Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư

Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Chương 10



22

Văn Yến Sinh vừa định đứng dậy, tôi đã ấn anh ta ngồi lại xuống sofa.

Gương mặt anh ta lộ vẻ tủi thân, tôi vỗ nhẹ vào mặt anh ta, rồi tập tễnh đi mở cửa.

Thời Dục Niên đập cửa đến mức vang trời, âm thanh chấn động khiến tai tôi ngứa ran.

Vừa mở cửa, anh ta đã nắm lấy vai tôi, xoay tôi một vòng kiểm tra, thấy tôi không sao mới thở phào:

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Giờ phút này tôi chỉ muốn nhanh chóng tống cổ anh ta đi:

“Không có gì, anh lên đi.”

Anh ta vẫn mang vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm tôi:

“Sao mặt em đỏ thế này? Còn không mang vớ?”

Tôi vừa định đẩy anh ta ra thì ánh mắt anh ta dần dần dời lên trên, trở nên u tối không rõ.

Văn Yến Sinh hất tay anh ta ra, lồ ng ngực dán sát sau lưng tôi.

Sắc mặt Thời Dục Niên u ám đến đáng sợ, cứ thế im lặng nhìn tôi.

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì anh ta đã tự mình xoay người rời đi.

Không muốn để tôi thấy khóe mắt mình đang dần đỏ lên.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, há miệng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được gì.

Cánh cửa bị Văn Yến Sinh đóng sầm lại, chắn mất tầm nhìn của tôi.

Anh ta ghé sát tai tôi, lạnh lùng hỏi:

“Em dán mắt vào người anh ta làm gì?”



Tôi quay người đẩy luôn Văn Yến Sinh ra ngoài.

Ngày tháng cứ thế trôi qua như thường lệ.

Tôi không còn gặp lại Thời Dục Niên nữa.

Chỉ đôi khi nhận được vài cuộc gọi từ số lạ, giọng bên kia hình như say rồi, lảm nhảm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

“Tôi nghĩ anh gọi nhầm rồi, tôi không phải là Giai Tĩnh.”

Thực ra tôi nghe rất rõ, anh ta cứ gọi mãi một cái tên – là tôi.

Văn Yến Sinh thỉnh thoảng đến đón tôi tan làm. Gần đây anh ta hình như rảnh rỗi hẳn, gần như đêm nào cũng mang đồ ăn khuya tới, khiến tôi mập thêm tám ký chỉ trong một tháng.

Một hôm tan ca, anh nói tối nay phải họp online, lát nữa mới sang xem phim cùng tôi.

Vệ sĩ đưa tôi về đến cửa, đứng nhìn cho đến khi tôi vào hẳn nhà.

Tôi cảm thấy hơi buồn chán, đang loay hoay tìm phim xem.

Xem phim tình cảm lãng mạn? Hay là phim kinh dị rùng rợn?

Hay chọn đại một bộ về tình cảm chú cháu, đảm bảo Văn Yến Sinh mặt đen như đáy nồi.

Tôi còn đang phân vân thì đèn bỗng vụt tắt.

Có vẻ là mất điện.

Tôi vừa định ra kiểm tra cầu dao ngoài hành lang thì bàn tay đặt trên tay nắm cửa lại khựng lại.

Chung cư cao cấp không nên xảy ra vấn đề kiểu này.

Tôi gọi cho Văn Yến Sinh, anh không bắt máy, chắc vẫn đang họp.

Lại nhắn tin cho mấy vệ sĩ ở gần, nhờ họ lên kiểm tra giúp.

Tầm mười phút nữa mới tới được. Tôi định tìm đèn pin, nhưng đúng lúc ấy cửa bỗng rung lên.

Tôi bắt đầu run rẩy, điện thoại trượt khỏi tay.

Cửa vang vài tiếng rồi im bặt.

Đèn trong phòng sáng trở lại.

Tôi hít sâu, nhìn ra ngoài qua mắt thần của chuông cửa.

Ngoài hành lang tối đen như mực, hình như có người cố tình che lại camera.

Cửa lại rung lên lần nữa, kèm theo giọng nói khiến người ta buồn nôn:

“Tiểu Tranh, tôi biết em ở trong đó. Ha ha ha ha ha ha ha.”

Tôi cố bịt miệng mình lại, cuống cuồng lùi về phía sau.

Ổ khóa phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ, chẳng mấy chốc, cánh cửa bị mở ra.

Khuôn mặt ghê tởm ấy lại hiện ra.

Ánh mắt sắc như chim ưng của Hứa Lệ khóa chặt lấy tôi:

“Nhờ phúc của em, tôi học được không ít kỹ năng mở khóa trong tù.”

Tôi lùi về sau một bước, từ từ tiến lại gần chiếc túi trên sofa – trong đó có dụng cụ phòng thân mà Mục Diễn chuẩn bị.

Nhưng Hứa Lệ đã đóng cửa lại, từng bước ép sát tôi.

“Tại sao lại trốn tôi? Tôi đã nói là tôi thích em mà.

“Em nói đó không phải là thích, nhưng tôi nhớ em suốt bốn năm, tốn bao công sức mới tìm được em, sao em lại phải sợ tôi?

“Không phải em cũng thích tôi sao? Khi Hứa Nhiễm giới thiệu em cho tôi, là em chủ động đưa tay ra bắt trước mà!”

Hôm đó Hứa Nhiễm dẫn anh ta đến nhà tôi, là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Tôi chỉ lịch sự bắt tay chào hỏi.

Nhưng trong đầu óc bi3n thái của hắn, hành động ấy lại trở thành minh chứng cho sự chủ động.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run:

“Nếu có gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, anh đừng tiến lại nữa.”

Hắn như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới, chống gậy, từng bước tiến tới.

Tiếng đập cửa vang lên, tôi nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của Văn Yến Sinh:

“Tiểu Tranh! Mở cửa!”

23

Tôi vô cùng hối hận, sớm biết thế đã đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng rồi.

Nhưng tiếng gọi của anh khiến tôi cảm thấy được an ủi lạ thường, tôi dần bình tĩnh lại, ước lượng khoảng cách đến cửa. Chân của Hứa Lệ bất tiện, chỉ cần tôi né được hắn và chạy thật nhanh, là có thể mở cửa cho Văn Yến Sinh.

Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa.

Tôi dốc hết sức lao tới, sắc mặt Hứa Lệ lập tức thay đổi, đưa tay định bắt lấy tôi, nhưng chỉ chạm được vào vạt áo tôi.

Khi chạm đến tay nắm cửa, nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

Nhưng cánh cửa giống như bị hỏng, chốt an toàn kẹt trong rãnh khóa, tôi dùng sức thế nào cũng không mở được.

Hứa Lệ quay người lại, gương mặt méo mó, tiếng cây gậy cọ trên sàn phát ra âm thanh chói tai.

Tôi liều mạng vặn tay nắm cửa, vừa bật khóc vừa hét lên:

“Không mở được! Văn Yến Sinh, mở không ra!”

Tiếng đập cửa từ bên ngoài dừng lại, anh nghẹn giọng nói, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Đừng sợ, anh ở đây rồi. Em thử lại lần nữa, nếu không được thì tránh ra một bên, anh sẽ đá cửa vào.”

Hứa Lệ đang từng bước tiến sát, tôi hít sâu một hơi, xoay chốt khóa qua lại vài vòng.

“Cạch.” Cửa bật mở.

Hứa Lệ lập tức lao tới, túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi vào trong.

Lưỡi dao lạnh toát kề lên cổ tôi, giọng nói khiến người ta buồn nôn vang lên sát tai:

“A, em đến rồi à. Anh đợi em lâu lắm rồi đó.”

Văn Yến Sinh giơ tay lên, cố gắng khống chế tình hình:

“Đừng làm bậy. Đặt dao xuống trước đã.”

Hứa Lệ cười nhếch mép, vẻ mặt vặn vẹo kỳ quái:

“Thấy cái chân của tôi không? Nhờ ơn anh đấy, Văn Yến Sinh. Anh nói xem, tôi nên trả thù thế nào thì hợp lý?”

Hắn ném cây gậy qua chỗ anh.

“Hôm đó anh dùng cái gì đánh tôi? Gậy golf? Cái này cũng ổn đấy, đến đi, tự phế đôi chân của mình đi!

“Tôi biết rất rõ âm thanh lúc gãy xương nghe như thế nào. Dùng chút sức vào, không thì con dao này sẽ ghim thẳng vào cổ họng cô ấy.”

Tôi điên cuồng lắc đầu với Văn Yến Sinh, ánh mắt anh dán chặt vào con dao đang áp sát cổ tôi, cuối cùng cúi người nhặt cây gậy lên, nói bằng giọng cam chịu:

“Là tôi đánh anh hôm đó, chuyện không liên quan gì đến cô ấy, muốn nhắm vào thì nhắm vào tôi.”

Một lần, rồi lại một lần, tiếng đánh nặng nề vang lên.

Mồ hôi túa đầy trán anh, mỗi lần giáng xuống, cơ thể anh đều run lên dữ dội.

Dù đã gục xuống, gối chạm đất, anh vẫn chưa chịu dừng lại.

“Dừng lại đi! Văn Yến Sinh! Đừng đánh nữa!”

Anh cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt dần trở nên mờ mịt.

Hứa Lệ cười lạnh sát bên tai tôi, dùng con dao lạnh buốt khẽ vỗ lên mặt tôi:

“Đừng vội, đợi tôi phá hủy chân hắn xong sẽ cào nát mặt em. Như vậy mới công bằng.”

Hắn kéo tôi ngồi xuống sofa, gương mặt vặn vẹo áp sát, những vết sẹo ngoằn ngoèo như rết bò khắp da.

Lưỡi dao lướt qua má tôi, hắn thì thào:

“Cắt ở đâu trước nhỉ? Da mặt? Hay là sống mũi? Hay con mắt của em?”

Tôi nhắm chặt mắt lại trong tuyệt vọng, lén lấy con dao gấp ngụy trang dưới dạng son môi từ túi sau lưng.

Bất ngờ đâm xuống.

Hắn phản ứng rất nhanh, giơ tay chặn lại, nhưng cơn đau vẫn khiến hắn lùi ra.

Con dao hắn cầm rơi xuống, tôi lảo đảo chạy về phía cửa.

Văn Yến Sinh đã không còn nói nổi, tôi ôm mặt anh, gọi anh trong nước mắt.

Anh chỉ khẽ nâng mí mắt lên, thấy là tôi, mới yên tâm nhắm lại.

Tôi cố kéo anh ra ngoài, nhưng anh quá nặng, chân lại không thể dùng sức, chẳng nhúc nhích nổi.

Hứa Lệ nhặt lại con dao, còn tôi chỉ có con dao gấp dài chưa đến mười phân, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Hắn giống như kẻ điên, lết người từng bước lại gần.

“Đằng nào cũng thế này rồi, kéo thêm hai người chết cùng cũng đáng.”

Chỉ còn chưa đến hai mét.

Hắn gào lên một tiếng, điên cuồng lao tới.

Tôi theo phản xạ cúi người ôm chặt lấy Văn Yến Sinh.

Nhưng cảm giác đau đớn tưởng chừng sẽ ập đến lại không xảy ra.

Tôi mở mắt ra, thấy Thời Dục Niên đang chắn trước mặt tôi, anh khẽ rên lên, hai tay ghì lấy Hứa Lệ.

Từng giọt máu bắt đầu rơi xuống sàn, mỗi lúc một nhiều.

Anh cắn răng đẩy Hứa Lệ lùi lại, cho đến khi hắn ngã ngửa, sau đầu đập mạnh vào bàn kính.

Tiếng kính vỡ vang lên chát chúa, hắn nằm bất động.

Thời Dục Niên quay lại nhìn tôi, vết máu loang đầy ngực áo. Thấy tôi không sao, anh thở phào một hơi, rồi khuỵu xuống.

Cả người dần ngã xuống sàn, miệng anh hình như đang nói gì đó, nhưng tôi nghe không rõ.

Tôi vừa khóc vừa vỗ vào mặt Văn Yến Sinh:

“Anh tỉnh lại đi, Văn Yến Sinh! Tỉnh lại đi!”

Sắc mặt anh trắng bệch, lông mày khẽ giật, mắt chưa mở ra nổi, nhưng môi vẫn mấp máy trấn an tôi:

“Không sao đâu… không sao…”

Tôi siết chặt lấy anh, nước mắt lăn đầy trên gò má, rơi xuống gương mặt anh lạnh ngắt.

23

Thời Dục Niên (1)

Từ khi Giai Tĩnh mười bảy tuổi, tôi đã biết mình thích cô ấy.

Tôi định chờ đến khi cô ấy lên đại học rồi mới tỏ tình.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng cô ấy lại bảo muốn cùng chú nhỏ ra nước ngoài.

Tôi không cam lòng. Mối tình đơn phương chưa từng bắt đầu, chưa kịp nói ra lời nào, sao có thể cam tâm để nó kết thúc như thế?

Mục Diễn nhìn tôi như nhìn đồ ngốc:

“Cậu say rượu rồi cứ gọi tên cô ấy suốt, như cái máy lặp vậy.”

Tôi nói cậu không hiểu, chưa từng nói ra tấm lòng, thì đó sẽ là tiếc nuối cả đời.

Cậu ta thoáng trầm ngâm:

“Nhưng thật ra, có nói ra rồi thì cũng chẳng khác mấy.”

Ba tháng sau khi cô ấy sang Anh, tôi mới thu xếp được thời gian bay qua.

Hôm đó Manchester có trận tuyết lớn.

Tôi đứng dưới lầu chờ cô ấy, tuyết phủ đầy vai, mà tôi chẳng cảm thấy lạnh chút nào.

Cô ấy xuất hiện, từng bước giẫm lên tuyết, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Tôi vừa định bước tới, thì một cậu con trai gọi tên cô ấy.

Cậu ta gầy gò, giữa mùa đông lạnh buốt mà chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.

Giai Tĩnh lao vào lòng cậu ta, khóc nức nở như trẻ con.

Tôi đứng nhìn họ ôm nhau, còn nhờ người qua đường chụp ảnh, khoảnh khắc đẹp đến mức khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.

Trên tầng hai sáng đèn, Văn Yến Sinh đứng tựa cửa sổ, tay cầm ly rượu, nhìn xuống tất cả.

Tôi ghét cái điệu bộ đó của anh ta nhất. Chỉ lớn hơn tôi ba tuổi mà lúc nào cũng ra vẻ từng trải, chín chắn.

Tôi về nước ngay trong đêm.

Cũng không đến mức đau lòng, chỉ là thấy trong lòng trống hoác.

Lời tỏ tình chưa từng được thốt ra, lại thật sự trở thành tiếc nuối như tôi đã nói.

Tôi vùi đầu vào công việc, cũng dần quên mất Giai Tĩnh.

Chỉ là khi làm việc liên tục đến mức gục ngã, tôi gặp tai nạn giao thông.

Gia đình ép tôi nghỉ ngơi nghiêm túc. Bỗng dưng rảnh rỗi, tôi chỉ còn biết ngồi đờ đẫn cả ngày.

Mục Diễn thấy tôi ủ rũ, hay rủ tôi sang nhà chơi.

Miệng cậu ta thì độc thật đấy, nhưng tính cách lại rất tốt.

Chính trong khoảng thời gian đó, tôi mới để ý đến Mục Tranh.

Lúc nhỏ cô ấy rất ít hiện diện, đứng cạnh Giai Tĩnh mà còn chẳng ai nhìn thấy.

Cô ấy hay tìm cách lẻn vào phòng anh trai, rồi lén nhìn trộm tôi, mặt đỏ hơn cả quả dưa đang cầm.

Tôi thấy buồn cười, xem cô ấy như em gái nhỏ.

Có lần cô ấy nhờ tôi giảng bài Giải tích, đang giảng dở thì ngủ mất.

Gió lật sách bài tập đến trang cuối, nét chữ thanh tú của cô ấy viết một dòng:

[Yêu thầm là một vở kịch câm hoành tráng.]

Tôi nghĩ, tôi và cô ấy… có lẽ cùng chung số phận.

Cô ấy mở mắt nhìn tôi, hai má lại ửng hồng.

Không hiểu nghĩ gì, tôi bật thốt lên:

“Tiểu Tranh, hay là mình thử hẹn hò đi?”
 
Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Chương 11: Hoàn



Mục Tranh là một cô gái tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy áy náy.

Vì thế tôi cố gắng đối xử thật tốt với cô ấy. Nhìn gương mặt rạng rỡ hạnh phúc của cô ấy, tôi đôi lúc cũng cảm thấy mãn nguyện.

Chỉ là, tôi chưa từng chụp ảnh chung với cô ấy.

Khoảnh khắc ánh đèn flash lóe lên ở Manchester đêm ấy khiến tôi thấy nghèn nghẹn mỗi lần nhớ lại.

Cô ấy cũng chưa từng giận dỗi hay trách móc tôi, luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Người ta bảo, người yêu hiện tại mà đi hỏi chuyện người cũ, hỏi một hồi lại tự làm mình giận. Tôi nghe thấy thì chỉ thấy buồn cười, vì Mục Tranh chưa bao giờ nhắc đến Văn Giai Tĩnh trước mặt tôi.

Tôi nghĩ, sau hai năm quen nhau, tình cảm ổn định, cũng là lúc nên công khai mối quan hệ.

Nhưng ông trời cứ thích đùa cợt lòng người.

Mục Diễn nói với tôi: Văn Giai Tĩnh sắp về nước, lại còn độc thân.

Tôi chẳng còn nghe thấy gì sau đó nữa, họ hỏi tôi về Mục Tranh.

Tôi buột miệng: “Chỉ là thấy tội nên quen thử thôi.”

Thật ra tôi chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về điều đó. Nhưng lời nói ra rồi… chẳng thể rút lại.

Mục Tranh nghe thấy, mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, tôi không dám nhìn cô ấy.

Tôi biết mình có lỗi với cô ấy. Nhưng nếu tiếc nuối có thể làm lại từ đầu, tôi vẫn không muốn bỏ lỡ thêm một lần nữa.

23

Thời Dục Niên (2)

Mọi chuyện giữa tôi và Giai Tĩnh diễn ra khá thuận lợi.

Cô ấy hình như cũng chẳng mấy thích tôi, mà tôi thì… có lẽ cũng chẳng quá để tâm.

Nhưng luôn có những điều ngoài ý muốn — Mục Tranh và Văn Yến Sinh, ngày càng thân thiết.

Cô ấy thậm chí đỏ mặt vì anh ta, giống hệt như từng làm với tôi.

Ngực tôi nghẹn lại, không rõ cảm giác đó là gì.

Chắc là lo lắng cho cô ấy thôi. Văn Yến Sinh không dễ đối phó.

Tên nhóc nhà họ Từ chỉ vì đụng trúng anh ta mà bị đánh cho gần chết, phải đưa đi cấp cứu.

Sau đó Văn Yến Sinh còn bị nhà họ Văn ép phải ra nước ngoài “hạ nhiệt”.

Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy… không thể nào giấu được, đàn ông như tôi hiểu rất rõ.

Anh ta thích cô ấy. Mà là kiểu thích đến mức phát điên.

Mà những kiểu người như vậy — luôn là loại nguy hiểm nhất.

Tôi đã nhiều lần khuyên Tiểu Tranh tránh xa anh ta một chút, nhưng cô ấy cứ làm ngơ.

Bức ảnh chụp chung hôm ấy, gương mặt tôi méo mó khó coi.

Nhưng tôi vẫn giữ suốt nhiều năm, vì đó là tấm ảnh duy nhất có cả hai đứa.

Dù trong ảnh, người ôm cô ấy là một người đàn ông khác, còn tôi — chỉ là kẻ đứng ngoài lề.

Tôi bực bội, hết điếu này tới điếu khác, hút mãi không ngừng.

Khi đi xem concert với Giai Tĩnh, trong đầu tôi chỉ toàn hiện lên hình ảnh Văn Yến Sinh ôm lấy Tiểu Tranh.

Tôi hỏi Giai Tĩnh: “Cậu đang thích ai à?”

“Ừ. Nhưng anh ta nghèo lắm. Ông nội tớ cho anh ta năm trăm vạn, thế là bỏ đi luôn.”

Cô ấy ngấn lệ, hít mũi rồi nói tiếp:

“Nhưng ông rất hài lòng với cậu. Tạm tạm cũng được, hay là mình thử xem?”

Sợi dây căng trong lòng tôi, bất ngờ đứt đoạn.

Tôi lại nhớ đến hai năm trước, cũng chính tôi hỏi Tiểu Tranh câu ấy.

Lúc đó mắt cô ấy ngân ngấn nước — còn bây giờ, ánh mắt đó không bao giờ dành cho tôi nữa.

Hôm sau tôi lấy cớ đến tìm cô ấy, nhưng lại thấy cô ấy đỏ mặt bước xuống từ xe Văn Yến Sinh.

Còn nói, cô ấy không thích tôi nữa. Cô ấy thích Văn Yến Sinh.

Tôi còn biết nói gì? Cuối cùng, lời thốt ra chỉ toàn là bôi nhọ Văn Yến Sinh.

Mà cô ấy… chẳng thèm hỏi lại lấy một câu, như thể nhìn tôi thôi cũng đã thấy chán ghét.

Sinh nhật cô ấy, món quà tôi chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy mà cô ấy chẳng buồn mở.

Ánh mắt chỉ dõi theo mỗi Văn Yến Sinh.

Tôi ghen đến phát điên. Văn Yến Sinh thì có gì hơn?

Nhưng rồi tôi đã biết — anh ta có tư cách.

Mục Diễn kể lại, Tiểu Tranh từng gặp chuyện rất tồi tệ.

Và người cứu cô ấy khi ấy — chính là Văn Yến Sinh.

Còn tôi? Ở bên cô ấy suốt từng ấy thời gian, chưa từng hỏi rốt cuộc nửa năm ấy cô đã trải qua những gì.

Thậm chí còn không ít lần tổn thương cô ấy, làm ngơ trước nước mắt của cô ấy.

Tôi chuyển lên tầng trên nhà cô ấy, lại gặp Văn Yến Sinh.

Anh ta nhanh chân hơn, mua cả căn hộ đối diện.

Tôi nhìn thấy Tiểu Tranh đỏ mặt mở cửa, còn Văn Yến Sinh đứng bên, vòng tay ôm lấy cô ấy như một lời tuyên bố.

Tôi nghẹn họng, không nói nổi câu nào.

Muốn quay người bỏ đi nhưng đôi chân lại như bị đổ chì.

Văn Yến Sinh cũng đi ra, đứng bên cạnh tôi, lạnh giọng nói:

“Tôi đã cho anh cơ hội rồi.”

Tôi chẳng hiểu rõ hàm ý câu ấy.

Khi có tiếng động ở dưới lầu, tôi đang tắm.

Chỉ vì tráng qua người mà tôi lại chậm một bước.

Nhưng may mắn là — tôi đã kịp chắn con dao đó thay cô ấy.

Tôi thấy cô ấy ôm lấy Văn Yến Sinh, khóc đến tan nát.

Giống như người bị đâm vào tim… là tôi.

Tôi gọi cô ấy:

“Tiểu Tranh… em có thể nhìn anh một cái được không…”

Cô ấy vẫn ôm chặt lấy gương mặt Văn Yến Sinh, từ đầu đến cuối chẳng cho tôi lấy một ánh mắt.

Trong cơn mơ hồ, tôi chợt nhớ lại dáng vẻ lúc nhỏ của cô ấy, khuôn mặt bầu bĩnh đứng sau đám đông, cúi đầu không nói một lời.

Hồi đó tôi từng đi vệ sinh rồi chạy vội quay lại đào đất giúp Giai Tĩnh trồng cây.

Văn Yến Sinh lúc ấy đã gọi tôi lại:

“Cậu tên gì ấy nhỉ? Thôi, đào thêm một phần cho cô bé đứng bên cạnh đi.”

Thì ra… người đầu tiên nhìn thấy cô ấy — là Văn Yến Sinh.

24

Hứa Lệ chết rồi.

Nhà họ Hứa làm ầm ĩ suốt một thời gian, cuối cùng cũng bị nhà họ Văn đ è xuống.

Thời Dục Niên được đưa sang Nhật điều trị, tôi gỡ anh ta khỏi danh sách chặn, nhưng cũng không còn nhận được tin gì nữa.

Vết thương của Văn Yến Sinh phải mất nửa năm mới hồi phục, sau đó mới có thể đi lại.

Tôi lấy cớ đến tìm Giai Tĩnh, ngày nào cũng chạy sang nhà họ Văn.

Cụ ông nhà họ Văn cũng chẳng thèm diễn nữa, cứ trợn mắt phùng mang mỗi khi thấy tôi.

Văn Yến Sinh thì dựa vào cái cớ “chân còn yếu”, ngang nhiên ôm lấy tôi, rồi quay sang hỏi ông:

“Còn muốn nhận cháu gái nuôi nữa không?”

Cụ ông tức đến mức chống gậy đập ầm ầm, chỉ vào anh ta nói “cậu cậu cậu” cả buổi, cuối cùng bị Giai Tĩnh nhét đầy miệng nho.

“Ông à, bớt nói một câu đi, không thì chú nhỏ nhà mình thật sự ế cả đời mất.”

Và rồi… ông im thật.

Mục Diễn thỉnh thoảng cũng đến thăm Văn Yến Sinh, giờ gan to rồi, gọi thẳng tên, nhưng thái độ vẫn vô cùng cung kính.

Có lúc còn mang cả bản kế hoạch dự án tới hỏi ý kiến, chỉ được một câu “cái trò lỗ vốn này” là mặt xị xuống đi về.

Mục Diễn thử thăm dò tôi:

“Thật ra hôm đó người cứu em…”

“Tôi biết, là Văn Yến Sinh.”

Cậu ấy gãi đầu:

“Lúc tôi nhận được cuộc gọi từ anh ấy chạy tới, Hứa Lệ đã nằm bẹp một bên không nhúc nhích. Em hoảng loạn đến mức ai đụng vào cũng sợ, chỉ khi nghe thấy giọng tôi mới dám ngẩng đầu.

“Sau này mọi chuyện bị giấu rất kỹ, nhà họ Văn cũng không muốn để lộ ra ngoài, anh ấy cũng dặn không nhắc đến chuyện đó trước mặt em, nên tôi mới không nói.”

Nói đến đoạn đó, mắt Mục Diễn lại đỏ hoe.

Tôi vỗ vỗ lưng cậu ấy, bảo không sao.

Rồi lập tức quay đầu trừng mắt với Văn Yến Sinh — anh ta chỉ nhún vai, ra vẻ vô tội.

Mục Diễn vừa rời đi, tôi liền ôm mặt anh ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Rốt cuộc anh thích tôi từ khi nào hả?”

Anh ta làm bộ suy nghĩ, nghĩ mãi không ra, cuối cùng đáp:

“Không nhớ.”

Tôi nhéo tai anh ta, nửa trêu nửa thật:

“Có phải già rồi nên trí nhớ sa sút không vậy, chú nhỏ?”

Vừa nghe đến hai chữ “chú nhỏ”, Văn Yến Sinh y như con chó Pavlov, mặt lập tức tối sầm lại.

Tôi vội vàng dỗ:

“Không gọi nữa, không gọi nữa, đừng giận mà.”

Anh ta nén giọng, nghiến răng:

“Không phải không được gọi… chỉ là… đêm nay, lúc ở trên giường…”

Tôi lập tức bịt miệng anh ta lại.

Ngày anh hoàn toàn bình phục, anh nắm tay tôi dẫn ra vườn.

Tay vung vẩy cái xẻng nhỏ, dịu dàng hỏi:

“Còn nhớ lọ điều ước của em không?”

Tôi không nhớ nổi nữa.

Anh hì hục đào đất, dù chân đã khỏi nhưng tôi vẫn đứng bên cạnh mà lo.

Lớp đất bị lật lên, lộ ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ đã ngả màu vàng ố.

Văn Yến Sinh nhặt lên, dùng khăn tay lau sạch rồi đưa cho tôi.

“Xem thử đi.”

Tôi háo hức đón lấy. Anh còn đứng cạnh vừa nói vừa dùng tay ra hiệu:

“Lúc đó em mới cao có bằng này, cứ đứng lặng ở phía sau, ít nói đến mức tôi còn tưởng em là một cô bé xinh đẹp bị câm…”

Trên mảnh giấy nhỏ cuộn tròn bên trong, nét chữ nguệch ngoạc viết rằng:

[Em hy vọng sẽ được nhìn thấy.]

Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, tôi lau mãi, lau mãi… vẫn không thể khô.

Văn Yến Sinh lo lắng hỏi tôi bị sao.

Tôi nhào vào lòng anh, nghẹn ngào nói:

“Thì ra… em vẫn luôn được nhìn thấy.”

(Hết)

________________________________________

25

Văn Yến Sinh

Tôi có vai vế cao, người lớn hơn tôi hai ba chục tuổi vẫn gọi tôi là “em trai”, còn thằng nhóc nhà họ Mục kém tôi ba tuổi thì gọi tôi là “chú”. Cảnh tượng thật nực cười.

Từ khi có ký ức, tôi đã bị nhồi nhét không ngừng các khóa học ngôn ngữ, tài chính, cưỡi ngựa. Đến cả ăn uống, ngủ nghỉ cũng bị quy định nghiêm ngặt về tư thế, tác phong.

Tuổi thơ của tôi không có trò chơi nào, chỉ có lò sưởi ấm trong thư phòng và hàng dài gia sư thay phiên đến dạy.

Tôi đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn đám trẻ con ngoài kia ném tuyết, còn bản thân chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc.

Ông nội nói, đã sinh ra với tất cả trong tay, thì phải học cách từ bỏ.

Vì vậy tôi luôn là một kẻ ngoài lề.

Cô bé nhà họ Mục cũng vậy, lặng lẽ đứng ở góc, chơi một mình cả ngày chẳng ai hỏi han.

Thế là tôi lại trở thành người ngoài cuộc, dõi theo cô ấy.

Tôi để ý đến đôi tay nắm chặt vạt áo, vẻ mặt uất ức mà nhẫn nhịn của cô ấy.

Lúc đón Giai Tĩnh trước cổng trường, giữa biển học sinh mặc đồng phục, tôi luôn nhận ra cô ấy đầu tiên.

Tôi nhìn cô ấy lớn lên từng ngày, đến năm mười bảy tuổi thì dịu dàng chào hỏi, duyên dáng đến mức khiến tim tôi lỡ một nhịp.

Tôi không nói dối, thật sự không biết mình bắt đầu thích cô ấy từ khi nào.

Đó là một quá trình chậm rãi và kéo dài.

Đêm mưa hôm ấy, tôi về nhà, không thấy Giai Tĩnh đâu.

Tài xế bảo cô ấy đi sinh nhật bạn, hôm nay không đi học thêm.

Vậy còn cô ấy? Có đem theo dù không?

Tôi ngồi chờ thật lâu, rồi đột nhiên muốn đi mua bao thuốc.

Trong ngõ nhỏ, chiếc ô bị dẫm nát, tiếng khóc nghẹn vang lên.

Tôi lao xuống xe, rút gậy golf từ ghế sau.

Từng cú, từng cú giáng xuống. Hắn không còn chống đỡ nổi, mà tôi cũng không thể dừng lại.

Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.

Tôi muốn lại gần, nhưng cô ấy sợ đến mức run lẩy bẩy.

Cuối cùng, tôi phải gọi cho Mục Diễn.

Ông nội vừa chống gậy lên, cả cây gậy đập thẳng vào lưng tôi:

“Ngày thường ta dạy ngươi thế nào? Giữ mình, biết điều, ngươi vốn làm tốt mà! Định đem hết tâm huyết của ta vứt vào sọt rác sao?

“Ngươi nhất thời nổi lòng trắc ẩn thì cứu người là được rồi, đánh người ra nông nỗi đó, ngươi có cân nhắc thiệt hơn không? Có cần thiết gây thù như thế không?!”

Tôi đáp: “Không nhịn được.”

“Không nhịn được? Chuyện nhà họ Mục thì liên quan gì đến ngươi? Bây giờ còn không biết lỗi?”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông:

“Nếu lặp lại một lần nữa, con vẫn sẽ không nhịn được.”

Tay ông run lên, gậy rơi xuống đất.

Một người lăn lộn cả đời như ông, chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấu lòng tôi.

Ông chửi thẳng:

“Súc sinh! Mày là đồ súc sinh! Mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Nó mới mười tám!”

Tôi bị ép ra nước ngoài, tiếp quản nghiệp vụ bên kia.

Trước khi đi, tôi thường ngồi dưới nhà cô ấy, ngước nhìn cửa sổ luôn đóng kín kia.

Tôi gửi đến một bó hoa lan chuông, hy vọng cô ấy gặp may.

Sau đó tôi bận bịu, chỉ nghe nói cô ấy đã khá hơn nhiều.

Từ tài khoản phụ của cô ấy, tôi có thể lén nhìn thấy chút hạnh phúc.

Là cậu nhóc nhà họ Ngôn mà cô ấy thường hay nhìn trộm. Tôi từng gặp một lần ở dưới lầu.

Trông cũng được, cô ấy có vẻ rất vui vẻ.

Giai Tĩnh thì nhận được đủ thứ quà, món nào cũng trúng ý.

Còn cô ấy, đến cả lan chuông cũng không có.

Cậu ta dường như chẳng mấy quan tâm đ ến sở thích của cô ấy.

Tôi nghĩ — cũng đến lúc quay về rồi.

Trước khi về nước, tôi dùng điện thoại của Giai Tĩnh gọi cho Thời Dục Niên:

“Là tôi, Văn Yến Sinh đây. Giai Tĩnh sắp về nước rồi, không biết cậu có rảnh để đón cô ấy không?

“À đúng rồi, cô ấy thích hoa lan chuông.”

Ông nói đúng. Tôi chưa bao giờ là người tốt cả.
 
Back
Top Bottom