Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPw-0EWF4vWyBa26opGtGFGqTFcfjnYqEXbrDff1BGZyqCREV5rzn8XIVhHvSnHipTcAKI0MddvINC1iZzRjV7gkRhcqsVUITAWtfbRi-bd3cDXpUg0w9kn3BJsX-5fki7cEbIzA7Ih0IDQ6cuTTO6-=w215-h322-s-no-gm

Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Tác giả: Giới Thái Hồ Hồ
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: hiện đại, 1×1, niên hạ, ngọt ngào, hài hước, tự tán tự đổ, ông nói gà bà nói vịt, HE

Giới thiệu:

Một ngày nọ, Đào Minh Chước đang vùi đầu ăn cơm trong căng tin thì bị vị Phó giám đốc mới của công ty cắt ngang.

Kinh Từ: “Cậu Đào, xin chào. Xin hỏi mai cậu có thể ăn trưa cùng tôi không?”

Đào Minh Chước ngơ ngác: “Hả? Được thôi.”

Kinh Từ dịu dàng nói lời cảm ơn rồi hỏi: “Xin hỏi trong lúc ăn có thể cho phép tôi nhìn khuôn mặt của cậu không?”

Đào Minh Chước: “…?”

Sau một tuần liền dùng những bữa trưa xa hoa trước ánh nhìn say đắm của Kinh Tư, Đào Minh Chước nhận ra chắc chắn có gì đó không ổn.

Đào Minh Chước hy vọng đối phương sẽ biết khó mà rút lùi, bèn nói dối: “Sếp Kinh, tôi đã có người trong lòng rồi.”

Kinh Từ: “À, được.”

Kinh Từ: “Mai cậu muốn ăn món gì? Đồ Tứ Xuyên hay đồ Nhật? Nếu cậu thích thì thật ra chúng ta cũng có thể thử các món Quảng Đông, tôi biết gần đây có một nhà hàng có món điểm tâm rất được.”

Đào Minh Chước rầu rĩ, vì cậu cảm thấy Kinh Từ thật sự rất thích mình.

Một tháng sau, Kinh Từ hỏi: “Tôi có thể trả lương gấp đôi cho cậu, cậu có bằng lòng tới nhà tôi, ăn cơm cùng tôi mỗi ngày không?”

Đào Minh Chước sợ hãi vô cùng.



Thụ mắc chứng rối loạn ăn uống, chỉ khi nhìn mặt công mới có thể ăn. Công tưởng thụ yêu thầm mình sâu đậm.

Công họa sĩ, ngây thơ, ấm áp x Thụ giám đốc, xinh đẹp, dịu dàng

Đào Minh Chước x Kinh Từ

Cún con x Chuyên gia thả thính

Lưu ý của tác giả:

Không đề cử đảng công/thụ khống đọc truyện​
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 1: Nhìn lén


“Đào Minh Chước.” Dương Khả Ninh nói: “Tôi biết bản thân ông có lẽ không để ý, nhưng tôi thật sự cảm thấy Phó Giám đốc Kinh hình như đang lén nhìn ông.”

Ban đầu Đào Minh Chước không hiểu nhỏ này đang nói gì, vì cậu còn đang tập trung bóc vỏ tôm.

Món tomyum tôm của căng tin công ty vẫn đỉnh đó giờ. Nước dùng chua ngọt thanh nhẹ, thịt tôm vừa chín tới rất vừa miệng, tần suất xuất hiện tầm hai tuần một lần.

Vậy nên mục tiêu hôm nay của Đào Minh Chước cũng rất rõ ràng. Đến cả cơm cậu cũng không thèm xới, làm một đĩa tôm to rồi bắt đầu ngấu nghiến.

Nhận thức được Dương Khả Ninh vừa nói gì, bàn tay đang cầm đũa của Đào Minh Chước hơi khựng lại.

Cậu bật cười, bảo: “Sao có thể, nói linh tinh gì vậy?”

“Không đùa đâu, tôi nói thật đấy.” Dương Khả Ninh sốt ruột: “Tôi biết ông là người hàng ngày tập trung vào việc ăn uống nhất công ty chúng ta, thế nên có lẽ ông không hề nhận ra. Nhưng ít nhất vừa nãy tôi thấy rõ ràng, ánh mắt sếp Kinh tuyệt đối dừng lại trên người ông…”

“Không có đâu.” Đào Minh Chước cắt ngang lời cô: “Dừng lại, ăn cơm của bà đi.”

Dương Khả Ninh: “Nhưng mà…”

“Tiểu Ninh.” Hứa Dịch ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cổ tay áo của tôi dính ít nước canh, lấy giúp tôi tờ giấy được không?”

Dương Khả Ninh kêu lên “Ôi chao”, quay đầu lấy hộp giấy trên bàn cho cậu ta: “Dính chỗ nào? Để tôi coi.”

Hứa Dịch nhận lấy tờ giấy rồi lau loạn cổ tay áo cả nửa ngày, mãi sau mới chậm chạp nói: “Ế? Hình như không dính, tôi nhìn nhầm rồi.”

Dương Khả Ninh: “Ông đùa tôi đấy à?”

Hứa Dịch là một cậu chàng hiền lành, rụt rè. Bình thường cậu ta rất hiếm khi chủ động mở miệng, về cơ bản toàn ngồi cười hì hì bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.

Đào Minh Chước biết lý do cậu ta có hành động khó hiểu như vậy, đến tám phần là vì nhận ra Đào Minh Chước không muốn trả lời câu hỏi của Dương Khả Ninh nên muốn giải vây cho cậu.

Đào Minh Chước mỉm cười gật đầu với Hứa Dịch.

Con tôm trong miệng càng nhai càng không có mùi vị gì, Đào Minh Chước có chút phân tâm. Ánh mắt cậu xuyên qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở bóng người cạnh cửa sổ.

Cậu nhìn thấy Kinh Từ đang bóc tôm.

Động tác bóc tôm của Kinh Từ rất chậm rãi, như thể thứ anh đang xử lý không phải vỏ tôm dính nước dùng, mà là một tác phẩm nghệ thuật dễ hư hỏng vậy.

Như cảm nhận được ánh nhìn của Đào Minh Chước, Kinh Từ ngước lên.

Đào Minh Chước lập tức siết chặt quai hàm, giả bộ điềm tĩnh mà dời tầm mắt.

Thật ra trong lòng Đào Minh Chước còn rõ hơn bất kỳ ai khác, lời vừa rồi của Dương Khả Ninh không phải giả.

Chẳng qua tính từ mà cô sử dụng có sự chênh lệch nhất định so với thực tế, đó là Kinh Từ chưa bao giờ “lén lút” nhìn cậu cả.

Anh luôn quan sát Đào Minh Chước một cách công khai.

Trên thực tế, ánh nhìn chăm chú đầy táo bạo ấy đã kéo dài gần một tháng, đã phát triển tới mức Đào Minh Chước không thể làm lơ được nữa.

Đào Minh Chước là họa sĩ thiết kế concept của công ty game này. Tựa game mà anh tham gia thiết kế có doanh thu gộp ấn tượng, mức độ thảo luận cao, thêm vào đó bầu không khí trong nhóm cũng rất thoải mái, trải nghiệm làm việc về tổng thể có thể nói là vô cùng tốt.

(Họa sĩ thiết kế concept: Hiểu đơn giản, concept art là những hình ảnh hoặc bức vẽ được tạo ra để trình bày ý tưởng, khái niệm, hoặc thiết kế ban đầu của một sản phẩm nghệ thuật hoặc thiết kế. Như vậy, họa sĩ thiết kế concept là người sẽ căn cứ vào ý tưởng gốc hoặc brief (bản định hướng sáng tạo) ban đầu, hiện thực hoá ý tưởng trừu tượng thành sản phẩm thiết kế hoàn chỉnh;

Doanh thu gộp: tổng số tiền thu được từ một tựa game, bao gồm chi phí mua đứt game ban đầu, tiền nạp thẻ, mua vật phẩm, vẽ sự kiện…)

Chỉ có điều vị Phó Giám đốc “từ trên trời rơi xuống” gần đây của công ty cứ… khiến Đào Minh Chước có chút khó hiểu.

Hai tháng trước, Giám đốc công ty hồ hởi tuyên bố bản thân sẽ bắt đầu kỳ nghỉ vô thời hạn, sau đó lập tức bàn giao toàn bộ quyền hạn cho vị Phó giám đốc thường vụ mới tới này.

Nghe đồn Kinh Từ hình như là người quen của sếp tổng, nói chung là tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, năng lực xuất chúng. Doanh thu gộp sau lần cập nhật phiên bản đầu tiên kể từ khi anh nhậm chức cũng đã chứng minh các quyết định mà người này đưa ra quả thật rất sáng suốt.

Tóm lại, người chức cao như Kinh Từ lẽ ra không nên có bất kỳ giao điểm nào với họa sĩ phòng nghiên cứu phát triển như Đào Minh Chước.

Cho dù một ngày nào đó Kinh Từ nổi hứng muốn quản lý nhóm thiết kế thì người trực tiếp trao đổi với anh cũng hẳn là Trưởng phòng thiết kế đồ họa.

Vậy nên khi phát hiện Kinh Từ đang quan sát mình, Đào Minh Chước tưởng mình nhìn nhầm.

Đào Minh Chước nhớ rất rõ, buổi trưa hôm phát hiện Kinh Từ nhìn lén mình, cậu đang xì xụp một bát mì thịt bò.

Cậu cao to, từ bé đã ăn nhiều, vậy nên lúc ăn cũng có thái độ nghiêm túc hơn người khác rất nhiều, về cơ bản là luôn trong trạng thái tập trung cao độ, vùi đầu vào ăn uống.

Cậu khi đó húp được nửa bát mì, cảm thấy hơi mặn nên ngẩng lên uống ngụm nước, vừa đặt bình nước xuống thì phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm.

Đào Minh Chước lập tức bị nghẹn.

Kinh Từ ngồi ở góc căng tin, trên mặt không có biểu cảm gì, đang lặng yên nhìn Đào Minh Chước.

Trời hôm đó rất nắng, nắng tới mức có chút chói mắt. Kinh Từ lại ngồi cạnh cửa sổ, quanh người được bao phủ bởi một vầng hào quang mang tông màu ấm.

Đào Minh Chước ngẩn người trong thoáng chốc, nghi ngờ bản thân có lẽ đã nhìn nhầm.

Cúi đầu ăn mấy miếng mì trong lưỡng lự, lúc cậu ngẩng lại lên, đám mây ngoài cửa sổ đã che khuất ánh mặt trời.

Tầm nhìn trong chốc lát trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, ngay sau đó tim Đào Minh Chước chợt lỡ mất một nhịp…

Kinh Từ vẫn đang nhìn cậu.

Lần này Đào Minh Chước có hơi rợn người.

Dù là người chậm hiểu tới đâu, bị cấp trên của mình nhìn chăm chú bằng ánh mắt “sắc bén” như vậy thì cũng không thể tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì được.

Đào Minh Chước nghĩ do áo hoodie đỏ cậu mặc hôm đó quá nổi bật. Hôm sau cậu đã đổi sang chiếc áo phông trắng khiêm tốn hơn, chuẩn bị hòa làm một với bức tường của căng tin.

Sau đó cậu phát hiện, Kinh Từ vẫn nhìn đăm đăm vào mặt mình.

Hơn nữa cứ thế suốt hai tuần liên tục, vào giờ trưa mỗi ngày, Kinh Từ đều ngồi ở cùng một chỗ, dùng cùng một ánh mắt nhìn mặt Đào Minh Chước chăm chú.

Anh chưa bao giờ đứng dậy chủ động bắt chuyện với Đào Minh Chước. Anh chỉ quan sát Đào Minh Chước trong im lặng.

Đào Minh Chước không rõ vì sao Kinh Từ lại nhìn mình chằm chằm như vậy, cũng không biết bản thân có gì hay ho để nhìn. Cậu chỉ biết cái cảm giác đến đ*ng q**n cũng sắp bị nhìn thủng này thật sự là một sự giày vò vô hình.

Đào Minh Chước có vướng mắc trong lòng, bắt đầu ăn không ngon miệng.

Cậu không thể làm liều mà đi tới hỏi thẳng rằng “Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm nữa được không? Tôi ăn không nổi rồi”. Công ty game tuy phần lớn quản lý theo mô hình phẳng nhưng đối phương nói sao cũng là cấp trên của cậu, Đào Minh Chước không muốn ngày hôm sau mình bị đuổi việc vì hít thở.

(Mô hình quản lý phẳng là một mô hình tổ chức có số lượng cấp bậc quản lý trung gian ở mức tối thiểu. Mô hình này khuyến khích sự trao đổi giữa nhân viên và quản lý bậc cao nhất, giúp tinh gọn bộ máy, hạn chế thủ tục rườm rà, rút ngắn thời gian phê duyệt quyết định)

Sau cùng Đào Minh Chước chỉ có thể tìm lý do để đổi chỗ cho Dương Khả Ninh.

Cậu chọn ngồi ở vị trí sẽ không nhìn thấy Kinh Từ mỗi khi ngẩng đầu. Thế nhưng không ngờ sau khi đổi chỗ, lại bị con nhóc mắt tinh Dương Khả Ninh nhìn ra được đầu mối.

Dương Khả Ninh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó không kìm được nói: “Thật trăm phần trăm. Sếp Kinh giờ đang nhìn ông kìa. Thiệt đó, không tin thì ông tự quay lại nhìn xem…”

Đầu Đào Minh Chước đau như búa bổ, sau đó nghe thấy Dương Khả Ninh đột nhiên kêu “Ế” rồi nói: “Khoan khoan, không đúng không đúng… Anh ta đứng lên rồi!”

Đào Minh Chước bất đắc dĩ: “Bà có thể đừng soi từng hành động của người khác rồi suy đoán vớ vẩn được không. Người ta ăn xong, muốn đi không được à?”

Giọng Dương Khả Ninh nâng cao một tông: “Anh ta đi về phía ông kìa!”

Đào Minh Chước bỗng không cười nổi nữa.

Cậu hơi ngỡ ngàng quay sang, thấy Kinh Từ đang bê khay cơm, đi thẳng về phía mình.

Thật ra đã bao ngày như vậy, rào chắn tâm lý của Đào Minh Chước cũng đã sớm trên bờ vực sụp đổ.

Vậy nên giây phút Kinh Từ đứng trước mặt mình, Đào Minh Chước thậm chí còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm khó hình dung.

Đào Minh Chước không biết nên nhìn vào đâu. Cậu chỉ có thể giả bộ ngơ ngác, nhìn vào khay cơm trong tay Kinh Từ theo bản năng.

Tomyum tôm hẳn là ngon thật, vì Đào Minh Chước phát hiện Kinh Tư chỉ ăn hết phần tôm trong khay mà không động vào mấy món khác.

Sau đó, cậu nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Đào Minh Chước phải không?”

Đào Minh Chước hoàn hồn, khẽ đáp một tiếng.

“Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với cậu.” Kinh Từ mỉm cười nói: “Chẳng qua hai lần trước đi ngang qua bàn làm việc của cậu, thấy cậu khá bận rộn nên không tới quấy rầy cậu.”

Dương Khả Ninh ngồi phía đối diện lập tức há hốc, Hứa Dịch cũng lộ vẻ ngơ ngác.

Lời này nghe kiểu nào cũng thấy sai sai, vì đứng từ góc độ của một cấp trên, hành vi như vậy thật sự có phần quan tâm quá mức.

Đào Minh Chước cũng ngớ người, giải thích: “Dạo gần đây mọi người đều đang bận thiết kế skin trang phục cho hoạt động mùa hè, tiến độ khá gấp gáp nên…”

Kinh Từ “ừ” một tiếng rất khẽ.

“Tôi ngồi được không?” Anh chỉ vào vị trí trống bên cạnh Đào Minh Chước.

Lời vừa dứt, Dương Khả Ninh đã lập tức chủ động dọn đồ ăn trên bàn sang bên. Đào Minh Chước chưa từng thấy cô nhỏ này nhanh tay đến vậy ngoài lúc chơi game nhịp điệu.

(Game nhịp điệu: rhythm game, dòng game thử thách phản xạ, thường sẽ yêu cầu người chơi thực hiện các hành động (nhấn nút) theo đúng nhịp điệu của bài hát)

Kinh Từ cảm ơn, đồng thời ngồi xuống.

“Cậu Đào.” Anh dịu dàng nói với Đào Minh Chước: “Tôi có đề nghị này, mong cậu có thể xem xét.”

Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, Đào Minh Chước đã nhớ lại một lượt về trạng thái làm việc dạo gần đây của mình.

Chưa từng làm việc riêng một cách trắng trợn ở bàn làm việc, mấy bộ skin trang phục chủ đề từng tham gia trước đó đều bán rất chạy, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân rất đàng hoàng, không có gì để chột dạ cả.

Thế nên cậu ổn định tâm lý, điềm tĩnh nói: “Sếp nói đi ạ.”

Kinh Từ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Đào Minh Chước.

“Xin hỏi tầm mười hai rưỡi trưa mai, cậu có bằng lòng đi ăn trưa riêng cùng tôi một bữa không?” Kinh Từ hỏi.

Đào Minh Chước: “… Hả?”

Đào Minh Chước nhất thời không kịp phản ứng: “Đư… Được.”

Kinh Từ khẽ thở phào.

Sau đó anh dường như vẫn chưa nói hết, dường như còn đang do dự điều gì đó, Đào Minh Chước thấy môi Kinh Từ bặm lại rồi lại mở ra.

Kinh Từ nói: “Thật ra ngoài việc đi ăn thì tôi còn một chuyện hơi đặc biệt khác muốn nhờ, vì có khả năng sẽ khiến cậu phật lòng nên muốn hỏi ý cậu trước.”

Đào Minh Chước rất hiếm khi gặp được ai nói năng khách sáo và có chừng mực như vậy, thêm vào đó là chất giọng dịu dàng của Kinh Từ, khiến người khác cảm thấy thoải mái khó tả.

Đào Minh Chước có chút sợ hãi: “Anh nói đi.”

Song Kinh Từ lại không nói tiếp. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đào Minh Chước, khẽ chớp mắt rồi chuyển tầm nhìn.

Đây là lần đầu Đào Minh Chước ngồi gần vị cấp trên mới này đến như vậy.

Lúc Kinh Từ mới tới công ty, mấy cô gái trong bộ phận nghiên cứu và phát triển mà dẫn đầu là Dương Khả Ninh đều hăm hở bàn tán về ngoại hình của anh.

Đào Minh Chước và Hứa Dịch thi thoảng cũng nghe lỏm đôi ba câu, phát hiện bọn họ ban đầu bàn tán vẫn là “mặt đẹp”, “eo xịn” tương đối bình thường, về sau dần biến thành “mỹ nữ”, “quần tụt mất rồi”.

Đào Minh Chước khi ấy chỉ cảm thấy tai mình sắp chảy máu đến nơi rồi.

Hiện tại hai người ngồi mặt đối mặt, người kiếm cơm dựa vào công việc thiết kế nhân vật như Đào Minh Chước không thể không thừa nhận, Kinh Từ thật sự sở hữu một gương mặt như trong tranh vẽ.

Mặt đẹp là một chuyện, quan trọng hơn là phong thái dịu dàng sạch sẽ, thong dong từ tốn này thật sự rất hiếm thấy.

Họa sĩ khi trông thấy thứ gì đó đẹp đẽ thì luôn muốn ghi chép lại, huống chi trước mặt còn là “chất liệu trai đẹp” nho nhã, dịu dàng hiếm có trong đời thực.

Hình dáng môi của Kinh Từ cũng rất đẹp, chẳng qua môi hơi nhạt màu. Không biết có phải là ảo giác của Đào Minh Chước hay không nhưng cậu thấy sắc mặt Kinh Từ cũng không ổn lắm.

Ngay lúc Đào Minh Chước đang thất thần, Kinh Từ đã ngước lên, một lần nữa nhìn vào mắt cậu.

Anh hơi cong mắt, để lộ một nụ cười áy náy.

“Xin hỏi, cậu có phiền không nếu tôi nhìn mặt cậu suốt thời gian ăn?” Kinh Từ hỏi.
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 2: Nhìn cậu lúc ăn


Đào Minh Chước thừa nhận bản thân lúc này có hơi ngạc nhiên.

Bản thân lời đề nghị “nhìn mặt cậu lúc ăn” nghe đã thấy khó diễn tả, mà càng kỳ quái hơn là nó lại xuất hiện trong cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông trưởng thành.

Lời đề nghị này cũng khiến tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều sốc không nhẹ. Mắt Dương Khả Ninh sắp rớt vào bát cơm rồi, cô bắt đầu điên cuồng mấp máy môi với Hứa Dịch ngồi đối diện.

Đào Minh Chước tuy biểu cảm bên ngoài không thay đổi gì nhưng trong đầu lập tức trống rỗng. Khi đang lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, Đào Minh Chước trông thấy thư ký của Kinh Từ đi tới bên cạnh anh, nhắc anh buổi họp chiều sắp bắt đầu.

Kinh Từ cũng không giải thích thêm về lời nói vừa nãy của mình, anh chỉ nhìn Đào Minh Chước rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy, hẹn gặp ngày mai?”

Đào Minh Chước hít sâu một hơi: “… Vâng.”

Kinh Từ bèn gật đầu với cậu.

Sau khi trở về bàn làm việc, Đào Minh Chước bị Dương Khả Ninh và Hứa Dịch tra hỏi dồn dập.

“Nếu không phải đối phương là Kinh Từ, hơn nữa biểu cảm của anh ta còn rất điềm tĩnh thản nhiên, không có chút nét th* t*c nào.” Dương Khả Ninh ngập ngừng nói: “Tôi sẽ thật sự cho rằng vừa nãy là một lần quấy rối t*nh d*c chốn công sở.”

Đào Minh Chước mãi không thốt nổi lên lời.

Hứa Dịch không kìm được, cùng buôn chuyện: “Tiểu Đào, sao sếp Kinh lại muốn đi ăn riêng với ông? Hai người vốn có quen biết sao?”

Dương Khả Ninh trầm ngầm nhìn chằm chằm Đào Minh Chước: “Hơn nữa vì sao còn muốn nhìn mặt ông lúc ăn? Vì sao lại là ông mà không phải ai khác? Có điều quả thật thằng nhóc nhà ông mắt to mày rậm, theo một nghĩa nào đó thì cũng có thể coi là ngon mắt, thế nhưng sếp Kinh…”

Đào Minh Chước cảm thấy chủ đề câu chuyện càng lúc càng đi xa, vội ngắt lời Dương Khả Ninh: “Dừng, rút lại cho tôi.”

Đào Minh Chước thực ra là người ngơ ngác nhất. Thứ nhất, cậu không biết nguyên nhân vì sao hai ngày nay mình lại bị nhìn trộm. Thứ hai, cậu cũng không rõ bữa cơm trưa “cần nhìn mặt” vào ngày mai có mục đích là gì.

“Tạm thời đừng đoán mò nữa, đi làm việc của mấy người đi.” Cậu bình tĩnh nói: “Mai ăn xong không phải sẽ biết sao? Có khi sếp Kinh chỉ có chút vấn đề công việc muốn bàn với tôi.”

.

Thế nhưng mười hai rưỡi trưa hôm sau, Đào Minh Chước ngồi trong phòng làm việc của Kinh Từ, nhận thức được rõ ràng rằng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.

“Tôi không biết cậu thích ăn đồ nước nào nhất nên hôm nay đành tự quyết định chọn tạm một nhà hàng vậy.” Kinh Từ nói: “Nếu không thích hoặc thấy chưa đủ ăn thì hiện tại tôi vẫn có thể liên hệ với nhà hàng khác, hẳn cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian để giao tới.”

“Không cần đâu.” Đào Minh Chước đã hoàn hồn, khẽ cười gượng, nói: “Không cần đổi đâu, thật sự đủ rồi, sếp Kinh.”

Đào Minh Chước có hơi ngộp thở.

Nói thế này đi, số lượng hộp đồ ăn giao tới được bày trên bàn làm việc nhiều tới mức ước chừng có thể ăn từ đêm Giao thừa tới mùng bảy Tết, thuận tiện còn có thể đủ để ăn thêm hôm Rằm tháng Giêng.

Đào Minh Chước vừa khéo có chút ấn tượng đối với tên nhà hàng được in bên ngoài túi giao hàng, là nhà hàng bếp riêng mà mấy cô gái trong văn phòng lúc trước thường xuyên nhao nhao muốn đi ăn nhưng lại ngại đắt.

(Nhà hàng bếp riêng: là một dạng nhà hàng ở Trung Quốc, thường do những đầu bếp có tay nghề lâu năm mở với các món ăn độc lạ, hiếm nơi có, mang hương vị riêng của đầu bếp)

Kinh Từ vẫn chưa giải thích rốt cuộc lý do của bữa ăn này là gì. Anh chỉ “Ừ” một tiếng, bóc vỏ bộ dụng cụ dùng bữa rồi đặt xuống bên cạnh tay Đào Minh Chước, dịu dàng nói: “Vậy thì tốt rồi, ăn thôi.”

Đào Minh Chước thật sự có rất nhiều điều muốn hỏi, thế nhưng sau khi cân nhắc, cậu vẫn tạm thời chỉ đáp một tiếng, quyết định ăn trước vài miếng rồi mới mở lời.

Từ lúc bước vào, Đào Minh Chước đã để mắt tới món vịt quay trên bàn. Nhân lúc bánh tráng vẫn còn tỏa hơi nóng, cậu bèn cuộn cho mình một cái.

Thật sự rất thơm, một miếng vào miệng, ngon tới mức cả người cũng thả lỏng theo đó.

Đào Minh Chước đã chỉnh sửa bản thiết kế cả buổi sáng, đói đến mức ăn như gió cuốn mấy cuộn vịt quay liên tiếp thì mới sực nhớ ra còn có người đang ngồi phía đối diện mình, hơn nữa đối phương còn là cấp trên của mình.

Đào Minh Chước ngẩng phắt lên, sau đó cậu hoảng tới mức tim đập thình thịch…

Kinh Từ không hề động đũa.

Anh chỉ một tay cầm đũa, dùng đầu đũa chạm nhẹ vào mép bát, tay còn lại chống cằm, đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ suy tư.

Đào Minh Chước lúc này mới nhớ lại, hôm qua Kinh Từ đã báo trước với cậu rằng trong lúc ăn anh sẽ nhìn mặt cậu.

Thế nhưng cậu không ngờ được Kinh Từ lại thật sự không chút khách sáo, dùng ánh mắt tựa như… có thể nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn để nhìn cậu.

Một bàn ăn thịnh soạn nhưng anh chẳng hề động đũa, dường như chỉ ngắm nghía gương mặt cậu là đủ no. Điều này khiến Đào Minh Chước khó có thể không nghĩ theo hướng kỳ quặc.

Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng mình hơi khô: “Sếp Kinh, sếp không ăn sao?”

Sau đó cậu thấy Kinh Từ chớp mắt như vừa bừng tỉnh. Anh “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Đào Minh Chước.

“Không sao.” Kinh Từ nói: “Cậu ăn trước đi, tôi nhìn cậu ăn là được rồi.”

Đào Minh Chước: “…”

Đào Minh Chước cảm thấy có chút ăn không nổi.

Khi một người nhận ra có người khác đang quan sát mình thì mọi hành động của người ấy đều khó có thể tiếp tục giữ được sự tự nhiên. Đào Minh Chước ngập ngừng nói: “Một mình tôi ăn thì ngại quá. Vịt quay ăn nhân lúc nóng là ngon nhất, sếp cũng ăn miếng đi, lát nguội mất.”

Kinh Từ thoáng ngây người, một lúc sau mới đáp: “Được.”

Kinh Từ cũng chọn cuốn cho mình một phần vịt quay.

Đào Minh Chước thấy anh nhìn cuộn vịt quay trong tay một lúc, mãi sau mới cúi đầu cắn một miếng, rồi chậm rãi nhai.

Đối phương cuối cùng không còn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt cậu nữa, Đào Minh Chước khẽ thở phào, vội vàng tranh thủ cúi đầu ăn mấy miếng.

Thế nhưng khi ngẩng lại lên, hơi thở của Đào Minh Chước như ngừng lại.

Vì cậu thấy Kinh Từ đang mỉm cười.

Kinh Từ nhìn chăm chú cuộn vịt quay vừa cắn một miếng trên tay mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, cảm giác đầu tiên mà Kinh Từ tạo cho Đào Minh Chước là dịu dàng, thế nhưng đồng thời cũng là một sự dịu dàng có khoảng cách.

Đường nét khuôn mặt anh xinh đẹp mà thanh tú, nụ cười luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp, khi không cười nét mặt sẽ trở nên lạnh nhạt hơn một chút. Tóm lại là một người đẹp phong độ và có văn hóa.

Thế nhưng nụ cười trên mặt Kinh Từ lúc này không giống nụ cười khách sáo, lịch sự thường ngày của anh.

Giây phút này đây, đáy mắt Kinh Từ mang một thứ ánh sáng, hàng mi run khẽ, rõ ràng là một sự xúc động khó kiềm nén, giống như niềm vui bất ngờ xuất phát từ tận đáy lòng.

Từ việc cứ chăm chú nhìn gương mặt cậu trong khi ăn lúc ban đầu, đến nụ cười thầm bây giờ, nếu bảo trước đây Đào Minh Chước chỉ thuần túy hoài nghi thì hiện tại lưng cậu đã lạnh toát.

Một vài suy nghĩ kỳ lạ bắt đầu hình thành không ngừng trong đầu, Đào Minh Chước cảm thấy không ổn, bèn yếu ớt gọi một tiếng: “À, sếp Kinh…”

Kinh Từ đứng hình, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt. Anh ngước lên, nhìn Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước cười gượng: “Sếp hẹn tôi ăn bữa này là vì có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Kinh Từ không trả lời. Anh chỉ nhìn mặt Đào Minh Chước, có chút thất thần, dường như đang suy nghĩ chuyện khác.

Mãi một lúc sau, Kinh Từ mới lên tiếng: “Cậu bình thường, thích ăn món gì?”

Chủ đề câu chuyện rẽ sang hướng hoàn toàn ngoài dự liệu, Đào Minh Chước hơi khựng lại, chỉ biết miễn cưỡng trả lời: “Tôi… Con người tôi không kén chọn, gì cũng thích ăn.”

Kinh Từ gật gù.

Sau đó Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ hỏi một câu đầy bất ngờ: “Cậu Đào, xin hỏi liệu cậu có bằng lòng về sau mỗi buổi trưa đều ăn cùng tôi không?”

Đào Minh Chước thoáng nghi mình nghe không rõ: “… Gì cơ?”

“À, đúng rồi.” Kinh Từ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa cần cậu làm quen dần. Đó là giống như hôm nay, tôi có lẽ sẽ thi thoảng nhìn mặt cậu.”

“Đương nhiên, vì chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu, cậu có thể đưa ra một vài yêu cầu cho tôi coi như bù đắp. Nếu như trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức để đáp ứng.” Kinh Từ mỉm cười ấm áp: “Tôi rất mong cậu có thể đồng ý với lời thỉnh cầu này của tôi.”

“Đồng thời tôi cũng mong cậu đừng hỏi lý do vì sao tôi đưa ra lời thỉnh cầu này.” Anh nói.

Đào Minh Chước cảm thấy tình hình hiện tại là một vòng lặp vô tận tựa như búp bê Nga. Kinh Từ mời cậu ăn bữa trưa cấp đại tiệc quốc gia này, mà mục đích của bữa trưa này lại là để mời cậu ăn thêm nhiều bữa trưa khác trong tương lai?

Trực giác mách bảo cậu rằng thực sự có quá nhiều điểm bất hợp lý, Đào Minh Chước muốn tiếp tục gặng hỏi, thế nhưng một câu “đừng hỏi” của Kinh Từ vừa rồi đã chặn hết đường.

Đào Minh Chước do dự một lúc.

“Thật ra tôi… rất sẵn lòng ăn cùng sếp.” Đào Minh Chước cố gắng từ chối một cách thật uyển chuyển: “Chỉ là đám họa sĩ bọn tôi bình thường thời gian làm việc nghỉ ngơi khá dị, vậy nên thời gian ăn trưa cũng không cố định. Tôi sợ không khớp được với thời gian của sếp, sẽ làm ảnh hưởng công việc của sếp.”

Kinh Từ trầm ngâm nhìn cậu, một lúc sau mới “À” một tiếng.

Thế nhưng ngay giây sau, Đào Minh Chước đã lại nghe thấy Kinh Từ nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ phối hợp với kế hoạch làm việc của cậu, cậu không cần lo lắng vấn đề xung đột thời gian đâu.”

Đào Minh Chước: “…”

Được cấp trên mời ăn trưa mỗi ngày, đối phương thậm chí còn muốn chủ động sắp xếp theo thời gian của mình, cảm giác này giống như một chiếc bánh nhân mặn lớn được đút thẳng tới bên miệng bằng một chiếc dĩa dát vàng.

Đào Minh Chước bắt đầu có chút hoảng hốt.

Từ chối khéo không hiệu quả, Đào Minh Chước chỉ có thể tự bôi xấu bản thân: “Nhưng vẫn có chuyện này tôi phải nói với sếp. Sức ăn của tôi khá lớn, ăn cũng khá nhiều, hơn nữa, con người tôi lúc ăn thật sự không thích nói chuyện, là người rất nhạt nhẽo…”

Đào Minh Chước không nói được hết đoạn sau, vì cậu thấy Kinh Từ khẽ lắc đầu.

“Tôi có thể cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu phải rời khỏi phòng làm việc của tôi với cái bụng đói dù chỉ một lần.” Kinh Từ nhìn cậu, nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái, cậu thậm chí hoàn toàn không cần phải bắt chuyện với tôi.”

Đào Minh Chước sững người, vì thái độ của Kinh Từ rất đỗi chân thành.

Hơn nữa không rõ có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, biểu cảm trên mặt Kinh Từ… thậm chí còn có thể nói là vô cùng tha thiết.

“Tôi chỉ muốn cùng cậu ăn một bữa mỗi ngày thôi.” Kinh Từ nhẹ giọng hỏi: “Có được không, cậu Đào?”



Tác giả: Đào Minh Chước: Vô cùng cảnh giác.jpg
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 3: Ý nghĩa của cuộc đời


Đào Minh Chước cảm thấy bản thân đã sa vào một vòng lặp kỳ quái.

Cậu muốn biết lý do Kinh Từ nhìn trộm mình lúc ở căng tin nên mới đi ăn bữa trưa này, kết quả sau cuối không chỉ không có được đáp án mà ngược lại còn phải tiếp tục ăn cùng Kinh Từ nhiều bữa nữa.

Rõ ràng không chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, thế nhưng Đào Minh Chước lại bị một cái đập trúng.

Trần đời không có bữa trưa nào là miễn phí. Song, ở một mặt ý nghĩa nào đó, Đào Minh Chước không chỉ được ăn một bữa, hơn nữa trong tương lai cậu còn sẽ tiếp tục có rất nhiều bữa ăn khác.

“Tôi không hiểu.” Đào Minh Chước hỏi Dương Khả Ninh: “Có phải tôi nên quan tâm tình hình vé số dạo gần đây không?”

Dương Khả Ninh cũng chìm trong suy nghĩ.

“Tạm thời không nhắc đến chuyện vì sao sếp Kinh lại muốn mời ông đi ăn hàng ngày.” Dương Khả Ninh “shhhh” một tiếng, hỏi: “Tôi muốn hiểu thêm chút. Lúc hai người ăn, anh ta thật sự nhìn mặt ông chằm chằm à? Nhìn kiểu như nào?”

Đào Minh Chước thở dài: “Thật sự là mắt dính chặt mặt tôi cả buổi, kiểu nhìn đăm đăm ấy. Hơn nữa, tuy anh ta dường như vẫn luôn kiềm chế nụ cười trên mặt nhưng cả người anh ta cho tôi cảm giác giống như…” Cậu nhớ lại, ngập ngừng nói: “Giống như đang vui mừng ngoài mong đợi vì chuyện gì đó.”

Dương Khả Ninh suy nghĩ trong thoáng chốc, rồi “À” dài một tiếng.

Cô nói: “Thật ra, nếu chúng ta suy nghĩ kỹ lại thì sếp Kinh trước đây dù sao cũng đã sống ở nước ngoài lâu như vậy, suy nghĩ ấy à, có khả năng cũng khá cởi mở, vậy nên nếu có vài hành động đặc biệt cũng không quá khó hiểu.”

Đào Minh Chước cứ cảm thấy lời nói của người này có ẩn ý, mí mắt giật giật: “Ý bà là sao?”

“Tôi có ý gì đâu.” Dương Khả Ninh nhún vai, nói: “Thế nhưng chúng ta chỉ đang bàn liệu có khả năng nào, tôi nói là khả năng thôi nhé, việc anh ta hẹn ông đi ăn mỗi ngày chỉ là cái cớ để tạo mối liên hệ với ông…”

“Mà mục tiêu của anh ta, thực chất là con người ông?” Cô nói.

.

8 giờ 30 phút sáng, Đào Minh Chước bước vào cửa hàng tiện lợi dưới chân tòa nhà công ty.

Bình thường cứ trước chín giờ là tủ lạnh của cửa hàng tiện lợi sẽ được nhét đồ đầy ắp. Đào Minh Chước lấy một chiếc sandwich kẹp trứng rồi đi tới trước kệ để cơm hộp, nhìn phần cơm thịt lợn xé Tứ Xuyên trên kệ một lúc.

Chiếc nắp trong suốt của hộp cơm đọng một lớp hơi nước mờ mờ, trên thân hộp dán nhãn màu vàng tươi ghi “Hôm nay giảm giá 50%”. Đào Minh Chước dừng lại một chút, sau đó quay người đi về phía quầy thu ngân.

Thông thường một tuần Đào Minh Chước có ba ngày ăn trưa ở căng tin của công ty, hai ngày còn lại cậu sẽ mua sẵn cả bữa sáng và bữa trưa ở cửa hàng tiện lợi. Nếu là bình thường, mấy hộp cơm mới vừa lên kệ đã được giảm 50% kiểu kia, Đào Minh Chước chắn chắn sẽ mạnh tay mua liền hai hộp to.

Cô gái thu ngân khá thân quen với Đào Minh Chước, thấy hôm nay cậu cầm theo không nhiều đồ, bèn đùa: “Sao nay ăn ít vậy? Tính lén lút ép cân sao?”

Đào Minh Chước: “Trưa nay có… có đồng nghiệp mời cơm.”

Cô gái “Ồ” một tiếng, vừa bỏ đồ vào túi ni lông vừa nhiệt tình tiếp thị: “Đúng rồi, có bánh sandwich kẹp bơ đậu phộng mới lên kệ, rất thích hợp cho bữa sáng, anh muốn thử không?”

Đào Minh Chước nhận lấy túi đồ, cười xua tay: “Món đó thì thật sự không được, tôi bị dị ứng với các loại hạt.”

.

Đào Minh Chước quyết định sẽ thuận theo tự nhiên.

Mặc dù cậu vẫn còn hoài nghi về động cơ của Kinh Từ, thế nhưng đối phương cũng đã nói rõ là mong cậu không hỏi, vậy Đào Minh Chước sẽ coi như bản thân nhận được phiếu ăn trưa miễn phí.

Còn về phân tích ngày hôm qua của Dương Khả Ninh, có thể nói là không chút căn cứ, vô cùng hoang đường.

“Thứ nhất, tôi và sếp Kinh trước chuyện lần này không có chút liên hệ nào cả.” Đào Minh Chước trịnh trọng nói: “Thứ hai, giả thuyết của bà không có căn cứ cơ sở thực tế, không mang chút logic nào. Cuối cùng, việc tùy tiện bàn luận về đời tư và xu hướng tính dục của người khác như này là một hành vi vô cùng sai trái.”

Dương Khả Ninh lúc đó đã trưng ra bộ mặt rất đỗi vô tội: “Ông đừng có vu oan cho người ta. Tôi có nhắc chữ nào tới xu hướng tính dục đâu, rốt cuộc ai mới là người suy diễn bừa bãi?”

Đào Minh Chước không nói lại được cô nhóc này, cậu có chút lòng dạ rối bời.

Thật ra cậu cũng không rõ bản thân vì sao lại đồng ý với chuyện hoang đường này. Có lẽ do biểu cảm lúc đó của Kinh Từ quá đỗi tha thiết, cũng có lẽ vì khi ấy anh đã nói “rất mong cậu có thể đồng ý với lời thỉnh cầu này”, mà Đào Minh Chước đó giờ luôn là người nhiệt tình, không giỏi từ chối người khác.

Nhưng dù thế nào, giả thuyết của Dương Khả Ninh cũng quá hoang đường.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu đánh bóng bản vẽ phác thảo trong tay.

11 giờ 30 phút, vài người đồng nghiệp gọi Đào Minh Chước cùng xuống tầng đi ăn. Lần đầu tiên trong cuộc đời Đào Minh Chước lấy lý do chạy tiến độ công việc để từ chối lời mời ăn uống của người khác.

Dương Khả Ninh ngay trước khi đi còn trao cho Đào Minh Chước một cái wink ngầm hiểu ý.

Đào Minh Chước chỉnh lại kết cấu tóc của nhân vật trong bản vẻ phác thảo rồi ngẩn người một lúc, khi cảm thấy đã gần tới giờ thì bèn đứng dậy đi lên tầng.

(Kết cấu: tiếng Anh là “texture”, các đặc điểm bề mặt của một vật thể trong hội họa và thiết kế, ví dụ như bóng, sần…)

Cậu có hơi phân tâm. Sau khi lên tầng, lôi điện thoại ra coi thử, cậu phát hiện mới hơn 11 giờ 40 phút, mà cậu và Kinh Từ hôm qua hẹn 12 giờ.

Cửa phòng làm việc của Kinh Từ mở hé.

Đào Minh Chước đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện truyền ra từ bên trong, tay cậu lập tức khựng lại.

Còn mười phút nữa mới tới 12 giờ, thực sự là một khung giờ rất khó xử. Nếu hiện tại đi xuống tầng, mông chưa ngồi ấm chỗ thì có lẽ đã lại phải chạy lên rồi.

Đào Minh Chước do dự một chốc, sau cùng quyết định đứng chờ ở cửa một lát.

Xuyên qua khe cửa, có thể trông thấy Kinh Từ và thư ký của anh.

Đào Minh Chước thật sự không định nghe lén người khác nói chuyện, thế nhưng hành lang thật sự quá yên tĩnh, cửa phòng làm việc cũng không đóng kín, cuộc trò chuyện của hai người trong phòng cứ thế lọt vào tai Đào Minh Chước, không thể tránh.

Ban đầu là thư ký của Kinh Từ báo cáo công việc, Kinh Từ đứng trước cửa sổ, vừa lắng nghe vừa tưới nước cho chậu cây trên bàn.

Quan sát cơ thể con người là thói quen nghề nghiệp của Đào Minh Chước. Cậu trông thấy Kinh Từ hôm nay mặc một chiếc áo sơ-mi xanh nhạt, vạt áo được bỏ trong quần rất gọn gàng, làm nổi bật đường nét vòng eo vô cùng đẹp đẽ.

Có lẽ để tránh dính nước, Kinh Từ xắn một chút phần cổ tay áo bên cánh tay đang tưới hoa, để lộ cổ tay thanh mảnh.

Dáng người của Kinh Từ rất đẹp, nhưng hôm nay Đào Minh Chước cứ cảm thấy anh hình như hơi gầy.

Khi ngừng thả hồn suy nghĩ, Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ hỏi một câu khá đột ngột: “Đã giao đến chưa?”

“Đã giao đến rồi ạ.” Thư ký đáp: “Em vừa hâm nóng lại, đợt đến giờ ăn là sẽ vừa ấm.”

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Cậu ấy dị ứng với các loại hạt, khi đặt đồ có ghi chú không?”

Thư ký đáp: “Những gì sếp dặn em đều nhớ cả, lúc đặt đồ cũng đã ghi chú thêm. Vừa nãy em còn mở ra kiểm tra một lượt, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu ạ.”

Đào Minh Chước ở ngoài cửa: “…?”

Lúc đầu cậu nghe còn thấy hơi mơ hồ, mãi tới câu “dị ứng các loại hạt” kia mới khiến Đào Minh Chước nhận ra “cậu ấy” trong lời Kinh Từ là đang chỉ mình.

Chuyện dị ứng thật ra đến cả người nhà của Đào Minh Chước có lúc còn quên, mà bình thường lúc ăn uống Đào Minh Chước cũng chưa từng chủ động đề cập đến với người khác.

Cậu cảm thấy bản thân để tâm chú ý một chút khi ăn là được, không cần bắt người khác không được thoải mái lúc gọi đồ ăn. Thế nhưng sao Kinh Từ lại rõ về chi tiết này vậy?

Đào Minh Chước còn chưa kịp phản ứng, đã lại nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của thư ký: “Tốt quá, đã bao lâu rồi, sếp cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay.”

Thư ký không nói rõ “đợi được” cái gì, nhưng Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ trầm ngâm trong thoáng chốc rồi khẽ gật đầu.

Đào Minh Chước chợt nhận ra, bọn họ dường như đang nói về một bí mật mà người ngoài không thể nào giải mã, chỉ có hai người là ngầm hiểu.

“Trong ngăn kéo của tôi có một bộ đũa trưng bày lần trước Giám đốc Lý tặng, trước mắt lấy ra đi.” Kinh Từ nói: “Đũa tre dùng một lần bên trong đồ ăn giao tới có thể có dằm, tôi sợ cậu ấy ăn không thoải mái.”

Thư ký đáp: “Vâng.”

Kinh Từ dừng lại một chút, hơi nhíu mày.

Đào Minh Chước nghe thấy anh hỏi như có chút băn khoăn: “Hôm nay có tổng bao nhiêu món? Hôm qua cậu ấy trông không được thoải mái cho lắm, liệu có phải vì tôi đặt quá nhiều, khiến cậu ấy cảm thấy áp lực không?”

Thư ký bật cười, nói: “Không đâu, không đâu. Hôm nay có năm món ăn, một món canh, phần ăn tuyệt đối là vừa đẹp. Thật ra em thấy sếp không cần chu đáo đến vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được ạ.”

Sau đó Đào Minh Chước thấy Kinh Từ lắc đầu.

Anh nói: “Cần thiết đấy.”

Giọng Kinh Từ không lớn nhưng lại rất rõ ràng, từng chữ từng chữ truyền tới tai Đào Minh Chước.

“Cô không hiểu đâu. Cậu ấy… quá quan trọng đối với tôi.” Đào Minh Chước khẽ thở dài: “Không có cậu ấy, cuộc sống của tôi bây giờ có lẽ thật sự không còn ý nghĩa gì nữa.”

.

Tác giả: Đào Minh Chước: (⊙ˍ⊙)
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 4: Món đưa cơm


Tuần cuối cùng của tháng Hai, Kinh Từ phát hiện bản thân không ăn được gì cả.

Giai đoạn đó anh vừa về nước, lượng công việc chuyển giao rất lớn, Lý Vũ Phách thì bỏ lại cho anh một câu “Cố lên nhé, anh chuồn trước đây” rồi hí hửng lên máy bay đi nghỉ dưỡng.

Hôm ấy, khi xử lý xong hết sự vụ, trời đã tối mịt, Kinh Từ suy nghĩ một chút, quyết định tự thưởng cho bản thân một chiếc burger cá chiên giòn.

Có lẽ vì trong lúc xử lý công việc, Kinh Từ luôn cho mọi người thấy một mặt điềm tĩnh và lão luyện của mình nên rất nhiều người nhầm tưởng rằng anh là kiểu người có tính kỷ luật cao.

Kinh Từ cảm thấy đó là một dạng định kiến. Làm việc có hiệu quả vốn là trách nhiệm của bản thân, còn anh trên thực tế không phải người kỷ luật. Anh thích những món nhiều calo. Kinh Từ cho rằng độ ngon của món ăn tỷ lệ ngược với chỉ số khoẻ mạnh, có những áp lực đặc biệt chỉ chất béo và đường ngọt mới có thể giải toả.

Burger cá chiên của MCD luôn chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng Kinh Từ. Thứ nhất, về mùi vị, cá chiên giòn và xốt relish
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 5: Vệt dầu


Đào Minh Chước hiện tại đang trong trạng thái hoảng loạn cực độ. Cậu không tài nào ngờ được, bản thân lại giữ vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Kinh Từ, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có cậu, cuộc sống sẽ theo đó mà trở nên “không còn ý nghĩa gì”.

Chức danh “ý nghĩa của cuộc sống” thật sự mang sức nặng rất lớn, thế nhưng Kinh Từ khi nói ra lời này lại điềm tĩnh như thế.

Đào Minh Chước vốn đã cảm thấy kỳ lạ. Chỉ vì để ăn cùng cậu một bữa, Kinh Từ bằng lòng thoả hiệp nhiều đến vậy, thậm chí còn đặt bản thân ở kèo dưới. Hơn nữa trong lúc riêng tư, anh còn bận lòng vì những chi tiết bé xíu như việc cậu dùng đũa có thoải mái hay không, có cảm thấy bị gò bó hay không. Chuyện Kinh Từ đã âm thầm để ý đến cậu từ rất lâu là không còn nghi ngờ gì nữa. Song, Đào Minh Chước không ngờ được, hoá ra anh còn đơn phương… có tình cảm mãnh liệt đến vậy với mình.

Đào Minh Chước không dám nghĩ sâu xem thành phần cụ thể của tình cảm ấy là gì.

Cậu rất hoang mang, cũng rất bối rối. Cậu không biết bản thân nên đối mặt với Kinh Từ như nào, cũng không biết sắp tới Kinh Từ sẽ có hành động gì với mình.

Mấy bữa trưa gần đây Đào Minh Chước đều ăn trong tâm trạng nơm nớp. Kinh Từ thì giống như trước đây anh từng hứa, không cố ý bắt chuyện với Đào Minh Chước, cho cậu thời gian dùng bữa hoàn toàn tự do.

Kinh Từ sẽ yên lặng ăn cùng Đào Minh Chước, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn mặt cậu một lúc ngắn trong im lặng.

Chỉ có điều lần này, sau khi biết được tâm tư Kinh Từ dành cho mình, trong tiềm thức Đào Minh Chước luôn cảm thấy ánh mắt anh mang rất nhiều điều khác lạ.

Hôm nay là ngày thứ bảy bọn họ ăn cùng nhau, Kinh Từ chọn các món nhẩm trà của Quảng Đông.

Các loại dimsum vô cùng phong phú, bày la liệt cả bàn, Đào Minh Chước càng cảm thấy bất an hơn.

Cậu cắm đầu nuốt liền hai chiếc bánh bao kim sa, sau đó mới ngập ngừng nói: “Sếp Kinh, về sau thật sự không cần mua nhiều loại như vậy đậu. Sức ăn của tôi khỏe thật nhưng tôi không kén chọn, chỉ cần no bụng là được. Cứ tiếp tục như này tôi sợ chúng ta sẽ lãng phí…”

Kinh Từ ngẩng lên nhìn cậu, mắt cong cong, nói: “Không sao, cậu thấy ngon miệng mới là quan trọng nhất.”

Đào Minh Chước: “…”

Đào Minh Chước hiện tại không dám nghĩ sâu về ẩn ý của câu nói này.

Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Kinh Từ, càng không biết nên đáp lời ra sao, chỉ có thể cười gượng gạo rồi cắn một miếng bánh bao lớn.

Kinh Từ nhìn chăm chú góc nghiêng của Đào Minh Chước một lúc, cúi đầu, cũng cắn một miếng bánh bao kim sa theo cậu.

Vỏ bánh mềm mại, nhân trong thơm ngon mặn mà, quả thật rất ngon. Kinh Từ nghĩ.

Trước đây, Kinh Từ chưa bao giờ ngờ được rằng cảm xúc hạnh phúc quan trọng nhất trong cuộc sống của mình lại bắt nguồn từ một người xa lạ.

Nhưng thực tế lại khó ngờ như thế đấy. Kinh Từ phát hiện bản thân chỉ cần vừa ăn vừa nhìn Đào Minh Chước thì sẽ sản sinh cảm giác thèm ăn một cách kỳ lạ. Anh sẽ bắt đầu có cảm giác đói, đồng thời cũng sẽ cảm thấy dường như chỉ cần là đồ Đào Minh Chước đang ăn thì đều trở nên đặc biệt thơm ngon.

Từ sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Đào Minh Chước ở căng tin công ty, mỗi ngày Kinh Từ có thể ăn được ít nhất một bữa ngon lành nhờ vào việc quan sát cậu, mà không phải ăn như nhai sáp.

Trong tài liệu do Lương Kinh Kinh cung cấp, Kinh Từ cũng nắm được bối cảnh cơ bản của Đào Minh Chước: Tốt nghiệp chuyên ngành Tranh sơn dầu, hiện phụ trách thiết kế concept nhân vật trong dự án, thái độ làm việc tích cực và nghiêm túc, đồng nghiệp cũng đều dành cho cậu những đánh giá tốt như “Tiểu Đào không cần dùng thang đã có thể giúp thay bóng đèn”, “Tiểu Đào điểm nào cũng tốt, chẳng qua hay đấu khẩu với bác gái căng tin”.

Kinh Từ cảm thấy đối phương hẳn là một chàng trai trẻ khá nhiệt tình.

Anh từng thử nhớ lại dáng vẻ của Đào Minh Chước khi ăn uống trong lúc bản thân ăn tối, phát hiện hiệu quả kém xa so với tận mắt trông thấy Đào Minh Chước ăn.

Hơn nữa nếu liên tục hai ngày cuối tuần không được thấy Đào Minh Chước, bản thân anh sẽ lại rơi vào trạng thái nuốt không trôi như trước.

Vậy nên sau khi quan sát ở căng tin gần một tháng, Kinh Từ cảm thấy bản thân có thể ngỏ lời mời Đào Minh Chước ăn trưa chung với mình.

Ban đầu mọi thứ diễn ra thật sự rất suôn sẻ, thế nhưng không biết vì sao, hai ngày gần đây khi ăn cùng nhau, Đào Minh Chước dường như luôn có chút phân tâm.

Sự lên xuống trong tâm trạng của Đào Minh Chước cũng gián tiếp ảnh hưởng hiệu quả của việc “đưa cơm”. Vậy nên ngay lúc này đây, sự phân tâm của cậu dẫn tới trạng thái khi ăn của anh không được như mong muốn.

Kinh Từ nghĩ thử, cảm thấy có lẽ vì khoảng cách giữa chức vụ của hai người, Đào Minh Chước vẫn có chút không được thả lỏng.

Anh nhận ra việc quan trọng nhất bây giờ là kéo gần khoảng cách với Đào Minh Chước. Xóa tan cảm giác xa cách này thì cậu mới có thể trở lại trạng thái thoải mái như khi ăn cùng đồng nghiệp.

Hôm nay Kinh Từ chuẩn bị rất nhiều món dimsum, anh hi vọng Đào Minh Chước có thể ăn nhiều một chút.

Thế nhưng Đào Minh Chước lại cứ ngẩn người mãi. Cậu chỉ cằm đầu ăn bánh bao đặt trước mặt nên Kinh Từ hơi lo lắng, vì ở góc vẫn còn rất nhiều món dimsum khác chưa được động tới.

Nghĩ tới chuyện cần phải kéo gần khoảng cách, Kinh Từ bèn hỏi Đào Minh Chước: “Cậu muốn ăn xíu mại không? Hình như để hơi xa, tôi có thể để gần cậu hơn.”

Đào Minh Chước vốn đang thả hồn đi xa, nghe vậy thì giật mình, đáp: “Cảm ơn Giám đốc Kinh, lát tôi tự gắp là được. Tôi ăn hết cái bánh bao này đã rồi tính tiếp.”

Cậu nói rất nhanh, Kinh Từ hơi ngẩn người, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Cậu thật ra không cần khách sáo mãi như thế.” Kinh Từ nói: “Chúng ta tầm tuổi nhau, hơn nữa đã ăn cùng nhau nhiều bữa, nên nếu cậu không ngại thì có thể coi tôi như bạn cậu, gọi thẳng tên tôi là được.”

Ý Kinh Từ là hy vọng hai người có thể không xa cách như bây giờ mà ở chung một cách tự nhiên hơn, thả lỏng hơn chút.

Thế nhưng sau khi nói hết câu đó, anh ngược lại trông thấy Đào Minh Chước đứng hình, sau đó đột nhiên ho sặc sụa, giống như bị mắc nghẹn bởi đồ trong miệng.

Sau đó anh nghe thấy Đào Minh Chước vừa ho vừa xua tay, nói ngắt quãng: “Đư… Được…”

Không rõ vì sao, sau khi anh nói lời kia, Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước dường như còn mất tập trung hơn.

Hơn nữa rõ ràng cậu đã đồng ý rằng ăn hết chiếc bánh bao kim sa trong tay sẽ ăn xíu mại, thế nhưng vì trạng thái hốt hoảng, Kinh Từ cảm thấy cậu hẳn đã quên lời mình từng nói, chậm chạp cầm lấy một chiếc bánh bao kim sa mới.

Kinh Từ lo cứ thế này thì Đào Minh Chước sẽ no mất, như vậy những món dimsum khác sẽ bị lãng phí. Vì chỉ có những món Đào Minh Chước đã mới có tác dụng “đưa cơm”. Nếu Đào Minh Chước không động vào những loại dimsum khác trong góc thì bản thân Kinh Từ cũng sẽ ăn không nổi.

Sau khi cân nhắc, Kinh Từ vẫn chọn đứng dậy, chủ động gặp một chiếc xíu mại đang đặt ở xa.

Kinh Từ chuẩn bị đặt miệng xíu mại tới trước mặt Đào Minh Chước, thế nhưng vừa lại gần thì Đào Minh Chước đã ngẩng phắt lên, giống như bị dọa tới nhảy dựng.

Kinh Từ cũng không ngờ được cậu lại có phản ứng mạnh đến thế, tay thoáng không giữ được vững, đũa lập tức không kẹp chặt, miếng xíu mại tròn vo rơi xuống đùi Đào Minh Chước.

Sau đó quay tròn và lăn xuống đất.

Kinh Từ: “…”

Miếng xíu mại bị rơi để lại một vết dầu trên quần Đào Minh Chước. Kinh Từ sửng sốt, vội nói: “Xin lỗi, cậu có bị bỏng không?”

Vết dầu kiểu này xử lý không dễ. Kinh Từ vội vàng rút vài tờ giấy ăn, cúi người lau đi vết bẩn trên đùi giúp Đào Minh Chước.

Sau khi phát hiện ra không thể lau được vết dầu, Kinh Từ cảm thấy hối hận. Anh thấy bản thân dường như có chút chữa lợn lành thành lợn què mất rồi.

Anh ngẩng lên, vừa định bảo rằng bản thân có thể đền bù cũng như giúp mang đi giặt khô thì phát hiện Đào Minh Chước đang ngồi nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn mình.

Lúc này Kinh Từ mới nhận ra, hóa ra khoảng cách hiện tại giữa hai người lại gần đến thế, hơn nữa hành động lau vết dầu trên quần cậu vừa rồi của anh thuộc loại tiếp xúc cơ thể khá thân mật.

Ngay sau đó anh thấy Đào Minh Chước cúi đầu, lắp bắp nói: “Không, không sao. Tôi về giặt là được.”

Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, thoáng giật mình, nói: “… Được.”

Kinh Từ từ từ vo tròn tờ giấy trong tay, sau đó đứng dậy, đi tới cửa phòng làm việc, vứt cục giấy vào thùng rác bên cạnh cửa.

“Mặt cậu… hình như hơi đỏ.” Sau khi quay người lại, Kinh Từ không kìm được, ngập ngừng hỏi: “Trong phòng có nóng quá không? Cần tôi mở cửa sổ giúp cậu không?”



Tác giả: Đào Minh Chước (mặt đỏ bừng): Anh ấy, anh ấy quả nhiên…!
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 6: Thân thiết


Đào Minh Chước về tới nhà, giặt quần mất nửa tiếng đồng hồ.

Cậu cầm xà phòng giặt, chà vết dầu từng chút từng chút một, sau đó đóng vòi nước, nhìn bản thân trong gương, chậm rãi thở một hơi thật dài.

Nếu bảo trước bữa ăn này Đào Minh Chước còn bán tin bán nghi, thì lúc này đây cậu đã chắc chắn trăm phần trăm.

Trên bàn ăn rõ ràng có nhiều món dimsum như vậy, vì sao Kinh Từ lại chỉ gặp món xíu mại ở xa nhất, sau đó miếng xíu mại đó lại có thể vừa khéo rơi lên quần cậu?

Thủ đoạn nước ấm nấu ếch này thực sự rất thông minh. Đầu tiên dùng thức ăn ngon để dụ dỗ, ban đầu tỏ ra điềm tĩnh, không để lộ mục đích thật sự, sau đó bắt đầu kiên nhẫn, tấn công từng chút một.

Khi ở cùng nhau thì duy trì khoảng cách xã giao ở mức có vẻ phù hợp, nhưng trong lúc đó cũng sẽ cố tình tạo ra một vài sự cố nho nhỏ, âm thầm kéo gần khoảng cách thông qua những tiếp xúc cơ thể trông có vẻ vô tình.

Thật ra, hồi học đại học, cùng từng có người đồng tính thể hiện tình cảm với Đào Minh Chước nên cậu cũng không thấy quá khó chấp nhận. Chẳng qua, khi đối diện với lời tỏ tình của người khác, cậu thấy nên dứt khoát từ chối hoặc nghiêm túc đáp lại.

Tóm lại tuyệt đối không nên dây dưa khiến người khác chờ đợi, hơn nữa còn phải thẳng thắn cho đối phương một câu trả lời rõ ràng.

Thế nhưng vấn đề hóc búa hiện tại là Kinh Từ có vẻ rất giỏi kìm nén. Anh trước giờ chưa từng chủ động nói thẳng ra điều gì, chỉ luôn đơn phương bày tỏ thiện chí ở mức độ cao với Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước thử phân tích, cảm thấy dù sao trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc, như vậy hẳn là Kinh Từ chỉ bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu.

Song, nhớ lại những lời Kinh Từ từng nói trước đây với thư ký, gì mà “Cậu ấy quá quan trọng”, rồi còn “Ý nghĩa của cuộc sống”, rõ ràng là tình cảm rất sâu đậm…

Đến cuối bữa trưa hôm đó, Đào Minh Chước, bụng chứa mười chiếc bánh bao và tám chiếc xíu mại, cảm thấy lòng dạ rối bời. Cậu thật sự cần hai ngày để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vì vậy, trước khi hai người chào tạm biệt, Đào Minh Chước quay sang nói: “Giám đốc Kinh…”

Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ nhìn Đào Minh Chước nhưng không nói năng gì.

Đào Minh Chước dừng lại một lúc, sau cùng vẫn ngập ngừng gọi cả họ cả tên của anh: “… Kinh Từ, mai tôi muốn chỉnh sửa cho xong bản thiết kế final của trang phục skin hè
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 7: Tình cờ gặp


Đào Minh Chước không thể ngờ được, Kinh Từ lại tấn công mình một cách thẳng thừng và công khai như vậy.

Anh dường như không quá để ý đến việc xung quanh đều là cấp dưới của mình, cách đặt câu hỏi tuy lịch sự nhưng đồng thời cũng rất phóng khoáng và trực tiếp.

Trong thoáng chốc, Đào Minh Chước toát mồ hôi như mưa.

Kinh Từ nói “với tư cách một người bạn”, vậy nên Đào Minh Chước cảm thấy nếu lúc ấy bản thân từ chối thì có khả năng rất lớn sẽ càng kỳ quặc hơn trong mắt những người xung quanh.

Vậy nên khi đó cậu đã ngơ ngác đáp “Được”, rồi lấy điện thoại ra, cho anh số tài khoản WeChat của mình.

Đã kết bạn WeChat, cũng đã uống hết trà hoa quả, sau khi về đến nhà, Đào Minh Chước cuối cùng mới hoàn hồn.

Cậu vội vàng cầm điện thoại gõ chữ lia lịa, quyết định phải chặn trước một bước.

Cậu dứt khoát soạn một tin nhắn thật dài gửi cho Kinh Từ: “À, thật xin lỗi, cuối tuần này tôi phải giúp người nhà xử lý chút chuyện, vậy nên có lẽ không có thời gian rảnh.”

Một lúc sau, Kinh Từ trả lời: “Không sao, có cơ hội chúng ta lại hẹn nhau.”

Đào Minh Chước thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thử lướt, phát hiện Kinh Từ hẳn cũng đã cho cậu WeChat cá nhân của anh. Trang Khoảnh khắc của anh rất sạch sẽ, trong phạm vi cho phép xem hiện tại chỉ thấy một video với dòng
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 8: Người trong lòng


Kinh Từ vốn đang trải qua một cuối tuần vô cùng chán chường.

Tối thứ Bảy anh tới thăm Lý Lam. Lý Lam vui lắm, cùng dì giúp việc nấu cho anh một bàn đầy đồ ăn.

Không có Đào Minh Chước ăn cùng, tất cả thức ăn đều bị bao phủ bởi một màu xám ảm đạm. Cá trông đến là tanh, dầu mỡ nổi lềnh phềnh trên bát canh cá, ngay cả rau củ cũng trông héo úa.

Kinh Từ biết đây thật ra chỉ là ảo giác của bản thân, thế nhưng anh vẫn chẳng hề muốn nhấc đũa.

Có lẽ vì tác dụng “đưa cơm” của Đào Minh Chước quá mức rõ rệt, nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Kinh Từ cảm thấy bản thân có lẽ ở một mức độ nào đó đã ỷ lại vào cậu.

Kinh Từ cố gắng uống một bát canh cá, gẩy gẩy mấy hạt cơm trong bát một lúc, làm bộ như đã ăn rồi nói với Lý Lam: “Con no rồi ạ.”

Lý Lam đang xem TV, đáp “Ừ”.

Lý Lam nói: “Sáng mai mẹ sẽ đi học vẽ tranh sơn dầu ở chỗ này. Chiều con qua đón mẹ rồi đưa mẹ đi uống trà chiều với dì Từ của con, tiện gặp dì ấy một chút nhé.”

Kinh Từ cảm thấy lịch trình của Lý Lam còn kín mít hơn cả mình. Anh mỉm cười, hỏi: “Không phải lúc trước mẹ học đánh piano sao, sao giờ lại chuyển sang vẽ tranh sơn dầu rồi? Hơn nữa sao không thuê người đến nhà dạy?”

Lý Lam “hừ” nhẹ, nói: “Con không hiểu đâu. Giáo viên thuê tới nhà chỉ biết xoi mói các lỗi của mẹ. Cửa hàng này có cậu nhóc tốt tính lắm, mỗi lần dù cho mẹ có vẽ gì thì cậu ấy cũng vui vẻ khen ngợi mẹ, vậy nên mẹ cũng vui vẻ nạp tiền cho bọn họ.”

Kinh Từ xem địa chỉ Lý Lam gửi cho mình, phát hiện là một cửa hàng làm móng. Một cậu chàng ở cửa hàng làm móng dạy người khác vẽ tranh sơn dầu, Kinh Từ nghe sao cũng thấy không đáng tin cậy.

Thế nhưng Lý Lam thích, anh cũng chỉ đành cười, bảo: “Vâng ạ.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Lý Lam có để lại bánh trứng do chính tay bà làm, nhưng Kinh Từ vẫn không có cảm giác thèm ăn. Anh đắn đo một lúc, cuối cùng đút bánh trứng cho chú chó Alaska của Lý Lam.

Khi tới cửa hàng làm móng kia, anh uể oải đứng trước bảng giá trong cửa hàng, suy nghĩ lát đưa Lý Lam tới nơi tụ tập xong, bản thân có lẽ sẽ mượn cớ công việc để rời đi, về nhà làm một giấc. Nói không chừng có thể ngủ thẳng tới sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại đã là thứ Hai, sau đó có thể tìm Đào Minh Chước vào buổi trưa và tiếp tục ăn trưa với cậu.

Nhưng Kinh Từ nào có ngờ được, cậu chàng làm việc ở cửa hàng làm móng này lại chính là Đào Minh Chước.

Lời mời của chị Đào Minh Chước ở một mức độ nào đó có thể coi là một niềm vui bất ngờ. Kinh Từ cảm thấy mình phải nắm chặt cơ hội này. Từ sau khi mắc bệnh, anh hiểu sâu sắc việc để có được một bữa ăn ngon miệng khó khăn đến nhường nào.

Cho dù cái giá phải trả là móng tay của bản thân, Kinh Từ cảm thấy chỉ cần có thể kéo dài thời gian, để được ăn cùng với Đào Minh Chước thì vậy cũng được.

Biểu cảm của Đào Minh Chước khi ấy vô cùng phức tạp: “Anh làm thật á?”

Kinh Từ gật đầu: “Không được sao?”

Đào Minh Chước rất cao, nhưng lúc này lại đeo một chiếc tạp dề màu hồng phấn. Chiếc tạp dề trông nhỏ xíu trên người cậu, khiến Kinh Từ cảm thấy đây là một sự tương phản rất thú vị.

Kinh Từ thật sự có chút buồn cười nhưng rồi vẫn kìm lại được.

Đào Minh Chước dường như cũng bó tay. Cậu cúi đầu, thở dài: “Thế này đi. Để tôi kiểm tra giúp anh xem còn dư chút màu nào không, nói không chừng vẫn có thể vẽ được một bức tranh cỡ nhỏ.”

Kinh Từ “A” lên một tiếng, cảm thấy không cần phải hy sinh móng tay mình chắc chắn là kết quả tốt nhất, bèn cảm ơn từ tận đáy lòng: “Vậy thì hay quá, cậu vất vả rồi.”

Đào Minh Chước hờ hững đáp “Ờ” một tiếng. Cậu không nói năng gì, quay người gắng gượng đi về trước.

Kinh Từ nhìn theo bóng lưng cậu, phát hiện vành tai cậu phớt đỏ.

Kinh Từ cảm thấy có vẻ Đào Minh Chước thuộc tạng người dễ đỏ mặt. Có lẽ vì thời tiết mùa xuân ấm áp, hoặc có lẽ vì bình thường cậu ăn uống đầy đủ nên khí huyết dồi dào, về sau anh có thể thử cho cậu ăn những món thanh đạm hơn một chút.

Mà Đào Minh Chước bên này thật sự cảm thấy bản thân sắp tan chảy rồi.

Cậu không thể ngờ được, chỉ vì để có thêm chút thời gian ở bên cậu như vậy vào cuối tuần, vị cấp trên này thậm chí có thể hạ thấp giới hạn đến mức ngay cả sơn móng cũng chịu.

Lý Lam bên này chụp xong ảnh thì cũng đã thu dọn xong xuôi. Nghe bảo Kinh Từ cũng muốn trải nghiệm dịch vụ vẽ tranh sơn dầu, bà bèn dặn dò anh sử dụng thẻ thành viên của mình để được giảm giá, sau đó vội vàng lên xe rời đi.

Đào Minh Chước vừa giúp dựng giá vẽ nhỏ lên, vừa nói: “Anh có thể chọn những bức tranh cỡ nhỏ treo trên tường, hoặc bản thân anh có muốn vẽ gì không, đơn giản một chút cũng được.”

Kinh Từ ngẫm nghĩ, lướt điện thoại tìm thử, sau đó đưa ra một bức hình: “Cái này được không?”

Đào Minh Chước sửng sốt: “Anh muốn vẽ bánh hamburger?”

Kinh Từ gật đầu.

Được thì cũng được, chẳng qua hầu hết khách hàng bình thường đều chọn tranh phong cảnh hoặc động vật. Đào Minh Chước thật sự chưa từng thấy có vị khách nào lại muốn vẽ bánh burger Filet-O-Fish.

Đào Minh Chước phối màu cho anh, bảo: “Vẽ được. Anh tự đối chiếu với ảnh, phác họa nét viền cơ bản trước đi.”

Kinh Từ nhận lấy cọ, nhìn ảnh trên điện thoại một lúc, sau đó vụng về nhúng một ít màu rồi cẩn thận vẽ đường khung trên toan vẽ.

Đào Minh Chước đứng phía sau anh, quan sát một lúc rồi không nhìn tiếp nổi nữa: “Ờm… Vật anh muốn vẽ có hình tròn, anh không thấy đường khung của mình hơi vuông sao?”

Kinh Từ “À” lên một tiếng, bảo: “Vậy để tôi sửa.”

Kinh Từ lại vẽ thêm vài nét nữa. Lần này mắt Đào Minh Chước sắp lọt tròng mất rồi: “Hamburger tròn thật nhưng nó không phải một khối cầu hoàn chỉnh. Anh như này là muốn vẽ dưa hấu sao?”

Tính tình Kinh Từ rất nhã nhặn. Anh nhìn toan vẽ suy nghĩ một lúc rồi ngửa mặt, cong cong khóe mắt với Đào Minh Chước: “Xin lỗi, tôi vẽ không giỏi lắm.”

Đào Minh Chước thoáng khựng lại: “… Không sao. Anh đứng lên đi, để tôi dựng khối giúp anh.”

Sau khi nhận lấy cọ vẽ, Đào Minh Chước bắt đầu chỉnh sửa lại giúp anh từ phần hình khối cơ bản. Kinh Từ nhìn ra được, chỉ với vài nét cọ dứt khoát của cậu đã trực tiếp chỉnh lại toàn bộ cấu trúc và tỷ lệ ban đầu, thậm chí các tầng màu của bức tranh cũng trở nên khác hẳn.

Kinh Từ khen ngợi: “Cậu giỏi ghê.”

Tay Đào Minh Chước thoáng khựng lại, nhưng không nói gì.

Đúng lúc này, Đào Tuyết xuất hiện ở cửa, cười rạng rỡ, hỏi: “Gọi đồ giao tới thôi. Nay ăn bún, hai người muốn ăn loại nào? Tiểu Kinh gọi nhiều vào nhá. Bình thường chị Lý hay đặt trà sữa cho mọi người, cậu cũng đừng khách sáo với bọn tôi.”

Đào Minh Chước: “Bún bò thái lát nấu chua, mức cay cao nhất, thêm một trứng trần.”

Kinh Từ mỉm cười: “Tôi giống cậu ấy là được.”

Bàn tay cầm cọ vẽ của Đào Minh Chước khẽ run rẩy: “Sao anh không xem thử các loại khác, nhỡ đâu món tôi thích, anh không thích thì sao?”

Kinh Từ trả lời cũng rất nhanh: “Không có chuyện không thích đâu.”

Kiểu này là “yêu ai yêu cả đường đi” đến mức độ nào rồi? Đào Minh Chước thật sự đến cọ cũng sắp cầm không vững.

Nhìn nét vẽ run rẩy vừa rồi, Đào Minh Chước hít sâu một hơi, đưa tay lau nhẹ toan vẽ rồi dùng màu khác phủ lại lên.

Hình khối ban đầu của chiếc burger cá chiên đã hiện ra ở trung tâm tấm toan vẽ. Đồng thời, Đào Minh Chước cũng nhận ra tuyệt đối không thể tiếp tục như này nữa.

Tuy vẫn chưa rõ rốt cuộc tình cảm mà Kinh Từ dành cho mình bắt nguồn từ đâu, nhưng Đào Minh Chước cảm thấy bản thân không nên tiếp tục như này với anh, cũng không nên ăn cơm người ta mời mãi mà chẳng có lý do chính đáng nào.

Có vài lời vẫn nên nói rõ ràng thì hay hơn.

Chẳng qua, vấn đề hiện tại nằm ở chỗ Kinh Từ chưa mở lời, Đào Minh Chước cũng không thể nói thẳng “Tôi không có ý gì với anh”, như vậy sẽ có vẻ như cậu đã tự mình đa tình.

Thêm vào đó đối phương là cấp trên của cậu, vậy nên cậu phải áp dụng những cách nói uyển chuyển mà người ta không thể từ chối.

Kinh Từ đang chăm chú nhìn bức tranh thì nghe thấy Đào Minh Chước gọi tên mình, anh bèn quay sang.

Đào Minh Chước húng hắng cổ họng: “Kinh Từ, giống như trước đó anh từng nói, chúng ta có thể coi là bạn bè với nhau rồi, vậy tôi cũng muốn kể với anh chuyện hơi mang tính riêng tư này.”

“Chủ yếu là bí mật này tôi chẳng cách nào kể được với đồng nghiệp cùng phòng.” Cậu nói như vậy: “Vậy nên tôi đã giấu rất lâu, vẫn luôn muốn tìm một người… tâm sự.”

Thật ra Kinh Từ có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh lại cảm thấy việc Đào Minh Chước bằng lòng thân thiết hơn với mình cũng là một chuyện tốt, bèn gật đầu: “Cậu nói đi.”

Sau đó Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước ngẩng lên nhìn mình một lúc rồi ngập ngừng nói: “Thật ra, trong lòng tôi đã có người rồi.”

Kinh Từ sửng sốt.

Anh không thể nào ngờ được Đào Minh Chước lại chia sẻ với mình bí mật riêng tư như vậy, có chút ngỡ ngàng trong thoáng chốc.

Kinh Từ chờ một lúc, tưởng rằng tiếp sau đó Đào Minh Chước sẽ miêu tả với mình về tính cách, ngoại hình của người trong lòng của cậu hay câu chuyện quen biết của hai người. Thế nhưng, không ngờ Đào Minh Chước lại không nói gì tiếp mà chỉ nhìn mặt anh đăm đăm, giống như đang chờ đợi phản ứng của anh.

Vậy nên Kinh Từ im lặng một chốc, rồi thử thăm dò đưa ra câu trả lời: “Được?”

Đào Minh Chước đột nhiên trừng to mắt: “… Chỉ, được?”

Kinh Từ suy nghĩ một lúc, cho rằng câu trả lời mình chưa đủ nhiệt tình, bèn ngập ngừng hỏi: “Rồi sao? Cậu đã tỏ tình với cô ấy chưa?”

Đào Minh Chước như thể bối rối trước câu hỏi ấy: “Trước mắt, vẫn… vẫn chưa có ý định này.”

Kinh Từ “À” một tiếng, thân thiện nói: “Vậy, cũng có nghĩa hai người hiện tại chưa ở bên nhau…”

Đào Minh Chước lắp bắp: “… Cũng, cũng đúng là chưa.”

Kinh Từ “Ừm” một tiếng. Anh cảm thấy nếu hỏi thêm thì sẽ dính dáng quá nhiều tới vấn đề cá nhân, vậy nên anh chỉ nhìn Đào Minh Chước mà không nói gì, kiên nhẫn đợi cậu kể tiếp.

Có điều Đào Minh Chước đột nhiên lại chìm trong im lặng kéo dài.

Kinh Từ có hơi khó xử, cho rằng cậu xấu hổ vì nhắc đến người trong lòng. Sau khi suy nghĩ, anh bèn chuyển chủ đề một cách rất chu đáo: “Đúng rồi, mai là thứ Hai rồi. Cậu muốn ăn gì, đồ Tứ Xuyên hay Nhật Bản?”

“Nếu cậu thích, chúng ta có thể thử một nhà hàng đồ Quảng Đông mới. Các món dimsum bên này hẳn là ngon hơn nhà hàng lần trước.” Anh bổ sung.

Bản thân Đào Minh Chước đang trong trạng thái mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.

Cậu không cách nào ngờ được, vừa rồi Kinh Từ lại có thể trả lời một cách điềm tĩnh như vậy, chỉ vài câu qua loa là đã có thể nhẹ nhàng chặn hết toàn bộ đòn tiến công của cậu.

Lời anh nói có vẻ như mang ý: Tuy cậu đã có người mình thích, nhưng nếu cậu chưa tỏ tình, hai người hiện tại chưa ở bên nhau, vậy thì có thể ảnh hưởng gì tới tôi chứ?

Thậm chí sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh vẫn có thể tiếp tục mời cậu ăn trưa như không có chuyện gì xảy ra.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, cảm thấy nếu đã nói dối thì tốt nhất nên tỏ rõ ý cự tuyệt.

“Thật ra, người… người tôi thích là một trong những đồng nghiệp hay ăn cùng tôi trước đây.” Đào Minh Chước không dám nhìn Kinh Từ, chỉ có thể cắn răng tiếp tục bịa chuyện: “Tôi muốn tiếp xúc với người ấy nhiều hơn ngoài lúc làm việc. Bữa trưa là thời điểm tương đối quan trọng.”

“Nói cách khác, sau này hẳn là tôi… không thể tiếp tục ăn trưa với anh được nữa.” Đào Minh Chước nói.

Không khí trong thoáng chốc đột ngột trở nên im phăng phắng.

Đào Minh Chước ngẩng đầu thì thấy Kinh Từ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Một lúc sau, cậu mới thấy Kinh Từ chậm rãi chớp mắt, khẽ hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

.

Tác giả:

Tiểu Kinh: Không thể chấp nhận

Tiểu Đào (buồn bã): Quả nhiên… anh ấy vẫn không thể chấp nhận được.
 
Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ
Chương 9: Tại cậu


Chất lượng thức ăn ở căng tin công ty đó giờ vẫn rất phập phù. Khi ngon thì ngon tuyệt, mà lúc dở thì có thể dở vượt mức giới hạn chịu đựng của sinh vật gốc carbon.

(sinh vật gốc carbon: carbon là nền tảng của hầu hết các hợp chất hữu cơ được sản xuất sinh học như protein, carbohydrate, chất béo và AND, mọi sự sống trên Trái Đất đều dựa trên gốc carbon)

Suất cơm cá nướng chanh cho bữa trưa ngày hôm nay của căng tin chua đến rụng răng, vậy nên cả đám Đào Minh Chước chọn ăn trưa ở cửa hàng tiện lợi bên dưới công ty.

“Tuần sau nữa đi fes anime với tôi nhé.” Trong lúc chờ thang máy, Dương Khả Ninh nói: “Tôi cầu xin mấy ông đó. Đi cos một mình cô đơn với ngượng lắm. Hai ông đi với tôi đi mà!”

Thật ra lúc đầu khi nộp hồ sơ, Dương Khả Ninh muốn tham gia vào một dự án game khác của công ty, thế nhưng khi ấy nhân sự mảng thiết kế của nhóm đó đã gần đủ rồi. Ngược lại phong cách vẽ của cô lại được Trưởng nhóm thiết kế đồ họa của dự án hiện tại chấm, cũng xem như trời xui đất khiến theo một nghĩa nào đó.

Mặc dù vậy, hiện tại cô vẫn “đẻ hàng” đăng trên mạng cho tựa game mà bản thân si mê, thi thoảng còn cos nhân vật mình thích.

Hứa Dịch lộ vẻ lúng túng: “Tiểu Ninh à, không phải bọn tôi không chịu đi với bà, mà là bọn tôi cũng chưa từng làm mấy chuyện đó bao giờ…”

Dương Khả Ninh nói: “Mấy ông có thể không cos, đứng bên cạnh chơi với tôi là được rồi!”

Đào Minh Chước chậm rãi lên tiếng: “Hai thằng đàn ông bọn tôi mặc quần áo bình thường đứng cạnh bà, bà không thấy càng ngại hơn sao?”

Dương Khả Ninh nói một cách hiển nhiên: “Không, hơn nữa hai ông có thể xách túi giúp tôi.”

Đào Minh Chước: “Đây mới là mục đích thật của bà đúng không?”

Dương Khả Ninh thấy hai người mãi không bằng lòng, lại biết bọn họ không chịu được mấy trò làm nũng của cô nhất, thế là bèn lắc cánh tay của Đào Minh Chước, cố tình nói bằng giọng nhão nhoét để khiến cậu rợn người: “Đi mờ…”

Da đầu Đào Minh Chước tê rần. Cậu đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên cửa tháng máy bật mở, cậu ngước lên nhìn theo phản xạ.

Kinh Từ và thư ký đang đứng trong thang máy.

Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau giữa không trung trong một giây, yết hầu của Đào Minh Chước lập tức chuyển động lên xuống.

Kinh Từ không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía mặt Đào Minh Chước, sau đó tầm mắt dần di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bàn tay đang lôi kéo Đào Minh Chước từ phía sau của Dương Khả Ninh.

Đào Minh Chước vô thức rụt cánh tay lại.

Dương Khả Ninh cũng nhìn thấy Kinh Từ trong thang máy. Cô thản nhiên buông tay, chào hỏi: “Sếp Từ, buổi chiều vui vẻ!”

Kinh Từ khẽ mỉm cười với cô, đáp: “Buổi chiều vui vẻ.”

Khác với phong cách ăn mặc hòa nhã và tối giản thường ngày, hôm nay Kinh Từ mặc một bộ vest sáng màu khá trang trọng. Thư ký phía sau cũng mặc đầm cocktail, có vẻ như chuẩn bị tham dự một chương trình nào đó.

Kinh Từ đang mỉm cười nhưng Đào Minh Chước lại cảm thấy sắc mặt anh không được ổn lắm, cả người trông có chút mệt mỏi.

Đào Minh Chước hơi phân tâm, sau đó thấy Kinh Từ bước từng bước đến trước mặt mình, cổ họng lập tức cũng thắt lại theo đó.

Cậu tưởng Kinh Từ định nói gì, thế nhưng anh chỉ hơi ngẩng lên rồi bảo cậu: “Cho đi nhờ.”

Lúc này Đào Minh Chước mới nhận ra mình hiện tại đang đứng chắn ngay trước cửa thang máy, bèn vội vàng tránh người sang bên: “Xin lỗi.”

Kinh Từ lắc đầu, chỉ nói: “Không sao.”

Giọng anh dịu dàng nhưng khách sáo. Anh tiếp tục đi về phía trước, cứ thế lướt qua Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước bước vào thang máy, quay người lại, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại. Bóng Kinh Từ cứ thế dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.

“Trông sếp Kinh cứ như thức trắng liền ba đêm vậy.” Dương Khả Ninh cảm thán: “Cơ mà anh ấy mặc vest, để lộ vòng eo thật sự rất thon gọn. Kiệt tác hội họa, thật sự là đạt trình độ kiệt tác hội họa…”

Đào Minh Chước có chút thấp thỏm.

Thật ra kể từ sau khi mượn lời nói dối để từ chối lời mời ăn trưa mỗi ngày của Kinh Từ, không hiểu sao mấy ngày nay Đào Minh Chước cứ có chút không thoải mái. Đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Kinh Từ ngày hôm đó. Nét mặt anh thất vọng thấy rõ, thậm chí còn tới mức tia sáng nơi đáy mắt cũng lịm dần theo.

Rõ ràng đã vô cùng thất vọng nhưng cuối cùng Kinh Từ vẫn lịch sự hỏi: “Vậy nếu… mỗi tuần tôi chỉ mời cậu ăn một bữa trưa thì sao? Dù chỉ một bữa cũng không được sao?”

Lúc ấy Đào Minh Chước thật sự có hơi không cầm cự nổi, thế nhưng cậu nghĩ nếu đã tới nước này thì nên từ chối đến cùng.

Cuối cùng, Đào Minh Chước nói với Kinh Từ: “Tôi xin lỗi.”

Bức tranh sơn dầu cỡ nhỏ hình bánh burger kia, về sau Đào Minh Chước không thu tiền của Kinh Từ.

Khoảng cách giữa chức vụ của hai người rất lớn, vốn chẳng có mấy thời gian ở cùng một chỗ. Vậy nên, từ hôm đó trở đi, cuộc sống của bọn họ hiển nhiên cũng không còn chút giao điểm nào.

Đào Minh Chước có đoán trước rằng lần gặp mặt tiếp theo hẳn sẽ hơi ngượng nghịu, chẳng qua cậu không ngờ được, mới không gặp nhau có một tuần, Kinh Từ lại trông… tiều tụy hẳn đi như thế.

Có lẽ vì có khúc mắc trong lòng, hiệu suất làm việc của Đào Minh Chước ngày hôm đó đạt mức rất thấp.

Sau khi hết giờ làm, đồng nghiệp lần lượt ra về, Đào Minh Chước vẫn ngồi vẽ phác họa thêm một lúc. Khi ngẩng lên nhìn đồng hồ, cậu phát hiện đã 8 giờ tối.

Đắn đo một lúc, Đào Minh Chước đứng dậy, quyết định xuống tầng để mua đồ uống cùng cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi, tối nay sẽ ở lại công ty lâu thêm một chút.

Xách đồ đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Đào Minh Chước trông thấy một chiếc ô tô dừng trước cửa công ty.

Cửa xe mở ra, cậu thấy Kinh Từ bước xuống từ một bên xe, thư ký của anh xuống xe từ bên còn lại, chạy vài bước rồi tới đỡ anh.

Đào Minh Chước nhờ lúc trưa tuy Kinh Từ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ít nhất vẫn trong trạng thái tỉnh táo.

Song, giây phút này đây, dường như ngay cả bước đi của anh cũng hơi loạng choạng. Thư ký ở bên cạnh muốn đỡ anh nhưng anh lắc đầu, hình như tỏ ra mình không sao.

Sau đó anh chỉ về phía sau xe, nói mấy lời, có vẻ như bảo thư ký mau về đi.

Nét mặt của thư ký lộ rõ nét do dự, nhưng thái độ của Kinh Từ lại rất kiên quyết. Thư ký chần chừ một lát, sau cùng vẫn quay người lên xe.

Đào Minh Chước xách hộp cơm đứng trước cửa cửa hàng tiện lợi, thấy Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới từ từ xoay người, chậm chạp bước chân đi về hướng cửa công ty.

Sau khi về phòng, rõ ràng lúc này chẳng có ai nhìn cậu chằm chằm, thế nhưng Đào Minh Chước ăn được nửa hộp cơm thì chẳng nuốt trôi nổi nữa.

Cậu đặt chiếc dĩa nhựa xuống, đứng dậy, chuẩn bị lên tầng.

Nhớ lại bộ dạng vừa rồi của Kinh Từ, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân cần phải nói chuyện với anh. Ít nhất cậu cần chắc chắn rằng tình trạng anh hiện tại như vậy không phải do những lời hôm cuối tuần của mình gây ra.

Thang máy đã tới tầng có phòng làm việc của Kinh Từ. Cửa vừa mở, Đào Minh Chước lập tức đứng hình.

Kinh Từ đang đứng trên hành lang, lưng hơi khom, một tay vịn vào tường, sắc mặt trông rất tệ.

Đèn trong hành lang hơi tối nhưng Đào Minh Chước vẫn có thể nhìn thấy môi Kinh Từ tái nhợt, cả người toát mồ hôi lạnh, rõ ràng không còn đứng vững được nữa.

Còn cách phòng làm việc vài bước, nhưng anh dường như đã không đi nổi dù chỉ một bước.

Linh cảm mách bảo Đào Minh Chước có chuyện không ổn. Cậu bước vội tới bên cạnh anh, đỡ lấy anh.

Vừa đến gần, cậu đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Kinh Từ, thêm vào đó là nhiệt độ tay lạnh như băng của anh cùng việc đổ mồ hôi lạnh khắp người. Đây hẳn là những triệu chứng của hiện tượng hạ đường huyết sau khi say.

Đào Minh Chước vội vàng hỏi anh: “Tối nay anh đã ăn gì chưa?”

Kinh Từ đã không còn sức để trả lời. Anh chỉ cúi gằm, lắc đầu rất khẽ.

Đào Minh Chước cảm thấy tình trạng anh không ổn, gấp rút đỡ anh vào phòng làm việc, đặt anh ngồi ở sofa trong góc phòng. Lúc đang định chạy xuống tầng kiềm chút gì ăn cấp cứu thì cậu nghe thấy Kinh Từ hổn hển nói: “Trong hộp hàng giao tới… trên bàn… có kẹo.”

Đào Minh Chước sững người, bước nhanh tới trước bàn làm việc của Kinh Từ, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều kẹo trong hộp hàng giao tới, đều là vị nho tím hoặc nho mẫu đơn.

Tay Đào Minh Chước hơi khựng lại.

Thế nhưng hiện tại không phải lúc để cậu suy nghĩ nhiều. Sau cùng, Đào Minh Chước cầm lấy một hộp kẹo hoa quả vị nho tím, cuống cuồng bóc vỏ hộp.

Sau khi nhét kẹo vào miệng Kinh Từ, Đào Minh Chước lại vội vã chạy xuống tầng lấy chai nước quả mình mới mua mang lên, đút anh uống nửa bình.

Năm phút sau, Kinh Từ cuối cùng cũng dần trở lại bình thường. Anh hơi mất sức mới mở được mắt ra. Khi nhìn rõ khuôn mặt của Đào Minh Chước, anh nói: “… Xin lỗi.”

“Anh bụng rỗng uống rượu đấy à?” Đào Minh Chước cau mày: “Tối chưa ăn gì cả sao?”

Dường như nhớ lại chuyện gì đó không mấy vui vẻ, Kinh Từ nhíu mày, đưa tay lên ôm bụng mình, sau cùng trả lời một cách lấp lửng: “… Hình như đã quên mất.”

Đào Minh Chước ngạc nhiên: “Sao quên được?”

Với địa vị của Kinh Từ chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn hẳn cậu trong việc tham gia tiệc rượu hoặc tiệc tối, sao có thể cẩu thả đến mức để xảy ra chuyện uống quá chén khi bụng rỗng chứ?

Có vẻ hơi cồn đã tạm khiến Kinh Từ trút bỏ dáng vẻ dịu dàng và lịch thiệp khi tiếp xúc với người khác, anh không nói năng gì một lúc rất lâu. Anh chỉ nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước, mãi sau mới chớp mắt rồi nhìn sang chỗ khác, tự lẩm bẩm một mình: “Đều tại cậu…”

Giọng Kinh Từ càng lúc càng nhỏ, Đào Minh Chước không nghe rõ gì cả: “Gì cơ?”

Kinh Từ dường như cũng mới nhận ra mình vừa nói gì.

Anh thoáng sửng sốt, từ từ co người lại trên sofa, sau đó nhìn vào mắt Đào Minh Chước rồi chỉ lắc đầu, không nhắc lại.

Đào Minh Chước có chút nóng nảy: “Anh nói cho rõ ràng!”

Đào Minh Chước hơi cao giọng, hàng mi của Kinh Từ khẽ run lên.

Có lẽ vì say rượu, mắt Kinh Từ hơi đỏ, anh nhìn thẳng về phía Đào Minh Chước, trong mắt óng ánh nước.

Không hiểu sao, Đào Minh Chước lại cảm thấy Kinh Từ hình như hơi giận.

Kinh Từ chống tay lên tay vịn của ghế sofa, ngồi thẳng người dậy một cách khó khăn, rồi từ từ áp sát gần Đào Minh Chước đang nửa ngồi xổm bên cạnh sofa.

Anh hơi nghiêng mặt, khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Đào Minh Chước có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp của Kinh Từ cũng mùi rượu tỏa ra từ người anh.

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ nhỏ giọng hỏi mình: “Không phải cậu hỏi… vì sao tôi lại quên ăn sao?”

“Vừa rồi tôi muốn nói là…” Anh chậm rãi nói bên tai Đào Minh Chước, nói rất rành mạch: “Vì không có cậu ở bên nên tôi hoàn toàn không ăn uống được gì cả.”

Đào Minh Chước lập tức trợn tròn mắt, sau đó cậu nghe thấy tiếng cười mơ hồ, khe khẽ của Kinh Từ bên tai mình.

“Giờ cậu, nghe rõ chưa?” Anh hỏi.



Tác giả: Một câu nhiều nghĩa:

Tiểu Kinh (buồn bã): Vì không có cậu nên tôi ăn không vào.

Tiểu Đào (đau lòng): Vì không có mình nên anh ấy ngay cả cơm cũng không thèm ăn!
 
Back
Top Bottom