Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 25: Chuyện kinh dị tại thư viện



Giặt quần áo, rửa mặt xong xuôi, Trang Tử Ngang nằm trên giường nghịch điện thoại.

Mở nhóm lớp, phát hiện lớp trưởng mới Tạ Văn Dũng nhắn, @moi nguoi.

Đại khái nội dung là thứ ba và thứ tư tuần sau, sẽ có kỳ thi tháng định kỳ toàn khối, nhắc nhở mọi người chuẩn bị trước.

Vốn dĩ chỉ là một thông báo bình thường, các bạn biết là được rồi.

Nhưng cậu ta cứ muốn ra oai, yêu cầu mọi người nhận được thì phải hồi âm.

Hầu hết mọi người lười quan tâm đ ến cậu ta, chỉ ít ỏi vài bạn, ngoan ngoãn nhắn lại hai chữ “đã rõ”.

Tạ Văn Dũng không mấy hài lòng, lại gửi thêm tin nữa.

“Sao mới có vài bạn vậy? Những người khác ngủ hết rồi à?”

Lý Hoàng Hiên ngứa mắt, không chút khách khí lập tức đáp trả: “Cậu bớt ngựa* đi, trước đây Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, đâu lè nhà lè nhè như cậu.”

*raw: 拿鸡毛当令箭 (cầm lông gà làm lệnh tiễn), chỉ người cậy có tí quyền liền lên mặt

“Hiện tại tớ làm lớp trưởng, quy định do tớ đặt.” Tạ Văn Dũng nhanh chóng gõ chữ phản bác.

Quan mới nhậm chức ba đám lửa*, nếu như không dám đứng lên đốt lửa này, sẽ chẳng lập được uy, về sau mọi việc khó mà triển khai.

*raw: 新官上任三把火, thành ngữ TQ chỉ quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, lập uy (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy) (cre: hoasinhanhca)

Cậu thầm nín một hơi, muốn nói với Lâm Mộ Thi, muốn nói cho tất cả thầy cô và bạn học, bản thân xuất sắc hơn Trang Tử Ngang.

Có điều đời không như mơ, các bạn căn bản chả thèm nể mặt.

Tạ Văn Dũng không thể chứng kiến hàng loạt tin nhắn “đã nhận” trong tưởng tượng, mà là một đống lời mỉa mai châm chọc.

“Chức lớp trưởng quèn, Trang Tử Ngang không cần mới cho cậu ấy.”

“Chuẩn, tưởng mình oai lắm à.”

“Trong lòng tớ, chỉ coi Trang Tử Ngang là lớp trưởng.”

“Liên tiếp hai năm đứng nhất khối, kỷ lục đó ai phá nổi?”



Tạ Văn Dũng tức nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa ghen ghét hừng hực bùng cháy trong lòng.

Bấy giờ, Trang Tử Ngang nhẹ nhàng nhắn hai chữ: Đã nhận.

Giáo hoa Lâm Mộ Thi lập tức nhắn theo: Đã nhận.

Lý Hoàng Hiên: Đã nhận.

Trương Tử Vũ: Đã nhận.

Đặng Trác Nhiên: Đã nhận.



Thấy cảnh đó, Tạ Văn Dũng mới thực sự nhận ra.

Địa vị Trang Tử Ngang trong lòng các bạn, hoàn toàn không thể thay thế.

Càng như vậy, cậu càng không phục.

Càng muốn chứng tỏ bản thân.

Bên phía Trang Tử Ngang, không so đo nhiều như vậy.

Cậu hồi âm cái tin “đã nhận” ấy, kỳ thật xuất phát từ lòng tốt, phối hợp với công việc của Tạ Văn Dũng, giúp cậu ta “đỡ quê”.

Nhắn xong liền buông điện thoại, đọc tạp chí rồi ngủ, lòng tràn đầy ngóng trông buổi hẹn thư viện ngày mai cùng Tô Vũ Điệp.

Sáng hôm sau, đinh một tiếng, kéo Trang Tử Ngang từ giấc mơ về hiện thực.

Lấy điện thoại trên đầu giường ra, quả nhiên là tin nhắn của Tiểu Hồ Điệp.

“Đồ lợn lười dậy mau, tớ mua bữa sáng cho cậu nè.”

Trang Tử Ngang lập tức bật dậy, cơn buồn ngủ tan biến sạch.

Chỉ có ban ngày cô mới được nghịch điện thoại à?

Còn nụ hôn hôm qua nữa, cô thật sự không nhớ tí gì hả?

Trang Tử Ngang tắm rửa một phen, thay đồ sạch sẽ, thoải mái sảng khoái.

Ra cổng quét quét mã xe đạp công cộng, lái tới thư viện.

Dưới tán cây bạch dương trước cửa, một cô gái mặc sơ mi trắng váy xanh, đang nhảy qua từng ô gạch đỏ.

Bước chân uyển chuyển, như thể nở hoa.

Nắng sớm xuyên qua kẽ lá, vẩy ánh sáng lấp lánh lên người cô.

Đẹp tựa nàng tiên hạ phàm.

“Tiểu Hồ Điệp!” Trang Tử Ngang nhìn đến ngây ngốc.

“Cậu tới muộn thế, bữa sáng tớ mua nguội hết rồi.” Tô Vũ Điệp bĩu môi oán giận.

“Xin lỗi, lần sau tớ sẽ tới sớm hơn.” Trang Tử Ngang vội xin lỗi.

Gặp Tô Vũ Điệp, cậu luôn mong chờ lần sau, lần sau nữa, lần sau nữa nữa.

Tốt nhất mỗi ngày dính lấy nhau.

Không thể đem đồ ăn vào thư viện, hai người bèn ngồi bên bậc thang, chia phần.

Tô Vũ Điệp mua vài cái bánh bao và xíu mại, kèm theo sữa nóng.

Việc ăn uống, không quan trọng ăn gì, mà là ăn với ai.

Ăn cùng người mình thích, cơm canh đạm bạc, đều là mỹ vị nhân gian.

“Wow, Trang Tử Ngang, xíu mại ngon cực, cậu nếm thử đi.”

“Không thèm, cậu cắn rồi còn đâu.”

“Không sao, bên này chưa cắn mà.”

“Vậy được rồi!”



Ai nhìn qua, cũng giống đôi tình nhân ân ái.

Khổ thân cẩu độc thân.

Ăn xong, hai người mới bước vào thư viện.

Hôm nay là cuối tuần, người đến đọc sách khá nhiều, Trang Tử Ngang bảo Tô Vũ Điệp đi tìm chỗ trước, mình sẽ tìm sách.

Mang tinh thần trẻ trâu, cậu tìm vài quyển truyện cười và cổ tích.

Là sách thiếu nhi bản sơ cấp, có cả bính âm.

Lấy sách xong quay lại khu đọc, tìm hồi lâu, Trang Tử Ngang mới phát hiện Tô Vũ Điệp trong góc.

“Sao chọn chỗ xa thế?” Trang Tử Ngang cảm thấy hơi xa.

“Tớ kể cậu nghe, tớ vừa gặp chuyện kinh dị lắm.” Tô Vũ Điệp thần bí nói.

Trang Tử Ngang sửng sốt, thư viện nhiều người như vậy, có thể có chuyện gì kinh dị?

Tô Vũ Điệp thấy cậu không tin, vội nói: “Tớ rõ ràng nhìn thấy rất nhiều chỗ trống, nhưng lúc tớ tới ngồi, bên cạnh có người bảo tớ, chỗ này có người!”

“Thế thôi á?” Trang Tử Ngang nghẹn cười.

“Không kinh dị à? Tớ thấy trống, mà bọn họ lại thấy có người.” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp nghiêm túc.

Trang Tử Ngang nhất thời không hiểu, cô cố ý dỗ cậu vui vẻ, hay thật sự ngốc như vậy.

Cậu đưa truyện cười qua: “OK, đọc sách đi!”

Tô Vũ Điệp y hệt đứa trẻ, vừa nhận sách liền chăm chú đọc luôn.

“Chuyện kinh dị” ban nãy, tức khắc bị vứt ra sau đầu.

Cô rất dễ cười, nhưng sợ ảnh hưởng người khác, thường xuyên che miệng ngăn tiếng cười, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.

Trang Tử Ngang thỉnh thoảng liếc cô một cái, sợ cô cười phụt bong bóng mũi mất.

Sách bính âm của thiếu nhi, nội dung chẳng có mấy.

Tô Vũ Điệp nhanh chóng đọc hết hai quyển, đứng dậy đi đổi sách.

Trang Tử Ngang đắm chìm trong thế giới cổ tích tươi đẹp, không rảnh để ý cô.

Thời gian lặng lẽ trôi, giống như cát chảy qua kẽ tay.

Bên cạnh người đến người đi, đem theo niềm vui nỗi buồn.

Không biết qua bao lâu, Trang Tử Ngang sực tỉnh, thoáng nhìn sang cô gái kế bên.

Lúc này, cô không đọc truyện cười nữa, mà tập trung đọc cuốn .

Đó là một trong tứ đại kinh thư của Trung y, tương truyền do Biển Thước biên soạn.

Nội dung bao gồm học thuyết ngũ hành, bát mạch kỳ kinh, lý luận mệnh môn, đủ loại hệ thống Tàng Tượng, vô cùng hách não.

Trang Tử Ngang kinh ngạc.

Mới vừa rồi còn đọc sách bính âm của thiếu nhi, cười như nha đầu ngốc, lại có thể đọc cổ thư thâm thúy cỡ này, tương phản cũng lớn quá đi.

“Đang yên đang lành, cậu đọc sách y làm gì?” Trang Tử Ngang đè thấp giọng hỏi.

“Tớ đọc chơi chơi, tò mò thôi.” Tô Vũ Điệp thuận miệng giải thích.

“Cậu có người nhà bị bệnh hả?”

“Không có nha!”

Thấy Tô Vũ Điệp không muốn nói, Trang Tử Ngang cũng không tiếp tục gặng hỏi.

Dù sao việc người nhà bị bệnh, người bình thường đều không sẵn lòng chia sẻ.

Nghĩ lại thì, bản thân còn mắc bệnh nan y, hơi đâu lo chuyện người khác.

từng viết: phương sinh phương tử, phương tử phương sinh*.

*đang sống là đang chết, đang chết là đang sống (sách trên của Trang Tử)

Vạn sự vạn vật trên thế gian, đều không ngừng sinh ra, lớn lên, rồi lại không ngừng chết đi, tan biến.

Con người sau khi chết, thật sự hết thảy là hư không sao?
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 26: Đánh mày thì đánh mày



Khoảng 11 rưỡi, Tô Vũ Điệp lặng lẽ vươn tay, móc móc mu bàn tay Trang Tử Ngang.

“Sao thế?” Trang Tử Ngang ngẩng đầu khỏi sách.

“Tớ đói.” Tô Vũ Điệp bĩu môi, trông rất đáng thương.

Trang Tử Ngang cạn lời, đúng là quỷ chết đói đầu thai.

Không phải mới ăn xong xíu mại à?

Hai người trả sách, rời thư viện.

Cuối cùng Tô Vũ Điệp đã có thể nói to, đặc biệt vui vẻ, như thể chim sổng lồng.

“Trang Tử Ngang, trưa bọn mình ăn gì?”

Trang Tử Ngang đếm đầu ngón tay: “Lẩu, xiên nướng, trà sữa, kem,…”

Nghe cậu liệt kê một đống món ngon, nước miếng Tiểu Hồ Điệp chảy ròng ròng.

Ai ngờ cậu quay xe: “Đều không thể ăn.”

“Hả?” Mắt Tiểu Hồ Điệp phút chốc tối sầm.

“Tớ chỉ là học trò nghèo, không có nguồn thu nhập, nếu mỗi ngày đều ăn uống không phanh, sớm muộn sẽ chết đói đầu đường.” Trang Tử Ngang duỗi tay chọc trán cô.

Tô Vũ Điệp vội mở balo, lấy hai tờ 20.

“Hôm nay tớ chỉ có nhiêu đây, cùng lắm cậu giữ lại tiền đi xe buýt cho tớ.”

Trang Tử Ngang cười hỏi: “Balo cậu là rương kho báu à? Mỗi ngày đều đẻ ra tiền ha.”

Tô Vũ Điệp trả lời: “Không phải, mỗi sáng, bà tớ đều sẽ cho tiền, nay mua bữa sáng cho cậu, còn thừa hơi ít.”

Nói vậy, Trang Tử Ngang càng không nỡ tiêu tiền cô.

Cậu do dự: “Tớ biết quán bún Sa Oa*, ăn ngon mà rẻ, đi không?”

*raw: 砂锅 (nồi đất) 米线 (bún)

“Đương nhiên, có ăn là được.” Tô Vũ Điệp cười hớn hở.

Cô nương này, chẳng kén ăn xíu nào.

Quán bún Sa Oa Trang Tử Ngang nói, ngay gần tiểu khu nhà cậu.

Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, làm người thật thà, giá cả phải chăng.

Trước đây khi cậu không ăn cơm ở nhà, sẽ qua đó chén một bữa.

Lúc hai người vào trong quán, vừa đúng 12 giờ.

Thời điểm mọi người ăn trưa, khách khứa rất nhiều, tiếng người ồn ào, tràn ngập không khí dân dã náo nhiệt.

Tô Vũ Điệp vừa xuất hiện, lập tức thu hút nhiều ánh nhìn.

Trang Tử Ngang vội vàng dẫn cô tìm chỗ ngồi, ép cô vào góc.

Họ gọi hai phần bún canh gà, bà chủ rất nhanh liền mang lên.

Nước dùng trong veo, hương thơm nức mũi.

Tô Vũ Điệp không chờ nổi, húp ngụm canh, nóng đến lè lưỡi.

“Cậu uống chậm thôi, người ta nhìn vào, tưởng tớ bỏ đói cậu ba ngày đấy.” Trang Tử Ngang trêu ghẹo.

“Canh uống ngon ghê.” Tô Vũ Điệp mỉm cười khen ngợi.

Trong mắt cô, dường như chẳng có món nào không ngon.

Cô nương không kén ăn, thật dễ nuôi.

Hai người vừa ăn bún vừa trò chuyện.

Tất nhiên, phần lớn thời gian là Tô Vũ Điệp nói, Trang Tử Ngang im lặng lắng nghe.

Cô kể mấy truyện cười đọc buổi sáng.

Mấy câu chuyện vốn bình thường, qua lời kể của cô, đều sẽ trở nên hài hước.

Khi Trang Tử Ngang nhìn cô, mặt mày cũng mang theo ý cười.

Còn quyển kia, bọn họ đều ăn ý ngó lơ.

Y học rộng lớn mênh mông, nhưng càng hiểu sâu, lại càng bất lực.

Trước những căn bệnh kỳ quái muôn hình vạn trạng, điều y học có thể làm, quả thực cực kì nhỏ bé.

“Trang Tử Ngang, không phải anh bỏ nhà ra đi hả? Trở về làm gì?”

Một giọng nói chói tai, bất ngờ vang lên từ bên cạnh.

Trang Tử Ngang quay đầu, thấy ánh mắt khiêu khích của Trang Vũ Hàng.

Nó cùng vài bạn học trong tiểu khu, tới ăn bún.

Vì hôm qua bị ăn mắng, nên nó căm ghét Trang Tử Ngang hơn, không thèm gọi anh trai.

Trang Tử Ngang không định hồi âm nó, chẳng buồn mở lời, thu mắt.

“Ai thế?” Tô Vũ Điệp tò mò nhìn Trang Vũ Hàng.

“Con bố tớ.” Trang Tử Ngang nhàn nhạt đáp.

“Vậy….là em trai cậu à?” Tô Vũ Điệp tự ngẫm một chút, mới xác định được quan hệ của họ.

Ngày đầu quen biết Trang Tử Ngang, cậu từng nói quan hệ với người nhà không tốt.

Chỉ là không ngờ, đứa em trai này lại bị nuông chiều đến mức này.

Trang Vũ Hàng bị làm ngơ, rất mất mặt, chỉ vào mũi Trang Tử Ngang: “Nghe nói anh nói xấu sau lưng tôi.”

Trang Tử Ngang lạnh lùng trả lời: “Không phải nói xấu, mà là nói thật.”

“Thành tích tôi ổn không, không cần anh quản, bố mẹ tôi còn chưa nói gì.” Trang Vũ Hàng càng thêm tức giận.

Bởi Trang Tử Ngang quá đỗi xuất sắc, cho nên đứa em trai này, biến thành phế vật.

Nó vẫn luôn kìm nén uất hờn trong lòng, cuối cùng nhân cơ hội phát tiết.

Mấy thằng trẻ con ngồi cùng bàn Trang Vũ Hàng, cũng hùa theo đổ thêm dầu vào lửa.

“Vũ Hàng, đây là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu à?”

“Nghe nói ở nhà cậu, anh ấy sống như trò cười.”

“Một con mọt sách, quá nhàm chán.”



Trang Vũ Hàng cười ha ha: “Chuẩn, đôi khi nó thật sự làm người ta chán ghét.”

Nghe thấy câu này, Trang Tử Ngang bỗng nắm chặt nắm tay, khớp ngón tay kêu răng rắc.

Tô Vũ Điệp chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm Trang Vũ Hàng: “Mày còn nhỏ mà sao lại ăn nói như vậy? Cậu ấy là anh mày đó!”

Trang Vũ Hàng lườm cô một cái: “Chị là ai? Việc nhà tôi ai cần chị quản?”

Tô Vũ Điệp khó tin, thằng nhóc kiêu căng trước mặt này, cùng chung gia đình với Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang rõ ràng vừa tốt bụng vừa hiền lành.

“Anh trai mày tốt với mày như vậy, mấy hôm trước không phải còn mua cho mày bánh sinh nhật hả?” Tô Vũ Điệp vẫn cố gắng thông não cho Trang Vũ Hàng.

“”Bố tôi mua cho tôi cái bánh sinh nhật siêu đắt, ai thèm ăn cái bánh rác của anh ta? Tối hôm đó tôi đã đuổi anh ta ra khỏi nhà rồi.” Trang Vũ Hàng cười nhạo.

Người ngoài nghe vào, cực kì chói tai.

Một đứa trẻ 10 tuổi, mà đã mang đầy sát khí.

Nó sợ tình yêu từ bố của riêng mình, bị Trang Tử Ngang từng chút cướp đi.

“Trang Tử Ngang, đúng thật là đồ ngốc.” Tô Vũ Điệp nhìn Trang Tử Ngang, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp đẫm lệ.

Cô đoán, chắc hẳn đêm đó Trang Tử Ngang đau buồn tột cùng.

Nhưng hôm sau đồ ngốc này, thản nhiên nói với cô, rằng em trai rất thích cái bánh kia, ăn đến miệng đầy kem.

Miêu tả bức tranh anh em thâm tình hoàn hảo.

Tuy lúc ấy cô biết, Trang Tử Ngang nói dối, lại không ngờ, chân tướng quá tàn khốc.

Suốt cả đêm, nội tâm cậu phải dày vò tới ngưỡng nào?

Một người phải tuyệt vọng với gia đình đến mức nào, mới quyết tâm bỏ nhà ra đi, không muốn quay về?

“Chị cùng anh ta chơi với nhau, mập mà mập mờ, xem ra cũng chả phải nữ sinh đứng đắn gì nhỉ?” Trang Vũ Hàng liếc xéo Tô Vũ Điệp đầy khinh miệt.

Vừa dứt lời, chợt cảm thấy một cơn gió mạnh ập vào mặt.

Trang Tử Ngang không thể nhịn nổi, giơ tay tát thẳng một cái, đánh Trang Vũ Hàng ngã lăn ra đất.

Tiếng bạt tai vang giòn, khiến khách cả quán ăn chấn động.

Ánh mắt mọi người, đồng loạt đổ dồn về phía này.

“Mày điên rồi, dám đánh tao?” Trang Vũ Hàng nằm ngửa dưới đất, hoảng hốt nhìn Trang Tử Ngang.

Trong ấn tượng của nó, tính cách Trang Tử Ngang luôn ôn hòa, hoặc có thể nói là nhu nhược yếu đuối.

Ai ngờ thực sự dám động thủ.

Trang Tử Ngang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trang Vũ Hàng từ trên xuống: “Đánh mày thì đánh mày, chẳng lẽ phải chọn ngày?”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 27: Ăn kẹo sẽ nghiện



Cú tát của Trang Tử Ngang, hoàn toàn khiến Trang Vũ Hàng phát ngốc.

Thằng này ăn thuốc nổ à, còn là bao cát quen thuộc của mình không?

Ngay cả Tô Vũ Điệp cũng không ngờ, Trang Tử Ngang vốn hiền lành, lại đột nhiên ra tay.

Khách khứa xung quanh, đều không biết đầu đuôi câu chuyện.

Dưới cái nhìn của bọn họ, Trang Tử Ngang đang bắt nạt trẻ con, không khỏi chỉ trỏ bàn tán.

“Người này bị gì vậy trời? Xuống tay với trẻ con nặng thế.”

“Báo cảnh sát gô cổ nó lại, để các chú giáo dục đi.”

“Để tôi quay video đăng lên mạng, dám đánh nhau giữa ban ngày ban mặt, coi trời bằng vung.



Nếu là trước đây, Trang Tử Ngang vẫn rất để ý ánh mắt người khác, dám chắc sẽ nhẫn nại giải thích.

Nhưng hiện giờ tâm tình cậu hoàn toàn thay đổi.

Mấy người xa lạ, thích nói gì thì nói, Who care?

Thời gian và sức lực của cậu có hạn, chỉ có thể dành cho người mình yêu thương và người yêu thương mình thôi.

Chủ quán bún nghe tin liền đến, kinh ngạc nhìn Trang Tử Ngang: “Tiểu Trang, sao cháu lại đánh em trai?”

Ông quen Trang Tử Ngang, tình huống gia đình họ cũng biết đôi chút.

Nên không giống người khác, chăm chăm chỉ trích.

“Xin lỗi chú ạ, cháu làm phiền chú rồi, bọn cháu sẽ rời đi ngay.”

Trang Tử Ngang bảo Tô Vũ Điệp chờ cậu, sau đó theo ông chủ đi thanh toán.

Trang Vũ Hàng chật vật bò dậy từ dưới đất, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trang Tử Ngang.

Tuy nhiên cậu rốt cuộc mới chỉ 10 tuổi, thân hình hoàn toàn không phải đối thủ Trang Tử Ngang, đành tạm thời kìm nén cơn giận, định bụng về nhà mách bố mẹ.

Trang Tử Ngang đi khá lâu, vừa trở về liền kéo cổ tay Tô Vũ Điệp: “Đi thôi!”

Tô Vũ Điệp không hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo cậu rời quán.

Họ ra tới cửa, Trang Vũ Hàng phỏng chừng Trang Tử Ngang sẽ không quay lại đánh nó nữa, mạnh miệng gân cổ hét lớn: “Trang Tử Ngang, anh cứ liệu hồn, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Trang Tử Ngang cười lạnh: “Họ không dạy dỗ mày, thì tao giúp họ, sau này đừng lởn vởn trước mặt tao, bằng không gặp mày lần nào đánh lần nấy.”

Nói xong lời tàn nhẫn, ung dung bước đi.

Cảm giác này, so với cam chịu sảng khoái hơn nhiều.

Tô Vũ Điệp còn chưa ăn hết bát bún Sa Oa, hơi hơi tiếc.

Trang Tử Ngang nhìn bộ dạng mèo ham ăn của cô, liền mua cho cô hai cây xúc xích nướng và một cây kem, mới tạm lấp đầy cái miệng nhỏ.

“Ê, sao tự dưng cậu động thủ, thật dọa người.”

“Bởi vì nó không chỉ nói tớ, mà còn láo lếu với cậu, tớ không cho phép người khác chửi cậu.” Trang Tử Ngang nghiêm túc trả lời.

Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới sực nhớ, hình như Trang Vũ Hàng nói cô không phải nữ sinh đứng đắn, Trang Tử Ngang mới động thủ.

Trong lòng cô, trào dâng một tia ngọt ngào.

Tiểu Vương Bát Đản*, đích thật thiếu đòn.

*lưu manh, hèn nhát

Chuyện không vui, hai người không nhắc thêm.

Quay về đường cũ, tiếp tục đến thư viện đọc sách.

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại Trang Tử Ngang đổ chuông, là Trang Văn Chiêu gọi tới.

Xem ra Trang Vũ Hàng đã về nhà mách lẻo.

Trang Tử Ngang dứt khoát từ chối, thậm chí bật luôn chế độ đừng làm phiền.

Tô Vũ Điệp nhằm dỗ cậu vui vẻ, tìm vài quyển truyện thiếu nhi.

Hai người ghé sát, cùng đọc sách, chia sẻ niềm vui.

Gặp đoạn hài hước, không dám cười quá to, bèn nhìn nhau mỉm cười.

Trang Tử Ngang thấy bóng mình phản chiếu trên con ngươi trong veo của Tiểu Hồ Điệp.

Ta thấy núi xanh đẹp vô cùng, liệu núi xanh có thấy ta vậy chăng?*

*câu thơ trong bài Hạ Tân Lang (Tân Khứ Tật nhà Tống)

Chẳng mấy chốc, Tô Vũ Điệp lén móc ra một gói kẹo hoa quả.

Bóc viên hương dâu tây, đưa tới bên miệng Trang Tử Ngang.

“Sao đem kẹo vào được?”

“Suỵt, nói nhỏ chút, ăn kẹo có thể quên đi ưu sầu.”

Viên kẹo dần tan trên đầu lưỡi, vị ngọt lan ra cả tim.

Hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, phả thẳng vào mũi.

Ăn kẹo sẽ nghiện, Trang Tử Ngang biết, bản thân số kiếp đã định.

Một người chỉ sống được ba tháng, có quyền yêu sao?

Nắng ngả về tây, rèm cửa buông xuống.

Suốt buổi chiều, hai người đọc hết bảy tám cuốn truyện cười và truyện tranh.

Tựa như ăn thực phẩm rác, chẳng có dinh dưỡng, nhưng rất vui vẻ.

Ở bên người mình thích, thời gian luôn trôi nhanh hệt nước chảy.

Đến 5 rưỡi tối, Trang Tử Ngang trả sách, dẫn Tô Vũ Điệp rời khỏi thư viện, tiến về hướng trường.

“Trang Tử Ngang, cậu còn nhớ hôm nay mình đọc gì không?” Tô Vũ Điệp tung tăng nhảy qua từng ô gạch vuông.

“Không nhớ nữa, tớ quên sạch rồi.” Trang Tử Ngang cười đáp.

“Tớ cũng thế, ha ha ha ha….”

Khắp con đường, liên tiếp vang vọng tiếng cười.

Dưới ánh hoàng hôn, Trang Tử Ngang ngắm Tô Vũ Điệp nhẹ nhàng nhảy múa, cảm giác khung cảnh vô cùng dịu dàng.

Là ai, đưa cậu đến cạnh tớ?

6 giờ 10 phút, chuyến xe buýt số 10 đúng giờ xuất hiện.

Tiểu Hồ Điệp đứng trên xe, cách cánh cửa kính, lưu luyến vẫy tay tạm biệt Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang cũng khẽ vẫy tay.

Xe buýt sớm đã khuất dạng, cậu vẫn ngây ngốc đứng tại trạm, trong lòng trống rỗng.

Một ngày của cậu, bị thời khắc 6 giờ 10 phút này, chia thành hai nửa rõ rệt.

Có Tiểu Hồ Điệp, và không có Tiểu Hồ Điệp, là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.

Qua loa đối phó bữa tối ở quán nhỏ ven đường, Trang Tử Ngang trở lại phòng trọ.

Bể cá thủy tinh, hai chú cá vàng không biết mệt mỏi bơi lội.

Trang Tử Ngang vừa cho ăn, vừa ngẩn ngơ trò chuyện cùng chúng.

“Cá nhỏ ơi, mày nói xem Tiểu Hồ Điệp có thích tao không?”

“Nếu thích, chúng mày thả bong bóng nhé.”

“Nếu không thích, chúng mày phải đứng dậy giải hộ tao bài phương trình bậc hai hai ẩn.”

Lấy điện thoại ra, phát hiện Trang Văn Chiêu đã gọi năm cuộc, còn gửi thêm 3 đoạn tin nhắn thoại 60 giây.

Trang Tử Ngang lười nghe ông lải nhải, trực tiếp bấm gọi lại.

“Không sai, nó do con đánh, bởi miệng nó hỗn láo đáng bị ăn đòn.”

“Thay vì mắng con, chi bằng bố tự suy ngẫm, bản thân có xứng làm cha không?”

“Nếu con đánh nó bị thương, thì bố đưa nó đi chữa đi, dù sao con mặc kệ, đòi tiền không có, đòi mạng càng không cho.”



Lúc Trang Tử Ngang nói chuyện với Trang Văn Chiêu, có thể nghe rõ tiếng Tần Thục Lan ngồi bên xót con, chửi bới om sòm.

Trong lòng cậu cười nhạt, chịu đựng các người hơn chục năm, tưởng tôi vẫn nhẫn nhục à?

Phát tiết một hồi, lại cúp máy lần nữa.

Sướng!

Đầu kia, Trang Văn Chiêu nghe tiếng tút dài, tức muốn nổ phổi.

“Nghịch tử, súc sinh, ông đây sao lại đẻ ra thứ như mày chứ?”

Phẫn nộ làm ông mất lý trí, căn bản không nghĩ nhiều, lý do tính cách Trang Tử Ngang thay đổi long trời lở đất.

Cũng căn bản sẽ không tự suy ngẫm, người cha như ông, làm tròn trách nhiệm nuôi con hay chưa.

Tần Thục Lan khóc sướt mướt: “Anh xem nó đánh Vũ Hàng thành cái dạng gì? Giờ vẫn chưa hết sưng, bảo bối tâm can của tôi!”

Trang Vũ Hàng đập mạnh xuống bàn: “Bố, mai bố đến trường họ, bắt anh ta về, để anh ta quỳ xuống chân con xin lỗi, rồi dùng thắt lưng quất tróc da anh ta.”

“Năm nào thi cử cũng đứng đầu thì sao? Đánh cả em trai mình, mai sau có khi dám đánh luôn cả lão tử ấy nhỉ?”

Trang Văn Chiêu giận tái mặt, không định dễ dàng tha cho Trang Tử Ngang.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 28: Xin lỗi các bạn học thân ái



Ánh bình minh ló rạng, gió may se se lạnh.

Thứ hai thường sẽ tổ chức lễ chào cờ, sau đó chính là họp buổi sáng, giữa ban giám hiệu với cán bộ học sinh, tổng kết tình hình học tập và sinh hoạt của tuần trước.

Từ khi Trang Tử Ngang ra sân trường tập hợp, ánh mắt luôn đảo quanh các lớp, mong tìm được bóng dáng Tiểu Hồ Điệp.

Kết quả lại làm cậu cực kì thất vọng.

Tiểu Hồ Điệp, cậu rốt cuộc là học sinh lớp nào vậy?

Vấn đề này, kỳ thật cậu đã muốn chính miệng hỏi Tô Vũ Điệp từ lâu, nhưng nghĩ đến chuyện cô cố tình giấu giếm, chắc hẳn có nỗi khổ riêng.

Chờ tới thời điểm cô muốn chia sẻ, tự khắc sẽ kể thôi.

Do mất tập trung, trên bục người ta nói cái gì, Trang Tử Ngang một chữ cũng không nghe lọt.

Thẳng đến lúc tan họp, cậu mới biết từ trong miệng Lý Hoàng Hiên, lớp 9 không được nhận cờ thi đua.

Từ khi học kỳ khai giảng tới nay, đây là lần đầu tiên.

“Chỉ là một biểu tượng danh dự thôi mà, giống như hoa hồng nhỏ hồi mẫu giáo, có gì to tát đâu?” Trang Tử Ngang cười nói.

“Bình thường thì chẳng sao, cơ mà đây là tuần đầu nhậm chức của lớp trưởng mới Tạ Văn Dũng, vừa lên liền xảy ra chuyện, cậu nhìn mặt cậu ta đi vắt được cả nước luôn rồi ấy.”

Lý Hoàng Hiên vẫn luôn ngứa mắt Tạ Văn Dũng, lúc này “có chút” hả hê.

Lớp 9 là lớp chọn, học tập, kỷ luật, vệ sinh đều đứng đầu khối.

Lá cờ thi đua treo ở góc lớp, chưa từng bị gỡ xuống.

Trước kia Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, đồng thời là cựu trưởng ban kỷ luật thuộc Hội học sinh, mọi người ít nhiều cũng nể mặt cậu.

Hiện tại lớp trưởng đổi thành Tạ Văn Dũng, cậu ta đi trao đổi với người của Hội học sinh, ăn không ít bơ.

Hoàn toàn không ai coi trọng cậu ta.

Nhiều học sinh lớp 9 có tinh thần tập thể, xem cờ thi đua tương đối cần thiết.

Tan họp, mọi người liền âm thầm bàn tán về Tạ Văn Dũng.

“Tớ nói có một số người, không có khoan kim cương thì đừng ôm đồ sành sứ*.”

*ý chỉ không có năng lực thì đừng ôm việc về mình

“Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, chúng ta có bao giờ bị mất cờ thi đua đâu?”

“Đang yên đang lành, Trang Tử Ngang tự dưng bỏ ngang không làm chi?”



Tạ Văn Dũng nghe thấy mấy lời này, khó chịu như thể ăn phải ruồi.

Vì sao trong mắt mọi người, cậu ngay cả xách giày cho Trang Tử Ngang cũng không xứng?

Tiết thứ tư buổi sáng, là tiết sinh hoạt lớp.

Ngày mai sẽ thi tháng, có khá nhiều việc cần chuẩn bị.

Tiếng chuông vào học vừa vang, Tạ Văn Dũng liền bước nhanh lên bục giảng, cầm miếng xốp lau bảng thay kinh đường mộc*, đập mạnh lên bàn giáo viên.

*xem phim cổ trang khi quan kết án thường đập 1 miếng gỗ á
AD_4nXcQB1gGg-AwiXyx729MBEjFOl8m2uXvHPDHy4mwLmz2X0-kl2d_mxKiU-lqzamHCxqLXiNQwjwcfx6FoZ_BlUUW_iY5ClROJrNvppr_XActxinxrRclknKikKae9ZyLar9DQJu8TA


“Mọi người trật tự, với tư cách lớp trưởng, tớ phân công nhiệm vụ sắp xếp phòng thi xíu nhé.”

Cậu ta thích treo hai chữ lớp trưởng bên miệng ghê.

Bạn học phía dưới, chẳng mấy ai để ý cậu.

Làm bài thì cứ làm bài, tán gẫu thì cứ tán gẫu, ngủ ngon thì cứ ngủ ngon.

Tạ Văn Dũng gắng gượng nói vài câu, lại phát hiện căn bản không người nghe, tức đến mức đập bàn dữ dội.

“Các cậu rốt cuộc có nghe tớ nói không?”

Lý Hoàng Hiên châm chọc: “Cậu lải nhải nửa ngày, một câu trọng điểm cũng không có, quỷ nó nghe.”

Tạ Văn Dũng nổi giận: “Trang Tử Ngang trước đây cũng nói nhảm không ít đâu, sao cậu vẫn vui vẻ nghe?”

“Đơn giản thôi, Trang Tử Ngang làm lớp trưởng tớ phục, cậu làm lớp trưởng tớ không phục.” Lý Hoàng Hiên giận ngược lại.

“Dựa vào cái gì? Tớ kém cậu ta ở đâu?”

“Cậu ấy có thể thi đứng thứ nhất khối, cậu có thể sao?”

Một câu, tung đòn chí mạng.

Sắc mặt Tạ Văn Dũng lúc xanh lúc trắng một hồi.

Mơ ước cái ghế lớp trưởng lâu như vậy, ai ngờ còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã phát sinh đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi.

Trước kia Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, mọi người chả có cảm xúc gì.

Bấy giờ, mọi người mới nhận ra, cậu âm thầm cống hiến rất nhiều vì lớp.

Lâm Mộ Thi quay đầu: “Trang Tử Ngang, cậu làm lớp trưởng khá tốt, sao muốn từ chức?”

Trang Tử Ngang hơi nâng mắt: “Mệt, không muốn làm nữa.”

Câu trả lời này quá qua loa, khiến Lâm Mộ Thi vô cùng bất mãn.

Cô vạn lần không nghĩ tới, sự thật là những ngày sắp đến, Trang Tử Ngang có thể sẽ xin nghỉ thường xuyên, hoàn toàn không còn sức để cáng đáng vị trí lớp trưởng.

Càng ngày càng nhiều bạn học, đổ dồn ánh mắt nhìn Trang Tử Ngang.

“Trang Tử Ngang, vẫn là cậu làm lớp trưởng hợp nhất, bọn tớ đều phục cậu.”

“Chuẩn đấy, cậu cũng làm lớp trưởng hai năm rồi, nên đến nơi đến chốn.”

“Trang Tử Ngang tớ theo cậu, cậu có khó khăn gì à? Nói ra chúng tớ giúp cậu cùng nhau giải quyết.”

“Trước kia cậu giúp mọi người nhiều như vậy, gặp rắc rối đừng tự mình gánh vác chứ.”



Ở lớp 9, Trang Tử Ngang như ngọn hải đăng giữa biển.

Mỗi lần kiểm tra, cậu đều dùng hết khả năng, giành lấy hạng nhất toàn khối, nâng cao điểm trung bình lớp.

Cậu xuất sắc nhường này, vậy mà chẳng kiêu ngạo tự mãn.

Bạn học muốn hỏi bài cậu, cậu luôn không ngại phiền phức, kiên nhẫn giải đáp.

Làm lớp trưởng, cậu dẫn dắt các bạn trong lớp, cùng tham gia đại hội thể thao, cùng luyện tập tiết mục cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cùng làm báo tường, thường đạt thành tích nổi trội.

Bạn nào hoàn cảnh khó khăn hay thân thể đau ốm, đều được cậu quan tâm hỗ trợ.

Sự mạnh mẽ của cậu, lòng nhân hậu của cậu, khiến mọi người quên rằng, cậu cũng chỉ là thiếu niên bình thường, cũng sẽ có nỗi khổ tâm riêng.

Mỗi Lý Hoàng Hiên và ít bạn học mới biết, tình huống gia đình cậu, thực ra so với đa số người còn tệ hơn.

Tuần gần nhất, Trang Tử Ngang nhiều lần xin nghỉ lẫn vắng tiết, làm các bạn lờ mờ cảm nhận được, cậu nhất định đang gặp rắc rối.

Dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, Trang Tử Ngang chậm rãi đứng dậy.

Ngắm những khuôn mặt quen thuộc, lệ ngấn trào quanh vành mắt.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tớ rất ổn, không sao đâu.”

“Việc từ chức lớp trưởng do tớ cẩn thận suy xét rồi mới quyết định, không thể giúp đỡ mọi người đến tốt nghiệp, thực sự rất xin lỗi.”

“Lớp trưởng mới sẽ tiếp tục đóng góp vì lớp, xin mọi người ủng hộ và phối hợp với cậu ấy hơn, cũng cho cậu ấy thêm chút thời gian.”

Lúc nói tới phần sau, giọng cậu bắt đầu nghẹn ngào.

Xin lỗi, các bạn học thân ái.

Tớ có lẽ không thể tốt nghiệp cùng các cậu rồi.

Lý Hoàng Hiên đập mạnh xuống bàn: “Trang Tử Ngang, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao yếu đuối như đàn bà thế?”

Trang Tử Ngang đè vai cậu: “Đừng hỏi, rất nhanh cậu sẽ biết thôi.”

Cảm xúc trong phòng học, trở nên đặc biệt nặng nề.

Mọi người tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn rõ ràng cảm nhận được nỗi buồn của Trang Tử Ngang.

Tạ Văn Dũng đứng trên bục giảng, vẻ mặt xấu hổ.

Cậu một mực phân cao thấp với Trang Tử Ngang, không ngờ Trang Tử Ngang lại nói đỡ cậu.

Cũng có thể chính vì thế, cậu vĩnh viễn kém xa Trang Tử Ngang.

Tầm nhìn và lòng dạ, cách nhau vạn dặm.

“Chuyện gì vậy? Nguyên tòa nhà chỉ có lớp các cô các cậu ầm ĩ nhất!” Trương Chí Viễn xuất hiện bên cửa phòng học, thốt ra câu danh ngôn kinh điển của giáo viên.

“Thầy Trương, bọn em đang sinh hoạt lớp, hy vọng Trang Tử Ngang có thể làm lớp trưởng một lần nữa.” Lâm Mộ Thi lớn mật đứng dậy lên tiếng.

Vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh hưởng ứng.

“Đúng ạ, thầy Trương, bọn em không muốn Trang Tử Ngang nghỉ.”

“Tất cả các bạn trong lớp, duy chỉ có cậu ấy đủ uy tín.”

“Có phải trong nhà Trang Tử Ngang gặp chuyện không ạ? Bọn em đều sẵn sàng giúp cậu ấy.”



Trương Chí Viễn nghe thấy học sinh thao thao bất tuyệt, mũi không khỏi chua xót.

Ông phất tay, ra hiệu mọi người im lặng.

“Bạn học Trang Tử Ngang từ chức, là quyết định mà em ấy đã suy tính kĩ càng, chúng ta nên tôn trọng em ấy.”

“Mặc dù em ấy không còn làm lớp trưởng, nhưng sự cống hiến của em ấy hai năm qua với lớp, chúng ta sẽ không ai lãng quên.”

“Sau này, xin mọi người hãy giống như trước kia, tôn trọng và quan tâm em ấy.”

Nói xong lời này, Trương Chí Viễn xoay người rời khỏi phòng, lau nước mắt.

May mà nhịn được, không ở trước mặt cả lớp, khóc thành tiếng.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 29: Ông cháu ôm nhau mà khóc



Trương Chí Viễn đứng ở hành lang, cố gắng bình tĩnh, bỗng điện thoại trong túi đổ chuông.

Ông bắt máy, là phòng bảo vệ trường học gọi đến.

“Trang Tử Ngang, bác bảo vệ báo, có một cụ già tìm em.”

“Cụ già ạ?” Trang Tử Ngang nghi hoặc.

“Nghe nói hơn 70 tuổi rồi, em đi xem một chút đi!” Trương Chí Viễn đáp.

Trang Tử Ngang chạy một mạch ra cổng trường, khi thấy rõ người đang ngồi xổm trước phòng bảo vệ kia, nước mắt lập tức tuôn trào liên hồi, lã chã rơi xuống.

Cụ già đã quá tuổi thất tuần, mái tóc thưa thớt bạc phếch, mặt đầy nếp nhăn.

Ông mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh nhạt, chân mang đôi giày vải đế đen, tay cầm theo một cái rổ tre.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?”

Trang Kiến Quốc mừng rỡ đứng dậy: “Tử Ngang, ông nội lo cho con, nhất định phải đến thăm xem.”

Cụ ông ở nông thôn, muốn vào thành phố, phải chuyển xe ba lần.

Ông không dùng điện thoại, bèn hỏi đường tới trường học, chỉ biết cháu trai mình tên Trang Tử Ngang.

Bảo vệ trực cổng lên máy tính tra tên Trang Tử Ngang, tìm được chủ nhiệm lớp cậu là Trương Chí Viễn, đành phải tự mình báo tin.

Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, ôm chặt ông nội gầy trơ xương, khóc không thành tiếng.

Năm 5 tuổi, bố mẹ ly hôn.

Trang Tử Ngang bị đưa về quê, sống cùng ông bà nội nửa năm.

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi tại nơi ấy, hai vị cụ già hiền lành, khiến cậu hiếm hoi cảm nhận được tình thân ấm áp.

Từ đó, tình cảm giữa hai ông cháu trở nên sâu đậm.

Sau này Trang Tử Ngang được gửi lại thành phố, Trang Kiến Quốc biết tình cảnh cậu ở nhà khó khăn, nên mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều xin cho cậu về quê một thời gian.

Hơn mười năm qua, phí sinh hoạt của Trang Tử Ngang, hầu hết đều dựa vào ông nội trồng trọt vất vả mà có.

Ông mới là người giám hộ thực thụ của Trang Tử Ngang.

Hai ngày này, Trang Kiến Quốc biết rằng Trang Tử Ngang không chịu trở lại nhà, gấp đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.

Ông thúc giục Trang Văn Chiêu đi tìm, Trang Văn Chiêu lại luôn qua quýt.

Bất đắc dĩ, ông dứt khoát tự đến thành phố một chuyến, muốn tận mắt thấy Trang Tử Ngang bình an.

“Ông nội, xin lỗi, là cháu không hiểu chuyện, để ông lo lắng.” Trang Tử Ngang nức nở nói.

“Bé ngoan, ông biết, chắc chắn ở nhà cháu chịu ấm ức rồi, cháu đừng sợ, ông đòi công bằng cho cháu.” Trang Kiến Quốc trìu mến vỗ về lưng Trang Tử Ngang.

Ông hiểu cháu mình, tính tình lương thiện, luôn giúp đỡ mọi người.

Làm ra chuyện phản nghịch như vậy, hẳn phải chịu oan ức cực lớn, hoàn toàn thất vọng về bố.

Chỉ là ông không biết, còn có một tin dữ.

Trang Tử Ngang căn bản không dám nói cho ông biết sự thật.

Lúc này, Trương Chí Viễn theo tới, chứng kiến cảnh ông cháu ôm nhau mà khóc, nghĩ đến bệnh tình Trang Tử Ngang, vành mắt lần nữa đỏ bừng.

Trang Tử Ngang lau nước mắt, nói với Trang Kiến Quốc: “Ông nội, đây là thầy Trương chủ nhiệm lớp ạ.”

Trang Kiến Quốc vội vàng hướng Trương Chí Viễn cúi người chào: “Thầy giáo, Tử Ngang nhà chúng ta làm thầy nhọc lòng rồi.”

Trương Chí Viễn tức thì đáp lễ: “Ông ơi không được, Trang Tử Ngang là học sinh xuất sắc nhất cháu từng dạy, cháu vô cùng tự hào về em ấy.”

Trang Kiến Quốc lấy mấy quả trứng gà từ trong rổ tre ra, bỏ vào tay Trương Chí Viễn.

“Thầy Trương, người làng quê chẳng có thứ gì quý, đây là trứng gà nhà tôi đẻ, thầy cầm về nhà nếm thử.”

“Đừng ạ đừng ạ, chúng cháu có quy định, không thể nhận quà.” Trương Chí Viễn nhanh chóng từ chối.

“Tử Ngang nhà chúng ta rất đáng thương, bố mẹ nó đều không thể quản nó, thầy giúp đỡ quan tâm nó nhiều chút.” Trang Kiến Quốc thỉnh cầu.

“Ông ơi, cháu biết rồi ạ.” Trương Chí Viễn hoàn toàn mất kiềm chế, xoay người lau nước mắt.

Ông không dám tưởng tượng, nếu ông cụ biết được sự thật tàn nhẫn, sẽ đau lòng thế nào.

Bác bảo vệ trong phòng thấy ông cụ chân thành chất phác, cũng cực kì cảm động.

Trang Tử Ngang đợi tâm trạng bình ổn, nói với Trương Chí Viễn: “Thầy Trương, em dẫn ông nội đi ăn trưa, buổi chiều ngộ nhỡ vướng bận…”

“Không sao, em đi đi!” Trương Chí Viễn điềm đạm nói.

Trang Kiến Quốc lại cảm ơn Trương Chí Viễn và từng người bảo vệ, mới cùng Trang Tử Ngang bước khỏi cổng trường.

Đến giờ ăn trưa, Trang Tử Ngang định ra quán, ông cụ nhất quyết không chịu, xót tiền.

Trang Tử Ngang không thể làm gì khác ngoài chạy đi mua hai quả mướp đắng với ông, rồi mang trứng gà nhà ông đẻ, trở về căn phòng trọ của Từ Tuệ làm món trứng tráng mướp đắng.

Trang Kiến Quốc ăn vui vẻ, khen ngợi tài nấu nướng của Trang Tử Ngang.

“Ông nội, con ở đây rất ổn, gần trường, sáng có thể ngủ thêm một lát, ông đừng khuyên con về nữa.” Trang Tử Ngang e dè.

Trang Kiến Quốc đánh giá gian phòng chật hẹp mà sạch sẽ, than thở: “Mẹ con mười ngày nửa tháng chẳng về nổi một lần, nghĩ một mình con cô đơn bên ngoài, trong lòng ông đây liền cảm thấy khó chịu.”

“Có cô đơn đâu ạ? Ở trường con có rất nhiều bạn bè, tất cả mọi người đều yêu quý con.”

“Chung quy bạn bè không phải người nhà mà!”

Trang Kiến Quốc rất muốn khuyên Trang Tử Ngang trở về, nhưng ông cũng biết, ở cái nhà kia, tình cảnh Trang Tử Ngang cực kì lúng túng.

Trang Tử Ngang 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn.

“Ba con nói hôm qua con đánh Vũ Hàng, thật sao?”

Trang Tử Ngang gật đầu: “Do nó chửi bạn con trước.”

Vẻ mặt Trang Kiến Quốc nghiêm túc: “Ăn xong ông đưa con về, nói chuyện này cho rõ ràng, chỉ cần con không làm sai, ông nội sẽ bênh con.”

Trang Tử Ngang do dự một chút, vẫn đồng ý.

Cậu không muốn để ông nội hơn 70 tuổi, vì việc nhỏ này lo nghĩ.

Còn chuyện ba tháng sau, thì ngày nào hay ngày nấy.



Hai ông cháu đứng trước cửa nhà, khiến Trang Văn Chiêu đặc biệt kinh ngạc.

“Bố, sao bố lại tới đây? Báo sớm với con một tiếng, con đến đón bố đi.”

Trang Kiến Quốc tức giận: “Con đuổi Tử Ngang ra khỏi nhà, còn không cho bố đến xem?”

“Bọn con không đuổi nó, là chính nó không muốn về.” Tần Thục Lan ra đón, ngoài cười nhưng trong không cười cất tiếng chào hỏi.

Còn chưa tới giờ học buổi chiều, Trang Vũ Hàng cũng ở nhà.

Ánh mắt mẹ con hai người nhìn Trang Tử Ngang, ngập tràn oán giận.

Đóng cửa phòng, Trang Văn Chiêu giận dữ quát Trang Tử Ngang: “Mày xem chuyện tốt mày làm đi, ông nội mày lớn tuổi như vậy rồi, vạn nhất dọc đường có chuyện gì bất trắc, mày gánh nổi trách nhiệm à?”

“Ai cho con la lối om sòm với cháu bố? Bố tự nguyện đến gặp nó.” Trang Kiến Quốc đập bàn trà.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trang Văn Chiêu rất biết điều, cúi đầu nửa ngày không lên tiếng.

Trang Kiến Quốc hẵng chưa nguôi giận, lại chất vấn: “Tất cả đều là thân sinh cốt nhục của con, con là người làm cha, không nên quá thiên vị.”

Trang Văn Chiêu giải thích: “Con là bố nó, con đang dạy dỗ nó.”

“Con xem con có điểm nào ra dáng người cha, con có tư cách gì dạy dỗ nó?” Trang Kiến Quốc kiên quyết giúp Trang Tử Ngang xả giận.

Trang Văn Chiêu lại câm nín.

Tần Thục Lan ở một bên nói: “Bố, bố phải đối xử bình đẳng*, Vũ Hàng cũng là cháu trai bố, bị Trang Tử Ngang tát một bạt tai, chuyện này nói sao ạ?

*raw: 一碗水要端平 (một bát nước cần cân bằng), thành ngữ TQ chỉ đối xử công bằng

Trang Vũ Hàng đáp: “Không sai, bây giờ mặt con vẫn đau, chả hiểu tự dưng anh ta lên cơn động kinh.”

“Câm mồm, nó là anh trai mày!” Trang Kiến Quốc giận tím mặt.

Ông không hiểu được, hai đứa này, sao có thể dạy con thành láo xược cỡ đấy.

Làm em trai, mà điểm cơ bản như tôn trọng anh trai cũng không có.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back