bố hắn xào một đĩa đậu xanh to, Ngu Hạo Dương vừa ăn vừa khen ngon, một mình xử lý hết nửa đĩa, rồi đặt tên cho chú chó là Đậu Xanh.

Đậu Xanh có bộ lông đen bóng mượt, bốn chân màu trắng, tính tình rất quấn người, Phương Gia Dật vừa nhìn thấy đã rất thích nó.

Hôm đó, cậu và Vạn Kha Dương đến nhà Ngu Hạo Dương chơi, bố mẹ hắn không có nhà, ba người bàn nhau cùng làm bài tập, nhưng chưa được một tiếng đồng hồ đã bỏ bê, rốt cuộc lại chơi game, xem tivi. Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương dắt Đậu Xanh xuống lầu đi dạo, tối qua trời vừa mưa, chân Đậu Xanh dính đầy bùn đất. Ngu Hạo Dương bế nó lên bằng hai chân trước, giữ một khoảng cách nhất định để tránh làm bẩn áo, vừa vào đến nhà đã đi thẳng vào phòng tắm.

"Vừa hay cũng lâu rồi chưa tắm cho nó, Gia Dật, cậu vào giúp tôi một tay." Hắn nói với Phương Gia Dật.

Lần trước tắm cho Đậu Xanh, Ngu Hạo Dương cũng đợi lúc Vạn Kha Dương đến nhà chơi mới tắm, có thêm người giúp đỡ sẽ tiện hơn rất nhiều.

Vạn Kha Dương vẫn đang mải mê chơi game trên ghế sofa, miệng lẩm bẩm "Chơi kiểu gì thế?" đại loại vậy, đến cả hai người bọn họ đã về từ lúc nào cũng không biết.

Trong phòng tắm, Phương Gia Dật giữ chặt Đậu Xanh, không cho nó chạy lung tung, Ngu Hạo Dương đi lấy một chiếc chậu chuyên dụng cho chó, bước vào phòng tắm xả nước.

"Đậu Xanh hơi sợ tắm, giống như mèo ấy." Ngu Hạo Dương vừa nói vừa thử độ ấm của nước, "Nên lát nữa cậu giúp tôi giữ nó nhé."

"Được." Như thể vừa nhận được nhiệm vụ, Phương Gia Dật cúi đầu, tập trung giữ chặt chú chó.

"Hình như nó run rồi." Phương Gia Dật ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Hạo Dương bằng ánh mắt cầu cứu, có vẻ như không nỡ chút nào.

Ngu Hạo Dương tắt vòi nước, nhận lấy Đậu Xanh từ tay cậu, nhẹ nhàng đặt vào chậu, vừa v**t v* bộ lông của nó, vừa dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng sợ."

Hắn làm ướt lông cho Đậu Xanh, sau đó đưa cho Phương Gia Dật giữ, còn mình thì đi pha sữa tắm.

Bị ướt sũng nước, trông Đậu Xanh nhỏ đi một vòng, càng ra dáng đáng thương hơn. Phương Gia Dật xoa đầu nó, nó ngước đôi mắt to tròn nhìn cậu, Phương Gia Dật lập tức mềm lòng, ngẩng đầu lên nói với Ngu Hạo Dương: "Nó đáng yêu quá..."

Đậu Xanh cũng quay đầu nhìn hắn, hai đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Ngu Hạo Dương. Hắn bật cười, nói với Phương Gia Dật: "Nó giỏi giả bộ đáng thương lắm, cứ mỗi lần cậu ăn gì là nó lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó, đến khi nào cậu thấy áy náy không ăn nữa thì thôi."

Vừa nói hắn vừa thoa sữa tắm lên người Đậu Xanh, chẳng mấy chốc, chú chó đã được bao phủ bởi lớp bọt xà phòng trắng muốt, nó khó chịu lắc lắc người, định nhảy ra khỏi chậu. Phương Gia Dật vội vàng giữ chặt nó, cả bàn tay dính đầy bọt xà phòng, trên mặt cũng bị nước bắn vào, cậu đưa tay lên lau mặt, quên mất tay vẫn còn dính đầy bọt, vô tình dụi vào mắt.

"A..." Hơi xót, Phương Gia Dật nhắm chặt mắt, định dùng cổ tay chưa dính bọt dụi mắt, thì bị Ngu Hạo Dương giữ lại.

"Đừng dụi." Hắn mặc kệ cả chú chó, nắm lấy cánh tay cậu kéo dậy, đến bồn rửa mặt.

Rửa sạch sẽ, Ngu Hạo Dương nâng cằm cậu lên kiểm tra, hắn rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng thấm nước trên mắt cho cậu. Phương Gia Dật cố gắng mở mắt, vẫn còn hơi xót, một bên mắt đỏ hoe, cậu ngơ ngác nhìn người đang ở rất gần mình.

"Còn đau không?" Ngu Hạo Dương hỏi, "Vẫn còn đau thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."

Phương Gia Dật khẽ lắc đầu: "Không đau nữa rồi." Sao cậu có thể nhắm mắt lại vào lúc này chứ.

"Để tôi đi lấy thuốc nhỏ mắt cho cậu." Ngu Hạo Dương buông cậu ra, xoay người đi vào phòng ngủ.

Khi hắn quay lại phòng tắm, Đậu Xanh đang ngoan ngoãn ngồi im trong chậu, như thể đang tự kiểm điểm bản thân.

Hai người tiếp tục tắm cho Đậu Xanh, nó cũng không còn vùng vẫy nữa. Phương Gia Dật liên tục khen nó ngoan, Ngu Hạo Dương đứng bên cạnh nhìn, mỉm cười nói với cậu, chắc chắn là vì nó thích cậu nên mới vậy, lúc ở cạnh Vạn Kha Dương nó chẳng nghe lời như vậy đâu.

Lúc này, tai Vạn Kha Dương bỗng dưng thính lạ thường, ở tận ngoài phòng khách mà vẫn nghe thấy, liền lên tiếng hỏi: "Hai người nói xấu gì tôi đấy hả? Tôi nghe thấy hết rồi nhé!"

"Phải đấy!" Phương Gia Dật cố tình lên giọng. Ngu Hạo Dương nói: "Cậu chơi game xong chưa? Xuống lầu mua cơm cho bọn tôi đi."

"Không nghe thấy!" Vạn Kha Dương hét lên.

Nhưng một phút sau, cậu ta vẫn lồm cồm bò dậy khỏi ghế sofa, lê bước đến cửa phòng tắm, giọng điệu u oán như vừa thua một ván game: "Các cậu chủ muốn ăn gì ạ?"

Đậu Xanh đã được tắm xong, Ngu Hạo Dương bước ra ngoài lấy máy sấy tóc: "Quán cơm bụi hôm trước thế nào?"

"Cũng được." Vạn Kha Dương không kén chọn.

Ngu Hạo Dương lại hỏi Phương Gia Dật, cậu đang lau người cho Đậu Xanh bằng khăn tắm, không ngẩng đầu lên: "Tôi gì cũng được."

"Vậy cho tôi một phần cơm thịt bò xào, thêm một quả trứng ốp la." Ngu Hạo Dương nói, "Đến quán rồi thì chụp menu gửi qua đây, Gia Dật chưa đến bao giờ nên không biết ở đó có gì đâu."

"Vâng, tôi đi ngay đây." Vạn Kha Dương nũng nịu đáp, bị Ngu Hạo Dương đá một cái vào chân.

Một lúc sau, điện thoại của Ngu Hạo Dương rung lên, Phương Gia Dật tưởng Vạn Kha Dương gửi menu đến, bèn nghiêng đầu sang xem, nhưng thứ đập vào mắt cậu lại là một avatar xa lạ, hỏi Ngu Hạo Dương "Ngày mai em mang bữa sáng đến cho anh nhé?"

Nhận ra mình vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn, Phương Gia Dật vội vàng dời mắt, lùi lại một bước, ấp úng giải thích: "Xin lỗi, tôi tưởng Vạn Kha Dương gửi tin nhắn."

"Không sao." Ngu Hạo Dương cười cười, tỏ vẻ không để tâm, "Là cô gái tặng nước hôm trước ở sân bóng rổ ấy mà, không có gì đâu."

Phương Gia Dật không biết câu "không có gì đâu" của hắn là chỉ giữa hắn và cô gái kia không có gì, hay là chỉ việc cậu nhìn thấy cũng không sao, dù sao thì việc hắn yêu ai cũng chẳng liên quan đến Phương Gia Dật.

Ngu Hạo Dương cúi đầu nhắn tin trả lời, sau đó đưa điện thoại cho Phương Gia Dật: "Lần này là Vạn Kha Dương rồi, cậu xem muốn ăn gì đi."

Phương Gia Dật nhận lấy điện thoại, chăm chú nhìn menu, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, cậu chẳng nhìn thấy gì cả. Nhất là lúc có tin nhắn đến, điện thoại rung lên hai cái, cậu càng không thể tập trung nổi.

Mãi cho đến khi Vạn Kha Dương mất kiên nhẫn gọi điện thoại tới, cậu mới chọn đại một phần cơm cá chua ngọt.

Suốt bữa ăn, Phương Gia Dật gần như không nói gì. Ăn xong, Vạn Kha Dương lại rủ hai người chơi game, nói là chiều nay chơi solo toàn gặp phải "gà mờ", ức chế muốn chết.

Ngu Hạo Dương dọn dẹp hộp cơm, "tốt bụng" nhắc nhở: "Bố mẹ tôi chắc sắp về rồi đấy, hay là chúng ta nên "diễn" một chút, ngồi làm bài tập một lúc đi?"

"Ơ..." Tưởng tượng cảnh vừa về đến nhà đã thấy ba người nằm dài trên sofa chơi game, Vạn Kha Dương cũng cảm thấy hơi ngại, bèn đề nghị: "Hay là... tôi với Tiểu Phương về trước nhé? Về nhà rồi online đánh tiếp?"

Ngu Hạo Dương không để ý đến cậu ta, đứng dậy đi vứt rác.

Lúc hắn quay lại, Phương Gia Dật đang ôm Đậu Xanh, có vẻ hơi ngẩn ngơ, Vạn Kha Dương vỗ vai cậu, lúc này cậu mới sực tỉnh, nhận ra Vạn Kha Dương đang nói chuyện với mình.

Ngu Hạo Dương phát hiện ra sau khi tắm cho Đậu Xanh xong, tâm trạng Phương Gia Dật có vẻ không được tốt, nhưng hắn không biết tại sao.

Tuy nhiên, hắn cũng không có cơ hội để hỏi, bởi vì ngày hôm sau, Phương Gia Dật đã trở lại bình thường, không còn chút dấu vết gì của sự khác lạ hôm qua.
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 7



Ngày Vạn Kha Dương về trời đổ một cơn mưa nhẹ, cậu ta đến vào lúc xế chiều, vừa đúng lúc Phương Gia Dật tan sở.

Vạn Kha Dương gửi cho Phương Gia Dật một địa chỉ, bảo cậu tan làm ghé qua luôn, bữa này cậu ta bao. Phương Gia Dật mở định vị xem thử, hóa ra là nhà hàng buffet mà bọn họ từng ăn hồi cấp ba, mấy năm nay được sửa sang lại, đổi thành nhà hàng Nhật Bản, giá cả cũng tăng lên rất nhiều, sau khi tốt nghiệp cậu chưa từng quay lại đó lần nào.

Lúc Phương Gia Dật đến nhà hàng, Ngu Hạo Dương đã đến trước rồi, hắn đang nghiêng đầu nói chuyện với Vạn Kha Dương, trên mặt mang theo ý cười. Vạn Kha Dương vừa nhìn thấy cậu đã lập tức đứng bật dậy: "Tiểu Phương!"

Mấy năm không gặp, nhưng chơi với kiểu người như Vạn Kha Dương thì dù có lâu không gặp cũng không hề cảm thấy gượng gạo. Phương Gia Dật tiến về phía cậu ta, hai người ôm nhau một cái, Vạn Kha Dương vui vẻ ôm chặt lấy cậu, nói: "Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, thật không dễ dàng gì."

Ba người học đại học ở ba nơi khác nhau, năm ba đại học, Vạn Kha Dương có về quê ăn cơm với Phương Gia Dật một lần, sau đó cũng không hẹn gặp nhau được nữa. Cứ lần nào cũng nói "lần sau có dịp", vậy mà thoắt cái đã mấy năm trôi qua, nếu không để ý thì chẳng ai nhận ra thời gian trôi nhanh đến vậy.

"Là cậu bận rộn quá đấy, chứ tôi lúc nào cũng ở đây mà." Phương Gia Dật cười nói.

"Haiz, lần trước về tôi cũng định rủ cậu đi chơi, nhưng vừa về nhà đã cãi nhau với bố mẹ, mất hết cả hứng, ở nhà có hai ngày là xách vali đi luôn."

Phương Gia Dật cúi đầu xuống, nhìn thấy chỗ của mình có để sẵn một ly nước chanh dây: "Hửm? Sao lại cãi nhau?"

"Bọn họ giục tôi đi xem mắt." Nói đến chuyện này, Vạn Kha Dương lại đưa tay lên vò đầu bứt tai, "Chẳng lẽ tôi không muốn tìm bạn gái sao, nhưng mà cũng phải để ổn định cuộc sống đã chứ! Với lại tôi ghét xem mắt lắm."

"Bố mẹ hai cậu không giục à?" Vạn Kha Dương lại hỏi.

"Không." Phương Gia Dật uống một ngụm nước chanh dây, nhíu mày, "Bố tôi không quản, mẹ tôi thì bây giờ cũng đỡ hơn trước rồi, nhưng mà... kệ đi."

Lâu ngày không gặp, suýt chút nữa cậu ta đã quên mất bố mẹ Phương Gia Dật ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, cả hai người đều không quản cậu nhiều lắm.

Vạn Kha Dương quay sang nhìn Ngu Hạo Dương, hắn đáp: "Họ có giục, nhưng tôi không nghe."

Phương Gia Dật cầm iPad lên gọi thêm đồ ăn, gọi một ly nước ép dưa hấu. Ly nước chanh dây hơi chua, cậu chỉ uống được một ngụm.

Ngu Hạo Dương liếc nhìn, hỏi cậu: "Ly này không ngon à?"

"À, hơi chua."

Vạn Kha Dương nhìn hai người, "chậc" một tiếng: "Hai người bây giờ xa cách quá nhỉ."

Ngu Hạo Dương chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy mà giọng điệu cũng dè dặt, đến cả Phương Gia Dật trả lời cũng không dám nhìn thẳng, Vạn Kha Dương tuy vô tâm nhưng cũng nhận ra, bèn cười ha hả: "Ôi chao, cũng tại lâu ngày không gặp, không sao, bây giờ Hạo Dương đã về rồi, sau này hai người có thể thường xuyên hẹn nhau đi chơi hahaha."

Ngu Hạo Dương gắp con tôm hùm đất vừa bóc xong bỏ vào bát cậu ta: "Ít nói đi, ăn nhiều vào."

"Rõ!"

Hắn lại bóc thêm một con, ngẩng đầu hỏi Phương Gia Dật: "Cậu ăn tôm không?"

Hắn cầm con tôm hùm đất đã được bóc vỏ, lơ lửng giữa không trung, không đưa cho cậu, cũng không bỏ xuống. Phương Gia Dật đưa bát ra: "Cảm ơn."

Ăn cơm xong, trời đã tạnh mưa, ba người bước ra khỏi nhà hàng, Phương Gia Dật hỏi: "Hai người về luôn à?"

"Tôi không về." Vạn Kha Dương nói, "Tôi định kiếm đại một khách sạn thuê phòng ở hai hôm, ngày kia tôi phải đi rồi."

Phương Gia Dật khó hiểu: "Nhà cửa đàng hoàng, sao cậu lại phải đi ở khách sạn?"

"Tôi không muốn về nhà, về nhà lại cãi nhau, mệt mỏi lắm. Lần này về tôi còn chưa nói với bố mẹ tôi đâu." Vạn Kha Dương cười buồn bã, sau đó vòng tay ôm lấy hai người, cười hì hì: "Chủ yếu là về gặp hai cậu thôi đó."

Bị cậu ta siết cổ, Phương Gia Dật vỗ vỗ vào tay Vạn Kha Dương: "Hay là cậu đến nhà tôi ở đi, bây giờ tôi ở một mình, còn một phòng trống."

"Ể, thật hả?" Vạn Kha Dương mừng rỡ, "Vậy được đó."

Vạn Kha Dương lại nhìn sang Ngu Hạo Dương: "Hay là cậu cũng đừng về nữa, mai là thứ bảy rồi, tối nay ba chúng ta ở cùng nhau đi."

Phương Gia Dật lập tức "đứng hình", bắt đầu hối hận vì lời đề nghị "tốt bụng" của mình.

Ngu Hạo Dương nhìn cậu: "Được không?"

"Ừm... được thôi."

Phương Gia Dật lái xe đến đây sau giờ làm, trên đường về Ngu Hạo Dương ngồi ở ghế phụ.

Ghế phụ bị đẩy lui về phía sau, Ngu Hạo Dương kéo nó lên một chút, giọng điệu có vẻ như vô tình hỏi: "Người ngồi ở đây trước kia cần nhiều chỗ như vậy sao?"

Phương Gia Dật im lặng một lúc, sau đó mới đáp: "Ừm, anh ấy thích duỗi thẳng chân."

Ngu Hạo Dương không nói gì nữa, Phương Gia Dật bật radio, những bài hát mới trên radio cậu đều chưa từng nghe qua.

Vạn Kha Dương ngồi ở ghế sau ngân nga hát theo, hát được vài câu thì lại nói: "Bây giờ nhạc chẳng hay bằng hồi xưa chúng ta nghe nhỉ."

"Người cũng chẳng bằng người xưa nữa." Cậu ta lại tiếp tục cảm thán, nói với hai người ngồi phía trước: "Vẫn là ở bên cạnh hai cậu thoải mái nhất, bây giờ nghĩ lại hồi cấp ba tuy vất vả, nhưng mà ngày nào cũng vui vẻ."

Ngu Hạo Dương im lặng một lúc, đáp: "Ừ, đúng vậy."

Đến bãi đỗ xe dưới nhà, Phương Gia Dật mới chợt nhớ ra trong nhà không chỉ có một mình cậu, mà còn có thêm một "sinh vật" nữa.

"À đúng rồi, quên nói với hai cậu, nhà tôi còn một chú chó, là chó con, ừm... cũng là chó đen, rất giống Đậu Xanh."

Cậu dẫn hai người đi vào thang máy, vừa đi vừa giải thích: "Chó của... người yêu cũ, anh ấy đưa cho tôi nuôi."

Cậu chỉ có thể nói dối một nửa như vậy, tránh những hiểu lầm không cần thiết. Vạn Kha Dương nghe xong thì "cạn lời": "Người gì đâu mà chia tay rồi đến chó cũng không thèm nuôi thế?"

"Ừm, anh ấy không tiện nuôi."

Cũng không tiện hỏi nhiều, Vạn Kha Dương nói: "Thôi được rồi, coi như là bầu bạn với cậu."

Cửa vừa mở, chú chó nhỏ đã chạy ra, nhìn thấy người lạ liền dè dặt dừng lại, nhưng sau khi xác nhận chủ nhân đang ở phía sau, nó lại lon ton chạy đến chân cậu.

"Đây là con của Đậu Xanh à?" Vạn Kha Dương nhìn rõ "sinh vật" nhỏ bé dưới chân, thốt lên, "Giống hệt nhau luôn!"

Ngu Hạo Dương đứng bên cạnh, bổ sung thêm một câu vô nghĩa: "Thật ra Đậu Xanh là giống đực."

Phương Gia Dật bế chú chó lên, theo thói quen hôn lên đầu nó: "Ừm, giống chó đen này nhìn con nào cũng giống con nào."

Phương Gia Dật lấy hai đôi dép lê ra cho bọn họ đi, Vạn Kha Dương không để ý, nhưng Ngu Hạo Dương lại nhìn chằm chằm vào hai đôi dép một lúc, một đôi trong đó có vẻ như size lớn hơn.

"Hai cậu ngồi chơi trước đi, trong tủ lạnh có nước ngọt với hoa quả, cứ tự nhiên nhé. Tôi dắt nó xuống lầu đi dạo một chút." Phương Gia Dật cầm lấy dây xích chó treo trên móc, đeo vào cổ chú chó.

"Tôi đi cùng cậu." Ngu Hạo Dương nói, "Ăn no rồi, đi dạo một chút cho tiêu."

"Tôi không đi đâu, tôi đi đường xa mệt lắm rồi." Vạn Kha Dương tiến về phía sofa, quen thuộc ngã người xuống, thoải mái thở dài: "Ghế sofa nhà cậu êm quá."

Ngu Hạo Dương đi theo Phương Gia Dật xuống lầu, chú chó nhỏ chạy lon ton phía trước hai người, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn.

"Đậu Xanh thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?" Đi được một lúc, Phương Gia Dật hỏi, đây là điều cậu vẫn luôn muốn biết.

"Vẫn khỏe, bây giờ già rồi nên không còn nghịch ngợm như trước nữa, nhưng mà tinh thần vẫn rất tốt."

"Vậy thì tốt."

"Nó tên là gì?" Ngu Hạo Dương nhìn chú chó nhỏ đang cúi đầu ngửi ngửi cột đèn, hỏi.

"Vẫn chưa đặt tên." Phương Gia Dật đáp.

Ánh đèn đường trên đầu bọn họ mờ hơn những chiếc đèn khác, thi thoảng còn nhấp nháy vài cái, có lẽ bóng đèn sắp hỏng rồi.

Phương Gia Dật ngẩng đầu nhìn lên, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nghĩ ra rồi, tôi sẽ đặt tên cho nó là Đăng Đăng."

"... Hả?"

Đèn đường lại nhấp nháy vài cái, Ngu Hạo Dương lúc này mới hiểu ra, gật đầu chắc nịch: "Tên hay đấy."

Phương Gia Dật nhìn hắn, một giây, hai giây... rồi bất chợt bật cười.

Ngu Hạo Dương đứng ngược sáng, nhìn ánh đèn yếu ớt chiếu lên gương mặt đang rạng rỡ nụ cười của Phương Gia Dật, trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng có cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Chú chó nhỏ - bây giờ là Đăng Đăng rồi - nhìn chủ nhân, vẫy đuôi mừng rỡ, Phương Gia Dật kéo dây xích, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi, cúi đầu nói với nó: "Đi nào Đăng Đăng."

Về đến nhà, Vạn Kha Dương đã "di chuyển" từ đầu sofa đến cuối sofa. Phương Gia Dật dắt Đăng Đăng vào phòng tắm rửa chân, sau đó cho nó ăn một ít thức ăn.

"Tiểu Phương, căn hộ này cậu thuê à?" Vạn Kha Dương vừa hỏi vừa ôm chú chó vừa được lau sạch chân từ phòng tắm đi ra.

"Không, đây là nhà của mẹ tôi." Phương Gia Dật đáp.

Vị trí và nội thất của căn hộ này, trông không giống như một nhân viên văn phòng trẻ tuổi bình thường có thể mua được. Hồi cấp ba, Vạn Kha Dương biết bố mẹ Phương Gia Dật đã ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, điều kiện kinh tế của cả hai đều rất khá, cho Phương Gia Dật rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng lại ít quan tâm đến cậu. Phương Gia Dật sống cùng bố, sau khi ly hôn, bố cậu nhanh chóng tái hôn, vì vậy Phương Gia Dật còn có một em trai cùng cha khác mẹ, kém cậu ba tuổi.

Những chuyện khác cậu ta không biết nhiều, nhưng hồi cấp ba chưa từng nghe Phương Gia Dật nhắc đến mẹ, họp phụ huynh cũng đều là bố cậu đến.

"Ồ." Vạn Kha Dương liền hỏi: "Mẹ cậu không ở cùng cậu à?"

"Bà ấy ở riêng." Phương Gia Dật nói, "Ban đầu tôi định thuê nhà, nhưng bà ấy nói có phòng trống, nên tôi chuyển đến ở tạm."

Mẹ của Phương Gia Dật tên là Lan Tư Giai, bà kết hôn với Phương Hồng - bố của Phương Gia Dật - chưa được 8 năm đã ly hôn, lúc đó Phương Gia Dật mới 6 tuổi.

Phương Gia Dật không nhớ rõ tại sao mình lại biết là mẹ chủ động từ bỏ quyền nuôi con, lúc đó cậu còn quá nhỏ. Nhưng khi lớn lên, cậu biết rõ rằng, mẹ đã không cần cậu.

Mãi cho đến khi cậu học đại học, Lan Tư Giai rất ít khi đến thăm cậu. Cho đến năm hai đại học, cậu đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, hẹn gặp bà ở một nhà hàng gần trường, cùng nhau ăn một bữa cơm.

Phương Gia Dật biết, những năm qua Lan Tư Giai luôn bận rộn với sự nghiệp, kết hôn với Phương Hồng, sinh ra cậu, đều là những điều khiến bà ấy hối hận. Trong ký ức tuổi thơ mờ nhạt của cậu, những mảnh ghép ít ỏi mà cậu có thể nhớ lại hầu hết đều là những cuộc cãi vã của hai người.

Như thể cuối cùng đã thoát khỏi, Phương Gia Dật cũng là một phần quan trọng trong cuộc hôn nhân thất bại ấy, Lan Tư Giai cũng không muốn nhìn thấy cậu.

Phương Gia Dật nghĩ, có lẽ sau ngần ấy năm, Lan Tư Giai đã dần dần buông bỏ, nỗi áy náy đối với đứa con vô tội của mình ngày càng lớn, bà muốn bù đắp, cũng muốn hàn gắn mối quan hệ mẹ con ít ỏi còn sót lại. Lúc gặp nhau ở nhà hàng gần trường, cậu nhìn thấy rõ sự lúng túng trên gương mặt mẹ, đặc biệt là sau khi cậu gọi bà một tiếng "Mẹ", Lan Tư Giai như sắp khóc.

Cậu có oán trách bà không? Tất nhiên là có, khi mỗi ngày trở về nhà, nhìn thấy "gia đình ba người" thực sự kia, cậu luôn cảm thấy lạc lõng. Nhưng đồng thời cậu cũng tự an ủi bản thân, ai cũng có lúc đưa ra những quyết định sai lầm, mẹ cậu đã chọn sai người để kết hôn, sinh con, nên bà ấy đã kịp thời dừng lại, còn cậu, chỉ là xui xẻo một chút mà thôi. Ngoài cách tự an ủi bản thân như vậy ra, dường như cậu chẳng thể làm gì khác.

Sau đó, Lan Tư Giai thường xuyên tìm gặp cậu, cậu cũng thật sự không còn oán trách bà nữa, cũng cố gắng chấp nhận tình cảm của bà, nhưng để thân thiết như những cặp mẹ con khác thì quả thực rất khó. Lan Tư Giai muốn mua nhà cho cậu, cậu không muốn, bà bèn bảo cậu cứ ở tạm, sau này kết hôn thì chuyển ra ngoài. Lúc đó, Phương Gia Dật không nói gì, mãi cho đến một lần, cậu tình cờ nói với Lan Tư Giai rằng: "Con có thể sẽ không kết hôn." Lan Tư Giai ngẩn người, không hỏi tại sao, chỉ nói: "Không kết hôn thì thôi, cũng tốt."

Nhà chỉ có một phòng ngủ phụ, Phương Gia Dật nói với bọn họ: "Tối nay hai cậu ngủ phòng tôi đi, giường tôi là giường đôi, đủ rộng, giường phòng kia nhỏ, tôi ra đó ngủ."

"Rắc rối thế làm gì, cậu cứ ngủ trên giường của cậu đi, tôi hoặc Hạo Dương ngủ cùng cậu là được."

Lời này cũng hợp lý, nhưng Phương Gia Dật nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

"Hai cậu ngủ cùng nhau đi." Ngu Hạo Dương lên tiếng giải vây cho cậu, "Dạo này tôi hay thức khuya, sợ ảnh hưởng đến hai cậu."
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 8



Vạn Kha Dương đã muốn rủ Nhiễm Hinh đi chơi từ lâu, cuối cùng trong tiết thể dục hôm thứ sáu, cậu ta cũng quyết định hành động.

Cậu ta rủ thêm Ngu Hạo Dương và Phương Gia Dật, bốn người cùng nhau bàn bạc xem nên đi đâu chơi. Vạn Kha Dương hào hứng đề nghị: "Hay là chúng ta đi chơi phòng thoát hiểm nhỉ? Tôi biết có một chỗ chủ đề kinh dị, tôi chưa chơi bao giờ."

Phương Gia Dật và Nhiễm Hinh đều không có ý kiến, Ngu Hạo Dương nghe vậy liền quay sang nhìn Vạn Kha Dương: "Cậu chắc chứ?"

"Sao thế, cậu sợ à?"

Ngu Hạo Dương lắc đầu, mỉm cười: "Không, đi thôi."

Sau này, Phương Gia Dật mới biết được từ Ngu Hạo Dương rằng Vạn Kha Dương xem phim ma còn khóc thút thít. Xem ra, để thể hiện bản thân trước mặt người mình thích, con người ta đôi khi sẽ trở nên mất trí. "Lúc này không cần phải nhắc nhở bọn họ, chỉ cần chúc bọn họ may mắn là được." Ngu Hạo Dương nói với Phương Gia Dật.

Địa điểm hẹn gặp là một khu thương mại, Phương Gia Dật đến trước, nhắn tin Wechat hỏi mọi người muốn uống trà sữa gì, nói là cậu mời, muốn uống gì cứ gọi, sau đó tự mua cho mình một ly trà sữa chanh dây.

"Cho tôi ly giống cậu." Ngu Hạo Dương trả lời tin nhắn, nhưng cuối cùng cũng không uống hết, nửa ly còn lại cũng bị Phương Gia Dật xử lý nốt.

Bọn họ chọn một phòng thoát hiểm chủ đề bệnh viện, nội dung là zombie biến dị, một chủ đề kinh điển.

Bốn người đến nơi, chủ quán nhắc nhở: "Phòng này khá là đáng sợ đấy nhé."

"Không sao!" Vạn Kha Dương cười ha hả, "Chúng cháu thích như vậy!"

Trước khi vào phòng, chủ quán bịt mắt bọn họ lại, sau đó đóng một dấu lên mu bàn tay mỗi người. Con dấu này không nhìn thấy dưới ánh sáng bình thường.

Bốn người bịt mắt, lần lượt khoác vai nhau, được dẫn vào phòng. Chủ quán gỡ bịt mắt cho bọn họ, nói "Trò chơi bắt đầu", nếu cần hỗ trợ thì cứ nói to, hắn đều nghe thấy, sau đó liền rời đi.

Căn phòng đầu tiên được thiết kế giống như một phòng bệnh, đèn trần mờ ảo, nhấp nháy vài cái, đập vào mắt bọn họ là những chiếc giường bệnh dính đầy máu, trên tường cũng chi chít vết máu.

Căn phòng này có bốn bức tường, mỗi bức tường đều có một cánh cửa, hai trong số đó đột nhiên phát ra tiếng động lạ, như thể có người đang ở bên ngoài, sẵn sàng phá cửa xông vào bất cứ lúc nào.

"Sao... sao thế?" Vạn Kha Dương nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên phải, giọng nói run run.

"Đi, đến cánh cửa không có tiếng động kia." Ngu Hạo Dương nói, bốn người chạy nhanh đến đó, tiếng động từ hai cánh cửa kia càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng bị phá tung.

Từ mỗi cánh cửa bước ra một NPC, một người mặc trang phục y tá, một người mặc trang phục bác sĩ, trên quần áo dính đầy "máu", lớp hóa trang zombie trên mặt trông rất đáng sợ dưới ánh đèn lờ mờ, hai người chậm rãi tiến về phía bọn họ, Vạn Kha Dương sợ hãi hét lên.

Nhưng cánh cửa trước mặt bọn họ cũng không phải là muốn mở là mở được, có rất nhiều ổ khóa, bốn người luống cuống tay chân mở từng ổ một, sau đó kéo cửa chạy ra ngoài.

Hành lang khá hẹp, bốn người chạy tán loạn, hai NPC sau khi cửa mở ra thì càng "hung hăng" hơn, nhắm thẳng vào Vạn Kha Dương - người hét to nhất - mà lao đến.

"Đừng đuổi theo tôi! Đừng đuổi theo tôi! Aaaa!!"

Đến lúc này, Vạn Kha Dương mới hối hận vì ngày thường không chịu tập thể dục, cậu ta chạy đến mức thở hổn hển, vừa rẽ vào một góc đã bị kéo vào một căn phòng. Vạn Kha Dương lại hét lên, Phương Gia Dật vội vàng bịt miệng cậu ta: "Đừng hét nữa, là tôi kéo cậu vào đấy!"

Cánh cửa đóng sầm lại, hai NPC tượng trưng gõ cửa vài cái rồi cũng không làm khó bọn họ nữa, có lẽ là đã hoàn thành nhiệm vụ. Chân Vạn Kha Dương mềm nhũn, ngã nhào vào người Phương Gia Dật, ôm chặt lấy cậu, khóc lóc: "Sao bọn họ đáng sợ vậy chứ..."

"Thôi nào, thôi nào, đều là giả thôi mà." Phương Gia Dật vỗ về lưng cậu ta như dỗ dành một đứa trẻ, Vạn Kha Dương càng làm nũng hơn, vừa khóc vừa nấc.

Nhiễm Hinh quay mặt đi, nhịn cười. Ngu Hạo Dương vỗ vào đầu Vạn Kha Dương: "Đủ rồi đấy."

Hình như lúc này Vạn Kha Dương mới nhận ra Nhiễm Hinh vẫn còn ở đây, cậu ta vội vàng buông Phương Gia Dật ra, cười gượng hai tiếng: "Tôi với Tiểu Phương chỉ đùa nhau thôi."

Màn dạo đầu là một màn rượt đuổi đầy "uy h**p", lúc này mới dịu xuống một chút. Trên màn hình lớn trước mặt bắt đầu phát một đoạn video, nội dung đại loại là kể về câu chuyện bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện lần lượt bị nhiễm bệnh, kèm theo một số bức thư và hình ảnh đáng sợ. Trên màn hình thi thoảng lại lóe lên những gương mặt đầy ám ảnh, nhạc nền là những hiệu ứng âm thanh rùng rợn, cả bốn người đều bị dọa sợ ở những mức độ khác nhau. Vạn Kha Dương đứng phía sau dứt khoát nhắm tịt mắt lại, đợi cho đến khi video kết thúc.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở mấy bức ảnh và lá thư, bọn họ phải tìm manh mối từ trong đó, dựa vào những con số năm và chữ cái tiếng Anh để mở chiếc hộp, lấy chìa khóa cho căn phòng tiếp theo.

Bọn họ mở cửa phòng, trong góc phòng chất đống những hình nộm với đủ loại tư thế kỳ quái, cụt tay, gãy chân, dính đầy máu - không cần nghĩ cũng biết, trong đó chắc chắn có người thật, sẵn sàng nhảy ra hù dọa bất cứ lúc nào. Nhưng manh mối cũng nằm trong những bộ quần áo dính máu trên người hình nộm, muốn tiếp tục thì phải tìm.

Vạn Kha Dương nhất quyết không chịu tiến lên, cậu ta bám chặt lấy Phương Gia Dật như một chú gấu koala, hai người lê bước theo sau Ngu Hạo Dương và Nhiễm Hinh.

Chiếc đèn treo cũ kỹ trên trần nhà nhấp nháy vài cái, Vạn Kha Dương muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cậu ta đã cố gắng kìm nén.

Không gian u ám, "xác chết" chất đống, ba người còn lại cũng hơi sợ, nhưng không còn cách nào khác. Phương Gia Dật và Nhiễm Hinh tiến lên, Nhiễm Hinh cầm đèn pin soi vào giữa đám hình nộm, cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói: "Tôi không sợ các người đâu, đừng hù dọa tôi nhé!"

Nghe Nhiễm Hinh hét lên, Ngu Hạo Dương cũng cảm thấy thoải mái hơn, hắn mỉm cười, ngồi xổm xuống, s* s**ng túi quần áo trên người hình nộm. Ngu Hạo Dương kiểm tra hai hình nộm nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không tìm thấy gì. Đến lượt Nhiễm Hinh sờ vào hình nộm thứ ba, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn, xúc cảm này giống như người thật...

"Aaaaa!!"

Người bị cô chạm vào đột nhiên bật dậy, bắt đầu nhập vai zombie một cách chuyên nghiệp, ngửa cổ, vặn vẹo tay chân. Nhiễm Hinh sợ hãi hét lên, lùi lại mấy bước, được một bàn tay phía sau đỡ lấy.

Ngay cả Phương Gia Dật cũng không biết Vạn Kha Dương đã chạy đến bên cạnh Nhiễm Hinh từ lúc nào, cậu ta đỡ lấy cô, hét lớn về phía "zombie" vẫn đang quằn quại: "Cậu... cậu lùi lại! Tôi đánh người rất đau đấy! Đánh bị thương tôi là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé!"

NPC đã hoàn thành nhiệm vụ hù dọa, đứng yên như trời trồng hai giây, sau đó chậm rãi ngã xuống. Không gian yên tĩnh trong giây lát, bốn người nhìn nhau, xác định chắc chắn là hắn ta sẽ không đứng dậy nữa, Ngu Hạo Dương mới tiến đến lục túi hắn ta, quả nhiên tìm thấy một tờ giấy.

Vạn Kha Dương lại "di chuyển" về phía Phương Gia Dật, run rẩy bám chặt lấy cậu.

Tình yêu thật vĩ đại. Nếu không bị cậu ta ôm chặt lấy tay, Phương Gia Dật đã vỗ tay tán thưởng rồi.

Trên tờ giấy là một dãy hình vẽ, có lẽ là mật mã nào đó. Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn thấy một cánh cửa, trên cửa có một chiếc đồng hồ điện tử, thời gian hiển thị trên đó chính là những hình vẽ trên tờ giấy.

Muốn mở cửa thì phải nhập mật mã, xem ra phải tìm quy luật từ sự thay đổi của thời gian trên đồng hồ điện tử, giải mã con số tương ứng với mỗi hình vẽ, sau đó nhập dãy số trên tờ giấy theo đúng thứ tự là có thể mở cửa.

Vạn Kha Dương ghét nhất là loại câu đố tìm quy luật này, cậu ta trực tiếp bỏ cuộc. Ba người còn lại kiên nhẫn cùng nhau giải mã, tìm ra con số tương ứng với mỗi hình vẽ, sau khi nhập mật mã thì cánh cửa mở ra.

Sau khi cánh cửa này mở ra, ánh sáng cuối cùng cũng trở nên sáng sủa hơn. Trước mặt bọn họ là một màn hình lớn, bắt đầu phát video giới thiệu cốt truyện, nội dung là một đoạn video do một bác sĩ tự quay, kể về việc hắn ta chứng kiến con người dần dần biến dị, xen lẫn những hình ảnh rùng rợn. Vạn Kha Dương vẫn nhắm tịt mắt như mọi khi.

Ngu Hạo Dương quay đầu nhìn Vạn Kha Dương đang bám chặt lấy Phương Gia Dật, cười nói: "Giá mà phòng thoát hiểm này có câu đố bắt bốn người phải tách ra giải thì hay biết mấy."

Vạn Kha Dương tức giận mở mắt ra: "Cậu độc ác quá!" Vừa dứt lời, hình ảnh zombie lóe lên trên màn hình lại khiến cậu ta nhắm tịt mắt lại.

Những câu đố tiếp theo không còn đáng sợ như vậy nữa, có một chỗ bọn họ không giải được, phải nhờ đến sự trợ giúp của chủ quán, còn lại đều khá suôn sẻ. Nhưng cả bốn người vẫn luôn thấp thỏm, lo sợ rằng trước khi kết thúc chắc chắn sẽ còn những điều kinh khủng hơn đang chờ đợi bọn họ.

Quả nhiên, đến cuối cùng vẫn có một màn rượt đuổi. Một NPC toàn thân quấn đầy băng gạc, tay cầm một chiếc máy khoan điện xuất hiện ở cuối hành lang. Vạn Kha Dương đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, than thở một câu: "Đcm, quấn thành như vậy, thật là chuyên nghiệp!" Sau đó quay đầu bỏ chạy. Có lẽ vì đây là màn cuối cùng, nên NPC này chạy rất hăng say, vừa chạy vừa cười man rợ. Vạn Kha Dương thở hổn hển như một chú chó, vẫn không quên hét lớn: "Mỗi tháng các người được trả bao nhiêu tiền mà cố gắng như vậy hả!!"

Chạy đến ngã ba, Ngu Hạo Dương đẩy Vạn Kha Dương một cái: "Tách ra chạy!"

Phương Gia Dật chạy theo Ngu Hạo Dương, thật không may, NPC cũng đuổi theo cậu.

Hai người chạy vào một căn phòng, quay người lại chặn cửa, NPC ở bên ngoài điên cuồng đập cửa, lực đập mạnh đến nỗi như muốn phá tung cánh cửa.

Ngu Hạo Dương dùng sức giữ chặt tay nắm cửa, Phương Gia Dật cũng dùng sức đẩy cửa, cánh cửa vẫn rung lên bần bật, hai người đứng sát vào nhau. Mãi đến khi NPC bỏ cuộc rời đi, Phương Gia Dật mới nhận ra mình đang ôm Ngu Hạo Dương.

Cậu ngập ngừng một chút rồi lùi lại, Ngu Hạo Dương không hề nhận ra điều gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đi rồi, mệt chết tôi."

Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hắn đợi thêm một lúc, xác định NPC sẽ không quay lại, mới từ từ hé cửa.

"Đi thôi." Ngu Hạo Dương không quay đầu lại, đưa tay ra phía sau, ý bảo muốn nắm tay cậu đi cùng. Phương Gia Dật ngẩn người, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn.

Hai người rón rén bước ra ngoài, tiếng Vạn Kha Dương la hét thất thanh vang vọng từ phía xa.

Phương Gia Dật mỉm cười, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Ngu Hạo Dương, trong không gian u ám, có thể xuất hiện bất ngờ những màn hù dọa bất cứ lúc nào, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng an tâm. Vừa rồi còn muốn nhanh chóng ra ngoài, bây giờ lại mong đoạn đường này dài thêm một chút.

Bốn người hội hợp, cốt truyện bước vào phần cuối cùng, giọng nói phát ra từ trên cao thông báo rằng một trong bốn người bọn họ sắp biến dị, trong số những con dấu vô hình đóng trên tay trước khi vào phòng, có một con dấu khác biệt, bây giờ phải tìm ra ai sắp biến dị thì trò chơi mới kết thúc.

"Còn có tình tiết này nữa à, trò Ma Sói hả?" Vạn Kha Dương nói, "Không tìm được có được không, để mọi người cùng biến dị, loài người diệt vong, game over."

"Vừa nãy có ai không bị NPC đuổi theo không?" Nhiễm Hinh hỏi.

"Hình như là đều bị đuổi hết." Ngu Hạo Dương nhớ lại, trả lời.

"Thật ra..." Lúc này, Phương Gia Dật lên tiếng, "Tuy là đều bị đuổi, nhưng mà nghĩ kỹ lại hình như bọn họ không hề nhắm vào tôi."

"Hai NPC đầu tiên chủ yếu là đuổi theo Vạn Kha Dương, người hét to nhất. Còn NPC vừa nãy đuổi theo tôi với Ngu Hạo Dương, là nhắm vào Ngu Hạo Dương, tiện thể hù dọa tôi thôi."

"Được rồi, vậy là cậu rồi!" Vạn Kha Dương chỉ muốn mau chóng kết thúc trò chơi, liền hướng về phía camera trên tường, hét lớn: "Chúng tôi chọn được rồi, là cậu ấy!"

Cậu ta chỉ vào Phương Gia Dật, Phương Gia Dật nhìn thẳng vào camera, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Căn phòng bừng sáng với một loại ánh sáng khác, con dấu trên mu bàn tay mỗi người lúc này đều hiện rõ. Ngu Hạo Dương nắm lấy tay Phương Gia Dật, quả nhiên con dấu của cậu khác với mọi người, con dấu của ba người kia là màu xanh, còn của cậu là màu đỏ.

Cửa lớn mở ra, Ngu Hạo Dương vẫn nắm chặt tay Phương Gia Dật, không buông, cứ thế dắt cậu đi ra ngoài.

"Chúc mừng các bạn đã phá đảo thành công!" Chủ quán tươi cười nói, khó mà không nghi ngờ rằng mỗi vị khách bước ra khỏi phòng với vẻ mặt kiệt sức đều khiến hắn ta vui vẻ như vậy.

"Cuối cùng cũng ra được rồi..." Vạn Kha Dương suýt chút nữa đã rơi nước mắt, gào lên: "Tôi không bao giờ chơi nữa! Sau này cũng không bao giờ chơi nữa... Ai mà ác độc thế, rủ chơi trò này chứ!"

Ngu Hạo Dương và Phương Gia Dật đồng thời quay đầu lại, im lặng nhìn cậu ta.

"Ơ..." Vạn Kha Dương lảng tránh ánh mắt, "Đói bụng quá, chúng ta ăn gì đây? KFC được không?"

"Ừ được đó." Nhiễm Hinh mỉm cười đáp.

"Đi nào! Vừa nãy trên đường đến đây tôi thấy có một quán KFC..." Vạn Kha Dương vừa nói vừa chuồn lẹ.

Đến KFC, bốn người mỗi người gọi một ly kem ốc quế.

Vừa ăn được một lúc, Phương Gia Dật nhìn thấy một người bước vào cửa, liền sững sờ.

"Sao thế?" Ngu Hạo Dương nhìn theo hướng mắt cậu.

"Tôi nhìn thấy em trai tôi." Phương Gia Dật nói.

"Ể, cậu còn có em trai nữa à?" Vạn Kha Dương lần đầu tiên nghe nói chuyện này.

Phương Khải Minh cũng nhìn thấy cậu, mắt sáng lên, chạy về phía cậu: "Anh! Sao anh lại ở đây?"

"Anh đi chơi với bạn." Phương Gia Dật nói, chỉnh lại chiếc áo khoác bị lệch của cậu em, "Còn em, đi một mình à?"

Phương Khải Minh quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói với bố mẹ nhé, em đi với bạn gái."

Phương Gia Dật bật cười: "Ừ, anh không nói đâu."

"Vậy em đi tìm cô ấy đây, về nhà rồi nói chuyện tiếp." Phương Khải Minh cười ngại ngùng, chạy về phía một cô gái.

Vạn Kha Dương rõ ràng là bị đả kích nặng nề, một đứa nhóc con như vậy mà cũng có bạn gái rồi...

"Em trai cậu đẹp trai quá nhỉ." Nhiễm Hinh tung ra đòn chí mạng thứ hai.

"Lâu như vậy rồi mà chẳng nghe cậu nói cậu còn có một cậu em trai đẹp trai như vậy." Vạn Kha Dương bỗng nhiên "ghen tị".

Cũng chẳng có gì là không thể nói, Phương Gia Dật thản nhiên đáp: "Em trai cùng cha khác mẹ, nên tôi ít nhắc đến."

Tuy chưa bao giờ cảm thấy mình hòa nhập được với gia đình đó, nhưng sau khi em trai ra đời, Phương Gia Dật như trở thành một người ngoài cuộc thực sự, mỗi ngày về nhà ăn cơm xong liền về phòng, bố không có gì để nói với cậu, dì thì đối xử với cậu rất tốt, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy gượng gạo.

Nhưng cậu không hề ghét Phương Khải Minh, Phương Khải Minh cũng rất thích cậu. Cậu em mang theo sự ngây thơ bẩm sinh, coi Phương Gia Dật là anh trai, thường xuyên đến phòng cậu trò chuyện, chia sẻ những chuyện mà cậu em không muốn nói với bố mẹ.

Chỉ là, khoảng cách giữa hai người, cũng giống như mối quan hệ huyết thống của bọn họ, đều là những thứ không thể xóa nhòa. Phương Gia Dật chỉ có thể cố gắng để bản thân chấp nhận điều đó.

"À... ra vậy." Vạn Kha Dương vừa nói vừa múc một miếng kem.

"Em trai cậu không đẹp trai bằng cậu." Ngu Hạo Dương đột nhiên lên tiếng.

Phương Gia Dật ngậm chiếc thìa nhựa, chớp chớp mắt, rồi mỉm cười: "Tôi cũng thấy vậy."
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 9



Trời còn sớm, ba người ngồi trò chuyện ở phòng khách, Phương Gia Dật bật tivi, mở đại một chương trình tạp kỹ.

"À đúng rồi, hai cậu có biết lần trước tôi đến Tô Châu gặp ai không?" Nói đến chuyện hồi cấp ba, Vạn Kha Dương như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lên tiếng.

Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương nhìn cậu ta, không hỏi gì, chờ cậu ta tự mình nói tiếp.

"Lý Học Kiều!" Vạn Kha Dương nói, "Cậu ấy còn chủ động chào hỏi tôi trước đấy."

"Lý Học Kiều?" Phương Gia Dật ngạc nhiên. Đa số những người ta gặp trong đời đều là những người mà sau khi kết thúc một giai đoạn nào đó, ta mặc định sẽ xóa bỏ họ khỏi quỹ đạo cuộc đời mình, không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, Lý Học Kiều chính là một trong số đó.

"Ừ, tôi cũng bất ngờ lắm, hai chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê trong nhà ga, cậu ấy chào hỏi tôi, hỏi tôi đi đâu. Trời ạ, tôi với cậu ấy ngồi cùng bàn cả năm trời mà chẳng bao giờ nghe thấy cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi."

Như đang cố gắng nhớ lại, một lúc sau, Phương Gia Dật mới đáp: "Ừm... hình như là không, cậu ấy rất ít khi chủ động nói chuyện với tôi."

"Phải không! Nhưng mà cậu biết điều kỳ diệu hơn nữa là gì không? Cậu ấy đi cùng vợ, cậu ấy kết hôn rồi đấy!!"

Thật khó có thể tưởng tượng ra cảnh Lý Học Kiều kết hôn, tuy là bạn cùng bàn cả năm trời, nhưng bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau, Lý Học Kiều cũng chưa từng tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào sau khi tốt nghiệp, nếu không nhắc đến thì ngày thường cũng khó mà nhớ đến người này.

"Cậu ấy còn hỏi thăm cậu đấy." Vạn Kha Dương nói với Ngu Hạo Dương, "Hỏi cậu sống thế nào, cậu còn bị thương vì cậu ấy mà, cậu ấy áy náy lắm, nhưng lúc đó cũng không kịp quan tâm đến cậu."

Chuyện này nói ra thì dài dòng, Ngu Hạo Dương cũng đã quên rồi: "Cũng không nghiêm trọng lắm, không sao đâu."

"Ừ, tôi cũng nói với cậu ấy là không sao, Ngu Hạo Dương "trâu bò" lắm."

Ngu Hạo Dương "hừ" một tiếng: "Nếu cái ghế đó đập vào tay cậu, mười giây sau cậu mới cảm thấy đau, chắc chắn là không bị bầm tím gì đâu, da cậu mới dày thật đấy."

"Sao cậu lại công kích cá nhân thế hả!" Vạn Kha Dương la lên, quay sang tìm "đồng minh": "Tiểu Phương, cậu xem cậu ta kìa, lớn rồi mà vẫn trẻ con như hồi cấp ba."

Phương Gia Dật ngồi bên cạnh, mỉm cười, đẩy cốc nước về phía cậu ta: "Cãi nhau mệt rồi hả? Uống nước đi."

"Hừ, tôi không thèm chấp cậu ta." Vạn Kha Dương uống một ngụm nước, "Tiếp tục nào, Lý Học Kiều như biến thành một con người khác vậy, chủ động nói chuyện với người khác, còn hay cười nữa, trông cậu ấy với vợ tình cảm lắm."

"Tốt quá rồi." Phương Gia Dật nói, "Lúc đó ầm ĩ như vậy, tôi còn lo lắng cho cậu ấy."

"Ừ, chắc là cậu ấy đã thoát khỏi gia đình rồi, tuy là chỉ nói chuyện vài câu thôi, nhưng mà nghe ý cậu ấy là cậu ấy với vợ đã chuyển ra Bắc định cư rồi, xa lắm." Vạn Kha Dương nói.

Cậu ta lại thở dài vài tiếng, như thể đã chuẩn bị từ trước, uống cạn cốc nước, sau đó mới hỏi: "Tiểu Phương, hôm đó đi họp lớp cậu có gặp Nhiễm Hinh không?"

"Có gặp, cậu ấy vẫn khỏe."

"Thế... thế... cậu ấy kết hôn chưa? À tôi không có ý gì đâu, chỉ là tò mò hỏi thôi, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tôi sớm đã không còn..." Vạn Kha Dương vội vàng giải thích.

"Hình như là chưa." Phương Gia Dật nói, "Thật ra cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy, không sao đâu."

"Không không, tôi thật sự không có ý đó, haiz." Vạn Kha Dương xua tay, cười, "Làm sao có thể chứ, thích hồi cấp ba thì tính là gì, lúc đó ngốc nghếch lắm."

Câu nói quen thuộc, Phương Gia Dật không phản bác cậu ta, Ngu Hạo Dương lại lên tiếng: "Bây giờ cậu cũng đâu có thông minh hơn."

"Cậu lại mắng tôi!" Vạn Kha Dương định bảo hắn uống nhiều nước vào cho nghẹn họng, nhưng nhìn lại thì thấy cốc của hắn cũng đã cạn.

Không còn gì để cãi, Vạn Kha Dương liền "bắt bẻ": "Cậu uống nhiều nước như vậy làm gì, cẩn thận nửa đêm phải dậy đi vệ sinh đấy."

Ngu Hạo Dương quả thật đã dậy vào nửa đêm, nhưng không phải vì buồn tiểu, mà là vì hắn căn bản không ngủ được.

Lúc đó, Vạn Kha Dương đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, Phương Gia Dật nằm bên cạnh ngủ không ngon giấc, mơ màng nghe thấy tiếng điện thoại rung lên một tiếng.

Phương Gia Dật từ từ mở mắt, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó mở Wechat ra xem, là tin nhắn của Chu Phàm Vũ.

Hai chữ: "Ngủ chưa?"

Phương Gia Dật mất nửa phút để suy nghĩ xem anh ta có chuyện gì muốn tìm mình, cuối cùng quyết định hỏi thẳng.

"Chưa, có chuyện gì sao?"

"Hình như anh còn đồ để quên ở chỗ em, khi nào em rảnh thì anh qua lấy được không?"

Lần này, Phương Gia Dật mất gần một phút để nhớ lại, cậu chắc chắn Chu Phàm Vũ đã mang hết những thứ quan trọng của anh ta đi rồi, những thứ còn lại chỉ là khăn mặt, bàn chải đánh răng, dép lê... chắc là anh ta không muốn lấy lại mấy thứ đó đâu, nhiều thứ cậu đã vứt đi rồi.

Nhưng cậu cũng lười hỏi kỹ, liền trả lời: "Khi nào anh muốn đến thì báo trước cho tôi một tiếng."

"Được."

Phương Gia Dật đang định cất điện thoại đi, thì anh ta lại nhắn thêm một tin: "Dạo này em khỏe không?"

Chỉ muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, Phương Gia Dật đáp: "Cũng tạm."

"Vậy thì tốt." "Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya."

Phương Gia Dật kìm nén cơn bốc đồng muốn trả lời "Nếu không phải anh nhắn tin thì tôi đã ngủ rồi", chỉ đáp lại một chữ "Ừ".

Nhưng cậu thật sự không ngủ được nữa, trải qua một cuộc tình đổ vỡ như vậy, nói không có chút cảm xúc gì là giả. Phương Gia Dật hít sâu vài hơi, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Đi đến phòng khách, cậu phát hiện có một người đang đứng trên ban công. Ngu Hạo Dương quay lưng về phía cậu, khói thuốc lượn lờ xung quanh.

Nghe thấy tiếng động, Ngu Hạo Dương quay đầu lại, Phương Gia Dật nhìn thấy trên tay hắn đang kẹp một điếu thuốc đã cháy được một nửa, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Sao cậu chưa ngủ?" Câu hỏi mà Phương Gia Dật định hỏi lại bị hắn hỏi ngược lại.

"À, tôi khát nước, ra ngoài rót cốc nước." Phương Gia Dật thuận miệng bịa ra một lý do, xoay người đi vào bếp.

Lúc cậu bưng cốc nước đi ra, Ngu Hạo Dương đã dập tắt điếu thuốc, dựa lưng vào lan can ban công, như đang đợi cậu.

Phương Gia Dật suy nghĩ một chút, sau đó vẫn bước đến đó, đứng cách hắn hai bước chân, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm nay đầy sao, có lẽ ngày mai trời sẽ nắng đẹp.

"Cậu không quen giường à?" Phương Gia Dật ngước nhìn những vì sao, hỏi.

"Không, chỉ là không ngủ được."

"Nếu hút thuốc... thì càng khó ngủ đấy."

Ngu Hạo Dương xoay người lại, cũng ngẩng đầu nhìn trời cùng cậu: "Ừ, tôi không hút nữa."

Trên bệ cửa sổ có vài chậu sen đá, nhìn thấy chúng, Phương Gia Dật mới nhớ ra, đây là do Chu Phàm Vũ mua, không biết có phải anh ta cũng muốn lấy lại mấy chậu cây này không.

"Người yêu... cũ của cậu, trước kia anh ta cũng ở đây à?"

Phương Gia Dật chậm rãi dời mắt khỏi mấy chậu sen đá: "Không... thỉnh thoảng anh ta có đến đây ở, nhưng mà không phải lúc nào cũng ở đây."

"Ừm." Ngu Hạo Dương đáp lại một cách mơ hồ.

Không khí từ lúc này bỗng trở nên kỳ lạ, Phương Gia Dật không thể không đối mặt với sự thật rằng, bọn họ đang ở chung một không gian.

Bắt đầu từ cái ôm ở buổi họp lớp, cậu coi sự chủ động gần gũi của Ngu Hạo Dương như một tín hiệu muốn làm hòa trong mối quan hệ bạn bè của hai người, cậu cũng đang cố gắng chấp nhận, dù sao thì đây vốn là viễn cảnh tốt đẹp nhất mà cậu từng tưởng tượng về mối quan hệ của hai người sau này, hồi còn học cấp ba. Cậu hy vọng sau khi bước vào xã hội, cậu và Ngu Hạo Dương vẫn có thể làm bạn, dù không phải bạn thân nhất, nhưng chỉ cần giữ liên lạc, thỉnh thoảng gặp mặt, trở thành người mà đối phương sẵn sàng tâm sự, chia sẻ niềm vui, tham gia những sự kiện quan trọng của nhau, ví dụ như đám cưới, làm phù rể cho hắn... Nghe có vẻ hơi bi thảm, nhưng bạn bè tốt thì nên như vậy.

Nhưng bọn họ không nên nói về chuyện này, ít nhất là không nên nói trước khi chính thức làm hòa, trở thành bạn bè một lần nữa. Khi đối phương đã biết rõ tình cảm của cậu, vậy mà vẫn còn hỏi han về tình trạng mối quan hệ của cậu, tò mò về người yêu cũ của cậu, thật không nên chút nào.

Có lẽ đúng như mọi người nói, những rung động hồi cấp ba không đáng để bận tâm, nên Ngu Hạo Dương mới cho rằng tình cảm của cậu chỉ là trò trẻ con, là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ, giống như những cuốn sách giáo khoa thời niên thiếu, đã sớm bị lật sang trang khác.

Cũng tốt, ít nhất là hắn đã "đặt chỗ" trước cho cậu vị trí phù rể rồi. Phương Gia Dật mỉm cười.

Có lẽ là vì màn đêm quá yên tĩnh, tiếng cười khẽ của cậu lại bị người bên cạnh nghe thấy. Ngu Hạo Dương quay sang nhìn Phương Gia Dật.

Phương Gia Dật cũng quay đầu nhìn hắn, nụ cười nhạt vẫn còn vương trên môi.

Ngu Hạo Dương nhìn cậu, ánh mắt rất nghiêm túc, một lúc sau mới hỏi: "Có thể hỏi... tại sao hai cậu chia tay không?"

"Không được hỏi thì cậu cũng đã hỏi rồi." Phương Gia Dật đáp, giọng điệu thoải mái, như thể không hề để tâm, "Anh ta muốn kết hôn, muốn sống một cuộc sống bình thường, nên đã tìm một cô gái, bị tôi phát hiện, thế là chia tay."

Nghe xong, Ngu Hạo Dương mím chặt môi, nhận xét: "Đúng là thằng khốn."

"Ừ." Phương Gia Dật đồng tình, "Trên đời này có quá nhiều kẻ khốn nạn, đặc biệt là những người như chúng ta, vì không cần phải chịu trách nhiệm, nên càng dễ trở nên khốn nạn hơn."

Nghe thấy cậu dùng giọng điệu tự giễu khi nói câu "những người như chúng ta", Ngu Hạo Dương nhíu mày, hắn nhìn mấy chậu sen đá xanh mướt trên bệ cửa sổ, nói: "Tôi cũng cảm thấy mình rất khốn nạn."

"Sao thế, cậu cũng ngoại tình à?"

"Không có!"

Hắn vội vàng phủ nhận, Phương Gia Dật mỉm cười: "Tôi chỉ đùa thôi mà."

"Cậu không khốn nạn, cậu là người rất tốt." Phương Gia Dật nói.

Nhưng Ngu Hạo Dương nghe vậy, sắc mặt lại càng thêm u ám: "Cậu nghĩ như vậy, là vì tôi có rất nhiều chuyện chưa nói."

"Hửm? Ví dụ như?"

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, Ngu Hạo Dương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, lại như thể tâm trí đang trống rỗng. Phương Gia Dật thầm nghĩ, chẳng lẽ những năm qua Ngu Hạo Dương làm chuyện gì phạm pháp nên bây giờ mới mất ngủ, nửa đêm đứng trên ban công nhà bạn học cũ hút thuốc, tự kiểm điểm bản thân, tự mắng mình là kẻ khốn nạn...

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Phương Gia Dật thậm chí còn hơi sợ hãi, cậu hỏi: "Cậu sao vậy? Gặp chuyện gì à?"

"Ừm, đúng là gặp chuyện rồi."

Câu trả lời của Ngu Hạo Dương khiến Phương Gia Dật càng thêm lo lắng, cậu tiến lại gần, nói với Ngu Hạo Dương: "Có chuyện gì tôi giúp được, cậu cứ nói."

Ngu Hạo Dương ngẩng đầu lên, nhìn Phương Gia Dật bằng ánh mắt nghiêm túc như mọi khi.

"Đúng là chỉ có cậu mới giúp được tôi."

Phương Gia Dật không thúc giục, kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp. Ánh mắt cậu rất tập trung, cũng rất bao dung, như thể dù Ngu Hạo Dương có nói gì, cậu cũng có thể hiểu được, có thể cố gắng hết sức để giúp hắn. Giống như hồi cấp ba, Phương Gia Dật luôn quan tâm đến mọi chuyện của Ngu Hạo Dương, ghi nhớ những câu nói vu vơ của hắn, cẩn thận đối xử với mọi thứ liên quan đến hắn.

Sự bao dung của Phương Gia Dật khiến Ngu Hạo Dương lấy lại được dũng khí, như thể quay trở lại khoảng thời gian hai người thân thiết nhất. Hắn chậm rãi lên tiếng: "Ban đầu tôi không chắc chắn, tôi không hiểu nổi bản thân mình, từ khi gặp lại cậu... không đúng, thật ra là từ trước khi về đây đã không ổn rồi... Bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tôi đã chắc chắn một điều, đó là tôi ghen tị... Phương Gia Dật, nếu tôi nói tôi ghen tị với anh ta thì sao?"

Tâm trí Phương Gia Dật lúc này còn rối ren hơn cả câu nói của hắn, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Cậu cố gắng xâu chuỗi những câu nói ngắn ngủi ấy lại với nhau, ngơ ngác hỏi: "Ghen tị... với ai?"

"... Người yêu cũ." Ngu Hạo Dương thở dài, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng, "Người yêu cũ của cậu."
 
Back
Top Bottom