Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Kẻ Tiện Nhân

Một Kẻ Tiện Nhân
Chương 10: Chương 10



Năm xưa, nhà ta phải nhờ cậy quan hệ với nhà họ Vương, lại bỏ ra một khoản bạc lớn mới đưa được Bình ca nhi nhập học. Nay nhà họ Vương đã không còn trông cậy được nữa, thì lại càng phải nắm chặt cơ hội này trong tay. Sao có thể nói nghỉ là nghỉ chứ?

Tiểu Mỹ nghe đến đó, mặt đầy vẻ tò mò.

“Ngươi nói cho ta biết, tại sao không chịu đến Bạch Lộc Thư Viện học nữa. Nói ra rồi, ta sẽ viết thư cho.”

Bình ca nhi cắn chặt răng, bướng bỉnh lắc đầu không nói.

“Ta sẽ tự nghĩ cách.”

Hắn xoay người bỏ đi, vừa bước ra được một nửa, thì đụng phải Cẩm Nguyệt đang cầm túi thơm đi tới.

“Đại ca ——”

Cẩm Nguyệt bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay Bình Chương.

“Huynh nói với mẫu thân đi, kể hết cho người nghe, người sẽ không ép huynh nữa đâu.”

Bình ca nhi bật cười lạnh lẽo:

“Nói thì sao? Ta vẫn là quá ngây thơ. Trong mắt họ, mọi chuyện đều không quan trọng bằng tiền đồ của nhà họ Hạ.”

Cẩm Nguyệt lắc đầu:

“Không phải vậy! Nếu thật sự không màng sống c.h.ế.t của chúng ta, thì họ đã gả muội vào nhà họ Vương rồi, còn cần đoái hoài gì nữa?”

Bình ca nhi nói:

“Tình cảnh của muội khác ta. Muội mà gả cho Vương Văn Xương – cái tên cầm thú ấy – e rằng sẽ mất mạng. Còn ta… chẳng qua là chịu nhục mà thôi.”

Tiểu Mỹ chen ngang:

“Bị nhục gì cơ? Trong thư viện có người bắt nạt ngươi à?”

Bình ca nhi đột nhiên xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Phải! Bọn họ l*t s*ch y phục của con, bắt con bò dưới đất mà ăn cơm, còn sai con chui qua háng của Thế tử!

Chúng còn cướp hết bạc con mang theo.

Ở nơi đó, thân phận phân chia ba hạng chín bậc — đệ tử thương hộ như con là hạng thấp nhất, ai ai cũng có thể bắt nạt.

Dù học hành có giỏi nhất, cũng bị nói thành hạng bét! Con không muốn quay lại cái nơi khốn nạn đó nữa!”

Ánh mắt hắn rực lửa căm hận, tay siết thành nắm, toàn thân run rẩy.

“Người cũng muốn ép con tiếp tục đến đó đọc sách sao?”

Hắn bất chợt gào lên một tiếng, khiến Tiểu Mỹ giật nảy mình, phải vỗ n.g.ự.c trấn an.

“Không muốn đi thì khỏi đi! Ngươi hét cái gì chứ?

Đi, ta tới thư phòng viết thư cho. Ngươi đọc, ta viết.”

Không ngờ nàng lại đồng ý dứt khoát như thế, Bình ca nhi sững người, ngơ ngác nhìn nàng, không tin nổi vào tai mình.

Cẩm Nguyệt cười khẽ, nháy mắt với ca ca:

“Thấy chưa, muội đã bảo mẫu thân sẽ thương huynh mà.”

Đến thư phòng, chỉ thấy phu quân ta đang vung bút viết chữ, còn Lưu di nương đứng bên cạnh tay áo phất phơ, chuyên tâm mài mực, một cảnh giai nhân hiền nội, tình thâm ý mật.

Tiểu Mỹ chẳng khách sáo, rút ngay một tờ giấy trắng, trải lên bàn:

“Ngài ở đây à, đúng lúc lắm. Viết cho Bạch Lộc Thư Viện một phong thư, bảo từ nay Bình Chương nhà ta không học ở đó nữa.”

Phu quân mặt lập tức sa sầm, quẳng luôn bút xuống bàn.

“Nói nhảm cái gì đấy!

Bạch Lộc Thư Viện là nơi thế nào, bao nhiêu người muốn vào mà không được! Sao có thể nói nghỉ là nghỉ?”

Tiểu Mỹ nói thẳng:

“Tốt cái gì mà tốt! Toàn lũ chó khinh người nghèo, bắt nạt người yếu. Học hành thì ở đâu chẳng học, ta không để nó chịu nhục nữa! Ngài viết không?”

Phu quân hừ lạnh, vứt luôn bút lông xuống bàn.

“Bị bắt nạt thì sao? Bình Chương, lại đây! Nhà ta nghèo hơn người, bị ức h.i.ế.p một chút cũng là chuyện thường.

Nam nhi đại trượng phu, đến tí khuất nhục cũng không chịu nổi, sau này làm sao nên nghiệp lớn?

Cường giả xưa nay không oán trách hoàn cảnh ——”

Chưa nói xong, đã bị Tiểu Mỹ cắt ngang:

“Nó mới mười sáu, một đứa nhỏ nửa lớn nửa bé, cường cái rắm gì mà giả?

“Cường giả tất nhiên không oán than hoàn cảnh rồi! Vĩnh Vương Thế tử là cường giả, chính hắn mới là kẻ khiến hoàn cảnh trở nên tồi tệ như thế, hắn oán cái gì?

“Con ta vào Bạch Lộc Thư Viện, là ở tầng đáy — là kẻ yếu! Mà kẻ yếu thì có quyền than, không chỉ than trời trách đất, còn phải trách cả đám cường giả!

“Thế tử Vĩnh Vương cái tên đại ngu đó, ta XXXXX——”

Tiểu Mỹ một hơi xổ ra một tràng… th* t*c, nhanh như đánh trống trận, chửi đến mức trời đất chấn động.

“Ngoài việc mắng cường giả, kẻ yếu còn phải mắng luôn cả đám yếu khác! Đám con cháu thương hộ cùng lớp với ngươi, đứa nào cũng vô dụng, chẳng lẽ không thể cùng nhau đứng lên, phản kháng lại một lần?

“Thôi quên đi, xã hội phong kiến của các ngươi, phản kháng cái rắm gì được… Dù sao thì, không học nữa, khỏi phải chịu đựng cái nhục ấy!”

Tiểu Mỹ nhét cây bút vào tay phu quân, trừng mắt quát:

“Viết hay không? Không viết thì tránh ra, ta tự mình viết!”

Phu quân giận đến mức đập mạnh bàn một cái.

“Nói năng hồ đồ! Tóc dài thì não ngắn! Đúng là nữ nhân nông cạn, lòng dạ đàn bà!”

“Ngươi cắt đứt đường với nhà họ Vương, khiến sinh ý nhà họ Hạ dạo này sụt giảm một nửa, giờ còn muốn cho Bình Chương bỏ học, lại đi đắc tội với Vĩnh Vương? Ngươi đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào mà!”
 
Một Kẻ Tiện Nhân
Chương 11: Chương 11



Lưu di nương lập tức chen lời, đổ thêm dầu vào lửa:

“Phu nhân, mẹ hiền thường hại con! Chỉ là bị đánh vài trận, chịu chút nhục thôi thì có làm sao? Đại thiếu gia gánh vác tương lai cả nhà họ Hạ, làm sao yếu đuối như thế được!”

Tiểu Mỹ không nói nhiều, vung tay tát cho một cái bốp ngay mặt Lưu di nương.

Lưu di nương ôm mặt khóc òa:

“Phu nhân! Người làm gì vậy?!”

Tiểu Mỹ nhướng mày:

“Khóc gì mà khóc? Bị đánh một trận thì có gì ghê gớm chứ?!”

Phu quân tức đến độ gân xanh nổi đầy trán:

“Ngươi đúng là một phụ nhân ngu dốt, hồ đồ vô lý!”

“Nếu ngươi còn dám ngang ngược như vậy… ta, ta sẽ… sẽ hưu thê!”

Tiểu Mỹ lập tức bật dậy:

“Hay quá! Đừng có lại vẽ bánh dỗ người như trước! Hưu thì hưu đi, ta lập tức kéo hết hồi môn của ta về!”

Nhà họ Hạ xưa kia từng có tổ tiên làm Hàn lâm, từng là danh môn vọng tộc trong vùng. Nhưng truyền tới đời phu quân ta, đã sa sút thê thảm, chỉ còn lại cái vỏ rỗng, toàn bộ sản nghiệp đều dựa vào hồi môn của ta mà chống đỡ.

Vừa nghe Tiểu Mỹ nhắc đến hồi môn, phu quân lập tức xìu như cọng cải héo.

“Bạch Lộc Thư Viện nhất quyết không thể nghỉ! Ngươi… ngươi đúng là ác phụ, ngu phụ!”

Tiểu Mỹ cười nhạt:

“Ngươi là rể ở rể! Ta nói nghỉ là nghỉ! Còn dám gào lên câu nào, ta lập tức tự mình xin xuất thất, mang hết của hồi môn về, ngày mai để ngươi nằm ngủ ở đầu ngõ!”

Mấy chữ “rể ở rể” vừa thốt ra, phu quân tức đến mức tròng mắt đỏ rực, mặt mũi vặn vẹo.

“Được! Hay lắm! Ta là tú tài xuất thân đường đường chính chính, trong mắt ngươi lại chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu như vậy sao?!”

25

Thành thân đã nhiều năm, danh vọng nhà chồng so với nhà mẹ đẻ tuy có phần hơn tiếng, nhưng toàn bộ ngân lượng chi tiêu đều là dùng của hồi môn của ta.

Mẫu thân từng dặn, vì thể diện của trượng phu, chớ nên đem chuyện tiền bạc treo trên miệng mà nói.

Ta cũng liền nghe theo, từ trước đến nay chưa từng nhắc đến. Thế mà chỉ mới hai năm sau khi thành thân, phu quân đã đòi nạp thiếp. Ta vốn không đồng ý, thì hắn chất vấn ngược lại: “Lẽ nào nàng xem thường ta?”

Những kẻ môn đăng hộ đối, ai chẳng tam thê tứ thiếp? Chỉ riêng hắn không nạp thiếp, ra ngoài bị người ta đàm tiếu, bảo rằng ta ghen tuông, hắn sợ vợ —— chẳng có câu nào dễ nghe cả.

Ta chỉ đành nghiến răng chịu đựng, chính tay lựa chọn Triệu di nương cho hắn. Về sau lại thêm Lưu di nương. Người ngoài còn nói, nhà ta chỉ có hai di nương, chứng tỏ phu quân vẫn còn biết kính trọng chính thất.

Tiểu Mỹ đột nhiên bật dậy:

“Ta nhìn ngươi mà phát bực! Ăn cơm mềm còn muốn gồng à? Ngươi có bản lĩnh gì sao? Rể ở rể! Rể ở rể! Rể ở rể!”

“Ngươi… tiện nhân!”

Phu quân tức đến mất hết lý trí, giơ tay định đánh Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ nhanh nhẹn né sang một bên, tiện tay cào cho một vết ngay mặt hắn.

“Phì! Còn dám động vào lão nương? Lão nương liều với ngươi!”

Nàng bốc hết bút, mực, giấy, nghiên trên bàn ném vào người phu quân, vừa chạy vòng quanh bàn vừa la hét, thân pháp linh hoạt như mèo hoang.

Phu quân xưa nay sĩ diện, không tiện cùng nàng tranh cãi tay chân, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, mắng vài câu rồi dắt Triệu di nương bỏ đi, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Ta ngây người, chợt nhận ra —— phu quân thế mà lại hoàn toàn không làm gì nổi nàng.

Đánh không được, mắng không lại, đường đường là chủ một gia đình, lại bị một nữ nhân nắm mũi dắt đi.

Tiểu Mỹ đắc ý hất mặt:

“Bình Chương, lại đây, đọc ta nghe nội dung bức thư, ta viết cho.”

Bình Chương rốt cuộc cũng thành công rút học khỏi Bạch Lộc Thư Viện, nhà ta cũng chính thức cắt đứt qua lại với nhà họ Vương. Trong vòng giao du xung quanh, thanh danh nhà họ Hạ rơi xuống tận đáy.

Ai ai cũng bàn tán sau lưng, rằng Hạ phu nhân vốn xuất thân thương hộ, mắt mũi nông cạn, thô lỗ vô tri, lời lẽ hành vi chẳng ra thể thống gì.

Việc làm ăn trong tiệm cũng dần sa sút, Bình Chương thì đã đến tuổi nên thành thân, vậy mà chẳng có bà mối nào dám bước chân vào cửa.

Ta lo lắng đến nỗi xoay quanh như chong chóng.

“Thấy chưa? Đây chính là hậu quả của việc làm càn làm quấy!

Không có danh vọng, thì đến bạc cũng khó kiếm, việc hôn sự của con cái cũng chẳng ai dám nhắc tới!”

Tiểu Mỹ lại cười bí hiểm:

“Danh vọng ấy à? Thứ ấy mơ hồ lắm, nói có là có, nói không là không.

Trinh liệt tiết phụ có thể một đêm biến thành kỹ nữ; mà kỹ nữ cũng có thể chỉ trong một đêm được lập bài vị lưu danh hậu thế.

Lòng người, vốn dĩ theo sóng mà nổi — chẳng phải đều do kẻ có quyền định đoạt hay sao?”

Ta càng nghe càng hồ đồ:

“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”

Tiểu Mỹ hừ khẽ một tiếng:

“Ha, ngươi không hiểu đâu. Có biết câu ‘kẻ tiện tất có trời trừng’ nghĩa là gì không?

“Trên đời này, ngoài ông trời ra, không ai trị nổi tiện nhân bọn ta đâu. Cái tên Vĩnh Vương ấy, tính là cái thá gì?”

Ta hoàn toàn không hiểu nổi nàng muốn ám chỉ điều gì. Nào ngờ chưa đầy một tháng sau, lời nàng nói… ứng nghiệm.
 
Một Kẻ Tiện Nhân
Chương 12: Chương 12



Tin truyền về từ kinh thành: Vĩnh Vương tạo phản, bị triều đình bắt giữ!

Triều đình tra xét sau vụ việc, truy cứu tội danh từng người — Bạch Lộc Thư Viện bị phong tỏa, hàng loạt thân tín của Vĩnh Vương bị xử lý, nhà họ Vương đứng đầu trong danh sách, cả nhà bị niêm phong tài sản, bắt giam toàn bộ.

Phu quân ta hôm ấy uống rượu trở về, vừa nghe tin, mặt cắt không còn giọt máu, “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt Tiểu Mỹ.

“Phu nhân đúng là thông tuệ!

Cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương, cho Bình Chương rút khỏi thư viện, chẳng lẽ phu nhân sớm đã biết Vĩnh Vương sẽ xảy ra chuyện?

Cha mẹ mấy đứa bạn học của Bình Chương, có mấy người đã bị tống vào ngục, ngay cả Chu Tú tài cũng bị tước mất công danh!

“Nhưng… phu nhân, sao khi đó nàng không nói rõ với ta chứ?”

Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng:

“Hừ, với trí óc của ngươi, ta có nói, ngươi cũng không hiểu đâu.”

27

Nhà ta thoát thân trọn vẹn khỏi đại họa của Vĩnh Vương, vị tri phủ mới tới thậm chí còn đích thân ban thưởng cho phu quân, ca ngợi hắn không đồng lõa cùng gian thần, quả là bậc quân tử chân chính.

Chỉ sau một đêm, thanh danh của ta liền xoay chuyển trời đất.

Giả vờ điên dại, tự hạ thấp mình để bảo toàn thân — loại trí tuệ và tầm nhìn ấy, há phải người thường có thể làm được?

Danh thiếp của quan khách như mưa bay vào phủ, bà mai đến hỏi cưới cho các con thì giẫm nát cả thềm, Tiểu Mỹ mỗi ngày đều bận rộn ứng đối không ngơi.

Ta nhìn nàng hành sự tiêu sái tự nhiên, gặp chuyện không thuận mắt thì mắng thẳng, chẳng hề giữ thể diện cho ai.

Ấy vậy mà người ngoài lại khen không dứt:

“Hạ phu nhân làm vậy ắt có thâm ý!”

“Đúng thế! Với trí tuệ của nàng, sao có thể tùy tiện hành động?”

“Chẳng lẽ nhà họ Trần cũng sắp gặp tai ương? Hay là có chuyện gì khuất tất dính líu chăng?”

Ta thật sự không thể hiểu nổi nữa.

Nàng mắng người th* t*c như thế, hành sự thì ngông cuồng, sao thiên hạ lại khen nàng hay?

Con cái lại thương nàng, bảo vệ nàng. Ngay cả phu quân cũng tâm phục khẩu phục.

Vậy rốt cuộc, thế nào mới là người tốt?

Thế nào mới gọi là “danh tiếng tốt”?

Tiểu Mỹ khẽ thở dài.

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?

“Trên đời này chưa từng có cái gọi là danh tiếng. Ngươi nhìn kỹ đi, chỉ có hai chữ: ‘lợi ích’.

“Ngươi nạp thiếp cho phu quân, thỏa mãn lợi ích của hắn, thì hắn mới khen ngươi.

Người ngoài càng khen ngươi, là vì ngươi càng có lợi với họ.

“Ngay cả con ruột cũng vậy. Ngươi che chở cho chúng, chúng mới yêu thương kính trọng ngươi.

Nếu ngươi lấy lợi ích của chúng mà đổi lấy cái gọi là danh tiếng cho bản thân, ngươi còn mong chúng yêu thương ngươi sao?

“Thật đúng là ngu dốt!”

Ta nhìn cảnh hoa lệ khắp phủ, nhìn Bình Chương và Cẩm Nguyệt cười nói rạng ngời, bỗng cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, lòng run rẩy, ta nghẹn ngào chất vấn nàng:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tiểu Mỹ khẽ cười:

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao?

Ta là tiện nhân.

“Là cái ‘tiện nhân’ mà phụ mẫu và đệ đệ ta thường mắng trong miệng.”

Nàng thở dài, ánh mắt xa xăm:

“Một người đàn bà tỉnh táo, không chịu bị bóc lột.”

Đúng lúc ấy, cô cô của nhà họ Hạ đang cầm chiếc vòng tay ngọc trai của Cẩm Nguyệt, cười nói:

“Cẩm Nguyệt à, lời này thật ra cô cô cũng ngại nói…

Muội muội con rất thích chiếc vòng này, hay là…”

Tiểu Mỹ lập tức quát lớn:

“Ngại mà còn mở miệng? Ngươi là chẳng còn chút liêm sỉ nào đấy à!”

Dứt lời liền xông thẳng về phía trước, tà váy đỏ như lửa tung bay theo từng bước chân, rực rỡ như một đóa mẫu đơn đang nở rộ trong cơn giận dữ.

Cẩm Nguyệt mỉm cười rạng rỡ.

Không hiểu vì sao, ta chợt nhớ lại năm xưa, biểu ca nhà di mẫu ta giành lấy con mèo nhỏ mà ta nuôi.

Mẫu thân bảo ta nhường, ta cũng chỉ biết nghe theo.

Họ hàng khen ta hào phóng, có giáo dưỡng — ta chỉ có thể gượng ép nuốt nước mắt vào lòng, không dám để rơi.

Giọt nước mắt ấy, đến tận bây giờ… mới lặng lẽ lăn xuống.

Ta đưa tay lau mặt, thì thầm:

“Nếu có kiếp sau…

ta cũng tình nguyện làm một ‘tiện nhân’.”

-HẾT-
 
Back
Top Bottom