Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 15: Cậu có bệnh à



Lý Hoàng Hiên đúng là tên không não, cứ nằng nặc đòi ngủ trưa cùng Trang Tử Ngang.

Tô Vũ Điệp đành tạm biệt hai người rồi quay lại lớp học.

Trang Tử Ngang liếc Lý Hoàng Hiên một cái, ánh mắt đầy sát khí.

Nghiệt chủng, e là không thể để ngươi sống nữa.

Trang Tử Ngang từng dẫn Lý Hoàng Hiên tới căn hộ hai phòng của Từ Tuệ, có điều lần này nhìn sáng sủa hơn nhiều, khiến người khác dễ chịu.

Hai chú cá vàng tung tăng bơi lội trong bể, cũng giúp căn hộ tăng thêm sức sống.

“Cảm giác thật tuyệt, tớ cũng muốn dọn ra ngoài ở một mình quá.”

Trang Tử Ngang lườm cậu ấy: “Căn duplex 180m² nhà cậu không sướng à?”

Lý Hoàng Hiên cười nói: “Xin thứ lỗi cho tôi vì cả đời này ngổ ngược, phóng túng, yêu tự do.*”

*lời bài hát của “Trời cao biển rộng”-Beyond, vietsub by: Dừa Dã

Thằng nhóc này, có phúc mà không biết hưởng.

Trang Tử Ngang thầm nghĩ, nếu cậu có gia đình hạnh phúc như vậy, sao nỡ bỏ nhà ra đi nổi?

Hai người cởi giày, nằm song song trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa.

Cơn buồn ngủ chưa đến, bèn tán gẫu trước.

“Con trai, Tô Vũ Điệp xinh vãi, cậu đang theo đuổi cậu ấy hả?” Lý Hoàng Hiên hóng hớt.

“Nói linh tinh gì đấy? Tớ mới quen cậu ấy ba ngày.” Trang Tử Ngang vội phủ nhận.

“Nữ sinh kiểu đó dễ khiến người khác nhất kiến chung tình mà, cậu cần gì làm sói đuôi to*?” Lý Hoàng Hiên thản nhiên vạch trần.

*sói đuôi to=giả vờ

Gia súc Trang Tử Ngang, vừa thấy Tô Vũ Điệp tới là tinh thần phấn chấn.

Xét theo thế giới động vật, đây chính là dấu hiệu đ*ng d*c.

Đang nói chuyện rôm rả, nghe câu hỏi kia, trái tim Trang Tử Ngang nhói đau.

Cậu trầm giọng: “Tớ sẽ không theo đuổi cậu ấy, tớ không có tư cách.”

Một kẻ chỉ sống được ba tháng, lại đi tán tỉnh con gái nhà người ta, chẳng phải reo rắc tai họa sao?

Cậu đâu xứng có tình yêu.

Lý Hoàng Hiên bị việc Trang Tử Ngang đột ngột sa sút tinh thần dọa ngây người.

Cậu đẩy Trang Tử Ngang một cái: “Nữ sinh đáng yêu như thế mà không theo đuổi, cậu có bệnh à?”

Trang Tử Ngang vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, cười khổ: “Ừ, tớ có bệnh.”

Lý Hoàng Hiên không hiểu hàm ý sâu xa, tưởng đầu cậu có vấn đề.

Hoặc là thích con gái nhà người ta từ lâu, không dám thừa nhận.

Trầm mặc một lúc, Trang Tử Ngang chợt hỏi: “Con trai, nếu sau này chúng ta không gặp nhau, cậu nhớ tớ không?”

“Nhớ cái đầu cậu, cậu biến xa chút, tớ ghét cậu vl, đẹp trai học giỏi, đem tớ thành phế vật.” Lý Hoàng Hiên lải nhải oán giận.

“Tớ mới có bệnh, tự nhiên chơi thân với thủ khoa khối.”

“Hễ có gì sai ở nhà là bố mẹ lại lôi cậu ra làm gương.”

“Cậu nói xem, sao cậu đáng ghét thế? Nếu thế giới không có cậu, tớ phải đốt pháo ăn mừng!”



Trang Tử Ngang nghiêng người, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi lên gối.

Từng dòng ký ức, ùa về trong đầu.

Ngay ngày đầu nhập học, cậu đã làm quen Lý Hoàng Hiên, mau chóng kết nghĩa cha con.

Cái thằng này hồn nhiên, chẳng có suy tư, mãi mãi ngốc nghếch, chưa bao giờ biết ưu sầu là gì.

Cậu coi Trang Tử Ngang, thật sự như con ruột.

Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, cậu luôn là người ủng hộ nhiệt tình nhất.

Gặp hoạt động lớp, luôn tích cực tham gia, để Trang Tử Ngang dễ dàng khai triển.

Tin đồn giữa Trang Tử Ngang và Lâm Mộ Thi, cậu đặc biệt hăng hái giúp đính chính.

Rằng thực chất người Lâm Mộ Thi yêu thầm là cậu, bị giáo hoa rượt đuổi hơn chục vòng quanh bàn bóng bàn.

Nhà có món ngon, hầu như toàn gọi Trang Tử Ngang.

Tới nỗi Lý Thiên Vân và Phạm Linh đều đùa, tưởng chừng nuôi hai đứa con.

Lý Hoàng Hiên cằn nhằn mệt mỏi, mí mắt dần trĩu xuống.

Trang Tử Ngang nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng ngáy, bấy giờ mới xoay người, ngắm góc nghiêng của Lý Hoàng Hiên.

Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy, may gặp được anh em tốt này, nên ký ức thanh xuân không đến mức tất cả là cay đắng.

Con trai, hứa với tớ, chờ tớ đi rồi, đừng quá đau buồn.

Tốt nhất hãy giống cậu nói, mua một tràng pháo đốt, tiễn tớ.

Nếu cậu còn sống, thấy được kết cục , cảm phiền thiêu một bộ cho tớ.

Ở bên kia, tớ phù hộ cậu cả đời bình an.

Tâm sự trĩu nặng, Trang Tử Ngang vẫn thao thức.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, liền nghe được tiếng chuông báo.

Lý Hoàng Hiên ngay cạnh, lại ngủ như lợn, nước dãi tràn ra má.

Trang Tử Ngang đá cậu xuống giường: “Làm bẩn ga giường mới của tớ, tớ đánh gãy ba cái chân cậu đấy.”

Lý Hoàng Hiên bật dậy, nhảy lên giường, đánh nhau chí chóe cùng Trang Tử Ngang.

“Nghịch tử, định giết bố à?”

Niềm vui của con trai, đơn giản thế thôi.

Trên đường đến trường, Lý Hoàng Hiên y đứa trẻ tăng động, khi thì ném bóng trong không khí, khi thì đá mấy viên sỏi trên đường.

Trang Tử Ngang chỉ vào cây ngân hạnh ven đường: “Cậu với được cái lá kia không?”

Lý Hoàng Hiên dụi mũi, đầy tự tin: “Với được thì sao?”

“Coi như cậu giỏi.” Trang Tử Ngang cười nói.

Bốn chữ này, chính là lời khen ngợi cao nhất của con trai.

Vì vinh hạnh đặc biệt ấy, có thể bất chấp mọi thứ.

Lý Hoàng Hiên chạy vài bước lấy đà, bật người nhảy, hái chiếc lá ngân hạnh to đùng.

Ngân hạnh là giống cây đặc hữu của nước nhà, đã chứng kiến hàng trăm triệu năm lịch sử dài đằng đẵng.

Con người so với nó, nhỏ bé tựa hạt bụi.

Mùa xuân và hè, lá ngân hạnh màu xanh, đến thu sẽ chuyển sắc vàng, phấp phới trong gió, như từng chú bướm.

Với Trang Tử Ngang mà nói, ngân hạnh giờ đây lại nhiều thêm một tầng ý nghĩa riêng.

Cậu vĩnh viễn không thể quên, dưới tán ngân hạnh, lần đầu gặp được Tô Vũ Điệp, khoảnh khắc thần tiên giáng trần*.

*raw: 惊为天人 (kinh vi thiên nhân), thành ngữ TQ khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy

“Bố lợi hại không?” Lý Hoàng Hiên đắc ý đưa Trang Tử Ngang lá ngân hạnh: “Lá cây này đến thu chuyển vàng mới đẹp.”

“Mùa thu xa lắm, chắc tớ không đợi nổi.” Trang Tử Ngang khẽ thì thầm.

Lý Hoàng Hiên khó hiểu, cảm giác hai ngày nay Trang Tử Ngang cứ là lạ.

Nhưng nghĩ lại, cũng là lẽ thường tình.

Có thể kết bạn với nữ sinh xinh đẹp như vậy, thậm chí thoạt nhìn rất tiềm năng, bản thân hẳn cũng sẽ khó bình thường.

Tiết ba buổi chiều, vừa trôi qua 10 phút.

Trương Chí Viễn bỗng xuất hiện trước cửa lớp, xin lỗi giáo viên đang giảng, rồi gọi Trang Tử Ngang ra ngoài.

Các bạn học đều nghi hoặc, gần đây lão Trương gọi Trang Tử Ngang, hơi thường xuyên nhỉ.

Chẳng phải cậu không làm lớp trưởng nữa sao?

“Thầy Trương, thầy tìm em hoài, ánh mắt các bạn nhìn em càng ngày càng quái đó.”

Tại hành lang, Trang Tử Ngang phàn nàn.

“Chịu thôi, bố em tới.” Trương Chí Viễn nhún vai.

“Ông ấy tới làm gì?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.

Từ lúc Trang Tử Ngang đến đây học, Trang Văn Chiêu chỉ ghé qua một lần, chính là thời điểm báo danh ngày khai giảng đầu tiên.

Đợi nửa tiếng, nhận được cuộc gọi công ty, liền vội vàng rời đi.

Sau đó, bất luận cuối kỳ, khai giảng, hay họp phụ huynh, ông đều tìm đủ loại lý do thoái thác.

Thậm chí đôi khi, chả buồn viện cớ, còn hùng hồn nói: “Con có phải trẻ con nữa đâu, không lẽ vẫn bắt phụ huynh đưa đón à?”

Trang Tử Ngang chỉ biết cười khổ.

Lúc con vẫn là trẻ con, cũng không thấy bố đưa đón đâu!

*
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 16: Không về



Khoảng thời gian này, các giáo viên đều đang lên lớp, trong văn phòng không có ai.

Trương Chí Viễn dẫn Trang Tử Ngang tới cửa: “Bố em hình như sắc mặt không tốt lắm, thầy sẽ đợi bên ngoài, nếu cần giúp cứ gọi thầy là được.”

Trang Tử Ngang khẽ gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy Trương.”

Nói xong cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa.

Trang Văn Chiêu đang ngồi trên ghế Trương Chí Viễn, vẻ mặt thâm trầm.

Tần Thục Lan khoanh tay, đứng ở bên.

“Bố, bố đến làm gì?” Trang Tử Ngang mặt không biểu tình.

“Tử Ngang, đừng giở tính trẻ con nữa, bố đến đón con về nhà.” Trang Văn Chiêu cũng xụ mặt.

Ông đã bàn trước với vợ cũ, hiện giờ Trang Tử Ngang học hành vất vả, một mình sống ngoài, không ai chăm sóc, chung quy không ổn.

“Bố, con khá tốt, không muốn về nhà.” Trang Tử Ngang bình tĩnh đến lạ thường.

Con bỏ nhà đi, trả lại các người một nhà ba người hạnh phúc, không phải vẹn cả đôi đường sao?

Vì sao phải trở về để rồi mọi người đều khó xử?

Tần Thục Lan đứng bên xen vào: “Tử Ngang, dì hỏi Vũ Hàng rồi, nó thừa nhận có nói với con vài câu không đúng. Con làm anh nhường nhịn chút, đừng chấp con nít.”

Nghe như thể đang xin lỗi, thực chất vẫn thiên vị.

Bà đem sai lầm của con trai mình, nhẹ nhàng sơ lược, ngược lại luôn yêu cầu Trang Tử Ngang nhường nhịn chút.

Những lời tương tự, Trang Tử Ngang từ nhỏ đến lớn, lỗ tai nghe tới nỗi đóng kén rồi.

Nhưng có thể đòi hỏi gì nữa?

Bà rốt cuộc đâu phải mẹ ruột cậu, chỉ bởi mối quan hệ với Trang Văn Chiêu, gượng ép ghép thành gia đình.

Suốt mười mấy năm qua, duy trì được bề ngoài hoà thuận, đã cực kì khó khăn.

“Dì Tần, dì có thời gian nói, chi bằng quản giáo Vũ Hàng nhiều hơn. Con nghe nói nó ở trường thành tích rất kém, tính tình cũng tương đối ngỗ ngược.” Lời này Trang Tử Ngang nghẹn khá lâu, cuối cùng mới không mảy may kiêng kị thốt ra.

Từ lúc Trang Vũ Hàng ra đời, đã là đứa trẻ được ngâm trong vại mật, bố mẹ dành sự nuông chiều bất tận cho nó.

Dưới sự nuông chiều, khó tránh khỏi bướng bỉnh.

Mỗi lần nhìn thấy tuổi thơ vô ưu vô lo của em trai, Trang Tử Ngang liền tủi thân muốn khóc.

“Chuyện đó dì biết.” Giọng Tần Thục Lan lạnh tanh, ánh mắt xẹt qua tia bất mãn.

Ai lại nói xấu con trai bảo bối thẳng mặt mẹ?

Trang Văn Chiêu cảm nhận được tâm tình của vợ, càng thêm nghiêm khắc:

“Con quản tốt bản thân trước đi, chuyện của Vũ Hàng, không cần con nhọc lòng.”

“Con không được nói chuyện với dì Tần bằng cái giọng đó, mau xin lỗi dì.”

“Ngay cả lễ phép với người lớn cũng không biết, sách con đọc chạy đâu hả?”



Chuỗi lời trách mắng ấy, lập tức biến mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Bầu không khí giữa ba người, dần dần ngột ngạt.

Trái tim Trang Tử Ngang, hơi nguội lạnh.

Tại sao bố dẫn một người phụ nữ về, bắt con gọi dì, là tự nhiên trở thành trưởng bối của con?

Căn nhà này, rõ ràng con đến trước, sau cùng con lại bị gạt thành người ngoài.

Mười mấy năm qua, Trang Tử Ngang luôn cố nhẫn nhịn.

Ba tháng cuối cùng, chẳng lẽ không thể phóng túng một lần à?

“Bố, hôm nay bố đến cãi nhau với con, bây giờ về được rồi. Đây là trường học, không phải chỗ để bố tự cao tự đại.” Ánh mắt Trang Tử Ngang lạnh băng.

“Hôm nay con nhất định phải về nhà cùng bố. Ông nội nghe nói con định ba tháng không về, tức đến nỗi bệnh cũ tái phát. Con xem con gây bao nhiêu phiền toái cho nhà!” Trang Văn Chiêu quở mắng.

Trang Tử Ngang càng thêm thất vọng: “Con biết ngay mà, hóa ra ông nội ép bố đến đón con về, nếu không bố còn chẳng nhớ trường con ở đâu.”

“Một câu, con có về hay không?” Trang Văn Chiêu lớn tiếng quát hỏi.

“Không về.” Trang Tử Ngang kiên quyết nói.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi căn nhà tù túng kia, sao có thể ngu ngốc mà quay lại?

Cậu thừa hiểu, trong lòng Tần Thục Lan và Trang Vũ Hàng, tuyệt đối không hoan nghênh cậu.

Chỉ mong cậu mãi ở bên ngoài, chớ về làm vướng mắt.

Sự phản kháng của Trang Tử Ngang, khiến Trang Văn Chiêu có chút bẽ mặt.

Ông ngó nghiêng hai phía, tựa hồ muốn tìm vật thuận tay, miệng hùng hổ: “Vô pháp vô thiên, tưởng ông đây không trị được mày hả?”

Trang Tử Ngang mặt không đổi sắc: “Bố, đi nhanh đi, trông bố thật mất thể diện.”

Năm 5 tuổi, Trang Văn Chiêu vừa ly hôn Từ Tuệ, tâm trạng cực kỳ tệ, thường xuyên say xỉn bên ngoài.

Uống đến say khướt về nhà, liền lôi Trang Tử Ngang đang ngủ dậy, kiếm đại cái cớ, không đánh thì mắng.

Mắng cậu lớn lên giống mẹ, nhìn đã thấy tức.

Mắng cậu miệng rộng, ăn cơm tốn tiền.

Sau này Trang Văn Chiêu quen Tần Thục Lan, che giấu chuyện có đứa con trai.

Ông ném Trang Tử Ngang về quê, giao cho ông bà nội chăm sóc, học mẫu giáo ở làng nửa năm.

Rồi ông nội Trang Kiến Quốc kiên quyết đưa cậu về thành phố, để cậu tiếp cận điều kiện giáo dục tốt hơn, Trang Văn Chiêu mới miễn cưỡng đồng ý.

Bà mẹ kế Tần Thục Lan này, bề ngoài không nói gì, nhưng thỉnh thoảng toát ra ánh mắt ghét bỏ, vẫn sẽ biểu lộ nội tâm và suy nghĩ chân thật của mình.

Theo quan điểm đó, trong mắt bà, bản thân không có quan hệ huyết thống với Trang Tử Ngang, vì sao cần một mực đóng vai mẹ hiền?

Tới khi Trang Vũ Hàng ra đời, địa vị Trang Tử Ngang ở nhà càng thêm lạc lõng.

May mà gia đình hạnh phúc, tính tình Trang Văn Chiêu thu liễm rất nhiều, không hề tùy ý động thủ đánh người.

Chỉ là tình cha con, dần dần nhạt phai.

Trang Văn Chiêu trên danh nghĩa là người giám hộ Trang Tử Ngang, dẫu người thực sự nuôi lớn cậu, là ông bà nội dưới quê nhà xa xôi.

Họ đều đặn đem tiền sinh hoạt, chuyển vào thẻ Trang Văn Chiêu, để ông giao Trang Tử Ngang.

Làm cò trung gian, Trang Văn Chiêu thường ăn bớt, mua đồ ăn vặt, đồ chơi cho con trai nhỏ Trang Vũ Hàng.

Trang Tử Ngang từ bé luôn nhẫn nhục cam chịu, có điều biểu hiện hôm nay lại mạnh mẽ chống đối.

Trang Văn Chiêu cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức, nên cực kì giận dữ.

Dù ở trường học, vẫn muốn xắn tay áo động thủ.

“Dừng tay!” Trương Chí Viễn kịp thời lao tới.

Trang Văn Chiêu nổi giận đùng đùng nhìn Trương Chí Viễn: “Trường các anh dạy học sinh kiểu gì vậy? Dạy nó thành thế này, tôi thấy nó tạo phản* rồi!”

*raw: 长反骨, thường chỉ bất hiếu

“Anh chưa bao giờ đi họp phụ huynh, trường dạy con anh thành cái dạng gì, anh đương nhiên không biết.” Trương Chí Viễn cũng trừng mắt đáp trả.

Ban nãy ông vẫn luôn đứng ngoài cửa, tuy nghe trộm người ta nói chuyện bất lịch sự, nhưng tiếng hai bố con cãi nhau thật sự quá lớn.

Ông rất bất ngờ, Trang Tử Ngang rõ ràng không kể việc mình mắc bệnh hiểm nghèo cho chính bố ruột.

Này phải tuyệt vọng cỡ nào?

“Tôi thấy các người dạy hỏng nó rồi!” Trang Văn Chiêu gào lên.

“Vậy được, hôm nay tôi sẽ cho anh xem, chúng tôi dạy con anh thành cái dạng gì!” Trương Chí Viễn cũng nổi nóng.

Ông mở ngăn kéo, lôi một tập hồ sơ dày cộp.

Đấy là bảng điểm các loại thi cử hai năm qua.

“Anh tự xem đi!”

Trương Chí Viễn đặt bảng điểm xuống trước mặt ông, khiến bụi bay mù mịt.

Trang Văn Chiêu phẩy tay, nhặt tờ thứ nhất, là khảo sát khai giảng hai năm trước.

Dòng đầu tiên, tên Trang Tử Ngang đặc biệt bắt mắt.

Tổng điểm: 689.

Xếp hạng lớp: 1.

Xếp hạng khối: 1.

Tiếp theo, ông lại cầm tờ thứ hai, là đợt thi tháng đầu, Trang Tử Ngang cũng ghi danh đầu bảng.

Tờ thứ ba là thi giữa kỳ, tờ thứ tư là thi tháng, tờ thứ năm là thi cuối kỳ…

Xem hết đống bảng điểm, ánh mắt Trang Văn Chiêu kinh ngạc bất định.

Không có ngoại lệ, tên Trang Tử Ngang, như bị đóng đinh ở dòng đầu, chẳng thể lay động.

Ông chỉ biết Trang Tử Ngang học giỏi, hoàn toàn không cần phụ huynh lo lắng, lại không ngờ xuất sắc nhường ấy.

Tần Thục Lan đứng bên, cũng xem hết bảng điểm.

Bà lẩm bẩm: “Trường các người, đứng nhất khối rất khó à?”

Trương Chí Viễn nhìn bà bằng ánh mắt y nhìn kẻ ngốc: “Cả khối có 22 lớp, hơn 1000 học sinh, chị nghĩ sao?”

Trang Tử Ngang, em thật sự rất giỏi.

Lớn lên trong hoàn cảnh áp lực như vậy, còn có thể ưu tú đến thế.

Ông trời quá đỗi bất công với em.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 17: Đời này đừng hòng trở về



Toàn khối hơn 1000 học sinh, vậy mà hai năm liên tục đứng đầu.

Chuyện này khó đến mức nào, Trang Văn Chiêu không thể tưởng tượng nổi.

Ông chỉ biết, con trai út của mình Trang Vũ Hàng, vẫn học tiểu học, cả lớp hơn 40 học sinh.

Vừa nhìn thứ hạng thi cử của Trang Vũ Hàng, căn bản liền hiểu lớp họ có bao nhiêu người.

“Trang tiên sinh, anh chưa từng đến trường họp phụ huynh, nhưng rất nhiều bố mẹ lớp chúng ta, thực sự đều muốn gặp anh.” Trương Chí Viễn trầm giọng nói.

“Gặp tôi?” Trang Văn Chiêu ngơ ngác: “Làm gì?”

“Họ muốn thỉnh giáo anh, cách dạy con xuất sắc như vậy.” Trương Chí Viễn cười khổ.

Thật là mỉa mai.

Sắc mặt Trang Văn Chiêu rất khó coi, lúc trắng lúc xanh.

Trong chốc lát, không biết biện minh thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, cách ông dạy Trang Tử Ngang, chính là mặc kệ.

Chỉ rõ thành tích Trang Tử Ngang luôn khá tốt, luôn dễ như trở bàn tay thi đỗ trường giỏi nhất thành phố, hoàn toàn không cần ông lo nghĩ.

“Trang tiên sinh, nếu đống trên chưa đủ, tôi sẵn sàng cho anh xem vài bức ảnh.”

Trương Chí Viễn lấy điện thoại, mở album riêng, đưa Trang Văn Chiêu xem.

Đó là ảnh chụp giải thưởng các loại cuộc thi Trang Tử Ngang tham gia hai năm qua.

Cậu không chỉ vì bản thân, mà còn vì tập thể lớp, vì cả trường mang về vô vàn vinh dự.

Tuy nhiên mỗi lần nhận giải, đều không có người nhà cổ vũ.

“Con nhà người ta, dù đạt mỗi giải ba, vẫn sẽ được bố mẹ ôm ấp động viên.”

“Trang Tử Ngang mỗi lần giành giải nhất, lại chỉ có thể đứng bơ vơ nhận giải trên bục, ngưỡng mộ nhìn người khác.”

“Gần như lần nào bên nó, cũng là chủ nhiệm lớp tôi đây.”

Nghe những lời than thở của Trương Chí Viễn, Trang Văn Chiêu im bặt.

Ông không thể không thừa nhận, bản thân thiếu quan tâm Trang Tử Ngang, chưa phải người cha trọn trách.

Trang Tử Ngang cố gắng kìm nén, tuy vành mắt vẫn đỏ.

Tình thân chẳng phải thứ bẩm sinh đã có à?

Vì sao thứ người khác dễ dàng có được, cậu liều mạng cỡ nào, vẫn trắng tay?

Dù Trang Tử Ngang xuất sắc đến đâu, cũng giống bao đứa trẻ, khao khát bố mẹ yêu thương.

Cậu muốn được khen, được ôm, được tình yêu vô bờ bao bọc.

Nhưng Trang Văn Chiêu và Từ Tuệ, hết lần này tới lần khác khiến cậu thất vọng.

Thẳng đến một ngày, cuối cùng cậu buộc bản thân chấp nhận sự thật, mình chưa bao giờ là niềm tự hào của họ.

Trong văn phòng, yên lặng hồi lâu.

Rốt cuộc Trang Văn Chiêu xấu hổ mở miệng: “Thầy, dẫu việc thành tích Trang Tử Ngang không tồi, cơ mà này cũng không phải cái cớ thằng bé cãi bố mẹ.”

“Trang Tử Ngang bình thường rất nghe lời, hôm nay làm vậy chắc có lý do, thầy không biết hả?” Trương Chí Viễn phẫn nộ buột miệng.

“Thầy Trương!” Trang Tử Ngang lên tiếng cắt lời.

Ánh mắt cậu khẩn cầu nhìn Trương Chí Viễn, khẽ lắc đầu.

Khóe mắt dần đỏ bừng, môi dưới bị cắn bật máu.

“Trang Tử Ngang…” Trương Chí Viễn sống mũi cay cay, không khỏi nghẹn ngào.

Trang Tử Ngang không muốn bí mật của mình bị tiết lộ.

Một khi Trang Văn Chiêu biết sự thật, tất nhiên sẽ lập tức chìm vào hối hận tự trách, cũng dốc lòng đối xử tốt với cậu, chăm sóc kĩ càng chu đáo, nỗ lực bù đắp mười mấy năm thiếu thốn tình cha.

Thế nhưng, ấy chỉ là sự áy náy, không phải tình yêu chân chính.

Cậu không muốn dùng mạng sống và lòng tự trọng của mình, đổi lấy thứ tình cảm giả dối.

Trương Chí Viễn chỉ đành tôn trọng lựa chọn của Trang Tử Ngang, siết chặt nắm đấm đến phát tiếng răng rắc.

Tần Thục Lan cầm điện thoại xem giờ, ghé tai Trang Văn Chiêu nói nhỏ: “Vũ Hàng sắp tan học rồi, mình phải đi đón nó.”

Trang Văn Chiêu nhìn chằm chằm Trang Tử Ngang: “Bố hỏi lại lần nữa, con rốt cuộc có về nhà không?”

“Không về, con ở chỗ mẹ rất ổn.” Trang Tử Ngang đã quyết tâm.

“Được, hôm nay con không về, đời này đừng hòng về nữa.” Trang Văn Chiêu gào lên, hất ghế, phẩy tay bỏ đi.

Tần Thục Lan hấp tấp chạy theo, sợ tới muộn, Trang Vũ Hàng chờ đến sốt ruột.

Ngược sáng, nhìn bóng lưng Trang Văn Chiêu, Trang Tử Ngang bỗng cất tiếng: “Bố, có đứa con trai này, bố thật sự chưa từng vui mừng dù chỉ chớp nhoáng sao?”

Trang Văn Chiêu dừng bước, không quay đầu, cũng không đáp lời.

Ông bảo thủ cho rằng, không có đạo lý cha xin lỗi con.

“Thôi, bố đi đi!” Trong ánh mắt Trang Tử Ngang, tia hy vọng cuối cùng tắt lịm.

“Nếu không yêu con, sao còn đưa con đến thế giới này?”

Trang Văn Chiêu dừng lại vài giây, rồi kiên quyết bước tiếp.

Dù sao Trang Tử Ngang đã 18 tuổi, đủ khả năng lo cho mình.

Đợi khi cậu nghĩ thông suốt, tự khắc trở về.

Trong văn phòng, chỉ còn Trương Chí Viễn và Trang Tử Ngang.

Hết thảy oán giận, đều tan biến.

“Trang Tử Ngang, em đừng buồn nữa. Trên đời vẫn còn rất nhiều người quan tâm em, ví dụ như thầy, như Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi, em nghĩ về bọn thầy nhiều hơn nhé.” Trương Chí Viễn nhẹ nhàng an ủi.

“Thầy Trương, cảm ơn thầy.” Trang Tử Ngang cắn chặt răng, quai hàm khẽ run.

Cậu gắng sức kiềm chế, ngăn nước mắt rơi xuống.

Trước mặt Trang Văn Chiêu, bất luận cậu mạnh mẽ nhường nào, thì cậu vẫn luôn là đứa trẻ nhạy cảm.

Trương Chí Viễn hỏi: “Chuyện lớn thế này, em thật sự không định nói với bố em à?”

Trang Tử Ngang nức nở đáp: “Em chỉ muốn giữ lại một ít thể diện.”

Trương Chí Viễn gật đầu, tỏ ý thông cảm.

Nhưng thân là nhà giáo, ông có trách nhiệm của riêng mình.

Hiện tại Trang Tử Ngang thoạt trông bình thường, có thể tiếp tục điều trị theo chỉ định bác sĩ. Một khi bệnh tình chuyển biến xấu, bắt buộc cần thông báo phụ huynh.

“Thầy Trương, chiều nay em xin nghỉ được không? Dù sao tâm trạng như vậy, em chẳng thể học nổi.”

“Được, thầy viết giấy xin nghỉ cho em, em cứ thư giãn chút.”

Ra khỏi văn phòng, Trang Tử Ngang y hệt người mất hồn, lang thang vô định.

Ngang qua phòng học nọ, nghe thấy lớp kia đang học nhạc, hát một bài ca cũ đượm buồn.

Bạn nhỏ thân yêu ơi, hôm nay có khóc không?

Có phải các bạn đều đã về rồi, lưu lại nỗi cô đơn ở đây mà không mang đi.

Này bạn nhỏ xinh đẹp ơi, hôm nay có khóc không?

Có phải đã làm vấy bẩn quần áo xinh đẹp của mình rồi, lại chẳng tìm thấy người để tâm sự.*

*ost bạn nhỏ thân yêu, vietsub by comet (ngôn từ mùa xuân)



Ting, điện thoại Trang Tử Ngang trong túi, nhận được tin nhắn.

Tiểu Hồ Điệp: Trang Tử Ngang, cậu lại không vui đúng không?

Trang Tử Ngang nhanh chóng đánh chữ phản hồi: Sao cậu biết? Chiều nay tớ xin nghỉ.

Tiểu Hồ Điệp: Tới chỗ cây ngân hạnh đón tớ đi, tớ trèo tường ra chơi với cậu.

Trang Tử Ngang vội nhìn về phía sân bóng rổ góc tây bắc, nơi đó không một bóng người.

Cây ngân hạnh cao lớn, đung đưa tán lá trong gió.

Cậu cầm giấy xin nghỉ Trương Chí Viễn viết, rời cổng trường, rồi vòng một vòng lớn, đến bên ngoài bức tường.

Từ xa đã thấy Tô Vũ Điệp ngồi trên tường.

Đôi chân mang giày vải trắng, khẽ lắc lư giữa không trung.

“Tường cao như này, cậu leo kiểu gì vậy?” Trang Tử Ngang tò mò hỏi.

“Tớ trộm cái thang ở phòng dụng cụ.” Tô Vũ Điệp cười giải thích.

Trang Tử Ngang càng thêm nghi hoặc.

Nữ sinh cỡ giáo hoa, vác cái thang đi qua sân trường, mà không bị bảo vệ bắt á?

“Ngẩn ngơ gì thế? Mau đỡ tớ nè!” Tô Vũ Điệp giục.

“Ờ!” Trang Tử Ngang vội dang tay, ra hiệu cô nhảy xuống.

Tô Vũ Điệp thả người nhảy, rơi gọn trong ngực Trang Tử Ngang.

Cơ thể cô nhẹ bèo, bế cũng chẳng tốn sức.

Ngắm khuôn mặt tinh xảo không thể chê cận kề, hơi thở Trang Tử Ngang gấp gáp, tim đập thình thịch.

“Cậu tính bế tớ mãi à?” Gò má Tô Vũ Điệp ửng hồng.

Trang Tử Ngang lúc này mới sực tỉnh, vụng về buông cô.

Gió xuân khẽ lướt, làm rối tung mái tóc thiếu nữ.

Cũng làm rối tung trái tim thiếu niên.

*
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 18: Tớ cho phép cậu khóc đó



“Tiểu Hồ Điệp, cậu lại trốn học, giáo viên chủ nhiệm không phạt cậu à?”

Trang Tử Ngang cùng Tô Vũ Điệp sóng bước trên phố ăn vặt, mỗi người cầm một xiên cá viên trong tay.

Lúc Tô Vũ Điệp ăn, má sẽ phồng phồng, y như chú cá nóc đáng yêu.

Cô cười nói: “Tớ đâu trốn học, tớ có giấy xin nghỉ mà.”

Trang Tử Ngang dĩ nhiên không tin: “Sao có thể? Cậu nghĩ tớ là trẻ con ba tuổi chắc?”

Tô Vũ Điệp tháo chiếc túi đeo vai, kéo khóa, lôi ra một đống giấy xin nghỉ.

Trên đó có chữ ký của chủ nhiệm, nhưng ngày tháng lại trống.

Ngụ ý bất cứ ngày nào Tô Vũ Điệp muốn nghỉ, chỉ cần tự điền là xong.

“Thế cũng được á?” Trang Tử Ngang tròn mắt.

Cậu nhìn chằm chằm chữ ký nguệch ngoạc kia, mất nửa ngày, vẫn chả đoán được chữ ai.

Chẳng lẽ đây chính là giáo viên chủ nhiệm nhà người ta?

“Khoan, cậu có giấy xin nghỉ rồi, sao còn phải trèo tường?”

“Ra đường đó nhanh hơn, có thể ăn đủ thứ ngon.”

Lý lẽ của đồ tham ăn Tô Vũ Điệp, khiến Trang Tử Ngang nghẹn họng.

Chung quy cậu cảm thấy, cô gái này thần thần bí bí, khó nhìn thấu.

Trang Tử Ngang đổi chủ đề: “Sao cậu biết tớ không vui?”

Tô Vũ Điệp nâng tay phải, giơ ngón trỏ, chọc một cái vào ngực Trang Tử Ngang.

Cô nhẹ nhàng nhón chân, ghé sát tai Trang Tử Ngang: “Vì chúng ta là bạn, có thần giao cách cảm.”

Trang Tử Ngang bị cô gái phả hơi thở ấm áp, làm cho khẽ tê dại.

Lời giải thích thần giao cách cảm này, cũng qua loa quá nhỉ?

“Cậu đi theo tớ.”

Tô Vũ Điệp thản nhiên nắm cổ tay Trang Tử Ngang, kéo cậu rời khỏi phố ăn vặt, bước xuống thềm đá dài thườn thượt.

Dòng sông uốn lượn, như một con rồng lớn ẩn mình.

Nước sông lặng lẽ chảy về phía Đông, hai bên liễu đung đưa theo gió.

Hai người băng qua bãi cỏ rộng, đến bờ sông rải đầy đá cuội.

Những viên đá tưởng chừng nhạt nhòa ấy, tất cả đều đã trải qua hàng triệu năm bị nước sông bào mòn va đập, mới trở nên tròn trịa nhẵn nhụi.

Đời người trăm năm ngắn ngủi, so ra bé nhỏ vô cùng.

Giống như các bậc hiền triết thời xưa từng nói, kiếp người nơi trần thế, tựa bóng bạch mã vụt qua khe cửa*, thoáng chốc mà thôi.**

*raw: 白驹过隙 (bạch câu quá khích), thành ngữ TQ chỉ thời gian trôi nhanh

**câu cổ ngôn này của Trang Tử

Trong chiều dài lịch sử đằng đẵng, ba tháng và trăm năm, thực ra cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, đều là thoáng chốc.

Hai người tới gần, mới nghe được tiếng nước vỗ bờ.

Làn gió mát mẻ lay động mái tóc lẫn vạt áo họ.

Tô Vũ Điệp cởi giày, tất, để lộ bàn chân trắng muốt bóng bẩy, dẫm nhẹ lên đống đá trơn láng.

Nước sông dâng trào, ngập bàn chân nhỏ.

Từng bọt nước trắng xóa bắn tung tóe, làm ướt gấu váy xanh thẳm của cô.

“Cậu cũng cởi giày đi, xuống chơi cùng tớ.” Tô Vũ Điệp vẫy tay với Trang Tử Ngang.

“Rõ ràng đang giờ học, bọn mình ở đây nghịch nước, có vẻ không hay lắm?” Trang Tử Ngang lưỡng lự.

“Từ bé đến lớn, cậu luôn ngoan như thế à?” Tô Vũ Điệp hỏi.

Những lời này, lập tức đâm trúng tim đen Trang Tử Ngang.

Ừ nhỉ, tại sao cứ phải ngoan ngoãn như thế?

Cậu vội cởi giày, xắn ống quần, cẩn thận bước trên đá, tới bên Tô Vũ Điệp.

Nước sông mát lạnh lan tới cổ chân, thật dễ chịu.

Tô Vũ Điệp đưa tay lên miệng, hướng dòng nước chậm rãi chảy xiết hét lớn: “Trang Tử Ngang là đồ ngốc!”

Tiếng hét vang vọng qua vòm cầu, truyền đến từng đợt.

“Trang Tử Ngang là đồ ngốc, đồ ngốc, ngốc nghếch…”

Tô Vũ Điệp cất tiếng cười trong trẻo.

Nụ cười tuyệt đẹp.

“Sao cậu lại mắng tớ?” Trang Tử Ngang bất mãn lẩm bẩm.

“Vì cậu buồn hoài, tự hành hạ bản thân, không phải đồ ngốc hả?” Tô Vũ Điệp bĩu cái miệng anh đào nhỏ.

Trang Tử Ngang không phục, cũng bắt chước cô, hướng sông hét lớn: “Tiểu Hồ Điệp là nhỏ ngốc!”

“Tiểu Hồ Điệp là nhỏ ngốc, nhỏ ngốc, đồ ngốc…”

Tiếng vọng từ vòm cầu, rất có thứ tự*.

*raw: 层次感, tác ra thì 2 từ đầu là trình tự, thứ tự, còn từ cuối là cảm, hỏi chatgpt thì nó bảo kiểu có chiều sâu

Tô Vũ Điệp nghe xong, không chỉ không giận, mà đôi mắt hạnh còn cười cong thành hình trăng non.

Cô lại hét: “Trang Tử Ngang, mỗi ngày phải vui vẻ nha!”

Trang Tử Ngang quay đầu, ngắm góc nghiêng hoàn hảo của Tiểu Hồ Điệp, trong lòng dâng lên nỗi bi thương tột độ.

Cậu cảm giác mình trúng độc của cô gái này.

Biết rõ không nên, nhưng vẫn lún sâu, chẳng thể kiềm chế.

Ba tháng sau, phải đối mặt với cuộc chia ly ấy thế nào đây?

Tô Vũ Điệp nhận thấy Trang Tử Ngang im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện mắt cậu đầy ắp nước.

“Trang Tử Ngang, nếu cậu buồn quá, tớ cho phép cậu khóc đó.”

Lời này, khiến Trang Tử Ngang hoàn toàn mất khống chế.

Từ khi có mặt trên đời, mọi tủi thân xót xa, đồng loạt ùa về.

Từng giọt từng giọt nước mắt, chảy xuống khuôn mặt cậu.

Rơi vào lòng sông, văng bọt sóng im ắng.

Trang Tử Ngang không muốn Tiểu Hồ Điệp thấy mình thảm hại, cúi gập người.

Cậu cố hết sức, không bật khóc thành tiếng, nhưng vẫn phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Toàn thân, khẽ run rẩy.

Tô Vũ Điệp đưa tay, vỗ nhẹ lưng Trang Tử Ngang, muốn giúp cậu nguôi ngoai chút.

Bất tri bất giác, chính mình cũng ngấn lệ.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu khóc cái gì?”

“Chúng ta là bạn tốt, nhìn cậu buồn, tớ cũng buồn theo.”

Những tưởng thế giới vô cảm này, chẳng còn gì đáng để lưu luyến.

Thế nhưng giây phút đấy, trong lòng Trang Tử Ngang trào dâng vô vàn tiếc nuối.

Vì sao?

Vì sao thời điểm mắc bệnh nan y, mới gặp được cậu?

Trang Tử Ngang cố kìm nước mắt, rồi vươn tay, lau giọt lệ trên má Tiểu Hồ Điệp.

Đó là viên ngọc quý nhất nhân gian.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ không buồn nữa, cậu cũng không được khóc, nhé?”

“Ừm, để dòng nước cuốn hết nỗi buồn của cậu đi, về sau mỗi ngày đều phải vui vẻ.” Tô Vũ Điệp thút thít.

Trang Tử Ngang ngồi xổm, vốc một vốc nước sông mát lạnh, rửa mặt.

Mặc cho dòng nước miên man, cuốn trôi nước mắt của mình.

Một đợt sóng lớn ập đến, nước sông hơi đánh lên trên bờ, tới bắp chân Tô Vũ Điệp.

Cô buộc phải vén váy, lùi thẳng ra sau.

“Đá trơn lắm, cẩn thận kẻo ngã.” Trang Tử Ngang vội nhắc.

“Cậu bế tớ đi.” Tô Vũ Điệp hoảng hốt.

Trang Tử Ngang không nói hai lời, vòng tay qua đầu gối cô, bế kiểu công chúa.

Dù sao đã bế hai lần khi trèo tường, cũng xem như ngựa quen đường cũ.

Đến ngồi dưới bãi cỏ, Tô Vũ Điệp đặt hai bàn chân nhỏ lên đùi Trang Tử Ngang hong khô.

Trang Tử Ngang tự hỏi, trước giờ mình không phải chân khống*.

*mê chân, còn có nhan khống, tay khống,…

Thế nhưng đôi chân trắng nõn trước mắt, vẫn khiến cậu không nhịn được mà nhìn lén.

“Trang Tử Ngang, sao cậu nhìn chân tớ mãi vậy?” Tô Vũ Điệp đỏ mặt hỏi.

*thì mắc gì má đặt chân lên đùi người ta, con gái con đứa

“Đâu có, tớ đang nhìn cỏ.” Trang Tử Ngang chối bay.

“Cậu nhìn bảy lần rồi.”

“Vớ vẩn, mắt tớ phải có điểm dừng chứ.”

Trang Tử Ngang bị bóc mẽ, bèn quay đầu, ngắm mây trời.

“Thôi, tớ không trách cậu, giúp tớ đi giày nha.”

“Tự đi đi, có phải không có tay đâu.”

“Hứ, quỷ hẹp hòi.”

*
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 19: Đã ngoéo tay thì không được nuốt lời



Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp ngồi trên bãi cỏ, ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời, hâm mộ đám mây đang trôi.

Trong tầm mắt, thỉnh thoảng có vài con bướm bay lượn.

“Nếu tớ thật sự là một con Tiểu Hồ Điệp thì tốt biết mấy, có thể bay qua bên kia sông, ngắm phong cảnh bên ấy.” Tô Vũ Điệp cảm thán.

“Bọn mình có thể thả diều, để nó giúp mình ngắm.” Trang Tử Ngang cười đề nghị.

“Ý kiến hay, cậu thông minh ghê.” Tô Vũ Điệp vui mừng nói.

“Lúc nãy còn bảo tớ ngốc.” Trang Tử Ngang hỏi: “Thế tớ đi mua diều luôn nhé?”

Tô Vũ Điệp nhìn phía mặt trời, lắc đầu nói: “Hôm nay muộn quá, lát tớ phải đi xe buýt về nhà.”

“Về muộn chút không được à?” Trang Tử Ngang hơi thất vọng.

“Không được, tớ nhất định phải kịp chuyến xe đó.”

Từ giọng điệu của Tô Vũ Điệp, có vẻ gia giáo nhà cô khá nghiêm.

Cũng đúng thôi, con gái đi chơi về muộn, thật không an toàn.

“Tiểu Hồ Điệp, mai là thứ bảy, không cần đi học, bọn mình đến đây thả diều đi!” Trang Tử Ngang chuyển sang phương án B.

“OK, sáng mai gặp nhau ở công viên Tây Sơn nha.” Tô Vũ Điệp đồng ý.

Mặt trời trên cao càng ngày càng đỏ rực, treo ở đỉnh núi phía Tây.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Trang Tử Ngang cầm lên nhìn, màn hình hiện hai chữ “mẹ”.

Nhìn chằm chằm mười mấy giây, cậu mới vuốt nhận cuộc gọi.

“Mẹ, giờ mẹ đang làm mà, vẫn rảnh gọi con ạ.”

Thanh âm Từ Tuệ truyền tới: “Mẹ nghe nói con cãi nhau với bố?”

Trang Tử Ngang do dự nói: “Con không muốn quay lại căn nhà ấy, con sẽ sang chỗ mẹ, đợi mẹ về.”

Từ Tuệ thở dài, tận tình khuyên nhủ:

“Tử Ngang, mẹ và bố con ly hôn, chắc hẳn tổn thương con rất nhiều.”

“Con cố gắng hiểu cho bố con một chút, sống hòa thuận với dì và em trai, đừng để bố con kẹp giữa khó xử.”

“Mẹ đây chưa xứng làm mẹ, cũng chẳng có thời gian chăm con.”



Trang Tử Ngang bỗng ngắt lời: “Mẹ, mẹ với cái chú đồng nghiệp kia thế nào rồi?”

Từ Tuệ kinh ngạc: “Con là trẻ con, sao tự nhiên hỏi chuyện này?”

Trang Tử Ngang thoáng nghẹn ngào, sau đó nói: “Mẹ tìm một người chăm sóc thật tốt cho mình đi, đừng vất vả mãi như vậy.”

Từ Tuệ cười khẽ: “Đợi con lớn, là chăm sóc cho mẹ được mà!”

Trang Tử Ngang trào dâng nỗi bi thương, bản thân không thể trưởng thành nữa rồi.

Từ Tuệ đâu hiểu hàm ý lời con, dặn thêm vài câu, liền vội vàng cúp máy.

“Tiểu Hồ Điệp, mẹ cậu đối xử với cậu tốt lắm nhỉ?” Trang Tử Ngang hỏi cô gái bên cạnh.

Ngày nào cô cũng vui vẻ thế kia, hẳn phải sống ở một gia đình ngập tràn hạnh phúc.

Bố mẹ cưng cô hệt bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay.

Tô Vũ Điệp gật đầu: “Ừm, mẹ tớ tốt với tớ lắm, mỗi ngày tớ đều nhớ mẹ, muốn nhào vào mẹ ôm ấp.”

Lời này nghe thì ấm áp, nhưng ngẫm kỹ lại có điểm kỳ lạ.

Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp ngồi trên bãi cỏ, tận gần sáu giờ tối, mới đứng dậy từng bước leo lên thềm đá.

Thời gian đúng là thứ kỳ diệu.

Một tiết toán 45 phút, Trang Tử Ngang sẽ cảm thấy đặc biệt dài.

Thế mà ngồi cạnh Tiểu Hồ Điệp, cho dù chẳng làm gì, hai tiếng đồng hồ chớp mắt liền trôi qua.

Tới trạm xe buýt, đã có vài học sinh tan học, đứng chờ sẵn.

Tô Vũ Điệp vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt đám con trai.

Cô gái này xinh quá.

Dường như không khí xung quanh cô, cũng trở nên ngọt ngào.

Trang Tử Ngang có chút khó chịu, cực muốn kiếm cái khẩu trang to đùng, che mặt cô.

Chiếc xe buýt số 19, chậm rãi rẽ vào từ góc phố, đồng nghĩa sắp phải chia tay.

Dù ngày mai sẽ gặp lại, vẫn thấy luyến tiếc.

Trang Tử Ngang nói: “Mai tớ đợi cậu ở công viên, cậu nhất định phải đến nhé!”

“Tất nhiên tớ sẽ đến, không tin chúng ta ngoéo tay.” Tô Vũ Điệp chìa ngón út phải.

Trang Tử Ngang nhíu mày, 18 tuổi rồi, ngoéo tay có trẻ trâu quá không?

Bao nhiêu người đang nhìn kìa!

“Mau lên nào!”

Tô Vũ Điệp chờ không nổi, kéo tay cậu.

Hai ngón út, ngoéo vào nhau.

“Ngoéo tay treo cổ, trăm năm không được nuốt lời!”

Tô Vũ Điệp lẩm nhẩm, không quên ấn nhẹ ngón cái, rất có cảm giác nghi thức.

Ngoéo tay, là lời hứa thiêng liêng nhất tại thế giới trẻ con.

Thế giới người lớn, dùng vô số khuôn khổ pháp luật và đạo đức, nhằm ràng buộc mọi người giữ chữ tín, vậy mà vẫn đầy rẫy thất tín bội nghĩa, lật lọng.

Còn con nít chỉ cần ngoéo tay, là sẽ không đổi ý.

Xe buýt tới bến, đám học sinh lần lượt lên xe.

Tô Vũ Điệp cố tình đợi đến cuối cùng, để có thể ngồi cùng Trang Tử Ngang lâu thêm một lát.

“Tạm biệt, Tiểu Hồ Điệp.”

Trang Tử Ngang dõi theo chiếc xe buýt lăn bánh, thẳng khi khuất sau đèn đỏ, mới thu mắt.

Cậu chăm chú đọc bảng thông tin tuyến xe buýt số 19, đoán xem Tiểu Hồ Điệp xuống trạm nào.

Mãi đến mức chữ nghĩa nhòe mờ, mới thấy nhàm chán, quay người rời đi.

Đi chưa được bao xa, một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt Lâm Mộ Thi.

Có thể trở thành giáo hoa, nhan sắc cô chắc chắn không tầm thường.

Trang Tử Ngang cho rằng Tô Vũ Điệp xinh hơn, phân nửa do cảm tính chủ quan.

Lý Hoàng Huyên khen Tô Vũ Điệp xinh, cũng vì cố ý chọc tức Lâm Mộ Thi, dìm bớt sự kiêu ngạo của cô.

“Trang Tử Ngang, mai là thứ bảy, cậu không được cho tớ leo cây nữa.” Lâm Mộ Thi cảnh cáo.

Bấy giờ Trang Tử Ngang mới sực nhớ, bản thân còn nợ cô một buổi xem phim.

Nhưng mai đã hẹn Tô Vũ Điệp rồi, còn ngoéo tay.

Ai cũng biết, ngoéo tay không thể nuốt lời.

“Mộ Thi, mai tớ bận mất tiêu, mình dời lịch xíu được không?” Trang Tử Ngang dùng ngón cái bóp bóp ngón út.

Mô tả rất chuẩn “xíu”.

Lâm Mộ Thi nghi ngờ: “Lại đi hú hí với nhỏ đó hả?”

Trang Tử Ngang ho nhẹ hai tiếng: “Cái gì mà hú hí? Cậu dùng từ đúng đắn tí.”

Lâm Mộ Thi bĩu môi: “Trang Tử Ngang, dạo này cậu càng ngày càng lạ, ba hôm hai bữa cúp học, cậu sẽ sa đọa đấy.”

Trước trách móc của bạn thân, Trang Tử Ngang không biết giải thích thế nào.

Lại chẳng thể nói thẳng tin dữ ấy.

Nghĩ một hồi, vẫn là phương thức lưu manh dễ ứng phó nhất.

“Mộ Thi, có phải cậu ghen không?”

Lâm Mộ Thi nhất thời giận tím mặt: “Trang Tử Ngang, ai thèm ăn dấm của cậu? Cậu cút xa chừng nào tốt chừng nấy.”

“Nếu một ngày nọ, tớ thật sự biến mất, cậu nhớ tớ không?”

Câu tương tự, Trang Tử Ngang cũng từng hỏi Lý Hoàng Hiên.

Giờ tới lượt Lâm Mộ Thi, đồng dạng nhận về vẻ mặt ghét bỏ.

“Sao tớ phải nhớ cậu? Cậu biến ngay và luôn đi.”

“Nam sinh muốn mời tớ đi xem phim đang xếp hàng, cậu nghĩ tớ cần cậu chắc?”

“Chả biết điều gì cả, muốn yêu đương hú hí với ai thì đi mà hú hí, tớ không thừa hơi quản cậu.”



Lâm Mộ Thi kéo cửa kính, bảo tài xế lái đi.

Bỏ lại một mình Trang Tử Ngang, hoang mang đứng đơn độc trên vỉa hè.

Gió chiều thổi mạnh, thậm chí mang theo cát bụi, khiến người ta thực muốn rơi nước mắt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back