Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 35: Bọn mình về ngủ



Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Trang Tử Ngang còn đang miên man suy nghĩ, bài thi đã được phát.

Lướt nhanh qua một lần, xác định không bị in lỗi, liền ấn bút viết tên.

Mới viết một chút, cậu bỗng ngừng lại.

Đây có lẽ là kỳ kiểm tra cuối cùng của bản thân, lúc nào cũng nghiêm túc thật nhàm chán, thôi thì dứt khoát chơi lớn một phen.

Ở mục họ và tên, cậu viết ba chữ Tô Vũ Điệp, lớp ghi thành 23.

Số báo danh không rõ, đành viết đúng của mình.

Đề văn không khó lắm, chỉ là phải viết khá nhiều, hơi mỏi tay.

Phần điền khuyết thơ cổ, là câu trước Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên*.

*thuộc Đường Lý Thương Ẩn – Cẩm sắt, dịch nghĩa: Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim đỗ quyên.

Trang Tử Ngang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc này vừa khéo thấy sân bóng rổ.

Gió thổi qua cây ngân hạnh, làm rơi vài chiếc lá xanh, như thể bươm bướm bay lượn.

Cảnh tượng ngày đầu gặp nhau, hiện lên trong đầu.

Mãi lúc sau, Trang Tử Ngang mới thu mắt, nắn nót viết đáp án.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp*.

*dịch nghĩa: Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm

Toàn bộ điểm thi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi ma sát giấy xào xạc.

Đề thi khó như này, đối với Trang Tử Ngang, chỉ giống trò trẻ con.

Hầu hết các câu hỏi đều không cần nghĩ ngợi, vung bút ngoay ngoáy.

Làm xong đọc hiểu, chính là nghị luận.

Đề bài rất đơn giản, chỉ hỏi duy nhất một câu, yêu cầu thí sinh lấy đó làm chủ đề, viết một bài văn không dưới 800 chữ.

Không gì bi ai hơn trái tim đã chết, còn cái chết thể xác chỉ là thứ yếu.

Câu này trích từ , ngụ ý điều đáng buồn nhất là con người đánh mất tinh thần, cơ thể tử vong chỉ đứng thứ hai.

Đối với học sinh mười mấy tuổi, chưa chắc đã thấu đáo.

Nhưng Trang Tử Ngang lúc này mang trọng bệnh, sắp bước đến đoạn cuối cuộc đời.

Sự hiểu biết của cậu về cái chết, vượt xa bạn đồng trang lứa.

Lập dàn ý đơn giản xong, liền cầm bút viết, nước chảy mây trôi.

Đời người giữa trời đất, tựa bóng ngựa lướt qua khe cửa, thoáng chốc mà thôi.

Nấm sớm chẳng hay ngày đêm, ve sầu chẳng hay xuân thu.

Ếch ngồi đáy giếng không thể nói về đại dương, côn trùng mùa hạ không thể nói về băng giá.*

*trích từ Trang Tử, hình như câu đầu từng xuất hiện ở chương trước



Viết tới đây, nước mắt tràn ngập vành mắt.

Dù sao cậu cũng không phải bậc cổ thánh tiên hiền, khó mà xem nhẹ sinh tử như vậy.

Vừa nghĩ đến không được gặp ông bà nội, không được thấy thầy cô và bạn bè, không được ngắm Tiểu Hồ Điệp đáng yêu, liền đau đứt ruột gan.

Trang Tử Ngang hoàn thành bài văn, soát lại một lần, không thiếu sót gì.

Những thí sinh khác tại điểm thi, vẫn đang cặm cụi viết.

Ngồi không hồi lâu, phát thanh vang lên thông báo, còn 15 phút nữa hết giờ thi.

Trang Tử Ngang quyết đoán cầm bài, nộp trước cho giám thị, rồi ung dung rời khỏi điểm thi.

Giám thị ngó qua tên trên bài, không khỏi nhíu mày.

Không hiểu phụ huynh nghĩ kiểu gì, lại đặt cái tên này cho con trai.

Có điều chữ viết của thí sinh này, quả thật nhìn mà thấy thích.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại, gọi Tô Vũ Điệp.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu ở đâu thế? Tớ nộp bài sớm.”

“Ồ, cậu đợi tớ bên bồn hoa nha.”

Trang Tử Ngang bỏ điện thoại, bước về phía bồn hoa ngập tràn dạ lan hương lẫn tử đằng ấy.

Nơi này đã trở thành điểm hẹn quen thuộc của họ.

Trang Tử Ngang ngồi bên bồn hoa, bỗng dưng mắt tối sầm.

Hai bàn tay ấm áp, che đôi mắt cậu.

Giọng nói nghịch ngợm cất lên cạnh tai: “Đoán xem ai nào?”

“Cậu trẻ trâu à?” Trang Tử Ngang kéo tay Tiểu Hồ Điệp xuống.

“Xớ, nhàm chán, cậu chả phối hợp gì cả.” Tô Vũ Điệp phụng phịu.

Cô lấy coca chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Trang Tử Ngang một lon.

Bật nắp, xì một tiếng.

Hai người cụng lon.

“Trang Tử Ngang, chúc cậu đắc thắng, giành được hạng nhất.” Tô Vũ Điệp đứng dậy hét lớn.

“Cậu đồng ý rồi, thi được hạng nhất, phải đáp ứng tớ một việc.” Trang Tử Ngang nhíu mày.

Tô Vũ Điệp giả bộ nghiêm trọng giơ hai cánh tay, che trước ngực: “Nhưng cậu không được có ý đồ xấu với bản tiểu thư đấy nhé.”

Trang Tử Ngang cười ầm: “Cái vốn liếng tí ti của cậu, tớ chẳng hứng thú đâu.”

“Trang Tử Ngang, cậu muốn chết hả!”

“Đừng đừng đừng, tớ sai rồi, coca đổ này.”

Hoa dạ lan hương cùng tử đằng trong bồn, chứng kiến bọn họ vui đùa.

Tuy niềm vui này, mang dư vị buồn.

Dẫu trên bài thi Trang Tử Ngang viết tên Tô Vũ Điệp, cơ mà kỳ thi tháng thuộc nội bộ trường, không chính quy như vậy.

Kể cả cậu không viết số báo danh, các giáo viên vẫn có thể thông qua chữ viết, dễ dàng bắt cậu.

Hạng nhất toàn khối, lại là vật trong tay.

Đến giờ ăn trưa, hai người cùng đi ăn ở căng tin, tiết kiệm nhanh chóng, mùi vị cũng không tệ lắm.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ phải về ngủ trưa, cậu muốn đi cùng không?” Trang Tử Ngang thấp thỏm hỏi.

“Anh em tốt của cậu đâu?” Tô Vũ Điệp chợt nhớ tới Lý Hoàng Hiên.

“Anh em tốt á, anh em tốt nào? Tớ thực sự không quen nó.” Trang Tử Ngang lập tức đáp.

Dù sao Lý Hoàng Hiên cũng không nghe thấy, nói vậy chả sao.

Trọng sắc khinh bạn, là bản tính đàn ông.

Tô Vũ Điệp khẽ hé miệng cười, đồng ý rồi cùng về nghỉ trưa.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ để ý cậu thường đi một mình, cậu không có bạn à?”

Trên đường, Trang Tử Ngang hỏi nghi hoặc trong lòng.

“Cậu không phải bạn tớ à?” Tô Vũ Điệp phản bác.

“Ngoại trừ tớ nha!” Trang Tử Ngang nói.

“Chắc do không ai thích tớ đó!” Tô Vũ Điệp lắc đầu.

Trang Tử Ngang đương nhiên không tin, cô gái xinh đẹp đáng yêu nhường này, sao lại không ai thích?

Nếu cô muốn kết bạn, e rằng nam sinh cả trường sẽ xếp hàng.

Tô Vũ Điệp chợt dừng bước, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trang Tử Ngang.

“Thế cậu thích tớ không?”

Trái tim Trang Tử Ngang, bị đập mạnh một cái, kế tiếp thình thịch thình thịch nhảy loạn.

Má cậu, bất giác nóng lên.

Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc mới lấy hết dũng khí trả lời: “Tớ thích!”

Tô Vũ Điệp nhất thời nở nụ cười: “Tớ cũng vậy.”

“Hả?” Nhịp tim Trang Tử Ngang nhanh hơn.

Cậu cũng thích tớ á?

Bọn mình đây là đang tỏ tình với nhau sao?

“Tớ nói tớ cũng rất thích bản thân tớ.” Mắt Tô Vũ Điệp cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Trái tim Trang Tử Ngang ban nãy còn lúc cao lúc thấp, phút chốc biến thành đường thẳng.

Mừng hụt rồi.

Cậu đừng đùa như vậy.

Tới dưới phòng trọ, gặp được chị hàng xóm.

Cô nhiệt tình chào hỏi Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, em lại đến chơi cùng Tiểu Trang à?”

Tô Vũ Điệp lễ phép đáp: “Chào chị ạ.”

Trang Tử Ngang nói: “Chị, bọn em về đánh một giấc.”

“Ban ngày, nhớ giữ im lặng chút, đừng ảnh hưởng hàng xóm nhé.” Chị hàng xóm hạ thấp giọng.

“Không phải cái chị nghĩ đâu!” Mặt Trang Tử Ngang đỏ bừng.

Tô Vũ Điệp ngẩng đầu ngắm trời, ra vẻ nghe không hiểu.

Tuy nhiên vành tai trắng muốt, dần dần ửng hồng, rất dễ thương.

Chị hàng xóm là người từng trải, đương nhiên có thể nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người, chỉ là sợ da mặt họ mỏng, không đùa nữa, thẳng thắn tạm biệt.

Mở cửa phòng, Trang Tử Ngang nói: “Cậu ngủ giường đi, tớ ngủ sofa.”

Tô Vũ Điệp bảo: “Nhưng tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Trang Tử Ngang lóe lên ý tưởng, trải một cái chiếu cạnh giường, làm chỗ ngủ tạm.

Thế là hai người đều ngủ một phòng, có thể tán gẫu.

Tô Vũ Điệp cởi giày trèo lên giường, liếc nhìn chỗ chiếu dưới sàn cứng đơ, chớp đôi mắt hạnh nhân, nhìn Trang Tử Ngang.

“Bên dưới cậu cứng như vậy, không muốn lên hả?”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 36: Không được phép quay đầu



Câu này, thực sự rất gây hiểu lầm.

Trang Tử Ngang ngỡ ngàng vài giây, mắt trợn lớn, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới nhận ra, đỏ mặt nói: “Tớ nói chỗ cậu nằm dưới đất quá cứng.”

Trang Tử Ngang ho khan hai tiếng: “Tớ biết, không sao.”

Trong căn phòng nhỏ bé, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.

Thiếu niên thiếu nữ ôm nỗi niềm riêng, thật lâu chẳng nói gì thêm.

Rõ ràng đã bảo cùng nhau buôn chuyện, nhưng giờ đây khó mà lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, Tô Vũ Điệp mới khẽ khàng mở miệng: “Trang Tử Ngang, mấy ngày sắp tới tớ bận, có thể sẽ không đến trường.”

“Bận gì thế?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.

“Dù sao cũng chỉ mất mấy ngày thôi mà!” Tô Vũ Điệp mập mờ, không muốn kể chi tiết.

“Vậy cuối tuần thì sao? Cậu cũng không đến chơi với tớ à?” Trong lòng Trang Tử Ngang chợt bất an.

“Ừm, cuối tuần cậu giúp tớ nuôi mèo hoang nhé, nói với chúng là lần sau tớ sẽ đến.” Tô Vũ Điệp nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát.

Cô không dám nhìn vào mắt Trang Tử Ngang.

Bởi vì không cần nhìn cũng biết, cậu nhất định rất thất vọng.

“Vậy tớ có thể gọi điện hay nhắn tin cho cậu không?” Trang Tử Ngang e dè hỏi, giọng khẽ run run.

“Gọi điện có lẽ không được, còn nhắn tin, tớ chắc chắn sẽ trả lời cậu.” Trong mắt Tô Vũ Điệp cũng phủ một tầng ưu sầu.

Cuối cùng cô lấy hết dũng khí, quay đầu, nhìn Trang Tử Ngang nằm dưới sàn.

Phát hiện vành mắt cậu phiếm hồng, như thể đang cố kìm nén nỗi buồn.

Tô Vũ Điệp thả tay xuống, nắm tay Trang Tử Ngang.

“Mất mấy ngày thôi mà, chờ lúc tớ về, nhất định sẽ tìm cậu đầu tiên.”

Trang Tử Ngang giữ chặt cánh tay nhỏ mềm mại không xương kia, tham lam tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.

Trong lòng cậu thầm gào thét, đồ ngốc nhỏ, cậu biết chăng, đừng nói vài ngày, dù chỉ một giây, được ở bên cậu, với tớ cũng vô cùng quý giá, tớ không còn thời gian nữa.

Nghĩ đến xấp giấy xin nghỉ trong balo Tiểu Hồ Điệp, nỗi bất an mãnh liệt, cực lực lan tràn trong lòng cậu.

Cậu phải quay lại sớm đấy!

Giấc ngủ trưa hôm nay, xem ra vô vọng rồi.

Tay hai người nắm chặt cạnh nhau, mãi chẳng buông.

Tiểu Hồ Điệp vẫn lạc quan như cũ, ríu rít, kể chuyện vớ vẩn đâu đẩu đầu đâu.

Trang Tử Ngang im lặng lắng nghe, phối hợp bật cười.

Bất tri bất giác, nước mắt đã từ khóe mắt trượt xuống, âm thầm rơi ướt gối.

May mà góc độ này, Tiểu Hồ Điệp không thấy.

Ở chung một chỗ cùng crush, thời gian luôn trôi qua vội vã.

Trước khi môn thi buổi chiều bắt đầu, Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp chia tay tại bồn hoa.

“Nhớ thi tốt nha, giành hạng nhất đấy, nhưng không được bắt tớ làm chuyện quá đáng nhé.”

Tô Vũ Điệp nhắc lại ước định giữa bọn họ, động viên Trang Tử Ngang thi nghiêm túc.

“Tớ biết rồi, cậu phải về sớm chút đấy.” Trang Tử Ngang liên tục dặn dò.

“Chờ tớ về, chắc hoa đào cũng tàn rồi nhỉ!” Tô Vũ Điệp rầu rĩ nói.

Nhành đào cài bên tóc cô, vẫn rực rỡ, mãi chẳng thấy héo úa.

Dường như hút lấy chất dinh dưỡng, từ mái tóc bồng bềnh của cô.

Trang Tử Ngang thầm thở dài, mùa hoa đào này, hẳn không còn được ngắm nữa rồi.

Giờ thi bắt đầu, dưới sân trường vắng bóng học sinh, đặc biệt yên tĩnh.

Chỉ có gió lùa qua tán lá và đóa hoa, phát ra tiếng xào xạc.

“Đi nhanh đi, kẻo muộn giờ thi.” Tô Vũ Điệp thúc giục.

Trang Tử Ngang im lặng gật đầu, chậm rãi xoay người.

Bỗng, một thân hình ấm áp ập tới, áp sát vào lưng cậu.

Hai cánh tay ngọc ngà, vòng qua eo cậu.

“Tiểu Hồ Điệp…”

“Đừng nói, để tớ ôm cậu một cái là được.”

Thời khắc này, gió như ngừng thổi.

Trang Tử Ngang chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, ngoài tiếng tim mình đập kịch liệt.

Thật mong rằng, thời gian tại khoảnh khắc ấy đóng băng.

Nếu tình yêu chứa ngàn phần ngọt ngào, vậy thì anh nguyện chôn tại nơi đây.*

*lời bài hát Giang nam – Lâm Tuấn Kiệt

Tiếng chuông vào thi vang lên, đến lúc phải chia xa.

Tô Vũ Điệp buông tay: “Trang Tử Ngang, không được phép quay đầu, cứ đi thẳng về phía trước.”

Trang Tử Ngang kiềm chế niềm thôi thúc ngoảnh lại, cất bước rời đi.

Mùi hương thiếu nữ trong không khí, càng ngày càng nhạt.

Khi cậu leo cầu thang, lên tầng hai, ngoái nhìn về hướng bồn hoa, đã không còn bóng dáng người đẹp.

Chỉ dư phấn đóa dạ lan hương trắng, phấp phới trong gió.

Buổi chiều thi toán, là môn hành hạ người nhất.

Mặc dù Trang Tử Ngang không thích toán, nhưng nhờ đầu óc thông minh, hầu hết lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.

Vì thường làm đề thi học sinh giỏi, mấy dạng bài cơ bản này, với cậu như trò trẻ con.

Ổn định lại tâm trạng, làm bài thi xong, vẫn thừa hẳn nửa tiếng.

Ở phần tên học sinh nằm dưới đường niêm phong bài thi, cậu lại viết Tô Vũ Điệp, lớp 23.

Trước giờ nộp bài, Trang Tử Ngang xuống tầng, vừa khéo bắt gặp Đặng Hải Quân.

Cậu cất tiếng chào hỏi: “Hải Quân, lần này cậu thật sự có thể giành hạng nhất đấy.”

Đặng Hải Quân cười hỏi: “Nói vậy là sao? Bị đề toán làm khó hả?”

“Sao có thể? Đề này quá dễ, mỗi tội tớ quên ghi tên rồi.” Trang Tử Ngang trả lời.

Đặng Hải Quân kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Đường đường là hạng nhất toàn khối, mà lại hồ đồ đến nước này á?

Hơn nữa còn nộp bài sớm, sao có thể quên ghi tên?

“Hải Quân, theo tớ xíu đi!”

“Thằng nhóc cậu ngáo à? Hai đứa con trai đi dạo quanh trường, không thấy gớm hả?”

Đặng Hải Quân mồm thì nói thế, chứ vẫn đồng ý đề nghị của Trang Tử Ngang.

Chỉ là họ không tản bộ trong sân, mà là tới trạm xe buýt ngoài trường.

Trang Tử Ngang nhìn xa xăm, nhàn nhạt nói: “Hải Quân, sau kỳ thi tháng này, tớ sẽ không tham gia thi cử nữa, mai này suất đứng đầu khối thuộc về cậu rồi.”

Đặng Hải Quân sửng sốt: “ý gì? Cậu định chuyển trường?”

“Na ná, chẳng mấy chốc, tớ chắc sẽ không ở trường đâu.” Trang Tử Ngang đáp.

“Cậu có bệnh à? Sắp tốt nghiệp rồi còn chuyển cái gì mà chuyển?” Đặng Hải Quân lớn giọng.

“Tớ đi rồi cậu là nhất, sao có vẻ luyến tiếc tớ nhỉ?” Trang Tử Ngang trêu.

“Cậu tốt nhất nghiêm túc vào, đừng đùa tớ.” Đặng Hải Quân đổi sắc mặt.

“Đương nhiên tớ nghiêm túc mà, dân thi đấu như bọn mình, quan trọng nhất là tính chính xác.” Trang Tử Ngang thu nét cợt nhả, trở nên nghiêm túc.

Hai người từng đồng hành nhiều cuộc thi, là đồng đội cùng vào sinh ra tử.

Cùng hưởng vinh quang chiến thắng, cũng cùng nếm trải vị đắng thất bại.

Nên có lời chia tay đàng hoàng.

“Trang Tử Ngang, thằng khốn, bỏ chạy trước trận, còn gì là đàn ông?”

“Tớ muốn thắng cậu, nhưng phải đường đường chính chính, cạnh tranh bình đẳng, không cần nhờ cậu bố thí.”

“Nếu như không phải muốn vượt qua cậu, tớ căn bản sẽ không có thành tích ngày hôm nay, giờ cậu trốn là sao?”

Đặng Hải Quân bỗng bùng nổ, khiến Trang Tử Ngang không biết phải thế nào.

Cậu không ngờ, người coi cậu là đối thủ bao lâu nay, lại không nỡ rời xa cậu đến vậy.

“Hải Quân, sau này cậu sẽ gặp nhiều đối thủ mạnh hơn, cơ mà ngàn vạn lần đừng quên tớ đã từng là chướng ngại vật nhé.”

“Trang Tử Ngang, cậu không thể không đi hả?” Đặng Hải Quân trầm giọng.

“Không thể không đi.” Trang Tử Ngang buồn bã cười.

Chuyện này, không phải do cậu.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 37: Quẻ cực xấu



Đặng Hải Quân có hơi ganh tị với Trang Tử Ngang, nhưng vì mất đi một đối thủ xuất sắc như vậy, lại cảm thấy cực kì tiếc nuối.

Hai người ngồi ở trạm xe buýt, ngước mắt ngắm nhìn dòng xe cộ, trò chuyện hồi lâu.

Từ lần đầu thi đấu khi khai giảng, đến lần đầu bắt tay hợp tác, chuyện cũ chầm chậm ùa về, khiến người ta xúc động bùi ngùi.

Thanh xuân, cứ thế trôi qua trong mồ hôi và nước mắt, lặng lẽ chuyển động.

Bất chợt, chuyến xe buýt số 19 từ góc phố tới.

Trang Tử Ngang sẽ mãi mãi chẳng đến tuổi 19.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn, vừa khéo 6 giờ 10.

Tiểu Hồ Điệp lại mất tăm mất tích.

“Hải Quân, cậu biết xe 19 chạy tới đâu không?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Tiêu Dao Cung, không phải trên đó viết à?” Đặng Hải Quân chỉ biển hiệu sau lưng.

“Nếu cậu không bận, thì lên xe buýt với tớ nhé?” Tiền xe tớ bao.” Trang Tử Ngang cười nói.

“Hai tệ tiền vé, cậu hào phóng ghê.” Đặng Hải Quân châm chọc.

Trang Tử Ngang nhướng mày.

Ừ ha, đi một chuyến xe buýt, chỉ tốn hai đồng bạc.

Mà mỗi lần Tiểu Hồ Điệp về nhà, đều giữ lại bốn đồng, chắc chắn cần chuyển một lần xe.

Muốn biết nhà cô ở đâu, đúng thật là khó khăn.

Hai người lên xe, đã hết chỗ, chỉ đành bám vào tay treo.

Cửa xe đóng kín, tài xế đạp ga, phong cảnh hai bên dần lùi.

“Chú ơi, có một cô gái thường xuyên đi xe này, sơ mi trắng váy xanh, trên tóc cài một nhành hoa, chú biết cậu ấy xuống trạm nào không ạ?”

Thông thường, hành khách không được phép nói chuyện với tài xế, để tránh làm phiền bác tài lái xe.

Cho nên Trang Tử Ngang nói rất nhanh, ngắn gọn súc tích.

Tiểu Hồ Điệp trông xinh xắn như vậy, đi đến đâu liền gây chú ý đến đó, cậu nghĩ tài xế hẳn phải có ấn tượng.

Bác tài xua tay: “Không biết, chú không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.”

Một câu, làm Trang Tử Ngang cứng họng.

Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ khen ngợi bác tài, thật có đạo đức nghề nghiệp.

“Náo loạn nửa ngày, thì ra là cậu lôi tớ đi tán gái.” Đặng Hải Quân bất mãn bíu môi.

“Là bạn nữ hôm qua cậu đã gặp í, tớ hơi lo cho cậu ấy.” Trang Tử Ngang thành thật.

“Trang Tử Ngang, nghe tớ khuyên một câu, người thông minh không sa vào bể tình, cậu bây giờ lạc lối rồi.” Đặng Hải Quân mặt không cảm xúc khuyên nhủ.

“Cậu thật là, đối với con gái một chút hứng thú cũng không có à?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Ừ, đàn bà chỉ làm ảnh hưởng tốc độ rút đao của tớ.” Đặng Hải Quân dùng ngón giữa đẩy kính mắt.

Cậu thấy, Trang Tử Ngang quả nhiên đã sa đọa rồi.

Một đứa học bá ưu tú, không nên bị tình yêu quấy nhiễu.

Không tin thì xem Newton, Leibniz, Descartes, Tesla, Pascal, bọn họ có ai lấy vợ đâu?

Hai người cứ thế lắc lư trên xe buýt, cũng chẳng biết xuống trạm nào, bèn trực tiếp đến trạm cuối Tiêu Dao Cung.

Đây là đạo quán nổi tiếng nhất thành phố, hương khói quanh năm không dứt.

Hai chữ Tiêu Dao, là cảnh giới khó đạt được của đời người.

Trang Tử Ngang và Đặng Hải Quân bước qua cửa*, thong thả tham quan.

*raw: 山门 (sơn môn), cửa ở trước các ngôi chùa, đền, miếu,..

Mùi trầm hương nồng nặc, khiến lòng người bình thản.

“Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn, Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã!”* Đặng Hải Quân không kìm nổi ngâm .

*tạm dịch: Biển Bắc có cá, tên gọi là Côn, thân Côn to lớn, không biết dài mấy nghìn dặm. Bài thơ trên của Trang Tử

“Hải Quân, cậu biết cá Côn kêu thế nào không?” Trang Tử Ngang cười hỏi.

“Bộp bộp bộp?” Đặng Hải Quân đoán, còn dùng hai tay bắt chước động tác vỗ vây.

Trang Tử Ngang không khỏi cười ha hả.

Hóa ra tên học bá nghiêm túc này, cũng hài hước ghê.

“Mấy bạn trẻ, bên trong cấm lớn tiếng ồn ào.” Một thanh âm truyền đến.

Trang Tử Ngang vội ngừng cười, nhìn sang hướng tiếng, là một đạo sĩ mặc đạo bào.

“Xin lỗi, đạo trưởng.”

Cái bàn trước mặt vị đạo trưởng kia, bày ống thẻ, bức tường phía sau treo bảng giải nghĩa.

Rất rõ ràng, ông chuyên gieo quẻ cho du khách.

“Hải Quân, muốn tớ giúp cậu hỏi nhân duyên không?” Trang Tử Ngang giỡn.

“Không cần, mệnh của tớ thuộc về tớ chứ chẳng phải ông trời.” Đặng Hải Quân chả bao giờ tin trò này.

Trang Tử Ngang thực ra cũng không tin, dù sao mọi người đều học chủ nghĩa duy vật.

Cái gọi là xin quẻ coi bói, chẳng qua chỉ là tìm sự an ủi tinh thần.

Vị đạo trưởng kia nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cổ tay Trang Tử Ngang: “Thứ đó của cậu, là đồ của đạo quán chúng tôi.”

Trang Tử Ngang giơ cổ tay, thoang thoảng mùi hương đào nhè nhẹ

“Vậy ạ? Đây là của một bạn nữ tặng cháu.”

“Nó có thể phù hộ cậu bình an.” Đạo trưởng đáp.

Trang Tử Ngang hơi kích động, có lẽ Tiểu Hồ Điệp từng đến đây.

Nhà của cô hẳn sẽ ở gần.

“Vậy cho cháu xin một quẻ ạ!” Trang Tử Ngang kính cẩn.

“Nhàm chán.” Đặng Hải Quân bĩu môi.

Tới trước điện, Trang Tử Ngang lắc ống thẻ, mất hơn 20 giây mới rơi ra một thẻ.

Cậu cầm lên nhìn, con ngươi bỗng co lại.

Quẻ cực xấu.

Trang Tử Ngang đưa thẻ cho đạo trưởng, đạo trưởng nhanh chóng tìm thấy bảng giải nghĩa tương ứng.

Là một bài thơ ngắn.

Thanh từ nhất khúc tửu nhất chung, đào nguyên nan mịch phương ảnh trọng.

Trang chu hựu tố hóa điệp mộng, bất đắc tiêu dao nhập thế không.*

*tạm dịch: một khúc thanh ca một chén rượu, đào nguyên khó tìm bóng hồng mịt mùng/Trang Chu lại mộng hóa bướm, thảnh thơi chẳng được hòa nhập chẳng xong

Không hổ là quẻ cực xấu, trong đó “khó”, “mộng”, “chẳng”, toàn là điềm xấu.

“Thanh niên, cậu muốn hỏi gì?” Sắc mặt đạo trưởng nghiêm trọng.

Trang Tử Ngang nghẹn lời, chính cậu cũng không biết hỏi cái gì.

Đằng nào chả sống được mấy ngày, mọi việc đều như tan thành mây khói.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu bèn trả lời: “Cháu đang tìm một người, có thể cho cháu biết cậu ấy đi đâu không ạ?”

Đạo trưởng nhíu chặt lông mày: “Đừng tìm, cô ấy tự khắc sẽ về, nhưng mà…”

“Nhưng gì ạ?” Trang Tử Ngang vội hỏi tiếp.

“Tâm niệm mong cầu, sáng tối đều hiện, chẳng bằng tĩnh tại, lập tức có cách.” Biểu tình đạo trưởng cao thâm khó lường, vẻ bí hiểm.

Tiếp đó là một tràng cổ văn dài dòng, rằng thì là mà.

Tựa hồ nói rất nhiều, lại y hệt chẳng nói gì.

Trang Tử Ngang nghe xong đầu óc mơ hồ, cuối cùng ngoan ngoãn biếu 10 tệ gieo quẻ vô dụng.

Đạo trưởng cười hớn hở nhận lấy, rồi chỉ ra ngoài cửa: “Ở kia có một bà cụ bán đồ ăn vặt, cô đơn lạc lõng, không nơi nương tựa, nếu mấy cậu đói bụng, thì qua giúp đỡ bà xíu.”

“Bị người ta lừa 10 tệ à?”

Sau khi đi xa, Đặng Hải Quân mới cười nhạo Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang cười cười: “Không sao, coi như góp hương khói.”

Mặc dù còn đống nghi vấn, quanh quẩn trong lòng.

Nhưng Tiểu Hồ Điệp đã nói, cô chỉ bận vài ngày, cuối tuần sẽ trở về.

Chắc không có chuyện gì đâu.

Hai người bước khỏi cửa, quả nhiên thấy một bà cụ bán đồ ăn vặt.

Mái tóc bạc trắng, mặt đầy tang thương.

Trước mặt bà đặt cái nồi, chứa tào phớ.

“Hải Quân, cậu theo tớ lâu như vậy, mời cậu ăn bát tào phớ nhé!” Trang Tử Ngang động lòng trắc ẩn.

“Coi như cậu có lương tâm.” Đặng Hải Quân vui vẻ chấp nhận.

Hai người tới trước sạp, Trang Tử Ngang cất tiếng hỏi: “Bà ơi, hai bát tào phớ ạ.”

Bà cụ vội đứng dậy, ngẩng đầu liếc nhìn Trang Tử Ngang, ánh mắt lờ mờ.

Trang Tử Ngang nhân hậu, chứng kiến cảnh bà cụ lẻ loi thế này, liền chạnh lòng.

Luôn cảm giác mặt bà cụ, có phần quen thuộc.

“Chàng trai, các cháu muốn mặn hay ngọt?” Giọng bà cụ hơi khàn.

“Cháu muốn ngọt, thêm nhiều đường ạ.” Đặng Hải Quân lập tức đáp.

“Cậu đúng là dị nhân, tào phớ ai ăn ngọt? Cháu muốn mặn ạ.” Trang Tử Ngang lườm một cái.

Tào phớ ngọt hay mặn, vĩnh viễn là mâu thuẫn không thể hóa giải.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 38: Dùng giọng điệu đùa cợt tiết lộ sự thật



Nhìn bà cụ khuấy tào phớ, Đặng Hải Quân bỗng dưng hỏi: “Bà ơi, trời sắp tối rồi, mà bà vẫn bày sạp, người nhà không lo lắng ạ?”

Trang Tử Ngang nhướng mày, ban nãy đạo trưởng đã nói mà, đó là một bà lão mẹ góa con côi.

Cậu hỏi thế này, chẳng phải là xát muối vào vết thương à?

Quả nhiên, sắc mặt bà cụ trở nên bi thương: “Bà mất hết người thân rồi.”

“Xin lỗi bà ạ, nó không biết nói chuyện.” Trang Tử Ngang đặt tờ 10 tệ lên sạp.

Năm tệ một bát tào phớ, trừ đi nguyên liệu, cũng chả lời được bao nhiêu.

Nếu không vì cuộc sống gian khó, già như vậy, ai lại muốn đứng hứng gió buổi tối?

Tay chân bà cụ hẵng còn khá nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa hai bát tào phớ cho các cậu.

Trang Tử Ngang gọi tào phớ mặn, bên trong có xì dầu, sa tế, hành lá, dưa muối thái nhỏ và các loại gia vị khác.

Cậu dùng thìa múc một miếng, bỏ vào miệng.

Tào phớ cực kì trơn mềm, tan ra trong miệng.

Hương vị sa tế đặc biệt đậm đà, ăn một lần liền khó quên.

“Ăn ngon quá, chào bà ạ.” Trang Tử Ngang gật đầu cười.

“Cảm ơn các cháu.” Bà cụ cẩn thận cất tiền.

Ánh mắt của bà, dừng lại vài giây ở sợi dây đỏ trên cổ tay Trang Tử Ngang.

Con mắt vốn lờ mờ, càng thêm ảm đạm.

“Hải Quân, cậu vô duyên vậy, khơi chuyện buồn của người ta làm gì?”

Sau khi đi xa, Trang Tử Ngang mới oán trách sự vô lễ vừa rồi của Đặng Hải Quân.

Đặng Hải Quân xấu hổ đáp: “Tớ tưởng bà với lão đạo trưởng kìa cùng một giuộc, cố tình bịa chuyện nhằm chặt chém du khách, có điều hình như không phải.”

“Cái loại không biết đối nhân xử thế như cậu, tương lai ế cả đời thôi.” Trang Tử Ngang châm chọc.

“Không đâu, lặn trong biển trời toán học và vật lý, tớ vĩnh viễn không cảm thấy cô đơn.” Đặng Hải Quân cười phá lên.

Cậu đẩy bát tới trước mặt Trang Tử Ngang: “Ngọt cực, muốn thử không?”

Trang Tử Ngang chê bai: “Tào phớ ngọt đến chó còn không thèm, mau bỏ ra.”

Ngoảnh lại phía sau, nhìn bà cụ đơn độc bày sạp, trong lòng cậu vô cùng khó chịu.

Lại nghĩ tới những lời kỳ quặc của vị đạo trưởng gieo quẻ, càng thêm buồn bực bứt rứt.

Đang yên đang lành, sao lại xuất hiện quẻ cực xấu?

Quả là thiên hạ vốn yên, kẻ ngu tự khuấy*.

*raw: 天下本无事, 庸人自扰之, tức đang bình thường tự dưng đi kiếm chuyện

Màn đêm hoàn toàn phủ xuống, phố đã lên đèn, soi sáng bầu trời tối đen.

Đặng Hải Quân đặt xe về nhà, trước khi chia tay, cậu nhấn mạnh: “Trang Tử Ngang, nếu cậu tiếp tục chìm trong nữ sắc, kể cả không bỏ chạy giữa trận, thì cũng sớm chẳng phải là đối thủ của tớ nữa đâu.”

Trang Tử Ngang khẽ xì: “Hừ, chỉ cần tớ còn ở trường một ngày, cậu không bao giờ có cửa lên hạng nhất.”

“Được lắm, cậu đúng là một đối thủ xứng tầm.”

“Muốn vượt qua tớ, phải cố thêm trăm năm nữa nhé!”

Phóng hết lời khiêu khích, ai nấy tự về nhà.

Trở về phòng trọ, cho cá ăn xong, Trang Tử Ngang nằm vật trên giường, trằn trọc.

Cậu giơ điện thoại, soạn tin nhắn cho Tiểu Hồ Điệp.

“Hôm nay tớ được ăn một bát tào phớ siêu ngon, lần sau muốn đi cùng không?”

Do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm, nhấn nút gửi.

Gửi xong liền hối hận, cái cớ rủ rê rác thải.

Y hệt lúc trước, không đợi nổi phản hồi.

Ngày hôm sau, Trang Tử Ngang nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, trước tiên lấy điện thoại, rồi lại thất vọng.

Tiểu Hồ Điệp vẫn không trả lời.

Trước đây cô đâu như vậy, luôn nhân lúc Trang Tử Ngang chưa thức dậy, nhắn lại.

Cô từng nói, chỉ cần nhìn thấy, sẽ lập tức hồi âm.

Thế hẳn là tạm thời vẫn chưa nhìn thấy.

Điện thoại hết pin, hoặc bị đánh cắp ha!

Hai môn thi sáng chiều, Trang Tử Ngang dễ dàng hoàn thành như cũ.

Phần họ tên, vẫn là Tô Vũ Điệp.

Cậu thầm nghĩ, mình dùng tên Tô Vũ Điệp, thi được thủ khoa toàn khối, có lẽ sẽ tìm ra lớp của cô.

Cả trường lớn nhường này, không thể không có người quen biết cô.

Sau khi kỳ thi kết thúc, hai ngày tiếp theo đi học bình thường.

Các giáo viên tất bật chấm bài, khoảng thứ hai có thể biết điểm.

Thi xong, Trang Tử Ngang vẫn không tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống.

Hoa đào trên cây, bị gió đêm thổi rụng hết trong một đêm.

Chỉ có sợi dây đỏ trên tay ấy, tỏa hương như trước.

Hai ngày nay, Trang Tử Ngang nhìn tới nhìn lui dòng tin kia tận trăm lần, nhưng vẫn không có phản hồi từ Tiểu Hồ Điệp.

Cô như thể bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất trong thế giới của cậu.

Tiết toán sáng thứ sáu, Trang Tử Ngang lại bất chợt chảy máu cam.

Từng giọt máu to đùng rơi xuống, nhuộm đỏ trang sách.

Lý Hoàng Hiên sợ hãi, vội vã đưa cậu đến nhà vệ sinh xử lý, còn định đưa cậu ra phòng y tế.

“Con trai, cậu rốt cuộc làm sao thế? Đừng dọa bố sợ.”

Trang Tử Ngang gắng gượng cười: “Không sao, dạo này ăn ngon quá, chắc bị nóng trong người thôi.”

Lý Hoàng Hiên khẽ đấm vào ngực cậu: “Chúng ta là bố con, có chuyện đừng giấu, trời sập thì tớ với cậu cùng nhau chống.”

“Ờ, tớ chảy nhiều máu cam như vậy, chắc không phải sắp tèo đâu nhỉ?” Trang Tử Ngang tiếp tục cười.

“Vậy cậu tèo sớm chút, tớ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thích quan tài lật nắp hay trượt nắp?” Lý Hoàng Hiên cũng cười.

Cậu làm thế nào cũng không nghĩ tới.

Sự thật, thường được bộc lộ dưới dạng đùa giỡn.

“Thôi được, Tiểu Hồ Điệp của cậu, sao hai ngày qua không thấy?” Lý Hoàng Hiên chợt nhớ ra, ước chừng mấy ngày rồi chưa thấy cô gái xinh đẹp kia.

“Hình như cậu ấy có chút việc, nên xin nghỉ.” Vẻ mặt Trang Tử Ngang buồn thiu.

“Các cậu quả là trời sinh một đôi, nghỉ học như cơm bữa.” Lý Hoàng Hiên trêu ghẹo.

Trang Tử Ngang dùng giấy chặn lỗ mũi, cuối cùng cũng cầm nổi máu.

Cách giờ tan học còn có 20 phút.

Lớp toán của Diệt Tuyệt sư thái, vất vả lắm mới trốn được, do đó không muốn về quá sớm.

Lý Hoàng Hiên chớp mắt: “Làm trận nhé?”

Trang Tử Ngang cười nói: “Chơi thì chơi, không cho cấm Trang Chu.”

Lý Hoàng Hiên vốn chỉ thuận miệng nói, bởi xét theo nết Trang Tử Ngang, nhất định sẽ từ chối, rồi đàng hoàng quay lại học.

Không ngờ đó, con nhà người ta như cậu, sa đọa tới mức này.

Hai người đăng nhập game, bắt đầu duo.

Thời gian đúng là thứ kỳ diệu, một tiết toán 45 phút, thật sự đau khổ tột cùng.

Ấy vậy mà xíu thời gian này, còn chả đủ đánh hai cây trụ.

Hai thiếu niên, trốn vào góc phòng trong WC, chơi say mê.

Trang Tử Ngang gà mờ, bị Lý Hoàng Huyên chửi không thương tiếc.

“Con bướm của cậu bay kiểu gì đấy? Chiêu 1 thả ngược rồi.”

“Tớ đang ăn bùa đỏ cậu mò tới làm gì? Bị chiêu 2 của cậu hút mất tiêu.”

“Ulti, tớ bị dí mẹ rồi, mở ulti nhanh.”



Trang Tử Ngang chăm chú nhìn màn hình, điều khiển Trang Chu cưỡi cá.

Tuy hơi ngáo, nhưng rất vui.

Cơ hội có thể chơi game với Lý Hoàng Hiên, quả thật khá ít.

“Sắp combat rồi, nghe lệnh tớ, bảo mở ulti là mở ulti ngay đấy.” Biểu tình Lý Hoàng Hiên khẩn trương, như chuẩn bị lâm trận.

Vừa thấy Quỷ Cốc Tử đối diện combat, cậu lập tức gào to hơn: “Ulti!”

Dứt lời, bên cạnh rầm một tiếng.

Cửa toilet bị đạp mạnh mở ra, để lộ khuôn mặt giận dữ của Trương Chí Viễn.

Lý Hoàng Hiên dựa lưng vào tường, run lẩy bẩy: “Thầy… thầy Trương, thầy nãy giờ ngồi đây ạ?”

Trương Chí Viễn giật phăng điện thoại: “Giờ học mà chơi game, tịch thu điện thoại, về viết bản kiểm điểm.”

Nói xong, liền kéo thắt lưng bỏ đi.

“Không phải hai đứa cùng chơi sao? Sao thầy không tịch thu máy cậu?” Lý Hoàng Hiên tức giận bất bình.

Trang Tử Ngang mờ mịt lắc đầu.

Trên màn hình, Trang Chu không ai điều khiển nhanh chóng bị giết, buông lời trăn trối.

“Á, đến lúc phải tỉnh rồi!”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 39: Nghĩ thoáng chút



Sáng sớm thứ bảy, Trang Tử Ngang mua một ít xúc xích, cắt thành từng miếng.

Dựa theo dặn dò của Tiểu Hồ Điệp, tới công viên Tây Sơn nuôi mèo hoang.

Khi Trang Tử Ngang lấy thức ăn ra, một bầy mèo con màu sắc khác nhau, nhanh chóng bao vây cậu.

Cậu cẩn thẩn nhớ lại từng cái tên Tiểu Hồ Điệp đặt, Hổ Tử, Phô Mai, Pudding v.v.

Chỉ là chú mèo nhỏ Tom kia, vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa rồi.

Dáng vẻ Tiểu Hồ Điệp đau buồn khóc vì nó, thực sự khó quên.

“Chàng trai, cô nhóc kia sao không đi cùng cháu?” Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau.

Trang Tử Ngang quay đầu, là dì bảo vệ môi trường lần trước.

Cậu buồn bã trả lời: “Gần đây cậu ấy có việc bận, mấy ngày liền cháu chưa gặp cậu ấy.”

“Cô bé đó thật giàu lòng nhân ái, ba tháng nay, cuối tuần nào cũng đến cho mèo ăn.” Dì cười cười.

“Ba tháng nay ạ?” Trang Tử Ngang tự lẩm bẩm.

Nhớ cô bán khoai tây chiên cũng từng nói, Tiểu Hồ Điệp quen cô từ ba tháng trước.

Tức là, vào khoảng Tết năm ngoái.

Trang Tử Ngang cầm điện thoại, quay đoạn video ngắn về mấy con mèo.

Định gửi Tiểu Hồ Điệp, lại nhớ tới cái cục gạch của cô, chắc hẳn không xem được.

Mặt trời dần lên cao, soi rọi hoa cỏ cây cối trong công viên, không khí cực kì trong lành.

Trang Tử Ngang hít hà vài hơi, sau đó rời đi.

Hôm nay cậu hẹn Trần Đức Tu, lại đến bệnh viện kiểm tra.

Tuy đã xác định sẵn rằng chỉ phí công mà thôi.

Hành lang ở bệnh viện, ngập tràn mùi thuốc sát trùng nhức mũi.

Thấp thoáng, tiếng khóc thút thít vọng ra từ phòng bệnh.

Mỗi khi tới nơi này, Trang Tử Ngang cảm thấy rợn tóc gáy.

Ngồi trên ghế tại hành lang hồi lâu, trong văn phòng của Trần Đức Tu, mới có đôi vợ chồng trung niên bước ra, trên mặt còn vương nước mắt.

Trang Tử Ngang cực kì thấu hiểu, dù sao bệnh nhân tới tìm Trần Đức Tu, thông thường đều vô cùng nghiêm trọng.

Đến lượt Trang Tử Ngang, Trần Đức Tu ngước mắt khỏi cặp kính.

“Sao lại một mình cháu? Không có người nhà đi cùng à?”

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Tới nước này rồi, cháu không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.”

Trần Đức Tu thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa.

Làm bác sĩ hơn nửa đời người, ông đã gặp đủ loại bệnh nhân, không thiếu trường hợp hoàn cảnh gia đình rối ren.

Giằng co với Trang Tử Ngang nửa ngày, mới lấy được kết quả kiểm tra.

“Cháu muốn tự đọc, hay để bác giải thích cho cháu nghe?” Vẻ mặt Trần Đức Tu nghiêm trọng.

“Bác nói đơn giản xíu, dùng từ cháu có thể hiểu nhé.” Trang Tử Ngang thỉnh cầu.

“Nghĩ thoáng chút.”

Vỏn vẹn ba chữ, rất đơn giản, cũng rất dễ hiểu.

Cắt đứt tia hy vọng cuối cùng.

So với lúc trước, Trang Tử Ngang đau khổ hơn, bởi lẽ khi ấy cậu chưa quen biết Tiểu Hồ Điệp.

Trần Đức Tu hái một nhành hoa đào từ bình hoa trên bàn làm việc, đưa Trang Tử Ngang.

“Tặng cháu nhành hoa, thả lỏng đi, dành thời gian cho người cháu yêu thương.”

Trang Tử Ngang nhận lấy: “Giờ chắc cũng sắp hết mùa đào nhỉ?”

Trần Đức Tu gật đầu: “Gần thế, đây là nhành cuối rồi, trước đây có bệnh nhân thích hoa đào, hay tặng bác một ít, để bác thư giãn hơn.”

“Bệnh nhân ấy đâu ạ?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Cô ấy chẳng được ngắm hoa đào nữa rồi.” Trần Đức Tu lắc đầu.

Làm bác sĩ, ông đã sớm quen nhìn việc sinh tử, nên khi nói đến loại chuyện này, nội tâm hầu như không còn gợn sóng.

Nhưng đối với Trang Tử Ngang, một câu bình thản như vậy, lại quá đỗi tàn nhẫn.

Cái này hẳn cũng là nhành đào cuối cùng cậu được ngắm lúc sinh thời.

Cầm tờ báo cáo kiểm tra, Trang Tử Ngang rời khỏi văn phòng của Trần Đức Tu, bỗng nhiên gặp Lâm Mộ Thi ở sảnh chờ khám bệnh.

“Mộ Thi, trùng hợp ghê.”

Bà ngoại của Lâm Mộ Thi vì chút bệnh cũ, nằm viện tại đây.

Cô nhân dịp cuối tuần tới thăm, không ngờ sẽ bắt gặp Trang Tử Ngang, cũng thấy vui vui.

“Xem ra bọn mình có duyên đấy, cậu đến bệnh viện làm gì vậy?”

“Không có gì, hôm qua chảy máu cam, nên tớ đến kiểm tra tí.” Trang Tử Ngang nắm chặt tờ báo cáo, phút chốc không biết giấu đi đâu.

“Qua cậu chảy nhiều máu cam như vậy, dọa tớ sợ chết, không sao chứ?” Lâm Mộ Thi bất chợt giơ tay, giật lấy tờ báo cáo.

“Mộ Thi, đừng…” Trang Tử Ngang cố gắng ngăn cản, nhưng đã muộn.

Tờ báo cáo toàn những thuật ngữ y học phức tạp, Lâm Mộ Thi không hiểu lắm.

Có điều mấy chữ “tế bào ung thư di căn”, khiến cô nhìn thấy mà hoảng hốt.

Hóa ra, đây chính là bí mật động trời của Trang Tử Ngang.

Hai tay Lâm Mộ Thi cầm báo cáo, không khỏi run rẩy, nước mắt trào ra vành mắt.

“Trang Tử Ngang, đây không phải sự thật đúng không?”

“Cậu đừng đùa kiểu này, không buồn cười tí nào.”

“Lần trước tớ có hơi nặng lời, tớ biết sai rồi, cậu đừng lấy chuyện này ra hù tớ.”



Cô vừa như đang nói với Trang Tử Ngang, vừa như đang lẩm bẩm.

Tuy rằng cô biết rõ, mấy lời này đều là nói nhảm.

Trang Tử Ngang vốn chẳng ngờ sẽ gặp cô ở đây, sao có thể chuẩn bị trước để giỡn?

“Mộ Thi, đồng ý tớ, đừng kể người khác.” Trang Tử Ngang bình tĩnh cầu xin.

“Tại sao lại thế? Cậu mới 18 tuổi mà.” Nước mắt Lâm Mộ Thi không ngừng tuôn chảy,

“Thời điểm mẹ tớ mang thai tớ, còn định phá thai, tính như vậy, tớ vẫn lời được 18 năm đấy!” Trang Tử Ngang tự giễu tự cười.

“Cậu đừng cười, tớ nói rồi việc này chả buồn cười tí nào.” Lâm Mộ Thi khóc to hơn.

“Cậu nói bé chút, đừng ảnh hưởng người khác.” Trang Tử Ngang bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, mọi người không ai để ý họ.

Dù sao nơi này cũng là bệnh viện, mấy thứ tê tâm liệt phế, sinh ly từ biệt chẳng hề xa lạ.

“Trang Tử Ngang, còn bao lâu?”

“Ba tháng, à không qua một tuần rồi, chỉ còn hơn hai tháng thôi.”

Trang Tử Ngang nhớ rõ quyển lịch để bàn kia, xe xuống 10 trang rồi.

Ngày tháng sống chết phải tính bằng từng tờ giấy, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Lâm Mộ Thi nhớ lại, tuần trước Trang Tử Ngang xin nghỉ một buổi, bảo là đi khám bệnh.

Sau khi trở về dường như biến thành người khác, mặc chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt, òa khóc giữa tiết toán, từ đó về sau bắt đầu thường xuyên trốn tiết.

Thì ra lúc ấy, cậu đã biết mình mắc bệnh hiểm nghèo.

Mà cô vẫn vì việc cậu lỡ hẹn cùng đi xem phim, nổi giận với cậu.

Thời điểm ăn thịt nướng lần trước, còn không ngừng chỉ trích cậu, nói cậu không có tương lai.

“Xin lỗi, Trang Tử Ngang, lúc đó tớ không biết, tớ không nên nói những lời như vậy với cậu.”

Vành mắt Trang Tử Ngang ửng đỏ: “Không sao, cậu không cần xin lỗi tớ.”

“Sao cậu không nói sớm cho tớ biết? Chuyện lớn cỡ này mà tự mình gồng gánh?”

“Chúng ta là bạn, tớ tuyệt đối không muốn thấy bộ dạng này của cậu đâu!”

Lâm Mộ Thi vừa khóc, vừa hồi tưởng từng kỷ niệm cùng Trang Tử Ngang.

Chỉ còn đúng hai tháng, là sẽ mãi mãi mất đi người bạn tốt như vậy.

Đều do cô không tốt, chưa đủ quan tâm cậu.

Niềm hối hận vô hạn, lấy đầy khoang ngực cô.

Nước mắt nhiều thế nào, cũng không thể giãi bày nỗi bi thương.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back