Thành phố B hôm nay khác thường.
Buổi sáng vẫn là ánh nắng rực rỡ, vậy mà chỉ trong chốc lát, mây đen đã giăng kín bầu trời, như thể cơn mưa sắp ập xuống.Thời Ngu kéo rèm cửa, do dự không biết có nên ra ngoài.
Không đi thì thôi, nhưng tủ lạnh đã gần như trống rỗng.
Đi ra ngoài thì lại lo gặp phải thứ gì đó bất thường.Không phải cậu quá đa nghi, mà vì thế giới này thực sự quá nguy hiểm, hoàn toàn khác xa thế giới yên bình trước kia cậu từng sống.
Ngoài kia, vô số quỷ dị ẩn trong bóng tối.
Người thường không nhìn thấy, chỉ sơ ý một chút là mất mạng.Lúc vừa xuyên tới đây, Thời Ngu gần như tuyệt vọng, đặc biệt là khi nhận ra mình xuyên vào thế giới nào.《Hỗn Loạn Ác Niệm》.Không phải chính là cuốn tiểu thuyết kinh dị vạn người mê mà cậu từng đọc sao?Nghĩ tới cốt truyện, Thời Ngu không nhịn được rùng mình.Ở thế giới cũ, 《Hỗn Loạn Ác Niệm》 cực kỳ nổi tiếng.
Vừa xuất bản đã gây bão, nhanh chóng leo lên top 1 hot search và trở thành tác phẩm của năm.Đây là bộ truyện lấy quỷ dị làm bối cảnh, không hề nhẹ nhàng.Nhân vật chính là Tang Hoài Ngọc —— người thừa kế hào môn, sau khi mất toàn bộ người thân trong một sự kiện quỷ dị, đã ngoài ý muốn dung hợp với dị vật và sở hữu năng lực đặc biệt.
Từ đó, hắn cùng đồng đội diệt trừ quỷ dị, dần khám phá chân tướng thế giới.Tang Hoài Ngọc có bề ngoài tuấn mỹ ôn nhã, tính cách lại lôi cuốn.
Ngay cả trụ cột Hiệp hội Dị năng giả – Phó Nam Nghiêu – từ sớm đã coi hắn là cứu rỗi.
Bác sĩ Thẩm với năng lực đặc thù cũng âm thầm mến mộ.
Đến cả Hàn Sở Dập – cậu em trai của gia đình thế gia giao hảo – cũng phải cúi đầu thích hắn.
Quả thật là một kẻ có sức hút khiến ai cũng si mê.Nhưng khủng khiếp nhất không phải là "vạn nhân mê".
Mà là —— nhân vật được coi là "ánh sáng nhân loại", đệ nhất dị năng giả Tang Hoài Ngọc, kỳ thực lại hoàn toàn không phải con người!Độc giả từng đồng loạt hét chói tai.
Khi đến đoạn Tang Hoài Ngọc tháo bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản thể Tà Thần, tất cả đều choáng váng.Ngay trước khi Thời Ngu xuyên qua, cốt truyện vừa tiến đến đoạn Tang Hoài Ngọc mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục che giấu nữa.
Đây cũng chính là thời khắc nguy hiểm nhất, khiến vô số độc giả nổi da gà.Nghĩ tới đây, Thời Ngu hít một hơi thật sâu.
Cậu nhìn tủ lạnh trống rỗng một hồi lâu rồi vẫn quyết định

hải ra ngoài.
Lần này mua nhiều một chút, bằng không có khi không chết vì quỷ dị thì cũng chết đói trong nhà.Còn chuyện gọi đồ ăn?
Nghĩ thôi đã thấy bất an.Trong cái thế giới quỷ dị này, xác suất đồ ăn bị "nhiễm bẩn" còn cao hơn nhiều so với việc tự mình ra ngoài.
Cậu còn nhớ trước đó từng xảy ra sự kiện kinh hoàng về "cơm hộp quỷ dị".Thời Ngu đưa tay sờ bụng.
Cậu cảm thấy bản thân sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào may mắn.
Nhưng gần đây, khẩu phần ăn của cậu đột nhiên lớn bất thường.
Rõ ràng dự trữ đủ đồ ăn cho mười ngày Mukbang, vậy mà đã ăn sạch chỉ trong vài hôm.Chẳng lẽ do mùa xuân tới, khiến nhu cầu ăn uống cũng tăng?Ý nghĩ thoáng qua, Thời Ngu lắc đầu xua đi.
Cậu thay áo hoodie, đeo khẩu trang thật kín, xách rác mang ra ngoài.Để tránh rước họa, mỗi lần ra ngoài cậu đều che kín từ đầu đến chân.
Nhưng không thể tránh việc phải dùng phương tiện giao thông.
Mới xuyên qua nửa năm, số tiền kiếm được từ Mukbang chỉ vừa đủ chi tiêu hằng ngày, mua xe thì nằm ngoài khả năng.May mà cách khu nhà chỉ 100 mét có trạm xe buýt.Đứng chờ xe, ngẩng nhìn bầu trời âm u, Thời Ngu chỉ thấy bất an trong lòng.
Linh cảm mách bảo, hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.Loại thời tiết này... trong tiểu thuyết vốn chính là phông nền ưa thích cho các sự kiện kinh dị.Cậu nắm chặt điện thoại, đợi xe buýt đến rồi cẩn thận xác nhận tuyến đường, sau đó mới yên tâm bước lên....Không xa đó, trước cửa một bưu cục, Thẩm Ngôn vừa đến thì phát hiện nơi này đã đóng cửa.Một tờ thông báo dán ngoài: chủ tiệm đã trả mặt bằng từ hôm qua, mua vé về quê."
Không phải lần cuối cùng xác định 'chuyển phát nhanh bị bỏ rơi' là ở đây sao?"
"Đúng vậy, Bác sĩ Thẩm.
Nhưng con quỷ dị này quá gian xảo.
Nó giả vờ đã cạn sức, lừa chúng tôi mất cảnh giác rồi nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Sau này mới phát hiện, nó đã trà trộn vào một kiện hàng trên xe giao nhận, bị bưu tá đưa tới đây."
Người báo cáo nói, giọng đầy hổ thẹn.Tang tiên sinh đã xử lý phần nguy hiểm nhất, chỉ còn chút tàn dư giao lại cho họ.
Nhưng cuối cùng, họ lại để quỷ dị chạy thoát.Dù vậy, khi nhắc tới Tang Hoài Ngọc, sắc mặt các đội viên vẫn hơi đỏ lên, như chỉ cần gọi tên thôi cũng đã kích động.Trong mắt Hiệp hội Dị năng giả, dù Tang Hoài Ngọc không thuộc tổ chức, không theo bất kỳ phe phái nào, hắn vẫn nhận được sự tôn kính tuyệt đối.
Hắn là đệ nhất dị năng của thành phố B.
Trong một năm qua, không biết bao nhiêu sự kiện quỷ dị đã được hắn giải quyết.
Hơn nữa, Tang Hoài Ngọc từng cứu mạng nhiều thành viên của họ.
Đối với những lính mới này, hắn chẳng khác nào thần minh.Nghe cái tên ấy, tim Thẩm Ngôn khẽ run.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía người đội viên còn đang cúi đầu."
Lần này đúng là các cậu sai lầm."
Chỉ một câu, giọng điệu lạnh nhạt, đã đủ khiến người đàn ông cao lớn kia xấu hổ đến mức cúi đầu không dám nhìn thẳng.Hiệp hội dị năng vốn không thuộc chính phủ, mà là tập hợp từ huyền môn và dị năng giả khắp nơi, lấy mục tiêu bảo vệ thành phố khỏi sự xâm hại của quỷ dị.
Nhưng giờ đây, chỉ vì một sơ suất, họ lại để quỷ dị thoát đi."
'Chuyển phát nhanh bị bỏ rơi' vốn đã nguy hiểm, giờ lại trà trộn vào khu dân cư, càng phiền phức hơn."
Thẩm Ngôn bình thản nói.Trước đó, họ phải phong tỏa cả khu dân cư mới bắt được nó.
Bây giờ nó đã dung nhập vào đám đông, bám vào người thường, dù chỉ còn 10% năng lượng nhưng vẫn khó giải quyết hơn gấp bội.Đáng sợ là ngoại hình của nó chẳng khác gì hộp bưu kiện bình thường.
Sau khi bị vứt bỏ, nó sẽ lại xuất hiện, hấp thụ một phần ba khí huyết của người đã vứt nó đi.
Lần thứ nhất, lần thứ hai cũng vậy.
Tích lũy đến lần thứ ba, nạn nhân sẽ hoàn toàn biến thành dinh dưỡng cho nó.Trước khi bị phát hiện, nó đã nuốt không ít mạng người.Phiền toái nhất là —— trước khi bưu cục đóng cửa, bưu tá đã kịp phát bưu kiện đi.
Không ai biết hiện tại nó đang ở trong tay ai.Triệu Văn biết mình gây họa lớn, nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra nó:
"Bác sĩ Thẩm, chúng ta nên làm gì?"
Trên con phố vắng, trước mặt là ba bốn khu chung cư liền kề."
Cứ dựa vào thông tin hậu cần mà điều tra từng bước."
Thẩm Ngôn đáp.
"À, nhớ xin giấy chứng nhận điều tra.
Nếu không, dân cư sẽ không hợp tác, lúc đó càng khó khăn hơn."
"Rõ, Bác sĩ Thẩm."...Trong khi đó, Thời Ngu vừa rời siêu thị.
Không biết gần đây cậu bị gì, rõ ràng trưa nay mới ăn xong mà vừa xuống xe đã đói bụng.Đi một vòng trong siêu thị, cậu hoa mắt.
Cái nào cũng muốn mua, món nào cũng thấy ngon.Kết quả —— chi phí sinh hoạt nửa tháng, bay sạch trong một lần.Nhìn số dư trong thẻ, Thời Ngu chỉ biết nhếch môi tự giễu.
Thôi, tiêu đâu mà chẳng là tiêu, miễn còn được ăn là được.Cậu tự nhủ, tháng này phải mở thêm vài buổi Mukbang nữa mới đủ bù.Xách hai túi đồ nặng trịch, quãng đường chỉ trăm mét từ trạm xe buýt về nhà, cậu đi mất hai mươi phút.
Thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, Thời Ngu ngẩng đầu, chợt thấy điều gì đó lạ.Ở cổng đơn nguyên bên kia, từ khi nào lại xuất hiện một chiếc xe việt dã màu đen?Xe dừng ngay ngoài, vô cùng nổi bật, nhưng bên trong không có ai.
Khu nhà cũ này vốn không có hầm gửi xe, mọi người đều đậu xe ngoài trời.
Cậu nhớ rõ lúc đi ra, không hề thấy chiếc xe này.Chỉ nhìn hai giây, Thời Ngu lập tức rụt ánh mắt.
Ở thế giới này, sinh tồn quan trọng nhất là kiềm chế hiếu kỳ.Tò mò —— chính là tự tìm đường chết....Cuối cùng cũng về đến nhà.
Sau khi đặt đồ xuống, kiểm tra cửa sổ và khóa cửa an toàn, Thời Ngu mới thở phào.Hôm nay lại là một ngày an toàn.
Cậu có thể yên tâm ăn cơm....Cùng lúc đó, trong một đơn nguyên khác, vài đội viên theo chân Thẩm Ngôn đã nhận ra sự bất thường.Khu chung cư quá yên tĩnh.
Giờ tan tầm, lẽ ra dưới sân phải đông người tập thể dục, trẻ con nô đùa, vậy mà bước vào bên trong, tất cả âm thanh bên ngoài như bị cách ly."
Chung cư cũ đâu thể cách âm tốt như vậy?"
Vương Sơn rùng mình.Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại.
Càng đi lên cao, linh giác trong cơ thể anh càng rõ.
Trong đầu dường như có sợi tơ kéo căng thần kinh.Anh mở mắt, khẽ nói: "Lầu mười bảy."
Mấy người lập tức lao lên cầu thang.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy đột ngột biến mất.Một cú đá tung cửa.
Bên trong, cảnh tượng khiến ai cũng lạnh sống lưng: trên ghế sô pha, một người đàn ông đã bị hút sạch máu, cơ thể khô quắt như da bọc xương, sắc mặt vàng vọt.
Nhưng không thấy bóng dáng bưu kiện."
Chạy rồi."
Thẩm Ngôn nói ngắn gọn.Chỉ hai phút ngắn ngủi, quỷ dị đã nuốt trọn sinh mạng một người và rời đi."
Đúng là quá xảo quyệt!"
Vương Sơn nghiến răng, chỉ còn cách gọi người đến xử lý hiện trường....Trong khi đó, Thời Ngu vừa sắp xếp đồ ăn xong, lấy nguyên liệu chuẩn bị bữa tối.
Sau nửa ngày bị đồ siêu thị dụ dỗ, cậu quyết định làm cánh gà chiên Coca và canh bí đỏ.