Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 10: Giữa bạn bè phải thành thật



Trang Tử Ngang ba chân bốn cẳng lao vội ra hành lang ngoài lớp: “Sao cậu tới đây?”

Tô Vũ Điệp rút ống thuốc từ phía sau: “Cái này cho cậu. Bác sĩ bảo có thể trị chảy máu cam.”

Trang Tử Ngang duỗi tay nhận lấy, đó là một ống thuốc cầm máu thông thường.

Dĩ nhiên cậu biết, bệnh của mình, thuốc này chẳng thể chữa khỏi.

Nhưng vẫn khẽ cười: “Cảm ơn cậu.”

“Còn lâu mới đến giờ học, cậu muốn qua bên kia ngồi lát không?” Tô Vũ Điệp chỉ bồn hoa cách không xa.

“Tất nhiên.” Trang Tử Ngang gật đầu ngay.

Trong bồn hoa, trồng vân môn, dạ lan hương, tử đằng v.v…

Rực rỡ sắc màu, đua nhau nở rộ.

Mấy chú bướm, lưu luyến vờn quanh.

Tô Vũ Điệp chỉnh lại váy, quỳ gối ngồi xuống mép bồn hoa.

“Bánh kem dâu hôm qua, bố mẹ cậu thích không?”

Trang Tử Ngang nghe thế, trong lòng liền căng thẳng.

Cậu không dám nói, bánh kem dâu xinh xắn ấy bị bánh sinh nhật khổng lồ của Trang Vũ Hàng làm lu mờ.

Trải nghiệm về nhà cũng chẳng vui vẻ.

Cô gái thuần khiết ngây thơ như vậy, chắc chắn tin rằng thế giới chỉ toàn điều tốt đẹp.

Cho nên, cậu quyết định bịa chuyện.

“Cảm ơn gợi ý của cậu. Em trai tớ rất thích cái bánh kia, ăn đến nỗi miệng dính đầy kem.”

“Bố tớ cũng cực kì vui, hỏi tớ tình hình học tập, biết tớ lại đứng nhất nên ôm tớ thật to.”

“Dì nấu nguyên một bàn đồ ăn ngon, không ngừng gắp cho tớ, khen tớ thông minh hiểu chuyện.”



Gió khẽ thoáng qua, mang theo hương hoa dìu dịu.

Tô Vũ Điệp ôm gối, hơi ngẩng đầu, chớp đôi mắt long lanh, yên lặng lắng nghe Trang Tử Ngang.

Tiếng chơi bóng ở sân thể dục, tiếng ồn ào từ dãy lớp học, tiếng chim hót giữa rừng cây, dường như đều biến mất.

Cả thế giới giờ chỉ còn họ, cùng hàng hoa rạng rỡ sau lưng.

Cảnh tượng Trang Tử Ngang miêu tả, từng xuất hiện vô số lần trong mơ.

Cậu tưởng mình có thể kể trơn tru không sơ hở, thế mà trái tim như bị bóp chặt.

Nụ cười gượng ép nơi khóe môi cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn vốn là đứa trẻ ngoan, đương nhiên không giỏi nói dối.

“Trang Tử Ngang, cậu đúng là đồ ngốc.” Tô Vũ Điệp bất ngờ cất lời.

“Sao tự dưng cậu mắng tớ?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.

“Cậu lừa tớ, giữa bạn bè, phải thành thật chứ.” Tô Vũ Điệp cắn nhẹ môi dưới.

“Xin lỗi…” Trang Tử Ngang hạ giọng, thanh âm khàn khàn.

Nhiều khi, sự thật quá đỗi tàn nhẫn.

Cậu không muốn nỗi buồn của mình ảnh hưởng bạn bè.

“Trang Tử Ngang, cậu vẫn buồn lắm à?” Tô Vũ Điệp nhẹ nhàng hỏi.

Trang Tử Ngang gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Vậy thì trưa tan học, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nhé, nhớ đợi tớ ở đây.”

“Hả? Ừ… được!”

Sắp đến giờ vào lớp, Tô Vũ Điệp đứng dậy, vẫy tay với Trang Tử Ngang, tung tăng sải bước.

Đóa hoa đào kia, cũng nhấp nhô trong tầm mắt Trang Tử Ngang.

Chớp nhoáng, bóng cô khuất giữa đám đông.

Trang Tử Ngang nắm ống thuốc, cảm nhận sự ấm áp.

Vừa về lớp, Lý Hoàng Hiên lập tức nhào tới: “Con trai, nữ sinh đó là ai?”

Trang Tử Ngang đáp: “Tối qua tớ nói rồi, là nữ sinh tớ gặp dưới gốc cây ngân hạnh, lúc đấy cậu còn chả tin.”

“Giờ tớ tin rồi. Bảo sao thằng nhóc cậu vì cậu ấy bỏ cả tiết học.”

Lý Hoàng Hiên cố tình nói lớn: “So với nữ sinh đó, Lâm Mộ Thi thật sự bình thường!”

Lâm Mộ Thi vẫn luôn vểnh tai nghe lỏm.

Bấy giờ quay đầu, ném ánh mắt ngập tràn sát khí cho Lý Hoàng Hiên.

Cô nàng lại ngóng trông Trang Tử Ngang, cảm xúc vô cùng rối bời.

Hình như quả thực có chút ghen.

Trang Tử Ngang không những đẹp trai, mà còn học giỏi, tính cách dịu dàng.

Chàng trai tốt nhường này, thắp đèn lồng tìm cũng chẳng thấy*.

*raw: 打着灯笼都难找, chỉ người rất xuất sắc

Tiếng chuông vào lớp vang lên, là tiết ngữ văn của chủ nhiệm Trương Chí Viễn.

Học sinh đứng chào xong, thầy ra hiệu lớp ngồi xuống.

“Trước khi dạy, thầy muốn thông báo: sáng nay bạn Trang Tử Ngang xin từ chức lớp trưởng, thầy đã đồng ý.”

Cả lớp vội xôn xao bàn tán.

“Cậu ấy thực sự từ chức hả? Không ai hợp làm lớp trưởng hơn cậu ấy đâu.”

“Chuẩn, hai năm qua cậu ấy làm rất nhiều việc cho lớp.”

“Suy cho cùng, cậu ấy luôn là niềm tự hào của lớp mà.”



Tạ Văn Dũng sững sờ, tưởng chuyện từ chức ban nãy chỉ là lý do Trang Tử Ngang thoái thác trách nhiệm, giỡn tí.

Ai ngờ là thật.

Chức lớp trưởng cậu thèm khát bấy lâu, trong mắt Trang Tử Ngang không khác gì con chuột chết à?

Trương Chí Viễn xúc động nói: “Các em, hãy cùng vỗ tay cảm ơn bạn Trang Tử Ngang vì những cống hiến cho lớp suốt thời gian qua.”

Dưới sự dẫn dắt của thầy, khắp phòng vang lên tràng pháo tay như sấm.

Trang Tử Ngang nhìn quanh một lượt, ngắm từng gương mặt quen thuộc, thâm tâm trào dâng muôn vàn lưu luyến.

Ba tháng nữa, sẽ chẳng được gặp họ.

Mọi người rất dễ thương, cảm ơn vì đã đồng hành với thanh xuân của cậu.

Lớp trưởng từ chức, lớp phó kế nhiệm, hợp tình hợp lý.

Tạ Văn Dũng toại nguyện, nhưng lại không mảy may vui vẻ.

Thứ Trang Tử Ngang vứt bỏ, mới đến lượt cậu.

Nỗi ghen tị khiến cậu trở nên hơi méo mó.

Trang Tử Ngang chả buồn để tâm người khác, trong đầu chỉ nghĩ: trưa nay nên ăn gì?

12 giờ trường tan học, 2 rưỡi bắt đầu, giữa chừng là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này, học sinh có thể tự do ra vào, không có bảo vệ.

Cuối cùng cũng tới 12 giờ, tiếng chuông tan học vang lên.

Lý Hoàng Hiên vỗ vai Trang Tử Ngang: “Con trai, trưa nay ăn ở căng tin tiếp nhể?”

“Tớ bận rồi, cậu tìm người khác đê.” Trang Tử Ngang thò đầu nhìn bồn hoa ngoài cửa sổ.

“Cậu bận gì? Bình thường toàn ăn chung mà?” Lý Hoàng Hiên thắc mắc.

“Để sau giải thích, tớ đi trước đây.” Trang Tử Ngang hấp tấp thu dọn balo, chạy nhanh khỏi lớp.

Lý Hoàng Hiên trợn tròn mắt, cảm giác bị “đá”.

Thẳng khi thấy Trang Tử Ngang đứng bên bồn hoa chờ nữ sinh cài hoa đào, cay muốn nổ phổi.

“Mẹ nó, có gái liền bỏ anh em, súc vật, súc vật!”

Phát hiện Tô Vũ Điệp đến, Trang Tử Ngang vội nở nụ cười, thử thăm dò: “Lớp cậu tầng mấy? Xuống nhanh ghê.”

“Tầng 5 đó, vì muốn gặp cậu nên tớ chạy một mạch xuống.” Tô Vũ Điệp thở gấp.

Ánh mắt Trang Tử Ngang ánh lên tia sáng.

Mình cũng xứng để ai đó chạy tới sao?

“Cậu muốn ăn gì, tớ mời hết.” Trang Tử Ngang nói.

“Ăn lẩu mini nhé, nhiều món lắm.”

Nhắc đến ăn, Tô Vũ Điệp lập tức tỏ vẻ sắp ch** n**c miếng.

“Ăn lẩu buổi trưa, cậu không sợ dính mùi à?”

“Muốn ăn thì cứ ăn thôi, nghĩ nhiều thế làm gì?”

Cô nương này thật thoải mái, ở cạnh cô, cả người đều nhẹ nhõm hơn.

Rõ ràng cô xinh đẹp như vậy, mà chẳng chịu làm “mỹ nữ trầm lặng”.

Tung tăng bay nhảy, nói năng ríu rít.

Y hệt chú bướm nhỏ nghịch ngợm.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 11: Chúc mừng tân gia



Món lẩu cay mini Tô Vũ Điệp muốn ăn, mùi vị thơm ngon, giá cả phải chăng.

Trong giới học sinh, rất được ưa chuộng.

Mỗi người một nồi lẩu nhỏ, đường kính khoảng 20 phân, đun bằng bếp điện từ.

Nước dùng đỏ au sôi sùng sục trong nồi, nhìn đã thấy thèm.

Tô Vũ Điệp cầm menu, vừa gạch đánh dấu vừa lẩm nhẩm: “Thịt bò, họng bò, sách bò, ngó sen, khoai tây, nấm kim châm, tiết vịt, há cảo tôm, bánh nếp, bánh trôi nước, bánh dứa…”

“Cậu gọi nhiều thế, ăn nổi không?” Trang Tử Ngang nhắc nhở.

“Tớ ăn khỏe lắm, với lại còn có cậu nữa mà.” Tô Vũ Điệp cúi đầu đáp.

Trang Tử Ngang lặng lẽ uống trà chanh, không dám nói thêm.

Thân là con trai, nếu ăn ít hơn con gái, thật là mất mặt.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đem các món ra.

Tô Vũ Điệp chia đều từng món, cho vào hai nồi.

Sau đó cô hỏi: “Coca hay Pepsi?”

Trang Tử Ngang trả lời: “Coca.”

Tô Vũ Điệp vẫy tay gọi phục vụ mang hai lon Coca lạnh.

Coca sẫm màu rót trong cốc thủy tinh, sủi lên lớp bọt khí mịn màng.

Tô Vũ Điệp nâng cốc, cụng với Trang Tử Ngang: “Trang Tử Ngang, chúc cậu quên hết muộn phiền, ngày nào cũng vui vẻ.”

Trang Tử Ngang cảm động: “Tiểu Hồ Điệp, cảm ơn cậu.”

Coca có gas chảy qua cổ họng, mang theo chút tê rát.

Tô Vũ Điệp gắp miếng thịt bò chín đầu tiên cho Trang Tử Ngang, rồi cô mới ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn, cô vừa bình phẩm như chuyên gia ẩm thực.

“Chú ý ruột vịt, chần lố rồi!”

“Rong biển mặn quá, lẽ ra nên nhúng nước thêm vài lần.”

“Viên bò giã chưa kỹ, chưa đạt độ dai.”



Cái miệng nhỏ của cô cứ ríu rít, không chịu yên tĩnh một giây.

Trang Tử Ngang đưa khăn giấy: “Khóe miệng cậu dính dầu kìa.”

Tô Vũ Điệp nhận lấy, lau qua loa: “Cảm ơn.”

Thông thường, gái xinh đều chú trọng hình tượng.

Tô Vũ Điệp thì khác, mang gương mặt tựa tiên nữ nhưng chẳng ngại nếm trải “mùi đời”.

Cô gái như vậy, thật dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiết yêu mến.

“Tiểu Hồ Điệp, sao cậu luôn vui vẻ thế?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Vui là một ngày, không vui cũng là một ngày, sao không chọn vui vẻ?” Tô Vũ Điệp mỉm cười đáp lại.

Trang Tử Ngang trầm mặc gật đầu.

Khá có lý, không thể phản bác.

Nếu bản thân mãi đau đáu chuyện hôm qua thì quá đỗi kém cỏi.

“À đúng rồi, cậu có biệt danh không?” Tô Vũ Điệp tò mò.

Trang Tử Ngang mơ hồ lắc đầu.

Bạn cùng lớp gọi cậu là “lớp trưởng”, hoặc gọi thẳng tên, mỗi Lý Hoàng Hiên hay gọi cậu là “con trai”.

Có điều “con trai” chắc không tính là biệt danh nhỉ?

“Tớ gọi cậu là ‘đồ ngốc’ nhé.” Tô Vũ Điệp vừa chần bao tử bò vừa nói.

“Tại sao? Nghe đao chết.” Trang Tử Ngang bất mãn phản đối.

“Tại sáng nay cậu nói dối tớ, còn đầy sơ hở.” Tô Vũ Điệp vẫn canh cánh trong lòng.

Trang Tử Ngang thầm nghĩ, hai năm liền mình đứng nhất khối.

Thế này mà bị chê ngốc, vậy các bạn khác thành gì?

Bữa lẩu mini, kéo dài tầm 40 phút.

Miếng khoai tây cuối cùng được Tô Vũ Điệp vớt lên, bỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

Trang Tử Ngang vẫy tay gọi phục vụ tính tiền.

Tô Vũ Điệp vội nói: “Tớ rủ cậu đi ăn lẩu, để tớ trả.”

Trang Tử Ngang cười: “Lần này tớ mời, lần sau cậu mời.”

“Vậy cũng được.” Tô Vũ Điệp gật đầu.

Bất tri bất giác, hai người ngầm hẹn tiếp.

Rời khỏi quán lẩu, khoảng 1 giờ chiều.

Trang Tử Ngang định đến dọn dẹp căn hộ hai phòng của mẹ, có lẽ sắp tới sẽ ở đó.

Nghe thế, Tô Vũ Điệp nằng nặc đòi đi theo, nói muốn giúp một tay.

Đúng lúc vừa mở cửa, chị hàng xóm kế bên ra ngoài.

Trang Tử Ngang từng gặp vài lần, lễ phép chào hỏi.

“Ủa, bạn gái à?” Chị hàng xóm ngắm Tô Vũ Điệp xinh đẹp trước mặt, đôi mắt sáng ngời.

“Không phải, bạn thôi ạ.” Trang Tử Ngang ngại ngùng, luống cuống giải thích.

“Không sao, đâu cần giấu chị. Giới trẻ yêu đương là chuyện bình thường mà.” Chị hàng xóm cười ẩn ý.

Tô Vũ Điệp nghe xong, mặt đỏ bừng.

Đừng nhìn ngày thường cô nhí nhảnh hoạt bát, đến lúc này y hệt cái hồ lô.

Muốn giải thích, lại không biết mở miệng thế nào.

Căn hộ hơi cũ, nhưng ánh sáng khá tốt.

Mỗi tháng Từ Tuệ chỉ trở về vài ngày, đôi khi bận quá, thuê luôn phòng gần nhà ga nghỉ tạm.

Trong nhà đồ đạc ít ỏi, khá đỗi trống trải.

Cũng không có cây xanh, hơi thiếu sức sống.

Trang Tử Ngang nói với Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, ba tháng tới nếu muốn tìm tớ chơi cứ qua đây.”

Tô Vũ Điệp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Sau ba tháng thì sao?”

“Đến khi ấy tính!” Ánh mắt Trang Tử Ngang ảm đạm, nói lấy lệ.

Phỏng chừng khi ấy, cậu đang nằm ở bệnh viện.

Trên đời, hẳn chẳng mấy ai buồn vì sự ra đi của cậu.

Tô Vũ Điệp mỉm cười: “Nếu cậu chọc tớ quạo, tớ chả đến tìm cậu nữa đâu.”

Trang Tử Ngang buột miệng: “Sẽ không.”

Ba tháng tới, chắc chắn vô cùng đau khổ cô đơn, thể xác bị trận ốm lớn tra tấn.

Cậu không muốn cuộc sống gần đất xa trời này, thiếu mất màu sắc trân quý ấy.

Tô Vũ Điệp thoạt nhìn yểu điệu, ai ngờ lại là cao thủ việc nhà, có lẽ được rèn từ bé.

Hai người đồng tâm hiệp lực, phút chốc làm căn hộ rực rỡ hẳn lên, ấm cúng hơn.

Ra ngoài đổ rác, tiện thể ghé siêu thị sắm một ít nhu yếu phẩm.

Trang Tử Ngang còn cố ý mua quyển lịch để bàn.

Loại mỗi ngày xé một tờ.

Cậu cầm thử, chỉ có chồng giấy 90 ngày mỏng manh.

Những tờ giấy nhẹ tênh đó, chính là đồng hồ đếm ngược thời gian tồn tại của mình.

Lúc tính tiền, Tô Vũ Điệp không muốn xếp hàng, bèn đứng ngoài đợi Trang Tử Ngang.

Thời điểm Trang Tử Ngang bước ra, phát hiện tay cô ôm bể cá thủy tinh tròn, bên trong chứa vài viên đá nhỏ và rong xanh.

Hai chú cá vàng đỏ chót, tung tăng bơi lộn.

“Trang Tử Ngang, đây là quà tớ tặng cậu, chúc mừng tân gia.”

“Tặng tớ cá làm gì? Tớ nuôi thân còn khó.” Trang Tử Ngang lầm bầm.

“Hôm qua hại cậu không câu được cá, coi như tớ bù lại. Mong ngôi nhà mới của cậu thêm sức sống. Hứa với tớ, đừng chết đấy.” Tô Vũ Điệp nghiêm túc.

“Đừng chết?” Trang Tử Ngang sững người.

“Ý tớ là hai con cá! Nếu cậu nuôi chúng để chết, tớ nhất định không tha cho cậu.” Tô Vũ Điệp quơ quơ nắm đấm.

Trang Tử Ngang nhìn sâu vào mắt Tô Vũ Điệp, như thể muốn xem thấu tâm cô.

Có thể làm bạn với cô gái này, quả là điều may mắn.

Tại sao, tận khi sinh mệnh sắp kết thúc mới gặp được cậu?

Tiểu Hồ Điệp, giá mà tớ quen cậu sớm hơn, thật tốt biết bao!
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 12: Lực bất tòng tâm



“Yêu đến mức trái tim vỡ nát cũng đừng trách móc ai, chỉ bởi vì khoảnh khắc gặp gỡ nhau đẹp đẽ quá. Dù cho nước mắt cạn khô đến mức bi thương, cõi lòng hóa thành tro bụi cũng chẳng sao cả…”*

*trích từ “Vũ Điệp” (ost Hoàn Châu Cách Cách) – vietsub by: tiengtrung.vn

Trên đường về trường, Tô Vũ Điệp vui vẻ ngân nga khúc hát.

Tuổi tác bài này, còn lớn hơn cả cô.

Trang Tử Ngang bị sự lạc quan của cô ảnh hưởng, quên mất ưu phiền.

Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, thoang thoảng hương đào.

“Tiểu Hồ Điệp, cho tớ số điện thoại đi. Lần sau muốn tìm cậu tớ có thể gọi.”

Trang Tử Ngang ngẫm nghĩ nửa ngày, mới gom đủ dũng khí mở lời.

Tô Vũ Điệp dường như mong chờ rất lâu, lập tức lôi điện thoại từ túi áo ra.

Nhỏ nhắn tinh xảo, dưới ánh nắng lấp lánh ánh lam dịu nhẹ.

Hai người hớn hở trao đổi thông tin liên lạc.

Nhờ những ngày vun đắp cảm tình trước đó, chẳng hề có chút ngượng ngùng.

Tô Vũ Điệp dặn dò: “Cậu gọi tớ vào ban ngày thôi nhé, buổi tối tớ không đụng điện thoại đâu.”

“Không phải cậu toàn xem mấy cái brain rot* à, sao tối không xem nữa?” Trang Tử Ngang bật cười.

*raw: 弱智笑话, đoạn hài cực kỳ ngớ ngẩn, phi logic, đôi khi mang phong cách meme hoặc troll, thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc.

“Cậu dám cười nhạo tớ, ai giống nam sinh các cậu, suốt ngày cắm đầu chơi game.” Tô Vũ Điệp giả vờ tức giận, lao đến kéo áo sơ mi Trang Tử Ngang.

Hai người rượt đuổi dưới bóng râm.

Tiếng cười rộn ràng, vương khắp thảm cỏ xanh bên đường.

Lớp 9 nằm tại tầng hai, hai người chia tay ở ngã rẽ cầu thang.

“Tạm biệt, Tiểu Hồ Điệp, tớ sẽ nhắn tin cho cậu.”

“Ừm, lúc bận tớ thường không ngó điện thoại, nhưng nhận được chắc chắn trả lời.”

Dõi theo Tô Vũ Điệp lên tầng xong, Trang Tử Ngang mới về lớp.

Đi nửa đường, cậu bỗng quay lại, vội leo cầu thang, muốn tìm thử, Tiểu Hồ Điệp rốt cuộc học lớp nào.

Tầng ba, tầng bốn, tầng năm, vẫn chẳng thấy tung tích cô.

Đi nhanh thế á?

Trang Tử Ngang đập tay vịn, chán nản bước từng bước xuống.

Đã là bạn rồi, sao cô không chịu nói lớp thật của mình.

Chả lẽ chưa đủ tin tưởng?

Tiết học buổi chiều khó khăn trôi qua, đa số bạn học đều gật gà gật gù, ỉu xìu uể oải.

Trang Tử Ngang nhớ rõ chiều hôm trước, cậu và Tiểu Hồ Điệp cùng ngồi bờ sông câu cá, thời gian quả thực nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Liệu đây có phải chính là “thuyết tương đối” trong lời đồn?

Đúng 6 giờ, tiết học cuối cùng kết thúc.

Trương Chí Viễn bước vào phòng học, vẫy tay: “Trang Tử Ngang, đi với thầy.”

Trang Tử Ngang vội thu dọn balo, đuổi theo.

Ra xa phòng học, cậu mới cẩn thận hỏi: “Thầy Trương, mình đi đâu ạ?”

Trương Chí Viễn nghiêm giọng: “Đến bệnh viện. Thầy phải trực tiếp gặp bác sĩ điều trị của em, nói chuyện rõ ràng.”

“Thôi ạ, bác sĩ Trần bận lắm.” Trang Tử Ngang phản xạ từ chối.

Cậu sợ mùi thuốc khử trùng, cũng sợ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.

Vách tường bệnh viện, chứa chan lời cầu nguyện thành kính hơn cả chùa chiền.

Nơi đó có quá nhiều sinh tử chia ly, âm dương cách biệt.

Trương Chí Viễn đã quyết tâm, sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội cứu Trang Tử Ngang.

Dẫu cho lực bất tòng tâm*, ông muốn chính tai nghe bác sĩ xác nhận.

Tới bãi đỗ xe, ông nổ máy con Buick cũ, kêu Trang Tử Ngang lên.

Lướt qua trạm xe buýt trước cổng trường, đúng lúc chuyến 19 chậm rãi dừng lăn bánh.

Trang Tử Ngang ngồi ghế phụ, cố gắng rướn cổ, tìm đóa hoa đào quen thuộc giữa đám đông.

Đáng tiếc, có lẽ do biển người, hoặc có lẽ do Trương Chí Viễn lái quá nhanh.

Cậu chẳng thấy Tiểu Hồ Điệp.

Đến bệnh viện trung tâm, Trang Tử Ngang dẫn Trương Chí Viễn vào văn phòng Trần Đức Tu.

Trần Đức Tu đẩy gọng kính, bắt tay Trương Chí Viễn, sắc mặt nghiêm trọng.

Trương Chí Viễn tự giới thiệu: “Chào bác sĩ, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trang Tử Ngang. Tôi muốn biết rõ về bệnh tình em ấy.”

“Anh quả là một người thầy tận tụy.” Ánh mắt Trần Đức Tu khâm phục.

“Nghe Trang Tử Ngang nói, anh cũng là một bác sĩ tận tụy. Thật sự không còn cách nào sao?” Trương Chí Viễn khẩn cầu.

Kế tiếp, họ trao đổi sâu về bệnh tình của Trang Tử Ngang.

Trần Đức Tu là người ngay thẳng, y thuật uyên thâm, dùng hàng loạt thuật chuyên môn, tuy nhiên tổng kết vỏn vẹn tám chữ: Trạng thái nguy kịch, lực bất tòng tâm.

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Trương Chí Viễn dần tắt lịm.

Nỗi bi thương như thủy triều, ồ ạt trào dâng.

“Nó mới 18 tuổi, sao lại vậy?”

“Trước đây cũng có cô bé mắc bệnh này, còn trẻ hơn cậu ấy!” Trần Đức Tu thở dài.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trang Tử Ngang lặng lẽ ngồi một bên.

Tựa hồ mọi điều họ bàn luận chẳng liên quan gì đến cậu.

Hai ngày rồi, cú sốc cùng niềm đau đã vơi bớt, hóa thành sự thản nhiên chấp nhận hiện thực.

Nghĩ về các bạn học, không biết mai này họ trông thế nào nhỉ?

Tóc bạc trắng, răng rụng hết, mặt lấm tấm đốm tuổi già, bước chân run rẩy.

Còn mình chẳng cần lo lắng mấy điều ấy.

Trang Tử Ngang mãi mãi tuổi mười tám.

Ra khỏi bệnh viện, Trương Chí Viễn trầm mặc, hồi lâu không cất tiếng.

“Thầy Trương, đừng cau có nữa, vui vẻ lên nào.” Ngữ khí Trang Tử Ngang nhẹ nhàng.

Học theo giọng điệu Tiểu Hồ Điệp, an ủi chủ nhiệm lớp.

Dù sao cũng không thay đổi được, chi bằng lạc quan sống từng ngày.

“Trang Tử Ngang, em muốn ăn uống gì không?” Giọng Trương Chí Viễn khẽ run.

“Em không muốn bị thương hại hay tội nghiệp.” Trang Tử Ngang nói.

“Không phải, ý thầy không phải vậy.” Trương Chí Viễn vội vàng giải thích.

“Thầy đưa em tới cổng trường rồi về nhà sớm với vợ con đi!” Trang Tử Ngang thoải mái đáp.

Dù rất muốn “chặt chém” thầy một bữa, nhưng trưa nay ăn lẩu no căng.

Nên tối ăn đơn giản chút, tránh để dạ dày quá tải.

Trước cổng trường, Trang Tử Ngang tạm biệt Trương Chí Viễn, một mình về nhà.

Ghé ngang tiệm ăn vặt, tiện tay mua cơm chiên trứng xúc xích.

Vừa đến nhà mới phát hiện, nhằm phân biệt đơn hàng, chủ tiệm ghi hai chữ “cơm chó” trên hộp.

Tự dưng hết hứng ăn.

Theo lời bác sĩ dặn, Trang Tử Ngang uống một đống thuốc rực rỡ sắc màu.

Cậu hơi hoài nghi, uống đống thuốc này có tác dụng gì.

Uống thì sống ba tháng, không uống thì chỉ sống nổi 90 ngày?

Cậu bốc ít thức ăn cho cá vàng, thả vào bể.

Xưa kia thường đồn rằng, cá nhớ được mỗi 7 giây.

Giá như mình là cá, có thể quên đi hết thảy buồn đau, vô tư bơi lội.

Bên cạnh bể cá, đặt một cây sáo trúc.

Tua rua đỏ chói, đặc biệt nổi bật.

Đây là thứ duy nhất Trang Tử Ngang mang theo từ nhà.

Hồi nhỏ cậu từng học thổi sáo, sau này bận học hành đành bỏ dở.

Giờ cầm lại, thổi bài “Twinkle Twinkle Little Star” đơn giản nhất mà cũng bập bà bập bẹ, cực kì khó nghe.

Bất chợt, trong đầu cậu hiện ra một đoạn âm điệu.

Đó là bản nhạc cậu nghe thấy khi gặp Tô Vũ Điệp ngày hôm qua, xa lạ tột cùng,

Khá êm tai, xen lẫn điểm quái dị.

La sol sol si đô si la, sol la si si si si la si la sol…

Trang Tử Ngang thử thổi vài lần, nhưng chẳng thành nhạc tính, cuối cùng bỏ cuộc.

Màn đêm đã buông xuống, nếu tiếp tục thổi chắc hàng xóm sang đập cửa mất.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 13: Bánh thanh đoàn và sữa đậu nành



Trang Tử Ngang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tên liên hệ “Tiểu Hồ Điệp”, soạn tin.

Viết rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa.

Rốt cuộc chốt một câu: “Sáng mai cậu muốn ăn gì? Tớ mua cho.”

Cậu cân nhắc hồi lâu, chắc chắn câu chữ không suồng sã, mới lấy hết can đảm bấm gửi.

Đợi mãi, không thấy cô gái trả lời.

Trang Tử Ngang đành đi múc chậu nước, cúi người lau sàn.

Thực ra buổi trưa, họ đã dọn dẹp tương đối sạch sẽ.

Chỉ là thời gian đợi quá dày vò, nếu không kiếm chuyện làm, sẽ phát nổ tại chỗ.

10 phút sau, Trang Tử Ngang ngập tràn mong chờ cầm điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn từ Tô Vũ Điệp.

Tối thế này, còn bận gì được nhỉ?

Cậu nhìn màn hình hơn 10 giây, cuối cùng cắn răng gọi điện.

Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.

Sorry! The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later.

Trước kia mỗi lần Trang Tử Ngang gọi điện, nghe thấy giọng nữ ấy, nhất định lập tức tắt máy.

Giờ đây, đến cả câu tiếng Anh cậu cũng nghe hết.

Thời đại nào rồi mà vẫn có chỗ mất sóng vậy?

Cô sống trên núi giống người nguyên thủy à?

Trang Tử Ngang mở cửa sổ, nghênh đón trận gió đêm mát rượi.

Vầng trăng lạnh lùng, treo cao phương xa.

Cuối cùng cậu đã chạm tới ước mơ 10 năm trước, hoàn toàn bỏ nhà ra đi.

Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần nơm nớp lo sợ, có thể tự do làm điều mình muốn làm, gặp người mình muốn gặp.

Rõ ràng sắp chết, lại tưởng như vừa trùng sinh.

Dẫu chỉ còn ba tháng, cũng phải sống thật rực rỡ.

Ngước nhìn trăng sáng trên trời, Trang Tử Ngang bỗng nổi hứng “ngâm rượu”, rót cốc Coca.

Mặt cửa kính phản chiếu bóng dáng bản thân, khôi ngô tuấn tú, tràn trề sức sống.

“Chúc mừng mày, Trang Tử Ngang, cạn ly!”

Cậu cụng ly với chính mình trên tấm kính, sau đó uống sạch.

Đêm ấy, trong căn nhà nhỏ đơn sơ, cậu ngủ một giấc ngon lành.

Mơ thấy mình hóa thành bướm, tung tăng vỗ cánh, bay khắp non xanh nước biếc, ngắm trọn cảnh đẹp nhân gian.

Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu nghiêng qua ô cửa sổ.

“Đinh” một tiếng, đánh thức Trang Tử Ngang khỏi mộng.

Cậu thò tay xuống dưới gối lôi điện thoại, phát hiện tin nhắn từ Tô Vũ Điệp, lập tức tỉnh táo.

“Tớ tự làm bánh thanh đoàn nè, cậu muốn ăn không?”

Trang Tử Ngang nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Có chứ, để tớ mua đồ uống. Sữa bò hay sữa đậu nành?”

“Sữa đậu nành đi, đợi tớ ở trạm xe buýt.” Tô Vũ Điệp hồi âm ngay.

Trang Tử Ngang vội bật dậy, vào vệ sinh tắm nước nóng.

Cậu có thói quen tắm sáng, vì tiện gội đầu, khá tiết kiệm thời gian.

Cái sơ mi hoa kia, cậu không mặc lại nữa.

Hôm qua dạo siêu thị với Tô Vũ Điệp, cậu đã mua vài bộ sưu tập mùa xuân đang giảm giá, chọn một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, kết hợp quần đen giản dị.

Đúng style “học sinh gương mẫu” xưa nay của cậu.

Trước khi rời nhà, cậu xé một tờ lịch trên bàn.

Cảm giác như cuộc đời trở nên hữu hình, từng tờ, từng tờ, bị chính tay mình xé.

Xuống tầng, Trang Tử Ngang thấy chị hàng xóm tập thể dục, bèn chào: “Chào buổi sáng chị.”

Chị hàng xóm cười tít mắt: “Tiểu Trang đi học hả? Cô bé hôm qua không đi cùng em à?”

“Chị đừng đùa, tụi em là bạn thôi.”

“Tốt, tuổi trẻ nên có nhiều bạn, nào rảnh cứ dẫn nó về chơi nhé.”

Tô Vũ Điệp xinh xắn ngoan hiền, tính cách lại vui vẻ hoạt bát.

Chị hàng xóm mới gặp một lần đã quý mến.

Nhìn hai đứa sánh đôi với nhau, cô liền nhớ về thời học sinh tươi đẹp.

Chỉ là cô đâu biết, cậu thiếu niên ấy, sắp phải từ giã thế giới.

Tới quán ăn sáng, Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.

Một cốc vị táo đỏ, một cốc vị mè đen.

Cậu không rõ Tô Vũ Điệp thích vị gì, đành để cô chọn trước, còn lại cậu uống.

Đến trạm xe buýt, đợi gần 10 phút, xe tuyến 19 mới chầm chậm xuất hiện.

Cửa xe mở ra, từng tốp học sinh tràn đầy sức sống bước xuống.

Người xuống cuối cùng là một cô gái cực kì đẹp.

Vẫn là trang phục quen thuộc, sơ mi trắng, váy xanh, giày vải, bên tóc cài nhành hoa đào.

Trang Tử Ngang thấy hơi lạ, đã ba ngày rồi, cô hẵng còn mặc nguyên bộ đồ đó.

Đáng lẽ quần áo màu trắng rất dễ bẩn.

Nhưng sơ mi và giày cô luôn chẳng nhiễm một hạt bụi.

“Tiểu Hồ Điệp!” Trang Tử Ngang gọi lớn.

“Trang Tử Ngang, xin lỗi nha, cậu đợi lâu không?” Tô Vũ Điệp chớp đôi mắt to long lanh.

“Không, tớ cũng mới tới, cậu coi nè, sữa đậu nành vẫn nóng.” Cậu cười đáp.

Thật ra lúc rời quán, sữa đậu nành khá nóng hổi.

Giờ cậu bưng 10 phút, vừa vặn uống ngon.

Hai người cùng vào trường, đến chỗ bồn hoa hôm qua.

Mấy đóa dạ lan hương với tử đằng trong chậu hãy còn đọng sương sớm.

Dưới ánh nắng, lấp lánh như pha lê.

Hôm nay Tô Vũ Điệp mang túi đeo chéo đen, cô lấy một gói giấy dầu từ túi ra, mùi thơm lập tức lan tỏa.

Bên trong chứa chiếc bánh xanh xanh, chính là bánh thanh đoàn.

Bánh thanh đoàn là món ăn truyền thống có lịch sử hàng nghìn năm, dùng nước lá ngải trộn lẫn bột nếp, thêm nhân đậu đỏ hoặc sen, màu xanh biếc, hương vị thanh nhã.

Cắn một miếng, tưởng chừng đang ăn cả mùa xuân vào bụng.

Trang Tử Ngang cầm một cái lên cắn, nhân đậu đỏ, ngọt mà không gắt.

“Wow, ngon quá, thật sự cậu tự làm hả?”

Tô Vũ Điệp gật đầu: “Tất nhiên, tớ học từ bà ngoại mà.”

“Cậu khéo tay ghê, bánh nhìn đẹp lắm.” Trang Tử Ngang chân thành khen ngợi.

“Lá ngải giúp kháng viêm trừ ẩm đấy, cậu ăn nhiều chút, sẽ không bị chảy máu cam nữa.” Tô Vũ Điệp nhấp ngụm sữa vị đậu đỏ.

“Gì? Cậu làm riêng cho tớ á?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.

“Đương nhiên. Làm cái này cực muốn chết, phải hái lá ngải tươi, giã nát trộn bột, hấp lên rồi mới gói nhân. Tớ dậy cực kì sớm đó.” Cô vừa nói vừa che miệng ngáp.

Trang Tử Ngang ấm lòng.

Không ngờ có người sẵn sàng vì cậu mà bỏ nhiều công sức như vậy.

Tiếc thay, bánh thanh đoàn cũng chẳng trị nổi chứng chảy máu cam của cậu.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ không sao đâu, sau này cậu đừng vì tớ làm nhiều việc như vậy.”

Tô Vũ Điệp kiên quyết lắc đầu: “Không được, bọn mình là bạn mà, bạn bè phải quan tâm lẫn nhau chứ.”

Trang Tử Ngang im lặng cắn bánh, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Ông trời ơi, người đang trêu ngươi con à?

Sao đến tận khi con sắp chết, người mới đưa người này tới bên con?

“À đúng rồi, Trang Tử Ngang, xin lỗi, tối tớ không thể nghịch điện thoại, sáng nay mới thấy tin nhắn của cậu.” Cô bỗng nhớ ra, vội nhận tội.

“Không có gì. Tớ biết chỉ cần cậu thấy, chắc chắn sẽ trả lời.” Cậu dịu dàng đáp.

“Sắp vào học rồi, cảm ơn sữa đậu nành của cậu, bye bye nhé!”

Cô lắc lắc cái cốc trong tay, bước nhẹ lên bậc thang.

Hai bước, ba bước, liền khuất sau góc tường.

Trang Tử Ngang vẫn dừng chân cạnh bồn hoa, lặng lẽ dõi theo hướng cô biến mất.

Ban đầu cậu đứng dưới bóng râm tòa nhà, lúc này mặt trời dần lên cao, xua tan bóng tối.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, soi rọi toàn thân cậu.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 14: Hôn môi sẽ mang thai



Trang Tử Ngang bước vào lớp, thấy Lâm Mộ Thi đang ăn bánh bao chiên.

Lớp trưởng mới Tạ Văn Dũng hết mực nịnh nọt, ân cần hỏi han.

Quả nhiên, bên cạnh giáo hoa* chưa bao giờ thiếu l**m cẩu**.

*thuật ngữ mạng, nghĩa tương tự hoa hậu giảng đường

**thuật ngữ mạng, chỉ những người sẵn sàng nhún nhường, lấy lòng người mình thích dù không được đáp lại tình cảm

Có điều Tạ Văn Dũng vắt óc tìm kế thế nào, cũng không nhận được hào cảm của Lâm Mộ Thi

Thấy Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi thoáng lúng túng, vô thức giải thích: “Trang Tử Ngang, tớ nói là không cần rồi, nhưng Tạ Văn Dũng cứ nhất quyết mua cho tớ.”

Trang Tử Ngang mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu nói với tớ làm gì?”

Lâm Mộ Thi sững người.

Mỗi lần bắt gặp Trang Tử Ngang, cô lại muốn phủi sạch quan hệ giữa mình và Tạ Văn Dũng.

Trước kia, thỉnh thoảng Lâm Mộ Thi sẽ nhắn Trang Tử Ngang, nhờ cậu mua bữa sáng hộ.

Dưới hiệu ứng tâm lý, bữa sáng Trang Tử Ngang mua, so với Tạ Văn Dũng ngon hơn nhiều.

Thường ngày, Lâm Mộ Thi đến trường có tài xế riêng đưa đón.

Ban nãy ngang qua trạm xe buýt trước cổng trường, nhìn từ cửa sổ xe, cô phát hiện Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.

Lâm đại giáo hoa còn tự mình đa tình mà cho rằng, một trong hai cốc đó là mua cho cô.

Ai ngờ giây phút này, Trang Tử Ngang cầm đúng một cốc, thậm chí bị cậu uống dở.

Chẳng lẽ cho nữ sinh cài hoa đào kia sao?

Mùi vị dấm chua, chầm chậm dâng trào trong lòng.

Vốn dĩ cô và Trang Tử Ngang chỉ là bạn bè bình thường.

Giờ đây đối thủ cạnh tranh xuất hiện, đe dọa nghiêm trọng đến địa vị giáo hoa, cô không khỏi khẩn trương.

Trang Tử Ngang đâu biết, vài giây ngắn ngủi, Lâm Mộ Thi có thể viết vở kịch nội tâm phong phú như vậy.

Cậu ngồi phịch xuống ghế, lôi quyển tạp chí từ ngăn bàn Lý Hoàng Hiên ra đọc.

Thằng nhóc Lý Hoàng Hiên này, tiết truy bài buổi sáng tới muộn, bị thầy Trương phạt đứng ngoài phòng học, là chuyện cơm bữa.

“Mộ Thi, uống sữa bò đi, còn nóng đó.” Tạ Văn Dũng vẫn hết lòng hết dạ li3m giáo hoa.

“Tạ Văn Dũng, sau này đừng mua bữa sáng cho tớ nữa, tớ sợ Trang Tử Ngang hiểu lầm.” Lâm Mộ Thi khẽ nhíu mày.

Nghe xong, Tạ Văn Dũng như rơi vào hầm băng.

Tuyết rơi tầm tã, gió bấc rít gào, trời đất mịt mù…

Trong lòng Lâm Mộ Thi, Trang Tử Ngang luôn là nam sinh ưu tú nhất lớp.

Còn Tạ Văn Dũng, y hệt gã hề, đến xách giày cho Trang Tử Ngang cũng không xứng.

Nhất là từ lúc nhìn thấy Tô Vũ Điệp, lòng hiếu thắng của Lâm đại giáo hoa càng được khơi dậy.

Cô chẳng rõ đây có phải tình yêu không, nhưng quan sát Trang Tử Ngang thân cận với nữ sinh khác, liền khó chịu.

Ý nghĩ ấy khiến khiến gương mặt tinh xảo của cô hơi ửng đỏ.

Ngày học hôm nay, Trang Tử Ngang đã quay lại dáng vẻ học sinh gương mẫu giống xưa.

Vào tiết toán, Ngô Thu Phương đặc biệt quan tâm cậu, chắc hẳn do hôm qua cậu khóc tơi bời ngay trên bục giảng.

“Cảm ơn cô Ngô, em không sao ạ.” Trang Tử Ngang cảm động.

Trương Chí Viễn chủ động giúp Trang Tử Ngang che giấu bệnh tình, trước đó cùng Ngô Thu Phương chào hỏi, bảo rằng lúc ấy Trang Tử Ngang gặp chuyện buồn, nên cảm xúc hơi kích động thôi.

Tan học buổi trưa, Trang Tử Ngang với Lý Hoàng Hiên ra căng tin ăn cơm.

Kỳ thực cậu phân vân hồi lâu, định nhắn tin rủ Tô Vũ Điệp đi ăn trưa.

Tuy nhiên nghĩ đến việc sáng nay vừa gặp nhau, nếu liên tục làm phiền cô, có vẻ khá dính người, đành từ bỏ.

Căng tin đông người qua lại, ồn ào náo nhiệt.

Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên tìm được một chỗ trống gần máy bán hàng tự động.

“Con trai, sao cứ thất thần thế?” Lý Hoàng Hiên nhồm nhoàm nhai miếng thịt kho tàu.

“Đâu, tớ đang ăn nghiêm túc mà.”

Dẫu miệng thì hoạt động, nhưng đôi mắt lại không ngừng đảo quanh đám đông, dường như muốn tìm người.

Thậm chí chưa phát hiện, mình cầm ngược đũa rồi.

Con trai hiểu con trai nhất.

Lý Hoàng Hiên chẳng cần đoán cũng biết tâm tư của Trang Tử Ngang.

Cậu thần bí đùa hỏi: “Kể lại đi, cậu với cô bạn kia quen nhau thế nào?”

Trang Tử Ngang bèn tỉ mỉ tường thuật từ lúc tình cờ gặp Tô Vũ Điệp dưới gốc cây ngân hạnh, đến lúc cùng câu cá bên sông, rồi tiễn cô lên chuyến xe buýt số 19.

“Khoan, hai người uống chung một cốc trà sữa á?” Lý Hoàng Hiên tròn mắt.

“Ừ, cậu ấy nhất quyết đưa tớ, tớ không tiện từ chối.” Trang Tử Ngang không giấu nổi nụ cười trên khóe môi.

“Vậy thì tính là hôn gián tiếp rồi, cậu biết không, hôn môi sẽ mang thai đấy!” Lý Hoàng Hiên la hét om sòm.

“Trêu CL, tưởng bố là con nít ba tuổi à?” Trang Tử Ngang tức giận gắp cho cậu ấy miếng thịt kho tàu.

Tên cẩu độc thân* từ trong trứng Lý Hoàng Hiên mặt dày bám lấy Trang Tử Ngang, bắt cậu miêu tả cảm giác uống chung trà sữa với con gái.

*cẩu độc thân=FA

Ngọt không? Trơn không? Tim đập loạn nhịp không?

Trang Tử Ngang chẳng buồn để ý, cắm đầu ăn.

Bỗng, dưới cái nhìn của cậu, một đôi giày vải trắng tinh xuất hiện.

Bắp chân trắng trẻo hệt củ sen, như thể bước ra từ truyện tranh.

“Cậu ơi, tớ có thể ngồi đây không?”

Giọng nói mềm mại du dương tựa tiếng chim hoàng oanh.

Trang Tử Ngang ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Tô Vũ Điệp.

Lý Hoàng Hiên vội nói: “Mời ngồi mời ngồi.”

Tô Vũ Điệp đặt khay cơm xuống, chỉnh váy, ngồi cạnh Trang Tử Ngang.

Làn hương thiếu nữ nhè nhẹ thoảng qua.

“Chào cậu, tớ tên Tô Vũ Điệp, bạn Trang Tử Ngang.” Cô tự giới thiệu với Lý Hoàng Hiên.

“Tớ… tớ tên Lý Hoàng Hiên, bố Trang Tử Ngang, à không, bạn thân cậu ấy.”

Lần đầu Lý Hoàng Hiên nói chuyện cùng nữ sinh xinh thế này, lắp ba lắp bắp.

Trang Tử Ngang thầm chửi, thịt chó không lên nổi mâm*, cứ thấy gái xinh là nói không ra hơi.

*ý là ăn hại á

“Tớ bao nước nhé, hai cậu muốn uống gì?” Tô Vũ Điệp nhìn máy bán hàng tự động.

“Thật hả? Cho tớ Fanta.” Lý Hoàng Hiên nhanh nhảu.

“Tớ lấy Coca.” Trang Tử Ngang nói.

Trước kia bác sĩ dặn cậu hạn chế động vào nước ngọt có gas, giờ được “thả cửa” rồi, thích gì uống nấy.

Coca có tên khác là “mai thúy của đám béo”, hiện tại cậu chỉ muốn điên cuồng tìm kiếm niềm vui.

Mua nước xong, Tô Vũ Điệp hỏi Lý Hoàng Hiên: “Trang Tử Ngang thường ngày nhàm chán lắm không?”

Lý Hoàng Hiên gật đầu khẳng định: “Cậu ấy là cỗ máy luyện đề vô cảm, còn lại làm gì cũng dở, nhất là chơi game, khiến tớ gánh còng lưng.”

“Chơi game á?” Tô Vũ Điệp ngập tràn nghi hoặc.

“Chơi như đi chợ, cứ chọn mỗi một con cá, loại đần í.” Lý Hoàng Hiên than thở.

“Tớ rõ ràng rất lợi hại mà, cá ăn thịt trên thung lũng* đấy.” Trang Tử Ngang không muốn mất mặt trước con gái.

*cá=nickname tướng Trang Tử Ngang hay chơi, ăn thịt=kill, thung lũng=map game —> ngụ ý: kill nhiều

“Xàm, tớ thấy cậu giống cá mè hoa ngáo ngơ hơn.” Tô Vũ Điệp tỏ vẻ chê bai.

“Tiểu Hồ Điệp, không tin lát tớ cho cậu xem tớ lợi hại cỡ nào.” Trang Tử Ngang bắt đầu chém gió mất kiểm soát.

“Tiểu Hồ Điệp?” Lý Hoàng Hiên há hốc mồm.

Mới quen mấy hôm đã gọi thân mật như vậy á?

“Hồ điệp là tớ, tớ chính là hồ điệp*.” Tô Vũ Điệp chỉ chỉ mình.

*hồ điệp: bướm

Câu này sao quen ghê.

Khoảnh khắc đó, Lý Hoàng Hiên chợt thấy bản thân có chút dư thừa.

Ăn xong, ba người ra khỏi căng tin, vẫn chưa tới 12 rưỡi.

Trang Tử Ngang định ngủ trưa, bèn hỏi Tô Vũ Điệp: “Tớ về ngủ đây, cậu muốn đi cùng không?”

“Hả?” Tô Vũ Điệp đỏ mặt, lúng túng.

Ai lại hỏi thẳng thế chứ?

Lý Hoàng Hiên cũng ngại ngùng.

Ờm… tớ chuồn trước nhé?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back