Ngôn Tình Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 20: Phần 20


Ta muốn như Yến Uyển vậy, lao đến đỡ những cơn đau kế tiếp cho hắn, nhưng ngoài việc nhìn hắn, ta không thể làm gì khác.

Lạc Trường Uyên còn chút lý trí, hắn vùng vẫy muốn cứu Yến Uyển, nhưng bị họ chặt đứt tứ chi.

Hắc y nhân tàn nhẫn đến cực điểm, thậm chí không chịu cho hắn một cái ch-ế-t nhẹ nhàng nhanh chóng.

Bọn chúng vây quanh cười ha hả, nhìn hắn như một con sâu quằn quại dưới đất.

M-á-u nhuộm đỏ mắt ta, tiếng khóc của Yến Uyển như muốn làm vỡ màng nhĩ.

Ta thà ch-ế-t ngay lúc này, ít nhất trái tim ta có thể không đau đớn đến thế.

Ta hận Cẩm Mặc, nhưng hắn ta cũng đã nằm trong vũng m-á-u.

Ta yêu Lạc Trường Uyên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hắn ch-ế-t vì mất máu.

Cuối cùng Lạc Trường Uyên không thể bò đến bên Yến Uyển, hắn ch-ế-t không nhắm mắt, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía Yến Uyển.

Hắc y nhân thật sự không gi-ế-t Yến Uyển, nhưng họ móc đôi mắt nàng ấy, cắt đứt lưỡi nàng ấy.

Khiến nàng ấy sống còn không bằng ch-ế-t.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thân thể cứng đờ của ta cũng có thể cử động.

"Uyển tỷ tỷ."

Ta lao ra khỏi bụi gai, không quản mặt mũi thân thể bị gai đ.â.m rách, chạy thẳng đến ôm lấy Yến Uyển.

Nàng ấy còn thoi thóp, hai hốc m-á-u trên mặt vô cùng kinh khủng.

"Uyển tỷ tỷ, tỷ nghe được ta nói thì gật đầu."

Yến Uyển mò mẫm nắm lấy tay ta, viết lên tay ta một chữ "Lạc".

Vừa nãy nàng ấy tự mình bò dưới đất tìm rất lâu, nhưng vì không đúng hướng, bất kỳ th-i-th-ể nào nàng ấy sờ thấy cũng không phải là Lạc Trường Uyên.

Ta đặt nàng ấy xuống bên cạnh Lạc Trường Uyên, để họ tựa vào nhau.

"Uyển tỷ tỷ, Trường Uyên ca ca đã cho ta rất nhiều vàng, ta có tiền, ta có thể mời danh y giỏi nhất thiên hạ đến chữa trị cho tỷ. Ta van tỷ, đừng ch-ế-t."

Nhìn nàng ấy như vậy, mỗi hơi thở của ta đều khiến trái tim đau như nhỏ máu.

Nàng ấy là người mà Trường Uyên ca ca yêu nhất, ta muốn nàng ấy sống, nhưng với tình trạng này làm sao nàng ấy có thể sống tiếp?

Yến Uyển theo bản năng hé môi, rồi lại khép lại.

Dù gương mặt nàng ấy đã bị hủy hoại, nhưng ta vẫn nhìn thấy được sự buông xuôi trong ánh mắt.

Nàng ấy viết ba chữ vào lòng bàn tay ta: "Hãy sống tiếp."

Ta ôm nàng ấy, tựa vào th-i-th-ể của Lạc Trường Uyên khóc không thành tiếng.

"Ta không muốn, không có Trường Uyên ca ca, không có tỷ, ta sống để làm gì nữa?"

18

Cuối cùng Yến Uyển cũng theo Lạc Trường Uyên ra đi.

Ta cho họ hợp táng một nơi, dựng một tấm bia không chữ.

Thù lớn chưa báo, ta không muốn một ngày nào đó kẻ thù lại đào m-ộ họ lên để hại họ lần nữa.

Ta ngồi trước bia một một đêm, trời vừa hửng sáng thì mưa nhỏ bắt đầu rơi.

Ban đầu chỉ là tiếng mưa rào rào trên lá cây, chớp mắt một cái, hạt mưa to bằng hạt đậu nành đã trút xuống.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, hận trời vô tình, oán đời nhiều tai nhiều nạn.

"A. . ."

Ta phát ra tiếng kêu thê thiết xé ruột xé gan.

Bỗng nhiên, ta quay người nhìn sang bên cạnh.

Cẩm Mặc vốn đã tắt thở lại đang gọi ta bằng giọng nói yếu ớt.

Nước mưa đã rửa trôi vết m-á-u trên mặt hắn ta, khi thấy hắn ta mở mắt, cả người ta đều ngây ra.

"Ca ca, ca ca?"

Ta vội vàng lao đến nhưng không dám di chuyển hắn ta.

Trên người hắn ta bị đ-â-m nhiều nhát kiếm, khi ta đào hắn ta ra từ đống th-i-th-ể, vết m-á-u trên quần áo hắn ta đã khô cứng.

"Huynh, huynh còn sống thật là tốt quá."

Ta vui mừng đến phát khóc, cúi người phủ lên người hắn ta, dùng thân mình chắn nước mưa cho hắn ta.

Cẩm Mặc khẽ động môi, ta cúi thấp hơn nghe hắn ta nói: "Thiếu gia?"

"Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ đã được ở bên nhau rồi, giờ họ. . . rất an bình."

Cẩm Mặc nhìn đôi mắt sưng đỏ của ta không nói gì nữa.

Bọn ta không ở lại Yến Kinh được nữa, khi vết thương của Cẩm Mặc đỡ hơn, ta đưa hắn ta trở về Hoa Mãn lâu.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 21: Phần 21


Ta vốn chưa từng tiếp khách, từ đó về sau bắt đầu trang điểm lộng lẫy, với nụ cười rực rỡ nhất đứng trước mặt mọi người.

"Tô Tô à, lát nữa Vương lão gia sẽ đến, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Mụ tú bà lo lắng bước đến, đặt tay cầm khăn lên mu bài tay ta.

"Mụ mụ thấy được ngươi là đứa trọng tình nghĩa, nhưng người đã ch-ế-t rồi, ngươi làm vậy có đáng không?"

"Ngươi nói ai đã ch-ế-t?"

Ta nhìn ả ta, giọng nhẹ nhàng như gió thổi qua má.

"Để ta nghe thấy mấy lời này thêm lần nào nữa, Hoa Mãn lâu này sẽ phải đổi người quản lý."

Mụ tú bà lập tức im bặt, chu môi rồi ỏng ẹo đi qua một bên tiếp đãi khách.

Trước khi ch-ế-t Yến Uyển đã trao cho ta một bức thư giấu trong áo ng-ự-c, trên đó có bằng chứng về việc Yến gia bị uy h.i.ế.p thông đồng với giặc.

Tuy nàng ấy không nói được, nhưng ta biết trong lòng nàng ất hẳn là hận chính bản thân tột cùng.

Nàng ấy vẫn luôn tưởng phụ thân và huynh trưởng phản bội, b*n n**c, nào ngờ lại là bị người ta uy h**p, trở thành vật thế tội.

Vậy mà nàng ấy lại tự tay đưa phụ thân và huynh trưởng lên đoạn đầu đài, hoàn toàn giúp người ta được như ý.

Có lẽ không ai nghĩ ra được, kẻ chủ mưu hại ch-ế-t hai nhà Yến Lạc lại chính là hoàng đệ cùng cha khác mẹ với đương kim Thái tử - Nhị Hoàng tử.

Nội dung bức thư đã khắc sâu từng chữ một trong tâm trí ta, có bức thư này, ta không cần phải như con ruồi không đầu lạc lối cứ đ.â.m đầu vào tường nữa.

Chỉ cần gi-ế-t được người đó, ta có thể báo thù cho Trường Uyên ca ca và mọi người rồi.

Đáng hận là Nhị Hoàng tử có địa vị cao quý, không phải là người mà một nữ tử yếu ớt có thể dễ dàng tiếp cận.

Nhưng trời không tuyệt đường của con người, sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, ta quyết định liều lĩnh dùng cách đơn giản nhất để tiếp cận Nhị Hoàng tử.

Sau khi Lạc gia không còn, Vương gia vốn là gia tộc giàu có thứ hai ở Dương Châu lập tức vươn lên, nửa năm sau thậm chí còn bám víu được vào đám quyền quý ở Yến Kinh, làm ăn với hoàng thương.

Gần đây nhị phòng Vương gia về quê thăm người thân, ta lập tức sai mụ tú bà đi mời vị khách quý này đến đây.

Người nắm quyền trong nhà họ Vương hiện giờ đích tôn Vương Đại Phú, Vương nhị gia luôn bị huynh trưởng đè nén, ai cũng thấy được dã tâm muốn phản trời của hắn ta.

Muốn độc chiếm chuyện làm ăn ở Yến Kinh, người đầu tiên hắn ta phải lấy lòng chính là Nhị Hoàng tử, bởi vì thê đệ của Nhị Hoàng tử đang đảm nhiệm chức Hộ bộ Tổng quản.

Mụ tú bà chỉ cần đưa tin Nhị Hoàng tử háo sắc lên, rồi dẫn Vương nhị gia đến, hắn ta vừa thấy ta sẽ lập tức mắc bẫy.

"Vương nhị gia, Tô Tô ở trong tay ta đã được dạy dỗ nhiều năm, nếu không phải ngài mở lời, đừng nói một trăm lượng vàng, một vạn lượng vàng ta cũng không nỡ bán nó!"

Mụ tú bà vừa nói vừa che miệng thì thầm với Vương nhị.

"Ngài đừng thấy nó đã mười tám, nhưng thân thể vẫn còn trong trắng, nam nhân nào chẳng thích nếm thử của lạ, ngài mua nó là lời to."

Mụ tú bà vừa luyến tiếc bán ta, vừa vui vẻ ôm những thỏi vàng trên bàn vào lòng.

Còn ta chỉ cần đứng bên cạnh, làm bộ dáng bối rối.

Khi Vương nhị gia đến gần, lại chớp chớp đôi mắt to long lanh, trái tim nam nhân lập tức tan chảy.

"Tâm can bảo bối của ta, với dáng vẻ này của ngươi, lão gia thật sự không nỡ đưa ngươi tặng cho người khác."

Vương nhị gia mua ta xong lại có chút không nỡ tặng người, hắn ta ôm ấp v**t v* ta, cái mõm lợn cứ cọ vào mặt ta.

"Vương nhị gia, mẫu thân nói ta sinh ra là để làm món quà cho nam nhân, chỉ là không biết món quà này dùng để lấy lòng ai đây?"

Ta nhẫn nhịn sự buồn nôn co ro trong lòng hắn ta, dịu dàng hỏi.

"Tô Tô từ nhỏ đã theo mẫu thân học nghệ, đàn cờ thư họa không thua kém các tỷ muội trong lâu, nhưng mẫu thân chưa từng để ta tiếp khách, hóa ra là giữ ta để tặng cho bậc đại nhân vật như ngài, nhị gia, để ta hát một khúc cho ngài nghe nhé?"
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 22: Phần 22


Ta liên tục nhắc nhở trong lời nói, cuối cùng lý trí của Vương nhị gia cũng chiếm thế thượng phong.

Hắn ta tuy đã thỏa mãn được h*m m**n nhưng cuối cùng vẫn chưa phá thân ta.

Mười ngày sau, hắn ta đưa ta rời Dương Châu.

19

Cẩm Mặc đã đến Yến Kinh trước một bước, hắn ta không tiện ở bên cạnh ta, chỉ có thể âm thầm giúp ta làm việc.

Từ Dương Châu đến Yến Kinh, Vương nhị gia mấy lần suýt mất đi lý trí định nuốt chửng ta.

Từ lần đầu đối đáp căng thẳng đến mức tim đập như sấm nổi, dần dần ta cũng học được cách xu nịnh.

Những chiêu số của các cô nương trong lâu, không cần nhìn ta cũng học được vừa phải.

Cuối cùng, sau một bữa tiệc, hắn ta bịt mắt ta đưa lên một cỗ xe ngựa.

Trước khi lên xe, có thị vệ đến khám người ta, gần như không bỏ sót một tấc nào.

Ta chỉ mặc một chiếc váy the mỏng manh, gió thu thổi tung rèm xe khiến ta rùng mình.

Phía sau vang lên tiếng cười khàn đục của nam nhân, theo sau là mùi rượu nồng nặc.

Ta bị nam nhân đè ấn trong xe ngựa, muốn xoay đầu nhìn mặt hắn ta một cái nhưng bị lạnh lùng ngăn cản.

Hắn ta thô bạo vén váy ta lên, không có bất kỳ chuẩn bị nào đã xông vào.

Ta đau đến mức muốn kêu thành tiếng, nhưng cổ họng ngay lập tức bị bóp chặt.

Ta không dám chống cự, chỉ có thể thuận theo.

Hắn ta dùng một tay đỡ eo ta, tay kia bóp cổ ta như muốn bẻ gãy, hung tợn vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu, tay hắn ta mới buông khỏi cổ ta.

Nhận ra hắn ta không thích nghe tiếng kêu, ta chỉ có thể cắn môi, âm thầm chịu đựng.

Không biết có phải vì sự ngoan ngoãn của ta làm hắn ta hài lòng hay không, hắn ta cúi đầu hôn nhẹ vành tai ta.

"Vẫn còn là chim non sao?"

"Tên họ Vương kia chưa động đến ngươi?"

Giọng nói lạnh lẽo đó như lưỡi rắn băng giá chui vào tai ta, khiến ta run rẩy.

"Quả không hổ danh là kỹ nữ được dạy dỗ từ thanh lâu, thân thể này cũng được."

Ta nghiến răng nhắm mắt, những ngón tay chống trước người siết chặt đệm ghế, móng tay bị bẻ gãy, đau thấu tim nhưng vẫn không thể thay thế được nỗi nhục nhã lúc này.

Nhị hoàng tử Hạ Cảnh Thái, khoảng ba mươi tuổi.

Ta bị hắn ta hành hạ đến chỉ còn thoi thóp, như con cá sắp ch-ế-t nằm phục trên sàn, chỉ hé miệng th* d*c.

"Món quà này không tệ, ngày mai gọi Vương Nhị đến, gia có thứ muốn thưởng cho hắn ta."

Hạ Cảnh Thái sau khi thỏa mãn thì không màng đến ta nữa, hắn ta thậm chí còn chưa từng nhìn qua dung mạo ta.

Tật xấu này của hắn ta, trước khi đến Hoa nương đã dặn dò ta, còn khuyên ta đừng liều lĩnh.

Dù sao, cũng chẳng có nữ tử nào có thể sống được quá một tháng trong phủ của Nhị hoàng tử.

Khi nghe tiếng bước chân đến gần phía sau, ta mới ngẩng đầu nhìn.

Chỉ một cái nhìn, toàn thân ta như đông cứng.

Tên thị vệ cao lớn uy mãnh trước mắt, chính là kẻ đã dùng kiếm đ-â-m xuyên ng-ự-c Lạc Trường Uyên.

Ngày đó tuy hắn ta đã che mặt, nhưng nốt ruồi đen bên khóe mắt kia không thể che giấu được.

Hơn nữa, đôi mắt lạnh lùng khát m.á.u đó, cả đời ta cũng không thể quên.

20

Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, ta chậm rãi đứng dậy, quần áo trên người đã bị xé thành từng mảnh, ta chỉ có thể bất lực dùng hai tay che ng-ự-c.

"Đưa nàng ta xuống."

Thị vệ lên tiếng, lập tức có hai tì nữ tiến lên dẫn ta đi.

Sau khi tắm rửa thay y phục, ta được đưa đến một tiểu viện, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn trên giường còn thoang thoảng hương mộc lan.

"Tiểu thư, nữ y đến rồi."

Nha hoàn hầu hạ ta tuổi còn nhỏ, trông chỉ khoảng mười bốn mười lăm.

Rất nhanh, nàng ta dẫn nữ y vào phòng, nói muốn khám và bôi thuốc cho ta.

Ta rất ngoan ngoãn nằm trên giường, để mặc nàng ta kiểm tra thân thể ta như kiểm tra súc vật.

"Thuốc này có tác dụng tiêu sưng giảm đau, để Liễu Như bôi thuốc cho tiểu thư."
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 23: Phần 23


Sau khi nữ y đi, tì nữ tên Liễu Như dùng tay lấy cao thuốc bôi lên eo và lưng ta.

Tay nàng ta rất thành thạo, không biết đã hầu hạ bao nhiêu nữ tử như ta bị đưa vào đây.

Hạ Cảnh Thái ra tay thật mạnh, khắp người ta đều thấy vết bầm tím, vết đỏ dưới cổ thậm chí bảy tám ngày vẫn chưa tan.

Suốt nửa tháng, ta đều an phận sống trong tiểu viện này.

Ban đầu Liễu Như tưởng ta là người câm, cho đến hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, Hạ Cảnh Thái sai tên thị vệ đó đến.

"Vương gia muốn gặp ngươi."

Ta khẽ gật đầu, quỳ gối hành lễ với hắn ta.

"Phiền thị vệ đại ca đợi chốc lát."

Sau đó ta xoay người gọi Liễu Như vào phòng, nhờ nàng ta giúp ta thay chiếc váy sa mỏng trong tủ.

Váy sa mỏng đến mức gần như trong suốt, thân thể trắng như ngọc của ta lộ rõ mồn một.

Liễu Như nhìn không nhịn được thốt lên: "Tiểu thư, người tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."

Ta mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì.

Đẹp hay không đẹp thì đã sao, chỉ có gi-ế-t được Hạ Cảnh Thái, đời này của ta sống mới không uổng phí.

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn, khi ta bước ra sân vừa lúc có gió thổi tới, ánh tà dương chiếu lên người ta, nhắm mắt lại ta cũng biết lúc này mình đẹp đến nhường nào.

Thị vệ lúng túng hạ mắt xuống, ta lại thẳng thắn bước đến gần hắn ta.

"Làm gì vậy?"

Ta đưa cho hắn ta một dải lụa đen trong tay, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại trước mặt hắn ta.

"Không phải nói muốn gặp Vương gia sao, còn phiền thị vệ đại ca giúp bịt mắt ta lại."

Hắn chỉ sững người trong chốc lát rồi nhận lấy dải lụa trong tay ta.

Sức lực của hắn ta chắc hẳn rất lớn, nếu không làm sao có thể một kiếm đ.â.m xuyên qua người Trường Uyên ca ca.

Nhưng lúc này, ta không cảm thấy hắn ta mạnh mẽ đến thế, tấm lụa che mắt ta dường như chỉ cần gió thổi nhẹ là có thể rơi xuống.

"Cảm ơn."

Khóe miệng ta cong lên thành một nụ cười nhẹ, rồi đưa tay mò mẫm về phía trước.

"Thị vệ đại ca, có thể dìu ta một chút được không?"

Ta bị bịt mắt nên đương nhiên không thể nhìn rõ đường.

Chẳng mấy chốc, ta cảm nhận được xúc cảm dưới lòng bàn tay, ngón tay ta nhẹ nhàng bấu víu, dường như là cánh tay hắn ta.

"Chúng ta đi thôi."

Tú bà thường nói không nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự dịu dàng ngọt ngào của ta.

Nhưng trên đời này luôn có ngoại lệ.

Ngay cả khi ôm ta, trong mắt Lạc Trường Uyên cũng không có chút tà niệm nào.

Xe ngựa đỗ ngay trước cổng viện, khi bước qua ngưỡng cửa ta vô ý vấp phải.

"A!"

Cùng với tiếng kêu hoảng hốt, ta vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, rồi theo bản năng dựa vào lòng hắn ta.

Như dự đoán, ta bị hắn ta đẩy mạnh ra, tiếp theo là ngã xuống đất.

Không kịp để ý đến cơn đau ở khuỷu tay bị trầy xước, ta vội vã mò mẫm đứng dậy, rồi cúi đầu về một hướng.

"Xin lỗi, ta, ta không cố ý."

Ta rụt rè không dám ngẩng đầu nhìn hắn ta, một lúc lâu sau không nghe thấy động tĩnh, ta sợ hãi quỳ "phịch" xuống đất.

"Xin ngươi đừng nói với Vương gia, người nhà ta vẫn còn trong tay tú bà, nếu ta dám không nghe lời, ca ca và hai chất nhi của ta sẽ mất mạng."

Ta vừa khóc vừa đưa tay về phía trước mò mẫm, khi chạm được mũi giày của nam nhân, ta như nắm được cọng rơm cứu mạng quỳ lạy hắn ta.

"Cha mẹ ta mất sớm, là ca ca nuôi ta khôn lớn, tẩu tử bệnh nặng không có tiền chữa trị nên bất đắc dĩ huynh ấy mới bán ta đi, tú bà nói chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ tốt Vương gia, hai chất nhi của ta sẽ có tiền đi học, nhưng nếu ta làm sai việc, bà ta, bà ta sẽ tìm người đ-á-nh ch-ế-t ca ca ta."

Những màn kịch như thế này không có gì mới mẻ trong kỹ viện, nhưng ngay cả một sát thủ l.i.ế.m m-á-u trên đầu đ-a-o, cũng có lúc mềm lòng.

Chẳng phải có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 24: Phần 24


Cuối cùng thị vệ cũng không nói gì, chỉ kéo tay ta đứng dậy đưa ta lên xe ngựa.

Hắn ta đưa ta đến phòng của Hạ Cảnh Thái rồi rời đi.

Khác với chiếc xe ngựa chật hẹp trước đó, không gian càng rộng rãi, tim ta đập càng nhanh.

Ta cố gắng bình tĩnh lại, tuyệt đối không được có chút sai sót nào, nếu không một khi hắn ta đuổi ta đi hoặc xử tử, mọi nỗ lực của ta sẽ trở thành công cốc.

Chẳng mấy chốc, ta đã quen với nỗi sợ hãi tĩnh lặng này.

Trong hơi thở thoang thoảng mùi hương nhạt, là mùi của bút mực.

Ta đoán mình có thể đang ở trong thư phòng của hắn ta, nhưng không dám tùy tiện cởi tấm lụa che mắt.

Ta đứng yên tại nơi ban đầu, bất động chờ đợi.

Khoảng qua thời gian một chén trà, cửa phòng bị đẩy ra.

21

Mùi hương nam tính quen thuộc áp sát, hắn ta trước tiên cúi xuống ngửi sau tai ta, rồi trói ngược hai tay ta ra sau lưng.

"Ta đã chơi bao nhiêu nữ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người như ngươi."

Môi ta khẽ mím lại, không dám lên tiếng.

Rất nhanh, ta đã hiểu lần này hắn ta muốn chơi trò gì.

Sau khi kết thúc hắn ta không rời đi, mà đứng một bên ngắm nhìn vẻ chật vật của ta.

Ta cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, muốn đứng dậy nhưng vì hai tay bị trói ngược nên mấy lần đều không thành công.

"Ha ha, thú vị, rất thú vị."

Ta nhìn theo hướng giọng nói của hắn ta, tấm lụa che mắt vô tình trượt xuống.

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, ta theo bản năng co rúm người lùi lại.

Ta không dám mở mắt, chỉ cắn môi cúi thấp mặt.

Tiếng bước chân của nam nhân tới gần, hắn ta có vẻ đã ngồi xuống trước mặt ta.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn ta lại nâng cằm ta lên, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng v**t v* má ta.

Ta có thể cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy nhè nhẹ, hàng mi khép chặt không ngừng rung động.

"Vương gia, ta biết lỗi rồi."

Ta khẽ lên tiếng, Hạ Cảnh Thái thở dài áp sát, thì thầm bên tai ta.

"Những nữ nhân từng gặp ta đều đã ch-ế-t, ngươi có biết không?"

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức bị hắn ta kìm giữ không thể cử động.

"Đã không biết, vậy tại sao ngươi không dám mở mắt?"

Trong lòng ta căm hận không ngừng nguyền rủa tên b**n th** này, nhưng trên mặt không dám có chút lơ là.

"Lúc đến đã được dặn dò, nói Vương gia không thích đối diện với nữ nhân, càng không thích nghe. . . tiếng động, ta, ta đều nhớ rõ, không dám trái lệnh."

Hắn ta nghe xong cười khẽ: "Quả nhiên là người thông minh."

Hắn ta lại kéo ta dậy, ép lên bàn.

. . .

Tú bà nói đúng, một khi Hạ Cảnh Thái đã chạm vào người ta thì rất khó quên được ta.

Những lần trước ta đều được thị vệ dẫn đến gặp hắn ta, cho đến ngày đó trong Yên Kinh thành có tuyết rơi lớn.

Liễu Như đốt long đường rất nóng, ta chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu.

Ta đi dưới hành lang, nhìn tuyết bay đầy trời, chợt nhớ đến năm đó cũng vào một ngày tuyết lớn như thế này, Lạc Trường Uyên đi săn về vai vác một con cáo bạc, cười nói muốn tìm thợ lột da cáo làm áo choàng cho ta.

"Xuân xanh chưa kịp tận hưởng lặng lẽ trôi. Suy tư thầm lặng, lá cây rụng rời, sương tuyết dồn dập. Than ôi, hôm qua tóc mây còn vấn, nhành mẫu đơn còn xanh,. Giờ lặng lẽ hoa đào lại thắm, mà người xưa chẳng trở về. . ."

Một khúc kết thúc, trong mắt ta đã tuôn rơi từng giọt lệ nóng từ khi nào không hay.

Tiếng vỗ tay "bộp bộp" từ xa vọng lại gần, ta giật mình quay người, vừa hay ánh mắt chạm phải người đến.

Hạ Cảnh Thái mặc trường bào màu tím ánh vàng, eo đeo ngọc đái, vai khoác áo choàng cáo đen, trên đầu phủ đầy tuyết.

Nếu không biết dã tâm của hắn ta, chỉ nhìn dáng vẻ này còn tưởng hắn ta chỉ là một vị vương gia nhàn tản điềm đạm.

Ta vội vàng cụp mắt xuống, cúi đầu đứng im.

"Khúc hát vừa rồi là ngươi hát?"

Hạ Cảnh Thái bước đến gần, trầm giọng hỏi.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 25: Phần 25


Ta vội gật đầu: "Nếu Vương gia chê ồn, sau này ta sẽ không hát nữa."

"Ha ha, thật sự coi mình là câm rồi."

Sự ngoan ngoãn nghe lời của ta cuối cùng cũng được Hạ Cảnh Thái công nhận.

Hắn ta bắt đầu để ý quan sát ta, sau đó cho phép ta đàn tỳ bà cho hắn ta nghe.

Hạ Cảnh Thái đến tiểu viện càng ngày càng nhiều, ta biết hắn ta đã bắt đầu đắm chìm trong thân thể của ta.

Từ ban đầu bị ép buộc chịu đựng, ta đã học cách dần dần chiều theo hắn ta, làm hắn ta vui lòng.

Một lần sau khi kết thúc, hiếm khi hắn ta không mặc quần áo rời đi, lại ôm ta ngủ trên giường nửa đêm.

Có lẽ thân là Hoàng tử từ nhỏ đã quen phải cẩn thận, bên cạnh Hạ Cảnh Thái có nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng ngủ lại trên giường của nữ nhân nào, hoặc cho phép nữ nhân ngủ bên cạnh mình.

Hơn nữa những nữ nhân đó không ai sống lâu cả.

Hơn nữa mỗi lần gần gũi với hắn ta, thị vệ thân cận đều sẽ khám xét người ta.

Đừng nói là giấu vũ khí sắc bén, ngay cả một cây trâm bạc cũng không được xuất hiện.

Trong bóng tối, ta từ từ mở mắt nhìn nam nhân nằm bên cạnh.

Nếu bây giờ ta có một con d-a-o, ta nhất định sẽ không chút do dự đ-â-m vào ng-ự-c hắn ta.

"Tỉnh rồi?"

Hạ Cảnh Thái đột nhiên lên tiếng, ta bị dọa sợ.

Lần này không phải giả vờ, ta thật sự bị hắn ta dọa sợ.

Ta chỉ nhìn hắn ta mà không làm gì cả, thậm chí nhịp thở cũng không thay đổi, hắn ta nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được ta đã tỉnh.

Từ đó có thể thấy, hắn ta là người thận trọng đến mức nào.

Hạ Cảnh Thái sai người thắp đèn lên, rồi bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.

Ta chưa bao giờ giúp hắn ta làm những việc này, không phải ta không muốn, mà là hắn ta không cho phép.

"Lại đây."

Hắn ta đột nhiên gọi ta, rồi vẫy tay đuổi Liễu Như ra ngoài.

"Quần áo của gia không khó hầu hạ, ngươi làm đi."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, bước lên phía trước học theo cách của Liễu Như thắt đai áo cho hắn ta.

Hắn ta cao hơn ta rất nhiều, ta phải kiễng chan thì đỉnh đầu mới chạm được cằm hắn ta.

Hắn ta đột nhiên ôm lấy ta, cúi đầu hôn ta.

"Thật muốn đem ngươi theo bên mình."

"Tô Tô, trên người ngươi rốt cuộc có mùi gì, tại sao có thể khiến ta say mê như vậy."

Hai bàn tay ta ôm vạt áo hắn ta im lặng không lên tiếng.

Đợi đến khi Hạ Cảnh Thái rời đi, ta lại một mình ngồi dưới mái hiên.

Liễu Như đứng bên cạnh hầu hạ ta, nhưng rất nhanh nàng ta đã ngủ thiếp đi.

Sau cột trụ hành lang có bóng người lướt qua, ta quay đầu nhìn.

Là Cẩm Mặc.

Hắn ta đưa cho ta một gói giấy nhỏ, rồi hạ giọng nói một câu.

"Đại Hoàng tử ra tay, đêm nay Hạ Cảnh Thái ra ngoài có thể gặp nguy hiểm."

Tim ta đột nhiên đập mạnh.

22

Cuộc tranh đấu giữa các Hoàng tử thật tàn khốc, nhưng ta mong Hạ Cảnh Thái có thể sống sót trở về.

Mạng của hắn ta chỉ có thể do ta kết thúc.

"Còn một việc nữa."

Cẩm Mặc có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

"Tú bà nói thuốc này tuy có thể tạm thời áp chế chất độc trong người ngươi, nhưng ngươi dùng chính mình làm cổ, nuôi Tây Hạ Diễm cổ, khiến nam nhân nào chạm vào ngươi đều trúng độc, đây là con đường không quay đầu, Anh Lạc, ta. . . ta lo cho ngươi."

Từ trước tới nay hắn ta luôn gọi ta là tiểu thư, giờ đây chịu gọi tên ta, ta rất vui mừng.

Ta quay đầu nhìn hắn ta cười.

Không biết đã bao lâu rồi ta chưa nở nụ cười thật lòng như vậy.

Ta nói: "Ca, huynh nhớ sớm tìm người khắc bia m-ộ cho Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ, biết đâu một ngày nào đó sẽ dùng đến."

Tây Hạ Diễm cổ dùng nữ nhân xinh đẹp làm mẫu cổ.

Nam nhân từng g*** h*p với mẫu cổ hoàn toàn không biết mình trúng độc như thế nào.

Thường ngày cơ thể họ cũng không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Chỉ khi mẫu cổ k*ch th*ch, bọn họ mới vì độc tố của tử cổ phá vỡ cơ thể, ch-ế-t vì mất m-á-u.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 26: Phần 26


Ta đã hạ cổ trong người Hạ Cảnh Thái.

Nhưng muốn đảm bảo hắn ta phải ch-ế-t, mức độ cổ độc này vẫn chưa đủ.

Ta phải khiến hắn ta say mê ta hơn nữa, sẵn sàng bày ra bộ dạng không phòng bị trước mặt ta.

Ta mới có thể nắm chắc để trừ khử hắn ta hoàn toàn.

Ngoài hắn ta ra, còn một người nữa ta phải tự tay gi-ế-t.

Đêm đó, quả nhiên Hạ Cảnh Thái bị thương, ta được thị vệ đón đến bên cạnh hầu hạ hắn ta.

Đây là lần đầu tiên ta bước vào phủ Vương gia, khí thế trong phủ vượt ngoài tưởng tượng của ta, nhưng Vương phi lại dễ chung sống hơn dự đoán của ta.

Ta suốt ngày ở bên cạnh Hạ Cảnh Thái, đàn hát cho hắn ta nghe.

Mỗi khi Vương phi mang thuốc và thức ăn vào, đều thưởng cho ta một phần bánh ngọt.

"Có thấy ấm ức không?"

Hạ Cảnh Thái dường như càng ngày càng muốn nói chuyện với ta, hắn ta nắm cằm ta, nhìn vào đôi mắt trong veo của ta và khẽ cười.

"Từ trước tới nay ta chưa từng đưa nữ nhân bên cạnh, nhưng không hiểu sao lại luôn nhớ đến ngươi."

Nói xong hắn ta lại đưa tay kéo cổ áo ta: "Ngươi ở bên cạnh ta càng lâu, ta càng không nỡ để ngươi đi."

Mặt ta hơi đỏ lên, giả vờ xấu hổ không dám nói gì.

Nhưng trong lòng lại hết sức cảnh giác, không hiểu câu "không nỡ" đó rốt cuộc chỉ điều gì?

Vương phủ không dễ ra vào như tiểu viện, suốt nửa tháng ta chưa từng gặp Cẩm Mặc.

Ngày đó sau khi Hạ Cảnh Thái vào triều, Vương phi cho gọi ta đến phòng nàng ta.

Nàng ta sai người l*t s*ch quần áo trên người ta, rồi tìm đại phu đến khám xét tỉ mỉ.

"Con hồ ly tinh hạ tiện này, dám quyến rũ để Vương gia đồng ý cho ngươi vào phủ?"

"Vương phi, nghe nói Tây Vực có một loại yêu thuật, nữ nhân uống vào sẽ tỏa ra mùi hương lạ, khiến nam nhân say đắm không thể thoát ra được, con tiện tỳ này chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó chưa từng thấy, nếu không thì Vương gia đã gặp biết bao nhiêu nữ tử, sao lại đặc biệt cho phép nàng ta vào phủ chứ?"

Các nha hoàn bên cạnh nói không ngừng, Vương phi càng nghe càng thấy có lý.

Đáng tiếc là, ba bốn vị đại phu đã khám xét ta từ trong ra ngoài cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Vương phi không chịu thôi, lấy ra một viên thuốc bắt ta uống.

"Vương phi, từ lần đầu được Vương gia sủng hạnh, ta đã uống thuốc tránh thai, hơn nữa còn uống sạch không sót lần nào."

Ta lên tiếng nhắc nhở, thực ra dù nàng ta muốn đầu độc ta hay thế nào, ta đều không quan tâm.

Nhưng ta không thể ch-ế-t trước Hạ Cảnh Thái.

Vì vậy, ta tuyệt đối không thể dễ dàng uống viên thuốc này.

"Đồ tiện nhân, dám trái lệnh Vương phi?"

Nha hoàn tát một cái vào mặt ta, ngay sau đó ba bốn người xông lên giữ chặt ta.

Bọn họ dùng thìa cạy miệng ta, cố ép viên thuốc vào miệng ta.

"A. . ."

Ta cắn trúng ngón tay của một người trong số họ, nàng ta lập tức kêu đau.

Vương phi nổi giận: "Đồ tiện tỳ không biết tốt xấu, đánh cho ta!"

Bọn nha hoàn ra tay chuyên nhắm vào chỗ đau, chỉ riêng tránh mặt ta.

Trong đầu ngón tay bọn họ giấu kim nhỏ, đ-â-m vào người đau nhói khắp nơi, ta bị bịt miệng không thể kêu lên, đau đến mức gần như ngất đi.

"Vương phi, Hắc Ưng đến rồi."

Ta quỳ rạp xuống đất, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vương phi và nha hoàn.

Có vẻ nàng ta rất e ngại Hắc Ưng.

Cũng khó trách, Hắc Ưng là thị vệ thân cận của Hạ Cảnh Thái, cũng là sát thủ đắc lực tín nhiệm nhất của hắn ta.

"Vương phi muốn ta ch-ế-t, ta không dám không ch-ế-t, chỉ là có một việc ta cần phải làm rõ."

Ta đột nhiên lên tiếng, giọng trong trẻo: "Ta chưa từng nghĩ dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Vương gia, tất cả những gì ta làm đều là để sống sót."

Nói xong, ta nhặt viên thuốc rơi dưới đất nuốt vào miệng.

"Tô Tô!"

Một giọng nói hơi gấp gáp vang lên từ phía sau, tiếp theo là giọng quát giận dữ của Vương phi.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 27: Phần 27


"Láo xược, ngươi là thân phận gì mà dám tự tiện xông vào tẩm điện của bản phi?"

Hắc Ưng vừa nhặt y phục quấn chặt lấy ta, vừa lạnh giọng đáp: "Vương phi, thuộc hạ không là gì cả, thuộc hạ chỉ biết trung thành với Vương gia, Tô Tô cô nương là người của Vương gia, nếu người muốn động đến nàng ấy chẳng phải nên hỏi qua Vương gia một tiếng sao?"

24

Hắc Ưng bế ta về phòng của Hạ Cảnh Thái.

Trên đường đi, bụng ta đau như d-a-o cắt, tay vô thức nắm chặt cổ áo hắn ta.

"Ca ca, cứu ta."

Vừa nói xong, trán ta toát mồ hôi lạnh, dần dần mất ý thức.

Ta gắng gượng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn ta, nước mắt cũng chảy xuống.

Hắc Ưng bước nhanh hơn, đáy mắt vốn lạnh lùng vô cảm dần hiện lên sự không đành lòng.

Cánh tay bế ta cũng siết chặt hơn.

Trong cơn mê man, ta tựa dựa vào lòng hắn ta, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Hạ Cảnh Thái đã ngồi bên giường.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt ta, vẻ mặt khó đoán không nhìn ra vui hay giận.

Khi ta định mở miệng nói, mới phát hiện giọng khàn đặc như cửa sổ hỏng lâu ngày không sửa.

Liễu Như quỳ bên giường bưng bát thuốc, nàng ta nhỏ giọng giải thích: "Tiểu thư, cổ người bị thương, trong vòng một tháng nữa không nên nói chuyện."

Tôi lập tức mở to mắt, đồng tử run rẩy nhìn về phía Hạ Cảnh Thái.

Đáy mắt ngấn lệ nhưng lại không chịu rơi nước mắt, vẻ yếu đuối tội nghiệp khiến người ta đau lòng.

"Tô Tô, là bản vương không bảo vệ được ngươi."

Cuối cùng đáy mắt Hạ Cảnh Thái cũng có chút xúc động, hắn ta đưa tay v**t v* má ta, giọng dịu đi đôi chút.

"Ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ chi tiền mời đại phu chữa khỏi cho ngươi."

Ta cắn môi rơi lệ, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay hắn ta.

Sau đó ta được bố trí ở Tây viện trong vương phủ, nơi này cách Đông viên nơi Vương phi ở xa nhất.

Nhưng Hạ Cảnh Thái rõ ràng bận rộn hơn trước, thỉnh thoảng ghé qua cũng chỉ vội vàng xong việc rồi đi ngay.

Hắn ta để Hắc Ưng ở lại trong viện.

Hắn ta giống như Cẩm Mặc lúc trước, phụ trách bảo vệ an toàn cho ta.

Tây viện ngoài Liễu Như chỉ có mỗi hắn ta, ta không thích ở trong phòng, dù trời lạnh cũng muốn đứng ngoài hành lang ngắm tuyết.

Hắc Ưng luôn đứng canh không xa không gần, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, hắn ta đều vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh.

Hắn ta đã bế ta hai lần, mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy cũng thật không dễ dàng.

Dưỡng bệnh hơn nửa tháng, cổ họng ta cuối cùng cũng khỏi.

Ta đứng dưới cây trà sơn trong sân ngâm nga, giọng hát thậm chí còn hay hơn trước.

"Ca ca, huynh có nghe thấy không, ta lại có thể hát rồi?"

Ta quay mặt cười với Hắc Ưng, chạy đến trước mặt, không quan tâm đến vẻ lạnh nhạt của hắn ta.

"Huynh cũng cao lớn như ca ca của ta, cũng từng cứu mạng ta như huynh ấy, ở đây ta không có người thân, huynh có bằng lòng luôn bảo vệ ta không?"

Hắc Ưng chậm rãi gật đầu.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên Vương gia, sẽ không ai làm làm tổn thương đén ngươi nữa."

Đêm đó, Hạ Cảnh Thái uống say mèm, vừa cởi được áo của ta thì đã ngã lăn ra giường.

Thấy hắn ta trông rất khó chịu, ta gọi Liễu Như mang đến chậu nước ấm, rồi tự mình lau rửa thân thể cho hắn ta.

Trong cơn say mê man, hắn ta vừa nôn vừa vật vã, khiến ta cũng trở nên chật vật.

Ta chăm sóc hắn ta đến tận sáng, mới miễn cưỡng gục xuống mép giường chợp mắt được một lúc.

Khi trời sáng, Hắc Ưng vào báo cáo công việc, lúc đó Hạ Cảnh Thái đã tỉnh nhưng không bảo ta ra ngoài.

Hắc Ưng nói bên Thái tử đã có sự nghi ngờ, Hạ Cảnh Thái nên nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hạ Cảnh Thái cười khẩy rồi đáp: "Đã không giấu được thì tìm một con dê tế thần, dù sao cũng không thể để lửa đốt đến thân mình."

Ta biết họ đang nói về việc vu oan hai nhà Yến Lạc mưu phản, lấy cớ tước đoạt nguồn tiền của Thái tử. Lạc gia bao năm nay ngồi vững vị trí thương gia giàu có nhất Dương Châu, thực ra cũng sắp không đủ chi tiêu, tiền bạc đều dâng hết cho Thái tử để lo lót quan trường.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 28: Phần 28


Còn về Yến gia, đó là nhóm mưu sĩ của Thái tử.

Hạ Cảnh Thái hoàn toàn không tránh né ta, có vẻ thực sự tin tưởng ta, hoặc có lẽ, thực sự chỉ xem ta như một kỹ nữ được dâng tặng cho hắn ta.

——

Vài ngày sau nhân sinh nhật Vương phi, Hạ Cảnh Thái mời Thái tử cùng các Hoàng tử Công chúa đến phủ mừng.

Nhưng hắn ta không biết rằng, Vương phi đã đích thân đến Tây viện tìm ta từ hôm trước, yêu cầu ta hát một bài trong sinh nhật của nàng ta.

Ta không tiện từ chối nên đành phải đồng ý, sau khi Vương phi đi, Hắc Ưng hiếm khi chủ động nói chuyện với ta.

"Ngươi không nên đồng ý, ngày mai tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt mọi người."

Ta cười khổ với Hắc Ưng: "Ta không muốn Vương gia khó xử, huống chi thân phận ta vốn thấp hèn, cần gì vì ta mà để Vương gia và Vương phi bất hòa."

Vương phi không có ý tốt, làm sao ta có thể không biết.

25

Đúng như dự đoán, một khúc hát của ta trước mặt mọi người nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đại Hoàng tử.

Hạ Cảnh Thái háo sắc, nhưng Đại Hoàng tử Hạ Cảnh Ngự còn hơn thế.

Hắn ta đã công khai trước mặt mọi người xin Hạ Cảnh Thái nhường ta.

"Ca kỹ trong phủ của đệ rất hợp ý bổn vương, nếu nhị đệ không phiền thì tặng nàng ta cho đại ca, thế nào?"

Người Hạ gia thật không biết xấu hổ, Hạ Cảnh Ngự nói năng không chút kiêng kị, mà Hạ Cảnh Thái cũng đồng ý.

Vương phi càng lập tức lên tiếng, ra lệnh cho ta ngồi bên cạnh Đại Hoàng tử rót rượu.

Ta cố ý làm đổ chén rượu mới có cớ trốn về phòng thay y phục.

Hạ Cảnh Thái viện cớ tìm đến, trong mắt hắn ta có sự không đành lòng nhưng không có ý giữ ta lại.

Ta liều mạng đập vỡ chén trà trên bàn, rồi nhặt một mảnh vỡ kề vào cổ.

"Ngày đó Vương Nhị mua ta về rồi dùng mọi cách lăng nhục, may mà có Vương gia thương xót cho ta thấy một tia hy vọng sống, giờ Vương gia đã chán ta rồi sao? Lại muốn đem ta cho người khác, ta biết mình không xứng, nhưng ta yêu Vương gia sâu đậm, không muốn lấy sắc đẹp hầu hạ người khác nữa."

Ta nói xong lập tức dùng sức rạch xuống.

Hạ Cảnh Thái khẩn trương tiến lên ngăn cản, dù vậy, trên làn da trắng ngần của ta vẫn để lại một vết máu.

Hắn ta ôm ta không ngừng dỗ dành, hứa hẹn đây chỉ là kế tạm thời.

"Tô Tô, nàng yên tâm, chỉ cần nàng giúp bản vương lật đổ Hạ Cảnh Ngự, bản vương nhất định đón nàng về phủ, phong cho nàng thân phận lương thiếp, lúc đó nàng mới có thể mãi mãi ở bên bản vương."

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn ta: "Thật sao, đến lúc đó Vương gia sẽ không chê thân thể ta đã bẩn sao?"

Hạ Cảnh Thái nắm chặt tay: "Bản vương sẽ tự tay kết liễu Hạ Cảnh Ngự, còn cả tên Vương Nhị đó, phàm là nam nhân đã đụng đến nàng đều phải ch-ế-t."

Ta bị ánh mắt hung ác của hắn ta dọa sợ, co rúm trong lòng hắn ta run rẩy.

"Chỉ cần Vương gia không chê bỏ ta, ta nguyện vì Vương gia làm bất cứ điều gì."

Chỉ tiếc ta không có một con d-a-o, chỉ tiếc mảnh sứ quá mỏng, ta hận không thể cắn một phát vào cổ hắn ta, hút cạn m-á-u hắn ta.

Vì ta bị thương không tiện gặp người, Hạ Cảnh Thái gọi Vương phi ra mặt giải thích, hứa ba ngày sau sẽ đưa ta đến phủ Đại Hoàng tử.

Ngày hôm sau nhân lúc Liễu Như không có mặt, ta xin Hắc Ưng một vật.

"Không biết tính tình Đại Hoàng tử thế nào, ta sợ mình chịu không nổi, huynh có thể thương xót ta một lần không?"

Hắc Ưng không gật đầu cũng không nói không.

Nước mắt ta lưng tròng, ngã vào lòng hắn ta.

Lần này, hắn ta không đẩy ta ra.

. . .

Đêm ngày thứ ba, khi nằm trên giường ta sờ thấy dưới gối có một vật, chính là cây kéo long phượng mà ta đã xin Hắc Ưng.

Đêm khuya ta đau bụng khó chịu, Liễu Như lúng túng nhìn vết m.á.u trên giường.

Rất nhanh, Hạ Cảnh Thái đến.

Hắc Ưng chỉ hỏi một câu có cần khám người không đã bị hắn ta mắng dữ dội.
 
Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 29: Phần 29 [Hết]


Từ khi ta vào ở trong vương phủ, Hạ Cảnh Thái không còn để Hắc Ưng khám người ta nữa, hắn ta nói thêm một câu đáng bị mắng.

Ta đau đến mức mặt tái nhợt, vẻ mặt Hạ Cảnh Thái lo lắng.

"Nhanh, tìm nữ y đến."

Ta giơ tay ôm eo hắn ta, áp mặt vào ng-ự-c hắn ta làm nũng.

"Không cần nữ y, ta chỉ cần Vương gia."

Hắn ta bất lực vỗ vỗ vai ta: "Bản vương ở đây, nhưng nàng bệnh thì không thể không mời nữ y."

Ta tiếp tục cọ cọ vào ng-ự-c hắn ta: "Cơn đau này nữ y đến cũng vô dụng, nếu Vương gia chịu ở lại với thiếp một lát là được rồi."

Biết ta vì nguyệt sự mà đau đớn khó chịu, Hạ Cảnh Thái vừa giận vừa buồn cười, chỉ vào mũi ta mắng ta là đồ phiền phức.

"Đêm nay bản vương còn có việc cần xử lý, sao có thể để nàng làm chậm trễ?"

"Ngày mai ta phải đi rồi, chỉ muốn Vương gia ôm ta thêm một lúc."

Ta chưa từng ngang ngược như vậy bao giờ, phải nói là ta luôn rất hiểu chuyện, đây là lần duy nhất làm nũng với hắn ta.

Hạ Cảnh Thái đã ở lại, ta gối đầu lên cánh tay hắn ta ngủ thiếp đi.

Khi ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta từ từ ngồi dậy.

Ta nhìn Hạ Cảnh Thái vẫn còn đang ngủ say, khẽ gọi: "Vương gia."

"Ừm?"

Hạ Cảnh Thái nhắm mắt đáp một tiếng, ta cúi người xuống bên tai hắn ta tiếp tục thì thầm.

"Vương gia, trời sắp sáng rồi, chúng ta. . . nên lên đường rồi."

26

Vừa nói xong, chiếc kéo trong tay ta đã đ-â-m sâu vào ng-ự-c hắn ta.

Đầu kéo hơi ngắn, ta sợ không đ-â-m xuyên qua được nên rút ra rồi cứa mạnh vào cổ hắn ta.

Một tay ta bịt miệng hắn ta để ngăn tiếng kêu, tay kia cầm kéo.

Ta ngồi đè lên bụng Hạ Cảnh Thái, dù hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không thể hất ta xuống.

Đôi mắt hắn ta thoáng lên sự kinh ngạc tột độ, rồi nhanh chóng chuyển sang cơn thịnh nộ dữ dội.

Nhưng mùi hương trên người ta đã khiến các con trùng trong người hắn ta điên cuồng bùng phát, chúng uốn éo chui ra từ kinh mạch tứ chi.

Vô số con trùng đẫm m-á-u khiến hắn ta kinh hãi.

Nhưng hắn ta đã không còn sức để chống cự.

Ban ngày ta nói mình đến nguyệt sự, thực ra m-á-u trên giường không phải nguyệt sự mà là m-á-u đầu tim của ta đã pha thêm độc mẫu cổ.

Dù tấm ga dính m-á-u đã vứt đi, nhưng mùi hương vẫn còn.

Mùi m-á-u độc đó, từ lúc hắn ta ôm ấp ta đã khiến những con trùng trong cơ thể hắn ta phát điên, ta dùng kéo đ-â-m thủng ng-ự-c hắn ta, cũng chính là ra hiệu cho lũ trùng chui ra.

Ta đ.â.m Hạ Cảnh Thái liên tục, cho đến khi ng-ự-c hắn ta m-á-u me be bét, cho đến khi cổ hắn ta gần như bị ta chặt đứt.

M-á-u nóng b.ắ.n tung tóe khắp nơi, chảy dọc xuống má ta đến tận khóe miệng.

Ta thè lưỡi l.i.ế.m thử, lạ thay lại rất đắng.

Chỉ sợ là Hạ Cảnh Thái có mơ cũng không hiểu được ta lấy hung khí từ đâu, đến ch-ế-t ánh mắt vẫn còn hung tợn.

Nếu cho hắn ta cơ hội nói, chắc chắn hắn ta sẽ thề làm quỷ cũng không tha cho ta.

"Hừ, Vương gia à, nếu quỷ thần có thể báo thù, ngươi đã ch-ế-t cả trămnghìn lần rồi."

Ta không tin thần không tin quỷ, chỉ tin vào bản thân.

Lại giơ kéo lên, ta móc mắt hắn ta, cắt đứt gân tay chân, cuối cùng cắt luôn lưỡi.

Dù xuống tận âm phủ, ta cũng không cho hắn ta cơ hội hại Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ nữa.

Làm xong tất cả, trời đã sáng.

Ta đứng trước gương trang điểm, toàn thân đẫm m-á-u, nhìn khuôn mặt trong gương trắng bệch như ma quỷ, không kìm được bật cười thật lớn.

"A. . ."

Không biết từ lúc nào Liễu Như đã vào, nàng ta hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt, hét lên chạy ra ngoài.

Ngay sau đó Hắc Ưng dẫn người xông vào.

"Hạ Cảnh Thái đáng ch-ế-t, các ngươi. . . cũng vậy."

Dù các ngươi có ch-ế-t ngàn lần vạn lần, cũng không đền được mạng của Trường Uyên ca ca.

Ta nhếch môi cười lớn, ném ngọn đèn trong tay, rèm giường nhanh chóng bốc cháy.

Ta đã rải dầu bên giường từ trước, lửa bốc lên rất nhanh.

Hắc Ưng và những người khác không biết Hạ Cảnh Thái sống ch-ế-t thế nào, vẫn định cứu người.

Ta đứng yên tại chỗ, nhìn bọn họ dù rất gấp gáp nhưng không sao tiến lên được, chỉ thấy thật buồn cười thật đáng thương.

Ta vốn tưởng, mình sẽ ch-ế-t vào giây phút này, ta cũng đã sẵn sàng đồng quy vu tận với lũ súc sinh này. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, phía đông vương phủ cũng vang lên tiếng hô hoán hỏa hoạn.

Phủ đệ hỗn loạn, Cẩm Mặc thừa cơ xông vào, hắn ta bế ta lên ngựa phóng thẳng ra khỏi cổng vương phủ.

"Ca, mặc kệ ta đi."

Quân đuổi theo phía sau không ngừng, khắp nơi đều có thị vệ chặn đường, hắn ta mang theo ta không thể chạy quá nhanh.

Hơn nữa, lưng ta trúng tên, cơn đau đó không khác gì cái ch-ế-t.

"Ca, huynh nhớ lập cho ta một nấm m-ộ ch-ô-n quần áo và di vật bên cạnh Trường Uyên ca ca, thế là tốt rồi."

Ta đứt quãng nói, sức lực trên người cũng dần cạn kiệt.

Cẩm Mặc đau đớn hét lên, rồi xé vải buộc ta và hắn ta vào nhau.

Hắn ta càng ra sức quất roi ngựa, chúng ta chạy ra khỏi thành, bị đuổi đến một vách núi.

Người dẫn đầu quân đuổi theo là Hắc Ưng, hắn ta nhìn ta với ánh mắt vô cùng căm hận.

"Ngươi luôn lợi dụng ta, ngươi hận Vương gia như vậy, tại sao?"

Ta kéo khăn che mặt Cẩm Mặc xuống, để hắn ta nhìn rõ hơn.

"Ta tên Tô Anh Lạc, mười tuổi bị bán vào Hoa Mãn lâu, được Trường Uyên ca ca của Lạc gia ở Dương Châu thu nhận nuôi dưỡng trưởng thành."

Ta từ từ nói, tay dần dần vươn về phía thắt lưng Cẩm Mặc, rồi nhân lúc hắn ta không để ý đẩy hắn ta xuống vách núi.

Dưới vách núi có một hồ nước, dưới hồ có hang động bí mật, dẫn đến một thung lũng đầy hoa.

Đó là căn cứ bí mật chúng ta đã định sẵn để trốn sau khi báo thù.

Bây giờ, ta không dùng được nữa, nhưng hắn ta có thể.

Ta đã mất Trường Uyên ca ca, mất Yến Uyển tỷ tỷ, Cẩm Mặc ca ca nhất định phải sống.

Hắn ta rơi xuống, ta xoay người, liều mạng lao về phía Hắc Ưng.

Ta đ.â.m thẳng vào kiếm của hắn ta, mũi kiếm lập tức xuyên qua người ta.

Từ hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt dần mở to của hắn ta, ta cười.

"Trường Uyên ca ca ch-ế-t dưới lưỡi kiếm này của ngươi, ngươi còn nhớ không?"

Hắc Ưng vừa định mở miệng nói, đã cảm thấy có điều không ổn.

Hắn ta cúi đầu không thể tin nổi nhìn ng-ự-c mình, tay ta cầm d-a-o găm dần dần buông lỏng, rồi cả người không còn sức mà trượt xuống.

Bầu trời bỗng đổ cơn mưa nhỏ.

Đầu xuân, cả núi đều là hoa. Trong làn sương mờ ảo, ta như thấy Trường Uyên ca ca, huynh ấy nhíu mày, không vui lắm đi về phía ta.

Ta biết, huynh ấy lại sắp mắng ta không biết quý trọng bản thân rồi.

Nhưng lần này, ta thật sự rất vui. . .

Hết
 
Back
Top Bottom