Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 30: Xin lỗi có ích gì



Sự việc ở quán bún hôm qua, Trang Văn Chiêu chỉ nghe lời nói từ phía Trang Vũ Hàng.

Trang Vũ Hàng đương nhiên không nói mình chủ động thêu dệt chuyện, mà tìm mọi cách chửi bới Trang Tử Ngang.

Ở trong miệng nó, Trang Tử Ngang quả thực cực kì tàn bạo, tội ác tày trời.

“Bố, bất kể nói thế nào, Trang Tử Ngang đánh Vũ Hàng, đây là sự thật, nó phải xin lỗi Vũ Hàng, bố không thể một mực bao che cháu.” Trang Văn Chiêu nói với Trang Kiến Quốc.

Trang Kiến Quốc cau mày, vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm con trai.

Ở trong miệng nó, Trang Tử Ngang là Trang Tử Ngang, Trang Vũ Hàng lại là Vũ Hàng.

Chỉ một điểm khác biệt nhỏ nhoi, liền dễ dàng đoán được Trang Tử Ngang ở cái nhà này, chịu đựng bao nhiêu áp lực.

Tần Thục Lan vì giúp con trai hả giận, trang bị đã được lắp rắp, ở một bên thêm dầu vào lửa.

“Giờ dám đánh em trai, mấy ngày nữa chắc dám đánh cả bố mẹ, sau đó chẳng phải muốn đánh nốt ông nội à?”

“Nhân phẩm tệ hại, đọc sách nhiều như vậy, tương lai chỉ tổ gây họa cho xã hội.”

“Trước khi nó mắc sai lầm lớn hơn, nhất định gia đình phải nghiêm khắc dạy dỗ.”



Thấy bà mặt mày cay nghiệt, Trang Kiến Quốc không thèm để ý, mà nhìn về phía Trang Tử Ngang.

“Tử Ngang, con nói với ông nội, tại sao muốn đánh Vũ Hàng?”

Trang Tử Ngang liếc Trang Vũ Hàng: “Bởi nó đáng ăn đòn.”

“Anh nói bậy gì vậy?” Trang Vũ Hàng lớn tiếng kêu gào.

Hiện tại nó có bố mẹ làm chỗ dựa, không nể nang ai.

Người ông Trang Kiến Quốc này, một năm chẳng gặp được Trang Vũ Hàng mấy lần, trong mắt nó chỉ là một lão hồ đồ mà thôi.

“Bố, bố xem thái độ Trang Tử Ngang này, không có tí hối cải nào à?” Tần Thục Lan nặng nề hừ một tiếng.

“Súc vật, làm sai còn mặt dày như vậy, mày thật sự không đem ông đây để vào mắt?” Trang Văn Chiêu chỉ mũi Trang Tử Ngang quát lớn.

Trang Kiến Quốc tức giận: “Sự tình vẫn chưa biết rõ, chúng mày sao lại hung hăng chỉ trích Tử Ngang?”

Tần Thục Lan quái gở nói: “Ông già ông cố tình thiên vị nó, tôi đây chỉ đành bất lực, mẹ con hai chúng ta thật là số khổ, bị các người liên thủ bắt nạt.”

Trang Văn Chiêu vẫn giữ chút lễ phép với bố, nén giận giải thích:

“Bố, chuyện này hôm qua không ít hàng xóm láng giềng thấy được.”

“Trang Tử Ngang không lo học hành, lại đi yêu đương con bé chẳng ra gì.”

“Kết quả bị Vũ Hàng bắt gặp, nó liền thẹn quá hóa giận, đánh đập tàn nhẫn, bản chất thật sự kinh tởm tột cùng.”

Trang Tử Ngang trợn tròn mắt, đột nhiên lớn giọng: “Bố nói ai chẳng ra gì?”

“Hả?” Trang Văn Chiêu sửng sốt.

Con gái không đứng đắn, là hình dung của Trang Vũ Hàng với Tô Vũ Điệp.

Trang Văn Chiêu nghe thế thì lặp lại, không ngờ phản ứng Trang Tử Ngang dữ dội đến vậy.

“Trẻ con, không học hành tử tế, lại đi lêu lổng với con gái, sau này không chừng còn làm ra mấy chuyện bẩn thỉu không dám nhìn người ta.” Tần Thục Lan vẫn còn ở đó đổ thêm dầu vào lửa.

Những lời này, tương đối quá đáng.

Cái gọi là “chuyện bẩn thỉu không dám nhìn người ta”, không cần nói rõ, mọi người đều hiểu.

Trang Tử Ngang siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên, hung hăng tát mẹ kế hai bạt.

Đồng thời trong lòng cậu rất hổ thẹn với Tiểu Hồ Điệp, vì cậu mà bị liên lụy, bị người này mắng chửi.

Trang Kiến Quốc cuối cùng đã rõ, tại sao Trang Tử Ngang phải bỏ nhà ra đi.

Giả sử đổi lại là ông, sống ở gia đình như vậy, cũng sẽ cảm thấy hít thở không thông.

Sống hơn 10 năm, Trang Tử Ngang rốt cuộc nhận bao nhiêu sự lạnh nhạt?

Nghĩ đến đây, ông hết sức đau lòng.

Trang Tử Ngang liếc xéo Trang Văn Chiêu: “Bố, chuyện hôm qua, bố đã thực sự tìm hiểu chưa?”

Trang Văn Chiêu thề son sắt: “Tất nhiên, nhiều người thấy như vậy, mày tát Vũ Hàng một cái trước mặt mọi người.”

“Không phải, bố chưa từng tìm hiểu.” Trang Tử Ngang thất vọng lắc đầu: “Ở sâu nội tâm bố, sớm đã xác định, Trang Vũ Hàng là con trai bảo bối của bố, con bất luận làm cái gì cũng sai.”

“Vớ vẩn, tao đối xử bình đẳng với cả hai.” Trang Văn Chiêu mạnh miệng nói.

“Bố soi lương tâm, xem lời này chính bố có tin được không?” Trang Tử Ngang cười lạnh.

Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Trang Tử Ngang, Trăng Văn Chiêu chột dạ.

Bất kể ông cưỡng từ đoạt lí, khéo léo ngụy biện thế nào, vẫn không che giấu nổi sự thật phân biệt đối xử giữa hai đứa con trai.

“Nếu bố thực sự nguyện ý tìm hiểu chân tướng câu chuyện, thì phải biết quán bún kia, có camera.” Giọng Trang Tử Ngang bỗng trở nên điềm tĩnh.

Trang Văn Chiêu nghe vậy, biểu tình cứng ngắc.

Ánh mắt Trang Vũ Hàng, dần bất an.

Trang Tử Ngang dừng mắt trên mặt Tần Thục Lan: “Dì Tần, có muốn thưởng thức một chút, tư thế tôi đánh con trai bà phóng khoáng oai phong cỡ nào không?”

Nói xong cậu liền lấy điện thoại, mở đoạn video.

Hôm qua lúc Trang Tử Ngang đi thanh toán, khá lâu mới quay lại.

Hóa ra cậu hỏi xin chủ quán video giám sát.

Trang Tử Ngang biết rõ tính cách Trang Vũ Hàng, không ném bằng chứng vào mặt nó, nó tuyệt đối không thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Chị cùng anh ta chơi với nhau, mập mà mập mờ, xem ra cũng chả phải nữ sinh đứng đắn gì nhỉ?”

Giọng điệu ngạo mạn hỗn láo của Trang Vũ Hàng, vang lên từ loa điện thoại.

Quá trình hai người nảy sinh mâu thuẫn lẫn xung đột, đều được camera ghi lại rõ ràng.

Trang Tử Ngang không thể nhịn nổi, tát nó một cái.

Trang Kiến Quốc phẫn nộ: “Đánh đánh lắm, nếu Tử Ngang không động thủ, còn là đàn ông sao?”

Trang Văn Chiêu cạn ngôn.

Cho dù ông lại thiên vị, vẫn có thể nhìn ra được, Trang Vũ Hàng nhiều lần khiêu khích, thiếu điều chủ động muốn ăn đòn.

Tần Thục Lan há hốc miệng, nhất thời không tìm được cái cớ hợp lý, chỉ đành tạm trầm mặc.

Bà đang nghĩ, Trang Tử Ngang đúng là thâm hiểm, còn lưu cả video giám sát.

Tương lai cạnh tranh gia sản, Trang Vũ Hàng chắc chắn không phải đối thủ của nó.

“Trang Văn Chiêu, bây giờ mày rõ rồi chứ, hai đứa con trai, ai thiếu dạy dỗ?” Trang Kiến Quốc lạnh lùng nói.

“Bố, con bận công việc, chuyện này trong chốc lát không thể biết rõ được, Vũ Hàng vẫn là trẻ con, cũng không cố ý.” Trang Văn Chiêu chột dạ biện minh.

“Nó muốn đuổi anh trai nó ra khỏi nhà, còn không cố ý?” Trang Kiến Quốc nổi trận lôi đình.

Trang Văn Chiêu thấy tình hình này, lại thiên vị Trang Vũ Hàng, thực sự không phản bác nổi.

Ông bèn ngoắc tay: “Vũ Hàng, con qua đây xin lỗi Trang Tử Ngang, chuyện này coi như hết.”

“Anh ta đụng đến con, dựa vào cái gì bắt con xin lỗi?” Trang Vũ Hàng cứng đầu như cũ, chết cũng không nhận sai.

“Không cần, con không cần bất cứ kẻ nào xin lỗi.” Trang Tử Ngang nhàn nhạt lắc đầu.

Xin lỗi có ích gì? Vừa không thể ăn vừa không thể mặc.

Khi lời nói không bảo vệ được lòng tự trọng, thì nắm đấm chính là vũ khí cuối cùng.

Ngay trước mặt Trang Kiến Quốc, Trang Tử Ngang không muốn dây dưa nữa, tránh làm ông cụ đau buồn.

“Ông nội, con không muốn ở đây thêm, chúng ta đi thôi!”

Trang Kiến Quốc dứt khoát gật đầu: “Ừ, chúng ta đi, cái nhà này không trở về cũng được.”

Dứt lời, hung dữ lườm Trang Văn Chiêu một cái sắc lẹm.

Trang Tử Ngang đỡ Trang Kiến Quốc, không thèm quay đầu mà bước khỏi cửa.

“Bố, hay để con đưa bố về quê?” Vẻ mặt Trang Văn Chiêu áy náy.

“Khỏi, nếu mày có thời gian rảnh, tốt nhất dạy dỗ lại con nhiều hơn đi.” Trang Kiến Quốc kiên định bước đi.

Hai ông cháu đi xa, để lại một nhà ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Bầu không khí đặc biệt nặng nề.

“Bố, con ngứa mắt Trang Tử Ngang lắm rồi đấy!” Trang Vũ Hàng vẫn tức giận bất bình.

Trang Văn Chiêu vung tay tát một cái: “Im mồm, nó là anh trai mày!”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 31: Ba tháng nữa được nghỉ hè



Bước ra từ trong nhà, Trang Kiến Quốc tràn đầy áy náy nói với Trang Tử Ngang: “Tử Ngang, ông nội chưa chăm sóc tốt cho con, để con phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Ông nội, con không sao, bây giờ con chuyển ra ngoài ở một mình, rất tự do hạnh phúc.”

Cậu nhìn ông lão đầu đầy tóc bạc, trong lòng chua xót.

Ông bà nội ở nông thôn cày ruộng, nhịn ăn nhịn dùng, nhằm nuôi cậu học.

Ân tình sâu nặng như biển cả ấy, lại chẳng có cơ hội báo đáp.

Trang Kiến Quốc bỗng cười híp mắt nói: “Tử Ngang, cô bé ngồi ăn cơm cùng con trong video, thật sự là bạn gái con hả?”

Trang Tử Ngang đỏ mặt: “Không phải ạ, cậu ấy là bạn thân con, tên Tiểu Hồ Điệp.”

“Tiểu Hồ Điệp? Tên đáng yêu ghê.” Trang Kiến Quốc vừa nhìn vẻ mặt Trang Tử Ngang, liền đoán ra được tâm tư thiếu niên.

Trong mắt các cụ già, việc người trẻ yêu đương, ngược lại càng thêm cởi mở.

Dẫu sao ngày xưa ở nông thôn, 17 18 tuổi cưới vợ gả chồng đếm không xuể.

Trang Tử Ngang đã thành niên, tại độ tuổi này mà có crush, là chuyện thường tình.

Trang Kiến Quốc gạt chuyện không vui ban nãy sang một bên, chuyển hẳn đề tài.

“Nếu con thích con gái nhà người ta, thì rủ con bé đi chơi nhiều vào.”

“Hồi trẻ ông muốn tán tỉnh bà con, ngày nào cũng bị bố vợ cầm gậy đuổi chạy khắp làng.”

“May nhờ cái mặt dày này, cuối cùng mới ôm được mỹ nhân về đấy.”



Trang Tử Ngang im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng buồn bã.

Chỉ còn ba tháng để sống, cậu đã mất tư cách theo đuổi cô gái mình thích rồi.

Đi ngang qua một cửa hàng điện thoại, Trang Tử Ngang kéo Trang Kiến Quốc: “Ông ơi, con mua cho ông cái điện thoại nhé, như vậy mình tiện liên lạc hơn.”

Trang Kiến Quốc hơi đắn đo, sau đó gật đầu: “Được.”

Chuyện mua điện thoại, trước đây mọi người từng khuyên ông vài lần.

Tuy nhiên ông cụ tiếc tiền cước hàng tháng, bảo ở nhà có điện thoại bàn là đủ.

Sau chuyện xảy ra lần này, ông rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.

Có thể liên lạc với Trang Tử Ngang bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đỡ phải lo lắng.

Vào trong cửa hàng, dưới sự tư vấn của nhân viên, họ chọn chiếc tiện dụng nhất cho người già.

Màn hình lớn, bàn phím lớn, loa cũng lớn.

Tính cả chi phí làm SIM, chỉ hơn 200 tệ.

Trang Kiến Quốc muốn tự trả, Trang Tử Ngang nhất định không chịu, giành quét mã thanh toán trước.

Dù hầu hết số tiền của cậu đến từ ông nội, nhưng khoảng thời gian ít ỏi còn lại, cơ hội cậu báo hiếu thật sự chẳng còn mấy.

Ngồi trên băng ghế trước cửa hàng, Trang Tử Ngang hướng dẫn ông nội cách dùng điện thoại.

Cậu lưu số di động của mình vào danh bạ, chỉ cần nhấn nút menu ở góc trên cùng bên phải liền xuất hiện.

Rồi ấn nút màu xanh lá, là có thể gọi.

Tổng cộng chỉ có hai bước, rất dễ nhớ.

Trước kia ông dạy con cách dùng đũa, cách buộc dây giày, giờ ông già rồi, để con dạy ông cách dùng điện thoại.

Trang Kiến Quốc sợ ảnh hưởng việc học của Trang Tử Ngang, bèn đề nghị về quê.

Trang Tử Ngang tiễn ông ra trạm xe buýt.

“Tử Ngang, còn ba tháng nữa, con sẽ được nghỉ hè nhỉ?” Trang Kiến Quốc cười hớn hở hỏi.

“Ba tháng á!” Trang Tử Ngang khẽ rùng mình.

Đối với kỳ hạn này, hiện tại cậu cực kì mẫn cảm.

Trang Kiến Quốc nào có biết tâm tư của cậu, tiếp tục nói: “Bà nội con nuôi cả đống gà, cứ bảo đợi con được nghỉ hè, gà lớn rồi, sẽ hầm gà tần thuốc bắc cho con ăn.”

Nghe xong lời này, lần thứ hai mắt Trang Tử Ngang nhòe lệ.

Nếu mà ông bà biết…

“Cô bé Tiểu Hồ Điệp kia, con thật lòng thích người ta, thì con trai phải chủ động chút.”

“Nghỉ hè rồi, dẫn con bé về quê chơi, cho bà con vui.”

“Ông già này, còn muốn sống nhìn con kết hôn, bế chắt nha!”



Từng lời dịu dàng của ông, tựa lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang che miệng, dốc sức kìm nén tiếng khóc.

Trang Kiến Quốc thấy vậy, tưởng cậu không nỡ xa mình, liền an ủi thêm mấy câu.

Đứa trẻ này, cũng không phải không gặp lại nữa.

Cuối cùng, xe buýt tới.

Trang Tử Ngang nước mắt lưng tròng: “Ông nội, ông và bà nội nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

Trang Kiến Quốc mỉm cười hiền hậu: “Ừ, ba tháng nữa được nghỉ hè, sớm về đấy!”

Xe buýt lăn bánh xa dần, Trang Tử Ngang ngồi ở trạm hồi lâu.

Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh, ông bà biết tin dữ, khóc tê tâm liệt phế.

Quá đỗi tàn nhẫn.

Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.

Trang Tử Ngang hồn bay phách lạc đi về trường, ngang qua phòng bảo vệ, chợt nhớ ra một việc.

Cậu ghé đầu hỏi bác bảo vệ đang trực ban: “Bác ơi, buổi sáng lúc ông nội cháu đến, các bác có thể tìm được lớp cháu bằng tên đúng không ạ?”

Bác gật đầu: “Đúng rồi, hệ thống máy tính có thông tin của mỗi học sinh.”

“Vậy bác tìm giúp cháu một người được không ạ? Tên của bạn ấy là Tô Vũ Điệp.” Trang Tử Ngang khẩn cầu nói.

Bác đồng ý, xoay người tra cứu máy tính.

Lát sau, trên màn hình hiện lên bốn chữ to đùng.

Không tìm thấy người!

Trang Tử Ngang lập tức trừng hai mắt, không thể tin nổi.

Sao lại thế được?

Cảm ơn bác xong, cậu rời phòng bảo vệ, quay về lớp học.

Dọc đường, đầu cậu ngập tràn dấu chấm hỏi, cuối cùng cưỡng chế viện cái cớ hợp lý.

Chắc cô có hai tên.

Giống Lý Hoàng Hiên, hồi bé cậu ấy tên Lý Siêu, sau lại cảm thấy tên này khá phổ biến, đến hơn 10 tuổi mới đổi.

Thành ra bây giờ người lớn trong nhà cậu ấy, đều gọi cậu ấy là Siêu Siêu.

Hẳn Tô Vũ Điệp cũng là tên cô lúc nhỏ, hiện tại đã đổi.

Chuẩn, nhất định như vậy.

Chứ không còn cái cớ nào hợp lý hơn?

Khi Trang Tử Ngang trở về lớp, tiết đầu buổi chiều bắt đầu rồi.

Trương Chí Viễn đã báo trước với các giáo viên bộ môn, rằng gần đây nhà Trang Tử Ngang có chuyện, giáo viên đang dạy cũng chẳng hỏi nhiều, mau chóng cho cậu ngồi về chỗ.

“Con trai, cậu lại chạy đâu đấy?” Lý Hoàng Hiên hạ giọng hỏi.

“Ông nội tớ từ quê lên.” Trang Tử Ngang trả lời tóm gọn.

“Tiểu Hồ Điệp của cậu tới tìm cậu đó, nhưng cậu không ở lớp, nguyên đám con trai hâm mộ cậu muốn chết.”

Đừng nói nam sinh khác, ngay cả Lý Hoàng Hiên đang thuật lại, cũng đỏ hết mắt.

Được cô gái xinh đẹp như vậy quan tâm, quả là chuyện hạnh phúc.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại, gõ dưới bàn: “Tìm tớ làm gì thế? Sao không gọi?”

Điện thoại rất nhanh liền rung, thông báo tin nhắn mới, đến từ Tiểu Hồ Điệp.

“Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là muốn gặp cậu xíu thôi.”

Trang Tử Ngang vội đáp: “Tan học gặp ở bồn hoa nhé?”

Tiểu Hồ Điệp: “Ừm.”

Tiếng chuông tan học vừa vang, Trang Tử Ngang đã vọt khỏi lớp.

Giáo viên đang dạy choáng váng, tôi còn chưa nói tan học, định giữ thêm hai phút nữa mà!

Cạnh bồn hoa chứa đầy dạ lan hương và tử đằng, có cô gái vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi ngồi sẵn.

Hoa đào bên tóc mai, hệt áng mây hồng.

Tô Vũ Điệp thấy Trang Tử Ngang, tức thì đứng dậy, đưa cậu cây kem.

Trang Tử Ngang càng khó hiểu,

Lớp 9 ở tầng hai, Tô Vũ Điệp nói lớp cô ở tầng năm.

Mà bản thân tiếng chuông tan học vừa reo liền chạy xuống, cô lấy đâu ra thời gian mua kem?

“Trang Tử Ngang, ăn nhanh đi, kẻo chảy mất.”

“Tiểu Hồ Điệp, có phải cậu có điều gì khó nói, không tiện kể tớ không?”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 32: Các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi



Trước câu hỏi của Trang Tử Ngang, Tô Vũ Điệp không thể trả lời.

Cô mở to đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, nhìn chằm chằm mắt Trang Tử Ngang: “Thành thật khai báo, có phải cậu cũng có bí mật giấu tớ không?”

Trong lòng Trang Tử Ngang khẽ run, vội lảng tránh ánh mắt cô.

Không sai, cậu có một việc động trời, không dám nói Tiểu Hồ Điệp.

Cậu đã không còn tương lai nữa.

Biểu hiện chột dạ của Trang Tử Ngang, chọc Tô Vũ Điệp không ngừng cười khanh khách.

“Cậu sợ gì chứ? Tớ đâu bắt cậu nói, ai chả cất giấu một bí mật riêng, không muốn kể, thì đừng kể là được mà!”

Trang Tử Ngang ngước mắt, nhẹ nhõm cười, tràn ngập biết ơn với Tiểu Hồ Điệp.

Quả thật, mỗi người đều giữ một bí mật, không nhất thiết phải chia sẻ.

Cô không muốn nói, vậy không nên làm khó cô.

Đợi lúc cô muốn nói, tự khắc sẽ nói với mình.

Cho dù tên Tô Vũ Điệp này là giả, nhưng con người cô lại là thật, đứng rành rành trước mặt cậu.

Chỉ cần trân trọng nhau, tận hưởng hiện tại là đủ rồi.

Hai người vừa ăn kem, vừa tán gẫu linh tinh.

Tiểu Hồ Điệp ríu ra ríu rít, kể những câu chuyện cười lạnh ngắt không biết nhặt nhạnh từ đâu.

Vẫn là phong cách quen thuộc, mới kể được nửa, bản thân đã cười đến mức thở không ra hơi.

Trang Tử Ngang lặng lẽ ngắm cô, khóe miệng vô thức cong lên.

Phần lớn thời gian cô nhóc này, đều lạc quan vô tư như vậy, dường như chẳng có ưu phiền.

Đồng thời cũng giàu lòng nhân ái, sẵn sàng vì một con mèo hoang qua đời, khóc lê hoa đái vũ, người ta nhìn liền thương xót.

Cô giống mật ngọt, cũng giống thạch tín.

Bỗng, vài nam sinh xông tới, ngồi xuống cạnh bồn hoa.

“Trang Tử Ngang, sắp thi rồi, mà cậu vẫn chill, trốn ở đây tiếp gái ăn kem à.”

Người nói tên Đặng Hải Quân, học lớp 15, thành tích học tập luôn đứng đầu lớp.

Ngồi cùng cậu, tất cả đều là học bá từ các lớp.

Chẳng qua bởi vì thằng hack game Trang Tử Ngang này, mỗi lần bọn họ kiểm tra, chỉ có thể thay phiên nhau đứng thứ hai.

Trang Tử Ngang tựa nhóc trẻ trâu trong thế giới game, đứng trên đỉnh núi hét xuống.

“Cố lên, các ngài, giành lấy vị trí thứ hai nha, chúc các ngài thành công!”

Trong kỳ thi nội bộ của trường, ai nấy đều gồng hết sức, mong vượt được Trang Tử Ngang, nếm thử cảm giác đứng nhất.

Khi đi thi đấu đại diện trường, họ lại là đồng đội, dưới sự dẫn dắt của Trang Tử Ngang, đoàn kết hợp tác, làm rạng danh trường.

Do đó mối quan hệ của họ, vừa là đối thủ vừa là bạn bè.

“Hải Quân này, tớ nghe nói cậu muốn lấy hạng nhất khối à?” Trang Tử Ngang cố tình trêu chọc.

“Xàm xí, cả đám này, có ai không muốn lấy hạng nhất khối?” Đặng Hải Quân tức giận.

Trước mỗi kỳ thi, nguyên lũ đều như hổ đói rình mồi, chỉ chờ vật ngã Trang Tử Ngang.

Nhưng công bố thành tích một cái, hết thảy thành gà trống thua chọi.

Thằng này, quá ảo ma rồi.

Trang Tử Ngang suy nghĩ một chút, cười nói: “Quan hệ của bọn mình không tệ, không thể không thành toàn các cậu một lần, mai tớ bỏ thi nhé.”

“Bỏ thi? Cậu có cam lòng không?” Đặng Hải Quân kinh ngạc.

“Tớ gần đây hơi ham chơi, chẳng còn hứng thi cử.” Trang Tử Ngang giỡn.

Mấy vị học bá nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.

“Giọng điệu của cậu, như thể đang bố thí cho bọn tớ vậy.”

“Tớ muốn đường đường chính chính đánh bại cậu, không phải kiểu cậu bỏ chạy giữa trận.”

“Thực sự tớ vẫn không tin, cậu bất khả chiến bại, trước khi tốt nghiệp tớ nhất định sẽ thắng cậu một lần.”



Đám học bá bấy giờ, cùng chung chí hướng.

Dạo này họ cũng nghe phong phanh, hình như Trang Tử Ngang gặp vài chuyện, hơi tí là trốn tiết.

Nên đã hẹn nhau đến tìm cậu, vực dậy tinh thần của cậu, cạnh tranh công bằng.

Tô Vũ Điệp kế bên cơ bản hiểu ý, xen vào nói: “Trang Tử Ngang, thành tích cậu tốt thế cơ à?”

Trang Tử Ngang cười hớn hở: “Thật ra không tính là tốt lắm, chủ yếu nhờ mấy đồng nghiệp làm nền.”

Vẻ mặt bọn Đặng Hải Quân bối rối, cậu mẹ nó nói ai?

Từng nghe đánh người không đánh mặt chưa?

Tô Vũ Điệp vỗ vai Trang Tử Ngang: “Dựa vào cái gì mà bỏ thi? Cậu phải thi thật tốt cho tớ, đè bẹp toàn bộ chúng nó.”

“Cậu là ai? Khẩu khí lớn ghê nhỉ.” Đặng Hải Quân liếc Tô Vũ Điệp.

Cậu là học bá chính hiệu, ít nhiều có chút hâm hâm, trong mắt cậu con gái không phân xấu đẹp.

Dẫu Tô Vũ Điệp xinh như vậy, cũng chỉ là chướng ngại vật trên hành trình học tập.

Trang Tử Ngang suốt ngày kè kè với nữ sinh, rõ ràng sa đọa rồi.

Trước kia Trang Tử Ngang, kỳ thật rất khiêm tốn.

Mỗi lần thi hạng nhất, đều bảo bọn họ do may mắn, động viên họ cố gắng.

Hiện tại thì khác, là thời điểm giải phóng bản tính bẩm sinh.

Cậu nhìn Tô Vũ Điệp: “Cậu hy vọng tớ thi được hạng nhất?”

Tô Vũ Điệp gật đầu: “Tất nhiên.”

“Nếu tớ thi được hạng nhất, cậu đáp ứng một yêu cầu của tớ nhé?”

“Không quá đáng, thì có thể cân nhắc.”

Trang Tử Ngang nghe vậy, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Một nụ cười, xuất hiện trên khóe môi.

Cậu đứng dậy, lướt nhìn đám người Đặng Hải Quân ngồi trên bồn hoa.

“Xin lỗi cho tớ nói thẳng, trong mắt tớ, các vị đang ngồi, đều là rác rưởi!”

Ăn nói mạnh mẽ, ngông cuồng cực độ.

Tiểu Hồ Điệp nghe xong, nhịn không nổi cười vỡ bụng.

Đám người Đặng Hải Quân đỏ mặt, hận không thể xé xác Trang Tử Ngang.

“Đệt, thằng này coi thường người khác quá rồi đấy.”

“Không đem tiểu tử cậu đè xuống đất ma sát, khó tiêu mối hận trong lòng tớ.”

“Phóng lợn 40m của tớ đâu, ông đây muốn bổ sống cậu.”



Thấy dáng vẻ tức tối của họ, Trang Tử Ngang cũng cười thành tiếng.

Cậu vỗ vai Đặng Hải Quân: “Không phải các cậu muốn cạnh tranh công bằng hả? Tớ chắc chắn sẽ không nhường đâu.”

Đặng Hải Quân đập cậu một quyền: “Cậu đừng cười sớm, tháng này tớ ngày ngày đèn sách thâu đêm.”

Tiếng chuông vào học, đúng lúc vang lên.

Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp lên tầng, chia tay ở góc rẽ tầng hai.

“Đồ ngốc, cố lên nha!”

“Cậu cũng thế.”

Đám người Đặng Hải Quân theo sau, nghe thấy cách gọi của Tô Vũ Điệp với Trang Tử Ngang, lập tức trầm mặc.

Nó mà là đồ ngốc, vậy bọn họ là cái gì?

Tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, vì phải sắp xếp phòng thi, tan học muộn hơn bình thường xíu.

Trang Tử Ngang nhìn đồng hồ, đã qua 6 giờ 10.

Cậu nhịn không được bèn nhắn cho Tiểu Hồ Điệp: “Cậu lên xe chưa?”

Tiểu Hồ Điệp rất nhanh trả lời: “Rồi, mai lại gặp.”

Trang Tử Ngang vốn khá rảnh, đi làm quen điểm thi trước.

Mỗi gian phòng có 30 chỗ, trên bàn góc phải dán họ tên và số báo danh của thí sinh.

Trường xếp điểm thi, dựa vào số nét họ của học sinh, thí sinh trước sau Trang Tử Ngang, đều mang họ Trang.

Trang Tử Ngang đếm thử, Trang 6 nét, Tô 7 nét.

Điểm thi của Tô Vũ Điệp, chắc hẳn cách cậu không xa.

Cậu lùi về mấy phòng sau, mau chóng tìm được khu vực thi của học sinh họ Tô.

Từ đầu đến cuối, kiểm tra đi kiểm tra lại vài lượt.

Căn bản không có học sinh nào tên Tô Vũ Điệp.

Trang Tử Ngang đứng tại điểm thi, ngẩn người hồi lâu.

Từ khi quen biết Tô Vũ Điệp, từng cảnh lướt qua trong đầu.

Lỗ hổng logic, càng ngày càng nhiều.

Tiểu Hồ Điệp, cậu rốt cuộc giấu tớ điều gì?
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 33: Bóng đèn



Ra khỏi trường học, Trang Tử Ngang tới phố ăn vặt tìm đồ lót dạ, trông thấy một xe hàng nhỏ bán khoai tây chiên phía xa.

Đó là món đầu tiên cậu và Tô Vũ Điệp ăn trong ngày đầu gặp gỡ.

“Cô ơi, cho cháu một phần khoai tây, nhiều ớt ạ.” Trang Tử Ngang tiến lên vài bước.

Cô đang dở tay, cười gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cô bé đi với cháu lần trước đâu?”

Trang Tử Ngang ngạc nhiên: “Cô ơi, cô quen Tiểu Hồ Điệp ạ?”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây nó hay đến mua khoai tây, luôn ríu ra ríu rít, là cô bé rất đáng yêu, nên cô ấn tượng sâu sắc với nó.”

“Vậy lần đầu cô thấy cậu ấy là khi nào ạ?”

“Ba tháng trước thì phải!”

Trang Tử Ngang dừng ở đó, không hỏi thêm.

Nếu không dễ làm cô hiểu nhầm, mình là kẻ bi3n thái bám đuôi.

Ăn khoai tây chiên cay xé lưỡi, cầm một cốc coca lạnh, trước mặt Trang Tử Ngang xuất hiện hai người quen.

Lâm Mộ Thi và Tạ Văn Dũng.

“Trang Tử Ngang, kỳ thi ngày mai tớ hơi sợ, nên rủ Tạ Văn Dũng đi ăn thịt nướng, chúng tớ không có gì đâu.” Lâm Mộ Thi mở miệng trước.

Vẻ mặt Trang Tử Ngang mông lung: “Các cậu ăn thì cứ ăn, giải thích cho tớ làm gì?”

Lâm Mộ Thi nhíu đôi lông mày thanh tú: “Chẳng hiểu dạo này cậu đang bận gì, không đi ăn cùng tớ, đúng lúc Tạ Văn Dũng rảnh, cậu không để bụng chứ?”

“Để bụng gì, bạn cùng lớp ăn cơm với nhau, bình thường mà!” Trang Tử Ngang cười nói.

Lâm Mộ Thi tức giận cắn chặt hàm răng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trang Tử Ngang cậu được lắm, ngày nào cũng lượn lờ với nữ sinh khác.

Rõ ràng hẹn cùng nhau xem phim, thế mà cậu quên sạch sành sanh.

“Trang Tử Ngang, chi bằng cùng ăn đi?” Tạ Văn Dũng hỏi thử.

Dù sao tiết sinh hoạt hôm qua, Trang Tử Ngang nói đỡ cho cậu, cậu lại hùng hổ đe dọa.

Cẩn thận nghĩ lại, bản thân trước kia còn nhiều thiếu sót.

“Được, đằng nào về tớ cũng chả có việc gì.” Trang Tử Ngang đồng ý.

Tạ Văn Dũng: “…”

Tớ khách sáo tí thôi, cậu thật đúng là không biết ý tứ.

Cậu hận không thể tự vả mặt mình, hỏi bậy chi?

Phí sức chín trâu hai hổ mới hẹn được Lâm Mộ Thi, giờ lòi ra cái bóng đèn, lại tốn thêm tiền, quả là vô công rồi nghề.

Họ đến quán thịt nướng, chính là quán Trang Tử Ngang đi cùng Tô Vũ Điệp hồi trước.

Trang Tử Ngang thấy tủ trưng bày bia, không khỏi mỉm cười.

Thịt nướng phải tự phục vụ, Tạ Văn Dũng ngồi xuống bắt đầu chăm chú làm việc, phết dầu, nướng thịt, pha nước chấm vân vân.

Lâm Mộ Thi là công chúa cao cao tại thượng, hoàn toàn không động tay, chỉ chờ thưởng thức đồ ăn ngon.

Trang Tử Ngang cũng lười nhúng tay, y hệt ông già, dùng cây tăm tre xiên khoai tây.

“Cậu có thể đừng ăn khoai tây không? Đây chẳng phải lãng phí tiền tớ sao?” Tạ Văn Dũng lườm cậu.

Quán tính tiền theo đầu người, Trang Tử Ngang lấp đầy bụng bằng khoai tây, thực không có lời.

Trang Tử Ngang chả thèm để ý, vẫn ăn ngon lành.

Ánh mắt Lâm Mộ Thi, rơi trên người Trang Tử Ngang.

Luôn cảm giác phía sau dáng vẻ bất cần đời mà cậu có giả vờ, bao phủ một lớp bóng đen.

Gần đây cậu trốn tiết thật sự quá thường xuyên.

Vỉ đầu thức ăn đã được nướng chín, Tạ Văn Dũng chủ động bóc tôm cho Lâm Mộ Thi.

Trang Tử Ngang cười nói: “Cậu bóc khéo đấy, bóc giúp tớ hai con với!”

“Sao cậu không tự bóc?” Tạ Văn Dũng cằn nhằn.

“Tớ lười rửa tay, cậu làm người tốt, tiện tay bóc hết nha!” Trang Tử Ngang thản nhiên đáp.

Tạ Văn Dũng tức giận thở mạnh, cậu mới là người tốt, cả nhà cậu là người tốt.

Lâm Mộ Thi phì cười.

Nhìn Tạ Văn Dũng ăn hành trước mặt Trang Tử Ngang, rất buồn cười.

“Trang Tử Ngang, nữ sinh tìm cậu bên ngoài lớp hôm nọ, là bạn gái cậu à?”

Lâm Mộ Thi do dự hồi lâu, mới hỏi chuyện này.

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Không phải, tớ mới quen cậu ấy tuần trước.”

Lâm Mộ Thi lập tức hỏi tiếp: “Cậu ấy lớp nào?”

Trang Tử Ngang nói thẳng: “Thú thật, tớ cũng không biết, cậu ấy nói cậu ấy lớp 23.”

Ai cũng biết, toàn khối chỉ có 22 lớp.

Cho nên đây chắc chắc là lời nói dối.

“Vô lý ghê, nếu khối chúng ta có nữ sinh xinh đẹp như vậy, sao không ai biết tới?” Tạ Văn Dũng góp lời.

Lâm Mộ Thi nổi lên tia chua xót: “Xinh đẹp như vậy, là xinh cỡ nào?”

Tạ Văn Dũng vội nhận thua: “Tất nhiên, so với Mộ Thi cậu thì kém hơn chút.”

Nghi ngờ của bọn họ, Trang Tử Ngang đã suy ngẫm nhiều ngày.

Trên người Tiểu Hồ Điệp, luôn mang sắc thái thần bí.

Suốt bữa ăn, phần lớn thời gian Lâm Mộ Thi, đều cùng Trang Tử Ngang buôn chuyện.

Trang Tử Ngang cũng cực kì hào phóng, chia sẻ vài mẹo ôn thi với họ.

Còn Tạ Văn Dũng, nguyên bữa như nhân viên phục vụ, mải nướng thịt, bản thân chẳng ăn được mấy miếng.

Mất nửa ngày, cậu mới hạ thấp lòng tự tôn, khiêm tốn xin chỉ bảo từ Trang Tử Ngang.

“Cậu có bí quyết gì làm lớp trưởng không? Vì sao mọi người đều không phục tớ?”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hai người lại không có mâu thuẫn lớn, Trang Tử Ngang cười nhạt, nói ra bí quyết của riêng mình.

“Lớp trưởng là để phục vụ cả lớp, chứ không phải để cậu lên mặt.”

“Chỉ cần cậu thật lòng cống hiến vì lớp, thầy cô và các bạn đều có thể cảm nhận được.”

“Cố lên nhé, cậu sẽ trở thành một lớp trưởng tốt.”



Tạ Văn Dũng nghe xong, mặt lộ vẻ xấu hổ, như có điều suy nghĩ.

Tấm lòng và tầm nhìn của Trang Tử Ngang, đúng là hơn cậu ta mấy bậc.

Không thể không phục.

“Tớ no rồi, tối không ăn nhiều được, nếu không sẽ béo mất.” Lâm Mộ Thi đặt đũa xuống.

“Tớ cũng không khác lắm, dù sao đã ăn đống khoai tây rồi.” Trang Tử Ngang nói.

“Hả? Các cậu đều không ăn, tớ đây vừa mới bắt đầu đấy!” Tạ Văn Dũng nổi cáu.

Lâm Mộ Thi điềm đạm: “Vậy cậu ở đây ăn thêm chút nữa nha, tớ với Trang Tử Ngang đi trước.”

Trang Tử Ngang cố nén cười: “Tạ Văn Dũng, cảm ơn cậu đã bao, tớ đây chuồn trước.”

Hai người cùng đứng đậy, sóng bước ra khỏi quán nướng.

Tạ Văn Dũng sừng sờ ngồi tại chỗ, cánh gà trong miệng, phút chốc mất ngon.

Bông tuyết bay bay, gió bắc vi vu, trời đất một mảnh bao la…

“Mộ Thi, cậu bắt xe đi!” Trang Tử Ngang đứng bên vỉa hè, gắng giúp Lâm Mộ Thi vẫy một chiếc taxi.

“Chờ đã, Trang Tử Ngang, tớ có lời muốn nói với cậu.” Lâm Mộ Thi cắn đôi môi hồng hào.

Trang Tử Ngang quay đầu, lẳng lặng nhìn giáo hoa trước mặt.

Lâm Mộ Thi rất đẹp, ngoại trừ căn bệnh công chúa, cũng là cô gái đáng yêu.

Chỉ là do hoàn cảnh gia đình, cô luôn toát lên khí chất quý phái, khiến Trang Tử Ngang vô thức nảy sinh cảm giác xa cách.

Hoặc có lẽ, ở cùng Lâm Mộ Thi, thường hơi tự ti.

Tô Vũ Điệp thì khác, đáng yêu xinh đẹp lại dễ gần.

Ở cùng cô, nháy mắt quên hết ưu sầu.

Lâm Mộ Thi ấp ủ nửa ngày, mới dũng cảm nói: “Trang Tử Ngang, có phải cậu gặp khó khăn gì không?”

Trang Tử Ngang gần đây có một loạt hành động khác thường, làm cô cực kì lo lắng.

Cô muốn dang tay giúp đỡ Trang Tử Ngang, nhưng do sợ tổn thương lòng tự trọng của con trai, nỗ lực khéo léo mở lời.

“Mộ Thi, cảm ơn cậu, tớ không sao, đừng lo lắng.” Trang Tử Ngang gượng cười.

“Cậu rõ ràng có chuyện, chúng ta không phải bạn thân à? Tại sao lừa tớ?” Lâm Mộ Thi giận dữ chất vấn.

So với tên đần Lý Hoàng Hiên, Lâm Mộ Thi là con gái, cảm xúc nhạy cảm hơn nhiều.

Cô mơ hồ cảm nhận được, Trang Tử Ngang đang gặp rắc rối to lớn.

Thậm chí còn đoán rằng, có liên quan tới cô gái bí ẩn kia.

“Trang Tử Ngang, cậu hãy thành thật nói tớ biết, đang yêu đương phải không?”

“Không phải.” Trang Tử Ngang lập tức phủ nhận, chần chừ hồi lâu lại bổ sung thêm một câu.

“Có điều, hình như tớ thực sự thích cậu ấy.”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 34: Thiêu thân lao đầu vào lửa



Nghe thấy câu trả lời của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi sửng sốt hồi lâu.

Được lắm cái thằng mắt to mày rậm Trang Tử Ngang, vốn tưởng cậu chỉ là học bá nghiện luyện đề, ai ngờ cây vạn tuế sẽ nở hoa.

“Trang Tử Ngang, cậu cứ tiếp tục như vậy, sẽ sa đọa.” Lâm Mộ Thi kích động chỉ trích.

“Không đâu, tớ không có cơ hội sa đọa.” Trang Tử Ngang cười khổ.

Lâm Mộ Thi khó hiểu, chỉ tiếc cho cậu.

Chỉ còn cách tốt nghiệp ba tháng, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập.

Bây giờ chỉ cần chút sai lầm, liền ảnh hưởng cả cuộc sống.

“Trang Tử Ngang, tớ không cho cậu trốn tiết nữa.”

“Nữ sinh kia không rõ lai lịch, tốt nhất cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy.”

“Cậu cứ chán chường sa đọa như thế, sẽ không có tương lai!”



Lâm Mộ Thi vừa tức giận vừa cấp bách, lỡ dùng giọng điệu ra lệnh.

Không có tương lai, một câu nói trúng tim đen.

Dưới ánh đèn neon, gió đêm lay động tóc mái Trang Tử Ngang.

Mặc dù bị hiểu nhầm, cậu vẫn không khỏi cảm động.

Y hệt lời thầy Trương, thực ra trên thế giới này, còn rất nhiều người quan tâm đ ến cậu.

Cậu không muốn trốn tránh nội tâm của mình, thẳng thắn thú nhận cảm xúc bản thân.

“Mộ Thi, tớ đã 18 tuổi rồi, có crush là lẽ thường.”

“Có lẽ ông trời quá thương tớ, đặc biệt phái người đến bên tớ.”

“Tớ khi gặp được cậu ấy tớ mới biết, thật sự thích một người là cảm giác gì.”

Ở cùng Tiểu Hồ Điệp, là cảm giác hạnh phúc Trang Tử Ngang trước đây chưa từng trải nghiệm.

Có thể quên đi nỗi buồn, quên đi thời gian, quên đi toàn thể thế giới.

Dường như trời đất mênh mông, chỉ còn hai người.

Lâm Mộ Thi khó tin: “Không thể nào, cậu chỉ mới quen biết cậu ấy từ tuần trước.”

Trang Tử Ngang: “Thật sự thích, không cần cân nhắc cho dù thời gian dài hay ngắn.”

“Ngay cả cậu ấy lớp nào cậu cũng không rõ, không sợ cậu ấy lừa cậu à?” Lâm Mộ Thi hét lớn.

“Lừa thì lừa đi! Giống như thiêu thân, biết lửa đốt cháy người, vẫn vô thức lao vào.”

Trang Tử Ngang nghĩ thầm, một người sinh mệnh sắp tàn, có gì đáng giá để lừa chứ?

Khoảng thời gian cuối cùng này, cậu chẳng quản gì nữa, chỉ muốn lắng nghe con tim mình, tận hưởng quãng đời ngắn ngủi.

Trang Tử Ngang giơ tay, vẫy một chiếc taxi, lịch thiệp mở cửa xe cho Lâm Mộ Thi.

“Mộ Thi, đợi cậu cũng gặp được một người như vậy, có lẽ sẽ hiểu cảm giác của tớ.”

Ngồi trên taxi, Lâm Mộ Thi lo lắng.

Trang Tử Ngang nhất định đang che giấu bí mật động trời.

Còn nữ sinh kia, có thật là tốt đến thế không?

Về đến nhà, Trang Tử Ngang thay nước cho bể cá, lại thả chút thức ăn.

Cậu đoán chừng hai tháng sau, phải đem hai chú cá này trả lại Tiểu Hồ Điệp.

Khi ấy, có thể tự mình chăm sóc bản thân, đã cực kì trắc trở.

Chuông điện thoại vang lên, là bác sĩ chính Trần Đức Tu gọi.

Cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ quan tâm hỏi han thân thể cậu xíu.

“Bác sĩ Trần, thực sự không còn cách nào ạ?”

“Xin lỗi, Tiểu Trang.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Trần Đức Tu cũng không thể thoải mái, để hai ngày nữa cậu đến khám bệnh, sẽ kiểm tra thêm cho cậu.

Tuy biết rõ đây là việc làm thừa thãi.

Cúp máy, Trang Tử Ngang mở gói thuốc, cầm những viên thuốc khó ngửi này, tống hết vào miệng, uống nước nuốt xuống.

Vị đắng lan tỏa, khiến cậu nôn khan vài cái liên tục.

Bây giờ cậu không còn muốn chết nữa, dẫu chỉ sống thêm một ngày, ngắm cô thêm một lần, là đủ rồi.

Một đêm yên ắng.

Ánh nắng ban mai, xuyên qua tấm màn lụa mỏng trên cửa sổ, sưởi ấm thiếu niên say mộng.

Hôm nay thi tháng, nên có thể dạy muộn hơn chút.

Trang Tử Ngang liền lùi báo thức nửa tiếng.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reo lớn.

Trang Tử Ngang vươn tay từ trong chăn, lò mò bấm nút nghe, bật loa ngoài, giọng mơ mơ màng màng.

“Alo, sáng ngày ra thằng nào đấy?”

Loa phát ra một giọng nữ dễ nghe: “Đồ lợn lười, mặt trời chiếu đến mông rồi, mà vẫn ngủ nướng.”

Trang Tử Ngang phút chốc trợn tròn hai mắt, bật dậy khỏi giường.

Đây là lần đầu Tỗ Vũ Điệp gọi cho cậu.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu ở đâu?”

“Ở ngoài mua bữa sáng, tí tới tìm cậu, muốn ăn gì?”

Bữa sáng Tiểu Hồ Điệp mua, ăn gì cũng ngon.

Nhanh chóng tắt điện thoại, Trang Tử Ngang vội đứng dậy, dọn dẹp ổ chó chút, rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước ấm áp xối vào da, thanh tẩy cả đêm mệt nhọc.

Trong giấc mơ tối qua, cậu lại cùng Tiểu Hồ Điệp làm chuyện khó nói.

Trang Tử Ngang mặc quần áo tử tế, tiếng đập cửa đúng lúc vang lên.

Mở cửa, thấy khuôn mặt tươi cười gây thương nhớ cho cậu.

“Tiểu Hồ Điệp, chào!”

“Mặt trời cao nhường này, chả còn sớm* đâu!”

*tiếng trung buổi sáng thường chào 早 (sớm)

Tô Vũ Điệp mua hai suất cháo, kèm trứng luộc.

Lúc Trang Tử Ngang cúi đầu húp cháo, cô đang bóc trứng.

Bóc xong bỏ vào bát Trang Tử Ngang, rồi cầm quả khác.

Trang Tử Ngang ngại ngùng: “Tớ tự làm được mà.”

Tiểu Hồ Điệp khẽ cười: “Cho cậu bồi bổ đầu óc, hôm nay thi tốt, đè bẹp đám người hôm qua, đừng để mất mặt.”

“Yên tâm, dăm ba đứa đấy, theo tớ thấy, như lũ gà mờ!” Trang Tử Ngang khí thế hùng hồn.

“Nói điêu, không sợ xấu hổ à.” Tô Vũ Điệp lườm cậu một cái.

“Tớ đứng đầu toàn khối hai năm liền, cậu chưa từng nghe hả?” Trang Tử Ngang vô cùng bất ngờ.

“Ừm, nhể? Hình như từng nghe xíu xiu.” Tô Vũ Điệp thuận miệng đáp.

Trang Tử Ngang bất mãn cắn trứng gà: “Rõ là học dốt, chẳng quan tâm đ ến thứ hạng.”

Cậu chớt nhớ, việc hôm qua nhìn điểm thi.

Trong danh sách thí sinh họ Tô, không có tên Tô Vũ Điệp.

Do dự hồi lâu, cuối cùng không hỏi thành lời.

Nếu cô có nỗi khổ riêng, cứ ép hỏi, chỉ khiến cô khó xử.

Ăn xong điểm tâm, Tô Vũ Điệp lấy sợi dây đỏ từ trong túi ra, thắt trên cổ tay Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang nhíu mày: “Gì vậy? Tớ là con trai mà đeo cái này trông ẻo lả quá không?”

Tô Vũ Điệp đáp: “Tớ nghe người ta nói, thi cử mang cái này sẽ may mắn.”

“Mê tín, trước đây tớ không mang, vẫn đứng nhất như thường.” Trang Tử Ngang lầm bầm.

“Nếu cậu không thích, thì cởi ra vứt nó xuống.”

“Hay… Hay thôi mang nhỉ!”

Trang Tử Ngang giơ cổ tay nhìn, dây sắc đỏ rõ ràng, vương hương hoa đào nhàn nhạt.

Được rồi, cầu mong thần phụ hộ kiểm tra.

Hai người cùng tới trường, cây cối trong sân rơi đầy cánh hoa rụng.

Hoa đào đã gần tàn.

Đến bên ngoài điểm thi, Trang Tử Ngang hỏi: “Tiểu Hồ Điệp, cậu thi phòng nào thế?”

Tô Vũ Điệp cười nói: “Tớ không phải thi.”

“Không phải thi á?” Trang Tử Ngang ngớ người.

Tô Vũ Điệp lại lại tờ giấy xin nghỉ trong balo, quơ trước mặt cậu.

Chữ ký của chủ nhiệm phía trên, y chữ gà bới, một chữ nhìn cũng không nổi.

Trang Tử Ngang còn định hỏi thêm, tiếng chuông bắt đầu thi vang lên.

“Thi tốt nhé, xong tớ mua coca cho cậu.” Tô Vũ Điệp một tay đẩy mạnh Trang Tử Ngang vào trong phòng.

Trang Tử Ngang ngồi tại chỗ, ngửi mùi hương hoa đào thoang thoảng từ sợi dây đỏ trên cổ tay, trăm điều khó giải.

Giáo viên chủ nhiệm nào lại ký cho học sinh nhiều giấy xin nghỉ như vậy? Còn cho phép cô không tham gia kỳ thi tháng?

Tiểu Hồ Điệp, chẳng lẽ cậu giống tớ…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back