Quán ăn nhỏ nép mình nơi góc phố đông đúc, đem lại cảm giác ấm áp, ánh đèn vàng của tiệm hắt lên làm nổi bật làn khói bay nghi ngút từ ống khói.
Tiếng lách cách của bát đũa xen lẫn tiếng trò chuyện của các vị khách khiến nơi đây mang dáng vẻ yên bình đến lạ.
Bạn đã đến từ sớm, chọn chỗ ngay gần cửa sổ.
Cứ cách một đến hai phút lại nhìn đồng hồ, tay khẽ vân vê mép ly nước trước mặt.
Ánh mắt cứ thi thoảng lại hướng ra cửa chính như ngóng chờ ai đó.
Bỗng cánh cửa quán mở ra, Hiromitsu nhanh chóng bước vào.
Hôm nay anh diện đồ đơn giản, áo sơ mi trắng gọn gàng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng màu navy kết hợp quần âu tối màu thật khiến anh trông nổi bật giữa quán ăn.
Đôi mắt anh khẽ đảo xung quanh để tìm bóng dáng của bạn, rồi lập tức nhìn thấy bạn ngồi gần cửa sổ và bước đến.
"Xin lỗi vì đã để em đợi lâu, __."
"Không sao đâu ạ, em mới đến cách đây có 1-2 phút thôi à."
Hiromitsu kéo ghế ngồi xuống đối diện bạn, tay nhanh chóng nhận lấy cuốn menu từ tay người phục vụ rồi đưa cho bạn.
"Em thường xuyên ăn ở đây sao?"
Nhận lấy cuốn menu từ tay Hiromitsu, bạn khẽ cười đáp.
"Vâng, em thường xuyên ăn ở đây mỗi khi đi học ở thư viện về muộn.
Chủ quán ở đây cũng rất nhiệt tình và tốt bụng nữa, thế là thành ra đây là quán quen của em luôn đó."
Hiromitsu gật gù, ánh mắt nhìn bạn như xác minh lời bạn nói là thật hay giả.
"Ra vậy, thảo nào hôm trước em luôn nhấn mạnh với anh rằng quán này rất ngon, thì ra em là khách quen của quán.
Vậy có thể gợi ý cho anh xem, ramen nào là ngon nhất không?"
Hiromitsu chống tay lên bàn, để cằm tựa vào lòng bàn tay, đôi mắt mèo của anh khẽ cong lên, ánh lên tia thích thú.
Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào bạn, khoé môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
Cái nhìn của anh bất giác khiến tim bạn đập nhanh hơn chút.
Ánh mắt của anh không giây phút nào rời khỏi bạn, đôi mắt ấy khẽ quan sát từng biểu cảm, hành động và gương mặt của bạn.
Dưới ánh đèn vàng của quán, khiến đôi mắt xanh của anh như thêm phần lấp lánh khiến cô bất giác đỏ mặt, lấy cuốn menu che khuất mặt mình đi.
"Theo như cảm nhận của em, ngon nhất chắc là Tonkotsu.
Em khá thích vị nước dùng béo ngậy của nó, nhưng nếu anh không thích thì có thể thử Shoyu.
Shoyu của quán này ngon lắm, ngon hơn ở các quán trước em ăn đó!!"
Bạn thao thao bất tuyệt về những gì nên ăn và không nên ăn, điều đó khiến anh mỉm cười thích thú, gật đầu chậm rãi như thể gặt được một số thông tin hữu ích.
"Vậy anh sẽ chọn Shoyu thêm trà nóng, còn em?"
"Em chọn Tonkotsu, và trà nóng giống anh vậy."
Hiromitsu gật đầu, nhanh chóng vẫy tay gọi phục vụ đến để có thể order món ăn.
"Cho tôi 1 Tonkotsu, 1 Shoyu và 2 trà nóng nhé, cảm ơn"
Người phục vụ lập tức ghi lại, nhanh tay nhanh chân chạy đi báo với đầu bếp để có thể làm đồ ăn nhanh sớm cho khách.
Chẳng mấy chốc, món ăn đã được dọn hết lên bàn.
Hơi nóng từ bát mĩ bay lên, nước dùng trong vắt, những lát thịt xếp hàng ngay ngắn cùng nửa quả trứng ngâm lòng đào, bất giác khiến bụng của hai người nào đó réo lên.
"Đúng như em nói, Shoyu của quán này thật sự rất ngon.
Rất đậm đà."
Miếng đầu tiên Hiromitsu cho vào miệng, nước dùng thì đậm đà vừa phải, sợi mì thì vàng óng, giữ được độ dai tuyệt đối hoàn hảo.
Thịt mềm ngọt vừa phải, cùng lòng đỏ đào bùi bùi béo ngậy khiến anh cảm thấy nghe theo bạn là sự lựa chọn thông minh nhất.
"Em nói rồi mà, thật sự rất ngon đó."
Trong suốt bữa ăn, họ trò chuyện với nhau về đời sống của cả hai.
Như là- việc Hiromitsu có anh trai, bạn bè, cuộc sống ở học viện cảnh sát ra sao, thầy huấn luyện Onizuka-sensei nghiêm khắc như nào.
Bạn kể cho anh về tất cả mọi thứ xung quanh bạn, kể cả chuyện bạn vấp ngã do mải mê bấm điện thoại không để ý mọi thứ xung quanh.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, họ cùng bước ra quán.
Dĩ nhiên bạn cũng muốn dành thời gian với anh nhiều chút, nhưng học viện cảnh sát cũng có giờ giới nghiêm.
Định ngậm ngùi chào anh thì anh lên tiếng:
"Em có muốn đi dạo không?
Dù gì còn sớm và đồ ăn hôm nay khiến anh hơi no, muốn đi bộ chút để tiêu hoá.
Mà đi một mình thì hơi buồn."
Bạn gật đầu, hai người nhanh chóng sánh bước, cùng nhau đi đến công viên gần đây để đi dạo.
Mùa hạ về đêm thật yên ả, những làn gió nóng dịu nhẹ khẽ đung đưa những chiếc lá, tiếng ve kêu inh ỏi như một bản nhạc ồn ào của thành phố Tokyo, nơi xa hoa tráng lệ.
Họ đi cạnh nhau, bước đều không nhanh cũng không chậm để tận hưởng buổi đi dạo.
Bạn đi bên cạnh, thi thoảng len lén ánh mắt nhìn về phía anh.
Dưới ánh đèn vàng của thành phố, những đường nét vốn đã thanh tú càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh mắt của bạn : sống mũi cao thẳng, đường quai hàm rắn chắc nhưng không làm mất đi sự mềm mại, dịu dàng mà anh đem lại.
Mái tóc đen khẽ đung đưa theo gió, ánh sáng dường như khiến từng sợi ánh lên sắc nâu huyền ảo.
Đôi mắt xanh đuôi mèo của anh, dưới ánh đèn đường, mắt anh giống như ngọc lưu ly đang phát sáng mỗi khi có vật sáng chiếu vào.
Tạo cảm giác nhìn giống bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, dịu dàng, trầm tĩnh khiến người ta khó có thể không yêu mến.
Đặc biệt mỗi khi anh cười, đuôi mắt cong lên, gương mặt liền bừng sáng hệt như một mặt trời nhỏ của mùa đông, cảm giác ấm áp mỗi khi nhìn thấy.
"Em có cảm giác anh giống như một chú mèo vậy đó, cách anh ngạc nhiên hay cách anh cười mỉm đều làm em nhìn ra một chú mèo con vậy."
"Thật vậy sao?
Cảm ơn em, mà anh thực sự nhìn giống một chú mèo con đến vậy sao?"
Hiromitsu bất ngờ, ánh mắt khẽ chớp chớp nhìn bạn.
"Thật sự rất giống đó, nhưng anh lại là chú mèo con ấm áp, biết quan tâm giúp đỡ người khác, lại còn dịu dàng nữa.
Nhìn giống golden retriever, nhưng lại cũng rất giống mèo."
Đôi tai anh khẽ ửng đỏ, bàn tay vô thức tìm đến gáy để xoa dịu cái cảm giác kì lạ đang nảy sinh trong lòng.
Thú thật, lời khen của bạn khiến anh cảm thấy vui trong lòng một chút, có lẽ là vậy.
Không khác bạn, Hiromitsu từ lúc trong quán ăn cũng chú ý đến bạn.
Gương mặt bạn không phải là kiểu sắc sảo làm người khác ấn tượng, mà mang vẻ dịu dàng dễ khiến người khác xiêu lòng.
Làn da trắng mịn, vầng trán nhỏ nhắn, đôi lông mày thanh tú làm nổi bật lên đôi mắt màu nâu của bạn.
Đôi mắt màu nâu của bạn vốn chẳng nổi bật, rực rỡ sắc xanh giống anh.
Nhưng mỗi khi ánh sáng lướt qua, ánh mắt ấy như bừng sáng, đáy mắt ánh lên tia dịu dàng, nhỏ bé nhưng bền bỉ, như ngọn lửa nhỏ thắp sáng trong bóng tối.
"Morofushi-san?
Anh có ổn không ạ?"
Bạn vẫy vẫy tay trước mặt anh, đang cố gắng nhịn cười trước gương mặt đang bất động của anh.
"Morofushi-san?
Sao anh cứ nhìn em mãi thế?"
Bạn cười khúc khích trêu chọc, Hiromitsu nhận ra, nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác để che đi gương mặt đang hơi ửng hồng của mình.
Anh nhanh chóng bịa ra một chuyện khác để bạn có thể bỏ qua chủ đề này.
"Anh đang suy nghĩ xem mai có những tiết gì thôi...Đầu năm nên họ ép bọn anh làm nhiều bài tập.
Mà cũng muộn rồi, để anh tiễn em về."
Hiromitsu nhìn đồng hồ, sắp đến 9 giờ rồi.
Tuy 10 giờ là giờ giới nghiêm, nhưng để một cô gái tự mình về nhà đêm tối như này thực sự không hề an toàn chút nào.
Bạn ra dấu tay OK rồi nhanh chóng bước theo anh ra khỏi công viên, đi đến trạm xe buýt gần đây để bạn mau bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
"Vậy anh mau về sớm đi nhé, không là sẽ bị đứng phạt đó."
Bạn ngoái đầu lại vẫy tay chào anh, chuẩn bị bước lên chiếc xe buýt.
Hiromitsu đứng đó vẫy chào lại.
"Về nhà thì nhớ nhắn anh."
Bạn gật đầu rồi nhanh chóng trèo lên xe buýt, chiếc xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh, bỏ sau lưng làn khói mỏng và tiếng động cơ dần xa.
Hiromitsu đứng yên ở đó, ánh mắt dõi theo chiếc xe buýt cho đến khi nó dần khuất dáng, anh mới từ từ quay lưng để đi về.
Về đêm, cái nóng của mùa hạ dần thay thành những làn gió mát, anh thong thả sải bước chân đi về phía ký túc xa nam, các dãy nhà vẫn còn sáng cùng với những tiếng cười đùa của các nam sinh.
Về đến phòng, đồng hồ đã điểm gần 10 giờ nhưng các bạn của anh vẫn đang thức để đợi anh về dò hỏi.
Hagiwara Kenji là người tiến đến nhanh chóng, theo sau là Matsuda Jinpei, Furuya Rei và Date Wataru.
"Tình hình sao rồi, Hiro?"
Bọn họ mang vẻ mặt hóng hớt, như muốn được biết thêm về cuộc hẹn của bạn và anh hôm nay vậy.
Hiromitsu cởi áo khoác, tiến đến phòng tắm để chuẩn bị vệ sinh rồi đi ngủ:
"Bí mật, tớ không nói đâu."
Sau khi tắm rửa thơm tho, Hiromitsu ngồi xuống giường, lưng tựa vào tường, khẽ xoa mi tâm.
Nhưng thay vì nghỉ ngơi, tâm trí anh đang kẹt ở bên bạn, tự hỏi giờ này bạn đã về nhà an toàn chưa?
Định bụng nằm xuống thì nghe thấy tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên, Hiromitsu nhanh chóng chộp lấy và mở máy.
Là tin nhắn của bạn.
"Em về đến nhà rồi, xin lỗi vì giờ mới có thể thông báo cho anh."
"Ừ, em về nhà an toàn là được rồi.
Cũng khuya rồi, em mau ngủ sớm đi nhé."
"Morofushi-san, chúc anh ngủ ngon."
"Chúc em ngủ ngon,__"
Kết thúc đoạn tin nhắn, Hiromitsu lấy chăn che phủ lên khuôn mặt của anh, đôi tai của anh phản chủ mà bất giác đỏ lên.
'Cô ấy chúc anh ngủ ngon.' Hiromitsu cười thầm nghỉ trong lòng.
Có lẽ sau này sẽ nhờ Hagiwara Kenji chỉ dạy thêm về tình yêu cho Morofushi Hiromitsu này mất thôi.