Vừa về phòng nghỉ, tôi liền rót ngay cho mình một ly nước nóng để trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ của bản thân.Tôi không sợ quỷ.
Tôi không phải kiểu nhân vật nữ chính yếu đuối vừa thấy hắc khí là té xỉu.
Nhưng tôi ghét cái cảm giác khi biết rõ đối phương là Quỷ Vương, và hắn lại diễn cái vai ngơ ngác ngay trước mặt tôi.Càng ghét hơn khi tôi không thể làm gì, ngoại trừ việc diễn tiếp.Tôi ngồi xuống ghế, tháo tóc giả, vuốt tóc mái ra sau.
Tấm gương trước mặt phản chiếu lại khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp, rất đẹp.
Như thiên sứ giữa bãi chiến trường hỗn độn vậy.Tôi lấy điện thoại ra.
Nhắn tin cho quản lý:
"Chị mà còn để em diễn với cái tên Lưu Hàn đấy nữa, em sẽ cho chị biết thế nào là âm hồn không tan."
Tin nhắn chưa kịp gửi, thì có tiếng gõ cửa phát ra.Tôi nhíu mày.
Ai vậy nhỉ?
Trợ lý tôi chắc chắn biết rõ giờ này tôi không thích bị làm phiền."
Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên lần hai.
Tôi đứng dậy, mở hé cửa.
Và tất nhiên, đứng ngoài đó là hắn, tay cầm chai nước suối, đôi mắt sáng ngời như chú chó con tìm được chủ.
Tôi lập tức đóng cửa lại, hoặc ít nhất là định vậy, nhưng hắn nhanh nhẹn đưa chân chặn khe cửa: "Ấy ấy đừng đóng, em không làm gì đâu."
Em?Tôi mở cửa ra chút nữa, khoanh tay: "Cậu cần gì?"
"Không có gì."
Hắn đáp tỉnh bơ, rồi ngồi chồm hổm xuống ngay trước cửa phòng tôi, như thể đây là nơi sinh hoạt thường ngày.
"Chỉ là thấy chị vào phòng một mình nên em sợ chị buồn."
Tôi liếc nhìn hắn, ánh mắt như thể đang nhìn một con rắn độc biết diễn kịch: "Tôi không buồn.
Tôi đang rất hạnh phúc vì có thể tạm thời không nhìn thấy cậu."
Hắn cười, kiểu như không nghe thấy gì cả: "Khi nãy chị siêu ghê.
Cảnh vừa rồi... em suýt không dám chạm vào vai chị luôn."
"Vậy lần sau đừng chạm nữa."
"Không được, trong kịch bản có mà."
Tôi nhíu mày: "Anh ngồi đây để nói mấy câu vô nghĩa đó à?"
"Không đâu."
Hắn gãi má, rồi nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nhẹ hều:"Em bảo bên hậu cần đổi phòng.
Từ nay phòng em đối diện phòng chị rồi nha."...Tôi đóng sập cửa.Không.
Không.
Không!
Cái quái gì thế này?
Ai cho phép hắn đổi phòng?
Ai cho phép một Quỷ Vương mặt dày sống đối diện phòng tôi?
Ai cho hắn dùng cái vẻ ngơ ngác đáng yêu kia để hợp pháp hóa hành vi bám đuôi biến thái?Tôi đi về phía giường, ngồi phịch xuống.
Bên ngoài, hắn vẫn ngồi đó.
Tôi biết.
Vì tôi nghe tiếng hắn lẩm bẩm một mình:"Chị Hiểu Nghi dễ thương quá trời... nhưng dữ thiệt."
ĐúngTôi không hiền lành mấy, đặc biệt với những sinh vật không thuộc về dương gian.
Nhưng hắn không giống những thứ tôi từng gặp.
Không giống lệ quỷ gào khóc, không giống oan hồn vất vưởng.
Hắn có ý thức rõ ràng, hắn chủ động đến gần tôi, hắn rõ việc tôi biết hắn là gì mà vẫn ngây thơ vô số tội như thế.Tôi nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.Mai còn quay tiếp với hắn.Tôi chưa từng nghĩ đời mình, sau từng ấy năm đấu tranh để đứng trên đỉnh vinh quang, lại rơi vào tình cảnh này:Bị một Quỷ Vương 21 tuổi bám theo, với vẻ mặt "em chỉ là diễn viên nhỏ thôi, chị đừng ghét em mà".Tôi.
Muốn.
Nghỉ.
Diễn.***Sáng hôm sau.Tôi dậy lúc 6 giờ, mặt mũi hơi bơ phờ vì mất ngủ nguyên đêm.
Không phải vì sợ hắn, đừng hiểu lầm, mà vì phòng đối diện cứ có ai đó len lén đi qua đi lại.
Dù tôi giả vờ ngủ, nhưng tai vẫn nghe rõ tiếng bước chân rất nhẹ, như đang cố tình không phát ra âm thanh.6 giờ 10 phút, tôi mở cửa, đúng lúc Lưu Hàn cũng đi ra từ phòng đối diện, trên tay còn cầm một cái túi."
Chị Hiểu Nghi..."
Hắn gọi, vẻ mặt ngơ ngác sáng sớm.
"Em có bánh bao thừa nè, chị ăn không?"
Tôi liếc túi.
Trong đó toàn là hương, gạo nếp, và một nắm bùa giấy?Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, không biểu cảm.
"Cậu cúng sớm vậy luôn hả?"
Hắn cười hì hì: "Không, em mua ở chợ sáng, người ta tặng thêm."
Ừ.
Chắc tôi tin.Tôi không nhận gì, chỉ đóng cửa cái "rầm".
Mặc kệ hắn đứng bên ngoài với túi "bánh bao có nhân trấn yểm" kia.Xuống phim trường, tôi vừa ngồi xuống ghế chờ trang điểm, chưa kịp mở miệng than, thì một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba, nhưng mùi dấm thì rõ rệt vang lên bên tai:"Chị Trương hôm nay cũng đến sớm thiệt đó~"Tôi quay lại.
Phải rồi, là Vũ Tình.Nữ chính của phim.
23 tuổi.
Gương mặt chuẩn "con nhà người ta".
Trên mạng thì hiền như cục bột, ngoài đời thì chưa chắc.
Đặc biệt có một đặc điểm: rất hay "vô tình" chê bai người khác rồi giả bộ không biết."
Ừ."
Tôi nói với vẻ cộc cằn thấy rõ.Cô ta cười tươi như chưa từng nói gì sau lưng tôi hôm qua.
Tôi nghe rõ lắm, cô ta thì thào với stylist rằng: "Trông chị Trương đẹp vậy mà nghe bảo ngoài đời chảnh chọe lắm, chẳng thân thiện như trên sóng đâu."
Hừ, tiên sư nhà cô, tôi có chảnh choẹ cũng không tới lượt cô quan tâm.Vũ Tình nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua bộ tóc giả tôi vừa đội xong, giọng ngọt ngào hơn cả nước đường:"Chị để tóc đen dễ thương quá trời~ Nhìn giống nhân vật hoạt hình ngày xưa ghê.
Có hơi... trẻ con á, nhưng đáng yêu."
Cảm ơn.
Ý cô là tôi hết sang rồi đúng không?Tôi không đáp.
Không có hứng khẩu chiến với người mà tôi biết sẽ ngồi khóc livestream ba tiếng nếu bị phản pháo.
Nhưng rồi, điều khiến tôi thấy tức thở là sau khi nói chuyện với tôi xong, cô ta quay qua Lưu Hàn, người vừa đi tới với chai nước cam trên tay."
Ơ anh Hàn, anh cũng đến rồi à~ Hôm nay trời mát ghê ha~"Cái kiểu kéo dài giọng ở cuối câu như sắp hóa bươm bướm ấy, tôi chịu không nổi.Hắn nhìn cô ta, vẫn là ánh mắt ngơ ngác quen thuộc: "Ờ, em cũng quay hôm nay à?"
"Dạaa~ Em với anh quay cảnh gặp nhau trong hành lang bệnh viện á, nhớ không?"
Vũ Tình nói, còn giơ tay chỉnh nhẹ cổ áo cho hắn."
Hôm nay có cảnh tụi mình nhìn nhau đó.
Đạo diễn bảo ánh mắt phải thật tình cảm~"Trời ơi, mù mắt tôi rồi.
Ai đó làm ơn đem băng keo dán miệng cô ta giùm tôi đi.Hắn cười, không từ chối cũng không trả lời.
Nhưng tôi thấy rõ, phía sau lưng hắn, cái bóng đen hôm qua đang cựa quậy.Lần đầu tiên trong đời, tôi chứng kiến một con quỷ... ngượng.Và tôi thề, trong tất cả những kẻ đáng sợ, từ oan hồn cho tới lệ quỷ, tôi chưa từng gặp loại nào khiến tôi muốn lên núi xuất gia như Lưu Hàn và cái con người đang "diễn như thật" này.Tôi nhắm mắt, niệm câu thần chú quen thuộc:"Tôi đến đây chỉ để đóng phim.
Chỉ để đóng phim.
Không muốn xen vào việc của quỷ thần và trà xanh."
Nhưng đời đâu có dễ.Tôi vừa dứt suy nghĩ thì đạo diễn gọi cả đoàn lại, bảo hôm nay quay cảnh giao nhau giữa ba nhân vật: tôi, Lưu Hàn và Vũ Tình.Trong cảnh đó, nhân vật của tôi đang đi lững thững trong hành lang bệnh viện sau khi kiểm tra sức khỏe.
Vừa đi, vừa ho khan.
Tình cờ nhìn thấy Vũ Tình và Lưu Hàn đang nói chuyện, và ánh mắt tôi phải ánh lên một chút buồn, kiểu như đau lòng vì người mình yêu thầm đang quan tâm người khác.Tôi nghe xong chỉ muốn hét:"Ai yêu thầm?
Tôi mà yêu thầm hắn?
Mấy người có mắt không vậy??"
Nhưng tôi vẫn gật đầu.
Làm diễn viên, dù chỉ là lần đầu, thì vẫn phải diễn tròn vai.Cảnh quay bắt đầu.
Tôi bước từng bước trong hành lang.
Gió nhẹ phả vào tà áo trắng, mái tóc đen bay lất phất.
Trong khung hình, tôi trông mong manh như bạch trà ngậm sương sớm.Phía trước, Vũ Tình đang đứng cạnh Lưu Hàn, ngón tay móc nhẹ quai cổ áo hắn, cười nhỏ: "Anh Hàn~ Đoạn này anh phải kéo tay em lại nha, đừng có diễn hờ như hôm qua đó~"Tôi muốn vỗ tay cho cô ta.
Diễn cái gì mà kéo tay?
Trong kịch bản có ai nói tới đoạn này đâu?Tôi liếc đạo diễn.
Ông ta cũng ngớ người, nhưng trước khi kịp lên tiếng, cô ta đã tỏ vẻ vô tội: "Ơ, em tưởng thêm chút cảm xúc sẽ tự nhiên hơn~ Nếu không thích thì em không làm nữa..."
Đạo diễn lại cười xòa: "Thêm thì thêm, miễn đừng lố quá là được."
Thế là cô ta quay lại, nhìn Lưu Hàn, mím môi: "Nhớ nha, anh đừng từ chối em ngay, để ánh mắt chần chừ chút xíu~"Tôi thở ra, rồi điều chỉnh nét mặt.Máy quay lia tới.
Tôi bước đến, đứng nhìn hai người họ theo đúng kịch bản, với ánh mắt buồn bã, đau lòng và lặng lẽ quay đi.
Nhưng thực tế là tôi đang nhịn lắm mới không lăn tới đạp đổ hết đống đạo cụ.Vì trong lúc máy quay lia về phía tôi, Lưu Hàn liếc sang nhìn, giữa lúc Vũ Tình đang ngước lên nũng nịu bên hắn.Tôi thấy rất rõ.
Cặp mắt ngơ ngác đó nhìn tôi không chớp.Máy cắt cảnh.Vũ Tình bèn xoay sang đạo diễn, cười như gió xuân thổi qua cánh đồng cải:"Em thấy chị Trương diễn ánh mắt đau lòng giỏi quá trời luôn á~ Chắc tại chị từng trải qua yêu đơn phương ngoài đời rồi nên mới thật vậy, đúng không chị~?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta.Cô ta nhìn tôi, cười.Tôi cũng cười."
Không đâu em, chị chưa từng.
Mà giả sử có từng... thì cũng không tới mức yêu nhầm người thiếu muối và thiếu hồn vía như cậu Lưu đâu."
Lưu Hàn đang uống nước liền ho sặc.Vũ Tình thì đứng hình một giây, rồi lập tức cười lại: "Chị nói đùa hài ghê á~"Không.
Tôi đâu có đùa.Tôi chỉ đang nói thật mà thôi.Lúc ra khu nghỉ, mấy chị hóa trang khen tôi diễn hay, rồi xúm lại hỏi tôi skincare kiểu gì mà da đẹp vậy, tôi lại cười vui vẻ, thân thiện hết cỡ.
Tôi không ghét ai vô lý, và cũng chẳng phải người cao ngạo khó gần.Tôi chỉ ghét những người giả bộ dễ thương với người khác, rồi đâm dao sau lưng tôi.Và ghét luôn mấy cái ánh nhìn chằm chằm đang lởn vởn quanh tôi từ phòng nghỉ tới hậu trường.Lưu Hàn lại lò dò đến, lần này cầm ly trà gừng, đưa cho tôi."
Chị ho suốt lúc nãy, uống cái này cho ấm cổ."
Tôi không nhận, nhưng cũng không gắt:"Tôi ho không phải do lạnh đâu.
Mà do ngộp."
"Ngộp gì vậy ạ?"
"Âm khí hơi nhiều.
Cậu hiểu ý tôi mà phải không?"
Hắn chớp mắt, im lặng vài giây rồi gãi đầu cười:"Ồ... em hiểu."
Tôi nhìn hắn đi về phía phòng nghỉ đối diện, cái phòng mà hắn đã cố tình đặt ngay đối diện phòng tôi.
Và tôi biết, ngày mai, ngày mốt, và những ngày sau nữa, tôi sẽ còn thấy hắn đứng ngoài hành lang, cầm trà gừng, cầm bánh bao, cầm linh phù trá hình, gõ cửa phòng tôi.Tôi... nên mua muối tạt cửa hắn không?